Giang Tầm bước chân dừng lại, ngoảnh đầu nhìn anh: “Vừa rồi ở trong phòng bao, Phó tổng làm như vậy là có ý gì?”
Phó Dĩ Hành cũng dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Giang Tầm, trong mắt như có ý cười: “Không phải phu nhân là người nhắc câu ‘khách tùy theo ý chủ’ trước sao?”
Anh từ tốn nói: “Nếu khách đã tùy theo ý chủ thì anh chỉ gọi món dựa theo sở thích của vợ anh thôi mà. Có gì không đúng sao?”
“Không có gì sai cả.” Giang Tầm đáp lại bằng một nụ cười, giọng điệu đầy ẩn ý cảnh cáo, “Nhưng nếu anh trước mặt đàn anh và Viên Viên nói bậy nói bạ, vậy thì điều 17 trong điều khoản của hợp đồng sẽ trực tiếp có hiệu lực.”
Điều 17 của hợp đồng tiền hôn nhân quy định rằng, nếu một bên chủ động tiết lộ quan hệ hôn nhân của cả hai cho bên thứ ba mà không được sự cho phép của đối phương, tức là đã vi phạm hợp đồng, vậy thì bên bị hại có quyền đưa ra bất kỳ yêu cầu nào đối với bên vi phạm, bao gồm cả việc ly hôn.
Vừa quay đầu lại, cô đã nghe thấy tiếng cười nhàn nhạt của Phó Dĩ Hành: “Nhưng nếu bọn họ tự đoán ra thì không liên quan gì đến anh.”
Giang Tầm nghiêng người, hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén khóe miệng cứng nhắc: “Phó Dĩ Hành, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Dáng vẻ của Phó Dĩ Hành rất ung dung, giọng điệu thì bình tĩnh: “Cũng không có gì, anh chỉ muốn nhắc phu nhân rằng kể từ khi thỏa thuận trong hợp đồng được ký, anh vẫn phải có ý thức tuân thủ các điều khoản trong bản hợp đồng thôi.”
Anh dừng lại, ra vẻ nhắc nhở: “Nếu không vi phạm thỏa thuận, điều 17 sẽ không bao giờ có hiệu lực. “
Giang Tầm tức giận đến bật cười: “Rốt cuộc là ai luôn tìm lỗ hổng trong hợp đồng để lách luật?”
Phó Dĩ Hành đính chính: “Giang tổng, pháp luật không cấm như vậy. Những thứ không được quy định trong điều khoản của hợp đồng thì không được tính là lách luật. “
Giang Tầm nhìn anh vài giây, đột nhiên mỉm cười: “Vậy thì Phó tổng, anh phải cẩn thận đấy, đừng để tôi bắt được thóp.”
“Xin phu nhân cứ yên tâm, tuyệt đối— ” Anh dừng lại một lúc, ánh mắt ngậm ý cười, “Sẽ không.”
Hai người đứng ở lối ra vào giữa phòng bao và đại sảnh đối mặt với nhau, khí chất của cả hai khiến cho người khác không khỏi ngoái đầu nhìn lại. Một cô phục vụ bước tới, dè dặt hỏi: “Chào hai vị, xin hỏi … hai người có cần hỗ trợ gì không ạ?”
Giang Tầm là người hoàn hồn đầu tiên, thu lại ánh mắt, lịch sự hỏi một câu: “Xin hỏi nhà vệ sinh ở đâu?”
Nhân viên phục vụ vội vàng chỉ về một hướng: “Rẽ trái ở phía trước là tới.”
“Được, cám ơn.”
Giang Tầm gật đầu với cô ấy rồi bỏ đi mà không ngoái đầu nhìn lại.
Phó Dĩ Hành khẽ cười, nhìn cô rẽ vào khúc cua rồi quay lại phòng bao.
***
Trong phòng riêng.
Trương Viên Viên như trút được gánh nặng tựa lưng vào ghế, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng kết thúc rồi. Tôi thật sự rất sợ Giang tổng sẽ đánh nhau với Phó tổng.”
Tần Dĩnh Xuyên nhìn cô, hoài nghi hỏi: “Sao cô lại nói như vậy?”
