Lúc Giang Tầm và Trương Viên Viên trở lại văn phòng ở tầng 50, Phó Dĩ Hành đã bước vào phòng họp nhỏ trong văn phòng.
Trên bàn hội nghị đang bày một vài bản kế hoạch, laptop của cô cũng được đặt ở vị trí ban đầu, mọi thứ vẫn như lúc cô rời đi vào buổi trưa. Có điều chiếc laptop đã lâu không có ai động đến nên đã chuyển sang trạng thái ngủ.
Giang Tầm bước tới mở lại laptop, nhìn Phó Dĩ Hành, dùng giọng điệu bàn công việc hỏi: “Phó tổng, bây giờ chúng ta có thể tiếp tục chủ đề buổi sáng được không?”
Phó Dĩ Hành ngước mắt lên nhìn cô, mặt không chút thay đổi: “Tôi cũng đang có ý định này.”
“Được.”
Giang Tầm nhìn xuống trang bìa PPT, tiếp tục chủ đề buổi sáng: “Lúc sáng Phó tổng nói kế hoạch của chúng tôi có chỗ vướng mắc, không biết là ở đâu?”
Giọng Phó Dĩ Hành rất bình thản: “Để tiết kiệm thời gian thì tôi nói thẳng luôn nhé?”
Ánh mắt Giang Tầm cũng vô cùng bình tĩnh: “Mời nói.”
Phó Dĩ Hành cũng không dây dưa, anh cầm bản kế hoạch lật ra vài trang: “Trước hết, phần đầu của kế hoạch…”
Giang Tầm có chút kinh ngạc.
Buổi sáng anh đọc nhanh như gió, cô vốn tưởng rằng anh chỉ là xem qua đại khái.
Không ngờ những vấn đề anh nêu ra đều là trọng điểm phân tích trong kế hoạch của cô.
Cô nhanh chóng ghi chép lại.
“Còn có…”
Nói đến đây, ngữ điệu của Phó Dĩ Hành thay đổi: “Câu chuyện bay vào vũ trụ trong nội dung của bộ phim quảng cáo này, là ý tưởng của ai?”
Giang Tầm giật mình, lập tức cúi đầu lật xem bản kế hoạch.
“Mặc dù dự án mới của chúng tôi tập trung vào công nghệ, nhưng kịch bản quá cường điệu, không hề phù hợp với thực tế.” Phó Dĩ Hành liếc nhìn cô, giọng điệu của anh có chút trào phúng, “Giang tổng, cái này không giống trình độ bình thường của cô…”
“Cái đó……”
Trương Viên Viên giơ tay lên, giọng nói có chút run rẩy: “Phó tổng, thực xin lỗi, chuyện này không liên quan đến Giang tổng, nội dung kịch bản này là do tôi nghĩ ra.”
Phó Dĩ Hành đưa mắt nhìn cô ấy: “Là cô nghĩ sao?”
Giang Tầm biết rõ tính cách của Phó Dĩ Hành, trong công việc anh luôn là một người nghiêm túc, thái độ đối với các vấn đề công viện đòi hỏi rất cao, càng không cho phép trong mắt có nhiều sạn.
Cô vội vàng nói trước anh: “Phó tổng, Viên Viên là người của công ty chúng tôi. Nếu có gì không hài lòng anh có thể nói với tôi. Xin đừng làm khó nhân viên của tôi.”
“Giang tổng nên cảm ơn vì đây là nhân viên của công ty cô.” Phó Dĩ Hành khịt mũi: “Nếu đổi lại là người của công ty tôi, tôi sẽ không khách sáo như vậy đâu.”
“Tôi sẽ tiếp nhận ý kiến của Phó tổng.” Giang Tầm vẫn duy trì giọng điệu bình tĩnh: “Chỉ là một số chỗ hình như có chút không phù hợp.”
Phó Dĩ Hành nhướng mày hỏi: “Ý Giang tổng là tôi cố tình gây khó dễ?”
Giang Tầm bình tĩnh trả lời: “Ý của tôi không phải vậy, dù sao Phó tổng cũng không chuyên về lập kế hoạch, góc độ nhìn nhận vấn đề cũng khác với chúng tôi.” Cô tranh luận hết mình: “Tôi cảm thấy vấn đề mà anh yêu cầu không hợp lý, ví dụ như…”
Phó Dĩ Hành và cô đối mắt nhìn nhau: “Nhưng tôi không nghĩ vậy.”
Cả hai đối chọi gay gắt, không ai nhường ai.
Trương Viên Viên nhìn hai người như nước với lửa, trong lòng cứ cảm thấy hình như mình đã bị cuốn vào cơn bão nào đó.
Nhưng cô ấy cũng không có chỗ để chen vào, chỉ có thể im lặng ngồi sang một bên, trông thật yếu ớt, đáng thương và bất lực.
