Diệp Tri Thu gắp lên một cái đùi gà có sốt dâu tây thơm ngát đưa lên mũi hít hà một hơi thật sâu. Sau đó không đợi chờ gì nữa, cô cho nó vào thẳng trong miệng, cắn miếng to… Ùm! Cô dựng thẳng ngón tay lên để khen Hoa Vân Phong:
- Công nhận đó nha! Anh giỏi quá, ngon thật đó…!
Hoa Vân Phong cười nói:
- Ngon thì cô ăn thêm nữa đi. Vì món này đặc biệt chỉ dành cho cô thôi.
Diệp Tri Thu không chịu:
- Nào được! Anh cũng phải ăn nữa. Tôi ăn hai cái, xem như là phần đặc biệt, còn cái này anh ăn nhe!
Cầm trên tay một cái, một tay đem cái đĩa chuyển đến trước mặt Hoa Vân Phong nài nỉ anh ăn chung.
Hoa Vân Phong lắc đầu:
- Cô có biết một người nấu ăn khi được người khác chấp nhận món ăn của mình còn vui hơn là chính bản thân mình được ăn không? Nếu cô chỉ ăn hai cái, tức là món ăn tôi làm không ngon, cô không tiện chê nên mới dùng cách đó để ghét bỏ hay sao?
Diệp Tri Thu lại bị anh gạt mà không hay, còn tưởng thật:
- Thật sao, tôi không biết chuyện này. Mà tôi nào có ghét bỏ đâu à. Tôi còn muốn bữa nào cũng được ăn món này nữa kia…
Hoa Vân Phong có ý nghĩ muốn xoa đầu cô, mắng cô một tiếng “Ngốc!”, thật sự lời nói của cô đáng yêu quá đi mất. Nếu anh có thể thấy biểu hiện gương mặt của cô nữa thì hay quá… chắc lúc đó anh sẽ, muốn ‘cắn’ vào đôi môi đỏ mọng đang chu ra của cô.
Hoa Vân Phong nói giọng nhẹ nhàng chiều chuộng:
- Chỉ cần cô thích, muốn ăn khi nào tôi cũng có thể làm cho cô.
Diệp Tri Thu sung sướng gì bằng:
- Thật sao? Anh không sợ sức ăn vô địch của tôi hay sao?
Lúc này hai người vô cùng hòa hợp, đùa giỡn, câu chữ lời nói cũng thoải mái hơn bao giờ hết. Diệp Tri Thu dường như thấy lòng mình đang nở hoa ngào ngạt hương thơm, rực rỡ sắc màu… như đang lạc vào vườn xuân mơ mộng.
Hoa Vân Phong thật tình nói:
- Không sợ! Cô đang trong giai đoạn phát triển phải ăn nhiều một chút mới khỏe mạnh và tăng trưởng chiều cao như ý được.
Diệp Tri Thu nghe anh nói chiều cao, cô hỏi anh:
- Đúng hé! Làm thế nào để có được chiều cao như anh?
Hoa Vân Phong cười:
- Cô là con gái không cần cao quá vậy đâu.
Diệp Tri Thu gật đầu. Cô nghĩ: Cũng đúng thôi. Con gái cao quá trông không đáng yêu nữa. Giống như dì Trần đã nói với cô vậy, dì nói: “Con gái mà có chiều cao như tiểu Thu nhà ta là đẹp nhất rồi, mà con phải dưỡng thêm tí thịt nữa thì đẹp hơn nhiều!”.
Nhìn tới nhìn lui vẫn thấy chiều cao của cô và anh quả thật chênh lệch quá lớn. Cô đột nhiên hỏi:
- Anh cao bao nhiêu?
Hoa Vân Phong trả lời:
- Hơn 1m80 một chút thôi.
Diệp Tri Thu cố ý hỏi chính xác kìa, anh lại nói không rõ vậy? Cô gặng hỏi tiếp:
- Chính xác là bao nhiêu?
Hoa Vân Phong đành phải nói thật:
- 1m88.
Diệp Tri Thu ban đầu là mở to miệng, sau đó mếu máo:
- Á? Chẳng trách… tôi mới có 1m68 thôi. Thấp hơn đến 20cm… Hì! Mà không biết ăn thức ăn gì cho tăng trưởng chiều cao nhanh ta? Này, phải hỏi kinh nghiệm của anh rồi đó.
Hoa Vân Phong vẫn duy trì nụ cười khi đối thoại với cô:
- Nếu cô hỏi tôi thích ăn gì thì tôi dễ trả lời hơn… Còn ăn gì cho cao, tôi có thể nói trên lí thuyết, nhưng bản thân tôi thì tôi không biết loại nào có ảnh hưởng đến chiều cao của mình nữa! Có thể do di truyền…
Vì Hoa Vân Phong không đề cập đến những ngày tháng trước kia của mình thì đương nhiên Diệp Tri Thu không tài nào biết anh đã từng trải qua cuộc sống như thế nào. Bắt đầu từ năm tám tuổi, rất nhiều biến cố đã vùi lấp hết những gì anh đang có khi ấy, kéo anh xuống tầng thấp nhất của sự đau khổ - gia đình ly tán, người mẹ mà anh yêu thương nhất cũng bỏ anh mà đi và còn nhiều bi kịch khác nữa…
Diệp Tri Thu gật đầu:
- Ừm. Vậy anh thích ăn gì?
