Hoa Vân Phong luôn tự ti sâu sắc về khiếm khuyết của mình. Nhưng chưa bao giờ nói ra miệng mà thôi. Còn Diệp Tri Thu vẫn hồn nhiên không biết tâm trạng đang dần chùng xuống của anh.
Sau khi Hoa Vân Phong vì chiều theo sự vui sướng của cô mà giấu giếm nỗi lòng, nhất thời không khí cương lại, cứng nhắc và Bạch Thiệu Đông đã có công phá vỡ bầu không khí có phần gượng ép này:
- Này, cậu lấy bánh cho tôi nhanh chút, tôi còn vào bệnh viện nữa! Lấy nhiều nhiều, đủ loại nhe…
Hoa Vân Phong trả lời ngắn gọn:
- Ùm!
Rồi anh bắt tay vào công việc. Sau đó đưa hộp giấy theo ý muốn của Bạch Thiệu Đông đến cho anh ta. Còn Bạch Thiệu Đông khi nhận được hộp bánh thì đơn giản cảm ơn một tiếng, nhìn ngang qua Diệp Tri Thu nói:
- Thôi, tôi đi đây, trả lại không gian cho hai người!
Diệp Tri Thu lập tức tiến lên ngăn lại:
- Ế… ê… Anh còn chưa trả tiền mà!
Có người nào đến mua đồ người ta sau đó nói cảm ơn một tiếng rồi quay lưng đi không hả? Thiệt tình, dù là anh em một nhà cũng cần trả tiền nha!
Hoa Vân Phong làm như vô tội không nghe đến, lơ đễnh quay mặt đi chỗ khác. Bạch Thiệu Đông nhìn sang anh cầu cứu, thấy bạn mình ngoảnh mặt làm ngơ càng thêm lúng túng. Anh đến mua bánh đó giờ đâu có bị lấy tiền đâu à. Mà còn nữa, đường đường là một bác sĩ có tiếng, lại bị một cô bé mới tí tuổi đầu đòi tiền? Xấu mặt muốn chết!
Bạch Thiệu Đông đành dừng lại, hất mặt hỏi:
- Diệp Tri Thu, em kiếm chuyện với anh sao? Được rồi… tính đi, bao nhiêu tiền?
Diệp Tri Thu đương nhiên không bị lời nói đó làm nhụt chí, cô quyết đòi tiền mà! Cô quay sang phía Hoa Vân phong muốn mở miệng hỏi anh bao nhiêu tiền, nhưng Hoa Vân Phong dường như hiểu ý, anh nén cười và nói:
- Bảy mươi tám ngàn!
Diệp Tri Thu gật mạnh đầu một cái, quay trở về phía Bạch Thiệu Đông nói lớn tiếng:
- Tám mươi ngàn! Tiền lời hai ngàn bởi vì nãy giờ anh làm mất nhiều thời gian của chúng tôi.
Hay cho câu “thời gian của chúng tôi”, Bạch Thiệu Đông ghen tị quá, cô ấy cướp đi huynh đệ anh yêu quí nhất rồi đó… Mặt anh càng không tình nguyện, làm Diệp Tri Thu tưởng rằng anh không muốn trả tiền. Cô nói tiếp:
- Anh có thể kí giấy nợ… Làm anh em nhất định anh ấy không chấp nhất! – “Anh ấy” chính là Hoa Vân Phong của cô.
Bạch Thiệu Đông càng sượng mặt. Cô nói anh phải kí giấy nợ như là kẻ nợ tiền chuyên nghiệp vậy đó. Anh lấy tiền ra đưa cho Diệp Tri Thu:
- Nè, sợ em luôn! Vân Phong à, cậu lợi hại quá, lôi kéo được một bảo kê nhiệt tình như vậy… ai mà dám mua thiếu đây!
