Hai người tạm biệt Phan Tuấn cùng đi về nhà Hoa Vân Phong.
Những gì còn đọng lại trong lòng của Diệp Tri Thu là sự quý mến đối với Phan Tuấn. Không hiểu sao cô lại có thiện cảm vô cùng tốt với cậu ngay lần đầu gặp gỡ. Có lẽ do tấm lòng của cậu cao đẹp quá. Tuy tuổi cậu nhỏ hơn Diệp Tri Thu, nhưng cô có hai phần tình cảm dành cho cậu: một phần cảm, một phần phục!
Trên đường về nhà Hoa Vân Phong cũng không tính xa, nhưng Diệp Tri Thu chưa bao giờ đi lộ nhiều như vậy, có hơi mỏi chân.
Cô không nói mà bước chân có phần nặng nề, điều này làm Hoa Vân Phong đoán ra được. Anh nói:
- Diệp…Tri Thu, nếu cô mỏi chân tôi gọi xe đưa cô về!
Diệp Tri Thu nào có đồng ý, cô chỉ muốn đi chung với anh thôi:
- Không, chỉ có chút không quen. Anh đừng xem tôi là người giấy được không? Hễ chút là than vãn sao? Thấy tôi vậy chứ cũng mạnh mẽ lắm đó nha!
Thiệt không? Nào có. Nói vậy thôi, chứ cô thuộc tuýp người mỏng manh, yếu đuối, cần che chở thì đúng hơn.
Hoa Vân Phong nghe cô nói đương nhiên biết đó không thật, chỉ là cô cậy mạnh thôi, nhưng cô đã nói không cần, anh cũng không tiện ép buộc. Thì thôi vậy, đi chậm một chút chắc không sao!
Về đến nhà, Hoa Vân Phong mở cửa, cửa phòng chưa được mở ra đã nghe tiếng nói the thé của một người hàng xóm nghe chói tai làm sao:
- Êh… Vân Phong a! Hiếm thấy nghe, hôm nay bày đặt dẫn con gái về nhà nữa. Ha…ha…
Diệp Tri Thu thì chưa bao giờ đối mặt với tình hình này trước đó, cô cũng không nghĩ đến nhà Hoa Vân Phong thì có cái gì xấu xa… Cô vẫn còn thiếu kiến thức ngoài xã hội lắm, những lời nói như thế này làm sao biết đường ứng phó? Cô biết mình không nên nói gì, vì thế im lặng là vàng!
Hoa Vân phong chào hỏi người hàng xóm:
- Chào dì Tám! Buổi trưa vui vẻ.
Nói xong mỉm cười một cái, sau đó đợi Diệp Tri Thu vào trong nhà trước, còn anh đi phía sau sẵn tiện đóng cửa lại luôn, hoàn toàn không trả lời gì thêm vấn đề mà dì Tám kia đã hỏi. Với tính cách của dì Tám, nếu càng nói càng làm cho bà ta bắt lấy từng câu chữ rồi buông lời rêu rao còn nhiều hơn nữa. Thái độ của Hoa Vân Phong như vậy chứng tỏ một điều: Anh và Diệp Tri Thu trong sáng không có gì phải giải thích dài dòng! Giải thích là có tật giật mình mới làm vậy thôi.
Diệp Tri Thu vẫn cứ nhìn anh, thử xem anh có điều gì muốn nói với cô không, nhưng từ lúc vào đây đến giờ anh không hề hé môi mà đi thẳng vào bếp, lát sau bước ra mới nói với cô:
- Tri Thu, cô ngồi đây nghỉ ngơi cho khỏe, tôi vào chuẩn bị bữa trưa.
Vừa nói anh vừa đi đến bên bộ bàn ghế đặt giữa phòng khách, tay phải chạm vào mặt bàn, tay trái mới đặt ly nước đang cầm trên tay xuống. Diệp Tri Thu nhìn thấy ly nước kia thì ngỡ ngàng: Là nước ép dâu tây! Cô thích nhất món này, sao anh biết ta?
Cô gãi đầu hồi tưởng... Không xong rồi, vô dụng thôi, những lời cô đã nói ở đâu lúc nào cô đều không hề lưu giữ lại trong đầu, tùy hứng mà tuông ra, rồi cũng theo gió mà bay đi luôn…
Cô ảo não xong tính bộp chộp của mình, lại ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng người kia đã đần đi vào trong bếp, cô mới đứng dậy, chạy lon ton đến bên cạnh Hoa Vân Phong, nói:
- Anh cho tôi làm tiếp anh đi. Tôi ngồi một mình buồn lắm!
Lại là giọng điệu xin xỏ người ta mới đem ra dùng, đây là chuyên môn của cô, nhất định ai cũng không thể chối từ… Nhưng lần này cô sai rồi, Hoa Vân Phong dường như ngày càng bá đạo đối với cô hay sao á?
Hoa Vân Phong nói:
- Không được, cô vẫn là lên trên kia. Cô là khách, không có đạo lí cho khách xuống bếp!
Diệp Tri Thu càu nhàu:
- Anh nói vậy nghe được sao? Chúng ta cũng quen biết đã lâu rồi nhe, vả lại còn là bạn nữa, anh xem tôi xa lạ vậy sao?
Hoa Vân Phong thở dài:
- Không phải! Nhưng mà… Cô có biết nấu ăn không? Còn nữa, tay cô mới bị đứt, không thể chạm nước.
