Lẽ nào là cô nhầm ? Không, không thể nào ! Khuôn mặt ấy, nụ cười như thiên thần ấy và cả đôi mắt to tròn xoe kia, không thể là ai khác ngoài Bảo My, em gái cô !
- Bảo My, là chị đây mà, Bảo Lan, chị của em đây, em không nhận ra chị sao ? - Bảo Lan không thể kiềm chế cảm xúc, chạy lại nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Bảo An.
Tình huống không ngờ xảy ra, Tiểu Bảo An chỉ còn biết dùng ánh mắt cầu cứu Hiểu My, trong ánh mắt đó hiện rõ ràng câu nói " Chị ơi, chuyện gì vậy chị, em, không biết chị này mà"
Cái nhìn của Tiểu Bảo An làm bức tường hi vọng trong Bảo Lan sụp đổ. Cô bất lực lùi về sau, nhìn Tiểu Bảo An đau khổ
Trong căn phòng chỉ còn lại những im lặng đáng sợ.
Phải rất lâu sau đó, Bảo Lan mới bình tĩnh lại được.
- Xin lỗi hai em, tại chị........
- Không sao mà chị, nhưng mà, có chuyện gì vậy chị.......
- À, là tại vì Tiểu Bảo An giống em gái Bảo My của chị quá !
Không gian lại tiếp tục lắng xuống.
Giờ thì Hiểu My mới hiểu ra, tại sao chị Bảo Lan lại phản ứng như thế ngay từ lần đầu nhìn thấy Tiểu Bảo An. Sao cô lại không nhớ ra nhỉ, mấy lần đến nhà chị Bảo Lan, rõ ràng là cô đã nhìn thấy Bảo My trong ảnh, vậy mà lúc gặp Bảo An, dù hơi ngờ ngờ đã quen nhưng vẫn không tài nào nhớ nổi đã gặp ở đâu.
Giờ thì cô biết, trong cuộc sống này, luôn có những điều kì lạ mà người ta không bao giờ ngờ đến !
Nhưng ước gì, cái kì lạ ấy có thể trong phút chốc trở thành điều kì diệu, để những vết thương có thể nhanh chóng liền sẹo, như vết sẹo trong cô lúc này.......
Ngồi trong xe taxi, Tú Linh chỉ thiếu nước là đập đầu vào thành xe tự vẫn.
Kiết Tường say đến không biết trời trăng mây gió gì, người không còn chút sức lực nào, cứ mềm nhữn như cọng bún, hết nghiêng bên này lại ngã bên kia, và điểm dừng chân cuối cùng vẫn cứ là người Tú Linh
Một tên con trai to cao, khỏe mạnh dựa vào người một cô gái nhỏ nhắn, không phải là làm khó cho cô quá rồi sao ?
- Lí Kiết Tường, anh mà còn không mau ngồi ngay ngắn lại, đừng trách tôi không khách sáo đấy - Tú Linh nghiến răng nghiến lợi
- Thôi cháu à, chắc say quá rồi ấy mà, mà thôi, cháu cũng đừng giận chồng cháu làm gì, tội nghiệp ! - ông bác tái xế lâu lâu lại liếc nhìn đôi thanh niên trẻ, mỉm cười vẻ thông cảm
Đại bá à , không phải chứ ? Làm ơn đi ! lúc nãy là bạn gái, mới mấy phút sau đã biết thành vợ chồng, không biết lúc về tới nhà sẽ là gì nữa đây.
Tú Linh ngồi ở băng ghế sau chỉ biết cười khổ. Trời ơi, cái số cô ! Rồi lại liếc sang người bên cạnh : Khắp người nồng nặc mùi bia rượu, quần áo xộc xệch.....Haizzz, trong khi đó, cô, cô gái hai mươi mấy tuổi, trong trắng tinh khôi, dễ thương, thanh lịch, có thể nào lại ghép đôi bừa bãi thế sao ?
Cuối cùng thì cũng tới nhà, Tú Linh thở phào nhẹ nhõm, vai cô sắp bị làm cho gãy ra rồi !