Diệp Tri Thu cười híp mí, cô xem đây là lời khen ngợi. Cô đem tiền Bạch Thiệu Đông đưa mà nhét hết vào tay Hoa Vân Phong. Tờ giấy một trăm ngàn đồng chẵn. Cô cười tươi, nói:
- Anh không cần thối lại tiền đâu. Bạch đại gia chúng ta không cần chút tiền lẻ đó đâu đúng không… Cảm ơn Bạch đại gia. Mời anh đi thong thả!
Bạch Thiệu Đông trợn trắng mắt. Anh có thể thua trong tay cô gái này sao? Thật là hết nói… này gọi là cướp không phải bảo kê! Anh có hơi tủi thân, không cần nói cũng biết huynh đệ anh bênh vực Diệp Tri Thu chắc rồi.
Bạch Thiệu Đông uất ức tố khổ:
- Vân Phong à, cậu buôn bán có Diệp tiểu thư đây rất mau làm giàu đó!
Diệp Tri Thu cãi lại:
- Anh là phó viện trưởng mà keo kiệt vậy sao? Có mấy ngàn đồng bạc mà kể lể nãy giờ. Anh tính phép tính đơn giản thôi, anh là bác sĩ lương tháng bao nhiêu tiền, trong khi người ta buôn bán nhỏ thế này tháng được bao nhiêu tiền đâu? Xí!
Bạch Thiệu Đông nhanh chóng phản bác:
- Lương bác sĩ của tôi? Cô có biết không…
Bạch Thiệu Đông chưa nói xong thì Hoa Vân Phong hắng giọng một cái, anh lập tức im miệng. Hoa Vân Phong nhắc nhở:
- Không phải đến bệnh viện sao?
Bạch Thiệu Đông không nói nữa. Lần này thực sự đi rồi. Anh đến mua bánh cũng là để làm cho ‘Băng sơn mĩ nhân’ vui vẻ mà thôi. Từ hôm gặp gỡ ‘Tiểu ca ca’ Hoa Vân Phong của cô, Tô Uyển Thanh thường xuyên nở nụ cười trên môi, ánh mắt dường như mơ mộng xa xôi. Anh biết, cô đang nhớ đến tiểu ca ca của mình mà thôi.
Bạch Thiệu Đông anh chưa từng vì một người con gái nào mà phải để tâm can đau khổ đến như vậy. Anh cũng cố gắng tiếp cận cô, nhưng cô ấy vẫn lịch sự xa cách làm anh vừa yêu vừa hờn. Anh nghĩ, chỉ còn cách đến tiệm bánh của Hoa Vân Phong mua bánh cho Tô Uyển Thanh, thì mới mong cô nhận lấy phần tình cảm đó. Dù sự vui mừng khi nhận bánh thực sự không dành cho anh.
Nơi đây còn lại hai người. Diệp Tri Thu mừng rỡ khoe tài năng của mình:
- Anh thấy sao? Mướn tôi bán bánh tiếp đi… Như anh Thiệu Đông nói đó, nhất định anh sẽ có thể làm giàu nhanh chóng nha!
Hoa Vân Phong bình tĩnh nói:
- Được Diệp tiểu thư giúp đỡ, tôi đương nhiên cầu còn không được.
Nói thiệt, nếu cô thật sự ở lại bán bánh kiểu như đối với Bạch Thiệu Đông vừa rồi. Thì sớm muộn cũng chỉ còn anh với cô rảnh rỗi ngồi trò chuyện cùng nhau thôi!
Diệp Tri Thu tưởng thật, cô vui vẻ gật đầu như gà mổ thóc:
- Được chứ. Vậy hễ tôi có cơ hội đến đây, nhất định sẽ đến bán tiếp anh. Hì!
Tiếng chuông điện thoại vang lên, là của Hoa vân Phong. Điện thoại anh để trong ngăn tủ. Anh mở tủ lấy ra và nhận cuộc gọi. Bên kia là Hà Thúy Bình, bà thăm hỏi:
- Con trai, Diệp tiểu thư còn đó không?
