Buổi trưa, ánh nắng ngoài trời gay gắt; cây cối, mặt đường tỏa hơi nóng rát cả da thịt khi có những tia nắng chói chang phủ lên nó. Khác với thành phố D luôn có luồng không khí tươi mát, dù có ánh nắng cũng thật nhẹ nhàng, như những sợi lông chim chạm vào làn da thật mềm mại.
Lúc này các món ăn đã được hai vị đầu bếp chuẩn bị xong, hai cô gái phụ giúp mang thức ăn lên. Phùng Kiến Quân thì không ngớt miệng ‘ăn vụng’, còn Bạch Thiệu Đông thì cứ vây quanh Diệp Tri Thu. Lúc thì: “Tri Thu, món nào em làm vậy, nhất định anh sẽ ăn hết!”, khi thì: “Tri Thu, tài nấu ăn của hai người đẹp này quả thật thiên hạ đệ nhất. Em phải ăn nhiều chút. Em quá gầy rồi đó!”, và còn nữa: “Tri Thu, để anh dạy em cách bày chén đũa nhé!”… Nói mãi không ngừng, cái miệng khép mở không biết mỏi mệt.
Còn Diệp Tri Thu đơn thuần với bộ dáng tiếp thu mạnh mẽ, rất chịu học hỏi, chăm chú nghe Bạch Thiệu Đông hướng dẫn này nọ, lâu lâu còn nhỏ giọng nói chuyện. Nếu người nào không biết giữa họ có âm mưu, nhất định nghĩ rằng họ là đôi tình nhân trẻ. Trong số đó có Hoa Vân Phong, sắc mặt thật sự không tốt. Hỏi thế gian tình là gì? Mà rắc rối quá! Hì!
Chén đũa đã được bày xong mà theo cách khoa trương của Bạch Thiệu Đông bày biện theo phong cách của nhà hàng năm sao. Mọi người ngồi vào bàn. Mỗi người mang một tâm trạng riêng. Chỉ có Phùng Kiến Quân cảm thấy rất có lỗi với em gái Điềm Mật của mình, luôn nói chuyện chọc cười cô nàng, Điềm Mật cũng tự xưng mình không khó chiều chuộng, nên rất nhanh lấy lại nét thanh xuân trên gương mặt. Nếu bàn ăn mà không có hai người họ, không khí chắc hẳn có phần hơi u ám. Hoa Vân Phong chỉ cầm chén cơm rồi cúi đầu ăn một cách không có khẩu vị, anh cũng không có tâm trạng để tiếp tục ngồi trên bàn ăn này, nếu như không có người lớn ở đây. Lọt vào tai anh là những lời âu yếm của Bạch Thiệu Đông đối với Diệp Tri Thu.
Bạch Thiệu Đông liếc nhìn Hoa Vân Phong một cái, rồi liếc khắp mặt mọi người, cuối cùng là dừng lại trên mặt của Hà Thúy Bình vài giây, giống như xin chỉ thị và báo hiệu cho bà biết điều mình sắp làm sẽ tổn thương con trai yêu quý của dì đó. Mong dì Bình tha mạng cho anh!
Bạch Thiệu Đông nói lời yêu thương mang theo nụ cười âu yếm: “Tri Thu, em ăn cái này nhe! Cá có hàm lượng khoáng chất, vitamin và protein vô cùng phong phú . Rất tốt cho hệ tiêu hóa và tim mạch đó!” dừng lại một lát, anh gắp một miếng thịt cá thật ngon gỡ hết xương trong đó và đưa đến bên miệng của Diệp Tri Thu: “Nào, ăn một miếng đi nha!”
Diệp Tri Thu vẫn không dám lên tiếng, ánh mắt nhìn anh như oán hận: Anh có cần diễn chân thật như vậy không? Nói là được rồi, hành động làm gì, chẳng phải anh ấy nhìn không thấy sao?
Bạch Thiệu Đông cũng dùng ánh mắt trao đổi với cô: Cô có hiểu cái gì là nói phải đi đôi với làm không? Không làm thì không biết nói gì tiếp theo nữa.
Nhưng hai người không quá hiểu nhau, đại thể họ có thể biết được đối phương đang khán nghị ý kiến của mình. Một người là trách móc, người kia là biện hộ cho mình mà thôi. Diệp Tri Thu dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Bạch Thiệu Đông, cả tinh thần và thể xác đều không tình nguyện, nhưng phải cố làm theo, vì đã leo lên lưng hổ rồi, muốn xuống không dễ. Đã làm thì phải làm cho trót. Thật khổ mà, nhưng cô vẫn có điều cố kị là ăn chung đôi đũa với người khác, nên cô cầm đôi đũa của mình, gắp lấy miếng cá đó từ đũa của Bạch Thiệu Đông, rồi bỏ vào miệng.
Diệp Tri Thu miệng nhai nhai kèm theo lời cảm ơn ngọt ngào: “Cảm ơn anh Thiệu Đông. Miếng cá này ngon quá! ” Hì…hì. Nhưng mắt thì không rời khỏi Hoa Vân Phong, những lời nói thân mật cô chỉ muốn dành cho anh thôi. Xem người khác trở thành anh để có nghị lực tiếp tục giả vờ, quả thật đau lòng lắm.
Hà Thúy Bình cũng nhìn con trai, thấy nó không biểu hiện gì trên mặt, mà vẫn ăn cơm trắng thế kia, nhất định cố nén nỗi lòng rồi. Bà gắp thức ăn để vào chén con và nói: “Vân Phong, sao con không ăn nhiều đi. Hôm nay bà nội làm đầu bếp chính đấy nhé! Bà đặc biệt nấu mấy món con thích ăn đó.”
Hoa Vân Phong cười đáp: “Mẹ à, chắc tại buổi sáng con ăn hơi nhiều. Giờ vẫn chưa thấy đói. Mọi người cứ tự nhiên, đừng lo cho con.”
Vốn dĩ không cần ai gắp thức ăn cho anh. Bởi vì mọi người ở đây ngoại trừ hai cô gái còn không biết quy tắc, chính là khi bày bàn ăn phải làm cách nào chiếu theo thói quen của Hoa Vân Phong. Đó là cách chiếu cố của mọi người dành cho anh, chỉ là ngầm ước định với nhau, anh không hề biết. Nhưng mỗi lần ăn chung với mọi người đều bày bàn ăn theo cách đó, thì có ngốc mới không hiểu. Lúc nãy Bạch Thiệu Đông giới thiệu cách bày biện theo kiểu nhà hàng là nói khoác thôi, thực ra là thực hiện quy tắc ngầm này của họ đấy!
