Editor: Song Thy
Gia Ý phản xạ có điều kiện che lại ngực, hét lên một tiếng: “Lưu manh! Hỗn đản___”
Đáng chết! Tròng mắt Hoắc Chấn Dương trừng lên.
Anh là lưu manh, anh chỉ mới vừa đến gần tiểu nha đầu này! Cô tuởng mình là ai a?
Lòng anh ổn định lại, rồi tiếp tục soát người!
Không có!
Trên người cô căn bản không có bất cứ đồ vật gì nghe trộm hoặc thiết bị nghe trộm, thiết bị chụp ảnh.
Thắt lưng thấp, quần jean mỏng, cũng không có khả năng là nơi cất giấu đồ vật.
“Tôi nói không có rồi, tôi không phải paparazzi, tôi không có theo dõi các ngươi cũng không có chụp lén các ngươi…..” Gia Ý mặt tức đến đỏ bừng.
Lần đầu tiên cô gặp mặt người đàn ông này, tuy rằng tạm thời cô không nhớ rõ thân phận của mình, nhưng cô biết mình cũng không thể tùy tiện quan hệ cùng người đàn ông xa lạ!
Bỗng nhiên, trong lòng truyền tới một trận khó thở, cái mũi trắng nõn từng trận chua xót, môi hồng thuận run rẩy, hốc mắt đã ươn ướt.
Khóc? Đây là khổ nhục kế của cô, muốn làm cho chính mình trở nên đáng thương?
Ánh mắt Hoắc Chấn Dương không thay đổi, cũng không bởi vậy mà dừng động tác lại, càng không thương hoa tiếc ngọc, bàn tay to vừa nhấc, vén mái tóc đẹp của cô rối tung, khuôn mặt tuấn tú tiến gần, hướng mặt về phía sau lỗ tai cô mà nhìn, lại muốn cởi giày, coi xem bên trong giày có hay không.
“Anh___dừng tay!” Gia Ý ngồi dậy, giơ cánh tay bị thương lên xô đẩy ngăn cản, lại như không ảnh hưởng gì đến anh.
Đôi giày chơi bóng màu trắng bị cởi ra, vớ cũng bị lột xuống…….
Giày, không có.
Vớ, không có.
Thật sự không có. Chẳng lẽ thật sự không phải paparazzi?
Hoắc Chấn Dương nhẹ buông tay, ném cô gái bởi vì giãy dụa mà mệt đến thở phì phò xuống, từ trên giường đứng lên, suy tư nhìn cô.
“Cô thật sự không phải paparazzi? Vậy tại sao cô lại ở khu săn thú? Lại còn ở khu có nhiều dã thú nhất?” Hoắc Chấn Dương nói từng câu từng chữ, ngữ khí đã khá hơn một chút, nhưng vẫn lạnh như băng duy trì khoảng cách, giống một thợ săn lãnh khốc vô tình đối với con mồi không có nữa điểm thương hại.
Gia Ý nén nước mắt và sự tức giận: “Tôi đã nói từ sớm, tôi vừa tỉnh lại liền phát hiện mình nằm ở nơi đó, cái gì cũng không nhớ rõ, tôi không phải là paparazzi, là anh hoàn toàn không tin tôi, nghe chưa xong liền….” Vừa nói, vừa đem áo thun mặc nhanh lên người.
Nhưng quần áo phía trước đã sớm rách, nay lại bị anh ta lôi kéo, đa số đều rách thành mảnh nhỏ, làm sao còn che được?
Như ẩn như hiện, ngược lại càng khiến cô tăng thêm vài phần quyến rũ, cô cắn môi, chỉ nghỉ phản ứng nhanh lên thoát khỏi nơi khiến mình chật vật này, quần áo cũng bị phá thành như vậy, càng muốn thoát khỏi đây!
Không tin? Từ khi vào tập đoàn Hoắc thị, ở trong thương giới và chính giới, hắn đã sớm vứt cái thứ tin tưởng đó đi rồi, nay lại nghe cô nói thế môi bất giác cong lên.
Cười? Cư nhiên còn cười? Gia Ý nổi giận, người đàn ông trước mắt này không có đạo đức pháp luật, không quan tâm đến cảm nhận của người khác, chỉ thích làm theo ý mình, muốn làm gì thì làm sao?
