Chiều tối đến thật nhanh, Phùng Kiến Quân được lệnh hộ tống hai người đẹp đến nhà bà ngoại của Điềm Mật. Sau một buổi trò chuyện, họ cũng đã hiểu nhau nhiều hơn, Điềm Mật và Diệp Tri Thu không còn ý nghĩ muốn đề phòng các anh nữa. Bây giờ họ như những người bạn thân thiết. Nói nói cười cười, rộn ràng trong khi chiếc xe của Phùng Kiến Quân đang lái với tốc độ rất nhanh.
Nhà bà ngoại của Điềm Mật ở vùng ngoại ô, xe chạy chừng nửa tiếng thì đến, nhưng Phùng Kiến Quân chỉ mất có 20 phút. Xuống xe, Diệp Tri Thu và Điềm Mật phải khen ngợi tài lái xe của anh. Điềm Mật nói: “Phùng Kiến Quân công nhận anh lái xe giỏi quá, sau này tôi theo anh học lái xe nhé!”
Phùng Kiến Quân đương nhiên đồng ý, anh đã xem cô gái này là tiểu muội của mình rồi, không có chuyện em gái nhờ mà lại từ chối: “Quá sẵn sàng. Bất cứ lúc nào cũng được.”
Họ nói lời chào tạm biệt, hai cô gái vào trong nhà. Bà ngoại của Điềm Mật rất hiền từ, làm cho họ nhiều món ăn vô cùng ngon lành. Đến tối, hai cô bạn cùng ngủ trên một chiếc giường, Điềm Mật thấy Diệp Tri Thu ít nói chuyện, quay sang hỏi bạn: “Tiểu Thu, bạn bệnh sao, không nghe nói chuyện vậy?”
“Cổ họng mình đau!” Diệp Tri Thu than thở. Cả buổi chiều cô cũng nói không nhiều, nhưng mỗi lần nói đầu đau rát khó chịu, đến lúc ăn cơm, nhìn thấy đồ ăn ngon mà nuốt vào cứ như vướng lại, đau khổ vô cùng, làm cô không có khẩu vị luôn.
Điềm Mật chợt nhớ ra: “Đúng hé! Hèn gì mình nghe giọng bạn hơi khác, nhưng không nghĩ nhiều. Bạn bệnh thì mình lấy thuốc cho mà uống, kẻo về dì và chú của bạn trách mình không chăm lo cho bạn chu đáo. Lần sau chúng ta có xin đi cũng khó đó!”
Điềm Mật định trèo xuống giường đi hỏi bà ngoại thuốc để ở đâu, Diệp Tri Thu ngăn lại: “Không sao đâu, không phải bệnh. Tại mình đọc nhiều sách quá nên vậy thôi.”
Điềm Mật nhớ đến bạn mình từng nói là bạn ấy đi đọc loại sách nói gì đó: “À, cái đó sao? Đọc chi tới dạng này không biết, từ từ cũng được mà. Làm như ai giành với bạn không bằng.” dừng một chút Điềm Mật hỏi tiếp: “Mà bạn yêu người đó đến thế đó sao? Mình cũng yêu anh Tĩnh Hiên nhưng mình chưa làm gì cho anh ấy hết!” cô cũng không biết phải làm gì, anh Tĩnh Hiên thực sự không cần sự giúp đỡ gì ở cô cả.
Diệp Tri Thu nhìn bạn, an ủi: “Mật Mật à, mỗi người có một cách biểu hiện. Bạn cũng đã làm rất nhiều rồi còn gì. Bạn vì anh ấy mà thay đổi tính tình, thay đổi thói quen sở thích dù chỉ hiệu quả lúc ở trước mặt anh ấy thôi, nhưng cũng rất đáng khen. Và bạn còn lặng lẽ chờ đợi không biết có được đáp lại hay không mà cũng không hề hối tiếc. Mình không biết anh Tĩnh Hiên này nghĩ cái gì, tốt như bạn mà không thích, anh ấy thích ai chứ?” Diệp Tri Thu đơn thuần suy nghĩ những hành động thân mật của Lam Tĩnh Hiên dành cho cô chỉ là tình cảm anh em hoặc bạn bè bình thường.
Điềm Mật biết nhưng không nói cho bạn, nói cũng vô ích, vì bạn mình cũng không thương anh Tĩnh Hiên đâu, chứ không phải cô cố tranh giành. Cô quay sang tắt đèn để bàn, xoay qua ôm lấy thân thể ấm áp của Diệp Tri Thu và đánh cái ngáp dài: “Ngủ thôi con mèo lười, ngày mai có chuyện quan trọng phải làm đó nhớ không?”
Diệp Tri Thu đẩy Điềm Mật ra: “Mật Mật bạn ngủ được sao? Còn sớm mà, nói chuyện chút đi, đi mà, nha!”. Ngày mai đi gặp anh ấy và cả mẹ anh nữa, cô hơi khẩn trương, giống như cô dâu mới gặp mặt mẹ chồng vậy, nên chắc chắn đêm nay thức trắng không ngủ được quá. Rủ rê Điềm Mật nói chuyện là tốt nhất. Thế là đêm hôm đó, hai cô bạn ngủ chung trên một chiếc giường, không ngừng tiếng trò chuyện ríu rít, mãi đến tận 1 giờ sáng mắt mở hết lên mới chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
-----------------------
“Mật Mật đáng ghét, đêm qua nhiều chuyện quá, xem, mình thức trễ quá rồi nè.” Diệp Tri Thu sáng sớm đã hét ầm lên, đầu tóc còn rối bù, mặt mũi bơ phờ, dáng vẻ mới ngủ dậy trông thực đáng yêu. Vốn dĩ hẹn với Phùng Kiến Quân 7 giờ 30 phút ghé sang rước hai cô nàng, nhưng bây giờ đã là 7 giờ 15 phút rồi.
