Bốn người ngồi quanh bàn ăn, ngoại trừ Tra Tra Tạc ngủ hết 1 ngày đang ngậm nhấm thì 3 người kia cũng chưa hề động đũa.Đặc biệt là hán tử trung niên ngồi đối diện Mạc Nhật.Y chính là Trát Tạp sau khi khôi phục dung mạo, tuy đã hơn 50 nhưng cơ thể đúng là không tệ,đây là đánh giá của Lăng Vân. Bây giờ nhin một hán tử trung niên mạnh mẽ mặt co mày cáu,Mạc Nhật với Lăng Vân cũng không hề bỏ qua biểu tình buồn cười này, vì sau khi họ đem cứu mọi người ra thì vãn còn thiếu 2 người, đó chính là đứa con 10 tuổi của Trát Tạp và con gái chín tuổi của trấn trưởng.
“A nha,mọi người không cần lo tới vậy, không chừng là bọn họ đã bỏ trốn.” Tra Tra Tạc ngẩng đầu lên nhìn 3 người đang rất nghiêm túc, mở miệng trêu chọc, kết cục là nhận được một cú đấm thép của Mạc Nhật.
“Một đứa con nít 10 tuổi thì có thể bỏ trốn sao,mà bọn họ chắc cũng không biết đi?” Câu trưới Lăng Vân nói với Tra Tra Tạc,câu sau là nói với Trát Tạp..
Trát Tạp nghĩ nghĩ nói: “Chắc là không biết,Tạp La Á chưa có xuống núi qua, vả lại Vụ Sơn cũng không phải là nơi mà một cô gái nhỏ 10 tuổi có thể đi.”
“Hai đứa con nít, mặc kệ chúng có ở cùng nhau không nhưng đi chắc cũng không xa.” Mạc Nhật phân tích.
“Ta đã phái người đến những nơi gần đây mà chúng có thể tới nhưng vẫn chưa có phát hiện gì.”
“Chúng ta ra ngoài nhìn xem.Dù không tìm được chúng thì nhiệm vụ cũng không thể hoàn thành.”L8ang V6an dùng đội tán gẫu nói.
“Ân” “Nga” nhận được hai tiếng hồi âm.Họ đứng lên tạm biệt Trát Tạp, đi ra sơn động,thấy có rất nhiều nơi đều có người Tạp Mạc Tộc đang tìm kiếm,chỉ có sơn động phía Bắc là không có ai,3 người thấy rất kỳ lạ,Mạc Nhật thuận tay kéo một người hỏi.
“Sao mọi người không tìm bên kia?” Mạc Nhật chỉ về phía Bắc.
“Bên kia chưa tới vài bước thì chính là vách núi đen,Tạp La Á chắc cũng không đến đó.” Người nọ trả lời vấn đề của Mạc Nhật rồi tiếp tục tìm kiếm.
“Chúng ta qua nhìn xem cái đi, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.” Lần này Tra Tra Tạc nói xong,Mạc Nhật với Lăng Vân cũng đồng ý.
Vì thế 3 người đến phía Bắc. Tuy rằng đầu sỏ gây ra sương lớn — Huyết Vụ Hoa đã bị thiêu hủy nhưng chỗ bọn họ ở cũng gần đỉnh núi nên sương vẫn rất nhiều, vì an toàn,Mạc Nhật lấy ra một sợi dây thừng lớn cột ba người lại một chỗ, Lăng Vân luyện Hỏa Nhãn Kim Tinh dẫn đường, Tra Tra Tạc giữa, Mạc Nhật cản ở sau,ba chấm nhỏ đi đến vách núi đen. Quả thực đi chưa tới chín bước thì đã thấy vách núi đen, nhưng ngoài vách núi đen ra thì Lăng Vân thấy một cái cầu treo.Cầu rất dài,chẳng biết dẫn đến đâu,cho dù Lăng Vân cũng chỉ nhìn thấy nửa cây cầu, mà Mạc Nhật với Tra Tra Tạc mở to mắt ra cũng chẳng nhìn rõ cái gì.
