Lúc này, Giang Tầm trở thành tâm điểm của cả hội trường khiến cô rất không thoải mái.
Phải năm phút trôi qua, sự chú ý rơi vào người cô mới từ từ biến mất.
Giang Tầm thấp giọng nói với Giang Lăng: “Chị, hôm nay là tiệc đính hôn của chị, làm như vậy hình như không tốt lắm đâu?”
Giang Lăng khẽ cười, “Có gì mà không tốt? Hôm nay vốn dĩ là chị muốn giới thiệu em với mọi người mà.”
Đúng lúc này, Giang Nhuy đi tới: “Chị Giang Lăng, trợ lý của chị nhờ em báo với chị là anh Chu đã đến rồi.”
Giang Lăng có chút sửng sốt, nụ cười trên mặt dần nhạt đi: “Được, chị biết rồi. Chị đi qua đó đón Dư Ngôn, hai người nói chuyện đi.”
Chị ấy quay người rời đi.
Sau khi chị ấy đi được một đoạn, Giang Nhuy đến gần Giang Tầm, hạ giọng nói: “Chị, vừa nãy chị đến muộn mất rồi, đáng tiếc không được chứng kiến một cảnh tượng đặc sắc. Chị không biết đâu, nữ ma đầu với bác cả vừa rồi mới đối đầu với nhau…”
Giang Tầm có vẻ lơ đãng, không nghe lọt tai cậu ấy đang nói cái gì. Cô dùng khóe mắt liếc sang nơi khác, vô tình nhìn thấy Phó Dĩ Hành đang cầm ly rượu quang minh chính đại bước về phía mình.
Trái im cô đập lệch một nhịp, chợt thấy anh nâng ly rượu trong tay lên, cười nói: “Giang tổng, thật là trùng hợp.”
Giang Tầm cố gắng bình tĩnh lại, nhàn nhạt cười đáp: “Phó tổng. “
Phó Dĩ Hành làm như không có gì xảy ra, “Hóa ra Giang Lăng là chị gái của em.”
Giang Tầm trừng mắt nhìn anh, đang định nói chuyện thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng huyên náo.
Suy nghĩ của cô nhất thời bị gián đoạn.
Giang Tầm theo tiếng động nhìn sang, chợt thấy các vị khách mời cùng dạt sang một bên, ở cửa ra vào xuất hiện một người đàn ông với vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
Anh ta yên lặng ngồi trên xe lăn, vẻ mặt hờ hững lãnh đạm, tất cả ánh đèn trong phòng tiệc đều đổ dồn lên người anh ta, dưới đáy mắt anh ta như đang phản chiếu ngàn vì sao. Nhưng cảm xúc trong ánh mắt anh ta rất mờ nhạt, biển sao đó nhanh chóng chìm vào bóng tối, bầu không khí xung quanh gần như bị hơi thở lạnh lẽo từ trên người anh lây nhiễm, dần dần đông cứng lại.
Đó là Chu Dư Ngôn, người mà ngày hôm nay sẽ đính hôn với Giang Lăng.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Giang Lăng đích thân đẩy xe lăn vào, thỉnh thoảng nghiêng người thì thầm gì đó với anh ta, trong ánh mắt không hề che giấu sự dịu dàng.
Nhìn cảnh tượng này, tâm trạng Giang Tầm không khỏi phức tạp.
Nếu không biết ẩn tình bên trong câu chuyện, cô sẽ thực sự cho rằng hai người họ rất tình cảm.
Giang Lăng đẩy Chu Dư Ngôn qua, khi gần tới nơi, chị ấy khẽ cười nói: “Dư Ngôn, để em giới thiệu với anh một chút, đây là em gái em.”
Giang Tầm vội vàng chào một tiếng: “Anh rể.”
Giang Lăng lại nhìn Giang Nhuy, giới thiệu: “Đây là em họ em, Giang Nhuy.”
Giang Nhuy cũng cất tiếng chào.
Chu Dư Ngôn lãnh đạm gật đầu.
Ánh mắt rơi vào trên người Phó Dĩ Hành, vẻ mặt Giang Lăng có chút hờ hững: “Còn về người này, anh ta không quan trọng, cũng không phải là người có liên quan, cho nên anh không cần biết.”
Phó Dĩ Hành cười: “Không sao, tôi với Chu tổng đây đã quen biết nhau từ lâu rồi.”
Chu Dư Ngôn nâng mắt nhìn anh, đôi mắt đen láy như vực thẳm, vừa trầm lắng vừa hững hờ, giọng nói lãnh đạm đến mức không nghe được bất kỳ cảm xúc gì: “Phó tổng.”
