Tối hôm qua thức đến tận 3 giờ sáng để trả lời cả đống văn kiện mà Phương Cương ‘ban tặng’, Hoa Vân Phong cảm thấy lưng đau nhứt vai mỏi nhừ. Anh phải gánh hết công việc vốn thuộc về một vị chủ tịch như Phương Cương. Không thể chối từ, vì Phương Cương cứ đổ lỗi cho anh là hai ba năm qua ‘xúi dục’ anh ta mở rộng quy mô công ty quá lớn, anh ta quản không nổi. Nếu không phải hơn 1 năm trước Hoa Vân Phong bị thương ở chân ‘cáo bệnh’ nếu không anh đã không yên ổn ngồi ở nhà như thế này và đâu chỉ trả lời đống văn kiện kia.
Đưa tay sờ lên nhấn nút đồng hồ để trên bàn, đồng hồ tự động báo thời gian. Đã là 3 giờ 15 phút sáng, nghĩ rằng giờ này mẹ anh cũng sắp thức dậy. Hoa Vân Phong lấy mắt kính đen đeo vào, dù ở nhà anh cũng rất ít bỏ quên cặp mắt kính kia, chỉ có lúc đi ngủ thì mới không cần đến nó. Anh mở cửa phòng đi ra ngoài.
Lúc này Hà Thúy Bình cũng đã rời giường, đêm qua bà cứ trằn trọc mãi không ngủ được vì chuyện của con trai bà và cô gái kia. Phùng Kiến Quân chẳng phải đã khẳng định “Tình trong như đã, dẫu ngoài còn e!” hay sao? Mà vì sao Vân Phong lại nói với bà như vậy, nó không có lí do lừa gạt mình. Càng nghĩ càng không thông. Nên cố kìm nén một đêm, sáng ra bà đã chịu không nổi nữa, nhấc điện thoại gọi cho Phùng Kiến Quân. Tút…tút…tút…điện thoại ngân dài từng tiếng. Không người bắt máy. Tức giận Hà Thúy Bình gọi tiếp, gọi đến khi nào chịu nghe mới thôi. Lần hai, lần ba, cuối cùng đầu bên kia điện thoại cũng chịu tiếp, giọng lèm nhèm say ngủ: “Mẹ nuôi, mẹ ngủ không được thì tìm Phong ca nói chuyện đi. Con không biết tâm sự gì với mẹ đâu, cho con ngủ đi nha…” nói chưa trọn câu hình như lại lăn ra ngủ tiếp rồi, cái tên Phùng Kiến Quân này cũng thật là dễ ngủ, quấy rối vậy mà còn ngủ lại được. Hà Thúy Bình đâu chịu buông tha: “Kiến Quân, mẹ nuôi ra lệnh cho con sáng mai lúc 8 giờ có mặt tại tiệm bánh của mẹ. Không đến mẹ tìm bà nội con đó.” nói xong không biết đối phương có nghe hay không, Hà Thúy Bình tắt máy, bà muốn hẹn Phùng Kiến Quân ra gặp để điều tra thêm chút nữa chuyện của Vân Phong nhà bà. Con trai của bà nếu thích người ta, bằng mọi giá bà cũng phải ‘dụ dỗ’ được cô gái đó về làm dâu.
Bên kia điện thoại đang ngái ngủ, Phùng Kiến Quân không biết mình nằm mơ thấy mẹ nuôi gọi điện bảo anh đến gặp mặt hay là sự thật có cuộc gọi này nữa. Ngủ trước tính sau, khi thức dậy kiểm tra nhật kí cuộc gọi cũng biết mà. Ha…thế là Phùng Kiến Quân bỏ hết thế sự quấy nhiễu, cười cười ôm gối mơ tiếp giấc mộng đẹp.
Hoa Vân Phong đi đến gian bếp nhỏ của nhà mình, anh bắt tay ngay vào công việc làm bánh. Bởi vì mẹ anh có một tiệm bánh nhỏ nhưng khá nổi tiếng trong vùng, tài làm bánh của mẹ có thể nói là có một không hai. Các loại bánh ngọt mẹ làm thì khỏi chê, nhiều người đặt bánh cho tiệc cưới hoặc sinh nhật cũng không thiếu phần của mẹ anh. Nổi tiếng nhất là bánh bông lan mẹ làm. Bánh giòn mặt ngoài nhưng không cứng, phần trong mềm mịn thơm mùi bơ sữa quyến rũ nhưng không ngấy, hình bánh nở rất đều và đẹp, vốn đã xây dựng được thương hiệu riêng rồi. Từ nhỏ đến giờ, Hoa Vân Phong vẫn giúp mẹ làm rất nhiều việc, cho nên học lõm một số bí quyết làm bánh của mẹ là đương nhiên có.
Hà Thúy Bình nói chuyện điện thoại với Phùng Kiến Quân xong rồi, cũng lững thững đi ra khỏi phòng. Bà thấy con trai đang chuẩn bị làm bánh, Hà Thúy Bình vội vàng ngăn lại: “Con trai, mới mấy giờ nha, vô ngủ chút nữa đi con. Để đây mẹ làm cho.”
Hoa Vân Phong tay đang dính đầy bột vẫn cứ tiếp tục công việc của mình, anh nói: “Mẹ à, để con làm một lát, vả lại giờ này con cũng không ngủ được, lăn qua lăn lại tốn thời gian thôi. Chi bằng giúp mẹ một tay, hôm nay làm thêm loại bánh mới nhé, nhất định bán rất đắc.” nói nói cười cười, Hoa Vân Phong hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng thường ngày của mình.
“Thôi được rồi! Bánh con làm ngon sắp vượt qua mẹ luôn rồi. Mẹ ganh tị đó nha.” Hà Thúy Bình vuốt lưng con trai trêu ghẹo. Đứng từ sau lưng nhìn Hà Thúy Bình phải công nhận con trai bà quá cao, đã lớn thế này, thành một chàng trai khôi ngô tuấn tú, điểm này bà không nói quá, con trai bà thật sự rất đẹp trai. Mới ngày nào là một cậu bé kháu khỉnh đứng chỉ ngang eo của bà, giờ đây vượt qua bà hơn hai cái đầu nha. Chẳng trách là ước mơ của các cô gái.
Bỗng nhớ ra điều gì, Hà Thúy Bình lại nói: “Vân Phong, hôm nay con không cần theo mẹ ra tiệm đâu, làm xong bánh ở nhà nghỉ ngơi đi con.”
Hoa Vân Phong ngừng trong tay công việc đang làm, ngẩng đầu nghiêng tai về hướng Hà Thúy Bình hỏi lại: “Có chuyện gì sao mẹ? Không phải thường ngày con vẫn đi theo mẹ sao?”
