Diệp Tri Thu thật sự muốn khóc. Cô tiếc nuối và lo lắng. Tiếc là chưa kịp hỏi người ấy tên gì hết, mỗi lần nhớ đến phải gọi tên chi đây. Lo lắng là vì cô đã trễ giờ nhiều lắm rồi.
Ngày đến trường đầu tiên này, cô đã đợi chờ lâu lắm, cả tháng nghỉ hè lúc nào cũng mong nhanh tới. Diệp Tri Thu muốn ngày tự trường này sẽ để lại ấn tượng khó quên trong lòng mình. Hay rồi, thật sự là khó quên.
Diệp Tri Thu đạp xe nhanh thoăn thoắt trên đường, hoàn toàn không chú trọng hình tượng gì nữa. Lúc này không có tâm trí quan tâm vấn đề này, bởi lẽ, đến lớp trễ đồng nghĩa mất hết cả hình tượng.
Thật đáng trách, Diệp Tri Thu gõ gõ đầu mình. Nếu hôm qua không thức khuya thì hôm nay đâu có đi trễ, không trễ thì đâu có…à…gặp người kia. Nghĩ đến đây, Diệp Tri Thu cảm thấy tâm linh được cứu vớt lại chút, dù sao thì chuyện này cũng là biện minh tốt nhất cho sự đến trễ của cô, mà cô thì không hề thấy phản cảm.
Nhưng vẫn tiếc nhỉ…! Mang tâm trạng nặng nề xuất hiện trước cổng trường.
Cổng trường đại học không bao giờ đóng như các trường cấp dưới. Bởi số lượng sinh viên quá đông, giờ học đa dạng, nhiều khác ngoài đến liên hệ thường xuyên nên cửa lúc nào cũng rộng mở, thật là cũng may ‘Tái ông thất mã’ số vẫn chưa đến nỗi quá đen đủi.
Diệp Tri Thu vào gửi xe, xong xuôi, cô chạy một mạch về hướng thang lầu Khoa Xã Hội – Nhân Văn, đây là nơi cô sẽ học bốn năm đại học. Diệp Tri Thu chọn học Ngành Ngữ Văn của trường.
Chân dài nhanh nhẹn, Diệp Tri Thu đã đứng trước của lớp học của mình, nhưng chỉ còn lại một vài bóng người thưa thớt. Chưa kịp hết bàng hoàng, Diệp Tri Thu nghe tiếng gọi vang vọng từ phía sau. Không phải bạn tốt Mật Mật thì còn ai vào đây nữa. Bên cạnh còn có Lam Hân Đồng cũng nở nụ cười từ ái.
Lam Hân Đồng và Diệp Tri Thu học cùng một ngành, cũng may mắn chung lớp. Chỉ có Điềm Mật do gia tộc gia sản rất lớn mà cha mẹ cô chỉ có mình cô là con nối dõi, cho nên cha cô chủ trương Mật Mật phải học ngành Công nghệ thực phẩm, gia tộc cô ba đời kinh doanh nông sản sạch, các nông trại rau tươi ở ngoại thành phần lớn đều phân phối đến công ty nhà Mật Mật. Trách nhiệm to lớn này Điềm Mật phải gánh vác không thể nghi ngờ.
Còn Lam Hân Đồng, cô là em gái của Lam Tĩnh Hiên. Vì gia tộc kinh doanh nhà hàng khách sạn, Lam Tĩnh Hiên đã theo học quản lí kinh doanh tại trường đại học, sắp tới nghe nói phải ra nước ngoài lấy bằng thạc sĩ quản lí.
Phải nói Lam Tĩnh Hiên rất xuất sắc, về cả bối cảnh gia đình, hình tượng bạch mã trong lòng các cô gái và thành tích vượt trội khó ai sánh bằng.
Vì thế cho nên cha mẹ Lam Hân Đồng không ép buộc cô phải học theo ý họ. Họ yêu thương cho cô được quyền tự lựa chọn. Cô đã chọn ngành Ngữ Văn, vì cô rất thích mơ mộng và viết nhật kí. Đó cũng là thỏa mãn niềm vui trong đời đi, dù gì cô không cần lo vấn đề tài chính, hay việc làm sau này, mọi chuyện có anh Tĩnh Hiên gánh vác hết rồi.
