Chu Lệ lên tiếng trước, tiếng nói không giống thường ngày nhẹ nhàng từ tốn mà mang chút chanh chua cộc lốc: “Bán bánh…” nói như ra lệnh.
Hoa Vân Phong hỏi lại: “Xin hỏi quý khách mua loại bánh nào?”
“Cái kia, này, này, đó nữa… nhanh chút, không rảnh đợi!” Chu Lệ khẩu khí vẫn không tốt chỉ lung tung vài thứ bánh trong tủ kính.
“Thật xin lỗi, quý khách có thể nói loại bánh đó đặt ở vị trí thứ mấy từ phải sang không. Mắt tôi nhìn không thấy!” Hoa Vân Phong vẫn kiên nhẫn không trách hờn.
Chu Lệ càu nhàu: “Phiền phức, mở tiệm bán bánh mà còn nhiều quy tắc như vậy! Hừ… Thôi lấy hết mấy cái bánh bông lan đi.”
Hoa Vân Phong mỉm cười gật đầu, anh lấy hộp giấy ra và cẩn thận đặt bánh vào trong, xong rồi đưa đến trước mặt vị khách khó tính kia.
“Bao nhiêu tiền á…. Nhưng mà…. Tôi không có tiền….” Chu Lệ lại giở trò.
Hoa Vân Phong vẫn duy trì tư thế như cũ không có ý định rụt tay lấy lại hộp bánh và anh nói: “Không sao. Ngày nào ghé qua trả tiền sau cũng được. Cô cầm lấy đi.”
Chu Lệ nhìn chàng trai mà trong ánh mắt của cô có rất nhiều biến hóa phức tạp, nhưng cô chưa định dừng lại ở đây, nên cô tiếp tục than thở: “Vậy tôi không khách sáo… Nhưng tôi không biết khi nào mới trả được tiền cho cậu. Bởi vì… gia đình tôi trên có cha già hơn 80 tuổi ngày nào cũng đau yếu không có tiền chữa trị. Dưới còn có ba đứa nhỏ đang tuổi ăn tuổi học… hic! Tôi phải đi làm quần quật suốt ngày cũng không đủ cho cả nhà có bửa nào no bụng…”
Hoa Vân Phong nghe người phụ nữ này nói vậy, không biết do đứng hơi xa và có tiếng xe chạy ồn ào mà anh không nghe được tiếng tim đập của người kia để phán đoán đúng sai, hay là vì lòng thương người thôi thúc anh không thể có bất kì nghi ngờ nào…
Thế là anh quan tâm hỏi: “Chồng chị đâu?”
Chu Lệ làm bộ khóc thương tâm hơn: “Người đó sao? Anh ta đã bỏ đi rồi, đi thật xa, vì nghịch cảnh oan trái nên chúng tôi không thể ở bên nhau… Anh ấy đã có vợ rồi, hạnh phúc bên gia đình của mình, còn tôi phòng không chiếc bóng đã mấy năm qua… hic!”
Giọng nói càng lúc càng nhỏ, mà âm thanh sụt sùi thút thít lại tăng lên rất nhiều. Chu Lệ không phải diễn viên, cô cũng không thể nào nhập vai đến mức chân thật được, tuy nhiên những chuyện sau này cô nói ra đều là sự thật. Cô kể thật về người tình đầu tiên của mình bị cha cô chia cắt, người ta đã yên bề gia thất còn cô vẫn héo hắt như bông hoa bị bỏ rơi trên nền sa mạc đầy cát gió suốt bao nhiêu năm qua…
Nghe giọng không phải giả dối, càng cảm thương cho số phận người phụ nữ này, Hoa Vân Phong không nghĩ nhiều, anh không những đưa hộp bánh vào tay người phụ nữ đó mà còn nói với người kia chờ anh một chút.
Anh vào trong và mở ra tủ lạnh cầm lấy đồ vật gì đó rồi đi ra ngoài. Đi đến đối diện với Chu Lệ, anh đưa cái bọc to đó về phía cô.
