Dù gì thì có lẽ anh nên xin lỗi Hiểu My một tiếng. Anh biết là quá muộn nhưng như vậy có lẽ sẽ tốt hơn.
- Cô Đinh, gọi Trịnh Hiểu My lên gặp tôi !
- Vâng
Cái tên ấy chẳng hiểu lí do gì lại gọi cô lên. Đã gần cả tuần nay cô đi làm, không hề chạm mặt hắn, cứ ngỡ rằng cô sẽ được yên thân. Cô không hi vọng sẽ gặp hắn. Không phải cô sợ, nếu sợ, cô đã không quay về nhưng cô vẫn cảm thấy lòng mình nhói lên mỗi lần bắt gặp đôi mắt của hắn. Cô đã mong hắn sẽ quên đi sự có mặt của cô, như 3 năm về trước.......
Hiểu My đã đứng trước văn phòng của tổng giám đốc, nhưng cô vẫn chưa bước vào. Cô sẽ đối diện với anh như thế nào đây khi vết thương lòng vẫn còn chưa lành hẳn. Cô không còn yêu anh, cô chắc vậy. Hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh mình, Hiểu My rốt cuộc cũng gõ cửa
- Vào đi
Cô đàng hoàng bước vào, không hề cúi mặt, thản nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra.
- Hiểu My, em ngồi đi
- Xin lỗi tổng giám đốc, tôi đang rất bận, có chuyện gì xin anh cứ nói
- Hiểu My, chẳng lẽ em vẫn còn để bụng chuyện trước kia ? Hay em vẫn yêu tôi ? - Minh Kỳ có chút phật ý buông lời chế giễu nhưng dường như với cô, đó lại là một sự mỉa mai. Xem cô là gì chứ. Anh được lắm, Minh Kỳ, tôi cứ nghĩ anh không còn độc ác như ngày xưa nhưng hóa ra tôi đã lầm, bây giờ thì chẳng cần phải khách sáo nữa.
Hiểu My vẫn điềm nhiên ngồi xuống ghế, phía bên kia, nụ cười nửa miệng khiến cô khó chịu vẫn càng ngày càng sâu. Lửa giận trong lòng đã bắt đầu bốc khói. Cô vẫn cố gắng nhẹ giọng như là phép lịch sự cuối cùng.
- Có lẽ ông Vũ đây có gì hiểu nhầm. Tôi thật sự là không hề có ý gì. Tôi đến đây là để làm việc, không phải đến đây để hàn huyên những chuyện trước kia. Hơn nữa với tôi bây giờ nó cũng chẳng còn giá trị gì nữa. Nếu như tổng giám đốc vẫn còn muốn nhớ, tôi cũng không ép, nhưng kẻ ngốc nghếch như tôi đây thì thật sự không đủ khả năng ghi nhớ nhiều chuyện như vậy, Tôi xin phép - Hiểu My nhanh chóng quay lưng rời đi.
- Hiểu My, em đứng lại đó cho tôi ! - Minh Kỳ tức giận quát lớn. Mỗi lời nói của cô, từ nào cũng sắc nhọn như dao. Chỉ có kẻ thiểu năng mới không biết cô đang ám chỉ anh, đang xiên xỏ anh. Vốn dĩ gọi cô lên đây là để nhẹ nhàng xin lỗi nhưng bây giờ, anh lại không muốn như vậy nữa. Muốn thách thức anh sao, cô được lắm, Trịnh Hiểu My !
Minh Kỳ rời ghế, bước nhanh tới chỗ cô, đối diện với cô, anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, dùng ánh mắt đầy mê hoặc dụ dỗ cô và chỉ năm giây sau, một nụ hôn phớt nhẹ đặt vào đôi môi hồng xinh xắn của cô.
Hiểu My giật mình. Anh ta dám đem mình ra đùa giỡn. Cô dùng hết sức lực đẩy Minh Kỳ ra, không quên tặng cho anh cái tát sau khi đã chắc chắn rằng nó sẽ làm anh đau ê ẩm.