Hỏi điều này cô sẽ hiểu thêm về anh nhiều hơn… Cô vui lắm!
Hoa Vân Phong bình tĩnh nói:
- Thích ăn cơm!
Câu nói xem như bình thường nhưng ẩn chứa đầy sự giễu cợt của anh dành cho cô. Cô gái này mỗi lần lúng túng thường phát ra những câu nói ngây thơ đáng yêu làm sao! Không hiểu sao dạo này lí trí của anh lại bị con tim chi phối mạnh mẽ như thế. Anh càng ngày càng thích trêu ghẹo cô.
Diệp Tri Thu gãi đầu:
- Hả? Lại không hiểu…
Cô ngẩng mặt nhìn khóe môi đang cười của Hoa Vân Phong, chợt cô hiểu ra điều gì, vội nói lớn:
- A… anh ghẹo tôi. Đáng ghét, không thèm nói chuyện với anh. Hứ! Tôi ăn hết luôn không chừa cho anh. Được lắm, nếu anh nói ăn cơm có thể cao lớn, vậy hôm nay tôi ăn đồ ăn, anh ăn cơm… vậy hé! Miễn bàn!
Nói xong Diệp Tri Thu cầm chén lên và gắp thức ăn cho vào miệng nhai ngon lành…
Hoa Vân Phong suýt nữa cười ra tiếng. Cô gái này càng lúc càng biết nói chuyện trả đũa anh rồi đó, không còn ấp a ấp úng như trước kia nữa. Anh phát hiện tim mình như có cái gì đang hé nở, dường như từng căn rễ tình yêu lại len lõi sâu hơn nữa trong tim anh, lan tràn khắp nơi, càng ngày anh càng yêu cô hơn mất rồi!
Diệp Tri Thu vừa ăn vừa không ngớt lời khen ngợi, phải nói rất ngon miệng. So với các món ăn ngày nào cũng được ăn trong suốt mười mấy năm qua của dì Trần và những món ăn mà anh Lăng Khiêm nấu cho cô lần anh về nước thì có phần khác biệt nhiều lắm, cô không biết rõ khác biệt ở chỗ nào. Suy nghĩ nhiều lắm, mà rốt cuộc cô chẳng biết khác ở đâu!
Thực ra thì dì Trần của Diệp Tri Thu là người miền Trung, bà sống rất lâu ở thành phố D tuy nhiên khẩu vị vùng miền đã hình thành từ nhỏ, khó mà thay đổi. Người miền Trung khi nêm nếm các món ăn thường trọng gia vị, cầu kỳ kiểu dáng, cũng như phải nói đến những vị đặc biệt như chua và cay là đặc trưng của nền ẩm thực cung đình chuyên phục vụ các vị vua chúa ngày xưa.
Còn Sở Lăng Khiêm, anh là người được sinh ra và lớn lên đều ngụ tại nước Mỹ. Tuy anh vì Diệp Tri Thu mà học tiếng Việt, cũng như vì cô mà học cả nấu ăn, nhưng chung quy khẩu vị người nước ngoài quanh năm thưởng thức những món ăn nhanh, đầy dinh dưỡng và dầu mỡ, tuy anh đã cố gắng làm theo quy trình chế biến thức ăn trong nước nhưng điểm khác biệt vẫn không tránh khỏi.
Không biết Diệp Tri Thu có thiên vị hay không, chứ so với các món ăn cô đã ăn trước đó, cô thích món ăn do Hoa Vân Phong nấu hơn. Chúng có điểm đặc biệt riêng nào đó…
Có thể bởi vì Hoa Vân Phong là người miền Nam, dù sống ở thành phố C nhiều năm, nhưng món ăn đã qua tay anh đều mang nét đặc trưng đó là sự đơn giản, đồng thời toát lên nét thật thà, giản dị, mộc mạc như chính con người miền Nam vậy.
Khẩu vị miền Nam thiên về ngọt hơi nhiều, mặt khác còn thường tận dụng vị béo thơm của dừa để chế biến món ăn. Chúng được chế biến một cách hài hòa nhưng không cầu kì mà lại phong phú đặc sắc không kém các vùng miền khác. Diệp Tri Thu ăn món anh nấu, cô tưởng như mình được bao bọc bởi mái gia đình thân thương, gần gũi, nồng đậm nghĩa tình.
Có lẽ vì Hoa Vân Phong khi nấu mấy món ăn này anh đã gửi trọn tình yêu thương của mình vào trong đó. Người ta thường nói “Nấu ăn là một nghệt thuật” và người ăn cũng có thể cảm nhận được phần tình cảm ấy, hèn gì cô gái này lại cảm thấy tim nao nao như vừa nhận được lời yêu từ một ai đó!
Diệp Tri Thu ăn mãi một hồi mới thực sự ngẩng đầu lên nhìn Hoa Vân Phong. Cô chớp chớp mắt: Anh thật sự nghe lời cô mà không hề động đũa hay sao?
Cô buông miếng thịt gà đang cắn dở ra, giọng hàm hồ nói với anh:
- Nè, anh không ăn thiệt hả?
Hoa Vân Phong trả lời thực nhẹ nhàng:
- Thì cô không cho tôi ăn còn gì!