Nghe nói đến đó là Diệp Tri Thu cứng họng rồi, cô bĩu môi: Không cho, không cho… Hic! Thật sự cô không biết nấu ăn, nhưng cô biết rửa rau hoặc dọn chén đũa này nọ mà. Ờ, thì tay cô cũng còn đau, nhưng cho phép cô đứng đây xem không được sao? Đáng ghét, lúc nào cũng muốn đẩy cô ra xa…
Chính điều mà Diệp Tri Thu muốn nhất là đứng đây xem đơn giản thế thôi mà Hoa Vân Phong cũng không thỏa hiệp. Bởi vì anh không muốn cô nhìn thấy quá trình làm việc của mình. So với người bình thường, anh tốn nhiều thời gian hơn, và cũng cần nhiều công đoạn hơn. Phải sờ soạng hết cái này đến cái kia, mặc dù đây là nhà bếp quen thuộc, nhưng trong lúc nấu ăn cũng không thể dựa vào mắt nhìn để làm việc như người khác. Phải thay thế thị giác bằng xúc giác, khứu giác… đôi khi là cảm giác. Nếu có cô ở đây, nhất định anh sẽ bị phân tâm!
Hoa Vân Phong cuối cùng nói một câu thể hiện sự kiên quyết không muốn thỏa hiệp của anh:
- Tri Thu, cô ra trước ngồi đợi tôi đi.
Ngữ khí nhẹ nhàng, mang vài phần bất lực. Anh không phải ra lệnh bảo cô phải nhất nhất tuân theo, nhưng anh dùng giọng điệu này nói ra câu đó, làm Diệp Tri Thu không thể chối từ.
Diệp Tri Thu mặc dù không tình nguyện vẫn ậm ừ một tiếng:
- Ờ... vậy anh nấu đi. Tôi ra kia coi ti-vi, nếu có gì thấy tôi làm được thì kêu tôi làm với nhe!
Hoa Vân Phong gật nhẹ đầu tỏ vẻ đã đồng ý. Anh không biết mình kiên quyết như vậy có làm cô buồn hay không, nhưng anh không còn lựa chọn nào khác...
Diệp Tri Thu sau khi rời đi phòng bếp, cô lủi thủi như đứa trẻ bị người lớn phạt, lê bước đến trước tủ đặt ti-vi cầm lên cái điều khiển từ xa, rồi ngồi trên ghế nhấn nút bật mở rồi chuyển kênh liên tục, hồi lâu vẫn không thấy có cái đài nào coi được hết. Chán quá, cô ngả lưng xuống ghế dài một cách lười biếng. Cô nói với bản thân: Chỉ nằm tạm một tí thôi, không cho phép ngủ nghe không... nhưng ai biết được sự vô tri vô giác là không thể ngăn cản được đâu... Và rồi Diệp Tri Thu lại chìm vào giấc ngủ một cách bình yên.
Có lẽ trong ý thức của cô, dù ở chung một phòng với Hoa Vân Phong đi nữa thì anh nhất định không làm gì ảnh hưởng đến sự trong sạch của cô. Có chăng chính là suy nghĩ vẩn vơ trong đầu cô mà thôi... chính cô mới có nguy cơ gây ý đồ xấu với anh thì đúng hơn. Hì!
Nói đi cũng phải nói lại, mỗi khi ở gần bên cạnh anh, Diệp Tri Thu đều cảm thấy vô cùng an toàn, không cần vướng bận suy tư, cũng không phải sợ hãi điều gì? Kì quái, anh đâu có làm ra hành động gì cho cô thấy rõ điều đó đâu, mà chỉ là tận trong thâm tâm của cô có sự an tâm tuyệt đối mà thôi! Khó hiểu nhỉ?
Diệp Tri Thu ngủ rồi, trong lúc vô tình nằm nghiêng sang bên, chống tay đè lên cái điều khiển khiến âm thanh tivi tăng vọt lên một cách vô thức. Diệp Tri Thu đang ngủ ghét nhất bị làm phiền. Giống như bao lần trước, cô quên mất đây là nhà của người ta, cô càu nhàu, khó chịu, nhíu mày, miệng lẩm bẩm trách móc... Sau đó cô trở mình khuỷu tay một lần nữa lại đè lên một nút khác, lần này chuyển kênh phim truyện…
Hoa Vân Phong đang bận rộn trong bếp. Anh lo mình làm quá chậm có thể cô gái ngoài kia sẽ đói bụng, nên chú tâm tuyệt đối vào công việc mong rút ngắn thời gian. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh bỏ ngoài tai tất cả, chẳng hạn như lúc này bỗng dưng nghe tiếng ồn ào ngoài phòng khách, anh dừng lại cái tay đang thái củ cải của mình, nghiêng tai nghe ngóng...
Cái gì mà âm thanh người nam vang lên: “…Em ngoan ngoãn nằm yên nào!”, lát thì giọng cô gái: “Úi, anh chậm chút… á… đau quá…”, rồi đến tiếng người nam: “Ôi, gấu con của anh. Anh sẽ chú ý…”….
Hoa Vân Phong nhíu mày, ngốc đến mấy cũng nhận ra đây là loại phim gì. Anh biết Diệp Tri Thu không phải loại người thích xem những bộ phim này, nhưng lí do vì sao lại chuyển đúng kênh đó và còn vặn mở âm thanh to như vậy nữa? Điều đó thì anh không tài nào đoán ra được…
Anh đi vội ra ngoài phòng khách, gọi tên cô:
- Diệp Tri Thu!