Điềm Mật ngoáy mũi, chu môi, đạp chân phản kháng: “Ai rủ mình nói chuyện. Ai nhiều chuyện hơn. Giờ trách mình, tại bạn mà!” vẫn chưa chịu thức dậy.
Diệp Tri Thu lúc này đã xuống giường, vào trong phòng tắm, đang đánh răng, bọt kem dính đầy quanh miệng, nhưng vẫn cố chạy ra chỗ giường ngủ lay lay bạn: “Mật Mật, thức dậy, trễ lắm rồi. Đừng để đại ca Phùng Kiến Quân của bạn phải đợi.”
Điềm Mật giẫy nảy: “Nói gì đó, đại ca cái nổi gì? Không cần làm em gái của hắn. Được rồi, mệt chết đi. Mình thức rồi đó, đừng la ó nữa, bà ngoại mình đánh mông bây giờ.” Ngồi dậy, miệng không ngừng lẩm bẩm. Lấy quần áo chuẩn bị đi thay đồ.
------------------------
Sáng nay Hà Thúy Bình và Hoa Vân Phong vẫn sáng sớm đến mở cửa tiệm bánh. Hoa Vân Phong đã nói với mẹ nghỉ vài hôm cho khỏe hãy đi bán, nhưng mẹ anh không chịu, bà nói già rồi, không cho bà làm công chuyện gì đó xương cốt sẽ lỏng lẽo, đau nhứt khó chịu lắm. Không lay chuyển được mẹ, anh đành phải giúp bà như thường lệ. Bánh hôm nay toàn là Hoa Vân Phong làm. Mới gần tám giờ sáng đã bán gần hết, mấy cô gái gần đây cứ lượn đến lượn đi trước cửa, chỉ để ngắm nhìn ‘hoa mĩ nam’ của họ. Dù anh vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng xa cách nhưng các cô gái vẫn không cho đó là sự cự tuyệt, và dù anh có cự tuyệt, các cô cũng không nản lòng. Đương nhiên các cô biết tình trạng của Hoa Vân Phong, đôi mắt anh không nhìn thấy. Từ khi mẹ con anh đến nơi đây định cư mọi người đều đã biết. Cho dù có những cô gái cha mẹ họ không cho phép, nhưng họ vẫn muốn được trái tim của anh. Không biết anh có một loại ma lực nào đó, chỉ cần vướng phải thì không thể bỏ xuống được.
Hôm nay bán hết rất nhanh, chỉ mới 7 giờ 55 phút hơn là bán hết rồi. Hoa Vân Phong đang bận rộn cởi bỏ cái bao tay bằng nilong thường dung để dễ xác định vị trí các loại bánh khi lấy chúng ra khỏi khay và cho vào hộp đựng. Sửa sang lại các hộp đựng, đem khay đi rửa, giặt bao tay bằng cao su của mẹ và cầm cái khăn vắt khô nước chuẩn bị lau tủ kính. Khi anh làm việc đều theo nguyên tắc, lau tủ kính cũng vậy, ít nhất phải lau 3 lần, không những yêu cầu của anh là không nhiễm hạt bụi mà còn là sạch bong sáng bóng.
Hà Thúy Bình thấy con trai làm việc mà thường ngày vẫn làm, đâu ra bụi nhiều vậy mà phải lau hoài, bà đến vỗ vai Hoa Vân Phong: “Vân Phong à. Nghỉ đi con, ngày nào con cũng lau, mài mòn kính hết rồi kìa!”
Hoa Vân Phong dừng công việc đang làm, anh nghiêng người sang phía mẹ, như đang cố điều chỉnh ‘tầm nhìn’ về hướng đối diện, nở nụ cười: “Mẹ à, có bụi mà. Tay con sờ ra được. Vả lại cũng không tốn bao nhiêu công sức mà mẹ. Sạch sẽ vẫn tốt hơn.”
Hà Thúy Bình hết cách với thằng con trai kỹ tính của bà, không cản nữa, không cho nó làm bây giờ nhất định nó sẽ tìm cách trở ra đây để làm thôi. Bà vỗ vai anh: “Con trai, hôm nay bà nội của Kiến Quân kêu mẹ con chúng ta qua đó chơi. Về sớm thôi, qua đó nấu cơm giúp bà nội một tay.”
Hoa Vân Phong nhíu mi suy nghĩ, không biết vì sao hôm nay phải đi sang nhà Kiến Quân, anh nhớ không phải ngày lễ gì đặc biệt cả. Nhưng anh không cãi lời mẹ, vui vẻ đồng ý: “Dạ, vậy đợi con làm xong công việc mình đi nhe mẹ!” đi thì đi, công việc phải hoàn thành trước đã.
Hà Thúy Bình cười cười, ừ ừ đồng ý, rồi bà vào tủ lạnh lấy ra bánh kem hôm nay bà đặc biệt làm để chào đón con dâu. Đóng hộp xong xuôi, bà ngồi đợi con trai.
