“Chu tổng chắc là cũng biết việc đính hôn không có bất kỳ hiệu lực gì trong pháp luật.”
Phó Dĩ Hành thu hồi ánh mắt lại, vừa xử lý nguyên liệu nấu ăn vừa chậm rãi nói rõ sự thật: “Cái gọi là lễ đính hôn chẳng qua chỉ là một đoạn, lướt qua có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.”
Chu Dư Ngôn chế giễu: “Vậy theo ý của Phó tổng thì cho dù có kết hôn cũng có thể ly hôn.” Anh ta cũng cúi đầu, tiếp tục bận rộn với công việc trên tay: “Phó tổng không sợ câu này sẽ linh nghiệm ngay trên người cậu sao?”
Phó Dĩ Hành không thèm nhấc mắt lên, giọng nói lạnh nhạt: “Vậy thì khiến Chu tổng phải thất vọng rồi, ngày đó sẽ không bao giờ đến.”
“Phó tổng thật là tự tin.” Chu Dư Ngôn châm chọc cười một tiếng, lại nói: “Máy móc tính hết coi chừng sẽ có ngày lật xe.”
Động tác của Phó Dĩ Hành dừng lại, gió nhẹ mây bay nói: “Lời giống như vậy tôi cũng tặng cho Chu tổng.”
Trong phút chốc cả phòng bếp trở nên yên tĩnh.
Trên bếp đang nấu một nồi súp, trong hoàn cảnh yên tĩnh thì âm thanh lục bục lục bục đặc biệt rõ ràng.
Không biết Chu Dư Ngôn nghĩ đến cái gì chầm chậm ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa kính.
Anh ta hỏi: “Cậu không tò mò các cô ấy đang nói gì sao?”
Đứng ở trước bàn bếp có thể xuyên qua cửa kính nhìn thấy một góc phòng khách. Nhưng cửa cách âm vô cùng tốt. Chỉ có thể nhìn thấy tình hình ở bên ngoài chứ không thể nghe được bất kỳ âm thanh nào.
Phó Dĩ Hành không để ý lắm: “Tôi cũng không phải Chu tổng, tôi muốn biết chuyện gì thì Tầm Tầm sẽ nói cho tôi biết. Không giống như Chu tổng phải phí hết tâm sức để nghe ngóng.”
“A.” Chu tổng cười lạnh một tiếng, không nói tiếp nữa.
Phòng bếp hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Hai người mỗi người làm việc của mình không ai quấy rầy ai.
Một lát sau Phó Dĩ Hành giương mắt nói: “Chu tổng, gia vị để ở đâu?”
Giọng điệu Chu Dư Ngôn lạnh nhạt: “Trong ngăn tủ bên cạnh tủ lạnh, cậu tự lấy đi.”
***
Trong phòng khách.
Giang Lăng kéo Giang Tầm ngồi xuống ghế salon.
Giang Tầm hỏi: “Chị, có chuyện gì muốn nói sao?”
Giang Lăng liếc mắt về phía phòng bếp, sau khi thu hồi ánh mắt, vẻ mặt liền trở nên nghiêm túc: “Gần đây ba và đứa con riêng kia bắt đầu bí mật giở trò sau lưng, tìm cách gây rối chuyện hợp tác mà chị đã thương lượng. Mặc dù không thành công nhưng chị lo tiếp theo ông ta sẽ xuống tay với em, em phải cẩn thận một chút.”
Vẻ mặt của Giang Tầm cũng trở nên nghiêm trọng: “Ba muốn làm gì?”
Giang Lăng nói: “Tạm thời chị vẫn không biết rõ ý đồ của bọn họ, nhưngcó lẽ chuyện của tập đoàn Giang Thị không thể thoát khỏi liên quan.”
“Hơn nữa, nghe người bên nhà cũ nói gần đây ba thường xuyên đi công tác ở nơi khác, chị khá quan tâm nên có lên mạng kiểm tra một chút, mấy năm trước có người đã đăng ký đầu tư vào công ty ở thành phố A với cái tên là ‘Giang Vĩ Ngọc’.”
Chị ấy cười mỉa mai: “Những năm gần đây ông ta vẫn luôn dùng tài nguyên của tập đoàn Giang Thị để giúp đỡ công ty của con riêng. Chị mới biết được ông ta sớm đã bày sẵn đường lui cho con riêng của ông ta rồi.”
