Vốn tưởng rằng đã sớm đậy kín vết nhơ của chuyện cũ năm xưa, bí mật vẫn luôn khổ sở giấu giếm, nay vô tình lại bị vạch trần trước mặt mọi người, ngược lại hoàng hậu tỉnh táo lại. Nhưng lúc nghe được Cam Ma La nói Lăng Tử Minh hận mình tới cực điểm, nước mắt vẫn không nhịn được mà tràn ra.
Thiên nhi thầm mến Lăng Tử Minh ở một bên vốn là nửa tin nửa ngờ, thấy mẫu thân phản ứng như thế, lúc này mới khẳng định người trong lòng đúng là ca ca ruột thịt của mình, chợt cảm thấy một trận trời đất quay cuồng.
Nhìn thấy hoàng hậu rơi lệ, Lăng Tử Minh nhíu nhíu mày, trong mắt xẹt qua một tia tức giận: "Hận với không hận, tất cả đều là chuyện của bản thân ta, lại có liên quan gì với ngươi?"
"Ha ha ha, theo lời tiên đoán ngươi là thái tử loạn quốc, vì sự vững bền của Đế Quốc sớm nên xử tử ngươi. Năm đó ta nhất thời từ bi thả ngươi một con đường sống, không ngờ Ngải Phỉ lòng dạ phụ nhân, không những lén lút vụng trộm đi tìm ngươi, hơn nữa lại nói thân thế cho ngươi biết, hành vi bậc này xem như là phản quốc! Thân là Tế Tư, ta có quyền phán xét mẫu tử các ngươi! Ngươi nói xem, chuyện này có liên quan với ta hay không?"
Cam Ma La nói rất hiên ngang lẫm liệt, nhưng nhìn những phòng bị tràn đầy trong ánh mắt của hắn, Phượng Vũ biết đây chẳng qua là lấy cớ mà thôi.
—— hắn vạch trần chuyện năm đó, muốn ép Lăng Tử Minh và hoàng hậu vào đường cùng, tuyệt đối không chỉ vì lời tiên đoán đơn giản như vậy. Nhưng, rốt cuộc hắn đang mưu đồ cái gì?
Lúc Phượng Vũ đang trầm tư, ánh mắt Cam Ma La đảo qua mọi người hoặc khiếp sợ, hoặc tuyệt vọng, cuối cùng rơi vào trên người hoàng hậu đang đau lòng muốn chết: "Nếu không phải ngươi lén lút giúp đỡ mầm tai họa này, hắn đã sớm chết rồi! —— Về phần ngươi, Lăng Tử Minh, người chết như ngươi lại mưu toan tranh chấp với bổn tọa, lại càng là chết chưa hết tội!"
Tranh chấp với bổn tọa —— mấy chữ này rơi vào trong tai Phượng Vũ, làm ý nghĩ của nàng sáng tỏ thông suốt: làm nửa ngày, hóa ra người này là vì cái này!
Mắt thấy Cam Ma La cười ác độc giơ tay lên, nguyên tố Phong hệ lập tức xoay chuyển thành đoàn hội tụ trong tay hắn, chưa phát động thì đã có thể cảm nhận được áp lực cưỡng ép của Ma Pháp Sư Hoàng cấp. Trong lòng Phượng Vũ căng thẳng, vội vàng hét lớn: "Dừng tay! Ngươi cho rằng giết hắn rồi là có thể lấy được thứ ngươi muốn sao?"
Nghe được tư tâm của mình bị Phượng Vũ nói ra, mặt Cam Ma La liền biến sắc: "Tiểu nha đầu, ngươi nói cái gì?"
Giữa Linh Sĩ, cao hơn một cấp liền chiếm được ưu thế hoàn toàn áp đảo. Mọi người ở đây cao nhất chỉ là hạ cấp mãn cấp, đối mặt với Ma Pháp Sư Hoàng cấp là Cam Ma La này có thể nói là không hề có lực hoàn thủ. Phượng Vũ nhất thời cũng nghĩ không ra biện pháp đánh ngã người này, chỉ có thể dựa vào nói nhăng nói cuội trước để trì hoãn thời gian: "Vật kia không liên quan tới Lăng Tử Minh, coi như ngươi giết hắn, vẫn sẽ có người khác lấy đi vật kia như trước."
