“Không phải huynh đi đưa tiễn Phượng Vũ sao? Không biết lúc nào thì nàng ấy mới trở về đây, lần từ biệt này có lẽ thật lâu sau mới có thể gặp lại.” Lâm Tần Kiệt cảm thấy không thể hiểu được suy nghĩ của bạn tốt: “Không phải huynh thích Phượng Vũ ư, còn suýt chết vì nàng ấy nữa, là nam nhân thì đừng bỏ qua cơ hội, mau mau thổ lộ đi chứ!”
“Nhưng nguy hiểm của nàng ấy chính là do ta gây lên, không phải sao?” Phó Tư Đường thản nhiên hỏi ngược lại một câu, trong nháy mắt làm Lâm
Tần Kiệt trút giận. “Tùy huynh, ta muốn đi tiễn nàng.”
“. . . . . . Tần Kiệt.”
Nghe được tiếng gọi, Lâm Tần Kiệt đã đi được hơn mười mét xoay người lại nhìn: “Chuyện gì?”
“Gặp Phượng Vũ, thay ta nói một tiếng xin lỗi với nàng, ta vẫn chưa bán hoa Sương Mai. Chờ lần sau gặp mặt, ta sẽ đưa tinh thạch cho nàng.”
“Ta đi, ta còn tưởng là lời ngon tiếng ngọt gì, dù sao huynh cũng phải nói một tiếng ‘ta sẽ chờ muội trở về’ hay gần giống vậy!” Lâm Tần Kiệt nghe thế sốt ruột không nói nên lời, quả thật muốn ngất xỉu. “Mặc kệ huynh, ta cứ nói giúp huynh là được.”
Nhìn bạn tốt chạy đi, Phó Tư Đường cúi đầu, lẳng lặng nhìn đồ vật trong tay.
Đó là một đóa Thiên Biện Trọng Hoa, mỹ danh là hoa Sương Mai đang nở rộ trong bông tuyết. Bởi vì bị đâm một đao, cả đóa hoa bị chia ra làm hai, mặc dù vẫn xinh đẹp như cũ, lại thấp thoáng mang theo thương cảm. Càng giống như là . . . . .
—— Hắn sẽ chờ nàng trở lại? Không, hắn quyết sẽ không đứng tại chỗ!
Phó Tư Đường khép chặt lòng bàn tay lại, như muốn nắm chặt cái gì.
—— Phượng Vũ, người đứng tại chỗ chỉ có thể bị ngươi vứt bỏ, cho nên, ta sẽ dùng hết sức có thể, cố gắng đuổi theo nàng, đến lúc đó, ta sẽ nói tất cả lời trong lòng cho nàng nghe!
Trên đường núi quanh co.
“Hắt xì!”
Phượng Vũ xoa xoa chóp mũi có chút nghi ngờ: “Chênh lệch nhiệt độ trong ngày của cốc Tê Long và bên ngoài không lớn, trên đường đi, ta đã hắt hơi bao nhiêu lần rồi...”
“Ha ha, nói không chừng là có người nào không muốn ngài rời đi, vẫn luôn lẩm bẩm tên ngài.” Cô gái xinh đẹp tóc đen mặc quần áo màu đỏ che miệng cười.
Thanh niên tuấn tú khôi ngô khoác áo bào trắng làm ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ: “Chẳng lẽ chủ nhân gặp thứ gì dị ứng ở nơi này sao? Vậy thật là khiến người ta nhức đầu.”
Bé trai sôi nổi đi bên cạnh Phượng Vũ làm mặt quỷ: “Vân ca ca, ca mắc bệnh sạch sẽ quá mức, cái này không thể đụng cái kia không thể chạm, không có nghĩa tỷ tỷ cũng như vậy.”
Mấy người đang nói chuyện này chính là Phượng Vũ, linh sủng Chu Tước, ma sủng Vân Sâm Lam và Tiểu Đoàn Tử. Lúc trước sợ làm người khác chú ý, khi ở dien?n^le&quy@don hoàng cung bọn họ đều sống trong không gian riêng của từng người, sớm buồn bực tới hỏng. Lúc này vừa đi đến cốc Tê Long, lập tức không kịp chờ đợi nhảy ra hít thở không khí trong lành.
Phần lớn ma thú trung cấp trong cốc đã bị Ban Tư bắt đi làm vật thí nghiệm, mấy con còn sót lại đều là đông trốn tây nấp, tỷ lệ gặp được bọn chúng còn thấp hơn đột nhiên nhặt được một túi hoàng kim. Hiện tại hoạt động trong cốc cơ bản đều là ma thú hạ cấp. Điều này đưa đến rất nhiều người hâm mộ tiếng tăm đều là vui vẻ tới, mất hứng mà về, tin tức truyền đi làm số người tới đây giảm bớt rất nhiều. Chỉ là, điều này cũng làm cho Phượng Vũ ít khi được thanh tĩnh.
Cùng các sủng vật một đường thưởng thức khung cảnh trong cốc, từ từ đi ba bốn giờ, Phượng Vũ mới đi đến nơi Ban Tư ẩn cư. Nàng vừa muốn bước vào con đường nhỏ bí ẩn này, đột nhiên mặt biến sắc.
Trong không khí có mùi máu tươi vô cùng đậm! Chẳng lẽ có kẻ địch tìm tới chỗ này rồi sao?
Phượng Vũ lấy ra song kiếm Chu Tước nắm trong tay, bước nhanh vào con đường nhỏ. Có Chu Tước ở bên người, nàng tự tin chỉ cần người tới không phải Lệnh Tôn cấp Đại Năng, mình cũng có thể ứng phó.
Xuyên qua con đường nhỏ quanh co có thể so với mê cung bên ngoài, Phượng Vũ nhìn thấy nhà gỗ xa xa, tâm lạnh một nửa. Cửa phòng mở rộng ra, các phần tay chân đã bị cắt đứt của ma thú rơi đầy đất, máu tươi tràn đầy giống như nhiễm đỏ cả vùng đất bằng phẳng trước nhà, mà bên trong nhà im ắng không thấy một chút động tĩnh. Rõ ràng, chủ nhân căn phòng này tám chín phần mười đã gặp độc thủ.