Giang Vĩ Ngọc chính là Giang Phụ, con riêng của Giang Thiệu Quân.
“Vĩ” và “Ngọc” đều có ý nghĩa là đẹp đẽ, trong tên của anh ta chứa hai chữ đẹp đẽ, có thể thấy được Giang Thiệu Quân rất coi trọng anh ta.
Giang Lăng còn nói: “Tuần trước chị và Yến Từ có gặp nhau, chị tìm anh ấy giúp điều tra cẩn thẩn tình hình bên trong của công ty kia. Công ty riêng của Giang Vĩ Ngọc đúng thật là không cùng tên.”
“Anh Yến Từ đến thành phố B rồi sao?” Giang Tầm có chút bất ngờ.
Giang Yến Từ là cháu trai của em trai sinh đôi với ông cụ Giang, hai anh em sinh ra ở thời đại chiến tranh lửa bay tán loạn và bất ổn, tuổi còn nhỏ đã bị ép chia cách, một người ở thành phố B còn một người trú đóng ở thành phố A, sau này mỗi người tự thành gia lập nghiệp riêng, mấy chục năm sau mới nhận lấy nhau.
Giang Tầm có ấn tượng vì khi còn bé hai nhà vẫn thường xuyên lui tới.
Quan hệ giữa anh chị em cũng khá tốt.
Giang Lăng cười nói: “Đúng, tuần trước anh ấy tới đây để công tác nhưng chỉ có hai ngày nên chưa kịp nói với em.”
Giang Tầm ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Vậy chị nói làm chuyện mờ ám là đã xảy ra chuyện gì?”
“Là cài người vào nằm vùng trong tập đoàn Giang Thị, nhưng đã bị chị bắt được. Sau đó chị phát hiện mấy người kia đều liên quan mật thiết đến công ty của đứa con riêng kia.”
“Yến Tử còn kiểm tra ra được công ty của đứa con riêng kia gần đây thường xuyên qua lại mật thiết với đối thủ cạnh tranh của tập đoàn Giang Thị. Bọn họ lén lút âm mưu gì đó, nhưng cụ thể là gì thì vẫn đang điều tra.”
Giang Tầm như có điều suy nghĩ: “Vậy hôm nay chị để em đưa Phó Dĩ Hành tới đây vì muốn nói cho anh ấy biết chuyện này sao?”
Giang Lăng khẽ vuốt cằm: “Ừm, có điều vẫn còn những chuyện khác nữa, đợi lát nữa chị sẽ thương lượng với cậu ấy.”
Hai chị em khẽ thì thầm với nhau.
Giang Tầm nhớ Phó Dĩ Hành đã bước vào phòng bếp cũng gần nửa tiếng đồng hồ, nhưng dường như không có bất kỳ động tĩnh nào.
Cô không yên tâm hỏi: “Đúng rồi chị, trước kia Phó Dĩ Hành và anh rể từng có mâu thuẫn sao?”
“Bọn họ vào phòng bếp cũng đã được một khoảng thời gian rồi, tại sao lại yên tĩnh như vậy? Chắc không phải là đang….” đánh nhau đấy chứ?
Giang Lăng cũng nhớ tới chuyện này, đứng lên nói: “Chúng ta vào xem.”
Hai người tới phòng bếp kéo cửa kính ra, lại phát hiện bên trong hòa hợp tới không ngờ. Phó Dĩ Hành và Chu Dư Ngôn im lặng làm đồ ăn, chỉ là giữa hai người họ như có một đường vĩ tuyến 38 vô hình, chia phòng bếp thành hai khu vực.
Hai người làm công việc của riêng mình, người nào làm theo ý người ấy không ai vượt qua ranh giới.
Giang Tầm và Giang Lăng liếc nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt đối phương.
Phó Dĩ Hành dường như phát hiện có người bước vào, giương mắt nhìn về phía cửa, giọng điệu tự nhiên nói: “Phu nhân, có thể giúp anh lau mồ hôi một chút không?”
Hai chân Giang Tầm cứng đờ, liếc anh một cái: “Anh không thể tự lau sao?”
“Không có tay.” Phó Dĩ Hành cây ngay không sợ chết đứng.
Phòng bếp có lắp đặt máy điều hòa không khí ở giữa, thực ra nhiệt độ cũng vừa phải, không nóng.