Trong bữa ăn không thiếu tiếng nói, tiếng cười của Điềm Mật và Phùng Kiến Quân. Bạch Thiệu Đông và Diệp Tri Thu đôi khi cũng có nói, nhưng giọng Diệp Tri Thu trả lời rất nhỏ, cô sợ Hoa Vân Phong nghe, nhưng nào có tránh khỏi. Hai người phụ nữ ở đây cũng góp vui. Một buổi trưa cũng không tệ lắm, các món ăn rất ngon, không khí nhìn chung rất hòa thuận, giống như một đại gia đình đang quây quần mở tiệc.
Đến cuối buổi, cái bánh ngọt mà Hà Thúy Bình chuẩn bị mới được mang lên. Phùng Kiến Quân là xông xáo nhất, anh nói: “Con biết hôm nay sẽ được ăn bánh, nên con chừa bụng rồi. Ha, quá đã! Nhìn thôi đã thèm!”
Bánh được chia đều cho mọi người, hai cô nàng không ngừng khen ngợi. Điềm Mật say mê híp lại đôi mắt đẹp, miệng không ngừng chép chép: “Quá ngon, con chưa từng ăn cái bánh nào ngon vậy đó. Tiểu Thu, xem ra con mèo tham ăn nhà bạn được thỏa mãn rồi há!” nói mà không kiêng nể gì hết, cô quên mất Diệp Tri Thu đang rất căng thẳng, đến mĩ thực lúc nãy mà cũng không ăn được bao nhiêu.
Diệp Tri Thu cười cười, nhéo chân bạn một cái, nói thì thầm: “Ngon thì ăn nhiều một chút, nói nhiều quá mình ăn luôn phần của bạn đó.”
Hà Thúy Bình nghe hai cô gái nói đùa với nhau, bà thật vui vẻ vì bánh của mình hợp khẩu vị của họ: “Cứ ăn nhiều vô. Dì có cả tiệm bánh ngọt. Muốn ăn bao nhiêu cũng có. Hay là thế này, ngày mai hai đứa đến tiệm bánh của dì đi, dì Bình đãi ăn thoải mái luôn. Nhé?”
Hà Thúy Bình nghĩ đến phải chia tay cô ‘con dâu’ xinh đẹp thì bà lại luyến tiếc, nên cố ý tạo điều kiện cho nó đến nhà bà, vậy thì có thể giúp con trai tạo không gian riêng cho chúng. Tuy là biết đến âm mưu đen tối của Bạch Thiệu Đông, nhưng bà nôn nóng được xem giây phút hai đứa nhỏ ái ân một chút.
Điềm Mật đôi lúc cũng rất hiểu lòng người, cô cười nói với Hà Thúy Bình: “Dì Bình ơi, ngày mai chúng con về rồi. Nhưng buổi chiều mới đi, có thể đến tiệm bánh của dì ăn cho đã thèm luôn. Tốt quá!”
Diệp Tri Thu cũng gật đầu đồng ý. Trong lòng hồi hộp muốn chết, ngày mai đến nhà của anh ấy sao? Mình phải chuẩn bị cái gì đây? Phải làm sao để không mất tự nhiên đây? Cái đầu không ngừng suy nghĩ, khuôn mặt nhỏ cũng bắt đầu đỏ hồng lên cả rồi!
Thế là buổi tiệc ‘đại gia đình’ kết thúc vui vẻ. Mọi người ai về nhà nấy. Trước khi đi, Bạch Thiệu Đông còn không quên nói bóng nói gió với Diệp Tri Thu, đại thể giống như không muốn chia xa, xin cô nàng số điện thoại để tiện liên lạc, xong rồi mới giả vờ méo mó gương mặt nói lời tạm biệt. Dáng vẻ bùi ngùi của anh ta làm người không biết còn nghĩ là tình cảm hai người sâu đậm lắm rồi.
Hai cô gái lễ phép chào mọi người ra về, Diệp Tri Thu đứng trước mặt Hoa Vân Phong bẽn lẽn nói: “Tạm biệt anh. Tôi về…Hẹn ngày mai gặp lại.” rồi mặt lại thoáng hồng. Hoa Vân Phong gật đầu chấp nhận lời nói của cô nàng. Không nói thêm gì nữa.
Phùng Kiến Quân được bà nội ra lệnh đưa hai người đẹp về. Đến nhà ngoại của Điềm Mật, hoàn thành sứ mệnh được giao, Phùng Kiến Quân quay xe định về. Diệp Tri Thu gọi anh lại, như muốn hỏi điều gì, nhưng rồi lắc đầu, không nói. Phùng Kiến Quân hỏi chuyện gì thì cô gái nói chỉ muốn chào tạm biệt thôi. Cô nói xong thì đi ngay vào nhà mà trong lòng chưa hết rối loạn. Hôm nay nhìn những cử chỉ của Hoa Vân Phong đối với cô còn lạnh nhạt hơn trước kia, không biết anh có hiểu nổi lòng cô không. Hay đang trách móc cô, hoặc là chẳng có cảm xúc gì với cô cả? Vì hai ta là người xa lạ.
Mang tâm trạng thật nặng nề, buổi cơm chiều DiệpTri Thu ở nhà bà ngoại Điềm Mật ăn cũng không được bao nhiêu. Bởi vậy người ta nói đúng mà, tương tư làm gì cho hao gầy thân xác. Đó chính là trường hợp của người đẹp này. Cô không lúc nào không nhớ đến những biểu hiện trên mặt Hoa Vân Phong cả. Anh ta vốn chẳng thích nói nhiều với cô, nay càng thêm xa cách.
Tối hôm đó, Diệp Tri Thu cứ đứng bên cửa sổ trong phòng mà nhìn bầu trời đêm. Nơi đây khó thấy ánh sao hơn ở thành phố D. Ánh đèn đã che lấp những tia sang nhỏ nhoi bình dị kia rồi. Diệp Tri Thu tự dưng cảm thấy mủi long; cô yêu một người, yêu thắm thiết, nhưng anh không cảm nhận được tình cảm của cô sao? Lần đầu biết yêu, mong ước nhất chính là sự đáp lại, sự trọn vẹn trong ái tình. Ai có biết chăng mỗi đêm cô lại phải ôm mối sầu thương thế này. Lúc ngủ cũng không say giấc, thao thức vì anh, nhớ anh, chỉ mong anh cười với cô một cái cũng làm cô vui trọn cả tháng trời rồi…
“Tiểu Thu, bạn đang tơ tưởng gì á?” Điềm Mật từ phía sau đi đến, thô lỗ vỗ vai bạn một cái. Làm Diệp Tri Thu giật cả mình.
