Nói đến vì sao Tô Uyển Thanh tới nơi đây, phải nhắc lại chuyện mấy tiếng đồng hồ trước...
Buổi sáng lúc Bạch Thiệu Đông đem bánh ngọt vào bệnh viện đưa cho cô, cô đương nhiên không nhận quà của bất kì ai, mà đặc biệt là của anh ta. Lúc đó Bạch Thiệu Đông nhún vai một cái tỏ vẻ chẳng có gì, anh ta nói:
- Uyển Thanh à, nãy giờ nói đùa với cô thôi. Thực ra thì hộp bánh này lúc tôi đi ngang qua tiệm bánh của Vân Phong, cậu ấy đã gửi tôi mang vào cho cô! Cô… ngay của quà của cậu ấy cũng không nhận hay sao?
Tô Uyển Thanh nghe đến cái tên Vân Phong, trong tim cô xao động. Cô chuyển tầm mắt đến hộp bánh ngay. Sau đó không cần lí trí suy xét lời nói của Bạch Thiệu Đông có gian dối hay không, chỉ cần có liên quan đến Hoa vân Phong là cô nhận hết. Cô vui vẻ tiếp nhận hộp bánh và nói một tiếng cảm ơn đối với ‘người chuyển quà hộ’, sau đó quay mặt bước đi, tận hưởng niềm vui được Hoa Vân Phong ‘tặng’ bánh!
Cô không biết được rằng, đứng trông theo bóng hình đang dần xa xăm của cô mà trái tim quặn thắt. Anh không những mượn danh nghĩa của Hoa Vân Phong để tặng bánh cho cô, mà còn mượn luôn cả phần tình cảm mà cô dành cho Hoa Vân Phong để thỏa mãn mục đích của mình.
Dù đạt được ý muốn, nhưng trong lòng càng thêm nặng nề. Bạch Thiệu Đông biết mình yêu đơn phương, anh cũng rất rõ rằng trong lòng Tô Uyển Thanh không ai có đủ năng lực thay thế Hoa Vân Phong. Điều anh khổ tâm hơn nữa là trước kia tình sử của anh đã gieo rắc khắp nơi, muốn cải tà quy chánh nói dễ hơn làm! Mặc dù từ khi anh xác định mình yêu Tô Uyển Thanh thật lòng thì đã chấm dứt hết tất cả mối tai họa, nhưng “Tiếng lành đồn xa”, miệng người là phương tiện truyền thông đáng sợ nhất. Và đến nay, Tô Uyển Thanh đã nghe được vô số chuyện về kiếp số đào hoa của anh rồi, dù cô chẳng có ý để tâm!
Sau khi tan tầm, Tô Uyển Thanh muốn đến cảm ơn Hoa Vân Phong về hộp bánh của anh. Cô nhìn hoài mấy cái bánh kia mà không nỡ ăn chúng. Nếu không vì để lâu sẽ hỏng mất thì cô đã giữ chúng làm ‘tiêu bản’ rồi! Cô nghĩ: Nếu muốn ăn nữa thì chỉ cần đến tiệm bánh của anh là có thể mua được rồi, đến lúc đó còn có nhiều cơ hội để được gặp anh nữa chứ. Cô vui mừng nở nụ cười dịu dàng. Đôi mắt thấm đẫm niềm hạnh phúc vô bờ bến.
Hết giờ làm, cô đi nhanh lên văn phòng của Bạch Thiệu Đông. Đây cũng chính là lần đầu tiên cô chủ động đến đây. Gõ gõ báo hiệu ba cái rồi mở cửa bước vào, cô nhìn đến Bạch Thiệu Đông đang đứng quay lưng về phía cửa, anh đang đứng đó như có như không nhìn xuống đường phố nhộn nhịp ngoài kia qua khung cửa sổ.
Chỉ nhìn bóng lưng thôi đã cảm nhận được rằng anh đang cất giấu ưu tư, một nỗi buồn nào đó đã khiến bóng dáng anh trở nên tịch liêu, hoàn toàn không giống như Bạch Thiệu Đông của thường ngày. Anh có cái lưỡi trơn tru không xương, khéo léo buông ra lời tình tứ đường mật làm điêu đứng biết bao trái tim cô gái trẻ, cũng như tính cách vui vẻ luôn mang hơi thở mùa xuân của anh làm cho người ta không thể liên tưởng hình ảnh cô đơn và có phần bất lực này với anh được.
Tô Uyển Thanh cũng không hiểu sao mình lại có những suy nghĩ đó trong đầu. Và cô đã nhanh chóng đuổi hết những ý nghĩ kia đi, đối với cô lúc này không ai làm cô quan tâm hơn Hoa Vân Phong, mặt khác, Bạch Thiệu Đông là một người chưa bao giờ có tình cảm nghiêm túc thì chắc hẳn trực giác của cô khi xem xét về anh cũng không chính xác rồi!
Tô Uyển Thanh lên tiếng hỏi:
- Phó viện trưởng, anh có thể vui lòng cho tôi biết địa chỉ nhà của anh Vân Phong được không?
