Anh vừa rồi … nói là…
Giang Tầm chợt nhớ đến lời Phó Dĩ Hành đã nói với Vương Tử Phong khi anh đến đón cô.
Lời anh nói chính là: “Tôi đến đây để đón bạn gái của tôi về nhà.”
Bạn gái của tôi.
Sau khi Giang Tầm chớp mắt kinh ngạc liền nhanh chóng quay mặt nhìn đi chỗ khác, trái tim cô lại càng đập nhanh hơn: “Đàn anh, em và anh, chúng ta từ khi nào… Anh đột nhiên nói như vậy, em…”
Lời cô nói có chút lộn xộn, đến cuối cùng cô thậm chí còn không biết mình đang nói cái gì.
“Không đúng không đúng, ý của em là em vẫn luôn nghĩ rằng anh không thích em.” Cô nhỏ giọng nói.
Phó Dĩ Hành đột nhiên cười khẽ.
“Anh nói không thích em lúc nào?”
Anh hơi nghiêng người xuống, nhìn chăm chú vào gương mặt cô, thấp giọng nói: “Nếu không thích em thì anh sẽ không làm những chuyện dư thừa đó.”
Giang Tầm hơi ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt của anh, nhưng vẫn không thể nào tin được.
“Đàn anh, ý của anh là anh cũng thích em?”
Cô nói là “Cũng.”
Phó Dĩ Hành lại cười: “Còn chưa nhận ra sao?”
Nhận ra điều gì?
Được anh nhắc nhở Giang Tầm cẩn thận nhớ lại chi tiết những chuyện đã xảy ra trước đây mỗi khi bọn họ ở cùng nhau.
Trước đây anh từng nói bản thân chỉ nấu cơm cho bạn gái mình thôi, nhưng khi thức dậy vào buổi sáng, cô thỉnh thoảng sẽ thấy bánh mì và sữa bò do Phó Dĩ Hành để lại trên bàn.
Vào ngày cuối tuần cô thường ở căn hộ nấu cơm, những lúc như vậy cô để ý thấy tủ lạnh luôn có sẵn những nguyên liệu nấu ăn đã được sơ chế xong xuôi.
Anh cũng từng nói rằng xe của anh chỉ chở bạn gái thôi.
Nhưng mà cô lại rất hay ngẫu nhiên gặp được anh khi cô tan học, anh cũng sẽ dùng xe đạp của cô để chở cô về.
Càng nghĩ càng thấy rất nhiều rất nhiều chi tiết nhỏ hơn nữa….
Đang ngồi suy nghĩ chăm chú về những việc đó thì nghe Phó Dĩ Hành nói: “Em đã ngồi lên xe của anh, đã ăn đồ ăn do anh làm và chúng ta cũng đã ngủ với nhau nữa.”
Anh thoáng dừng lại: “Hay là em không muốn thừa nhận?”
Giang Tầm nhanh chóng thu hồi suy nghĩ của mình lại, sau đó sợ ngây người nói: “Chúng ta ngủ cùng nhau khi nào…?” Nói được một nửa cô mới nhận ra suy nghĩ của anh có phần sai lệch, bèn lo lắng sửa lại cho đúng: “Không đúng đâu đàn anh, hôm đó là do anh bị ốm, làm sao có thể tính như vậy được. Hôm đó em chỉ xem như là đang chăm sóc anh khi anh bị ốm thôi. Huống chi là…”
Cô đưa mắt liếc nhìn đồ ăn trên bàn, giọng nói càng ngày càng nhỏ hơn: “Hơn nữa đồ anh nấu em còn chưa ăn mà.”
“Không đúng không đúng! Đàn anh, anh nói như vậy cũng thật sự quá là cưỡng từ đoạt lí rồi!”
Phó Dĩ Hành cười rồi nói: “Ừm, em nói đúng. Là anh đã cưỡng từ đoạt lí.”
Giang Tầm ngẩng đầu lên nhìn anh có chút khó tin. Vậy mà anh thực sự thừa nhận… thật không biết xấu hổ?
“Đàn anh, anh…”
Phó Dĩ Hành nói: “Thật ra anh vốn không nghĩ sẽ nhanh như vậy.” Giọng anh trầm thấp giống như một chiếc lông vũ uyển chuyển lướt nhẹ qua trái tim cô: “Nhưng mà anh không muốn đợi thêm nữa.”
Giang Tầm còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận về ý nghĩa của những lời này thì đôi môi cô đã cảm nhận được một hơi thở ấm ấp truyền tới.
Phó Dĩ Hành hơi cuối đầu xuống phủ lên đôi môi cô.
Giang Tầm mở to hai mắt, tay cũng vô thức mà run lên. Tim dường như ngừng đập trong giây lát, sau đó bắt đầu đập nhanh dữ dội.