Phượng Vũ nhìn Vân Sâm Lam một cái, người sau lập tức hiểu ý: “Chủ nhân, mới vừa rồi ta tra xét, phạm vi trăm dặm trong vòng, chỉ có mười bảy người còn hơi thở. Nhưng từ kết quả cảm ứng, tu vi của bọn họ đều ở khoảng cấp sáu hạ cấp, tuyệt đối không thể một lượt chém giết nhiều Mặc Sắc trung cấp như vậy.”
“Xem ra hung thủ đã đi rồi.” Nói xong, Phượng Vũ đi tới trước nhà quan sát mọi nơi, hi vọng có thể tìm được chút đầu mối. Chợt nghe “Meo meo” một tiếng, chỉ thấy Tiểu Hắc Miêu ngã vào trong vũng máu, yếu ớt kêu lên không ngừng.
Phượng Vũ nhớ trong cơ thể con mèo nhỏ này có linh hồn loài người, là người bạn nhỏ của Ban Tư, vội vàng tới gần ôm nó lên, thi triển pháp thuật chữa thương cho nó. Theo dao động của pháp thuật Thủy Hệ màu lam nhạt thoáng hiện, vẻ mặt khổ sở của Tiểu Miêu dịu đi, dùng đầu nhỏ cọ xát bàn tay Phượng Vũ.
“Ngươi nghe hiểu được lời của ta sao?”
“Meo meo ~” Tiểu Miêu dùng sức gật đầu một cái.
“Ban Tư đi đâu rồi?”
Tiểu Miêu vươn móng vuốt chỉ phía xa, đúng là hướng Bắc. Nhưng dãy núi bạc phơ, trong khoảng thời gian ngắn Phượng Vũ tò mò tại sao hắn lại đi con đường kia, lại tiếp tục hỏi: “Hắn bị người khác bắt đi sao?”
Tiểu Miêu lắc đầu một cái.
Phượng Vũ ngạc nhiên: “Đi một mình sao? Vậy tại sao nơi này giống như đã có một cuộc huyết chiến... Đúng rồi! Không phải hắn đã chạy thoát rồi chứ?”
Thấy Tiểu Miêu gật đầu, Phượng Vũ lập tức hỏi tiếp: “Kẻ địch có đuổi theo không?”
Thấy Tiểu Miêu gật đầu lần nữa, trái tim Phượng Vũ căng thẳng: “Không biết lai lịch của kẻ địch ra sao, nhưng chúng ta phải gấp rút đuổi theo, giúp Ban Tư một tay.”
Nàng sờ sờ đầu Tiểu Miêu, vừa mới chuẩn bị ôm nó rời khỏi nơi đầy mùi máu tươi này thì Tiểu Miêu lại dùng móng vuốt ôm vạt áo của nàng, liều mạng kêu meo meo, bộ dạng vô cùng nóng nảy.
Hơi suy nghĩ một chút, Phượng Vũ chần chừ nói: “Ý ngươi là ta không thể đi?”
Tiểu Miêu khẳng định gật đầu một cái.
“Tại sao?”
Tiểu Miêu đương nhiên không thể trả lời. Nó dùng sức vùng vẫy, nhảy ra khỏi cái ôm của Phượng Vũ, chạy vào trong nhà, nhảy lên một cái dựa vào góc của tủ sách khổng lồ, quay đầu lại nhìn Phượng Vũ, còn gọi mấy tiếng.
“Không lẽ nó muốn nói cho ta biết, bên trong ngăn kéo này có bí mật gì chứ?”
Phượng Vũ suy đoán, tránh vết máu và thi thể ma thú đi vào trong phòng, nhìn tủ sách còn cao hơn nàng một thước từ trên xuống dưới. Suy nghĩ chốc lát, nàng bắt đầu tìm kiếm trong tủ .
Rốt cuộc, nàng tìm được một quyển sách nhỏ thật mỏng, bị những bộ sách khác đè lên ở ngăn tủ dưới cùng.
Lúc còn ở trấn Lam Phong, Luci đã từng dạy nàng một chút văn tự cổ, lúc này Phượng Vũ lập tức nhận ra trên bìa sách mấy màu cổ xưa viết vài chữ: “Ngự Linh bí tịch”.
Nhớ tới Ban Tư từng nói với nàng, trong lúc vô tình hắn lấy được một quyển bí tịch liên quan đến Ngự Linh, mới từ Ma Pháp Sư tam giai nhảy một cái lên đến hàng ngũ Ngự Linh sư, từ trước đến giờ người lạnh nhạt như Phượng Vũ cũng không nhịn được trái tim đập loạn: đây nhất định là bí tịch trong miệng hắn!
Bỏ bí tịch vào không gian trong hoa tai, Phượng Vũ nghiêng đầu nhìn Tiểu Miêu, nó đã chạy đến cửa gõ nhẹ tấm ván gỗ. Thấy thế, Phượng Vũ biết ý định ban đầu của Tiểu Miêu là muốn mình đến lấy bí tịch. Ôm lấy Tiểu Miêu, nàng trịnh trọng nói cảm ơn, sờ sờ cái đầu nhỏ của hắn: “Kẻ địch nói không chừng sẽ trở lại, trước tiên ta dẫn ngươi rời khỏi nơi này đã.”
Sau khi Phượng Vũ đi không bao lâu, một người mặc áo choàng màu đen vội vã xông vào nhà gỗ. Nhìn thấy cảnh tượng máu tanh bên trong, khuôn mặt giấu dưới áo choàng không khỏi biến sắc: “Vẫn là đến chậm, lại để cho người của Thánh điện Quang Minh vượt lên trước một bước!”
Hắn không cam lòng, trở lại trong phòng lục lọi khắp nơi, cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì, không khỏi thất vọng lắc đầu: “Chỉ mong bí tịch đừng rơi vào tay của những người kia.”
Nói xong, chân hắn khẽ giẫm lên sàn nhà, trên tấm ván gỗ cũ kĩ bỗng nhiên xuất hiện một ấn kí hình tròn, sáng rực lên, bay lên trời. Khi ấn kí bay lên tới thắt lưng của người áo đen thì bóng dáng của hắn biến mất một cách quỷ mị. Ngay sau đó, ánh sáng tản đi, xung quanh yên tĩnh, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
“Chủ nhân, phải về Kinh thành sao?” Sau khi rời khỏi cốc Tê Long, đứng ở ngã tư đường, Vân Sâm Lam hỏi.