“Đã lâu không gặp, Chu tổng.” Phó Dĩ Hành khẽ cười. “Chúc mừng anh đính hôn.”
Chu Dư Ngôn nói: “Cảm ơn.”
Bầu không khí có vẻ không ổn.
Giang Lăng cũng nhận ra điều gì đó, kịp thời lên tiếng: “Tầm Tầm, ngồi xuống trước đi, chị và Dư Ngôn qua chào các vị khách khác.”
“Được ạ.” Giang Tầm ngoan ngoãn gật đầu, sau đó ngồi xuống vị trí chủ tiệc.
Không ngờ Phó Dĩ Hành cũng đi theo rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
Giang Tầm quay đầu nhìn anh, có chút khó tin.
Giang Lăng nén giận nhắc nhở: “Phó tổng, vị trí của anh ở đằng kia, xin anh đừng ngồi sai vị trí.”
Vẻ mặt Phó Dĩ Hành vô cùng tự nhiên: “Tôi có một số vấn đề hợp tác cần bàn bạc với Giang tổng, chỉ mượn tạm chỗ này một lát rồi đi ngay.”
Giang Lăng hít thở sâu vài hơi mới duy trì được nụ cười trên mặt: “Vẫn nên mời Phó tổng nhanh chóng về đúng vị trí của mình thì hơn, lễ đính hôn sắp bắt đầu rồi.”
Giang Nhuy ngồi sang một bên, thỉnh thoảng lại nhìn hai người với ánh mắt tò mò.
Đợi Giang Lăng và Chu Dư Ngôn rời khỏi, Phó Dĩ Hành mới nhìn về phía Giang Nhuy rồi dùng ánh mắt ra hiệu cho Giang Tầm: “Giang tổng, không giới thiệu một chút sao?”
Giang Tầm ở dưới bàn giẫm lên chân anh một cái, đồng thời ném cho anh một ánh mắt sắc như dao, nhưng trên mặt vẫn miễn cưỡng nở một nụ cười: “Phó tổng, đây là em họ của tôi, Giang Nhuy.”
Sau đó cô nhìn về phía Giang Nhuy, giới thiệu ngắn gọn: “Đây là Phó Dĩ Hành, chủ tịch của tập đoàn Quân Trạch.”
Giang Nhuy có chút khó hiểu, nhưng vì phép lịch sự nên vẫn mỉm cười với anh: “Chào anh.”
Chân Phó Dĩ Hành bị dẫm lên, nhưng anh vẫn im lặng. Lắc lắc ly rượu đỏ trong tay, anh thản nhiên nói: “Chào cậu, trước đây tôi có nghe Giang tổng nói gần đây cậu đang quay phim ở công trường?”
“Hả? À, vâng, đúng vậy.”
Giang Nhuy có chút bất ngờ, vô thức đáp lại một câu. Bầu không khí này rất kỳ lạ, cảm giác kỳ quặc trong lòng cậu ấy cũng càng lúc càng rõ ràng, nhất là khi đối mặt với Phó Dĩ Hành, cậu ấy cứ cảm thấy bị áp lực không thể giải thích được, cả người đều không thoải mái.
Giang Nhuy hơi cúi đầu đến gần Giang Tầm, vừa nhìn sang chỗ khác vừa thấp giọng nói: “Chị, hay là chị nói chuyện với anh ấy đi, em tránh sang chỗ khác trước…”
Giang Tầm lật đật túm cậu ấy lại, dùng ánh mắt cảnh cáo: “Không được, em không được đi.”
Giữ Giang Nhuy ngồi lại vị trí xong, cô quay đầu lại, nhếch miệng cười với Phó Dĩ Hành: “Không biết là Phó tổng định nói chuyện công việc gì với tôi thế nhỉ?”
Phó Dĩ Hành nhìn cô: “Liên quan đến phương án lập kế hoạch cho hạng mục mới… “
“Chờ đã.” Chưa đợi anh nói xong, Giang Tầm đã ngắt lời, “Phó tổng, bây giờ đang là thời gian riêng tư, tôi cảm thấy không thích hợp để bàn công việc cho lắm. Muốn bàn chuyện công việc thì mời anh để tới thời gian làm việc rồi hẵng bàn.”
Cô lại bày ra một nụ cười: “Anh vẫn nên tranh thủ trở về chỗ ngồi của mình thì hơn.”