---------------------
Diệp Tri Thu và Điềm Mật được Phùng Kiến Quân đến đón đi, xe chạy vào khu chung cư cao cấp gần trung tâm thành phố. Ba người cùng nhau lên bằng thang máy. Hôm qua Bạch Thiệu Đông đã nói kế hoạch của anh cho Diệp Tri Thu nghe. Hôm nay đến thăm nhà của Phùng Kiến Quân chứ không phải của Hoa Vân Phong là bởi vì họ sẽ đặt ra một dịp tình cờ hai cô gái đến thành phố C thăm bà ngoại, sẵn tiện ghé thăm nhà của Phùng Kiến Quân. Dù sao Phùng Kiến Quân và Diệp Tri Thu cũng từng gặp nhau ở thành phố D, xem như là quen biết. Vì thế nhờ bà nội của Phùng Kiến Quân phối hợp ‘mời’ Hoa Vân Phong và mẹ anh đến chung vui, cũng không thiếu phần của Bạch Thiệu Đông và Mộc Thư Lê. Đến lúc đó, Bạch Thiệu Đông sẽ có những lời thoại đã chuẩn bị trước để nói cố tình cho Hoa Vân Phong nghe, theo suy đoán của Bạch Thiệu Đông nếu như Hoa Vân Phong có tình cảm với Diệp Tri Thu, nhất định sẽ lên cơn ghen. Hoặc nếu hắn quá cứng đầu không chịu lộ ra mặt thì chí ít cũng có thể làm hắn nhìn thẳng vào tình cảm của chính mình chứ không trốn tránh nữa.
Đến cửa nhà, Phùng Kiến Quân nhấn chuông, người bên trong chỉ có thể là ba nội của anh thôi, nhưng với tốc độ không kịp thở cửa đã được mở ra nhanh chóng, y như là bà nội đã đứng đợi sẵn bên trong. Cửa mở, hai cô gái được chứng kiến một bà lão đã già lắm rồi, tóc đã bạc gần hết, làn da nhăn nheo, trên mắt còn đeo cặp kính lão nhưng vẻ mặt hiền hòa lắm, giống bà tiên lương thiện trong truyện cổ tích! Gặp hai cô gái cúi đầu chào mình, bà cười móm mém nói to: “Trong hai cháu, đứa nào là bạn của Vân Phong a?” tiếng nói rất to làm hai cô gái phải ái ngại nhìn nhau. Điềm Mật ngay lập tức giơ tay xua xua kèm theo lắc đầu, rồi chỉ cô bạn kế bên mình. Bà lão nhìn thấy và hiểu rồi. Bà ngẩng đầu nhìn Diệp Tri Thu, bởi cô gái cao hơn bà hơn nửa cái đầu, bà lại nói rất to: “Vậy con là người yêu của Kiến Quân nhà bà phải không?”
Lúc này, Phùng Kiến Quân chịu hết nổi rồi, anh nhìn bà nội một cái, làm bà chú ý nhìn về phía anh, rồi anh lấy tay đặt lên miệng làm ra vẻ bảo bà đừng nói chuyện nữa. Sau đó lách người đi vào phía trong phòng, hồi lâu đi ra, cả ba người ngơ ngác không hiểu anh muốn làm gì. Phùng Kiến Quân trở lại, tay cầm vật gì đó nho nhỏ đến đeo lên tai của bà nội anh, rồi anh mới nói: “Bà nội, đã nói bao nhiêu lần là có khách đến nhà, phải đeo cái này, nói chuyện lớn quá người ta sợ chạy hết bây giờ.” Bà anh có chứng lãng tai của người già, vậy mà nói cái máy trợ thính làm bà khó chịu, lười biếng đeo, cứ vậy mà bà quen nói thật to. Tội nhất là Phong ca của anh, mỗi khi nói chuyện với bà chắc lỗ tai nhứt nhối lắm. Hì…hì!
Bà nội nhìn anh cười, vỗ đầu anh: “Thằng nhóc, kiểu cách làm gì, trước sau cũng là người một nhà thôi mà!” Rồi không cần câu trả lời của Phùng Kiến Quân, bà quay sang Diệp Tri Thu: “Cháu gái, con chưa trả lời câu hỏi của bà đó. Con là bạn gái của Kiến Quân nhà bà phải không?”
Diệp Tri Thu nghe đến giật cả mình, nhìn sang Phùng Kiến Quân, ánh mắt trách móc: Anh ăn nói làm sao với bà nội mà bà cho tôi là bạn gái của anh? Phùng Kiến Quân lúc này cũng xanh cả mặt: Bà nội đừng hại con chớ! Anh vội vàng nói với bà: “Bà nội ơi, cô gái này là người con nói với bà tối qua, cô ta thích Phong ca đó. Không quan hệ gì với con hết à!”
Bà nội nghiêng mặt nhìn Phùng Kiến Quân: “Tối qua con nói có một người là người Vân Phong thích, một là con thích. Lúc nãy mới vào bà hỏi đứa nào là bạn Vân Phong, cô gái kia lắc đầu…” Bà chỉ vào Điềm Mật và nói tiếp: “Vậy thì cô gái kia không phải là bạn mà là người yêu của Vân Phong. Còn cô gái này…” bà chỉ vào Diệp Tri Thu: “Không phải người yêu thì là bạn. Mà con nói con thích cô gái là bạn của chị dâu tương lai của con, chẳng phải cô gái xinh xắn này à?” bà nội giải thích rất lo-gic, nhưng đầu óc của ba bạn trẻ ở đây bắt đầu choáng váng, lí luận của bà kì lạ quá, lung tung lên cả. Bà nói tiếp: “Sai rồi hả?” nhìn về phía Phùng Kiến Quân và hỏi.