Hoa Van Phong trả lời:
- Dạ còn, đang đứng kế bên con. Mẹ muốn nói chuyện với cô ấy không?
Hà Thúy Bình nói:
- Thôi, không cần đâu! Mẹ nói với con đi. Lát nữa về nhớ tiếp đãi người ta cho tốt nghe không? Còn nữa, con nhớ ra chợ mua nguyện liệu nấu ăn đó. Tại hôm qua mẹ quên mua cari bột rồi, còn mua thêm dừa nạo về vắt nước nhe!
Hoa Vân Phong được mẹ nhắc nhở từng li từng tí, anh nghe và tiếp thu:
- Con biết rồi mẹ!
Hà Thúy Bình vừa lòng không nói nữa treo máy. Hoa Vân Phong định đem điện thoại để vào ngăn tủ thì Diệp Tri Thu nói với anh:
- Anh… ờ… cho tôi xin số điện thoại được không? Ý tôi là… khi nào tôi có cơ hội đến, nhất định liên lạc anh trước để hỏi chuyện phụ giúp anh bán bánh thôi mà!
Lí do không mấy hoàn chỉnh, nhưng Hoa Vân Phong làm bộ như không biết. Anh cười nói:
- Được! Cô đọc số điện thoại đi!
Diệp Tri Thu bắt đầu đọc, cô đọc sơ qua một lần rồi mới chăm chú nhìn động tác của Hoa Vân Phong. Anh cầm điện thoại để hơi gần bên tai, ngón tay trỏ lần trên phím số một cách chậm chạp. Mỗi lần nhấn xuống một số thì nghe tiếng bíp nho nhỏ. Đây không phải điện thoại chuyên dùng cho người khiếm thị, nó là loại đã cũ lắm rồi. Diệp Tri Thu thấy anh lần dò từng con số như vậy trong lòng lại đau thắt. Cô nói nhỏ với anh:
- Anh đưa đây tôi lưu số vào cho. Rồi tôi sẵn tiện chọn loại chuông chỉ dành cho một mình tôi thôi cho anh dễ nhận ra hé!
Thực ra đây là loại điện thoại tưởng chừng đã ‘tuyệt chủng’ lâu lắm rồi. Ngay cả Diệp Tri Thu cũng chưa bao giờ sử dụng loại này. Ờ thì có chút cổ xưa, nhưng đối với người như Diệp Tri Thu có thể ngâm nga cả ngày một mình chỉ cần có chiếc điện thoại trong tay là được thì chuyện khám phá các loại có chút lỗi thời này cũng không khó.
Hoa Vân Phong không từ chối. Anh đưa điện thoại cho cô và chờ đợi. Diệp Tri Thu nhanh chóng bắt nhịp được cách sử dụng rồi sau đó lưu số với cái tên “T – Vk iu”. Theo ý cô là “Thu – vợ yêu”, dù sao thì anh không nhìn thấy, mà điện thoại của anh chắc cũng không có ai dám đụng chạm vào đâu!
Cô nhấn nút lưu thông tin rồi lém lĩnh nhìn anh, cười thầm: Nhất định anh không biết đâu! Hì. Với lại cô chỉ viết tắt thôi mà, Từ “Vk” đâu có là cái gì nha, cái này chỉ là ngôn ngữ thông dụng của bọn thích chát chít trên mạng xã hội như cô mới tường tận thôi…
Làm xong hết thảy, cô nhấn phím gọi vào số máy của mình. Cô vui mừng cầm điện thoại mình lên xem… Hay chưa? Cô đã có số điện thoại của anh rồi đó! Từ nay dù ở nơi xa xôi, mỗi lần nhớ anh, cô chỉ cần tìm cớ gì đó gọi cho anh là được. Nghe tiếng nói của anh là cô đủ ấm áp con tim rồi.
Diệp Tri Thu trả điện thoại cho Hoa Vân Phong.