Những cảm xúc phức tạp không thể phân biệt từ sâu tận đáy lòng ngay lập tức bùng phát phá đất mà chui lên, giống như cây mạn đằng không ngừng phát triển quấn quanh và lan rộng cho đến khi bao trùm hết tất cả sự tỉnh táo của cô.
Giang Tầm vô thức nhắm mắt, đáp lại nụ hôn của anh.
Nụ hôn của Phó Dĩ Hành hơi trúc trắc nhưng lại rất dịu dàng.
Anh duỗi tay ra ôm cô vào lòng, nụ hôn ban đầu chỉ là gặm cắn cánh môi cô, sau đó dần dần chuyển thành sự quấn quýt tùy ý dây dưa.
Anh như một người dẫn đường, từng chút một dẫn dắt cô đi vào một thế giới chưa từng được biết đến.
“Em có thích anh đối xử với em như vậy không?”
Phó Dĩ Hành xoa nhẹ môi cô rồi nhỏ giọng hỏi.
Phó Dĩ Hành, như vậy cũng, cũng thật quá phạm quy rồi!
Giang Tầm che mặt giấu đi sự xúc động rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Trong một giây kia cô đã nghe thấy mình như bị ma xui quỷ khiến mà nói.
“Thích.”
Sau đó cứ tự nhiên để mình chìm đắm trong khoảnh khắc này.
Không biết nụ hôn này bắt đầu từ khi nào cũng như kết thúc vào lúc nào.
Sau khi hai người tách ra mọi chuyện lại diễn ra như bình thường, nhưng dường như có điều gì đó đã không giống như bình thường.
Phó Dĩ Hành chỉnh lại quần áo đã bị Giang Tầm làm cho lộn xộn, mặt không chút thay đổi nói: “Ăn mì trước đi, nếu không sẽ bị nguội đó.”
Giang Tầm cầm lấy đũa lên nhỏ giọng lẩm bẩm: “Rốt cuộc là do ai mới như vậy chứ?”
Phó Dĩ Hành không nghe rõ, theo thói quen nhìn về phía cô: “Em nói gì đó?”
“Không, không có gì.” Giang Tầm nhanh nhạy nói.
Cô nhìn tô mì thịt gà thái sợi ở trên bàn, bỗng nhiên nhớ tới một việc.
“Đàn anh, anh chỉ nấu cho em ăn, vậy anh ăn gì? Anh không ăn sao?”
Phó Dĩ Hành nói: “Anh ăn rồi.” Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Mau ăn đi.”
“Vâng.”
Giang Tầm đỏ mặt gật đầu, cúi đầu bắt đầu ăn mì.
Cô lấy đũa gắp lên một sợi mì.
Vừa đưa vào miệng cô liền ngây người.
Mì do anh làm ăn rất ngon, sợi mì dai nước dùng đậm đà, hương vị thơm nồng.
Hoàn toàn khác với món mì cô đã nấu trước đây, rõ ràng là họ đều sử dụng nguyên liệu giống nhau nhưng lại ra hai hương vị hoàn toàn khác nhau.
Thảo nào anh luôn không thích những món ăn cô nấu, bởi vì chúng đều không thể ăn.
Lại nói, đây cũng là lần đầu tiên cô ăn đồ do chính tay Phó Dĩ Hành tự làm.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Giang Tầm đang giấu bên dưới tô mì không nhịn được mà nhếch lên.
Phó Dĩ Hành ngồi xuống bên cạnh, lặng lẽ nhìn cô.
Ăn xong bát mì toàn thân cô đều ấm lên.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Giang Tầm để bát xuống bàn nhẹ giọng nói: “Em ăn xong rồi, rất ngon.”
Phó Dĩ Hành hỏi: “Chân còn đau không?”
Giang Tầm lắc đầu: “Không còn.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Phó Dĩ Hành đột nhiên thay đổi chủ đề: “Vậy thì chúng ta quay lại chuyện chính đi.”
Giang Tầm ngạc nhiên có chút nghi hoặc: “Chuyện chính gì?”
Phó Dĩ Hành yên lặng nhìn cô: “Em đưa anh vào danh sách đen đúng không?”
Sắc mặt Giang Tầm cứng đơ.
Giờ cô mới nhớ ra chuyện này. Hôm đó sau khi thấy bình luận của anh trên vòng bạn bè của mình, dưới cơn tức giận cô đã kéo anh vào danh sách đen.
Nhưng lâu như vậy mà anh cũng không hỏi đến chuyện này nên cô cứ nghĩ là anh không biết.
“Em…”
Sau khi suy nghĩ nhanh chóng trong ba giây, Giang Tầm chớp chớp mắt quyết định giả nai: “Phải không? Em chặn anh khi nào? Sao em không biết nhỉ?”
Cô nhìn sang chỗ khác rồi nói tiếp: “Chuyện khi nào vậy? Em hoàn toàn không để ý tới. Có lẽ là em không cẩn thận bấm nhầm.”