Diệp Tri Thu bật cười:
- Ha… ha! Tôi không biết anh ngốc như vậy a! Nói không cho ăn là không ăn hả? Ở đây là nhà anh đó, còn đồ ăn là anh nấu. Anh tội gì vậy chớ?
Vẻ mặt của Hoa Vân Phong như mọi chuyện không có liên quan đến mình, anh nói thật điềm đạm:
- Không có tội mà bị người ta cấm không cho ăn thức ăn, chỉ cho ăn cơm thôi còn gì? À… mà nãy giờ cô có để ý mình ăn mấy cái đùi gà không?
Diệp Tri Thu nhanh chóng đáp:
- Thì 3 cái. Đều là tôi ăn hết. Anh đâu có ăn cái nào! Tôi nhớ mà… Ủa, mà anh hỏi chi vậy?
Hoa Vân Phong nói:
- Cô không thấy kì lạ, vì sao có hai con gà mà chỉ có 3 cái đùi thôi sao?
Diệp Tri Thu khó hiểu. Anh ấy chơi trò đố vui toán học với cô cho tiêu thực bớt hay sao vậy? Cô thành thật trả lời:
- Thì tôi cũng không để ý nha. Nhưng mấy cái đi nữa thì cũng có sao đâu, liên quan đến vấn đề gì hả? Mà tôi nghĩ nếu ở đây 3 cái thì nhất định cái còn lại ở trong này rồi… à, ý tôi nói là nó nằm trong tô cari này nè!
Hoa Vân Phong ý muốn đùa với cô thêm chút nữa, anh muốn nghe cô phân giải theo hướng mà cô cho là logic kia quả thật dễ thương lắm. Nhưng ghẹo cô hoài cô có nổi giận không đây? Nên anh quyết định nói thật:
- Cô xem cái đĩa trước mặt cô đi.
Diệp Tri Thu nhìn cái đĩa. Nãy giờ cô chỉ chú ý mấy món mĩ thực kia thôi, cái này không nhập được vào tầm mắt của cô. Vì mặt trên cái đĩa chứa đầy mấy lá rau xanh, cô không thích ăn rau chút nào, nên không để ý đến nó. Cô nhăn mặt thè lưỡi:
- Anh kêu tôi ăn rau hả. Nói thiệt tôi không thích ăn rau cho lắm! Nhưng mà…
Cô định nói, nếu anh muốn cô ăn nhất định cô sẽ cố gắng nhắm mắt nhắm mũi để mà ăn!
Hoa Vân Phong lắc đầu, anh nói:
- Cô không thích ăn rau thì bỏ lớp rau đó ra, ăn món bên dưới được rồi!
Diệp Tri Thu trố mắt nhìn anh hồi lâu, sau đó nửa tin nửa ngờ cầm đôi đũa gạt lớp rau kia qua một bên. Cô phát hiện, thì ra bên dưới còn giấu huyền cơ…
Diệp Tri Thu chớp chớp đôi mắt nhung, cẩn thận nghiên cứu “huyền cơ” trong mấy phút, rốt cuộc cô mới đưa ra phát biểu mà cô thấy là chính xác nhất:
- A… Thì ra anh giấu cái này ở dưới đây hé! Hèn gì bí mật vậy, anh làm con chim cánh cụt này dễ thương quá! Hì!
Lúc này Hoa Vân Phong đang bưng ly nước uống một miếng, câu nói của cô làm anh sặc sụa. Trời ạ, không biết đôi tay mà anh vẫn cho là có thể thay thế đôi mắt làm nhiều việc, chẳng hạn như tạo hình nghệ thuật thế này, nhưng hôm nay nghe Diệp Tri Thu nói mới biết thì ra nó có vấn đề. Hay là đó giờ anh vốn không tạo được hình ảnh nào ra trò, vậy là mấy cái bánh anh làm rất khó coi sao? Haiz! Sao không ai nói cho anh biết hết vậy.
Đáng lẽ ra Hoa Vân Phong tạo hình cái đùi gà thành một cây nấm lùn đáng yêu. Vì lúc anh làm cơm, anh luôn nghĩ về Diệp Tri Thu. Anh biết cô rất thích cái gì đó nhỏ bé xinh xinh, đột nhiên trong đầu anh lại nghĩ đến một cây nấm.
Chuyện nảy ra ý tưởng này có liên quan đến khoảng nửa tháng trước. Khi đó mẹ anh mua đồ ăn chay về nấu nhân ngày rằm, Hà Thúy Bình đã mua nấm đùi gà để làm món nấm đùi gà tẩm bột chiên giòn. Lần này anh thay thế nguyên liệu là cái đùi gà thật giả làm nấm thôi, còn uổng công anh trang trí đầy hoa cỏ kế bên nữa… Thật xấu hổ, biết vậy anh không làm đâu!
Hoa Vân Phong cười cười, nói theo cô:
- Đúng vậy, là con chim cánh cụt…!
Diệp Tri Thu ngắm nghía “tuyệt tác” trên cái đĩa, lát sau bỗng nhớ ra điều gì, hai mắt sáng rỡ, nhanh tay móc ra cái điện thoại trong cái ví nhỏ mang theo và bắt đầu chụp ảnh…
Hoa Vân Phong đương nhiên không biết ý đồ của cô. Anh chỉ nghe tiếng gì đó “chành chạch…zzz… chành chạch…zzz….”, anh hỏi:
- Tri Thu, cô đang làm gì vậy?
