Editor: Song Thy
“Gia Ý, cô thay thế Tưởng Mỹ Nghi, trước hoàn thành ảnh chụp trên tạp chí. Còn các ngươi đi tìm nữ minh tinh khác thay thế Tưởng Mỹ Nghi hoàn thành quảng cáo trên TV, như vậy có thể tiếp khiệm thời gian.”
Lời Tắc Mâu vừa nói khiến cho toàn bộ mọi người ồn ào.
Gia Ý kinh sợ, cái gì? Cô thay thế Tưởng Mỹ Nghi chụp quảng cáo?
Tưởng Mỹ Nghi là người điên, đến cả Tắc Mâu cũng điên theo luôn sao?
“Cố Tổng, tôi không phải minh tinh, càng không có kinh nghiệm quay chụp, tôi không được…..”Gia ý vội chống đẩy.
“Đúng vậy, Cố Tổng, cô ấy là gương mặt mới, ngay cả người mới cũng không được tính.”
Giám đốc quảng cáo nóng nảy, ý nghĩ của tổng giám đốc cùng người khác luôn không giông nhau, nhưng hôm nay cũng quá thái quá.
“Không sai, tôi chính là muốn một gương mặt mới.”Tắc Mâu sờ sờ cằm.
Hiện tại thứ người xem thích nhất là cảm giác mới mẻ, dùng một gương mặt mới, so với gương mặt cũ vạn năm không đổi không chừng càng hấp dẫn người xem.
Lại đem mặt nhìn về phía Gia Ý, thập phần thân sĩ mà trưng cầu ý kiến của cô: “Như thế nào,cô có nguyện ý giúp tôi không?”
Gia Ý ngẩn ra một chút, linh quang chợt lóe, nếu ảnh chụp của cô có thể được đăng trên các tạp chí, được người nhà hay người quen của cô nhìn thấy, nói không chừng sẽ đến tìm cô!
Rốt cuộc, JJ là công ty lớn, sức tuyên truyền nhất định sẽ rất rộng.
Cô không nói hai lời liền gật đầu: “Tôi là nhân viên JJ, đưng nhiên nguyện ý vì công ty mà xuất lực.”
“Một khi đã như vậy, liền không thành vấn đề! Chuẩn bị mọi thứ, hàng động!”Tắc Mâu ra lệnh một tiếng.
Tắc Mâu vừa dứt lời, Gia Ý bị một đám chuyên viên trang điểm, tạo hình đẩy mạnh vào phòng hóa trang.
Khi Gia Ý bước ra, giám đốc quảng cáo cùng nhiếp ảnh gia đôi mắt sáng ngời.
Cô mặc một bộ màu trắng, áo thun nhỏ ứng với váy tennis, mái tóc bị gió thổi nhẹ hơi hỗn độn mà đáp trên vai.
Tuổi trẻ cùng hương vị mối tình đầu của thuở nhỏ lan tràn khắp không gian.
“Tốt!”Nhiếp ảnh gia có linh cảm, hướng Gia Ý trên đài, lớn tiếng: “Cô tùy ý bài ra chút tư thế.”
Đèn flash mở ra, ánh mắt mọi người dồn lên trên người Gia Ý.
Gia Ý hít sâu một hơi, lần đầu tiên biết được cảm giác vạn người theo dõi.
Lúc đầu có chút cứng đờ, nhưng chậm rãi, càng ngày càng tự nhiên và thành thạo.
Vén tóc, ngẩng đầu, mỉm cười,……
Cách một lúc lại thay đổi một bộ quần áo khiến cho tư thái của cô cũng liên tục thay đổi.
Có linh động, có hồn nhiên, có ngầy thơ, có mười phần tiên khí,….
Nhiếp ảnh gia cũng càng ngày càng hưng phấn, không ngừng đổi các góc chụp.
“Cắt sát răng rắc.”Âm thanh quay chụp tràn ngập đại sảnh.
Cùng lúc đó, ngoài cao ốc Hùng Thỉ, Kiều Mễ Na nhân lúc không ai chú ý đã sớm theo đuôi Hoắc Chấn Dương ra ngoài.
Hoắc Chấn Dương đi ra cao ốc, tài xế kéo cửa xe, đang muốn mời BOSS lên, lại nghe chỗ cửa lớn truyền đến âm thanh của phụ nữ: “Tổng tài!”
Hoắc Chấn Dương nhíu mi.
