Giang Nhuy bị giữ lại trong nhà mà hoài nghi nhân sinh.
Giang Tầm và Phó Dĩ Hành thì đi tới siêu thị ở gần khu nhà.
Trung tâm thương mại ở gần hoa viên Tinh Lan thông với ga-ra của tiểu khu, có thể trực tiếp từ ga-ra đi qua đó, không cần phải mạo hiểm gió tuyết ra khỏi tiểu khu.
Mùng Một đầu năm, không khí ngày Tết trong siêu thị rất rộn ràng, các gian hàng đều được trang hoàng kiểu mới, khắp nơi đều treo đèn lồng đỏ và đồ trang trí đón xuân.
Phó Dĩ Hành đẩy xe đẩy đi giữa các kệ hàng, Giang Tầm thì nhìn đông ngó tây.
Phó Dĩ Hành lấy một gói gia vị để vào trong xe đẩy, rồi quay đầu hỏi cô: “Em muốn ăn bánh chẻo nhân gì?”
Giang Tầm quay đầu lại, thoáng suy nghĩ một chút: “Nhân thịt cừu, nhân thịt lợn với ngô, nhân thập cẩm em đều thích.” Cô lại đặc biệt nhấn mạnh: “Nhưng không thích rau hẹ.”
“Ừ, anh biết rồi.” Phó Dĩ Hành hiểu rõ như lòng bàn tay khẩu vị của cô, câu trả lời này với những gì anh đoán không có mấy khác biệt.
Chọn xong thịt và rau, hai người lại tới gian hàng bột mì.
Lúc đi qua gian hàng đồ ăn vặt và nước ngọt, ánh mắt Giang Tầm vô thức liếc qua.
“Còn muốn mua gì nữa?” Phó Dĩ Hành nhìn theo ánh mắt của cô.
Giang Tầm nói: “Tiểu Nhuy rất thích ăn khoai tây chiên.” Cô dừng lại một chút, lại nói: “Chúng ta có nên mua một ít khoai tây về làm khoai tây chiên không?”
“Tiểu Nhuy thích ăn?” Phó Dĩ Hành nhíu mày: “Anh nhớ hình như món nào Tiểu Nhuy cũng thích ăn.”
Giang Tầm chuyển tầm mắt: “Đúng vậy, nhưng em ấy cực kì thích ăn khoai tây chiên.”
Phó Dĩ Hành cười khẽ, hạ thấp giọng nói: “Là em muốn ăn, đúng không?”
Bị vạch trần một cách không thương tiếc, Giang Tầm chỉ sững người một chút liền ngẩng đầu lên, mặt không đỏ tim không loạn trả lời anh: “Đúng vậy, là em muốn ăn, vậy thì có làm sao?”
Phó Dĩ Hành cười có phần bất đắc dĩ: “Vậy thì mua đi.”
“Nhưng mà, anh có điều kiện.” Ngữ khí của anh thay đổi: “Buổi trưa bọn mình ăn bánh chẻo, buổi tối sẽ ăn đồ Tây.”
“Ừ, cũng được.”
Giang Tầm suy nghĩ một chút rồi đồng ý với anh. Cô lại kéo cánh tay của anh: “Vậy thì, bọn mình còn phải mua bít-tết, sườn cừu và cánh gà…À đúng rồi, trong nhà cũng hết trứng gà rồi, phải mua một vỉ.”
Khóe miệng Phó Dĩ Hành dịu dàng nhếch lên: “Ừm.”
Mua xong nguyên liệu nấu ăn và dụng cụ, hai người tới tính tiền ở máy thanh toán tự động.
Nhưng đồ hai người mua hơi nhiều, chia làm hai túi đựng gắng mới hết.
Truyện 【Ngọt Ngào Em Trao】 được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Hai người mỗi người mang theo một túi rời khỏi siêu thị.
Trên đường trở về gara, Phó Dĩ Hành nhìn về phía người bên cạnh mấy lần.
“Nặng không?” Anh vươn tay về phía Giang Tầm: “Hay là để anh xách đi.”
Giang Tầm nhanh chóng đổi tay, đưa túi qua tay còn lại: “Không cần đâu, không nặng chút nào.”
Cô lại thúc giục: “Bọn mình nhanh chóng quay về đi, đừng để Tiểu Nhuy đợi lâu nữa.”