Phùng Kiến Quân rầu rĩ, tuy đầu óc còn hơi loạn, nhưng anh có thể trả lời câu hỏi cuối của bà: “Sai rồi nội ơi. Đây là Diệp Tri Thu, kia là Điềm Mật, con giới thiệu vậy nội hiểu rồi nhé!” chỉ từng người giới thiệu, anh đã đề cặp qua rồi, bà nội thừa biết.
Mặt bà ỉu xìu, tưởng răng thằng cháu của bà thích người con gái xinh đẹp kia, bà dẫn đi khoe khắp xóm này cho mà xem. Tiếc thật, nhưng nhìn kỹ thì thấy cô gái Điềm Mật này cũng rất xinh xắn nha, chỉ là bà bị nhan sắc của Diệp Tri Thu chiếm hết tầm mắt, không chú ý cô còn lại thôi.
Phùng Kiến Quân mặc kệ bà nội suy nghĩ cái gì, anh vội vàng mời hai cô gái vào nhà, thất lễ quá, khách đến nhà mà nãy giờ cho đứng ngoài cửa suốt. Diệp Tri Thu và Điềm Mật vào nhà mới thấy không hổ là khu nhà cao cấp, đầy đủ tiện nghi và rộng rãi thoáng mát lắm.
Bà nội kéo mỗi tay kéo một người, đưa hai cô gái đến sopha, nhấn ngồi xuống, bà bảo Phùng Kiến Quân tiếp khách: “Kiến Quân ở đây nói chuyện đi, bà lấy nước trái cây cho mấy con uống, bà mới ép đấy!”, nói xong bà đi vào bếp. Diệp Tri Thu cũng nhanh chóng chạy theo: “Bà ơi, con giúp mà một tay!” vì cô nhận thấy vẻ mặt Điềm Mật nãy giờ quả thật không tốt, cô cũng biết Điềm Mật có chuyện muốn nói với Phùng Kiến Quân nên cô tránh mặt là tốt nhất.
Ở đây, Điềm Mật tận dụng cơ hội không có bà nội Phùng Kiến Quân, liếc xéo anh ta một cái, gằn giọng nói: “Phùng Kiến Quân, anh bị tự kỉ chắc, anh dám nói bậy bạ với nội anh. Anh nói lại lần nữa, ai là bạn gái anh chớ?” cô là hoa đã có chủ rồi nha, tuy chủ không cần hoa, nhưng hoa rất yêu chủ của mình, nghĩ đến đây làm cô nhớ anh Tĩnh Hiên quá!
Phùng Kiến Quân vội biện giải: “Khổ quá, Điềm Mật tiểu thư ơi. Đó là bà nội tôi tự suy diễn ra. Tôi chỉ nói tôi thích cô thôi, chứ không nói cô là bạn gái tôi.” Anh sửa lại lời của Điềm Mật một cách chính xác.
“Có khác nhau sao? Tự mình đa tình thì giấu trong lòng đi, nói ra làm gì cho rắc rối vậy chứ?” Điềm Mật khó chịu, cô cũng thích anh Tĩnh Hiên đấy thôi, nhưng cô vẫn giấu mối tình si này nha. Cũng không nỡ nói ra sợ phá vỡ cục diện làm cả hai đều xấu hổ.
Phùng Kiến Quân vò đầu bức tóc: “Tiểu thư ơi, chính cô tự kỉ thì có. Tôi chỉ nói thích cô theo nghĩa anh em mà thôi, không phải thích theo cái kia…” anh dừng một lát, ánh mắt toát lên vẻ thành thật: “Thú thật, tôi từ nhỏ chỉ có một mình sống với bà nội, vẫn rất mong tìm được một người có cùng tính cách, sở thích để chia sẻ lạc thú trên đời. Hôm đó lần đầu gặp cô, tôi đã có ý định kết nghĩa huynh muội với cô rồi. Đừng hiểu lầm nghiêm trọng vậy chứ. Phùng Kiến Quân tôi vẫn còn muốn tận hưởng giây phút quý giá của người độc thân, chưa muốn bị ràng buộc đâu mà thích theo cái nghĩa kia.” Phùng Kiến Quân đã nói rõ suy nghĩ và nguyện vọng của anh rồi, anh thực lòng muốn có một người em gái đáng yêu thế này nha!
“Thì ra là vậy à? Sao không nói rõ với bà nội, để bà mừng hụt rồi.” Điềm Mật vô cùng lí giải nỗi lòng của Phùng Kiến Quân.
“Thì để tôi nói lại với nội, cô không cần lo, bà nội chỉ vì nôn nóng mới vậy thôi, nhưng nếu biết sắp có đứa cháu gái thì chắc còn bà vui hơn. Điềm Mật cô chịu làm em gái tôi nha!” Phùng Kiến Quân thành khẩn yêu cầu.
“Làm cái đầu anh. Muốn kết nghĩa sao? Được lắm, vậy gọi tôi bằng chị đi, tôi sẽ đồng ý. Còn nếu không chịu thì miễn bàn!” Điềm Mật như đinh chém sắt tuyên bố.
Phùng Kiến Quân méo xẹo cái miệng: “Tiểu thư, cô mấy tuổi mà đòi làm chị tôi hả?” đương nhiên không chịu nha, có ai lớn tuổi hơn mà gọi cô ta bằng chị, để người ta biết thì mất mặt lắm.