Tú Linh không biết nhà Kiết Tường, lại không đủ nhẫn tâm bỏ anh ta ngoài đường giữa đêm đông lạnh giá trong tình trạng say mèm thế này, cho nên, suy đi tính lại vẫn không thể làm gì khác ngoài việc vác cái của nợ này về nhà.
Cũng may nhò có bác tài xế tốt bụng giúp đỡ, nếu không, chắc Tú Linh cũng chỉ còn nước ngồi ở đây với anh ta, lí do duy nhất, bảo cô đưa anh ta từ ngoài cổng vào trong nhà, trong khi đó sân lại dài đến mấy mét ư? Thế thì giết cô đi cho rồi ! ( chỉ có mấy mét thôi mà - Mấy mét ? Thế thì đi mà đỡ anh ta, có biết anh ta nặng thế nào không hả - hì, thì thôi vậy, cảm ơn bác tài xế nha, phù, ta lại nhiều chuyện rồi ^^)
Nhưng đến khi đưa Kiết Tường vào nhà thì lại có một vấn đề khác nảy sinh ?
Con gái, ban đêm, đưa một tên con trai lạ mặt vào nhà, sẽ không sao chứ ?
Có, thật sự là có sao đấy !
Bởi vì, Tú Linh hoàn toàn không thể nào an tâm khi ở cùng với một con mãnh thú, hơn nữa lại còn là mãnh thú trong tình trạng không tỉnh táo, không nhận thức với vô số tiền án phạm tội với dân nữ nhà lành, chính vì thế, cô có điên mới không đề phòng cảnh giác.
Tống Kiết Tường vào một phòng sau khi đã giúp anh ta lau bớt mồ hôi trên trán, Tú Linh nhanh chóng chuồn vào phòng mình, khóa trái cửa phòng và không quên chặn ở cửa không biết bao nhiêu đồ đạc.
Dù sao thì cẩn trọng vẫn hơn mà, không đúng sao ?
Như vậy là cô đã quá tốt bụng rồi !
Việc Minh Kỳ nằm viện, Bảo Lan đã quyết định sẽ không để lộ cho bất cứ ai biết việc này, trước hết là trong thời gian này, đợi khi nào Minh Kỳ khá hơn, lúc đó mới tính sau.
Thương trường như chiến trường, chẳng ai lại không muốn mình là kẻ bất bại, việc Minh Kỳ bị thương nặng, có nói ra, e rằng cũng không giải quyết được gì, ngược lại còn có thể nảy sinh nhiều rắc rối.
Cũng chính vì thế, cô không thể đêm nào cũng ở đây với Minh Kỳ, mọi việc lại đành phải nhờ Hiểu My.
Đã hai ngày, Minh Kỳ vẫn chưa thấy hồi phục.
Vì đã hai ngày không ngủ nên cơ thể Hiểu My có chút bất ổn.
Bác sĩ vẫn đến thăm bệnh thường xuyên nhưng lúc nào cũng chỉ là câu nói quen thuộc " Anh ta, có thể vẫn chưa tỉnh ngay được đâu ".
Hiểu my mệt mỏi ngã gục trên giường bệnh, gối đầu bên cạnh tay Minh Kỳ, nước mắt cứ thế chảy ra, ướt đầm một mảng ra giường lớn
- Minh Kỳ, anh mau nói đi, đến bao giờ anh mới tỉnh lại. Anh mà không tỉnh lại, tôi biết phải làm sao chứ? Cầu xin anh, mau tỉnh lại đi, tôi sẽ không bao giờ ngắt điện thoại của anh nữa. Vũ Minh Kỳ à, tôi muốn ăn kẹo, tôi muốn ăn kẹo ! Anh mà có làm sao, tôi biết ăn nói với hai bác thế nào chứ......
- Thì em ở bên cạnh, suốt đời phụng dưỡng họ là được rồi ! - Tiếng nói phát ra làm Hiểu My giật mình
Là tiếng của Minh Kỳ !
Minh Kỳ !
Anh ta đã tỉnh dậy !