Hà Thúy Bình chột dạ, vốn dĩ bà hẹn Phùng Kiến Quân đến tiệm bánh không muốn Hoa Vân Phong biết. Thằng bé này vốn thông minh, nói chuyện không khéo nó dễ nhận ra điều bất thường. Nên Hà Thúy Bình tìm lí do mà con sợ nhất để nói: “Ờ, cũng đúng, lần nào có con bán phụ mẹ thì bán cũng rất nhanh hết. Các cô gái trong xóm chúng ta đã mua rồi còn đến mua tiếp. Ai chưa ăn hết cũng mua, mua để dành, mua cho hàng xóm cũng được…ha…ha…mẹ thấy con nên đi theo mẹ thì quá tốt. Còn mấy loại bánh do chính tay con làm nữa thì hôm nay nhất định không đủ bán.” Liếc mắt xem trộm nét mặt con trai, quả thật sắc mặt hơi tái lại rồi, cái thằng này, rất dễ biểu hiện lên gương mặt những cung bậc cảm xúc. Để ý một chút là nhận ra ngay.
Hoa Vân Phong tận lực tránh chuyện này, mẹ lại cứ khơi lên hoài, anh đau đầu hết sức. Ậm ừ một hồi, Hoa Vân Phong quyết định: “Thôi mẹ à, quyết định như vầy, hôm con đưa bánh ra tiệm cho mẹ, mở cửa xong con quay về nhà ngay ngủ bù một giấc.” chuyện ngủ không quan trọng, tránh phiền phức mới tốt nhất.
Đạt được mục đích, Hà Thúy Bình vui vẻ cười thầm: con trai bà có điểm yếu, hiểu là dễ đối phó lắm.
Hoa Vân Phong không biết trong lòng Hà Thúy Bình suy nghĩ gì, vô tư làm bánh của mình. Anh làm bánh độ thuần thục rất tốt. Dù không nhìn thấy, nhưng vì vị trí các thứ cần thiết trong bếp đều thuộc trong lòng bàn tay nên không làm chậm trễ quá trình làm bánh, nướng bánh của anh. Bánh ngọt Hoa Vân Phong làm luôn có hương vị đặc biệt, đúng như Hà Thúy Bình nói năng lực của anh vượt qua bà thật rồi. Từ thao tác nhào nặn bột mì, đến đun chảy bơ rồi trộn đường cát, đánh trứng…Hoa Vân Phong đều thực hiện như một đầu bếp thực thụ. Bánh hôm nay anh làm rất đơn giản, đó là một loại bánh quy nướng mà thôi, nhưng qua tay anh rồi thì hoàn toàn khác hẳn. Bánh có phần ngoài vàng đều đẹp mắt, cắn một miếng âm thanh giòn rụm sảng khoái, thơm mùi trứng, phần kem trong bánh ngọt vị đường sữa, thanh mát của bơ, mịn màng hàm chứa ở đầu lưỡi.
Đem bánh từ trong lò ra hương thơm ngào ngạt, đến Hà Thúy Bình còn muốn thử một miếng. Ăn vào miệng vị ngọt ngào, nuốt vào mà hương vẫn còn lưu luyến ở trong miệng, đã ăn một lần nhất định không thể quên được. Hà Thúy Bình liếm liếm ngón tay. Giúp Hoa Vân Phong đem bánh để vào trong giỏ nhiều tầng, chuẩn bị ra tiệm mở cửa.
------------------
Tiệm bánh của Hà Thúy Bình mở cửa vào lúc 6 giờ 30 phút sáng và thường đóng cửa vào lúc 8 giờ. Vì bánh bán rất nhanh hết, và bà chỉ bán buổi sáng nên không kéo dài đến buổi trưa đã bán hết sạch. Người nào đến trễ, có khi còn không mua được bánh họ thích nữa là.
Đi xuống lầu bằng thang máy, Hoa Vân Phong hai tay cầm hai cái giỏ nhiều ngăn chứa đầy bánh ngọt thơm ngát bên trong nên không thể sử dụng gậy dò đường. Nhưng đã biết rõ địa thế nơi đây nên Hoa Vân Phong chỉ cần mẹ mình đi phía trước nhắc nhở chướng ngại vật là anh có thể dễ dàng không vướng phải, nghe theo tiếng bước chân của bà mà đi, tuy hơi chậm chút nhưng hoàn toàn không xảy ra vấn đề gì cả.
Đến nơi, Hà Thúy Bình mở cửa, Hoa Vân Phong để hai cái giỏ xuống, thông thuộc tất cả ngõ ngách trong tiệm bánh, anh di chuyển cũng nhanh hơn, mặc dù làm việc gì thì trước tiên cũng phải dùng tay sờ xác định vị trí, điều đó không tốn quá nhiều thời gian, nhưng đối với người bình thường thì đó là tốc độ rất chậm. Anh bày biện bánh trong giỏ ra tủ kính. Sắp đặt một cách có trật tự từng loại bánh, sạch sẽ, ngăn nắp và bắt mắt. Mặt dù những thứ này Hoa Vân Phong không thấy được, nhưng yêu cầu đối với bản thân rất cao giúp anh luyện tập được thói quen này ở bất kì đâu và bất kì việc gì.
Hà Thúy Bình lặng lẽ nhìn con trai sắp xếp. Bà thích nhìn Vân Phong của bà làm việc. Thật đẹp trai nha! Đang tập trung bỗng nhiên có tên nào không biết xem giờ xem giấc, gọi điện thoại phá rối này.
Bên kia người đang gọi điện thoại cảm thấy lỗ tai ngưa ngứa, dùng ngón tay út ngoáy ngoáy nhưng vẫn không hết, chợt hiểu ra, chắc anh bị ai nói xấu. Phùng Kiến Quân sáng nay thức dậy, đã sớm hơn mọi ngày. Vốn dĩ anh muốn nằm nướng thêm chút nữa, nhưng không biết vì sao cảm thấy như có chuyện gì đó nhất định phải làm. Hình như đêm qua mê ngủ, anh nằm mơ thấy mẹ nuôi hay sao ấy? Vô lí chưa, anh mơ thấy bạn mèo đáng yêu Doraemon không lạ, mơ thấy mẹ nuôi mới là lạ chứ. Cầm điện thoại kiểm tra nhật kí cuộc gọi, phát hiện anh không nằm mơ, là mẹ nuôi gọi cho anh thật. Mà có chuyện gì gọi anh giờ đó nhỉ, mẹ nuôi có tiền sử mộng du không? Phùng Kiến Quân vò đầu bứt tóc, quyết định gọi điện hỏi.
Hà Thúy Bình cầm điện thoại phát hiện là Phùng Kiến Quân, bà chạy tít phía xa ngoài trước tiệm bánh, để tránh Vân Phong nghe thấy. Bà nói nhỏ: “Thằng nhóc, con chịu thức rồi à, nhớ chuyện mẹ nuôi bảo không?”
Nhớ mới là lạ, Phùng Kiến Quân nhau mày suy nghĩ hồi lâu, đầu óc xoay chuyển hơn trăm vòng, chung quy báo cáo gửi đến là “Không nhớ”. Anh ăn ngay nói thật: “Hôm qua mệt quá mẹ nuôi à, con quên hết rồi, mẹ nuôi nói lại đi.” Cười hì hì nịnh nọt, không thôi mẹ nuôi nổi giận lỗ tai anh thê thảm lắm.
