Editor: Song Thy
Đi vào, là một phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, ăn mặc sạch sẽ, gương mặt hiền từ, bưng cái khay bạc, trên khay là đồ ăn nóng hôi hổi.
Có sữa bò, chân giò hun khói, sandwich, trứng ốp la và cam đã được cắt thành miếng nhỏ.
Mùi thơm bay bốn phía.
Bụng Gia Ý kêu lên, làm cô có chút ngượng ngùng.
Thấy Gia Ý tỉnh, Vú Lý cao hứng đi đến, sờ lên trán cô, thấy cơn sốt đã lui xuống, cười nói: “Tới ăn cơm sáng đi.”
“Bà là…….”Gia Ý nuốt nuốt nước miếng.
“Tôi họ Lý, là bảo mẫu của biệt thự này, chuyên gia phụ trách thức ăn hàng ngày cho thiếu gia, cô kêu tôi là Vú Lý thì tốt rồi. Ngày hôm qua sau khi cô ngất xỉu, đều là tôi tắm rữa và cho cô uống thuốc.”
Ngày hôm qua Vú Lý hỏi Hoắc Chấn Dương về chuyện của Gia Ý, mới biết được, cô ấy bị thiếu gia tưởng là paparazzi nên bị bắt về biệt thự, đầu óc mơ hồ, không nhớ được chuyện gì.
Gia Ý thở dài nhẹ nhõm, may mắn quần áo không phải bị người đàn ông thay, mũi chân chạm đất, muốn rời khỏi, còn chưa đứng vững, một trận đau nhức truyền tới, loạng choạng không vững.
“Gia Ý tiểu thư, cô làm gì vậy?” Vú Lý thấy cô giống như muốn đi, có chút gấp: “Cô bị ngất xỉu nhiều lần, lại vừa mới hạ sốt, thiếu gia nói cô cũng không nhớ rõ mình đang ở đâu, bây giờ đi ra ngoài sẽ không biết đi đâu, trước hết hãy dưỡng bệnh cho tốt đã.”
Gia Ý thấy ánh mắt của Vú Lý từ ái không dối trá, trong lòng liền trở nên ấm áp.
Cuối đầu nhìn thấy, cánh tay và chân đều được băng bó, phát ra mùi thuốc nhàn nhạt.
“Cảm ơn Vú Lý, nhưng mà……Tôi lại không quen biết thiếu gia của các người, ở đây không tiện.” Gia Ý ngập ngừng một chút, điều quan trọng nhất còn chưa nói, người đàn ông kia tính tình quá tàn bạo, lại có chút biến thái, động một chút liền xé quần áo, cô không thể vướng vào được.
Vú Lý hiểu được sự băn khoăn của Gia Ý, giải thích: “Gia Ý tiểu thư cũng đừng trách thiếu gia, thiếu gia là tổng tài của tập đoàn Hoắc thị, nên luôn bị phóng viên chú ý và quấy rầy, vào khoảng thời gian trước, còn bởi vì có một paparazzi theo dõi, mà để lộ thông tin thương nghiệp, đem tố cáo cho tòa án, cho nên thiếu gia mới phải làm như vậy.”
Tập đoàn Hoắc thị…..Tên này, giống như đã từng nghe qua ở nơi nào?
Thật sự nghĩ không ra.
Hẳn là một công ty rất lớn, trước khi mất trí nhớ đã nghe qua, nên bây giờ mới sót lại chút ấn tượng.
Gia Ý thu hồi hồi ức, nhỏ giọng: “Nhưng mà…..”
Vú Lý nhìn Gia Ý, tuy rằng trên mặt có vài vết trầy da, tạm thời dung mạo bị phá hủy, lại là từ trên trời rớt xuống, không biết xuất thân từ đâu, cũng rất lịch sự, đâu có giống người không có giáo dục.
Vú Lý nâng tay Gia Ý lên: “Ít nhất hôm nay hãy ở đây, chờ bệnh tốt một chút lại nói. Cô yên tâm, sáng nay thiếu gia đã vào công ty ở nội thành sử lý công việc, hôm nay sẽ không trở về.”
