Sáng sớm, những giọt sương mai còn đọng trên cành lá chưa tan hẳn, ánh mặt trời cũng dịu dàng ghé thăm từng ngõ ngách trong căn phòng cô công chúa nhỏ. Những chú chim rộn rã líu lo hót vang bài hát chào ngày mới. Những âm thanh xao động không gian ấy khiến Diệp Tri Thu chợt tĩnh lại, vun vai, nhìn nhìn đồng hồ, rồi nhớ đến sáng nay không có tiết học, cô thật hưởng thụ cười cười, ôm chặt chú gấu bông to lớn của mình đánh cái ngáp thật dài và khép mi lại tiếp tục ngủ. Ai ngờ vị khách không mời mà đến này chẳng kiêng nể gì mà đánh thức cô dậy không chút thương tiếc.
Vốn là tối qua, Diệp Tri Thu cứ lăn qua lộn lại tơ tưởng mãi về cuộc trò chuyện của cô cùng người biên tập về chuyện làm sách nói. Hăng say suy nghĩ đến nỗi quên mất lời hứa của cô cùng Điềm Mật là sáng nay phải đi với bạn vào trường đăng kí tham gia câu lạc bộ văn nghệ của trường. Diệp Tri Thu tối ngủ trễ quá nên sáng nay cũng quên mất có việc phải làm, định ngủ nướng chút rồi, nhưng cô bạn Điềm Mật đã xông vào phòng, xốc chăn mền của cô lên, la hét: “Cháy đến mông rồi. Con chuột lười còn ngủ nướng. Sắp cháy khét rồi!”
Diệp Tri Thu bị đánh thức, không tình nguyện ngồi dậy, dùng tay gỡ tóc, gãi gãi cái ót, há miệng ngáp một cái, hình tượng bị hủy hết rồi. Ôi người đẹp là thế này đây: Đi ra đường thì chỉnh chu gọn gàng, còn ở nhà thì lôi thôi hết nói. Vì thế nên cẩn thận, những cô gái đẹp chỉ để nhìn, không dễ ở chung. Ha…ha…!
Mắt mở lờ đờ, nhìn ngang qua Điềm Mật, chu môi và tiếp tục ngả xuống nằm tiếp, miệng lẩm bẩm: “Chút nữa hãy đi, còn sớm mà…hà…” kèm theo cái ngáp dài.
Điềm Mật mặt nhăn như ‘mĩ hầu vương’ tiếp tục tiến lên bốc hết lớp chăn trên người cô bạn ra: “Bạn ngủ nữa đi! Mình sẽ đi nói hết chuyện của bạn cho mọi người biết. Hừ! Còn nữa, chuyện mất hình tượng này của bạn mình cũng sẽ ghi nhớ thật kĩ, đến khi mình gặp người tình trong mộng của bạn mình sẽ nói cho anh ta biết, xem bạn còn mặt mũi đi gặp người ta không đây?” dụ dỗ không được chuyển sang đe dọa. Xem ra hiệu quả lắm!
Diệp Tri Thu nghe nói vậy bật ngồi dậy, vuốt ve cô bạn: “Mật Mật yêu dấu! Bạn không nỡ hại mình đâu hé? Thôi được rồi cho mình nửa tiếng, mình đi với bạn là được chứ gì?” Hé ra mĩ dung hơi rối loạn khi vừa ngủ dậy của mình, vẫn nụ cười tươi tắn, Diệp Tri Thu dùng lời ngon tiếng ngọt đối với bạn mình. Điềm Mật giận lên mới đáng sợ nhất!
Đạt được ý đồ, Điềm Mật thỏa mãn cười cười, nghiêng đầu xem cô bạn đang bận rộn chuyển tới chuyển lui lấy quần áo chuẩn bị vào phòng tắm. Diệp Tri Thu mới bước vào phòng tắm đóng cửa lại, đột nhiên lại bật mở cửa, ló cái đầu rối tung ra ngoài nói với Điềm Mật: “À, Mật Mật! Lúc nãy bạn nói sai rồi. Mình tuổi con mèo chứ không phải con chuột.” nói xong thụt đầu lại tiếp tục công việc.
Điềm Mật ngơ ngác một chút mới nhớ ra cô bạn mình muốn nói gì. Diệp Tri Thu này cũng thật là… Điềm Mật hết cách lắc lắc đầu.
-------------------
Hai cô bạn mỗi người đạp xe cùng đến trường. Điềm Mật giống như không thể đợi lâu hơn được nữa. Kéo Diệp Tri Thu chạy như bay vào phòng đăng kí. Đâu phải chuyện gấp gáp gì, cô bạn Điềm Mật cứ làm quá vấn đề. Liên hoan ca hát được tổ chức thường xuyên. Nguyên nhân chính là có anh Tĩnh Hiên trong câu lạc bộ, Điềm Mật chỉ mong sao mau mau đăng kí xong để còn được có cơ hội giao cho một chút công việc vặt vãnh nào đó, không ngại chỉ là cắt dán trang trí sân khấu, chạy việc cũng được hay kéo màn cũng không sao…dù sao miễn là được cùng một chỗ làm việc chung với anh Tĩnh Hiên có chết cũng cam lòng. Thật cảm động mối tình si của cô bạn Điềm Mật này!