Diệp Tri Thu đang bận rộn làm “nhiếp ảnh gia” chụp lại “tuyệt tác” của Hoa Vân Phong nhưng vẫn chừa chút thời gian giải thích cho anh biết:
- À… tôi đang chụp ảnh. Tôi muốn lưu lại con chim cánh cụt này làm hình nền. Dễ thương quá hà!
Hoa Vân Phong ngăn cản:
- Tri Thu, cô đừng chụp nữa. Nó xấu như vậy mà cô còn đòi làm hình nền hả? Lỡ bị người ta cười thì sao chứ?
Diệp Tri Thu bĩu môi:
- Ai dám cười? Mà cười kệ họ, tôi thấy đẹp là được rồi.
Diệp Tri Thu thật lòng khen ngợi đó. Vì đây là bữa ăn vui nhất cô từng được tham gia. Không những ngon, hợp khẩu vị mà còn có những gì anh đặc biệt dành cho cô khiến cô cảm động lắm. Không cần biết đó có phải là sự hiếu khách mà anh đã từng hứa với mẹ anh sẽ tiếp đãi cô chu đáo không. Cô là người luôn biết cách hướng suy nghĩ theo hướng tích cực để thăng hoa trong niềm vui, chẳng sợ chỉ là hôm nay, chỉ là hiện tại mà thôi.
Còn Hoa Vân Phong anh cũng vì những lời khen đó mà hạnh phúc vô cùng. Có thể vì lịch sự, cô mới khen anh như vậy. Những thứ đó anh dành cho cô là đặc biệt và đã là cố gắng hết sức rồi. Anh hơi thất vọng đối với bản thân, nhưng dù gì cũng đã diễn ra xong, mong là lần sau cô đến, anh còn có cơ hội để sửa chữa sai lầm hôm nay…
Diệp Tri Thu chụp hình xong vẫn còn luyến tiếc ăn “tuyệt tác” đó. Sau khi được Hoa Vân Phong dụ dỗ một hồi, mới chịu cho luôn vào bụng. Ngon quá! Thật khoái chí!
Trong thời gian Diệp Tri Thu ăn món ngon thì Hoa Vân Phong chỉ ngồi đó nghe từng tiếng động do cô phát ra mà thôi. Nghe tiếng cô cười, nghe tiếng cô khen ngợi trong lúc nhai “Ăn ngon quá!”, tuy không rõ âm tiết nhưng anh nghe ra được. Rồi tiếng mút tay của cô làm anh phải nhíu mày: Cô gái này không biết vậy là không vệ sinh hay sao? Nhưng anh chỉ lắc đầu, rồi hé miệng cười nhẹ một cách sủng nịch mà thôi. Còn chuyện ‘dạy dỗ’ lại cách ăn uống này thì để sau nhé!
Diệp Tri Thu ăn xong cái đùi gà cuối cùng, cô chuyển hướng sang món cari gà màu vàng cam hấp dẫn kia. Cô nhìn đến anh vẫn không động đũa, chu môi một cái và quyết định làm như hồi sáng…
Cô gắp một miếng thịt gà nho nhỏ đưa đến bên miệng anh. Không biết có phải đã làm qua một lần rồi thì lần này làm có vẻ lưu loát hơn không, chứ cô không hề có một chút cảm giác ngượng ngùng nào hết.
Vẫn cái miệng tươi cười thật duyên dáng, lúc này há to thành hình chữ ‘A’ rồi nói với Hoa Vân Phong xem anh y như một em bé vậy:
- Há miệng ra ăn nè! A…
Thức ăn đã chạm đến miệng, Hoa Vân Phong không muốn ăn cũng không được. Và anh cũng y như cô vậy, hầu như không còn vướng mắc gì như lúc đầu nữa. Rồi anh tự ảo não: tình bạn cũng có thể như thế này mà! Một lần nữa thôi!
Hoa Vân Phong hé miệng tiếp nhận đồ ăn Diệp Tri Thu gắp. Sau khi thấy Hoa Vân Phong ăn vào miệng xong, Diệp Tri Thu hớn hở rút đôi đũa ra nhưng vô tình xẹt qua phía dưới cằm của anh, làm dính một ít nước cari lên đó.
Hoa Vân Phong đưa tay sờ lên bàn định tìm khăn giấy để lau đi vết bẩn, anh tuyệt không có chuyện ‘sẵn tiện’ dùng tay để lau đi. Hành động đó theo anh là không được vệ sinh và lịch sự.
Còn Diệp Tri Thu luống cuống tay chân, cô không nghĩ nhiều như anh, lập tức bỏ xuống đôi đũa, đứng dậy, chồm người qua cái bàn hướng về phía anh. Vì hai người ngồi đối diện nhau qua cái bàn diện tích cũng không quá lớn, nên Diệp Tri Thu chỉ cần với tay một chút là có thể chạm đến rồi.
Cô dùng ngón tay trỏ lau nhẹ qua cái cằm của Hoa Vân Phong, hành động nhanh chóng đến nỗi khi Hoa Vân Phong có phản ứng thì đã xong chuyện rồi.