“Mình ta qua nhìn xem.” Lăng Vân nói xong,chuẩn bị cởi dây thừng buộc bên hông xuống thì bị Mạc Nhật đè lại.
“Không được, rất nguy hiểm.Ta và ngươi cùng đi.” Mạc Nhật tính để Tra Tra Tạc ở lại rồi đi chung với Lăng Vân.Bởi vì hắn biết Lăng Vân nhất định phải đi mà mình thì lại nhất định không cho hắn đi một mình.
“Ngươi ngay cả đường cũng không thấy thì sao mà đi theo ta a.” Lăng Vân lập tức phản đối nhưng Mạc Nhật đã tháo dây thừng của Tra Tra Tạc ra.
“Mặc kệ,các ngươi không thể bỏ ta một mình bên vách núi đen a, ta cũng phải đi.” Tra Tra Tạc cũng nhanh chóng đè lại cái tay đang tháo dây thừng của Mạc Nhật.
Ba người tranh chấp không dừng, cuối cùng Lăng Vân thấy hai người kiên quyết như vậy,nhưng 1 đấu với hai, đành phải đồng ý thôi.Ba người dùng tốc độ con rùa cẩn thận đi tới,chỉ sợ một cước đạp phải không khí thì liền phải bái bai cuộc đời rơi xuống vách núi đen.Thật vất vả mới đến được rìa cầu,Tra Tra Tạc há to miệng.
“Đây chính là cái cầu treo ngươi nói hả?” Cái gọi là cầu treo trước mắt kia chẳng qua chỉ là mấy cái dây thừng buộc một miếng gỗ nhẵn rất lớn,mà khi ở đỉnh núi rất thấp,nếu đi trên mặt gỗ sẽ trượt xuống,đừng nói là đi, hai sợi dây thừng như con lươn kia,nhìn không biết đã qua bao năm rồi, e rằng đi lên cái thôi sẽ đứt lìa.Vả lại cầu treo rất dài,Lăng Vân đi tới đầu cầu mà vẫn không thể nhìn thấy nơi tận cùng ở đâu.Ba người rơi vào khó khăn,cuối cùng là đi hay không?
“A, ta nghĩ ra rồi.” Tra Tra Tạc bỗng la to một tiếng,làm Mạc Nhật đang suy xét ở ven cầu xém nữa hoảng sợ,xé nữa rơi xuống.
“Ngươi nghĩ ra cái gì?” Mạc Nhật giả bộ hung dữ trừng mắt nhìn Tra Tra Tạc,trong lòng quyết định nếu tiểu tử này không có ý kiến nào có tính kiến thiết thì sẽ quẳng hẳn xuống dưới,tất nhiên là trước khi ném phải tháo dây thừng ra.
Tra Tra Tạc không trả lời,nhưng lại xuất Bạch Sắc Khủng Phố từ túi sủng vật ra,lâu rồi chúng ta chưa thấy Địa Thử Vương Bạch Bạch.Thấy Bạch Bạch,Mạc Nhật với Lăng Vân liền hiểu.
“Đúng a,sao chúng ta nãy giờ vẫn không nghĩ ra kêu Bạch Bạch thay chúng ta tìm a.” Lăng Vân thoáng khom người,Bạch Bạch cũng rất nghe lời nhảy vào trong lòng hắn.
Ba người quyết định trước tiên về chỗ Trát Tạp lấy đồ vật của Tạp La Á đưa cho Bạch Bạch ngửi (Trần:Chấm mồ hôi,Bạch Bạch là chuột chứ không phải chó cảnh sát) sau đó lại đi tìm,nhưng tình huống bỗng dưng xảy ra,Bạch Bạch hình như cảm ứng được gì đó nhanh chóng chạy lên cầu treo, sau đó nhảy xuống dưới,Lăng Vân không thấy đường vội vàng túm lại Bạch Bạch đang vội vã chạy đi, đạp lên mặt gỗ một cái thì lập tức trượt xuống,mà hai con châu chấu bị trói cùng một chỗ kia đương nhiên cũng trượt xuống theo.Ba người chưa kịp phanh lại liền trượt xuống,cùng nghĩ: chỉ mong chết không quá khó khăn không thôi thì xác chết trông sẽ rất ghê.