“Được rồi, nếu không phải paparazzi thì cứ đi đi.” Hoắc Chấn Dương giơ tay ra, chỉ về hướng cửa phòng, không có chút nào áy náy đối với hành động vừa rồi của mình, không có một chút ý muốn xin lỗi.
Cô gái trên giuờng giống như con mèo nhỏ bị hiếp đáp, đôi mắt sáng lấp lánh trừng lớn, khuôn mặt đỏ bừng bước xuống giường, đem giày nhặt lại, đi chân trần hướng cửa phòng ngủ cổ điển khắc hoa bưởi chạy tới.
“Bùm” một tiếng! Là tiếng cơ thể va chạm vào thảm.
Hoắc Chấn Dương cho đi, Gia Ý chạy một mạch, cơ thể chống đỡ hết nổi, té xỉu.
Cô gái này, là làm từ đậu hủ?
Hoắc Chấn Dương nhíu nhíu mi, lại đi qua, cúi người xuống, bế Gia Ý lên.
Nhìn cô gái trong lòng ngực, đôi má phấn nộn, đôi môi đỏ nhạt và đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt, vừa rồi vẫn là con mèo khó thuần phục, hiện tại lại biến thành một chú mèo con quật cường.
“La Quản Gia! Vú Lý!” Hoắc Chấn Dương cao giọng kêu lên.
Cửa phòng leng keng một tiếng, lập tức mở ra.
Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Chấn Dương căn thẳng, mày rậm cũng nhăng lại một chút.
Hai người cư nhiên vẫn luôn ở ngoài cửa phòng ngủ nghe lén!
La Quản Gia cùng vú Lý ngượng ngùng cười một chút, lại nhìn đến cô gái lại đã té xỉu lần thứ 2 này, cười không nổi, chạy nhanh về lên trước.
Hai người chính là không yên tâm cho cô gái xa lạ mà thiếu gia mang về nên mới nhìn chằm chằm, không nghỉ tới quả nhiên đã có truyện xảy ra, vừa rồi nghe được ở bên trong phòng có tiếng đánh tránh và tiếng kêu, làm cho bọn họ thật sự sợ hãi.
Vú Lý ôm Gia Ý đỡ tới trên so pha Italy, cho cô nằm xuống, lại nhỏ vài giọt nước, cuối cùng mí mắt đã mở to một chút nhưng vẫn còn hôn mê bất tỉnh.
“La Quản Gia, ông và vú Lý mau mang cô ta đi.” Hoắc Chấn Dương vén tay áo lên, ra lệnh.
“Mang đi? Mang đến đâu?” La Quản Gia kinh ngạc “Vị tiểu thư này hiện đang ở đâu?”
“Tùy ” Hoắc Chấn Dương suy xét hạ lệnh, “Mau đưa đến cửa của khu vực săn bắn Hoàng Long Sơn đi.”
Hiện giờ đang là buổi tối,lại đem một cô gái quần áo không được đàng hoàng bỏ ở vùng ngoại thành, để cô tự đi trở về nội thành? Nhiều nguy hiểm a.
La Quản Gia tắc lưỡi.
Giọng nói của Vú Lý truyền tới: “Thiếu gia, vị tiểu thư này đang phát sốt.”
Hoắc Chấn Dương nhìn qua, cô gái nghiêng nghiêng dựa trên vai Vú Lý, thân thể hết sức suy yếu, mắt hé lộ ra một khe hở, lông mi vô lực mà rũ xuống, sắc mặt tái nhợt, trên trán mồ hôi trong suốt.
Hoắc Chấn Dương nhún vai: “Vậy thì thế nào? Tôi và cô ta không quen biết?” Dứt lời, tăng thêm ngữ khí: “Mang đến cổng lớn.”
Chỉ cần xác định không phải paparazzi là được.
La Quản Gia vội khuyên nhủ: “Thiếu gia, không bằng ngày mai rồi nói sau, vị tiểu thư này đang bị bệnh, còn bị thương, ý thức không rõ ràng, đường ở vùng ngoại thành vào buổi tối cũng tương đối khó đi, một người đi, khẳng định trên đường sẽ xảy ra chuyện, lỡ như giữa đường vị tiểu thư này lại hôn mê hoặc gặp lưu manh ở trên đường, phải đến cục cảnh sát, tin tức sẽ bị truyền thông và phóng viên điều tra, nhất định có thể tra ra được là ở khu săn thú Hoàng Long Sơn, nói không chừng còn tra ra được cô ấy từng bị ngài mang về biệt thự, sẽ dẫn thêm phiền phức đến cho ngài, đối với danh tiếng của Hoắc thị càng không tốt.”
