Định mệnh thật trớ trêu, cho họ tình cờ gặp nhau một lần rồi lại hết lượt này đến lần khác cướp đi cơ hội tương phùng. Nói sao đây, đời thường là như thế. Đôi khi có duyên vô phận, có phận lại vô duyên. Mấy ai có tình lại thành quyến thuộc.
Gửi lại những cảm xúc như lạ như quen với cô gái anh chưa biết tên tại thành phố thơ mộng này. Anh Phong nói không đành lòng cũng phải tạm biệt nơi đây, có lẽ bình thủy tương phùng, một hồi gặp gỡ đã là trời xanh ban ân rồi, cưỡng cầu những thứ không thuộc về mình lại càng tăng thêm phiền não cho bản thân thôi. Buông bỏ được là tốt nhất, vả lại, anh và cô còn chưa phải là gì của nhau cả, cô xứng đáng được hưởng những thứ tốt đẹp hơn.
Suy nghĩ vậy, anh Phong thở dài một hơi, cùng Phùng Kiến Quân đi đến sân bay quay về thành phố C.
Ở sân bay, quá trình soát vé, đăng kiểm đều tiến hành thuận lợi. Phùng Kiến Quân dẫn anh Phong tìm dãy ghế ngồi xuống.
Khi đã ổn định, Phùng Kiến Quân lấy ra quyển truyện Doreamon đã chuẩn bị trước để đọc cho giết thời gian. Vừa mở quyển truyện ra, phía trong có mảnh nhỏ hình chú Mèo máy đáng yêu, chắc đây là tặng phẩm kèm theo khi mua truyện. Hà…dễ thương quá, Phùng Kiến Quân cầm tấm hình ngắm nghía, xoay xoay thích thú. Không ngờ tấm hình mèo máy rơi xuống sàn bên cạnh ghế ngồi, anh cúi đầu vươn tay ra phía ngoài ghế ngồi để nhặt.
Lúc này có cô tiếp viên xinh đẹp thước tha dáng ngọc đi ngang qua. Váy ngắn màu đỏ ôm sát cơ thể, để lộ đôi chân thon dài cùng làn da trắng mịn màng.
Phùng Kiến Quân vừa nhặt xong tấm hình, mỉm cười thỏa mãn, nghiêng đầu, định ngồi trở lại thì phát hiện cô gái đó bước đến, tầm mắt lơ đễnh lướt qua đôi chân xinh đẹp của cô, trên môi vẫn còn duy trì nụ cười tươi lúc nãy.
Ngày thường, bất kì cô gái nào gặp qua nụ cười kia cũng sẽ say nắng, nhưng đối với cô tiếp viên hàng không, nụ cười này rơi vào trong mắt cô lại là nụ cười dâm đãng, muốn mê hoặc chúng sinh sao, nằm mơ!
Cô tiếp viên hàng không giận đến tái mặt, mình chỉ đi ngang qua thôi mà tên dê xồm này lại cố ý nhìn theo mình lâu như vậy, nhìn chằm chằm như muốn ăn từng miếng thịt của cô vậy.
Tính tình nổi bão, cô tiếp viên này dừng lại, quay phắc sang giáo huấn tên dê xồm: “Không có giáo dưỡng!” chỉ thẳng vào mặt của Phùng Kiến Quân mắng to.
Tất cả ánh mắt lập tức dời về phía này. Anh Phong cũng như cảm nhận được có chuyện gì đó xảy ra, nghiêng về phía Phùng Kiến Quân hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Phùng Kiến Quân vội vàng đáp lại: “Phong ca, không có gì đâu, để em xử lý.” Chuyện này làm kinh động Phong ca của anh rồi, cô gái này điên hay sao tự dưng chạy đến mắng vào mặt anh thế kia.
Phùng Kiến Quân ghét nhất bị người ta từ trên đầu chỉ trỏ xuống nói chuyện, anh đứng lên mặt đối diện với cô gái mà anh cho là ‘thần kinh có vấn đề’ kia, đương nhiên anh cao hơn cô rồi, mặc dù cô đã mang đôi giày cao gót.