Diệp Tri Thu làm việc này nhẹ nhàng lưu loát đến mức cô cũng không để tâm đến chuyện mắc cỡ gì nữa. Đúng là “Ngựa quen đường cũ” cũng có lợi ghê!
- Công nhận đó nha! Anh giỏi quá, ngon thật đó…!
Hoa Vân Phong cười nói:
- Ngon thì cô ăn thêm nữa đi. Vì món này đặc biệt chỉ dành cho cô thôi.
Diệp Tri Thu không chịu:
- Nào được! Anh cũng phải ăn nữa. Tôi ăn hai cái, xem như là phần đặc biệt, còn cái này anh ăn nhe!
Cầm trên tay một cái, một tay đem cái đĩa chuyển đến trước mặt Hoa Vân Phong nài nỉ anh ăn chung.
Hoa Vân Phong lắc đầu:
- Cô có biết một người nấu ăn khi được người khác chấp nhận món ăn của mình còn vui hơn là chính bản thân mình được ăn không? Nếu cô chỉ ăn hai cái, tức là món ăn tôi làm không ngon, cô không tiện chê nên mới dùng cách đó để ghét bỏ hay sao?
Diệp Tri Thu lại bị anh gạt mà không hay, còn tưởng thật:
- Thật sao, tôi không biết chuyện này. Mà tôi nào có ghét bỏ đâu à. Tôi còn muốn bữa nào cũng được ăn món này nữa kia…
Hoa Vân Phong có ý nghĩ muốn xoa đầu cô, mắng cô một tiếng “Ngốc!”, thật sự lời nói của cô đáng yêu quá đi mất. Nếu anh có thể thấy biểu hiện gương mặt của cô nữa thì hay quá… chắc lúc đó anh sẽ, muốn ‘cắn’ vào đôi môi đỏ mọng đang chu ra của cô.
Hoa Vân Phong nói giọng nhẹ nhàng chiều chuộng:
- Chỉ cần cô thích, muốn ăn khi nào tôi cũng có thể làm cho cô.
Diệp Tri Thu sung sướng gì bằng:
- Thật sao? Anh không sợ sức ăn vô địch của tôi hay sao?
Lúc này hai người vô cùng hòa hợp, đùa giỡn, câu chữ lời nói cũng thoải mái hơn bao giờ hết. Diệp Tri Thu dường như thấy lòng mình đang nở hoa ngào ngạt hương thơm, rực rỡ sắc màu… như đang lạc vào vườn xuân mơ mộng.
Hoa Vân Phong thật tình nói:
- Không sợ! Cô đang trong giai đoạn phát triển phải ăn nhiều một chút mới khỏe mạnh và tăng trưởng chiều cao như ý được.
Diệp Tri Thu nghe anh nói chiều cao, cô hỏi anh:
- Đúng hé! Làm thế nào để có được chiều cao như anh?
Hoa Vân Phong cười:
- Cô là con gái không cần cao quá vậy đâu.
Diệp Tri Thu gật đầu. Cô nghĩ: Cũng đúng thôi. Con gái cao quá trông không đáng yêu nữa. Giống như dì Trần đã nói với cô vậy, dì nói: “Con gái mà có chiều cao như tiểu Thu nhà ta là đẹp nhất rồi, mà con phải dưỡng thêm tí thịt nữa thì đẹp hơn nhiều!”.
Nhìn tới nhìn lui vẫn thấy chiều cao của cô và anh quả thật chênh lệch quá lớn. Cô đột nhiên hỏi:
- Anh cao bao nhiêu?
Hoa Vân Phong trả lời:
- Hơn 1m80 một chút thôi.
Diệp Tri Thu cố ý hỏi chính xác kìa, anh lại nói không rõ vậy? Cô gặng hỏi tiếp:
- Chính xác là bao nhiêu?
Hoa Vân Phong đành phải nói thật:
- 1m88.
Diệp Tri Thu ban đầu là mở to miệng, sau đó mếu máo:
- Á? Chẳng trách… tôi mới có 1m68 thôi. Thấp hơn đến 20cm… Hì! Mà không biết ăn thức ăn gì cho tăng trưởng chiều cao nhanh ta? Này, phải hỏi kinh nghiệm của anh rồi đó.
Hoa Vân Phong vẫn duy trì nụ cười khi đối thoại với cô:
- Nếu cô hỏi tôi thích ăn gì thì tôi dễ trả lời hơn… Còn ăn gì cho cao, tôi có thể nói trên lí thuyết, nhưng bản thân tôi thì tôi không biết loại nào có ảnh hưởng đến chiều cao của mình nữa! Có thể do di truyền…
Vì Hoa Vân Phong không đề cập đến những ngày tháng trước kia của mình thì đương nhiên Diệp Tri Thu không tài nào biết anh đã từng trải qua cuộc sống như thế nào. Bắt đầu từ năm tám tuổi, rất nhiều biến cố đã vùi lấp hết những gì anh đang có khi ấy, kéo anh xuống tầng thấp nhất của sự đau khổ - gia đình ly tán, người mẹ mà anh yêu thương nhất cũng bỏ anh mà đi và còn nhiều bi kịch khác nữa…
Diệp Tri Thu gật đầu:
- Ừm. Vậy anh thích ăn gì?
Hỏi điều này cô sẽ hiểu thêm về anh nhiều hơn… Cô vui lắm!