Hiểu My vui mừng đến nỗi không nói nên lời, cô chỉ nhìn anh, nhìn rất lâu, như chưa bao giờ cô thấy anh, như hai người đã không gặp nhau gần hai thế kỉ, nước mắt cứ chảy dài trên khuôn mặt nhợt nhạt, mệt mỏi
- Vũ Minh Kỳ, anh tỉnh rồi, tôi.....tôi đi gọi bác sĩ, anh đừng động đậy !
- Khoan đã - Minh Kỳ đưa tay, nắm lấy bàn tay của Hiểu My - lúc này mà gọi bác sĩ thì sẽ không còn lãng mạn gì đâu !
Tên Vũ Minh Kỳ chết tiệt ấy ! Lúc này mà anh ta còn có thể nói như vậy cơ đấy, trong khi vì lo cho anh, cô đã khóc mất không biết bao nhiêu giọt nước mắt. Dù đôi môi tái nhợt, mắt cố mở ra tỉnh táo, dù không mặc áo vét, không chỉnh chuốt như mọi ngày thì có một thứ làm cho Hiểu My chắc chắc, vết thương ở bụng không làm thay đổi tính tính của anh, đó là : cái điệu bộ kênh kiệu, ngạo mạn ấy !
Đã mấy ngày rồi, cô không được nghe tiếng nói ấy, không được nhìn thấy đôi mắt nheo lại nguy hiểm ấy, thật sự.....cô nhớ nó quá, rất nhớ.
Minh Kỳ nhíu mày, không biết vì anh đang đau hay vì anh không vui nữa
- Này, sao lại khóc chứ, đừng nói là thấy tôi tỉnh dậy, em không vui đấy - Anh giả vờ trừng cô nghiêm túc
Hiểu My dở khóc dở cười, thật may quá, anh ta không bị ảnh hưởng gì tới thần kinh cả !
- Anh đừng nói nữa, tôi đi gọi bác sĩ đây !
- Đã nói là đừng có đi mà ! Em bước một bước nữa xem, tôi sẽ không tỉnh lại nữa đâu đấy ! - nói rồi, anh quay mặt đi, vờ giận dỗi
- Nhưng mà.....
Lời còn chưa kịp nói hết, người Hiểu My đã bị kéo xuống, cả người cô nằm đè lên người Minh Kỳ.
- Ơ
- Nằm yên đi, tôi vẫn còn đang bị thương đấy, đừng lộn xộn nữa
- Biết mình bị thương thì mau thả tôi ra, tôi sẽ làm anh đau mất !
- Em mà còn ngọ nguậy nữa thì tôi mới đau đấy ! im lặng đi
Thế này mà nói là bị thương à ? Bác sĩ, sao lại có thể nói sức khỏe anh ta yếu cơ chứ ?????
Minh Kỳ cứ ôm Hiểu My như thế, vết thương nơi bụng không làm anh đau, giờ đây, anh lại đang thấy rất vui, rất hạnh phúc
- Minh Kỳ.....xin lỗi, tại tôi mà anh.......
- Xin lỗi suông thế thôi à ?
- Hả ??? ơ, tôi......
Nhìn điệu bộ lúng túng của Hiểu My, Minh Kỳ bật cười, anh lại dùng hết sức của mình, kéo cô ghì vào lòng anh.
Ngốc ạ, vì anh yêu em, cho nên......có mất một chút máu thì đã làm sao chứ ?
- Lúc nãy, em nói....rất muốn tôi tỉnh lại ? - giọng nói khàn khàn của Minh Kỳ phá vỡ bầu không khí yên tĩnh
Anh ta nghe thấy sao ? thật mất mặt quá !
Hiểu My lập tức thấy mặt mình nóng lên, cô đứng dậy khỏi người Minh Kỳ, đánh trống lảng
- Anh nghỉ ngơi đi, tôi đi gọi bác sĩ. Bác sĩ bảo, lúc nào anh tỉnh lại, nhất định phải gọi ngay ! - và chỉ năm giây sau, bóng dáng cô đã khuất dạng sau cánh cửa.
Ôi, con mèo nhỏ của anh !