Phó Dĩ Hành không nói gì.
Giang Tầm lấy điện thoại ra, ngay trước mặt anh mở danh sách đen: “Để em xem thử, a, là thật này, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
Sau đó cô đã kéo anh ra khỏi danh sách đen ngay trước mặt anh: “Xong rồi.”
Phó Dĩ Hành liếc cô một cái nhưng cũng không vạch trần cô.
Giang Tầm mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng vừa ngẩng đầu lên thì thấy anh đang nghiêng người về phía cô.
“Anh vô cớ bị đưa vô danh sách đen, có phải người làm bạn gái như em nên bồi thường gì đó cho anh hay không?”
Giọng điệu của anh lạnh lùng nhưng lại mang theo âm sắc đầy cám dỗ.
“Em…”
Chờ khi Giang Tầm kịp phản ứng lại thì anh đã cúi đầu hôn cô.
“A! Phó Dĩ Hành, anh ưm…”
Rốt cuộc cô cũng đã tỉnh ngộ, mục đích chính của anh căn bản không phải là chuyện bị kéo vào danh sách đen mà là …
Nhưng đã quá muộn rồi.
***
Giang Tầm cứ như vậy không rõ lý do gì mà mọc ra thêm một anh bạn trai.
Tuy rằng có thêm một anh bạn trai nhưng cuộc sống của cô vẫn diễn ra giống như cũ, không có bất kỳ thay đổi nào quá lớn.
Sau ngày đó tin tức về Vương Tử Phong rốt cuộc cũng xuất hiện trước mặt cô một lần nữa.
Không lâu sau đó Giang Tầm lên mạng đọc được tin tức về việc một du học sinh bị bắt vì tội cưỡng hiếp một nữ sinh, người đó là Vương Tử Phong.
Việc này không biết tại sao lại truyền về tới trong nước làm chấn động dư luận một thời gian.
Vương Tử Phong là con trai của Vương Tuấn Kỳ, ông ta là chủ tịch kiêm giám đốc điều hành của Tập đoàn xây dựng Vương Sinh. Vương Tuấn Kỳ này là một nhân vật huyền thoại của giới kinh doanh trong nước, ông ta từ hai bàn tay trắng gây dựng lên sự nghiệp, thành lập nên một tập đoàn đa quốc gia.
Ông ta cũng là một nhà từ thiện nổi tiếng, nhiệt tình với các hoạt động công ích, thường xuyên tham gia các hoạt động từ thiện, ở trong nước ông ta có tiếng tăm rất tốt.
Con ông ta ở nước ngoài đã gây ra sự việc xấu hổ như vậy nên cũng lật đổ hoàn toàn hình tượng về hai cha con này trong mắt mọi người. Hình tượng nhân cách của Vương Tuấn Kỳ cũng giảm sút đi phần nào.
Sự việc của Vương Tử Phong nhanh chóng được lan truyền gây xôn xao khắp nơi trên mạng xã hội, những phần lịch sử đen của anh ta khi còn trong nước cũng bị đào bới lên như đua xe, hút ma túy, cưỡng hiếp, v.v.
Sau khi những sự việc đó bị đào bới ra cũng khiến ba của anh ta là Vương Tuấn Kỳ bị liên lụy vào, ông ta bị các tài khoản marketing tung ra những tin tức như “Lừa đảo quyên góp” và “Từ thiện giả để thu lợi”.
Xem các tin tức trên mạng, Giang Tầm trầm ngâm suy tư. Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô liền để điện thoại xuống nhìn về phía của Phó Dĩ Hành: “Chuyện của Vương Tử Phong có liên quan đến anh không?”
Phó Dĩ Hành thản nhiên mỉm cười, mặc dù không nói gì nhưng ý tứ hiện lên trong ánh mắt không cần nói cũng biết.
“Thật sự là anh làm sao?” Giang Tầm có chút ngạc nhiên: “Nhưng mà anh làm như thế nào vậy?”
“Người này vốn dĩ không sạch sẽ. Trước đây ở trong nước anh ta cũng đã có nhiều tiền án tương tự nên mới bị cha anh ta đưa ra nước ngoài.” Phó Dĩ Hành ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ra tới nước ngoài anh ta chẳng những không tiết chế mà ngược lại càng thêm không kiêng dè gì. Anh tìm bạn học ở trường đại học J hỗ trợ điều tra và tìm thấy đoạn video lúc xảy ra vụ việc, sau đó tung nó lên mạng. Tiếp theo chỉ là quạt thêm chút gió, bỏ thêm chút củi nhằm đòi lại công bằng cho cô gái bị hại.”
Vẻ mặt Giang Tầm đầy nghi hoặc: “Thật không nhìn ra được, hoá ra anh thích giúp đỡ mọi người như vậy.”