Hà Thúy Bình nén giận, nói chuyện với thằng nhóc này như ‘đàn gảy tai trâu’, hạ giọng thở dài, bà nói: “Ra lệnh cho con đến đây trong vòng nửa tiếng!” sau đó tắt điện thoại, trở lại bên cạnh con trai bà.
Phùng Kiến Quân nhìn điện thoại đã ngắt tín hiệu, phải công nhận, anh không tìm ra được điểm chung nào giữa mẹ nuôi và Phong ca. Nhưng chí ít bây giờ có phát hiện, đó là nói điện thoại luôn ngắt máy một cách nhanh và gọn như là sợ các nhà cung cấp dịch vụ di động làm ăn phát đạt hay sao á? Vẻ mặt không tình nguyện lúc này của Phùng Kiến Quân có thể so với trái mướp đắng còn xấu hơn, nói sao cũng phải đi. Haiz!
Hà Thúy Bình vỗ lưng con trai: “Vân Phong con mau về ngủ đi thôi. Lúc nãy mẹ ra ngoài thấy con gái lão Lôi đi ngang qua đây tập thể dục đấy, sợ lát nữa ghé qua đây mua bánh thôi…”, bà muốn dùng cách này bảo con trai về, vì chút nữa Phùng Kiến Quân sẽ đến đây.
Hoa Vân Phong đương nhiên đoán được mẹ bảo mình về gấp là có chuyện gì, nhưng anh không cãi lời mẹ, anh dừng công việc đang làm, cũng đã hoàn thành rất tốt rồi, vốn không cần phải làm gì nữa. Đứng thẳng người, quay về phía mẹ và nói: “Dạ được, vậy con về, mẹ khi nào dọn hàng cứ gọi con đến.”
“Ây, được rồi được rồi. Mẹ biết mà. Về cẩn thận nghe con!” Hà Thúy Bình lấy cây gậy dò đường đưa cho anh, dẫn anh ra cửa, vỗ vai anh nhỏ nhẹ nói.
Hoa Vân Phong gật đầu xem như đáp ứng mẹ, rồi một mình đi về nhà. Nhà anh và tiệm bánh của mẹ cũng không xa, chỉ đi xuống lầu rồi rẽ phải ra hết con hẻm nhỏ, tiếp tục rẽ phải đi qua ba cửa tiệm khác gần đó là đến nơi, nên bây giờ anh chỉ việc đi ngược lại hành trình lúc đầu. Đã quá quen thuộc với nơi đây, buổi sáng có nhiều người thức dậy sớm tập thể dục, người thì chuẩn bị đi làm, lúc đi qua nhau còn không quên chào nhau vài tiếng. Mẹ con của Hoa Vân Phong sống rất chan hòa, than thiện nên được nhiều người yêu mến. Giữa cái phố thị đông đúc bận rộn này, chỉ cần mọi người còn có thời gian cho nhau lời chào hỏi đã là quý báu lắm rồi, để tình cảm được duy trì chứ không ngày càng trở nên vô cảm. Trên đường về chỉ mấy bước chân, nhưng anh được nhiều người chào hỏi, Hoa Vân Phong cũng lễ độ chào lại họ.
Thực ra anh biết mẹ anh cùng Phùng Kiến Quân có chuyện bí mật. Chẳng phải anh thích nghe lén, chỉ là dù họ nói chuyện có kìm nén nhỏ giọng bao nhiêu thì một bức tường cách âm không tốt như ở nhà cũng không làm khó được nhĩ lực của anh. Vả lại không cần nghe cũng đoán biết được, vì cái gì mẹ anh tối hôm qua luôn đuổi theo anh hỏi han đủ chuyện về Diệp Tri Thu, rồi sáng nay gọi điện sớm cho Phùng Kiến Quân, còn cuộc điện thoại lúc nãy vì sao phải tránh đi nơi khác nghe… đều không phải xuất phát từ Phùng Kiến Quân giở trò hay sao, nhất định tên kia đã mật báo những gì đã thấy được ở thành phố D cho mẹ anh rồi. Bà rất mong có nàng dâu, anh hiểu, nhưng anh không thể hứa chắc điều gì bản thân mình chưa biết có thực hiện được không. Vì vậy mấy năm trước, anh bảo Phùng Kiến Quân nhận mẹ anh là mẹ nuôi, dụng ý nếu bà muốn bế cháu sớm thì có thể nhờ vào Phùng Kiến Quân có vẻ nhanh hơn đợi ở nơi anh. Anh biết mẹ anh đang cố gắng tìm đối tượng cho anh, Hoa Vân Phong không có quyền ngăn cản mẹ mình, mọi chuyện cứ để tự nhiên thôi.
-----------------------
Nửa tiếng đồng hồ để Phùng Kiến Quân hoàn thành toàn bộ quá trình từ rời giường đến tiệm bánh của Hà Thúy Bình là chuyện không tưởng nha. Nên đến một tiếng cộng thêm 15 phút sau anh mới xuất hiện cùng với Bạch Thiệu Đông và Mộc Thư Lê. Vừa dừng xe trước hiệu bánh ‘Lưu Luyến’ của Hà Thúy Bình, ba chàng trai lại trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Hôm nay là ngày lễ gì mà hội tụ toàn hoa mĩ nam thế này, đón nhận những ánh mắt hâm mộ tương tự đã không quá xa lạ, nhưng Phùng Kiến Quân cứ cảm thấy nhột nhạt thế nào ấy, anh nhanh chân trốn vào trong tiệm bánh, mất hút không ló đầu ra. Mộc Thư Lê thì vẫn là tượng đá, giống như vô giác với bên ngoài, anh từ từ bước đi thông thả, điều đó lại càng làm nhiều ánh mắt ghé vào anh, đúng là vương tử lạnh lùng nha, hấp dẫn quá!
Chỉ có một mình Bạch Thiệu Đông, toe toét miệng cười rộng đến mang tai. Anh là người luôn sống vui vẻ, mọi người vui, anh cũng vui, mọi người không vui anh khiến cho họ vui, đó là tiêu chí sống của anh. Con người anh luôn lạc quan, đón nhận những tình cảm mọi người dành cho mình quá mức tự nhiên, không ngượng ngùng, không câu nệ, không chối bỏ. Nhìn anh giờ đây giống như nam thần màn bạc đang ra mắt Fan hâm mộ. Thân thiện đến đáng yêu.
Hà Thúy Bình lo liệu xong công việc của mình, bận biệu sáng giờ, chờ đến được ba chàng trai này cũng thật mệt mỏi. Kéo ba chàng trai vào phòng trong, Hà Thúy Bình thắc mắc: “Kiến Quân, mẹ nuôi bảo có mình con đến, sao kéo luôn chúng đến đây? Hai đứa không đi làm à?” hỏi Phùng Kiến Quân rồi quay sang hỏi hai người kia.