Hoa Vân Phong bình tĩnh nói:
- Thích ăn cơm!
Câu nói xem như bình thường nhưng ẩn chứa đầy sự giễu cợt của anh dành cho cô. Cô gái này mỗi lần lúng túng thường phát ra những câu nói ngây thơ đáng yêu làm sao! Không hiểu sao dạo này lí trí của anh lại bị con tim chi phối mạnh mẽ như thế. Anh càng ngày càng thích trêu ghẹo cô.
Diệp Tri Thu gãi đầu:
- Hả? Lại không hiểu…
Cô ngẩng mặt nhìn khóe môi đang cười của Hoa Vân Phong, chợt cô hiểu ra điều gì, vội nói lớn:
- A… anh ghẹo tôi. Đáng ghét, không thèm nói chuyện với anh. Hứ! Tôi ăn hết luôn không chừa cho anh. Được lắm, nếu anh nói ăn cơm có thể cao lớn, vậy hôm nay tôi ăn đồ ăn, anh ăn cơm… vậy hé! Miễn bàn!
Nói xong Diệp Tri Thu cầm chén lên và gắp thức ăn cho vào miệng nhai ngon lành…
Hoa Vân Phong suýt nữa cười ra tiếng. Cô gái này càng lúc càng biết nói chuyện trả đũa anh rồi đó, không còn ấp a ấp úng như trước kia nữa. Anh phát hiện tim mình như có cái gì đang hé nở, dường như từng căn rễ tình yêu lại len lõi sâu hơn nữa trong tim anh, lan tràn khắp nơi, càng ngày anh càng yêu cô hơn mất rồi!
Diệp Tri Thu vừa ăn vừa không ngớt lời khen ngợi, phải nói rất ngon miệng. So với các món ăn ngày nào cũng được ăn trong suốt mười mấy năm qua của dì Trần và những món ăn mà anh Lăng Khiêm nấu cho cô lần anh về nước thì có phần khác biệt nhiều lắm, cô không biết rõ khác biệt ở chỗ nào. Suy nghĩ nhiều lắm, mà rốt cuộc cô chẳng biết khác ở đâu!
Thực ra thì dì Trần của Diệp Tri Thu là người miền Trung, bà sống rất lâu ở thành phố D tuy nhiên khẩu vị vùng miền đã hình thành từ nhỏ, khó mà thay đổi. Người miền Trung khi nêm nếm các món ăn thường trọng gia vị, cầu kỳ kiểu dáng, cũng như phải nói đến những vị đặc biệt như chua và cay là đặc trưng của nền ẩm thực cung đình chuyên phục vụ các vị vua chúa ngày xưa.
Còn Sở Lăng Khiêm, anh là người được sinh ra và lớn lên đều ngụ tại nước Mỹ. Tuy anh vì Diệp Tri Thu mà học tiếng Việt, cũng như vì cô mà học cả nấu ăn, nhưng chung quy khẩu vị người nước ngoài quanh năm thưởng thức những món ăn nhanh, đầy dinh dưỡng và dầu mỡ, tuy anh đã cố gắng làm theo quy trình chế biến thức ăn trong nước nhưng điểm khác biệt vẫn không tránh khỏi.
Không biết Diệp Tri Thu có thiên vị hay không, chứ so với các món ăn cô đã ăn trước đó, cô thích món ăn do Hoa Vân Phong nấu hơn. Chúng có điểm đặc biệt riêng nào đó…
Có thể bởi vì Hoa Vân Phong là người miền Nam, dù sống ở thành phố C nhiều năm, nhưng món ăn đã qua tay anh đều mang nét đặc trưng đó là sự đơn giản, đồng thời toát lên nét thật thà, giản dị, mộc mạc như chính con người miền Nam vậy.
Khẩu vị miền Nam thiên về ngọt hơi nhiều, mặt khác còn thường tận dụng vị béo thơm của dừa để chế biến món ăn. Chúng được chế biến một cách hài hòa nhưng không cầu kì mà lại phong phú đặc sắc không kém các vùng miền khác. Diệp Tri Thu ăn món anh nấu, cô tưởng như mình được bao bọc bởi mái gia đình thân thương, gần gũi, nồng đậm nghĩa tình.
Có lẽ vì Hoa Vân Phong khi nấu mấy món ăn này anh đã gửi trọn tình yêu thương của mình vào trong đó. Người ta thường nói “Nấu ăn là một nghệt thuật” và người ăn cũng có thể cảm nhận được phần tình cảm ấy, hèn gì cô gái này lại cảm thấy tim nao nao như vừa nhận được lời yêu từ một ai đó!
Diệp Tri Thu ăn mãi một hồi mới thực sự ngẩng đầu lên nhìn Hoa Vân Phong. Cô chớp chớp mắt: Anh thật sự nghe lời cô mà không hề động đũa hay sao?
Cô buông miếng thịt gà đang cắn dở ra, giọng hàm hồ nói với anh:
- Nè, anh không ăn thiệt hả?
Hoa Vân Phong trả lời thực nhẹ nhàng:
- Thì cô không cho tôi ăn còn gì!
Diệp Tri Thu bật cười:
- Ha… ha! Tôi không biết anh ngốc như vậy a! Nói không cho ăn là không ăn hả? Ở đây là nhà anh đó, còn đồ ăn là anh nấu. Anh tội gì vậy chớ?
