Điềm Mật thấy thế cũng không cố chấp, chu môi: “Thần bí vậy, có vấn đề. Sau tiết học phải thành thật khai báo nghe không?”
Diệp Tri Thu nhìn bạn cười ái ngại, thành thật như thế nào đây, nếu Điềm Mật biết chuyện chắc lỗ tai cô nghe lảm nhảm đến hỏng mất.
Hai cô bạn bận rộn xong mớ chuyện riêng tư, ngẩng đầu lên nhìn lên bục giảng chuẩn bị nghe giảng. Thì thấy cô giảng viên với đôi mắt nghiêm nghị, nhìn các cô qua gọng kính màu xám, hay nói đúng hơn là nhắm thẳng vào Diệp Tri Thu.
Thì ra, hai cô bạn làm chuyện gì đều rơi vào tầm mắt của cô giáo. Cô giáo đi đến bàn Diệp Tri Thu, dừng lại, nhìn trong cặp da, giọng gầm gừ: “Lấy ra!” mệnh lệnh không thể cãi lại.
Diệp Tri Thu đành phải rút quyển sổ xinh đẹp kia đặt vào tay cô giáo. Cô giáo không liếc mắt quyển sổ một cái nào, cất bước đi trở về trên bục giảng, trước khi đi, cô giáo vẫn nhìn chằm chằm Diệp Tri Thu: “Cái này tôi thu, cuối giờ lên văn phòng!”
Trong lòng thầm than một tiếng, không xong rồi. Điềm Mật nhìn sang Diệp Tri Thu, ánh mắt toát lên lời xin lỗi.
Diệp Tri Thu cúi đầu không nói. Trạng thái tâm lý nặng nề kéo dài đến hết buổi học.
Sau khi cô giáo đi ra khỏi lớp, Diệp Tri Thu cũng đứng dậy định rời theo. Điềm Mật áy náy nói nhỏ: “Tiểu Thu, xin lỗi. Hay mình đi với bạn nhé!”
Diệp Tri Thu cười nhẹ với bạn một cái, trấn an: “Không phải lỗi của bạn, cô giáo từ đầu hình như không được thích mình cho lắm. Không sao đâu, mình là cát nhân thiên tướng, có quý nhân phò trợ mà…ha…ha!” cố gắng cười để bạn yên tâm, nhưng Diệp Tri Thu biết rõ, là họa không tránh khỏi.
Cô nhanh chóng rời đi, đằng sau là ánh mắt hả hê của các cô bạn cùng lớp. Cùng lúc, cuối lớp có ánh mắt dõi theo. Mày kiếm vặn xoắn, khuôn mặt tuy không quá tuấn tú, nhưng rất ra dáng đàn ông, hay nói đúng hơn là tên phong lưu, lòng dạ không tốt, kết bè kết phái, trêu chọc các cô gái đẹp: Mạc Tử Kỳ. Hắn là con trai ông chủ tịch thành phố D, nên chuyên hống hách, thích làm theo ý mình, hắn cũng chính là kẻ được mọi người lời ra tiếng vào về việc đang theo đuổi Diệp Tri Thu với ba tiêu chí: tặng quà nhiều nhất, thư tình nhiều nhất và tò tò theo đuôi nhiều nhất.
Mạc Tử Kỳ muốn biết chuyện này rõ ràng, hắn vẫy tay, kêu lại tên đàn em: “Theo dõi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tao phải bảo vệ người con gái tao thích…” ánh mắt láo liên, cười tà nghễ, rất dễ nhận thấy hắn là tên không đàng hoàng.
------------
Tại văn phòng, Diệp Tri Thu gõ cửa nhẹ hai cái, bên trong có tiếng gọi, cô đẩy cửa mà vào.
Thoáng nhìn về phía bàn ngồi cô giảng viên, cô thấy quyển sổ của cô đang được mở ra, có lẽ cô giáo đã đọc nội dung. Mặt Diệp Tri Thu bỗng nhiên đỏ lên, những bài thơ trong ấy toàn là cô viết tỏ rõ tâm tình kể từ ngày đầu gặp gỡ đến hôm nay, bao nhiêu nhung nhớ với đầy đều được nhất nhất thể hiện trên những dòng thơ. Bị người khác đọc được, cô có phần ngại ngùng.