Phó Dĩ Hành không nói nữa, im lặng nhìn Giang Tầm. Vài giây sau, cuối cùng anh cũng chậm rãi đứng dậy, ánh mắt sâu sa nhìn cô: “Nếu Giang tổng đã nói như vậy, vậy thì thứ Hai mời Giang tổng đích thân đến gặp tôi bàn chuyện này.”
Giang Tầm hít sâu một hơi, nhưng trên mặt vẫn duy trì một nụ cười tiêu chuẩn: “Được, tôi sẽ nhớ.”
***
Ở chiếc bàn gần cửa ra vào, Tần Dĩnh Xuyên vẫn luôn chăm chú dõi theo bóng dáng của Phó Dĩ Hành.
Tô Khả Lam liếc nhìn Tần Dĩnh Xuyên, ra vẻ lơ đãng nói chuyện với bạn nữ đang ngồi bên cạnh: “Lần trước khi đến tháp Minh Châu tình cờ gặp được Phó tổng với vợ của anh ấy.”
“Phó tổng kết hôn rồi ư?” Bạn nữ ngạc nhiên hỏi, “Vậy tại sao hôm nay không thấy anh ấy mang theo vợ mình?”
“Ừm, hình như vợ của Phó tổng sức khỏe không được tốt lắm, ngay cả ra gió cũng không được.” Tô Khả Lam nhấp ngụm sâm panh, lại nở một nụ cười nhàn nhạt, “Chắc vì như vậy nên Phó tổng mới không dẫn vợ anh ấy đến đây.”
Sau khi kết thúc các thủ tục đính hôn, Giang Lăng đẩy Chu Dư Ngôn đi xung quanh các bàn khách mời.
Phòng tiệc lại tiếp tục trạng thái ăn uống linh đình.
Người đến rồi đi dần dần thưa thớt, sự chú ý vào khu vực chủ tiệc cũng ít đi.
Giang Nhuy ghé sát vào người Giang Tầm, hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Chị, sao em cứ cảm thấy thái độ của Phó tổng đối với chị hình như hơi kỳ lạ?”
Giang Tầm nhìn cậu ấy, kỳ quái nói: “Lạ chỗ nào?”
Giang Nhuy đảo mắt quanh một vòng, sau đó thấp giọng nói: “Hình như anh ta có hứng thú với chị đúng không?”
Giang Tầm hơi cứng người lại, thu hồi tầm mắt: “Em đang nói nhảm gì vậy? Chắc chỉ là ảo giác của em thôi.”
“Sao có thể?” Giang Nhuy sửng sốt, sau đó bắt đầu phân tích với cô, “Théo góc nhìn của đàn ông thì anh ta tuyệt đối có hứng thú với chị! Chị nhất định phải cẩn thận, em nghĩ anh ta không có ý tốt đâu. Phải rồi, chuyện này tốt nhất chị nên nói với anh rể đi… “
Giang Tầm đang nói chuyện với cậu ấy, nhưng ánh mắt lại vô thức liếc nhìn đám người.
Ngay lập tức, tầm mắt của cô và Phó Dĩ Hành bắt gặp nhau.
Anh như thể chỉ vô tình nhìn về phía cô, ánh mắt vừa nghiền ngẫm vừa sâu thẳm.
Bầu không khí này thực sự khiến người khác rất khó chịu, Giang Tầm nhanh chóng thu hồi tầm mắt, bưng cốc nước cam lên uống một ngụm. Cô không muốn ở cùng chỗ với Phó Dĩ Hành, vì vậy liền tìm cớ đi vệ sinh.
Nhìn cô rời đi từ cửa bên, Tần Dĩnh Xuyên cầm chiếc ly trên bàn lên, bình tĩnh đứng lên khỏi chỗ ngồi, đi về phía Phó Dĩ Hành.
“Phó tổng, tôi mời anh một ly được không?”
Phó Dĩ Hành quay đầu lại, chạm ly với anh ấy: “Tần tổng cũng đến dự tiệc đính hôn à?”
“Đúng vậy.”
Tần Dĩnh Xuyên hơi dừng lại, sau đó hỏi: “Phó tổng, bây giờ anh có thời gian nói chuyện không?”
Phó Dĩ Hành mặt không đổi sắc, vươn tay nói: “Mời.”
Bước ra khỏi cửa bên hông, hai người đến một nơi vắng người qua lại.
Phó Dĩ Hành dừng lại, hỏi: “Tần tổng muốn nói chuyện gì?”
Tần Dĩnh Xuyên nhìn người trước mặt với vẻ mặt lạnh lùng: “Phó tổng, lần sau nêu anh muốn nói đến chuyện hợp tác, hy vọng anh có thể trực tiếp liên hệ với tôi, tôi có thể nói chuyện với anh. Đừng làm khó đối tác của tôi ở những nơi công cộng như vậy.”
