Và rồi tất cả đều bàng hoàng khi nhìn thấy một bầu không khí vắng lặng đang phủ trùm toàn bộ khu vực tổng đà Cửu Trùng giáo...
Sau đó, tất cả lại càng kinh hoàng hơn khi bước chân vào ngôi nhà to lớn nhất, có kiến trúc đồ sộ nhất.
Trong ngôi nhà này, ngổn ngang đến gần trăm cái xác chết.
Đều lả xác chết của bọn giáo chúng Cửu Trùng giáo!
Kẻ nào đã gây nên thảm trạng này cho bọn Cửu Trùng giáo?
Còn lực lượng nào nữa, dám đến tận tổng đà Cửu Trùng giáo mà gây hấn?
Bọn người Hoàng Trang Long thì chỉ vừa mới đến!
Còn nhân số nhân môn các môn phái thì nếu đã được tự do, cũng không sao đủ sức gây nên thảm trạng này!
Không lẽ là... Nhị Tiên!
Đạo Tiên và Phật Tiên không lẽ lại đa sát đến thế sao?
Hai người đã từng khuyên ngăn mọi người là đừng cố lạm sát cơ mà!
Không lẽ hai người đã phát rồi rồi sao?
Còn nếu không phải là Nhị Tiên thì còn ai đủ sức gây nên cảnh trạng hãi hùng này?
Còn lão nhị ĐỒ Sát Ma đâu?
Lão có chống cự không? CÓ giết được ai trong những người đến gây truyện này không?
Lão có bị... giết chết chưa? Sao trong đám những xác chết này không thấy lão?
Nếu có, thì dù chưa biết mặt lão nhị ĐỒ Sát Ma, Hoàng Trang Long cũng dễ dàng nhận diện được lão giữa đám hỗn loạn này!
vỉ lão phải mất đi một chi! Và lão đã già, rất già!
Không như những xác chết ở đây, tất cả đều trẻ! Cao lắm cũng không đến tứ tuần!
Trong lúc quần hùng phân vân trước thảm cảnh này, Hoàng Trang Long chợt nghe một tiếng rên khe khẽ giữa đống xác Vì muốn tra rõ tận tường chân tướng, Hoàng Trang Long không nệ hà những máu me, những tay chân gãy lìa, những lục phủ ngũ tạng vỡ nát ra, và những cái đầu bị bớp nhẹp lại... của hàng trăm xác Hoàng Trang Long nhảy xổ đến đống xác chết cách chỗ chàng đứng khoảng năm trượng, nơi phát ra tiếng rên khe khẽ mà chàng đã nghe được.
Mọi người đều đứng yên, sửng sốt nhìn Hoàng Trang Long đang nắm những xác phí trên lôi qua một bên.
Không bao lâu, mọi người cùng kinh ngạc khi thấy Hoàng Trang Long đang giữ một cái xác trên tay và chàng... đang truyền công lực bản thân sang cái xác từ huyệt Khí Hải.
Tất cả không hiểu Hoàng Trang Long đang định làm gì đối với cái xác đã gãy lìa hai tay đang lủng la lủng lẳng... ?
Một lúc sau mọi người mới hiểu, khi cái xác thở khì ra một tiếng khá lớn.
Thấy người này đã thở khá đều, Hoàng Trang Long vẫn tiếp tục truyền thêm công lực cho hắn, và lên tiếng kêu:
- Các hạ! Các hạ không sao chứ? Nào, tỉnh lại nào! Các hạ có nghe tại hạ gọi không?
Người kia từ từ mở mắt ra, miệng rên lên đau đớn:
- ôi! Đau quá! Đau đến chết mất! ôi đừng đừng đau quá!
Hoàng Trang Long lại kêu lên:
- Các hạ tỉnh chưa? Các hạ có nghe tại hạ hỏi đấy không?
Người kia lúc này mới hoàn hồn lại, nhìn chàng và hỏi:
- Ngươi là... là ai? Ngươi không giết ta sao? Đừng mà! Tha cho ta! Xin tha mạng cho ta mà...
Hoàng Trang Long cố nói bằng giọng ôn nhu để hắn an tâm:
- Các hạ! Ta không hại gì các hạ đâu!
Các hạ sẽ sống! Thật đấy! Ta sẽ cứu các hạ mà! Các hạ có nghe không?
Người kia nghi ngờ, hỏi:
- Ngươi nói thật? Ngươi không giết ta?
Ngươi tha mạng cho ta thật sao?
Hoàng Trang Long gật đầu đáp:
- Thật! Các hạ không thấy ta đang chữa trị cho các hạ sao?
Đến lúc này người kia mới cảm kích.
Khi thấy đúng là Hoàng Trang Long đang truyền công lực vào người hắn! Hắn nói:
- Đa tạ! Đa tạ!
Bấy giờ Hoàng Trang Long mới hỏi hắn để biết xem việc gì đã xảy ra?
Chàng hỏi:
- Các hạ! Các hạ có thể nói cho ta biết, điều gì đã xảy ra ở đây không? Nơi này có phải là tổng đà Cửu Trùng giáo không?