Anh nói: “Cô mang về bồi bổ sức khỏe cho bác trai ở nhà, sáng nay mẹ tôi đặt người ta làm sạch rồi mới giao lại đây thôi, còn tươi lắm!...” dừng một chút anh đến mở tủ tiền ra lấy một số tiền đưa cho Chu Lệ: “Còn đây là số tiền hôm nay bán bánh được, đưa cho cô trước, đưa bác trai đi bệnh viện khám bệnh đi... Tuy số tiền không nhiều nhưng có thể giúp giải quyết một chút khó khăn hiện tại, nếu còn chuyện gì nữa thì ngày mai cô quay lại, cứ việc nói với tôi là được, giúp được gì tôi sẽ cố hết sức.”
Chu Lệ nhìn cái bọc chàng trai đưa về phía mình, thì ra là hai con gà đã được làm sạch và đông lạnh. Còn nhìn đến số tiền kia cô hơi ái ngại, cô thấy cảm giác tội lỗi vì đã ‘lừa gạt’ một người tốt nha.
Chu Lệ nhận lấy, nhưng tay thì cứ đẩy xấp tiền kia trở lại: “Cái này tôi….”
Hoa Vân Phong tưởng cô vì tự trọng mà từ chối nên anh nói thêm: “Không có gì đâu. Cô cứ nhận lấy, khi nào có tiền thì gửi lại tôi cũng được. Còn số bánh kia xem như tôi cho bọn nhỏ làm quà vậy!” nụ cười thân thiện lúc này của anh làm mọi vật như bừng sáng, ngay cả Chu Lệ mà còn phải nhìn say đắm.
Chu Lệ lắc đầu mạnh một cái mới thoát khỏi nụ cười đầy mê hoặc kia, chẳng trách Diệp Tri Thu say mê như vậy… Cô nói với Hoa Vân Phong: “Ý tôi muốn nói là… Tôi nhận tiền nhưng không cần trả được không?” lại làm khó thử xem nào, có nổi giận hay không?
Hoa Vân Phong ngẩng ra, anh cứ tưởng cô sẽ ngại ngùng không chịu nhận, nhưng cô nói không cần trả thì cũng không sao. Vốn dĩ chuyện giúp đỡ người khác anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có người trả lại cái gì cho mình hay mang ân nghĩa gì cả.
Anh cười nói với cô: “Được chứ. Cô yên tâm. Tôi sẽ không đòi lại đâu!”.
Chu Lệ nhìn Hoa Vân Phong chăm chú, cô cũng không nói thêm gì nữa sợ bại lộ thì hỏng hết chuyện. Cô cười cười làm ra vẻ không từ chối ý tốt của anh, rồi chào từ biệt ra về với lí do bọn nhỏ không ai chăm nom nên phải mang bánh về cho chúng ăn lót dạ… Hì!
Diệp Tri Thu nãy giờ vẫn đứng ngơ ngác ra đó chờ cô, Chu Lệ đi ngang qua một cái thùng rác tiện tay ném cái bọc rác mà cô đã cầm trên tay vào trong đó. Cô cũng không thích ‘chơi dơ’ như vầy đâu, chỉ là nếu không cầm cái bọc hôi tanh kia, âm mưu của cô sao thành công được, người mù cái mũi rất linh nha….
Đến chỗ, cô đưa cho Diệp Tri Thu mấy thứ mà Hoa Vân Phong đã “tặng” cho cô. Diệp Tri Thu nhìn mấy thứ này đều là ‘chiến lợi phẩm’ mà cô Chu đã lừa gạt người mình yêu để có được, cô lại không đành lòng…
Chu Lệ nói với Diệp Tri Thu: “Nãy giờ em hiểu cô đang làm gì không?”
Cô gái nhỏ vừa lắc đầu vừa gật đầu: “Cái hiểu cái không! Cô muốn thử anh ấy gì đó thì cũng không cần cầm cái bọc rác theo nha! Để làm gì?”
Chu Lệ cốc đầu Diệp Tri Thu: “Ngốc quá! Chẳng phải nói khứu giác của người mù rất linh mẫn hay sao? Nếu không ngụy trang như vậy, cậu ta sẽ nghi ngờ cô là giả vờ mà lấy chổi đuổi cô ra ngoài ngay.”