Khó có được một lần tổng tài tới một công ty con, Kiều Mễ Na sẽ không cam tâm tình nguyện mà từ bỏ cơ hội tiếp xúc gần gũi, dù sao cũng phải ở trước mặt đại BOSS gia tăng điểm ân tượng.
Kiều Mễ Na âm thầm chỉnh lại tóc, sửa sang lại nhung nhan, vội vàng tiến lên, lộ ra vẻ mặt tự nhận là đẹp nhất của mình, tự giới thiệu: “Tổng tài, em là nhân viên thị trường Kiều Mễ Na, vừa mới thăng chức làm chủ quản, vừa rồi cũng ở khu quảng cáo.”
Khu thị trường, không phải là chung một chỗ với tiểu nha đầu kia sao.
Hoắc Chấn Dương tạm ngừng bước chân, liếc liếc mắt nữ nhân viên một cái, nhàn nhạt: “Ngô.”
Kiều Mễ Na vui mừng, lại tiến lên vài bước, mang tâm ý nịnh hót nói: “Tổng tài, kì thật em cũng cảm thấy vị Tưởng tiểu thư kia chụp cũng không tốt, còn một hai bắt phải tìm vai phụ phụ trợ, ai, căn bản là không cần thiết. Tổng tài quả nhiên anh minh, mới thấy liền phát hiện vấn đề liền cho thay đổi.”
Mắt Hoắc Chấn Dương trầm xuống: “Nếu cô đã thấy cách làm của cô ta không tốt, cô lại là quản lí giai tầng của JJ, vì cái gì lúc ấy không nói? Mặc cho Tưởng Mỹ Nghi hồ nháo, đem đồng sự của chính mình sai khiến? Bây giờ xong hết rồi lại nói này nói kia, có ý tứ gì?”
Kiều Mễ Na ngẩn ngơ, không hiểu vừa rồi tổng tài còn tốt vì cái gì mà thái độ thay đổi: “Em…..Tổng tài…”
“Cô vẫn còn cần tôi luyện nhiều hơn. Tôi sẽ nói chuyện với Tắc Mâu.”Hoắc Chấn Dương lười nhiều lời, cong lưng, vào trong xe.
Xe chuyển hướng, nhanh chóng rời cao ốc, để lại Kiều Mễ Na ngơ ngác đứng tại chỗ, nửa ngày mới tỉnh ngộ, sắp hộc máu, cô đây là nói sai lời, đắc tội tổng tài!
*
Gần giờ tan làm, khu thị trường lại bát nháo.
Người mới vừa thay thế Thôi giám đốc trở thành chủ quản Kiều Mễ Na, cư nhiên lại về lại chức vị cũ, thành viên chức bình thường.
Tin tức này làm mọi người ngạc nhiên không thôi, nghe nói là Kiều Mễ Na đuổi theo Tổng tài nói mấy câu đã bị gián chức.
Phỏng chừng là nói sai gì đó, làm đại BOSS khó chịu đi!
Kiều Mễ Na ngồi trên chỗ ngồi một buổi trưa cũng chưa rời đi, mặt xú đến tựa như đại tiện.
Đường Ân Ân cười đến miệng cũng không khép lại được.
Gia Ý lại không cười, chụp ảnh nữa này, thật sự là quá mệt mỏi.
Sau khi tan làm, Gia Ý đi đến vị trí dừng xe của George.
Vừa lên xe, xương cốt cô tựa như tan rả, mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Chỉ chốc lát sau, xe về đến chung cư, dừng lại ở dưới lầu.
“La tiểu thư.” George kêu một tiếng.
Cô gái dựa vào sô pha phía sau, môi hồng diễm ngập ngừng một chút, hàng mi dài nhăn đến gắt gao, căn bản không có ý tứ để ý.
George tiếp tục kêu: “La tiểu thư, đã về lên nhà.”
Cô gái trở mình, tiếp tục không nhúc nhích.
Cửa sổ xe truyền đến tiếng gõ cửa.
George vừa thấy BOSS tới, vội xuống xe, bất đắc dĩ mà nhìn thoáng qua cô gái sau xe: “Tổng tài…..”
Hoắc Chấn Dương nhìn cô gái sau xe, ngủ đến tựa như một con heo lười, môi tế trồi lên một tia bật cười.
Hắn cong lưng, chặn ngang từ trong xe ôm cô gái trong tay, hướng phía trong nhà đi nhanh đến.
*
Ngủ no no giấc, khi Gia Ý ở phòng ngủ mở mắt ra, đã là buổi tối.
Duỗi duỗi người, cô cả kinh, quần áo trên người đều được đổi thành áo ngủ.