Do anh Tĩnh Hiên là sinh viên năm cuối, nên thời gian này có rất nhiều chuyến đi thực tập bên ngoài. Thường không ở trường nhiều nên chức vụ trưởng câu lạc bộ này cũng giao lại cho người khác quản lí. Anh Tĩnh Hiên tham gia nhiều hoạt động của trường lắm, nhưng Điềm Mật suy đi nghĩ lại mãi vẫn là tham gia cái này có lẽ dễ dàng nhất. Thứ nhất là cô có thể rủ cô bạn Diệp Tri Thu tham gia cùng, vì cô nghĩ chỉ cần có tiểu Thu, anh Tĩnh Hiên sẽ cố gắng rút thời gian tham gia nhiều tiết mục, đến lúc đó Điềm Mật cô có thể gặp anh nhiều một chút. Đây là ‘lợi dụng’ cô bạn của mình để tìm chút vui vẻ. Thứ hai là mấy môn thể thao này nọ khác cô và Diệp Tri Thu đều không thích hợp vào đó nha. Nên đây là kế hoạch thầm kín của cô, là nỗi đau của cô và cũng là hạnh phúc của cô.
Đăng kí cũng cực kỳ đơn giản, chỉ cần điền tên và ngành học vào tờ đăng kí, kể cả số điện thoại và địa chỉ E-mail nữa để khi có thông báo mới thì họ sẽ gửi qua hộp thư.
Lúc đi ra khỏi phòng văn nghệ, Diệp Tri Thu liếc xéo Điềm Mật, trách móc: “Bạn lúc nào cũng khoa trương vấn đề. Bạn thấy đó, đăng kí tốn có 15 phút thôi. Vậy mà làm mất cả buổi sáng của mình. Hừ…” tiếc quá, phải được ngủ thêm tí nữa thì tốt. Nhắc đến là mí mắt cô nặng trĩu rồi, muốn nằm đây ngủ luôn quá!
Điềm Mật đã đạt được mục đích rồi, không thèm nhỏ nhẹ nữa: “Diệp Tri Thu, bạn là con heo lười. Ngủ hoài đi, ha…ha, bạn cứ ngủ nhiều không sao hết, đến lúc mập ra rồi đừng khóc lóc nghe chưa?”
“Nói xạo, phải chi ngủ mà mập được thì mình đã không chen lọt cánh cửa này rồi…” Diệp Tri Thu chỉ cửa vào của phòng học “Hì, Mật Mật yêu dấu. Bạn hứa cho mình ăn kem mà. Ăn thôi, ăn thôi. Mình muốn đi ăn kem!”
Điềm Mật méo xẹo cái miệng: “Ùm, ăn nhiều cho mập. Con heo con!”
Diệp Tri Thu phản ứng mạnh: “Điềm Mật ngốc nghếch, đã nói mình tuổi con mèo, không phải heo!”
Điềm Mật cười ha hả: “Đúng rồi. Là con mèo lười, mèo tham ăn, mèo ngốc! Ha..ha…” Điềm Mật cười ghẹo bạn: muốn làm mèo thì làm mèo, đằng nào dù có đổi thành con gì thì tật xấu vẫn mang theo thôi.
---------------------
Ở thành phố C, hội tụ ở Tương Phùng lần này vẫn là bốn người trong phòng VIP đang bàn công sự. Nhưng chỗ ngồi của Hoa Vân Phong bị thay bởi mẹ anh ấy. Hà Thúy Bình lần đầu tiên đến chỗ xa hoa ồn ào như thế này. Thật có chút bực mình, cảm thấy chật chội khó thở sao ấy. Không hiểu sao Vân Phong nhà mình vốn thích yên tĩnh lại đến nơi này. Có gì hay đâu chứ, ca hát om sòm, trai gái thanh niên bây giờ đều khác với khi xưa. Nhớ năm xưa nếu như muốn hẹn hò nhau đi ra ngoài chơi, thì chọn chỗ thanh tao, nhẹ nhàng, phong cảnh hữu tình chút. Đến đây nói chuyện phải lớn tiếng lắm nha, nói nhỏ không nghe rõ, đau cả cổ họng! Đây là nhận xét của Hà Thúy Bình khi bà mới đặt chân đến Tương Phùng.
Trong phòng VIP, Hà Thúy Bình cũng thỏ phào nhẹ nhõm. Nơi đây còn có thể nói chuyện được, chứ chỗ lúc nãy Phùng Kiến Quân dẫn bà đi dạo một vòng để khoe sự thịnh vượng của Tương Phùng, thật sự bà muốn ngất đi. Quen bà cháu Kiến Quân mấy năm nay, nghe nhắc đến Tương Phùng nhiều lần, cũng thường đi ngang qua nó vào ban ngày, cũng như quán cafe với quy mô hơi lớn chút thôi, chứ đâu ngờ đi vào bên trong đúng lúc về đêm lại náo nhiệt như vậy. Bọn trẻ có khác, tim chúng mạnh khỏe chịu đựng lâu dài được, bà thì chào thua rồi.
Phùng Kiến Quân mang cho bà một ly nước ép trái cây. Bà càu nhàu: “Ra vẻ làm gì, có chuyện gì nói mau, mẹ nuôi nói với Vân Phong ra ngoài mua chút đồ. Đi lâu nó lo lắng đấy!”
Bạch Thiệu Đông bước đến tay trái vòng qua cổ của bà, nhẹ giọng bâng quơ: “Dì xinh đẹp! Chúng ta vì Vân Phong yêu quý của dì mà đến. Dì kiên nhẫn chút.” Cười mị hoặc, tính dụ dỗ bà sao?
Hà Thúy Bình đẩy tên kia ra, mắng: “Qủy à! Con nghiêm túc chút cho dì nhờ. Nói đi, mấy đứa tính âm mưu gì đây?”