Hai tên ôn thần mà Phùng Kiến Quân hay nói lúc này đồng loạt giơ tay chỉ thẳng vào anh, Bạch Thiệu Đông nói trước: “Là hắn một mực bảo đến đây, nói có chuyện liên quan Vân Phong. Nếu dám lừa chúng ta, coi chừng bị xử đẹp đấy nhé!” án cảnh cáo đã đưa ra, Bạch Thiệu Đông ngồi dựa vào ghế vắt chân như người nhàn nhã.
Phùng Kiến Quân liếc anh ta một cái, không chấp, nói với Hà Thúy Bình: “Mẹ nuôi, con chưa biết mẹ gọi con có chuyện gì nha?”
“Thì chuyện hôm qua con nói cô gái kia và Vân Phong, mẹ suy nghĩ hoài không hiểu. Con nói chúng có tình ý với nhau, nhưng Vân Phong lại nói với mẹ là cô gái đó chỉ thấy nó đáng thương nên giúp đỡ này kia thôi, chỉ là lòng tốt. Nó kêu mẹ đừng hiểu lầm ý người ta. Là sao đây, mấy tấm hình kia là con ngụy tạo à?”
Nghe đến mấy tấm hình gì đó, Bạch Thiệu Đông nhảy nhỏm dậy: “Hình gì? Cô gái nào?” nhìn Phùng Kiến Quân rồi nhìn Hà Thúy Bình.
Phùng Kiến Quân không hề nao núng, anh là cây ngay không sợ chết đứng, rõ ràng chứng kiến và chứng cứ cònđây. Anh lấy điện thoại trong túi ra, mở lên thư mục ảnh: “Hai tên ôn thần, xem cho kỹ nhé, cẩn thận rớt mắt ra ngoài à!”
Bạch Thiệu Đông giật lấy điện thoại, ngắm nghía rất lâu, suy tư thật nhiều, ngỡ ngàng không ít. Đến người trơ ra vốn chẳng hề quan tâm thế sự như Mộc Thư Lê mà cũng nhìn nhiều vài lần.
“Đó thấy chưa, đây là lí do tôi gọi hai người đến đây.” Phùng Kiến Quân đắc chí hô to.
“Thằng nhóc, con bớt khoác lác đi. Chuyện mẹ muốn biết là cô gái kia có tình ý với Vân Phong hay không thôi.” Hà Thúy Bình nóng lòng.
Phùng Kiến Quân nhanh nhảu: “Có mà mẹ nuôi. Cô gái đó còn khẳng định với con rằng sẽ làm Phong ca yêu cô ấy, cô ấy nói có khó khăn cũng không bao giờ bỏ cuộc. Người ta là theo đuổi Phong ca đó mà!” khổ quá, nói thật mà không ai tin, hay tại vì anh chưa bao giờ nghiêm túc nên khi làm chính sự lại không được người khác tin tưởng thế này?
Bạch Thiệu Đông quay sang nói với Mộc Thư Lê: “Luật sư, cho xem cái nhìn của cậu đi.” Sở dĩ gọi tên tượng đá này có ý kiến là vì Mộc Thư Lê có tài quan sát rất chuẩn.
Mộc Thư Lê không vội, anh nhìn Bạch Thiệu Đông rồi chuyển sang nhìn ánh mắt đang tha thiết muốn biết sự thật của Hà Thúy Bình, chậm rãi mở miệng, giọng đều đều như người máy: “Theo như trong hình cho thấy cô gái này chủ động ôm Vân Phong. Vì hai tay vòng sang cổ thật chặt, chân vươn lên để kịp độ cao của đối phương chứ không phải Vân Phong khom người xuống, tay cũng không đặt trên người cô ta, chỉ rõ tình thế bị động của cậu ấy. Còn nữa, cô ta đang khóc…” chưa nói xong Phùng Kiến Quân đã hét lớn: “Đúng là quá hay, tôi chưa nói cô ta khóc mà, sao anh biết?”. Đứng bên cạnh Hà Thúy Bình vỗ đầu anh một cái ý bảo im lặng. Mộc Thư Lê cũng nhàn nhạt nhìn sang một cái rồi cúi đầu nghiêm túc xem màn hình điện thoại phân tích: “Bởi vì vai cô ấy có biên độ rung nhẹ…” vừa nói anh vừa tua nhanh các bức hình như đang chiếu một đoạn phim ngắn. Qủa thật, vai Diệp Tri Thu lúc đó rung nhè nhẹ, chốc lát lại như dao động mạnh hơn một cái, nhất định tình cảnh khi đó kèm theo cả tiếng nấc. Anh lại nói tiếp: “Xem tay cô ấy, ngón tay xòe ra ôm chặc lấy cổ của Vân Phong, nhất định lúc này xem Vân Phong như người đáng tin cậy nhất, còn nữa…” lại là dấu chấm lửng, Phùng Kiến Quân tức điên: “Anh làm ơn nói một lần suôn sẻ được không?” Lần này không đợi Hà Thúy Bình ra tay, Bạch Thiệu Đông đã một tay ấn đầu, một tay che miệng anh ta lại. Ánh mắt cảnh cáo đại thể như vầy: Nếu dám làm loạn, mau cút ra ngoài!
Mộc Thư Lê không bị ảnh hưởng, anh vẫn giọng đều đều: “Ngón tay cô ấy siết chặt, như muốn nắm giữ, níu kéo. Có vẻ như lo lắng mất đi, và còn giống như mơ ước đã lâu, lưu luyến không muốn xa.” Hết ý, anh cũng như con búp bê hết pin, ngậm miệng không nói nữa.
Hà Thúy Bình chăm chú lắng nghe, phân tích lo-gic gì đó bà không quan tâm, bà chỉ muốn tóm lại một điều thôi, vội hỏi: “Vậy thì chung quy lại là cô gái này có thích Vân Phong không?”
Mộc Thư Lê lại được lên dây cót, trả lời: “Có!”
Hà Thúy Bình thở phào nhẹ nhõm. An tâm rồi. Nhưng không biết bước tiếp theo phải làm sao.
Bạch Thiệu Đông như hiểu ý bà, buông ra Phùng Kiến Quân, lấy tay che miệng Phùng Kiến Quân lúc nãy ghét bỏ chùi chùi vào quần. Hỏi Mộc Thư Lê: “Đại luật sư, cậu có ý kiến gì không?”
Nghe hỏi đến mình, Mộc Thư Lê chỉ nói vẻn vẹn mấy từ: “IQ cao, EQ thấp!”
Bạch Thiệu Đông cười ha hả, gật đầu liên tục, giải thích ý nghĩa câu nói của Mộc Thư Lê: “Ha…ha…có nghĩa là cậu nói Vân Phong quá thông minh nên chỉ số về cảm xúc rất thấp đúng không. Ùm, quá chuẩn! Nên tên ngốc đó không biết tình cảm người ta dành cho mình, lại còn nghĩ là người ta thương hại mình. Ngốc hết biết!”. Ở nhà, Hoa Vân Phong đang nằm trên giường mà không có ngủ, bỗng nhiên hắt xì một cái, là ai đang nói xấu anh không biết?