Hoa Vân Phong nhận lại chiếc điện thoại, nhưng không bỏ vào ngăn tủ mà nhét vào túi quần. Sau đó anh giơ chiếc chìa khóa về phía cô và nói:
- Đây là chìa khóa nhà tôi, cô cầm lấy trước…
Hoa Vân Phong còn chưa nói xong, trong đầu Diệp Tri Thu đã vang lên câu nói của Mật Mật: “Khi người đàn ông đưa chìa khóa nhà cho bạn, là khi đó anh ta đã yêu bạn thật lòng!”. Trời ạ, có lầm không? Anh đưa chìa khóa nhà cho cô. Phản ứng của Diệp Tri Thu đầu tiên là cảm động, vì dạo này cô nghe rất nhiều thông tin ‘bổ ích’ từ Mật Mật vì cô nàng ‘Bách khoa toàn thư’ về mớ tiểu thuyết ngôn tình đang thịnh hành trên mạng. Nói thiệt là Diệp Tri Thu cũng bắt đầu bị nhiễm nặng rồi!
Đang mơ mộng thì Hoa Vân Phong gọi cô:
- Diệp tiểu thư, cô có nghe tôi nói không?
Diệp Tri Thu nhìn anh, lắc đầu: cô không nghe, vì cô đang bận suy nghĩ mông lung thôi. Cô nhìn anh thủ thỉ nhận lỗi:
- Xin lỗi nha! Vừa rồi có chút không tập trung. Anh nói lại lần nữa đi.
Hoa Vân Phong hào phóng lập lại lời vừa nói:
- Diệp tiểu thư, giờ này cũng trễ rồi. Cô về nhà tôi trước đợi tôi một lát. Tôi ra chợ mua chút đồ sẽ về sau.
Diệp Tri Thu hiểu rồi, vì vậy anh mới đưa chìa khóa cho cô. Uổng công cô một hồi ảo mộng. Haiz! Cô phụng phịu:
- Được rồi!… à, mà anh đi chợ có xa lắm không? Hay là cho tôi đi chung với, chứ về nhà anh tôi cũng chơi có một mình, buồn chết quá! Được không? Nhe, cho tôi đi theo đi!
Sau khi Hoa Vân Phong vì chiều theo sự vui sướng của cô mà giấu giếm nỗi lòng, nhất thời không khí cương lại, cứng nhắc và Bạch Thiệu Đông đã có công phá vỡ bầu không khí có phần gượng ép này:
- Này, cậu lấy bánh cho tôi nhanh chút, tôi còn vào bệnh viện nữa! Lấy nhiều nhiều, đủ loại nhe…
Hoa Vân Phong trả lời ngắn gọn:
- Ùm!
Rồi anh bắt tay vào công việc. Sau đó đưa hộp giấy theo ý muốn của Bạch Thiệu Đông đến cho anh ta. Còn Bạch Thiệu Đông khi nhận được hộp bánh thì đơn giản cảm ơn một tiếng, nhìn ngang qua Diệp Tri Thu nói:
- Thôi, tôi đi đây, trả lại không gian cho hai người!
Diệp Tri Thu lập tức tiến lên ngăn lại:
- Ế… ê… Anh còn chưa trả tiền mà!
Có người nào đến mua đồ người ta sau đó nói cảm ơn một tiếng rồi quay lưng đi không hả? Thiệt tình, dù là anh em một nhà cũng cần trả tiền nha!
Hoa Vân Phong làm như vô tội không nghe đến, lơ đễnh quay mặt đi chỗ khác. Bạch Thiệu Đông nhìn sang anh cầu cứu, thấy bạn mình ngoảnh mặt làm ngơ càng thêm lúng túng. Anh đến mua bánh đó giờ đâu có bị lấy tiền đâu à. Mà còn nữa, đường đường là một bác sĩ có tiếng, lại bị một cô bé mới tí tuổi đầu đòi tiền? Xấu mặt muốn chết!