Phùng Kiến Quân vội ra miệng: “Tên ôn thần này…” chỉ vào Bạch Thiệu Đông “…kêu người ta đến rồi thần thần bí bí, nói mau đi, mẹ nuôi đợi kìa!” bất mãn tên này, nhưng không được lỗ mãng, vì hắn là người có cách giúp Phong ca chiếm được người đẹp nha, không được làm tổn thương hắn, vì hắn còn giá trị lợi dụng thôi.
Bạch Thiệu Đông cười hề hề, vắt chân lên ghế, bày ra tư thế của một quý ông, tự tin cất tiếng nói: “Hì, muốn thành công không khó, nhưng cần sự góp sức của mọi người. Vân Phong tên kia cứng đầu vả lại đầu óc nhanh nhạy. Làm không khéo lộ hết bí mật thì nguy. Vì vậy phải có kế hoạch rõ ràng. Dì Bình không cần lo lắng nhiều, chỉ cần dì giúp chút chuyện thôi. Đó chính là….” Bạch Thiệu Đông bí ẩn ghé vào tai của Hà Thúy Bình nói nho nhỏ gì đó. Anh cố ý chọc giận Phùng Kiến Quân, tác dụng thật, và hắn đã nổi giận.
“Gì chứ. Ở nơi đây kín đáo vầy rồi, nói nhỏ làm gì? Tên ôn thần mau nói to lên nghe đi, tức chết lão tử.” Phùng Kiến Quân đương nhiên bị trúng kế, tức giận hét to. Đã đến bàn chuyện với nhau, tên ôn thần kia còn thì thầm thế kia thì bảo họp lại làm gì chứ?
Bạch Thiệu Đông không thèm nói, nhắm mắt uống rượu. Chỉ có Hà Thúy Bình mặt mày nhăn lại, như đang suy nghĩ cái gì đó cân nhắc nhiều lắm. Phùng Kiến Quân chạy đến ngồi bên cạnh Hà Thúy Bình hỏi: “Mẹ nuôi, rốt cuộc hắn nói gì vậy à?” sốt ruột chứ, cuộc đời Phùng Kiến Quân anh ghét nhất hai chuyện: một là bắt anh phải suy đoán, hai là giấu giếm không nói cho anh nghe. Tên kia rơi vào đại kị thứ hai của anh rồi, nếu không nể mặt hắn là huynh đệ, anh đã tống cổ hắn ra ngoài cửa rồi, nhàn nhã thưởng rượu thế kia!
Hà Thúy Bình nhìn sang Phùng Kiến Quân một cái, tưởng bà sẽ cho anh thông tin, nhưng không, bà lại quay sang Bạch Thiệu Đông hỏi: “Thiệu Đông, con nghĩ dì có thể làm được sao? Dù gì cũng đã hơn ba năm không có lặp lại tiền sử. Vả lại làm vậy Vân Phong không nhận ra sao?”
Bạch Thiệu Đông biết điều dì Bình lo lắng: “Dì yên tâm, Vân Phong không biết được đâu. Đây là những triệu chứng thuộc về tâm lí, chính bản thân người bệnh còn không khống chế được bệnh trạng, huống chi người ngoài, dễ dàng nhất chỉ có diễn trò này thôi. Nếu giả chuyện khác, nhất định tên kia sẽ nhận ra ngay. Chí ít thì khi hoàn thành bước thứ nhất của kế hoạch rồi bị hắn phát hiện cũng không sao.”
Phùng Kiến Quân sắp hộc máu với hai người này rồi, một xướng một tùy, nói gì người ta nghe không hiểu, nhưng anh biết chắc là âm mưu này là muốn lừa gạt Phong ca cái gì đó, nên nhanh trí: “Hay lắm, các người to nhỏ không cho tôi biết cụ thể là muốn lừa gạt Phong ca sao? Được lắm, tôi tuy không hiểu nhiều, nhưng biết được âm mưu, bất quá tôi sẽ đi nói với Phong ca cho anh ấy đề phòng thôi, chuyện còn lại không liên quan tôi…” đứng dậy làm bộ dạng muốn đi ‘cáo trạng’, lập tức Hà Thúy Bình lôi cánh tay anh lại, nhấn anh ngồi xuống, rồi nhìn Bạch Thiệu Đông nhắc nhở: “Thôi mà, đừng chọc ghẹo nhau nữa, nói rõ kế hoạch của con cho mọi người cùng biết đi!”
Bạch Thiệu Đông cười cười, bàn tay phải duỗi thẳng để lên góc trán bên phải hô to: “Yes, Madam!” rồi tiếp tục nói: “Kế hoạch thực ra là như thế này….”
-------------------------
Diệp Tri Thu và Điềm Mật đang ngồi ăn kem ngon lành trong một quán kem ốc quế mà Diệp Tri Thu rất thích. Cô đã ăn hết ba phần mà vẫn muốn ăn, trong khi cái bụng thì no tròn cả rồi. Vuốt bụng cười thỏa mãn, Diệp Tri Thu liếm liếm môi, nói: “Mật Mật ơi, thêm phần nữa nhé!” chớp mắt nhẹ giọng khẩn cầu.
Điềm Mật vuốt mặt, khổ não: “Tiểu Thu, mình sắp bị bạn làm phá sản.” nói thì nói nhưng vẫn giơ tay gọi người phục vụ kêu thêm phần nữa cho cô bạn thân.