Nhưng bởi vì ngại đang có Giang Lăng và Chu Dư Ngôn ở đây nên Giang Tầm cũng phải giữ mặt mũi cho anh, cô đi qua tiện tay rút một tờ khăn giấy lau qua loa mồ hôi trên trán anh.
“Chờ một chút.” Cô đang định rời đi lại bị anh gọi lại.
“Sao nữa?”
Giang Tầm vừa quay đầu lại, một cái hôn nhẹ nhàng rơi xuống môi cô.
“Cảm ơn.” Phó Dĩ Hành nở nụ cười, làm như không có chuyện gì mà thu hồi tầm mắt.
Toàn thân Giang Tầm cứng đờ, một luồng hơi nóng từ chân lên tới đầu.
Phó Dĩ hành vô ý giương mắt, như có như không liếc nhìn Chu Dư Ngôn
Ánh mắt Chu Dư Ngôn âm trầm bình tĩnh nhìn về phía Giang Lăng.
Nhưng Giang Lăng chỉ chăm chú nhìn Phó Dĩ Hành và Giang Tầm, ánh mắt chị ấy không vui, lạnh giọng nhắc nhở: “Phó tổng xin cậu đừng làm quá.”
Chu Dư Ngôn cụp mắt như, có chút đăm chiêu, sau đó anh ta giống như vô ý nhắc đến: “Tôi có chút tò mò, tính cách của em dâu như vậy, tại sao lại đột nhiên kết hôn nhỉ?”
Giang Tầm khẽ giật mình.
Giang Lăng cũng nhìn về phía anh.
Phó Dĩ Hành nhíu mày, giọng điệu ung dung nói: “Tôi và Tầm Tầm đã bắt đầu hẹn hò từ thời đại học, tình cảm vẫn luôn không thay đổi.”
Anh ngồi xổm xuống: “Kết hôn cũng là lẽ đương nhiên.”
Một câu hai nghĩa, Giang Tầm nghe thấy mà nóng mặt, nhịn không được giật ống tay áo của anh.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Chu Dư Ngôn nhàn nhạt nói: “Nói như vậy thì hai người quen nhau trong trường học sao?”
Giang Lăng như nhớ đến điều gì đó, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Phó Dĩ Hành: “Phó tổng không phải tốt nghiệp trường kinh doanh sao? Mặc dù cậu và Tầm Tầm chung một trường, nhưng theo lẽ thường không gặp nhau mới đúng chứ?”
Phó Dĩ Hành rút tờ khăn giấy ra lau tay rồi ném vào trong thùng rác, mỉm cười nói: “Chị, vấn đề duyên phận này không ai có thể nói rõ được. Không phải giống như chị và anh rể sao?”
Giang Tầm sợ bí mật giữa bọn họ bị bại lộ nên vội vàng liếc mắt ra hiệu về phía anh, cô đổi chủ đề: “Phó Dĩ Hành, không phải anh nói chuẩn bị quà cho anh rể sao?”
Phó Dĩ Hành thoáng dừng lại, cười một tiếng với Chu Dư Ngôn: “Đúng rồi anh rể, tôi và Tầm Tầm có chuẩn bị cho anh một món quà sinh nhật.”
Chu Dư Ngôn: “Ồ?”
Phó Dĩ Hành đi ra khỏi phòng bếp, chưa đến một lát sau anh đã mang theo một cặp văn kiện từ ghế sô pha ở phòng khách ném cho Chu Dư Ngôn.
Chu Dư Ngôn vô thức nhận lấy rồi lật ra nhìn.
Phó Dĩ Hành hỏi: “Anh rể có hài lòng với món quà sinh nhật này không?”
Một lát sau, Chu Dư Ngôn khép văn kiện lại, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt đầy thâm thúy của anh, mặt không biến sắc nói: “Cảm ơn Phó tổng đã có lòng, món quà này tôi rất hài lòng.”
“Vậy là tốt rồi.” Phó Dĩ Hành khẽ cười.
“Phó tổng, nhân tiện chúc mừng cậu.” Chu Dư Ngôn thanh âm lạnh nhạt: “Nước cờ cổ phần khống chế Vương Sinh này đi rất hay.”
“Cảm ơn.” Phó Dĩ Hành cong môi, thản nhiên tiếp nhận lời chúc mừng đó.
Cổ phần khống chế Vương Sinh?
Giang Tầm mặc dù không biết bọn họ đang nhắc tới chuyện bí mật gì nhưng cổ phần khống chế Vương Sinh mà Chu Dư Ngôn nhắc đến không phải là…..