Cuộc tranh cãi lên đến cao độ thì có người gõ cửa.
Phòng họp phút chốc yên tĩnh.
Phó Dĩ Hành liếc nhìn về phía cửa, giọng điệu dịu lại: “Mời vào.”
“Phó tổng.”
Từ Minh Ngạn đẩy cửa tiến vào, đưa điểm tâm trà chiều đến,.
“Tạm nghỉ một chút nhé?” Phó Dĩ Hành vươn tay nới lỏng cà vạt: “Tôi nghĩ đồng nghiệp của Giang tổng cũng mệt rồi.”
Giang Tầm nhìn lại Trương Viên Viên: “Tôi không có ý kiến.”
Đình chiến tạm thời làm cho Trương Viên Viên âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Từ Minh Ngạn đi tới pha trà cho ba người họ.
Trà chiều là trà trái cây với đồ ăn nhẹ, đồ ăn vặt được đựng trong hai hộp, mở ra là bánh cupcake và tháp hoa quả (*) được xếp gọn gàng trong chín ô vuông.
(*) trái cây được xiên thành hình tháp.
“Cám ơn.” Trương Viên Viên vội vàng nói cảm ơn, cẩn thận nhấp một ngụm trà.
Giang Tầm với tay lấy tháp hoa quả, nhưng tay còn chưa kịp chạm vào mép hộp thì món cô thích đã bị lấy đi trước.
Động tác cô ngừng lại, nghênh đón ánh mắt của người nọ.
Ánh mắt giao nhau, Phó Dĩ Hành nhướng mày mỉm cười với cô, rồi bình tĩnh rút tay lại.
“……”
Giang Tầm không nói gì, lấy một phần khác.
Phó Dĩ Hành nhìn cô thong thả ăn xong tháp tháp hoa quả, tự nhiên nói: “Tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện, nếu hôm nay Giang tổng đã ở đây vậy thì cùng nhau giải quyết cho xong luôn đi.”
Động tác Giang Tầm ngừng lại, ngẩng đầu nhìn anh: “Phó tổng muốn giải quyết chuyện gì?”
Phó Dĩ Hành hỏi cô: “Tôi thấy trong bản kế hoạch có nhắc đến tài khoản Weibo [Tương Tương Thích Ăn Đường], tài khoản này là của Giang tổng đúng không?”
Giang Tầm nghi ngờ liếc nhìn anh: “Đúng vậy, Phó tổng muốn nói gì?”
Tên đàn ông thối, biết rõ còn cố ý hỏi, muốn gì đây?
Phó Dĩ Hành chậm chậm nói: “Giang tổng, cô có thể vui lòng giải thích cho tôi biết các biểu tượng cảm xúc trên Weibo của cô là gì không?”
Trương Viên Viên sững người, nhất thời tim đập nhanh.
Cô ấy nhanh chóng đặt tách trà trong tay xuống, nhìn Giang Tầm.
Giang Tầm cầm tách trà lên, nhấp một ngụm trà, bình tĩnh nói: “Chuyện biểu tượng cảm xúc, Phó tổng——”
“Chờ đã!”
Trương Viên Viên vội vàng la lên, ngăn cản Giang Tầm.
Dưới tính thế cấp bách, cô ấy nói: “Phó tổng, sở dĩ Giang tổng làm biểu tượng cảm xúc của anh là vì cô ấy luôn ngưỡng mộ anh đó!”
Giang Tầm trợn to mắt: “Viên Viên!”
Phó Dĩ Hành thay đổi tư thế ngồi, liếc nhìn Giang Tầm, hứng thú hỏi: “Ngưỡng mộ tôi?”
“Vâng! Cô ấy thường kể chuyện của anh để động viên nhân viên chúng tôi, coi anh như một thần tượng … Ừm.” Trương Viên Viên vắt óc suy nghĩ lý do, “Phó tổng, anh nhìn xem, trên Weibo không phải những fans hâm mộ đều lấy hình ảnh idol của mình để làm biểu tượng cảm xúc sao?”
“Tôi không——”
Trương Viên Viên kéo cô, lo lắng trách móc: “Giang tổng, tôi biết cô xấu hổ, nhưng mà cô đừng có thẹn thùng như thế, có gì phải ngại nói đâu.”
Bàn tay đang cầm tách trà của Giang Tầm trở nên cứng ngắc. Cô kiềm chế xúc động đưa tay che mặt, hít sâu một hơi khôi phục bình tĩnh, ung dung chuyển đề tài: “Nói đến đây, tôi cũng có chút tò mò.”
Phó Dĩ Hành không làm khó cô, anh thuận theo lời cô hỏi: “Giang tổng tò mò cái gì?”