A………….
Hình như cô…….Ngủ quên ở trên xe?
Vậy chắc là George ôm cô lên, sau đó Vú Lý giúp cô đổi quần áo đi?
Ân, nhất định là như thế……
Bỗng nhiên, cửa kẽo kẹt một tiếng, một bóng hình dựa nghiêng vào cửa.
“Dậy?”Tiếng nói nhàn nhạt tà hước.
Hắn như thế nào bây giờ đã về nhà? Ngày thường không phải khuya mới về sao?
Gia Ý ngồi dậy, nhìn thoáng thời gian, phun ra nuốt vào: “Ngày hôm nay anh về thật sớm.”
“Ân, bằng không như thế nào ôm cô vào nhà, lại như thế nào thay quần áo cho cô. Được rồi, xuống lầu, ăn cơm.”Ngữ khí nam nhân tựa như ra lệnh.
Từ từ______
Là hắn đem cô bế lên đây?
Vậy thôi đi, còn thay quần áo……
Gia Ý xoát trắng mặt: “Vú Lý đâu?”
“Thân thích của Vú Lý ở quê nhà kết hôn, hôm nay xin nghĩ, trở về uống rượu mừng.”Đôi mắt Hoắc Chấn Dương híp lại.
Gia Ý khóc ròng, sớm không xin nghĩ, trễ không xin nghĩ, thời khắc mấu chốt lại cố tình xin nghĩ, chính mình chẳng phải là lại bị nam nhân này xem hết hay sao?
Lại chỉ có thể khoác tạm cái áo, mang dép lê, giống như một tùy tùng nhỏ, đi theo nam nhân xuống lầu.
*
Ảnh của Gia Ý chụp, hiệu quả tốt ngoài dự đoán.
Tròng vòng nữa ngày, liền làm cho bên trong JJ oanh động thật lớn.
Sau khi Tắc Mâu xem xong, kêu bộ quảng cáo tức khắc đăng lên quảng cáo.
Nữa khắc sau, âm thanh chói tai của chuông điện thoại trên bàn công tác vang lên.
Tắc Mâu mới vừa tiếp, chỉ nghe bên kia truyền đến âm thanh tàn nhẫn không vui:
“Cố Tắc Mâu, lăn xuống lầu.”
“Gia Ý, cô thay thế Tưởng Mỹ Nghi, trước hoàn thành ảnh chụp trên tạp chí. Còn các ngươi đi tìm nữ minh tinh khác thay thế Tưởng Mỹ Nghi hoàn thành quảng cáo trên TV, như vậy có thể tiếp khiệm thời gian.”
Lời Tắc Mâu vừa nói khiến cho toàn bộ mọi người ồn ào.
Gia Ý kinh sợ, cái gì? Cô thay thế Tưởng Mỹ Nghi chụp quảng cáo?
Tưởng Mỹ Nghi là người điên, đến cả Tắc Mâu cũng điên theo luôn sao?
“Cố Tổng, tôi không phải minh tinh, càng không có kinh nghiệm quay chụp, tôi không được…..”Gia ý vội chống đẩy.
“Đúng vậy, Cố Tổng, cô ấy là gương mặt mới, ngay cả người mới cũng không được tính.”
Giám đốc quảng cáo nóng nảy, ý nghĩ của tổng giám đốc cùng người khác luôn không giông nhau, nhưng hôm nay cũng quá thái quá.
“Không sai, tôi chính là muốn một gương mặt mới.”Tắc Mâu sờ sờ cằm.
Hiện tại thứ người xem thích nhất là cảm giác mới mẻ, dùng một gương mặt mới, so với gương mặt cũ vạn năm không đổi không chừng càng hấp dẫn người xem.
Lại đem mặt nhìn về phía Gia Ý, thập phần thân sĩ mà trưng cầu ý kiến của cô: “Như thế nào,cô có nguyện ý giúp tôi không?”
Gia Ý ngẩn ra một chút, linh quang chợt lóe, nếu ảnh chụp của cô có thể được đăng trên các tạp chí, được người nhà hay người quen của cô nhìn thấy, nói không chừng sẽ đến tìm cô!
Rốt cuộc, JJ là công ty lớn, sức tuyên truyền nhất định sẽ rất rộng.
Cô không nói hai lời liền gật đầu: “Tôi là nhân viên JJ, đưng nhiên nguyện ý vì công ty mà xuất lực.”
“Một khi đã như vậy, liền không thành vấn đề! Chuẩn bị mọi thứ, hàng động!”Tắc Mâu ra lệnh một tiếng.