Phượng Vũ hủy bỏ đề nghị của Vân Sâm Lam: “Không. Vừa rồi ta quan sát thi thể của ma thú, miệng vết thương gây tử vong của bọn chúng cực kì bằng phẳng, nhất định là bị người khác dùng vũ khí sắc bén chém chết; hơn nữa có không ít ma thú chạy trốn ra ngoài đều là sau lưng có vết thương mà chết, điều này nói rõ hung thủ cực kỳ tàn nhẫn, vừa bắt đầu đã không có ý định ở lại thương lượng. Còn nữa, trong vũng máu nổi lên không ít bột màu đen, ta đoán những thứ kia là ma thú bị pháp thuật đuổi theo giết chết. Tất cả dấu hiệu đều chứng minh thực lực kẻ tìm đến Ban Tư gây chuyện rất mạnh, có lẽ là hắn là kẻ thù cũ, cũng có khả năng là kẻ thù không đội trời chung của Ma Vực — Thánh Điện Quang Minh!”
Không ngờ chỉ quan sát trong khoảng thời gian ngắn, nàng đã có nhiều phán đoán như vậy, Vân Sâm Lam không khỏi xấu hổ nói: “Ta có thể nhìn rõ pháp thuật trong phạm vi trăm dặm, nhưng thông tin lấy được còn không nhiều bằng chủ nhân.”
“Là do hoàn cảnh tạo thành thôi, ta biết ngươi ghét vết máu, cho nên sẽ không đặc biệt đi quan sát mấy thứ kia. Điều này cũng khó trách.”
Phượng Vũ suy tư nói:”Nếu quả thật là Thánh Điện Quang Minh, nói như vậy không chừng bọn họ cũng theo dõi sư phụ. Con mèo nhỏ không phải nói cho chúng ta biết, Ban Tư đi hướng Bắc sao. Trước tiên ta đưa tin cho sư phụ, rồi đi tìm người, hỏi một tiếng xem rốt cuộc chuyện này là như thế nào. Nếu là ông ấy bị người để mắt tới, ta còn có thể giúp một chút.”
Mặc dù trước kia Ban Tư là một trong năm thuộc hạ tinh nhuệ dưới quyền Ma Quân, thực lực vượt qua cả Ngự Linh Sư, nhưng sau đại chiến bị thương rất nặng, thậm chí không còn cách nào tiếp tục tu hành nữa, chỉ có thể dựa vào việc chỉ huy ma thú tới ngăn địch. Cho nên Phượng Vũ vô cùng lo lắng cho hắn.
Nói tóm tắt tính huống trước mắt, Phượng Vũ sử dụng pháp thuật lập tức truyền tin cho Luci. Chỉ trong chốc lát, đã có hồi âm của Luci. Phượng Vũ không kịp chờ đợi lập tức mở ra xem, lập tức thở phào nhẹ nhõm nói: “Thật tốt quá, sư phụ không có bị người của Thánh Điện theo dõi, nhưng hiện tại sư phụ sắp tiến vào chỗ bí cảnh để tu luyện, trong thời gian ngắn không kịp trở về. Chuyện của Ban Tư, để ta lo!”
“Ngài muốn đi về hướng Bắc?” Sau khi nghe được quyết định của Phượng Vũ, Chu Tước Hỏa Linh vẫn giữ bộ dạng thanh thản không nhịn được nhíu lại lông mày mỹ lệ: ”Nơi này đã là chốn cực bắc của đại lục Tây Phong, lại tiếp tục chạy về phía trước chính là đại lục Bắc Minh. Nếu muốn tới bên kia, cần phải xuyên qua Tử Vong Chi Cốc dài đến chín ngàn dặm.”
“Tử Vong Chi Cốc?”
“Đúng vậy. Nó đã tồn tại từ xưa khi chủ nhân trước của ta còn sống. Nơi đó tràn ngập ma thú đáng ghê tởm và nguy cơ trập trùng mà có lẽ linh sĩ bình thường cho đến cuối đời cũng không thể thấy được. Hơn nữa, tất cả ma thú biết bay đến đó đều sẽ mất đi khả năng bay lượn, chỉ có thể đi bộ mà qua.”
Sắc mặt Chu Tước nặng nề nhìn thẳng Phượng Vũ: “Chủ nhân trước kia của ta từng một mình đi vào Tử Vong Chi Cốc, kết quả hắn tốn khoảng hai năm mới có thể thoát thân ra ngoài. Hơn nữa sau khi rời khỏi Tử Vong Chi Cốc, gần một năm hắn không thể xuống giường.”
“Nhưng hướng Bắc chỉ có một con đường, rất có thể Ban Tư chạy trốn tới nơi đó. . . . . .” Phượng Vũ trầm ngâm chốc lát, phân phó cho Vân Sâm Lam: “Sâm Lam, dùng kỹ năng dò xét của ngươi, tìm xem những con đường khác có hành tung của Ban Tư hay không.”
“Vâng, chủ nhân.” Vân Sâm Lam biến trở về hình dạng Độc Giác Thú , giương cánh bay lên cao, bay đi hơn mười dặm. Khoảng chừng một tiếng sau, hắn trở lại phục mệnh: “Chủ nhân, ta dò xét phạm vi ba nghìn dặm, không phát hiện Ban Tư, cũng không có người nào giống hắn.”
Nghe vậy, Phượng Vũ cũng không nghĩ thêm: “Hắn nhất định đã xông vào Tử Vong Chi Cốc rồi.”
“Như vậy, ngài. . . . . .”
“Về tình về lý, ta đều muốn đi tìm hắn.”
“Được rồi, ta sẽ dốc toàn lực để bảo vệ ngài.” Ở chung đã được một khoảng thời gian, Chu Tước hiểu rõ tính khí của Phượng Vũ, cũng không hề khuyên can nàng nữa.
Thấy nàng khó có được nghiêm túc, Phượng Vũ giọng cũng thở ra nhẹ nhõm: “Đừng khẩn trương như vậy, ngươi cũng đã nói, chủ nhân trước kia của ngươi đi vào đó một mình, mà ta lúc này chẳng những có Sâm Lam, còn ngươi nữa, bàn về thực lực mạnh hơn hắn nhiều.”
“Còn có đệ còn có đệ!” Tiểu Đoàn Tử không cam lòng bị bỏ lại phía sau bắt được tay của Phượng Vũ, dùng sức lay: “Tỷ tỷ, còn có đệ!”