Thừa dịp không ai chú ý, Giang Tầm đi ra ngoài dùng điện thoại di động tìm kiếm từ khóa.
Nhấn xác nhận từ khóa website, trên điện thoại lập tức xuất hiện một đống tin tức liên quan.
“Các công ty niêm yết đang ở trong vũng bùn P2P*.”
“Tập đoàn cổ phần khống chế Vương Sinh gặp khủng hoảng nợ và nhiều quan chức cấp cao từ chức.”
“Tài sản của tập đoàn cổ phần khống chế Vương Sinh bị tòa án tịch thu và niêm phòng, nhiều công ty cổ phần do chủ tịch tập đoàn kiêm CEO Vương Tuấn Kỳ đứng tên cũng bị tịch thu.”
“Tập đoàn cổ phần khống chế Vương Sinh vỡ nợ và tuyên bố phá sản.”
“Vị trí nhân viên của tập đoàn và công ty con của nó vẫn là một bí ẩn…”
(P2P: Binance P2P là một phương thức giao dịch tiền ảo và tiền điện tử ngang hàng (hay còn gọi là peer-to-peer) của sàn Binance, một trong những sàn giao dịch lớn nhất thế giới, cho phép người dùng giao dịch trực tiếp với người dùng hoặc thương nhân. Một khi giao dịch được hai bên xác nhận thành công, tài sản kỹ thuật số sẽ chuyển về cho người mua.)
Cô kiểm tra thời gian, những chuyện này chỉ vừa xảy ra trong một tháng gần đây.
Giang Tầm nhìn Phó Dĩ Hành, dường như rơi vào trầm tư.
Nguyên liệu nấu ăn xử lý xong đều đã lên nồi, hai người cũng không có việc gì trong phòng bếp nên lần lượt trở lại phòng khách.
Giang Tầm đang giúp Giang Lăng thu dọn bàn ăn, nhìn hai người đi ra từ phòng bếp liền hỏi: “Chị, bây giờ có thể chuẩn bị ăn cơm được chưa?”
Giang Lăng ngẩng đầu nói: “Chờ một chút, vẫn còn….”
Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại từ phòng bên cạnh truyền đến.
Giang Lăng ngẩng đầu nói: “Tầm Tầm, chị đi nhận điện thoại.”
“Được.”
Giang Tầm gật đầu, nhìn chị ấy rời khỏi phòng khách rồi tiếp tục bày biện đồ ăn ra.
Lúc này có tiếng chuông cửa vang lên.
Còn có người đến?
Giang Tầm thoáng bất ngờ, vô thức nhìn về phía cửa.
Mà trong phòng khách chỉ còn lại cô, Phó Dĩ Hành và Chu Dư Ngôn.
Giang Tầm nhanh chóng lướt qua Chu Dư Ngôn, nhìn về phía Phó Dĩ Hành trực tiếp dặn dò: “Phó Dĩ Hành, anh đi mở cửa xem ai tới.”
Chu Dư Ngôn cắm hai tay vào túi, thái độ thảnh thơi đứng ở một bên, dù bận vẫn ung dung nhìn anh, khóe miệng anh ta còn mang theo sự châm biếm như có như không.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Phó Dĩ Hành không thay đổi sắc mặt, dời ánh mắt đi chỗ khác, anh tự giác đi về phía cửa ấn khóa mắt mèo điện tử.
Bên trong màn hình điện tử xuất hiện một bóng dáng hơi quen thuộc.
Ánh mắt Phó Dĩ Hành hơi tối xuống, im lặng không lên tiếng mở cửa.
Người tới mặc nguyên một thân màu đen rất kín đáo.
Áo khoác màu đen có mũ trùm đầu, mũ áo phủ lên đầu, khẩu trang đen kéo cao đến mũi che khuất hơn nửa khuôn mặt, còn mang theo kính râm màu đen, cả người kín không kẽ hở.
“Chị Giang Lăng, em…”
Nhìn thấy người từ trong nhà đi ra, Giang Nhuy bỗng nhiên sững sờ. cậu ấy đối mặt với Phó Dĩ Hành một lát, sau khi kịp phản ứng thì lùi về sau mấy bước, nhìn biển số nhà trước cửa một chút rồi lại cúi đầu nhìn dẫn đường trên điện thoại.
Qua mấy giây sau, một giọng nói rất không chắc chắn phát ra từ khẩu trang:
“Tôi tìm nhầm chỗ rồi sao?”