“Mật Mật, bạn báo trước được không? Dọa người quá, tối nay mình ngủ mà bị giật mình tỉnh giấc là bạn làm hại hết đó.” Chu cái môi hồng tươi thắm, cô gái khán nghị.
Thôi được rồi, Điềm Mật biết tâm sự của bạn, nên không cố cãi nhau với bạn. Đồng phận con gái, chỉ cần nhìn biểu hiện bên ngoài, dù đã cố che giấu, nhưng vẫn không tránh khỏi có sơ hở. Bạn cô là cô gái si tình, mà lại cứ thích để trong lòng. Thưc sự cô cũng vậy thôi. Đều như nhau cả!
“Tiểu Thu, ngủ sớm đi, ngày mai đi thỉnh an mẹ chồng rồi. Không có tinh thần là không tốt đâu. Hì!” Điềm Mật đánh lạc hướng suy nghĩ của cô bạn. Cô nhận thấy được, Diệp Tri Thu vẫn canh cánh trong lòng chuyện Hoa Vân Phong có mất thiện cảm với cô ấy hay không. Đương nhiên chuyện ngày mai đến nhà người ta cũng có đủ năng lực làm cô bạn vui vẻ lên, chí ít là hồi hợp cũng được, vẫn tốt hơn là sầu mi khổ kiểm!
Đúng là có tác dụng mạnh mẽ, Diệp Tri Thu gương mặt bỗng nhiên hồng hồng, cắn môi, ngại ngùng vỗ vai cô bạn: “Êh, thấy ghét. Ngày mai…ừ thì…đi chơi chút thôi….À mà chủ yếu là ăn bánh thôi mà. Ơ…có gì mà khẩn trương…”
Điềm Mật chọc ghẹo Diệp Tri Thu: “Tiểu Thu, mình đâu có nói bạn khẩn trương. Bạn nổi điên cái gì chớ. Ha, mắc cười chết đại gia ta rồi. Còn nói không có, ha...ngụy biện!”
Trời ạ, người ta đang mắc cỡ mà lại bị chọc ghẹo nữa, đáng chết Điềm Mật, không cho biết tay là không chừa cái thói này. Hai cô bạn chọc lét nhau cười đến nghiêng trời lở đất. Cũng may, vách tường cách âm tương đối tốt, nếu không tối nay bà ngoại của Điềm Mật nhất định sẽ đánh mông hai cô gái tinh nghịch này.
Ở một nơi khác trong thành thị này, có một người mang tâm trạng vô cùng nặng nề. Anh ta không cho bản thân mình suy nghĩ, nhưng mạch suy tư vẫn không buông tha anh. Hoa Vân Phong ngồi trước máy tính, anh vốn định chuẩn bị làm công việc của đêm nay, nhưng không làm được. Đầu óc không nghe anh sai sử, tay chân cũng thường xuyên lầm lẫn những thao tác mà bản thân đã làm qua vô số lần. Thất thần suy nghĩ: Có phải anh nên ủng hộ tình cảm của họ. Bạch Thiệu Đông đương nhiên là người tốt, chỉ là quá đào hoa mà thôi. Nhưng nếu lần này anh ta yêu Diệp Tri Thu thật lòng, thì nhất định cô ấy sẽ hạnh phúc.
Hoa Vân Phong cũng đã từng nghĩ: Anh là đàn ông, không thể do dự và làm việc không quyết đoán như thế, đó chẳng phải tác phong làm việc của anh. Nhưng khi biết được mình thích Diệp Tri Thu thì hầu như lúc nào lí trí và con tim anh cũng đấu tranh rất mãnh liệt. Giá như anh giống như bao người, anh có đôi mắt sáng, bình thường thế thôi để khi cùng sánh bước với nhau đi trên đường có thể không bị những ánh mắt soi mói ngắm nhìn. Đơn giản vậy nhưng không có khả năng trở thành sự thật được. Hơn nữa, bản thân anh có một quá khứ quá u ám, ngay bản thân anh cũng khó đối mặt, huống chi một cô gái trong sáng chưa vướng bụi trần như cô.
Và còn hiện tại, đối với một người nam nhân, ai không mong ước công thành danh toại, có thể cho những người mình thương yêu sự chở che tốt nhất? Điều đó đối với anh là không thể với một hiện tại không chút nào gọi là huy hoàng của mình, ngược lại rất tầm thường.
Hướng đến tương lai thì sao? Chính Hoa Vân Phong cũng không biết, mà ai có thể đoán trước được tương lai? Với người luôn chắc chắn những việc mình sẽ làm được mới thốt ra lời hứa như Hoa Vân Phong thì chuyện của tương lai mờ mịt này anh không thể cho cô ấy lời hứa hẹn nào cả. Cớ chi vì sự ích kỷ để phí hoài thời gian tươi đẹp nhất của một đời con gái.
Cũng đúng thôi, nếu bạn thực sự yêu một người nào đó bằng cả trái tim, xem người đó quan trọng hơn bản thân thì những gì Hoa Vân Phong suy nghĩ chẳng lẽ lại là sai? Anh có cái lí của anh, nhưng con tim có cái tình của nó, nên vẫn xoay cùng một chỗ, muốn vào cũng không được muốn thoát cũng chẳng xong này. Ái tình luôn cho con người ta có những cung bậc cảm xúc đa dạng, đôi khi nhận ra lại cảm thấy sợ hãi, vì sao ta không còn là ta nữa rồi?
Lúc này máy tính đã được kết nối với văn phòng cấp cao của Phương thị, mà chỉ có hai anh em nhà họ Phương mới có thể cho thấy hiển thị. Hoa Vân Phong đang trầm tư suy nghĩ, mất tập trung làm anh không nhận ra sự hiện diện của Phương Nhu trên đường truyền tín hiệu.