Bởi vì từ khi gặp Hoa Vân Phong đến giờ, cô chưa có cơ hội đến thăm nhà anh. Cô biết anh đang ở với mẹ trong một khu chung cư bình dân cách bệnh viện khoảng nửa tiếng đi xe. Nhưng từ hôm đó gặp gỡ, cô và anh chỉ có vài lần trò chuyện qua điện thoại, cô cũng không tiện hỏi anh địa chỉ nhà. Con gái như vậy có quá tùy tiện không? Nhưng hôm nay khi nhận được bánh anh ‘gửi tặng’ cho cô, cô đã thay đổi suy nghĩ: Cô nhất định phải chủ động bước ra một bước đầu tiên, điều đó nhằm báo hiệu cho anh biết cô đã bật đèn xanh trong chuyện tình cảm đôi lứa!
Bạch Thiệu Đông trong đầu rất loạn, lúc nãy tiếng gõ cửa và mở cửa vào phòng anh đều không phát hiện, bây giờ nghe Tô Uyển Thanh hỏi như vậy, anh mới giật mình xoay người lại, phút chốc cũng ngơ ngác với câu hỏi của cô. Nhưng sau một hồi sắp xếp lại tinh thần. Anh đã chọn cách thỏa mãn yêu cầu của cô trong sự buồn bã tưởng chừng ngạt thở của bản thân.
Sau khi nghe xong địa chỉ, ghi nhớ thật kĩ. Tô Uyển Thanh tặng cho anh một nụ cười duyên dáng và một tiếng cảm ơn có lễ. Sau đó xin phép ra khỏi văn phòng, trong tim không ngừng mở hội, cô sắp đi gặp anh Vân Phong rồi!
----------------------
Diệp Tri Thu thấy cô gái lạ này nhìn mình chằm chằm. Cô cảm thấy nhột nhạt thế nào ấy, nên cô lịch sự hỏi lại:
- Chào cô, cô muốn gặp ai?
Tô Uyển Thanh vẫn giữ phong độ, dịu dàng đến không thể nào nhẹ nhàng hơn nữa cất giọng nói:
- Tôi đến tìm anh Vân Phong!
Khi hai cô gái có địch ý, bạn có biết họ nói chuyện với nhau dù có lịch sự và lời lẽ bên ngoài dù có hoa lệ thế nào thì đằng sau đó vẫn ẩn chứa nhiều mối nguy hiểm ngầm hay không? Nếu gặp tình huống tương tự thì mau tránh cho xa xa nhé!
Diệp Tri Thu nhớ ra rồi. Cô gái này chắc hẳn là người mà Bạch Thiệu Đông đã đề cập trong điện thoại. Cô ấy đang nhắm mục tiêu là Hoa Vân Phong của cô đây mà! Không dễ đâu nhé!...
Diệp Tri Thu đáp trả đối phương một câu hầu như không liên quan vấn đề Tô Uyển Thanh đã nói:
- Dì Bình không có ở nhà!
Nhưng Tô Uyển Thanh hiểu ý. Diệp Tri Thu muốn nói không có dì Bình ở nhà, một người con gái đến đây một mình để tìm Hoa Vân Phong là có dụng ý gì?
Tô Uyển Thanh định trả lời cô, nhưng thấp thoáng thấy cái bóng của Hoa Vân Phong bước ra, cô bỏ mặc cô gái vô nghĩa này, cất tiếng gọi anh:
- Anh Vân Phong. Em là Uyển Thanh nè! Anh có nhà không?
Không cần biết Diệp Tri Thu là rào cản gì đi nữa, cô trực tiếp chỉ quan tâm đến Hoa Vân Phong mà thôi…
Hoa Vân Phong nghe tiếng cô, sửng sốt một chút, anh cứ ngỡ là mẹ mình về thôi, không ngờ lại là Tô Uyển Thanh. Không cần nghĩ cũng biết ai cho cô địa chỉ nhà anh. Hai cô gái hôm nay gặp nhau, mong là Uyển Thanh không nghĩ xấu về Diệp Tri Thu khi cô đang mặc đồ của anh trên người…
Hoa Vân Phong chuyển nhanh hướng cửa đi đến, khi xác định đã đến đối diện Tô Uyển Thanh, anh giới thiệu:
- Uyển Thanh, em đến chơi à? Anh xin giới thiệu, đây là Diệp Tri Thu, còn đây là Tô Uyển Thanh. Hai người cũng không cách nhau bao nhiêu tuổi, dễ trò chuyện với nhau hơn. Uyển Thanh, em vào nhà đi ngồi nghỉ, anh đi rót nước cho em.
Sau khi giới thiệu xong, anh nào biết hai cô gái chỉ là không biểu hiện bằng tiếng động cho anh biết mà thôi, chứ ánh mắt nhìn nhau… eo ôi, ghê lắm!
Mối nghi hoặc trong lòng Tô Uyển Thanh chưa tiêu tan, cô nhìn quanh căn phòng và rất nhanh cô đã phát hiện câu trả lời cho việc vì sao cô gái kia trên người lại mặc áo của anh Vân Phong. Đó là ngoài ban công còn đang phơi cái váy trắng, không của Diệp Tri Thu này thì là của ai! Nên với đôi mắt quan sát tỉ mỉ và sự phán đoán nhanh nhạy, Tô Uyển Thanh đã hiểu phần nào nguyên nhân. Lòng cô cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi.
