Diệp Tri Thu đâu có ngoan ngoãn chịu để yên cho Hoa Vân Phong dắt đi. Cô cứ luôn miệng lãi nhãi cái gì đó, rồi hai tay cứ múa may loạn xạ. Hoa Vân Phong phải khá vất vả mới đưa cô gái đi được một đoạn ngắn, thế rồi chốc lát sau cô gái lại không chịu đi nữa, mà ôm lấy cánh cửa toilet không chịu bỏ ra.
Hoa Vân Phong hết cách, đành phải dỗ dành: “Diệp tiểu thư, cô nói muốn ngủ sao lại ôm cánh cửa làm chúng ta không di chuyển được. Cô buông ra, chúng ta cùng đi tiếp được không?”
Diệp Tri Thu nghe tiếng được tiếng không, hỏi lại: “Đi đâu?.... a….” vẫn tiếng nhừa nhựa ngân dài.
Hoa Vân Phong bắt đầu đổ mồ hôi với cô gái này rồi, nhưng anh vẫn không nổi giận: “Đi ngủ a!”. (Nên hiểu rằng lúc thốt ra những lời này trong đầu anh khá là ‘trong sáng’ đó nha!)
Diệp Tri Thu giống như bừng tĩnh trong chốc lát, cô hét lớn: “Ngủ? Ai ngủ với anh? Tránh ra…” người ta tự đi được mà!
Người say có bao giờ tự nhận mình say? Người nói mình đã say đương nhiên là người còn tỉnh. Đối với Diệp Tri Thu, cô chưa hề biết cảm giác say là gì, lúc nãy mới thấy cả đầu nhức nhối như búa bổ, mắt nhìn vật gì cũng ra hai ba cái, rồi cả người nóng ran khó chịu, rất muốn cởi hết quần áo trên người cho mát…
Cô nghiêng ngả lảo đảo tự mình rời khỏi vòng tay của Hoa Vân Phong. Trước đó, cô còn đẩy anh một cái thật mạnh khi anh không hề có sự đề phòng, nếu không có bức tường phía sau nhất định đứng không vững rồi. Anh lên tiếng gọi cô lại nhưng vô ích, cô gái tự mình độc hành không muốn ai đụng chạm vào!
Diệp Tri Thu hướng theo chỗ ánh sáng từ ban công hắt vào mà đi. Thời điểm này, bên ngoài đã có những tia nắng vàng hoe mạnh mẽ xuyên vào lớp cửa kính. Đến đó, cô thô lỗ mở toang cánh cửa, dường như là bên trong ngột ngạt khó chịu lắm, lúc ra đến đây, cô thoải mái vô cùng.
Cô nhoài người ra ngoài lan can, đưa mặt mình ra đón những tia nắng sớm, khoái chí cười cười, sau đó là la hét thật to: “A…a…a….” rồi đột nhiên không biết nước mắt từ đâu ào đến, tràn ra khóe mi. Cô khóc! Cảm xúc phức tạp của cô gái không ai lý giải được…
Hoa Vân Phong nghe tiếng thét của cô nên đi ra ngoài ban công. Anh gọi cô: “Diệp tiểu thư…”
Chưa kịp nói gì, Diệp Tri Thu đã xoay người qua, nhìn anh bằng đôi mắt mơ màng, nhưng lúc này nếu Hoa Vân Phong thấy được nhất định sẽ bị sặc máu mũi cho xem…
Đầu tóc cô gái trước mặt hơi rối loạn, lại toát lên vẻ đẹp tự nhiên khó tả. Khuôn mặt vì say mà ửng hồng, hai gò má mang màu của quả mận đỏ cùng đôi mắt khép mở quyến rũ như mời gọi. Và hơn thế nữa, do cảm thấy nóng bức trong người, nên cô đã mở hai cái nút áo phía trên cho mát, lộ ra vùng cổ và xương quai xanh trắng ngần… Thử hỏi có ai dám nói mình không ngất ngây nếu diễn cảnh đó hiển lộ trước mặt?