"Người khác? Mặc kệ là ai, dám đụng đến đồ ta nhìn trúng, ta nhất định sẽ làm hắn chết không có chỗ chôn. —— Tiểu nha đầu, nhìn công bài trước ngực ngươi, hình như ngươi cũng báo danh. Chẳng lẽ, ngươi cũng muốn tranh giành một trận sao?"
—— hắn nói báo danh, còn nói tranh giành một trận, là có ý gì? Chẳng lẽ, vật kia ở trong phần thưởng của cuộc thi đấu? Vậy phần thưởng quý giá nhất trong đó, là cái gì?
Không chút nghĩ ngợi, Phượng Vũ bật thốt lên: "Không sai! Luyện Linh Trì vốn là Thiên Tài Địa Bảo, đương nhiên ta cũng có hứng thú."
"Ha ha ha, con kiến hôi không biết tự lượng sức mình! Hôm nay bổn tọa sẽ để cho ngươi biết kết cục của si tâm vọng tưởng!" Lời còn chưa dứt, phong nhận lớn của Cam Ma La gào thét bay về phía Phượng Vũ. (si tâm vọng tưởng: hoang tưởng, hy vọng hão huyền, phong nhận: lưỡi dao bằng gió)
Cuối cùng cũng xác nhận được vật Cam Ma La để ý, nhưng lại không rảnh để ngẫm nghĩ. Mắt thấy phong nhận đánh về phía mình, thanh thế lớn, tránh cũng không thể tránh, Phượng Vũ không chút nghĩ ngợi liền thi triển ra chiêu thuật hóa linh để cho mình dùng.
Tay thon khẽ nâng, cuốn sạch phong nhận chưa tới gần người, liền dưới sự dẫn dắt của lòng bàn tay trắng mịn của nàng, lần nữa trở về phong nguyên tố không có hại. Trong chốc lát, một kích tràn đầy sức mạnh của Cam Ma La, liền bị nàng nhẹ nhàng bâng qươ hóa giải.
"Ngươi —— ngươi là người phương nào? Có thể tiếp được một chiêu của ta?" Hoành hành ở Tu Tháp rất lâu rồi, Cam Ma La chưa bao giờ gặp đối thủ thấy thế không khỏi biến sắc. Bắt đầu lần nữa quan sát đánh giá nữ hài trước mặt, nghĩ muốn đoán ra thực lực chân chính ẩn giấu dưới bề ngoài mảnh mai của nàng.
Thật ra, thật sự bàn về tu vi, Phượng Vũ kém Cam Ma La thật xa. Nhưng chiêu hóa linh mình dùng này chính là do Ma Pháp Sư lệnh tôn Luci tự mình dạy nàng, hơn nữa trước đây nàng từng dùng một chiêu này đánh lui Ngự Linh Sư Ban Tư, lại sử dụng lần nữa đương nhiên là sức mạnh tràn đầy. Huống chi Cam Ma La chẳng qua cũng chỉ là Ma Pháp Sư hoàng cấp, thúc ngựa cũng không bằng Ban Tư. Vì vậy vừa ra tay liền dễ như trở bàn tay.
Cam Ma La không biết nột tình, hơi suy nghĩ một chút, bỗng nhiên hạ thấp giọng: "Ánh sáng ở trên cao, không biết các hạ là vị tiền bối nào?"
Phượng Vũ sững sờ, chợt phản ứng kịp: hắn đây là không hiểu rõ lai lịch của mình, còn mình thì giả bộ lão gia hỏa nai tơ.
Chưa trả lời, Cam Ma La lại nói: "Không biết vì sao các hạ lại che chở cho tiểu tử này? Đây là chuyện của Tu Tháp Đế Quốc, liên quan trọng đại. Nếu các hạ thật lòng muốn vì hắn ra mặt ——"
Nói tới đây, tay áo hắn vung lên, một dây xích dài lóe ra ngũ thải linh quang bổ nhào về phía Lăng Tử Minh. Mọi người không biết rõ trình độ âm hiểm của hắn, lực chú ý đều tập trung vào lời nói của hắn, hoàn toàn không ngờ tới hắn sẽ đột nhiên động thủ. Đợi đến lúc phát hiện ra, đã là cứu không kịp. (ngũ thải linh quang: là năm màu vàng, xanh, đỏ, trắng, đen)
Mắt thấy dây xích dài sắp trói chặt Lăng Tử Minh, Cam Ma La lộ ra một nụ cười ác độc: "Nếu các hạ thật lòng muốn vì hắn ra mặt, chính là kẻ địch của Quang Minh Thánh Điện ta!"