Giang Tầm nhướng mắt nhìn anh: “Tất cả bản kế hoạch của tập đoàn, Phó tổng đều tự mình xét duyệt sao?”
“Tất nhiên là không.” Phó Dĩ Hành phủ nhận: “Chẳng qua đây là hạng mục mới của tập đoàn nên tôi đương nhiên phải nghiêm khắc xét duyệt”.
Giang Tầm nặn ra một nụ cười: “Vậy thì Phó tổng cũng nghiêm khắc quá rồi.”
Có lẽ là do uống quá nhiều trà nên Trương Viên Viên nhanh chóng chạy vào toilet.
Chờ cho cô ấy ra khỏi cửa văn phòng, Giang Tầm quay lại, trừng mắt nhìn Phó Dĩ Hành.
“Phó Dĩ Hành, vừa rồi anh cố tình đúng không?”
Phó Dĩ Hành cười khẽ, đột nhiên vươn tay tới lau khóe miệng cho cô.
Giang Tầm cứng người, phản xạ có điều kiện che lại: “Anh làm gì đấy?”
Phó Dĩ Hành thu tay về, như không có chuyện gì xảy ra nói: “Có mảnh vụn dính trên khóe miệng.”
“Để tôi tự mình làm.”
Giang Tầm rút khăn giấy, cúi đầu lau khóe miệng.
Nhớ tới điều gì đó, cô lại hỏi: “Về chuyện bản kế hoạch, Phó tổng muốn chúng tôi sửa như thế nào?”
Phó Dĩ Hành thản nhiên nói: “Không phải Giang tổng đã nói rồi sao? Anh cũng không phải là người lập ra kế hoạch, muốn sửa thế nào thì đó không phải là việc của bọn em sao?”
Giang Tầm hít sâu một hơi: “Được, tôi biết rồi.”
***
Gần 6 giờ chiều, việc duyệt bản thảo kế hoạch cuối cùng cũng hoàn tất.
Thời điểm tắt máy tính, Trương Viên Viên ngáp dài một cái.
Phó Dĩ Hành khép lại bản kế hoạch trong tay, sau đó giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ: “Thời gian không còn sớm nữa, có cần đưa các cô về không?”
Anh cũng biết là không còn sớm nữa hả?
Trương Viên Viên không khỏi chấn động, cơn buồn ngủ lập tức biến mất. Cô ấy nhanh chóng từ chối: “Không, không cần đâu ạ. Tôi có gọi bạn trai đến đón rồi.”
Phó Dĩ Hành đưa mắt nhìn Giang Tầm: “Còn Giang tổng thì sao?”
“Tôi cũng không cần.” Giang Tầm đứng lên, cười với anh: “Phó tổng phải đón tiếp chúng tôi cả một ngày vất vả rồi, chúng tôi không nên làm phiền Phó tổng thêm nữa.”
Áp suất không khí trong văn phòng ngay lập tức giảm xuống.
Trương Viên Viên cảm thấy lạnh lẽo một cách khó hiểu, vừa khéo lúc này điện thoại di động của cô ấy vang lên.
Cô ấy nhìn thoáng qua tin nhắn vừa nhận được, nhanh chóng nói: “Bạn trai tôi đến rồi, tôi đi đây.”
Giang Tầm thu dọn đồ đạc, đuổi theo bước chân của cô ấy: “Tôi đi cùng cô ra ngoài.”
Dứt lời, Giang Tầm quay đầu lại, nói: “Phó tổng, vậy chúng tôi đi trước nhé.”
Phó Dĩ Hành cũng không ngăn cản: “Đi thong thả.”
Sau khi hai người rời khỏi, văn phòng trở lại yên tĩnh.
Phó Dĩ Hành nhìn về phía cửa, vẻ mặt khó đoán.
Một lát sau, Từ Minh Ngạn gõ cửa bước vào.
“Phó tổng, chuyện anh căn dặn tôi đã yêu cầu Phòng Quan hệ Công Chúng và Ban Pháp chế xử lý xong rồi.”
Anh ta đưa tới một phần tài liệu đã in sẵn: “Đây là văn kiện thông báo vi phạm, anh có muốn thông báo bây giờ không?”
Phó Dĩ Hành quay trở lại bàn làm việc rồi ngồi xuống, ánh mắt bình tĩnh: “Trước mắt đừng làm gì cả, phối hợp với động thái của Truyền Thông Nghịch Phong.”
Từ Minh Ngạn gật đầu: “Vâng.”
***
Ra khỏi tòa nhà của Tập đoàn Quân Trạch, Trương Viên Viên thở hắt một hơi dài, sau đó nói nhỏ vào tai Giang Tầm: “Giang tổng, hình như tôi đã hiểu được vì sao cô lại trở thành anti-fan của Phó tổng rồi.”
