Đồ uống được mang lên, không tiếp tục tranh cãi mỹ nữ gì nữa. Chủ đề được chuyển thẳng sang vấn đề quan trọng: ngày mai cả ba cô nàng cùng nhau tiến vào trường đại học ngày đầu tiên. Đồng nghĩa phải giả từ hình tượng của các nàng học sinh Phổ thông ngay thơ, trong sáng, thay vào hình tượng chững chạc hơn, nghiêm túc hơn; giống như cuộc đời bước sang một trang mới, đánh dấu sự trưởng thành quan trọng.
Điềm Mật cảm thán: “Không biết ngày mai sẽ có sự kiện gì chào đón chúng ta nhỉ?”
- “Ùm…thì mình nghĩ cũng như lúc chúng ta vào phổ thông thôi…có lẽ cũng tìm lớp học, ngồi nghe nội quy, rồi chép thời khóa biểu, vệ sinh…linh tinh này nọ”. – Lam Hân Đồng đóng góp ý kiến.
- “Vậy sao ta? Mình nghe anh Tĩnh Hiên nói khác nhe. Tức là vào trường Đại học có nhiều điều thú vị lắm…chẳng hạn như mỗi Khoa thì có nhiều ngành, mỗi ngành có nhiều lớp, mỗi lớp có rất nhiều sinh viên nhe, sĩ số đến hơn trăm, rồi chương trình học cũng tự chúng ta sắp xếp và phải đăng ký kế hoạch học tập nữa đó, còn có nhiều hoạt động vui lắm đang chờ đón chúng ta.” – Diệp Tri Thu vô tư chia sẻ những gì mình được nghe Lam Tĩnh Hiên nói qua mà không để ý vẻ mặt tìm tòi của hai bạn thân.
Lam Hân Đồng giả vờ ghen tị: “tiểu Thu, sao anh trai mình lại nói với bạn nhiều vậy, còn mình hỏi anh, anh nói…..” hem..hem…làm bộ giả giọng Lam Tĩnh Hiên có vẻ ồm ồm “Vào rồi thì biết!”… “Không công bằng, anh trai mình thiên vị,…”. Nói xong nhíu nhíu mày, cuối đầu uống nước cam, tỏ vẻ cam chịu.
- “Nè! tiểu Thu, hồi nhỏ có phải bạn và Đồng Đồng được mẹ sinh cùng bệnh viện không?”. Điềm Mật hỏi một câu chẳng liên quan vấn đề.
Diệp Tri Thu khó hiểu. Hả? Không phải đang nói chuyện vào trường như thế nào sao, rồi tự dưng chuyển hướng đến bệnh viện, “Ả…sao vậy?”.
- Thì Đồng Đồng và bạn bị đeo nhầm bảng tên á, rồi người này được nuôi ở nhà của người kia. Tình thân là thiêng liêng, nên anh Tĩnh Hiên mới lúc nào cũng tiểu Thu mà không phải Đồng Đồng nha…
Điềm Mật thuyết minh tư duy trừu tượng của mình rồi sờ sờ cằm ra vẻ ta là ‘thám tử lừng danh Conan’ cùng gật gật đầu với nụ cười bí hiểm. (Lại là cái bệnh “tiểu thuyết”)
Diệp Tri Thu rút ống hút trong ly nước ra, hút hết nước trong ống, quay sang gõ vào đầu của Điềm Mật “Mình nghĩ bạn nên “cai” tiểu thuyết đi, trong đầu lúc nào cũng mô mô dạng dạng, muôn hình vạn trạng, nói chuyện với bạn thật hại não~~~”
Điềm Mật hét toán lên “Mưu sát chồng, báo người ta, có mĩ nữ mưu sát chồng…hic …hic..hu hu!~~~”. Lam Hân Đồng khẽ mỉm cười, thường là vậy, cuộc vui nào cũng được hai người kia làm rộn ràng, còn cô thì chỉ cười mà ít nói, cũng như không làm hành động quá mức “mất hình tượng” như vậy.