Phương Nhu lên tiếng hỏi han: “Phong, anh không sao chứ. Suy nghĩ gì mà nhập tâm quá vậy?” vẫn âm thanh nhẹ nhàng đến không thể nhẹ nhàng hơn được nữa. Phương Nhu luôn đối với Hoa Vân Phong có ‘ưu đãi’ đặc biệt này. Ngay cả khi cậu ta nói chuyện với anh trai mình mà đôi khi cáu gắt là chuyện thường, nhưng đối với người này thì không. Bản thân cậu biết rõ, chỉ là chưa từng có cơ hội để nói thôi.
Mày kiếm sau cặp kính đen khẽ nhếch, cho thấy anh đã bị tiếng nói của Phương Nhu kéo từ trong suy nghĩ trở về thực tại. Hoa Vân Phong cười cười che lấp nỗi lòng, anh thường là vậy, chưa bao giờ để tâm trạng của mình ảnh hưởng người khác, dù người đó là thân thiết đến mức độ nào đi nữa cũng không được. Mà dù anh có tâm sự ngổn ngang thì vẫn tạm thời gác qua một bên.
Hoa Vân Phong nói: “Phương Nhu à! Xin lỗi, lúc nãy suy nghĩ chút chuyện hơi nhập tâm, cũng không có gì quan trọng… Đúng rồi, Phương Cương đâu?”
Phương Nhu ánh mắt ảm đạm, gương mặt chợt đổi sắc, trong lòng thực sự không vui: “Phong, sao lần nào anh cũng không chịu nói chuyện nhiều một chút với tôi? Tôi đáng ghét vậy sao?”
Hoa Vân Phong có chút áy náy, hình như lần nào cũng vậy, anh không nói chuyện nhiều với Phương Nhu được, không hiểu vì sao, chính bản thân anh cũng không rõ. Anh dáp lời: “Nào có Phương Nhu, tôi không ghét bỏ gì cậu hết. Chỉ là thuận miệng thì hỏi anh cậu thôi….”
Anh ta chưa nói hết câu, tiếng mở cửa cạch một cái, một tên quần áo tây trang thẳng thớm bảnh bao, mang vẻ đẹp con lai quyến rủ, chạy ào vào như là vội vàng lắm. Anh ta chính là Phương Cương: “Hi, bạn tốt. Tôi đến trễ chút mà cậu đã nhớ rồi sao? Ha..ha!”
Phương Nhu lại nhìn anh trai bằng ánh mắt trăn trối. Miệng lép nhép: “Anh không thể vào chậm hơn chút à? Lúc nào cũng vậy. Hừ…Đáng ghét quá!”
Phương Cương không để ý cậu em, đẩy cậu ấy ra ngoài, luôn miệng nói: “Nhu yêu dấu! Anh có chuyện bàn bạc với Phong. Em ra ngoài trước.”
Phương Nhu cắn chặt môi, oán hận liếc anh ta bằng ánh mắt không thiện cảm. Anh biết anh trai mình là cố ý, nhưng Phương Nhu không buông tay, mãi không thể ủy khuất chính trái tim mình được. Bởi vì anh thích Hoa Vân Phong thật nhiều. Tình yêu đồng giới xã hội ngày nay không còn ngăn cấm, vậy thì hành vi của anh không sợ thiên hạ phỉ nhổ. Anh luôn muốn sống thật với chính mình.
Đến khi anh trai của anh biết chuyện. Anh đương nhiên bị mắng, còn bị ngăn cấm mọi phương tiện để có thể liên lạc với Hoa Vân Phong. Điều đó không ảnh hưởng gì đến tình yêu của anh. Nhưng khi anh trai nói Hoa Vân Phong là người phương Đông, phong tục lễ giáo khác với Tây phương. Anh chợt giật mình nhớ lại, tuy rằng anh trai sinh ra trên đất Mĩ, nhưng từ nhỏ đã được cha giáo dục theo lễ giáo phương Đông, Phương Cương đã không thể chấp nhận thì Hoa Vân Phong sẽ… Nên bản thân anh có điều sợ hãi, sợ khi nói ra tình cảm này, Hoa Vân Phong sẽ xa lánh anh. Mối tình này anh đã thầm nuôi dưỡng mấy năm rồi, không thể nói bỏ là bỏ, mà ngược lại, ngày càng sâu đậm.
Phương Nhu không tình nguyện đi ra ngoài. Bên trong còn lại mình Phương Cương đang đối diện với Hoa Vân Phong qua màn hình máy tính. Anh ngao ngán thở dài.
Hoa Vân Phong nghe được nên hỏi: “Sao lại thở dài? Có chuyện phiền não sao?”
Phương Cương nhún vai: “No, no! Chỉ là chút chuyện nhỏ. Cậu không cần quan tâm. Chuyện của cậu là lo mấy văn kiện tôi gửi kìa…” Dừng một lát, anh nói tiếp: “Phong, dạo này tiến trình của cậu có giảm sút rồi nha. Trả lời văn kiện chậm lại…” híp mí lại tỏ ra một loại ánh mắt nguy hiểm như đang tìm tòi nghiên cứu: “Phong, cậu đang yêu phải không?”
Hoa Vân Phong chán nản, sao anh cố tránh từ này mà lại nghe hoài vậy. Bình thản trả lời bạn: “Nào có. Nói nhảm! Cậu nếu không có gì giao phó, mình đăng xuất đó. Cậu làm chủ tịch mà rãnh rỗi vậy sao? Cần tìm thêm chuyện cho cậu không?” đây chắc chắn là lời đe dọa còn không làm Phương Cương sợ sao?
Phương Cương cười hì hì nịn nọt: “Làm sao có thể? Bận tối măt tối mũi, bận quên cả ăn cơm, quên nghỉ ngơi luôn. Tôi xin cậu đó Phong à! Đừng hành hạ tôi nữa. Dự án mở rộng đầu tư vào quốc nội đã làm tôi sắp điên, cậu mà bày ra trò gì nữa thì nhất định sẽ không còn gặp lại người đáng yêu như tôi nữa đâu.” Vài giây ‘tự kỉ’ của Phương Cương.
Hoa Vân Phong luôn tiếp xúc với những người bạn lúc nào cũng tự nhận mình là đáng yêu, vậy tính ra bên cạnh anh toàn là cực phẩm rồi. Thở dài anh nói như ra lệnh: “Tới giờ họp rồi, ngài chủ tịch!”