Điềm Mật gặp Diệp Tri Thu đứng ngơ ngác ở cửa, tức đến độ dậm chân: “Diệp Tri Thu, bạn nói mình làm gì bạn đây, mình tức đến nỗi muốn cắn, cắn, cắn chết bạn…”
Điềm Mật một tay đè lại ngực ra vẻ tức tối lắm, một tay chỉ vào ngực bạn mắng tiếp “Bạn thừa biết hôm nay là ngày gì chứ, sao còn đi trễ thế hả. Cũng may, mĩ nữ ta sinh hoạt ở lớp mình xong chạy qua đây thăm hỏi đồng thời nhanh trí quyến rũ bạn trai đồng học lúc điểm danh, nếu không Diệp Tri Thu nhà ngươi có qua ải này hay không?”
Diệp Tri Thu biết lỗi thuộc về mình, cũng không phản kháng bạn, để Điềm Mật trút hết bầu tâm sự, cô mới lên tiếng: “Điềm Mật yêu dấu, mình biết bạn tốt với mình nhất mà, dù sao là lỗi của mình, xin lỗi nhe, Mật Mật đáng yêu, giận sẽ rất xấu đó!”
Cố tình dụ dỗ, tác dụng không lớn, Điềm Mật lại chưa nguôi: “Điện thoại rớt bồn cầu à?”
Điềm Mật luôn như thế, nói chuyện có hơi lỗ mãn, đôi khi tục khí, nhưng lại là người vô cùng tốt, Diệp Tri Thu biết rõ điều đó, và chỉ cô mới thích ứng được cách nói chuyện cần phải động não thường xuyên với cô bạn này “Ùm! Tối qua nghe điện thoại của anh Lăng Khiêm xong thì tắt máy, để đầu giường, sang thức trễ nên quên mang theo, cũng quên khởi động máy luôn!”
“Haiz…!” Điềm Mật thở dài, “Bạn làm gì mà trễ đến vậy chứ, phải biết là…..” còn một chuỗi dài trách móc phía sau.
Nhưng lúc này không ai biết Diệp Tri Thu đã thả hồn về tận phía xa nào khi tay cô không tự chủ được nắm chặc vật cứng lạnh lẽo nhặt được lức nãy.
Không biết anh ấy sao rồi, vết thương có đau không, có cầm máu chưa; không đồng hồ có trở ngại gì không…?
Rất nhiều câu hỏi cứ quay quẩn trong đầu Diệp Tri Thu. Cô căn bản không nghe lọt tai lời nào của Mật Mật.
Nói được một hồi, thực sự mệt đòi mạng, Điềm Mật mới tạm dừng lại quan sát Diệp Tri Thu.
Thấy Diệp Tri Thu đứng trơ ra như pho tượng gỗ, Điềm Mật lên tiếng la to: “Này, tiểu Thu…tiểu Thu…êh…Diệp Tri Thu …. ~~~” dùng hết chín phần công lực của cô rồi mà Diệp Tri Thu vẫn ngơ ngác, Điềm Mật hét lớn cùng với những tiếng ngân dài, lay lay bạn “Bạn trúng tà sao? Có khỏe không hả? Hay còn chưa tỉnh ngủ à?”
Diệp Tri Thu hoàn hồn, kéo tầm mắt nhìn về phía Điềm Mật, vẻ mặt áy náy “Mật Mật yêu dấu, mình không sao, chỉ là...à…do mình tự sám hối thôi mà…ha ha!”
Điềm Mật bỉm môi, có quỷ mới tin. Diệp Tri Thu tiếp lời “Mật Mật hay là mình dẫn bạn đi ăn kem ốc quế mà bạn thích nhe! Đi đi nhe Mật Mật!”
Điềm Mật nghe nói kem ốc quế, tức điên “Cái gì hả Diệp Tri Thu? Mình thích kem ốc quế hồi nào, bạn thích thì có, keo kiệt, lần nào rủ mình đi ăn cũng ăn món bạn thích, không công bằng. Phải nói Điềm Mật ta là nhân vật có khí phách ngang trời, tung hoành tứ hải không than không sợ…vậy mà dễ dàng bị bạn mua chuộc sao..hứ…a…a. Diệp Tri Thu bạn chậm thôi…coi chừng té.!!!” Chưa kịp dứt lời, Điềm Mật đã bị Diệp Tri Thu lôi kéo trở xuống thang lầu.
Lam Hân Đồng lúc nào cũng dịu ngoan, hai cô bạn ồn áo, cô chỉ nghe và mỉm cười thôi.
