“Trình Nhược, sắp đến tiết Ngữ Văn rồi mà cậu vẫn học Vật Lý à?
“Chưa nghĩ ra.”
“Cái kia… Tuy, tuy rằng điểm phẩy môn Vật lý của cậu rất cao, nhưng tớ cảm thấy, với trí thông minh của cậu, hoàn toàn có thể đến ban Xã hội khiêu chiến!”
“Cậu chọn ban Xã hội à?”
“Đúng rồi đúng rồi!”
“Ừ.”
“Ặc… Tớ nghe nói trường chúng ta ban Tự nhiên có tận sáu lớp, nhưng ban Xã hội chỉ có hai lớp, nếu, tớ chỉ nói là nếu thôi nhá, chúng ta đều đến học ở ban Xã hội, xác suất được phân đến cùng một lớp hẳn sẽ rất cao!”
“Cho nên, cậu muốn tớ cũng học ban Xã hội?”
“Ừ ừ ừ!!!”
“Không, tớ học Lý.”
… … … … …
Sau đó, lúc Ôn Lai thấy tên của Trình Nhược ở trên bảng thông báo của ban Xã hội, liền ôm cô bạn ngồi cùng bàn cười ngây ngô mười phút.
Cái tên nam sinh này, nói một đằng làm một nẻo.
Lâm Hàm Gia dùng bút gõ gõ lên đầu Ôn Lai: “Lại phát ngốc rồi! Mau học đi.”
“Ai da, đừng giận đừng giận, tớ đang suy nghĩ về triết lý cuộc sống.”
“Triết lý cuộc sống?” Lâm Hàm Gia nhìn theo ánh mắt của cô, “Triết lý cuộc sống của cậu yêu cầu cậu nhìn chằm chằm bóng dáng Trình Nhược mười phút à?”
“Tớ, tớ tớ là có chuyện muốn hỏi cậu ấy.”
Lâm Hàm Gia ai oán kêu lên, vẻ mặt nhiều chuyện nói: “Vị cô nương này, xin hỏi cậu có chuyện gì muốn hỏi tên đó?”
“Bí mật! Đây là bí mật của thiếu nữ! Sao mà nói cho cậu biết được!”
Ôn Lai viết cái gì đó lên giấy, sau đó vuốt nhẹ một cái, ném về phía Trình Nhược.
Trình Nhược liếc mắt nhìn nụ cười ngây ngô của Ôn Lai ngồi phía sau, mở tờ giấy ra.
“Này, sắp tới tiết của thầy Chu, cậu có trở về cấp hai không?”
Cậu đè bút, viết xuống hai chữ, sau đó ném tờ giấy ra đằng sau.
Không bao lâu, đầu Trình Nhược lại bị tờ giấy đập vào, cậu hơi nhăn mày, quay lại nhìn Ôn Lai.
Ôn Lai cắn môi, hai mắt vô tội nhìn cậu.
Cô thật sự ném không chuẩn gì cả TAT
Trình Nhược khom lưng nhặt tờ giấy lên, lại một lần nữa mở ra.
“Vì sao không về??? Chẳng lẽ cậu không muốn gặp thầy Lý sao!!!”
Mặt sau là một cái mặt đang khóc to đùng.
Cực kỳ xấu.
Cậu thở dài, viết nói: “Tiết của thầy rơi vào thứ sáu, chúng ta còn phải đi học.”
Ôn Lai mở tờ giấy ra, mặt bừng tỉnh, kéo kéo Lâm Hàm Gia bên cạnh, đưa tờ giấy cho cô nàng đọc, nhỏ giọng hỏi: “Cậu nghĩ tớ nên trả lời như thế nào?”
“Rất xin lỗi, tớ ngu ngốc lắm.”
Ôn Lai kinh ngạc, “Sao tự nhiên cậu lại mắng chính mình thế?”
Lâm Hàm Gia liếc nhìn cô một cái, không nói gì.
“A! Cậu đang mắng tớ!” Ôn Lai phản ứng lại, bất mãn kêu lên: “Cậu nói là sẽ làm chị em tốt đồng cam cộng khổ sống chết có nhau với tớ cơ mà! Mới đó mà cậu đã quên rồi đúng không!”
