Nhưng mà, quả bom nổ chậm đã sớm được chôn vùi.
Kể từ thời điểm hợp đồng hôn nhân được thiết lập, cuối cùng đến một lúc nào đó nó cũng sẽ phát nổ.
Sự cố đầu tư lần này chính là mồi lửa làm bùng nổ hoàn toàn mâu thuẫn giữa hai người.
Lương Hiểu Hàm an ủi: “Được rồi, không nghĩ nữa, không nên buồn phiền vì bọn đàn ông chó má. Hiếm khi chúng ta gặp mặt, vui vẻ lên nào babe. Tối nay chị dẫn cưng đi ăn đồ ngon.”
“Ừm.” Giang Tầm mỉm cười.
Lương Hiểu Hàm lại hỏi: “Tiện thể hôm nay là thứ Bảy, cậu có muốn gọi điện thoại cho em họ cậu không?”
“Quên nó đi.” Giang Tầm nói: “Hôm nay hai người chúng ta đi thôi.”
“Ok.”
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
***
Tuần mới, tại tập đoàn Giang thị.
“Giang tổng, Phó tổng của tập đoàn Quân Trạch đến rồi.”
Trợ lý dẫn đầu, hướng dẫn Giang Lăng vào phòng họp.
Chị ấy nhìn người đàn ông trong phòng họp, thờ ơ hỏi: “Phó tổng đại giá quang lâm không biết muốn làm gì đây?”
Phó Dĩ Hành đi thẳng vào vấn đề: “Tầm Tầm có ở đây với chị không?”
“Tầm Tầm?” Giang Lăng lập tức nhạy bén: “Cậu đã làm gì Tầm Tầm rồi?”
Phó Dĩ Hành dừng lại một lúc, tiếp theo anh kể lại những gì đã xảy ra gần đây một cách khách quan và ngắn gọn nhất.
Sau khi nghe Phó Dĩ Hành kể xong, Giang Lăng không khỏi cười lạnh: “Phó Dĩ Hành, cậu làm mất Tầm Tầm cho nên mới chạy tới chỗ tôi tìm người à?”
“Lúc trước cậu nói với tôi là sẽ giúp con bé giải quyết ổn thoả vấn đề tài chính, yêu cầu tôi đừng xen vào. Hóa ra mọi chuyện cậu đều giấu nó.”
Giang Lăng nén giận: “Mệt cho tôi còn vì chuyện vô lý đó mà tin cậu.”
Phó Dĩ Hành cụp mắt xuống, thẳng thắn thừa nhận: “Là lỗi của tôi.”
Giọng điệu Giang Lăng nặng nề hơn: “Cho dù con bé có đến đây với tôi, mặc kệ ai đúng ai sai tôi cũng sẽ không để con bé gặp cậu đâu.”
Phó Dĩ Hành nói: “Tôi biết, nhưng hôm nay tôi đến đây là muốn giải quyết vấn đề.”
Thái độ Giang Lăng dịu đi một chút, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng: “Trước khi cậu làm chuyện này, cậu không nghĩ tới con bé sẽ tức giận sao?”
Đôi mắt Phó Dĩ Hành hơi rũ xuống: “Tôi có nghĩ tới, nhưng không ngờ cô ấy lại phản ứng mạnh như vậy.”
Giang Lăng cười nhạo ra tiếng: “Đáng đời cậu, vừa lòng tôi lắm.”
Phó Dĩ Hành đứng dậy thở ra một hơi: “Nếu chị cũng không biết cô ấy ở đâu, vậy tôi xin phép đi trước.”
Chờ anh đi vài bước, Giang Lăng đột nhiên hờ hững nói.
“Con bé Tầm Tầm này từ nhỏ đã mạnh mẽ, cho dù chuyện có lớn thế nào nó cũng sẽ không dễ dàng nhờ vả người xung quanh giúp đỡ.”
Bước chân Phó Dĩ Hành dừng lại, quay đầu nhìn Giang Lăng.
Giọng Giang Lăng rất nhẹ: “Lúc con bé mới bắt đầu học tiểu học, trong trường tổ chức đại hội thể thao gia đình giữa học sinh và phụ huynh. Lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất nó thỉnh cầu ba tham gia. Ông ấy cũng đồng ý, hôm đó nó thật sự rất vui.”
“Nó mang balo nhỏ chứa đầy đồng phục hóa trang đi đến trường. Nhưng mà hôm đó, ba không có đến.”
“Sau khi tan học tôi mới biết được chuyện này. Hôm ấy trời đổ mưa, lúc tôi tìm thấy được con bé, nó ôm balo nhỏ ngồi trên mép bậc thềm sân trường im lặng không nói một lời, toàn thân ướt đẫm nước mưa.”
“Sau khi về nhà con bé bị sốt cao, ba tôi hoàn toàn không biết gì cả, con bé cũng không nói gì. Sau này tôi mới biết được ba không đến là vì đứa con riêng của ông ấy ầm ĩ đòi đi công viên giải trí. Chẳng mấy chốc ông ấy đã quên béng đi con bé, xin nghỉ phép và đưa đứa con riêng đó đến thành phố lân cận chơi.”
“Hôm sau cô giáo tìm tới cửa tôi mới biết ngày đó ba đã bỏ nó lại. Hôm ấy nó vẫn luôn một mình ở đại hội thể thao, đứng bên cạnh nhìn những gia đình khác cười nói vui vẻ.”