Phó Dĩ Hành mỉm cười, ra vẻ khó hiểu: “Liên quan đến vấn đề lập kế hoạch, Tần tổng cũng có thể bàn bạc sao? “
Tần Dĩnh Xuyên sửng sốt: “Tôi– “
Phó Dĩ Hành chậm rãi nói: “Nếu Tần tổng muốn nói gì thì cứ việc nói thẳng, không cần rào trước đón sau làm mất thời gian”.
“Phó tổng”.
Tần Dĩnh Xuyên rơi vào trầm mặc, sau đó đột nhiên hỏi: “Đối với Tiểu tầm, anh dự định như thế nào?”
“Dự định cái gì?” Phó Dĩ Hành hơi nhướng mày, “Lời này của Tần tổng là có ý gì?”
Tần Dĩnh Xuyên nghiêm túc nói: “Tôi chỉ muốn hỏi anh là anh đặt Tiểu Tầm ở vị trí nào?”
Vẻ mặt Phó Dĩ Hành vẫn rất bình tĩnh, đưa ra một câu trả lời nước đôi: “Giang tổng không phải là đối tác của tôi sao?
“Đối tác?” Tần Dĩnh Xuyên chế nhạo, “Nếu như vậy thì tại sao Phó tổng lại ở trước mặt tôi——”
Phó Dĩ Hành nhìn anh: “Có phải Tần tổng đã hiểu lầm gì đó rồi không?”
Tần Dĩnh Xuyên đáp trả lại bằng ánh mắt sắc bén: “Nếu Phó tổng đã kết hôn rồi, sao vẫn còn muốn trêu đùa cô ấy như vậy?”
“Sử dụng thủ đoạn đe dọa và dụ dỗ để ép buộc một cô gái, khiến cô ấy trở thành một người không thể bước ra ngoài ánh sáng, đây có phải là phong cách của anh không? Anh thậm chí còn ép cô ấy bỏ đứa bé— “
“Chờ đã, anh nói cái gì? Bỏ đứa bé? “
Phó Dĩ Hành lập tức bắt được trọng điểm, khuôn mặt dần trở nên nghiêm nghị: “Chuyện này là thế nào? Từ đâu mà Tần tổng biết được?”
Đôi mắt của Tần Dĩnh Xuyên tối sầm lại, giọng điệu ẩn chứa sự tức giận: “Tôi vô tình nhìn thấy thứ đó …”
“Tôi nghĩ, có lẽ Tần tổng đã thực sự hiểu lầm gì đó rồi.” Phó Dĩ Hành đột nhiên cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt.
“Có điều, tôi vẫn rất cảm ơn anh. Người đầu tiên anh tìm đến là tôi chứ không phải cô ấy.” Nụ cười của anh lại nhạt dần, giọng nói cũng hờ hững hơn, “Tôi không muốn cô ấy phải chịu bất kỳ sự chất vấn hay tổn thương nào.”
Tần Dĩnh Xuyên thoáng giật mình, nhưng Phó Dĩ Hành không cho anh ta cơ hội để nói.
“Tôi và cô ấy không phải là kiểu quan hệ như anh tưởng tượng. Tuy nhiên, tôi đã hứa với cô ấy là sẽ giữ bí mật.”
“Tôi tôn trọng ý kiến của cô ấy, vậy nên tôi chỉ có thể nói khi cô ấy sẵn lòng để tôi nói với anh.”
Anh chậm rãi nói: “Anh cũng có thể trực tiếp hỏi cô ấy, chỉ cần cô ấy chịu nói cho anh biết.”
“Về chuyện anh vừa nói tôi sẽ đi xác nhận lại. Còn những chuyện khác, không phiền Tần tổng phải hao tâm tổn trí.”
“Xin lỗi không tiếp chuyện được.”
Hờ hững ném lại một câu xong, Phó Dĩ Hành xoay người rời đi.
Tần Dĩnh Xuyên sững sờ đứng im tại chỗ.
***
Mãi cho đến khi tàn tiệc, các khách mời lần lượt rời khỏi địa điểm.
Giang Tầm là người nhà của Giang Lăng nên dĩ nhiên phải nán lại để xử lý các chuyện phía sau, trở thành nhóm cuối cùng rời khỏi khách sạn.
Giang Tầm đang nói chuyện với Giang Lăng, khóe mắt đột nhiên bắt gặp một bóng người đang từ từ tiến lại gần cô.