Cô gái không chịu thua kém, ngẩng đầu, ưỡn ngực ý nói: xem ai sợ ai chứ, cô phải vì các chị em phụ nữ tiêu diệt hết bọn đàn ông háo sắc đáng khinh này mới được. Dựa vào bản thân có chút ‘nhan sắc’ lại muốn làm ‘quỷ râu xanh’, đối với cô là không có cửa đâu.
Nãy giờ, hai người chỉ dùng ngôn ngữ hình thể và ánh mắt để tiến hành chiến tranh. Phùng Kiến Quân bị ánh mắt thách thức chọc tức, anh nghiến răng bậc ra tiếng như muốn nuốt chửng con mồi: “Cô nổi cơn điên gì chứ, tự dưng ai đắc tội cô lại đến mắng tôi? Nể mặt cô là con gái tôi không làm khó, biết xin lỗi thì cho qua.”
Cười lạnh, cô gái không khỏi cảm thấy đáng khinh, làm chuyện đồi bại mà còn ra vẻ thanh cao, tên này gặp cô là gặp sát tinh rồi: “Đồ dâm tặc! Mở miệng không biết ngượng, ai phải xin lỗi ai còn chưa biết đó!” môi đỏ mọng khẽ nhếch, lộ ra nét cười như có như không, ánh mắt sáng rỡ như sao đêm, toát lên vẻ ngoan cố.
Một cô gái xinh đẹp như thế ai mà không có hảo cảm, nhưng đối với trường hợp của Phùng Kiến Quân bây giờ, đừng nói là hảo cảm, ngay cả nhìn thấy gương mặt kia, anh đều muốn xé nát.
Đáng giận, trong đời chưa có ai dám mắng anh là dâm tặc, mà anh có làm gì để xứng cái danh ấy đâu. Cô gái này nếu không bị điên thì là bị bệnh hoang tưởng, hoàn toàn không có cách lí giải khác.
Thở phì phì, Phùng Kiến Quân sắp nổi điên lên thì ai cũng không cản nổi anh đâu, tính tình anh rất nóng nảy, thử xem thì biết. Quy tắc của anh là không đánh con gái, nhưng anh không đảm bảo cô gái này có thể bình yên qua ngày hôm nay. Anh bước một bước ra khỏi ghế ngồi, đang định phát tiết cơn giận thì cánh tay anh bị kéo lại từ phía sau.
Anh không khỏi nhớ ra mình đi cùng Phong ca, hành động lỗ mãng, Phong ca không thích. Anh đành phải nuốt ngược cơn giận vào trong, không lên tiếng, anh sợ mình lên tiếng sẽ nói ra lời thô tục mất thôi.
Phong ca nói nhỏ bên tai anh: “Đừng làm lớn chuyện!”
Nói xong, anh Phong kéo Phùng Kiến Quân ra sau, tiến lên một bước, ngẩng đầu, cố điều chỉnh đầu mình về hướng phía trước, ra vẻ như muốn đối diện cô gái đã mắng Phùng Kiến Quân, anh nói: “Tiểu thư, mong cô bớt giận trong chuyện này nhất định có hiểu lầm, sao không từ từ mà nói rõ.” Không phải câu hỏi, nhưng cũng làm cho người ta thấy được một phần trưng cầu ý kiến, một phần muốn khẳng định phải từ từ làm rõ mới giải quyết được vấn đề.
Cô cũng không phải người không hiểu lý lẽ, chỉ cần nói chuyện đàng hoàn thì cô không nổi điên. Cô tiếp viên thấy người thanh niên trước mắt này ăn nói nhã nhặn, dù đi chung với tên dê xồm kia, nhưng trông anh không có một chút nguy hại nào.
Cô tạm hòa hoãn tâm tình lại, giọng nói dễ nghe hơn: “Nói vậy phải nghe được không, ai như tên kia, thô lỗ!” tên kia háo sắc mà lại không biết thương hương tiếc ngọc, chắc hẳn là mối họa đáng sợ nhất của các chị em phụ nữ rồi.