Diệp Tri Thu đương nhiên không có trả lời. Anh gọi lần nữa, trả lời anh vẫn là đoạn phim kích tình đang phát… Anh đến bên ghế, đứng đó nhưng chưa biết làm thế nào.
Nếu cô gái có ở đây thì đã sớm lên tiếng, trong đầu lọan chuyển mất vài giây để suy nghĩ, anh nghĩ đến một nguyên nhân. Đó chính là cô lại giống bữa hôm trước – ngủ say!
Ý nghĩ này nảy lên trong đầu anh, và anh khẳng định mình suy đoán đúng khi đến bên ghế ngồi xổm xuống thì nghe tiếng rầm rì phát ra từ cổ họng của cô. Dường như cô nói rằng: “Đừng ồn… Đáng ghét!” Anh mỉm cười lắc lắc đầu.
Nhưng không tốn quá nhiều thời gian, anh thu liễm cảm xúc, anh đưa tay lần tìm cái điều khiển mong rằng kịp thời đổi kênh hay điều chỉnh âm thanh trước khi hàng xóm qua trách móc… Bởi vì khu nhà này không phải thuộc loại cao cấp, cửa chính làm bằng ván ép mỏng manh nên cách âm không tốt lắm, thường thì tiếng ồn, âm thanh nếu quá lớn có thể hàng xóm đều nghe thấy rõ rang.
Lần tìm dưới sàn nhà mãi mà không biết cái điều khiển ở đâu. Anh nghĩ chỉ còn khả năng là ở trên ghế thôi, nhưng tìm trên ghế cũng đồng nghĩa khó tránh khỏi không va chạm vào người cô gái đang ngủ ngon lành kia… Nên quyết định cuối cùng của anh là đứng dậy tắt tivi luôn cho nhanh!
Sau đó anh định đi trở về phòng bếp tiếp tục công việc của mình, khi đi ngang qua ghế dài Diệp Tri Thu đang nằm, anh dừng lại. Thời tiết đã vào đông, mặc dù hiện tại là buổi trưa nhưng trong không khí vẫn mang hơi lạnh, nhà anh lại không có điều hòa nhiệt độ. Chỉ còn cách tự kiểm tra mới biết cô có bị lạnh hay không!
Anh vươn tay, đầu ngón tay anh chạm vào bàn tay của cô, rồi lần đến cánh tay. Cô đang nằm ngủ trong tư thế ôm hai tay trước ngực, chắc là đang lạnh đây! Anh vội vàng vào phòng mình, mở ra ngăn tủ lấy cái mền mới ra đắp lên người cô một cách cẩn thận, âu yếm. Sau đó, tay phải của anh không tự chủ được mà sờ nhẹ lên mái tóc cô, vuốt ve thật lâu, lưu luyến không muốn rời…
Lúc Diệp Tri Thu thức dậy thì không biết đã là bao lâu sau đó rồi. Cô mở ra đôi mắt nhập nhèm, nhìn ngó xung quanh, cô vội lấy tay bưng miệng mình: Lại nữa rồi, cô ngủ quên!
Diệp Tri Thu đứng dậy, đi vào bếp, trong bếp không có ai. Cô thắc mắc: Hoa Vân Phong đâu rồi ta? Cô lại đi tìm, hầu như khắp nhà cũng không thấy anh, chỉ còn căn phòng luôn đóng chặt cửa kia thì cô không dám vô mà thôi. Nhưng chẳng lẽ đứng đây đợi anh hoài, cô bạo gan tiến lên giơ tay gõ gõ cửa, giọng nói khe khẽ:
- Anh có bên trong không?
Áp sát tai vào cánh cửa và chú ý lắng nghe, sau hồi lâu cũng không có động tĩnh. Cô lại hô lần nữa, lần này cũng y như thế. Chắc anh ấy không ngủ quên như cô chứ? Nghĩ đến đây cô tự cho mình là ngây thơ và bật cười. Cô xem anh là ai chứ, có ai ham ăn ham ngủ như cô đâu?
Cô không biết làm gì tiếp theo, đứng lóng ngóng ở đó. Bỗng nhiên tiếng chốt mở cửa “Cành… cạch…” vang lên làm cô giật mình.
Hoa Vân Phong từ cửa chính bước vào. À, thì ra là anh đi ra ngoài mới về, vậy mà cô cứ tưởng anh chơi trò trốn tìm với cô đấy chứ.
Diệp Tri Thu lên tiếng trước:
- Anh đi ra ngoài sao? Tôi… Tôi ngủ quên, sao anh không gọi tôi dậy? Mà cũng tại anh đó, ai biểu anh không cho tôi làm tiếp công chuyện, để tôi buồn quá mà ngủ mất tiêu!
Nói xong còn cười hì hì, dáng vẻ lúc lắc ngại ngùng. Nhưng Hoa Vân Phong không thể thấy được dáng vẻ đáng yêu này, tiếc thật! Anh cởi giày để ngay ngắn lên ngăn tủ, rồi nói:
- Cô ngủ ngon vậy tôi không nỡ gọi. Mà cơm cũng mới vừa nấu xong. Tôi ra ngoài nhận thư thôi. Cô vào bếp đi, chúng ta ăn cơm trưa.
Diệp Tri Thu thấy anh cầm một xấp giấy, nhưng hai mặt đều không có chữ, mà nếu nhìn kĩ sẽ thấy có chi chít những chấm nhỏ. Cô biết đó là chữ nổi nhưng cô không biết đọc nó như thế nào…
Hoa Vân Phong đi vào trong bếp, không biết từ khi nào anh đã đem mấy tờ giấy lúc nãy cất đâu mất. Diệp Tri Thu cũng không để ý đến. Cô đi theo anh vào bếp, anh nói với cô:
- Tri Thu, cô ngồi xuống ghế đợi tôi, chén đũa tôi đã dọn sẵn, chỉ còn múc thức ăn nữa là xong.