“Phu nhân, đến giờ về nhà rồi.”
Phải năm phút trôi qua, sự chú ý rơi vào người cô mới từ từ biến mất.
Giang Tầm thấp giọng nói với Giang Lăng: “Chị, hôm nay là tiệc đính hôn của chị, làm như vậy hình như không tốt lắm đâu?”
Giang Lăng khẽ cười, “Có gì mà không tốt? Hôm nay vốn dĩ là chị muốn giới thiệu em với mọi người mà.”
Đúng lúc này, Giang Nhuy đi tới: “Chị Giang Lăng, trợ lý của chị nhờ em báo với chị là anh Chu đã đến rồi.”
Giang Lăng có chút sửng sốt, nụ cười trên mặt dần nhạt đi: “Được, chị biết rồi. Chị đi qua đó đón Dư Ngôn, hai người nói chuyện đi.”
Chị ấy quay người rời đi.
Sau khi chị ấy đi được một đoạn, Giang Nhuy đến gần Giang Tầm, hạ giọng nói: “Chị, vừa nãy chị đến muộn mất rồi, đáng tiếc không được chứng kiến một cảnh tượng đặc sắc. Chị không biết đâu, nữ ma đầu với bác cả vừa rồi mới đối đầu với nhau…”
Giang Tầm có vẻ lơ đãng, không nghe lọt tai cậu ấy đang nói cái gì. Cô dùng khóe mắt liếc sang nơi khác, vô tình nhìn thấy Phó Dĩ Hành đang cầm ly rượu quang minh chính đại bước về phía mình.
Trái im cô đập lệch một nhịp, chợt thấy anh nâng ly rượu trong tay lên, cười nói: “Giang tổng, thật là trùng hợp.”
Giang Tầm cố gắng bình tĩnh lại, nhàn nhạt cười đáp: “Phó tổng. “
Phó Dĩ Hành làm như không có gì xảy ra, “Hóa ra Giang Lăng là chị gái của em.”
Giang Tầm trừng mắt nhìn anh, đang định nói chuyện thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng huyên náo.
Suy nghĩ của cô nhất thời bị gián đoạn.
Giang Tầm theo tiếng động nhìn sang, chợt thấy các vị khách mời cùng dạt sang một bên, ở cửa ra vào xuất hiện một người đàn ông với vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
Anh ta yên lặng ngồi trên xe lăn, vẻ mặt hờ hững lãnh đạm, tất cả ánh đèn trong phòng tiệc đều đổ dồn lên người anh ta, dưới đáy mắt anh ta như đang phản chiếu ngàn vì sao. Nhưng cảm xúc trong ánh mắt anh ta rất mờ nhạt, biển sao đó nhanh chóng chìm vào bóng tối, bầu không khí xung quanh gần như bị hơi thở lạnh lẽo từ trên người anh lây nhiễm, dần dần đông cứng lại.
Đó là Chu Dư Ngôn, người mà ngày hôm nay sẽ đính hôn với Giang Lăng.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Giang Lăng đích thân đẩy xe lăn vào, thỉnh thoảng nghiêng người thì thầm gì đó với anh ta, trong ánh mắt không hề che giấu sự dịu dàng.
Nhìn cảnh tượng này, tâm trạng Giang Tầm không khỏi phức tạp.
Nếu không biết ẩn tình bên trong câu chuyện, cô sẽ thực sự cho rằng hai người họ rất tình cảm.
Giang Lăng đẩy Chu Dư Ngôn qua, khi gần tới nơi, chị ấy khẽ cười nói: “Dư Ngôn, để em giới thiệu với anh một chút, đây là em gái em.”
Giang Tầm vội vàng chào một tiếng: “Anh rể.”
Giang Lăng lại nhìn Giang Nhuy, giới thiệu: “Đây là em họ em, Giang Nhuy.”
Giang Nhuy cũng cất tiếng chào.
Chu Dư Ngôn lãnh đạm gật đầu.
Ánh mắt rơi vào trên người Phó Dĩ Hành, vẻ mặt Giang Lăng có chút hờ hững: “Còn về người này, anh ta không quan trọng, cũng không phải là người có liên quan, cho nên anh không cần biết.”
Phó Dĩ Hành cười: “Không sao, tôi với Chu tổng đây đã quen biết nhau từ lâu rồi.”
Chu Dư Ngôn nâng mắt nhìn anh, đôi mắt đen láy như vực thẳm, vừa trầm lắng vừa hững hờ, giọng nói lãnh đạm đến mức không nghe được bất kỳ cảm xúc gì: “Phó tổng.”
