Động tác lần tay tìm kiếm trên bàn của Hoa Vân Phong bị kiềm hãm, anh không biết tiếp theo mình nên có phản ứng gì đây. Thôi vậy, chắc không có gì đâu, cô ấy vẫn còn quá nhỏ tuổi, chỉ hành động theo cảm tính mà không có suy nghĩ sâu xa gì hết, anh cần gì phải đặt nặng sự e ngại của bản thân để không khéo cô nàng lại gắt gỏng trách móc anh nữa thì không tốt.
Vậy nên Hoa Vân Phong cười cười rồi gật đầu cảm ơn cô. Diệp Tri Thu khoát tay vừa định mở miệng nói “Không có gì” thì do động tác của cô quá mạnh đã làm cái chén đang chứa cari bên trong lật nghiêng vào người và cái váy trắng của cô gặp thảm họa…
Diệp Tri Thu thét lên một tiếng: “Á…”
Hoa Vân Phong nghiêng tai về phía cô hỏi:
- Tri Thu, cô sao vậy?
Diệp Tri Thu buồn bã nói:
- Xong rồi, cái váy của tôi bị dính nước cari rồi… Haiz! Tính sao đây?
Nếu dích một hai giọt thì cũng không sao. Đằng này khá là nhiều đó… một mảng lớn trông rất kì quái…
Hoa Vân Phong nói ngay với cô:
- Cô đợi tôi một lát!
Anh đi vào phòng của mình, lát sau cầm ra một cái áo sơ mi và quần tây của mình đưa về phía Diệp Tri Thu, anh nói:
- Cô mau vào thay bộ đồ này ra mặc tạm đi. Đồ còn mới tôi vẫn chưa mặc lần nào.
Anh chỉ nói bấy nhiêu thôi, rồi không cho Diệp Tri Thu có cơ hội từ chối, anh đưa nó gần hơn chạm vào tay cô. Diệp Tri Thu tiếp nhận, gật đầu rồi vào trong phòng tắm đóng cửa lại. Một lát sau cô chỉ bước ra ngoài với cái áo sơ mi trắng trên người mà thôi…
Lí do bởi vì cái quần tây của anh cô không tài nào mặc được. Nó rộng quá chừng, kéo lên thì lại tuột xuống. Nó còn dài ơi là dài, cô phải tốn công cuộn ống quần lên mấy cái. Vốn dĩ Hoa Vân Phong còn cẩn thận suy nghĩ đến trường hợp đó, nên cùng với bộ quần áo còn kèm theo sợi dây nịt, nhưng khi Diệp Tri Thu đeo nó vào thì không tìm được cái lỗ nào để gài khóa cho vừa với vòng eo mảnh khảnh của cô. Rốt cuộc cô mệt quá vì phải ‘đấu tranh’ với cái quần quá cỡ so với mình, cô bỏ cuộc, quyết định chỉ mặc cái áo sơ mi thôi, xem ra vạt áo cũng đã dài đến nửa đùi và trông nó khá giống cái áo ngủ ở nhà của cô. Ngắm trước nhìn sau, cô thấy mình mặc như vầy ổn hơn chút! Và cô tự tin đi ra ngoài.
Diệp Tri Thu cũng bất tri bất giác không biết bản thân mình trong cái áo sơ mi rộng thùng thình kia lại toát lên vẻ đẹp thanh lệ đến mức nào. Cô phô ra đôi chân trắng muốt, da thịt nõn nà mịn màng không chút tì vết, thon dài cân xứng cùng đôi gót sen nho nhỏ lại càng làm đôi chân cô thêm hoàn hảo. Người ta thường nói: Con gái đôi bàn chân nhỏ sẽ có quý nhân phò trợ, cuộc sống dư dả, cơm áo không lo, vận mệnh phú quý! Nhưng lúc này không cần bàn đến chuyện tử vi xem tướng, mà chỉ cần nói đến nét quyến rũ của đôi chân này cũng đủ để khiến bao chàng trai hàng đêm tơ tưởng!
Đương nhiên Hoa Vân Phong không thấy cách ăn mặc khá mát mẻ này của cô. Nghe tiếng mở chốt cửa, anh từ trên ghế ở phòng bếp đứng lên, anh nói với cô:
- Tri Thu, cô đưa cái váy bị dơ đây cho tôi!
Diệp Tri Thu không biết anh muốn lấy cái váy của mình làm gì, nhưng cô không có từ chối anh, ngoan ngoãn như bị lời nói của anh thôi miên, cô đưa nó vào bàn tay đang giơ ra của anh. Sau đó mới hỏi:
- Anh lấy nó làm gì? Dơ rồi mà…
Hoa Vân Phong trả lời cô:
- Dơ rồi thì mới lấy đi giặt. Nếu không giặt ngay, cari để lâu rất khó giặt sạch.