Diệp Tri Thu lần này ngoan ngoãn lắm, cô không kì kèo đòi anh cho cô làm việc chung nữa. Cô nhìn cách sắp xếp chén đũa thẳng tắp, ngay ngắn, rồi nghĩ đến anh, nhất định anh phải tốn thời gian cho chuyện này lắm. Nhưng mãi về sau cô mới biết được rằng, thực ra Hoa Vân Phong chẳng tốn bao nhiêu thời gian, vì anh luôn có sự luyện tập gắt gao dành cho mình và đương nhiên nhiều lần thực hành thì phải có phương pháp nào đó hữu hiệu được đúc kết.
Diệp Tri Thu cũng không ngắm nhìn quá trình làm việc của Hoa Vân Phong, mà chỉ nhìn chằm chằm vào cái bàn trước mặt. Cô đang hồi tưởng lúc mình ngủ, hình như trong lúc ngủ mơ mơ màng màng có ai đó vuốt tóc cô, vuốt rất nhẹ như là sợ cô sẽ bị đau hay giật mình thức giấc. Và hình như khi đó cô cảm thấy bị ai quấy rối nên đã uốn éo thân mình nghiêng sang hướng khác để ngủ... hình như, còn nhiều cái hình như lắm… mà chung quy lại cũng chỉ là những chi tiết không chắc chắn, vụn vặt vậy thôi, cũng không biết có thật hay không, cũng chẳng biết là do cô nằm mơ, hoặc là vì cô mong ước từ lâu được anh âu yếm như thế, nên mới sinh ra ảo giác vậy sao? Mạch suy nghĩ của cô cứ mông lung như thế cho đến khi Hoa Vân Phong múc xong thức ăn quay trở lại bàn…
Rất nhanh, Hoa Vân Phong đem thức ăn anh đã kì công chuẩn bị còn nóng hổi đến đặt trên bàn tại vị trí trung tâm. Diệp Tri Thu lấy làm lạ, sao anh có thể biết vị trí đặt nó xuống một cách lưu loát như vậy, giống như là có thể nhìn thấy tất cả.
Hoa Vân Phong nói với cô:
- Đây là món cari gà mà mẹ tôi đã hứa nấu cho cô ăn, tuy tôi nấu không ngon bằng mẹ, nhưng cũng tạm chấp nhận được… Mong cô không chê!
Nói xong còn chưa đợi Diệp Tri Thu có lời nhận xét nào, anh đã trở lại phía sau bưng thêm món gì nữa…
Mặc dù món ăn chưa đến nơi, nhưng mùi hương thì khỏi phải nói. Nó làm kích thích mấy con trùng tham ăn trong bụng của Diệp Tri Thu, nước miếng bắt đầu ứa ra, cô cố dằn nén xuống, nuốt ừng ực một cái, lập tức mặt đỏ lên vì xấu hổ.
Hoa Vân Phong nghe đến nhưng anh không cười nhạo cô, mà lại nói với giọng được khích lệ:
- Được cô thích là tôi vui lắm rồi.
Xem, miệng lưỡi chưa kìa!
Hoa Vân Phong lần này mang đến một đĩa thịt gà nướng, bên trên có ba cái đùi gà ngon lành mập mạp, kế bên bày thêm ba trái dâu tây đỏ rực kích thích thị giác. Trông rất đơn giản nhưng lại làm người ta thích thú không rời mắt được. Diệp Tri Thu không biết đây là món gì, cô hỏi anh:
- Đây là món gì vậy?
Hoa Vân Phong cười nhẹ trả lời:
- Chân gà nướng sốt dâu tây. Tôi đặc biệt làm cho cô. Nếu không ngon mong cô thông cảm, vì món này tôi chỉ mới nghe trên ti-vi dạy mấy ngày trước thôi… chưa làm thử bao giờ.
Diệp Tri Thu nhìn chằm chằm cái đĩa, cô chỉ lắc đầu, một hồi nhớ ra cô mới ngẩng đầu lên nhìn anh và nói:
- Đương nhiên không chê! Nhìn thôi đã thấy ngon rồi. Ăn vô nhất định ngon lắm á!
Hoa Vân Phong nhíu mày không cho là đúng:
- Nhìn đã no sao? Tôi nghe người ta nói “Sắc đẹp có thể thay cơm” là ý này sao?
Diệp Tri Thu cười hì hì xem như là chấp nhận lời nói vừa rồi của anh, cô bổ sung:
- Đúng đó. Cũng giống như việc nếu tôi có thể dọn nhà đến ở gần nhà anh, thì tôi cũng không cần ăn cơm mỗi ngày… hì!
Diệp Tri Thu vô tư nói ra điều đó, trong khi mép tai Hoa Vân Phong thì hơi hồng, anh không nói gì chỉ ậm ừ một tiếng rồi lặng lẽ quay lưng về phía Diệp Tri Thu. Lát sau, anh hắn giọng, quay lại và cười nói với cô:
- Mời cô thưởng thức. Nếu không để nguội mất ngon!