Diệp Tri Thu thấy Hoa Vân Phong tiến về hướng mình, cô lại rụt lui ra phía sau, cố ý tránh né anh. Cô hỏi: “Ai vậy, sao theo người ta hoài a… a…?”
“Diệp tiểu thư, đây là ban công nguy hiểm lắm, vào trong nói chuyện được không?” Hoa Vân Phong cố năn nỉ cô. Ở ngoài này anh không thể nào kiểm soát được cục diện, sợ cô sơ sẩy sẽ rất nguy hiểm.
Đột nhiên Diệp Tri Thu không xa cách nữa, cô tiến dần lại gần anh, nắm lấy cổ áo của anh, trong khóe mắt lóe lên những giọt lệ long lanh còn lưu lại.
Cô nói trong tiếng nấc: “Anh biết không? Tôi yêu anh ta, nhưng anh ta đối xử với tôi không tốt chút nào…” đánh cái ợ toàn là mùi rượu phả vào mặt Hoa Vân Phong, cô thì thầm: “Anh ấy đã có người con gái khác rồi… Anh nói xem, đàn ông đều xấu… Đúng không?... hả… a….”
Diệp Tri Thu lúc này vừa khóc, vừa nháo, vừa nói, vừa nức nở, lại càu nhàu đủ thứ. Nước mắt như mưa rào cứ rơi mãi, cuối cùng là úp mặt mình vào ngực Hoa Vân Phong mà khóc ngon lành.
Hoa Vân Phong không ghét bỏ chút nào, anh vươn bàn tay to lớn của mình đặt lên sau đầu của Diệp Tri Thu, đè chặt vào lòng mình. Từng ngón tay thon dài khẽ vuốt tóc cô, anh muốn nỗi đau của cô truyền sang hết cho anh, để những giọt nước mắt kia được thay thế bằng nụ cười giòn tan của cô. Diệp Tru Thu như thế này làm anh đau lòng lắm!
Hoa Vân Phong khẽ thở dài: “Thiệu Đông làm cô tổn thương đến vậy sao?”
Diệp Tri Thu tiếng khóc đứt quãng, vốn không nghe rõ cái gì hết, nhưng chỉ nghe loáng thoáng từ “tổn thương” cô khóc càng to hơn, gật đầu vài cái rồi nói nghẹn ngào: “Ở đây đau lắm!” cô chỉ vị trí trái tim của mình “Tôi vốn định thổ lộ tình cảm với anh ấy, nhưng tôi nghe người ta nói…hic… anh ấy… anh ấy nói nói cười cười với một người con gái khác… hic… Tôi ghen tị lắm à…!”
Nói rồi xem ngực của Hoa Vân Phong là cái gối ôm, cô cứ đập đầu vào đó. Thình thịch… thình thịch… không chút kiêng nể nào mà tự nhiên làm như vậy. Còn Hoa Vân Phong chẳng những không để tâm bản thân có đau hay không, anh chỉ sợ ngực mình cứng quá làm cô đau, nên anh lấy tay giữ đầu cô lại rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ an ủi trìu mến.
Anh nói: “Tôi không ngờ cô có tình cảm sâu nặng với anh ta như vậy!”
Diệp Tri Thu dùng tay đấm ra sau lưng Hoa Vân Phong mấy cái rồi mới chịu nói: “Sao không sâu đậm? Anh biết cái gì mà nói? Tôi thích anh ấy từ cái nhìn đầu tiên… Anh nói có khéo không, tôi và anh ấy gặp nhau, quen nhau cũng không lâu, số lần gặp lại cũng vô cùng hiếm… nhưng tôi đã yêu anh ấy từ thuở nào tôi cũng không biết nữa... ”
Hoa Vân Phong cau lại đôi mày kiếm, anh thì thầm như an ủi vào tai Diệp Tri Thu: “Diệp tiểu thư, cô yên tâm. Tôi nhất định bắt anh ta phải giải thích rõ chuyện này với cô, không để cô chịu ủy khuất đâu!”
Diệp Tri Thu nghe nói vậy vội giãy nảy khỏi vòng tay của anh, mắt nhắm mắt mở nhìn người đối diện rồi chỉ một ngón tay vào ngực anh nói như hâm dọa: “Anh dám, anh dám chạm đến một sợi lông chân của anh ấy xem… Tôi liều mạng với anh… ực… Nghe chưa hả?”