Tầm mắt Phó Dĩ Hành dừng lại trên người cô, không nhúc nhích, cũng không nói gì.
Giang Tầm nhìn anh vài giây, sau đó thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi về phía trước.
Cô vừa mới bước được một bước, Phó Dĩ Hành liền lặng im theo sát cô.
Anh vươn tay ra, nắm lấy tay cô.
Giang Tầm có chút ngẩn ngơ, cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay anh, cô hơi cúi đầu xuống, khóe miệng cong lên.
Nhưng còn chưa bước tiếp, Phó Dĩ Hành đột nhiên xoay người, Giang Tầm không kịp dừng bước, cứ thế đụng vào người anh.
Cô khẽ buông tay, chiếc túi liền rơi xuống đất.
“Sao đột nhiên anh dừng lại thế?” Giang Tầm khó hiểu nhìn anh một cái, rồi muốn vươn tay ra nhặt chiếc túi trên mặt đất lên, nhưng lại bị Phó Dĩ Hành ngăn cản.
Giang Tầm nghi hoặc hỏi: “Phó Dĩ Hành, anh làm gì vậy?”
Phó Dĩ Hành chăm chú nhìn cô, hỏi: “Lạnh không?”
Giang Tầm nói: “Không lạnh, ở đây rất ấm.”
Phó Dĩ Hành khẽ nhíu mày: “Ở đây?”
Ga-ra không hề có lò sưởi, tuy rằng không có tuyết, nhưng sau khi đi ra từ trung tâm thương mại, rõ ràng cảm thấy độ ấm giảm đi không ít.
Giang Tầm nhìn anh một cái, luồn tay vào trong áo khoác của anh, dựa vào trong lòng anh, khóe miệng khẽ nhếch: “Em là nói, ở đây.”
Phó Dĩ Hành hơi ngẩn người, thuận tay vòng qua eo cô, khẽ cười.
Giang Tầm nghĩ tới chuyện chính, khẽ buông anh ra, khom lưng nhặt chiếc túi trên mặt đất lên: “Được rồi, đừng ở lại đây nữa, nhanh chóng quay về thôi.”
Phó Dĩ Hành nói: “Đưa cho anh một bên quai xách chiếc túi của em đi.”
“Hửm?” Giang Tầm nghi hoặc nhìn anh một cái, đưa một bên quai xách cho anh.
Rất nhanh, cô liền hiểu được dụng ý của Phó Dĩ Hành.
Hai người mỗi người nhấc một bên quai xách, chia đôi trọng lượng, chiếc túi này nhấc lên hình như không còn nặng nữa rồi.
Hì hì.
Giang Tầm cong cong khoé môi.
“Đi thôi.”
***
Về đến nhà, cửa vừa mở ra, Tiểu Nguy đợi trong nhà đã lâu vội vàng đi ra đón.
“Chị, chị về rồi.” Cậu nhìn thấy trong tay Giang Tầm đang xách đồ, liền vội vàng đưa tay qua đỡ lấy: “Để em xách giúp chị.”
Phó Dĩ Hành nhìn cậu với ánh mắt tán thưởng.
Giang Nhuy nâng cằm tự hào.
Lúc lấy chiếc túi qua, cậu vô thức nhìn vào bên trong, không khỏi kinh ngạc: “Wow, anh chị mua nhiều đồ vậy? Thế này phải xử lý kiểu gì?”
Giang Tầm nói: “Đặt ở kệ trong phòng bếp là được rồi, còn lại anh rể em sẽ xử lý.”
“Vâng.”
Đi vào phòng khách, cô nhìn ti vi tối đen như mực, có chút nghi hoặc: “Em ở nhà sao lại không xem tivi?”
“Không có chương trình muốn xem.” Giang Nhuy theo bọn họ vào trong phòng bếp, thuận miệng nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, anh chị mua nhiều đồ như vậy, một bữa có thể ăn hết không?”
Giang Tầm nói: “Buổi trưa chúng ta ăn bánh chẻo, mấy đồ còn lại là dành cho bữa tối và mấy ngày tới.”
Giang Nhuy gật gật đầu: “Ồ.”
Đặt đồ lên kệ, Giang Tầm nói: “Em ra ngoài ngồi trước đi, đợi khi nào ăn cơm sẽ gọi em.”