Phùng Kiến Quân không hiểu là mấy, cáu gắt: “Không cần nói nhiều, chỉ cần nói cách giải quyết là được.” đúng là đau đầu.
Bạch Thiệu Đông vênh lên khuôn mặt điển trai, kèm theo nụ cười hơi gian trá: “Chúng ta phải giúp hắn một tay.” Trong đầu lóe lên một âm mưu đen tối.
Đưa tay sờ lên nhấn nút đồng hồ để trên bàn, đồng hồ tự động báo thời gian. Đã là 3 giờ 15 phút sáng, nghĩ rằng giờ này mẹ anh cũng sắp thức dậy. Hoa Vân Phong lấy mắt kính đen đeo vào, dù ở nhà anh cũng rất ít bỏ quên cặp mắt kính kia, chỉ có lúc đi ngủ thì mới không cần đến nó. Anh mở cửa phòng đi ra ngoài.
Lúc này Hà Thúy Bình cũng đã rời giường, đêm qua bà cứ trằn trọc mãi không ngủ được vì chuyện của con trai bà và cô gái kia. Phùng Kiến Quân chẳng phải đã khẳng định “Tình trong như đã, dẫu ngoài còn e!” hay sao? Mà vì sao Vân Phong lại nói với bà như vậy, nó không có lí do lừa gạt mình. Càng nghĩ càng không thông. Nên cố kìm nén một đêm, sáng ra bà đã chịu không nổi nữa, nhấc điện thoại gọi cho Phùng Kiến Quân. Tút…tút…tút…điện thoại ngân dài từng tiếng. Không người bắt máy. Tức giận Hà Thúy Bình gọi tiếp, gọi đến khi nào chịu nghe mới thôi. Lần hai, lần ba, cuối cùng đầu bên kia điện thoại cũng chịu tiếp, giọng lèm nhèm say ngủ: “Mẹ nuôi, mẹ ngủ không được thì tìm Phong ca nói chuyện đi. Con không biết tâm sự gì với mẹ đâu, cho con ngủ đi nha…” nói chưa trọn câu hình như lại lăn ra ngủ tiếp rồi, cái tên Phùng Kiến Quân này cũng thật là dễ ngủ, quấy rối vậy mà còn ngủ lại được. Hà Thúy Bình đâu chịu buông tha: “Kiến Quân, mẹ nuôi ra lệnh cho con sáng mai lúc 8 giờ có mặt tại tiệm bánh của mẹ. Không đến mẹ tìm bà nội con đó.” nói xong không biết đối phương có nghe hay không, Hà Thúy Bình tắt máy, bà muốn hẹn Phùng Kiến Quân ra gặp để điều tra thêm chút nữa chuyện của Vân Phong nhà bà. Con trai của bà nếu thích người ta, bằng mọi giá bà cũng phải ‘dụ dỗ’ được cô gái đó về làm dâu.
Bên kia điện thoại đang ngái ngủ, Phùng Kiến Quân không biết mình nằm mơ thấy mẹ nuôi gọi điện bảo anh đến gặp mặt hay là sự thật có cuộc gọi này nữa. Ngủ trước tính sau, khi thức dậy kiểm tra nhật kí cuộc gọi cũng biết mà. Ha…thế là Phùng Kiến Quân bỏ hết thế sự quấy nhiễu, cười cười ôm gối mơ tiếp giấc mộng đẹp.
Hoa Vân Phong đi đến gian bếp nhỏ của nhà mình, anh bắt tay ngay vào công việc làm bánh. Bởi vì mẹ anh có một tiệm bánh nhỏ nhưng khá nổi tiếng trong vùng, tài làm bánh của mẹ có thể nói là có một không hai. Các loại bánh ngọt mẹ làm thì khỏi chê, nhiều người đặt bánh cho tiệc cưới hoặc sinh nhật cũng không thiếu phần của mẹ anh. Nổi tiếng nhất là bánh bông lan mẹ làm. Bánh giòn mặt ngoài nhưng không cứng, phần trong mềm mịn thơm mùi bơ sữa quyến rũ nhưng không ngấy, hình bánh nở rất đều và đẹp, vốn đã xây dựng được thương hiệu riêng rồi. Từ nhỏ đến giờ, Hoa Vân Phong vẫn giúp mẹ làm rất nhiều việc, cho nên học lõm một số bí quyết làm bánh của mẹ là đương nhiên có.
Hà Thúy Bình nói chuyện điện thoại với Phùng Kiến Quân xong rồi, cũng lững thững đi ra khỏi phòng. Bà thấy con trai đang chuẩn bị làm bánh, Hà Thúy Bình vội vàng ngăn lại: “Con trai, mới mấy giờ nha, vô ngủ chút nữa đi con. Để đây mẹ làm cho.”
Hoa Vân Phong tay đang dính đầy bột vẫn cứ tiếp tục công việc của mình, anh nói: “Mẹ à, để con làm một lát, vả lại giờ này con cũng không ngủ được, lăn qua lăn lại tốn thời gian thôi. Chi bằng giúp mẹ một tay, hôm nay làm thêm loại bánh mới nhé, nhất định bán rất đắc.” nói nói cười cười, Hoa Vân Phong hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng thường ngày của mình.
“Thôi được rồi! Bánh con làm ngon sắp vượt qua mẹ luôn rồi. Mẹ ganh tị đó nha.” Hà Thúy Bình vuốt lưng con trai trêu ghẹo. Đứng từ sau lưng nhìn Hà Thúy Bình phải công nhận con trai bà quá cao, đã lớn thế này, thành một chàng trai khôi ngô tuấn tú, điểm này bà không nói quá, con trai bà thật sự rất đẹp trai. Mới ngày nào là một cậu bé kháu khỉnh đứng chỉ ngang eo của bà, giờ đây vượt qua bà hơn hai cái đầu nha. Chẳng trách là ước mơ của các cô gái.
Bỗng nhớ ra điều gì, Hà Thúy Bình lại nói: “Vân Phong, hôm nay con không cần theo mẹ ra tiệm đâu, làm xong bánh ở nhà nghỉ ngơi đi con.”
Hoa Vân Phong ngừng trong tay công việc đang làm, ngẩng đầu nghiêng tai về hướng Hà Thúy Bình hỏi lại: “Có chuyện gì sao mẹ? Không phải thường ngày con vẫn đi theo mẹ sao?”
Hà Thúy Bình chột dạ, vốn dĩ bà hẹn Phùng Kiến Quân đến tiệm bánh không muốn Hoa Vân Phong biết. Thằng bé này vốn thông minh, nói chuyện không khéo nó dễ nhận ra điều bất thường. Nên Hà Thúy Bình tìm lí do mà con sợ nhất để nói: “Ờ, cũng đúng, lần nào có con bán phụ mẹ thì bán cũng rất nhanh hết. Các cô gái trong xóm chúng ta đã mua rồi còn đến mua tiếp. Ai chưa ăn hết cũng mua, mua để dành, mua cho hàng xóm cũng được…ha…ha…mẹ thấy con nên đi theo mẹ thì quá tốt. Còn mấy loại bánh do chính tay con làm nữa thì hôm nay nhất định không đủ bán.” Liếc mắt xem trộm nét mặt con trai, quả thật sắc mặt hơi tái lại rồi, cái thằng này, rất dễ biểu hiện lên gương mặt những cung bậc cảm xúc. Để ý một chút là nhận ra ngay.