Kỳ thật cô cũng có chút do dự, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, mơ hồ nhớ nếu như có người đến, làm sao có thể tìm được người nhà của mình?
Trên người cô một đồng tiền cũng không có.
Tìm không thấy người nhà, thì phải ngủ đường cái sao?
Huống hồ thân thể cô còn rất suy yếu.
Nghe Vú Lý nói Hoắc Chắn Dương hôm nay sẽ không về, Gia Ý rốt cuộc gật gật đầu.
Ăn cơm sáng, Vú Lý mang một cái váy của mình đưa cho Gia Ý, kêu cô thay, nói: “Biệt thự không có đồ dùng nữ, tài xế tiểu Hàn đã chở lão La ra nội thành mua rồi, cô cũng không thể lúc nào cũng mặc quần áo của thiếu gia, trước tiên mặc đỡ cái này, tôi đã lớn tuổi, quần áo nhất định không hợp với cô, Gia Ý tiểu thư đừng chê trách.”
Vú Lý đã cố gắng tìm trong đống quần áo của chính mình một bộ tương đối trẻ, Gia Ý cầm lấy, nói lời cảm ơn, đi thay.
Ăn xong bữa sáng,bụng cô đã no căng, uống thuốc xong, lại buồn ngủ, nên trở lại phòng dành cho khách ngủ tiếp.
Khi tỉnh dậy, trời đã tối đen.
Gia Ý cảm giác thân thể thoải mái hơn buổi sáng rất nhiều, đầu cũng không còn đau, xuống giường đẩy cửa sổ ra, hít thở bầu không khí mát mẻ một lúc.
Ngoài cửa sổ là một thảm cỏ được chăm sóc cặn kẽ, nhìn rất đẹp mắt, từ cửa lớn nhìn ra xa có thể tấp thoáng thấy được khu săn bắn Hoàng Long Sơn.
Nghe Vú Lý nói, khu săn bắn Hoàng Long Sơn cũng là sản nghiệp của Hoắc thị.
Mười năm trước, khu đất ở Hoàng Long Sơn được Hoắc thị thu mua, khai phá thành khu săn bắn số một đất nước, không phải thu hút hội viên cấp bậc đại gia, cũng chính là khách hàng có tiếng, hoặc là đế vương đế hậu trong giới giải trí, hội phí một năm ở đây có thể mua hai ba cái công ty nhỏ.
Nơi này là thiên đường trong nước, nơi để các đại gia công tử khoe khoang sự giàu có.
Khó trách Hoắc Chấn Dương hoài nghi thân phận của cô. Cô ăn mặc như vậy làm sao mà giống hội viên được?
Tùy tiện mặc trang phục của một người hội viên, hoặc sử dụng một cây súng săn, chính là mấy năm tiền lương của một người bình thường?
“Gia Ý tiểu thư, xuống ăn cơm.”Vú Lý kêu to một tiếng, chắn ngang suy nghĩ của Gia Ý.
Gia Ý đi xuống lầu, chỉ thấy phòng khách treo đèn thủy tinh, trên bàn cơm chiều đã được dọn lên.
Trên bàn đủ loại đồ ăn Trung Quốc, chay mặn phối hợp, nước canh cũng có, Gia Ý có chút ngượng ngùng.
Vú Lý là thiệt tình thích đứa nhỏ này, lại vì việc làm của thiếu gia nên muốn đền bù cho cô, cười kêu cô ngồi xuống.
Hai người vừa ngồi ăn một lát, thì có tiếng bước chân từ ngoài phòng khàch truyền đến.
Gia Ý tưởng La Quản Gia vào, định tiến lên chào hỏi, lại nghe được âm thanh của La Quản Gia từ cửa truyền đến.
“Tưởng tiểu thư, hôm nay thật sự thiếu gia không có ở đây, người đã về thành phố rồi.”
“Ông đừng gạt tôi, tôi biết mấy ngày nay Chấn Dương ở biệt thự Hoàng Long Sơn, cho tôi đi vào…..Làm sao, ngay cả mặt của Chấn Dương tôi cũng không được thấy sao?”
Là giọng nói của một cô gái trẻ, còn có giọng nói của La Quản Gia ra.