“Không, em ngồi mãi cũng chán.” Giang Nhuy nhắc đầu, lại cực kỳ chủ động nói: “Hay là em tới giúp nhé?”
“Được, thế cùng nhau gói bánh chẻo đi.”
Giang Tầm nói xong, nhìn Phó Dĩ Hành: “Để Tiểu Nhuy gói bánh chẻo cùng bọn mình được không?”
Phó Dĩ Hành đương nhiên không có ý kiến gì.
Anh thuận miệng hỏi: “Tiểu Nhuy biết gói bánh chẻo không?”
Giang Nhuy gật gật đầu: “Có ạ, trước đây ở nhà cũng từng giúp mẹ gói…”
Lời nói còn chưa dứt, cậu liền nhìn thấy Phó Dĩ Hành lấy từ trong túi ra một gói bột, âm thanh hiển nhiên kẹt lại: “Ấy? Chị, sao anh chị lại không mua luôn vỏ bánh chẻo? Mẹ em gói bánh chẻo đều là dùng vỏ bánh chẻo làm sẵn, tiện lợi hơn nhiều.”
“Nếu như mua vỏ bánh chẻo thì mua luôn bánh chẻo đông lạnh là được rồi.” Giang Tầm cười: “Tự mình gói mới có ý nghĩa.”
“Thế ạ?”
Giang Nhuy cảm thấy không có gì khác biệt, nhưng không dám nói ra.
Cậu chuyển sang chủ đề khác: “Chị, vậy anh chị thường xuyên tự gói bánh chẻo à?”
Giang Tầm nói: “Cũng không phải thường xuyên, có lúc cũng sẽ làm những món khác.”
Giang Nhuy có chút đăm chiêu: “Ồ.”
Giang Tầm nhắc nhở cậu: “Nếu như không biết, em làm theo các bước như anh rể em là được.”
“Vâng, em biết rồi.”
Giang Nhuy thu hồi suy nghĩ, rất nghiêm túc nhào bột.
Truyện 【Ngọt Ngào Em Trao】 được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Ban đầu cậu không rõ lắm, nhưng bắt chước cách làm của Phó Dĩ Hành cũng nghiêm túc học hành.
Bột mì rất nhanh thành viên tròn, trong lòng Giang Nhuy có cảm giác tự hào sâu sắc.
Cậu đang định hỏi Phó Dĩ Hành tiếp theo phải làm thế nào, vừa mới ngẩng đầu thì nhìn thấy Giang Tầm tiến đến bên cạnh Phó Dĩ Hành.
Giang Tầm nhìn mặt anh chằm chằm không chớp mắt: “Bột mì lem lên mặt anh rồi.”
“Phó Dĩ Hành nói: “Vậy giúp anh lau đi.”
“Không cần, nhìn rất đẹp.”
Giang Tầm nói xong vươn tay dính đầy bột mì ra vuốt vuốt lên mặt anh, sau đó bật cười: “Nhìn xem, ria nhỏ.”
Phó Dĩ Hành vẫn không cử động, chỉ là nhìn cô không chớp mắt.
Giang Tầm trừng mắt nhìn lại. Ngay khi cô nghĩ mình đã thành công, Phó Dĩ Hành bất ngờ đưa tay ra, quét lên mặt cô một lớp bột mì.
“A!” Giang Tầm ngạc nhiên kêu lên một tiếng.
Mặt Phó Dĩ Hành không biến sắc nói: “Bây giờ mèo con đã biến thành mèo trắng lớn.”
“Phó Dĩ Hành, đồ chết tiệt anh, lại tạo phản đúng không?”
Giang Nhuy: “…”
Cậu tự nhiên cảm thấy mình là đồ thừa.
Qua một lúc lâu, Giang Tầm mới nhớ ra còn có người khác, nhanh chóng nhắc nhở: “Được rồi được rồi, đừng quậy nữa, ngộ nhỡ làm bẩn lên bột mì thì không được đâu.” Cô lại nhỏ giọng nói: “Tiểu Nhuy đang nhìn kìa.”
Giang Nhuy: “…” Nói trước mặt cậu thế cũng được hả? Cậu nghe thấy hết rồi.
Phó Dĩ Hành nhíu mày: “Chứ ai là người bắt đầu?”
“Thế em giúp anh lau sạch là được chứ gì.”