“Đúng đúng đúng, còn đệ nữa.” Phượng Vũ không chờ mong tiểu tử này sẽ làm ra được thành tựu gì.
Thấy thế, Chu Tước rốt cuộc buông lỏng lông mày đang nhíu chặt, cười yếu ớt nói: “Xin lỗi ngài, bởi vì vị chủ nhân trước của ta do năm đó một mình xông vào Tử Vong Chi Cốc bị thương quá nặng, mắc bệnh một thời gian dài, cuối cùng bệnh cũ tái phát qua đời. Cho nên ta mới luống cuống như thế.”
“Yên tâm đi, ta bảo đảm nhất định sẽ không chết trước ngươi.” Phượng Vũ tự tin nói.
Nghe vậy, Chu Tước càng vui vẻ hơn: “Cảm tạ các vị thần linh, để cho ta gặp được chủ nhân như ngài.”
“Ừm, đừng nói những lời đó... Việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau lên đường thôi.” Được ca ngợi trịnh trọng như thế, Phượng Vũ cảm thấy toàn thân đều nổi da gà, vội vàng xoay người sang chỗ khác nói với Vân Sâm Lam: “Sâm Lam, ngươi không thích mấy thứ dơ bẩn, mau trở về không gian ma thú đi.”
“Không, thân là thú cưỡi của ngài, ta nhất định phải sửa tật xấu này.” Trong mắt Vân Sâm Lam, ngọn lửa quyết tâm lặng lẽ cháy lên hừng hực: “Hãy để cho ta tiếp tục đi bên cạnh ngài!”
Tử Vong Chi Cốc là kẽ hở giữa hai đại lục, hai bên trái phải đều là vách tường nham thạch cao tới mây xanh, mặc dù cách nhau thật xa, vẫn che Tử Vong Chi Cốc cực kỳ chặt chẽ như cũ, âm u không thấy một chút ánh nắng nào, tất cả phải dựa vào một loại thực vật giống như đèn lồng phát ra ánh sáng bạc, lờ mờ chiếu sáng con đường, hoặc là lợi dụng pháp thuật để chiếu sáng.
Mà cây cối ở trong đó hoàn toàn không xanh tươi giống những nơi khác, nơi nơi đều là không khí trầm lặng chán chường. Chỉ cần nhìn màu xám tro không có ranh giới, lại nghĩ đến những nguy hiểm ẩn giấu bên trong, đủ để người thường chân tay bủn rủn, tim và mật đánh nhau, dừng lại không bước tiếp.
Phượng Vũ chưa từng quên việc tính toán. Từ lúc vừa mới bắt đầu đi xuống Tử Vong Chi Cốc, dần dần đi tới nơi bằng phẳng này, Phượng Vũ biết trải qua mười ngày, các nàng đã đi qua phía ngoài Tử Vong Chi Cốc, tiếp tục tiến vào bên trong.
Một tiếng ma sát nhỏ đến nỗi người bình thường hoàn toàn không thể phát hiện, một con Thạch Văn Tích Dịch lén lút nấp sau bụi cỏ đột nhiên vươn người lao ra. Khi thân mình dieenddanleequyddoon nó đứng thẳng lên thậm chí còn vượt qua Vân Sâm Lam cao nhất trong đội ngũ, mắt thấy đầu lưỡi phân nhánh đỏ tươi lao thẳng về hai mắt Phượng Vũ đang đi tuốt ở phía trước, Tiểu Đoàn Tử được bảo vệ ở chính giữa hoảng hốt thét lên, vội vã che miệng lại.
Tiếng kêu sợ hãi chưa hết, song kiếm Chu Tước vẫn không rời tay Phượng Vũ đã tấn công như tia chớp, cắt đứt đoạn lưỡi dài chừng ba thước của Thạch Văn Tích Dịch, cũng ngay sau khi xác định chính xác màu vảy của nó, tìm được điểm đỏ duy nhất dưới cổ, đâm thẳng vào.
Ầm!
Bị đâm trúng điểm yếu, Thạch Văn Tích Dịch hừ cũng không hừ một tiếng đã mất mạng, thẳng tắp ngã xuống đất.
Tiểu Đoàn Tử vẫn chưa hoàn hồn, Phượng Vũ đã tỉnh táo bắt đầu nhận xét: “Thực lực con ma thú này cũng cao hơn những con trước kia chúng ta gặp phải, chúng ta thật sự đi vào bên trong rồi. Tiếp theo mọi người nhất định phải càng thêm cẩn thận.”
Nói xong, nàng lưu loát lau đi vết máu trên thân kiếm, vỗ vỗ đầu Tiểu Đoàn Tử: “Trở về không gian ma thú thôi, tiếp tục như vậy nữa, ta không bị ma thú đánh trúng, cũng bị đệ thét chói tai hù chết trước rồi.”
Vốn là lời nói đùa, lại làm Tiểu Đoàn Tử khổ sở cúi thấp đầu: ỷ vào chủ nhân sủng ái, bản thân chỉ mải chơi đùa, quên đi việc nâng cao thực lực, đến nỗi hiện tại trở thành vật cản trong đội ngũ. Nếu như thực lực mình đủ mạnh, hiện tại sẽ không phải buồn phiền thế này.
Nghĩ tới đây, Tiểu Đoàn Tử nhỏ giọng nói: “Được, đệ sẽ vào không gian ma thú để tu luyện.”
“Ừ, thật biết nghe lời, vào không gian ma thú chơi với Tiểu Hắc Miêu đi.” Phượng Vũ nhìn ra mất mát của tiểu Đoàn Tử, xoa bóp mặt của nó, lại không để lời của nó trong lòng. Dù sao, Tiểu Đoàn Tử có thói quen lười biếng. Nó mà nói tu luyện, 100% là chỉ ngủ.
Sau khi Tiểu Đoàn Tử trở lại không gian ma thú, Chu Tước nói với Phượng Vũ: “Cũng đã mười ngày, vẫn không phát hiện tung tích của bạn ngài.”
“Tử Vong Chi Cốc lớn như vậy, nếu là hắn cố ý ẩn núp, chúng ta cũng rất khó tìm được hắn. Chỉ là đi tới tận đây, chúng ta vẫn không phát hiện dấu vết đánh nhau. Nhìn từ góc độ tốt, điều này nói rõ kẻ địch cũng chưa tìm được hắn.”