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, giọng nói trầm thấp: “Ừ, anh luôn vui vẻ sẵn lòng giúp đỡ người khác.”
Giang Tầm đẩy mặt anh ra, đỏ mặt nói: “Anh nói chuyện thì cứ nói đi, đừng có động tay động chân.”
Sau khi xác nhận mối quan hệ với anh, cô dần dần phát hiện anh hoàn toàn khác với trước đây.
Anh thật ra không phải là loại người lạnh lùng cấm dục như cô tưởng tượng. Sau ngày hôm đó, anh luôn tận dụng cơ hội để hôn cô và làm những chuyện khiến cô cảm thấy ngượng ngùng.
Nhưng mấu chốt là cô có vẻ rất thích anh như vậy, nhất là khi cô cùng anh… với nhau.
Sắc mặt Phó Dĩ Hành tự nhiên mà nói: “Đã như vậy thì em đừng làm việc riêng nữa. Đưa điện thoại cho anh, em còn chưa viết xong luận văn đấy.”
Anh ghé sát vào bên tai cô, ánh mắt nhìn xuống bàn: “Tối nay anh phải kiểm tra. Em mà viết sai một từ hay sai một điểm ngữ pháp nào thì sẽ thêm mười phút trừng phạt.”
Tai Giang Tầm từ từ ửng đỏ lên: “Ấy, anh như vậy là phạm quy đấy nhé. Em, em đồng ý khi nào chứ …” Cô ngẫm nghĩ: “Nếu em đều làm đúng thì sao?”
Phó Dĩ Hành hạ thấp giọng: “Nếu đều đúng hết thì em được khen thưởng một giờ.”
“Đồ lưu manh! Không có liêm sỉ! Không biết xấu hổ!”
Giang Tầm đỏ gay cả mặt, tốc độ viết của cô đột nhiên tăng nhanh. Khi hoàn toàn lấy lại tinh thần cô mới phát hiện trên tờ giấy nháp đã viết một đống chữ lộn xộn, liền nhanh chóng gạch bỏ.
Cô xoay người lại đẩy đẩy anh, đỏ mặt nói: “Anh mau tránh ra đi, đừng ở đây quấy rầy em viết luận văn nữa.”
Phó Dĩ Hành mỉm cười: “Anh nói đùa với em thôi.”
Anh dừng lại nói: “Viết xong luận văn rồi chúng ta cùng đi dạo siêu thị được không?”
Giang Tầm quay đầu nhìn về phía anh: “Đi siêu thị sao?”
Phó Dĩ Hành liền nói: “Đồ ăn trong tủ lạnh gần hết rồi. Sắp tới sẽ có một kỳ nghỉ dài hạn nên chúng ta cần mua nhiều đồ hơn một chút để không phải ra ngoài trong vài ngày tới.”
Giang Tầm tươi cười nhìn lên: “Được, buổi tối em muốn ăn bò bít tết và khoai tây chiên, còn có cánh gà coca, anh nấu cho em nhé.”
“Được.”
Quyết định xong xuôi, Giang Tầm trở lại chủ đề vừa rồi: “Được rồi, anh đừng ngồi ở đây nữa em phải viết luận văn. Anh ở đây sẽ quấy nhiễu em, em hoàn toàn không thể tịnh tâm mà viết được.”
Đối với việc cô trở mặt không quen người, Phó Dĩ Hành chỉ đành cười rồi đứng lên, nói: “Anh về phòng trước, viết xong thì gọi anh.”
“Em biết rồi.” Giang Tầm thúc giục: “Anh mau đi đi.”
Phó Dĩ Hành xoay người về phòng.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Đúng lúc hôm nay anh cũng có việc, muốn gửi mail trao đổi với giáo sư.
Nhưng mãi cho đến khi trao đổi xong với giáo sư, Phó Dĩ Hành cũng không thấy Giang Tầm gọi mình.
Anh ra khỏi phòng mới phát hiện Giang Tầm đã ngủ gục trên bàn rồi.
Phó Dĩ Hành đi đến sau lưng cô, nhìn vào luận văn ở trên bàn bất đắc dĩ mỉm cười.
“Còn nói phải viết luận văn cho thật tốt nữa chứ.”
Anh lấy chiếc áo khoác đang nằm ở một bên khoác lên người cô, chợt phát hiện cái miệng nhỏ nhắn của cô đang khép mở, dường như đang thì thầm điều gì đó.
Anh theo bản năng cúi người lại gần, cẩn thận lắng nghe những lời nói mê của cô.
Điều cô nói chính là …
“Phó Dĩ Hành, nếu anh lại bắt nạt em thì anh sẽ không có bạn gái nữa.”
Phó Dĩ Hành không nhịn được mà bật cười.
Quả nhiên là trẻ con.
Nhưng cũng rất tốt, trong mơ cô cũng nghĩ đến anh.