Diệp Tri Thu lè lưỡi: “Vì mĩ nữ Điềm Mật rủ mình đi ăn, mình vui quá nên nhiệt tình ăn thôi, không muốn phụ lòng tốt của mĩ nữ mà.” Nói xong thì kem đã mang đến, công nhận quán kem này làm việc hiệu suất vô cùng cao. Vui vẻ tiếp nhận phần kem, cúi đầu ăn ngon lành, không quên ngẩng đầu lên khà ra một làn khói trắng, kem thật mát!
Điềm Mật không kinh ngạc sức ăn của Diệp Tri Thu mà thầm nghĩ: Bạn mình phải lấy người nào giàu có mới nuôi nổi bạn ấy thôi. Chợt nhớ ra một điều, Điềm Mật hỏi bạn: “Tiểu Thu, người bạn thích có gia cảnh thế nào?”
Diệp Tri Thu đang ăn ngon, vẻ mặt ngơ ngác, suy nghĩ một lát, rồi buông đầu xuống thì thầm: “Không biết nữa, mình chỉ biết anh ấy hai mươi sáu tuổi, nhà ở thành phố C, hàng tháng đến đây thăm trường mồ côi vào ba ngày cuối tháng thôi. Còn lại cái gì cũng không biết.”
“Hả, tiểu Thu, bạn ngốc sao? Người không rõ lai lịch lại khiến bạn ôm mối tương tư chết đi sống lại như vậy sao? Mình thật muốn biết anh ta ba đầu sáu tay gì mà lợi hại vậy chứ?” Điềm Mật bất mãn cho cô bạn xinh đẹp của mình, chắc bạn mình bị người ta bỏ bùa chú gì đây, chứ ai mà điên vậy chứ!
“Mật Mật, bạn cẩn thận mình ăn nữa cho bạn thật sự phá sản đó! Anh ấy là người bình thường, không có ba đầu sáu tay, cũng không có phép thần thông gì hết. Chỉ tiếc, mắt anh ấy… Nhưng trong tim mình anh ấy là hoàn hảo nhất.” Diệp Tri Thu hùng hồn tuyên bố.
Nhìn thấy Diệp Tri Thu dáng vẻ nghiêm cẩn như vậy, Điềm Mật cũng không nói gì nữa. Diệp Tri Thu không sai, ngay cả Điềm Mật cô cũng vậy, vì người mình yêu mà bênh vực và cam đoan như thế nào cũng được hết. Đó cũng là một loại hạnh phúc.
Điềm Mật bắt đầu cảm động với tình yêu này của cô bạn, đúng là đồng bệnh thì hiểu nhau mà: “Bạn nói đúng. Người mình yêu lúc nào cũng hoàn hảo nhất. À, tiểu Thu, nói như bạn thì cũng sắp đến ngày anh ta đến đây nữa đúng không? Lúc đó nhất định giới thiệu mình biết mặt cái nhe. Để mình khảo sát thử, có xứng với bạn không nha!”
“OK! Mật Mật yêu dấu. Tính đến ngày anh ấy đến gần 2 tuần nữa. Khi đó nhất định mình mang bạn theo, nhưng bạn hứa với mình không được nhanh mồm nhanh miệng nói bậy bạ nghe không! Anh ấy mà bị bạn dọa chạy là mình đè chết bạn.” Diệp Tri Thu sợ cô bạn nói ra tình yêu thầm kín của mình, xấu hổ chết!
Điềm Mật chu môi: “Có bạn mới si tình vậy thôi. Nghe bạn nói anh ấy là người lạnh nhạt ra sao là mình thích không nổi rồi. Ngoài bạn ra không có ai đâu mà thích người lạnh lùng thế đâu!”
“Ai nói, mình có nhiều tình địch lắm đấy. Theo lời nói của Phùng Kiến Quân đi theo anh ấy thì như thế. Ở ngay trường mồ côi mà anh ấy thường đến cũng có này. Mình suýt bị cô ấy dọa chết đó.” Diệp Tri Thu phản bác.
Điềm Mật chưa hiểu lắm, vội hỏi: “Chuyện gì dọa chết?”
Diệp Tri Thu bình tĩnh kể lại chuyện cô giáo Mạc Liên một lượt cho Điềm Mật nghe. Vừa nghe xong, Điềm Mật đã giơ tay vỗ mạnh xuống bàn, lên giọng la mắng: “Cô ta đâu, giờ còn ở đó không? Đưa mình đi gặp. Bạn không dám làm gì cô ta, vậy mình sẽ mắng cô ta giúp bạn. Thiệt tình, tức chết mà. Tiểu Thu, người ta vì ghen tị mà hãm hại bạn một cách trắng trợn vậy, mà bạn còn không hiểu, lại thông cảm gì cho người ta nữa. Hết thuốc chữa bệnh ngốc của bạn rồi.”
Diệp Tri Thu nhìn nhìn khắp quán kem, nhiều người hiếu kì nhìn về hướng này. Điềm Mật thật là, con gái gì mà bạo lực quá. Kéo bạn ngồi xuống, nhỏ giọng khuyên: “Mật Mật, mình biết bạn tốt với mình nhất. Nhưng chuyện cũng qua rồi, vả lại mình đâu có tổn hại một sợi tóc nào. Bạn hết giận đi nha!”
Điềm Mật ngắm Diệp Tri Thu: “Nếu cô ta dám tổn hại một sợi tóc của bạn. Mình thề sẽ nhổ hết tóc của cô ấy xuống làm chổi quét nhà. Hừ…”
Diệp Tri Thu lắc đầu ái ngại, cũng may lúc đó không có Điềm Mật tại hiện trường, nếu không lớn chuyện rồi. Cô không khỏi bật cười khi nghĩ đến câu nói vừa rồi của bạn mình. Hình phạt thật đáng sợ cũng thật đáng yêu, chỉ có Điềm Mật mới nghĩ ra. Nhưng Diệp Tri Thu cũng rất cảm kích Điềm Mật, có những người bạn luôn quan tâm mình như chị em ruột thịt, đúng là ông trời ưu ái, cảm giác thật tốt, thật hạnh phúc!