Tiếng giày cao gót thanh thúy đang dần dần tới gần, thân hình của một cô gái xuất hiện trong tầm mắt của Gia Ý.
Cô gái khoảng hai mươi bốn tuổi, vừa thấy chính là ăn mặc quá hấp dẫn, mặc một bộ âu phục màu xanh, cổ áo cố ý kéo xuống nữa tấc, lộ ra khe ngực sâu, dưới chân mang đôi giày cao mười mấy cm, làm nổi bật dáng người cao gầy thon thả.
Đầu tóc tinh xảo được cuốn nghiêng qua một bên, có vẻ phong tình vạn chủng, đôi mắt tinh xảo, môi tô son đỏ, phác họa lên một ngũ quan không chê vào đâu được.
Diễm quang cả người bắn bốn phía, mặt mày thì lại có chút hùng hổ dọa người.
Thấy trên bàn ăn có một cô gái, liền lắp bắp kinh hãi, lập tức lạnh xuống: “Cô là ai?”
Ánh mắt của cô gái này là hận không thể đem Gia Ý ăn tươi nuốt sống, còn chưa kịp mở miệng, Vú Lý đã đứng lên, nhưng mà không trách nóc: “Lão La đã nói thiếu gia không ở đây, hiện tại Tưởng tiểu thư đã thấy rồi.”
Tưởng Mỹ Nghi không nói chuyện, chỉ chằm chằm nhìn vào Gia Ý, trong đáy mắt sâu càng lạnh lẽo, giơ tay chỉ vào Gia Ý: “Cho nên, mấy hôm nay thiếu gia của các người là ở bên cạnh cô gái này?”
La Quản Gia nói: “Tưởng tiểu thư, trời đã không còn sớm, để tôi lấy xe đưa cô về. Xem báo chí, mấy ngày nay không phải cô đang quay một bộ phim sao? Đừng chậm trễ.”
Tường Mỹ Nghi hừ lạnh một tiếng, hất tay La Quản Gia ra, bắt đầu đánh giá Gia Ý.
Gia Ý mặc một cái váy dành cho người già và trung niên, giống cái đồ nhà quê, trên mặt có vài vệt sẹo, còn sợ hãi rụt rè, thật không nhìn ra có chỗ nào có thể so với cô!
Tường Mỹ Nghi châm biến: “Chấn Dương gần đây làm sao vậy? Khẫu vị kém như thế? Thích loại con gái này? So với trợ lý và bảo mẫu bên người tôi cũng không bằng!”
“Tưởng tiểu thư,vị tiểu thư này chỉ là khách của thiếu gia…” Vú Lý giải thích.
Càng giải thích thì càng giống che giấu. Hoắc Chấn Dương có bao giờ mang phụ nữ đến biệt thự tư nhân Hoàng Long Sơn!
Tưởng Mỹ Nghi càng ghen ghét, miệng không lưu tình: “ Ánh mắt Chấn Dương sẽ không kém như vậy, nhất định do cô ta không chịu đi? Cũng không biết cô dùng thủ đoạn ghê tởm gì! Bây giờ cô ta, đúng thật có mẹ sinh ra, mà không có mẹ dạy dỗ, đồ không biết xấu hổ!”
Vú Lý cùng La Quản Gia nhìn nhau một cái, định tới kéo Gia Ý lại, tránh cho cô lại bị Tưởng tiểu thư tiếp tục nhục nhã, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói kiên cường của Gia Ý truyền đến: “Loại người như thế nào mới là không biết xấu hổ, không được sự đồng ý của chủ nhà đã tự ý xông vào biệt thự của người khác.”
Nhìn Gia Ý giống như con thỏ trắng hiền lành, không ngờ lại phản kích lại Tưởng Mỹ Nghi.
Tưởng Mỹ Nghi sợ ngây người.
Cô ta là minh tinh nổi tiếng nhất nước, trước giờ chỉ có người khác đua nhau nịnh hót, làm sao chịu nổi cục tức này, tức giận giơ bàn tay lên định hướng mặt Gia Ý đánh tới, lại nghe ngoài cửa truyền đến âm thanh quen thuộc của người đàn ông mang vẻ hứng thú: “Cô ấy nói đúng không sai”
Đi vào, là một phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, ăn mặc sạch sẽ, gương mặt hiền từ, bưng cái khay bạc, trên khay là đồ ăn nóng hôi hổi.