“Xong, miễn bàn! Tôi cảnh cáo anh, đừng nói nữa, làm phiền tôi thì anh sẽ biến thành tên thái giám cuối cùng trên thế giới này đó!” hừ… Điềm Mật xưa nay chưa từng sợ ai đâu nhé. Nói xong đi thẳng vào bếp, không thèm ngó đến người mặt đen sì, miệng há hốc, nhưng trong lòng không khỏi cảm thán: Đúng là nữ trung hào kiệt.
Nhà bà ngoại của Điềm Mật ở vùng ngoại ô, xe chạy chừng nửa tiếng thì đến, nhưng Phùng Kiến Quân chỉ mất có 20 phút. Xuống xe, Diệp Tri Thu và Điềm Mật phải khen ngợi tài lái xe của anh. Điềm Mật nói: “Phùng Kiến Quân công nhận anh lái xe giỏi quá, sau này tôi theo anh học lái xe nhé!”
Phùng Kiến Quân đương nhiên đồng ý, anh đã xem cô gái này là tiểu muội của mình rồi, không có chuyện em gái nhờ mà lại từ chối: “Quá sẵn sàng. Bất cứ lúc nào cũng được.”
Họ nói lời chào tạm biệt, hai cô gái vào trong nhà. Bà ngoại của Điềm Mật rất hiền từ, làm cho họ nhiều món ăn vô cùng ngon lành. Đến tối, hai cô bạn cùng ngủ trên một chiếc giường, Điềm Mật thấy Diệp Tri Thu ít nói chuyện, quay sang hỏi bạn: “Tiểu Thu, bạn bệnh sao, không nghe nói chuyện vậy?”
“Cổ họng mình đau!” Diệp Tri Thu than thở. Cả buổi chiều cô cũng nói không nhiều, nhưng mỗi lần nói đầu đau rát khó chịu, đến lúc ăn cơm, nhìn thấy đồ ăn ngon mà nuốt vào cứ như vướng lại, đau khổ vô cùng, làm cô không có khẩu vị luôn.
Điềm Mật chợt nhớ ra: “Đúng hé! Hèn gì mình nghe giọng bạn hơi khác, nhưng không nghĩ nhiều. Bạn bệnh thì mình lấy thuốc cho mà uống, kẻo về dì và chú của bạn trách mình không chăm lo cho bạn chu đáo. Lần sau chúng ta có xin đi cũng khó đó!”
Điềm Mật định trèo xuống giường đi hỏi bà ngoại thuốc để ở đâu, Diệp Tri Thu ngăn lại: “Không sao đâu, không phải bệnh. Tại mình đọc nhiều sách quá nên vậy thôi.”
Điềm Mật nhớ đến bạn mình từng nói là bạn ấy đi đọc loại sách nói gì đó: “À, cái đó sao? Đọc chi tới dạng này không biết, từ từ cũng được mà. Làm như ai giành với bạn không bằng.” dừng một chút Điềm Mật hỏi tiếp: “Mà bạn yêu người đó đến thế đó sao? Mình cũng yêu anh Tĩnh Hiên nhưng mình chưa làm gì cho anh ấy hết!” cô cũng không biết phải làm gì, anh Tĩnh Hiên thực sự không cần sự giúp đỡ gì ở cô cả.
Diệp Tri Thu nhìn bạn, an ủi: “Mật Mật à, mỗi người có một cách biểu hiện. Bạn cũng đã làm rất nhiều rồi còn gì. Bạn vì anh ấy mà thay đổi tính tình, thay đổi thói quen sở thích dù chỉ hiệu quả lúc ở trước mặt anh ấy thôi, nhưng cũng rất đáng khen. Và bạn còn lặng lẽ chờ đợi không biết có được đáp lại hay không mà cũng không hề hối tiếc. Mình không biết anh Tĩnh Hiên này nghĩ cái gì, tốt như bạn mà không thích, anh ấy thích ai chứ?” Diệp Tri Thu đơn thuần suy nghĩ những hành động thân mật của Lam Tĩnh Hiên dành cho cô chỉ là tình cảm anh em hoặc bạn bè bình thường.
Điềm Mật biết nhưng không nói cho bạn, nói cũng vô ích, vì bạn mình cũng không thương anh Tĩnh Hiên đâu, chứ không phải cô cố tranh giành. Cô quay sang tắt đèn để bàn, xoay qua ôm lấy thân thể ấm áp của Diệp Tri Thu và đánh cái ngáp dài: “Ngủ thôi con mèo lười, ngày mai có chuyện quan trọng phải làm đó nhớ không?”
Diệp Tri Thu đẩy Điềm Mật ra: “Mật Mật bạn ngủ được sao? Còn sớm mà, nói chuyện chút đi, đi mà, nha!”. Ngày mai đi gặp anh ấy và cả mẹ anh nữa, cô hơi khẩn trương, giống như cô dâu mới gặp mặt mẹ chồng vậy, nên chắc chắn đêm nay thức trắng không ngủ được quá. Rủ rê Điềm Mật nói chuyện là tốt nhất. Thế là đêm hôm đó, hai cô bạn ngủ chung trên một chiếc giường, không ngừng tiếng trò chuyện ríu rít, mãi đến tận 1 giờ sáng mắt mở hết lên mới chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
-----------------------
“Mật Mật đáng ghét, đêm qua nhiều chuyện quá, xem, mình thức trễ quá rồi nè.” Diệp Tri Thu sáng sớm đã hét ầm lên, đầu tóc còn rối bù, mặt mũi bơ phờ, dáng vẻ mới ngủ dậy trông thực đáng yêu. Vốn dĩ hẹn với Phùng Kiến Quân 7 giờ 30 phút ghé sang rước hai cô nàng, nhưng bây giờ đã là 7 giờ 15 phút rồi.