Diệp Tri Thu gật đầu, miệng phát ra hai âm thanh đơn giản “Ờ... ùm!” rồi không ngại ngùng cầm đũa lên và thưởng thức món chân gà sốt dâu tây bắt mắt kia…
Những gì còn đọng lại trong lòng của Diệp Tri Thu là sự quý mến đối với Phan Tuấn. Không hiểu sao cô lại có thiện cảm vô cùng tốt với cậu ngay lần đầu gặp gỡ. Có lẽ do tấm lòng của cậu cao đẹp quá. Tuy tuổi cậu nhỏ hơn Diệp Tri Thu, nhưng cô có hai phần tình cảm dành cho cậu: một phần cảm, một phần phục!
Trên đường về nhà Hoa Vân Phong cũng không tính xa, nhưng Diệp Tri Thu chưa bao giờ đi lộ nhiều như vậy, có hơi mỏi chân.
Cô không nói mà bước chân có phần nặng nề, điều này làm Hoa Vân Phong đoán ra được. Anh nói:
- Diệp…Tri Thu, nếu cô mỏi chân tôi gọi xe đưa cô về!
Diệp Tri Thu nào có đồng ý, cô chỉ muốn đi chung với anh thôi:
- Không, chỉ có chút không quen. Anh đừng xem tôi là người giấy được không? Hễ chút là than vãn sao? Thấy tôi vậy chứ cũng mạnh mẽ lắm đó nha!
Thiệt không? Nào có. Nói vậy thôi, chứ cô thuộc tuýp người mỏng manh, yếu đuối, cần che chở thì đúng hơn.
Hoa Vân Phong nghe cô nói đương nhiên biết đó không thật, chỉ là cô cậy mạnh thôi, nhưng cô đã nói không cần, anh cũng không tiện ép buộc. Thì thôi vậy, đi chậm một chút chắc không sao!
Về đến nhà, Hoa Vân Phong mở cửa, cửa phòng chưa được mở ra đã nghe tiếng nói the thé của một người hàng xóm nghe chói tai làm sao:
- Êh… Vân Phong a! Hiếm thấy nghe, hôm nay bày đặt dẫn con gái về nhà nữa. Ha…ha…
Diệp Tri Thu thì chưa bao giờ đối mặt với tình hình này trước đó, cô cũng không nghĩ đến nhà Hoa Vân Phong thì có cái gì xấu xa… Cô vẫn còn thiếu kiến thức ngoài xã hội lắm, những lời nói như thế này làm sao biết đường ứng phó? Cô biết mình không nên nói gì, vì thế im lặng là vàng!
Hoa Vân phong chào hỏi người hàng xóm:
- Chào dì Tám! Buổi trưa vui vẻ.
Nói xong mỉm cười một cái, sau đó đợi Diệp Tri Thu vào trong nhà trước, còn anh đi phía sau sẵn tiện đóng cửa lại luôn, hoàn toàn không trả lời gì thêm vấn đề mà dì Tám kia đã hỏi. Với tính cách của dì Tám, nếu càng nói càng làm cho bà ta bắt lấy từng câu chữ rồi buông lời rêu rao còn nhiều hơn nữa. Thái độ của Hoa Vân Phong như vậy chứng tỏ một điều: Anh và Diệp Tri Thu trong sáng không có gì phải giải thích dài dòng! Giải thích là có tật giật mình mới làm vậy thôi.
Diệp Tri Thu vẫn cứ nhìn anh, thử xem anh có điều gì muốn nói với cô không, nhưng từ lúc vào đây đến giờ anh không hề hé môi mà đi thẳng vào bếp, lát sau bước ra mới nói với cô:
- Tri Thu, cô ngồi đây nghỉ ngơi cho khỏe, tôi vào chuẩn bị bữa trưa.
Vừa nói anh vừa đi đến bên bộ bàn ghế đặt giữa phòng khách, tay phải chạm vào mặt bàn, tay trái mới đặt ly nước đang cầm trên tay xuống. Diệp Tri Thu nhìn thấy ly nước kia thì ngỡ ngàng: Là nước ép dâu tây! Cô thích nhất món này, sao anh biết ta?
Cô gãi đầu hồi tưởng... Không xong rồi, vô dụng thôi, những lời cô đã nói ở đâu lúc nào cô đều không hề lưu giữ lại trong đầu, tùy hứng mà tuông ra, rồi cũng theo gió mà bay đi luôn…
Cô ảo não xong tính bộp chộp của mình, lại ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng người kia đã đần đi vào trong bếp, cô mới đứng dậy, chạy lon ton đến bên cạnh Hoa Vân Phong, nói:
- Anh cho tôi làm tiếp anh đi. Tôi ngồi một mình buồn lắm!
Lại là giọng điệu xin xỏ người ta mới đem ra dùng, đây là chuyên môn của cô, nhất định ai cũng không thể chối từ… Nhưng lần này cô sai rồi, Hoa Vân Phong dường như ngày càng bá đạo đối với cô hay sao á?
Hoa Vân Phong nói:
- Không được, cô vẫn là lên trên kia. Cô là khách, không có đạo lí cho khách xuống bếp!
Diệp Tri Thu càu nhàu:
- Anh nói vậy nghe được sao? Chúng ta cũng quen biết đã lâu rồi nhe, vả lại còn là bạn nữa, anh xem tôi xa lạ vậy sao?
Hoa Vân Phong thở dài:
- Không phải! Nhưng mà… Cô có biết nấu ăn không? Còn nữa, tay cô mới bị đứt, không thể chạm nước.