Sự ồn ào của hai mĩ nữ không khỏi thu hút nhiều ánh nhìn, hâm mộ có, ganh tị có, khen ngợi có, đồng nghĩa chán ghét cũng không thiếu.
Vốn đã quen thuộc với nhiều ánh mắt nhiều cảm xúc này, các cô gái chẳng hề quan tâm, nhiều chuyện đau đầu lắm. Hơn một chuyện không bằng ít một chuyện. Cuộc sống sẽ thoải mái hơn nhiều.
Chẳng mấy chốc, ba cô bạn vừa nói vừa cười, ngươi một tiếng ta một tiếng thân mật không ngừng xuất hiện trước cổng trường.
Lam Hân Đồng chợt nhớ ra một chuyện, kéo kéo tay Diệp Tri Thu nhu thuận nói: “À! Tiểu Thu, lúc nãy anh trai mình có đến lớp chúng ta hỏi bạn đến chưa. Mình nói chưa đến, cũng không liên lạc được, anh ấy hoảng hốt chạy tìm bạn đó.” Nhắc nhở bạn, cũng đồng thời tiếp sức cho anh trai mình tranh thủ tình cảm với cô bạn thân tuyệt mĩ này.
- “Hả! Vậy sao? Không nói sớm a, bạn cho mình mượn điện thoại mình cho anh ấy hay để khỏi tìm nữa!” – Diệp Tri Thu nhanh chóng lấy qua điện thoại của Lam Hân Đồng, gọi cho anh Tĩnh Hiên, nói là mình đã đến trễ và hẹn gặp nhau tại quán kem ốc quế mà cô thích nhất.
Chốc lát sau, mọi người đã tề tựu đầy đủ tại quán kem. Cuộc tụ hội nào cũng không thiếu tiếng nói, tiếng cười sảng khoái. Đặc biệt là Diệp Tri Thu, cô rất vui khi có mặt đầy đủ các bạn thân, cô luôn cười nói nhiều nhất, ăn nhiều nhất, vì kem ốc quế cô thích ăn nhất thôi mà.
Nhưng đặc biệt Điềm Mật tính tình đại biến. Khi có mặt Lam Tĩnh Hiên, Điềm Mật ra dáng thục nữ nhiều lắm, khi Diệp Tri Thu thắc mắc hỏi, Điềm Mật nói cho qua chuyện, khi thì đau bụng không muốn nói chuyện, khi thì ăn nó quá nói không nổi, lúc thì nói hoài mỏi miệng quá…đủ mọi lí do không thích hợp đi kèm theo cá tình của Điềm Mật.
Điềm Mật biết Lam Tĩnh Hiên thích Diệp Tri Thu. Điềm Mật cũng không tranh với bạn, chỉ cần Diệp Tri Thu thích thì cô chúc phúc hai người, nhưng hình như Diệp Tri Thu vô tình mà chỉ có anh Tĩnh Hiên hữu ý. Nên Điềm Mật cô vẫn yên lặng chờ đợi, đợi đến ngày anh Tĩnh Hiên quay đầu lại sẽ trông thấy ngay Điềm Mật đang dõi theo anh là tốt rồi.
Điềm Mật không đòi hỏi nhiều. Ngược lại, cô cũng như bao cô gái khác luôn thuận theo ý người mình thích.
Nên cô đã thay đổi mình theo mẫu người anh Tĩnh Hiên thích. Cô tập tành theo Diệp Tri Thu cách mặc quần áo, tập cách nói chuyện, cử chỉ, ngay cả sở thích cũng cố gắng cắn răng mô phỏng.
Thực ra tính tình Điềm Mật giống con trai vậy. Cô không thích nói chuyện nhỏ nhẹ, cô thích diện áo phong với quần sooc, cô thích để tóc ngắn, cô thích ăn những thứ cay nồng mới khoái cảm.
Bởi vậy mẹ cô vẫn hay than thở “Xem kìa, tôi sinh con trai nhưng nhầm giới tính thôi.”. Vốn dĩ cô chẳng thèm quan tâm, đến khi phát hiện đã thích anh Tĩnh Hiên rồi thì Điềm Mật mới khổ sở. Mẫu người anh Tĩnh Hiên thích hoàn toàn trái ngược với sở thích của cô, khó khăn lắm mới đạt được trình độ như ngày hôm nay, nhưng trước mặt anh Tĩnh Hiên, cô vẫn mất tự nhiên lắm.