Diệp Tri Thu ngơ ngác, ý anh là muốn giặt đồ dùm cô sao? Trời ạ, sao được chứ, muốn giặt thì tự cô giặt, nhưng vốn dĩ cô cũng không cần phải giặt đâu. Cô ngăn anh lại:
- Thôi, anh không cần giặt đâu. Mặc kệ nó đi, nếu giặt không ra thì thôi. Nhà tôi còn rất nhiều quần áo mà…
Ngây thơ mà nói ra câu đó, nhưng Hoa Vân Phong lập tức nhau mày:
- Đại tiểu thư, sống không nên quá lãng phí như vậy. Biết rằng gia đình có điều kiện thì không tội gì bắt buộc bản thân phải kham khổ chịu đựng. Nhưng mà trên đời này còn rất nhiều người cơ cực thực sự, nếu chúng ta biết suy nghĩ một chút, lấy những thứ chúng ta đáng lẽ ra sẽ hoang phí mà giúp đỡ họ, không phải mọi người vui thì chúng ta cũng thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn sao?
Diệp Tri Thu chưa nghĩ đến điều đó bao giờ. Khi muốn giúp đỡ một ai, cô chỉ cần lấy tiền trong túi cho họ là được rồi. Không nghĩ đến nếu không giặt sạch một bộ áo váy có thể giúp đỡ người khác. Nhưng những gì anh nói cô đều hiểu. Anh thật là đã dạy cho cô biết rất nhiều thứ tốt đẹp trên đời này. Cô càng tự hào hơn về anh!
Diệp Tri Thu cắn môi, nói với anh:
- Tôi hiểu rồi, nhưng anh để tôi tự giặt.
Hoa Vân Phong quay về hướng cô, như đang ‘nhìn’ thẳng vào cô mà nói:
- Tay cô vừa bị đứt, không nên chạm nước, cô quên rồi sao?
Diệp Tri Thu bối rối:
- Nhưng mà…
Hoa Vân Phong cười với cô:
- Vậy thì tôi giặt thay cô thôi. Không cần ngại, bởi vì lúc nãy cô lau vết bẩn giúp tôi, thì bây giờ tôi lại giặt vết bẩn này dùm cô xem như là huề nhau!
Thiệt là có thể đánh đồng như vậy để tính sao? Diệp Tri Thu chớp mắt, cô không biết nói gì nữa, vốn dĩ cô cãi ngang thì thắng anh chắc rồi, nhưng nói lí thì không lợi hại bằng đâu. Haiz! Xem ra phải vậy thôi…
Cô nhìn bóng dáng anh đi chầm chậm vào phòng tắm, cô cũng lẽo đẽo theo sau. Cô thấy anh lấy cái hai cái thau, một cái đổ ít nước, một cái đổ hơn nửa thau. Rồi anh hòa thứ bột gì đó trăng trắng vào thau ít nước, dùng tay quấy vài cái thì nổi bọt trắng xóa.
Diệp Tri Thu không phải không biết gì về hóa học, dù cô không giỏi môn này cho lắm, nhưng đây là lần đầu tiên cô tận mắt chứng kiến thế nào là ứng dụng bột xà phòng vào đời sống khi nó được hòa vào nước thì nổi bọt lên thế đấy.Vì chưa bao giờ được nhúng tay vào việc nhà, cũng như chưa bao giờ dì Trần cho cô mon men vào làm việc nhà chung, nên mấy thứ đơn giản này đối với cô hoàn toàn mới lạ.
Hoa Vân Phong đặt cái váy trắng vào trong nước, nhưng do không biết vết bẩn ở đâu nên mới hỏi Diệp Tri Thu:
- Tri Thu, cô chỉ cho tôi biết vết bẩn ở đâu được không?
Lòng Diệp Tri Thu chùn lại, tim cô nhói đau. Không biết sao bình thường cô không bao giờ xem Hoa Vân Phong có gì thiếu hụt so với người khác nhưng lúc này đây cô đau lòng lắm!
Diệp Tri Thu ngồi xổm xuống bên ngoài, mặt hướng về phía Hoa Vân Phong đang ngồi phía trong phòng tắm. Cô cầm lên cái váy, xoay đến chỗ có vết bẩn rồi đưa nó vào tay Hoa Vân Phong. Cô nói:
- Ở đây nè! Một mảng to hơn bàn tay tôi luôn.
Hoa Vân Phong cầm chỗ dơ, anh cho cái váy vào nước nhúng đều cho thấm, rồi rắc thêm tí bột xà phòng vào và vò lại bằng hai tay. Động tác anh làm thật nhẹ nhàng, giống như là sợ làm hỏng cái váy của cô vậy.
Nghe tiếng sột soạt bởi sự chà xát của vải, Diệp Tri Thu nghĩ: Ở nhà, dì Trần đâu có giặt đồ giống như anh vậy? Tất cả đồ đạc đều giặt bằng máy hết… Nhà anh cũng có máy giặt mà, sao phải vò bằng tay cho mệt không biết?
Diệp Tri Thu hỏi anh:
- Sao anh không sử dụng máy giặt?
Hoa Vân Phong dừng động tác trên tay, anh trả lời cô:
- Từ trước đến nay tôi đều tự giặt đồ của mình bằng tay, không thích giặt bằng máy.
Anh không ngại giặt đồ cho cô, anh muốn dùng chính đôi tay mình để làm việc này và đảm bảo phải trả lại cho cô cái váy sạch sẽ như ban đầu. Anh không mấy tin tưởng cái máy có thể thay thế tốt hơn con người trong mọi việc, đối với anh chúng chỉ là dụng cụ hỗ trợ mà thôi.