Cô giáo thấy Diệp Tri Thu bước vào, ngẩng đầu nhìn cô, hỏi: “Những bài thơ này đều là em tự viết?”
Diệp Tri Thu gật gật đầu, trả lời nhỏ nhẹ: “Dạ đúng.”
Cô giáo vẫn chưa hết nghi vấn: “Là chuyện em tưởng tượng ra hay của chính bản thân em đã trải qua?”
- “Dạ…chuyện của em!” – Diệp Tri Thu thành thật khai báo.
Cô giáo có chút ngừng lại, trầm mặc không nói, hồi lâu mới lên tiếng: “Cuộc đời con gái thật khổ sở đúng không? Mỗi người một cảnh, khi yêu thường bị thương tổn nhiều nhất! Hồng nhan đúng là bạc mệnh.” Thở dài, cô giáo nói chuyện với giọng đau thương. Diệp Tri Thu không biết cô giáo đang nói là về cô hay về ai!
Diệp Tri Thu len lén nhìn thẳng mặt cô giáo, hình như mắt cô hơi sưng và đỏ, chẳng lẽ cô khóc. Những vần thơ của mình có sức lay động mạnh mẽ vậy sao, Diệp Tri Thu nghĩ.
Cô giáo như quyết tâm một chuyện gì đó. Đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi, đi về phía giữa phòng nơi có bày bộ bàn ghế ngồi xuống, chỉ chỉ vị trí đối diện ý bảo Diệp Tri Thu ngồi ở đó.
Diệp Tri Thu khó hiểu, cô không phải đến để nghe trách phạt sao, có ưu đãi nữa à? Nhưng không dám chậm trễ, chạy chậm lại ngồi xuống.
Cô giáo rót trà, tự cầm lên nhưng giữ ở trên tay không uống. Tầm mắt xa xăm như đang nhớ lại chuyện tình nào đó đã xưa cũ. Chậm rãi mở miệng, cô nói: “Ngày xưa, tôi cũng đã yêu một người. Tôi và anh ấy học chung một ngành ở đại học, bình thường ai cũng chọc ghẹo chúng tôi là một đôi. Tôi với anh tuy trước mặt bạn bè tỏ vẻ xa lạ, nhưng kỳ thực đã sớm yêu nhau. Anh nói với tôi, bởi vì nhà anh nghèo sợ ba mẹ tôi không đồng ý, trước tiên không cần công khai quan hệ, đợi đến khi anh công thành danh toại, anh sẽ cho tôi danh phận rỡ ràng. Chúng tôi hẹn hò nhau trong lặng lẽ, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất thỏa mãn. Chỉ cần được ở bên cạnh người mình yêu, dù sống trong địa ngục vẫn hạnh phúc. Đúng không?” cô hỏi Diệp Tri Thu.
Diệp Tri Thu giật mình, nãy giờ cô như chìm trong câu chuyện tình của cô giáo, nghe cô hỏi, Diệp Tri Thu trả lời không chút ngại ngần: “Đúng vậy thưa cô! Chỉ cần bên cạnh người mình yêu đã là mãn nguyện.” lặp lại lời cô giáo như lặp lại tiếng lòng mình. Con gái khi yêu ai không thế.
Cô giáo gật đầu, lấy được sự đồng cảm, cô tiếp tục kể: “Rồi đến ngày mà chúng tôi không ai muốn - ngày tốt nghiệp. Tôi được ba mẹ có điều kiện tiếp tục học lấy bằng Thạc sĩ rồi ở lại trường dạy. Anh phải về quê làm công chức nhỏ vì ở thành phố này không tìm được việc làm. Tôi và anh xa nhau, một ngày dài như một năm, tôi chưa bao giờ quên anh. Tôi và anh cũng thường liên lạc qua điện thoại, nhưng rồi một ngày hai ngày, càng nhiều ngày trôi qua, anh bắt đầu mờ nhạt tình cảm đối với tôi. Có phải xa mặt cách lòng không? Lúc đó, tôi không hiểu chuyện hỏi anh, anh nói do anh quá bận công việc. Sau đó, tôi không chịu được nữa, nhiều lúc tức giận trách hờn anh, anh không chiều theo ý tôi mà dỗ dành tôi nữa, anh nói: Chia tay đi!” thở dài một hơi, cô giáo như đem hết sức lực để kể chuyện, giọng kể gấp gáp, hơi thở dồn dập, tâm tình kích động, như trở về thuở đó trong hoàn cảnh đó, nghe người yêu nói chia tay cô phải đối mặt bằng cách nào.