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, cô ấy có chút chột dạ: “Nhưng mà, vừa nãy tôi nói như vậy, anh ấy sẽ không nghi ngờ chứ?”
Giang Tầm liếc cô ấy một cái: “Cô cảm thấy một nhà tư bản tính toán thông thạo như anh ta sẽ tin những chuyện vớ vẩn mà chúng ta nói à?”
Trương Viên Viên sửng sốt, có phần tiếc nuối: “Vậy chẳng phải tôi đã làm chuyện dư thừa rồi sao?”
Giang Tầm nhẹ nhàng lắc đầu, giọng điệu bình tĩnh đến lạ thường: “Không sao, dám chắc vừa rồi anh ta chỉ xem chúng ta như một màn xiếc khỉ thôi.”
“Vậy…”
Trương Viên Viên liếc nhìn về phía trước, bên đường có một chiếc xe đang bật đèn dừng.
“A, bạn trai của tôi đến rồi.” Cô ấy quay đầu lại, hỏi: “Giang tổng, cô ở đâu? Chi bằng tôi bảo bạn trai tôi đưa cô về luôn?”
“Không cần, tôi gọi xe rồi, chắc cũng sắp tới rồi đấy.” Giang Tầm cười cười: “Không phải cô vẫn chưa ăn cơm sao? Tôi không muốn quấy rầy thế giới của hai người đâu.”
“Được, vậy tôi đi trước đây.”
Trương Viên Viên vẫy tay với cô rồi đi về phía chiếc xe.
Giang Tầm nhìn Trương Viên Viên cùng với bạn trai cô ấy lái xe rời đi, sau đó cô xoay người trở lại Tập đoàn Quân Trạch.
Từ đại sảnh tầng một đến văn phòng chủ tịch tổng cộng có năm mươi tầng, tuy rằng có thang máy đặc biệt đi thẳng lên tầng năm mươi, nhưng đã đi rồi mà còn quay lại, trên đường đi cô vẫn thu hút được rất nhiều ánh mắt tò mò.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Vừa lúc giờ tan tầm, nhân viên đi ngang qua len lén liếc mắt nhìn, nhân viên quầy lễ tân thì dùng ánh mắt trao đổi, trong mắt không khỏi che giấu vẻ hưng phấn.
Lúc Giang Tầm bước vào văn phòng, Phó Dĩ Hành đang ngồi trong văn phòng xem tài liệu.
Cảm nhận được cô đến, anh ngẩng đầu lên.
Phó Dĩ Hành khép tập tài liệu trong tay lại, đặt sang một bên, nhướng mày hỏi: “Giang tổng sao còn quay lại vậy? Quên thứ gì à?”
Giang Tầm kéo dây túi trên vai, tiện tay đặt chiếc túi xuống sô pha: “Đồ thì không có quên, người thì có.”
“Ồ?” Phó Dĩ Hành cười như không cười nhìn cô: “Anh còn tưởng rằng Giang tổng sẽ không thèm quan tâm đến chứ.”
Giang Tầm chống tay lên mặt bàn, nhìn thẳng vào mắt anh: “Vốn dĩ em đã nghĩ Phó tổng vất vả đón tiếp bọn em cả ngày rồi, còn cho bọn em rất nhiều lời khuyên hữu ích, nên em định mời Phó tổng dùng bữa tối.”
“Nếu Phó tổng đã không thích thì thôi vậy, em đi trước đây.”
Nói rồi cô thu tay lại, quay lưng bỏ đi.
“Khoan đã.”
Phó Dĩ Hành gọi cô lại.
Giang Tầm quay đầu lại: “Sao? Phó tổng còn có việc gì à?”
Phó Dĩ Hành chầm chậm cất tiếng, vẻ mặt mất tự nhiên: “Anh còn chút việc cần giải quyết, em ở đây đợi anh một chút.”
Giang Tầm không nói gì, đổi hướng đi tới sô pha, khóe môi lén cong lên.
Phó Dĩ Hành nhìn theo bóng lưng cô, lại hỏi: “Sao hôm nay em lại đưa hai người đó đến đây?”
Giang Tầm dừng bước, quay đầu nhìn anh, tỏ vẻ khó hiểu: “Không phải Phó tổng kêu em qua đây họp báo cáo tiến độ kế hoạch à? Là Phó tổng hôm qua nói mà, công tư phân minh. Em làm đúng theo quy trình, đưa đội của em đến họp báo cáo với Phó tổng, cái này là sai sao?”
Cô dừng một chút, lại hỏi: “Phó tổng có chỗ nào không hài lòng sao?”
Phó Dĩ Hành nhàn nhạt đáp: “Không có gì sai cả.” Sau đó lại chuyển chủ đề: “Nhưng anh thực sự không hài lòng với bản báo cáo ngày hôm nay.”