Phương Cương vội vả chạy ào ra khỏi văn phòng, đến ngay phòng hội nghị. Không dám chậm trễ, nếu anh giở trò, cậu bạn này nhất định hết kiên nhẫn, đến lúc đó anh thật sự bó tay với mấy vấn đề mà các ‘lão làng’ ở đây đưa ra mất thôi.
Lúc này các món ăn đã được hai vị đầu bếp chuẩn bị xong, hai cô gái phụ giúp mang thức ăn lên. Phùng Kiến Quân thì không ngớt miệng ‘ăn vụng’, còn Bạch Thiệu Đông thì cứ vây quanh Diệp Tri Thu. Lúc thì: “Tri Thu, món nào em làm vậy, nhất định anh sẽ ăn hết!”, khi thì: “Tri Thu, tài nấu ăn của hai người đẹp này quả thật thiên hạ đệ nhất. Em phải ăn nhiều chút. Em quá gầy rồi đó!”, và còn nữa: “Tri Thu, để anh dạy em cách bày chén đũa nhé!”… Nói mãi không ngừng, cái miệng khép mở không biết mỏi mệt.
Còn Diệp Tri Thu đơn thuần với bộ dáng tiếp thu mạnh mẽ, rất chịu học hỏi, chăm chú nghe Bạch Thiệu Đông hướng dẫn này nọ, lâu lâu còn nhỏ giọng nói chuyện. Nếu người nào không biết giữa họ có âm mưu, nhất định nghĩ rằng họ là đôi tình nhân trẻ. Trong số đó có Hoa Vân Phong, sắc mặt thật sự không tốt. Hỏi thế gian tình là gì? Mà rắc rối quá! Hì!
Chén đũa đã được bày xong mà theo cách khoa trương của Bạch Thiệu Đông bày biện theo phong cách của nhà hàng năm sao. Mọi người ngồi vào bàn. Mỗi người mang một tâm trạng riêng. Chỉ có Phùng Kiến Quân cảm thấy rất có lỗi với em gái Điềm Mật của mình, luôn nói chuyện chọc cười cô nàng, Điềm Mật cũng tự xưng mình không khó chiều chuộng, nên rất nhanh lấy lại nét thanh xuân trên gương mặt. Nếu bàn ăn mà không có hai người họ, không khí chắc hẳn có phần hơi u ám. Hoa Vân Phong chỉ cầm chén cơm rồi cúi đầu ăn một cách không có khẩu vị, anh cũng không có tâm trạng để tiếp tục ngồi trên bàn ăn này, nếu như không có người lớn ở đây. Lọt vào tai anh là những lời âu yếm của Bạch Thiệu Đông đối với Diệp Tri Thu.
Bạch Thiệu Đông liếc nhìn Hoa Vân Phong một cái, rồi liếc khắp mặt mọi người, cuối cùng là dừng lại trên mặt của Hà Thúy Bình vài giây, giống như xin chỉ thị và báo hiệu cho bà biết điều mình sắp làm sẽ tổn thương con trai yêu quý của dì đó. Mong dì Bình tha mạng cho anh!
Bạch Thiệu Đông nói lời yêu thương mang theo nụ cười âu yếm: “Tri Thu, em ăn cái này nhe! Cá có hàm lượng khoáng chất, vitamin và protein vô cùng phong phú . Rất tốt cho hệ tiêu hóa và tim mạch đó!” dừng lại một lát, anh gắp một miếng thịt cá thật ngon gỡ hết xương trong đó và đưa đến bên miệng của Diệp Tri Thu: “Nào, ăn một miếng đi nha!”
Diệp Tri Thu vẫn không dám lên tiếng, ánh mắt nhìn anh như oán hận: Anh có cần diễn chân thật như vậy không? Nói là được rồi, hành động làm gì, chẳng phải anh ấy nhìn không thấy sao?
Bạch Thiệu Đông cũng dùng ánh mắt trao đổi với cô: Cô có hiểu cái gì là nói phải đi đôi với làm không? Không làm thì không biết nói gì tiếp theo nữa.
Nhưng hai người không quá hiểu nhau, đại thể họ có thể biết được đối phương đang khán nghị ý kiến của mình. Một người là trách móc, người kia là biện hộ cho mình mà thôi. Diệp Tri Thu dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Bạch Thiệu Đông, cả tinh thần và thể xác đều không tình nguyện, nhưng phải cố làm theo, vì đã leo lên lưng hổ rồi, muốn xuống không dễ. Đã làm thì phải làm cho trót. Thật khổ mà, nhưng cô vẫn có điều cố kị là ăn chung đôi đũa với người khác, nên cô cầm đôi đũa của mình, gắp lấy miếng cá đó từ đũa của Bạch Thiệu Đông, rồi bỏ vào miệng.
Diệp Tri Thu miệng nhai nhai kèm theo lời cảm ơn ngọt ngào: “Cảm ơn anh Thiệu Đông. Miếng cá này ngon quá! ” Hì…hì. Nhưng mắt thì không rời khỏi Hoa Vân Phong, những lời nói thân mật cô chỉ muốn dành cho anh thôi. Xem người khác trở thành anh để có nghị lực tiếp tục giả vờ, quả thật đau lòng lắm.
Hà Thúy Bình cũng nhìn con trai, thấy nó không biểu hiện gì trên mặt, mà vẫn ăn cơm trắng thế kia, nhất định cố nén nỗi lòng rồi. Bà gắp thức ăn để vào chén con và nói: “Vân Phong, sao con không ăn nhiều đi. Hôm nay bà nội làm đầu bếp chính đấy nhé! Bà đặc biệt nấu mấy món con thích ăn đó.”
Hoa Vân Phong cười đáp: “Mẹ à, chắc tại buổi sáng con ăn hơi nhiều. Giờ vẫn chưa thấy đói. Mọi người cứ tự nhiên, đừng lo cho con.”
Vốn dĩ không cần ai gắp thức ăn cho anh. Bởi vì mọi người ở đây ngoại trừ hai cô gái còn không biết quy tắc, chính là khi bày bàn ăn phải làm cách nào chiếu theo thói quen của Hoa Vân Phong. Đó là cách chiếu cố của mọi người dành cho anh, chỉ là ngầm ước định với nhau, anh không hề biết. Nhưng mỗi lần ăn chung với mọi người đều bày bàn ăn theo cách đó, thì có ngốc mới không hiểu. Lúc nãy Bạch Thiệu Đông giới thiệu cách bày biện theo kiểu nhà hàng là nói khoác thôi, thực ra là thực hiện quy tắc ngầm này của họ đấy!