( Chú: Tử vong trong Ngũ Hành cũng phân biệt hai loại, một loại là chết do thiên tai, ví dụ là không cẩn thận té chết,bị đụng trúng mà chết,chết loại này thì linh hồn sẽ tách khỏi thân thể, linh hồn sẽ sống lại ở điểm Phục Hoạt(phục sinh) mà thi thể thì bất động tại chỗ.Trong 24 giờ người chơi phải quay lại chỗ mình chết để tìm lại xác,nếu qua 24 giờ thì thi thể sẽ tự động trở về chỗ Phục Hoạt. Nhưng người ở sở lắp ráp lúc này sẽ làm các vật phẩm biến mất đi.Loại kia là loại do người hại, nếu bị quái hoặc người chơi khác giết chết,thời gian sẽ dừng lại 3 phút, thân thể và tinh thần lúc này đều ở tại chỗ, trong 3 phút này,bạn có thể chờ đội hữu đến cứu,cũng có thể nhìn thấy địch nhân lấy trang bị của bạn.Cho dù là loại kia đi chẳng nữa thì Thần khí sau khi nhận chủ và trang bị cho người chơi mới cũng không rơi xuống hay mất đi.)
Tử vong không xuất hiện như dự đoán, thực ra vừa mới rơi xuống mới vài giây liền phát hiện mình rơi xuống một hồ nước, may là kỹ thuật bơi lội của ba người cũng không tệ,rất nhanh liền bơi lên bờ,nhưng cho dù không bơi được cũng chả sao, bọn họ phát hiện hồ nước rất trong sạch,hồ nước hơi lớn,nếu đứng lên thì cũng chỉ cao khoảng đến ngực của Mạc Nhật.
“Hồ nước đẹp ghê nha.” Lăng Vân cảm thán.Không khí ở hiện thực ô nhiễm ngày càng nghiêm trọng,lâu rồi không nhìn thấy hồ nước trong suốt như vậy.Còn bởi vì sương mù mà cảnh sắc bốn phía có vẻ xinh đẹp mông lung.
Nhưng Tra Tra Tạc bên kia cũng chẳng hề biết thưởng thức cảnh đẹp,bị hoảng sợ rồi lại ướt như chuột lột,bây giờ hắn hắt xì xong một cái lại tiếp đến một cái, xem ra nếu không giữ ấm sẽ bị cảm. Vì thế họ lấy lều trại ra,đốt lửa.Mặc vào trang bị người chơi mới thay cho trang bị gốc, bọn họ lần này rất may vì cái Càn Khôn túi kia của Lăng Vân,họ cũng không có rãnh tay mà đi bán trang bị dành cho người mới nếu không thì bây giờ sẽ không có quần áo để mà đổi.
Sau khi ba người sửa soạn lại cho bản thân liền lấy thức ăn ra.Cái này thật sự phải cảm ơn Tra Tra Tạc,vì nếu không nhờ hắn cương quyết đề nghị được ăn ngon, Uy Liêm đã sớm đem thức ăn trong đây sửa sao cho giống trong hiện thực có kỳ hạn bảo quản và điều kiện bảo quản.Như vậy thì thịt nướng của bọn họ bây giờ sẽ hỏng đến nỗi không thể ăn được.Đem đồ vật lấy ra,chầm chậm nước trên lửa,mùi hương rất nhanh liền tỏa ra,làm cho ba người không lịch sự bên cạnh càng ngày càng thèm ăn,định đưa cho Bạch Bạch thì lại không thấy đâu cả,Bạch Bạch hình như bị thương,chạy không nhanh như vậy,mà trên đùi lại có băng bó qua,chẳng lẽ ở đây còn có ai khác?