Theo như lí giải của cô thì Hoa Vân Phong hoàn toàn không có ‘gian tình’ với cô ta. Chỉ là Tô Uyển Thanh nhìn ra được ánh mắt địch ý của Diệp Tri Thu, điều đó chứng tỏ cô gái này có thể là cố ý ăn mặc mát mẻ thế này để nhởn nhơ trước mặt anh, muốn quyến rũ anh sao? – Tô Uyển Thanh đầu óc không ngừng chuyển động suy nghĩ đủ mọi vấn đề rồi tự lí luận tháo gỡ nghi vấn y như một nhà biện chứng chuyên nghiệp!
Sau khi suy xét đủ điều, Tô Uyển Thanh lấy lại tâm trạng háo hức trước khi đến đây, hoàn toàn bỏ qua sự có mặt của ‘kẻ thứ ba’ kia, cô bình tĩnh đi đến và ngồi xuống trên chiếc ghế dài.
Còn Diệp Tri Thu vẫn là tính trẻ con, cô đâu có biết nếu muốn thi thố nguy hiểm đe dọa đối phương thì không được quá dễ dàng hiển lộ ra ngoài. Tuy nhiên trong đầu óc đơn giản của cô, mỗi lần ghen là tức, tức lên là chỉ biết dùng hành động mà thôi, chẳng cần quan tâm cái gì lợi hại thiệt hơn…
Diệp Tri Thu thấy Tô Uyển Thanh ngồi vào ghế dài, cô bước đến giành trước:
- Chỗ này của tôi!
Nói xong, cô cố ý ngồi sát vào chỗ của Tô Uyển Thanh với ý đồ hất cô ta ra khỏi cái ghế đó.
Tô Uyển Thanh lắc đầu: Cô gái này làm sao có thể là đối tượng của anh Vân Phong được. Còn quá ngây thơ! Vậy mà làm cô một trận sợ bóng sợ gió khi thấy cô gái kia xuất hiện với bộ dạng này… Đúng là khi ghen, con người không duy trì được sự minh mẫn nữa!
Không chấp trẻ con, Tô Uyển Thanh đứng dậy rời khỏi ghế dài và chuyển sang ngồi bên ghế nhỏ, trong khi đó Diệp Tri Thu thì lại khoái chí cho rằng bản thân đã thị uy thành công đối thủ.
Diệp Tri Thu thoải mái nhìn trên màn hình ti vi đang chuyển động phim hoạt hình, cho đến khi Hoa Vân Phong đem nước từ trong bếp ra, hai cô gái cũng không tán gẫu với nhau lời nào.
Hoa Vân Phong cầm mỗi tay một ly nước, anh đi thật chậm, vì không biết vị trí ngồi của các cô nàng. Nhưng cũng may, Tô Uyển Thanh dù gì cũng được huấn luyện đặc thù cùng với bản thân mang danh hiệu bác sĩ thần kinh nhãn khoa, cô hiểu hết sự lúng túng hiện tại của anh. Đè nén nỗi đau trong lòng, cô đứng dậy đỡ lấy cánh tay Hoa Vân Phong dìu anh ngồi xuống chiếc ghế mình đang ngồi. Rồi nhẹ nhàng nói:
- Ly sinh tố dâu tây này chắc là của Tri Thu rồi… Nè! Mời em dùng!
Sau đó tự nhiên như đã làm quen thuộc rất nhiều lần, Tô Uyển Thanh cầm lấy cái ly sinh tố dâu tây từ tay Hoa Vân Phong rồi đặt trước mặt Diệp Tri Thu. Chiêu đổi khách thành chủ này của Tô Uyển Thanh quả thật hiệu quả…
Sắc mặt Diệp Tri Thu lúc này khó coi vô hạn. Cô không ngờ mình hiện giờ giống khách mới đến chơi nhà của đôi vợ chồng trẻ hơn. Trời ạ, tức điên lên không? Nhưng cô không biết phải làm gì nữa, có mặt Hoa Vân Phong ở đây, những lời nói không hay có thể nói để đả kích đối phương đều không có chỗ dụng võ nha. Cô chỉ còn cách dùng đôi mắt to tròn như hạt nhãn của mình để trừng người con gái kia… đáng ghét, đi làm việc không biết mệt hay sao mà giờ này không về nhà ngủ một giấc cho khỏe, đến đây phá hỏng không gian của người ta hà!
Còn lại một ly nước Tô Uyển Thanh cũng tự biết cầm lấy. Cô nhìn Hoa Vân Phong cười đằm thắm:
- Anh Vân Phong, không ngờ anh vẫn còn nhớ em thích uống nước chanh dây. Nhớ hồi nhỏ ở chỗ của mình không có loại trái này, chỉ khi ba em đi công tác về mới có mà thôi. Lúc đó em thấy lại đòi làm nước uống, mà mẹ thì nói không rãnh để làm cho em… Chỉ có anh Vân Phong là hiểu ý em thôi, sau khi uống xong đồ uống anh làm, em lại thích nhất loại nước uống này luôn đó chớ. Ở nước ngoài lâu như vậy, đến giờ mới được cầm trên tay ly nước do chính tay anh pha, em cảm động biết chừng nào!