Điềm Mật ngoáy mũi, chu môi, đạp chân phản kháng: “Ai rủ mình nói chuyện. Ai nhiều chuyện hơn. Giờ trách mình, tại bạn mà!” vẫn chưa chịu thức dậy.
Diệp Tri Thu lúc này đã xuống giường, vào trong phòng tắm, đang đánh răng, bọt kem dính đầy quanh miệng, nhưng vẫn cố chạy ra chỗ giường ngủ lay lay bạn: “Mật Mật, thức dậy, trễ lắm rồi. Đừng để đại ca Phùng Kiến Quân của bạn phải đợi.”
Điềm Mật giẫy nảy: “Nói gì đó, đại ca cái nổi gì? Không cần làm em gái của hắn. Được rồi, mệt chết đi. Mình thức rồi đó, đừng la ó nữa, bà ngoại mình đánh mông bây giờ.” Ngồi dậy, miệng không ngừng lẩm bẩm. Lấy quần áo chuẩn bị đi thay đồ.
------------------------
Sáng nay Hà Thúy Bình và Hoa Vân Phong vẫn sáng sớm đến mở cửa tiệm bánh. Hoa Vân Phong đã nói với mẹ nghỉ vài hôm cho khỏe hãy đi bán, nhưng mẹ anh không chịu, bà nói già rồi, không cho bà làm công chuyện gì đó xương cốt sẽ lỏng lẽo, đau nhứt khó chịu lắm. Không lay chuyển được mẹ, anh đành phải giúp bà như thường lệ. Bánh hôm nay toàn là Hoa Vân Phong làm. Mới gần tám giờ sáng đã bán gần hết, mấy cô gái gần đây cứ lượn đến lượn đi trước cửa, chỉ để ngắm nhìn ‘hoa mĩ nam’ của họ. Dù anh vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng xa cách nhưng các cô gái vẫn không cho đó là sự cự tuyệt, và dù anh có cự tuyệt, các cô cũng không nản lòng. Đương nhiên các cô biết tình trạng của Hoa Vân Phong, đôi mắt anh không nhìn thấy. Từ khi mẹ con anh đến nơi đây định cư mọi người đều đã biết. Cho dù có những cô gái cha mẹ họ không cho phép, nhưng họ vẫn muốn được trái tim của anh. Không biết anh có một loại ma lực nào đó, chỉ cần vướng phải thì không thể bỏ xuống được.
Hôm nay bán hết rất nhanh, chỉ mới 7 giờ 55 phút hơn là bán hết rồi. Hoa Vân Phong đang bận rộn cởi bỏ cái bao tay bằng nilong thường dung để dễ xác định vị trí các loại bánh khi lấy chúng ra khỏi khay và cho vào hộp đựng. Sửa sang lại các hộp đựng, đem khay đi rửa, giặt bao tay bằng cao su của mẹ và cầm cái khăn vắt khô nước chuẩn bị lau tủ kính. Khi anh làm việc đều theo nguyên tắc, lau tủ kính cũng vậy, ít nhất phải lau 3 lần, không những yêu cầu của anh là không nhiễm hạt bụi mà còn là sạch bong sáng bóng.
Hà Thúy Bình thấy con trai làm việc mà thường ngày vẫn làm, đâu ra bụi nhiều vậy mà phải lau hoài, bà đến vỗ vai Hoa Vân Phong: “Vân Phong à. Nghỉ đi con, ngày nào con cũng lau, mài mòn kính hết rồi kìa!”
Hoa Vân Phong dừng công việc đang làm, anh nghiêng người sang phía mẹ, như đang cố điều chỉnh ‘tầm nhìn’ về hướng đối diện, nở nụ cười: “Mẹ à, có bụi mà. Tay con sờ ra được. Vả lại cũng không tốn bao nhiêu công sức mà mẹ. Sạch sẽ vẫn tốt hơn.”
Hà Thúy Bình hết cách với thằng con trai kỹ tính của bà, không cản nữa, không cho nó làm bây giờ nhất định nó sẽ tìm cách trở ra đây để làm thôi. Bà vỗ vai anh: “Con trai, hôm nay bà nội của Kiến Quân kêu mẹ con chúng ta qua đó chơi. Về sớm thôi, qua đó nấu cơm giúp bà nội một tay.”
Hoa Vân Phong nhíu mi suy nghĩ, không biết vì sao hôm nay phải đi sang nhà Kiến Quân, anh nhớ không phải ngày lễ gì đặc biệt cả. Nhưng anh không cãi lời mẹ, vui vẻ đồng ý: “Dạ, vậy đợi con làm xong công việc mình đi nhe mẹ!” đi thì đi, công việc phải hoàn thành trước đã.
Hà Thúy Bình cười cười, ừ ừ đồng ý, rồi bà vào tủ lạnh lấy ra bánh kem hôm nay bà đặc biệt làm để chào đón con dâu. Đóng hộp xong xuôi, bà ngồi đợi con trai.