Vốn là tối qua, Diệp Tri Thu cứ lăn qua lộn lại tơ tưởng mãi về cuộc trò chuyện của cô cùng người biên tập về chuyện làm sách nói. Hăng say suy nghĩ đến nỗi quên mất lời hứa của cô cùng Điềm Mật là sáng nay phải đi với bạn vào trường đăng kí tham gia câu lạc bộ văn nghệ của trường. Diệp Tri Thu tối ngủ trễ quá nên sáng nay cũng quên mất có việc phải làm, định ngủ nướng chút rồi, nhưng cô bạn Điềm Mật đã xông vào phòng, xốc chăn mền của cô lên, la hét: “Cháy đến mông rồi. Con chuột lười còn ngủ nướng. Sắp cháy khét rồi!”
Diệp Tri Thu bị đánh thức, không tình nguyện ngồi dậy, dùng tay gỡ tóc, gãi gãi cái ót, há miệng ngáp một cái, hình tượng bị hủy hết rồi. Ôi người đẹp là thế này đây: Đi ra đường thì chỉnh chu gọn gàng, còn ở nhà thì lôi thôi hết nói. Vì thế nên cẩn thận, những cô gái đẹp chỉ để nhìn, không dễ ở chung. Ha…ha…!
Mắt mở lờ đờ, nhìn ngang qua Điềm Mật, chu môi và tiếp tục ngả xuống nằm tiếp, miệng lẩm bẩm: “Chút nữa hãy đi, còn sớm mà…hà…” kèm theo cái ngáp dài.
Điềm Mật mặt nhăn như ‘mĩ hầu vương’ tiếp tục tiến lên bốc hết lớp chăn trên người cô bạn ra: “Bạn ngủ nữa đi! Mình sẽ đi nói hết chuyện của bạn cho mọi người biết. Hừ! Còn nữa, chuyện mất hình tượng này của bạn mình cũng sẽ ghi nhớ thật kĩ, đến khi mình gặp người tình trong mộng của bạn mình sẽ nói cho anh ta biết, xem bạn còn mặt mũi đi gặp người ta không đây?” dụ dỗ không được chuyển sang đe dọa. Xem ra hiệu quả lắm!
Diệp Tri Thu nghe nói vậy bật ngồi dậy, vuốt ve cô bạn: “Mật Mật yêu dấu! Bạn không nỡ hại mình đâu hé? Thôi được rồi cho mình nửa tiếng, mình đi với bạn là được chứ gì?” Hé ra mĩ dung hơi rối loạn khi vừa ngủ dậy của mình, vẫn nụ cười tươi tắn, Diệp Tri Thu dùng lời ngon tiếng ngọt đối với bạn mình. Điềm Mật giận lên mới đáng sợ nhất!
Đạt được ý đồ, Điềm Mật thỏa mãn cười cười, nghiêng đầu xem cô bạn đang bận rộn chuyển tới chuyển lui lấy quần áo chuẩn bị vào phòng tắm. Diệp Tri Thu mới bước vào phòng tắm đóng cửa lại, đột nhiên lại bật mở cửa, ló cái đầu rối tung ra ngoài nói với Điềm Mật: “À, Mật Mật! Lúc nãy bạn nói sai rồi. Mình tuổi con mèo chứ không phải con chuột.” nói xong thụt đầu lại tiếp tục công việc.
Điềm Mật ngơ ngác một chút mới nhớ ra cô bạn mình muốn nói gì. Diệp Tri Thu này cũng thật là… Điềm Mật hết cách lắc lắc đầu.
-------------------
Hai cô bạn mỗi người đạp xe cùng đến trường. Điềm Mật giống như không thể đợi lâu hơn được nữa. Kéo Diệp Tri Thu chạy như bay vào phòng đăng kí. Đâu phải chuyện gấp gáp gì, cô bạn Điềm Mật cứ làm quá vấn đề. Liên hoan ca hát được tổ chức thường xuyên. Nguyên nhân chính là có anh Tĩnh Hiên trong câu lạc bộ, Điềm Mật chỉ mong sao mau mau đăng kí xong để còn được có cơ hội giao cho một chút công việc vặt vãnh nào đó, không ngại chỉ là cắt dán trang trí sân khấu, chạy việc cũng được hay kéo màn cũng không sao…dù sao miễn là được cùng một chỗ làm việc chung với anh Tĩnh Hiên có chết cũng cam lòng. Thật cảm động mối tình si của cô bạn Điềm Mật này!
Do anh Tĩnh Hiên là sinh viên năm cuối, nên thời gian này có rất nhiều chuyến đi thực tập bên ngoài. Thường không ở trường nhiều nên chức vụ trưởng câu lạc bộ này cũng giao lại cho người khác quản lí. Anh Tĩnh Hiên tham gia nhiều hoạt động của trường lắm, nhưng Điềm Mật suy đi nghĩ lại mãi vẫn là tham gia cái này có lẽ dễ dàng nhất. Thứ nhất là cô có thể rủ cô bạn Diệp Tri Thu tham gia cùng, vì cô nghĩ chỉ cần có tiểu Thu, anh Tĩnh Hiên sẽ cố gắng rút thời gian tham gia nhiều tiết mục, đến lúc đó Điềm Mật cô có thể gặp anh nhiều một chút. Đây là ‘lợi dụng’ cô bạn của mình để tìm chút vui vẻ. Thứ hai là mấy môn thể thao này nọ khác cô và Diệp Tri Thu đều không thích hợp vào đó nha. Nên đây là kế hoạch thầm kín của cô, là nỗi đau của cô và cũng là hạnh phúc của cô.