Giang Tầm chợt nhớ đến lời Phó Dĩ Hành đã nói với Vương Tử Phong khi anh đến đón cô.
Lời anh nói chính là: “Tôi đến đây để đón bạn gái của tôi về nhà.”
Bạn gái của tôi.
Sau khi Giang Tầm chớp mắt kinh ngạc liền nhanh chóng quay mặt nhìn đi chỗ khác, trái tim cô lại càng đập nhanh hơn: “Đàn anh, em và anh, chúng ta từ khi nào… Anh đột nhiên nói như vậy, em…”
Lời cô nói có chút lộn xộn, đến cuối cùng cô thậm chí còn không biết mình đang nói cái gì.
“Không đúng không đúng, ý của em là em vẫn luôn nghĩ rằng anh không thích em.” Cô nhỏ giọng nói.
Phó Dĩ Hành đột nhiên cười khẽ.
“Anh nói không thích em lúc nào?”
Anh hơi nghiêng người xuống, nhìn chăm chú vào gương mặt cô, thấp giọng nói: “Nếu không thích em thì anh sẽ không làm những chuyện dư thừa đó.”
Giang Tầm hơi ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt của anh, nhưng vẫn không thể nào tin được.
“Đàn anh, ý của anh là anh cũng thích em?”
Cô nói là “Cũng.”
Phó Dĩ Hành lại cười: “Còn chưa nhận ra sao?”
Nhận ra điều gì?
Được anh nhắc nhở Giang Tầm cẩn thận nhớ lại chi tiết những chuyện đã xảy ra trước đây mỗi khi bọn họ ở cùng nhau.
Trước đây anh từng nói bản thân chỉ nấu cơm cho bạn gái mình thôi, nhưng khi thức dậy vào buổi sáng, cô thỉnh thoảng sẽ thấy bánh mì và sữa bò do Phó Dĩ Hành để lại trên bàn.
Vào ngày cuối tuần cô thường ở căn hộ nấu cơm, những lúc như vậy cô để ý thấy tủ lạnh luôn có sẵn những nguyên liệu nấu ăn đã được sơ chế xong xuôi.
Anh cũng từng nói rằng xe của anh chỉ chở bạn gái thôi.
Nhưng mà cô lại rất hay ngẫu nhiên gặp được anh khi cô tan học, anh cũng sẽ dùng xe đạp của cô để chở cô về.
Càng nghĩ càng thấy rất nhiều rất nhiều chi tiết nhỏ hơn nữa….
Đang ngồi suy nghĩ chăm chú về những việc đó thì nghe Phó Dĩ Hành nói: “Em đã ngồi lên xe của anh, đã ăn đồ ăn do anh làm và chúng ta cũng đã ngủ với nhau nữa.”
Anh thoáng dừng lại: “Hay là em không muốn thừa nhận?”
Giang Tầm nhanh chóng thu hồi suy nghĩ của mình lại, sau đó sợ ngây người nói: “Chúng ta ngủ cùng nhau khi nào…?” Nói được một nửa cô mới nhận ra suy nghĩ của anh có phần sai lệch, bèn lo lắng sửa lại cho đúng: “Không đúng đâu đàn anh, hôm đó là do anh bị ốm, làm sao có thể tính như vậy được. Hôm đó em chỉ xem như là đang chăm sóc anh khi anh bị ốm thôi. Huống chi là…”
Cô đưa mắt liếc nhìn đồ ăn trên bàn, giọng nói càng ngày càng nhỏ hơn: “Hơn nữa đồ anh nấu em còn chưa ăn mà.”
“Không đúng không đúng! Đàn anh, anh nói như vậy cũng thật sự quá là cưỡng từ đoạt lí rồi!”
Phó Dĩ Hành cười rồi nói: “Ừm, em nói đúng. Là anh đã cưỡng từ đoạt lí.”
Giang Tầm ngẩng đầu lên nhìn anh có chút khó tin. Vậy mà anh thực sự thừa nhận… thật không biết xấu hổ?
“Đàn anh, anh…”
Phó Dĩ Hành nói: “Thật ra anh vốn không nghĩ sẽ nhanh như vậy.” Giọng anh trầm thấp giống như một chiếc lông vũ uyển chuyển lướt nhẹ qua trái tim cô: “Nhưng mà anh không muốn đợi thêm nữa.”
Giang Tầm còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận về ý nghĩa của những lời này thì đôi môi cô đã cảm nhận được một hơi thở ấm ấp truyền tới.
Phó Dĩ Hành hơi cuối đầu xuống phủ lên đôi môi cô.
Giang Tầm mở to hai mắt, tay cũng vô thức mà run lên. Tim dường như ngừng đập trong giây lát, sau đó bắt đầu đập nhanh dữ dội.