Cô giáo nâng lên ly trà đã nguội lạnh nhấp một ngụm, nhưng vị đắng vô cùng. Không biết vì cay đắng trong lòng hay vì trà đắng chát. Cô giáo lại thuật chuyện: “Tôi lúc đó với sự kiêu ngạo của một cô gái phố thị đang tuổi xuân phơi phới, tôi không cam tâm chấp nhận bản thân bị bỏ rơi. Nên tôi đã giận lẫy, nói rằng: Anh muốn sao cũng được. Nhưng thời gian trôi, hai năm sau tôi gặp lại một người bạn cũ, anh ta nói người tôi yêu đã lấy vợ. Tôi che giấu sự ngẹn ngào rồi mỗi khi đêm về lại một mình chui vào ổ chăn khóc một mình. Đến khi không tiếp tục sống trong sự ghi vấn nữa, tôi quyết tìm anh để hỏi rõ chuyện ngày xưa, tại sao anh đột ngột nói chia tay. Tôi đến nơi, tìm được vợ anh, cô gái nhà quê cùng anh kết tóc, nói thật chẳng chỗ nào sánh bằng tôi cả. Sự kiêu ngạo lại tăng lên một phần. Nhưng sau khi nghe cô ta nói chuyện của anh, tôi biết rằng chúng tôi đã hết duyên nợ. Cô nói: “Anh chia tay cô bởi vì ba cô đã đến sỉ nhục anh ấy, mắng anh ấy đỉa mà đòi đeo chân hạc. Hại anh ấy mất việc, gia đình rơi vào khốn cảnh, mẹ anh ấy không chịu nổi đã qua đời. Cô nghĩ thử xem, có thể nói anh yếu đuối, nhưng không phải cô đã bỏ lỡ cơ hội cùng anh đi cả đời sao?”.” Cô giáo dừng lại, mỉm cười chua xót, này cười tựa như khóc còn khó coi hơn.
Diệp Tri Thu nhìn bạn cười ái ngại, thành thật như thế nào đây, nếu Điềm Mật biết chuyện chắc lỗ tai cô nghe lảm nhảm đến hỏng mất.
Hai cô bạn bận rộn xong mớ chuyện riêng tư, ngẩng đầu lên nhìn lên bục giảng chuẩn bị nghe giảng. Thì thấy cô giảng viên với đôi mắt nghiêm nghị, nhìn các cô qua gọng kính màu xám, hay nói đúng hơn là nhắm thẳng vào Diệp Tri Thu.
Thì ra, hai cô bạn làm chuyện gì đều rơi vào tầm mắt của cô giáo. Cô giáo đi đến bàn Diệp Tri Thu, dừng lại, nhìn trong cặp da, giọng gầm gừ: “Lấy ra!” mệnh lệnh không thể cãi lại.
Diệp Tri Thu đành phải rút quyển sổ xinh đẹp kia đặt vào tay cô giáo. Cô giáo không liếc mắt quyển sổ một cái nào, cất bước đi trở về trên bục giảng, trước khi đi, cô giáo vẫn nhìn chằm chằm Diệp Tri Thu: “Cái này tôi thu, cuối giờ lên văn phòng!”
Trong lòng thầm than một tiếng, không xong rồi. Điềm Mật nhìn sang Diệp Tri Thu, ánh mắt toát lên lời xin lỗi.
Diệp Tri Thu cúi đầu không nói. Trạng thái tâm lý nặng nề kéo dài đến hết buổi học.
Sau khi cô giáo đi ra khỏi lớp, Diệp Tri Thu cũng đứng dậy định rời theo. Điềm Mật áy náy nói nhỏ: “Tiểu Thu, xin lỗi. Hay mình đi với bạn nhé!”
Diệp Tri Thu cười nhẹ với bạn một cái, trấn an: “Không phải lỗi của bạn, cô giáo từ đầu hình như không được thích mình cho lắm. Không sao đâu, mình là cát nhân thiên tướng, có quý nhân phò trợ mà…ha…ha!” cố gắng cười để bạn yên tâm, nhưng Diệp Tri Thu biết rõ, là họa không tránh khỏi.