“Đúng vậy, Thiếu gia, nhất là bị ông chủ biết được, lại càng thêm phiền toái” Vú Lý nhìn cô gái đáng thương, thật sự không đành lòng, cũng thêm vào một câu.
Hoắc Chấn Dương trầm tư, phóng viên tới sẽ bị ông giáo huấn, lỗ tai mà nghe được chuyện này, lần này bọn họ đến khu săn thú Hoàng Long Sơn nghĩ ngơi mấy ngày, cũng là gạt người, nếu truyền đến tai của ông, sẽ rất đau đầu.
Trầm mặc trong chốc lát, Hoắc Chấn Dương đi về hướng phía cửa.
Vú Lý biết thiếu gia đã đồng ý rồi, liền cùng lão La đỡ Gia Ý đến phòng khách của lầu hai.
Ngày hôm sau, mới tờ mờ sáng, Gia Ý liền dậy.
Đầu còn hơi đau, bất quá đã nhẹ hơn hôm qua.
Cô ngồi trên giường trong chốc lát, mới chậm rãi nhớ lại sự việc ngày hôm qua, mình bị một người cực kì biến thái bắt về biệt thự, đến khi chuẩn bị rời đi thì____hôn mê!
Vừa cúi đầu xuống liền thấy, quần áo trên người đã bị thay đổi.
Là một cái áo thun xa hoa của đàn ông, còn nhàn nhạt tả ra mùi nước hoa vị Cologne, thực to rộng, phùng phình mà khoác lên người.
Cô cắn cắn môi, thôi xong, sẽ không phải là cái người lưu manh biến thái kia đổi chứ?
Cô nhảy xuống giường, tìm giày của mình.
Đúng lúc này, cửa “kẽo kẹt” một tiếng, mở, có người bước vào.
Gia Ý phản xạ có điều kiện che lại ngực, hét lên một tiếng: “Lưu manh! Hỗn đản___”
Đáng chết! Tròng mắt Hoắc Chấn Dương trừng lên.
Anh là lưu manh, anh chỉ mới vừa đến gần tiểu nha đầu này! Cô tuởng mình là ai a?
Lòng anh ổn định lại, rồi tiếp tục soát người!
Không có!
Trên người cô căn bản không có bất cứ đồ vật gì nghe trộm hoặc thiết bị nghe trộm, thiết bị chụp ảnh.
Thắt lưng thấp, quần jean mỏng, cũng không có khả năng là nơi cất giấu đồ vật.
“Tôi nói không có rồi, tôi không phải paparazzi, tôi không có theo dõi các ngươi cũng không có chụp lén các ngươi…..” Gia Ý mặt tức đến đỏ bừng.
Lần đầu tiên cô gặp mặt người đàn ông này, tuy rằng tạm thời cô không nhớ rõ thân phận của mình, nhưng cô biết mình cũng không thể tùy tiện quan hệ cùng người đàn ông xa lạ!
Bỗng nhiên, trong lòng truyền tới một trận khó thở, cái mũi trắng nõn từng trận chua xót, môi hồng thuận run rẩy, hốc mắt đã ươn ướt.
Khóc? Đây là khổ nhục kế của cô, muốn làm cho chính mình trở nên đáng thương?
Ánh mắt Hoắc Chấn Dương không thay đổi, cũng không bởi vậy mà dừng động tác lại, càng không thương hoa tiếc ngọc, bàn tay to vừa nhấc, vén mái tóc đẹp của cô rối tung, khuôn mặt tuấn tú tiến gần, hướng mặt về phía sau lỗ tai cô mà nhìn, lại muốn cởi giày, coi xem bên trong giày có hay không.
“Anh___dừng tay!” Gia Ý ngồi dậy, giơ cánh tay bị thương lên xô đẩy ngăn cản, lại như không ảnh hưởng gì đến anh.
Đôi giày chơi bóng màu trắng bị cởi ra, vớ cũng bị lột xuống…….