Bạch Thiệu Đông đành dừng lại, hất mặt hỏi:
- Diệp Tri Thu, em kiếm chuyện với anh sao? Được rồi… tính đi, bao nhiêu tiền?
Diệp Tri Thu đương nhiên không bị lời nói đó làm nhụt chí, cô quyết đòi tiền mà! Cô quay sang phía Hoa Vân phong muốn mở miệng hỏi anh bao nhiêu tiền, nhưng Hoa Vân Phong dường như hiểu ý, anh nén cười và nói:
- Bảy mươi tám ngàn!
Diệp Tri Thu gật mạnh đầu một cái, quay trở về phía Bạch Thiệu Đông nói lớn tiếng:
- Tám mươi ngàn! Tiền lời hai ngàn bởi vì nãy giờ anh làm mất nhiều thời gian của chúng tôi.
Hay cho câu “thời gian của chúng tôi”, Bạch Thiệu Đông ghen tị quá, cô ấy cướp đi huynh đệ anh yêu quí nhất rồi đó… Mặt anh càng không tình nguyện, làm Diệp Tri Thu tưởng rằng anh không muốn trả tiền. Cô nói tiếp:
- Anh có thể kí giấy nợ… Làm anh em nhất định anh ấy không chấp nhất! – “Anh ấy” chính là Hoa Vân Phong của cô.
Bạch Thiệu Đông càng sượng mặt. Cô nói anh phải kí giấy nợ như là kẻ nợ tiền chuyên nghiệp vậy đó. Anh lấy tiền ra đưa cho Diệp Tri Thu:
- Nè, sợ em luôn! Vân Phong à, cậu lợi hại quá, lôi kéo được một bảo kê nhiệt tình như vậy… ai mà dám mua thiếu đây!
Diệp Tri Thu cười híp mí, cô xem đây là lời khen ngợi. Cô đem tiền Bạch Thiệu Đông đưa mà nhét hết vào tay Hoa Vân Phong. Tờ giấy một trăm ngàn đồng chẵn. Cô cười tươi, nói:
- Anh không cần thối lại tiền đâu. Bạch đại gia chúng ta không cần chút tiền lẻ đó đâu đúng không… Cảm ơn Bạch đại gia. Mời anh đi thong thả!
Bạch Thiệu Đông trợn trắng mắt. Anh có thể thua trong tay cô gái này sao? Thật là hết nói… này gọi là cướp không phải bảo kê! Anh có hơi tủi thân, không cần nói cũng biết huynh đệ anh bênh vực Diệp Tri Thu chắc rồi.
Bạch Thiệu Đông uất ức tố khổ:
- Vân Phong à, cậu buôn bán có Diệp tiểu thư đây rất mau làm giàu đó!
Diệp Tri Thu cãi lại:
- Anh là phó viện trưởng mà keo kiệt vậy sao? Có mấy ngàn đồng bạc mà kể lể nãy giờ. Anh tính phép tính đơn giản thôi, anh là bác sĩ lương tháng bao nhiêu tiền, trong khi người ta buôn bán nhỏ thế này tháng được bao nhiêu tiền đâu? Xí!
Bạch Thiệu Đông nhanh chóng phản bác:
- Lương bác sĩ của tôi? Cô có biết không…
Bạch Thiệu Đông chưa nói xong thì Hoa Vân Phong hắng giọng một cái, anh lập tức im miệng. Hoa Vân Phong nhắc nhở:
- Không phải đến bệnh viện sao?
Bạch Thiệu Đông không nói nữa. Lần này thực sự đi rồi. Anh đến mua bánh cũng là để làm cho ‘Băng sơn mĩ nhân’ vui vẻ mà thôi. Từ hôm gặp gỡ ‘Tiểu ca ca’ Hoa Vân Phong của cô, Tô Uyển Thanh thường xuyên nở nụ cười trên môi, ánh mắt dường như mơ mộng xa xôi. Anh biết, cô đang nhớ đến tiểu ca ca của mình mà thôi.