Nói tới chỗ này, vẻ mặt Phượng Vũ chợt trở nên cảnh giác: “Phía trước có người!”
“Nhưng nguy hiểm của nàng ấy chính là do ta gây lên, không phải sao?” Phó Tư Đường thản nhiên hỏi ngược lại một câu, trong nháy mắt làm Lâm
Tần Kiệt trút giận. “Tùy huynh, ta muốn đi tiễn nàng.”
“. . . . . . Tần Kiệt.”
Nghe được tiếng gọi, Lâm Tần Kiệt đã đi được hơn mười mét xoay người lại nhìn: “Chuyện gì?”
“Gặp Phượng Vũ, thay ta nói một tiếng xin lỗi với nàng, ta vẫn chưa bán hoa Sương Mai. Chờ lần sau gặp mặt, ta sẽ đưa tinh thạch cho nàng.”
“Ta đi, ta còn tưởng là lời ngon tiếng ngọt gì, dù sao huynh cũng phải nói một tiếng ‘ta sẽ chờ muội trở về’ hay gần giống vậy!” Lâm Tần Kiệt nghe thế sốt ruột không nói nên lời, quả thật muốn ngất xỉu. “Mặc kệ huynh, ta cứ nói giúp huynh là được.”
Nhìn bạn tốt chạy đi, Phó Tư Đường cúi đầu, lẳng lặng nhìn đồ vật trong tay.
Đó là một đóa Thiên Biện Trọng Hoa, mỹ danh là hoa Sương Mai đang nở rộ trong bông tuyết. Bởi vì bị đâm một đao, cả đóa hoa bị chia ra làm hai, mặc dù vẫn xinh đẹp như cũ, lại thấp thoáng mang theo thương cảm. Càng giống như là . . . . .
—— Hắn sẽ chờ nàng trở lại? Không, hắn quyết sẽ không đứng tại chỗ!
Phó Tư Đường khép chặt lòng bàn tay lại, như muốn nắm chặt cái gì.
—— Phượng Vũ, người đứng tại chỗ chỉ có thể bị ngươi vứt bỏ, cho nên, ta sẽ dùng hết sức có thể, cố gắng đuổi theo nàng, đến lúc đó, ta sẽ nói tất cả lời trong lòng cho nàng nghe!
Trên đường núi quanh co.
“Hắt xì!”
Phượng Vũ xoa xoa chóp mũi có chút nghi ngờ: “Chênh lệch nhiệt độ trong ngày của cốc Tê Long và bên ngoài không lớn, trên đường đi, ta đã hắt hơi bao nhiêu lần rồi...”
“Ha ha, nói không chừng là có người nào không muốn ngài rời đi, vẫn luôn lẩm bẩm tên ngài.” Cô gái xinh đẹp tóc đen mặc quần áo màu đỏ che miệng cười.
Thanh niên tuấn tú khôi ngô khoác áo bào trắng làm ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ: “Chẳng lẽ chủ nhân gặp thứ gì dị ứng ở nơi này sao? Vậy thật là khiến người ta nhức đầu.”
Bé trai sôi nổi đi bên cạnh Phượng Vũ làm mặt quỷ: “Vân ca ca, ca mắc bệnh sạch sẽ quá mức, cái này không thể đụng cái kia không thể chạm, không có nghĩa tỷ tỷ cũng như vậy.”
Mấy người đang nói chuyện này chính là Phượng Vũ, linh sủng Chu Tước, ma sủng Vân Sâm Lam và Tiểu Đoàn Tử. Lúc trước sợ làm người khác chú ý, khi ở dien?n^le&quy@don hoàng cung bọn họ đều sống trong không gian riêng của từng người, sớm buồn bực tới hỏng. Lúc này vừa đi đến cốc Tê Long, lập tức không kịp chờ đợi nhảy ra hít thở không khí trong lành.
Phần lớn ma thú trung cấp trong cốc đã bị Ban Tư bắt đi làm vật thí nghiệm, mấy con còn sót lại đều là đông trốn tây nấp, tỷ lệ gặp được bọn chúng còn thấp hơn đột nhiên nhặt được một túi hoàng kim. Hiện tại hoạt động trong cốc cơ bản đều là ma thú hạ cấp. Điều này đưa đến rất nhiều người hâm mộ tiếng tăm đều là vui vẻ tới, mất hứng mà về, tin tức truyền đi làm số người tới đây giảm bớt rất nhiều. Chỉ là, điều này cũng làm cho Phượng Vũ ít khi được thanh tĩnh.
Cùng các sủng vật một đường thưởng thức khung cảnh trong cốc, từ từ đi ba bốn giờ, Phượng Vũ mới đi đến nơi Ban Tư ẩn cư. Nàng vừa muốn bước vào con đường nhỏ bí ẩn này, đột nhiên mặt biến sắc.
Trong không khí có mùi máu tươi vô cùng đậm! Chẳng lẽ có kẻ địch tìm tới chỗ này rồi sao?
Phượng Vũ lấy ra song kiếm Chu Tước nắm trong tay, bước nhanh vào con đường nhỏ. Có Chu Tước ở bên người, nàng tự tin chỉ cần người tới không phải Lệnh Tôn cấp Đại Năng, mình cũng có thể ứng phó.
Xuyên qua con đường nhỏ quanh co có thể so với mê cung bên ngoài, Phượng Vũ nhìn thấy nhà gỗ xa xa, tâm lạnh một nửa. Cửa phòng mở rộng ra, các phần tay chân đã bị cắt đứt của ma thú rơi đầy đất, máu tươi tràn đầy giống như nhiễm đỏ cả vùng đất bằng phẳng trước nhà, mà bên trong nhà im ắng không thấy một chút động tĩnh. Rõ ràng, chủ nhân căn phòng này tám chín phần mười đã gặp độc thủ.
Phượng Vũ nhìn Vân Sâm Lam một cái, người sau lập tức hiểu ý: “Chủ nhân, mới vừa rồi ta tra xét, phạm vi trăm dặm trong vòng, chỉ có mười bảy người còn hơi thở. Nhưng từ kết quả cảm ứng, tu vi của bọn họ đều ở khoảng cấp sáu hạ cấp, tuyệt đối không thể một lượt chém giết nhiều Mặc Sắc trung cấp như vậy.”