Anh nhìn thẳng vào Giang Tầm: “Cho nên, có phải Giang tổng nên biểu hiện chút gì đó không?”
Trên bàn hội nghị đang bày một vài bản kế hoạch, laptop của cô cũng được đặt ở vị trí ban đầu, mọi thứ vẫn như lúc cô rời đi vào buổi trưa. Có điều chiếc laptop đã lâu không có ai động đến nên đã chuyển sang trạng thái ngủ.
Giang Tầm bước tới mở lại laptop, nhìn Phó Dĩ Hành, dùng giọng điệu bàn công việc hỏi: “Phó tổng, bây giờ chúng ta có thể tiếp tục chủ đề buổi sáng được không?”
Phó Dĩ Hành ngước mắt lên nhìn cô, mặt không chút thay đổi: “Tôi cũng đang có ý định này.”
“Được.”
Giang Tầm nhìn xuống trang bìa PPT, tiếp tục chủ đề buổi sáng: “Lúc sáng Phó tổng nói kế hoạch của chúng tôi có chỗ vướng mắc, không biết là ở đâu?”
Giọng Phó Dĩ Hành rất bình thản: “Để tiết kiệm thời gian thì tôi nói thẳng luôn nhé?”
Ánh mắt Giang Tầm cũng vô cùng bình tĩnh: “Mời nói.”
Phó Dĩ Hành cũng không dây dưa, anh cầm bản kế hoạch lật ra vài trang: “Trước hết, phần đầu của kế hoạch…”
Giang Tầm có chút kinh ngạc.
Buổi sáng anh đọc nhanh như gió, cô vốn tưởng rằng anh chỉ là xem qua đại khái.
Không ngờ những vấn đề anh nêu ra đều là trọng điểm phân tích trong kế hoạch của cô.
Cô nhanh chóng ghi chép lại.
“Còn có…”
Nói đến đây, ngữ điệu của Phó Dĩ Hành thay đổi: “Câu chuyện bay vào vũ trụ trong nội dung của bộ phim quảng cáo này, là ý tưởng của ai?”
Giang Tầm giật mình, lập tức cúi đầu lật xem bản kế hoạch.
“Mặc dù dự án mới của chúng tôi tập trung vào công nghệ, nhưng kịch bản quá cường điệu, không hề phù hợp với thực tế.” Phó Dĩ Hành liếc nhìn cô, giọng điệu của anh có chút trào phúng, “Giang tổng, cái này không giống trình độ bình thường của cô…”
“Cái đó……”
Trương Viên Viên giơ tay lên, giọng nói có chút run rẩy: “Phó tổng, thực xin lỗi, chuyện này không liên quan đến Giang tổng, nội dung kịch bản này là do tôi nghĩ ra.”
Phó Dĩ Hành đưa mắt nhìn cô ấy: “Là cô nghĩ sao?”
Giang Tầm biết rõ tính cách của Phó Dĩ Hành, trong công việc anh luôn là một người nghiêm túc, thái độ đối với các vấn đề công viện đòi hỏi rất cao, càng không cho phép trong mắt có nhiều sạn.
Cô vội vàng nói trước anh: “Phó tổng, Viên Viên là người của công ty chúng tôi. Nếu có gì không hài lòng anh có thể nói với tôi. Xin đừng làm khó nhân viên của tôi.”
“Giang tổng nên cảm ơn vì đây là nhân viên của công ty cô.” Phó Dĩ Hành khịt mũi: “Nếu đổi lại là người của công ty tôi, tôi sẽ không khách sáo như vậy đâu.”
“Tôi sẽ tiếp nhận ý kiến của Phó tổng.” Giang Tầm vẫn duy trì giọng điệu bình tĩnh: “Chỉ là một số chỗ hình như có chút không phù hợp.”
Phó Dĩ Hành nhướng mày hỏi: “Ý Giang tổng là tôi cố tình gây khó dễ?”
Giang Tầm bình tĩnh trả lời: “Ý của tôi không phải vậy, dù sao Phó tổng cũng không chuyên về lập kế hoạch, góc độ nhìn nhận vấn đề cũng khác với chúng tôi.” Cô tranh luận hết mình: “Tôi cảm thấy vấn đề mà anh yêu cầu không hợp lý, ví dụ như…”
Phó Dĩ Hành và cô đối mắt nhìn nhau: “Nhưng tôi không nghĩ vậy.”
Cả hai đối chọi gay gắt, không ai nhường ai.
Trương Viên Viên nhìn hai người như nước với lửa, trong lòng cứ cảm thấy hình như mình đã bị cuốn vào cơn bão nào đó.
Nhưng cô ấy cũng không có chỗ để chen vào, chỉ có thể im lặng ngồi sang một bên, trông thật yếu ớt, đáng thương và bất lực.
Cuộc tranh cãi lên đến cao độ thì có người gõ cửa.