Hoa Vân phong bất đắc dĩ đành phải chịu yếu thế để cô giương oai thôi, anh gật đầu và “Ân!” một tiếng xem như đồng ý rồi.
Rồi cả hai không hẹn mà cùng im lặng. Hoa Vân Phong đang gặm nhấm nỗi đau như có một bàn tay vô hình nào đó vò nát trái tim. Anh không ngờ chỉ mới gặp nhau thời gian ngắn mà Diệp Tri Thu lại có tình cảm quá sâu đậm với Bạch Thiệu Đông như thế. Và điều mà anh không bao giờ muốn xảy ra nhất đã hiện hữu, huynh đệ của anh làm đau lòng người con gái anh yêu đến nỗi phải mượn rượu giải sầu như thế này.
Cũng may cô ấy đến nhà anh mà say ngất ngưởng thế nào cũng không sao, nếu đến quán bar hay một nơi nào đó khác thì chẳng phải rất nguy hiểm sao. Anh thật sự không dám nghĩ tiếp.
Anh rất muốn tìm Bạch Thiệu Đông tới ngay bây giờ và chỉ rõ cho anh ta thấy người con gái ngốc này vì anh ta mà khổ sở đến mức đó, hỏi anh ta rốt cuộc có trái tim không, nhẫn tâm vậy sao? Nhưng lúc nãy anh đã hứa với Diệp Tri Thu sẽ không làm tổn hại đến Bạch Thiệu Đông, dù là lời hứa với một người say, nhưng Hoa Vân Phong vẫn rất xem trọng.
Đúng thế, anh sẽ không tìm Bạch Thiệu Đông đòi lại lẽ phải gì cả, vì anh và cô ngoại trừ tình cảm sâu kín anh dành cho cô ra thì giữa họ chỉ là quen biết sơ giao mà thôi, chưa nói đến từ thân thiết thì làm sao vì cô mà giành công đạo? Hơn nữa bản thân cô cũng không cần điều đó từ anh, cô dù say không còn phân biệt trắng đen, nhưng trong tiềm thức vẫn có ý chí kiên quyết bảo vệ người mình yêu. Đúng là một cô gái si tình hiếm thấy!
Mặt khác, anh không thể vì một người con gái mà làm rạn nứt tình cảm mười mấy năm của mình và Bạch Thiệu Đông. Tình thế tiến thoái lưỡng nan này quả thật làm con người ta phải đau đầu!
Hai người giữ yên lặng như thế trong thời gian cũng khá lâu. Hoa Vân Phong chìm vào suy nghĩ sâu xa, còn cô nàng kia thì tựa vào vai anh mà ngủ ngon lành. Vốn dĩ Hoa Vân Phong còn chưa phát hiện ra, nhưng vì tiếng ngái ngủ của cô gái làm anh bừng tĩnh.
Hình như Diệp Tri Thu ngủ cũng không yên ổn, lâu lâu cô có phát ra một vài âm thanh vụn vặt cùng với một số hành động khó mà đỡ nổi. Chẳng hạn như: Ban đầu cô còn hấp hấp cái mũi vì vừa mới khóc xong vẫn chưa hoàn toàn nín hẳn, rồi nước mắt nước mũi còn chưa kịp khô đã bị cô dùng tay quệt lấy, xong đem nó chùi hết vào áo của Hoa Vân Phong một cách vô thức.
Cô gái à, cô có biết không, người ngoan ngoãn ngồi đây nãy giờ chịu sự hành hạ của cô thực khổ sở nha. Anh ta có tính thích sạch sẽ, nhưng cô yên tâm, chỉ cần là của cô thì anh không một chút ghét bỏ nào, đổi lại là ai khác nhất định đã bị mặc kệ từ lâu rồi… Hì!
Ngoài ra cô hình như còn nằm mộng thấy cái gì đó, khi thì la hét, khi thì cười cười, chốc lát lại xua tay múa chân mà người phải gánh chịu tai nạn không ai khác chính là Hoa Vân Phong.