“Ủa? Tần tổng, anh không biết sao?” Trương Viên Viên có chút kinh ngạc, vô thức nhích người tới, thấp giọng nói, “Giang tổng rất chán ghét Phó tổng, thậm chí còn chế ảnh của anh ấy thành nhiều biểu tượng cảm xúc khác nhau, thay phiên đổi mới mỗi ngày, hơn nữa còn gửi rất nhiều vào nhóm.”
Cô ấy lại bổ sung: “Là trong nhóm công việc của chúng ta ấy, chắc là anh cũng nhìn thấy rồi đúng không?”
“Ừm.” Tần Dĩnh Xuyên hơi dừng lại, sau đó lại hỏi: “Nhưng tại sao cô nghĩ rằng đó là chán ghét? “
Trương Viên Viên nói. “Phải đến mức làm gói biểu cảm như vậy thì chỉ có anti-fan mới có thể làm được. “
Tần Dĩnh Xuyên khẽ cau mày: “Vậy Viên Viên, Tiểu Tầm có nói chuyện gì về Phó tổng với cô không? “
“Chắc là không. Ngoại trừ công việc ra thì tôi chưa từng nghe cô ấy nhắc đến tên Phó tổng.” Cô ấy thắc mắc, “Tần tổng, sao anh lại hỏi vậy?”
Vẻ mặt Tần Dĩnh Xuyên vẫn rất trầm tĩnh: “Không có gì, chỉ là tùy tiện hỏi thôi.”
Anh ấy nghĩ ngợi rồi nói: “Viên Viên, nếu Tiểu Tầm và Phó tổng đã có mâu thuẫn với nhau, buổi chiều khi đến tập đoàn Quân Trạch cô nên chú ý hơn một chút, có chuyện gì thì nhớ gọi cho tôi càng sớm càng tốt.”
Trương Viên Viên gật đầu đồng ý: “Được. Tần tổng, anh đừng lo lắng, tôi sẽ thông báo cho anh đầu tiên.”
Lúc này, tiếng bước chân ngoài cửa dần dần tới gần.
Có người nào đó đã trở lại.
Trương Viên Viên theo phản xạ có điều kiện lập tức ngồi thẳng người dậy.
Phó Dĩ Hành đẩy cửa bước vào.
“Xin lỗi, để mọi người đợi lâu rồi.”
“Không sao, Phó tổng, anh khách sáo quá rồi.” Trương Viên Viên vội xua tay.
Tần Dĩnh Xuyên không nói gì.
Phó Dĩ Hành trở lại chỗ ngồi của mình, đặt điện thoại sang một bên, quay sang nhìn Tần Dĩnh Xuyên rồi nói một cách tự nhiên: “Tần tổng, dự án tự truyền thông mà anh nói với tôi ở hội thảo khởi nghiệp lần trước, sau khi trở về tôi có tìm hiểu qua một chút, cũng rất có hứng thú. “
Tần Dĩnh Xuyên sững người hai giây mới hỏi lại: “Phó tổng định đầu tư vào mảng này sao? “
Phó Dĩ Hành khẽ cười: “Đúng là có suy nghĩ này, nhưng đối với mảng này tôi vẫn chưa hiểu biết lắm. Có một số thắc mắc không biết là Tần tổng có thể giúp tôi giải thích được không? “
Tần Dĩnh Xuyên liếc nhìn anh, vẻ mặt thản nhiên: “Tất nhiên được rồi.”
Trương Viên Viên ngồi một bên lắng nghe cuộc nói chuyện giữa hai người.
Nội dung thảo luận của bọn họ là tự truyền thông* mà Trương Viên Viên quen thuộc, nhưng cũng xen lẫn rất nhiều thuật ngữ phức tạp trong ngành, cô ấy chỉ có một chút kiến thức, dần dần không theo kịp suy nghĩ của hai người.
(Tự truyền thông: tin tức hoặc nội dung khác được xuất bản trên các tài khoản mạng xã hội hoạt động độc lập.)
Giang Tầm vẫn chưa quay lại, cô ấy có chút nhàm chán, dứt khoát cúi đầu nghịch điện thoại.