Lửa giận trong lòng Diệp Tri Thu càng bùng cháy dữ dội. Còn nhắc đến chuyện xưa nữa à? Có lẽ muốn cố ý nói cho cô biết, hai người họ chính là hồi nhỏ đã quen biết, còn cô chỉ là người mới thôi, đúng không? Xem thường cô sao, người mới thì làm sao chứ? Nhưng Diệp Tri Thu tự tin bao nhiêu về bản thân mình thì cô cũng không chắc chắn được tình cảm Hoa Vân Phong dành cho mình có bao nhiêu cân lượng so với cô gái kia, nên nào dám có tiếng nào phản kháng, chỉ đành ngậm bồ hòn mà phải khen ngọt thôi!
Hoa Vân Phong sau khi nghe Tô Uyển Thanh nói chỉ cười xem như đáp trả. Anh không biết nói gì đây, vì anh cảm nhận được Diệp Tri Thu hầu như nãy giờ không hé môi nói câu nào, chỉ khi cô xảy ra chuyện gì hoặc không vui thì mới lựa chọn im lặng mà thôi, anh thật sự lo lắng, nhưng trong trường hợp này anh không tiện hỏi!
Không khí bỗng trở nên có phần trầm lắng. Tô Uyển Thanh kéo cái ghế nhỏ khác ngồi kế bên cạnh Hoa vân Phong và lên tiếng phá vỡ sự im lặng này:
- Anh Vân Phong, em hôm nay đến có đường đột quá không?
Hoa Vân Phong hướng về phía cô, anh nói:
- Nào có, Uyển Thanh em lại suy nghĩ cái gì vậy? Nhà anh lúc nào cũng hoan nghênh em mà!
Tô Uyển Thanh nghe vậy vui vẻ nói với anh:
- Trưa nay em chưa ăn cơm nữa. Em đến đây cọ cơm nhà anh nè!
Cô thích làm nũng đòi anh đủ thứ y như ngày xưa, khi đó mỗi lần cô xin mẹ cái gì mẹ không đồng ý, thì cô đều nói với anh. Anh luôn có cách giúp cô hoàn thành ước muốn.
Hoa Vân Phong nhau mày:
- Uyển Thanh, em lớn rồi vả lại còn là bác sĩ, giờ này mà chưa ăn cơm nữa, đau dạ dày thì làm sao!
Hoa Vân Phong xuất phát từ sự lo lắng thực lòng, dù anh không có tình cảm nam nữ với Tô Uyển Thanh nhưng từ nhỏ anh đã xem Uyển Thanh là một đứa em gái ruột thịt của mình. Bởi vì anh sinh ra đã là con trai độc nhất trong gia đình, nhiều lúc mơ ước có thêm em trai hoặc em gái chơi cùng, nhưng quan hệ của ba mẹ anh không mấy tốt đẹp, một tháng họ gặp nhau được hai lần đã là hiếm hoi, cũng không có nhiều thời gian dành cho nhau, trước mặt anh, họ đối với nhau còn không mấy mặn mà, tối về lại phân phòng để ngủ… nên mong ước của anh là quá xa vời.
Hoa Vân Phong nói tiếp:
- Uyển Thanh, em ngồi đây nói chuyện với Tri Thu, anh vô bếp nấu thêm đồ ăn cho em.
Sau đó anh quay về hướng của Diệp Tri Thu thông báo với cô:
- Tri Thu, cô ở đây xem ti vi hay nếu muốn nghỉ trưa thì vào phòng mà nghỉ. Tôi bận việc một chút!
Diệp Tri Thu nhăn mặt, chu môi, cô muốn nói ‘không đồng ý’ cho anh đi nhưng có được không? Nhất định không rồi, vậy thì còn thông báo với cô làm gì cơ chứ. Đi đi, thấy ghét! Diệp Tri Thu không thèm trả lời Hoa Vân Phong. Cô cầm lên ly sinh tố dâu tây ra sức hút, hút và hút… Cô bực mình lắm, xem này, cô ngồi ở trên cái ghế dài thế này y chan như người khách xa lạ, còn họ ngồi gần nhau như vậy, lại chau đầu lại nói chuyện nỉ non giống như đôi vợ chồng đang tâm tình bàn bạc chuyện trong nhà không muốn vị khách như cô nghe thấy. Hic! Cô thấy như mình bị bỏ rơi…
Tô Uyển Thanh cười tươi đối với Hoa Vân Phong nói:
- Cảm ơn anh Vân Phong, em biết anh tốt với em nhất mà. Từ nay em đã có phiếu cơm ở đây rồi, em nhất định không ngại đến đây ăn ké hoài luôn đó nha!
Hoa Vân Phong lắc đầu:
- Lớn rồi mà còn tinh nghịch như vậy! Được rồi, chờ anh một chút… à mà quên nữa, đói bụng không nên uống nước chanh dây.
Tô Uyển Thanh cầm lên ly nước của mình giơ lên trước mặt anh lắc lắc, cô nói:
- Anh nói trễ quá, em đã uống hết trơn luôn rồi nè. Không sao đâu, em có cái dạ dày bằng sắt mà, không có chuyện gì được. Hì!
Hoa Vân Phong lắc đầu:
- Bác sĩ à, sợ em luôn!
