Giang Tầm nhịn không được phản bác: “Anh diễn tổng tài bá đạo đến nghiện đúng không? Còn cường thủ đoạt…”
Cô bỗng nhiên kịp phản ứng lại, lập tức im bặt. À, không đúng, anh không hề diễn, đây vốn chính là anh mà.
“Vậy Phó tổng muốn cường thủ đoạt hào thế nào? Đuổi người ta đi sao?”
Phó Dĩ Hành cười nhẹ, ôm lấy eo cô rồi cúi đầu hôn cô.
Giang Tầm không rụt lại, vòng tay trên cổ anh.
Ghế sô pha trũng xuống, chịu trọng lực của cả hai người.
Cả hai đối với nhau đều vô cùng quen thuộc.
Cô rất nhanh bị anh đưa vào tiết tấu, cảm xúc cũng bị điều phối theo.
Nhưng đang làm được một nửa, Phó Dĩ Hành đột nhiên dừng lại. Ánh mắt Giang Tầm mơ mơ màng màng, có chút không hiểu nhìn anh: “Làm… sao vậy?”
Phó Dĩ Hành không nói một lời, ôm cô đứng lên.
Bộ đồ ngủ vị vứt xuống đất, anh tiện tay kéo áo khoác trên ghế sô pha mặc lên người cô, cứ như vậy ôm cô bước lên lầu.
Giang Tầm mặt nóng ran, vô thức vùng vẫy: “Đừng như vậy, thả em xuống trước đi.”
Phó Dĩ Hành thấp giọng thì thầm vào bên tai cô: “Nhưng anh không muốn. Đuổi đi thì không thể nào thực hiện rồi, nhưng không phải vẫn còn cách khác sao? Phu nhân không thích tư thế này sao?”
Mỗi bước đi của anh, sống lưng của cô đều có cảm giác run rẩy.
Giang Tầm vô thức cảm thấy xấu hổ.
Anh vẫn bộ dạng quần áo chỉnh tề, nhưng áo sơ mi đã được cởi bỏ hai cúc, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, trái lại tăng thêm vài phần quyến rũ cho anh.
“Mặt người dạ thú.” Giang Tầm nhỏ giọng mắng.
“Ừm, em mắng không sai.” Phó Dĩ Hành mặt không đổi sắc nói: “Nhưng anh chỉ là cầm thú với vợ anh thôi.”
Giang Tầm cắn trên bả vai anh một cái: “Anh đừng có được nước rồi lấn tới.”
“Đó không phải là được nước rồi lấn tới.” Giọng điệu Phó Dĩ Hành nghiêm túc, đột nhiên bước đi nhanh hơn, rồi sau đó thong thả nói: “Đây mới đúng.”
“Anh!”
Giang Tầm kêu lên, bấu thật mạnh vào vai anh. Tâm trạng của cô có chút mâu thuẫn, từ cái ngày ở phòng làm việc của anh đến nay, bây giờ mỗi ngày anh đều bày ra một tư thế mới.
Cô cố hết sức chịu đựng, trong lúc vô tình ngước mắt lên, chợt thấy mắt anh nổi đỏ, anh cũng đang rất chịu đựng.
Bước chân Phó Dĩ Hành chầm chậm, từng bước đi lên cầu thang.
Cùng nhau lắc lư qua lại, Giang Tầm cảm giác đầu mình đang bay trên mây, sau đó lại nhanh chóng rơi xuống đất.
Đầu óc cô hoàn toàn bị chiếm lấy, mất đi sự lý trí trong suy nghĩ.
Đến lầu hai, cô đã không còn sức để giãy dụa, mệt mỏi nằm dựa trên vai anh.
Bồn tắm tròn trong phòng tắm có chỉnh nhiệt độ tự động, cho dù hai người có tắm chung cũng không sự chật chội.
Nước trong bồn tắm đã đầy.
Nước ấm vừa đủ, hai người chậm rãi ngâm nước.
Giang Tầm giống như một con thuyền nhỏ chìm nổi giữa vùng biển rộng lớn, chỉ có thể ra sức mà bắt lấy một cái cây duy nhất ở bên cạnh.
Đôi mắt đen láy của Giang Tầm như đang phủ một tầng hơi nước, cô bám chặt vào vai anh: “… Anh nhẹ một chút, đừng cử động lộn xộn.”
“Được.” Không ngờ anh lại dễ nói chuyện như vậy.
Giang Tầm trong lòng khó hiểu, nhưng một lúc sau, cô nhanh chóng hiểu ra tại sao anh lại dễ dàng đồng ý như vậy.