“Thì ra là như vậy. Xem ra tôi vẫn là kẻ ngoại đạo trong lĩnh vực truyền thông.” Phó tổng cười nói, “Xem ra sau này tôi phải nhờ Tần tổng chỉ dạy nhiều hơn rồi.”
Tần Dĩnh Xuyên mặt không chút gợn sóng: “Chỉ dạy thì không dám, giao lưu trao đổi với nhau là được rồi.”
“Phải rồi Tần tổng, tôi nhớ là chúng ta chưa thêm bạn bè đúng không?” Phó tổng nhấc điện thoại lên, đổi chủ đề, “Chi bằng chúng ta thêm bạn bè nhé, để sau này tiện liên lạc?”
Tần Dĩnh Xuyên trầm mặc vài giây, “Được.”
Anh ấy lấy điện thoại ra, kết bạn với Phó Dĩ Hành.
Thời điểm làm xong xác minh, Tần Dĩnh Xuyên nhìn thấy ảnh đại diện WeChat của Phó Dĩ Hành thì có chút giật mình.
Ánh mắt anh ấy dừng lại vài giây trên màn hình điện thoại, sau đó vô thức liếc nhìn Phó Dĩ Hành.
Phó Dĩ Hành vẫn đang nhìn vào điện thoại, không để ý đến hướng nhìn của anh ấy.
Tần Dĩnh Xuyên cúi đầu, dùng ngón tay lướt nhẹ màn hình, cuối cùng dừng lại trên khung chat với Giang Tầm.
Giang Tầm vừa thay đổi ảnh đại diện của mình cách đây hai tuần.
Ảnh đại diện WeChat của cô ban đầu giống với ảnh đại diện trên Weibo của cô, là một con mèo vẽ bằng tay, trên tay đang ngạo nghễ cầm một con cá muối.
Mà ảnh đại diện mới được thay đổi vẫn là con mèo, nhưng hành động đã thay đổi – con mèo đập con cá muối xuống đất với một tiếng “bốp”.
Và con cá muối này …
Gần giống với con cá muối trên ảnh đại diện WeChat của Phó Dĩ Hành.
Cũng là con cá muối nằm trong tay con mèo trên ảnh đại diện của Giang Tầm.
Tần Dĩnh Xuyên nhớ, ngày Giang Tầm thay đổi ảnh đại diện WeChat của mình, cô cũng đăng một bộ chín biểu tượng cảm xúc của mèo và cá muối trong Khoảnh khắc của mình.
Đó là con mèo đập mạnh con cá muối, con mèo nhảy giẫm lên con cá muối, con mèo cắn con cá muối, con mèo tát con cá muối, con mèo chiên con cá muối, con mèo nướng con cá muối …
Nếu đặt ảnh đại diện của của Phó Dĩ Hành và Giang Tầm ở cạnh nhau, rõ ràng là …
Tần Dĩnh Xuyên siết chặt điện thoại.
Trả lời tin nhắn xong, Phó Dĩ Hành cất điện thoại, nhìn về phí Tần Dĩnh Xuyên, cười nói: “Tần tổng, vậy chúng ta giữ liên lạc nhé?”
Tần Dĩnh Xuyên thu lại suy nghĩ, ngẩng đầu lên, mặt không chút thay đổi trả lời: “Được.”
Trong lúc nói chuyện, Giang Tầm cũng trở về phòng bao.
Thấy cô ngồi xuống, Trương Viên Viên nghiêng người nói: “Giang tổng, cuối cùng thì cô cũng về rồi.”
Giang Tầm cảm thấy bầu không khí trong phòng không đúng lắm, quét mắt nhìn hai người đối diện đang im lặng, sau đó trầm giọng hỏi Trương Viên Viên: “Vừa rồi có chuyện gì xảy ra sao?”
“Cũng không có gì …”
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, mọi người cùng nhau nhìn về phía phát ra âm thanh.
Là điện thoại của Tần Dĩnh Xuyên.
“Xin lỗi mọi người.”