Anh thật sự hết cách với cô rồi, chỉ còn cách làm điểm tựa cho cô đến khi nào cô hoàn toàn ngủ say mới được giây phút yên bình chút xíu. Lúc này, anh mới xoay người qua ôm lấy thân thể ‘Mình hạc xương mai’ của cô rồi bế trên tay. Cô gái này thật sự rất nhẹ như ôm một con búp bê vải mềm mại vậy. Chẳng trách Bạch Thiệu Đông nói cô rất gầy, cần ăn bồi dưỡng thêm.
Anh lại cảm thấy đau lòng: Nay cô vì Bạch Thiệu Đông mà đau khổ thế này, nhất định sẽ phải chịu giày vò về tinh thần nhiều lắm, đồng thời thể xác cũng sẽ hao mòn theo. Hoa Vân Phong tự hứa với lòng mình, từ nay trở đi, anh sẽ đối xử tốt với cô hơn, dù bất cứ lúc nào cô cần anh làm việc gì vì cô, anh nhất định sẽ cố gắng hết sức, không còn tránh mặt cô như trước nữa. Để cô có thể vượt qua nỗi đau này, anh mong muốn có thể nghe tiếng nói cười hồn nhiên của cô như thuở ban đầu.
Hoa Vân Phong bế bổng cô gái trên tay, do động tác đột ngột thay đổi, Diệp Tri Thu trong miệng hầm hừ một tiếng khe khẽ, rồi sau đó hơi vùng vẫy. Hoa Vân Phong phải ôm chặt cô vào lòng sợ cô sẽ ngã xuống mất… Diệp Tri Thu mơ màng mở miệng: “Làm gì a?”
Hoa Vân Phong ngắn gọn trả lời: “Đi ngủ!”
Diệp Tri Thu nghe đến đáp án, cũng chẳng biết có hiểu hay không nhưng ngay sau đó cô cười cười lún sâu đôi đồng tiền và úp mặt vào lồng ngực rộng lớn của Hoa Vân Phong, cùng lúc vươn hai tay ôm chặt lấy cổ của anh, tìm một vị trí thoải mái mà cọ cọ mái đầu vào đó, chỉ chốc lát sau phát ra tiếng thở khì khì… cô lại ngủ say sưa nữa rồi!
Hoa Vân Phong hết cách, đành phải dỗ dành: “Diệp tiểu thư, cô nói muốn ngủ sao lại ôm cánh cửa làm chúng ta không di chuyển được. Cô buông ra, chúng ta cùng đi tiếp được không?”
Diệp Tri Thu nghe tiếng được tiếng không, hỏi lại: “Đi đâu?.... a….” vẫn tiếng nhừa nhựa ngân dài.
Hoa Vân Phong bắt đầu đổ mồ hôi với cô gái này rồi, nhưng anh vẫn không nổi giận: “Đi ngủ a!”. (Nên hiểu rằng lúc thốt ra những lời này trong đầu anh khá là ‘trong sáng’ đó nha!)
Diệp Tri Thu giống như bừng tĩnh trong chốc lát, cô hét lớn: “Ngủ? Ai ngủ với anh? Tránh ra…” người ta tự đi được mà!
Người say có bao giờ tự nhận mình say? Người nói mình đã say đương nhiên là người còn tỉnh. Đối với Diệp Tri Thu, cô chưa hề biết cảm giác say là gì, lúc nãy mới thấy cả đầu nhức nhối như búa bổ, mắt nhìn vật gì cũng ra hai ba cái, rồi cả người nóng ran khó chịu, rất muốn cởi hết quần áo trên người cho mát…
Cô nghiêng ngả lảo đảo tự mình rời khỏi vòng tay của Hoa Vân Phong. Trước đó, cô còn đẩy anh một cái thật mạnh khi anh không hề có sự đề phòng, nếu không có bức tường phía sau nhất định đứng không vững rồi. Anh lên tiếng gọi cô lại nhưng vô ích, cô gái tự mình độc hành không muốn ai đụng chạm vào!