Hoa Vân Phong tận lực tránh chuyện này, mẹ lại cứ khơi lên hoài, anh đau đầu hết sức. Ậm ừ một hồi, Hoa Vân Phong quyết định: “Thôi mẹ à, quyết định như vầy, hôm con đưa bánh ra tiệm cho mẹ, mở cửa xong con quay về nhà ngay ngủ bù một giấc.” chuyện ngủ không quan trọng, tránh phiền phức mới tốt nhất.
Đạt được mục đích, Hà Thúy Bình vui vẻ cười thầm: con trai bà có điểm yếu, hiểu là dễ đối phó lắm.
Hoa Vân Phong không biết trong lòng Hà Thúy Bình suy nghĩ gì, vô tư làm bánh của mình. Anh làm bánh độ thuần thục rất tốt. Dù không nhìn thấy, nhưng vì vị trí các thứ cần thiết trong bếp đều thuộc trong lòng bàn tay nên không làm chậm trễ quá trình làm bánh, nướng bánh của anh. Bánh ngọt Hoa Vân Phong làm luôn có hương vị đặc biệt, đúng như Hà Thúy Bình nói năng lực của anh vượt qua bà thật rồi. Từ thao tác nhào nặn bột mì, đến đun chảy bơ rồi trộn đường cát, đánh trứng…Hoa Vân Phong đều thực hiện như một đầu bếp thực thụ. Bánh hôm nay anh làm rất đơn giản, đó là một loại bánh quy nướng mà thôi, nhưng qua tay anh rồi thì hoàn toàn khác hẳn. Bánh có phần ngoài vàng đều đẹp mắt, cắn một miếng âm thanh giòn rụm sảng khoái, thơm mùi trứng, phần kem trong bánh ngọt vị đường sữa, thanh mát của bơ, mịn màng hàm chứa ở đầu lưỡi.
Đem bánh từ trong lò ra hương thơm ngào ngạt, đến Hà Thúy Bình còn muốn thử một miếng. Ăn vào miệng vị ngọt ngào, nuốt vào mà hương vẫn còn lưu luyến ở trong miệng, đã ăn một lần nhất định không thể quên được. Hà Thúy Bình liếm liếm ngón tay. Giúp Hoa Vân Phong đem bánh để vào trong giỏ nhiều tầng, chuẩn bị ra tiệm mở cửa.
------------------
Tiệm bánh của Hà Thúy Bình mở cửa vào lúc 6 giờ 30 phút sáng và thường đóng cửa vào lúc 8 giờ. Vì bánh bán rất nhanh hết, và bà chỉ bán buổi sáng nên không kéo dài đến buổi trưa đã bán hết sạch. Người nào đến trễ, có khi còn không mua được bánh họ thích nữa là.
Đi xuống lầu bằng thang máy, Hoa Vân Phong hai tay cầm hai cái giỏ nhiều ngăn chứa đầy bánh ngọt thơm ngát bên trong nên không thể sử dụng gậy dò đường. Nhưng đã biết rõ địa thế nơi đây nên Hoa Vân Phong chỉ cần mẹ mình đi phía trước nhắc nhở chướng ngại vật là anh có thể dễ dàng không vướng phải, nghe theo tiếng bước chân của bà mà đi, tuy hơi chậm chút nhưng hoàn toàn không xảy ra vấn đề gì cả.
Đến nơi, Hà Thúy Bình mở cửa, Hoa Vân Phong để hai cái giỏ xuống, thông thuộc tất cả ngõ ngách trong tiệm bánh, anh di chuyển cũng nhanh hơn, mặc dù làm việc gì thì trước tiên cũng phải dùng tay sờ xác định vị trí, điều đó không tốn quá nhiều thời gian, nhưng đối với người bình thường thì đó là tốc độ rất chậm. Anh bày biện bánh trong giỏ ra tủ kính. Sắp đặt một cách có trật tự từng loại bánh, sạch sẽ, ngăn nắp và bắt mắt. Mặt dù những thứ này Hoa Vân Phong không thấy được, nhưng yêu cầu đối với bản thân rất cao giúp anh luyện tập được thói quen này ở bất kì đâu và bất kì việc gì.
Hà Thúy Bình lặng lẽ nhìn con trai sắp xếp. Bà thích nhìn Vân Phong của bà làm việc. Thật đẹp trai nha! Đang tập trung bỗng nhiên có tên nào không biết xem giờ xem giấc, gọi điện thoại phá rối này.
Bên kia người đang gọi điện thoại cảm thấy lỗ tai ngưa ngứa, dùng ngón tay út ngoáy ngoáy nhưng vẫn không hết, chợt hiểu ra, chắc anh bị ai nói xấu. Phùng Kiến Quân sáng nay thức dậy, đã sớm hơn mọi ngày. Vốn dĩ anh muốn nằm nướng thêm chút nữa, nhưng không biết vì sao cảm thấy như có chuyện gì đó nhất định phải làm. Hình như đêm qua mê ngủ, anh nằm mơ thấy mẹ nuôi hay sao ấy? Vô lí chưa, anh mơ thấy bạn mèo đáng yêu Doraemon không lạ, mơ thấy mẹ nuôi mới là lạ chứ. Cầm điện thoại kiểm tra nhật kí cuộc gọi, phát hiện anh không nằm mơ, là mẹ nuôi gọi cho anh thật. Mà có chuyện gì gọi anh giờ đó nhỉ, mẹ nuôi có tiền sử mộng du không? Phùng Kiến Quân vò đầu bứt tóc, quyết định gọi điện hỏi.
Hà Thúy Bình cầm điện thoại phát hiện là Phùng Kiến Quân, bà chạy tít phía xa ngoài trước tiệm bánh, để tránh Vân Phong nghe thấy. Bà nói nhỏ: “Thằng nhóc, con chịu thức rồi à, nhớ chuyện mẹ nuôi bảo không?”
Nhớ mới là lạ, Phùng Kiến Quân nhau mày suy nghĩ hồi lâu, đầu óc xoay chuyển hơn trăm vòng, chung quy báo cáo gửi đến là “Không nhớ”. Anh ăn ngay nói thật: “Hôm qua mệt quá mẹ nuôi à, con quên hết rồi, mẹ nuôi nói lại đi.” Cười hì hì nịnh nọt, không thôi mẹ nuôi nổi giận lỗ tai anh thê thảm lắm.
Hà Thúy Bình nén giận, nói chuyện với thằng nhóc này như ‘đàn gảy tai trâu’, hạ giọng thở dài, bà nói: “Ra lệnh cho con đến đây trong vòng nửa tiếng!” sau đó tắt điện thoại, trở lại bên cạnh con trai bà.