Tần Dĩnh Xuyên nói xong đứng lên, ra khỏi phòng bao nghe điện thoại.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Anh ấy nhanh chóng quay lại rồi nói với ba người bên trong: “Thời gian không còn sớm nữa, chiều nay tôi có cuộc hẹn với một vị khách hàng, cũng sắp đến giờ rồi, xin phép đi trước.”
Phó Dĩ Hành mỉm cười, “Được, tôi không tiễn nữa, Tần tổng đi thong thả”
Tần Dĩnh Xuyên gật đầu, quay lại đưa mắt nhìn Giang Tầm: “Tiểu Tầm, nếu em và Viên Viên có chuyện gì thì nhớ liên lạc với anh. “
Giang Tầm nói: “Được, em biết rồi. Đàn anh, đi thong thả.”
Tần Dĩnh Xuyên mở cửa phòng, đứng ở cửa dừng lại một chút, đưa mắt liếc nhìn Phó Dĩ Hành một cái rồi bước ra khỏi phòng.
Sự chú ý của Giang Tầm và Trương Viên Viên vẫn đổ dồn vào Tần Dĩnh Xuyên.
Phó Dĩ Hành lười biếng ngả người ra ghế, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, khóe miệng như đang cong lên thành hình vòng cung.
***
Nhà hàng cách tập đoàn Quân Trạch không xa, chỉ mất mười lăm phút đi bộ, vậy nên bọn họ đã chọn đi bộ.
Trên đường trở về, Giang Tầm cố tình kéo dài khoảng cách giữa Trương Viên Viên và Phó Dĩ Hành.
Phó Dĩ Hành nhận thấy điều đó, nhưng chỉ hơi dừng lại một chút rồi tiếp tục đi về phía trước, không để ý đến những người phía sau nữa.
Ở phía sau, Giang Tầm quan sát khoảng cách giữa bọn họ và Phó Dĩ Hành, cho đến khi khoảng cách còn năm mét, cô mới tự tin hỏi Trương Viên Viên: “Viên Viên, tôi muốn hỏi cô một chuyện.”
Trương Viên Viên quay đầu lại nói: “Hửm? Giang tổng, chuyện gì vậy?”
Giang Tầm trầm giọng hỏi: “Vừa rồi ở trong phòng bao, lúc tôi không có ở đó, Phó tổng … Phó tổng có nói với mọi người chuyện gì kỳ lạ không? “
Trương Viên Viên ngẫm nghĩ: “Chuyện kỳ lạ? Hình như là không.”
“Không có?” Giang Tầm có chút khó hiểu, “Vậu anh ấy nói chuyện gì với mọi người?”
“Phó tổng chỉ nói chuyện với Tần tổng về công việc, còn nói nếu gặp vấn đề gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc. Chủ đề của bọn họ đều xoay quanh vấn đề về đầu tư, cũng không thấy nói về những thứ không liên quan khác.”
Trương Viên Viên kể lại ngắn gọn.
Lúc còn trong phòng bao cô ấy bị một loạt các thuật ngữ chuyên ngành làm cho choáng váng, thế nên không thể nhớ chính xác lúc đó bọn họ đã nói những gì với nhau.
Giang Tầm trầm mặc, như đang chìm vào suy nghĩ.
Trương Viên Viên không biết nghĩ đến gì đó, vội vàng kéo cô lại: “Giang tổng, cô tuyệt đối phải nhịn xuống nha.”
“Hả?” Giang Tầm hoàn hồn.
Trương Viên Viên đè thấp giọng nói, lo lắng thuyết phục cô: “Dù có ghét Phó tổng thế nào thì cũng đừng để lộ thân phận là anti-fan trước mặt anh ấy. Suy cho cùng anh ấy vẫn đang là bên A của chúng ta. Hơn nữa, tôi nghĩ thái độ của Phó tổng đối với chúng ta cũng khá tốt, cho nên chỉ cần một chút … “
Giang Tầm cắt ngang: “Không sao, tôi biết rồi, khi trao đổi công việc tôi sẽ hành xử đúng mực.”
Trương Viên Viên có chút do dự: “Vậy…được rồi.”
“Đừng lo lắng. “
Giang Tầm cười cười, nói:“ Đi thôi, tốc chiến tốc thắng. Tranh thủ giải quyết chuyện này rồi trở về công ty. “
Trương Viên Viên bị cô kéo đi, cũng nhịn không được cười: “Được.”