Diệp Tri Thu hướng theo chỗ ánh sáng từ ban công hắt vào mà đi. Thời điểm này, bên ngoài đã có những tia nắng vàng hoe mạnh mẽ xuyên vào lớp cửa kính. Đến đó, cô thô lỗ mở toang cánh cửa, dường như là bên trong ngột ngạt khó chịu lắm, lúc ra đến đây, cô thoải mái vô cùng.
Cô nhoài người ra ngoài lan can, đưa mặt mình ra đón những tia nắng sớm, khoái chí cười cười, sau đó là la hét thật to: “A…a…a….” rồi đột nhiên không biết nước mắt từ đâu ào đến, tràn ra khóe mi. Cô khóc! Cảm xúc phức tạp của cô gái không ai lý giải được…
Hoa Vân Phong nghe tiếng thét của cô nên đi ra ngoài ban công. Anh gọi cô: “Diệp tiểu thư…”
Chưa kịp nói gì, Diệp Tri Thu đã xoay người qua, nhìn anh bằng đôi mắt mơ màng, nhưng lúc này nếu Hoa Vân Phong thấy được nhất định sẽ bị sặc máu mũi cho xem…
Đầu tóc cô gái trước mặt hơi rối loạn, lại toát lên vẻ đẹp tự nhiên khó tả. Khuôn mặt vì say mà ửng hồng, hai gò má mang màu của quả mận đỏ cùng đôi mắt khép mở quyến rũ như mời gọi. Và hơn thế nữa, do cảm thấy nóng bức trong người, nên cô đã mở hai cái nút áo phía trên cho mát, lộ ra vùng cổ và xương quai xanh trắng ngần… Thử hỏi có ai dám nói mình không ngất ngây nếu diễn cảnh đó hiển lộ trước mặt?
Diệp Tri Thu thấy Hoa Vân Phong tiến về hướng mình, cô lại rụt lui ra phía sau, cố ý tránh né anh. Cô hỏi: “Ai vậy, sao theo người ta hoài a… a…?”
“Diệp tiểu thư, đây là ban công nguy hiểm lắm, vào trong nói chuyện được không?” Hoa Vân Phong cố năn nỉ cô. Ở ngoài này anh không thể nào kiểm soát được cục diện, sợ cô sơ sẩy sẽ rất nguy hiểm.
Đột nhiên Diệp Tri Thu không xa cách nữa, cô tiến dần lại gần anh, nắm lấy cổ áo của anh, trong khóe mắt lóe lên những giọt lệ long lanh còn lưu lại.
Cô nói trong tiếng nấc: “Anh biết không? Tôi yêu anh ta, nhưng anh ta đối xử với tôi không tốt chút nào…” đánh cái ợ toàn là mùi rượu phả vào mặt Hoa Vân Phong, cô thì thầm: “Anh ấy đã có người con gái khác rồi… Anh nói xem, đàn ông đều xấu… Đúng không?... hả… a….”
Diệp Tri Thu lúc này vừa khóc, vừa nháo, vừa nói, vừa nức nở, lại càu nhàu đủ thứ. Nước mắt như mưa rào cứ rơi mãi, cuối cùng là úp mặt mình vào ngực Hoa Vân Phong mà khóc ngon lành.
Hoa Vân Phong không ghét bỏ chút nào, anh vươn bàn tay to lớn của mình đặt lên sau đầu của Diệp Tri Thu, đè chặt vào lòng mình. Từng ngón tay thon dài khẽ vuốt tóc cô, anh muốn nỗi đau của cô truyền sang hết cho anh, để những giọt nước mắt kia được thay thế bằng nụ cười giòn tan của cô. Diệp Tru Thu như thế này làm anh đau lòng lắm!
Hoa Vân Phong khẽ thở dài: “Thiệu Đông làm cô tổn thương đến vậy sao?”
Diệp Tri Thu tiếng khóc đứt quãng, vốn không nghe rõ cái gì hết, nhưng chỉ nghe loáng thoáng từ “tổn thương” cô khóc càng to hơn, gật đầu vài cái rồi nói nghẹn ngào: “Ở đây đau lắm!” cô chỉ vị trí trái tim của mình “Tôi vốn định thổ lộ tình cảm với anh ấy, nhưng tôi nghe người ta nói…hic… anh ấy… anh ấy nói nói cười cười với một người con gái khác… hic… Tôi ghen tị lắm à…!”