Nói tới đây, chỉ nghe thấy chỗ dây xích dài rơi xuống truyền đến một tiếng kêu vô cùng đau đớn kinh sợ. Nhưng, nhưng lại là tiếng của nữ nhân!
Cam Ma La tự nhận nắm chắc phần thắng, mặt mũi không khỏi vặn vẹo, cắn răng nghiến lợi nói: "Ngải, Phỉ! Tiện nhân ngươi luôn liên tiếp phá hỏng đại sự của ta!"
Vừa rồi lực chú ý của mọi người đều tập trung ở trên người Cam Ma La, chỉ có hoàng hậu vẫn là toàn tâm toàn ý nhìn chằm chằm vào Lăng Tử Minh. Vì vậy mới có thể kịp thời đỡ thay hắn một kích nhanh như chớp của Cam Ma La.
Cam Ma La sử dụng dây xích dài khá giống dây xích trói Độc Giác Thú Vân Sâm Lam lúc trước, chỗ hiểm độc lại tăng thêm một bậc. Dây xích dài mới vừa đánh lên thân thể hoàng hậu, vô số gai nhọn tranh nhau xông ra, đâm thật sâu vào trong cơ thể hoàng hậu. Đuôi dây xích dài là quyết định, nó quấn lên cổ hoàng hậu, ý đồ ghìm nàng đến chết.
"Yêu nhân ngươi dám!"
Lăng Tử Minh gầm lên một tiếng, dưới tình thế cấp bách tiềm lực bộc phát, thế mà chỉ bằng vào sức tay kéo đứt dây xích dài! (tiềm lực: khả năng tiềm tàng)
Hoàng hậu thương tích khắp người ngã vào trong lòng nhi tử, mặc dù thân thể đau đớn, nhưng lại vui vẻ xưa nay chưa từng có. Cả đời nàng thẳng thắn vô tư, duy chỉ có là thiếu đứa nhỏ này rất nhiều. Vừa nãy đứa nhỏ này lại mặc kệ hiềm khích lúc trước mà thay nàng giải vây, nàng đã tương đối thỏa mãn và hạnh phúc.
"Minh Nhi, xin lỗi. . . . . ." Hoàng hậu yếu ớt, ngón tay lạnh lẽo chạm vào khuôn mặt Lăng Tử Minh, lưu luyến vuốt ve góc cạnh mặt mũi của người thiếu niên mà mình chẳng phân biệt rõ nữa.
"Ta biết ngươi hận ta, ta không trách ngươi. . . . . . Không trách ngươi. . . . . . Ai bảo ta vừa bắt đầu liền làm sai rồi, thế nhưng nhẫn tâm vứt bỏ nhi tử của mình không để ý tới. Bất kể hắn là cái gì theo lời tiên đoán, bất kể hắn là cái gì trong Hoàng thất, ta. . . . . . Ta nên vứt bỏ tất cả dẫn ngươi đi. . . . . . vì sao ta lại có thể để hài tử của mình vừa sinh ra đã không có mẫu thân. . . . . ."
Giọng nói của nàng càng ngày càng yếu, Lăng Tử Minh vẫn dùng kiên cường lạnh nhạt để ngụy trang, rốt cuộc ầm ầm sụp đổ. Hắn hoảng loạn nói: "Đừng nói nữa! Ta lập tức chữa thương cho ngươi."
Hoàng hậu khẽ mỉm cười, trong ánh mắt lộ ra sự bình tĩnh thỏa mãn trước nay chưa từng có: "Minh Nhi, con thật sự là đứa bé ngoan. Ta đối đãi xử với con như vậy, con lại vẫn. . . . . . Tiếc là, ta không thể được nhìn con lớn lên nữa. . . . . ."