Tắc Mâu vừa dứt lời, Gia Ý bị một đám chuyên viên trang điểm, tạo hình đẩy mạnh vào phòng hóa trang.
Khi Gia Ý bước ra, giám đốc quảng cáo cùng nhiếp ảnh gia đôi mắt sáng ngời.
Cô mặc một bộ màu trắng, áo thun nhỏ ứng với váy tennis, mái tóc bị gió thổi nhẹ hơi hỗn độn mà đáp trên vai.
Tuổi trẻ cùng hương vị mối tình đầu của thuở nhỏ lan tràn khắp không gian.
“Tốt!”Nhiếp ảnh gia có linh cảm, hướng Gia Ý trên đài, lớn tiếng: “Cô tùy ý bài ra chút tư thế.”
Đèn flash mở ra, ánh mắt mọi người dồn lên trên người Gia Ý.
Gia Ý hít sâu một hơi, lần đầu tiên biết được cảm giác vạn người theo dõi.
Lúc đầu có chút cứng đờ, nhưng chậm rãi, càng ngày càng tự nhiên và thành thạo.
Vén tóc, ngẩng đầu, mỉm cười,……
Cách một lúc lại thay đổi một bộ quần áo khiến cho tư thái của cô cũng liên tục thay đổi.
Có linh động, có hồn nhiên, có ngầy thơ, có mười phần tiên khí,….
Nhiếp ảnh gia cũng càng ngày càng hưng phấn, không ngừng đổi các góc chụp.
“Cắt sát răng rắc.”Âm thanh quay chụp tràn ngập đại sảnh.
Cùng lúc đó, ngoài cao ốc Hùng Thỉ, Kiều Mễ Na nhân lúc không ai chú ý đã sớm theo đuôi Hoắc Chấn Dương ra ngoài.
Hoắc Chấn Dương đi ra cao ốc, tài xế kéo cửa xe, đang muốn mời BOSS lên, lại nghe chỗ cửa lớn truyền đến âm thanh của phụ nữ: “Tổng tài!”
Hoắc Chấn Dương nhíu mi.
Khó có được một lần tổng tài tới một công ty con, Kiều Mễ Na sẽ không cam tâm tình nguyện mà từ bỏ cơ hội tiếp xúc gần gũi, dù sao cũng phải ở trước mặt đại BOSS gia tăng điểm ân tượng.
Kiều Mễ Na âm thầm chỉnh lại tóc, sửa sang lại nhung nhan, vội vàng tiến lên, lộ ra vẻ mặt tự nhận là đẹp nhất của mình, tự giới thiệu: “Tổng tài, em là nhân viên thị trường Kiều Mễ Na, vừa mới thăng chức làm chủ quản, vừa rồi cũng ở khu quảng cáo.”
Khu thị trường, không phải là chung một chỗ với tiểu nha đầu kia sao.
Hoắc Chấn Dương tạm ngừng bước chân, liếc liếc mắt nữ nhân viên một cái, nhàn nhạt: “Ngô.”
Kiều Mễ Na vui mừng, lại tiến lên vài bước, mang tâm ý nịnh hót nói: “Tổng tài, kì thật em cũng cảm thấy vị Tưởng tiểu thư kia chụp cũng không tốt, còn một hai bắt phải tìm vai phụ phụ trợ, ai, căn bản là không cần thiết. Tổng tài quả nhiên anh minh, mới thấy liền phát hiện vấn đề liền cho thay đổi.”
Mắt Hoắc Chấn Dương trầm xuống: “Nếu cô đã thấy cách làm của cô ta không tốt, cô lại là quản lí giai tầng của JJ, vì cái gì lúc ấy không nói? Mặc cho Tưởng Mỹ Nghi hồ nháo, đem đồng sự của chính mình sai khiến? Bây giờ xong hết rồi lại nói này nói kia, có ý tứ gì?”
Kiều Mễ Na ngẩn ngơ, không hiểu vừa rồi tổng tài còn tốt vì cái gì mà thái độ thay đổi: “Em…..Tổng tài…”
“Cô vẫn còn cần tôi luyện nhiều hơn. Tôi sẽ nói chuyện với Tắc Mâu.”Hoắc Chấn Dương lười nhiều lời, cong lưng, vào trong xe.
Xe chuyển hướng, nhanh chóng rời cao ốc, để lại Kiều Mễ Na ngơ ngác đứng tại chỗ, nửa ngày mới tỉnh ngộ, sắp hộc máu, cô đây là nói sai lời, đắc tội tổng tài!