Tô Uyển Thanh cười cười, đi theo Hoa Vân Phong xuống bếp.
Buổi sáng lúc Bạch Thiệu Đông đem bánh ngọt vào bệnh viện đưa cho cô, cô đương nhiên không nhận quà của bất kì ai, mà đặc biệt là của anh ta. Lúc đó Bạch Thiệu Đông nhún vai một cái tỏ vẻ chẳng có gì, anh ta nói:
- Uyển Thanh à, nãy giờ nói đùa với cô thôi. Thực ra thì hộp bánh này lúc tôi đi ngang qua tiệm bánh của Vân Phong, cậu ấy đã gửi tôi mang vào cho cô! Cô… ngay của quà của cậu ấy cũng không nhận hay sao?
Tô Uyển Thanh nghe đến cái tên Vân Phong, trong tim cô xao động. Cô chuyển tầm mắt đến hộp bánh ngay. Sau đó không cần lí trí suy xét lời nói của Bạch Thiệu Đông có gian dối hay không, chỉ cần có liên quan đến Hoa vân Phong là cô nhận hết. Cô vui vẻ tiếp nhận hộp bánh và nói một tiếng cảm ơn đối với ‘người chuyển quà hộ’, sau đó quay mặt bước đi, tận hưởng niềm vui được Hoa Vân Phong ‘tặng’ bánh!
Cô không biết được rằng, đứng trông theo bóng hình đang dần xa xăm của cô mà trái tim quặn thắt. Anh không những mượn danh nghĩa của Hoa Vân Phong để tặng bánh cho cô, mà còn mượn luôn cả phần tình cảm mà cô dành cho Hoa Vân Phong để thỏa mãn mục đích của mình.
Dù đạt được ý muốn, nhưng trong lòng càng thêm nặng nề. Bạch Thiệu Đông biết mình yêu đơn phương, anh cũng rất rõ rằng trong lòng Tô Uyển Thanh không ai có đủ năng lực thay thế Hoa Vân Phong. Điều anh khổ tâm hơn nữa là trước kia tình sử của anh đã gieo rắc khắp nơi, muốn cải tà quy chánh nói dễ hơn làm! Mặc dù từ khi anh xác định mình yêu Tô Uyển Thanh thật lòng thì đã chấm dứt hết tất cả mối tai họa, nhưng “Tiếng lành đồn xa”, miệng người là phương tiện truyền thông đáng sợ nhất. Và đến nay, Tô Uyển Thanh đã nghe được vô số chuyện về kiếp số đào hoa của anh rồi, dù cô chẳng có ý để tâm!
Sau khi tan tầm, Tô Uyển Thanh muốn đến cảm ơn Hoa Vân Phong về hộp bánh của anh. Cô nhìn hoài mấy cái bánh kia mà không nỡ ăn chúng. Nếu không vì để lâu sẽ hỏng mất thì cô đã giữ chúng làm ‘tiêu bản’ rồi! Cô nghĩ: Nếu muốn ăn nữa thì chỉ cần đến tiệm bánh của anh là có thể mua được rồi, đến lúc đó còn có nhiều cơ hội để được gặp anh nữa chứ. Cô vui mừng nở nụ cười dịu dàng. Đôi mắt thấm đẫm niềm hạnh phúc vô bờ bến.
Hết giờ làm, cô đi nhanh lên văn phòng của Bạch Thiệu Đông. Đây cũng chính là lần đầu tiên cô chủ động đến đây. Gõ gõ báo hiệu ba cái rồi mở cửa bước vào, cô nhìn đến Bạch Thiệu Đông đang đứng quay lưng về phía cửa, anh đang đứng đó như có như không nhìn xuống đường phố nhộn nhịp ngoài kia qua khung cửa sổ.
Chỉ nhìn bóng lưng thôi đã cảm nhận được rằng anh đang cất giấu ưu tư, một nỗi buồn nào đó đã khiến bóng dáng anh trở nên tịch liêu, hoàn toàn không giống như Bạch Thiệu Đông của thường ngày. Anh có cái lưỡi trơn tru không xương, khéo léo buông ra lời tình tứ đường mật làm điêu đứng biết bao trái tim cô gái trẻ, cũng như tính cách vui vẻ luôn mang hơi thở mùa xuân của anh làm cho người ta không thể liên tưởng hình ảnh cô đơn và có phần bất lực này với anh được.
Tô Uyển Thanh cũng không hiểu sao mình lại có những suy nghĩ đó trong đầu. Và cô đã nhanh chóng đuổi hết những ý nghĩ kia đi, đối với cô lúc này không ai làm cô quan tâm hơn Hoa Vân Phong, mặt khác, Bạch Thiệu Đông là một người chưa bao giờ có tình cảm nghiêm túc thì chắc hẳn trực giác của cô khi xem xét về anh cũng không chính xác rồi!
Tô Uyển Thanh lên tiếng hỏi:
- Phó viện trưởng, anh có thể vui lòng cho tôi biết địa chỉ nhà của anh Vân Phong được không?