Đăng kí cũng cực kỳ đơn giản, chỉ cần điền tên và ngành học vào tờ đăng kí, kể cả số điện thoại và địa chỉ E-mail nữa để khi có thông báo mới thì họ sẽ gửi qua hộp thư.
Lúc đi ra khỏi phòng văn nghệ, Diệp Tri Thu liếc xéo Điềm Mật, trách móc: “Bạn lúc nào cũng khoa trương vấn đề. Bạn thấy đó, đăng kí tốn có 15 phút thôi. Vậy mà làm mất cả buổi sáng của mình. Hừ…” tiếc quá, phải được ngủ thêm tí nữa thì tốt. Nhắc đến là mí mắt cô nặng trĩu rồi, muốn nằm đây ngủ luôn quá!
Điềm Mật đã đạt được mục đích rồi, không thèm nhỏ nhẹ nữa: “Diệp Tri Thu, bạn là con heo lười. Ngủ hoài đi, ha…ha, bạn cứ ngủ nhiều không sao hết, đến lúc mập ra rồi đừng khóc lóc nghe chưa?”
“Nói xạo, phải chi ngủ mà mập được thì mình đã không chen lọt cánh cửa này rồi…” Diệp Tri Thu chỉ cửa vào của phòng học “Hì, Mật Mật yêu dấu. Bạn hứa cho mình ăn kem mà. Ăn thôi, ăn thôi. Mình muốn đi ăn kem!”
Điềm Mật méo xẹo cái miệng: “Ùm, ăn nhiều cho mập. Con heo con!”
Diệp Tri Thu phản ứng mạnh: “Điềm Mật ngốc nghếch, đã nói mình tuổi con mèo, không phải heo!”
Điềm Mật cười ha hả: “Đúng rồi. Là con mèo lười, mèo tham ăn, mèo ngốc! Ha..ha…” Điềm Mật cười ghẹo bạn: muốn làm mèo thì làm mèo, đằng nào dù có đổi thành con gì thì tật xấu vẫn mang theo thôi.
---------------------
Ở thành phố C, hội tụ ở Tương Phùng lần này vẫn là bốn người trong phòng VIP đang bàn công sự. Nhưng chỗ ngồi của Hoa Vân Phong bị thay bởi mẹ anh ấy. Hà Thúy Bình lần đầu tiên đến chỗ xa hoa ồn ào như thế này. Thật có chút bực mình, cảm thấy chật chội khó thở sao ấy. Không hiểu sao Vân Phong nhà mình vốn thích yên tĩnh lại đến nơi này. Có gì hay đâu chứ, ca hát om sòm, trai gái thanh niên bây giờ đều khác với khi xưa. Nhớ năm xưa nếu như muốn hẹn hò nhau đi ra ngoài chơi, thì chọn chỗ thanh tao, nhẹ nhàng, phong cảnh hữu tình chút. Đến đây nói chuyện phải lớn tiếng lắm nha, nói nhỏ không nghe rõ, đau cả cổ họng! Đây là nhận xét của Hà Thúy Bình khi bà mới đặt chân đến Tương Phùng.
Trong phòng VIP, Hà Thúy Bình cũng thỏ phào nhẹ nhõm. Nơi đây còn có thể nói chuyện được, chứ chỗ lúc nãy Phùng Kiến Quân dẫn bà đi dạo một vòng để khoe sự thịnh vượng của Tương Phùng, thật sự bà muốn ngất đi. Quen bà cháu Kiến Quân mấy năm nay, nghe nhắc đến Tương Phùng nhiều lần, cũng thường đi ngang qua nó vào ban ngày, cũng như quán cafe với quy mô hơi lớn chút thôi, chứ đâu ngờ đi vào bên trong đúng lúc về đêm lại náo nhiệt như vậy. Bọn trẻ có khác, tim chúng mạnh khỏe chịu đựng lâu dài được, bà thì chào thua rồi.
Phùng Kiến Quân mang cho bà một ly nước ép trái cây. Bà càu nhàu: “Ra vẻ làm gì, có chuyện gì nói mau, mẹ nuôi nói với Vân Phong ra ngoài mua chút đồ. Đi lâu nó lo lắng đấy!”
Bạch Thiệu Đông bước đến tay trái vòng qua cổ của bà, nhẹ giọng bâng quơ: “Dì xinh đẹp! Chúng ta vì Vân Phong yêu quý của dì mà đến. Dì kiên nhẫn chút.” Cười mị hoặc, tính dụ dỗ bà sao?
Hà Thúy Bình đẩy tên kia ra, mắng: “Qủy à! Con nghiêm túc chút cho dì nhờ. Nói đi, mấy đứa tính âm mưu gì đây?”
Phùng Kiến Quân vội ra miệng: “Tên ôn thần này…” chỉ vào Bạch Thiệu Đông “…kêu người ta đến rồi thần thần bí bí, nói mau đi, mẹ nuôi đợi kìa!” bất mãn tên này, nhưng không được lỗ mãng, vì hắn là người có cách giúp Phong ca chiếm được người đẹp nha, không được làm tổn thương hắn, vì hắn còn giá trị lợi dụng thôi.