Cô nhanh chóng rời đi, đằng sau là ánh mắt hả hê của các cô bạn cùng lớp. Cùng lúc, cuối lớp có ánh mắt dõi theo. Mày kiếm vặn xoắn, khuôn mặt tuy không quá tuấn tú, nhưng rất ra dáng đàn ông, hay nói đúng hơn là tên phong lưu, lòng dạ không tốt, kết bè kết phái, trêu chọc các cô gái đẹp: Mạc Tử Kỳ. Hắn là con trai ông chủ tịch thành phố D, nên chuyên hống hách, thích làm theo ý mình, hắn cũng chính là kẻ được mọi người lời ra tiếng vào về việc đang theo đuổi Diệp Tri Thu với ba tiêu chí: tặng quà nhiều nhất, thư tình nhiều nhất và tò tò theo đuôi nhiều nhất.
Mạc Tử Kỳ muốn biết chuyện này rõ ràng, hắn vẫy tay, kêu lại tên đàn em: “Theo dõi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tao phải bảo vệ người con gái tao thích…” ánh mắt láo liên, cười tà nghễ, rất dễ nhận thấy hắn là tên không đàng hoàng.
------------
Tại văn phòng, Diệp Tri Thu gõ cửa nhẹ hai cái, bên trong có tiếng gọi, cô đẩy cửa mà vào.
Thoáng nhìn về phía bàn ngồi cô giảng viên, cô thấy quyển sổ của cô đang được mở ra, có lẽ cô giáo đã đọc nội dung. Mặt Diệp Tri Thu bỗng nhiên đỏ lên, những bài thơ trong ấy toàn là cô viết tỏ rõ tâm tình kể từ ngày đầu gặp gỡ đến hôm nay, bao nhiêu nhung nhớ với đầy đều được nhất nhất thể hiện trên những dòng thơ. Bị người khác đọc được, cô có phần ngại ngùng.
Cô giáo thấy Diệp Tri Thu bước vào, ngẩng đầu nhìn cô, hỏi: “Những bài thơ này đều là em tự viết?”
Diệp Tri Thu gật gật đầu, trả lời nhỏ nhẹ: “Dạ đúng.”
Cô giáo vẫn chưa hết nghi vấn: “Là chuyện em tưởng tượng ra hay của chính bản thân em đã trải qua?”
- “Dạ…chuyện của em!” – Diệp Tri Thu thành thật khai báo.
Cô giáo có chút ngừng lại, trầm mặc không nói, hồi lâu mới lên tiếng: “Cuộc đời con gái thật khổ sở đúng không? Mỗi người một cảnh, khi yêu thường bị thương tổn nhiều nhất! Hồng nhan đúng là bạc mệnh.” Thở dài, cô giáo nói chuyện với giọng đau thương. Diệp Tri Thu không biết cô giáo đang nói là về cô hay về ai!
Diệp Tri Thu len lén nhìn thẳng mặt cô giáo, hình như mắt cô hơi sưng và đỏ, chẳng lẽ cô khóc. Những vần thơ của mình có sức lay động mạnh mẽ vậy sao, Diệp Tri Thu nghĩ.
Cô giáo như quyết tâm một chuyện gì đó. Đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi, đi về phía giữa phòng nơi có bày bộ bàn ghế ngồi xuống, chỉ chỉ vị trí đối diện ý bảo Diệp Tri Thu ngồi ở đó.
Diệp Tri Thu khó hiểu, cô không phải đến để nghe trách phạt sao, có ưu đãi nữa à? Nhưng không dám chậm trễ, chạy chậm lại ngồi xuống.