Ai nói tương tư không khổ chứ?
--------------
Ngày đến trường đầu tiên này, cô đã đợi chờ lâu lắm, cả tháng nghỉ hè lúc nào cũng mong nhanh tới. Diệp Tri Thu muốn ngày tự trường này sẽ để lại ấn tượng khó quên trong lòng mình. Hay rồi, thật sự là khó quên.
Diệp Tri Thu đạp xe nhanh thoăn thoắt trên đường, hoàn toàn không chú trọng hình tượng gì nữa. Lúc này không có tâm trí quan tâm vấn đề này, bởi lẽ, đến lớp trễ đồng nghĩa mất hết cả hình tượng.
Thật đáng trách, Diệp Tri Thu gõ gõ đầu mình. Nếu hôm qua không thức khuya thì hôm nay đâu có đi trễ, không trễ thì đâu có…à…gặp người kia. Nghĩ đến đây, Diệp Tri Thu cảm thấy tâm linh được cứu vớt lại chút, dù sao thì chuyện này cũng là biện minh tốt nhất cho sự đến trễ của cô, mà cô thì không hề thấy phản cảm.
Nhưng vẫn tiếc nhỉ…! Mang tâm trạng nặng nề xuất hiện trước cổng trường.
Cổng trường đại học không bao giờ đóng như các trường cấp dưới. Bởi số lượng sinh viên quá đông, giờ học đa dạng, nhiều khác ngoài đến liên hệ thường xuyên nên cửa lúc nào cũng rộng mở, thật là cũng may ‘Tái ông thất mã’ số vẫn chưa đến nỗi quá đen đủi.
Diệp Tri Thu vào gửi xe, xong xuôi, cô chạy một mạch về hướng thang lầu Khoa Xã Hội – Nhân Văn, đây là nơi cô sẽ học bốn năm đại học. Diệp Tri Thu chọn học Ngành Ngữ Văn của trường.
Chân dài nhanh nhẹn, Diệp Tri Thu đã đứng trước của lớp học của mình, nhưng chỉ còn lại một vài bóng người thưa thớt. Chưa kịp hết bàng hoàng, Diệp Tri Thu nghe tiếng gọi vang vọng từ phía sau. Không phải bạn tốt Mật Mật thì còn ai vào đây nữa. Bên cạnh còn có Lam Hân Đồng cũng nở nụ cười từ ái.
Lam Hân Đồng và Diệp Tri Thu học cùng một ngành, cũng may mắn chung lớp. Chỉ có Điềm Mật do gia tộc gia sản rất lớn mà cha mẹ cô chỉ có mình cô là con nối dõi, cho nên cha cô chủ trương Mật Mật phải học ngành Công nghệ thực phẩm, gia tộc cô ba đời kinh doanh nông sản sạch, các nông trại rau tươi ở ngoại thành phần lớn đều phân phối đến công ty nhà Mật Mật. Trách nhiệm to lớn này Điềm Mật phải gánh vác không thể nghi ngờ.
Còn Lam Hân Đồng, cô là em gái của Lam Tĩnh Hiên. Vì gia tộc kinh doanh nhà hàng khách sạn, Lam Tĩnh Hiên đã theo học quản lí kinh doanh tại trường đại học, sắp tới nghe nói phải ra nước ngoài lấy bằng thạc sĩ quản lí.
Phải nói Lam Tĩnh Hiên rất xuất sắc, về cả bối cảnh gia đình, hình tượng bạch mã trong lòng các cô gái và thành tích vượt trội khó ai sánh bằng.
Vì thế cho nên cha mẹ Lam Hân Đồng không ép buộc cô phải học theo ý họ. Họ yêu thương cho cô được quyền tự lựa chọn. Cô đã chọn ngành Ngữ Văn, vì cô rất thích mơ mộng và viết nhật kí. Đó cũng là thỏa mãn niềm vui trong đời đi, dù gì cô không cần lo vấn đề tài chính, hay việc làm sau này, mọi chuyện có anh Tĩnh Hiên gánh vác hết rồi.