Những cảm xúc phức tạp không thể phân biệt từ sâu tận đáy lòng ngay lập tức bùng phát phá đất mà chui lên, giống như cây mạn đằng không ngừng phát triển quấn quanh và lan rộng cho đến khi bao trùm hết tất cả sự tỉnh táo của cô.
Giang Tầm vô thức nhắm mắt, đáp lại nụ hôn của anh.
Nụ hôn của Phó Dĩ Hành hơi trúc trắc nhưng lại rất dịu dàng.
Anh duỗi tay ra ôm cô vào lòng, nụ hôn ban đầu chỉ là gặm cắn cánh môi cô, sau đó dần dần chuyển thành sự quấn quýt tùy ý dây dưa.
Anh như một người dẫn đường, từng chút một dẫn dắt cô đi vào một thế giới chưa từng được biết đến.
“Em có thích anh đối xử với em như vậy không?”
Phó Dĩ Hành xoa nhẹ môi cô rồi nhỏ giọng hỏi.
Phó Dĩ Hành, như vậy cũng, cũng thật quá phạm quy rồi!
Giang Tầm che mặt giấu đi sự xúc động rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Trong một giây kia cô đã nghe thấy mình như bị ma xui quỷ khiến mà nói.
“Thích.”
Sau đó cứ tự nhiên để mình chìm đắm trong khoảnh khắc này.
Không biết nụ hôn này bắt đầu từ khi nào cũng như kết thúc vào lúc nào.
Sau khi hai người tách ra mọi chuyện lại diễn ra như bình thường, nhưng dường như có điều gì đó đã không giống như bình thường.
Phó Dĩ Hành chỉnh lại quần áo đã bị Giang Tầm làm cho lộn xộn, mặt không chút thay đổi nói: “Ăn mì trước đi, nếu không sẽ bị nguội đó.”
Giang Tầm cầm lấy đũa lên nhỏ giọng lẩm bẩm: “Rốt cuộc là do ai mới như vậy chứ?”
Phó Dĩ Hành không nghe rõ, theo thói quen nhìn về phía cô: “Em nói gì đó?”
“Không, không có gì.” Giang Tầm nhanh nhạy nói.
Cô nhìn tô mì thịt gà thái sợi ở trên bàn, bỗng nhiên nhớ tới một việc.
“Đàn anh, anh chỉ nấu cho em ăn, vậy anh ăn gì? Anh không ăn sao?”
Phó Dĩ Hành nói: “Anh ăn rồi.” Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Mau ăn đi.”
“Vâng.”
Giang Tầm đỏ mặt gật đầu, cúi đầu bắt đầu ăn mì.
Cô lấy đũa gắp lên một sợi mì.
Vừa đưa vào miệng cô liền ngây người.
Mì do anh làm ăn rất ngon, sợi mì dai nước dùng đậm đà, hương vị thơm nồng.
Hoàn toàn khác với món mì cô đã nấu trước đây, rõ ràng là họ đều sử dụng nguyên liệu giống nhau nhưng lại ra hai hương vị hoàn toàn khác nhau.
Thảo nào anh luôn không thích những món ăn cô nấu, bởi vì chúng đều không thể ăn.
Lại nói, đây cũng là lần đầu tiên cô ăn đồ do chính tay Phó Dĩ Hành tự làm.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Giang Tầm đang giấu bên dưới tô mì không nhịn được mà nhếch lên.
Phó Dĩ Hành ngồi xuống bên cạnh, lặng lẽ nhìn cô.
Ăn xong bát mì toàn thân cô đều ấm lên.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Giang Tầm để bát xuống bàn nhẹ giọng nói: “Em ăn xong rồi, rất ngon.”
Phó Dĩ Hành hỏi: “Chân còn đau không?”
Giang Tầm lắc đầu: “Không còn.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Phó Dĩ Hành đột nhiên thay đổi chủ đề: “Vậy thì chúng ta quay lại chuyện chính đi.”
Giang Tầm ngạc nhiên có chút nghi hoặc: “Chuyện chính gì?”
Phó Dĩ Hành yên lặng nhìn cô: “Em đưa anh vào danh sách đen đúng không?”
Sắc mặt Giang Tầm cứng đơ.
Giờ cô mới nhớ ra chuyện này. Hôm đó sau khi thấy bình luận của anh trên vòng bạn bè của mình, dưới cơn tức giận cô đã kéo anh vào danh sách đen.
Nhưng lâu như vậy mà anh cũng không hỏi đến chuyện này nên cô cứ nghĩ là anh không biết.
“Em…”
Sau khi suy nghĩ nhanh chóng trong ba giây, Giang Tầm chớp chớp mắt quyết định giả nai: “Phải không? Em chặn anh khi nào? Sao em không biết nhỉ?”
Cô nhìn sang chỗ khác rồi nói tiếp: “Chuyện khi nào vậy? Em hoàn toàn không để ý tới. Có lẽ là em không cẩn thận bấm nhầm.”