Cô gái gật đầu xem như hiểu rồi. Cô nhìn số quà tặng trên tay mình, ngẩng đầu nhìn cô Chu, nói: “Cô ơi, chơi vậy có ác quá không?” Cô không đành lòng người cô yêu lại bị người khác lừa gạt nha.
Chu Lệ tức điên lên: “Tiểu nha đầu, em có lương tâm không? Cô vì em đi thăm dò chàng trai này có thật sự tốt như em nói không, vì muốn em sau này sẽ hạnh phúc thôi. Ai rảnh hơi như cô không?”
Diệp Tri Thu vội vàng phân giải: “Không phải em trách cô đâu. Cô ơi…cô thăm dò được gì rồi?”
“Đương nhiên được rất nhiều nha…” Chu Lệ hào hứng khoe thành quả “Có thể nói ngắn gọn người này hợp tiêu chuẩn “Lao động chăm chỉ với lương tâm nghề nghiệp, có kỹ thuật, sáng tạo, năng suất cao vì lợi ích bản thân, gia đình và tập thể xã hội.”…”
Thấy Diệp Tri Thu ngơ ngác không hiểu, Chu Lệ bổ sung: “Ây, xem đó, cô lại phạm vào bệnh nghề nghiệp… Hì! Đơn giản là vầy: Thứ nhất xem cách nói chuyện của người này đã thể hiện sự thông minh, cậu ấy luôn giữ cho cuộc trò chuyện có lối thoát, dễ chịu và thoải mái. Thứ hai đây là mẫu người đàn ông chu đáo, biết lo lắng suy nghĩ cho người khác. Thứ ba, nhìn những động tác cậu ta làm khi cho mấy cái bánh vào hộp cũng đủ chứng tỏ sự cẩn thận tỉ mỉ, yêu cầu cao độ đối với bản thân, người đàn ông có tính nghệ thuật cao và tu dưỡng rất tốt, thường là biểu hiện cho những chàng trai rất chung tình. Thứ tư, từ ái rộng lượng, biết tha lỗi cho những chuyện không vừa lòng, giống như khi nãy, tính tình cậu ấy tốt đến thế mới có thể chịu đựng được sự chanh chua, không lễ độ của cô. Đúng không?”
Diệp Tri Thu nghe cái hiểu cái không, trong thời gian ngắn tiếp xúc mà nói được nhiều như vậy sao, cô Chu không suy diễn thêm đó chứ? Nhưng hầu như nghe kể toàn điều tốt, nên cô gật đầu lia lịa, người cô yêu đâu có thể nào là tầm thường được. Cô cảm thấy hãnh diện vô cùng.
Chu Lệ nói một hơi dài cũng mệt muốn đứt hơi, cô nghỉ ngơi một lát rồi nói tiếp: “Cô nói em nghe, khi hai đứa giận hờn cãi nhau hay gì đó, người ta chắc chắn sẽ xin lỗi em trước dù đúng dù sai; còn chiều chuộng em không bao giờ nặng lời với em đâu. Tin cô đi, không sai đâu. Haiz! Nói tóm lại, chuyến đi này làm cô có niềm tin trên đời vẫn còn đàn ông tốt nhỉ!”
Diệp Tri Thu đương nhiên tin tưởng Hoa Vân Phong rất tốt không cần bàn cãi, chỉ là cô Chu nói không có đàn ông nào khác tốt nữa sao, nhất định không tin rồi.
Cô hỏi: “Cô ơi, chẳng phải cô đang nói chuyện yêu đương với thầy dạy ‘Thống kê xác chết’ hay sao? Cô nói vậy chẳng lẽ thầy không phải đàn ông tốt hay sao?”. Môn học ‘Xác suất thống kê’ bị đám sinh viên gọi thành ‘Thống kê xác chết’ vì mỗi lần thi kết thúc môn đều có rất nhiều sinh viên rớt lại môn này nên gọi nôm na là ‘chết trận cần phải thống kê’! Hì!