Không gian yên tĩnh hoàn toàn trái ngược với không khí ồn ào của các cô gái. “Ba vị tiểu thư, anh có vinh dự được ngồi chung không?”, một giọng nói từ tính dễ nghe vang lên từ đỉnh đầu.
Các nàng ngước nhìn lên, thì thấy thanh niên trong bộ quần áo trẻ trung, áo phông trắng nhẹ nhàng, quần jean đen càng tôn lên đôi chân thon dài cùng dáng người cân đối như nam model bước ra từ tạp chí thời trang.
- “A! Anh Tĩnh Hiên, hẹn anh mấy giờ à, bây giờ mới tới, có con trai nào để con gái đợi chờ không, hôm nay phải phạt mới được!” – Diệp Tri Thu nhìn Lam Tĩnh Hiên chớp chớp đôi mắt điềm đạm đáng yêu.
Lam Tĩnh Hiên từ khi bước vào đến giờ, miệng thì nói chuyện, nhưng mắt thì cứ nhìn chằm chằm vào một bóng hình yêu kiều, giờ khắc này lại dùng ánh mắt như vậy nhìn anh, bảo sao trái tim anh không đập loạn đây? Lam Tĩnh Hiên ơi Lam Tĩnh Hiên, mày thật đúng với câu “Anh hùng khó qua ải mĩ nhân”.
- “Anh! Không phải nói bận chuyện Đoàn Đội gì sao? Xong sớm sao, hay là tại vì có…~~~ à…ùm…cho nên….~~~”. Nhìn thẳng vào mặt anh trai, nháy nháy mắt, Lam Hân Đồng chậm rãi nói, còn cố ý bỏ nhiều chấm lửng làm người ta khó hiểu, nhưng ở hiện trường ai ai cũng hiểu, chỉ một người mãi không chịu hiểu.
Bởi vì làn da Lam Tĩnh Hiên thuộc dạng trắng, nên rất dễ trông thấy màu hồng từ má lan đến tận mang tai.
Chỉ có Diệp Tri Thu vô tư không để ý, vô tâm vô phế: “Anh Tĩnh Hiên, đây chỉ là hẹn gặp mặt nói chuyện chơi thôi, nếu anh bận thì giải quyết chuyện của mình quan trọng hơn, đừng để chậm trể nhe anh!”.
Nghe như lời quan tâm, lúc này cũng đủ làm cho Lam Tĩnh Hiên cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh nhằm thẳng vào mặt. Mặc dù không có ý tứ trách Diệp Tri Thu, nhưng nói không đau lòng là giả.
Vội vàng “chữa cháy”, Lam Tĩnh Hiên nhìn Diệp Tri Thu cười cười, khoác tay, kéo ghế ra ngồi xuống: “Không sao rồi, mọi chuyện xử lí xong mới đến chơi; lúc nãy tiểu Thu nói phải phạt, oke, anh chịu phạt. Chiều nay, các em muốn ăn gì uống gì cứ thoải mái, anh Tĩnh Hiên thanh toán. Sao hả? ”
Diệp Tri Thu giơ hai tay tán thành “Quoa! Anh Tĩnh Hiên thật đẹp trai dễ thương!” ha…ha…ha!
Lam Tĩnh Hiên lại muốn ngừng thở, vừa nãy, Diệp Tri Thu khen anh ‘đẹp trai dễ thương’, vậy em có thương không –
Lam Tĩnh Hiên vốn định hỏi như thế, nhưng sợ dọa đến người kia, nên nuốt hết lời ấy vào bụng. Còn Lam Hân Đồng cũng hiểu ý vui mừng. Yên tĩnh không phản hồi, Điềm Mật là không có đất diễn, hay phải nói đúng hơn là không diễn.