Giang Tầm rút khăn tay ở bên cạnh, thấm nước rồi lau bột mì trên mặt Phó Dĩ Hành.
Phó Dĩ Hành nói: “Trên mặt em cũng có, anh giúp em lau.”
“Ừm.”
Phó Dĩ Hành rửa tay sau đó trực tiếp lấy tay lau lớp bột trên mặt Giang Tầm đi. Tay anh vừa chạm vào nước nên đầu ngón tay hơi lạnh, lưu lại trên gò má cô chút lạnh lẽo.
Giang Tầm hơi né ra.
Nhưng lúc ngẩng đầu lên, hai người bèn nhìn nhau cười, trong mắt dường như chỉ có sự tồn tại của đối phương.
Giang Nhuy: “…”
Tạm biệt.
Vậy nhưng tạm biệt thất bại.
Giang Nhuy chỉ đành giả bộ không thấy tiếp tục nhào bột.
Dưới sự nỗ lực của cậu, bột mì nhanh chóng được nhào xong.
Phó Dĩ Hành kéo bột mì đã nhào xong thành hình sợi, sau đó cắt thành từng viên bột, tiếp đó dùng chày cán bột cán thành lớp hình tròn.
Giang Tầm thuận tay lấy một lá bột, gói nhân thịt vào bên trong rồi nặn thành hình dạng một con cá muối.
Cô đưa lên trước mặt Phó Dĩ Hành, hỏi một cách vô cùng đắc ý: “Nhìn xem, giống anh không?”
“Cái em gói đây là bánh chẻo hả?” Phó Dĩ Hành tỏ vẻ nghi ngờ.
Giang Tầm đặt cá muối vào trong chiếc đĩa: “Em phát minh ra, không được sao?”
“Cũng không phải là không được.”
Phó Dĩ Hành thu hồi tầm mắt, cũng lấy một lá bột lên rồi nặn vài cái, động tác nhanh nhẹn lưu loát nặn ra một chú mèo con, đặt ở bên cạnh cá muối: “Cá muối phải ở bên cạnh mèo con.”
Mặt Giang Tầm nóng lên, nhưng cố ra vẻ bình tĩnh. Cô ngắm nhìn mèo con mà anh nặn ra, có chút ngạc nhiên: “Mèo con anh nặn cũng rất đẹp, tại sao đắp người tuyết lại xấu như thế?”
“Anh cũng không biết.”
Giang Nhuy: “…”
Giang Nhuy mắt điếc tai ngơ với cuộc trò chuyện của hai người, cậu cũng lặng lẽ dùng bột mì nặn một chú chó nhỏ, nhưng nhìn có vẻ không giống lắm.
Cậu lại đem chó nhỏ nhào thành hình tròn rồi lại nặn một hình trái tim, đặt vào giữa mèo nhỏ và cá muối.
Nhưng nhìn thế nào cũng thấy cay cay mắt.
Dường như không cần đợi tới bữa trưa, cậu chỉ ăn cẩu lương thôi cũng đủ no rồi.
Cậu có nên chụp lại rồi đăng lên Weibo, phơi bày hai con người đang phát cẩu lương bừa bãi này không nhỉ?
Truyện 【Ngọt Ngào Em Trao】 được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
***
Sau khi làm bánh chẻo xong, Giang Nhuy tìm lý do rời khỏi phòng bếp.
Cậu trốn trong nhà vệ sinh rồi lấy điện thoại ra đăng một dòng trên Weibo.
Giang Nhuy V: Mùng Một năm mới bị ép ăn cẩu lương.
Cậu đưa bức ảnh bánh chẻo chụp trộm lên weibo, còn chèn thêm một gói biểu cảm hình một chú gà nhỏ màu vàng ôm trái tim thể hiện sự buồn bã.
Fan hâm mộ 1: ha ha ha
Fan hâm mộ 2: ha ha ha
Fan hâm mộ 3: ha ha ha
…
Giang Nhuy vừa làm mới, chợt phát hiện ở dưới bình luận tích tắc đã bị “ha ha hahaha” bao phủ.
Giang Nhuy:???
Cư dân mạng chuyên đi cười trên nỗi đau người khác đã đành, đằng này mấy fans cứng quen mặt ở trong đội ngũ cũng thả “hahaha”.