Vẫn chưa nói xong, trên mặt hoàng hậu vẫn mang theo nụ cười hạnh phúc, hô hấp cũng đã vĩnh viễn ngừng lại. Hai tay vô lực trượt xuống, lộ ra chỗ vẫn bị nàng che trước ngực, chỗ trái tim có một cái gai đâm thật sâu vào.
Thiên nhi thầm mến Lăng Tử Minh ở một bên vốn là nửa tin nửa ngờ, thấy mẫu thân phản ứng như thế, lúc này mới khẳng định người trong lòng đúng là ca ca ruột thịt của mình, chợt cảm thấy một trận trời đất quay cuồng.
Nhìn thấy hoàng hậu rơi lệ, Lăng Tử Minh nhíu nhíu mày, trong mắt xẹt qua một tia tức giận: "Hận với không hận, tất cả đều là chuyện của bản thân ta, lại có liên quan gì với ngươi?"
"Ha ha ha, theo lời tiên đoán ngươi là thái tử loạn quốc, vì sự vững bền của Đế Quốc sớm nên xử tử ngươi. Năm đó ta nhất thời từ bi thả ngươi một con đường sống, không ngờ Ngải Phỉ lòng dạ phụ nhân, không những lén lút vụng trộm đi tìm ngươi, hơn nữa lại nói thân thế cho ngươi biết, hành vi bậc này xem như là phản quốc! Thân là Tế Tư, ta có quyền phán xét mẫu tử các ngươi! Ngươi nói xem, chuyện này có liên quan với ta hay không?"
Cam Ma La nói rất hiên ngang lẫm liệt, nhưng nhìn những phòng bị tràn đầy trong ánh mắt của hắn, Phượng Vũ biết đây chẳng qua là lấy cớ mà thôi.
—— hắn vạch trần chuyện năm đó, muốn ép Lăng Tử Minh và hoàng hậu vào đường cùng, tuyệt đối không chỉ vì lời tiên đoán đơn giản như vậy. Nhưng, rốt cuộc hắn đang mưu đồ cái gì?
Lúc Phượng Vũ đang trầm tư, ánh mắt Cam Ma La đảo qua mọi người hoặc khiếp sợ, hoặc tuyệt vọng, cuối cùng rơi vào trên người hoàng hậu đang đau lòng muốn chết: "Nếu không phải ngươi lén lút giúp đỡ mầm tai họa này, hắn đã sớm chết rồi! —— Về phần ngươi, Lăng Tử Minh, người chết như ngươi lại mưu toan tranh chấp với bổn tọa, lại càng là chết chưa hết tội!"
Tranh chấp với bổn tọa —— mấy chữ này rơi vào trong tai Phượng Vũ, làm ý nghĩ của nàng sáng tỏ thông suốt: làm nửa ngày, hóa ra người này là vì cái này!
Mắt thấy Cam Ma La cười ác độc giơ tay lên, nguyên tố Phong hệ lập tức xoay chuyển thành đoàn hội tụ trong tay hắn, chưa phát động thì đã có thể cảm nhận được áp lực cưỡng ép của Ma Pháp Sư Hoàng cấp. Trong lòng Phượng Vũ căng thẳng, vội vàng hét lớn: "Dừng tay! Ngươi cho rằng giết hắn rồi là có thể lấy được thứ ngươi muốn sao?"
Nghe được tư tâm của mình bị Phượng Vũ nói ra, mặt Cam Ma La liền biến sắc: "Tiểu nha đầu, ngươi nói cái gì?"
Giữa Linh Sĩ, cao hơn một cấp liền chiếm được ưu thế hoàn toàn áp đảo. Mọi người ở đây cao nhất chỉ là hạ cấp mãn cấp, đối mặt với Ma Pháp Sư Hoàng cấp là Cam Ma La này có thể nói là không hề có lực hoàn thủ. Phượng Vũ nhất thời cũng nghĩ không ra biện pháp đánh ngã người này, chỉ có thể dựa vào nói nhăng nói cuội trước để trì hoãn thời gian: "Vật kia không liên quan tới Lăng Tử Minh, coi như ngươi giết hắn, vẫn sẽ có người khác lấy đi vật kia như trước."