Có sữa bò, chân giò hun khói, sandwich, trứng ốp la và cam đã được cắt thành miếng nhỏ.
Mùi thơm bay bốn phía.
Bụng Gia Ý kêu lên, làm cô có chút ngượng ngùng.
Thấy Gia Ý tỉnh, Vú Lý cao hứng đi đến, sờ lên trán cô, thấy cơn sốt đã lui xuống, cười nói: “Tới ăn cơm sáng đi.”
“Bà là…….”Gia Ý nuốt nuốt nước miếng.
“Tôi họ Lý, là bảo mẫu của biệt thự này, chuyên gia phụ trách thức ăn hàng ngày cho thiếu gia, cô kêu tôi là Vú Lý thì tốt rồi. Ngày hôm qua sau khi cô ngất xỉu, đều là tôi tắm rữa và cho cô uống thuốc.”
Ngày hôm qua Vú Lý hỏi Hoắc Chấn Dương về chuyện của Gia Ý, mới biết được, cô ấy bị thiếu gia tưởng là paparazzi nên bị bắt về biệt thự, đầu óc mơ hồ, không nhớ được chuyện gì.
Gia Ý thở dài nhẹ nhõm, may mắn quần áo không phải bị người đàn ông thay, mũi chân chạm đất, muốn rời khỏi, còn chưa đứng vững, một trận đau nhức truyền tới, loạng choạng không vững.
“Gia Ý tiểu thư, cô làm gì vậy?” Vú Lý thấy cô giống như muốn đi, có chút gấp: “Cô bị ngất xỉu nhiều lần, lại vừa mới hạ sốt, thiếu gia nói cô cũng không nhớ rõ mình đang ở đâu, bây giờ đi ra ngoài sẽ không biết đi đâu, trước hết hãy dưỡng bệnh cho tốt đã.”
Gia Ý thấy ánh mắt của Vú Lý từ ái không dối trá, trong lòng liền trở nên ấm áp.
Cuối đầu nhìn thấy, cánh tay và chân đều được băng bó, phát ra mùi thuốc nhàn nhạt.
“Cảm ơn Vú Lý, nhưng mà……Tôi lại không quen biết thiếu gia của các người, ở đây không tiện.” Gia Ý ngập ngừng một chút, điều quan trọng nhất còn chưa nói, người đàn ông kia tính tình quá tàn bạo, lại có chút biến thái, động một chút liền xé quần áo, cô không thể vướng vào được.
Vú Lý hiểu được sự băn khoăn của Gia Ý, giải thích: “Gia Ý tiểu thư cũng đừng trách thiếu gia, thiếu gia là tổng tài của tập đoàn Hoắc thị, nên luôn bị phóng viên chú ý và quấy rầy, vào khoảng thời gian trước, còn bởi vì có một paparazzi theo dõi, mà để lộ thông tin thương nghiệp, đem tố cáo cho tòa án, cho nên thiếu gia mới phải làm như vậy.”
Tập đoàn Hoắc thị…..Tên này, giống như đã từng nghe qua ở nơi nào?
Thật sự nghĩ không ra.
Hẳn là một công ty rất lớn, trước khi mất trí nhớ đã nghe qua, nên bây giờ mới sót lại chút ấn tượng.
Gia Ý thu hồi hồi ức, nhỏ giọng: “Nhưng mà…..”
Vú Lý nhìn Gia Ý, tuy rằng trên mặt có vài vết trầy da, tạm thời dung mạo bị phá hủy, lại là từ trên trời rớt xuống, không biết xuất thân từ đâu, cũng rất lịch sự, đâu có giống người không có giáo dục.
Vú Lý nâng tay Gia Ý lên: “Ít nhất hôm nay hãy ở đây, chờ bệnh tốt một chút lại nói. Cô yên tâm, sáng nay thiếu gia đã vào công ty ở nội thành sử lý công việc, hôm nay sẽ không trở về.”