Phó Dĩ Hành cũng dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Giang Tầm, trong mắt như có ý cười: “Không phải phu nhân là người nhắc câu ‘khách tùy theo ý chủ’ trước sao?”
Anh từ tốn nói: “Nếu khách đã tùy theo ý chủ thì anh chỉ gọi món dựa theo sở thích của vợ anh thôi mà. Có gì không đúng sao?”
“Không có gì sai cả.” Giang Tầm đáp lại bằng một nụ cười, giọng điệu đầy ẩn ý cảnh cáo, “Nhưng nếu anh trước mặt đàn anh và Viên Viên nói bậy nói bạ, vậy thì điều 17 trong điều khoản của hợp đồng sẽ trực tiếp có hiệu lực.”
Điều 17 của hợp đồng tiền hôn nhân quy định rằng, nếu một bên chủ động tiết lộ quan hệ hôn nhân của cả hai cho bên thứ ba mà không được sự cho phép của đối phương, tức là đã vi phạm hợp đồng, vậy thì bên bị hại có quyền đưa ra bất kỳ yêu cầu nào đối với bên vi phạm, bao gồm cả việc ly hôn.
Vừa quay đầu lại, cô đã nghe thấy tiếng cười nhàn nhạt của Phó Dĩ Hành: “Nhưng nếu bọn họ tự đoán ra thì không liên quan gì đến anh.”
Giang Tầm nghiêng người, hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén khóe miệng cứng nhắc: “Phó Dĩ Hành, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Dáng vẻ của Phó Dĩ Hành rất ung dung, giọng điệu thì bình tĩnh: “Cũng không có gì, anh chỉ muốn nhắc phu nhân rằng kể từ khi thỏa thuận trong hợp đồng được ký, anh vẫn phải có ý thức tuân thủ các điều khoản trong bản hợp đồng thôi.”
Anh dừng lại, ra vẻ nhắc nhở: “Nếu không vi phạm thỏa thuận, điều 17 sẽ không bao giờ có hiệu lực. “
Giang Tầm tức giận đến bật cười: “Rốt cuộc là ai luôn tìm lỗ hổng trong hợp đồng để lách luật?”
Phó Dĩ Hành đính chính: “Giang tổng, pháp luật không cấm như vậy. Những thứ không được quy định trong điều khoản của hợp đồng thì không được tính là lách luật. “
Giang Tầm nhìn anh vài giây, đột nhiên mỉm cười: “Vậy thì Phó tổng, anh phải cẩn thận đấy, đừng để tôi bắt được thóp.”
“Xin phu nhân cứ yên tâm, tuyệt đối— ” Anh dừng lại một lúc, ánh mắt ngậm ý cười, “Sẽ không.”
Hai người đứng ở lối ra vào giữa phòng bao và đại sảnh đối mặt với nhau, khí chất của cả hai khiến cho người khác không khỏi ngoái đầu nhìn lại. Một cô phục vụ bước tới, dè dặt hỏi: “Chào hai vị, xin hỏi … hai người có cần hỗ trợ gì không ạ?”
Giang Tầm là người hoàn hồn đầu tiên, thu lại ánh mắt, lịch sự hỏi một câu: “Xin hỏi nhà vệ sinh ở đâu?”
Nhân viên phục vụ vội vàng chỉ về một hướng: “Rẽ trái ở phía trước là tới.”
“Được, cám ơn.”
Giang Tầm gật đầu với cô ấy rồi bỏ đi mà không ngoái đầu nhìn lại.
Phó Dĩ Hành khẽ cười, nhìn cô rẽ vào khúc cua rồi quay lại phòng bao.
***
Trong phòng riêng.
Trương Viên Viên như trút được gánh nặng tựa lưng vào ghế, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng kết thúc rồi. Tôi thật sự rất sợ Giang tổng sẽ đánh nhau với Phó tổng.”
Tần Dĩnh Xuyên nhìn cô, hoài nghi hỏi: “Sao cô lại nói như vậy?”