Phó Dĩ Hành không nói gì.
Giang Tầm lấy điện thoại ra, ngay trước mặt anh mở danh sách đen: “Để em xem thử, a, là thật này, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
Sau đó cô đã kéo anh ra khỏi danh sách đen ngay trước mặt anh: “Xong rồi.”
Phó Dĩ Hành liếc cô một cái nhưng cũng không vạch trần cô.
Giang Tầm mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng vừa ngẩng đầu lên thì thấy anh đang nghiêng người về phía cô.
“Anh vô cớ bị đưa vô danh sách đen, có phải người làm bạn gái như em nên bồi thường gì đó cho anh hay không?”
Giọng điệu của anh lạnh lùng nhưng lại mang theo âm sắc đầy cám dỗ.
“Em…”
Chờ khi Giang Tầm kịp phản ứng lại thì anh đã cúi đầu hôn cô.
“A! Phó Dĩ Hành, anh ưm…”
Rốt cuộc cô cũng đã tỉnh ngộ, mục đích chính của anh căn bản không phải là chuyện bị kéo vào danh sách đen mà là …
Nhưng đã quá muộn rồi.
***
Giang Tầm cứ như vậy không rõ lý do gì mà mọc ra thêm một anh bạn trai.
Tuy rằng có thêm một anh bạn trai nhưng cuộc sống của cô vẫn diễn ra giống như cũ, không có bất kỳ thay đổi nào quá lớn.
Sau ngày đó tin tức về Vương Tử Phong rốt cuộc cũng xuất hiện trước mặt cô một lần nữa.
Không lâu sau đó Giang Tầm lên mạng đọc được tin tức về việc một du học sinh bị bắt vì tội cưỡng hiếp một nữ sinh, người đó là Vương Tử Phong.
Việc này không biết tại sao lại truyền về tới trong nước làm chấn động dư luận một thời gian.
Vương Tử Phong là con trai của Vương Tuấn Kỳ, ông ta là chủ tịch kiêm giám đốc điều hành của Tập đoàn xây dựng Vương Sinh. Vương Tuấn Kỳ này là một nhân vật huyền thoại của giới kinh doanh trong nước, ông ta từ hai bàn tay trắng gây dựng lên sự nghiệp, thành lập nên một tập đoàn đa quốc gia.
Ông ta cũng là một nhà từ thiện nổi tiếng, nhiệt tình với các hoạt động công ích, thường xuyên tham gia các hoạt động từ thiện, ở trong nước ông ta có tiếng tăm rất tốt.
Con ông ta ở nước ngoài đã gây ra sự việc xấu hổ như vậy nên cũng lật đổ hoàn toàn hình tượng về hai cha con này trong mắt mọi người. Hình tượng nhân cách của Vương Tuấn Kỳ cũng giảm sút đi phần nào.
Sự việc của Vương Tử Phong nhanh chóng được lan truyền gây xôn xao khắp nơi trên mạng xã hội, những phần lịch sử đen của anh ta khi còn trong nước cũng bị đào bới lên như đua xe, hút ma túy, cưỡng hiếp, v.v.
Sau khi những sự việc đó bị đào bới ra cũng khiến ba của anh ta là Vương Tuấn Kỳ bị liên lụy vào, ông ta bị các tài khoản marketing tung ra những tin tức như “Lừa đảo quyên góp” và “Từ thiện giả để thu lợi”.
Xem các tin tức trên mạng, Giang Tầm trầm ngâm suy tư. Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô liền để điện thoại xuống nhìn về phía của Phó Dĩ Hành: “Chuyện của Vương Tử Phong có liên quan đến anh không?”
Phó Dĩ Hành thản nhiên mỉm cười, mặc dù không nói gì nhưng ý tứ hiện lên trong ánh mắt không cần nói cũng biết.
“Thật sự là anh làm sao?” Giang Tầm có chút ngạc nhiên: “Nhưng mà anh làm như thế nào vậy?”
“Người này vốn dĩ không sạch sẽ. Trước đây ở trong nước anh ta cũng đã có nhiều tiền án tương tự nên mới bị cha anh ta đưa ra nước ngoài.” Phó Dĩ Hành ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ra tới nước ngoài anh ta chẳng những không tiết chế mà ngược lại càng thêm không kiêng dè gì. Anh tìm bạn học ở trường đại học J hỗ trợ điều tra và tìm thấy đoạn video lúc xảy ra vụ việc, sau đó tung nó lên mạng. Tiếp theo chỉ là quạt thêm chút gió, bỏ thêm chút củi nhằm đòi lại công bằng cho cô gái bị hại.”
Vẻ mặt Giang Tầm đầy nghi hoặc: “Thật không nhìn ra được, hoá ra anh thích giúp đỡ mọi người như vậy.”