Kỳ thật cô cũng có chút do dự, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, mơ hồ nhớ nếu như có người đến, làm sao có thể tìm được người nhà của mình?
Trên người cô một đồng tiền cũng không có.
Tìm không thấy người nhà, thì phải ngủ đường cái sao?
Huống hồ thân thể cô còn rất suy yếu.
Nghe Vú Lý nói Hoắc Chắn Dương hôm nay sẽ không về, Gia Ý rốt cuộc gật gật đầu.
Ăn cơm sáng, Vú Lý mang một cái váy của mình đưa cho Gia Ý, kêu cô thay, nói: “Biệt thự không có đồ dùng nữ, tài xế tiểu Hàn đã chở lão La ra nội thành mua rồi, cô cũng không thể lúc nào cũng mặc quần áo của thiếu gia, trước tiên mặc đỡ cái này, tôi đã lớn tuổi, quần áo nhất định không hợp với cô, Gia Ý tiểu thư đừng chê trách.”
Vú Lý đã cố gắng tìm trong đống quần áo của chính mình một bộ tương đối trẻ, Gia Ý cầm lấy, nói lời cảm ơn, đi thay.
Ăn xong bữa sáng,bụng cô đã no căng, uống thuốc xong, lại buồn ngủ, nên trở lại phòng dành cho khách ngủ tiếp.
Khi tỉnh dậy, trời đã tối đen.
Gia Ý cảm giác thân thể thoải mái hơn buổi sáng rất nhiều, đầu cũng không còn đau, xuống giường đẩy cửa sổ ra, hít thở bầu không khí mát mẻ một lúc.
Ngoài cửa sổ là một thảm cỏ được chăm sóc cặn kẽ, nhìn rất đẹp mắt, từ cửa lớn nhìn ra xa có thể tấp thoáng thấy được khu săn bắn Hoàng Long Sơn.
Nghe Vú Lý nói, khu săn bắn Hoàng Long Sơn cũng là sản nghiệp của Hoắc thị.
Mười năm trước, khu đất ở Hoàng Long Sơn được Hoắc thị thu mua, khai phá thành khu săn bắn số một đất nước, không phải thu hút hội viên cấp bậc đại gia, cũng chính là khách hàng có tiếng, hoặc là đế vương đế hậu trong giới giải trí, hội phí một năm ở đây có thể mua hai ba cái công ty nhỏ.
Nơi này là thiên đường trong nước, nơi để các đại gia công tử khoe khoang sự giàu có.
Khó trách Hoắc Chấn Dương hoài nghi thân phận của cô. Cô ăn mặc như vậy làm sao mà giống hội viên được?
Tùy tiện mặc trang phục của một người hội viên, hoặc sử dụng một cây súng săn, chính là mấy năm tiền lương của một người bình thường?
“Gia Ý tiểu thư, xuống ăn cơm.”Vú Lý kêu to một tiếng, chắn ngang suy nghĩ của Gia Ý.
Gia Ý đi xuống lầu, chỉ thấy phòng khách treo đèn thủy tinh, trên bàn cơm chiều đã được dọn lên.
Trên bàn đủ loại đồ ăn Trung Quốc, chay mặn phối hợp, nước canh cũng có, Gia Ý có chút ngượng ngùng.
Vú Lý là thiệt tình thích đứa nhỏ này, lại vì việc làm của thiếu gia nên muốn đền bù cho cô, cười kêu cô ngồi xuống.
Hai người vừa ngồi ăn một lát, thì có tiếng bước chân từ ngoài phòng khàch truyền đến.
Gia Ý tưởng La Quản Gia vào, định tiến lên chào hỏi, lại nghe được âm thanh của La Quản Gia từ cửa truyền đến.
“Tưởng tiểu thư, hôm nay thật sự thiếu gia không có ở đây, người đã về thành phố rồi.”
“Ông đừng gạt tôi, tôi biết mấy ngày nay Chấn Dương ở biệt thự Hoàng Long Sơn, cho tôi đi vào…..Làm sao, ngay cả mặt của Chấn Dương tôi cũng không được thấy sao?”
Là giọng nói của một cô gái trẻ, còn có giọng nói của La Quản Gia ra.