Thấy Điềm Mật bình thường nhí nha nhí nhố nhất nhóm mà sao im phăng phắc, Diệp Tri Thu kéo kéo tay bạn, nhìn sang thấy Điềm Mật cuối mặt gần sát xuống bàn rồi, tưởng ngủ gật chứ. Nhẹ nâng đầu bạn, véo véo đôi má Điềm Mật, Diệp Tri Thu khó hiểu “Mật Mật yêu dấu, bạn không ngủ quên đó chứ. Chắc tối qua xem tiểu thuyết tới tận sáng đây mà. Phải không?”.
Điềm Mật vội vàng lắc lắc đầu, xua tay lia lịa như đuổi muỗi “Có đâu à. Người ta chỉ là…à…chỉ là…ùm….hông biết nói cái gì thôi.” …. “à..à…đúng. Là hông biết nói gì …ha ha…!”
Trông vẻ mặt mất tự nhiên của Điềm Mật, Diệp Tri Thu đưa tay lên trán bạn thăm dò, rồi chuyển sang trán mình, lắc đầu “Mật Mật, bạn đâu có sốt, trúng tà à? Lắp ba lắp bắp…~~~”.
- “Có ai quy định tất vả mọi người có mặt đều phải đóng góp ý kiến đâu! Mình là con gái, không thích nói nhiều thôi.” – giọng vẫn rất nhỏ, thở thẻ như muỗi kêu, Điềm Mật bào chữa cho mình.
- “Thôi được rồi,… được rồi. Lại là mình phân xử, hai bạn không mệt hả?” – Lam Hân Đồng can ngăn, nếu không để hai người họ nói, tiếp tục thêm mấy tiếng đồng hồ không bao giờ hết chuyện.
Diệp Tri Thu thè lưỡi cười. Điềm Mật len lén nhìn sang phía Lam Tĩnh Hiên, khẽ rụt rụt cổ, cắn môi, vẻ mặt ái ngại nghĩ thầm: liệu có làm mất hình ảnh đẹp trong lòng anh Tĩnh Hiên không đây!
Bốn người nói nói cười cười, thảo luận nhiều chuyện liên quan đến trường lớp mới của ba cô nàng cho đến khi cảnh vật mờ ảo, thành phố lên đèn; ông mặt trời nghỉ ngơi sau một ngày làm việc mệt mỏi, lặng lẽ lui xuống sau những hàng cây. Mọi thứ như được nhuộm một màu vàng cam nhu hòa, tuyệt đẹp khung cảnh trời chiều.
Điềm Mật cảm thán: “Không biết ngày mai sẽ có sự kiện gì chào đón chúng ta nhỉ?”
- “Ùm…thì mình nghĩ cũng như lúc chúng ta vào phổ thông thôi…có lẽ cũng tìm lớp học, ngồi nghe nội quy, rồi chép thời khóa biểu, vệ sinh…linh tinh này nọ”. – Lam Hân Đồng đóng góp ý kiến.
- “Vậy sao ta? Mình nghe anh Tĩnh Hiên nói khác nhe. Tức là vào trường Đại học có nhiều điều thú vị lắm…chẳng hạn như mỗi Khoa thì có nhiều ngành, mỗi ngành có nhiều lớp, mỗi lớp có rất nhiều sinh viên nhe, sĩ số đến hơn trăm, rồi chương trình học cũng tự chúng ta sắp xếp và phải đăng ký kế hoạch học tập nữa đó, còn có nhiều hoạt động vui lắm đang chờ đón chúng ta.” – Diệp Tri Thu vô tư chia sẻ những gì mình được nghe Lam Tĩnh Hiên nói qua mà không để ý vẻ mặt tìm tòi của hai bạn thân.
Lam Hân Đồng giả vờ ghen tị: “tiểu Thu, sao anh trai mình lại nói với bạn nhiều vậy, còn mình hỏi anh, anh nói…..” hem..hem…làm bộ giả giọng Lam Tĩnh Hiên có vẻ ồm ồm “Vào rồi thì biết!”… “Không công bằng, anh trai mình thiên vị,…”. Nói xong nhíu nhíu mày, cuối đầu uống nước cam, tỏ vẻ cam chịu.