Họ có còn tình yêu của người hâm mộ không vậy?
Giang Tầm và Phó Dĩ Hành thì đi tới siêu thị ở gần khu nhà.
Trung tâm thương mại ở gần hoa viên Tinh Lan thông với ga-ra của tiểu khu, có thể trực tiếp từ ga-ra đi qua đó, không cần phải mạo hiểm gió tuyết ra khỏi tiểu khu.
Mùng Một đầu năm, không khí ngày Tết trong siêu thị rất rộn ràng, các gian hàng đều được trang hoàng kiểu mới, khắp nơi đều treo đèn lồng đỏ và đồ trang trí đón xuân.
Phó Dĩ Hành đẩy xe đẩy đi giữa các kệ hàng, Giang Tầm thì nhìn đông ngó tây.
Phó Dĩ Hành lấy một gói gia vị để vào trong xe đẩy, rồi quay đầu hỏi cô: “Em muốn ăn bánh chẻo nhân gì?”
Giang Tầm quay đầu lại, thoáng suy nghĩ một chút: “Nhân thịt cừu, nhân thịt lợn với ngô, nhân thập cẩm em đều thích.” Cô lại đặc biệt nhấn mạnh: “Nhưng không thích rau hẹ.”
“Ừ, anh biết rồi.” Phó Dĩ Hành hiểu rõ như lòng bàn tay khẩu vị của cô, câu trả lời này với những gì anh đoán không có mấy khác biệt.
Chọn xong thịt và rau, hai người lại tới gian hàng bột mì.
Lúc đi qua gian hàng đồ ăn vặt và nước ngọt, ánh mắt Giang Tầm vô thức liếc qua.
“Còn muốn mua gì nữa?” Phó Dĩ Hành nhìn theo ánh mắt của cô.
Giang Tầm nói: “Tiểu Nhuy rất thích ăn khoai tây chiên.” Cô dừng lại một chút, lại nói: “Chúng ta có nên mua một ít khoai tây về làm khoai tây chiên không?”
“Tiểu Nhuy thích ăn?” Phó Dĩ Hành nhíu mày: “Anh nhớ hình như món nào Tiểu Nhuy cũng thích ăn.”
Giang Tầm chuyển tầm mắt: “Đúng vậy, nhưng em ấy cực kì thích ăn khoai tây chiên.”
Phó Dĩ Hành cười khẽ, hạ thấp giọng nói: “Là em muốn ăn, đúng không?”
Bị vạch trần một cách không thương tiếc, Giang Tầm chỉ sững người một chút liền ngẩng đầu lên, mặt không đỏ tim không loạn trả lời anh: “Đúng vậy, là em muốn ăn, vậy thì có làm sao?”
Phó Dĩ Hành cười có phần bất đắc dĩ: “Vậy thì mua đi.”
“Nhưng mà, anh có điều kiện.” Ngữ khí của anh thay đổi: “Buổi trưa bọn mình ăn bánh chẻo, buổi tối sẽ ăn đồ Tây.”
“Ừ, cũng được.”
Giang Tầm suy nghĩ một chút rồi đồng ý với anh. Cô lại kéo cánh tay của anh: “Vậy thì, bọn mình còn phải mua bít-tết, sườn cừu và cánh gà…À đúng rồi, trong nhà cũng hết trứng gà rồi, phải mua một vỉ.”
Khóe miệng Phó Dĩ Hành dịu dàng nhếch lên: “Ừm.”
Mua xong nguyên liệu nấu ăn và dụng cụ, hai người tới tính tiền ở máy thanh toán tự động.
Nhưng đồ hai người mua hơi nhiều, chia làm hai túi đựng gắng mới hết.
Truyện 【Ngọt Ngào Em Trao】 được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Hai người mỗi người mang theo một túi rời khỏi siêu thị.
Trên đường trở về gara, Phó Dĩ Hành nhìn về phía người bên cạnh mấy lần.
“Nặng không?” Anh vươn tay về phía Giang Tầm: “Hay là để anh xách đi.”
Giang Tầm nhanh chóng đổi tay, đưa túi qua tay còn lại: “Không cần đâu, không nặng chút nào.”
Cô lại thúc giục: “Bọn mình nhanh chóng quay về đi, đừng để Tiểu Nhuy đợi lâu nữa.”