“Đã lâu không gặp, Chu tổng.” Phó Dĩ Hành khẽ cười. “Chúc mừng anh đính hôn.”
Chu Dư Ngôn nói: “Cảm ơn.”
Bầu không khí có vẻ không ổn.
Giang Lăng cũng nhận ra điều gì đó, kịp thời lên tiếng: “Tầm Tầm, ngồi xuống trước đi, chị và Dư Ngôn qua chào các vị khách khác.”
“Được ạ.” Giang Tầm ngoan ngoãn gật đầu, sau đó ngồi xuống vị trí chủ tiệc.
Không ngờ Phó Dĩ Hành cũng đi theo rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
Giang Tầm quay đầu nhìn anh, có chút khó tin.
Giang Lăng nén giận nhắc nhở: “Phó tổng, vị trí của anh ở đằng kia, xin anh đừng ngồi sai vị trí.”
Vẻ mặt Phó Dĩ Hành vô cùng tự nhiên: “Tôi có một số vấn đề hợp tác cần bàn bạc với Giang tổng, chỉ mượn tạm chỗ này một lát rồi đi ngay.”
Giang Lăng hít thở sâu vài hơi mới duy trì được nụ cười trên mặt: “Vẫn nên mời Phó tổng nhanh chóng về đúng vị trí của mình thì hơn, lễ đính hôn sắp bắt đầu rồi.”
Giang Nhuy ngồi sang một bên, thỉnh thoảng lại nhìn hai người với ánh mắt tò mò.
Đợi Giang Lăng và Chu Dư Ngôn rời khỏi, Phó Dĩ Hành mới nhìn về phía Giang Nhuy rồi dùng ánh mắt ra hiệu cho Giang Tầm: “Giang tổng, không giới thiệu một chút sao?”
Giang Tầm ở dưới bàn giẫm lên chân anh một cái, đồng thời ném cho anh một ánh mắt sắc như dao, nhưng trên mặt vẫn miễn cưỡng nở một nụ cười: “Phó tổng, đây là em họ của tôi, Giang Nhuy.”
Sau đó cô nhìn về phía Giang Nhuy, giới thiệu ngắn gọn: “Đây là Phó Dĩ Hành, chủ tịch của tập đoàn Quân Trạch.”
Giang Nhuy có chút khó hiểu, nhưng vì phép lịch sự nên vẫn mỉm cười với anh: “Chào anh.”
Chân Phó Dĩ Hành bị dẫm lên, nhưng anh vẫn im lặng. Lắc lắc ly rượu đỏ trong tay, anh thản nhiên nói: “Chào cậu, trước đây tôi có nghe Giang tổng nói gần đây cậu đang quay phim ở công trường?”
“Hả? À, vâng, đúng vậy.”
Giang Nhuy có chút bất ngờ, vô thức đáp lại một câu. Bầu không khí này rất kỳ lạ, cảm giác kỳ quặc trong lòng cậu ấy cũng càng lúc càng rõ ràng, nhất là khi đối mặt với Phó Dĩ Hành, cậu ấy cứ cảm thấy bị áp lực không thể giải thích được, cả người đều không thoải mái.
Giang Nhuy hơi cúi đầu đến gần Giang Tầm, vừa nhìn sang chỗ khác vừa thấp giọng nói: “Chị, hay là chị nói chuyện với anh ấy đi, em tránh sang chỗ khác trước…”
Giang Tầm lật đật túm cậu ấy lại, dùng ánh mắt cảnh cáo: “Không được, em không được đi.”
Giữ Giang Nhuy ngồi lại vị trí xong, cô quay đầu lại, nhếch miệng cười với Phó Dĩ Hành: “Không biết là Phó tổng định nói chuyện công việc gì với tôi thế nhỉ?”
Phó Dĩ Hành nhìn cô: “Liên quan đến phương án lập kế hoạch cho hạng mục mới… “
“Chờ đã.” Chưa đợi anh nói xong, Giang Tầm đã ngắt lời, “Phó tổng, bây giờ đang là thời gian riêng tư, tôi cảm thấy không thích hợp để bàn công việc cho lắm. Muốn bàn chuyện công việc thì mời anh để tới thời gian làm việc rồi hẵng bàn.”
Cô lại bày ra một nụ cười: “Anh vẫn nên tranh thủ trở về chỗ ngồi của mình thì hơn.”
Phó Dĩ Hành không nói nữa, im lặng nhìn Giang Tầm. Vài giây sau, cuối cùng anh cũng chậm rãi đứng dậy, ánh mắt sâu sa nhìn cô: “Nếu Giang tổng đã nói như vậy, vậy thì thứ Hai mời Giang tổng đích thân đến gặp tôi bàn chuyện này.”