Cô đỏ mặt hỏi: “Anh có thể cử động một chút được không?”
Phó Dĩ Hành khẽ cười: “Rốt cuộc là có cử động hay không?”
Tay anh vòng ra sau lưng cô, hoàn toàn ôm cô vào lòng, cằm đặt ở trên vai cô, mặt hai người sát vào nhau: “Nào, gọi một tiếng đàn anh đi, anh sẽ đáp ứng yêu cầu của em.”
Giọng nói khàn khàn, mang theo một chút cám dỗ.
Hơi nước trong phòng tắm bốc lên, làn sường mù phù phiếm khiến cô càng thêm đỏ mặt.
Giang Tầm gần như mất đi khả năng suy nghĩ, bị anh đầu độc, vô thức gọi một tiếng: “Đàn…đàn anh.”
Phó Dĩ Hành nghiêng người về phía trước, giả vờ khó hiểu: “Đàn anh nào?”
Mắt Giang Tầm mờ đi, hơi thở có chút gấp gáp: “Đàn, đàn anh Phó.”
“Gọi lại một lần nữa.”
“… Bỏ đi. Đã muộn rồi.”
Phó Dĩ Hàng nở một nụ cười, hôn lên khóe miệng cô, ghé vào tai cô nói với một giọng điệu trầm thấp: “Mai là ngày nghỉ, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian.”
…
Cứ như vậy, cả một đêm Giang Tầm bị anh ép buộc gọi là ‘đàn anh’.
Cuối cùng cô cũng hiểu ra một sự thật.
Lời hứa của một tên đàn ông thối tha quả nhiên không thể tin được.
***
Bị dày vò cho đến rạng sáng, Giang Tầm đã ngủ thiếp đi.
Một đêm không mộng mị, tỉnh lại cũng đã là mười hai giờ ngày hôm sau.
Rèm cửa được mở ra một nửa, ánh nắng trưa tràn ngập khắp phòng ngủ.
Ăn trưa xong, Giang Tầm trở về phòng. Nhưng mà đến mười hai giờ cô mới dậy nên buổi trưa cũng không muốn ngủ lại.
Cô ôm máy tính ngồi trên giường, mở tài liệu và sửa đổi kế hoạch của tập đoàn Quân Trạch.
Đột nhiên bên cạnh cô truyền đến tiếng sột soạt, có người tiến lại gần cô.
Giang Tầm nhìn sang bên cạnh, Phó Dĩ Hành dựa vào bên người cô, trên tay cầm đọc một cuốn tạp chí.
Giang Tầm mặc kệ anh, cúi đầu tiếp tục sửa đổi kế hoạch.
Cô đang gõ bàn phím, nhưng thời gian dần dần trôi, tốc độ của cô chậm lại.
Không biết đang nghĩ đến điều gì đó, tay cô dừng lại trên bàn phím.
Giang Tầm quay đầu nhìn người bên cạnh, kéo tay áo: “Phó Dĩ Hành, cho em một ý kiến.”
“Ý kiến gì?” Phó Dĩ Hành ngẩng đầu lên.
Giang Tầm xoay máy tính xách tay lại, hỏi: “Lần trước ở công ty anh, anh có nói cảm thấy phần nội dung cốt truyện còn thiếu sót gì đó. Em sửa lại rồi, bây giờ anh thấy như thế nào?”
Sợ anh từ chối, cô nói thêm: “Không cho phép sử dụng sự qua loa tắc trách ở nhà để nói về công việc đối với em.”
Phó Dĩ Hành thản nhiên nhìn màn hình: “Anh cảm thấy bình thường, thiếu sự cộng hưởng.”
Giang Tầm ngớ ra, hỏi: “Anh có ý tưởng cụ thể nào không?”
Phó Dĩ Hành nhìn cô, nhẹ nhàng bình tĩnh nói: “Sao em không thêm vào một số yếu tố thịnh hành hiện nay? Ví dụ như 《Animal Crossing》 nổi tiếng gần đây…”
Giang Tầm có chút sửng sốt, mấy giây sau mới để ý đến ý tứ trong lời nói của anh. Hai má nóng bừng, cô nắm lấy cái gối sau lưng ném về phía anh: “Này, đủ rồi nha. Còn nhắc đến chuyện ngày hôm qua nữa, em sẽ…”
Phó Dĩ Hành dễ dàng tiếp lấy chiếc gối, nhẹ nhàng nói: “Sẽ làm cái gì?”