Giày, không có.
Vớ, không có.
Thật sự không có. Chẳng lẽ thật sự không phải paparazzi?
Hoắc Chấn Dương nhẹ buông tay, ném cô gái bởi vì giãy dụa mà mệt đến thở phì phò xuống, từ trên giường đứng lên, suy tư nhìn cô.
“Cô thật sự không phải paparazzi? Vậy tại sao cô lại ở khu săn thú? Lại còn ở khu có nhiều dã thú nhất?” Hoắc Chấn Dương nói từng câu từng chữ, ngữ khí đã khá hơn một chút, nhưng vẫn lạnh như băng duy trì khoảng cách, giống một thợ săn lãnh khốc vô tình đối với con mồi không có nữa điểm thương hại.
Gia Ý nén nước mắt và sự tức giận: “Tôi đã nói từ sớm, tôi vừa tỉnh lại liền phát hiện mình nằm ở nơi đó, cái gì cũng không nhớ rõ, tôi không phải là paparazzi, là anh hoàn toàn không tin tôi, nghe chưa xong liền….” Vừa nói, vừa đem áo thun mặc nhanh lên người.
Nhưng quần áo phía trước đã sớm rách, nay lại bị anh ta lôi kéo, đa số đều rách thành mảnh nhỏ, làm sao còn che được?
Như ẩn như hiện, ngược lại càng khiến cô tăng thêm vài phần quyến rũ, cô cắn môi, chỉ nghỉ phản ứng nhanh lên thoát khỏi nơi khiến mình chật vật này, quần áo cũng bị phá thành như vậy, càng muốn thoát khỏi đây!
Không tin? Từ khi vào tập đoàn Hoắc thị, ở trong thương giới và chính giới, hắn đã sớm vứt cái thứ tin tưởng đó đi rồi, nay lại nghe cô nói thế môi bất giác cong lên.
Cười? Cư nhiên còn cười? Gia Ý nổi giận, người đàn ông trước mắt này không có đạo đức pháp luật, không quan tâm đến cảm nhận của người khác, chỉ thích làm theo ý mình, muốn làm gì thì làm sao?
“Được rồi, nếu không phải paparazzi thì cứ đi đi.” Hoắc Chấn Dương giơ tay ra, chỉ về hướng cửa phòng, không có chút nào áy náy đối với hành động vừa rồi của mình, không có một chút ý muốn xin lỗi.
Cô gái trên giuờng giống như con mèo nhỏ bị hiếp đáp, đôi mắt sáng lấp lánh trừng lớn, khuôn mặt đỏ bừng bước xuống giường, đem giày nhặt lại, đi chân trần hướng cửa phòng ngủ cổ điển khắc hoa bưởi chạy tới.
“Bùm” một tiếng! Là tiếng cơ thể va chạm vào thảm.
Hoắc Chấn Dương cho đi, Gia Ý chạy một mạch, cơ thể chống đỡ hết nổi, té xỉu.
Cô gái này, là làm từ đậu hủ?
Hoắc Chấn Dương nhíu nhíu mi, lại đi qua, cúi người xuống, bế Gia Ý lên.
Nhìn cô gái trong lòng ngực, đôi má phấn nộn, đôi môi đỏ nhạt và đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt, vừa rồi vẫn là con mèo khó thuần phục, hiện tại lại biến thành một chú mèo con quật cường.
“La Quản Gia! Vú Lý!” Hoắc Chấn Dương cao giọng kêu lên.
Cửa phòng leng keng một tiếng, lập tức mở ra.
Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Chấn Dương căn thẳng, mày rậm cũng nhăng lại một chút.
Hai người cư nhiên vẫn luôn ở ngoài cửa phòng ngủ nghe lén!
La Quản Gia cùng vú Lý ngượng ngùng cười một chút, lại nhìn đến cô gái lại đã té xỉu lần thứ 2 này, cười không nổi, chạy nhanh về lên trước.
Hai người chính là không yên tâm cho cô gái xa lạ mà thiếu gia mang về nên mới nhìn chằm chằm, không nghỉ tới quả nhiên đã có truyện xảy ra, vừa rồi nghe được ở bên trong phòng có tiếng đánh tránh và tiếng kêu, làm cho bọn họ thật sự sợ hãi.