Trong những lúc trí óc mê man , không tỉnh táo, anh vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng của cô, rằng anh nhất định phải nhanh tỉnh dậy, cô rất nhớ anh. Em không biết sao, vì em mà anh mới có thể mở mắt ra đấy, ngốc ạ!
Nắng sớm ùa vào khung cửa sổ, gió đông khẽ làm cho tấm màn trắng bay bay.
Kiết Tường uể oải mở mắt, khẽ chau mày vì cơn đau đầu hành hạ, khó chịu quá.
Trong không khí, một mùi thức ăn thơm phức lan tỏa làm cái bụng đang cồn cào bỗng phản ứng quyết liệt. Kiết Tường bây giờ mới nhận ra, nơi anh đang nằm không phải là phòng mình. Theo phản xạ tự nhiên, Kiết Tường lao ra khỏi phòng, hướng về nơi đang tỏa ra mùi thức ăn ngào ngạt .
Trong bếp, một cô gái đang chăm chú nấu ăn, thỉnh thoàng lại đưa tay lên lau mấy giọt mồ hôi trán, dáng vẻ rất tập trung vào món ăn trên bếp.
Kiết Tường dựa người vào tường, đứng yên quan sát
" sớm thức giấc thấy sao đẹp hơn hôm qua, hát câu yêu đời là la......." ÁAaaaaaaaaaaaaaa
Xoảng
Chiếc chảo không trên tay Tú Linh nhào lộn trên không trung rồi hạ cánh an toàn trên nền bếp.
Sao cô lại quên mất là ngoài cô ra, căn nhà này vẫn còn có một vị khách không mời chứ ?
- Cô không cần phải phấn khích như thế đâu ? - Kiết Tường buông ra câu ấy rồi đi về phía bàn ăn, tự nhiên kéo một chiếc ghế ra ngồi.
- Anh.....sao lại có người như anh chứ ? suýt nữa thì làm tôi đứng tim . Anh điên à ?
Đáp lại sự giận dữ của Tú Linh, Kiết tường chỉ nhàn rỗi quét cô một lượt từ trên xuống dưới.
Xem nào.......ừm, bộ đồ ngủ hình mèo kitty, tóc xõa dài tự nhiên, không hề tô son đánh phấn, đưới chân còn mang một đôi dép to bằng bông, trên đó cũng có hình mèo kitty .
Thật là......đáng yêu !
Kiết Tường bỗng chốc thấy tim mình đập nhanh hơn vài nhịp.
Tú Linh lúc đầu còn ngớ ra, không hiểu anh làm gì, đến khi phát hiện, có người soi mói mình, cô lập tức đưa tay lên che phần cổ áo.
- Anh....biến thái ! - Tú Linh căm phẫn chỉ vào mặt Kiết Tường rồi nhanh như bay, cô phóng lên phòng, thay nhanh bộ quần áo khác.
Thường ngày sống một mình, Tú Linh chẳng bao giờ câu nệ bản thân, cứ sống thoải mái thôi. Về đến nhà, thay bộ đồ công sở, cô sẽ nằm dài trên sa lông, ăn snack, xem ti vi, lâu lâu lại hừng thú vào bếp, chẳng cần phải nhìn sắc mặt của người khác mà tự ép mình trở thành thục nữ hiền ngoan. Hôm nay, cô lại quên mất có tên Kiết Tường này. A, thật tức chết mà, lại còn để tên đó nhìn cô lâu như thế. !
Chỉ cần có thể tỉnh lại thì tình hình của Minh Kỳ đã không còn gì lo ngại.
Bác sĩ sau khi kiểm tra, có chút bất ngờ. Hoàn toàn trái ngược với dự đoán của ông, Minh Kỳ đã có thể tỉnh lại mà không cần đến một tuần.
Giờ này, Minh Kỳ đang nhàn nhã ngồi trên giường bệnh, đọc tạp chí, chốc chốc lại chìa tay ra trước mặt Hiểu My đòi trái cây.
Ông trời ơi, có thật là anh ta vừa mới qua khỏi nguy hiểm không vậy ?
- Này, anh thấy trong người thế nào ?