Cô giáo rót trà, tự cầm lên nhưng giữ ở trên tay không uống. Tầm mắt xa xăm như đang nhớ lại chuyện tình nào đó đã xưa cũ. Chậm rãi mở miệng, cô nói: “Ngày xưa, tôi cũng đã yêu một người. Tôi và anh ấy học chung một ngành ở đại học, bình thường ai cũng chọc ghẹo chúng tôi là một đôi. Tôi với anh tuy trước mặt bạn bè tỏ vẻ xa lạ, nhưng kỳ thực đã sớm yêu nhau. Anh nói với tôi, bởi vì nhà anh nghèo sợ ba mẹ tôi không đồng ý, trước tiên không cần công khai quan hệ, đợi đến khi anh công thành danh toại, anh sẽ cho tôi danh phận rỡ ràng. Chúng tôi hẹn hò nhau trong lặng lẽ, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất thỏa mãn. Chỉ cần được ở bên cạnh người mình yêu, dù sống trong địa ngục vẫn hạnh phúc. Đúng không?” cô hỏi Diệp Tri Thu.
Diệp Tri Thu giật mình, nãy giờ cô như chìm trong câu chuyện tình của cô giáo, nghe cô hỏi, Diệp Tri Thu trả lời không chút ngại ngần: “Đúng vậy thưa cô! Chỉ cần bên cạnh người mình yêu đã là mãn nguyện.” lặp lại lời cô giáo như lặp lại tiếng lòng mình. Con gái khi yêu ai không thế.
Cô giáo gật đầu, lấy được sự đồng cảm, cô tiếp tục kể: “Rồi đến ngày mà chúng tôi không ai muốn - ngày tốt nghiệp. Tôi được ba mẹ có điều kiện tiếp tục học lấy bằng Thạc sĩ rồi ở lại trường dạy. Anh phải về quê làm công chức nhỏ vì ở thành phố này không tìm được việc làm. Tôi và anh xa nhau, một ngày dài như một năm, tôi chưa bao giờ quên anh. Tôi và anh cũng thường liên lạc qua điện thoại, nhưng rồi một ngày hai ngày, càng nhiều ngày trôi qua, anh bắt đầu mờ nhạt tình cảm đối với tôi. Có phải xa mặt cách lòng không? Lúc đó, tôi không hiểu chuyện hỏi anh, anh nói do anh quá bận công việc. Sau đó, tôi không chịu được nữa, nhiều lúc tức giận trách hờn anh, anh không chiều theo ý tôi mà dỗ dành tôi nữa, anh nói: Chia tay đi!” thở dài một hơi, cô giáo như đem hết sức lực để kể chuyện, giọng kể gấp gáp, hơi thở dồn dập, tâm tình kích động, như trở về thuở đó trong hoàn cảnh đó, nghe người yêu nói chia tay cô phải đối mặt bằng cách nào.
Cô giáo nâng lên ly trà đã nguội lạnh nhấp một ngụm, nhưng vị đắng vô cùng. Không biết vì cay đắng trong lòng hay vì trà đắng chát. Cô giáo lại thuật chuyện: “Tôi lúc đó với sự kiêu ngạo của một cô gái phố thị đang tuổi xuân phơi phới, tôi không cam tâm chấp nhận bản thân bị bỏ rơi. Nên tôi đã giận lẫy, nói rằng: Anh muốn sao cũng được. Nhưng thời gian trôi, hai năm sau tôi gặp lại một người bạn cũ, anh ta nói người tôi yêu đã lấy vợ. Tôi che giấu sự ngẹn ngào rồi mỗi khi đêm về lại một mình chui vào ổ chăn khóc một mình. Đến khi không tiếp tục sống trong sự ghi vấn nữa, tôi quyết tìm anh để hỏi rõ chuyện ngày xưa, tại sao anh đột ngột nói chia tay. Tôi đến nơi, tìm được vợ anh, cô gái nhà quê cùng anh kết tóc, nói thật chẳng chỗ nào sánh bằng tôi cả. Sự kiêu ngạo lại tăng lên một phần. Nhưng sau khi nghe cô ta nói chuyện của anh, tôi biết rằng chúng tôi đã hết duyên nợ. Cô nói: “Anh chia tay cô bởi vì ba cô đã đến sỉ nhục anh ấy, mắng anh ấy đỉa mà đòi đeo chân hạc. Hại anh ấy mất việc, gia đình rơi vào khốn cảnh, mẹ anh ấy không chịu nổi đã qua đời. Cô nghĩ thử xem, có thể nói anh yếu đuối, nhưng không phải cô đã bỏ lỡ cơ hội cùng anh đi cả đời sao?”.” Cô giáo dừng lại, mỉm cười chua xót, này cười tựa như khóc còn khó coi hơn.