“Ủa? Tần tổng, anh không biết sao?” Trương Viên Viên có chút kinh ngạc, vô thức nhích người tới, thấp giọng nói, “Giang tổng rất chán ghét Phó tổng, thậm chí còn chế ảnh của anh ấy thành nhiều biểu tượng cảm xúc khác nhau, thay phiên đổi mới mỗi ngày, hơn nữa còn gửi rất nhiều vào nhóm.”
Cô ấy lại bổ sung: “Là trong nhóm công việc của chúng ta ấy, chắc là anh cũng nhìn thấy rồi đúng không?”
“Ừm.” Tần Dĩnh Xuyên hơi dừng lại, sau đó lại hỏi: “Nhưng tại sao cô nghĩ rằng đó là chán ghét? “
Trương Viên Viên nói. “Phải đến mức làm gói biểu cảm như vậy thì chỉ có anti-fan mới có thể làm được. “
Tần Dĩnh Xuyên khẽ cau mày: “Vậy Viên Viên, Tiểu Tầm có nói chuyện gì về Phó tổng với cô không? “
“Chắc là không. Ngoại trừ công việc ra thì tôi chưa từng nghe cô ấy nhắc đến tên Phó tổng.” Cô ấy thắc mắc, “Tần tổng, sao anh lại hỏi vậy?”
Vẻ mặt Tần Dĩnh Xuyên vẫn rất trầm tĩnh: “Không có gì, chỉ là tùy tiện hỏi thôi.”
Anh ấy nghĩ ngợi rồi nói: “Viên Viên, nếu Tiểu Tầm và Phó tổng đã có mâu thuẫn với nhau, buổi chiều khi đến tập đoàn Quân Trạch cô nên chú ý hơn một chút, có chuyện gì thì nhớ gọi cho tôi càng sớm càng tốt.”
Trương Viên Viên gật đầu đồng ý: “Được. Tần tổng, anh đừng lo lắng, tôi sẽ thông báo cho anh đầu tiên.”
Lúc này, tiếng bước chân ngoài cửa dần dần tới gần.
Có người nào đó đã trở lại.
Trương Viên Viên theo phản xạ có điều kiện lập tức ngồi thẳng người dậy.
Phó Dĩ Hành đẩy cửa bước vào.
“Xin lỗi, để mọi người đợi lâu rồi.”
“Không sao, Phó tổng, anh khách sáo quá rồi.” Trương Viên Viên vội xua tay.
Tần Dĩnh Xuyên không nói gì.
Phó Dĩ Hành trở lại chỗ ngồi của mình, đặt điện thoại sang một bên, quay sang nhìn Tần Dĩnh Xuyên rồi nói một cách tự nhiên: “Tần tổng, dự án tự truyền thông mà anh nói với tôi ở hội thảo khởi nghiệp lần trước, sau khi trở về tôi có tìm hiểu qua một chút, cũng rất có hứng thú. “
Tần Dĩnh Xuyên sững người hai giây mới hỏi lại: “Phó tổng định đầu tư vào mảng này sao? “
Phó Dĩ Hành khẽ cười: “Đúng là có suy nghĩ này, nhưng đối với mảng này tôi vẫn chưa hiểu biết lắm. Có một số thắc mắc không biết là Tần tổng có thể giúp tôi giải thích được không? “
Tần Dĩnh Xuyên liếc nhìn anh, vẻ mặt thản nhiên: “Tất nhiên được rồi.”
Trương Viên Viên ngồi một bên lắng nghe cuộc nói chuyện giữa hai người.
Nội dung thảo luận của bọn họ là tự truyền thông* mà Trương Viên Viên quen thuộc, nhưng cũng xen lẫn rất nhiều thuật ngữ phức tạp trong ngành, cô ấy chỉ có một chút kiến thức, dần dần không theo kịp suy nghĩ của hai người.
(Tự truyền thông: tin tức hoặc nội dung khác được xuất bản trên các tài khoản mạng xã hội hoạt động độc lập.)
Giang Tầm vẫn chưa quay lại, cô ấy có chút nhàm chán, dứt khoát cúi đầu nghịch điện thoại.