Phó Dĩ Hành thu hồi ánh mắt lại, vừa xử lý nguyên liệu nấu ăn vừa chậm rãi nói rõ sự thật: “Cái gọi là lễ đính hôn chẳng qua chỉ là một đoạn, lướt qua có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.”
Chu Dư Ngôn chế giễu: “Vậy theo ý của Phó tổng thì cho dù có kết hôn cũng có thể ly hôn.” Anh ta cũng cúi đầu, tiếp tục bận rộn với công việc trên tay: “Phó tổng không sợ câu này sẽ linh nghiệm ngay trên người cậu sao?”
Phó Dĩ Hành không thèm nhấc mắt lên, giọng nói lạnh nhạt: “Vậy thì khiến Chu tổng phải thất vọng rồi, ngày đó sẽ không bao giờ đến.”
“Phó tổng thật là tự tin.” Chu Dư Ngôn châm chọc cười một tiếng, lại nói: “Máy móc tính hết coi chừng sẽ có ngày lật xe.”
Động tác của Phó Dĩ Hành dừng lại, gió nhẹ mây bay nói: “Lời giống như vậy tôi cũng tặng cho Chu tổng.”
Trong phút chốc cả phòng bếp trở nên yên tĩnh.
Trên bếp đang nấu một nồi súp, trong hoàn cảnh yên tĩnh thì âm thanh lục bục lục bục đặc biệt rõ ràng.
Không biết Chu Dư Ngôn nghĩ đến cái gì chầm chậm ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa kính.
Anh ta hỏi: “Cậu không tò mò các cô ấy đang nói gì sao?”
Đứng ở trước bàn bếp có thể xuyên qua cửa kính nhìn thấy một góc phòng khách. Nhưng cửa cách âm vô cùng tốt. Chỉ có thể nhìn thấy tình hình ở bên ngoài chứ không thể nghe được bất kỳ âm thanh nào.
Phó Dĩ Hành không để ý lắm: “Tôi cũng không phải Chu tổng, tôi muốn biết chuyện gì thì Tầm Tầm sẽ nói cho tôi biết. Không giống như Chu tổng phải phí hết tâm sức để nghe ngóng.”
“A.” Chu tổng cười lạnh một tiếng, không nói tiếp nữa.
Phòng bếp hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Hai người mỗi người làm việc của mình không ai quấy rầy ai.
Một lát sau Phó Dĩ Hành giương mắt nói: “Chu tổng, gia vị để ở đâu?”
Giọng điệu Chu Dư Ngôn lạnh nhạt: “Trong ngăn tủ bên cạnh tủ lạnh, cậu tự lấy đi.”
***
Trong phòng khách.
Giang Lăng kéo Giang Tầm ngồi xuống ghế salon.
Giang Tầm hỏi: “Chị, có chuyện gì muốn nói sao?”
Giang Lăng liếc mắt về phía phòng bếp, sau khi thu hồi ánh mắt, vẻ mặt liền trở nên nghiêm túc: “Gần đây ba và đứa con riêng kia bắt đầu bí mật giở trò sau lưng, tìm cách gây rối chuyện hợp tác mà chị đã thương lượng. Mặc dù không thành công nhưng chị lo tiếp theo ông ta sẽ xuống tay với em, em phải cẩn thận một chút.”
Vẻ mặt của Giang Tầm cũng trở nên nghiêm trọng: “Ba muốn làm gì?”
Giang Lăng nói: “Tạm thời chị vẫn không biết rõ ý đồ của bọn họ, nhưngcó lẽ chuyện của tập đoàn Giang Thị không thể thoát khỏi liên quan.”
“Hơn nữa, nghe người bên nhà cũ nói gần đây ba thường xuyên đi công tác ở nơi khác, chị khá quan tâm nên có lên mạng kiểm tra một chút, mấy năm trước có người đã đăng ký đầu tư vào công ty ở thành phố A với cái tên là ‘Giang Vĩ Ngọc’.”
Chị ấy cười mỉa mai: “Những năm gần đây ông ta vẫn luôn dùng tài nguyên của tập đoàn Giang Thị để giúp đỡ công ty của con riêng. Chị mới biết được ông ta sớm đã bày sẵn đường lui cho con riêng của ông ta rồi.”
Giang Vĩ Ngọc chính là Giang Phụ, con riêng của Giang Thiệu Quân.