Hắn đáp bằng câu hỏi:
- Sao ngươi lại hỏi vậy? Ngươi là người võ lâm đến đây để tầm thù sao?
Ngươi... ngươi không định cứu ta?
Không định giữ lời hứa là đã tha mạng cho ta sao?
Chàng trấn an hắn:
- Ta đúng là người võ lâm! Ta đúng là đến đây để tầm thù! Nhưng ta không cần giết ai cả. Nhất là bọn người tay sai các ngươi! Ngươi nói đi, ai đã gây thảm trạng này cho các ngươi? nhị lão gia đâu? Nói đi! Nói xong ta sẽ tận tình cứu chữa ngươi! Ngươi sẽ sống! Nói đi!
Bấy giờ hắn mới tin chàng nói thật!
Hắn mới tin hắn sẽ được sống! Hắn nức nở nói:
- Là... nhị lão gia! Lão đã phát cuồng!
Lão giết tất cả những ai mà lão gặp! Lão la! Lão hét! Lão đòi giết! Giết hết! Bây giờ lão ở đâu tiểu nhân... tiểu nhân không biết! Thiếu hiệp xin cứu mạng, cứu mạng tiểu nhân!
Mọi người nghe lời của tên này nói, không ai tin cả! Trừ Hoàng Trang Long...
Vì trong chuỗi ngày dài suy luận của chàng, chàng đã thoáng nghĩ đến điều này... vì căn bản lão nhị vốn là ĐỒ Sát Ma!
Một khi lão đã là thú đã cùng đường, thì lão sẽ rất động nộ, động rồ, phát cuồng... và sau cùng lão sẽ có hành động mà nguyên thủy vốn là bản tánh của lão Mà bản tánh đã thành danh của lão chính là ĐỒ Sát!
Thảm trạng ở đây đã chỉ rõ hung phạm chính là lão ĐỒ Sát Ma chứ không thể là ai khác được.
Và đúng như thật vậy!
Bật giờ Hoàng Trang Long nhìn chưởng môn VÕ Đang và nói:
- Chưởng môn đạo trưởng! Quý phái có tại hạ nghe nói quý phái có dược liệu chữa thương rất là hiệu nghiệm! CÓ thể nào đạo trưởng có thể chăm sóc giúp tại hạ người này không?
chưởng môn VÕ Đang liền đáp ứng ngay!
Hoàng Trang Long trao người của Thiếu trang 1 72, 1 73 Hoàng Trang Long chợt mắt sáng lên, chàng gật đầu khen:
- Đúng rồi! Kỳ Trân muội nói đúng lắm! Vậy thì... lão đã thật sự động nộ phát cuồng rồi! Điều này... hành động này của lão chứng tỏ lão đã giận điên lên!
Lão giận đến lỗi lão đã tự tay hủy hoại bao tâm huyết của huynh đệ lão, của chính lão. Sao lão phải làm như vậy?
Rồi Hoàng Trang Long cứ nghĩ mãi...
Chàng cứ luôn lẩm bẩm:
- sao lão phải làm thế chứ?
Khiến Lam Kỳ Trân và hai nàng Đào, Hoa cũng phải sốt ruột.
Bất chợt Hoàng Trang Long bỗng nghĩ đến một điều, chàng nói:
- Chẳng lẽ lão muốn hỷy diệt hết sao?
Lão không màng đến tất cả sao? Lão lại muôn...
Hoàng Trang Long nói đến đây thì Hoa Nghi Dung chợt nói to lên:
- Lão muốn liều mạng!
Hoàng Trang Long ngẩn người...
Còn hai nàng Lam, Đào thì lo sợ, nhìn Hoa Nghi Dung ý như muốn trách nàng:
"Không biết thì thôi! Sao lại xía miệng Vô! Không sợ hắn trách cho à?" Nào ngờ Hoàng Trang Long la lên:
- Đúng rồi! Lão đang tính liều mạng thật! Nhưng liều mạng với ai? Nếu với họ Hoàng này, sao lão không ở đây mà chờ?
Nhưng lão làm gì mà biết đến ta? Ta và lão đâu có chạm mặt? Còn những tên lệnh chủ thì có tên nào gặp ta mà còn sống để về phi báo với lão đâu? Vậy không phải lão muốn liều mạng với ta!
Vậy là ai? Là ai mới được?
Đến lần này, thì Đào Kiều Sương vốn thâm trầm, điềm tĩnh bỗng lại la lên:
- Nhị Tiên!
Hoàng Trang Long quay lại, nhìn sững vào các nàng Lam, Đào, Hoa...
Chợt chàng thảng thốt, kêu lên:
- Không xong rồi!
Làm các nàng cũng phải giật mình lo sợ Hoàng Trang Long quảy quả bước ra ngoài nói với quần hùng:
- Chư vị! Tại hạ có điều đáng nghĩ về tung tích của lão ma! CÓ khả năng lão sẽ tìm đến một nơi mà tại hạ không thể công khai nói ở đây được! Xin chư vị chớ trách cứ! Bây giờ, xin chư vị hãy tự bảo trọng, tại hạ phải cấp tốc lên đường để cứu viện cho kịp thời! Xin cáo biệt và hẹn ngày gặp lại sẽ tươi sáng hơn!