“Em sẽ…” Giang Tầm bị khựng lại, suy nghĩ một chút, vẻ mặt nghiêm túc: “Em sẽ trở mặt của với anh.”
Phó Dĩ Hành mỉm cười: “Trở mặt với anh như thế nào?”
Giang Tầm tức giận: “Anh có thể nghiêm túc chút được không?”
“Anh rất nghiêm túc.” Khóe miệng Phó Dĩ Hành cong lên.
Giang Tầm giật lại máy tính, bất mãn nói: “Anh biết khi nhận lập kế hoạch, bọn em ghét nhất bên A cái gì không?”
Phó Dĩ Hành nhíu mày: “Ghét cái gì?”
Giang Tầm nói: “Giống như anh vậy đó, Phó tổng.”
“Lúc hỏi yêu cầu thì không nói rõ cái gì, mấy người là người chuyên nghiệp, sau đó để chúng em đoán mò. Làm xong lại tỏ vẻ không hài lòng, hỏi làm thế nào thay đổi thì nói là không biết, dù cách nào cũng cảm thấy không đúng.” Cô dừng lại, rồi tiếp tục nói: “Còn có cái kiểu nói ra yêu cầu và khi nó được hoàn thành thì lại muốn bổ sung thêm, làm đảo ngược gần như tất cả các công việc trước đó, sau đó vẫn cho rằng đó chỉ là một yêu cầu nhỏ.”
Phó Dĩ Hành nhíu mày: “Nếu như ghét nó, vậy tại sao lại còn nhận dự án này?”
Giang Tầm nhìn anh, nói với giọng điệu bất đắc dĩ: “Bởi vì bên anh vẫn khá ổn, ít nhất thì không kêu bọn em thiết kế những thứ vô lý.”
Phó Dĩ Hành cười khẽ: “Vậy lần sau anh lại để cho bọn em thiết kế một bản kế hoạch vô lý nhé?”
“Này!”
“Được rồi, không đùa giỡn với em nữa.” Phó Dĩ Hành lấy lại thái độ nghiêm túc hiếm thấy, “Giang tổng, anh có thể cho em một ý kiến không?”
Giang Tầm nghi ngờ liếc nhìn anh: “Anh nói đi.”
Phó Dĩ Hành nhàn nhạt: “Hôm đó anh xem kế hoạch của em và phát hiện có một vấn đề lớn.”
“Vấn đề gì?” Giang Tầm giật mình, vô thức ngồi thẳng người.
Phó Dĩ Hành nhìn cô chằm chằm: “Kế hoạch của em được hoàn thành là nhờ làm việc theo nhóm?”
Giang Tầm gật đầu.
“Trong toàn bộ kế hoạch chất lượng không đồng đều, có thể thấy rõ ràng phần nào do em thực hiện và phần nào do nhân viên của em thực hiện.” Phó Dĩ Hành nói: “Cá nhân của em vượt trội là rất rõ ràng nhưng trong hợp tác theo nhóm thì đây là một thiếu sót cực kỳ nghiêm trọng.”
“Đừng tự mình gánh vác mọi thứ. Em phải để nhóm của mình cùng nhau phát triển và phối hợp làm tốt công việc của nhóm.”
“Một người giữ phần nhiều thì sẽ trở thành con số không. Công ty của em mới bắt đầu, vấn đề này còn chưa rõ ràng, nhưng nếu cứ để mặc nó thì nhược điểm sẽ càng ngày càng lộ ra.”
Giang Tầm trầm ngâm, nhưng ngay sau đó lại nhíu mày: “Em hiểu rồi, nhưng để cho nhân viên có thể nhanh chóng phát triển trong một thời gian ngắn, cũng không phải là điều dễ dàng.”
Phó Dĩ Hành nhẹ nhàng nói: “Nếu đó là điều không thể tránh khỏi, vậy hãy cố gắng học hỏi điểm mạnh của nhau và thu thập điểm mạnh của mọi người?”
Đôi mắt của Giang Tầm sáng lên, ngay lập tức sáng tỏ: “Em hiểu rồi.”
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô nghi ngờ nhìn anh: “Sao anh lại có nhã ý chỉ em như vậy?”
Phó Dĩ Hành liếc nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh: “Anh chỉ lo rằng cuộc cá cược của chúng ta chưa chính thức bắt đầu thì công ty nhỏ của em đã nhanh chóng phá sản mất rồi.”
Mọi sự cảm động trong tích tắc đều biến mất.
Giang Tầm phồng má, giọng điệu kiên định: “Anh nghĩ hay quá nhỉ, công ty bọn em sẽ không phá sản.”