“Thì ra là như vậy. Xem ra tôi vẫn là kẻ ngoại đạo trong lĩnh vực truyền thông.” Phó tổng cười nói, “Xem ra sau này tôi phải nhờ Tần tổng chỉ dạy nhiều hơn rồi.”
Tần Dĩnh Xuyên mặt không chút gợn sóng: “Chỉ dạy thì không dám, giao lưu trao đổi với nhau là được rồi.”
“Phải rồi Tần tổng, tôi nhớ là chúng ta chưa thêm bạn bè đúng không?” Phó tổng nhấc điện thoại lên, đổi chủ đề, “Chi bằng chúng ta thêm bạn bè nhé, để sau này tiện liên lạc?”
Tần Dĩnh Xuyên trầm mặc vài giây, “Được.”
Anh ấy lấy điện thoại ra, kết bạn với Phó Dĩ Hành.
Thời điểm làm xong xác minh, Tần Dĩnh Xuyên nhìn thấy ảnh đại diện WeChat của Phó Dĩ Hành thì có chút giật mình.
Ánh mắt anh ấy dừng lại vài giây trên màn hình điện thoại, sau đó vô thức liếc nhìn Phó Dĩ Hành.
Phó Dĩ Hành vẫn đang nhìn vào điện thoại, không để ý đến hướng nhìn của anh ấy.
Tần Dĩnh Xuyên cúi đầu, dùng ngón tay lướt nhẹ màn hình, cuối cùng dừng lại trên khung chat với Giang Tầm.
Giang Tầm vừa thay đổi ảnh đại diện của mình cách đây hai tuần.
Ảnh đại diện WeChat của cô ban đầu giống với ảnh đại diện trên Weibo của cô, là một con mèo vẽ bằng tay, trên tay đang ngạo nghễ cầm một con cá muối.
Mà ảnh đại diện mới được thay đổi vẫn là con mèo, nhưng hành động đã thay đổi – con mèo đập con cá muối xuống đất với một tiếng “bốp”.
Và con cá muối này …
Gần giống với con cá muối trên ảnh đại diện WeChat của Phó Dĩ Hành.
Cũng là con cá muối nằm trong tay con mèo trên ảnh đại diện của Giang Tầm.
Tần Dĩnh Xuyên nhớ, ngày Giang Tầm thay đổi ảnh đại diện WeChat của mình, cô cũng đăng một bộ chín biểu tượng cảm xúc của mèo và cá muối trong Khoảnh khắc của mình.
Đó là con mèo đập mạnh con cá muối, con mèo nhảy giẫm lên con cá muối, con mèo cắn con cá muối, con mèo tát con cá muối, con mèo chiên con cá muối, con mèo nướng con cá muối …
Nếu đặt ảnh đại diện của của Phó Dĩ Hành và Giang Tầm ở cạnh nhau, rõ ràng là …
Tần Dĩnh Xuyên siết chặt điện thoại.
Trả lời tin nhắn xong, Phó Dĩ Hành cất điện thoại, nhìn về phí Tần Dĩnh Xuyên, cười nói: “Tần tổng, vậy chúng ta giữ liên lạc nhé?”
Tần Dĩnh Xuyên thu lại suy nghĩ, ngẩng đầu lên, mặt không chút thay đổi trả lời: “Được.”
Trong lúc nói chuyện, Giang Tầm cũng trở về phòng bao.
Thấy cô ngồi xuống, Trương Viên Viên nghiêng người nói: “Giang tổng, cuối cùng thì cô cũng về rồi.”
Giang Tầm cảm thấy bầu không khí trong phòng không đúng lắm, quét mắt nhìn hai người đối diện đang im lặng, sau đó trầm giọng hỏi Trương Viên Viên: “Vừa rồi có chuyện gì xảy ra sao?”
“Cũng không có gì …”
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, mọi người cùng nhau nhìn về phía phát ra âm thanh.
Là điện thoại của Tần Dĩnh Xuyên.
“Xin lỗi mọi người.”
Tần Dĩnh Xuyên nói xong đứng lên, ra khỏi phòng bao nghe điện thoại.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Anh ấy nhanh chóng quay lại rồi nói với ba người bên trong: “Thời gian không còn sớm nữa, chiều nay tôi có cuộc hẹn với một vị khách hàng, cũng sắp đến giờ rồi, xin phép đi trước.”