Cô gái này cứ thích quan sát người khác, rồi có những lập luận không giống ai để bình luận người ta, điều đó cũng là mối lo ngại của mẹ cô, bà không biết con gái như thế này có thể làm người khác thích được không đây?
Nghe nhắc đến mình không chút thiện chí, Phùng Kiến Quân như bị chọc vào chỗ ngứa. Nhón chân, chỉ tay về phía trước ngang qua đầu vai của Phong ca mà mắng cô gái láo xược này: “Cô điên thì thôi, nếu tỉnh táo thì câm miệng! Cái công ty du lịch này cũng điên rồi, dám chọn một người không có chút nghiệp vụ nào thế này à?”
Không phòng bị, anh Phong không cản kịp những lời này của Phùng Kiến Quân. Anh còn chưa biết phải làm gì tiếp theo thì nghe tiếng huyên náo của mọi người dừng hẳn, nghe tiếng bước chân đều đều trên đôi giày cao gót, phía sau là tiếng giày da, anh đoán chắc hẳn là người có chức vụ đến xử lý sự việc.
Mọi người đều đang xem kịch vui giữa một cô tiếp viên xinh đẹp với một anh chàng tuấn tú, mang nét mặt còn trẻ con, thì bỗng có người đến đây, mọi người không khỏi ngắm nhìn.
Đó là một người phụ nữ đã có tuổi, nhưng qua cách ăn mặc, trang điểm, cùng với khí chất, người ngoài không thể đoán ra tuổi của bà đã gần bước đến 50.
Rất lịch sự, lễ độ và chuyên nghiệp, bà đến trước mặt hai vị khách cúi người cung kính nói lời xin lỗi: “Hai vị khách này, vì thái độ hành xử thiếu chuyên nghiệp của nhân viên chúng tôi, tôi thay mặt toàn thể công ty chân thành xin lỗi quý khách!” giọng nói điềm đạm, không nhanh không chậm, thể hiện bà là người có kinh nghiệm lâu năm trong ngành.
Phùng Kiến Quân còn đang tức giận trừng mắt, vậy là xong à!
Anh Phong thì trái lại, anh hướng về người đến, cười nhẹ, gật đầu xem như chào hỏi: “Thật sự là hiểu lầm, em trai tôi cũng có những lời lẽ không hay đối với vị tiểu thư này, chúng tôi cũng xin lỗi, mong không cần truy cứu chuyện này nữa.”
Người phụ nữ không khỏi đánh giá người đứng trước mặt bà. Thanh niên trẻ tuổi, khuôn mặt tuấn mĩ, phải nói là rất đẹp! Bà là người trong ngành hàng không, đã tiếp xúc với rất nhiều cơ trưởng đẹp trai, nhưng người thanh niên này làm bà phải tán thưởng. Dáng vẻ nho nhã, lời lẽ khiêm tốn, thời đại này lại có thanh niên như thế này, quả thật mò kim đáy biển. Bà cũng nhận ra được vẻ khác thường của người thanh niên này, cậu ấy mang kính đen, thần thái đã nói rõ: cậu ấy là người mù! Thật sự rất đáng tiếc.
Rút khỏi dòng suy nghĩ của mình, người phụ nữ tiếp lời: “Qúy khách thật hiểu lý lẽ, được phục vụ những người khách như vậy là vinh hạnh của chúng tôi. Nếu không có việc gì nữa, chúng tôi sẽ không thể làm trì hoãn chuyến bay, chúc quý khách thượng lộ bình an!” – người phụ nữ kính chào cáo lui.
Trước khi đi bà không quên chúc tất cả các vị khách còn lại, và xin lỗi đã làm phiền. Sau đó bà phân phó với nhân viên thay thế một nữ tiếp viên khác, lúc đi ngang qua cô gái nãy giờ vẫn đứng yên không dám lên tiếng, nhẹ giọng nói: “Con theo mẹ đi văn phòng!”, giọng không lớn, nhưng uy lực rất lớn, làm cô gái sợ run một chút, mới cúi đầu đi theo.