Bạch Thiệu Đông anh chưa từng vì một người con gái nào mà phải để tâm can đau khổ đến như vậy. Anh cũng cố gắng tiếp cận cô, nhưng cô ấy vẫn lịch sự xa cách làm anh vừa yêu vừa hờn. Anh nghĩ, chỉ còn cách đến tiệm bánh của Hoa Vân Phong mua bánh cho Tô Uyển Thanh, thì mới mong cô nhận lấy phần tình cảm đó. Dù sự vui mừng khi nhận bánh thực sự không dành cho anh.
Nơi đây còn lại hai người. Diệp Tri Thu mừng rỡ khoe tài năng của mình:
- Anh thấy sao? Mướn tôi bán bánh tiếp đi… Như anh Thiệu Đông nói đó, nhất định anh sẽ có thể làm giàu nhanh chóng nha!
Hoa Vân Phong bình tĩnh nói:
- Được Diệp tiểu thư giúp đỡ, tôi đương nhiên cầu còn không được.
Nói thiệt, nếu cô thật sự ở lại bán bánh kiểu như đối với Bạch Thiệu Đông vừa rồi. Thì sớm muộn cũng chỉ còn anh với cô rảnh rỗi ngồi trò chuyện cùng nhau thôi!
Diệp Tri Thu tưởng thật, cô vui vẻ gật đầu như gà mổ thóc:
- Được chứ. Vậy hễ tôi có cơ hội đến đây, nhất định sẽ đến bán tiếp anh. Hì!
Tiếng chuông điện thoại vang lên, là của Hoa vân Phong. Điện thoại anh để trong ngăn tủ. Anh mở tủ lấy ra và nhận cuộc gọi. Bên kia là Hà Thúy Bình, bà thăm hỏi:
- Con trai, Diệp tiểu thư còn đó không?
Hoa Van Phong trả lời:
- Dạ còn, đang đứng kế bên con. Mẹ muốn nói chuyện với cô ấy không?
Hà Thúy Bình nói:
- Thôi, không cần đâu! Mẹ nói với con đi. Lát nữa về nhớ tiếp đãi người ta cho tốt nghe không? Còn nữa, con nhớ ra chợ mua nguyện liệu nấu ăn đó. Tại hôm qua mẹ quên mua cari bột rồi, còn mua thêm dừa nạo về vắt nước nhe!
Hoa Vân Phong được mẹ nhắc nhở từng li từng tí, anh nghe và tiếp thu:
- Con biết rồi mẹ!
Hà Thúy Bình vừa lòng không nói nữa treo máy. Hoa Vân Phong định đem điện thoại để vào ngăn tủ thì Diệp Tri Thu nói với anh:
- Anh… ờ… cho tôi xin số điện thoại được không? Ý tôi là… khi nào tôi có cơ hội đến, nhất định liên lạc anh trước để hỏi chuyện phụ giúp anh bán bánh thôi mà!
Lí do không mấy hoàn chỉnh, nhưng Hoa Vân Phong làm bộ như không biết. Anh cười nói:
- Được! Cô đọc số điện thoại đi!
Diệp Tri Thu bắt đầu đọc, cô đọc sơ qua một lần rồi mới chăm chú nhìn động tác của Hoa Vân Phong. Anh cầm điện thoại để hơi gần bên tai, ngón tay trỏ lần trên phím số một cách chậm chạp. Mỗi lần nhấn xuống một số thì nghe tiếng bíp nho nhỏ. Đây không phải điện thoại chuyên dùng cho người khiếm thị, nó là loại đã cũ lắm rồi. Diệp Tri Thu thấy anh lần dò từng con số như vậy trong lòng lại đau thắt. Cô nói nhỏ với anh:
- Anh đưa đây tôi lưu số vào cho. Rồi tôi sẵn tiện chọn loại chuông chỉ dành cho một mình tôi thôi cho anh dễ nhận ra hé!