Tầm mắt Phó Dĩ Hành dừng lại trên người cô, không nhúc nhích, cũng không nói gì.
Giang Tầm nhìn anh vài giây, sau đó thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi về phía trước.
Cô vừa mới bước được một bước, Phó Dĩ Hành liền lặng im theo sát cô.
Anh vươn tay ra, nắm lấy tay cô.
Giang Tầm có chút ngẩn ngơ, cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay anh, cô hơi cúi đầu xuống, khóe miệng cong lên.
Nhưng còn chưa bước tiếp, Phó Dĩ Hành đột nhiên xoay người, Giang Tầm không kịp dừng bước, cứ thế đụng vào người anh.
Cô khẽ buông tay, chiếc túi liền rơi xuống đất.
“Sao đột nhiên anh dừng lại thế?” Giang Tầm khó hiểu nhìn anh một cái, rồi muốn vươn tay ra nhặt chiếc túi trên mặt đất lên, nhưng lại bị Phó Dĩ Hành ngăn cản.
Giang Tầm nghi hoặc hỏi: “Phó Dĩ Hành, anh làm gì vậy?”
Phó Dĩ Hành chăm chú nhìn cô, hỏi: “Lạnh không?”
Giang Tầm nói: “Không lạnh, ở đây rất ấm.”
Phó Dĩ Hành khẽ nhíu mày: “Ở đây?”
Ga-ra không hề có lò sưởi, tuy rằng không có tuyết, nhưng sau khi đi ra từ trung tâm thương mại, rõ ràng cảm thấy độ ấm giảm đi không ít.
Giang Tầm nhìn anh một cái, luồn tay vào trong áo khoác của anh, dựa vào trong lòng anh, khóe miệng khẽ nhếch: “Em là nói, ở đây.”
Phó Dĩ Hành hơi ngẩn người, thuận tay vòng qua eo cô, khẽ cười.
Giang Tầm nghĩ tới chuyện chính, khẽ buông anh ra, khom lưng nhặt chiếc túi trên mặt đất lên: “Được rồi, đừng ở lại đây nữa, nhanh chóng quay về thôi.”
Phó Dĩ Hành nói: “Đưa cho anh một bên quai xách chiếc túi của em đi.”
“Hửm?” Giang Tầm nghi hoặc nhìn anh một cái, đưa một bên quai xách cho anh.
Rất nhanh, cô liền hiểu được dụng ý của Phó Dĩ Hành.
Hai người mỗi người nhấc một bên quai xách, chia đôi trọng lượng, chiếc túi này nhấc lên hình như không còn nặng nữa rồi.
Hì hì.
Giang Tầm cong cong khoé môi.
“Đi thôi.”
***
Về đến nhà, cửa vừa mở ra, Tiểu Nguy đợi trong nhà đã lâu vội vàng đi ra đón.
“Chị, chị về rồi.” Cậu nhìn thấy trong tay Giang Tầm đang xách đồ, liền vội vàng đưa tay qua đỡ lấy: “Để em xách giúp chị.”
Phó Dĩ Hành nhìn cậu với ánh mắt tán thưởng.
Giang Nhuy nâng cằm tự hào.
Lúc lấy chiếc túi qua, cậu vô thức nhìn vào bên trong, không khỏi kinh ngạc: “Wow, anh chị mua nhiều đồ vậy? Thế này phải xử lý kiểu gì?”
Giang Tầm nói: “Đặt ở kệ trong phòng bếp là được rồi, còn lại anh rể em sẽ xử lý.”
“Vâng.”
Đi vào phòng khách, cô nhìn ti vi tối đen như mực, có chút nghi hoặc: “Em ở nhà sao lại không xem tivi?”
“Không có chương trình muốn xem.” Giang Nhuy theo bọn họ vào trong phòng bếp, thuận miệng nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, anh chị mua nhiều đồ như vậy, một bữa có thể ăn hết không?”
Giang Tầm nói: “Buổi trưa chúng ta ăn bánh chẻo, mấy đồ còn lại là dành cho bữa tối và mấy ngày tới.”
Giang Nhuy gật gật đầu: “Ồ.”
Đặt đồ lên kệ, Giang Tầm nói: “Em ra ngoài ngồi trước đi, đợi khi nào ăn cơm sẽ gọi em.”