Giang Tầm hít sâu một hơi, nhưng trên mặt vẫn duy trì một nụ cười tiêu chuẩn: “Được, tôi sẽ nhớ.”
***
Ở chiếc bàn gần cửa ra vào, Tần Dĩnh Xuyên vẫn luôn chăm chú dõi theo bóng dáng của Phó Dĩ Hành.
Tô Khả Lam liếc nhìn Tần Dĩnh Xuyên, ra vẻ lơ đãng nói chuyện với bạn nữ đang ngồi bên cạnh: “Lần trước khi đến tháp Minh Châu tình cờ gặp được Phó tổng với vợ của anh ấy.”
“Phó tổng kết hôn rồi ư?” Bạn nữ ngạc nhiên hỏi, “Vậy tại sao hôm nay không thấy anh ấy mang theo vợ mình?”
“Ừm, hình như vợ của Phó tổng sức khỏe không được tốt lắm, ngay cả ra gió cũng không được.” Tô Khả Lam nhấp ngụm sâm panh, lại nở một nụ cười nhàn nhạt, “Chắc vì như vậy nên Phó tổng mới không dẫn vợ anh ấy đến đây.”
Sau khi kết thúc các thủ tục đính hôn, Giang Lăng đẩy Chu Dư Ngôn đi xung quanh các bàn khách mời.
Phòng tiệc lại tiếp tục trạng thái ăn uống linh đình.
Người đến rồi đi dần dần thưa thớt, sự chú ý vào khu vực chủ tiệc cũng ít đi.
Giang Nhuy ghé sát vào người Giang Tầm, hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Chị, sao em cứ cảm thấy thái độ của Phó tổng đối với chị hình như hơi kỳ lạ?”
Giang Tầm nhìn cậu ấy, kỳ quái nói: “Lạ chỗ nào?”
Giang Nhuy đảo mắt quanh một vòng, sau đó thấp giọng nói: “Hình như anh ta có hứng thú với chị đúng không?”
Giang Tầm hơi cứng người lại, thu hồi tầm mắt: “Em đang nói nhảm gì vậy? Chắc chỉ là ảo giác của em thôi.”
“Sao có thể?” Giang Nhuy sửng sốt, sau đó bắt đầu phân tích với cô, “Théo góc nhìn của đàn ông thì anh ta tuyệt đối có hứng thú với chị! Chị nhất định phải cẩn thận, em nghĩ anh ta không có ý tốt đâu. Phải rồi, chuyện này tốt nhất chị nên nói với anh rể đi… “
Giang Tầm đang nói chuyện với cậu ấy, nhưng ánh mắt lại vô thức liếc nhìn đám người.
Ngay lập tức, tầm mắt của cô và Phó Dĩ Hành bắt gặp nhau.
Anh như thể chỉ vô tình nhìn về phía cô, ánh mắt vừa nghiền ngẫm vừa sâu thẳm.
Bầu không khí này thực sự khiến người khác rất khó chịu, Giang Tầm nhanh chóng thu hồi tầm mắt, bưng cốc nước cam lên uống một ngụm. Cô không muốn ở cùng chỗ với Phó Dĩ Hành, vì vậy liền tìm cớ đi vệ sinh.
Nhìn cô rời đi từ cửa bên, Tần Dĩnh Xuyên cầm chiếc ly trên bàn lên, bình tĩnh đứng lên khỏi chỗ ngồi, đi về phía Phó Dĩ Hành.
“Phó tổng, tôi mời anh một ly được không?”
Phó Dĩ Hành quay đầu lại, chạm ly với anh ấy: “Tần tổng cũng đến dự tiệc đính hôn à?”
“Đúng vậy.”
Tần Dĩnh Xuyên hơi dừng lại, sau đó hỏi: “Phó tổng, bây giờ anh có thời gian nói chuyện không?”
Phó Dĩ Hành mặt không đổi sắc, vươn tay nói: “Mời.”
Bước ra khỏi cửa bên hông, hai người đến một nơi vắng người qua lại.
Phó Dĩ Hành dừng lại, hỏi: “Tần tổng muốn nói chuyện gì?”
Tần Dĩnh Xuyên nhìn người trước mặt với vẻ mặt lạnh lùng: “Phó tổng, lần sau nêu anh muốn nói đến chuyện hợp tác, hy vọng anh có thể trực tiếp liên hệ với tôi, tôi có thể nói chuyện với anh. Đừng làm khó đối tác của tôi ở những nơi công cộng như vậy.”