Còn lại Phùng Kiến Quân vẻ mặt bất phục đứng trừng mắt trông theo, cô gái điên này nếu để anh gặp lại chắc chắn bằm cô ta ra thành tương…hừ..tức chết mất.
Gửi lại những cảm xúc như lạ như quen với cô gái anh chưa biết tên tại thành phố thơ mộng này. Anh Phong nói không đành lòng cũng phải tạm biệt nơi đây, có lẽ bình thủy tương phùng, một hồi gặp gỡ đã là trời xanh ban ân rồi, cưỡng cầu những thứ không thuộc về mình lại càng tăng thêm phiền não cho bản thân thôi. Buông bỏ được là tốt nhất, vả lại, anh và cô còn chưa phải là gì của nhau cả, cô xứng đáng được hưởng những thứ tốt đẹp hơn.
Suy nghĩ vậy, anh Phong thở dài một hơi, cùng Phùng Kiến Quân đi đến sân bay quay về thành phố C.
Ở sân bay, quá trình soát vé, đăng kiểm đều tiến hành thuận lợi. Phùng Kiến Quân dẫn anh Phong tìm dãy ghế ngồi xuống.
Khi đã ổn định, Phùng Kiến Quân lấy ra quyển truyện Doreamon đã chuẩn bị trước để đọc cho giết thời gian. Vừa mở quyển truyện ra, phía trong có mảnh nhỏ hình chú Mèo máy đáng yêu, chắc đây là tặng phẩm kèm theo khi mua truyện. Hà…dễ thương quá, Phùng Kiến Quân cầm tấm hình ngắm nghía, xoay xoay thích thú. Không ngờ tấm hình mèo máy rơi xuống sàn bên cạnh ghế ngồi, anh cúi đầu vươn tay ra phía ngoài ghế ngồi để nhặt.
Lúc này có cô tiếp viên xinh đẹp thước tha dáng ngọc đi ngang qua. Váy ngắn màu đỏ ôm sát cơ thể, để lộ đôi chân thon dài cùng làn da trắng mịn màng.
Phùng Kiến Quân vừa nhặt xong tấm hình, mỉm cười thỏa mãn, nghiêng đầu, định ngồi trở lại thì phát hiện cô gái đó bước đến, tầm mắt lơ đễnh lướt qua đôi chân xinh đẹp của cô, trên môi vẫn còn duy trì nụ cười tươi lúc nãy.
Ngày thường, bất kì cô gái nào gặp qua nụ cười kia cũng sẽ say nắng, nhưng đối với cô tiếp viên hàng không, nụ cười này rơi vào trong mắt cô lại là nụ cười dâm đãng, muốn mê hoặc chúng sinh sao, nằm mơ!
Cô tiếp viên hàng không giận đến tái mặt, mình chỉ đi ngang qua thôi mà tên dê xồm này lại cố ý nhìn theo mình lâu như vậy, nhìn chằm chằm như muốn ăn từng miếng thịt của cô vậy.
Tính tình nổi bão, cô tiếp viên này dừng lại, quay phắc sang giáo huấn tên dê xồm: “Không có giáo dưỡng!” chỉ thẳng vào mặt của Phùng Kiến Quân mắng to.
Tất cả ánh mắt lập tức dời về phía này. Anh Phong cũng như cảm nhận được có chuyện gì đó xảy ra, nghiêng về phía Phùng Kiến Quân hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Phùng Kiến Quân vội vàng đáp lại: “Phong ca, không có gì đâu, để em xử lý.” Chuyện này làm kinh động Phong ca của anh rồi, cô gái này điên hay sao tự dưng chạy đến mắng vào mặt anh thế kia.
Phùng Kiến Quân ghét nhất bị người ta từ trên đầu chỉ trỏ xuống nói chuyện, anh đứng lên mặt đối diện với cô gái mà anh cho là ‘thần kinh có vấn đề’ kia, đương nhiên anh cao hơn cô rồi, mặc dù cô đã mang đôi giày cao gót.