Bốn người ngồi quanh bàn ăn, ngoại trừ Tra Tra Tạc ngủ hết ngày đang ngậm nhấm thì người kia cũng chưa hề động đũa.Đặc biệt là hán tử trung niên ngồi đối diện Mạc Nhật.Y chính là Trát Tạp sau khi khôi phục dung mạo, tuy đã hơn nhưng cơ thể đúng là không tệ,đây là đánh giá của Lăng Vân. Bây giờ nhin một hán tử trung niên mạnh mẽ mặt co mày cáu,Mạc Nhật với Lăng Vân cũng không hề bỏ qua biểu tình buồn cười này, vì sau khi họ đem cứu mọi người ra thì vãn còn thiếu người, đó chính là đứa con tuổi của Trát Tạp và con gái chín tuổi của trấn trưởng.
“A nha,mọi người không cần lo tới vậy, không chừng là bọn họ đã bỏ trốn.” Tra Tra Tạc ngẩng đầu lên nhìn người đang rất nghiêm túc, mở miệng trêu chọc, kết cục là nhận được một cú đấm thép của Mạc Nhật.
“Một đứa con nít tuổi thì có thể bỏ trốn sao,mà bọn họ chắc cũng không biết đi?” Câu trưới Lăng Vân nói với Tra Tra Tạc,câu sau là nói với Trát Tạp..
Trát Tạp nghĩ nghĩ nói: “Chắc là không biết,Tạp La Á chưa có xuống núi qua, vả lại Vụ Sơn cũng không phải là nơi mà một cô gái nhỏ tuổi có thể đi.”
“Hai đứa con nít, mặc kệ chúng có ở cùng nhau không nhưng đi chắc cũng không xa.” Mạc Nhật phân tích.
“Ta đã phái người đến những nơi gần đây mà chúng có thể tới nhưng vẫn chưa có phát hiện gì.”
“Chúng ta ra ngoài nhìn xem.Dù không tìm được chúng thì nhiệm vụ cũng không thể hoàn thành.”Lang Van dùng đội tán gẫu nói.
“Ân” “Nga” nhận được hai tiếng hồi âm.Họ đứng lên tạm biệt Trát Tạp, đi ra sơn động,thấy có rất nhiều nơi đều có người Tạp Mạc Tộc đang tìm kiếm,chỉ có sơn động phía Bắc là không có ai, người thấy rất kỳ lạ,Mạc Nhật thuận tay kéo một người hỏi.
“Sao mọi người không tìm bên kia?” Mạc Nhật chỉ về phía Bắc.
“Bên kia chưa tới vài bước thì chính là vách núi đen,Tạp La Á chắc cũng không đến đó.” Người nọ trả lời vấn đề của Mạc Nhật rồi tiếp tục tìm kiếm.
“Chúng ta qua nhìn xem cái đi, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.” Lần này Tra Tra Tạc nói xong,Mạc Nhật với Lăng Vân cũng đồng ý.
Vì thế người đến phía Bắc. Tuy rằng đầu sỏ gây ra sương lớn — Huyết Vụ Hoa đã bị thiêu hủy nhưng chỗ bọn họ ở cũng gần đỉnh núi nên sương vẫn rất nhiều, vì an toàn,Mạc Nhật lấy ra một sợi dây thừng lớn cột ba người lại một chỗ, Lăng Vân luyện Hỏa Nhãn Kim Tinh dẫn đường, Tra Tra Tạc giữa, Mạc Nhật cản ở sau,ba chấm nhỏ đi đến vách núi đen. Quả thực đi chưa tới chín bước thì đã thấy vách núi đen, nhưng ngoài vách núi đen ra thì Lăng Vân thấy một cái cầu treo.Cầu rất dài,chẳng biết dẫn đến đâu,cho dù Lăng Vân cũng chỉ nhìn thấy nửa cây cầu, mà Mạc Nhật với Tra Tra Tạc mở to mắt ra cũng chẳng nhìn rõ cái gì.