Bạch Thiệu Đông cười hề hề, vắt chân lên ghế, bày ra tư thế của một quý ông, tự tin cất tiếng nói: “Hì, muốn thành công không khó, nhưng cần sự góp sức của mọi người. Vân Phong tên kia cứng đầu vả lại đầu óc nhanh nhạy. Làm không khéo lộ hết bí mật thì nguy. Vì vậy phải có kế hoạch rõ ràng. Dì Bình không cần lo lắng nhiều, chỉ cần dì giúp chút chuyện thôi. Đó chính là….” Bạch Thiệu Đông bí ẩn ghé vào tai của Hà Thúy Bình nói nho nhỏ gì đó. Anh cố ý chọc giận Phùng Kiến Quân, tác dụng thật, và hắn đã nổi giận.
“Gì chứ. Ở nơi đây kín đáo vầy rồi, nói nhỏ làm gì? Tên ôn thần mau nói to lên nghe đi, tức chết lão tử.” Phùng Kiến Quân đương nhiên bị trúng kế, tức giận hét to. Đã đến bàn chuyện với nhau, tên ôn thần kia còn thì thầm thế kia thì bảo họp lại làm gì chứ?
Bạch Thiệu Đông không thèm nói, nhắm mắt uống rượu. Chỉ có Hà Thúy Bình mặt mày nhăn lại, như đang suy nghĩ cái gì đó cân nhắc nhiều lắm. Phùng Kiến Quân chạy đến ngồi bên cạnh Hà Thúy Bình hỏi: “Mẹ nuôi, rốt cuộc hắn nói gì vậy à?” sốt ruột chứ, cuộc đời Phùng Kiến Quân anh ghét nhất hai chuyện: một là bắt anh phải suy đoán, hai là giấu giếm không nói cho anh nghe. Tên kia rơi vào đại kị thứ hai của anh rồi, nếu không nể mặt hắn là huynh đệ, anh đã tống cổ hắn ra ngoài cửa rồi, nhàn nhã thưởng rượu thế kia!
Hà Thúy Bình nhìn sang Phùng Kiến Quân một cái, tưởng bà sẽ cho anh thông tin, nhưng không, bà lại quay sang Bạch Thiệu Đông hỏi: “Thiệu Đông, con nghĩ dì có thể làm được sao? Dù gì cũng đã hơn ba năm không có lặp lại tiền sử. Vả lại làm vậy Vân Phong không nhận ra sao?”
Bạch Thiệu Đông biết điều dì Bình lo lắng: “Dì yên tâm, Vân Phong không biết được đâu. Đây là những triệu chứng thuộc về tâm lí, chính bản thân người bệnh còn không khống chế được bệnh trạng, huống chi người ngoài, dễ dàng nhất chỉ có diễn trò này thôi. Nếu giả chuyện khác, nhất định tên kia sẽ nhận ra ngay. Chí ít thì khi hoàn thành bước thứ nhất của kế hoạch rồi bị hắn phát hiện cũng không sao.”
Phùng Kiến Quân sắp hộc máu với hai người này rồi, một xướng một tùy, nói gì người ta nghe không hiểu, nhưng anh biết chắc là âm mưu này là muốn lừa gạt Phong ca cái gì đó, nên nhanh trí: “Hay lắm, các người to nhỏ không cho tôi biết cụ thể là muốn lừa gạt Phong ca sao? Được lắm, tôi tuy không hiểu nhiều, nhưng biết được âm mưu, bất quá tôi sẽ đi nói với Phong ca cho anh ấy đề phòng thôi, chuyện còn lại không liên quan tôi…” đứng dậy làm bộ dạng muốn đi ‘cáo trạng’, lập tức Hà Thúy Bình lôi cánh tay anh lại, nhấn anh ngồi xuống, rồi nhìn Bạch Thiệu Đông nhắc nhở: “Thôi mà, đừng chọc ghẹo nhau nữa, nói rõ kế hoạch của con cho mọi người cùng biết đi!”
Bạch Thiệu Đông cười cười, bàn tay phải duỗi thẳng để lên góc trán bên phải hô to: “Yes, Madam!” rồi tiếp tục nói: “Kế hoạch thực ra là như thế này….”
-------------------------
Diệp Tri Thu và Điềm Mật đang ngồi ăn kem ngon lành trong một quán kem ốc quế mà Diệp Tri Thu rất thích. Cô đã ăn hết ba phần mà vẫn muốn ăn, trong khi cái bụng thì no tròn cả rồi. Vuốt bụng cười thỏa mãn, Diệp Tri Thu liếm liếm môi, nói: “Mật Mật ơi, thêm phần nữa nhé!” chớp mắt nhẹ giọng khẩn cầu.
Điềm Mật vuốt mặt, khổ não: “Tiểu Thu, mình sắp bị bạn làm phá sản.” nói thì nói nhưng vẫn giơ tay gọi người phục vụ kêu thêm phần nữa cho cô bạn thân.
Diệp Tri Thu lè lưỡi: “Vì mĩ nữ Điềm Mật rủ mình đi ăn, mình vui quá nên nhiệt tình ăn thôi, không muốn phụ lòng tốt của mĩ nữ mà.” Nói xong thì kem đã mang đến, công nhận quán kem này làm việc hiệu suất vô cùng cao. Vui vẻ tiếp nhận phần kem, cúi đầu ăn ngon lành, không quên ngẩng đầu lên khà ra một làn khói trắng, kem thật mát!