Diệp Tri Thu gật đầu:
- Ờ…
Vò được một lát, Hoa Vân Phong đưa chỗ dơ lúc nãy cô chỉ về phía cô và hỏi:
- Cô xem đã sạch chưa?
Diệp Tri Thu chồm người tới để nhìn rõ hơn, sau đó cẩn thận xem xét, cuối cùng quả quyết:
- Sạch rồi, trắng sáng như ban đầu. Hì, cảm ơn anh nhiều lắm nhe!
Hoa Vân Phong lắc đầu:
- Cô không cần cảm ơn… Còn phải đem phơi, đợi nó khô mới mặc trở lại được. Cô chịu khó một chút.
Diệp Tri Thu lúc này mới chú ý đến tướng ngồi của mình. Bình thường cô cũng mặc váy nhiều lắm, nhưng váy cũng tới đầu gối hoặc dài hơn nữa, mà cô cũng chưa bao giờ phải ngồi xổm thế này khi mặc váy hết. Nên vào tình huống này, cô ngồi hướng về phía Hoa Vân Phong, trong tình trạng cái áo sơ mi của anh chỉ che đậy có giới hạn thì… eo ơi! Mặt cô đỏ hồng. Cũng may anh không thấy, nếu không cô tự sát quá.
Vội vàng đứng dậy, sửa sang lại vạt áo, Diệp Tri Thu chọn phương án đứng cho chắc ăn. Thực ra cô cũng có thể duy trì tư thế lúc nãy, Hoa Vân Phong cũng đâu có ý kiến gì... Hì! Nhưng dù gì lợi dụng khuyết điểm của anh để làm chuyện nhởn nhơ mất nết như vậy, ai sẽ là người đau lòng ngoài cô đây?
Diệp Tri Thu cười hì hì:
- Được rồi, để tôi đem phơi lên cho, nãy giờ làm phiền anh quá rồi. Phơi ở ngoài ban công sau kia phải không?
Hoa Vân Phong nhíu mày:
- Đã nói tay cô còn đau, không nên làm việc. Cô ngoan ngoãn giao việc cho tôi là được, dù gi đang ở trong nhà tôi, chuyện này tôi xử lí được mà. Cô yên tâm!
Anh yêu cô, sủng cô, không muốn cô làm bất kì chuyện gì hết, lo cho tay cô bị đau, lo cho cô gái vốn sống trong sung sướng cái gì nội trợ cũng không biết làm như cô sẽ phải lúng túng không quen với công việc rồi với cá tính hay xấu hổ của cô sẽ làm cô e ngại trước một người khác phái như anh… rất nhiều mối lo anh nghĩ cho cô. Anh có biết không, những hành động đó đều là cách biểu hiện tình yêu nồng thắm, nhưng anh thì cứ hướng suy nghĩ theo một hướng khác, anh có biết bản thân mình cố chấp lắm không?
Diệp Tri Thu ngoan ngoãn đứng nép một bên cánh cửa, nhìn từng động tác anh làm. Nhiều lần cô muốn vươn tay ra giúp đỡ anh, nhưng sợ động chạm đến lòng tự trọng của anh nên cô không dám. Bởi vì cô đọc được ở một trang web trên mạng về cách tiếp xúc với những người ‘đặc biệt’ như anh thì phải có phương pháp khác biệt, những người này thường có lòng tự trọng rất dễ bị tổn thương…
Diệp Tri Thu đi theo anh ra ngoài ban công, đang định bước ra theo thì anh cản cô lại:
- Tri Thu, cô vào trong đứng đi. Giờ này bên ngoài nắng gắt, nóng lắm.
Quả thật suy nghĩ chu đáo, sợ ánh nắng trưa làm tổn thương làn da mỏng manh của cô nữa chứ. Nếu có người đàn ông mà lo lắng cho bạn từng li từng tí như vậy, bạn có xiêu lòng không? Nhất định chết trong hạnh phúc mất thôi!
Hoa Vân Phong có cái cố chấp của anh, có tính bá đạo của anh, lúc thì nhẹ nhàng mềm mỏng sẵn sàng chiều theo cô bất cứ yêu cầu gì, khi thì không bao giờ có thể thỏa hiệp. Nhưng chung quy đều xuất phát từ tình yêu anh dành cho cô mà thôi, suy nghĩ cho cô chu đáo mọi thứ, muốn mang đến điều tốt nhất cho cô. Nên cũng bởi lí do đó, anh đã không thể chấp nhận tình yêu đang không ngừng vẫy gọi trong trái tim, lúc nào cũng lừa mình dối người.
Đúng vậy, anh là người không hoàn hảo, cô nhìn thấy chỉ là vẻ bề ngoài của anh, nếu cô biết được sự thật về anh, cô có còn xem anh là bạn không? Cô gái này đang trong giai đoạn yếu đuối nhất và nếu anh muốn thì có thể chiếm được tình cảm của cô ngay thôi, nhưng sau đó thì sao, giấy không gói được lửa, rồi có một ngày cô sẽ phát hiện ra bí mật anh đang cố che giấu, điều đó sẽ khiến cô tổn thương và hình ảnh đẹp cô vốn dùng để nói về anh hoàn toàn tan biến.