Phó Dĩ Hành cười thầm một tiếng, đứng dậy rời khỏi phòng.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
***
Sau ý kiến của Phó Dĩ Hành, Giang Tầm đã thay đổi suy nghĩ ban đầu của mình.
Trở lại công ty vào thứ Hai, cô tìm gặp người phụ trách từng phần của kế hoạch, trò chuyện sâu hơn với họ và đưa ra những gợi ý sửa đổi.
Người cuối cùng là Trương Viên Viên.
“… Trong phần nội dung cốt truyện kế hoạch tập đoàn Quân Trạch, vấn đề hiện tại là như thế này, cô nghĩ thế nào?”
Trương Viên Viên hiểu ra: “Khó trách tôi cảm thấy phần này có chút trái ngược gì đó so với nội dung ban đầu, hóa ra vấn đề là nằm ở đây. Giang tổng, nghe cô nói vậy, hình như tôi cũng có một chút ý kiến rồi.”
Giang Tầm nói: “Viên Viên, cô có thể sửa đổi trước. Đây là tài liệu tham khảo mà tôi tìm được, cô có thể xem qua hoặc tham khảo các chủ đề nóng gần đây, cũng có thể xem vài bộ phim khoa học viễn tưởng, nếu có cần giúp đỡ gì cứ liên hệ với tôi.”
“Được rồi, tôi sẽ quay về và sửa đổi nó trước, có chỗ nào không hiểu tôi sẽ hỏi cô.”
Trương Viên Viên gật đầu, cầm tài liệu rời đi, đột nhiên nhớ tới cái gì, liền dừng lại.
“Đúng rồi, Giang tổng, thứ Sáu tuần trước, cô đã đặt đồ ăn ở Trúc Lý Quán…”
Cô ấy muốn hỏi nữa nhưng lại thôi.
Giang Tầm sửng sốt, hỏi: “Có vấn đề gì không?”
“À thì, không phải bạn của cô có quen biết sao, cô có thể nhờ họ đặt chỗ ở Trúc Lý Quán được không?” Trương Viên Viên ngượng ngùng hỏi: “Lần sau công ty tổ chức liên hoan, cô có thể đặt chỗ ở đó được không? Tôi nghĩ mọi người đều muốn thử đồ ăn ở đó… có điều tôi cũng chỉ nói vậy thôi, nếu cô thấy yêu cầu này quá khó thì cứ coi như chưa nghe thấy.”
Giang Tầm suy nghĩ: “Tôi sẽ hỏi thử anh ấy xem.”
“Được, chuyện này nhờ cô cả nhé, Giang tổng!” Trương Viên Viên rất hào hứng.
“Tôi về làm việc trước đây.”
Trở lại văn phòng, Giang Tầm mở Wechat và gửi một tin nhắn cho Phó Dĩ Hành: 【Anh có thể nhờ Tạ Gia Minh giúp em một việc được không?】
Có lẽ là đang bận, Phó Dĩ Hành không trả lời lại ngay.
Gửi tin nhắn xong Giang Tầm cũng không để ý tới, đặt điện thoại lên bàn chuyên tâm làm việc.
Sau cuộc họp, chuông điện thoại vang lên.
Cô cầm điện thoại lên nhìn, thấy rằng Phó Dĩ Hành đã trả lời cô bằng một dấu chấm hỏi.
Mặt Người Dạ Thú: 【?】
Giang Tầm nhanh chóng gõ chữ, giải thích rõ lý do: 【Em muốn đặt chỗ, mời đồng nghiệp trong công ty đi ăn tối. Thứ Sáu tuần trước là liên hoan của công ty nhưng em không đi, em đã hứa là lần sau sẽ tổ chức lần nữa. Vì vậy muốn nhờ anh ấy giúp em đặt một phòng riêng ở Trúc Lý Quán.】
Phó Dĩ Hành qua một lúc lâu mới hồi âm lại.
Mặt Người Dạ Thú: 【Em cũng ở trong nhóm, tại sao không hỏi cậu ấy?】
Giang Tầm: 【Em hỏi thì ngượng lắm, dù sao anh với anh ấy cũng thân nhau honw.】
Để thể hiện thành ý, cô còn cố ý gửi thêm một biểu tượng làm nũng.
Mặt Người Dạ Thú: 【Vậy sau khi em tan ca thì đến đón anh.】
Giang Tầm: 【?】
Mặt Người Dạ Thú: 【Bởi vì vay nợ ân tình của người ta thì phải trả.】
Giang Tầm: ‘…’
Khá lắm Phó Dĩ Hành, tên đàn ông thối tha này thực sự càng ngày càng được nước lấn tới.