Minh Kỳ dừng đọc báo, ngẩng mặt lên nhìn Hiểu My
- Vẫn chưa khỏe lắm !
- Tôi hỏi nghiêm túc đấy ! - Hiểu My bực bội gắt lên, tại sao lúc nào anh ta cũng có thể đùa như vậy chứ ?
- Em có gì muốn nói với tôi à ?
- Anh đừng có lạc đề được không vậy ?
Minh Kỳ không trả lời câu hỏi của Hiểu My, anh chỉ ngồi nhìn cô, môi mỉm cười dịu dàng. Khẽ kéo cô về phía mình, Minh Kỳ nhẹ nhàng
- Hiểu My, hãy nói cho anh biết, em có yêu anh không ?
- Ơ, tôi......
- Lúc anh chưa tỉnh dậy, em có cảm giác như thế nào ?
- Tôi....tôi.....
Minh Kỳ đột nhiên kéo mạnh tay, chỉ giây sau, khoảng cách giữa hai người đã không còn được tính tới 5 cm
Sự im lặng kéo dài không biết đến bao lâu. Trong khoảnh khắc ấy, Hiểu My nghe thấy tiếng con tim mình thổn thức. Lúc anh chưa tỉnh dậy, lúc người ta nói rằng, anh đang trong tình trạng nguy hiểm, cô đã như thế nào nhỉ? rất sợ, cô rất sợ phải xa anh. Cô có yêu anh không? cô biết câu trả lời, nhưng mà, chỉ mới lúc này thôi !
- Hiểu My, em sẽ lại yêu anh, được không ? - Câu hỏi của minh kỳ lại vang lên, trong giọng nói yếu ớt vì chưa hoàn toàn bình pục của anh, Hiểu My nghe rất rõ những mềm yếu vô hình, những chân thành không tên, chỉ cần như vậy thôi, cô chỉ cần có vậy, để một lần nữa thuyết phục lí trí làm theo con tim, để một lần nữa tin anh.....và yêu anh....
Hiểu My không trả lời câu hỏi của Minh Kỳ. Anh dường như thấy mình bất lực, đã hơn ba lần ngỏ lời yêu, cô vẫn không thể cho anh câu trả lời mà anh mong đợi. Điều đó có nghĩa, cô hoàn toàn không thích anh, có chăng cũng chỉ là do anh tự đề cao bản thân mình. Đôi tay của Minh Kỳ cứ thế, nới lỏng dần. Lúc anh định buông cô ra thì lại thấy, trên lưng mình có một vòng tay nhỏ bé ôm lấy. Dù không bốn mắt nhìn nhau nồng ấm, dù không trực tiếp nghe cô trả lời có thì anh vẫn biết, cô đã đón nhận anh. Minh kỳ hạnh phúc siết chặt tay. Anh có thể cảm nhận trái tim mình đang nhảy nhót trong lồng ngực. Anh đang cười, và cô cũng đang cười, như vậy là đủ để nỗi đau xoa dịu.....
- Ăn đi, anh nhìn gì chứ ? - Tú Linh mới sáng sớm đã tâm tình không vui, bao nhiêu công sức chuẩn bị đồ ăn sáng, thế mà nhìn vào bàn đã thấy không còn hứng thú thưởng thức
Kiết Tường đưa đũa gắp một miếng trong đĩa, đưa lên trước mặt, lật qua lật lại, vẻ mặt không an tâm
- Đây là món gì ? ăn vào....sẽ không sao chứ ?
- Hả ? Tú Linh mắt chữ o mồm chữ a kinh ngạc. Anh ta, không phải từ hành tinh sao hỏa bước xuống đấy chứ !!!!!
- Anh không cần ăn đâu, ăn vào sẽ tử nạn đấy ! - Tú Linh tức giận giành lấy miếng thức ăn trên tay Kiết Tường
- Này, tôi ăn là được chứ gì ? - mặc dù hơi không an tâm nhưng cái bụng đói lại phản Kiết Tường, anh không thể chịu đói được
Nhắm mắt đưa miếng thức ăn vào miệng, Kiết Tường thật sự kinh ngạc. Món này.....anh chưa bao giờ ăn, nhưng mà rất ngon nha !