Vú Lý ôm Gia Ý đỡ tới trên so pha Italy, cho cô nằm xuống, lại nhỏ vài giọt nước, cuối cùng mí mắt đã mở to một chút nhưng vẫn còn hôn mê bất tỉnh.
“La Quản Gia, ông và vú Lý mau mang cô ta đi.” Hoắc Chấn Dương vén tay áo lên, ra lệnh.
“Mang đi? Mang đến đâu?” La Quản Gia kinh ngạc “Vị tiểu thư này hiện đang ở đâu?”
“Tùy ” Hoắc Chấn Dương suy xét hạ lệnh, “Mau đưa đến cửa của khu vực săn bắn Hoàng Long Sơn đi.”
Hiện giờ đang là buổi tối,lại đem một cô gái quần áo không được đàng hoàng bỏ ở vùng ngoại thành, để cô tự đi trở về nội thành? Nhiều nguy hiểm a.
La Quản Gia tắc lưỡi.
Giọng nói của Vú Lý truyền tới: “Thiếu gia, vị tiểu thư này đang phát sốt.”
Hoắc Chấn Dương nhìn qua, cô gái nghiêng nghiêng dựa trên vai Vú Lý, thân thể hết sức suy yếu, mắt hé lộ ra một khe hở, lông mi vô lực mà rũ xuống, sắc mặt tái nhợt, trên trán mồ hôi trong suốt.
Hoắc Chấn Dương nhún vai: “Vậy thì thế nào? Tôi và cô ta không quen biết?” Dứt lời, tăng thêm ngữ khí: “Mang đến cổng lớn.”
Chỉ cần xác định không phải paparazzi là được.
La Quản Gia vội khuyên nhủ: “Thiếu gia, không bằng ngày mai rồi nói sau, vị tiểu thư này đang bị bệnh, còn bị thương, ý thức không rõ ràng, đường ở vùng ngoại thành vào buổi tối cũng tương đối khó đi, một người đi, khẳng định trên đường sẽ xảy ra chuyện, lỡ như giữa đường vị tiểu thư này lại hôn mê hoặc gặp lưu manh ở trên đường, phải đến cục cảnh sát, tin tức sẽ bị truyền thông và phóng viên điều tra, nhất định có thể tra ra được là ở khu săn thú Hoàng Long Sơn, nói không chừng còn tra ra được cô ấy từng bị ngài mang về biệt thự, sẽ dẫn thêm phiền phức đến cho ngài, đối với danh tiếng của Hoắc thị càng không tốt.”
“Đúng vậy, Thiếu gia, nhất là bị ông chủ biết được, lại càng thêm phiền toái” Vú Lý nhìn cô gái đáng thương, thật sự không đành lòng, cũng thêm vào một câu.
Hoắc Chấn Dương trầm tư, phóng viên tới sẽ bị ông giáo huấn, lỗ tai mà nghe được chuyện này, lần này bọn họ đến khu săn thú Hoàng Long Sơn nghĩ ngơi mấy ngày, cũng là gạt người, nếu truyền đến tai của ông, sẽ rất đau đầu.
Trầm mặc trong chốc lát, Hoắc Chấn Dương đi về hướng phía cửa.
Vú Lý biết thiếu gia đã đồng ý rồi, liền cùng lão La đỡ Gia Ý đến phòng khách của lầu hai.
Ngày hôm sau, mới tờ mờ sáng, Gia Ý liền dậy.
Đầu còn hơi đau, bất quá đã nhẹ hơn hôm qua.
Cô ngồi trên giường trong chốc lát, mới chậm rãi nhớ lại sự việc ngày hôm qua, mình bị một người cực kì biến thái bắt về biệt thự, đến khi chuẩn bị rời đi thì____hôn mê!
Vừa cúi đầu xuống liền thấy, quần áo trên người đã bị thay đổi.
Là một cái áo thun xa hoa của đàn ông, còn nhàn nhạt tả ra mùi nước hoa vị Cologne, thực to rộng, phùng phình mà khoác lên người.
Cô cắn cắn môi, thôi xong, sẽ không phải là cái người lưu manh biến thái kia đổi chứ?
Cô nhảy xuống giường, tìm giày của mình.
Đúng lúc này, cửa “kẽo kẹt” một tiếng, mở, có người bước vào.