“Vĩ” và “Ngọc” đều có ý nghĩa là đẹp đẽ, trong tên của anh ta chứa hai chữ đẹp đẽ, có thể thấy được Giang Thiệu Quân rất coi trọng anh ta.
Giang Lăng còn nói: “Tuần trước chị và Yến Từ có gặp nhau, chị tìm anh ấy giúp điều tra cẩn thẩn tình hình bên trong của công ty kia. Công ty riêng của Giang Vĩ Ngọc đúng thật là không cùng tên.”
“Anh Yến Từ đến thành phố B rồi sao?” Giang Tầm có chút bất ngờ.
Giang Yến Từ là cháu trai của em trai sinh đôi với ông cụ Giang, hai anh em sinh ra ở thời đại chiến tranh lửa bay tán loạn và bất ổn, tuổi còn nhỏ đã bị ép chia cách, một người ở thành phố B còn một người trú đóng ở thành phố A, sau này mỗi người tự thành gia lập nghiệp riêng, mấy chục năm sau mới nhận lấy nhau.
Giang Tầm có ấn tượng vì khi còn bé hai nhà vẫn thường xuyên lui tới.
Quan hệ giữa anh chị em cũng khá tốt.
Giang Lăng cười nói: “Đúng, tuần trước anh ấy tới đây để công tác nhưng chỉ có hai ngày nên chưa kịp nói với em.”
Giang Tầm ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Vậy chị nói làm chuyện mờ ám là đã xảy ra chuyện gì?”
“Là cài người vào nằm vùng trong tập đoàn Giang Thị, nhưng đã bị chị bắt được. Sau đó chị phát hiện mấy người kia đều liên quan mật thiết đến công ty của đứa con riêng kia.”
“Yến Tử còn kiểm tra ra được công ty của đứa con riêng kia gần đây thường xuyên qua lại mật thiết với đối thủ cạnh tranh của tập đoàn Giang Thị. Bọn họ lén lút âm mưu gì đó, nhưng cụ thể là gì thì vẫn đang điều tra.”
Giang Tầm như có điều suy nghĩ: “Vậy hôm nay chị để em đưa Phó Dĩ Hành tới đây vì muốn nói cho anh ấy biết chuyện này sao?”
Giang Lăng khẽ vuốt cằm: “Ừm, có điều vẫn còn những chuyện khác nữa, đợi lát nữa chị sẽ thương lượng với cậu ấy.”
Hai chị em khẽ thì thầm với nhau.
Giang Tầm nhớ Phó Dĩ Hành đã bước vào phòng bếp cũng gần nửa tiếng đồng hồ, nhưng dường như không có bất kỳ động tĩnh nào.
Cô không yên tâm hỏi: “Đúng rồi chị, trước kia Phó Dĩ Hành và anh rể từng có mâu thuẫn sao?”
“Bọn họ vào phòng bếp cũng đã được một khoảng thời gian rồi, tại sao lại yên tĩnh như vậy? Chắc không phải là đang….” đánh nhau đấy chứ?
Giang Lăng cũng nhớ tới chuyện này, đứng lên nói: “Chúng ta vào xem.”
Hai người tới phòng bếp kéo cửa kính ra, lại phát hiện bên trong hòa hợp tới không ngờ. Phó Dĩ Hành và Chu Dư Ngôn im lặng làm đồ ăn, chỉ là giữa hai người họ như có một đường vĩ tuyến 38 vô hình, chia phòng bếp thành hai khu vực.
Hai người làm công việc của riêng mình, người nào làm theo ý người ấy không ai vượt qua ranh giới.
Giang Tầm và Giang Lăng liếc nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt đối phương.
Phó Dĩ Hành dường như phát hiện có người bước vào, giương mắt nhìn về phía cửa, giọng điệu tự nhiên nói: “Phu nhân, có thể giúp anh lau mồ hôi một chút không?”
Hai chân Giang Tầm cứng đờ, liếc anh một cái: “Anh không thể tự lau sao?”
“Không có tay.” Phó Dĩ Hành cây ngay không sợ chết đứng.
Phòng bếp có lắp đặt máy điều hòa không khí ở giữa, thực ra nhiệt độ cũng vừa phải, không nóng.
Nhưng bởi vì ngại đang có Giang Lăng và Chu Dư Ngôn ở đây nên Giang Tầm cũng phải giữ mặt mũi cho anh, cô đi qua tiện tay rút một tờ khăn giấy lau qua loa mồ hôi trên trán anh.