“Có một cậu bé bắt nạt nó, cười nhạo nó là đồ con hoang không có ba. Mới đầu nó còn chịu đựng, càng về sau cậu bé kia càng quá đáng, còn ném vật gì đó vào người nó, thế là nó đè cậu bé kia ra đánh rớt luôn vài cái răng.”
“Kể từ đó con bé sẽ không bao giờ dễ dàng đi cầu xin sự giúp đỡ của người khác.”
Giang Lăng cười giễu cợt, nói tiếp: “Về sau ba tôi nhớ ra chuyện này bèn mua cho nó hai chiếc váy. Ông ấy còn tự ý mua cho nó một cây đàn điện tử, đồng thời ghi danh cho nó vào lớp học piano và khiêu vũ, nói một cách hoa mỹ là bồi thường.”
“Nhưng mà ông ấy thậm chí còn không biết rằng từ nhỏ đến lớn điều mà Tầm Tầm ghét nhất chính là đánh đàn và khiêu vũ.”
“Cậu nhìn xem, ông ấy là như thế, tự cao tự đại luôn cho mình là đúng.”
“Tầm Tầm giống như tôi, ghét sự sắp xếp theo khuôn phép như vậy.”
“Khi Tầm Tầm mười sáu tuổi, ba nói sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho nó. Tầm Tầm rất vui, tưởng rằng cuối cùng ba cũng nhớ đến chúng tôi. Nhưng đến ngày sinh nhật nó mới biết rằng ba đã ngấm ngầm mưu tính mình. Thực ra ông ấy chỉ là muốn mượn bữa tiệc sinh nhật để giới thiệu nó với đám con nhà giàu đó, tìm kiếm đối tượng kết hôn cho nó.”
“Ông ấy chỉ coi con gái mình như một công cụ để kết hôn mà thôi, đã sắp xếp cuộc sống chúng tôi từ nhỏ đến lớn theo quỹ đạo mà ông ấy muốn. Đây là lý do tại sao Tầm Tầm thà từ bỏ tất cả mọi thứ kể cả thân phận, cũng muốn tách rời khỏi nhà họ Giang.”
Phó Dĩ Hành sững sờ, nhất thời không nói được gì.
Phòng họp yên tĩnh trong giây lát.
Giang Lăng dừng lại vài giây sau đó nhìn về phía anh, vẻ mặt lãnh đạm: “Con bé có thể chịu đựng những tính toán vô lương tâm của cậu nhiều lần như vậy, nhất định là nó rất thích cậu.”
Chị ấy nhếch khóe miệng: “Tiếc là cậu lại đem những thủ đoạn trên thương trường sử dụng trên người nó.”
Mặt Phó Dĩ Hành không chút biểu cảm: “Chị đang cười trên sự đau khổ của người khác à?”
Giang Lăng hừ nhẹ một tiếng: “Đúng vậy, tôi vẫn luôn không thích cậu. Tầm Tầm muốn ly hôn với cậu, tôi vui mừng còn không kịp nữa kìa.”
“Không bao giờ.” Giọng điệu của Phó Dĩ Hành rất bình tĩnh nhưng cực kỳ kiên định.
Giang Lăng khẽ khịt mũi: “Cậu dỗ dành Tầm Tầm được đi đã rồi hẵng nói với tôi những lời này.”
Chị ấy đi tới mở cửa phòng họp.
“Không có chuyện gì thì mời Phó tổng về cho, chỗ của tôi không hoan nghênh cậu.”
Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!
***
Đêm khuya tĩnh lặng.
Phó Dĩ Hành ngồi trước bàn đọc sách nhìn màn đêm dày đặc bên ngoài cửa sổ sát đất, bất giác ngẩn người.
Đột nhiên dường như có một giọng nói từ ngoài phòng vọng vào.
“Tầm Tầm.”
Anh lập tức phản ứng, đứng dậy bước nhanh ra mở cửa.
Tuy nhiên bên ngoài hành lang vẫn là một vùng tăm tối, trước mặt anh trống rỗng, chẳng có gì cả.
Âm thanh vừa rồi chỉ là ảo giác của anh.
Giang Tầm vẫn chưa về nhà.
Phó Dĩ Hành nhắm mắt, xoay người quay trở lại phòng.
Trong phòng ngủ chỉ có sự im lặng làm bạn với anh.
Ngoại trừ vài bộ quần áo, cái gì cô cũng không lấy đi.
Mắt anh hướng về đầu giường, nơi đó không có gì cả.
Giang Tầm biết thói quen của anh, trước khi ngủ cô sẽ âm thầm chuẩn bị quần áo sẵn cho anh mặc vào ngày mai.
Trước kia anh đi công tác cô sẽ chuẩn bị hành lý đầy đủ cho anh, còn bí mật bỏ thêm bánh kẹo, đồ ăn vặt vào bên trong.
Dù anh có về nhà muộn thế nào cô cũng để lại ánh đèn trong phòng khách và hành lang cho anh, đèn bàn trong phòng ngủ cũng bật sáng vì sợ anh không tìm được đường về phòng ngủ.
Lúc ở nhà, có đôi khi anh mở cuộc họp video mất cả một đến hai tiếng đồng hồ. Trên bàn sách luôn luôn được cô lần lượt thay đổi, bày đủ các loại kẹo thông cổ.