Bởi vì từ khi gặp Hoa Vân Phong đến giờ, cô chưa có cơ hội đến thăm nhà anh. Cô biết anh đang ở với mẹ trong một khu chung cư bình dân cách bệnh viện khoảng nửa tiếng đi xe. Nhưng từ hôm đó gặp gỡ, cô và anh chỉ có vài lần trò chuyện qua điện thoại, cô cũng không tiện hỏi anh địa chỉ nhà. Con gái như vậy có quá tùy tiện không? Nhưng hôm nay khi nhận được bánh anh ‘gửi tặng’ cho cô, cô đã thay đổi suy nghĩ: Cô nhất định phải chủ động bước ra một bước đầu tiên, điều đó nhằm báo hiệu cho anh biết cô đã bật đèn xanh trong chuyện tình cảm đôi lứa!
Bạch Thiệu Đông trong đầu rất loạn, lúc nãy tiếng gõ cửa và mở cửa vào phòng anh đều không phát hiện, bây giờ nghe Tô Uyển Thanh hỏi như vậy, anh mới giật mình xoay người lại, phút chốc cũng ngơ ngác với câu hỏi của cô. Nhưng sau một hồi sắp xếp lại tinh thần. Anh đã chọn cách thỏa mãn yêu cầu của cô trong sự buồn bã tưởng chừng ngạt thở của bản thân.
Sau khi nghe xong địa chỉ, ghi nhớ thật kĩ. Tô Uyển Thanh tặng cho anh một nụ cười duyên dáng và một tiếng cảm ơn có lễ. Sau đó xin phép ra khỏi văn phòng, trong tim không ngừng mở hội, cô sắp đi gặp anh Vân Phong rồi!
----------------------
Diệp Tri Thu thấy cô gái lạ này nhìn mình chằm chằm. Cô cảm thấy nhột nhạt thế nào ấy, nên cô lịch sự hỏi lại:
- Chào cô, cô muốn gặp ai?
Tô Uyển Thanh vẫn giữ phong độ, dịu dàng đến không thể nào nhẹ nhàng hơn nữa cất giọng nói:
- Tôi đến tìm anh Vân Phong!
Khi hai cô gái có địch ý, bạn có biết họ nói chuyện với nhau dù có lịch sự và lời lẽ bên ngoài dù có hoa lệ thế nào thì đằng sau đó vẫn ẩn chứa nhiều mối nguy hiểm ngầm hay không? Nếu gặp tình huống tương tự thì mau tránh cho xa xa nhé!
Diệp Tri Thu nhớ ra rồi. Cô gái này chắc hẳn là người mà Bạch Thiệu Đông đã đề cập trong điện thoại. Cô ấy đang nhắm mục tiêu là Hoa Vân Phong của cô đây mà! Không dễ đâu nhé!...
Diệp Tri Thu đáp trả đối phương một câu hầu như không liên quan vấn đề Tô Uyển Thanh đã nói:
- Dì Bình không có ở nhà!
Nhưng Tô Uyển Thanh hiểu ý. Diệp Tri Thu muốn nói không có dì Bình ở nhà, một người con gái đến đây một mình để tìm Hoa Vân Phong là có dụng ý gì?
Tô Uyển Thanh định trả lời cô, nhưng thấp thoáng thấy cái bóng của Hoa Vân Phong bước ra, cô bỏ mặc cô gái vô nghĩa này, cất tiếng gọi anh:
- Anh Vân Phong. Em là Uyển Thanh nè! Anh có nhà không?
Không cần biết Diệp Tri Thu là rào cản gì đi nữa, cô trực tiếp chỉ quan tâm đến Hoa Vân Phong mà thôi…
Hoa Vân Phong nghe tiếng cô, sửng sốt một chút, anh cứ ngỡ là mẹ mình về thôi, không ngờ lại là Tô Uyển Thanh. Không cần nghĩ cũng biết ai cho cô địa chỉ nhà anh. Hai cô gái hôm nay gặp nhau, mong là Uyển Thanh không nghĩ xấu về Diệp Tri Thu khi cô đang mặc đồ của anh trên người…
Hoa Vân Phong chuyển nhanh hướng cửa đi đến, khi xác định đã đến đối diện Tô Uyển Thanh, anh giới thiệu:
- Uyển Thanh, em đến chơi à? Anh xin giới thiệu, đây là Diệp Tri Thu, còn đây là Tô Uyển Thanh. Hai người cũng không cách nhau bao nhiêu tuổi, dễ trò chuyện với nhau hơn. Uyển Thanh, em vào nhà đi ngồi nghỉ, anh đi rót nước cho em.
Sau khi giới thiệu xong, anh nào biết hai cô gái chỉ là không biểu hiện bằng tiếng động cho anh biết mà thôi, chứ ánh mắt nhìn nhau… eo ôi, ghê lắm!
Mối nghi hoặc trong lòng Tô Uyển Thanh chưa tiêu tan, cô nhìn quanh căn phòng và rất nhanh cô đã phát hiện câu trả lời cho việc vì sao cô gái kia trên người lại mặc áo của anh Vân Phong. Đó là ngoài ban công còn đang phơi cái váy trắng, không của Diệp Tri Thu này thì là của ai! Nên với đôi mắt quan sát tỉ mỉ và sự phán đoán nhanh nhạy, Tô Uyển Thanh đã hiểu phần nào nguyên nhân. Lòng cô cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi.