Thực ra đây là loại điện thoại tưởng chừng đã ‘tuyệt chủng’ lâu lắm rồi. Ngay cả Diệp Tri Thu cũng chưa bao giờ sử dụng loại này. Ờ thì có chút cổ xưa, nhưng đối với người như Diệp Tri Thu có thể ngâm nga cả ngày một mình chỉ cần có chiếc điện thoại trong tay là được thì chuyện khám phá các loại có chút lỗi thời này cũng không khó.
Hoa Vân Phong không từ chối. Anh đưa điện thoại cho cô và chờ đợi. Diệp Tri Thu nhanh chóng bắt nhịp được cách sử dụng rồi sau đó lưu số với cái tên “T – Vk iu”. Theo ý cô là “Thu – vợ yêu”, dù sao thì anh không nhìn thấy, mà điện thoại của anh chắc cũng không có ai dám đụng chạm vào đâu!
Cô nhấn nút lưu thông tin rồi lém lĩnh nhìn anh, cười thầm: Nhất định anh không biết đâu! Hì. Với lại cô chỉ viết tắt thôi mà, Từ “Vk” đâu có là cái gì nha, cái này chỉ là ngôn ngữ thông dụng của bọn thích chát chít trên mạng xã hội như cô mới tường tận thôi…
Làm xong hết thảy, cô nhấn phím gọi vào số máy của mình. Cô vui mừng cầm điện thoại mình lên xem… Hay chưa? Cô đã có số điện thoại của anh rồi đó! Từ nay dù ở nơi xa xôi, mỗi lần nhớ anh, cô chỉ cần tìm cớ gì đó gọi cho anh là được. Nghe tiếng nói của anh là cô đủ ấm áp con tim rồi.
Diệp Tri Thu trả điện thoại cho Hoa Vân Phong.
Hoa Vân Phong nhận lại chiếc điện thoại, nhưng không bỏ vào ngăn tủ mà nhét vào túi quần. Sau đó anh giơ chiếc chìa khóa về phía cô và nói:
- Đây là chìa khóa nhà tôi, cô cầm lấy trước…
Hoa Vân Phong còn chưa nói xong, trong đầu Diệp Tri Thu đã vang lên câu nói của Mật Mật: “Khi người đàn ông đưa chìa khóa nhà cho bạn, là khi đó anh ta đã yêu bạn thật lòng!”. Trời ạ, có lầm không? Anh đưa chìa khóa nhà cho cô. Phản ứng của Diệp Tri Thu đầu tiên là cảm động, vì dạo này cô nghe rất nhiều thông tin ‘bổ ích’ từ Mật Mật vì cô nàng ‘Bách khoa toàn thư’ về mớ tiểu thuyết ngôn tình đang thịnh hành trên mạng. Nói thiệt là Diệp Tri Thu cũng bắt đầu bị nhiễm nặng rồi!
Đang mơ mộng thì Hoa Vân Phong gọi cô:
- Diệp tiểu thư, cô có nghe tôi nói không?
Diệp Tri Thu nhìn anh, lắc đầu: cô không nghe, vì cô đang bận suy nghĩ mông lung thôi. Cô nhìn anh thủ thỉ nhận lỗi:
- Xin lỗi nha! Vừa rồi có chút không tập trung. Anh nói lại lần nữa đi.
Hoa Vân Phong hào phóng lập lại lời vừa nói:
- Diệp tiểu thư, giờ này cũng trễ rồi. Cô về nhà tôi trước đợi tôi một lát. Tôi ra chợ mua chút đồ sẽ về sau.
Diệp Tri Thu hiểu rồi, vì vậy anh mới đưa chìa khóa cho cô. Uổng công cô một hồi ảo mộng. Haiz! Cô phụng phịu:
- Được rồi!… à, mà anh đi chợ có xa lắm không? Hay là cho tôi đi chung với, chứ về nhà anh tôi cũng chơi có một mình, buồn chết quá! Được không? Nhe, cho tôi đi theo đi!