Diệp Tri Thu nghe lời anh, cô cười cười lúng liếng đồng tiền, đứng vào phía trong, chỉ chừa có cái đầu ra để nhìn anh làm việc mà thôi. Anh làm mọi chuyện khá thuần thục, nhất định đã làm chuyện này rất nhiều lần. Cô lại cảm thấy bản thân quá tệ, cái gì cũng không biết làm, lúc nào cũng luôn miệng nói phải cố gắng học tự lập, nhưng ở nhà thì có dì và chú Trần, còn đến đây thì có Hoa Vân Phong lo hết... Haiz!
Lúc này chuông cửa réo lên liên hồi, Hoa vân Phong đang ở ngoài ban công nhưng tiếng chuông đầu tiên anh lại là người nghe được trước. Anh ngừng động tác trên tay, cố ý nghiêng đầu lắng nghe động tĩnh để xác định có phải là khách của nhà mình hay không.
Còn cô Diệp tiểu thư của chúng ta thì hễ làm chuyện gì là chỉ biết chú tâm vào độc nhất chuyện đó thôi, cô để ngoài tai tiếng chuông cửa, mà chỉ lo ngắm nhìn Hoa Vân Phong. Qua nhiều lần kiểm chứng, cô càng khẳng định câu nói rất phổ biến trong tiểu thuyết ngôn tình là quá đúng, đó chính là ‘Đàn ông đẹp trai nhất khi làm việc’, còn câu sau nữa mà Diệp Tri Thu chưa có cơ hội được biết nha: ‘Đàn ông quyến rũ nhất khi… ở trên giường’! Xem đó, đầu óc cô lại mông lung đến tận đâu đâu rồi…
Ngăn không cho suy nghĩ háo sắc chiếm lĩnh tâm trí, Diệp Tri Thu lắc mạnh đầu mình một cái, gõ vào đó mấy cái, ảo não nhìn xem Hoa Vân Phong. Cô thấy anh ngừng động tác, thắc mắc hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Hoa Vân Phong nói:
- Có tiếng chuông cửa!
Diệp Tri Thu thấy anh định buông công việc đang làm để đi mở cửa, cô vội ngăn lại:
- Anh làm tiếp đi. Tôi mở cửa cho!
Nói xong là cô phóng nhanh về phía cửa, không để ý ngoài sau Hoa vân Phong đang gọi cô lại…
Hoa Vân Phong đầu óc bình tĩnh hơn cô nhiều, anh vẫn còn nhớ lúc này đồ mặc trên người cô đều là của anh. Tuy anh không biết cô chỉ mặc có cái áo so mi, nhưng nếu cô mở cửa trong tình trạng mặc đồ của anh như vậy thì quả thật sẽ dễ làm người khác hiểu lầm, sẽ ảnh hưởng thanh danh của cô. Anh tăng tốc động tác đang làm dở dang. Mắc nhanh cái váy vào móc áo và treo lên. Sau đó đi nhanh ra ngoài…
Nói đến chạy là Diệp Tri Thu nhanh nhẩu như con chim nhỏ. Phốc hai bước cô đã ra đến cửa. Cô không chần chờ vặn mở chốt cửa, cùng tiếng cười tươi sáng chào đón khách đến như cô chính là chủ nhà này vậy.
Cô chào khách:
- Xin chào…
Lời chào cương tại đó, cô không thể nói câu nào tiếp theo được nữa khi trước mặt cô là một cô gái xinh đẹp với dáng vẻ đoan trang, toát lên sự quyến rũ hiếm có, dù là cùng giới tính với nhau nhưng cô còn bị nét đẹp hài hòa của cô gái đó mê hoặc.
Tô Uyển Thanh đứng trước cửa, cô những tưởng sẽ là Hoa Vân Phong ra mở cửa, nhưng không phải vậy, mở cửa cho cô là cô gái trông nét mặt tuy còn chưa thoát khỏi vẻ non nớt của lứa tuổi nhưng nét đẹp vốn có như tác phẩm điêu khắc tuyệt vời của đấng cao xanh. Tô Uyển Thanh cũng phải công nhận, cô gái trước mắt đẹp không thể diễn tả bằng lời, đồng phận con gái cô lại càng biết được nét đẹp đó có sức mạnh và ý nghĩa như thế nào.
Tô Uyển Thanh là người cẩn thận và tỉ mỉ, nên cô đã tạm thời dời sự chú ý của mình hướng toàn thân cô gái để đánh giá toàn diện hơn. Cô đã thấy sự thật làm cô không khỏi giật mình. Cô gái kia mặc cái áo sơ mi thôi sao? Mà kiểu dáng này không phải áo của nữ, cô loáng thoáng một ý nghĩ trong đầu, nhưng đã nhanh chóng phủi sạch nó ra khỏi đầu óc. Cô không nghĩ Vân Phong thanh mai trúc mã cô đã từng quen biết lại là hạng người đó được. Mới mấy hôm trước anh nói chưa nghĩ đến chuyện chung thân, thì không thể nào giấu diếm người khác quan hệ với một cô gái vẫn còn đọng lại nét thơ ngây trên mặt như vầy được!