Cô rất cẩn thận, tất cả các chai chai lọ lọ ở nhà đều được dán nhãn. Cô còn dán các loại nhãn nhỏ nhiều màu sắc khác nhau, giúp anh phân loại các tài liệu, văn kiện…
Trong nhà, khắp nơi đều là dấu vết của cô, muốn xóa cũng không thể xóa được.
Vào cái ngày mà cô rời khỏi nhà họ Giang, người đầu tiên cô tìm chính là anh.
Anh vẫn nhớ như in ngày đó, vừa gặp nhau cô đã ôm anh, giọng nói buồn bã: “Phó Dĩ Hành, em không có nhà.”
Cô chính là hoàn toàn coi anh như nhà của mình.
Anh đi đến chỗ giá áo, cho tay vào túi áo vest, lấy ra một tấm card nhỏ.
Trên đó là những dòng chữ của Giang Tầm.
“Anh lúc nào cũng nói em không chịu ăn uống đàng hoàng, chính anh cũng phải ăn uống đàng hoàng đấy. Vịt con ^ – ^.”
Miệng cô thì nói sẽ không tha thứ cho anh nhưng lại luôn thay đổi ấu trĩ như thế, bày tỏ sự quan tâm của cô đối với anh.
Phó Dĩ Hành lặng lẽ kéo khóe miệng cười chế giễu, anh gấp tấm card nhỏ lại rồi cất lại vào chỗ cũ.
Anh quay người bước đến giường thì một phần góc quần bị móc vào mép cửa tủ bên cạnh.
Cánh cửa tủ bị mở ra, một chiếc hộp rơi từ bên trong rơi xuống đất đánh cộp một tiếng.
Phó Dĩ Hành ngẩn ra, ngồi xổm xuống nhặt chiếc hộp lên.
Thoạt nhìn cái hộp có vẻ giống như một hộp quà, mặt trên còn dùng bút viết –
“Gửi: Phó tiên sinh.”
Cho anh?
Phó Dĩ Hành hơi dừng lại, sau đó mở hộp.
Trong hộp là một chiếc khăn len quàng cổ đan bằng tay, nhưng rõ ràng nhìn ra được là nó chưa hoàn thành.
Phó Dĩ Hành mở chiếc khăn ra, mặt trên đan hình một con mèo, giống hệt với con mèo mà Giang Tầm dùng làm ảnh đại điện. Trong tay nó còn ôm một con cá mặn, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.
Anh cầm chiếc khăn lên mới phát hiện một tấm thiệp chúc mừng được gấp lại, để ở phía dưới chiếc khăn.
Phó Dĩ Hành nhanh chóng đặt chiếc khăn xuống, mở tấm thiệp chúc mừng xem.
Trên tấm thiệp là nét chữ quen thuộc của Giang Tầm.
“Sinh nhật vui vẻ, em tha thứ cho anh.”
Phía sau còn có một hàng chữ:
“P/S: Chuyện trước kia bỏ qua nhé! Em cũng sẽ không bao giờ nhắc đến nữa. Em đã rất rất chăm chỉ luyện tập thật tốt đấy, không cho phép anh ghét bỏ tay nghề kém cỏi của em đâu đấy!
Giang Tầm.”
Sinh nhật của anh là vào mùa đông, chính là ngay tháng sau.
Đây là một món quà sinh nhật còn chưa kịp tặng.
Kỹ năng đan lát của cô rất kém. Khi còn ở nước ngoài cô đã từng đan cho anh một chiếc mũ, mũi đan xiêu xiêu vẹo vẹo, còn bị anh cười nhạo.
Phó Dĩ Hành che mặt, im lặng cười, tự trách bản thân.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
***
Tới buổi trưa, Giang Tầm đã hoàn thành xong công việc buổi sáng, đang định tìm Trương Viên Viên đi ra ngoài ăn thì nhận được một cuộc gọi bất ngờ.
“Xin chào, thức ăn cô đặt đã giao đến rồi.”
Giang Tầm đi đến cửa công ty thấy anh chàng shipper đồ ăn đang đợi bên, cô khó hiểu nói: “Nhưng mà tôi không có gọi thức ăn.”
Anh chàng shipper kiểm tra lại đơn hàng, ngẩng đầu lên hỏi: “Xin hỏi cô là cô Giang đúng không ạ?”
Giang Tầm gật đầu: “Vâng.”
Anh chàng shipper lại hỏi: “Số điện thoại đuôi là 1888?”
“Đúng…”
“Vậy đúng rồi.”
Anh chàng shipper cầm lấy hộp thức ăn đưa cho Giang Tầm: “Đây thực sự là thức ăn mà cô đặt.”
Là ai đặt đồ ăn cho cô đây?
Giang Tầm cầm theo hộp thức ăn quay lại văn phòng, cô mở túi thức ăn ra, nhìn thấy thức ăn bên trong hộp, nhất thời ngơ ngẩn.
Cô nhìn chằm chằm vào hộp cơm một lúc lâu, rồi ngập ngừng cầm lên.
Giang Tầm ại lmở nắp hộp ra nhìn đồ ăn bên trong, hàng vạn cảm xúc ập đến.
Trong lòng cô không hiểu vì sao lại khó chịu.
Buổi chiều, cô hoàn toàn không biết bản thân làm sao có thể vượt qua.