Điềm Mật không kinh ngạc sức ăn của Diệp Tri Thu mà thầm nghĩ: Bạn mình phải lấy người nào giàu có mới nuôi nổi bạn ấy thôi. Chợt nhớ ra một điều, Điềm Mật hỏi bạn: “Tiểu Thu, người bạn thích có gia cảnh thế nào?”
Diệp Tri Thu đang ăn ngon, vẻ mặt ngơ ngác, suy nghĩ một lát, rồi buông đầu xuống thì thầm: “Không biết nữa, mình chỉ biết anh ấy hai mươi sáu tuổi, nhà ở thành phố C, hàng tháng đến đây thăm trường mồ côi vào ba ngày cuối tháng thôi. Còn lại cái gì cũng không biết.”
“Hả, tiểu Thu, bạn ngốc sao? Người không rõ lai lịch lại khiến bạn ôm mối tương tư chết đi sống lại như vậy sao? Mình thật muốn biết anh ta ba đầu sáu tay gì mà lợi hại vậy chứ?” Điềm Mật bất mãn cho cô bạn xinh đẹp của mình, chắc bạn mình bị người ta bỏ bùa chú gì đây, chứ ai mà điên vậy chứ!
“Mật Mật, bạn cẩn thận mình ăn nữa cho bạn thật sự phá sản đó! Anh ấy là người bình thường, không có ba đầu sáu tay, cũng không có phép thần thông gì hết. Chỉ tiếc, mắt anh ấy… Nhưng trong tim mình anh ấy là hoàn hảo nhất.” Diệp Tri Thu hùng hồn tuyên bố.
Nhìn thấy Diệp Tri Thu dáng vẻ nghiêm cẩn như vậy, Điềm Mật cũng không nói gì nữa. Diệp Tri Thu không sai, ngay cả Điềm Mật cô cũng vậy, vì người mình yêu mà bênh vực và cam đoan như thế nào cũng được hết. Đó cũng là một loại hạnh phúc.
Điềm Mật bắt đầu cảm động với tình yêu này của cô bạn, đúng là đồng bệnh thì hiểu nhau mà: “Bạn nói đúng. Người mình yêu lúc nào cũng hoàn hảo nhất. À, tiểu Thu, nói như bạn thì cũng sắp đến ngày anh ta đến đây nữa đúng không? Lúc đó nhất định giới thiệu mình biết mặt cái nhe. Để mình khảo sát thử, có xứng với bạn không nha!”
“OK! Mật Mật yêu dấu. Tính đến ngày anh ấy đến gần 2 tuần nữa. Khi đó nhất định mình mang bạn theo, nhưng bạn hứa với mình không được nhanh mồm nhanh miệng nói bậy bạ nghe không! Anh ấy mà bị bạn dọa chạy là mình đè chết bạn.” Diệp Tri Thu sợ cô bạn nói ra tình yêu thầm kín của mình, xấu hổ chết!
Điềm Mật chu môi: “Có bạn mới si tình vậy thôi. Nghe bạn nói anh ấy là người lạnh nhạt ra sao là mình thích không nổi rồi. Ngoài bạn ra không có ai đâu mà thích người lạnh lùng thế đâu!”
“Ai nói, mình có nhiều tình địch lắm đấy. Theo lời nói của Phùng Kiến Quân đi theo anh ấy thì như thế. Ở ngay trường mồ côi mà anh ấy thường đến cũng có này. Mình suýt bị cô ấy dọa chết đó.” Diệp Tri Thu phản bác.
Điềm Mật chưa hiểu lắm, vội hỏi: “Chuyện gì dọa chết?”
Diệp Tri Thu bình tĩnh kể lại chuyện cô giáo Mạc Liên một lượt cho Điềm Mật nghe. Vừa nghe xong, Điềm Mật đã giơ tay vỗ mạnh xuống bàn, lên giọng la mắng: “Cô ta đâu, giờ còn ở đó không? Đưa mình đi gặp. Bạn không dám làm gì cô ta, vậy mình sẽ mắng cô ta giúp bạn. Thiệt tình, tức chết mà. Tiểu Thu, người ta vì ghen tị mà hãm hại bạn một cách trắng trợn vậy, mà bạn còn không hiểu, lại thông cảm gì cho người ta nữa. Hết thuốc chữa bệnh ngốc của bạn rồi.”
Diệp Tri Thu nhìn nhìn khắp quán kem, nhiều người hiếu kì nhìn về hướng này. Điềm Mật thật là, con gái gì mà bạo lực quá. Kéo bạn ngồi xuống, nhỏ giọng khuyên: “Mật Mật, mình biết bạn tốt với mình nhất. Nhưng chuyện cũng qua rồi, vả lại mình đâu có tổn hại một sợi tóc nào. Bạn hết giận đi nha!”
Điềm Mật ngắm Diệp Tri Thu: “Nếu cô ta dám tổn hại một sợi tóc của bạn. Mình thề sẽ nhổ hết tóc của cô ấy xuống làm chổi quét nhà. Hừ…”
Diệp Tri Thu lắc đầu ái ngại, cũng may lúc đó không có Điềm Mật tại hiện trường, nếu không lớn chuyện rồi. Cô không khỏi bật cười khi nghĩ đến câu nói vừa rồi của bạn mình. Hình phạt thật đáng sợ cũng thật đáng yêu, chỉ có Điềm Mật mới nghĩ ra. Nhưng Diệp Tri Thu cũng rất cảm kích Điềm Mật, có những người bạn luôn quan tâm mình như chị em ruột thịt, đúng là ông trời ưu ái, cảm giác thật tốt, thật hạnh phúc!