---------------------
Diệp Tri Thu và Điềm Mật được Phùng Kiến Quân đến đón đi, xe chạy vào khu chung cư cao cấp gần trung tâm thành phố. Ba người cùng nhau lên bằng thang máy. Hôm qua Bạch Thiệu Đông đã nói kế hoạch của anh cho Diệp Tri Thu nghe. Hôm nay đến thăm nhà của Phùng Kiến Quân chứ không phải của Hoa Vân Phong là bởi vì họ sẽ đặt ra một dịp tình cờ hai cô gái đến thành phố C thăm bà ngoại, sẵn tiện ghé thăm nhà của Phùng Kiến Quân. Dù sao Phùng Kiến Quân và Diệp Tri Thu cũng từng gặp nhau ở thành phố D, xem như là quen biết. Vì thế nhờ bà nội của Phùng Kiến Quân phối hợp ‘mời’ Hoa Vân Phong và mẹ anh đến chung vui, cũng không thiếu phần của Bạch Thiệu Đông và Mộc Thư Lê. Đến lúc đó, Bạch Thiệu Đông sẽ có những lời thoại đã chuẩn bị trước để nói cố tình cho Hoa Vân Phong nghe, theo suy đoán của Bạch Thiệu Đông nếu như Hoa Vân Phong có tình cảm với Diệp Tri Thu, nhất định sẽ lên cơn ghen. Hoặc nếu hắn quá cứng đầu không chịu lộ ra mặt thì chí ít cũng có thể làm hắn nhìn thẳng vào tình cảm của chính mình chứ không trốn tránh nữa.
Đến cửa nhà, Phùng Kiến Quân nhấn chuông, người bên trong chỉ có thể là ba nội của anh thôi, nhưng với tốc độ không kịp thở cửa đã được mở ra nhanh chóng, y như là bà nội đã đứng đợi sẵn bên trong. Cửa mở, hai cô gái được chứng kiến một bà lão đã già lắm rồi, tóc đã bạc gần hết, làn da nhăn nheo, trên mắt còn đeo cặp kính lão nhưng vẻ mặt hiền hòa lắm, giống bà tiên lương thiện trong truyện cổ tích! Gặp hai cô gái cúi đầu chào mình, bà cười móm mém nói to: “Trong hai cháu, đứa nào là bạn của Vân Phong a?” tiếng nói rất to làm hai cô gái phải ái ngại nhìn nhau. Điềm Mật ngay lập tức giơ tay xua xua kèm theo lắc đầu, rồi chỉ cô bạn kế bên mình. Bà lão nhìn thấy và hiểu rồi. Bà ngẩng đầu nhìn Diệp Tri Thu, bởi cô gái cao hơn bà hơn nửa cái đầu, bà lại nói rất to: “Vậy con là người yêu của Kiến Quân nhà bà phải không?”
Lúc này, Phùng Kiến Quân chịu hết nổi rồi, anh nhìn bà nội một cái, làm bà chú ý nhìn về phía anh, rồi anh lấy tay đặt lên miệng làm ra vẻ bảo bà đừng nói chuyện nữa. Sau đó lách người đi vào phía trong phòng, hồi lâu đi ra, cả ba người ngơ ngác không hiểu anh muốn làm gì. Phùng Kiến Quân trở lại, tay cầm vật gì đó nho nhỏ đến đeo lên tai của bà nội anh, rồi anh mới nói: “Bà nội, đã nói bao nhiêu lần là có khách đến nhà, phải đeo cái này, nói chuyện lớn quá người ta sợ chạy hết bây giờ.” Bà anh có chứng lãng tai của người già, vậy mà nói cái máy trợ thính làm bà khó chịu, lười biếng đeo, cứ vậy mà bà quen nói thật to. Tội nhất là Phong ca của anh, mỗi khi nói chuyện với bà chắc lỗ tai nhứt nhối lắm. Hì…hì!
Bà nội nhìn anh cười, vỗ đầu anh: “Thằng nhóc, kiểu cách làm gì, trước sau cũng là người một nhà thôi mà!” Rồi không cần câu trả lời của Phùng Kiến Quân, bà quay sang Diệp Tri Thu: “Cháu gái, con chưa trả lời câu hỏi của bà đó. Con là bạn gái của Kiến Quân nhà bà phải không?”
Diệp Tri Thu nghe đến giật cả mình, nhìn sang Phùng Kiến Quân, ánh mắt trách móc: Anh ăn nói làm sao với bà nội mà bà cho tôi là bạn gái của anh? Phùng Kiến Quân lúc này cũng xanh cả mặt: Bà nội đừng hại con chớ! Anh vội vàng nói với bà: “Bà nội ơi, cô gái này là người con nói với bà tối qua, cô ta thích Phong ca đó. Không quan hệ gì với con hết à!”
Bà nội nghiêng mặt nhìn Phùng Kiến Quân: “Tối qua con nói có một người là người Vân Phong thích, một là con thích. Lúc nãy mới vào bà hỏi đứa nào là bạn Vân Phong, cô gái kia lắc đầu…” Bà chỉ vào Điềm Mật và nói tiếp: “Vậy thì cô gái kia không phải là bạn mà là người yêu của Vân Phong. Còn cô gái này…” bà chỉ vào Diệp Tri Thu: “Không phải người yêu thì là bạn. Mà con nói con thích cô gái là bạn của chị dâu tương lai của con, chẳng phải cô gái xinh xắn này à?” bà nội giải thích rất lo-gic, nhưng đầu óc của ba bạn trẻ ở đây bắt đầu choáng váng, lí luận của bà kì lạ quá, lung tung lên cả. Bà nói tiếp: “Sai rồi hả?” nhìn về phía Phùng Kiến Quân và hỏi.
Phùng Kiến Quân rầu rĩ, tuy đầu óc còn hơi loạn, nhưng anh có thể trả lời câu hỏi cuối của bà: “Sai rồi nội ơi. Đây là Diệp Tri Thu, kia là Điềm Mật, con giới thiệu vậy nội hiểu rồi nhé!” chỉ từng người giới thiệu, anh đã đề cặp qua rồi, bà nội thừa biết.