Tô Uyển Thanh không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nếu cô chọn một thời gian khác để đến đây nhất định là không thấy được cảnh tượng này rồi. Ớt nào là ớt chẳng cay? Rốt cuộc dù cố gắng giữ bình tĩnh thế nào, thì Tô Uyển Thanh cũng như mọi người con gái khác khi yêu mà bắt được ‘gian tình’ đều không thể tránh khỏi một chữ: ghen!
Vậy nên Hoa Vân Phong cười cười rồi gật đầu cảm ơn cô. Diệp Tri Thu khoát tay vừa định mở miệng nói “Không có gì” thì do động tác của cô quá mạnh đã làm cái chén đang chứa cari bên trong lật nghiêng vào người và cái váy trắng của cô gặp thảm họa…
Diệp Tri Thu thét lên một tiếng: “Á…”
Hoa Vân Phong nghiêng tai về phía cô hỏi:
- Tri Thu, cô sao vậy?
Diệp Tri Thu buồn bã nói:
- Xong rồi, cái váy của tôi bị dính nước cari rồi… Haiz! Tính sao đây?
Nếu dích một hai giọt thì cũng không sao. Đằng này khá là nhiều đó… một mảng lớn trông rất kì quái…
Hoa Vân Phong nói ngay với cô:
- Cô đợi tôi một lát!
Anh đi vào phòng của mình, lát sau cầm ra một cái áo sơ mi và quần tây của mình đưa về phía Diệp Tri Thu, anh nói:
- Cô mau vào thay bộ đồ này ra mặc tạm đi. Đồ còn mới tôi vẫn chưa mặc lần nào.
Anh chỉ nói bấy nhiêu thôi, rồi không cho Diệp Tri Thu có cơ hội từ chối, anh đưa nó gần hơn chạm vào tay cô. Diệp Tri Thu tiếp nhận, gật đầu rồi vào trong phòng tắm đóng cửa lại. Một lát sau cô chỉ bước ra ngoài với cái áo sơ mi trắng trên người mà thôi…
Lí do bởi vì cái quần tây của anh cô không tài nào mặc được. Nó rộng quá chừng, kéo lên thì lại tuột xuống. Nó còn dài ơi là dài, cô phải tốn công cuộn ống quần lên mấy cái. Vốn dĩ Hoa Vân Phong còn cẩn thận suy nghĩ đến trường hợp đó, nên cùng với bộ quần áo còn kèm theo sợi dây nịt, nhưng khi Diệp Tri Thu đeo nó vào thì không tìm được cái lỗ nào để gài khóa cho vừa với vòng eo mảnh khảnh của cô. Rốt cuộc cô mệt quá vì phải ‘đấu tranh’ với cái quần quá cỡ so với mình, cô bỏ cuộc, quyết định chỉ mặc cái áo sơ mi thôi, xem ra vạt áo cũng đã dài đến nửa đùi và trông nó khá giống cái áo ngủ ở nhà của cô. Ngắm trước nhìn sau, cô thấy mình mặc như vầy ổn hơn chút! Và cô tự tin đi ra ngoài.
Diệp Tri Thu cũng bất tri bất giác không biết bản thân mình trong cái áo sơ mi rộng thùng thình kia lại toát lên vẻ đẹp thanh lệ đến mức nào. Cô phô ra đôi chân trắng muốt, da thịt nõn nà mịn màng không chút tì vết, thon dài cân xứng cùng đôi gót sen nho nhỏ lại càng làm đôi chân cô thêm hoàn hảo. Người ta thường nói: Con gái đôi bàn chân nhỏ sẽ có quý nhân phò trợ, cuộc sống dư dả, cơm áo không lo, vận mệnh phú quý! Nhưng lúc này không cần bàn đến chuyện tử vi xem tướng, mà chỉ cần nói đến nét quyến rũ của đôi chân này cũng đủ để khiến bao chàng trai hàng đêm tơ tưởng!
Đương nhiên Hoa Vân Phong không thấy cách ăn mặc khá mát mẻ này của cô. Nghe tiếng mở chốt cửa, anh từ trên ghế ở phòng bếp đứng lên, anh nói với cô:
- Tri Thu, cô đưa cái váy bị dơ đây cho tôi!
Diệp Tri Thu không biết anh muốn lấy cái váy của mình làm gì, nhưng cô không có từ chối anh, ngoan ngoãn như bị lời nói của anh thôi miên, cô đưa nó vào bàn tay đang giơ ra của anh. Sau đó mới hỏi:
- Anh lấy nó làm gì? Dơ rồi mà…
Hoa Vân Phong trả lời cô:
- Dơ rồi thì mới lấy đi giặt. Nếu không giặt ngay, cari để lâu rất khó giặt sạch.
Diệp Tri Thu ngơ ngác, ý anh là muốn giặt đồ dùm cô sao? Trời ạ, sao được chứ, muốn giặt thì tự cô giặt, nhưng vốn dĩ cô cũng không cần phải giặt đâu. Cô ngăn anh lại:
- Thôi, anh không cần giặt đâu. Mặc kệ nó đi, nếu giặt không ra thì thôi. Nhà tôi còn rất nhiều quần áo mà…
Ngây thơ mà nói ra câu đó, nhưng Hoa Vân Phong lập tức nhau mày:
- Đại tiểu thư, sống không nên quá lãng phí như vậy. Biết rằng gia đình có điều kiện thì không tội gì bắt buộc bản thân phải kham khổ chịu đựng. Nhưng mà trên đời này còn rất nhiều người cơ cực thực sự, nếu chúng ta biết suy nghĩ một chút, lấy những thứ chúng ta đáng lẽ ra sẽ hoang phí mà giúp đỡ họ, không phải mọi người vui thì chúng ta cũng thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn sao?