“Haiz! Đừng nhắc. Tính tình thầy ấy không chút lãng mạn nào. Khô khan như cái xác di động, cô thấy mà phiền, đang cân nhắc có nên bỏ mặc thầy ấy nữa không… Thôi đi, em không còn chuyện phải làm à? Đứng đây nắng muốn chết, cô không muốn dựa cột chết khô như vầy đâu, xấu lắm. ” Chu Lệ nhắc nhở cô gái.
“Dạ có! Lúc nãy mẹ anh ấy có gọi điện cho em, hỏi em đã đến chưa. Dì ấy nói nếu đến rồi thì đi thẳng lại nhà dì luôn, dì đang ở nhà đợi em!” Diệp Tri Thu trình bày.
“Đi thôi, chần chờ gì nữa... Nhìn cái gì chứ, cậu ấy không thể bốc hơi biến mất đâu, rồi cũng phải về nhà mà... Đi thôi!” Chu Lệ kéo cô trò nhỏ đang còn lưu luyến ngắm nhìn người đang bận rộn dọn hàng bên kia.
“Dạ, mình đi!” Diệp Tri Thu nói nhưng mắt vẫn không rời khỏi thân ảnh kia.
-------------------------
Đến căn hộ số 502, Diệp Tri Thu định gõ cửa thì cô Chu ngăn lại, cô nói: “Thôi, đưa em đến đây, cô phải đi rồi. Chiều còn có tiết dạy nữa… Chúc em vui vẻ nha!”
Diệp Tri Thu kéo tay cô: “Cô ơi, vào trong luôn đi, dù gì một mình em… em không dám...”
“Cô nói em nghe này. Lúc nãy cô đã gạt cậu ta, nếu bây giờ cô vào nhà, chốc lát sau cậu ta về phát hiện ra cô thì nguy. Chí ít là trong giai đoạn hai đứa chưa thành đôi, cô không thể xuất hiện trước mặt cậu ấy nha!” Chu Lệ giải thích hợp tình hợp lí.
Diệp Tri Thu hiểu ý gật đầu, buông tay cô Chu ra: “Cô ơi, em cảm ơn cô nhiều lắm…!” cô không biết phải nói gì đây, thực sự cô rất cảm kích cô giáo Chu.
“Xí! Nói cái gì ơn nghĩa. Em đã hứa cho cô một bàn tiệc, nhất định không được nuốt lời. Hì…hì!” Chu Lệ nhắc lại lời Diệp Tri Thu đã hứa.
- Tuân lệnh! Em nhớ mà.
Sau đó Chu Lệ bị Diệp Tri Thu nhét hết mấy thứ ‘chiến lợi phẩm’ vào tay, cô trừng mắt cô trò nhỏ một lát nhưng không còn cách nào kiên trì được nữa, rốt cuộc cũng hậm hực rời đi. Diệp Tri Thu mới nhấc tay lên gõ tấm cửa gỗ. Bên trong bước ra là Hà Thúy Bình, khi bà nhìn thấy Diệp Tri Thu bà cười tít mắt, lôi kéo cô vào trong một cách tự nhiên…
“Này Tri Thu, con nói khoảng 7 giờ là đến nơi, mà giờ này mới đến, sao chậm vậy con? Làm dì lo muốn chết!” Hà Thúy Bình lo lắng cho cô.
“Dạ… tại vì… À, con phải ghé vô trường với cô của con rồi mới đến đây được.” Diệp Tri Thu trả lời.
Hà Thúy Bình mở cửa ra nhìn lại, quay đầu hỏi: “Ủa, cô giáo con đâu?”
- Dạ… Cô con về trường để chuẩn bị tiết dạy buổi chiều. Cô nói hẹn dịp khác ghé thăm dì sau.
“Ùm! Vậy con ăn sáng chưa?” Hà Thúy Bình lại hỏi han ân cần.
Diệp Tri Thu ngại ngùng, vặn xoắn ngón tay: “Dạ… con…”
“Chưa ăn đúng không? Xấu hổ gì chứ. Thiệt tình, dì đã xem con là con cháu trong nhà, con còn khách sáo với dì làm gì chứ? Thôi, đợi dì chút, dì lấy đồ ăn cho con ăn nha!” Hà Thúy Bình đon đả đi vào bếp. Diệp Tri Thu thấy mình đã làm phiền dì quá, nên cô không ngồi đó mà đợi, cũng vọt đứng dậy chạy theo Hà Thúy Bình vào trong.