Mãi đến khi Trương Viên Viên đến tìm cô và vô tình nhắc đến chuyện đó.
“Giang tổng, hôm đó cô và Phó tổng nói chuyện xong hình như cũng không có kết quả. Mọi người đều nói các cô đàm phán không thành, nhưng mà tôi cảm thấy sau đó công ty chúng ta cũng đâu có gì thay đổi đâu. Rốt cuộc là ngày hôm đó hai người đã nói gì vậy? Cuối cùng đi đến thỏa thuận như thế nào?”
Giang Tầm thu lại suy nghĩ của mình, dừng một chút mới nói: “Cũng không có gì.”
“Chúng tôi chỉ là nói về sự phát triển trong tương lai của công ty mà thôi. Hiện tại công ty chúng ta vẫn duy trì hoạt động như cũ, vì vậy không cần suy nghĩ lung tung.”
“Ồ.” Trương Viên Viên gật đầu.
Cô ấy không truy hỏi nữa, tiếp tục cắm mặt vào máy tính tìm tư liệu.
Đột nhiên, cô ấy hét lên.
“Ối, Giang tổng cô mau nhìn này!”
Giang Tầm vừa quay đầu lại, còn chưa kịp nhìn rõ nội dung trên màn hình, Trương Viên Viên đã như súng liên thanh nói câu tiếp theo.
“Tài khoản của Phó Dĩ Hành bị hack rồi hả? Nếu không thì làm sao mà anh ấy lại thay đổi ảnh đại diện Weibo của mình bằng biểu tượng cảm xúc mà cô đã tạo thế?”
Giang Tầm ngây người nhìn màn hình máy tính.
Phó Dĩ Hành đã thay ảnh đại diện Weibo của mình bằng một gói biểu tượng cảm xúc do cô làm.
Còn chèn thêm dòng chữ “Đàn ông tồi.”
Trương Viên Viên tiếp tục lướt xem..
Trong các bình luận, đa số cư dân mạng cùng người hâm mộ bày tỏ sự kinh ngạc.
【???????? ]
【Chồng tui bị sao vậy? Tại sao lại sử dụng gói biểu tượng cảm xúc của bản thân làm hình đại diện? 】
【Tôi còn tưởng mình hoa mắt chứ. 】
【Weibo biến động à? 】
【Chồng ơi, nếu anh bị bắt cóc thì nháy mắt mấy cái nhé? 】
……
Giang Tầm không khỏi nở nụ cười, nhưng vừa cười, nước mắt liền trào ra.
“Giang tổng, cô sao vậy?” Trương Viên Viên nhận thấy sự kỳ lạ của cô, bối rối hỏi.
“Không có gì đâu, chỉ là bụi bay vào mắt thôi.”
Giang Tầm đứng lên, hít sâu một hơi: “Tôi đi vệ sinh một lát.”
Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!
Chớp mắt đã đến giờ tan sở.
“Giang tổng, tôi đi trước nhé, ngày mai gặp.”
“Được, ngày mai gặp lại.”
Khách sạn nơi Giang Tầm ở gần công ty.
Sau khi chia tay đồng nghiệp, cô đi bộ về khách sạn.
Hôm nay tuyết rơi hơi nhiều, cô vừa đi vừa suy nghĩ, cả quãng đường đều thất thần.
Đi được một đoạn, Giang Tầm đột nhiên dừng lại.
Một chiếc ô tô quen thuộc, biển số xe quen thuộc, dừng ở một vị trí cũng vô cùng quen thuộc.
Phó Dĩ Hành ngẩng đầu lên, từ xa nhìn cô.
Hai người cứ thế, lặng lẽ nhìn nhau qua làn tuyết bay.
Giang Tầm nhanh chóng thu hồi ánh mắt, vờ như không thấy anh, thẳng thừng đi lướt qua.
***
Liên tiếp mấy ngày, Giang Tầm đều thấy Phó Dĩ Hành ở cùng một vị trí.
Mãi cho đến một ngày cô không nhìn thấy Phó Dĩ Hành và xe anh ở chỗ đó nữa.
Giang Tầm dừng lại tại chỗ, trong lòng cảm thấy trống rỗng, mất mát.
Tuy nhiên trưa hôm sau, cô lại nhận được một phần thức ăn nặc danh.
Nhưng mà lần này, trong phần cơm hộp còn được đính kèm một mẩu giấy nhỏ.
“Về nhà đi, Tầm Tầm. Nếu như em không muốn nhìn thấy anh, anh sẽ không xuất hiện trước mặt em, cho đến khi nào em cần anh.”
Dòng chữ viết tay quen thuộc.
Giang Tầm cầm lấy tờ giấy nhỏ, ngây người hồi lâu, cho đến khi có tiếng mở cửa kéo suy nghĩ cô trở về.
Trương Viên Viên bước vào nhắc nhở: “Giang tổng, chiều nay chúng ta không có hẹn trước với khách hàng, chỗ đó hình như cũng khá xa nha, đi taxi cũng phải mất hơn nửa tiếng đấy. Hơn nữa trời lại vừa đổ tuyết, tôi nghĩ chúng ta nên xuất phát sớm một chút để tránh kẹt xe.”
Giang Tầm hoàn hồn, nhanh chóng cất đồ trên tay đi.
“Được, chờ một chút, tôi thu dọn đồ đạc, nơi ấy là ở đâu?”