Cô bỗng nhiên kịp phản ứng lại, lập tức im bặt. À, không đúng, anh không hề diễn, đây vốn chính là anh mà.
“Vậy Phó tổng muốn cường thủ đoạt hào thế nào? Đuổi người ta đi sao?”
Phó Dĩ Hành cười nhẹ, ôm lấy eo cô rồi cúi đầu hôn cô.
Giang Tầm không rụt lại, vòng tay trên cổ anh.
Ghế sô pha trũng xuống, chịu trọng lực của cả hai người.
Cả hai đối với nhau đều vô cùng quen thuộc.
Cô rất nhanh bị anh đưa vào tiết tấu, cảm xúc cũng bị điều phối theo.
Nhưng đang làm được một nửa, Phó Dĩ Hành đột nhiên dừng lại. Ánh mắt Giang Tầm mơ mơ màng màng, có chút không hiểu nhìn anh: “Làm… sao vậy?”
Phó Dĩ Hành không nói một lời, ôm cô đứng lên.
Bộ đồ ngủ vị vứt xuống đất, anh tiện tay kéo áo khoác trên ghế sô pha mặc lên người cô, cứ như vậy ôm cô bước lên lầu.
Giang Tầm mặt nóng ran, vô thức vùng vẫy: “Đừng như vậy, thả em xuống trước đi.”
Phó Dĩ Hành thấp giọng thì thầm vào bên tai cô: “Nhưng anh không muốn. Đuổi đi thì không thể nào thực hiện rồi, nhưng không phải vẫn còn cách khác sao? Phu nhân không thích tư thế này sao?”
Mỗi bước đi của anh, sống lưng của cô đều có cảm giác run rẩy.
Giang Tầm vô thức cảm thấy xấu hổ.
Anh vẫn bộ dạng quần áo chỉnh tề, nhưng áo sơ mi đã được cởi bỏ hai cúc, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, trái lại tăng thêm vài phần quyến rũ cho anh.
“Mặt người dạ thú.” Giang Tầm nhỏ giọng mắng.
“Ừm, em mắng không sai.” Phó Dĩ Hành mặt không đổi sắc nói: “Nhưng anh chỉ là cầm thú với vợ anh thôi.”
Giang Tầm cắn trên bả vai anh một cái: “Anh đừng có được nước rồi lấn tới.”
“Đó không phải là được nước rồi lấn tới.” Giọng điệu Phó Dĩ Hành nghiêm túc, đột nhiên bước đi nhanh hơn, rồi sau đó thong thả nói: “Đây mới đúng.”
“Anh!”
Giang Tầm kêu lên, bấu thật mạnh vào vai anh. Tâm trạng của cô có chút mâu thuẫn, từ cái ngày ở phòng làm việc của anh đến nay, bây giờ mỗi ngày anh đều bày ra một tư thế mới.
Cô cố hết sức chịu đựng, trong lúc vô tình ngước mắt lên, chợt thấy mắt anh nổi đỏ, anh cũng đang rất chịu đựng.
Bước chân Phó Dĩ Hành chầm chậm, từng bước đi lên cầu thang.
Cùng nhau lắc lư qua lại, Giang Tầm cảm giác đầu mình đang bay trên mây, sau đó lại nhanh chóng rơi xuống đất.
Đầu óc cô hoàn toàn bị chiếm lấy, mất đi sự lý trí trong suy nghĩ.
Đến lầu hai, cô đã không còn sức để giãy dụa, mệt mỏi nằm dựa trên vai anh.
Bồn tắm tròn trong phòng tắm có chỉnh nhiệt độ tự động, cho dù hai người có tắm chung cũng không sự chật chội.
Nước trong bồn tắm đã đầy.
Nước ấm vừa đủ, hai người chậm rãi ngâm nước.
Giang Tầm giống như một con thuyền nhỏ chìm nổi giữa vùng biển rộng lớn, chỉ có thể ra sức mà bắt lấy một cái cây duy nhất ở bên cạnh.
Đôi mắt đen láy của Giang Tầm như đang phủ một tầng hơi nước, cô bám chặt vào vai anh: “… Anh nhẹ một chút, đừng cử động lộn xộn.”
“Được.” Không ngờ anh lại dễ nói chuyện như vậy.
Giang Tầm trong lòng khó hiểu, nhưng một lúc sau, cô nhanh chóng hiểu ra tại sao anh lại dễ dàng đồng ý như vậy.
Cô đỏ mặt hỏi: “Anh có thể cử động một chút được không?”