Phùng Kiến Quân nhìn điện thoại đã ngắt tín hiệu, phải công nhận, anh không tìm ra được điểm chung nào giữa mẹ nuôi và Phong ca. Nhưng chí ít bây giờ có phát hiện, đó là nói điện thoại luôn ngắt máy một cách nhanh và gọn như là sợ các nhà cung cấp dịch vụ di động làm ăn phát đạt hay sao á? Vẻ mặt không tình nguyện lúc này của Phùng Kiến Quân có thể so với trái mướp đắng còn xấu hơn, nói sao cũng phải đi. Haiz!
Hà Thúy Bình vỗ lưng con trai: “Vân Phong con mau về ngủ đi thôi. Lúc nãy mẹ ra ngoài thấy con gái lão Lôi đi ngang qua đây tập thể dục đấy, sợ lát nữa ghé qua đây mua bánh thôi…”, bà muốn dùng cách này bảo con trai về, vì chút nữa Phùng Kiến Quân sẽ đến đây.
Hoa Vân Phong đương nhiên đoán được mẹ bảo mình về gấp là có chuyện gì, nhưng anh không cãi lời mẹ, anh dừng công việc đang làm, cũng đã hoàn thành rất tốt rồi, vốn không cần phải làm gì nữa. Đứng thẳng người, quay về phía mẹ và nói: “Dạ được, vậy con về, mẹ khi nào dọn hàng cứ gọi con đến.”
“Ây, được rồi được rồi. Mẹ biết mà. Về cẩn thận nghe con!” Hà Thúy Bình lấy cây gậy dò đường đưa cho anh, dẫn anh ra cửa, vỗ vai anh nhỏ nhẹ nói.
Hoa Vân Phong gật đầu xem như đáp ứng mẹ, rồi một mình đi về nhà. Nhà anh và tiệm bánh của mẹ cũng không xa, chỉ đi xuống lầu rồi rẽ phải ra hết con hẻm nhỏ, tiếp tục rẽ phải đi qua ba cửa tiệm khác gần đó là đến nơi, nên bây giờ anh chỉ việc đi ngược lại hành trình lúc đầu. Đã quá quen thuộc với nơi đây, buổi sáng có nhiều người thức dậy sớm tập thể dục, người thì chuẩn bị đi làm, lúc đi qua nhau còn không quên chào nhau vài tiếng. Mẹ con của Hoa Vân Phong sống rất chan hòa, than thiện nên được nhiều người yêu mến. Giữa cái phố thị đông đúc bận rộn này, chỉ cần mọi người còn có thời gian cho nhau lời chào hỏi đã là quý báu lắm rồi, để tình cảm được duy trì chứ không ngày càng trở nên vô cảm. Trên đường về chỉ mấy bước chân, nhưng anh được nhiều người chào hỏi, Hoa Vân Phong cũng lễ độ chào lại họ.
Thực ra anh biết mẹ anh cùng Phùng Kiến Quân có chuyện bí mật. Chẳng phải anh thích nghe lén, chỉ là dù họ nói chuyện có kìm nén nhỏ giọng bao nhiêu thì một bức tường cách âm không tốt như ở nhà cũng không làm khó được nhĩ lực của anh. Vả lại không cần nghe cũng đoán biết được, vì cái gì mẹ anh tối hôm qua luôn đuổi theo anh hỏi han đủ chuyện về Diệp Tri Thu, rồi sáng nay gọi điện sớm cho Phùng Kiến Quân, còn cuộc điện thoại lúc nãy vì sao phải tránh đi nơi khác nghe… đều không phải xuất phát từ Phùng Kiến Quân giở trò hay sao, nhất định tên kia đã mật báo những gì đã thấy được ở thành phố D cho mẹ anh rồi. Bà rất mong có nàng dâu, anh hiểu, nhưng anh không thể hứa chắc điều gì bản thân mình chưa biết có thực hiện được không. Vì vậy mấy năm trước, anh bảo Phùng Kiến Quân nhận mẹ anh là mẹ nuôi, dụng ý nếu bà muốn bế cháu sớm thì có thể nhờ vào Phùng Kiến Quân có vẻ nhanh hơn đợi ở nơi anh. Anh biết mẹ anh đang cố gắng tìm đối tượng cho anh, Hoa Vân Phong không có quyền ngăn cản mẹ mình, mọi chuyện cứ để tự nhiên thôi.
-----------------------
Nửa tiếng đồng hồ để Phùng Kiến Quân hoàn thành toàn bộ quá trình từ rời giường đến tiệm bánh của Hà Thúy Bình là chuyện không tưởng nha. Nên đến một tiếng cộng thêm 15 phút sau anh mới xuất hiện cùng với Bạch Thiệu Đông và Mộc Thư Lê. Vừa dừng xe trước hiệu bánh ‘Lưu Luyến’ của Hà Thúy Bình, ba chàng trai lại trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Hôm nay là ngày lễ gì mà hội tụ toàn hoa mĩ nam thế này, đón nhận những ánh mắt hâm mộ tương tự đã không quá xa lạ, nhưng Phùng Kiến Quân cứ cảm thấy nhột nhạt thế nào ấy, anh nhanh chân trốn vào trong tiệm bánh, mất hút không ló đầu ra. Mộc Thư Lê thì vẫn là tượng đá, giống như vô giác với bên ngoài, anh từ từ bước đi thông thả, điều đó lại càng làm nhiều ánh mắt ghé vào anh, đúng là vương tử lạnh lùng nha, hấp dẫn quá!
Chỉ có một mình Bạch Thiệu Đông, toe toét miệng cười rộng đến mang tai. Anh là người luôn sống vui vẻ, mọi người vui, anh cũng vui, mọi người không vui anh khiến cho họ vui, đó là tiêu chí sống của anh. Con người anh luôn lạc quan, đón nhận những tình cảm mọi người dành cho mình quá mức tự nhiên, không ngượng ngùng, không câu nệ, không chối bỏ. Nhìn anh giờ đây giống như nam thần màn bạc đang ra mắt Fan hâm mộ. Thân thiện đến đáng yêu.
Hà Thúy Bình lo liệu xong công việc của mình, bận biệu sáng giờ, chờ đến được ba chàng trai này cũng thật mệt mỏi. Kéo ba chàng trai vào phòng trong, Hà Thúy Bình thắc mắc: “Kiến Quân, mẹ nuôi bảo có mình con đến, sao kéo luôn chúng đến đây? Hai đứa không đi làm à?” hỏi Phùng Kiến Quân rồi quay sang hỏi hai người kia.
Hai tên ôn thần mà Phùng Kiến Quân hay nói lúc này đồng loạt giơ tay chỉ thẳng vào anh, Bạch Thiệu Đông nói trước: “Là hắn một mực bảo đến đây, nói có chuyện liên quan Vân Phong. Nếu dám lừa chúng ta, coi chừng bị xử đẹp đấy nhé!” án cảnh cáo đã đưa ra, Bạch Thiệu Đông ngồi dựa vào ghế vắt chân như người nhàn nhã.