Kể từ thời điểm hợp đồng hôn nhân được thiết lập, cuối cùng đến một lúc nào đó nó cũng sẽ phát nổ.
Sự cố đầu tư lần này chính là mồi lửa làm bùng nổ hoàn toàn mâu thuẫn giữa hai người.
Lương Hiểu Hàm an ủi: “Được rồi, không nghĩ nữa, không nên buồn phiền vì bọn đàn ông chó má. Hiếm khi chúng ta gặp mặt, vui vẻ lên nào babe. Tối nay chị dẫn cưng đi ăn đồ ngon.”
“Ừm.” Giang Tầm mỉm cười.
Lương Hiểu Hàm lại hỏi: “Tiện thể hôm nay là thứ Bảy, cậu có muốn gọi điện thoại cho em họ cậu không?”
“Quên nó đi.” Giang Tầm nói: “Hôm nay hai người chúng ta đi thôi.”
“Ok.”
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
***
Tuần mới, tại tập đoàn Giang thị.
“Giang tổng, Phó tổng của tập đoàn Quân Trạch đến rồi.”
Trợ lý dẫn đầu, hướng dẫn Giang Lăng vào phòng họp.
Chị ấy nhìn người đàn ông trong phòng họp, thờ ơ hỏi: “Phó tổng đại giá quang lâm không biết muốn làm gì đây?”
Phó Dĩ Hành đi thẳng vào vấn đề: “Tầm Tầm có ở đây với chị không?”
“Tầm Tầm?” Giang Lăng lập tức nhạy bén: “Cậu đã làm gì Tầm Tầm rồi?”
Phó Dĩ Hành dừng lại một lúc, tiếp theo anh kể lại những gì đã xảy ra gần đây một cách khách quan và ngắn gọn nhất.
Sau khi nghe Phó Dĩ Hành kể xong, Giang Lăng không khỏi cười lạnh: “Phó Dĩ Hành, cậu làm mất Tầm Tầm cho nên mới chạy tới chỗ tôi tìm người à?”
“Lúc trước cậu nói với tôi là sẽ giúp con bé giải quyết ổn thoả vấn đề tài chính, yêu cầu tôi đừng xen vào. Hóa ra mọi chuyện cậu đều giấu nó.”
Giang Lăng nén giận: “Mệt cho tôi còn vì chuyện vô lý đó mà tin cậu.”
Phó Dĩ Hành cụp mắt xuống, thẳng thắn thừa nhận: “Là lỗi của tôi.”
Giọng điệu Giang Lăng nặng nề hơn: “Cho dù con bé có đến đây với tôi, mặc kệ ai đúng ai sai tôi cũng sẽ không để con bé gặp cậu đâu.”
Phó Dĩ Hành nói: “Tôi biết, nhưng hôm nay tôi đến đây là muốn giải quyết vấn đề.”
Thái độ Giang Lăng dịu đi một chút, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng: “Trước khi cậu làm chuyện này, cậu không nghĩ tới con bé sẽ tức giận sao?”
Đôi mắt Phó Dĩ Hành hơi rũ xuống: “Tôi có nghĩ tới, nhưng không ngờ cô ấy lại phản ứng mạnh như vậy.”
Giang Lăng cười nhạo ra tiếng: “Đáng đời cậu, vừa lòng tôi lắm.”
Phó Dĩ Hành đứng dậy thở ra một hơi: “Nếu chị cũng không biết cô ấy ở đâu, vậy tôi xin phép đi trước.”
Chờ anh đi vài bước, Giang Lăng đột nhiên hờ hững nói.
“Con bé Tầm Tầm này từ nhỏ đã mạnh mẽ, cho dù chuyện có lớn thế nào nó cũng sẽ không dễ dàng nhờ vả người xung quanh giúp đỡ.”
Bước chân Phó Dĩ Hành dừng lại, quay đầu nhìn Giang Lăng.
Giọng Giang Lăng rất nhẹ: “Lúc con bé mới bắt đầu học tiểu học, trong trường tổ chức đại hội thể thao gia đình giữa học sinh và phụ huynh. Lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất nó thỉnh cầu ba tham gia. Ông ấy cũng đồng ý, hôm đó nó thật sự rất vui.”
“Nó mang balo nhỏ chứa đầy đồng phục hóa trang đi đến trường. Nhưng mà hôm đó, ba không có đến.”
“Sau khi tan học tôi mới biết được chuyện này. Hôm ấy trời đổ mưa, lúc tôi tìm thấy được con bé, nó ôm balo nhỏ ngồi trên mép bậc thềm sân trường im lặng không nói một lời, toàn thân ướt đẫm nước mưa.”
“Sau khi về nhà con bé bị sốt cao, ba tôi hoàn toàn không biết gì cả, con bé cũng không nói gì. Sau này tôi mới biết được ba không đến là vì đứa con riêng của ông ấy ầm ĩ đòi đi công viên giải trí. Chẳng mấy chốc ông ấy đã quên béng đi con bé, xin nghỉ phép và đưa đứa con riêng đó đến thành phố lân cận chơi.”
“Hôm sau cô giáo tìm tới cửa tôi mới biết ngày đó ba đã bỏ nó lại. Hôm ấy nó vẫn luôn một mình ở đại hội thể thao, đứng bên cạnh nhìn những gia đình khác cười nói vui vẻ.”