“Xem ra hung thủ đã đi rồi.” Nói xong, Phượng Vũ đi tới trước nhà quan sát mọi nơi, hi vọng có thể tìm được chút đầu mối. Chợt nghe “Meo meo” một tiếng, chỉ thấy Tiểu Hắc Miêu ngã vào trong vũng máu, yếu ớt kêu lên không ngừng.
Phượng Vũ nhớ trong cơ thể con mèo nhỏ này có linh hồn loài người, là người bạn nhỏ của Ban Tư, vội vàng tới gần ôm nó lên, thi triển pháp thuật chữa thương cho nó. Theo dao động của pháp thuật Thủy Hệ màu lam nhạt thoáng hiện, vẻ mặt khổ sở của Tiểu Miêu dịu đi, dùng đầu nhỏ cọ xát bàn tay Phượng Vũ.
“Ngươi nghe hiểu được lời của ta sao?”
“Meo meo ~” Tiểu Miêu dùng sức gật đầu một cái.
“Ban Tư đi đâu rồi?”
Tiểu Miêu vươn móng vuốt chỉ phía xa, đúng là hướng Bắc. Nhưng dãy núi bạc phơ, trong khoảng thời gian ngắn Phượng Vũ tò mò tại sao hắn lại đi con đường kia, lại tiếp tục hỏi: “Hắn bị người khác bắt đi sao?”
Tiểu Miêu lắc đầu một cái.
Phượng Vũ ngạc nhiên: “Đi một mình sao? Vậy tại sao nơi này giống như đã có một cuộc huyết chiến... Đúng rồi! Không phải hắn đã chạy thoát rồi chứ?”
Thấy Tiểu Miêu gật đầu, Phượng Vũ lập tức hỏi tiếp: “Kẻ địch có đuổi theo không?”
Thấy Tiểu Miêu gật đầu lần nữa, trái tim Phượng Vũ căng thẳng: “Không biết lai lịch của kẻ địch ra sao, nhưng chúng ta phải gấp rút đuổi theo, giúp Ban Tư một tay.”
Nàng sờ sờ đầu Tiểu Miêu, vừa mới chuẩn bị ôm nó rời khỏi nơi đầy mùi máu tươi này thì Tiểu Miêu lại dùng móng vuốt ôm vạt áo của nàng, liều mạng kêu meo meo, bộ dạng vô cùng nóng nảy.
Hơi suy nghĩ một chút, Phượng Vũ chần chừ nói: “Ý ngươi là ta không thể đi?”
Tiểu Miêu khẳng định gật đầu một cái.
“Tại sao?”
Tiểu Miêu đương nhiên không thể trả lời. Nó dùng sức vùng vẫy, nhảy ra khỏi cái ôm của Phượng Vũ, chạy vào trong nhà, nhảy lên một cái dựa vào góc của tủ sách khổng lồ, quay đầu lại nhìn Phượng Vũ, còn gọi mấy tiếng.
“Không lẽ nó muốn nói cho ta biết, bên trong ngăn kéo này có bí mật gì chứ?”
Phượng Vũ suy đoán, tránh vết máu và thi thể ma thú đi vào trong phòng, nhìn tủ sách còn cao hơn nàng một thước từ trên xuống dưới. Suy nghĩ chốc lát, nàng bắt đầu tìm kiếm trong tủ .
Rốt cuộc, nàng tìm được một quyển sách nhỏ thật mỏng, bị những bộ sách khác đè lên ở ngăn tủ dưới cùng.
Lúc còn ở trấn Lam Phong, Luci đã từng dạy nàng một chút văn tự cổ, lúc này Phượng Vũ lập tức nhận ra trên bìa sách mấy màu cổ xưa viết vài chữ: “Ngự Linh bí tịch”.
Nhớ tới Ban Tư từng nói với nàng, trong lúc vô tình hắn lấy được một quyển bí tịch liên quan đến Ngự Linh, mới từ Ma Pháp Sư tam giai nhảy một cái lên đến hàng ngũ Ngự Linh sư, từ trước đến giờ người lạnh nhạt như Phượng Vũ cũng không nhịn được trái tim đập loạn: đây nhất định là bí tịch trong miệng hắn!
Bỏ bí tịch vào không gian trong hoa tai, Phượng Vũ nghiêng đầu nhìn Tiểu Miêu, nó đã chạy đến cửa gõ nhẹ tấm ván gỗ. Thấy thế, Phượng Vũ biết ý định ban đầu của Tiểu Miêu là muốn mình đến lấy bí tịch. Ôm lấy Tiểu Miêu, nàng trịnh trọng nói cảm ơn, sờ sờ cái đầu nhỏ của hắn: “Kẻ địch nói không chừng sẽ trở lại, trước tiên ta dẫn ngươi rời khỏi nơi này đã.”
Sau khi Phượng Vũ đi không bao lâu, một người mặc áo choàng màu đen vội vã xông vào nhà gỗ. Nhìn thấy cảnh tượng máu tanh bên trong, khuôn mặt giấu dưới áo choàng không khỏi biến sắc: “Vẫn là đến chậm, lại để cho người của Thánh điện Quang Minh vượt lên trước một bước!”
Hắn không cam lòng, trở lại trong phòng lục lọi khắp nơi, cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì, không khỏi thất vọng lắc đầu: “Chỉ mong bí tịch đừng rơi vào tay của những người kia.”
Nói xong, chân hắn khẽ giẫm lên sàn nhà, trên tấm ván gỗ cũ kĩ bỗng nhiên xuất hiện một ấn kí hình tròn, sáng rực lên, bay lên trời. Khi ấn kí bay lên tới thắt lưng của người áo đen thì bóng dáng của hắn biến mất một cách quỷ mị. Ngay sau đó, ánh sáng tản đi, xung quanh yên tĩnh, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
“Chủ nhân, phải về Kinh thành sao?” Sau khi rời khỏi cốc Tê Long, đứng ở ngã tư đường, Vân Sâm Lam hỏi.