Nói rồi xem ngực của Hoa Vân Phong là cái gối ôm, cô cứ đập đầu vào đó. Thình thịch… thình thịch… không chút kiêng nể nào mà tự nhiên làm như vậy. Còn Hoa Vân Phong chẳng những không để tâm bản thân có đau hay không, anh chỉ sợ ngực mình cứng quá làm cô đau, nên anh lấy tay giữ đầu cô lại rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ an ủi trìu mến.
Anh nói: “Tôi không ngờ cô có tình cảm sâu nặng với anh ta như vậy!”
Diệp Tri Thu dùng tay đấm ra sau lưng Hoa Vân Phong mấy cái rồi mới chịu nói: “Sao không sâu đậm? Anh biết cái gì mà nói? Tôi thích anh ấy từ cái nhìn đầu tiên… Anh nói có khéo không, tôi và anh ấy gặp nhau, quen nhau cũng không lâu, số lần gặp lại cũng vô cùng hiếm… nhưng tôi đã yêu anh ấy từ thuở nào tôi cũng không biết nữa... ”
Hoa Vân Phong cau lại đôi mày kiếm, anh thì thầm như an ủi vào tai Diệp Tri Thu: “Diệp tiểu thư, cô yên tâm. Tôi nhất định bắt anh ta phải giải thích rõ chuyện này với cô, không để cô chịu ủy khuất đâu!”
Diệp Tri Thu nghe nói vậy vội giãy nảy khỏi vòng tay của anh, mắt nhắm mắt mở nhìn người đối diện rồi chỉ một ngón tay vào ngực anh nói như hâm dọa: “Anh dám, anh dám chạm đến một sợi lông chân của anh ấy xem… Tôi liều mạng với anh… ực… Nghe chưa hả?”
Hoa Vân phong bất đắc dĩ đành phải chịu yếu thế để cô giương oai thôi, anh gật đầu và “Ân!” một tiếng xem như đồng ý rồi.
Rồi cả hai không hẹn mà cùng im lặng. Hoa Vân Phong đang gặm nhấm nỗi đau như có một bàn tay vô hình nào đó vò nát trái tim. Anh không ngờ chỉ mới gặp nhau thời gian ngắn mà Diệp Tri Thu lại có tình cảm quá sâu đậm với Bạch Thiệu Đông như thế. Và điều mà anh không bao giờ muốn xảy ra nhất đã hiện hữu, huynh đệ của anh làm đau lòng người con gái anh yêu đến nỗi phải mượn rượu giải sầu như thế này.
Cũng may cô ấy đến nhà anh mà say ngất ngưởng thế nào cũng không sao, nếu đến quán bar hay một nơi nào đó khác thì chẳng phải rất nguy hiểm sao. Anh thật sự không dám nghĩ tiếp.
Anh rất muốn tìm Bạch Thiệu Đông tới ngay bây giờ và chỉ rõ cho anh ta thấy người con gái ngốc này vì anh ta mà khổ sở đến mức đó, hỏi anh ta rốt cuộc có trái tim không, nhẫn tâm vậy sao? Nhưng lúc nãy anh đã hứa với Diệp Tri Thu sẽ không làm tổn hại đến Bạch Thiệu Đông, dù là lời hứa với một người say, nhưng Hoa Vân Phong vẫn rất xem trọng.
Đúng thế, anh sẽ không tìm Bạch Thiệu Đông đòi lại lẽ phải gì cả, vì anh và cô ngoại trừ tình cảm sâu kín anh dành cho cô ra thì giữa họ chỉ là quen biết sơ giao mà thôi, chưa nói đến từ thân thiết thì làm sao vì cô mà giành công đạo? Hơn nữa bản thân cô cũng không cần điều đó từ anh, cô dù say không còn phân biệt trắng đen, nhưng trong tiềm thức vẫn có ý chí kiên quyết bảo vệ người mình yêu. Đúng là một cô gái si tình hiếm thấy!