Vậy là kể từ giây phút đó, đĩa thức ăn toàn quyền sở hữu của Kiết Tường. người nấu là Tú Linh đành ngậm đáng nuốt cay vì không thể giành được với anh .
Ma đói thật sự là quá đáng sợ !
Cơm sáng xong xuôi, tinh thần lập tức thoải mái trở lại.
- Này, cô đi làm à, chờ tôi với !
- Tránh xa tôi ra, á, đừng có đi sát tôi như thế, Áaaaaa !
Hôm nay, Minh Kỳ sẽ xuất viện.
- Hiểu My à, không thể ở viện thêm vài ngày nữa sao ? anh thấy trong người vẫn chưa khỏe lắm - Minh Kỳ nằm viện lâu quá, lại có người tận tình chăn sóc, lập tức sinh ra tính lười biếng
- Anh thích ở đây hả, vậy thôi, anh xin bác sĩ nhé, em phải về công ti làm việc đây, em còn có rất nhiều chuyện phải làm !
- Này, em thật quá đáng
Cuối cùng, Minh Kỳ cũng phải ngoan ngoãn vác hành lí, công tin Vũ Minh thẳng tiến.
Nghỉ mấy ngày, công việc ứ đọng, vừa vào công ti, Minh Kỳ đã sắp phải vào viện trở lại vì đống tài liệu cao như núi trên bàn.
Hôm nay, lại có lịch trả lời báo chí, phỏng vần Minh kỳ với tư cách là doanh nhân thành đạt.
Cuộc trò chuyện kéo dài rất lâu, cũng chẳng biết Minh Kỳ đã trả lời bao nhiêu câu hỏi, nhưng có một chuyện khiến cả công ti sửng sốt.
- Nói về chuyện riêng một chút, anh Minh kỳ có thể cho mọi người biết về người thương của anh chứ ạ !
- Chẳng có gì phải giấu diểm, tôi sắp kết hôn
- Ồ, thật bất ngờ, là cô gái nào vậy ạ ?
- Là Trịnh Hiểu My.
Trịnh Hiểu My ! Á ! Trịnh Hiểu My !
Con nhỏ này, vậy mà dám giấu chị em chúng ta ! - tất cả nhân viên nữa trong công ti lập tức nổi cơn thịnh nộ. Nhưng cuồng phong thì lại dồn hết vào một người : Trần Tĩnh Như
NewYork, 9 h 30'
Choang
- Hoàng Yến à, cậu bình tĩnh đi !
- Cậu im đi, cậu không thấy gì sao ? Ngay cả Vũ Minh Kỳ cũng không còn chờ tôi nữa, anh ấy cũng hết yêu tôi rồi. Sư nghiệp khó khăn, cả người yêu đơn phương mình cũng có vị hôn thê mới, cậu bảo tôi phải làm gì đây? Vốn dĩ định về nước bắt đầu lại mọi chuyện, bây giờ thì tốt rồi, tôi....Hoàng yến tôi đã hoàn toàn thất bại. - Hoàng Yến ngửa cỗ, uống rượu như uống nước lã
- Hoàng Yến à, vậy cậu không định về nước nữa à ?
- Về làm gì, để người ta biết tôi là kẻ thua cuộc à? - Hoàng yến gắt lên
- Không được, cậu phải về, bây giờ, chuyện công việc của cậu vẫn chưa lan rộng cơ mà, đúng không? Làm sao người ta biết được nếu cậu không nói. Hơn nữa, nhất định cậu phải về. Hiện giờ, Minh Kỳ là người có ảnh hưởng rất lớn trong ngành, tớ tin, anh ta vẫn còn rất yêu cậu, chỉ cần cậu đồng ý thôi, cậu lại không thể giành được anh ta từ tay con nhỏ đó à ?
Hoàng Yến thôi không uống rượu nữa, đôi mắt nhìn về một nơi xa xăm trên bầu trời.
Phải, cái Hoàng Yến cô đã muốn, nhất định không thể không có.
Cô phải trở về, trở về để lấy cái vốn dĩ thuộc về cô.