Phó Dĩ Hành khẽ cười: “Rốt cuộc là có cử động hay không?”
Tay anh vòng ra sau lưng cô, hoàn toàn ôm cô vào lòng, cằm đặt ở trên vai cô, mặt hai người sát vào nhau: “Nào, gọi một tiếng đàn anh đi, anh sẽ đáp ứng yêu cầu của em.”
Giọng nói khàn khàn, mang theo một chút cám dỗ.
Hơi nước trong phòng tắm bốc lên, làn sường mù phù phiếm khiến cô càng thêm đỏ mặt.
Giang Tầm gần như mất đi khả năng suy nghĩ, bị anh đầu độc, vô thức gọi một tiếng: “Đàn…đàn anh.”
Phó Dĩ Hành nghiêng người về phía trước, giả vờ khó hiểu: “Đàn anh nào?”
Mắt Giang Tầm mờ đi, hơi thở có chút gấp gáp: “Đàn, đàn anh Phó.”
“Gọi lại một lần nữa.”
“… Bỏ đi. Đã muộn rồi.”
Phó Dĩ Hàng nở một nụ cười, hôn lên khóe miệng cô, ghé vào tai cô nói với một giọng điệu trầm thấp: “Mai là ngày nghỉ, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian.”
…
Cứ như vậy, cả một đêm Giang Tầm bị anh ép buộc gọi là ‘đàn anh’.
Cuối cùng cô cũng hiểu ra một sự thật.
Lời hứa của một tên đàn ông thối tha quả nhiên không thể tin được.
***
Bị dày vò cho đến rạng sáng, Giang Tầm đã ngủ thiếp đi.
Một đêm không mộng mị, tỉnh lại cũng đã là mười hai giờ ngày hôm sau.
Rèm cửa được mở ra một nửa, ánh nắng trưa tràn ngập khắp phòng ngủ.
Ăn trưa xong, Giang Tầm trở về phòng. Nhưng mà đến mười hai giờ cô mới dậy nên buổi trưa cũng không muốn ngủ lại.
Cô ôm máy tính ngồi trên giường, mở tài liệu và sửa đổi kế hoạch của tập đoàn Quân Trạch.
Đột nhiên bên cạnh cô truyền đến tiếng sột soạt, có người tiến lại gần cô.
Giang Tầm nhìn sang bên cạnh, Phó Dĩ Hành dựa vào bên người cô, trên tay cầm đọc một cuốn tạp chí.
Giang Tầm mặc kệ anh, cúi đầu tiếp tục sửa đổi kế hoạch.
Cô đang gõ bàn phím, nhưng thời gian dần dần trôi, tốc độ của cô chậm lại.
Không biết đang nghĩ đến điều gì đó, tay cô dừng lại trên bàn phím.
Giang Tầm quay đầu nhìn người bên cạnh, kéo tay áo: “Phó Dĩ Hành, cho em một ý kiến.”
“Ý kiến gì?” Phó Dĩ Hành ngẩng đầu lên.
Giang Tầm xoay máy tính xách tay lại, hỏi: “Lần trước ở công ty anh, anh có nói cảm thấy phần nội dung cốt truyện còn thiếu sót gì đó. Em sửa lại rồi, bây giờ anh thấy như thế nào?”
Sợ anh từ chối, cô nói thêm: “Không cho phép sử dụng sự qua loa tắc trách ở nhà để nói về công việc đối với em.”
Phó Dĩ Hành thản nhiên nhìn màn hình: “Anh cảm thấy bình thường, thiếu sự cộng hưởng.”
Giang Tầm ngớ ra, hỏi: “Anh có ý tưởng cụ thể nào không?”
Phó Dĩ Hành nhìn cô, nhẹ nhàng bình tĩnh nói: “Sao em không thêm vào một số yếu tố thịnh hành hiện nay? Ví dụ như 《Animal Crossing》 nổi tiếng gần đây…”
Giang Tầm có chút sửng sốt, mấy giây sau mới để ý đến ý tứ trong lời nói của anh. Hai má nóng bừng, cô nắm lấy cái gối sau lưng ném về phía anh: “Này, đủ rồi nha. Còn nhắc đến chuyện ngày hôm qua nữa, em sẽ…”
Phó Dĩ Hành dễ dàng tiếp lấy chiếc gối, nhẹ nhàng nói: “Sẽ làm cái gì?”
“Em sẽ…” Giang Tầm bị khựng lại, suy nghĩ một chút, vẻ mặt nghiêm túc: “Em sẽ trở mặt của với anh.”