Phượng Vũ hủy bỏ đề nghị của Vân Sâm Lam: “Không. Vừa rồi ta quan sát thi thể của ma thú, miệng vết thương gây tử vong của bọn chúng cực kì bằng phẳng, nhất định là bị người khác dùng vũ khí sắc bén chém chết; hơn nữa có không ít ma thú chạy trốn ra ngoài đều là sau lưng có vết thương mà chết, điều này nói rõ hung thủ cực kỳ tàn nhẫn, vừa bắt đầu đã không có ý định ở lại thương lượng. Còn nữa, trong vũng máu nổi lên không ít bột màu đen, ta đoán những thứ kia là ma thú bị pháp thuật đuổi theo giết chết. Tất cả dấu hiệu đều chứng minh thực lực kẻ tìm đến Ban Tư gây chuyện rất mạnh, có lẽ là hắn là kẻ thù cũ, cũng có khả năng là kẻ thù không đội trời chung của Ma Vực — Thánh Điện Quang Minh!”
Không ngờ chỉ quan sát trong khoảng thời gian ngắn, nàng đã có nhiều phán đoán như vậy, Vân Sâm Lam không khỏi xấu hổ nói: “Ta có thể nhìn rõ pháp thuật trong phạm vi trăm dặm, nhưng thông tin lấy được còn không nhiều bằng chủ nhân.”
“Là do hoàn cảnh tạo thành thôi, ta biết ngươi ghét vết máu, cho nên sẽ không đặc biệt đi quan sát mấy thứ kia. Điều này cũng khó trách.”
Phượng Vũ suy tư nói:”Nếu quả thật là Thánh Điện Quang Minh, nói như vậy không chừng bọn họ cũng theo dõi sư phụ. Con mèo nhỏ không phải nói cho chúng ta biết, Ban Tư đi hướng Bắc sao. Trước tiên ta đưa tin cho sư phụ, rồi đi tìm người, hỏi một tiếng xem rốt cuộc chuyện này là như thế nào. Nếu là ông ấy bị người để mắt tới, ta còn có thể giúp một chút.”
Mặc dù trước kia Ban Tư là một trong năm thuộc hạ tinh nhuệ dưới quyền Ma Quân, thực lực vượt qua cả Ngự Linh Sư, nhưng sau đại chiến bị thương rất nặng, thậm chí không còn cách nào tiếp tục tu hành nữa, chỉ có thể dựa vào việc chỉ huy ma thú tới ngăn địch. Cho nên Phượng Vũ vô cùng lo lắng cho hắn.
Nói tóm tắt tính huống trước mắt, Phượng Vũ sử dụng pháp thuật lập tức truyền tin cho Luci. Chỉ trong chốc lát, đã có hồi âm của Luci. Phượng Vũ không kịp chờ đợi lập tức mở ra xem, lập tức thở phào nhẹ nhõm nói: “Thật tốt quá, sư phụ không có bị người của Thánh Điện theo dõi, nhưng hiện tại sư phụ sắp tiến vào chỗ bí cảnh để tu luyện, trong thời gian ngắn không kịp trở về. Chuyện của Ban Tư, để ta lo!”
“Ngài muốn đi về hướng Bắc?” Sau khi nghe được quyết định của Phượng Vũ, Chu Tước Hỏa Linh vẫn giữ bộ dạng thanh thản không nhịn được nhíu lại lông mày mỹ lệ: ”Nơi này đã là chốn cực bắc của đại lục Tây Phong, lại tiếp tục chạy về phía trước chính là đại lục Bắc Minh. Nếu muốn tới bên kia, cần phải xuyên qua Tử Vong Chi Cốc dài đến chín ngàn dặm.”
“Tử Vong Chi Cốc?”
“Đúng vậy. Nó đã tồn tại từ xưa khi chủ nhân trước của ta còn sống. Nơi đó tràn ngập ma thú đáng ghê tởm và nguy cơ trập trùng mà có lẽ linh sĩ bình thường cho đến cuối đời cũng không thể thấy được. Hơn nữa, tất cả ma thú biết bay đến đó đều sẽ mất đi khả năng bay lượn, chỉ có thể đi bộ mà qua.”
Sắc mặt Chu Tước nặng nề nhìn thẳng Phượng Vũ: “Chủ nhân trước kia của ta từng một mình đi vào Tử Vong Chi Cốc, kết quả hắn tốn khoảng hai năm mới có thể thoát thân ra ngoài. Hơn nữa sau khi rời khỏi Tử Vong Chi Cốc, gần một năm hắn không thể xuống giường.”
“Nhưng hướng Bắc chỉ có một con đường, rất có thể Ban Tư chạy trốn tới nơi đó. . . . . .” Phượng Vũ trầm ngâm chốc lát, phân phó cho Vân Sâm Lam: “Sâm Lam, dùng kỹ năng dò xét của ngươi, tìm xem những con đường khác có hành tung của Ban Tư hay không.”
“Vâng, chủ nhân.” Vân Sâm Lam biến trở về hình dạng Độc Giác Thú , giương cánh bay lên cao, bay đi hơn mười dặm. Khoảng chừng một tiếng sau, hắn trở lại phục mệnh: “Chủ nhân, ta dò xét phạm vi ba nghìn dặm, không phát hiện Ban Tư, cũng không có người nào giống hắn.”
Nghe vậy, Phượng Vũ cũng không nghĩ thêm: “Hắn nhất định đã xông vào Tử Vong Chi Cốc rồi.”
“Như vậy, ngài. . . . . .”
“Về tình về lý, ta đều muốn đi tìm hắn.”
“Được rồi, ta sẽ dốc toàn lực để bảo vệ ngài.” Ở chung đã được một khoảng thời gian, Chu Tước hiểu rõ tính khí của Phượng Vũ, cũng không hề khuyên can nàng nữa.
Thấy nàng khó có được nghiêm túc, Phượng Vũ giọng cũng thở ra nhẹ nhõm: “Đừng khẩn trương như vậy, ngươi cũng đã nói, chủ nhân trước kia của ngươi đi vào đó một mình, mà ta lúc này chẳng những có Sâm Lam, còn ngươi nữa, bàn về thực lực mạnh hơn hắn nhiều.”
“Còn có đệ còn có đệ!” Tiểu Đoàn Tử không cam lòng bị bỏ lại phía sau bắt được tay của Phượng Vũ, dùng sức lay: “Tỷ tỷ, còn có đệ!”
“Đúng đúng đúng, còn đệ nữa.” Phượng Vũ không chờ mong tiểu tử này sẽ làm ra được thành tựu gì.