Trong bữa ăn không thiếu tiếng nói, tiếng cười của Điềm Mật và Phùng Kiến Quân. Bạch Thiệu Đông và Diệp Tri Thu đôi khi cũng có nói, nhưng giọng Diệp Tri Thu trả lời rất nhỏ, cô sợ Hoa Vân Phong nghe, nhưng nào có tránh khỏi. Hai người phụ nữ ở đây cũng góp vui. Một buổi trưa cũng không tệ lắm, các món ăn rất ngon, không khí nhìn chung rất hòa thuận, giống như một đại gia đình đang quây quần mở tiệc.
Đến cuối buổi, cái bánh ngọt mà Hà Thúy Bình chuẩn bị mới được mang lên. Phùng Kiến Quân là xông xáo nhất, anh nói: “Con biết hôm nay sẽ được ăn bánh, nên con chừa bụng rồi. Ha, quá đã! Nhìn thôi đã thèm!”
Bánh được chia đều cho mọi người, hai cô nàng không ngừng khen ngợi. Điềm Mật say mê híp lại đôi mắt đẹp, miệng không ngừng chép chép: “Quá ngon, con chưa từng ăn cái bánh nào ngon vậy đó. Tiểu Thu, xem ra con mèo tham ăn nhà bạn được thỏa mãn rồi há!” nói mà không kiêng nể gì hết, cô quên mất Diệp Tri Thu đang rất căng thẳng, đến mĩ thực lúc nãy mà cũng không ăn được bao nhiêu.
Diệp Tri Thu cười cười, nhéo chân bạn một cái, nói thì thầm: “Ngon thì ăn nhiều một chút, nói nhiều quá mình ăn luôn phần của bạn đó.”
Hà Thúy Bình nghe hai cô gái nói đùa với nhau, bà thật vui vẻ vì bánh của mình hợp khẩu vị của họ: “Cứ ăn nhiều vô. Dì có cả tiệm bánh ngọt. Muốn ăn bao nhiêu cũng có. Hay là thế này, ngày mai hai đứa đến tiệm bánh của dì đi, dì Bình đãi ăn thoải mái luôn. Nhé?”
Hà Thúy Bình nghĩ đến phải chia tay cô ‘con dâu’ xinh đẹp thì bà lại luyến tiếc, nên cố ý tạo điều kiện cho nó đến nhà bà, vậy thì có thể giúp con trai tạo không gian riêng cho chúng. Tuy là biết đến âm mưu đen tối của Bạch Thiệu Đông, nhưng bà nôn nóng được xem giây phút hai đứa nhỏ ái ân một chút.
Điềm Mật đôi lúc cũng rất hiểu lòng người, cô cười nói với Hà Thúy Bình: “Dì Bình ơi, ngày mai chúng con về rồi. Nhưng buổi chiều mới đi, có thể đến tiệm bánh của dì ăn cho đã thèm luôn. Tốt quá!”
Diệp Tri Thu cũng gật đầu đồng ý. Trong lòng hồi hộp muốn chết, ngày mai đến nhà của anh ấy sao? Mình phải chuẩn bị cái gì đây? Phải làm sao để không mất tự nhiên đây? Cái đầu không ngừng suy nghĩ, khuôn mặt nhỏ cũng bắt đầu đỏ hồng lên cả rồi!
Thế là buổi tiệc ‘đại gia đình’ kết thúc vui vẻ. Mọi người ai về nhà nấy. Trước khi đi, Bạch Thiệu Đông còn không quên nói bóng nói gió với Diệp Tri Thu, đại thể giống như không muốn chia xa, xin cô nàng số điện thoại để tiện liên lạc, xong rồi mới giả vờ méo mó gương mặt nói lời tạm biệt. Dáng vẻ bùi ngùi của anh ta làm người không biết còn nghĩ là tình cảm hai người sâu đậm lắm rồi.
Hai cô gái lễ phép chào mọi người ra về, Diệp Tri Thu đứng trước mặt Hoa Vân Phong bẽn lẽn nói: “Tạm biệt anh. Tôi về…Hẹn ngày mai gặp lại.” rồi mặt lại thoáng hồng. Hoa Vân Phong gật đầu chấp nhận lời nói của cô nàng. Không nói thêm gì nữa.
Phùng Kiến Quân được bà nội ra lệnh đưa hai người đẹp về. Đến nhà ngoại của Điềm Mật, hoàn thành sứ mệnh được giao, Phùng Kiến Quân quay xe định về. Diệp Tri Thu gọi anh lại, như muốn hỏi điều gì, nhưng rồi lắc đầu, không nói. Phùng Kiến Quân hỏi chuyện gì thì cô gái nói chỉ muốn chào tạm biệt thôi. Cô nói xong thì đi ngay vào nhà mà trong lòng chưa hết rối loạn. Hôm nay nhìn những cử chỉ của Hoa Vân Phong đối với cô còn lạnh nhạt hơn trước kia, không biết anh có hiểu nổi lòng cô không. Hay đang trách móc cô, hoặc là chẳng có cảm xúc gì với cô cả? Vì hai ta là người xa lạ.
Mang tâm trạng thật nặng nề, buổi cơm chiều DiệpTri Thu ở nhà bà ngoại Điềm Mật ăn cũng không được bao nhiêu. Bởi vậy người ta nói đúng mà, tương tư làm gì cho hao gầy thân xác. Đó chính là trường hợp của người đẹp này. Cô không lúc nào không nhớ đến những biểu hiện trên mặt Hoa Vân Phong cả. Anh ta vốn chẳng thích nói nhiều với cô, nay càng thêm xa cách.
Tối hôm đó, Diệp Tri Thu cứ đứng bên cửa sổ trong phòng mà nhìn bầu trời đêm. Nơi đây khó thấy ánh sao hơn ở thành phố D. Ánh đèn đã che lấp những tia sang nhỏ nhoi bình dị kia rồi. Diệp Tri Thu tự dưng cảm thấy mủi long; cô yêu một người, yêu thắm thiết, nhưng anh không cảm nhận được tình cảm của cô sao? Lần đầu biết yêu, mong ước nhất chính là sự đáp lại, sự trọn vẹn trong ái tình. Ai có biết chăng mỗi đêm cô lại phải ôm mối sầu thương thế này. Lúc ngủ cũng không say giấc, thao thức vì anh, nhớ anh, chỉ mong anh cười với cô một cái cũng làm cô vui trọn cả tháng trời rồi…
“Tiểu Thu, bạn đang tơ tưởng gì á?” Điềm Mật từ phía sau đi đến, thô lỗ vỗ vai bạn một cái. Làm Diệp Tri Thu giật cả mình.