“Mình ta qua nhìn xem.” Lăng Vân nói xong,chuẩn bị cởi dây thừng buộc bên hông xuống thì bị Mạc Nhật đè lại.
“Không được, rất nguy hiểm.Ta và ngươi cùng đi.” Mạc Nhật tính để Tra Tra Tạc ở lại rồi đi chung với Lăng Vân.Bởi vì hắn biết Lăng Vân nhất định phải đi mà mình thì lại nhất định không cho hắn đi một mình.
“Ngươi ngay cả đường cũng không thấy thì sao mà đi theo ta a.” Lăng Vân lập tức phản đối nhưng Mạc Nhật đã tháo dây thừng của Tra Tra Tạc ra.
“Mặc kệ,các ngươi không thể bỏ ta một mình bên vách núi đen a, ta cũng phải đi.” Tra Tra Tạc cũng nhanh chóng đè lại cái tay đang tháo dây thừng của Mạc Nhật.
Ba người tranh chấp không dừng, cuối cùng Lăng Vân thấy hai người kiên quyết như vậy,nhưng đấu với hai, đành phải đồng ý thôi.Ba người dùng tốc độ con rùa cẩn thận đi tới,chỉ sợ một cước đạp phải không khí thì liền phải bái bai cuộc đời rơi xuống vách núi đen.Thật vất vả mới đến được rìa cầu,Tra Tra Tạc há to miệng.
“Đây chính là cái cầu treo ngươi nói hả?” Cái gọi là cầu treo trước mắt kia chẳng qua chỉ là mấy cái dây thừng buộc một miếng gỗ nhẵn rất lớn,mà khi ở đỉnh núi rất thấp,nếu đi trên mặt gỗ sẽ trượt xuống,đừng nói là đi, hai sợi dây thừng như con lươn kia,nhìn không biết đã qua bao năm rồi, e rằng đi lên cái thôi sẽ đứt lìa.Vả lại cầu treo rất dài,Lăng Vân đi tới đầu cầu mà vẫn không thể nhìn thấy nơi tận cùng ở đâu.Ba người rơi vào khó khăn,cuối cùng là đi hay không?
“A, ta nghĩ ra rồi.” Tra Tra Tạc bỗng la to một tiếng,làm Mạc Nhật đang suy xét ở ven cầu xém nữa hoảng sợ,xé nữa rơi xuống.
“Ngươi nghĩ ra cái gì?” Mạc Nhật giả bộ hung dữ trừng mắt nhìn Tra Tra Tạc,trong lòng quyết định nếu tiểu tử này không có ý kiến nào có tính kiến thiết thì sẽ quẳng hẳn xuống dưới,tất nhiên là trước khi ném phải tháo dây thừng ra.
Tra Tra Tạc không trả lời,nhưng lại xuất Bạch Sắc Khủng Phố từ túi sủng vật ra,lâu rồi chúng ta chưa thấy Địa Thử Vương Bạch Bạch.Thấy Bạch Bạch,Mạc Nhật với Lăng Vân liền hiểu.
“Đúng a,sao chúng ta nãy giờ vẫn không nghĩ ra kêu Bạch Bạch thay chúng ta tìm a.” Lăng Vân thoáng khom người,Bạch Bạch cũng rất nghe lời nhảy vào trong lòng hắn.
Ba người quyết định trước tiên về chỗ Trát Tạp lấy đồ vật của Tạp La Á đưa cho Bạch Bạch ngửi (Trần:Chấm mồ hôi,Bạch Bạch là chuột chứ không phải chó cảnh sát) sau đó lại đi tìm,nhưng tình huống bỗng dưng xảy ra,Bạch Bạch hình như cảm ứng được gì đó nhanh chóng chạy lên cầu treo, sau đó nhảy xuống dưới,Lăng Vân không thấy đường vội vàng túm lại Bạch Bạch đang vội vã chạy đi, đạp lên mặt gỗ một cái thì lập tức trượt xuống,mà hai con châu chấu bị trói cùng một chỗ kia đương nhiên cũng trượt xuống theo.Ba người chưa kịp phanh lại liền trượt xuống,cùng nghĩ: chỉ mong chết không quá khó khăn không thôi thì xác chết trông sẽ rất ghê.