Phó Dĩ Hành mỉm cười: “Trở mặt với anh như thế nào?”
Giang Tầm tức giận: “Anh có thể nghiêm túc chút được không?”
“Anh rất nghiêm túc.” Khóe miệng Phó Dĩ Hành cong lên.
Giang Tầm giật lại máy tính, bất mãn nói: “Anh biết khi nhận lập kế hoạch, bọn em ghét nhất bên A cái gì không?”
Phó Dĩ Hành nhíu mày: “Ghét cái gì?”
Giang Tầm nói: “Giống như anh vậy đó, Phó tổng.”
“Lúc hỏi yêu cầu thì không nói rõ cái gì, mấy người là người chuyên nghiệp, sau đó để chúng em đoán mò. Làm xong lại tỏ vẻ không hài lòng, hỏi làm thế nào thay đổi thì nói là không biết, dù cách nào cũng cảm thấy không đúng.” Cô dừng lại, rồi tiếp tục nói: “Còn có cái kiểu nói ra yêu cầu và khi nó được hoàn thành thì lại muốn bổ sung thêm, làm đảo ngược gần như tất cả các công việc trước đó, sau đó vẫn cho rằng đó chỉ là một yêu cầu nhỏ.”
Phó Dĩ Hành nhíu mày: “Nếu như ghét nó, vậy tại sao lại còn nhận dự án này?”
Giang Tầm nhìn anh, nói với giọng điệu bất đắc dĩ: “Bởi vì bên anh vẫn khá ổn, ít nhất thì không kêu bọn em thiết kế những thứ vô lý.”
Phó Dĩ Hành cười khẽ: “Vậy lần sau anh lại để cho bọn em thiết kế một bản kế hoạch vô lý nhé?”
“Này!”
“Được rồi, không đùa giỡn với em nữa.” Phó Dĩ Hành lấy lại thái độ nghiêm túc hiếm thấy, “Giang tổng, anh có thể cho em một ý kiến không?”
Giang Tầm nghi ngờ liếc nhìn anh: “Anh nói đi.”
Phó Dĩ Hành nhàn nhạt: “Hôm đó anh xem kế hoạch của em và phát hiện có một vấn đề lớn.”
“Vấn đề gì?” Giang Tầm giật mình, vô thức ngồi thẳng người.
Phó Dĩ Hành nhìn cô chằm chằm: “Kế hoạch của em được hoàn thành là nhờ làm việc theo nhóm?”
Giang Tầm gật đầu.
“Trong toàn bộ kế hoạch chất lượng không đồng đều, có thể thấy rõ ràng phần nào do em thực hiện và phần nào do nhân viên của em thực hiện.” Phó Dĩ Hành nói: “Cá nhân của em vượt trội là rất rõ ràng nhưng trong hợp tác theo nhóm thì đây là một thiếu sót cực kỳ nghiêm trọng.”
“Đừng tự mình gánh vác mọi thứ. Em phải để nhóm của mình cùng nhau phát triển và phối hợp làm tốt công việc của nhóm.”
“Một người giữ phần nhiều thì sẽ trở thành con số không. Công ty của em mới bắt đầu, vấn đề này còn chưa rõ ràng, nhưng nếu cứ để mặc nó thì nhược điểm sẽ càng ngày càng lộ ra.”
Giang Tầm trầm ngâm, nhưng ngay sau đó lại nhíu mày: “Em hiểu rồi, nhưng để cho nhân viên có thể nhanh chóng phát triển trong một thời gian ngắn, cũng không phải là điều dễ dàng.”
Phó Dĩ Hành nhẹ nhàng nói: “Nếu đó là điều không thể tránh khỏi, vậy hãy cố gắng học hỏi điểm mạnh của nhau và thu thập điểm mạnh của mọi người?”
Đôi mắt của Giang Tầm sáng lên, ngay lập tức sáng tỏ: “Em hiểu rồi.”
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô nghi ngờ nhìn anh: “Sao anh lại có nhã ý chỉ em như vậy?”
Phó Dĩ Hành liếc nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh: “Anh chỉ lo rằng cuộc cá cược của chúng ta chưa chính thức bắt đầu thì công ty nhỏ của em đã nhanh chóng phá sản mất rồi.”
Mọi sự cảm động trong tích tắc đều biến mất.
Giang Tầm phồng má, giọng điệu kiên định: “Anh nghĩ hay quá nhỉ, công ty bọn em sẽ không phá sản.”