“Mật Mật, bạn báo trước được không? Dọa người quá, tối nay mình ngủ mà bị giật mình tỉnh giấc là bạn làm hại hết đó.” Chu cái môi hồng tươi thắm, cô gái khán nghị.
Thôi được rồi, Điềm Mật biết tâm sự của bạn, nên không cố cãi nhau với bạn. Đồng phận con gái, chỉ cần nhìn biểu hiện bên ngoài, dù đã cố che giấu, nhưng vẫn không tránh khỏi có sơ hở. Bạn cô là cô gái si tình, mà lại cứ thích để trong lòng. Thưc sự cô cũng vậy thôi. Đều như nhau cả!
“Tiểu Thu, ngủ sớm đi, ngày mai đi thỉnh an mẹ chồng rồi. Không có tinh thần là không tốt đâu. Hì!” Điềm Mật đánh lạc hướng suy nghĩ của cô bạn. Cô nhận thấy được, Diệp Tri Thu vẫn canh cánh trong lòng chuyện Hoa Vân Phong có mất thiện cảm với cô ấy hay không. Đương nhiên chuyện ngày mai đến nhà người ta cũng có đủ năng lực làm cô bạn vui vẻ lên, chí ít là hồi hợp cũng được, vẫn tốt hơn là sầu mi khổ kiểm!
Đúng là có tác dụng mạnh mẽ, Diệp Tri Thu gương mặt bỗng nhiên hồng hồng, cắn môi, ngại ngùng vỗ vai cô bạn: “Êh, thấy ghét. Ngày mai…ừ thì…đi chơi chút thôi….À mà chủ yếu là ăn bánh thôi mà. Ơ…có gì mà khẩn trương…”
Điềm Mật chọc ghẹo Diệp Tri Thu: “Tiểu Thu, mình đâu có nói bạn khẩn trương. Bạn nổi điên cái gì chớ. Ha, mắc cười chết đại gia ta rồi. Còn nói không có, ha...ngụy biện!”
Trời ạ, người ta đang mắc cỡ mà lại bị chọc ghẹo nữa, đáng chết Điềm Mật, không cho biết tay là không chừa cái thói này. Hai cô bạn chọc lét nhau cười đến nghiêng trời lở đất. Cũng may, vách tường cách âm tương đối tốt, nếu không tối nay bà ngoại của Điềm Mật nhất định sẽ đánh mông hai cô gái tinh nghịch này.
Ở một nơi khác trong thành thị này, có một người mang tâm trạng vô cùng nặng nề. Anh ta không cho bản thân mình suy nghĩ, nhưng mạch suy tư vẫn không buông tha anh. Hoa Vân Phong ngồi trước máy tính, anh vốn định chuẩn bị làm công việc của đêm nay, nhưng không làm được. Đầu óc không nghe anh sai sử, tay chân cũng thường xuyên lầm lẫn những thao tác mà bản thân đã làm qua vô số lần. Thất thần suy nghĩ: Có phải anh nên ủng hộ tình cảm của họ. Bạch Thiệu Đông đương nhiên là người tốt, chỉ là quá đào hoa mà thôi. Nhưng nếu lần này anh ta yêu Diệp Tri Thu thật lòng, thì nhất định cô ấy sẽ hạnh phúc.
Hoa Vân Phong cũng đã từng nghĩ: Anh là đàn ông, không thể do dự và làm việc không quyết đoán như thế, đó chẳng phải tác phong làm việc của anh. Nhưng khi biết được mình thích Diệp Tri Thu thì hầu như lúc nào lí trí và con tim anh cũng đấu tranh rất mãnh liệt. Giá như anh giống như bao người, anh có đôi mắt sáng, bình thường thế thôi để khi cùng sánh bước với nhau đi trên đường có thể không bị những ánh mắt soi mói ngắm nhìn. Đơn giản vậy nhưng không có khả năng trở thành sự thật được. Hơn nữa, bản thân anh có một quá khứ quá u ám, ngay bản thân anh cũng khó đối mặt, huống chi một cô gái trong sáng chưa vướng bụi trần như cô.
Và còn hiện tại, đối với một người nam nhân, ai không mong ước công thành danh toại, có thể cho những người mình thương yêu sự chở che tốt nhất? Điều đó đối với anh là không thể với một hiện tại không chút nào gọi là huy hoàng của mình, ngược lại rất tầm thường.
Hướng đến tương lai thì sao? Chính Hoa Vân Phong cũng không biết, mà ai có thể đoán trước được tương lai? Với người luôn chắc chắn những việc mình sẽ làm được mới thốt ra lời hứa như Hoa Vân Phong thì chuyện của tương lai mờ mịt này anh không thể cho cô ấy lời hứa hẹn nào cả. Cớ chi vì sự ích kỷ để phí hoài thời gian tươi đẹp nhất của một đời con gái.
Cũng đúng thôi, nếu bạn thực sự yêu một người nào đó bằng cả trái tim, xem người đó quan trọng hơn bản thân thì những gì Hoa Vân Phong suy nghĩ chẳng lẽ lại là sai? Anh có cái lí của anh, nhưng con tim có cái tình của nó, nên vẫn xoay cùng một chỗ, muốn vào cũng không được muốn thoát cũng chẳng xong này. Ái tình luôn cho con người ta có những cung bậc cảm xúc đa dạng, đôi khi nhận ra lại cảm thấy sợ hãi, vì sao ta không còn là ta nữa rồi?
Lúc này máy tính đã được kết nối với văn phòng cấp cao của Phương thị, mà chỉ có hai anh em nhà họ Phương mới có thể cho thấy hiển thị. Hoa Vân Phong đang trầm tư suy nghĩ, mất tập trung làm anh không nhận ra sự hiện diện của Phương Nhu trên đường truyền tín hiệu.
Phương Nhu lên tiếng hỏi han: “Phong, anh không sao chứ. Suy nghĩ gì mà nhập tâm quá vậy?” vẫn âm thanh nhẹ nhàng đến không thể nhẹ nhàng hơn được nữa. Phương Nhu luôn đối với Hoa Vân Phong có ‘ưu đãi’ đặc biệt này. Ngay cả khi cậu ta nói chuyện với anh trai mình mà đôi khi cáu gắt là chuyện thường, nhưng đối với người này thì không. Bản thân cậu biết rõ, chỉ là chưa từng có cơ hội để nói thôi.
