Anh đã gặp qua bộ dáng ngây thơ của cô, từng dỗ dành cô, cũng đã thấy qua vết thương của cô, cho nên mới không nỡ để cho người khác chiếm lấy.
Edit: Gypsy.
Sự xa lánh sau hôm say rượu của ngày hôm đó dường như chỉ là một giấc mơ của Điền Noãn, từ sự cố cúp điện trưa hôm ấy liền tỉnh mộng, mọi thứ đã trở về quỹ đạo.
Mỗi ngày cô đều đi làm và tan ca, nhưng mối quan hệ của cô với đồng nghiệp ngày càng tốt hơn.
Trước khi đến nhà họ Hoắc, cô còn lo lắng không biết có gặp phải loại người bị bắt nạt trong tiểu thuyết hay không, hóa ra tiểu thuyết là tiểu thuyết, Hoắc Tri Hành có cách quản lý, loại chuyện này nhất định sẽ không xảy ra dưới mí mắt của anh.
Cuộc sống ngày qua ngày theo trật tự, ngoại trừ một người nữa.
Điền Đồng Thu.
Điền Noãn vừa đến cửa nhà, liền nhìn thấy một người đang lười biếng tựa vào gốc cây.
Anh ta mặc áo sơ mi trắng và quần tây bạc.
Nó thực sự là màu bạc, loại có thể phát sáng dưới hàng tá ánh sáng mặt trời.
Vì hôm đó trời mưa, sau khi cô đi xe của anh ta một lần, lấy lý do năm trước đã là người một nhà, vị tổ tiên trẻ tuổi đời thứ hai đến nhà Hoắc gia gần như hai lần một ngày để đợi cô.
Cô nhìn thấy Điền Đồng Thu đang đau đầu, nhưng đôi mắt của Điền Đồng Thu lại sáng lên khi nhìn thấy cô.
"Anh lại tới đây làm gì?"
Điền Noãn xuống xe, trên tay ôm một con chó trắng tai to, là mua cho Tần Lệ Hành sắp trở về.
Điền Đồng Thu nhìn con chó bông trong tay cô, cúi người kéo tai nó, lại chọc chọc vào đôi mắt xanh của nó.
"Sao em suốt ngày mua mấy thứ này vậy, chơi giả không bằng chơi thật, chơi thật còn không bằng chính mình sinh một đứa, anh sẽ miễng cưỡng lấy em liền lập tức sinh ngay một đứ —— Á!!"
Các đường nét trên khuôn mặt thanh tú chụm lại một chỗ, anh vừa hét vừa ôm chân trái trông rất đau.
Điền Noãn cố gắng hết sức dẫm lên, không thì cũng không thể nói nhảm của anh ta.
"Đồng Thu? Lại tới tìm Noãn Noãn à?"
Cánh cửa bị mở ra, Kiều Uyển Ninh bất lực nhìn cậu con trai út của Điền gia đang ôm chân dựa vào gốc cây.
Cách cánh cửa có thể nghe thấy tiếng la hét của anh ta.
Hoắc Tri Hành phải đi công tác ở Úc một tuần, hôm nay mới về, Kiều Uyển Ninh có chút không muốn anh thấy Điền Đồng Thu, muốn mau chóng đưa anh ta đi.
Nhưng thật tình cờ, chiếc xe màu đen quen thuộc đang bật đèn pha ở đằng xa đang chạy về phía này.
Từ trong xe, người đàn ông nhìn thấy một cái bóng đứng cạnh Điền Noãn, dùng thân hình không ổn định của anh ta làm yểm hộ, không ngừng tiến về phía cô.
Chờ xe ngừng anh mới thấy rõ người đó là con trai út của Điền gia.
Trước khi anh đi hắn ta còn quấy lấy Điền Noãn, một tuần nay hắn ta vẫn quanh quẩn bên cô!
Hai thanh mày kiếm chíu chặt vào nhau, lạnh lùng nói, "Làm gì vậy!"
Kiều Uyển Ninh nhìn thấy con trai mình về, xoay người trở về phòng, đóng chặt cửa.
Chỉ còn lại ba người.
Điền Noãn rất lúng túng, bước từng bước nhỏ đến trước mặt Hoắc Tri Hành, đi không vững suýt chút nữa ngã nhào, Hoắc Tri Hành đỡ lấy cô, lúc này mới phát hiện cô đang đi giày cao gót.