( Chú: Tử vong trong Ngũ Hành cũng phân biệt hai loại, một loại là chết do thiên tai, ví dụ là không cẩn thận té chết,bị đụng trúng mà chết,chết loại này thì linh hồn sẽ tách khỏi thân thể, linh hồn sẽ sống lại ở điểm Phục Hoạt(phục sinh) mà thi thể thì bất động tại chỗ.Trong giờ người chơi phải quay lại chỗ mình chết để tìm lại xác,nếu qua giờ thì thi thể sẽ tự động trở về chỗ Phục Hoạt. Nhưng người ở sở lắp ráp lúc này sẽ làm các vật phẩm biến mất đi.Loại kia là loại do người hại, nếu bị quái hoặc người chơi khác giết chết,thời gian sẽ dừng lại phút, thân thể và tinh thần lúc này đều ở tại chỗ, trong phút này,bạn có thể chờ đội hữu đến cứu,cũng có thể nhìn thấy địch nhân lấy trang bị của bạn.Cho dù là loại kia đi chẳng nữa thì Thần khí sau khi nhận chủ và trang bị cho người chơi mới cũng không rơi xuống hay mất đi.)
Tử vong không xuất hiện như dự đoán, thực ra vừa mới rơi xuống mới vài giây liền phát hiện mình rơi xuống một hồ nước, may là kỹ thuật bơi lội của ba người cũng không tệ,rất nhanh liền bơi lên bờ,nhưng cho dù không bơi được cũng chả sao, bọn họ phát hiện hồ nước rất trong sạch,hồ nước hơi lớn,nếu đứng lên thì cũng chỉ cao khoảng đến ngực của Mạc Nhật.
“Hồ nước đẹp ghê nha.” Lăng Vân cảm thán.Không khí ở hiện thực ô nhiễm ngày càng nghiêm trọng,lâu rồi không nhìn thấy hồ nước trong suốt như vậy.Còn bởi vì sương mù mà cảnh sắc bốn phía có vẻ xinh đẹp mông lung.
Nhưng Tra Tra Tạc bên kia cũng chẳng hề biết thưởng thức cảnh đẹp,bị hoảng sợ rồi lại ướt như chuột lột,bây giờ hắn hắt xì xong một cái lại tiếp đến một cái, xem ra nếu không giữ ấm sẽ bị cảm. Vì thế họ lấy lều trại ra,đốt lửa.Mặc vào trang bị người chơi mới thay cho trang bị gốc, bọn họ lần này rất may vì cái Càn Khôn túi kia của Lăng Vân,họ cũng không có rãnh tay mà đi bán trang bị dành cho người mới nếu không thì bây giờ sẽ không có quần áo để mà đổi.
Sau khi ba người sửa soạn lại cho bản thân liền lấy thức ăn ra.Cái này thật sự phải cảm ơn Tra Tra Tạc,vì nếu không nhờ hắn cương quyết đề nghị được ăn ngon, Uy Liêm đã sớm đem thức ăn trong đây sửa sao cho giống trong hiện thực có kỳ hạn bảo quản và điều kiện bảo quản.Như vậy thì thịt nướng của bọn họ bây giờ sẽ hỏng đến nỗi không thể ăn được.Đem đồ vật lấy ra,chầm chậm nước trên lửa,mùi hương rất nhanh liền tỏa ra,làm cho ba người không lịch sự bên cạnh càng ngày càng thèm ăn,định đưa cho Bạch Bạch thì lại không thấy đâu cả,Bạch Bạch hình như bị thương,chạy không nhanh như vậy,mà trên đùi lại có băng bó qua,chẳng lẽ ở đây còn có ai khác?