- “Nè! tiểu Thu, hồi nhỏ có phải bạn và Đồng Đồng được mẹ sinh cùng bệnh viện không?”. Điềm Mật hỏi một câu chẳng liên quan vấn đề.
Diệp Tri Thu khó hiểu. Hả? Không phải đang nói chuyện vào trường như thế nào sao, rồi tự dưng chuyển hướng đến bệnh viện, “Ả…sao vậy?”.
- Thì Đồng Đồng và bạn bị đeo nhầm bảng tên á, rồi người này được nuôi ở nhà của người kia. Tình thân là thiêng liêng, nên anh Tĩnh Hiên mới lúc nào cũng tiểu Thu mà không phải Đồng Đồng nha…
Điềm Mật thuyết minh tư duy trừu tượng của mình rồi sờ sờ cằm ra vẻ ta là ‘thám tử lừng danh Conan’ cùng gật gật đầu với nụ cười bí hiểm. (Lại là cái bệnh “tiểu thuyết”)
Diệp Tri Thu rút ống hút trong ly nước ra, hút hết nước trong ống, quay sang gõ vào đầu của Điềm Mật “Mình nghĩ bạn nên “cai” tiểu thuyết đi, trong đầu lúc nào cũng mô mô dạng dạng, muôn hình vạn trạng, nói chuyện với bạn thật hại não~~~”
Điềm Mật hét toán lên “Mưu sát chồng, báo người ta, có mĩ nữ mưu sát chồng…hic …hic..hu hu!~~~”. Lam Hân Đồng khẽ mỉm cười, thường là vậy, cuộc vui nào cũng được hai người kia làm rộn ràng, còn cô thì chỉ cười mà ít nói, cũng như không làm hành động quá mức “mất hình tượng” như vậy.
Không gian yên tĩnh hoàn toàn trái ngược với không khí ồn ào của các cô gái. “Ba vị tiểu thư, anh có vinh dự được ngồi chung không?”, một giọng nói từ tính dễ nghe vang lên từ đỉnh đầu.
Các nàng ngước nhìn lên, thì thấy thanh niên trong bộ quần áo trẻ trung, áo phông trắng nhẹ nhàng, quần jean đen càng tôn lên đôi chân thon dài cùng dáng người cân đối như nam model bước ra từ tạp chí thời trang.
- “A! Anh Tĩnh Hiên, hẹn anh mấy giờ à, bây giờ mới tới, có con trai nào để con gái đợi chờ không, hôm nay phải phạt mới được!” – Diệp Tri Thu nhìn Lam Tĩnh Hiên chớp chớp đôi mắt điềm đạm đáng yêu.
Lam Tĩnh Hiên từ khi bước vào đến giờ, miệng thì nói chuyện, nhưng mắt thì cứ nhìn chằm chằm vào một bóng hình yêu kiều, giờ khắc này lại dùng ánh mắt như vậy nhìn anh, bảo sao trái tim anh không đập loạn đây? Lam Tĩnh Hiên ơi Lam Tĩnh Hiên, mày thật đúng với câu “Anh hùng khó qua ải mĩ nhân”.
- “Anh! Không phải nói bận chuyện Đoàn Đội gì sao? Xong sớm sao, hay là tại vì có…~~~ à…ùm…cho nên….~~~”. Nhìn thẳng vào mặt anh trai, nháy nháy mắt, Lam Hân Đồng chậm rãi nói, còn cố ý bỏ nhiều chấm lửng làm người ta khó hiểu, nhưng ở hiện trường ai ai cũng hiểu, chỉ một người mãi không chịu hiểu.
Bởi vì làn da Lam Tĩnh Hiên thuộc dạng trắng, nên rất dễ trông thấy màu hồng từ má lan đến tận mang tai.
Chỉ có Diệp Tri Thu vô tư không để ý, vô tâm vô phế: “Anh Tĩnh Hiên, đây chỉ là hẹn gặp mặt nói chuyện chơi thôi, nếu anh bận thì giải quyết chuyện của mình quan trọng hơn, đừng để chậm trể nhe anh!”.