Hoa Vân Phong hỏi lại: “Xin hỏi quý khách mua loại bánh nào?”
“Cái kia, này, này, đó nữa… nhanh chút, không rảnh đợi!” Chu Lệ khẩu khí vẫn không tốt chỉ lung tung vài thứ bánh trong tủ kính.
“Thật xin lỗi, quý khách có thể nói loại bánh đó đặt ở vị trí thứ mấy từ phải sang không. Mắt tôi nhìn không thấy!” Hoa Vân Phong vẫn kiên nhẫn không trách hờn.
Chu Lệ càu nhàu: “Phiền phức, mở tiệm bán bánh mà còn nhiều quy tắc như vậy! Hừ… Thôi lấy hết mấy cái bánh bông lan đi.”
Hoa Vân Phong mỉm cười gật đầu, anh lấy hộp giấy ra và cẩn thận đặt bánh vào trong, xong rồi đưa đến trước mặt vị khách khó tính kia.
“Bao nhiêu tiền á…. Nhưng mà…. Tôi không có tiền….” Chu Lệ lại giở trò.
Hoa Vân Phong vẫn duy trì tư thế như cũ không có ý định rụt tay lấy lại hộp bánh và anh nói: “Không sao. Ngày nào ghé qua trả tiền sau cũng được. Cô cầm lấy đi.”
Chu Lệ nhìn chàng trai mà trong ánh mắt của cô có rất nhiều biến hóa phức tạp, nhưng cô chưa định dừng lại ở đây, nên cô tiếp tục than thở: “Vậy tôi không khách sáo… Nhưng tôi không biết khi nào mới trả được tiền cho cậu. Bởi vì… gia đình tôi trên có cha già hơn 80 tuổi ngày nào cũng đau yếu không có tiền chữa trị. Dưới còn có ba đứa nhỏ đang tuổi ăn tuổi học… hic! Tôi phải đi làm quần quật suốt ngày cũng không đủ cho cả nhà có bửa nào no bụng…”
Hoa Vân Phong nghe người phụ nữ này nói vậy, không biết do đứng hơi xa và có tiếng xe chạy ồn ào mà anh không nghe được tiếng tim đập của người kia để phán đoán đúng sai, hay là vì lòng thương người thôi thúc anh không thể có bất kì nghi ngờ nào…
Thế là anh quan tâm hỏi: “Chồng chị đâu?”
Chu Lệ làm bộ khóc thương tâm hơn: “Người đó sao? Anh ta đã bỏ đi rồi, đi thật xa, vì nghịch cảnh oan trái nên chúng tôi không thể ở bên nhau… Anh ấy đã có vợ rồi, hạnh phúc bên gia đình của mình, còn tôi phòng không chiếc bóng đã mấy năm qua… hic!”
Giọng nói càng lúc càng nhỏ, mà âm thanh sụt sùi thút thít lại tăng lên rất nhiều. Chu Lệ không phải diễn viên, cô cũng không thể nào nhập vai đến mức chân thật được, tuy nhiên những chuyện sau này cô nói ra đều là sự thật. Cô kể thật về người tình đầu tiên của mình bị cha cô chia cắt, người ta đã yên bề gia thất còn cô vẫn héo hắt như bông hoa bị bỏ rơi trên nền sa mạc đầy cát gió suốt bao nhiêu năm qua…
Nghe giọng không phải giả dối, càng cảm thương cho số phận người phụ nữ này, Hoa Vân Phong không nghĩ nhiều, anh không những đưa hộp bánh vào tay người phụ nữ đó mà còn nói với người kia chờ anh một chút.
Anh vào trong và mở ra tủ lạnh cầm lấy đồ vật gì đó rồi đi ra ngoài. Đi đến đối diện với Chu Lệ, anh đưa cái bọc to đó về phía cô.