Mày kiếm sau cặp kính đen khẽ nhếch, cho thấy anh đã bị tiếng nói của Phương Nhu kéo từ trong suy nghĩ trở về thực tại. Hoa Vân Phong cười cười che lấp nỗi lòng, anh thường là vậy, chưa bao giờ để tâm trạng của mình ảnh hưởng người khác, dù người đó là thân thiết đến mức độ nào đi nữa cũng không được. Mà dù anh có tâm sự ngổn ngang thì vẫn tạm thời gác qua một bên.
Hoa Vân Phong nói: “Phương Nhu à! Xin lỗi, lúc nãy suy nghĩ chút chuyện hơi nhập tâm, cũng không có gì quan trọng… Đúng rồi, Phương Cương đâu?”
Phương Nhu ánh mắt ảm đạm, gương mặt chợt đổi sắc, trong lòng thực sự không vui: “Phong, sao lần nào anh cũng không chịu nói chuyện nhiều một chút với tôi? Tôi đáng ghét vậy sao?”
Hoa Vân Phong có chút áy náy, hình như lần nào cũng vậy, anh không nói chuyện nhiều với Phương Nhu được, không hiểu vì sao, chính bản thân anh cũng không rõ. Anh dáp lời: “Nào có Phương Nhu, tôi không ghét bỏ gì cậu hết. Chỉ là thuận miệng thì hỏi anh cậu thôi….”
Anh ta chưa nói hết câu, tiếng mở cửa cạch một cái, một tên quần áo tây trang thẳng thớm bảnh bao, mang vẻ đẹp con lai quyến rủ, chạy ào vào như là vội vàng lắm. Anh ta chính là Phương Cương: “Hi, bạn tốt. Tôi đến trễ chút mà cậu đã nhớ rồi sao? Ha..ha!”
Phương Nhu lại nhìn anh trai bằng ánh mắt trăn trối. Miệng lép nhép: “Anh không thể vào chậm hơn chút à? Lúc nào cũng vậy. Hừ…Đáng ghét quá!”
Phương Cương không để ý cậu em, đẩy cậu ấy ra ngoài, luôn miệng nói: “Nhu yêu dấu! Anh có chuyện bàn bạc với Phong. Em ra ngoài trước.”
Phương Nhu cắn chặt môi, oán hận liếc anh ta bằng ánh mắt không thiện cảm. Anh biết anh trai mình là cố ý, nhưng Phương Nhu không buông tay, mãi không thể ủy khuất chính trái tim mình được. Bởi vì anh thích Hoa Vân Phong thật nhiều. Tình yêu đồng giới xã hội ngày nay không còn ngăn cấm, vậy thì hành vi của anh không sợ thiên hạ phỉ nhổ. Anh luôn muốn sống thật với chính mình.
Đến khi anh trai của anh biết chuyện. Anh đương nhiên bị mắng, còn bị ngăn cấm mọi phương tiện để có thể liên lạc với Hoa Vân Phong. Điều đó không ảnh hưởng gì đến tình yêu của anh. Nhưng khi anh trai nói Hoa Vân Phong là người phương Đông, phong tục lễ giáo khác với Tây phương. Anh chợt giật mình nhớ lại, tuy rằng anh trai sinh ra trên đất Mĩ, nhưng từ nhỏ đã được cha giáo dục theo lễ giáo phương Đông, Phương Cương đã không thể chấp nhận thì Hoa Vân Phong sẽ… Nên bản thân anh có điều sợ hãi, sợ khi nói ra tình cảm này, Hoa Vân Phong sẽ xa lánh anh. Mối tình này anh đã thầm nuôi dưỡng mấy năm rồi, không thể nói bỏ là bỏ, mà ngược lại, ngày càng sâu đậm.
Phương Nhu không tình nguyện đi ra ngoài. Bên trong còn lại mình Phương Cương đang đối diện với Hoa Vân Phong qua màn hình máy tính. Anh ngao ngán thở dài.
Hoa Vân Phong nghe được nên hỏi: “Sao lại thở dài? Có chuyện phiền não sao?”
Phương Cương nhún vai: “No, no! Chỉ là chút chuyện nhỏ. Cậu không cần quan tâm. Chuyện của cậu là lo mấy văn kiện tôi gửi kìa…” Dừng một lát, anh nói tiếp: “Phong, dạo này tiến trình của cậu có giảm sút rồi nha. Trả lời văn kiện chậm lại…” híp mí lại tỏ ra một loại ánh mắt nguy hiểm như đang tìm tòi nghiên cứu: “Phong, cậu đang yêu phải không?”
Hoa Vân Phong chán nản, sao anh cố tránh từ này mà lại nghe hoài vậy. Bình thản trả lời bạn: “Nào có. Nói nhảm! Cậu nếu không có gì giao phó, mình đăng xuất đó. Cậu làm chủ tịch mà rãnh rỗi vậy sao? Cần tìm thêm chuyện cho cậu không?” đây chắc chắn là lời đe dọa còn không làm Phương Cương sợ sao?
Phương Cương cười hì hì nịn nọt: “Làm sao có thể? Bận tối măt tối mũi, bận quên cả ăn cơm, quên nghỉ ngơi luôn. Tôi xin cậu đó Phong à! Đừng hành hạ tôi nữa. Dự án mở rộng đầu tư vào quốc nội đã làm tôi sắp điên, cậu mà bày ra trò gì nữa thì nhất định sẽ không còn gặp lại người đáng yêu như tôi nữa đâu.” Vài giây ‘tự kỉ’ của Phương Cương.
Hoa Vân Phong luôn tiếp xúc với những người bạn lúc nào cũng tự nhận mình là đáng yêu, vậy tính ra bên cạnh anh toàn là cực phẩm rồi. Thở dài anh nói như ra lệnh: “Tới giờ họp rồi, ngài chủ tịch!”
Phương Cương vội vả chạy ào ra khỏi văn phòng, đến ngay phòng hội nghị. Không dám chậm trễ, nếu anh giở trò, cậu bạn này nhất định hết kiên nhẫn, đến lúc đó anh thật sự bó tay với mấy vấn đề mà các ‘lão làng’ ở đây đưa ra mất thôi.