Diệp Tri Thu chưa nghĩ đến điều đó bao giờ. Khi muốn giúp đỡ một ai, cô chỉ cần lấy tiền trong túi cho họ là được rồi. Không nghĩ đến nếu không giặt sạch một bộ áo váy có thể giúp đỡ người khác. Nhưng những gì anh nói cô đều hiểu. Anh thật là đã dạy cho cô biết rất nhiều thứ tốt đẹp trên đời này. Cô càng tự hào hơn về anh!
Diệp Tri Thu cắn môi, nói với anh:
- Tôi hiểu rồi, nhưng anh để tôi tự giặt.
Hoa Vân Phong quay về hướng cô, như đang ‘nhìn’ thẳng vào cô mà nói:
- Tay cô vừa bị đứt, không nên chạm nước, cô quên rồi sao?
Diệp Tri Thu bối rối:
- Nhưng mà…
Hoa Vân Phong cười với cô:
- Vậy thì tôi giặt thay cô thôi. Không cần ngại, bởi vì lúc nãy cô lau vết bẩn giúp tôi, thì bây giờ tôi lại giặt vết bẩn này dùm cô xem như là huề nhau!
Thiệt là có thể đánh đồng như vậy để tính sao? Diệp Tri Thu chớp mắt, cô không biết nói gì nữa, vốn dĩ cô cãi ngang thì thắng anh chắc rồi, nhưng nói lí thì không lợi hại bằng đâu. Haiz! Xem ra phải vậy thôi…
Cô nhìn bóng dáng anh đi chầm chậm vào phòng tắm, cô cũng lẽo đẽo theo sau. Cô thấy anh lấy cái hai cái thau, một cái đổ ít nước, một cái đổ hơn nửa thau. Rồi anh hòa thứ bột gì đó trăng trắng vào thau ít nước, dùng tay quấy vài cái thì nổi bọt trắng xóa.
Diệp Tri Thu không phải không biết gì về hóa học, dù cô không giỏi môn này cho lắm, nhưng đây là lần đầu tiên cô tận mắt chứng kiến thế nào là ứng dụng bột xà phòng vào đời sống khi nó được hòa vào nước thì nổi bọt lên thế đấy.Vì chưa bao giờ được nhúng tay vào việc nhà, cũng như chưa bao giờ dì Trần cho cô mon men vào làm việc nhà chung, nên mấy thứ đơn giản này đối với cô hoàn toàn mới lạ.
Hoa Vân Phong đặt cái váy trắng vào trong nước, nhưng do không biết vết bẩn ở đâu nên mới hỏi Diệp Tri Thu:
- Tri Thu, cô chỉ cho tôi biết vết bẩn ở đâu được không?
Lòng Diệp Tri Thu chùn lại, tim cô nhói đau. Không biết sao bình thường cô không bao giờ xem Hoa Vân Phong có gì thiếu hụt so với người khác nhưng lúc này đây cô đau lòng lắm!
Diệp Tri Thu ngồi xổm xuống bên ngoài, mặt hướng về phía Hoa Vân Phong đang ngồi phía trong phòng tắm. Cô cầm lên cái váy, xoay đến chỗ có vết bẩn rồi đưa nó vào tay Hoa Vân Phong. Cô nói:
- Ở đây nè! Một mảng to hơn bàn tay tôi luôn.
Hoa Vân Phong cầm chỗ dơ, anh cho cái váy vào nước nhúng đều cho thấm, rồi rắc thêm tí bột xà phòng vào và vò lại bằng hai tay. Động tác anh làm thật nhẹ nhàng, giống như là sợ làm hỏng cái váy của cô vậy.
Nghe tiếng sột soạt bởi sự chà xát của vải, Diệp Tri Thu nghĩ: Ở nhà, dì Trần đâu có giặt đồ giống như anh vậy? Tất cả đồ đạc đều giặt bằng máy hết… Nhà anh cũng có máy giặt mà, sao phải vò bằng tay cho mệt không biết?
Diệp Tri Thu hỏi anh:
- Sao anh không sử dụng máy giặt?
Hoa Vân Phong dừng động tác trên tay, anh trả lời cô:
- Từ trước đến nay tôi đều tự giặt đồ của mình bằng tay, không thích giặt bằng máy.
Anh không ngại giặt đồ cho cô, anh muốn dùng chính đôi tay mình để làm việc này và đảm bảo phải trả lại cho cô cái váy sạch sẽ như ban đầu. Anh không mấy tin tưởng cái máy có thể thay thế tốt hơn con người trong mọi việc, đối với anh chúng chỉ là dụng cụ hỗ trợ mà thôi.
Diệp Tri Thu gật đầu:
- Ờ…
Vò được một lát, Hoa Vân Phong đưa chỗ dơ lúc nãy cô chỉ về phía cô và hỏi:
- Cô xem đã sạch chưa?