“Có một cậu bé bắt nạt nó, cười nhạo nó là đồ con hoang không có ba. Mới đầu nó còn chịu đựng, càng về sau cậu bé kia càng quá đáng, còn ném vật gì đó vào người nó, thế là nó đè cậu bé kia ra đánh rớt luôn vài cái răng.”
“Kể từ đó con bé sẽ không bao giờ dễ dàng đi cầu xin sự giúp đỡ của người khác.”
Giang Lăng cười giễu cợt, nói tiếp: “Về sau ba tôi nhớ ra chuyện này bèn mua cho nó hai chiếc váy. Ông ấy còn tự ý mua cho nó một cây đàn điện tử, đồng thời ghi danh cho nó vào lớp học piano và khiêu vũ, nói một cách hoa mỹ là bồi thường.”
“Nhưng mà ông ấy thậm chí còn không biết rằng từ nhỏ đến lớn điều mà Tầm Tầm ghét nhất chính là đánh đàn và khiêu vũ.”
“Cậu nhìn xem, ông ấy là như thế, tự cao tự đại luôn cho mình là đúng.”
“Tầm Tầm giống như tôi, ghét sự sắp xếp theo khuôn phép như vậy.”
“Khi Tầm Tầm mười sáu tuổi, ba nói sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho nó. Tầm Tầm rất vui, tưởng rằng cuối cùng ba cũng nhớ đến chúng tôi. Nhưng đến ngày sinh nhật nó mới biết rằng ba đã ngấm ngầm mưu tính mình. Thực ra ông ấy chỉ là muốn mượn bữa tiệc sinh nhật để giới thiệu nó với đám con nhà giàu đó, tìm kiếm đối tượng kết hôn cho nó.”
“Ông ấy chỉ coi con gái mình như một công cụ để kết hôn mà thôi, đã sắp xếp cuộc sống chúng tôi từ nhỏ đến lớn theo quỹ đạo mà ông ấy muốn. Đây là lý do tại sao Tầm Tầm thà từ bỏ tất cả mọi thứ kể cả thân phận, cũng muốn tách rời khỏi nhà họ Giang.”
Phó Dĩ Hành sững sờ, nhất thời không nói được gì.
Phòng họp yên tĩnh trong giây lát.
Giang Lăng dừng lại vài giây sau đó nhìn về phía anh, vẻ mặt lãnh đạm: “Con bé có thể chịu đựng những tính toán vô lương tâm của cậu nhiều lần như vậy, nhất định là nó rất thích cậu.”
Chị ấy nhếch khóe miệng: “Tiếc là cậu lại đem những thủ đoạn trên thương trường sử dụng trên người nó.”
Mặt Phó Dĩ Hành không chút biểu cảm: “Chị đang cười trên sự đau khổ của người khác à?”
Giang Lăng hừ nhẹ một tiếng: “Đúng vậy, tôi vẫn luôn không thích cậu. Tầm Tầm muốn ly hôn với cậu, tôi vui mừng còn không kịp nữa kìa.”
“Không bao giờ.” Giọng điệu của Phó Dĩ Hành rất bình tĩnh nhưng cực kỳ kiên định.
Giang Lăng khẽ khịt mũi: “Cậu dỗ dành Tầm Tầm được đi đã rồi hẵng nói với tôi những lời này.”
Chị ấy đi tới mở cửa phòng họp.
“Không có chuyện gì thì mời Phó tổng về cho, chỗ của tôi không hoan nghênh cậu.”
Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!
***
Đêm khuya tĩnh lặng.
Phó Dĩ Hành ngồi trước bàn đọc sách nhìn màn đêm dày đặc bên ngoài cửa sổ sát đất, bất giác ngẩn người.
Đột nhiên dường như có một giọng nói từ ngoài phòng vọng vào.
“Tầm Tầm.”
Anh lập tức phản ứng, đứng dậy bước nhanh ra mở cửa.
Tuy nhiên bên ngoài hành lang vẫn là một vùng tăm tối, trước mặt anh trống rỗng, chẳng có gì cả.
Âm thanh vừa rồi chỉ là ảo giác của anh.
Giang Tầm vẫn chưa về nhà.
Phó Dĩ Hành nhắm mắt, xoay người quay trở lại phòng.
Trong phòng ngủ chỉ có sự im lặng làm bạn với anh.
Ngoại trừ vài bộ quần áo, cái gì cô cũng không lấy đi.
Mắt anh hướng về đầu giường, nơi đó không có gì cả.
Giang Tầm biết thói quen của anh, trước khi ngủ cô sẽ âm thầm chuẩn bị quần áo sẵn cho anh mặc vào ngày mai.
Trước kia anh đi công tác cô sẽ chuẩn bị hành lý đầy đủ cho anh, còn bí mật bỏ thêm bánh kẹo, đồ ăn vặt vào bên trong.
Dù anh có về nhà muộn thế nào cô cũng để lại ánh đèn trong phòng khách và hành lang cho anh, đèn bàn trong phòng ngủ cũng bật sáng vì sợ anh không tìm được đường về phòng ngủ.
Lúc ở nhà, có đôi khi anh mở cuộc họp video mất cả một đến hai tiếng đồng hồ. Trên bàn sách luôn luôn được cô lần lượt thay đổi, bày đủ các loại kẹo thông cổ.