“Chờ một chút.” Cô đang định rời đi lại bị anh gọi lại.
“Sao nữa?”
Giang Tầm vừa quay đầu lại, một cái hôn nhẹ nhàng rơi xuống môi cô.
“Cảm ơn.” Phó Dĩ Hành nở nụ cười, làm như không có chuyện gì mà thu hồi tầm mắt.
Toàn thân Giang Tầm cứng đờ, một luồng hơi nóng từ chân lên tới đầu.
Phó Dĩ hành vô ý giương mắt, như có như không liếc nhìn Chu Dư Ngôn
Ánh mắt Chu Dư Ngôn âm trầm bình tĩnh nhìn về phía Giang Lăng.
Nhưng Giang Lăng chỉ chăm chú nhìn Phó Dĩ Hành và Giang Tầm, ánh mắt chị ấy không vui, lạnh giọng nhắc nhở: “Phó tổng xin cậu đừng làm quá.”
Chu Dư Ngôn cụp mắt như, có chút đăm chiêu, sau đó anh ta giống như vô ý nhắc đến: “Tôi có chút tò mò, tính cách của em dâu như vậy, tại sao lại đột nhiên kết hôn nhỉ?”
Giang Tầm khẽ giật mình.
Giang Lăng cũng nhìn về phía anh.
Phó Dĩ Hành nhíu mày, giọng điệu ung dung nói: “Tôi và Tầm Tầm đã bắt đầu hẹn hò từ thời đại học, tình cảm vẫn luôn không thay đổi.”
Anh ngồi xổm xuống: “Kết hôn cũng là lẽ đương nhiên.”
Một câu hai nghĩa, Giang Tầm nghe thấy mà nóng mặt, nhịn không được giật ống tay áo của anh.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Chu Dư Ngôn nhàn nhạt nói: “Nói như vậy thì hai người quen nhau trong trường học sao?”
Giang Lăng như nhớ đến điều gì đó, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Phó Dĩ Hành: “Phó tổng không phải tốt nghiệp trường kinh doanh sao? Mặc dù cậu và Tầm Tầm chung một trường, nhưng theo lẽ thường không gặp nhau mới đúng chứ?”
Phó Dĩ Hành rút tờ khăn giấy ra lau tay rồi ném vào trong thùng rác, mỉm cười nói: “Chị, vấn đề duyên phận này không ai có thể nói rõ được. Không phải giống như chị và anh rể sao?”
Giang Tầm sợ bí mật giữa bọn họ bị bại lộ nên vội vàng liếc mắt ra hiệu về phía anh, cô đổi chủ đề: “Phó Dĩ Hành, không phải anh nói chuẩn bị quà cho anh rể sao?”
Phó Dĩ Hành thoáng dừng lại, cười một tiếng với Chu Dư Ngôn: “Đúng rồi anh rể, tôi và Tầm Tầm có chuẩn bị cho anh một món quà sinh nhật.”
Chu Dư Ngôn: “Ồ?”
Phó Dĩ Hành đi ra khỏi phòng bếp, chưa đến một lát sau anh đã mang theo một cặp văn kiện từ ghế sô pha ở phòng khách ném cho Chu Dư Ngôn.
Chu Dư Ngôn vô thức nhận lấy rồi lật ra nhìn.
Phó Dĩ Hành hỏi: “Anh rể có hài lòng với món quà sinh nhật này không?”
Một lát sau, Chu Dư Ngôn khép văn kiện lại, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt đầy thâm thúy của anh, mặt không biến sắc nói: “Cảm ơn Phó tổng đã có lòng, món quà này tôi rất hài lòng.”
“Vậy là tốt rồi.” Phó Dĩ Hành khẽ cười.
“Phó tổng, nhân tiện chúc mừng cậu.” Chu Dư Ngôn thanh âm lạnh nhạt: “Nước cờ cổ phần khống chế Vương Sinh này đi rất hay.”
“Cảm ơn.” Phó Dĩ Hành cong môi, thản nhiên tiếp nhận lời chúc mừng đó.
Cổ phần khống chế Vương Sinh?
Giang Tầm mặc dù không biết bọn họ đang nhắc tới chuyện bí mật gì nhưng cổ phần khống chế Vương Sinh mà Chu Dư Ngôn nhắc đến không phải là…..