Phùng Kiến Quân liếc anh ta một cái, không chấp, nói với Hà Thúy Bình: “Mẹ nuôi, con chưa biết mẹ gọi con có chuyện gì nha?”
“Thì chuyện hôm qua con nói cô gái kia và Vân Phong, mẹ suy nghĩ hoài không hiểu. Con nói chúng có tình ý với nhau, nhưng Vân Phong lại nói với mẹ là cô gái đó chỉ thấy nó đáng thương nên giúp đỡ này kia thôi, chỉ là lòng tốt. Nó kêu mẹ đừng hiểu lầm ý người ta. Là sao đây, mấy tấm hình kia là con ngụy tạo à?”
Nghe đến mấy tấm hình gì đó, Bạch Thiệu Đông nhảy nhỏm dậy: “Hình gì? Cô gái nào?” nhìn Phùng Kiến Quân rồi nhìn Hà Thúy Bình.
Phùng Kiến Quân không hề nao núng, anh là cây ngay không sợ chết đứng, rõ ràng chứng kiến và chứng cứ cònđây. Anh lấy điện thoại trong túi ra, mở lên thư mục ảnh: “Hai tên ôn thần, xem cho kỹ nhé, cẩn thận rớt mắt ra ngoài à!”
Bạch Thiệu Đông giật lấy điện thoại, ngắm nghía rất lâu, suy tư thật nhiều, ngỡ ngàng không ít. Đến người trơ ra vốn chẳng hề quan tâm thế sự như Mộc Thư Lê mà cũng nhìn nhiều vài lần.
“Đó thấy chưa, đây là lí do tôi gọi hai người đến đây.” Phùng Kiến Quân đắc chí hô to.
“Thằng nhóc, con bớt khoác lác đi. Chuyện mẹ muốn biết là cô gái kia có tình ý với Vân Phong hay không thôi.” Hà Thúy Bình nóng lòng.
Phùng Kiến Quân nhanh nhảu: “Có mà mẹ nuôi. Cô gái đó còn khẳng định với con rằng sẽ làm Phong ca yêu cô ấy, cô ấy nói có khó khăn cũng không bao giờ bỏ cuộc. Người ta là theo đuổi Phong ca đó mà!” khổ quá, nói thật mà không ai tin, hay tại vì anh chưa bao giờ nghiêm túc nên khi làm chính sự lại không được người khác tin tưởng thế này?
Bạch Thiệu Đông quay sang nói với Mộc Thư Lê: “Luật sư, cho xem cái nhìn của cậu đi.” Sở dĩ gọi tên tượng đá này có ý kiến là vì Mộc Thư Lê có tài quan sát rất chuẩn.
Mộc Thư Lê không vội, anh nhìn Bạch Thiệu Đông rồi chuyển sang nhìn ánh mắt đang tha thiết muốn biết sự thật của Hà Thúy Bình, chậm rãi mở miệng, giọng đều đều như người máy: “Theo như trong hình cho thấy cô gái này chủ động ôm Vân Phong. Vì hai tay vòng sang cổ thật chặt, chân vươn lên để kịp độ cao của đối phương chứ không phải Vân Phong khom người xuống, tay cũng không đặt trên người cô ta, chỉ rõ tình thế bị động của cậu ấy. Còn nữa, cô ta đang khóc…” chưa nói xong Phùng Kiến Quân đã hét lớn: “Đúng là quá hay, tôi chưa nói cô ta khóc mà, sao anh biết?”. Đứng bên cạnh Hà Thúy Bình vỗ đầu anh một cái ý bảo im lặng. Mộc Thư Lê cũng nhàn nhạt nhìn sang một cái rồi cúi đầu nghiêm túc xem màn hình điện thoại phân tích: “Bởi vì vai cô ấy có biên độ rung nhẹ…” vừa nói anh vừa tua nhanh các bức hình như đang chiếu một đoạn phim ngắn. Qủa thật, vai Diệp Tri Thu lúc đó rung nhè nhẹ, chốc lát lại như dao động mạnh hơn một cái, nhất định tình cảnh khi đó kèm theo cả tiếng nấc. Anh lại nói tiếp: “Xem tay cô ấy, ngón tay xòe ra ôm chặc lấy cổ của Vân Phong, nhất định lúc này xem Vân Phong như người đáng tin cậy nhất, còn nữa…” lại là dấu chấm lửng, Phùng Kiến Quân tức điên: “Anh làm ơn nói một lần suôn sẻ được không?” Lần này không đợi Hà Thúy Bình ra tay, Bạch Thiệu Đông đã một tay ấn đầu, một tay che miệng anh ta lại. Ánh mắt cảnh cáo đại thể như vầy: Nếu dám làm loạn, mau cút ra ngoài!
Mộc Thư Lê không bị ảnh hưởng, anh vẫn giọng đều đều: “Ngón tay cô ấy siết chặt, như muốn nắm giữ, níu kéo. Có vẻ như lo lắng mất đi, và còn giống như mơ ước đã lâu, lưu luyến không muốn xa.” Hết ý, anh cũng như con búp bê hết pin, ngậm miệng không nói nữa.
Hà Thúy Bình chăm chú lắng nghe, phân tích lo-gic gì đó bà không quan tâm, bà chỉ muốn tóm lại một điều thôi, vội hỏi: “Vậy thì chung quy lại là cô gái này có thích Vân Phong không?”
Mộc Thư Lê lại được lên dây cót, trả lời: “Có!”
Hà Thúy Bình thở phào nhẹ nhõm. An tâm rồi. Nhưng không biết bước tiếp theo phải làm sao.
Bạch Thiệu Đông như hiểu ý bà, buông ra Phùng Kiến Quân, lấy tay che miệng Phùng Kiến Quân lúc nãy ghét bỏ chùi chùi vào quần. Hỏi Mộc Thư Lê: “Đại luật sư, cậu có ý kiến gì không?”
Nghe hỏi đến mình, Mộc Thư Lê chỉ nói vẻn vẹn mấy từ: “IQ cao, EQ thấp!”
Bạch Thiệu Đông cười ha hả, gật đầu liên tục, giải thích ý nghĩa câu nói của Mộc Thư Lê: “Ha…ha…có nghĩa là cậu nói Vân Phong quá thông minh nên chỉ số về cảm xúc rất thấp đúng không. Ùm, quá chuẩn! Nên tên ngốc đó không biết tình cảm người ta dành cho mình, lại còn nghĩ là người ta thương hại mình. Ngốc hết biết!”. Ở nhà, Hoa Vân Phong đang nằm trên giường mà không có ngủ, bỗng nhiên hắt xì một cái, là ai đang nói xấu anh không biết?
Phùng Kiến Quân không hiểu là mấy, cáu gắt: “Không cần nói nhiều, chỉ cần nói cách giải quyết là được.” đúng là đau đầu.
Bạch Thiệu Đông vênh lên khuôn mặt điển trai, kèm theo nụ cười hơi gian trá: “Chúng ta phải giúp hắn một tay.” Trong đầu lóe lên một âm mưu đen tối.