“Ôn Lai!” Trên bục giảng cô giáo hô một tiếng.
Cô cúi đầu, từ từ đứng lên.
“Đề bài vừa mới nói kia, em nghĩ là nên điền cái gì?”
Ôn Lai nghiêng đầu nhìn Lâm Hàm Gia xin giúp đỡ.
“Quá khó, tớ cũng không biết.” Cô nàng che miệng nói.
Ôn Lai theo bản năng nhìn Trình Nhược phía trước.
Trình Nhược giơ hai ngón tay lên, giơ chữ “V” đối với người phía sau.
Ôn Lai vô cùng ngạc nhiên, Trình Nhược chủ động nói đáp án cho cô!
Cô nhìn giáo viên cười tự tin, hắng hắng giọng, đáp vang dội: “Câu này chọn đáp án B ạ.”
A, cô cố tình tăng âm lượng giọng lên, đáp án của Trình Nhược chắc chắn là không sai.
Ba giây sau.
“Ha ha ha ha ha ha ha.”
Các bạn học sinh trong lớp cười ầm lên.
Cô giáo dùng sức vỗ vỗ lên bảng đen: “Tất cả trật tự!” Cô giận dữ trừng mắt nhìn Ôn Lai: “Trong giờ học không tập trung nghe giảng, còn đi làm việc riêng nữa, tiết này đứng học cho tôi.”
“Vâng.”
Ai da, thì ra Trình Nhược cũng có lúc làm sai.
Vừa tan học, cô liền vội vàng quay sang hỏi Lâm Hàm Gia: “Vừa rồi Trình Nhược làm sai đề kia đúng không?”
Giọng điệu… Phấn khích dị thường.
Lâm Hàm Gia xoa xoa mái tóc cô, thở dài: “Cô nương à, bài mà giáo viên vừa nói là điền vào chỗ trống, đáp án là —— 2.”
Ôn Lai sợ hãi!
Đây, đều là do tư duy theo quán tính của học tra gây họa sao!
“Chưa nghĩ ra.”
“Cái kia… Tuy, tuy rằng điểm phẩy môn Vật lý của cậu rất cao, nhưng tớ cảm thấy, với trí thông minh của cậu, hoàn toàn có thể đến ban Xã hội khiêu chiến!”
“Cậu chọn ban Xã hội à?”
“Đúng rồi đúng rồi!”
“Ừ.”
“Ặc… Tớ nghe nói trường chúng ta ban Tự nhiên có tận sáu lớp, nhưng ban Xã hội chỉ có hai lớp, nếu, tớ chỉ nói là nếu thôi nhá, chúng ta đều đến học ở ban Xã hội, xác suất được phân đến cùng một lớp hẳn sẽ rất cao!”
“Cho nên, cậu muốn tớ cũng học ban Xã hội?”
“Ừ ừ ừ!!!”
“Không, tớ học Lý.”
… … … … …
Sau đó, lúc Ôn Lai thấy tên của Trình Nhược ở trên bảng thông báo của ban Xã hội, liền ôm cô bạn ngồi cùng bàn cười ngây ngô mười phút.
Cái tên nam sinh này, nói một đằng làm một nẻo.
Lâm Hàm Gia dùng bút gõ gõ lên đầu Ôn Lai: “Lại phát ngốc rồi! Mau học đi.”
“Ai da, đừng giận đừng giận, tớ đang suy nghĩ về triết lý cuộc sống.”
“Triết lý cuộc sống?” Lâm Hàm Gia nhìn theo ánh mắt của cô, “Triết lý cuộc sống của cậu yêu cầu cậu nhìn chằm chằm bóng dáng Trình Nhược mười phút à?”
“Tớ, tớ tớ là có chuyện muốn hỏi cậu ấy.”
Lâm Hàm Gia ai oán kêu lên, vẻ mặt nhiều chuyện nói: “Vị cô nương này, xin hỏi cậu có chuyện gì muốn hỏi tên đó?”