Phó Dĩ Hành cười thầm một tiếng, đứng dậy rời khỏi phòng.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
***
Sau ý kiến của Phó Dĩ Hành, Giang Tầm đã thay đổi suy nghĩ ban đầu của mình.
Trở lại công ty vào thứ Hai, cô tìm gặp người phụ trách từng phần của kế hoạch, trò chuyện sâu hơn với họ và đưa ra những gợi ý sửa đổi.
Người cuối cùng là Trương Viên Viên.
“… Trong phần nội dung cốt truyện kế hoạch tập đoàn Quân Trạch, vấn đề hiện tại là như thế này, cô nghĩ thế nào?”
Trương Viên Viên hiểu ra: “Khó trách tôi cảm thấy phần này có chút trái ngược gì đó so với nội dung ban đầu, hóa ra vấn đề là nằm ở đây. Giang tổng, nghe cô nói vậy, hình như tôi cũng có một chút ý kiến rồi.”
Giang Tầm nói: “Viên Viên, cô có thể sửa đổi trước. Đây là tài liệu tham khảo mà tôi tìm được, cô có thể xem qua hoặc tham khảo các chủ đề nóng gần đây, cũng có thể xem vài bộ phim khoa học viễn tưởng, nếu có cần giúp đỡ gì cứ liên hệ với tôi.”
“Được rồi, tôi sẽ quay về và sửa đổi nó trước, có chỗ nào không hiểu tôi sẽ hỏi cô.”
Trương Viên Viên gật đầu, cầm tài liệu rời đi, đột nhiên nhớ tới cái gì, liền dừng lại.
“Đúng rồi, Giang tổng, thứ Sáu tuần trước, cô đã đặt đồ ăn ở Trúc Lý Quán…”
Cô ấy muốn hỏi nữa nhưng lại thôi.
Giang Tầm sửng sốt, hỏi: “Có vấn đề gì không?”
“À thì, không phải bạn của cô có quen biết sao, cô có thể nhờ họ đặt chỗ ở Trúc Lý Quán được không?” Trương Viên Viên ngượng ngùng hỏi: “Lần sau công ty tổ chức liên hoan, cô có thể đặt chỗ ở đó được không? Tôi nghĩ mọi người đều muốn thử đồ ăn ở đó… có điều tôi cũng chỉ nói vậy thôi, nếu cô thấy yêu cầu này quá khó thì cứ coi như chưa nghe thấy.”
Giang Tầm suy nghĩ: “Tôi sẽ hỏi thử anh ấy xem.”
“Được, chuyện này nhờ cô cả nhé, Giang tổng!” Trương Viên Viên rất hào hứng.
“Tôi về làm việc trước đây.”
Trở lại văn phòng, Giang Tầm mở Wechat và gửi một tin nhắn cho Phó Dĩ Hành: 【Anh có thể nhờ Tạ Gia Minh giúp em một việc được không?】
Có lẽ là đang bận, Phó Dĩ Hành không trả lời lại ngay.
Gửi tin nhắn xong Giang Tầm cũng không để ý tới, đặt điện thoại lên bàn chuyên tâm làm việc.
Sau cuộc họp, chuông điện thoại vang lên.
Cô cầm điện thoại lên nhìn, thấy rằng Phó Dĩ Hành đã trả lời cô bằng một dấu chấm hỏi.
Mặt Người Dạ Thú: 【?】
Giang Tầm nhanh chóng gõ chữ, giải thích rõ lý do: 【Em muốn đặt chỗ, mời đồng nghiệp trong công ty đi ăn tối. Thứ Sáu tuần trước là liên hoan của công ty nhưng em không đi, em đã hứa là lần sau sẽ tổ chức lần nữa. Vì vậy muốn nhờ anh ấy giúp em đặt một phòng riêng ở Trúc Lý Quán.】
Phó Dĩ Hành qua một lúc lâu mới hồi âm lại.
Mặt Người Dạ Thú: 【Em cũng ở trong nhóm, tại sao không hỏi cậu ấy?】
Giang Tầm: 【Em hỏi thì ngượng lắm, dù sao anh với anh ấy cũng thân nhau honw.】
Để thể hiện thành ý, cô còn cố ý gửi thêm một biểu tượng làm nũng.
Mặt Người Dạ Thú: 【Vậy sau khi em tan ca thì đến đón anh.】
Giang Tầm: 【?】
Mặt Người Dạ Thú: 【Bởi vì vay nợ ân tình của người ta thì phải trả.】
Giang Tầm: ‘…’
Khá lắm Phó Dĩ Hành, tên đàn ông thối tha này thực sự càng ngày càng được nước lấn tới.