Cô rất cẩn thận, tất cả các chai chai lọ lọ ở nhà đều được dán nhãn. Cô còn dán các loại nhãn nhỏ nhiều màu sắc khác nhau, giúp anh phân loại các tài liệu, văn kiện…
Trong nhà, khắp nơi đều là dấu vết của cô, muốn xóa cũng không thể xóa được.
Vào cái ngày mà cô rời khỏi nhà họ Giang, người đầu tiên cô tìm chính là anh.
Anh vẫn nhớ như in ngày đó, vừa gặp nhau cô đã ôm anh, giọng nói buồn bã: “Phó Dĩ Hành, em không có nhà.”
Cô chính là hoàn toàn coi anh như nhà của mình.
Anh đi đến chỗ giá áo, cho tay vào túi áo vest, lấy ra một tấm card nhỏ.
Trên đó là những dòng chữ của Giang Tầm.
“Anh lúc nào cũng nói em không chịu ăn uống đàng hoàng, chính anh cũng phải ăn uống đàng hoàng đấy. Vịt con ^ – ^.”
Miệng cô thì nói sẽ không tha thứ cho anh nhưng lại luôn thay đổi ấu trĩ như thế, bày tỏ sự quan tâm của cô đối với anh.
Phó Dĩ Hành lặng lẽ kéo khóe miệng cười chế giễu, anh gấp tấm card nhỏ lại rồi cất lại vào chỗ cũ.
Anh quay người bước đến giường thì một phần góc quần bị móc vào mép cửa tủ bên cạnh.
Cánh cửa tủ bị mở ra, một chiếc hộp rơi từ bên trong rơi xuống đất đánh cộp một tiếng.
Phó Dĩ Hành ngẩn ra, ngồi xổm xuống nhặt chiếc hộp lên.
Thoạt nhìn cái hộp có vẻ giống như một hộp quà, mặt trên còn dùng bút viết –
“Gửi: Phó tiên sinh.”
Cho anh?
Phó Dĩ Hành hơi dừng lại, sau đó mở hộp.
Trong hộp là một chiếc khăn len quàng cổ đan bằng tay, nhưng rõ ràng nhìn ra được là nó chưa hoàn thành.
Phó Dĩ Hành mở chiếc khăn ra, mặt trên đan hình một con mèo, giống hệt với con mèo mà Giang Tầm dùng làm ảnh đại điện. Trong tay nó còn ôm một con cá mặn, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.
Anh cầm chiếc khăn lên mới phát hiện một tấm thiệp chúc mừng được gấp lại, để ở phía dưới chiếc khăn.
Phó Dĩ Hành nhanh chóng đặt chiếc khăn xuống, mở tấm thiệp chúc mừng xem.
Trên tấm thiệp là nét chữ quen thuộc của Giang Tầm.
“Sinh nhật vui vẻ, em tha thứ cho anh.”
Phía sau còn có một hàng chữ:
“P/S: Chuyện trước kia bỏ qua nhé! Em cũng sẽ không bao giờ nhắc đến nữa. Em đã rất rất chăm chỉ luyện tập thật tốt đấy, không cho phép anh ghét bỏ tay nghề kém cỏi của em đâu đấy!
Giang Tầm.”
Sinh nhật của anh là vào mùa đông, chính là ngay tháng sau.
Đây là một món quà sinh nhật còn chưa kịp tặng.
Kỹ năng đan lát của cô rất kém. Khi còn ở nước ngoài cô đã từng đan cho anh một chiếc mũ, mũi đan xiêu xiêu vẹo vẹo, còn bị anh cười nhạo.
Phó Dĩ Hành che mặt, im lặng cười, tự trách bản thân.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
***
Tới buổi trưa, Giang Tầm đã hoàn thành xong công việc buổi sáng, đang định tìm Trương Viên Viên đi ra ngoài ăn thì nhận được một cuộc gọi bất ngờ.
“Xin chào, thức ăn cô đặt đã giao đến rồi.”
Giang Tầm đi đến cửa công ty thấy anh chàng shipper đồ ăn đang đợi bên, cô khó hiểu nói: “Nhưng mà tôi không có gọi thức ăn.”
Anh chàng shipper kiểm tra lại đơn hàng, ngẩng đầu lên hỏi: “Xin hỏi cô là cô Giang đúng không ạ?”
Giang Tầm gật đầu: “Vâng.”
Anh chàng shipper lại hỏi: “Số điện thoại đuôi là 1888?”
“Đúng…”
“Vậy đúng rồi.”
Anh chàng shipper cầm lấy hộp thức ăn đưa cho Giang Tầm: “Đây thực sự là thức ăn mà cô đặt.”
Là ai đặt đồ ăn cho cô đây?
Giang Tầm cầm theo hộp thức ăn quay lại văn phòng, cô mở túi thức ăn ra, nhìn thấy thức ăn bên trong hộp, nhất thời ngơ ngẩn.
Cô nhìn chằm chằm vào hộp cơm một lúc lâu, rồi ngập ngừng cầm lên.
Giang Tầm ại lmở nắp hộp ra nhìn đồ ăn bên trong, hàng vạn cảm xúc ập đến.
Trong lòng cô không hiểu vì sao lại khó chịu.
Buổi chiều, cô hoàn toàn không biết bản thân làm sao có thể vượt qua.