"Người khác? Mặc kệ là ai, dám đụng đến đồ ta nhìn trúng, ta nhất định sẽ làm hắn chết không có chỗ chôn. —— Tiểu nha đầu, nhìn công bài trước ngực ngươi, hình như ngươi cũng báo danh. Chẳng lẽ, ngươi cũng muốn tranh giành một trận sao?"
—— hắn nói báo danh, còn nói tranh giành một trận, là có ý gì? Chẳng lẽ, vật kia ở trong phần thưởng của cuộc thi đấu? Vậy phần thưởng quý giá nhất trong đó, là cái gì?
Không chút nghĩ ngợi, Phượng Vũ bật thốt lên: "Không sai! Luyện Linh Trì vốn là Thiên Tài Địa Bảo, đương nhiên ta cũng có hứng thú."
"Ha ha ha, con kiến hôi không biết tự lượng sức mình! Hôm nay bổn tọa sẽ để cho ngươi biết kết cục của si tâm vọng tưởng!" Lời còn chưa dứt, phong nhận lớn của Cam Ma La gào thét bay về phía Phượng Vũ. (si tâm vọng tưởng: hoang tưởng, hy vọng hão huyền, phong nhận: lưỡi dao bằng gió)
Cuối cùng cũng xác nhận được vật Cam Ma La để ý, nhưng lại không rảnh để ngẫm nghĩ. Mắt thấy phong nhận đánh về phía mình, thanh thế lớn, tránh cũng không thể tránh, Phượng Vũ không chút nghĩ ngợi liền thi triển ra chiêu thuật hóa linh để cho mình dùng.
Tay thon khẽ nâng, cuốn sạch phong nhận chưa tới gần người, liền dưới sự dẫn dắt của lòng bàn tay trắng mịn của nàng, lần nữa trở về phong nguyên tố không có hại. Trong chốc lát, một kích tràn đầy sức mạnh của Cam Ma La, liền bị nàng nhẹ nhàng bâng qươ hóa giải.
"Ngươi —— ngươi là người phương nào? Có thể tiếp được một chiêu của ta?" Hoành hành ở Tu Tháp rất lâu rồi, Cam Ma La chưa bao giờ gặp đối thủ thấy thế không khỏi biến sắc. Bắt đầu lần nữa quan sát đánh giá nữ hài trước mặt, nghĩ muốn đoán ra thực lực chân chính ẩn giấu dưới bề ngoài mảnh mai của nàng.
Thật ra, thật sự bàn về tu vi, Phượng Vũ kém Cam Ma La thật xa. Nhưng chiêu hóa linh mình dùng này chính là do Ma Pháp Sư lệnh tôn Luci tự mình dạy nàng, hơn nữa trước đây nàng từng dùng một chiêu này đánh lui Ngự Linh Sư Ban Tư, lại sử dụng lần nữa đương nhiên là sức mạnh tràn đầy. Huống chi Cam Ma La chẳng qua cũng chỉ là Ma Pháp Sư hoàng cấp, thúc ngựa cũng không bằng Ban Tư. Vì vậy vừa ra tay liền dễ như trở bàn tay.
Cam Ma La không biết nột tình, hơi suy nghĩ một chút, bỗng nhiên hạ thấp giọng: "Ánh sáng ở trên cao, không biết các hạ là vị tiền bối nào?"
Phượng Vũ sững sờ, chợt phản ứng kịp: hắn đây là không hiểu rõ lai lịch của mình, còn mình thì giả bộ lão gia hỏa nai tơ.
Chưa trả lời, Cam Ma La lại nói: "Không biết vì sao các hạ lại che chở cho tiểu tử này? Đây là chuyện của Tu Tháp Đế Quốc, liên quan trọng đại. Nếu các hạ thật lòng muốn vì hắn ra mặt ——"
Nói tới đây, tay áo hắn vung lên, một dây xích dài lóe ra ngũ thải linh quang bổ nhào về phía Lăng Tử Minh. Mọi người không biết rõ trình độ âm hiểm của hắn, lực chú ý đều tập trung vào lời nói của hắn, hoàn toàn không ngờ tới hắn sẽ đột nhiên động thủ. Đợi đến lúc phát hiện ra, đã là cứu không kịp. (ngũ thải linh quang: là năm màu vàng, xanh, đỏ, trắng, đen)
Mắt thấy dây xích dài sắp trói chặt Lăng Tử Minh, Cam Ma La lộ ra một nụ cười ác độc: "Nếu các hạ thật lòng muốn vì hắn ra mặt, chính là kẻ địch của Quang Minh Thánh Điện ta!"