Điềm Mật gặp Diệp Tri Thu đứng ngơ ngác ở cửa, tức đến độ dậm chân: “Diệp Tri Thu, bạn nói mình làm gì bạn đây, mình tức đến nỗi muốn cắn, cắn, cắn chết bạn…”
Điềm Mật một tay đè lại ngực ra vẻ tức tối lắm, một tay chỉ vào ngực bạn mắng tiếp “Bạn thừa biết hôm nay là ngày gì chứ, sao còn đi trễ thế hả. Cũng may, mĩ nữ ta sinh hoạt ở lớp mình xong chạy qua đây thăm hỏi đồng thời nhanh trí quyến rũ bạn trai đồng học lúc điểm danh, nếu không Diệp Tri Thu nhà ngươi có qua ải này hay không?”
Diệp Tri Thu biết lỗi thuộc về mình, cũng không phản kháng bạn, để Điềm Mật trút hết bầu tâm sự, cô mới lên tiếng: “Điềm Mật yêu dấu, mình biết bạn tốt với mình nhất mà, dù sao là lỗi của mình, xin lỗi nhe, Mật Mật đáng yêu, giận sẽ rất xấu đó!”
Cố tình dụ dỗ, tác dụng không lớn, Điềm Mật lại chưa nguôi: “Điện thoại rớt bồn cầu à?”
Điềm Mật luôn như thế, nói chuyện có hơi lỗ mãn, đôi khi tục khí, nhưng lại là người vô cùng tốt, Diệp Tri Thu biết rõ điều đó, và chỉ cô mới thích ứng được cách nói chuyện cần phải động não thường xuyên với cô bạn này “Ùm! Tối qua nghe điện thoại của anh Lăng Khiêm xong thì tắt máy, để đầu giường, sang thức trễ nên quên mang theo, cũng quên khởi động máy luôn!”
“Haiz…!” Điềm Mật thở dài, “Bạn làm gì mà trễ đến vậy chứ, phải biết là…..” còn một chuỗi dài trách móc phía sau.
Nhưng lúc này không ai biết Diệp Tri Thu đã thả hồn về tận phía xa nào khi tay cô không tự chủ được nắm chặc vật cứng lạnh lẽo nhặt được lức nãy.
Không biết anh ấy sao rồi, vết thương có đau không, có cầm máu chưa; không đồng hồ có trở ngại gì không…?
Rất nhiều câu hỏi cứ quay quẩn trong đầu Diệp Tri Thu. Cô căn bản không nghe lọt tai lời nào của Mật Mật.
Nói được một hồi, thực sự mệt đòi mạng, Điềm Mật mới tạm dừng lại quan sát Diệp Tri Thu.
Thấy Diệp Tri Thu đứng trơ ra như pho tượng gỗ, Điềm Mật lên tiếng la to: “Này, tiểu Thu…tiểu Thu…êh…Diệp Tri Thu …. ~~~” dùng hết chín phần công lực của cô rồi mà Diệp Tri Thu vẫn ngơ ngác, Điềm Mật hét lớn cùng với những tiếng ngân dài, lay lay bạn “Bạn trúng tà sao? Có khỏe không hả? Hay còn chưa tỉnh ngủ à?”
Diệp Tri Thu hoàn hồn, kéo tầm mắt nhìn về phía Điềm Mật, vẻ mặt áy náy “Mật Mật yêu dấu, mình không sao, chỉ là...à…do mình tự sám hối thôi mà…ha ha!”
Điềm Mật bỉm môi, có quỷ mới tin. Diệp Tri Thu tiếp lời “Mật Mật hay là mình dẫn bạn đi ăn kem ốc quế mà bạn thích nhe! Đi đi nhe Mật Mật!”
Điềm Mật nghe nói kem ốc quế, tức điên “Cái gì hả Diệp Tri Thu? Mình thích kem ốc quế hồi nào, bạn thích thì có, keo kiệt, lần nào rủ mình đi ăn cũng ăn món bạn thích, không công bằng. Phải nói Điềm Mật ta là nhân vật có khí phách ngang trời, tung hoành tứ hải không than không sợ…vậy mà dễ dàng bị bạn mua chuộc sao..hứ…a…a. Diệp Tri Thu bạn chậm thôi…coi chừng té.!!!” Chưa kịp dứt lời, Điềm Mật đã bị Diệp Tri Thu lôi kéo trở xuống thang lầu.
Lam Hân Đồng lúc nào cũng dịu ngoan, hai cô bạn ồn áo, cô chỉ nghe và mỉm cười thôi.