Nghe nói đến đó là Diệp Tri Thu cứng họng rồi, cô bĩu môi: Không cho, không cho… Hic! Thật sự cô không biết nấu ăn, nhưng cô biết rửa rau hoặc dọn chén đũa này nọ mà. Ờ, thì tay cô cũng còn đau, nhưng cho phép cô đứng đây xem không được sao? Đáng ghét, lúc nào cũng muốn đẩy cô ra xa…
Chính điều mà Diệp Tri Thu muốn nhất là đứng đây xem đơn giản thế thôi mà Hoa Vân Phong cũng không thỏa hiệp. Bởi vì anh không muốn cô nhìn thấy quá trình làm việc của mình. So với người bình thường, anh tốn nhiều thời gian hơn, và cũng cần nhiều công đoạn hơn. Phải sờ soạng hết cái này đến cái kia, mặc dù đây là nhà bếp quen thuộc, nhưng trong lúc nấu ăn cũng không thể dựa vào mắt nhìn để làm việc như người khác. Phải thay thế thị giác bằng xúc giác, khứu giác… đôi khi là cảm giác. Nếu có cô ở đây, nhất định anh sẽ bị phân tâm!
Hoa Vân Phong cuối cùng nói một câu thể hiện sự kiên quyết không muốn thỏa hiệp của anh:
- Tri Thu, cô ra trước ngồi đợi tôi đi.
Ngữ khí nhẹ nhàng, mang vài phần bất lực. Anh không phải ra lệnh bảo cô phải nhất nhất tuân theo, nhưng anh dùng giọng điệu này nói ra câu đó, làm Diệp Tri Thu không thể chối từ.
Diệp Tri Thu mặc dù không tình nguyện vẫn ậm ừ một tiếng:
- Ờ... vậy anh nấu đi. Tôi ra kia coi ti-vi, nếu có gì thấy tôi làm được thì kêu tôi làm với nhe!
Hoa Vân Phong gật nhẹ đầu tỏ vẻ đã đồng ý. Anh không biết mình kiên quyết như vậy có làm cô buồn hay không, nhưng anh không còn lựa chọn nào khác...
Diệp Tri Thu sau khi rời đi phòng bếp, cô lủi thủi như đứa trẻ bị người lớn phạt, lê bước đến trước tủ đặt ti-vi cầm lên cái điều khiển từ xa, rồi ngồi trên ghế nhấn nút bật mở rồi chuyển kênh liên tục, hồi lâu vẫn không thấy có cái đài nào coi được hết. Chán quá, cô ngả lưng xuống ghế dài một cách lười biếng. Cô nói với bản thân: Chỉ nằm tạm một tí thôi, không cho phép ngủ nghe không... nhưng ai biết được sự vô tri vô giác là không thể ngăn cản được đâu... Và rồi Diệp Tri Thu lại chìm vào giấc ngủ một cách bình yên.
Có lẽ trong ý thức của cô, dù ở chung một phòng với Hoa Vân Phong đi nữa thì anh nhất định không làm gì ảnh hưởng đến sự trong sạch của cô. Có chăng chính là suy nghĩ vẩn vơ trong đầu cô mà thôi... chính cô mới có nguy cơ gây ý đồ xấu với anh thì đúng hơn. Hì!
Nói đi cũng phải nói lại, mỗi khi ở gần bên cạnh anh, Diệp Tri Thu đều cảm thấy vô cùng an toàn, không cần vướng bận suy tư, cũng không phải sợ hãi điều gì? Kì quái, anh đâu có làm ra hành động gì cho cô thấy rõ điều đó đâu, mà chỉ là tận trong thâm tâm của cô có sự an tâm tuyệt đối mà thôi! Khó hiểu nhỉ?
Diệp Tri Thu ngủ rồi, trong lúc vô tình nằm nghiêng sang bên, chống tay đè lên cái điều khiển khiến âm thanh tivi tăng vọt lên một cách vô thức. Diệp Tri Thu đang ngủ ghét nhất bị làm phiền. Giống như bao lần trước, cô quên mất đây là nhà của người ta, cô càu nhàu, khó chịu, nhíu mày, miệng lẩm bẩm trách móc... Sau đó cô trở mình khuỷu tay một lần nữa lại đè lên một nút khác, lần này chuyển kênh phim truyện…
Hoa Vân Phong đang bận rộn trong bếp. Anh lo mình làm quá chậm có thể cô gái ngoài kia sẽ đói bụng, nên chú tâm tuyệt đối vào công việc mong rút ngắn thời gian. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh bỏ ngoài tai tất cả, chẳng hạn như lúc này bỗng dưng nghe tiếng ồn ào ngoài phòng khách, anh dừng lại cái tay đang thái củ cải của mình, nghiêng tai nghe ngóng...
Cái gì mà âm thanh người nam vang lên: “…Em ngoan ngoãn nằm yên nào!”, lát thì giọng cô gái: “Úi, anh chậm chút… á… đau quá…”, rồi đến tiếng người nam: “Ôi, gấu con của anh. Anh sẽ chú ý…”….
Hoa Vân Phong nhíu mày, ngốc đến mấy cũng nhận ra đây là loại phim gì. Anh biết Diệp Tri Thu không phải loại người thích xem những bộ phim này, nhưng lí do vì sao lại chuyển đúng kênh đó và còn vặn mở âm thanh to như vậy nữa? Điều đó thì anh không tài nào đoán ra được…
Anh đi vội ra ngoài phòng khách, gọi tên cô:
- Diệp Tri Thu!
Diệp Tri Thu đương nhiên không có trả lời. Anh gọi lần nữa, trả lời anh vẫn là đoạn phim kích tình đang phát… Anh đến bên ghế, đứng đó nhưng chưa biết làm thế nào.