Cô gái không chịu thua kém, ngẩng đầu, ưỡn ngực ý nói: xem ai sợ ai chứ, cô phải vì các chị em phụ nữ tiêu diệt hết bọn đàn ông háo sắc đáng khinh này mới được. Dựa vào bản thân có chút ‘nhan sắc’ lại muốn làm ‘quỷ râu xanh’, đối với cô là không có cửa đâu.
Nãy giờ, hai người chỉ dùng ngôn ngữ hình thể và ánh mắt để tiến hành chiến tranh. Phùng Kiến Quân bị ánh mắt thách thức chọc tức, anh nghiến răng bậc ra tiếng như muốn nuốt chửng con mồi: “Cô nổi cơn điên gì chứ, tự dưng ai đắc tội cô lại đến mắng tôi? Nể mặt cô là con gái tôi không làm khó, biết xin lỗi thì cho qua.”
Cười lạnh, cô gái không khỏi cảm thấy đáng khinh, làm chuyện đồi bại mà còn ra vẻ thanh cao, tên này gặp cô là gặp sát tinh rồi: “Đồ dâm tặc! Mở miệng không biết ngượng, ai phải xin lỗi ai còn chưa biết đó!” môi đỏ mọng khẽ nhếch, lộ ra nét cười như có như không, ánh mắt sáng rỡ như sao đêm, toát lên vẻ ngoan cố.
Một cô gái xinh đẹp như thế ai mà không có hảo cảm, nhưng đối với trường hợp của Phùng Kiến Quân bây giờ, đừng nói là hảo cảm, ngay cả nhìn thấy gương mặt kia, anh đều muốn xé nát.
Đáng giận, trong đời chưa có ai dám mắng anh là dâm tặc, mà anh có làm gì để xứng cái danh ấy đâu. Cô gái này nếu không bị điên thì là bị bệnh hoang tưởng, hoàn toàn không có cách lí giải khác.
Thở phì phì, Phùng Kiến Quân sắp nổi điên lên thì ai cũng không cản nổi anh đâu, tính tình anh rất nóng nảy, thử xem thì biết. Quy tắc của anh là không đánh con gái, nhưng anh không đảm bảo cô gái này có thể bình yên qua ngày hôm nay. Anh bước một bước ra khỏi ghế ngồi, đang định phát tiết cơn giận thì cánh tay anh bị kéo lại từ phía sau.
Anh không khỏi nhớ ra mình đi cùng Phong ca, hành động lỗ mãng, Phong ca không thích. Anh đành phải nuốt ngược cơn giận vào trong, không lên tiếng, anh sợ mình lên tiếng sẽ nói ra lời thô tục mất thôi.
Phong ca nói nhỏ bên tai anh: “Đừng làm lớn chuyện!”
Nói xong, anh Phong kéo Phùng Kiến Quân ra sau, tiến lên một bước, ngẩng đầu, cố điều chỉnh đầu mình về hướng phía trước, ra vẻ như muốn đối diện cô gái đã mắng Phùng Kiến Quân, anh nói: “Tiểu thư, mong cô bớt giận trong chuyện này nhất định có hiểu lầm, sao không từ từ mà nói rõ.” Không phải câu hỏi, nhưng cũng làm cho người ta thấy được một phần trưng cầu ý kiến, một phần muốn khẳng định phải từ từ làm rõ mới giải quyết được vấn đề.
Cô cũng không phải người không hiểu lý lẽ, chỉ cần nói chuyện đàng hoàn thì cô không nổi điên. Cô tiếp viên thấy người thanh niên trước mắt này ăn nói nhã nhặn, dù đi chung với tên dê xồm kia, nhưng trông anh không có một chút nguy hại nào.
Cô tạm hòa hoãn tâm tình lại, giọng nói dễ nghe hơn: “Nói vậy phải nghe được không, ai như tên kia, thô lỗ!” tên kia háo sắc mà lại không biết thương hương tiếc ngọc, chắc hẳn là mối họa đáng sợ nhất của các chị em phụ nữ rồi.
Cô gái này cứ thích quan sát người khác, rồi có những lập luận không giống ai để bình luận người ta, điều đó cũng là mối lo ngại của mẹ cô, bà không biết con gái như thế này có thể làm người khác thích được không đây?