Nói tới đây, chỉ nghe thấy chỗ dây xích dài rơi xuống truyền đến một tiếng kêu vô cùng đau đớn kinh sợ. Nhưng, nhưng lại là tiếng của nữ nhân!
Cam Ma La tự nhận nắm chắc phần thắng, mặt mũi không khỏi vặn vẹo, cắn răng nghiến lợi nói: "Ngải, Phỉ! Tiện nhân ngươi luôn liên tiếp phá hỏng đại sự của ta!"
Vừa rồi lực chú ý của mọi người đều tập trung ở trên người Cam Ma La, chỉ có hoàng hậu vẫn là toàn tâm toàn ý nhìn chằm chằm vào Lăng Tử Minh. Vì vậy mới có thể kịp thời đỡ thay hắn một kích nhanh như chớp của Cam Ma La.
Cam Ma La sử dụng dây xích dài khá giống dây xích trói Độc Giác Thú Vân Sâm Lam lúc trước, chỗ hiểm độc lại tăng thêm một bậc. Dây xích dài mới vừa đánh lên thân thể hoàng hậu, vô số gai nhọn tranh nhau xông ra, đâm thật sâu vào trong cơ thể hoàng hậu. Đuôi dây xích dài là quyết định, nó quấn lên cổ hoàng hậu, ý đồ ghìm nàng đến chết.
"Yêu nhân ngươi dám!"
Lăng Tử Minh gầm lên một tiếng, dưới tình thế cấp bách tiềm lực bộc phát, thế mà chỉ bằng vào sức tay kéo đứt dây xích dài! (tiềm lực: khả năng tiềm tàng)
Hoàng hậu thương tích khắp người ngã vào trong lòng nhi tử, mặc dù thân thể đau đớn, nhưng lại vui vẻ xưa nay chưa từng có. Cả đời nàng thẳng thắn vô tư, duy chỉ có là thiếu đứa nhỏ này rất nhiều. Vừa nãy đứa nhỏ này lại mặc kệ hiềm khích lúc trước mà thay nàng giải vây, nàng đã tương đối thỏa mãn và hạnh phúc.
"Minh Nhi, xin lỗi. . . . . ." Hoàng hậu yếu ớt, ngón tay lạnh lẽo chạm vào khuôn mặt Lăng Tử Minh, lưu luyến vuốt ve góc cạnh mặt mũi của người thiếu niên mà mình chẳng phân biệt rõ nữa.
"Ta biết ngươi hận ta, ta không trách ngươi. . . . . . Không trách ngươi. . . . . . Ai bảo ta vừa bắt đầu liền làm sai rồi, thế nhưng nhẫn tâm vứt bỏ nhi tử của mình không để ý tới. Bất kể hắn là cái gì theo lời tiên đoán, bất kể hắn là cái gì trong Hoàng thất, ta. . . . . . Ta nên vứt bỏ tất cả dẫn ngươi đi. . . . . . vì sao ta lại có thể để hài tử của mình vừa sinh ra đã không có mẫu thân. . . . . ."
Giọng nói của nàng càng ngày càng yếu, Lăng Tử Minh vẫn dùng kiên cường lạnh nhạt để ngụy trang, rốt cuộc ầm ầm sụp đổ. Hắn hoảng loạn nói: "Đừng nói nữa! Ta lập tức chữa thương cho ngươi."
Hoàng hậu khẽ mỉm cười, trong ánh mắt lộ ra sự bình tĩnh thỏa mãn trước nay chưa từng có: "Minh Nhi, con thật sự là đứa bé ngoan. Ta đối đãi xử với con như vậy, con lại vẫn. . . . . . Tiếc là, ta không thể được nhìn con lớn lên nữa. . . . . ."
Vẫn chưa nói xong, trên mặt hoàng hậu vẫn mang theo nụ cười hạnh phúc, hô hấp cũng đã vĩnh viễn ngừng lại. Hai tay vô lực trượt xuống, lộ ra chỗ vẫn bị nàng che trước ngực, chỗ trái tim có một cái gai đâm thật sâu vào.