Thấy thế, Chu Tước rốt cuộc buông lỏng lông mày đang nhíu chặt, cười yếu ớt nói: “Xin lỗi ngài, bởi vì vị chủ nhân trước của ta do năm đó một mình xông vào Tử Vong Chi Cốc bị thương quá nặng, mắc bệnh một thời gian dài, cuối cùng bệnh cũ tái phát qua đời. Cho nên ta mới luống cuống như thế.”
“Yên tâm đi, ta bảo đảm nhất định sẽ không chết trước ngươi.” Phượng Vũ tự tin nói.
Nghe vậy, Chu Tước càng vui vẻ hơn: “Cảm tạ các vị thần linh, để cho ta gặp được chủ nhân như ngài.”
“Ừm, đừng nói những lời đó... Việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau lên đường thôi.” Được ca ngợi trịnh trọng như thế, Phượng Vũ cảm thấy toàn thân đều nổi da gà, vội vàng xoay người sang chỗ khác nói với Vân Sâm Lam: “Sâm Lam, ngươi không thích mấy thứ dơ bẩn, mau trở về không gian ma thú đi.”
“Không, thân là thú cưỡi của ngài, ta nhất định phải sửa tật xấu này.” Trong mắt Vân Sâm Lam, ngọn lửa quyết tâm lặng lẽ cháy lên hừng hực: “Hãy để cho ta tiếp tục đi bên cạnh ngài!”
Tử Vong Chi Cốc là kẽ hở giữa hai đại lục, hai bên trái phải đều là vách tường nham thạch cao tới mây xanh, mặc dù cách nhau thật xa, vẫn che Tử Vong Chi Cốc cực kỳ chặt chẽ như cũ, âm u không thấy một chút ánh nắng nào, tất cả phải dựa vào một loại thực vật giống như đèn lồng phát ra ánh sáng bạc, lờ mờ chiếu sáng con đường, hoặc là lợi dụng pháp thuật để chiếu sáng.
Mà cây cối ở trong đó hoàn toàn không xanh tươi giống những nơi khác, nơi nơi đều là không khí trầm lặng chán chường. Chỉ cần nhìn màu xám tro không có ranh giới, lại nghĩ đến những nguy hiểm ẩn giấu bên trong, đủ để người thường chân tay bủn rủn, tim và mật đánh nhau, dừng lại không bước tiếp.
Phượng Vũ chưa từng quên việc tính toán. Từ lúc vừa mới bắt đầu đi xuống Tử Vong Chi Cốc, dần dần đi tới nơi bằng phẳng này, Phượng Vũ biết trải qua mười ngày, các nàng đã đi qua phía ngoài Tử Vong Chi Cốc, tiếp tục tiến vào bên trong.
Một tiếng ma sát nhỏ đến nỗi người bình thường hoàn toàn không thể phát hiện, một con Thạch Văn Tích Dịch lén lút nấp sau bụi cỏ đột nhiên vươn người lao ra. Khi thân mình dieenddanleequyddoon nó đứng thẳng lên thậm chí còn vượt qua Vân Sâm Lam cao nhất trong đội ngũ, mắt thấy đầu lưỡi phân nhánh đỏ tươi lao thẳng về hai mắt Phượng Vũ đang đi tuốt ở phía trước, Tiểu Đoàn Tử được bảo vệ ở chính giữa hoảng hốt thét lên, vội vã che miệng lại.
Tiếng kêu sợ hãi chưa hết, song kiếm Chu Tước vẫn không rời tay Phượng Vũ đã tấn công như tia chớp, cắt đứt đoạn lưỡi dài chừng ba thước của Thạch Văn Tích Dịch, cũng ngay sau khi xác định chính xác màu vảy của nó, tìm được điểm đỏ duy nhất dưới cổ, đâm thẳng vào.
Ầm!
Bị đâm trúng điểm yếu, Thạch Văn Tích Dịch hừ cũng không hừ một tiếng đã mất mạng, thẳng tắp ngã xuống đất.
Tiểu Đoàn Tử vẫn chưa hoàn hồn, Phượng Vũ đã tỉnh táo bắt đầu nhận xét: “Thực lực con ma thú này cũng cao hơn những con trước kia chúng ta gặp phải, chúng ta thật sự đi vào bên trong rồi. Tiếp theo mọi người nhất định phải càng thêm cẩn thận.”
Nói xong, nàng lưu loát lau đi vết máu trên thân kiếm, vỗ vỗ đầu Tiểu Đoàn Tử: “Trở về không gian ma thú thôi, tiếp tục như vậy nữa, ta không bị ma thú đánh trúng, cũng bị đệ thét chói tai hù chết trước rồi.”
Vốn là lời nói đùa, lại làm Tiểu Đoàn Tử khổ sở cúi thấp đầu: ỷ vào chủ nhân sủng ái, bản thân chỉ mải chơi đùa, quên đi việc nâng cao thực lực, đến nỗi hiện tại trở thành vật cản trong đội ngũ. Nếu như thực lực mình đủ mạnh, hiện tại sẽ không phải buồn phiền thế này.
Nghĩ tới đây, Tiểu Đoàn Tử nhỏ giọng nói: “Được, đệ sẽ vào không gian ma thú để tu luyện.”
“Ừ, thật biết nghe lời, vào không gian ma thú chơi với Tiểu Hắc Miêu đi.” Phượng Vũ nhìn ra mất mát của tiểu Đoàn Tử, xoa bóp mặt của nó, lại không để lời của nó trong lòng. Dù sao, Tiểu Đoàn Tử có thói quen lười biếng. Nó mà nói tu luyện, 100% là chỉ ngủ.
Sau khi Tiểu Đoàn Tử trở lại không gian ma thú, Chu Tước nói với Phượng Vũ: “Cũng đã mười ngày, vẫn không phát hiện tung tích của bạn ngài.”
“Tử Vong Chi Cốc lớn như vậy, nếu là hắn cố ý ẩn núp, chúng ta cũng rất khó tìm được hắn. Chỉ là đi tới tận đây, chúng ta vẫn không phát hiện dấu vết đánh nhau. Nhìn từ góc độ tốt, điều này nói rõ kẻ địch cũng chưa tìm được hắn.”
Nói tới chỗ này, vẻ mặt Phượng Vũ chợt trở nên cảnh giác: “Phía trước có người!”