*
Gần giờ tan làm, khu thị trường lại bát nháo.
Người mới vừa thay thế Thôi giám đốc trở thành chủ quản Kiều Mễ Na, cư nhiên lại về lại chức vị cũ, thành viên chức bình thường.
Tin tức này làm mọi người ngạc nhiên không thôi, nghe nói là Kiều Mễ Na đuổi theo Tổng tài nói mấy câu đã bị gián chức.
Phỏng chừng là nói sai gì đó, làm đại BOSS khó chịu đi!
Kiều Mễ Na ngồi trên chỗ ngồi một buổi trưa cũng chưa rời đi, mặt xú đến tựa như đại tiện.
Đường Ân Ân cười đến miệng cũng không khép lại được.
Gia Ý lại không cười, chụp ảnh nữa này, thật sự là quá mệt mỏi.
Sau khi tan làm, Gia Ý đi đến vị trí dừng xe của George.
Vừa lên xe, xương cốt cô tựa như tan rả, mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Chỉ chốc lát sau, xe về đến chung cư, dừng lại ở dưới lầu.
“La tiểu thư.” George kêu một tiếng.
Cô gái dựa vào sô pha phía sau, môi hồng diễm ngập ngừng một chút, hàng mi dài nhăn đến gắt gao, căn bản không có ý tứ để ý.
George tiếp tục kêu: “La tiểu thư, đã về lên nhà.”
Cô gái trở mình, tiếp tục không nhúc nhích.
Cửa sổ xe truyền đến tiếng gõ cửa.
George vừa thấy BOSS tới, vội xuống xe, bất đắc dĩ mà nhìn thoáng qua cô gái sau xe: “Tổng tài…..”
Hoắc Chấn Dương nhìn cô gái sau xe, ngủ đến tựa như một con heo lười, môi tế trồi lên một tia bật cười.
Hắn cong lưng, chặn ngang từ trong xe ôm cô gái trong tay, hướng phía trong nhà đi nhanh đến.
*
Ngủ no no giấc, khi Gia Ý ở phòng ngủ mở mắt ra, đã là buổi tối.
Duỗi duỗi người, cô cả kinh, quần áo trên người đều được đổi thành áo ngủ.
A………….
Hình như cô…….Ngủ quên ở trên xe?
Vậy chắc là George ôm cô lên, sau đó Vú Lý giúp cô đổi quần áo đi?
Ân, nhất định là như thế……
Bỗng nhiên, cửa kẽo kẹt một tiếng, một bóng hình dựa nghiêng vào cửa.
“Dậy?”Tiếng nói nhàn nhạt tà hước.
Hắn như thế nào bây giờ đã về nhà? Ngày thường không phải khuya mới về sao?
Gia Ý ngồi dậy, nhìn thoáng thời gian, phun ra nuốt vào: “Ngày hôm nay anh về thật sớm.”
“Ân, bằng không như thế nào ôm cô vào nhà, lại như thế nào thay quần áo cho cô. Được rồi, xuống lầu, ăn cơm.”Ngữ khí nam nhân tựa như ra lệnh.
Từ từ______
Là hắn đem cô bế lên đây?
Vậy thôi đi, còn thay quần áo……
Gia Ý xoát trắng mặt: “Vú Lý đâu?”
“Thân thích của Vú Lý ở quê nhà kết hôn, hôm nay xin nghĩ, trở về uống rượu mừng.”Đôi mắt Hoắc Chấn Dương híp lại.
Gia Ý khóc ròng, sớm không xin nghĩ, trễ không xin nghĩ, thời khắc mấu chốt lại cố tình xin nghĩ, chính mình chẳng phải là lại bị nam nhân này xem hết hay sao?
Lại chỉ có thể khoác tạm cái áo, mang dép lê, giống như một tùy tùng nhỏ, đi theo nam nhân xuống lầu.
*
Ảnh của Gia Ý chụp, hiệu quả tốt ngoài dự đoán.
Tròng vòng nữa ngày, liền làm cho bên trong JJ oanh động thật lớn.
Sau khi Tắc Mâu xem xong, kêu bộ quảng cáo tức khắc đăng lên quảng cáo.
Nữa khắc sau, âm thanh chói tai của chuông điện thoại trên bàn công tác vang lên.
Tắc Mâu mới vừa tiếp, chỉ nghe bên kia truyền đến âm thanh tàn nhẫn không vui:
“Cố Tắc Mâu, lăn xuống lầu.”