Sự ồn ào của hai mĩ nữ không khỏi thu hút nhiều ánh nhìn, hâm mộ có, ganh tị có, khen ngợi có, đồng nghĩa chán ghét cũng không thiếu.
Vốn đã quen thuộc với nhiều ánh mắt nhiều cảm xúc này, các cô gái chẳng hề quan tâm, nhiều chuyện đau đầu lắm. Hơn một chuyện không bằng ít một chuyện. Cuộc sống sẽ thoải mái hơn nhiều.
Chẳng mấy chốc, ba cô bạn vừa nói vừa cười, ngươi một tiếng ta một tiếng thân mật không ngừng xuất hiện trước cổng trường.
Lam Hân Đồng chợt nhớ ra một chuyện, kéo kéo tay Diệp Tri Thu nhu thuận nói: “À! Tiểu Thu, lúc nãy anh trai mình có đến lớp chúng ta hỏi bạn đến chưa. Mình nói chưa đến, cũng không liên lạc được, anh ấy hoảng hốt chạy tìm bạn đó.” Nhắc nhở bạn, cũng đồng thời tiếp sức cho anh trai mình tranh thủ tình cảm với cô bạn thân tuyệt mĩ này.
- “Hả! Vậy sao? Không nói sớm a, bạn cho mình mượn điện thoại mình cho anh ấy hay để khỏi tìm nữa!” – Diệp Tri Thu nhanh chóng lấy qua điện thoại của Lam Hân Đồng, gọi cho anh Tĩnh Hiên, nói là mình đã đến trễ và hẹn gặp nhau tại quán kem ốc quế mà cô thích nhất.
Chốc lát sau, mọi người đã tề tựu đầy đủ tại quán kem. Cuộc tụ hội nào cũng không thiếu tiếng nói, tiếng cười sảng khoái. Đặc biệt là Diệp Tri Thu, cô rất vui khi có mặt đầy đủ các bạn thân, cô luôn cười nói nhiều nhất, ăn nhiều nhất, vì kem ốc quế cô thích ăn nhất thôi mà.
Nhưng đặc biệt Điềm Mật tính tình đại biến. Khi có mặt Lam Tĩnh Hiên, Điềm Mật ra dáng thục nữ nhiều lắm, khi Diệp Tri Thu thắc mắc hỏi, Điềm Mật nói cho qua chuyện, khi thì đau bụng không muốn nói chuyện, khi thì ăn nó quá nói không nổi, lúc thì nói hoài mỏi miệng quá…đủ mọi lí do không thích hợp đi kèm theo cá tình của Điềm Mật.
Điềm Mật biết Lam Tĩnh Hiên thích Diệp Tri Thu. Điềm Mật cũng không tranh với bạn, chỉ cần Diệp Tri Thu thích thì cô chúc phúc hai người, nhưng hình như Diệp Tri Thu vô tình mà chỉ có anh Tĩnh Hiên hữu ý. Nên Điềm Mật cô vẫn yên lặng chờ đợi, đợi đến ngày anh Tĩnh Hiên quay đầu lại sẽ trông thấy ngay Điềm Mật đang dõi theo anh là tốt rồi.
Điềm Mật không đòi hỏi nhiều. Ngược lại, cô cũng như bao cô gái khác luôn thuận theo ý người mình thích.
Nên cô đã thay đổi mình theo mẫu người anh Tĩnh Hiên thích. Cô tập tành theo Diệp Tri Thu cách mặc quần áo, tập cách nói chuyện, cử chỉ, ngay cả sở thích cũng cố gắng cắn răng mô phỏng.
Thực ra tính tình Điềm Mật giống con trai vậy. Cô không thích nói chuyện nhỏ nhẹ, cô thích diện áo phong với quần sooc, cô thích để tóc ngắn, cô thích ăn những thứ cay nồng mới khoái cảm.
Bởi vậy mẹ cô vẫn hay than thở “Xem kìa, tôi sinh con trai nhưng nhầm giới tính thôi.”. Vốn dĩ cô chẳng thèm quan tâm, đến khi phát hiện đã thích anh Tĩnh Hiên rồi thì Điềm Mật mới khổ sở. Mẫu người anh Tĩnh Hiên thích hoàn toàn trái ngược với sở thích của cô, khó khăn lắm mới đạt được trình độ như ngày hôm nay, nhưng trước mặt anh Tĩnh Hiên, cô vẫn mất tự nhiên lắm.
Ai nói tương tư không khổ chứ?
--------------