Vẻ mặt của Hoa Vân Phong như mọi chuyện không có liên quan đến mình, anh nói thật điềm đạm:
- Không có tội mà bị người ta cấm không cho ăn thức ăn, chỉ cho ăn cơm thôi còn gì? À… mà nãy giờ cô có để ý mình ăn mấy cái đùi gà không?
Diệp Tri Thu nhanh chóng đáp:
- Thì 3 cái. Đều là tôi ăn hết. Anh đâu có ăn cái nào! Tôi nhớ mà… Ủa, mà anh hỏi chi vậy?
Hoa Vân Phong nói:
- Cô không thấy kì lạ, vì sao có hai con gà mà chỉ có 3 cái đùi thôi sao?
Diệp Tri Thu khó hiểu. Anh ấy chơi trò đố vui toán học với cô cho tiêu thực bớt hay sao vậy? Cô thành thật trả lời:
- Thì tôi cũng không để ý nha. Nhưng mấy cái đi nữa thì cũng có sao đâu, liên quan đến vấn đề gì hả? Mà tôi nghĩ nếu ở đây 3 cái thì nhất định cái còn lại ở trong này rồi… à, ý tôi nói là nó nằm trong tô cari này nè!
Hoa Vân Phong ý muốn đùa với cô thêm chút nữa, anh muốn nghe cô phân giải theo hướng mà cô cho là logic kia quả thật dễ thương lắm. Nhưng ghẹo cô hoài cô có nổi giận không đây? Nên anh quyết định nói thật:
- Cô xem cái đĩa trước mặt cô đi.
Diệp Tri Thu nhìn cái đĩa. Nãy giờ cô chỉ chú ý mấy món mĩ thực kia thôi, cái này không nhập được vào tầm mắt của cô. Vì mặt trên cái đĩa chứa đầy mấy lá rau xanh, cô không thích ăn rau chút nào, nên không để ý đến nó. Cô nhăn mặt thè lưỡi:
- Anh kêu tôi ăn rau hả. Nói thiệt tôi không thích ăn rau cho lắm! Nhưng mà…
Cô định nói, nếu anh muốn cô ăn nhất định cô sẽ cố gắng nhắm mắt nhắm mũi để mà ăn!
Hoa Vân Phong lắc đầu, anh nói:
- Cô không thích ăn rau thì bỏ lớp rau đó ra, ăn món bên dưới được rồi!
Diệp Tri Thu trố mắt nhìn anh hồi lâu, sau đó nửa tin nửa ngờ cầm đôi đũa gạt lớp rau kia qua một bên. Cô phát hiện, thì ra bên dưới còn giấu huyền cơ…
Diệp Tri Thu chớp chớp đôi mắt nhung, cẩn thận nghiên cứu “huyền cơ” trong mấy phút, rốt cuộc cô mới đưa ra phát biểu mà cô thấy là chính xác nhất:
- A… Thì ra anh giấu cái này ở dưới đây hé! Hèn gì bí mật vậy, anh làm con chim cánh cụt này dễ thương quá! Hì!
Lúc này Hoa Vân Phong đang bưng ly nước uống một miếng, câu nói của cô làm anh sặc sụa. Trời ạ, không biết đôi tay mà anh vẫn cho là có thể thay thế đôi mắt làm nhiều việc, chẳng hạn như tạo hình nghệ thuật thế này, nhưng hôm nay nghe Diệp Tri Thu nói mới biết thì ra nó có vấn đề. Hay là đó giờ anh vốn không tạo được hình ảnh nào ra trò, vậy là mấy cái bánh anh làm rất khó coi sao? Haiz! Sao không ai nói cho anh biết hết vậy.
Đáng lẽ ra Hoa Vân Phong tạo hình cái đùi gà thành một cây nấm lùn đáng yêu. Vì lúc anh làm cơm, anh luôn nghĩ về Diệp Tri Thu. Anh biết cô rất thích cái gì đó nhỏ bé xinh xinh, đột nhiên trong đầu anh lại nghĩ đến một cây nấm.
Chuyện nảy ra ý tưởng này có liên quan đến khoảng nửa tháng trước. Khi đó mẹ anh mua đồ ăn chay về nấu nhân ngày rằm, Hà Thúy Bình đã mua nấm đùi gà để làm món nấm đùi gà tẩm bột chiên giòn. Lần này anh thay thế nguyên liệu là cái đùi gà thật giả làm nấm thôi, còn uổng công anh trang trí đầy hoa cỏ kế bên nữa… Thật xấu hổ, biết vậy anh không làm đâu!
Hoa Vân Phong cười cười, nói theo cô:
- Đúng vậy, là con chim cánh cụt…!
Diệp Tri Thu ngắm nghía “tuyệt tác” trên cái đĩa, lát sau bỗng nhớ ra điều gì, hai mắt sáng rỡ, nhanh tay móc ra cái điện thoại trong cái ví nhỏ mang theo và bắt đầu chụp ảnh…
Hoa Vân Phong đương nhiên không biết ý đồ của cô. Anh chỉ nghe tiếng gì đó “chành chạch…zzz… chành chạch…zzz….”, anh hỏi:
- Tri Thu, cô đang làm gì vậy?