Theo như lí giải của cô thì Hoa Vân Phong hoàn toàn không có ‘gian tình’ với cô ta. Chỉ là Tô Uyển Thanh nhìn ra được ánh mắt địch ý của Diệp Tri Thu, điều đó chứng tỏ cô gái này có thể là cố ý ăn mặc mát mẻ thế này để nhởn nhơ trước mặt anh, muốn quyến rũ anh sao? – Tô Uyển Thanh đầu óc không ngừng chuyển động suy nghĩ đủ mọi vấn đề rồi tự lí luận tháo gỡ nghi vấn y như một nhà biện chứng chuyên nghiệp!
Sau khi suy xét đủ điều, Tô Uyển Thanh lấy lại tâm trạng háo hức trước khi đến đây, hoàn toàn bỏ qua sự có mặt của ‘kẻ thứ ba’ kia, cô bình tĩnh đi đến và ngồi xuống trên chiếc ghế dài.
Còn Diệp Tri Thu vẫn là tính trẻ con, cô đâu có biết nếu muốn thi thố nguy hiểm đe dọa đối phương thì không được quá dễ dàng hiển lộ ra ngoài. Tuy nhiên trong đầu óc đơn giản của cô, mỗi lần ghen là tức, tức lên là chỉ biết dùng hành động mà thôi, chẳng cần quan tâm cái gì lợi hại thiệt hơn…
Diệp Tri Thu thấy Tô Uyển Thanh ngồi vào ghế dài, cô bước đến giành trước:
- Chỗ này của tôi!
Nói xong, cô cố ý ngồi sát vào chỗ của Tô Uyển Thanh với ý đồ hất cô ta ra khỏi cái ghế đó.
Tô Uyển Thanh lắc đầu: Cô gái này làm sao có thể là đối tượng của anh Vân Phong được. Còn quá ngây thơ! Vậy mà làm cô một trận sợ bóng sợ gió khi thấy cô gái kia xuất hiện với bộ dạng này… Đúng là khi ghen, con người không duy trì được sự minh mẫn nữa!
Không chấp trẻ con, Tô Uyển Thanh đứng dậy rời khỏi ghế dài và chuyển sang ngồi bên ghế nhỏ, trong khi đó Diệp Tri Thu thì lại khoái chí cho rằng bản thân đã thị uy thành công đối thủ.
Diệp Tri Thu thoải mái nhìn trên màn hình ti vi đang chuyển động phim hoạt hình, cho đến khi Hoa Vân Phong đem nước từ trong bếp ra, hai cô gái cũng không tán gẫu với nhau lời nào.
Hoa Vân Phong cầm mỗi tay một ly nước, anh đi thật chậm, vì không biết vị trí ngồi của các cô nàng. Nhưng cũng may, Tô Uyển Thanh dù gì cũng được huấn luyện đặc thù cùng với bản thân mang danh hiệu bác sĩ thần kinh nhãn khoa, cô hiểu hết sự lúng túng hiện tại của anh. Đè nén nỗi đau trong lòng, cô đứng dậy đỡ lấy cánh tay Hoa Vân Phong dìu anh ngồi xuống chiếc ghế mình đang ngồi. Rồi nhẹ nhàng nói:
- Ly sinh tố dâu tây này chắc là của Tri Thu rồi… Nè! Mời em dùng!
Sau đó tự nhiên như đã làm quen thuộc rất nhiều lần, Tô Uyển Thanh cầm lấy cái ly sinh tố dâu tây từ tay Hoa Vân Phong rồi đặt trước mặt Diệp Tri Thu. Chiêu đổi khách thành chủ này của Tô Uyển Thanh quả thật hiệu quả…
Sắc mặt Diệp Tri Thu lúc này khó coi vô hạn. Cô không ngờ mình hiện giờ giống khách mới đến chơi nhà của đôi vợ chồng trẻ hơn. Trời ạ, tức điên lên không? Nhưng cô không biết phải làm gì nữa, có mặt Hoa Vân Phong ở đây, những lời nói không hay có thể nói để đả kích đối phương đều không có chỗ dụng võ nha. Cô chỉ còn cách dùng đôi mắt to tròn như hạt nhãn của mình để trừng người con gái kia… đáng ghét, đi làm việc không biết mệt hay sao mà giờ này không về nhà ngủ một giấc cho khỏe, đến đây phá hỏng không gian của người ta hà!
Còn lại một ly nước Tô Uyển Thanh cũng tự biết cầm lấy. Cô nhìn Hoa Vân Phong cười đằm thắm:
- Anh Vân Phong, không ngờ anh vẫn còn nhớ em thích uống nước chanh dây. Nhớ hồi nhỏ ở chỗ của mình không có loại trái này, chỉ khi ba em đi công tác về mới có mà thôi. Lúc đó em thấy lại đòi làm nước uống, mà mẹ thì nói không rãnh để làm cho em… Chỉ có anh Vân Phong là hiểu ý em thôi, sau khi uống xong đồ uống anh làm, em lại thích nhất loại nước uống này luôn đó chớ. Ở nước ngoài lâu như vậy, đến giờ mới được cầm trên tay ly nước do chính tay anh pha, em cảm động biết chừng nào!