- Vũ Minh Kỳ, tôi không phải đã nói rất rõ rồi sao. Đừng nghĩ rằng anh có thể đùa giỡn tôi. Nếu anh thích, tôi sẽ đáp ứng anh thôi nhưng tôi cho anh biết tôi đã không còn là Hiểu My của ngày xưa nữa rồi. Tôi đã không nhắc tới nên anh hãy cứ như trước kia, coi tôi là con ngốc, chẳng đáng để anh quan tâm. Nếu được vậy, tôi sẽ mang ơn anh lắm. Còn nữa, cái tên Hiểu My là để anh gọi sao? Đừng ra vẻ thân thiết như vậy. Lúc ở công ty, phiền tổng giám đốc gọi tôi là cô Trịnh. Ra đường có gặp mặt, xin anh cứ coi như không quen biết. - Hiểu My giận dữ giằn từng tiếng, nhìn anh đầy thách thức, đùa giỡn với cô ư ? chuyện đó anh ta sẽ không bao giờ có cơ hội làm lại lần hai.
RẦM ! Cánh cửa phòng đập mạnh. Cô đi rồi mà Minh Kỳ vẫn chưa thể hoàn hồn. Con mèo nhỏ lúc giơ móng vuốt lại dễ thương như vậy sao ? Minh Kỳ lấy tay xoa xoa chỗ vừa bị đánh. Thú vị thật ! Đây là lần đầu tiên anh bị con gái đánh, mà lại vì một nụ hôn, cảm giác thật sự rất mới mẻ. Cái gì mà gọi là cô Trịnh, cái gì mà nếu anh thích, tôi sẽ đáp ứng cho anh, cô dám thách thức anh sao ? Cô thực sự chưa nếm trải hậu quả một khi anh tức giận rồi. Được, nếu vậy thì thử xem, cô có đáp ứng nổi anh hay không đã.
- Trịnh Hiểu My, cô được lắm - Minh Kỳ nở một nụ cười, tuy rất đẹp nhưng lại khiến người ta cảm thấy rùng mình ớn lạnh bởi vì nó mở đầu cho những chuỗi ngày ác mộng của cô - Trịnh Hiểu My.
Dù gì thì có lẽ anh nên xin lỗi Hiểu My một tiếng. Anh biết là quá muộn nhưng như vậy có lẽ sẽ tốt hơn.
- Cô Đinh, gọi Trịnh Hiểu My lên gặp tôi !
- Vâng
Cái tên ấy chẳng hiểu lí do gì lại gọi cô lên. Đã gần cả tuần nay cô đi làm, không hề chạm mặt hắn, cứ ngỡ rằng cô sẽ được yên thân. Cô không hi vọng sẽ gặp hắn. Không phải cô sợ, nếu sợ, cô đã không quay về nhưng cô vẫn cảm thấy lòng mình nhói lên mỗi lần bắt gặp đôi mắt của hắn. Cô đã mong hắn sẽ quên đi sự có mặt của cô, như năm về trước.......
Hiểu My đã đứng trước văn phòng của tổng giám đốc, nhưng cô vẫn chưa bước vào. Cô sẽ đối diện với anh như thế nào đây khi vết thương lòng vẫn còn chưa lành hẳn. Cô không còn yêu anh, cô chắc vậy. Hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh mình, Hiểu My rốt cuộc cũng gõ cửa
- Vào đi
Cô đàng hoàng bước vào, không hề cúi mặt, thản nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra.
- Hiểu My, em ngồi đi
- Xin lỗi tổng giám đốc, tôi đang rất bận, có chuyện gì xin anh cứ nói
- Hiểu My, chẳng lẽ em vẫn còn để bụng chuyện trước kia ? Hay em vẫn yêu tôi ? - Minh Kỳ có chút phật ý buông lời chế giễu nhưng dường như với cô, đó lại là một sự mỉa mai. Xem cô là gì chứ. Anh được lắm, Minh Kỳ, tôi cứ nghĩ anh không còn độc ác như ngày xưa nhưng hóa ra tôi đã lầm, bây giờ thì chẳng cần phải khách sáo nữa.