Diệp Tri Thu chồm người tới để nhìn rõ hơn, sau đó cẩn thận xem xét, cuối cùng quả quyết:
- Sạch rồi, trắng sáng như ban đầu. Hì, cảm ơn anh nhiều lắm nhe!
Hoa Vân Phong lắc đầu:
- Cô không cần cảm ơn… Còn phải đem phơi, đợi nó khô mới mặc trở lại được. Cô chịu khó một chút.
Diệp Tri Thu lúc này mới chú ý đến tướng ngồi của mình. Bình thường cô cũng mặc váy nhiều lắm, nhưng váy cũng tới đầu gối hoặc dài hơn nữa, mà cô cũng chưa bao giờ phải ngồi xổm thế này khi mặc váy hết. Nên vào tình huống này, cô ngồi hướng về phía Hoa Vân Phong, trong tình trạng cái áo sơ mi của anh chỉ che đậy có giới hạn thì… eo ơi! Mặt cô đỏ hồng. Cũng may anh không thấy, nếu không cô tự sát quá.
Vội vàng đứng dậy, sửa sang lại vạt áo, Diệp Tri Thu chọn phương án đứng cho chắc ăn. Thực ra cô cũng có thể duy trì tư thế lúc nãy, Hoa Vân Phong cũng đâu có ý kiến gì... Hì! Nhưng dù gì lợi dụng khuyết điểm của anh để làm chuyện nhởn nhơ mất nết như vậy, ai sẽ là người đau lòng ngoài cô đây?
Diệp Tri Thu cười hì hì:
- Được rồi, để tôi đem phơi lên cho, nãy giờ làm phiền anh quá rồi. Phơi ở ngoài ban công sau kia phải không?
Hoa Vân Phong nhíu mày:
- Đã nói tay cô còn đau, không nên làm việc. Cô ngoan ngoãn giao việc cho tôi là được, dù gi đang ở trong nhà tôi, chuyện này tôi xử lí được mà. Cô yên tâm!
Anh yêu cô, sủng cô, không muốn cô làm bất kì chuyện gì hết, lo cho tay cô bị đau, lo cho cô gái vốn sống trong sung sướng cái gì nội trợ cũng không biết làm như cô sẽ phải lúng túng không quen với công việc rồi với cá tính hay xấu hổ của cô sẽ làm cô e ngại trước một người khác phái như anh… rất nhiều mối lo anh nghĩ cho cô. Anh có biết không, những hành động đó đều là cách biểu hiện tình yêu nồng thắm, nhưng anh thì cứ hướng suy nghĩ theo một hướng khác, anh có biết bản thân mình cố chấp lắm không?
Diệp Tri Thu ngoan ngoãn đứng nép một bên cánh cửa, nhìn từng động tác anh làm. Nhiều lần cô muốn vươn tay ra giúp đỡ anh, nhưng sợ động chạm đến lòng tự trọng của anh nên cô không dám. Bởi vì cô đọc được ở một trang web trên mạng về cách tiếp xúc với những người ‘đặc biệt’ như anh thì phải có phương pháp khác biệt, những người này thường có lòng tự trọng rất dễ bị tổn thương…
Diệp Tri Thu đi theo anh ra ngoài ban công, đang định bước ra theo thì anh cản cô lại:
- Tri Thu, cô vào trong đứng đi. Giờ này bên ngoài nắng gắt, nóng lắm.
Quả thật suy nghĩ chu đáo, sợ ánh nắng trưa làm tổn thương làn da mỏng manh của cô nữa chứ. Nếu có người đàn ông mà lo lắng cho bạn từng li từng tí như vậy, bạn có xiêu lòng không? Nhất định chết trong hạnh phúc mất thôi!
Hoa Vân Phong có cái cố chấp của anh, có tính bá đạo của anh, lúc thì nhẹ nhàng mềm mỏng sẵn sàng chiều theo cô bất cứ yêu cầu gì, khi thì không bao giờ có thể thỏa hiệp. Nhưng chung quy đều xuất phát từ tình yêu anh dành cho cô mà thôi, suy nghĩ cho cô chu đáo mọi thứ, muốn mang đến điều tốt nhất cho cô. Nên cũng bởi lí do đó, anh đã không thể chấp nhận tình yêu đang không ngừng vẫy gọi trong trái tim, lúc nào cũng lừa mình dối người.
Đúng vậy, anh là người không hoàn hảo, cô nhìn thấy chỉ là vẻ bề ngoài của anh, nếu cô biết được sự thật về anh, cô có còn xem anh là bạn không? Cô gái này đang trong giai đoạn yếu đuối nhất và nếu anh muốn thì có thể chiếm được tình cảm của cô ngay thôi, nhưng sau đó thì sao, giấy không gói được lửa, rồi có một ngày cô sẽ phát hiện ra bí mật anh đang cố che giấu, điều đó sẽ khiến cô tổn thương và hình ảnh đẹp cô vốn dùng để nói về anh hoàn toàn tan biến.
Diệp Tri Thu nghe lời anh, cô cười cười lúng liếng đồng tiền, đứng vào phía trong, chỉ chừa có cái đầu ra để nhìn anh làm việc mà thôi. Anh làm mọi chuyện khá thuần thục, nhất định đã làm chuyện này rất nhiều lần. Cô lại cảm thấy bản thân quá tệ, cái gì cũng không biết làm, lúc nào cũng luôn miệng nói phải cố gắng học tự lập, nhưng ở nhà thì có dì và chú Trần, còn đến đây thì có Hoa Vân Phong lo hết... Haiz!