Nghe nhắc đến mình không chút thiện chí, Phùng Kiến Quân như bị chọc vào chỗ ngứa. Nhón chân, chỉ tay về phía trước ngang qua đầu vai của Phong ca mà mắng cô gái láo xược này: “Cô điên thì thôi, nếu tỉnh táo thì câm miệng! Cái công ty du lịch này cũng điên rồi, dám chọn một người không có chút nghiệp vụ nào thế này à?”
Không phòng bị, anh Phong không cản kịp những lời này của Phùng Kiến Quân. Anh còn chưa biết phải làm gì tiếp theo thì nghe tiếng huyên náo của mọi người dừng hẳn, nghe tiếng bước chân đều đều trên đôi giày cao gót, phía sau là tiếng giày da, anh đoán chắc hẳn là người có chức vụ đến xử lý sự việc.
Mọi người đều đang xem kịch vui giữa một cô tiếp viên xinh đẹp với một anh chàng tuấn tú, mang nét mặt còn trẻ con, thì bỗng có người đến đây, mọi người không khỏi ngắm nhìn.
Đó là một người phụ nữ đã có tuổi, nhưng qua cách ăn mặc, trang điểm, cùng với khí chất, người ngoài không thể đoán ra tuổi của bà đã gần bước đến 50.
Rất lịch sự, lễ độ và chuyên nghiệp, bà đến trước mặt hai vị khách cúi người cung kính nói lời xin lỗi: “Hai vị khách này, vì thái độ hành xử thiếu chuyên nghiệp của nhân viên chúng tôi, tôi thay mặt toàn thể công ty chân thành xin lỗi quý khách!” giọng nói điềm đạm, không nhanh không chậm, thể hiện bà là người có kinh nghiệm lâu năm trong ngành.
Phùng Kiến Quân còn đang tức giận trừng mắt, vậy là xong à!
Anh Phong thì trái lại, anh hướng về người đến, cười nhẹ, gật đầu xem như chào hỏi: “Thật sự là hiểu lầm, em trai tôi cũng có những lời lẽ không hay đối với vị tiểu thư này, chúng tôi cũng xin lỗi, mong không cần truy cứu chuyện này nữa.”
Người phụ nữ không khỏi đánh giá người đứng trước mặt bà. Thanh niên trẻ tuổi, khuôn mặt tuấn mĩ, phải nói là rất đẹp! Bà là người trong ngành hàng không, đã tiếp xúc với rất nhiều cơ trưởng đẹp trai, nhưng người thanh niên này làm bà phải tán thưởng. Dáng vẻ nho nhã, lời lẽ khiêm tốn, thời đại này lại có thanh niên như thế này, quả thật mò kim đáy biển. Bà cũng nhận ra được vẻ khác thường của người thanh niên này, cậu ấy mang kính đen, thần thái đã nói rõ: cậu ấy là người mù! Thật sự rất đáng tiếc.
Rút khỏi dòng suy nghĩ của mình, người phụ nữ tiếp lời: “Qúy khách thật hiểu lý lẽ, được phục vụ những người khách như vậy là vinh hạnh của chúng tôi. Nếu không có việc gì nữa, chúng tôi sẽ không thể làm trì hoãn chuyến bay, chúc quý khách thượng lộ bình an!” – người phụ nữ kính chào cáo lui.
Trước khi đi bà không quên chúc tất cả các vị khách còn lại, và xin lỗi đã làm phiền. Sau đó bà phân phó với nhân viên thay thế một nữ tiếp viên khác, lúc đi ngang qua cô gái nãy giờ vẫn đứng yên không dám lên tiếng, nhẹ giọng nói: “Con theo mẹ đi văn phòng!”, giọng không lớn, nhưng uy lực rất lớn, làm cô gái sợ run một chút, mới cúi đầu đi theo.
Còn lại Phùng Kiến Quân vẻ mặt bất phục đứng trừng mắt trông theo, cô gái điên này nếu để anh gặp lại chắc chắn bằm cô ta ra thành tương…hừ..tức chết mất.