Anh nói: “Cô mang về bồi bổ sức khỏe cho bác trai ở nhà, sáng nay mẹ tôi đặt người ta làm sạch rồi mới giao lại đây thôi, còn tươi lắm!...” dừng một chút anh đến mở tủ tiền ra lấy một số tiền đưa cho Chu Lệ: “Còn đây là số tiền hôm nay bán bánh được, đưa cho cô trước, đưa bác trai đi bệnh viện khám bệnh đi... Tuy số tiền không nhiều nhưng có thể giúp giải quyết một chút khó khăn hiện tại, nếu còn chuyện gì nữa thì ngày mai cô quay lại, cứ việc nói với tôi là được, giúp được gì tôi sẽ cố hết sức.”
Chu Lệ nhìn cái bọc chàng trai đưa về phía mình, thì ra là hai con gà đã được làm sạch và đông lạnh. Còn nhìn đến số tiền kia cô hơi ái ngại, cô thấy cảm giác tội lỗi vì đã ‘lừa gạt’ một người tốt nha.
Chu Lệ nhận lấy, nhưng tay thì cứ đẩy xấp tiền kia trở lại: “Cái này tôi….”
Hoa Vân Phong tưởng cô vì tự trọng mà từ chối nên anh nói thêm: “Không có gì đâu. Cô cứ nhận lấy, khi nào có tiền thì gửi lại tôi cũng được. Còn số bánh kia xem như tôi cho bọn nhỏ làm quà vậy!” nụ cười thân thiện lúc này của anh làm mọi vật như bừng sáng, ngay cả Chu Lệ mà còn phải nhìn say đắm.
Chu Lệ lắc đầu mạnh một cái mới thoát khỏi nụ cười đầy mê hoặc kia, chẳng trách Diệp Tri Thu say mê như vậy… Cô nói với Hoa Vân Phong: “Ý tôi muốn nói là… Tôi nhận tiền nhưng không cần trả được không?” lại làm khó thử xem nào, có nổi giận hay không?
Hoa Vân Phong ngẩng ra, anh cứ tưởng cô sẽ ngại ngùng không chịu nhận, nhưng cô nói không cần trả thì cũng không sao. Vốn dĩ chuyện giúp đỡ người khác anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có người trả lại cái gì cho mình hay mang ân nghĩa gì cả.
Anh cười nói với cô: “Được chứ. Cô yên tâm. Tôi sẽ không đòi lại đâu!”.
Chu Lệ nhìn Hoa Vân Phong chăm chú, cô cũng không nói thêm gì nữa sợ bại lộ thì hỏng hết chuyện. Cô cười cười làm ra vẻ không từ chối ý tốt của anh, rồi chào từ biệt ra về với lí do bọn nhỏ không ai chăm nom nên phải mang bánh về cho chúng ăn lót dạ… Hì!
Diệp Tri Thu nãy giờ vẫn đứng ngơ ngác ra đó chờ cô, Chu Lệ đi ngang qua một cái thùng rác tiện tay ném cái bọc rác mà cô đã cầm trên tay vào trong đó. Cô cũng không thích ‘chơi dơ’ như vầy đâu, chỉ là nếu không cầm cái bọc hôi tanh kia, âm mưu của cô sao thành công được, người mù cái mũi rất linh nha….
Đến chỗ, cô đưa cho Diệp Tri Thu mấy thứ mà Hoa Vân Phong đã “tặng” cho cô. Diệp Tri Thu nhìn mấy thứ này đều là ‘chiến lợi phẩm’ mà cô Chu đã lừa gạt người mình yêu để có được, cô lại không đành lòng…
Chu Lệ nói với Diệp Tri Thu: “Nãy giờ em hiểu cô đang làm gì không?”
Cô gái nhỏ vừa lắc đầu vừa gật đầu: “Cái hiểu cái không! Cô muốn thử anh ấy gì đó thì cũng không cần cầm cái bọc rác theo nha! Để làm gì?”
Chu Lệ cốc đầu Diệp Tri Thu: “Ngốc quá! Chẳng phải nói khứu giác của người mù rất linh mẫn hay sao? Nếu không ngụy trang như vậy, cậu ta sẽ nghi ngờ cô là giả vờ mà lấy chổi đuổi cô ra ngoài ngay.”