Lúc này chuông cửa réo lên liên hồi, Hoa vân Phong đang ở ngoài ban công nhưng tiếng chuông đầu tiên anh lại là người nghe được trước. Anh ngừng động tác trên tay, cố ý nghiêng đầu lắng nghe động tĩnh để xác định có phải là khách của nhà mình hay không.
Còn cô Diệp tiểu thư của chúng ta thì hễ làm chuyện gì là chỉ biết chú tâm vào độc nhất chuyện đó thôi, cô để ngoài tai tiếng chuông cửa, mà chỉ lo ngắm nhìn Hoa Vân Phong. Qua nhiều lần kiểm chứng, cô càng khẳng định câu nói rất phổ biến trong tiểu thuyết ngôn tình là quá đúng, đó chính là ‘Đàn ông đẹp trai nhất khi làm việc’, còn câu sau nữa mà Diệp Tri Thu chưa có cơ hội được biết nha: ‘Đàn ông quyến rũ nhất khi… ở trên giường’! Xem đó, đầu óc cô lại mông lung đến tận đâu đâu rồi…
Ngăn không cho suy nghĩ háo sắc chiếm lĩnh tâm trí, Diệp Tri Thu lắc mạnh đầu mình một cái, gõ vào đó mấy cái, ảo não nhìn xem Hoa Vân Phong. Cô thấy anh ngừng động tác, thắc mắc hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Hoa Vân Phong nói:
- Có tiếng chuông cửa!
Diệp Tri Thu thấy anh định buông công việc đang làm để đi mở cửa, cô vội ngăn lại:
- Anh làm tiếp đi. Tôi mở cửa cho!
Nói xong là cô phóng nhanh về phía cửa, không để ý ngoài sau Hoa vân Phong đang gọi cô lại…
Hoa Vân Phong đầu óc bình tĩnh hơn cô nhiều, anh vẫn còn nhớ lúc này đồ mặc trên người cô đều là của anh. Tuy anh không biết cô chỉ mặc có cái áo so mi, nhưng nếu cô mở cửa trong tình trạng mặc đồ của anh như vậy thì quả thật sẽ dễ làm người khác hiểu lầm, sẽ ảnh hưởng thanh danh của cô. Anh tăng tốc động tác đang làm dở dang. Mắc nhanh cái váy vào móc áo và treo lên. Sau đó đi nhanh ra ngoài…
Nói đến chạy là Diệp Tri Thu nhanh nhẩu như con chim nhỏ. Phốc hai bước cô đã ra đến cửa. Cô không chần chờ vặn mở chốt cửa, cùng tiếng cười tươi sáng chào đón khách đến như cô chính là chủ nhà này vậy.
Cô chào khách:
- Xin chào…
Lời chào cương tại đó, cô không thể nói câu nào tiếp theo được nữa khi trước mặt cô là một cô gái xinh đẹp với dáng vẻ đoan trang, toát lên sự quyến rũ hiếm có, dù là cùng giới tính với nhau nhưng cô còn bị nét đẹp hài hòa của cô gái đó mê hoặc.
Tô Uyển Thanh đứng trước cửa, cô những tưởng sẽ là Hoa Vân Phong ra mở cửa, nhưng không phải vậy, mở cửa cho cô là cô gái trông nét mặt tuy còn chưa thoát khỏi vẻ non nớt của lứa tuổi nhưng nét đẹp vốn có như tác phẩm điêu khắc tuyệt vời của đấng cao xanh. Tô Uyển Thanh cũng phải công nhận, cô gái trước mắt đẹp không thể diễn tả bằng lời, đồng phận con gái cô lại càng biết được nét đẹp đó có sức mạnh và ý nghĩa như thế nào.
Tô Uyển Thanh là người cẩn thận và tỉ mỉ, nên cô đã tạm thời dời sự chú ý của mình hướng toàn thân cô gái để đánh giá toàn diện hơn. Cô đã thấy sự thật làm cô không khỏi giật mình. Cô gái kia mặc cái áo sơ mi thôi sao? Mà kiểu dáng này không phải áo của nữ, cô loáng thoáng một ý nghĩ trong đầu, nhưng đã nhanh chóng phủi sạch nó ra khỏi đầu óc. Cô không nghĩ Vân Phong thanh mai trúc mã cô đã từng quen biết lại là hạng người đó được. Mới mấy hôm trước anh nói chưa nghĩ đến chuyện chung thân, thì không thể nào giấu diếm người khác quan hệ với một cô gái vẫn còn đọng lại nét thơ ngây trên mặt như vầy được!
Tô Uyển Thanh không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nếu cô chọn một thời gian khác để đến đây nhất định là không thấy được cảnh tượng này rồi. Ớt nào là ớt chẳng cay? Rốt cuộc dù cố gắng giữ bình tĩnh thế nào, thì Tô Uyển Thanh cũng như mọi người con gái khác khi yêu mà bắt được ‘gian tình’ đều không thể tránh khỏi một chữ: ghen!