Hiểu My vẫn điềm nhiên ngồi xuống ghế, phía bên kia, nụ cười nửa miệng khiến cô khó chịu vẫn càng ngày càng sâu. Lửa giận trong lòng đã bắt đầu bốc khói. Cô vẫn cố gắng nhẹ giọng như là phép lịch sự cuối cùng.
- Có lẽ ông Vũ đây có gì hiểu nhầm. Tôi thật sự là không hề có ý gì. Tôi đến đây là để làm việc, không phải đến đây để hàn huyên những chuyện trước kia. Hơn nữa với tôi bây giờ nó cũng chẳng còn giá trị gì nữa. Nếu như tổng giám đốc vẫn còn muốn nhớ, tôi cũng không ép, nhưng kẻ ngốc nghếch như tôi đây thì thật sự không đủ khả năng ghi nhớ nhiều chuyện như vậy, Tôi xin phép - Hiểu My nhanh chóng quay lưng rời đi.
- Hiểu My, em đứng lại đó cho tôi ! - Minh Kỳ tức giận quát lớn. Mỗi lời nói của cô, từ nào cũng sắc nhọn như dao. Chỉ có kẻ thiểu năng mới không biết cô đang ám chỉ anh, đang xiên xỏ anh. Vốn dĩ gọi cô lên đây là để nhẹ nhàng xin lỗi nhưng bây giờ, anh lại không muốn như vậy nữa. Muốn thách thức anh sao, cô được lắm, Trịnh Hiểu My !
Minh Kỳ rời ghế, bước nhanh tới chỗ cô, đối diện với cô, anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, dùng ánh mắt đầy mê hoặc dụ dỗ cô và chỉ năm giây sau, một nụ hôn phớt nhẹ đặt vào đôi môi hồng xinh xắn của cô.
Hiểu My giật mình. Anh ta dám đem mình ra đùa giỡn. Cô dùng hết sức lực đẩy Minh Kỳ ra, không quên tặng cho anh cái tát sau khi đã chắc chắn rằng nó sẽ làm anh đau ê ẩm.
- Vũ Minh Kỳ, tôi không phải đã nói rất rõ rồi sao. Đừng nghĩ rằng anh có thể đùa giỡn tôi. Nếu anh thích, tôi sẽ đáp ứng anh thôi nhưng tôi cho anh biết tôi đã không còn là Hiểu My của ngày xưa nữa rồi. Tôi đã không nhắc tới nên anh hãy cứ như trước kia, coi tôi là con ngốc, chẳng đáng để anh quan tâm. Nếu được vậy, tôi sẽ mang ơn anh lắm. Còn nữa, cái tên Hiểu My là để anh gọi sao? Đừng ra vẻ thân thiết như vậy. Lúc ở công ty, phiền tổng giám đốc gọi tôi là cô Trịnh. Ra đường có gặp mặt, xin anh cứ coi như không quen biết. - Hiểu My giận dữ giằn từng tiếng, nhìn anh đầy thách thức, đùa giỡn với cô ư ? chuyện đó anh ta sẽ không bao giờ có cơ hội làm lại lần hai.
RẦM ! Cánh cửa phòng đập mạnh. Cô đi rồi mà Minh Kỳ vẫn chưa thể hoàn hồn. Con mèo nhỏ lúc giơ móng vuốt lại dễ thương như vậy sao ? Minh Kỳ lấy tay xoa xoa chỗ vừa bị đánh. Thú vị thật ! Đây là lần đầu tiên anh bị con gái đánh, mà lại vì một nụ hôn, cảm giác thật sự rất mới mẻ. Cái gì mà gọi là cô Trịnh, cái gì mà nếu anh thích, tôi sẽ đáp ứng cho anh, cô dám thách thức anh sao ? Cô thực sự chưa nếm trải hậu quả một khi anh tức giận rồi. Được, nếu vậy thì thử xem, cô có đáp ứng nổi anh hay không đã.
- Trịnh Hiểu My, cô được lắm - Minh Kỳ nở một nụ cười, tuy rất đẹp nhưng lại khiến người ta cảm thấy rùng mình ớn lạnh bởi vì nó mở đầu cho những chuỗi ngày ác mộng của cô - Trịnh Hiểu My.