Cô gái gật đầu xem như hiểu rồi. Cô nhìn số quà tặng trên tay mình, ngẩng đầu nhìn cô Chu, nói: “Cô ơi, chơi vậy có ác quá không?” Cô không đành lòng người cô yêu lại bị người khác lừa gạt nha.
Chu Lệ tức điên lên: “Tiểu nha đầu, em có lương tâm không? Cô vì em đi thăm dò chàng trai này có thật sự tốt như em nói không, vì muốn em sau này sẽ hạnh phúc thôi. Ai rảnh hơi như cô không?”
Diệp Tri Thu vội vàng phân giải: “Không phải em trách cô đâu. Cô ơi…cô thăm dò được gì rồi?”
“Đương nhiên được rất nhiều nha…” Chu Lệ hào hứng khoe thành quả “Có thể nói ngắn gọn người này hợp tiêu chuẩn “Lao động chăm chỉ với lương tâm nghề nghiệp, có kỹ thuật, sáng tạo, năng suất cao vì lợi ích bản thân, gia đình và tập thể xã hội.”…”
Thấy Diệp Tri Thu ngơ ngác không hiểu, Chu Lệ bổ sung: “Ây, xem đó, cô lại phạm vào bệnh nghề nghiệp… Hì! Đơn giản là vầy: Thứ nhất xem cách nói chuyện của người này đã thể hiện sự thông minh, cậu ấy luôn giữ cho cuộc trò chuyện có lối thoát, dễ chịu và thoải mái. Thứ hai đây là mẫu người đàn ông chu đáo, biết lo lắng suy nghĩ cho người khác. Thứ ba, nhìn những động tác cậu ta làm khi cho mấy cái bánh vào hộp cũng đủ chứng tỏ sự cẩn thận tỉ mỉ, yêu cầu cao độ đối với bản thân, người đàn ông có tính nghệ thuật cao và tu dưỡng rất tốt, thường là biểu hiện cho những chàng trai rất chung tình. Thứ tư, từ ái rộng lượng, biết tha lỗi cho những chuyện không vừa lòng, giống như khi nãy, tính tình cậu ấy tốt đến thế mới có thể chịu đựng được sự chanh chua, không lễ độ của cô. Đúng không?”
Diệp Tri Thu nghe cái hiểu cái không, trong thời gian ngắn tiếp xúc mà nói được nhiều như vậy sao, cô Chu không suy diễn thêm đó chứ? Nhưng hầu như nghe kể toàn điều tốt, nên cô gật đầu lia lịa, người cô yêu đâu có thể nào là tầm thường được. Cô cảm thấy hãnh diện vô cùng.
Chu Lệ nói một hơi dài cũng mệt muốn đứt hơi, cô nghỉ ngơi một lát rồi nói tiếp: “Cô nói em nghe, khi hai đứa giận hờn cãi nhau hay gì đó, người ta chắc chắn sẽ xin lỗi em trước dù đúng dù sai; còn chiều chuộng em không bao giờ nặng lời với em đâu. Tin cô đi, không sai đâu. Haiz! Nói tóm lại, chuyến đi này làm cô có niềm tin trên đời vẫn còn đàn ông tốt nhỉ!”
Diệp Tri Thu đương nhiên tin tưởng Hoa Vân Phong rất tốt không cần bàn cãi, chỉ là cô Chu nói không có đàn ông nào khác tốt nữa sao, nhất định không tin rồi.
Cô hỏi: “Cô ơi, chẳng phải cô đang nói chuyện yêu đương với thầy dạy ‘Thống kê xác chết’ hay sao? Cô nói vậy chẳng lẽ thầy không phải đàn ông tốt hay sao?”. Môn học ‘Xác suất thống kê’ bị đám sinh viên gọi thành ‘Thống kê xác chết’ vì mỗi lần thi kết thúc môn đều có rất nhiều sinh viên rớt lại môn này nên gọi nôm na là ‘chết trận cần phải thống kê’! Hì!
“Haiz! Đừng nhắc. Tính tình thầy ấy không chút lãng mạn nào. Khô khan như cái xác di động, cô thấy mà phiền, đang cân nhắc có nên bỏ mặc thầy ấy nữa không… Thôi đi, em không còn chuyện phải làm à? Đứng đây nắng muốn chết, cô không muốn dựa cột chết khô như vầy đâu, xấu lắm. ” Chu Lệ nhắc nhở cô gái.