Mặt bà ỉu xìu, tưởng răng thằng cháu của bà thích người con gái xinh đẹp kia, bà dẫn đi khoe khắp xóm này cho mà xem. Tiếc thật, nhưng nhìn kỹ thì thấy cô gái Điềm Mật này cũng rất xinh xắn nha, chỉ là bà bị nhan sắc của Diệp Tri Thu chiếm hết tầm mắt, không chú ý cô còn lại thôi.
Phùng Kiến Quân mặc kệ bà nội suy nghĩ cái gì, anh vội vàng mời hai cô gái vào nhà, thất lễ quá, khách đến nhà mà nãy giờ cho đứng ngoài cửa suốt. Diệp Tri Thu và Điềm Mật vào nhà mới thấy không hổ là khu nhà cao cấp, đầy đủ tiện nghi và rộng rãi thoáng mát lắm.
Bà nội kéo mỗi tay kéo một người, đưa hai cô gái đến sopha, nhấn ngồi xuống, bà bảo Phùng Kiến Quân tiếp khách: “Kiến Quân ở đây nói chuyện đi, bà lấy nước trái cây cho mấy con uống, bà mới ép đấy!”, nói xong bà đi vào bếp. Diệp Tri Thu cũng nhanh chóng chạy theo: “Bà ơi, con giúp mà một tay!” vì cô nhận thấy vẻ mặt Điềm Mật nãy giờ quả thật không tốt, cô cũng biết Điềm Mật có chuyện muốn nói với Phùng Kiến Quân nên cô tránh mặt là tốt nhất.
Ở đây, Điềm Mật tận dụng cơ hội không có bà nội Phùng Kiến Quân, liếc xéo anh ta một cái, gằn giọng nói: “Phùng Kiến Quân, anh bị tự kỉ chắc, anh dám nói bậy bạ với nội anh. Anh nói lại lần nữa, ai là bạn gái anh chớ?” cô là hoa đã có chủ rồi nha, tuy chủ không cần hoa, nhưng hoa rất yêu chủ của mình, nghĩ đến đây làm cô nhớ anh Tĩnh Hiên quá!
Phùng Kiến Quân vội biện giải: “Khổ quá, Điềm Mật tiểu thư ơi. Đó là bà nội tôi tự suy diễn ra. Tôi chỉ nói tôi thích cô thôi, chứ không nói cô là bạn gái tôi.” Anh sửa lại lời của Điềm Mật một cách chính xác.
“Có khác nhau sao? Tự mình đa tình thì giấu trong lòng đi, nói ra làm gì cho rắc rối vậy chứ?” Điềm Mật khó chịu, cô cũng thích anh Tĩnh Hiên đấy thôi, nhưng cô vẫn giấu mối tình si này nha. Cũng không nỡ nói ra sợ phá vỡ cục diện làm cả hai đều xấu hổ.
Phùng Kiến Quân vò đầu bức tóc: “Tiểu thư ơi, chính cô tự kỉ thì có. Tôi chỉ nói thích cô theo nghĩa anh em mà thôi, không phải thích theo cái kia…” anh dừng một lát, ánh mắt toát lên vẻ thành thật: “Thú thật, tôi từ nhỏ chỉ có một mình sống với bà nội, vẫn rất mong tìm được một người có cùng tính cách, sở thích để chia sẻ lạc thú trên đời. Hôm đó lần đầu gặp cô, tôi đã có ý định kết nghĩa huynh muội với cô rồi. Đừng hiểu lầm nghiêm trọng vậy chứ. Phùng Kiến Quân tôi vẫn còn muốn tận hưởng giây phút quý giá của người độc thân, chưa muốn bị ràng buộc đâu mà thích theo cái nghĩa kia.” Phùng Kiến Quân đã nói rõ suy nghĩ và nguyện vọng của anh rồi, anh thực lòng muốn có một người em gái đáng yêu thế này nha!
“Thì ra là vậy à? Sao không nói rõ với bà nội, để bà mừng hụt rồi.” Điềm Mật vô cùng lí giải nỗi lòng của Phùng Kiến Quân.
“Thì để tôi nói lại với nội, cô không cần lo, bà nội chỉ vì nôn nóng mới vậy thôi, nhưng nếu biết sắp có đứa cháu gái thì chắc còn bà vui hơn. Điềm Mật cô chịu làm em gái tôi nha!” Phùng Kiến Quân thành khẩn yêu cầu.
“Làm cái đầu anh. Muốn kết nghĩa sao? Được lắm, vậy gọi tôi bằng chị đi, tôi sẽ đồng ý. Còn nếu không chịu thì miễn bàn!” Điềm Mật như đinh chém sắt tuyên bố.
Phùng Kiến Quân méo xẹo cái miệng: “Tiểu thư, cô mấy tuổi mà đòi làm chị tôi hả?” đương nhiên không chịu nha, có ai lớn tuổi hơn mà gọi cô ta bằng chị, để người ta biết thì mất mặt lắm.
“Xong, miễn bàn! Tôi cảnh cáo anh, đừng nói nữa, làm phiền tôi thì anh sẽ biến thành tên thái giám cuối cùng trên thế giới này đó!” hừ… Điềm Mật xưa nay chưa từng sợ ai đâu nhé. Nói xong đi thẳng vào bếp, không thèm ngó đến người mặt đen sì, miệng há hốc, nhưng trong lòng không khỏi cảm thán: Đúng là nữ trung hào kiệt.