Phòng họp phút chốc yên tĩnh.
Phó Dĩ Hành liếc nhìn về phía cửa, giọng điệu dịu lại: “Mời vào.”
“Phó tổng.”
Từ Minh Ngạn đẩy cửa tiến vào, đưa điểm tâm trà chiều đến,.
“Tạm nghỉ một chút nhé?” Phó Dĩ Hành vươn tay nới lỏng cà vạt: “Tôi nghĩ đồng nghiệp của Giang tổng cũng mệt rồi.”
Giang Tầm nhìn lại Trương Viên Viên: “Tôi không có ý kiến.”
Đình chiến tạm thời làm cho Trương Viên Viên âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Từ Minh Ngạn đi tới pha trà cho ba người họ.
Trà chiều là trà trái cây với đồ ăn nhẹ, đồ ăn vặt được đựng trong hai hộp, mở ra là bánh cupcake và tháp hoa quả (*) được xếp gọn gàng trong chín ô vuông.
(*) trái cây được xiên thành hình tháp.
“Cám ơn.” Trương Viên Viên vội vàng nói cảm ơn, cẩn thận nhấp một ngụm trà.
Giang Tầm với tay lấy tháp hoa quả, nhưng tay còn chưa kịp chạm vào mép hộp thì món cô thích đã bị lấy đi trước.
Động tác cô ngừng lại, nghênh đón ánh mắt của người nọ.
Ánh mắt giao nhau, Phó Dĩ Hành nhướng mày mỉm cười với cô, rồi bình tĩnh rút tay lại.
“……”
Giang Tầm không nói gì, lấy một phần khác.
Phó Dĩ Hành nhìn cô thong thả ăn xong tháp tháp hoa quả, tự nhiên nói: “Tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện, nếu hôm nay Giang tổng đã ở đây vậy thì cùng nhau giải quyết cho xong luôn đi.”
Động tác Giang Tầm ngừng lại, ngẩng đầu nhìn anh: “Phó tổng muốn giải quyết chuyện gì?”
Phó Dĩ Hành hỏi cô: “Tôi thấy trong bản kế hoạch có nhắc đến tài khoản Weibo [Tương Tương Thích Ăn Đường], tài khoản này là của Giang tổng đúng không?”
Giang Tầm nghi ngờ liếc nhìn anh: “Đúng vậy, Phó tổng muốn nói gì?”
Tên đàn ông thối, biết rõ còn cố ý hỏi, muốn gì đây?
Phó Dĩ Hành chậm chậm nói: “Giang tổng, cô có thể vui lòng giải thích cho tôi biết các biểu tượng cảm xúc trên Weibo của cô là gì không?”
Trương Viên Viên sững người, nhất thời tim đập nhanh.
Cô ấy nhanh chóng đặt tách trà trong tay xuống, nhìn Giang Tầm.
Giang Tầm cầm tách trà lên, nhấp một ngụm trà, bình tĩnh nói: “Chuyện biểu tượng cảm xúc, Phó tổng——”
“Chờ đã!”
Trương Viên Viên vội vàng la lên, ngăn cản Giang Tầm.
Dưới tính thế cấp bách, cô ấy nói: “Phó tổng, sở dĩ Giang tổng làm biểu tượng cảm xúc của anh là vì cô ấy luôn ngưỡng mộ anh đó!”
Giang Tầm trợn to mắt: “Viên Viên!”
Phó Dĩ Hành thay đổi tư thế ngồi, liếc nhìn Giang Tầm, hứng thú hỏi: “Ngưỡng mộ tôi?”
“Vâng! Cô ấy thường kể chuyện của anh để động viên nhân viên chúng tôi, coi anh như một thần tượng … Ừm.” Trương Viên Viên vắt óc suy nghĩ lý do, “Phó tổng, anh nhìn xem, trên Weibo không phải những fans hâm mộ đều lấy hình ảnh idol của mình để làm biểu tượng cảm xúc sao?”
“Tôi không——”
Trương Viên Viên kéo cô, lo lắng trách móc: “Giang tổng, tôi biết cô xấu hổ, nhưng mà cô đừng có thẹn thùng như thế, có gì phải ngại nói đâu.”
Bàn tay đang cầm tách trà của Giang Tầm trở nên cứng ngắc. Cô kiềm chế xúc động đưa tay che mặt, hít sâu một hơi khôi phục bình tĩnh, ung dung chuyển đề tài: “Nói đến đây, tôi cũng có chút tò mò.”
Phó Dĩ Hành không làm khó cô, anh thuận theo lời cô hỏi: “Giang tổng tò mò cái gì?”
Giang Tầm nhướng mắt nhìn anh: “Tất cả bản kế hoạch của tập đoàn, Phó tổng đều tự mình xét duyệt sao?”