Diệp Tri Thu đang bận rộn làm “nhiếp ảnh gia” chụp lại “tuyệt tác” của Hoa Vân Phong nhưng vẫn chừa chút thời gian giải thích cho anh biết:
- À… tôi đang chụp ảnh. Tôi muốn lưu lại con chim cánh cụt này làm hình nền. Dễ thương quá hà!
Hoa Vân Phong ngăn cản:
- Tri Thu, cô đừng chụp nữa. Nó xấu như vậy mà cô còn đòi làm hình nền hả? Lỡ bị người ta cười thì sao chứ?
Diệp Tri Thu bĩu môi:
- Ai dám cười? Mà cười kệ họ, tôi thấy đẹp là được rồi.
Diệp Tri Thu thật lòng khen ngợi đó. Vì đây là bữa ăn vui nhất cô từng được tham gia. Không những ngon, hợp khẩu vị mà còn có những gì anh đặc biệt dành cho cô khiến cô cảm động lắm. Không cần biết đó có phải là sự hiếu khách mà anh đã từng hứa với mẹ anh sẽ tiếp đãi cô chu đáo không. Cô là người luôn biết cách hướng suy nghĩ theo hướng tích cực để thăng hoa trong niềm vui, chẳng sợ chỉ là hôm nay, chỉ là hiện tại mà thôi.
Còn Hoa Vân Phong anh cũng vì những lời khen đó mà hạnh phúc vô cùng. Có thể vì lịch sự, cô mới khen anh như vậy. Những thứ đó anh dành cho cô là đặc biệt và đã là cố gắng hết sức rồi. Anh hơi thất vọng đối với bản thân, nhưng dù gì cũng đã diễn ra xong, mong là lần sau cô đến, anh còn có cơ hội để sửa chữa sai lầm hôm nay…
Diệp Tri Thu chụp hình xong vẫn còn luyến tiếc ăn “tuyệt tác” đó. Sau khi được Hoa Vân Phong dụ dỗ một hồi, mới chịu cho luôn vào bụng. Ngon quá! Thật khoái chí!
Trong thời gian Diệp Tri Thu ăn món ngon thì Hoa Vân Phong chỉ ngồi đó nghe từng tiếng động do cô phát ra mà thôi. Nghe tiếng cô cười, nghe tiếng cô khen ngợi trong lúc nhai “Ăn ngon quá!”, tuy không rõ âm tiết nhưng anh nghe ra được. Rồi tiếng mút tay của cô làm anh phải nhíu mày: Cô gái này không biết vậy là không vệ sinh hay sao? Nhưng anh chỉ lắc đầu, rồi hé miệng cười nhẹ một cách sủng nịch mà thôi. Còn chuyện ‘dạy dỗ’ lại cách ăn uống này thì để sau nhé!
Diệp Tri Thu ăn xong cái đùi gà cuối cùng, cô chuyển hướng sang món cari gà màu vàng cam hấp dẫn kia. Cô nhìn đến anh vẫn không động đũa, chu môi một cái và quyết định làm như hồi sáng…
Cô gắp một miếng thịt gà nho nhỏ đưa đến bên miệng anh. Không biết có phải đã làm qua một lần rồi thì lần này làm có vẻ lưu loát hơn không, chứ cô không hề có một chút cảm giác ngượng ngùng nào hết.
Vẫn cái miệng tươi cười thật duyên dáng, lúc này há to thành hình chữ ‘A’ rồi nói với Hoa Vân Phong xem anh y như một em bé vậy:
- Há miệng ra ăn nè! A…
Thức ăn đã chạm đến miệng, Hoa Vân Phong không muốn ăn cũng không được. Và anh cũng y như cô vậy, hầu như không còn vướng mắc gì như lúc đầu nữa. Rồi anh tự ảo não: tình bạn cũng có thể như thế này mà! Một lần nữa thôi!
Hoa Vân Phong hé miệng tiếp nhận đồ ăn Diệp Tri Thu gắp. Sau khi thấy Hoa Vân Phong ăn vào miệng xong, Diệp Tri Thu hớn hở rút đôi đũa ra nhưng vô tình xẹt qua phía dưới cằm của anh, làm dính một ít nước cari lên đó.
Hoa Vân Phong đưa tay sờ lên bàn định tìm khăn giấy để lau đi vết bẩn, anh tuyệt không có chuyện ‘sẵn tiện’ dùng tay để lau đi. Hành động đó theo anh là không được vệ sinh và lịch sự.
Còn Diệp Tri Thu luống cuống tay chân, cô không nghĩ nhiều như anh, lập tức bỏ xuống đôi đũa, đứng dậy, chồm người qua cái bàn hướng về phía anh. Vì hai người ngồi đối diện nhau qua cái bàn diện tích cũng không quá lớn, nên Diệp Tri Thu chỉ cần với tay một chút là có thể chạm đến rồi.
Cô dùng ngón tay trỏ lau nhẹ qua cái cằm của Hoa Vân Phong, hành động nhanh chóng đến nỗi khi Hoa Vân Phong có phản ứng thì đã xong chuyện rồi.
Diệp Tri Thu làm việc này nhẹ nhàng lưu loát đến mức cô cũng không để tâm đến chuyện mắc cỡ gì nữa. Đúng là “Ngựa quen đường cũ” cũng có lợi ghê!