“Dạ có! Lúc nãy mẹ anh ấy có gọi điện cho em, hỏi em đã đến chưa. Dì ấy nói nếu đến rồi thì đi thẳng lại nhà dì luôn, dì đang ở nhà đợi em!” Diệp Tri Thu trình bày.
“Đi thôi, chần chờ gì nữa... Nhìn cái gì chứ, cậu ấy không thể bốc hơi biến mất đâu, rồi cũng phải về nhà mà... Đi thôi!” Chu Lệ kéo cô trò nhỏ đang còn lưu luyến ngắm nhìn người đang bận rộn dọn hàng bên kia.
“Dạ, mình đi!” Diệp Tri Thu nói nhưng mắt vẫn không rời khỏi thân ảnh kia.
-------------------------
Đến căn hộ số 502, Diệp Tri Thu định gõ cửa thì cô Chu ngăn lại, cô nói: “Thôi, đưa em đến đây, cô phải đi rồi. Chiều còn có tiết dạy nữa… Chúc em vui vẻ nha!”
Diệp Tri Thu kéo tay cô: “Cô ơi, vào trong luôn đi, dù gì một mình em… em không dám...”
“Cô nói em nghe này. Lúc nãy cô đã gạt cậu ta, nếu bây giờ cô vào nhà, chốc lát sau cậu ta về phát hiện ra cô thì nguy. Chí ít là trong giai đoạn hai đứa chưa thành đôi, cô không thể xuất hiện trước mặt cậu ấy nha!” Chu Lệ giải thích hợp tình hợp lí.
Diệp Tri Thu hiểu ý gật đầu, buông tay cô Chu ra: “Cô ơi, em cảm ơn cô nhiều lắm…!” cô không biết phải nói gì đây, thực sự cô rất cảm kích cô giáo Chu.
“Xí! Nói cái gì ơn nghĩa. Em đã hứa cho cô một bàn tiệc, nhất định không được nuốt lời. Hì…hì!” Chu Lệ nhắc lại lời Diệp Tri Thu đã hứa.
- Tuân lệnh! Em nhớ mà.
Sau đó Chu Lệ bị Diệp Tri Thu nhét hết mấy thứ ‘chiến lợi phẩm’ vào tay, cô trừng mắt cô trò nhỏ một lát nhưng không còn cách nào kiên trì được nữa, rốt cuộc cũng hậm hực rời đi. Diệp Tri Thu mới nhấc tay lên gõ tấm cửa gỗ. Bên trong bước ra là Hà Thúy Bình, khi bà nhìn thấy Diệp Tri Thu bà cười tít mắt, lôi kéo cô vào trong một cách tự nhiên…
“Này Tri Thu, con nói khoảng 7 giờ là đến nơi, mà giờ này mới đến, sao chậm vậy con? Làm dì lo muốn chết!” Hà Thúy Bình lo lắng cho cô.
“Dạ… tại vì… À, con phải ghé vô trường với cô của con rồi mới đến đây được.” Diệp Tri Thu trả lời.
Hà Thúy Bình mở cửa ra nhìn lại, quay đầu hỏi: “Ủa, cô giáo con đâu?”
- Dạ… Cô con về trường để chuẩn bị tiết dạy buổi chiều. Cô nói hẹn dịp khác ghé thăm dì sau.
“Ùm! Vậy con ăn sáng chưa?” Hà Thúy Bình lại hỏi han ân cần.
Diệp Tri Thu ngại ngùng, vặn xoắn ngón tay: “Dạ… con…”
“Chưa ăn đúng không? Xấu hổ gì chứ. Thiệt tình, dì đã xem con là con cháu trong nhà, con còn khách sáo với dì làm gì chứ? Thôi, đợi dì chút, dì lấy đồ ăn cho con ăn nha!” Hà Thúy Bình đon đả đi vào bếp. Diệp Tri Thu thấy mình đã làm phiền dì quá, nên cô không ngồi đó mà đợi, cũng vọt đứng dậy chạy theo Hà Thúy Bình vào trong.