“Bí mật! Đây là bí mật của thiếu nữ! Sao mà nói cho cậu biết được!”
Ôn Lai viết cái gì đó lên giấy, sau đó vuốt nhẹ một cái, ném về phía Trình Nhược.
Trình Nhược liếc mắt nhìn nụ cười ngây ngô của Ôn Lai ngồi phía sau, mở tờ giấy ra.
“Này, sắp tới tiết của thầy Chu, cậu có trở về cấp hai không?”
Cậu đè bút, viết xuống hai chữ, sau đó ném tờ giấy ra đằng sau.
Không bao lâu, đầu Trình Nhược lại bị tờ giấy đập vào, cậu hơi nhăn mày, quay lại nhìn Ôn Lai.
Ôn Lai cắn môi, hai mắt vô tội nhìn cậu.
Cô thật sự ném không chuẩn gì cả TAT
Trình Nhược khom lưng nhặt tờ giấy lên, lại một lần nữa mở ra.
“Vì sao không về??? Chẳng lẽ cậu không muốn gặp thầy Lý sao!!!”
Mặt sau là một cái mặt đang khóc to đùng.
Cực kỳ xấu.
Cậu thở dài, viết nói: “Tiết của thầy rơi vào thứ sáu, chúng ta còn phải đi học.”
Ôn Lai mở tờ giấy ra, mặt bừng tỉnh, kéo kéo Lâm Hàm Gia bên cạnh, đưa tờ giấy cho cô nàng đọc, nhỏ giọng hỏi: “Cậu nghĩ tớ nên trả lời như thế nào?”
“Rất xin lỗi, tớ ngu ngốc lắm.”
Ôn Lai kinh ngạc, “Sao tự nhiên cậu lại mắng chính mình thế?”
Lâm Hàm Gia liếc nhìn cô một cái, không nói gì.
“A! Cậu đang mắng tớ!” Ôn Lai phản ứng lại, bất mãn kêu lên: “Cậu nói là sẽ làm chị em tốt đồng cam cộng khổ sống chết có nhau với tớ cơ mà! Mới đó mà cậu đã quên rồi đúng không!”
“Ôn Lai!” Trên bục giảng cô giáo hô một tiếng.
Cô cúi đầu, từ từ đứng lên.
“Đề bài vừa mới nói kia, em nghĩ là nên điền cái gì?”
Ôn Lai nghiêng đầu nhìn Lâm Hàm Gia xin giúp đỡ.
“Quá khó, tớ cũng không biết.” Cô nàng che miệng nói.
Ôn Lai theo bản năng nhìn Trình Nhược phía trước.
Trình Nhược giơ hai ngón tay lên, giơ chữ “V” đối với người phía sau.
Ôn Lai vô cùng ngạc nhiên, Trình Nhược chủ động nói đáp án cho cô!
Cô nhìn giáo viên cười tự tin, hắng hắng giọng, đáp vang dội: “Câu này chọn đáp án B ạ.”
A, cô cố tình tăng âm lượng giọng lên, đáp án của Trình Nhược chắc chắn là không sai.
Ba giây sau.
“Ha ha ha ha ha ha ha.”
Các bạn học sinh trong lớp cười ầm lên.
Cô giáo dùng sức vỗ vỗ lên bảng đen: “Tất cả trật tự!” Cô giận dữ trừng mắt nhìn Ôn Lai: “Trong giờ học không tập trung nghe giảng, còn đi làm việc riêng nữa, tiết này đứng học cho tôi.”
“Vâng.”
Ai da, thì ra Trình Nhược cũng có lúc làm sai.
Vừa tan học, cô liền vội vàng quay sang hỏi Lâm Hàm Gia: “Vừa rồi Trình Nhược làm sai đề kia đúng không?”
Giọng điệu… Phấn khích dị thường.
Lâm Hàm Gia xoa xoa mái tóc cô, thở dài: “Cô nương à, bài mà giáo viên vừa nói là điền vào chỗ trống, đáp án là —— 2.”
Ôn Lai sợ hãi!
Đây, đều là do tư duy theo quán tính của học tra gây họa sao!