Lửa giận trong lòng Diệp Tri Thu càng bùng cháy dữ dội. Còn nhắc đến chuyện xưa nữa à? Có lẽ muốn cố ý nói cho cô biết, hai người họ chính là hồi nhỏ đã quen biết, còn cô chỉ là người mới thôi, đúng không? Xem thường cô sao, người mới thì làm sao chứ? Nhưng Diệp Tri Thu tự tin bao nhiêu về bản thân mình thì cô cũng không chắc chắn được tình cảm Hoa Vân Phong dành cho mình có bao nhiêu cân lượng so với cô gái kia, nên nào dám có tiếng nào phản kháng, chỉ đành ngậm bồ hòn mà phải khen ngọt thôi!
Hoa Vân Phong sau khi nghe Tô Uyển Thanh nói chỉ cười xem như đáp trả. Anh không biết nói gì đây, vì anh cảm nhận được Diệp Tri Thu hầu như nãy giờ không hé môi nói câu nào, chỉ khi cô xảy ra chuyện gì hoặc không vui thì mới lựa chọn im lặng mà thôi, anh thật sự lo lắng, nhưng trong trường hợp này anh không tiện hỏi!
Không khí bỗng trở nên có phần trầm lắng. Tô Uyển Thanh kéo cái ghế nhỏ khác ngồi kế bên cạnh Hoa vân Phong và lên tiếng phá vỡ sự im lặng này:
- Anh Vân Phong, em hôm nay đến có đường đột quá không?
Hoa Vân Phong hướng về phía cô, anh nói:
- Nào có, Uyển Thanh em lại suy nghĩ cái gì vậy? Nhà anh lúc nào cũng hoan nghênh em mà!
Tô Uyển Thanh nghe vậy vui vẻ nói với anh:
- Trưa nay em chưa ăn cơm nữa. Em đến đây cọ cơm nhà anh nè!
Cô thích làm nũng đòi anh đủ thứ y như ngày xưa, khi đó mỗi lần cô xin mẹ cái gì mẹ không đồng ý, thì cô đều nói với anh. Anh luôn có cách giúp cô hoàn thành ước muốn.
Hoa Vân Phong nhau mày:
- Uyển Thanh, em lớn rồi vả lại còn là bác sĩ, giờ này mà chưa ăn cơm nữa, đau dạ dày thì làm sao!
Hoa Vân Phong xuất phát từ sự lo lắng thực lòng, dù anh không có tình cảm nam nữ với Tô Uyển Thanh nhưng từ nhỏ anh đã xem Uyển Thanh là một đứa em gái ruột thịt của mình. Bởi vì anh sinh ra đã là con trai độc nhất trong gia đình, nhiều lúc mơ ước có thêm em trai hoặc em gái chơi cùng, nhưng quan hệ của ba mẹ anh không mấy tốt đẹp, một tháng họ gặp nhau được hai lần đã là hiếm hoi, cũng không có nhiều thời gian dành cho nhau, trước mặt anh, họ đối với nhau còn không mấy mặn mà, tối về lại phân phòng để ngủ… nên mong ước của anh là quá xa vời.
Hoa Vân Phong nói tiếp:
- Uyển Thanh, em ngồi đây nói chuyện với Tri Thu, anh vô bếp nấu thêm đồ ăn cho em.
Sau đó anh quay về hướng của Diệp Tri Thu thông báo với cô:
- Tri Thu, cô ở đây xem ti vi hay nếu muốn nghỉ trưa thì vào phòng mà nghỉ. Tôi bận việc một chút!
Diệp Tri Thu nhăn mặt, chu môi, cô muốn nói ‘không đồng ý’ cho anh đi nhưng có được không? Nhất định không rồi, vậy thì còn thông báo với cô làm gì cơ chứ. Đi đi, thấy ghét! Diệp Tri Thu không thèm trả lời Hoa Vân Phong. Cô cầm lên ly sinh tố dâu tây ra sức hút, hút và hút… Cô bực mình lắm, xem này, cô ngồi ở trên cái ghế dài thế này y chan như người khách xa lạ, còn họ ngồi gần nhau như vậy, lại chau đầu lại nói chuyện nỉ non giống như đôi vợ chồng đang tâm tình bàn bạc chuyện trong nhà không muốn vị khách như cô nghe thấy. Hic! Cô thấy như mình bị bỏ rơi…
Tô Uyển Thanh cười tươi đối với Hoa Vân Phong nói:
- Cảm ơn anh Vân Phong, em biết anh tốt với em nhất mà. Từ nay em đã có phiếu cơm ở đây rồi, em nhất định không ngại đến đây ăn ké hoài luôn đó nha!
Hoa Vân Phong lắc đầu:
- Lớn rồi mà còn tinh nghịch như vậy! Được rồi, chờ anh một chút… à mà quên nữa, đói bụng không nên uống nước chanh dây.
Tô Uyển Thanh cầm lên ly nước của mình giơ lên trước mặt anh lắc lắc, cô nói:
- Anh nói trễ quá, em đã uống hết trơn luôn rồi nè. Không sao đâu, em có cái dạ dày bằng sắt mà, không có chuyện gì được. Hì!
Hoa Vân Phong lắc đầu:
- Bác sĩ à, sợ em luôn!
Tô Uyển Thanh cười cười, đi theo Hoa Vân Phong xuống bếp.