Nếu cô gái có ở đây thì đã sớm lên tiếng, trong đầu lọan chuyển mất vài giây để suy nghĩ, anh nghĩ đến một nguyên nhân. Đó chính là cô lại giống bữa hôm trước – ngủ say!
Ý nghĩ này nảy lên trong đầu anh, và anh khẳng định mình suy đoán đúng khi đến bên ghế ngồi xổm xuống thì nghe tiếng rầm rì phát ra từ cổ họng của cô. Dường như cô nói rằng: “Đừng ồn… Đáng ghét!” Anh mỉm cười lắc lắc đầu.
Nhưng không tốn quá nhiều thời gian, anh thu liễm cảm xúc, anh đưa tay lần tìm cái điều khiển mong rằng kịp thời đổi kênh hay điều chỉnh âm thanh trước khi hàng xóm qua trách móc… Bởi vì khu nhà này không phải thuộc loại cao cấp, cửa chính làm bằng ván ép mỏng manh nên cách âm không tốt lắm, thường thì tiếng ồn, âm thanh nếu quá lớn có thể hàng xóm đều nghe thấy rõ rang.
Lần tìm dưới sàn nhà mãi mà không biết cái điều khiển ở đâu. Anh nghĩ chỉ còn khả năng là ở trên ghế thôi, nhưng tìm trên ghế cũng đồng nghĩa khó tránh khỏi không va chạm vào người cô gái đang ngủ ngon lành kia… Nên quyết định cuối cùng của anh là đứng dậy tắt tivi luôn cho nhanh!
Sau đó anh định đi trở về phòng bếp tiếp tục công việc của mình, khi đi ngang qua ghế dài Diệp Tri Thu đang nằm, anh dừng lại. Thời tiết đã vào đông, mặc dù hiện tại là buổi trưa nhưng trong không khí vẫn mang hơi lạnh, nhà anh lại không có điều hòa nhiệt độ. Chỉ còn cách tự kiểm tra mới biết cô có bị lạnh hay không!
Anh vươn tay, đầu ngón tay anh chạm vào bàn tay của cô, rồi lần đến cánh tay. Cô đang nằm ngủ trong tư thế ôm hai tay trước ngực, chắc là đang lạnh đây! Anh vội vàng vào phòng mình, mở ra ngăn tủ lấy cái mền mới ra đắp lên người cô một cách cẩn thận, âu yếm. Sau đó, tay phải của anh không tự chủ được mà sờ nhẹ lên mái tóc cô, vuốt ve thật lâu, lưu luyến không muốn rời…
Lúc Diệp Tri Thu thức dậy thì không biết đã là bao lâu sau đó rồi. Cô mở ra đôi mắt nhập nhèm, nhìn ngó xung quanh, cô vội lấy tay bưng miệng mình: Lại nữa rồi, cô ngủ quên!
Diệp Tri Thu đứng dậy, đi vào bếp, trong bếp không có ai. Cô thắc mắc: Hoa Vân Phong đâu rồi ta? Cô lại đi tìm, hầu như khắp nhà cũng không thấy anh, chỉ còn căn phòng luôn đóng chặt cửa kia thì cô không dám vô mà thôi. Nhưng chẳng lẽ đứng đây đợi anh hoài, cô bạo gan tiến lên giơ tay gõ gõ cửa, giọng nói khe khẽ:
- Anh có bên trong không?
Áp sát tai vào cánh cửa và chú ý lắng nghe, sau hồi lâu cũng không có động tĩnh. Cô lại hô lần nữa, lần này cũng y như thế. Chắc anh ấy không ngủ quên như cô chứ? Nghĩ đến đây cô tự cho mình là ngây thơ và bật cười. Cô xem anh là ai chứ, có ai ham ăn ham ngủ như cô đâu?
Cô không biết làm gì tiếp theo, đứng lóng ngóng ở đó. Bỗng nhiên tiếng chốt mở cửa “Cành… cạch…” vang lên làm cô giật mình.
Hoa Vân Phong từ cửa chính bước vào. À, thì ra là anh đi ra ngoài mới về, vậy mà cô cứ tưởng anh chơi trò trốn tìm với cô đấy chứ.
Diệp Tri Thu lên tiếng trước:
- Anh đi ra ngoài sao? Tôi… Tôi ngủ quên, sao anh không gọi tôi dậy? Mà cũng tại anh đó, ai biểu anh không cho tôi làm tiếp công chuyện, để tôi buồn quá mà ngủ mất tiêu!
Nói xong còn cười hì hì, dáng vẻ lúc lắc ngại ngùng. Nhưng Hoa Vân Phong không thể thấy được dáng vẻ đáng yêu này, tiếc thật! Anh cởi giày để ngay ngắn lên ngăn tủ, rồi nói:
- Cô ngủ ngon vậy tôi không nỡ gọi. Mà cơm cũng mới vừa nấu xong. Tôi ra ngoài nhận thư thôi. Cô vào bếp đi, chúng ta ăn cơm trưa.
Diệp Tri Thu thấy anh cầm một xấp giấy, nhưng hai mặt đều không có chữ, mà nếu nhìn kĩ sẽ thấy có chi chít những chấm nhỏ. Cô biết đó là chữ nổi nhưng cô không biết đọc nó như thế nào…
Hoa Vân Phong đi vào trong bếp, không biết từ khi nào anh đã đem mấy tờ giấy lúc nãy cất đâu mất. Diệp Tri Thu cũng không để ý đến. Cô đi theo anh vào bếp, anh nói với cô:
- Tri Thu, cô ngồi xuống ghế đợi tôi, chén đũa tôi đã dọn sẵn, chỉ còn múc thức ăn nữa là xong.