Tiếng giày cao gót thanh thúy đang dần dần tới gần, thân hình của một cô gái xuất hiện trong tầm mắt của Gia Ý.
Cô gái khoảng hai mươi bốn tuổi, vừa thấy chính là ăn mặc quá hấp dẫn, mặc một bộ âu phục màu xanh, cổ áo cố ý kéo xuống nữa tấc, lộ ra khe ngực sâu, dưới chân mang đôi giày cao mười mấy cm, làm nổi bật dáng người cao gầy thon thả.
Đầu tóc tinh xảo được cuốn nghiêng qua một bên, có vẻ phong tình vạn chủng, đôi mắt tinh xảo, môi tô son đỏ, phác họa lên một ngũ quan không chê vào đâu được.
Diễm quang cả người bắn bốn phía, mặt mày thì lại có chút hùng hổ dọa người.
Thấy trên bàn ăn có một cô gái, liền lắp bắp kinh hãi, lập tức lạnh xuống: “Cô là ai?”
Ánh mắt của cô gái này là hận không thể đem Gia Ý ăn tươi nuốt sống, còn chưa kịp mở miệng, Vú Lý đã đứng lên, nhưng mà không trách nóc: “Lão La đã nói thiếu gia không ở đây, hiện tại Tưởng tiểu thư đã thấy rồi.”
Tưởng Mỹ Nghi không nói chuyện, chỉ chằm chằm nhìn vào Gia Ý, trong đáy mắt sâu càng lạnh lẽo, giơ tay chỉ vào Gia Ý: “Cho nên, mấy hôm nay thiếu gia của các người là ở bên cạnh cô gái này?”
La Quản Gia nói: “Tưởng tiểu thư, trời đã không còn sớm, để tôi lấy xe đưa cô về. Xem báo chí, mấy ngày nay không phải cô đang quay một bộ phim sao? Đừng chậm trễ.”
Tường Mỹ Nghi hừ lạnh một tiếng, hất tay La Quản Gia ra, bắt đầu đánh giá Gia Ý.
Gia Ý mặc một cái váy dành cho người già và trung niên, giống cái đồ nhà quê, trên mặt có vài vệt sẹo, còn sợ hãi rụt rè, thật không nhìn ra có chỗ nào có thể so với cô!
Tường Mỹ Nghi châm biến: “Chấn Dương gần đây làm sao vậy? Khẫu vị kém như thế? Thích loại con gái này? So với trợ lý và bảo mẫu bên người tôi cũng không bằng!”
“Tưởng tiểu thư,vị tiểu thư này chỉ là khách của thiếu gia…” Vú Lý giải thích.
Càng giải thích thì càng giống che giấu. Hoắc Chấn Dương có bao giờ mang phụ nữ đến biệt thự tư nhân Hoàng Long Sơn!
Tưởng Mỹ Nghi càng ghen ghét, miệng không lưu tình: “ Ánh mắt Chấn Dương sẽ không kém như vậy, nhất định do cô ta không chịu đi? Cũng không biết cô dùng thủ đoạn ghê tởm gì! Bây giờ cô ta, đúng thật có mẹ sinh ra, mà không có mẹ dạy dỗ, đồ không biết xấu hổ!”
Vú Lý cùng La Quản Gia nhìn nhau một cái, định tới kéo Gia Ý lại, tránh cho cô lại bị Tưởng tiểu thư tiếp tục nhục nhã, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói kiên cường của Gia Ý truyền đến: “Loại người như thế nào mới là không biết xấu hổ, không được sự đồng ý của chủ nhà đã tự ý xông vào biệt thự của người khác.”
Nhìn Gia Ý giống như con thỏ trắng hiền lành, không ngờ lại phản kích lại Tưởng Mỹ Nghi.
Tưởng Mỹ Nghi sợ ngây người.
Cô ta là minh tinh nổi tiếng nhất nước, trước giờ chỉ có người khác đua nhau nịnh hót, làm sao chịu nổi cục tức này, tức giận giơ bàn tay lên định hướng mặt Gia Ý đánh tới, lại nghe ngoài cửa truyền đến âm thanh quen thuộc của người đàn ông mang vẻ hứng thú: “Cô ấy nói đúng không sai”