Mãi đến khi Trương Viên Viên đến tìm cô và vô tình nhắc đến chuyện đó.
“Giang tổng, hôm đó cô và Phó tổng nói chuyện xong hình như cũng không có kết quả. Mọi người đều nói các cô đàm phán không thành, nhưng mà tôi cảm thấy sau đó công ty chúng ta cũng đâu có gì thay đổi đâu. Rốt cuộc là ngày hôm đó hai người đã nói gì vậy? Cuối cùng đi đến thỏa thuận như thế nào?”
Giang Tầm thu lại suy nghĩ của mình, dừng một chút mới nói: “Cũng không có gì.”
“Chúng tôi chỉ là nói về sự phát triển trong tương lai của công ty mà thôi. Hiện tại công ty chúng ta vẫn duy trì hoạt động như cũ, vì vậy không cần suy nghĩ lung tung.”
“Ồ.” Trương Viên Viên gật đầu.
Cô ấy không truy hỏi nữa, tiếp tục cắm mặt vào máy tính tìm tư liệu.
Đột nhiên, cô ấy hét lên.
“Ối, Giang tổng cô mau nhìn này!”
Giang Tầm vừa quay đầu lại, còn chưa kịp nhìn rõ nội dung trên màn hình, Trương Viên Viên đã như súng liên thanh nói câu tiếp theo.
“Tài khoản của Phó Dĩ Hành bị hack rồi hả? Nếu không thì làm sao mà anh ấy lại thay đổi ảnh đại diện Weibo của mình bằng biểu tượng cảm xúc mà cô đã tạo thế?”
Giang Tầm ngây người nhìn màn hình máy tính.
Phó Dĩ Hành đã thay ảnh đại diện Weibo của mình bằng một gói biểu tượng cảm xúc do cô làm.
Còn chèn thêm dòng chữ “Đàn ông tồi.”
Trương Viên Viên tiếp tục lướt xem..
Trong các bình luận, đa số cư dân mạng cùng người hâm mộ bày tỏ sự kinh ngạc.
【???????? ]
【Chồng tui bị sao vậy? Tại sao lại sử dụng gói biểu tượng cảm xúc của bản thân làm hình đại diện? 】
【Tôi còn tưởng mình hoa mắt chứ. 】
【Weibo biến động à? 】
【Chồng ơi, nếu anh bị bắt cóc thì nháy mắt mấy cái nhé? 】
……
Giang Tầm không khỏi nở nụ cười, nhưng vừa cười, nước mắt liền trào ra.
“Giang tổng, cô sao vậy?” Trương Viên Viên nhận thấy sự kỳ lạ của cô, bối rối hỏi.
“Không có gì đâu, chỉ là bụi bay vào mắt thôi.”
Giang Tầm đứng lên, hít sâu một hơi: “Tôi đi vệ sinh một lát.”
Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!
Chớp mắt đã đến giờ tan sở.
“Giang tổng, tôi đi trước nhé, ngày mai gặp.”
“Được, ngày mai gặp lại.”
Khách sạn nơi Giang Tầm ở gần công ty.
Sau khi chia tay đồng nghiệp, cô đi bộ về khách sạn.
Hôm nay tuyết rơi hơi nhiều, cô vừa đi vừa suy nghĩ, cả quãng đường đều thất thần.
Đi được một đoạn, Giang Tầm đột nhiên dừng lại.
Một chiếc ô tô quen thuộc, biển số xe quen thuộc, dừng ở một vị trí cũng vô cùng quen thuộc.
Phó Dĩ Hành ngẩng đầu lên, từ xa nhìn cô.
Hai người cứ thế, lặng lẽ nhìn nhau qua làn tuyết bay.
Giang Tầm nhanh chóng thu hồi ánh mắt, vờ như không thấy anh, thẳng thừng đi lướt qua.
***
Liên tiếp mấy ngày, Giang Tầm đều thấy Phó Dĩ Hành ở cùng một vị trí.
Mãi cho đến một ngày cô không nhìn thấy Phó Dĩ Hành và xe anh ở chỗ đó nữa.
Giang Tầm dừng lại tại chỗ, trong lòng cảm thấy trống rỗng, mất mát.
Tuy nhiên trưa hôm sau, cô lại nhận được một phần thức ăn nặc danh.
Nhưng mà lần này, trong phần cơm hộp còn được đính kèm một mẩu giấy nhỏ.
“Về nhà đi, Tầm Tầm. Nếu như em không muốn nhìn thấy anh, anh sẽ không xuất hiện trước mặt em, cho đến khi nào em cần anh.”
Dòng chữ viết tay quen thuộc.
Giang Tầm cầm lấy tờ giấy nhỏ, ngây người hồi lâu, cho đến khi có tiếng mở cửa kéo suy nghĩ cô trở về.
Trương Viên Viên bước vào nhắc nhở: “Giang tổng, chiều nay chúng ta không có hẹn trước với khách hàng, chỗ đó hình như cũng khá xa nha, đi taxi cũng phải mất hơn nửa tiếng đấy. Hơn nữa trời lại vừa đổ tuyết, tôi nghĩ chúng ta nên xuất phát sớm một chút để tránh kẹt xe.”
Giang Tầm hoàn hồn, nhanh chóng cất đồ trên tay đi.
“Được, chờ một chút, tôi thu dọn đồ đạc, nơi ấy là ở đâu?”