Mặt khác, anh không thể vì một người con gái mà làm rạn nứt tình cảm mười mấy năm của mình và Bạch Thiệu Đông. Tình thế tiến thoái lưỡng nan này quả thật làm con người ta phải đau đầu!
Hai người giữ yên lặng như thế trong thời gian cũng khá lâu. Hoa Vân Phong chìm vào suy nghĩ sâu xa, còn cô nàng kia thì tựa vào vai anh mà ngủ ngon lành. Vốn dĩ Hoa Vân Phong còn chưa phát hiện ra, nhưng vì tiếng ngái ngủ của cô gái làm anh bừng tĩnh.
Hình như Diệp Tri Thu ngủ cũng không yên ổn, lâu lâu cô có phát ra một vài âm thanh vụn vặt cùng với một số hành động khó mà đỡ nổi. Chẳng hạn như: Ban đầu cô còn hấp hấp cái mũi vì vừa mới khóc xong vẫn chưa hoàn toàn nín hẳn, rồi nước mắt nước mũi còn chưa kịp khô đã bị cô dùng tay quệt lấy, xong đem nó chùi hết vào áo của Hoa Vân Phong một cách vô thức.
Cô gái à, cô có biết không, người ngoan ngoãn ngồi đây nãy giờ chịu sự hành hạ của cô thực khổ sở nha. Anh ta có tính thích sạch sẽ, nhưng cô yên tâm, chỉ cần là của cô thì anh không một chút ghét bỏ nào, đổi lại là ai khác nhất định đã bị mặc kệ từ lâu rồi… Hì!
Ngoài ra cô hình như còn nằm mộng thấy cái gì đó, khi thì la hét, khi thì cười cười, chốc lát lại xua tay múa chân mà người phải gánh chịu tai nạn không ai khác chính là Hoa Vân Phong.
Anh thật sự hết cách với cô rồi, chỉ còn cách làm điểm tựa cho cô đến khi nào cô hoàn toàn ngủ say mới được giây phút yên bình chút xíu. Lúc này, anh mới xoay người qua ôm lấy thân thể ‘Mình hạc xương mai’ của cô rồi bế trên tay. Cô gái này thật sự rất nhẹ như ôm một con búp bê vải mềm mại vậy. Chẳng trách Bạch Thiệu Đông nói cô rất gầy, cần ăn bồi dưỡng thêm.
Anh lại cảm thấy đau lòng: Nay cô vì Bạch Thiệu Đông mà đau khổ thế này, nhất định sẽ phải chịu giày vò về tinh thần nhiều lắm, đồng thời thể xác cũng sẽ hao mòn theo. Hoa Vân Phong tự hứa với lòng mình, từ nay trở đi, anh sẽ đối xử tốt với cô hơn, dù bất cứ lúc nào cô cần anh làm việc gì vì cô, anh nhất định sẽ cố gắng hết sức, không còn tránh mặt cô như trước nữa. Để cô có thể vượt qua nỗi đau này, anh mong muốn có thể nghe tiếng nói cười hồn nhiên của cô như thuở ban đầu.
Hoa Vân Phong bế bổng cô gái trên tay, do động tác đột ngột thay đổi, Diệp Tri Thu trong miệng hầm hừ một tiếng khe khẽ, rồi sau đó hơi vùng vẫy. Hoa Vân Phong phải ôm chặt cô vào lòng sợ cô sẽ ngã xuống mất… Diệp Tri Thu mơ màng mở miệng: “Làm gì a?”
Hoa Vân Phong ngắn gọn trả lời: “Đi ngủ!”
Diệp Tri Thu nghe đến đáp án, cũng chẳng biết có hiểu hay không nhưng ngay sau đó cô cười cười lún sâu đôi đồng tiền và úp mặt vào lồng ngực rộng lớn của Hoa Vân Phong, cùng lúc vươn hai tay ôm chặt lấy cổ của anh, tìm một vị trí thoải mái mà cọ cọ mái đầu vào đó, chỉ chốc lát sau phát ra tiếng thở khì khì… cô lại ngủ say sưa nữa rồi!