“Không, em ngồi mãi cũng chán.” Giang Nhuy nhắc đầu, lại cực kỳ chủ động nói: “Hay là em tới giúp nhé?”
“Được, thế cùng nhau gói bánh chẻo đi.”
Giang Tầm nói xong, nhìn Phó Dĩ Hành: “Để Tiểu Nhuy gói bánh chẻo cùng bọn mình được không?”
Phó Dĩ Hành đương nhiên không có ý kiến gì.
Anh thuận miệng hỏi: “Tiểu Nhuy biết gói bánh chẻo không?”
Giang Nhuy gật gật đầu: “Có ạ, trước đây ở nhà cũng từng giúp mẹ gói…”
Lời nói còn chưa dứt, cậu liền nhìn thấy Phó Dĩ Hành lấy từ trong túi ra một gói bột, âm thanh hiển nhiên kẹt lại: “Ấy? Chị, sao anh chị lại không mua luôn vỏ bánh chẻo? Mẹ em gói bánh chẻo đều là dùng vỏ bánh chẻo làm sẵn, tiện lợi hơn nhiều.”
“Nếu như mua vỏ bánh chẻo thì mua luôn bánh chẻo đông lạnh là được rồi.” Giang Tầm cười: “Tự mình gói mới có ý nghĩa.”
“Thế ạ?”
Giang Nhuy cảm thấy không có gì khác biệt, nhưng không dám nói ra.
Cậu chuyển sang chủ đề khác: “Chị, vậy anh chị thường xuyên tự gói bánh chẻo à?”
Giang Tầm nói: “Cũng không phải thường xuyên, có lúc cũng sẽ làm những món khác.”
Giang Nhuy có chút đăm chiêu: “Ồ.”
Giang Tầm nhắc nhở cậu: “Nếu như không biết, em làm theo các bước như anh rể em là được.”
“Vâng, em biết rồi.”
Giang Nhuy thu hồi suy nghĩ, rất nghiêm túc nhào bột.
Truyện 【Ngọt Ngào Em Trao】 được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Ban đầu cậu không rõ lắm, nhưng bắt chước cách làm của Phó Dĩ Hành cũng nghiêm túc học hành.
Bột mì rất nhanh thành viên tròn, trong lòng Giang Nhuy có cảm giác tự hào sâu sắc.
Cậu đang định hỏi Phó Dĩ Hành tiếp theo phải làm thế nào, vừa mới ngẩng đầu thì nhìn thấy Giang Tầm tiến đến bên cạnh Phó Dĩ Hành.
Giang Tầm nhìn mặt anh chằm chằm không chớp mắt: “Bột mì lem lên mặt anh rồi.”
“Phó Dĩ Hành nói: “Vậy giúp anh lau đi.”
“Không cần, nhìn rất đẹp.”
Giang Tầm nói xong vươn tay dính đầy bột mì ra vuốt vuốt lên mặt anh, sau đó bật cười: “Nhìn xem, ria nhỏ.”
Phó Dĩ Hành vẫn không cử động, chỉ là nhìn cô không chớp mắt.
Giang Tầm trừng mắt nhìn lại. Ngay khi cô nghĩ mình đã thành công, Phó Dĩ Hành bất ngờ đưa tay ra, quét lên mặt cô một lớp bột mì.
“A!” Giang Tầm ngạc nhiên kêu lên một tiếng.
Mặt Phó Dĩ Hành không biến sắc nói: “Bây giờ mèo con đã biến thành mèo trắng lớn.”
“Phó Dĩ Hành, đồ chết tiệt anh, lại tạo phản đúng không?”
Giang Nhuy: “…”
Cậu tự nhiên cảm thấy mình là đồ thừa.
Qua một lúc lâu, Giang Tầm mới nhớ ra còn có người khác, nhanh chóng nhắc nhở: “Được rồi được rồi, đừng quậy nữa, ngộ nhỡ làm bẩn lên bột mì thì không được đâu.” Cô lại nhỏ giọng nói: “Tiểu Nhuy đang nhìn kìa.”
Giang Nhuy: “…” Nói trước mặt cậu thế cũng được hả? Cậu nghe thấy hết rồi.
Phó Dĩ Hành nhíu mày: “Chứ ai là người bắt đầu?”
“Thế em giúp anh lau sạch là được chứ gì.”