Phó Dĩ Hành mỉm cười, ra vẻ khó hiểu: “Liên quan đến vấn đề lập kế hoạch, Tần tổng cũng có thể bàn bạc sao? “
Tần Dĩnh Xuyên sửng sốt: “Tôi– “
Phó Dĩ Hành chậm rãi nói: “Nếu Tần tổng muốn nói gì thì cứ việc nói thẳng, không cần rào trước đón sau làm mất thời gian”.
“Phó tổng”.
Tần Dĩnh Xuyên rơi vào trầm mặc, sau đó đột nhiên hỏi: “Đối với Tiểu tầm, anh dự định như thế nào?”
“Dự định cái gì?” Phó Dĩ Hành hơi nhướng mày, “Lời này của Tần tổng là có ý gì?”
Tần Dĩnh Xuyên nghiêm túc nói: “Tôi chỉ muốn hỏi anh là anh đặt Tiểu Tầm ở vị trí nào?”
Vẻ mặt Phó Dĩ Hành vẫn rất bình tĩnh, đưa ra một câu trả lời nước đôi: “Giang tổng không phải là đối tác của tôi sao?
“Đối tác?” Tần Dĩnh Xuyên chế nhạo, “Nếu như vậy thì tại sao Phó tổng lại ở trước mặt tôi——”
Phó Dĩ Hành nhìn anh: “Có phải Tần tổng đã hiểu lầm gì đó rồi không?”
Tần Dĩnh Xuyên đáp trả lại bằng ánh mắt sắc bén: “Nếu Phó tổng đã kết hôn rồi, sao vẫn còn muốn trêu đùa cô ấy như vậy?”
“Sử dụng thủ đoạn đe dọa và dụ dỗ để ép buộc một cô gái, khiến cô ấy trở thành một người không thể bước ra ngoài ánh sáng, đây có phải là phong cách của anh không? Anh thậm chí còn ép cô ấy bỏ đứa bé— “
“Chờ đã, anh nói cái gì? Bỏ đứa bé? “
Phó Dĩ Hành lập tức bắt được trọng điểm, khuôn mặt dần trở nên nghiêm nghị: “Chuyện này là thế nào? Từ đâu mà Tần tổng biết được?”
Đôi mắt của Tần Dĩnh Xuyên tối sầm lại, giọng điệu ẩn chứa sự tức giận: “Tôi vô tình nhìn thấy thứ đó …”
“Tôi nghĩ, có lẽ Tần tổng đã thực sự hiểu lầm gì đó rồi.” Phó Dĩ Hành đột nhiên cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt.
“Có điều, tôi vẫn rất cảm ơn anh. Người đầu tiên anh tìm đến là tôi chứ không phải cô ấy.” Nụ cười của anh lại nhạt dần, giọng nói cũng hờ hững hơn, “Tôi không muốn cô ấy phải chịu bất kỳ sự chất vấn hay tổn thương nào.”
Tần Dĩnh Xuyên thoáng giật mình, nhưng Phó Dĩ Hành không cho anh ta cơ hội để nói.
“Tôi và cô ấy không phải là kiểu quan hệ như anh tưởng tượng. Tuy nhiên, tôi đã hứa với cô ấy là sẽ giữ bí mật.”
“Tôi tôn trọng ý kiến của cô ấy, vậy nên tôi chỉ có thể nói khi cô ấy sẵn lòng để tôi nói với anh.”
Anh chậm rãi nói: “Anh cũng có thể trực tiếp hỏi cô ấy, chỉ cần cô ấy chịu nói cho anh biết.”
“Về chuyện anh vừa nói tôi sẽ đi xác nhận lại. Còn những chuyện khác, không phiền Tần tổng phải hao tâm tổn trí.”
“Xin lỗi không tiếp chuyện được.”
Hờ hững ném lại một câu xong, Phó Dĩ Hành xoay người rời đi.
Tần Dĩnh Xuyên sững sờ đứng im tại chỗ.
***
Mãi cho đến khi tàn tiệc, các khách mời lần lượt rời khỏi địa điểm.
Giang Tầm là người nhà của Giang Lăng nên dĩ nhiên phải nán lại để xử lý các chuyện phía sau, trở thành nhóm cuối cùng rời khỏi khách sạn.
Giang Tầm đang nói chuyện với Giang Lăng, khóe mắt đột nhiên bắt gặp một bóng người đang từ từ tiến lại gần cô.
“Phu nhân, đến giờ về nhà rồi.”