Diệp Tri Thu lần này ngoan ngoãn lắm, cô không kì kèo đòi anh cho cô làm việc chung nữa. Cô nhìn cách sắp xếp chén đũa thẳng tắp, ngay ngắn, rồi nghĩ đến anh, nhất định anh phải tốn thời gian cho chuyện này lắm. Nhưng mãi về sau cô mới biết được rằng, thực ra Hoa Vân Phong chẳng tốn bao nhiêu thời gian, vì anh luôn có sự luyện tập gắt gao dành cho mình và đương nhiên nhiều lần thực hành thì phải có phương pháp nào đó hữu hiệu được đúc kết.
Diệp Tri Thu cũng không ngắm nhìn quá trình làm việc của Hoa Vân Phong, mà chỉ nhìn chằm chằm vào cái bàn trước mặt. Cô đang hồi tưởng lúc mình ngủ, hình như trong lúc ngủ mơ mơ màng màng có ai đó vuốt tóc cô, vuốt rất nhẹ như là sợ cô sẽ bị đau hay giật mình thức giấc. Và hình như khi đó cô cảm thấy bị ai quấy rối nên đã uốn éo thân mình nghiêng sang hướng khác để ngủ... hình như, còn nhiều cái hình như lắm… mà chung quy lại cũng chỉ là những chi tiết không chắc chắn, vụn vặt vậy thôi, cũng không biết có thật hay không, cũng chẳng biết là do cô nằm mơ, hoặc là vì cô mong ước từ lâu được anh âu yếm như thế, nên mới sinh ra ảo giác vậy sao? Mạch suy nghĩ của cô cứ mông lung như thế cho đến khi Hoa Vân Phong múc xong thức ăn quay trở lại bàn…
Rất nhanh, Hoa Vân Phong đem thức ăn anh đã kì công chuẩn bị còn nóng hổi đến đặt trên bàn tại vị trí trung tâm. Diệp Tri Thu lấy làm lạ, sao anh có thể biết vị trí đặt nó xuống một cách lưu loát như vậy, giống như là có thể nhìn thấy tất cả.
Hoa Vân Phong nói với cô:
- Đây là món cari gà mà mẹ tôi đã hứa nấu cho cô ăn, tuy tôi nấu không ngon bằng mẹ, nhưng cũng tạm chấp nhận được… Mong cô không chê!
Nói xong còn chưa đợi Diệp Tri Thu có lời nhận xét nào, anh đã trở lại phía sau bưng thêm món gì nữa…
Mặc dù món ăn chưa đến nơi, nhưng mùi hương thì khỏi phải nói. Nó làm kích thích mấy con trùng tham ăn trong bụng của Diệp Tri Thu, nước miếng bắt đầu ứa ra, cô cố dằn nén xuống, nuốt ừng ực một cái, lập tức mặt đỏ lên vì xấu hổ.
Hoa Vân Phong nghe đến nhưng anh không cười nhạo cô, mà lại nói với giọng được khích lệ:
- Được cô thích là tôi vui lắm rồi.
Xem, miệng lưỡi chưa kìa!
Hoa Vân Phong lần này mang đến một đĩa thịt gà nướng, bên trên có ba cái đùi gà ngon lành mập mạp, kế bên bày thêm ba trái dâu tây đỏ rực kích thích thị giác. Trông rất đơn giản nhưng lại làm người ta thích thú không rời mắt được. Diệp Tri Thu không biết đây là món gì, cô hỏi anh:
- Đây là món gì vậy?
Hoa Vân Phong cười nhẹ trả lời:
- Chân gà nướng sốt dâu tây. Tôi đặc biệt làm cho cô. Nếu không ngon mong cô thông cảm, vì món này tôi chỉ mới nghe trên ti-vi dạy mấy ngày trước thôi… chưa làm thử bao giờ.
Diệp Tri Thu nhìn chằm chằm cái đĩa, cô chỉ lắc đầu, một hồi nhớ ra cô mới ngẩng đầu lên nhìn anh và nói:
- Đương nhiên không chê! Nhìn thôi đã thấy ngon rồi. Ăn vô nhất định ngon lắm á!
Hoa Vân Phong nhíu mày không cho là đúng:
- Nhìn đã no sao? Tôi nghe người ta nói “Sắc đẹp có thể thay cơm” là ý này sao?
Diệp Tri Thu cười hì hì xem như là chấp nhận lời nói vừa rồi của anh, cô bổ sung:
- Đúng đó. Cũng giống như việc nếu tôi có thể dọn nhà đến ở gần nhà anh, thì tôi cũng không cần ăn cơm mỗi ngày… hì!
Diệp Tri Thu vô tư nói ra điều đó, trong khi mép tai Hoa Vân Phong thì hơi hồng, anh không nói gì chỉ ậm ừ một tiếng rồi lặng lẽ quay lưng về phía Diệp Tri Thu. Lát sau, anh hắn giọng, quay lại và cười nói với cô:
- Mời cô thưởng thức. Nếu không để nguội mất ngon!
Diệp Tri Thu gật đầu, miệng phát ra hai âm thanh đơn giản “Ờ... ùm!” rồi không ngại ngùng cầm đũa lên và thưởng thức món chân gà sốt dâu tây bắt mắt kia…