“Tất nhiên là không.” Phó Dĩ Hành phủ nhận: “Chẳng qua đây là hạng mục mới của tập đoàn nên tôi đương nhiên phải nghiêm khắc xét duyệt”.
Giang Tầm nặn ra một nụ cười: “Vậy thì Phó tổng cũng nghiêm khắc quá rồi.”
Có lẽ là do uống quá nhiều trà nên Trương Viên Viên nhanh chóng chạy vào toilet.
Chờ cho cô ấy ra khỏi cửa văn phòng, Giang Tầm quay lại, trừng mắt nhìn Phó Dĩ Hành.
“Phó Dĩ Hành, vừa rồi anh cố tình đúng không?”
Phó Dĩ Hành cười khẽ, đột nhiên vươn tay tới lau khóe miệng cho cô.
Giang Tầm cứng người, phản xạ có điều kiện che lại: “Anh làm gì đấy?”
Phó Dĩ Hành thu tay về, như không có chuyện gì xảy ra nói: “Có mảnh vụn dính trên khóe miệng.”
“Để tôi tự mình làm.”
Giang Tầm rút khăn giấy, cúi đầu lau khóe miệng.
Nhớ tới điều gì đó, cô lại hỏi: “Về chuyện bản kế hoạch, Phó tổng muốn chúng tôi sửa như thế nào?”
Phó Dĩ Hành thản nhiên nói: “Không phải Giang tổng đã nói rồi sao? Anh cũng không phải là người lập ra kế hoạch, muốn sửa thế nào thì đó không phải là việc của bọn em sao?”
Giang Tầm hít sâu một hơi: “Được, tôi biết rồi.”
***
Gần 6 giờ chiều, việc duyệt bản thảo kế hoạch cuối cùng cũng hoàn tất.
Thời điểm tắt máy tính, Trương Viên Viên ngáp dài một cái.
Phó Dĩ Hành khép lại bản kế hoạch trong tay, sau đó giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ: “Thời gian không còn sớm nữa, có cần đưa các cô về không?”
Anh cũng biết là không còn sớm nữa hả?
Trương Viên Viên không khỏi chấn động, cơn buồn ngủ lập tức biến mất. Cô ấy nhanh chóng từ chối: “Không, không cần đâu ạ. Tôi có gọi bạn trai đến đón rồi.”
Phó Dĩ Hành đưa mắt nhìn Giang Tầm: “Còn Giang tổng thì sao?”
“Tôi cũng không cần.” Giang Tầm đứng lên, cười với anh: “Phó tổng phải đón tiếp chúng tôi cả một ngày vất vả rồi, chúng tôi không nên làm phiền Phó tổng thêm nữa.”
Áp suất không khí trong văn phòng ngay lập tức giảm xuống.
Trương Viên Viên cảm thấy lạnh lẽo một cách khó hiểu, vừa khéo lúc này điện thoại di động của cô ấy vang lên.
Cô ấy nhìn thoáng qua tin nhắn vừa nhận được, nhanh chóng nói: “Bạn trai tôi đến rồi, tôi đi đây.”
Giang Tầm thu dọn đồ đạc, đuổi theo bước chân của cô ấy: “Tôi đi cùng cô ra ngoài.”
Dứt lời, Giang Tầm quay đầu lại, nói: “Phó tổng, vậy chúng tôi đi trước nhé.”
Phó Dĩ Hành cũng không ngăn cản: “Đi thong thả.”
Sau khi hai người rời khỏi, văn phòng trở lại yên tĩnh.
Phó Dĩ Hành nhìn về phía cửa, vẻ mặt khó đoán.
Một lát sau, Từ Minh Ngạn gõ cửa bước vào.
“Phó tổng, chuyện anh căn dặn tôi đã yêu cầu Phòng Quan hệ Công Chúng và Ban Pháp chế xử lý xong rồi.”
Anh ta đưa tới một phần tài liệu đã in sẵn: “Đây là văn kiện thông báo vi phạm, anh có muốn thông báo bây giờ không?”
Phó Dĩ Hành quay trở lại bàn làm việc rồi ngồi xuống, ánh mắt bình tĩnh: “Trước mắt đừng làm gì cả, phối hợp với động thái của Truyền Thông Nghịch Phong.”
Từ Minh Ngạn gật đầu: “Vâng.”
***
Ra khỏi tòa nhà của Tập đoàn Quân Trạch, Trương Viên Viên thở hắt một hơi dài, sau đó nói nhỏ vào tai Giang Tầm: “Giang tổng, hình như tôi đã hiểu được vì sao cô lại trở thành anti-fan của Phó tổng rồi.”
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, cô ấy có chút chột dạ: “Nhưng mà, vừa nãy tôi nói như vậy, anh ấy sẽ không nghi ngờ chứ?”