Phó Dĩ Hành mỉm cười, “Được, tôi không tiễn nữa, Tần tổng đi thong thả”
Tần Dĩnh Xuyên gật đầu, quay lại đưa mắt nhìn Giang Tầm: “Tiểu Tầm, nếu em và Viên Viên có chuyện gì thì nhớ liên lạc với anh. “
Giang Tầm nói: “Được, em biết rồi. Đàn anh, đi thong thả.”
Tần Dĩnh Xuyên mở cửa phòng, đứng ở cửa dừng lại một chút, đưa mắt liếc nhìn Phó Dĩ Hành một cái rồi bước ra khỏi phòng.
Sự chú ý của Giang Tầm và Trương Viên Viên vẫn đổ dồn vào Tần Dĩnh Xuyên.
Phó Dĩ Hành lười biếng ngả người ra ghế, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, khóe miệng như đang cong lên thành hình vòng cung.
***
Nhà hàng cách tập đoàn Quân Trạch không xa, chỉ mất mười lăm phút đi bộ, vậy nên bọn họ đã chọn đi bộ.
Trên đường trở về, Giang Tầm cố tình kéo dài khoảng cách giữa Trương Viên Viên và Phó Dĩ Hành.
Phó Dĩ Hành nhận thấy điều đó, nhưng chỉ hơi dừng lại một chút rồi tiếp tục đi về phía trước, không để ý đến những người phía sau nữa.
Ở phía sau, Giang Tầm quan sát khoảng cách giữa bọn họ và Phó Dĩ Hành, cho đến khi khoảng cách còn năm mét, cô mới tự tin hỏi Trương Viên Viên: “Viên Viên, tôi muốn hỏi cô một chuyện.”
Trương Viên Viên quay đầu lại nói: “Hửm? Giang tổng, chuyện gì vậy?”
Giang Tầm trầm giọng hỏi: “Vừa rồi ở trong phòng bao, lúc tôi không có ở đó, Phó tổng … Phó tổng có nói với mọi người chuyện gì kỳ lạ không? “
Trương Viên Viên ngẫm nghĩ: “Chuyện kỳ lạ? Hình như là không.”
“Không có?” Giang Tầm có chút khó hiểu, “Vậu anh ấy nói chuyện gì với mọi người?”
“Phó tổng chỉ nói chuyện với Tần tổng về công việc, còn nói nếu gặp vấn đề gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc. Chủ đề của bọn họ đều xoay quanh vấn đề về đầu tư, cũng không thấy nói về những thứ không liên quan khác.”
Trương Viên Viên kể lại ngắn gọn.
Lúc còn trong phòng bao cô ấy bị một loạt các thuật ngữ chuyên ngành làm cho choáng váng, thế nên không thể nhớ chính xác lúc đó bọn họ đã nói những gì với nhau.
Giang Tầm trầm mặc, như đang chìm vào suy nghĩ.
Trương Viên Viên không biết nghĩ đến gì đó, vội vàng kéo cô lại: “Giang tổng, cô tuyệt đối phải nhịn xuống nha.”
“Hả?” Giang Tầm hoàn hồn.
Trương Viên Viên đè thấp giọng nói, lo lắng thuyết phục cô: “Dù có ghét Phó tổng thế nào thì cũng đừng để lộ thân phận là anti-fan trước mặt anh ấy. Suy cho cùng anh ấy vẫn đang là bên A của chúng ta. Hơn nữa, tôi nghĩ thái độ của Phó tổng đối với chúng ta cũng khá tốt, cho nên chỉ cần một chút … “
Giang Tầm cắt ngang: “Không sao, tôi biết rồi, khi trao đổi công việc tôi sẽ hành xử đúng mực.”
Trương Viên Viên có chút do dự: “Vậy…được rồi.”
“Đừng lo lắng. “
Giang Tầm cười cười, nói:“ Đi thôi, tốc chiến tốc thắng. Tranh thủ giải quyết chuyện này rồi trở về công ty. “
Trương Viên Viên bị cô kéo đi, cũng nhịn không được cười: “Được.”