Thừa dịp không ai chú ý, Giang Tầm đi ra ngoài dùng điện thoại di động tìm kiếm từ khóa.
Nhấn xác nhận từ khóa website, trên điện thoại lập tức xuất hiện một đống tin tức liên quan.
“Các công ty niêm yết đang ở trong vũng bùn P2P*.”
“Tập đoàn cổ phần khống chế Vương Sinh gặp khủng hoảng nợ và nhiều quan chức cấp cao từ chức.”
“Tài sản của tập đoàn cổ phần khống chế Vương Sinh bị tòa án tịch thu và niêm phòng, nhiều công ty cổ phần do chủ tịch tập đoàn kiêm CEO Vương Tuấn Kỳ đứng tên cũng bị tịch thu.”
“Tập đoàn cổ phần khống chế Vương Sinh vỡ nợ và tuyên bố phá sản.”
“Vị trí nhân viên của tập đoàn và công ty con của nó vẫn là một bí ẩn…”
(P2P: Binance P2P là một phương thức giao dịch tiền ảo và tiền điện tử ngang hàng (hay còn gọi là peer-to-peer) của sàn Binance, một trong những sàn giao dịch lớn nhất thế giới, cho phép người dùng giao dịch trực tiếp với người dùng hoặc thương nhân. Một khi giao dịch được hai bên xác nhận thành công, tài sản kỹ thuật số sẽ chuyển về cho người mua.)
Cô kiểm tra thời gian, những chuyện này chỉ vừa xảy ra trong một tháng gần đây.
Giang Tầm nhìn Phó Dĩ Hành, dường như rơi vào trầm tư.
Nguyên liệu nấu ăn xử lý xong đều đã lên nồi, hai người cũng không có việc gì trong phòng bếp nên lần lượt trở lại phòng khách.
Giang Tầm đang giúp Giang Lăng thu dọn bàn ăn, nhìn hai người đi ra từ phòng bếp liền hỏi: “Chị, bây giờ có thể chuẩn bị ăn cơm được chưa?”
Giang Lăng ngẩng đầu nói: “Chờ một chút, vẫn còn….”
Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại từ phòng bên cạnh truyền đến.
Giang Lăng ngẩng đầu nói: “Tầm Tầm, chị đi nhận điện thoại.”
“Được.”
Giang Tầm gật đầu, nhìn chị ấy rời khỏi phòng khách rồi tiếp tục bày biện đồ ăn ra.
Lúc này có tiếng chuông cửa vang lên.
Còn có người đến?
Giang Tầm thoáng bất ngờ, vô thức nhìn về phía cửa.
Mà trong phòng khách chỉ còn lại cô, Phó Dĩ Hành và Chu Dư Ngôn.
Giang Tầm nhanh chóng lướt qua Chu Dư Ngôn, nhìn về phía Phó Dĩ Hành trực tiếp dặn dò: “Phó Dĩ Hành, anh đi mở cửa xem ai tới.”
Chu Dư Ngôn cắm hai tay vào túi, thái độ thảnh thơi đứng ở một bên, dù bận vẫn ung dung nhìn anh, khóe miệng anh ta còn mang theo sự châm biếm như có như không.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Phó Dĩ Hành không thay đổi sắc mặt, dời ánh mắt đi chỗ khác, anh tự giác đi về phía cửa ấn khóa mắt mèo điện tử.
Bên trong màn hình điện tử xuất hiện một bóng dáng hơi quen thuộc.
Ánh mắt Phó Dĩ Hành hơi tối xuống, im lặng không lên tiếng mở cửa.
Người tới mặc nguyên một thân màu đen rất kín đáo.
Áo khoác màu đen có mũ trùm đầu, mũ áo phủ lên đầu, khẩu trang đen kéo cao đến mũi che khuất hơn nửa khuôn mặt, còn mang theo kính râm màu đen, cả người kín không kẽ hở.
“Chị Giang Lăng, em…”
Nhìn thấy người từ trong nhà đi ra, Giang Nhuy bỗng nhiên sững sờ. cậu ấy đối mặt với Phó Dĩ Hành một lát, sau khi kịp phản ứng thì lùi về sau mấy bước, nhìn biển số nhà trước cửa một chút rồi lại cúi đầu nhìn dẫn đường trên điện thoại.
Qua mấy giây sau, một giọng nói rất không chắc chắn phát ra từ khẩu trang:
“Tôi tìm nhầm chỗ rồi sao?”