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, giọng nói trầm thấp: “Ừ, anh luôn vui vẻ sẵn lòng giúp đỡ người khác.”
Giang Tầm đẩy mặt anh ra, đỏ mặt nói: “Anh nói chuyện thì cứ nói đi, đừng có động tay động chân.”
Sau khi xác nhận mối quan hệ với anh, cô dần dần phát hiện anh hoàn toàn khác với trước đây.
Anh thật ra không phải là loại người lạnh lùng cấm dục như cô tưởng tượng. Sau ngày hôm đó, anh luôn tận dụng cơ hội để hôn cô và làm những chuyện khiến cô cảm thấy ngượng ngùng.
Nhưng mấu chốt là cô có vẻ rất thích anh như vậy, nhất là khi cô cùng anh… với nhau.
Sắc mặt Phó Dĩ Hành tự nhiên mà nói: “Đã như vậy thì em đừng làm việc riêng nữa. Đưa điện thoại cho anh, em còn chưa viết xong luận văn đấy.”
Anh ghé sát vào bên tai cô, ánh mắt nhìn xuống bàn: “Tối nay anh phải kiểm tra. Em mà viết sai một từ hay sai một điểm ngữ pháp nào thì sẽ thêm mười phút trừng phạt.”
Tai Giang Tầm từ từ ửng đỏ lên: “Ấy, anh như vậy là phạm quy đấy nhé. Em, em đồng ý khi nào chứ …” Cô ngẫm nghĩ: “Nếu em đều làm đúng thì sao?”
Phó Dĩ Hành hạ thấp giọng: “Nếu đều đúng hết thì em được khen thưởng một giờ.”
“Đồ lưu manh! Không có liêm sỉ! Không biết xấu hổ!”
Giang Tầm đỏ gay cả mặt, tốc độ viết của cô đột nhiên tăng nhanh. Khi hoàn toàn lấy lại tinh thần cô mới phát hiện trên tờ giấy nháp đã viết một đống chữ lộn xộn, liền nhanh chóng gạch bỏ.
Cô xoay người lại đẩy đẩy anh, đỏ mặt nói: “Anh mau tránh ra đi, đừng ở đây quấy rầy em viết luận văn nữa.”
Phó Dĩ Hành mỉm cười: “Anh nói đùa với em thôi.”
Anh dừng lại nói: “Viết xong luận văn rồi chúng ta cùng đi dạo siêu thị được không?”
Giang Tầm quay đầu nhìn về phía anh: “Đi siêu thị sao?”
Phó Dĩ Hành liền nói: “Đồ ăn trong tủ lạnh gần hết rồi. Sắp tới sẽ có một kỳ nghỉ dài hạn nên chúng ta cần mua nhiều đồ hơn một chút để không phải ra ngoài trong vài ngày tới.”
Giang Tầm tươi cười nhìn lên: “Được, buổi tối em muốn ăn bò bít tết và khoai tây chiên, còn có cánh gà coca, anh nấu cho em nhé.”
“Được.”
Quyết định xong xuôi, Giang Tầm trở lại chủ đề vừa rồi: “Được rồi, anh đừng ngồi ở đây nữa em phải viết luận văn. Anh ở đây sẽ quấy nhiễu em, em hoàn toàn không thể tịnh tâm mà viết được.”
Đối với việc cô trở mặt không quen người, Phó Dĩ Hành chỉ đành cười rồi đứng lên, nói: “Anh về phòng trước, viết xong thì gọi anh.”
“Em biết rồi.” Giang Tầm thúc giục: “Anh mau đi đi.”
Phó Dĩ Hành xoay người về phòng.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Đúng lúc hôm nay anh cũng có việc, muốn gửi mail trao đổi với giáo sư.
Nhưng mãi cho đến khi trao đổi xong với giáo sư, Phó Dĩ Hành cũng không thấy Giang Tầm gọi mình.
Anh ra khỏi phòng mới phát hiện Giang Tầm đã ngủ gục trên bàn rồi.
Phó Dĩ Hành đi đến sau lưng cô, nhìn vào luận văn ở trên bàn bất đắc dĩ mỉm cười.
“Còn nói phải viết luận văn cho thật tốt nữa chứ.”
Anh lấy chiếc áo khoác đang nằm ở một bên khoác lên người cô, chợt phát hiện cái miệng nhỏ nhắn của cô đang khép mở, dường như đang thì thầm điều gì đó.
Anh theo bản năng cúi người lại gần, cẩn thận lắng nghe những lời nói mê của cô.
Điều cô nói chính là …
“Phó Dĩ Hành, nếu anh lại bắt nạt em thì anh sẽ không có bạn gái nữa.”
Phó Dĩ Hành không nhịn được mà bật cười.
Quả nhiên là trẻ con.
Nhưng cũng rất tốt, trong mơ cô cũng nghĩ đến anh.