Giang Tầm liếc cô ấy một cái: “Cô cảm thấy một nhà tư bản tính toán thông thạo như anh ta sẽ tin những chuyện vớ vẩn mà chúng ta nói à?”
Trương Viên Viên sửng sốt, có phần tiếc nuối: “Vậy chẳng phải tôi đã làm chuyện dư thừa rồi sao?”
Giang Tầm nhẹ nhàng lắc đầu, giọng điệu bình tĩnh đến lạ thường: “Không sao, dám chắc vừa rồi anh ta chỉ xem chúng ta như một màn xiếc khỉ thôi.”
“Vậy…”
Trương Viên Viên liếc nhìn về phía trước, bên đường có một chiếc xe đang bật đèn dừng.
“A, bạn trai của tôi đến rồi.” Cô ấy quay đầu lại, hỏi: “Giang tổng, cô ở đâu? Chi bằng tôi bảo bạn trai tôi đưa cô về luôn?”
“Không cần, tôi gọi xe rồi, chắc cũng sắp tới rồi đấy.” Giang Tầm cười cười: “Không phải cô vẫn chưa ăn cơm sao? Tôi không muốn quấy rầy thế giới của hai người đâu.”
“Được, vậy tôi đi trước đây.”
Trương Viên Viên vẫy tay với cô rồi đi về phía chiếc xe.
Giang Tầm nhìn Trương Viên Viên cùng với bạn trai cô ấy lái xe rời đi, sau đó cô xoay người trở lại Tập đoàn Quân Trạch.
Từ đại sảnh tầng một đến văn phòng chủ tịch tổng cộng có năm mươi tầng, tuy rằng có thang máy đặc biệt đi thẳng lên tầng năm mươi, nhưng đã đi rồi mà còn quay lại, trên đường đi cô vẫn thu hút được rất nhiều ánh mắt tò mò.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Vừa lúc giờ tan tầm, nhân viên đi ngang qua len lén liếc mắt nhìn, nhân viên quầy lễ tân thì dùng ánh mắt trao đổi, trong mắt không khỏi che giấu vẻ hưng phấn.
Lúc Giang Tầm bước vào văn phòng, Phó Dĩ Hành đang ngồi trong văn phòng xem tài liệu.
Cảm nhận được cô đến, anh ngẩng đầu lên.
Phó Dĩ Hành khép tập tài liệu trong tay lại, đặt sang một bên, nhướng mày hỏi: “Giang tổng sao còn quay lại vậy? Quên thứ gì à?”
Giang Tầm kéo dây túi trên vai, tiện tay đặt chiếc túi xuống sô pha: “Đồ thì không có quên, người thì có.”
“Ồ?” Phó Dĩ Hành cười như không cười nhìn cô: “Anh còn tưởng rằng Giang tổng sẽ không thèm quan tâm đến chứ.”
Giang Tầm chống tay lên mặt bàn, nhìn thẳng vào mắt anh: “Vốn dĩ em đã nghĩ Phó tổng vất vả đón tiếp bọn em cả ngày rồi, còn cho bọn em rất nhiều lời khuyên hữu ích, nên em định mời Phó tổng dùng bữa tối.”
“Nếu Phó tổng đã không thích thì thôi vậy, em đi trước đây.”
Nói rồi cô thu tay lại, quay lưng bỏ đi.
“Khoan đã.”
Phó Dĩ Hành gọi cô lại.
Giang Tầm quay đầu lại: “Sao? Phó tổng còn có việc gì à?”
Phó Dĩ Hành chầm chậm cất tiếng, vẻ mặt mất tự nhiên: “Anh còn chút việc cần giải quyết, em ở đây đợi anh một chút.”
Giang Tầm không nói gì, đổi hướng đi tới sô pha, khóe môi lén cong lên.
Phó Dĩ Hành nhìn theo bóng lưng cô, lại hỏi: “Sao hôm nay em lại đưa hai người đó đến đây?”
Giang Tầm dừng bước, quay đầu nhìn anh, tỏ vẻ khó hiểu: “Không phải Phó tổng kêu em qua đây họp báo cáo tiến độ kế hoạch à? Là Phó tổng hôm qua nói mà, công tư phân minh. Em làm đúng theo quy trình, đưa đội của em đến họp báo cáo với Phó tổng, cái này là sai sao?”
Cô dừng một chút, lại hỏi: “Phó tổng có chỗ nào không hài lòng sao?”
Phó Dĩ Hành nhàn nhạt đáp: “Không có gì sai cả.” Sau đó lại chuyển chủ đề: “Nhưng anh thực sự không hài lòng với bản báo cáo ngày hôm nay.”
Anh nhìn thẳng vào Giang Tầm: “Cho nên, có phải Giang tổng nên biểu hiện chút gì đó không?”