Nghe như lời quan tâm, lúc này cũng đủ làm cho Lam Tĩnh Hiên cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh nhằm thẳng vào mặt. Mặc dù không có ý tứ trách Diệp Tri Thu, nhưng nói không đau lòng là giả.
Vội vàng “chữa cháy”, Lam Tĩnh Hiên nhìn Diệp Tri Thu cười cười, khoác tay, kéo ghế ra ngồi xuống: “Không sao rồi, mọi chuyện xử lí xong mới đến chơi; lúc nãy tiểu Thu nói phải phạt, oke, anh chịu phạt. Chiều nay, các em muốn ăn gì uống gì cứ thoải mái, anh Tĩnh Hiên thanh toán. Sao hả? ”
Diệp Tri Thu giơ hai tay tán thành “Quoa! Anh Tĩnh Hiên thật đẹp trai dễ thương!” ha…ha…ha!
Lam Tĩnh Hiên lại muốn ngừng thở, vừa nãy, Diệp Tri Thu khen anh ‘đẹp trai dễ thương’, vậy em có thương không –
Lam Tĩnh Hiên vốn định hỏi như thế, nhưng sợ dọa đến người kia, nên nuốt hết lời ấy vào bụng. Còn Lam Hân Đồng cũng hiểu ý vui mừng. Yên tĩnh không phản hồi, Điềm Mật là không có đất diễn, hay phải nói đúng hơn là không diễn.
Thấy Điềm Mật bình thường nhí nha nhí nhố nhất nhóm mà sao im phăng phắc, Diệp Tri Thu kéo kéo tay bạn, nhìn sang thấy Điềm Mật cuối mặt gần sát xuống bàn rồi, tưởng ngủ gật chứ. Nhẹ nâng đầu bạn, véo véo đôi má Điềm Mật, Diệp Tri Thu khó hiểu “Mật Mật yêu dấu, bạn không ngủ quên đó chứ. Chắc tối qua xem tiểu thuyết tới tận sáng đây mà. Phải không?”.
Điềm Mật vội vàng lắc lắc đầu, xua tay lia lịa như đuổi muỗi “Có đâu à. Người ta chỉ là…à…chỉ là…ùm….hông biết nói cái gì thôi.” …. “à..à…đúng. Là hông biết nói gì …ha ha…!”
Trông vẻ mặt mất tự nhiên của Điềm Mật, Diệp Tri Thu đưa tay lên trán bạn thăm dò, rồi chuyển sang trán mình, lắc đầu “Mật Mật, bạn đâu có sốt, trúng tà à? Lắp ba lắp bắp…~~~”.
- “Có ai quy định tất vả mọi người có mặt đều phải đóng góp ý kiến đâu! Mình là con gái, không thích nói nhiều thôi.” – giọng vẫn rất nhỏ, thở thẻ như muỗi kêu, Điềm Mật bào chữa cho mình.
- “Thôi được rồi,… được rồi. Lại là mình phân xử, hai bạn không mệt hả?” – Lam Hân Đồng can ngăn, nếu không để hai người họ nói, tiếp tục thêm mấy tiếng đồng hồ không bao giờ hết chuyện.
Diệp Tri Thu thè lưỡi cười. Điềm Mật len lén nhìn sang phía Lam Tĩnh Hiên, khẽ rụt rụt cổ, cắn môi, vẻ mặt ái ngại nghĩ thầm: liệu có làm mất hình ảnh đẹp trong lòng anh Tĩnh Hiên không đây!
Bốn người nói nói cười cười, thảo luận nhiều chuyện liên quan đến trường lớp mới của ba cô nàng cho đến khi cảnh vật mờ ảo, thành phố lên đèn; ông mặt trời nghỉ ngơi sau một ngày làm việc mệt mỏi, lặng lẽ lui xuống sau những hàng cây. Mọi thứ như được nhuộm một màu vàng cam nhu hòa, tuyệt đẹp khung cảnh trời chiều.