Đôi giày da nhung màu đen khiến đôi chân mảnh mai của cô càng trắng hơn, mạch máu trên da cũng nhìn thấy mơ hồ.
Đẹp thì đẹp, chỉ là không biết cô gái nhỏ cả ngày mang giày này có mệt không.
Hoắc Tri Hành hiếm khi nói lời gay gắt, dáng vẻ nghiêm túc này không chỉ khiến cô gái nhỏ kinh ngạc, mà còn khiến Điền Đồng Thu sợ hãi.
Mọi người đều nói Hoắc Tri Hành là người lịch sự nho nhã, luôn giữ mình trong sạch trong gia đình giàu có, là quý nhân khiêm tốn hiếm có.
Nhưng anh lại không nghĩ vậy, anh luôn cảm thấy có một con sư tử ẩn dưới vẻ ngoài ấm áp của người đàn ông này, chỉ cần ngửi thấy mùi thịt là có thể vồ tới gặm xương cốt tủy không còn một mẻ.
Điền Đồng Thu không nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của anh ta, hai bước nhảy lên chiếc xe thể thao màu lam của mình, ngồi vào ghế lái vẫy tay với Điền Noãn.
"Bổn gia, ngày mai gặp!"
本家: nghĩa là người trong tộc, người họ nội.
Chỉ với một cú đạp ga, chiếc xe đã chạy đi thật xa.
Sau khi anh ta đi mất, cô gái kéo cổ tay áo của người đàn ông.
"Anh Tri Hành?"
"Đi thôi."
Người đàn ông kéo cô gái vào cửa, Hoắc Chính Kỳ cùng người bạn cũ của ông đi câu cá vào buổi chiều còn chưa trở về, bọn họ ăn bữa tối trong không khí ngưng trọng.
Kiều Uyển Ninh nhìn ra gì đó, sớm trở về phòng nghỉ ngơi, để lại nhiều thời gian cho con trai.
......
Hoắc Tri Hành đứng dưới với đầu bù xù, cảm nhận được dòng nước nhỏ chảy qua từng tấc da thịt, nhớ lại cảnh tượng khi dừng xe vào buổi tối.
Cô gái nhỏ đã thay đổi, trước kia vẻ đẹo của cô đã bị che lấp bởi bộ đồng phục nữ sinh.
Nhưng sau hơn một tháng, xung quanh cô xuất hiện rất nhiều người theo đuổi, cả người dịu dàng và hấp dẫn như trái anh đào mới chín.
Anh khác với những người đó.
Anh đã gặp qua bộ dáng ngây thơ của cô, từng dỗ dành cô, cũng đã thấy qua vết thương của cô, cho nên mới không nỡ để cho người khác chiếm lấy.
Bàn tay mơn trớn khuôn mặt tuấn tú lướt qua đỉnh đầu, cả máu trong người không cách nào khống chế xao động.
Tắm rửa sạch sẽ xong và mặc quần áo, người đàn ông đi đến quầy rượu ở dưới lầu cầm môt chai rượu whisky.
Anh ngày thường hiếm khi uống rượu, thời điểm xã giao cũng chỉ dùng trà thay rượu.
Nhưng người không uống rượu như vậy, lại ngồi trong phòng khách tối om, không có người pha chế, mặc kệ có mùi vị gì, đều uống một hơi cạn sạch.
Chỉ còn lại vị cay xè trong cổ họng.
Tửu lượng của anh không tốt, trên khuôn mặt trắng bệch dần dần đỏ ửng sau khi uống cạn một ly.
Hai tay chống lên người, anh liếc nhìn đồng hồ treo trên tường trước khi lên lầu.
: tối.
Khóe miệng anh nhẹ nhàng cong lên, ánh mắt có chút say sưa, lại có chút tà mị, còn có chút lười biếng.
Môi mỏng khẽ nhếch, thấp giọng nhẹ gọi, "Noãn Noãn..."
___________
Nam phụ hài hước, không gây gổ chính là bệ phóng giúp anh trai Hoắc bỏ đi thái độ khiêm tốn thúc giục hóa thân thành một con sói.
Truyện được edit bởi đăng tải trên WordPress và Watpad với mục đích phi thương mại, chưa được sự cho phép của tác giả, vui lòng không re-up hay chuyển ver dưới bất kỳ hình thức nào..