Giang Tầm rút khăn tay ở bên cạnh, thấm nước rồi lau bột mì trên mặt Phó Dĩ Hành.
Phó Dĩ Hành nói: “Trên mặt em cũng có, anh giúp em lau.”
“Ừm.”
Phó Dĩ Hành rửa tay sau đó trực tiếp lấy tay lau lớp bột trên mặt Giang Tầm đi. Tay anh vừa chạm vào nước nên đầu ngón tay hơi lạnh, lưu lại trên gò má cô chút lạnh lẽo.
Giang Tầm hơi né ra.
Nhưng lúc ngẩng đầu lên, hai người bèn nhìn nhau cười, trong mắt dường như chỉ có sự tồn tại của đối phương.
Giang Nhuy: “…”
Tạm biệt.
Vậy nhưng tạm biệt thất bại.
Giang Nhuy chỉ đành giả bộ không thấy tiếp tục nhào bột.
Dưới sự nỗ lực của cậu, bột mì nhanh chóng được nhào xong.
Phó Dĩ Hành kéo bột mì đã nhào xong thành hình sợi, sau đó cắt thành từng viên bột, tiếp đó dùng chày cán bột cán thành lớp hình tròn.
Giang Tầm thuận tay lấy một lá bột, gói nhân thịt vào bên trong rồi nặn thành hình dạng một con cá muối.
Cô đưa lên trước mặt Phó Dĩ Hành, hỏi một cách vô cùng đắc ý: “Nhìn xem, giống anh không?”
“Cái em gói đây là bánh chẻo hả?” Phó Dĩ Hành tỏ vẻ nghi ngờ.
Giang Tầm đặt cá muối vào trong chiếc đĩa: “Em phát minh ra, không được sao?”
“Cũng không phải là không được.”
Phó Dĩ Hành thu hồi tầm mắt, cũng lấy một lá bột lên rồi nặn vài cái, động tác nhanh nhẹn lưu loát nặn ra một chú mèo con, đặt ở bên cạnh cá muối: “Cá muối phải ở bên cạnh mèo con.”
Mặt Giang Tầm nóng lên, nhưng cố ra vẻ bình tĩnh. Cô ngắm nhìn mèo con mà anh nặn ra, có chút ngạc nhiên: “Mèo con anh nặn cũng rất đẹp, tại sao đắp người tuyết lại xấu như thế?”
“Anh cũng không biết.”
Giang Nhuy: “…”
Giang Nhuy mắt điếc tai ngơ với cuộc trò chuyện của hai người, cậu cũng lặng lẽ dùng bột mì nặn một chú chó nhỏ, nhưng nhìn có vẻ không giống lắm.
Cậu lại đem chó nhỏ nhào thành hình tròn rồi lại nặn một hình trái tim, đặt vào giữa mèo nhỏ và cá muối.
Nhưng nhìn thế nào cũng thấy cay cay mắt.
Dường như không cần đợi tới bữa trưa, cậu chỉ ăn cẩu lương thôi cũng đủ no rồi.
Cậu có nên chụp lại rồi đăng lên Weibo, phơi bày hai con người đang phát cẩu lương bừa bãi này không nhỉ?
Truyện 【Ngọt Ngào Em Trao】 được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
***
Sau khi làm bánh chẻo xong, Giang Nhuy tìm lý do rời khỏi phòng bếp.
Cậu trốn trong nhà vệ sinh rồi lấy điện thoại ra đăng một dòng trên Weibo.
Giang Nhuy V: Mùng Một năm mới bị ép ăn cẩu lương.
Cậu đưa bức ảnh bánh chẻo chụp trộm lên weibo, còn chèn thêm một gói biểu cảm hình một chú gà nhỏ màu vàng ôm trái tim thể hiện sự buồn bã.
Fan hâm mộ 1: ha ha ha
Fan hâm mộ 2: ha ha ha
Fan hâm mộ 3: ha ha ha
…
Giang Nhuy vừa làm mới, chợt phát hiện ở dưới bình luận tích tắc đã bị “ha ha hahaha” bao phủ.
Giang Nhuy:???
Cư dân mạng chuyên đi cười trên nỗi đau người khác đã đành, đằng này mấy fans cứng quen mặt ở trong đội ngũ cũng thả “hahaha”.
Họ có còn tình yêu của người hâm mộ không vậy?