Nói xong, Hoàng Trang Long quay người định bỏ đi, thì nhìn thấy có đến ba đôi mắt đang nhìn chàng trách móc...
Thở một hơi dài... tư lự!
Hoàng Trang Long gật đầu, biểu thị sự đồng ý cho các nàng đi theo...
Lam Kỳ Trân, Đào Kiều Sương và Hoa Nghi Dung vội vàng cáo từ Lãnh Diện cư sĩ và quần hùng để... theo chàng.
Đoạn kết
Tàn sóng gió chàng về Hoàng phủ
Vây quanh chàng - Thê thiếp cùng theo!
Vừa đi khỏi tổng đà Cửu Trùng giáo, Lam Kỳ Trân liền lên tiếng hỏi:
- có phải chúng ta đi về nơi ẩn cư của Nhị Tiên không, Hoàng lang?
Hoàng Trang Long đáp, trong khi vẫn gấp rút đi:
- Đúng thế! Ta nghĩ trước khi Nhị Tiên lên đường truy tầm tung tích lão Nhị ĐỒ Sát Ma ắt sẽ về lại nơi ẩn cư để sắp xếp lại mọi việc, nhất là còn phải thăm lại ông cháu Diệp Trang Đài nữa! Nếu không phải Nhị Tiên và lão tặc ma không gặp giữa đường, thì lão tặc ma sẽ đến tận nơi ẩn cư của Nhị Tiên để... liều mạng!
Lam Kỳ Trân lại hỏi:
- Nhưng sao lão ma biết được nơi ẩn cư của Nhị Tiên? Không phải Hoàng lang đã nói là hơn sáu mươi năm chưa từng ai biết được chỗ ẩn cư của Nhị Tiên sao?
Chàng đáp:
- Cái kim trong bọc lâu ngày còn phải lòi ra! Tránh làm sao nơi ẩn cư của Nhị Tiên không lộ, hơn nữa, lúc ta và nàng giải cứu ông cháu Diệp Trang Đài đã có người ngấm ngầm theo chân! Ở đời chuyện ngẫu nhiên thường xuyên lại xảy ra, ngoài sự hiểu biết của loài người!
Và có thế lão tặc ĐỒ Sát Ma mới sanh tâm liều mạng! Đúng thế không, các cô nương?
Đào Kiều Sương nhoẻn miệng cười, và hỏi:
- Tưởng thế nào, chứ nếu đúng là như vậy Hoàng lang việc gì phải lo cuống lên! BỘ Hoàng lang lo Nhị Tiên không phải là đối thủ của lão tặc ma ĐỒ Sát sao?
Hoa Nghi Dung và Lam Kỳ Trân cũng đồng thanh hỏi:
- ừ! Lão ta làm sao đương cự nổi một lúc cùng với Nhị Tiên?
Hoàng Trang Long lắc đầu, hỏi:
- Các nàng quên là lão tặc quyết tâm liều mạng đó sao?
Lam Kỳ Trân đáp:
- Liều thì liều, nhưng lão không thể nào qua được Nhị Tiên! Song quyền nan địch tứ thủ kia mà!
Hoàng Trang Long nhắc nhở:
- CÓ một điều giúp cho lão tặc ma thêm can đảm để liều mạng! ĐÓ là Liệt Hỏa Thần Đạn!
Đến lúc này các nàng Lam, Đào, Hoa mới thật là hoàn toàn sửng sốt, lo ngại.
Nếu lão tặc ma dùng đến chiêu này, thì rõ ràng đừng nói là Nhị Tiên mà đến cả nơi ẩn cư của Nhị Tiên cũng phải tan thành tro bụi.
Lam Kỳ Trân liền hỏi, sau khi đã trầm tư suy nghĩ - Hoàng lang! Vậy chúng ta liệu cách như thế nào đây? Nhị Tiên nếu quả đúng gặp đòn sát thủ liều mạng này của lão tặc ma thì Nhị Tiên rồi sẽ ra sao?
Hoàng Trang Long đáp, sau một hơi thở dài nặng nhọc:
- Bởi thế nên ta mới phải vội vàng cứu viện kịp lúc! Mong sao Nhị Tiên chưa gặp điều gì không may!
Kể từ đó nhóm bốn người Hoàng Trang Long càng cố gắng hơn: Trông cho thời gian đi chậm lại, cũng như quãng đường mỗi ngày mỗi rút ngắn...
Tử Quát Thương Sơn đến nơi ẩn cư của Nhị Tiên, cách Giang Nam ước chừng năm mươi dặm, phải đi nhanh nhất cũng là năm ngày đường! Vậy mà đoàn người của Hoàng Trang Long đã rút ngắn xuống còn ba ngày đường và một buổi sáng.
Gần giờ ngọ ngày thứ tư, Hoàng Trang Long và ba nàng Lam Kỳ Trân, Đào Kiều Sương và Hoa Nghi Dung tất cả đều ngơ ngác khi đứng bên này con suối nhìn đống hoang tàn bên kia con suối...
Chỗ trước đây đã là Thái ất đồ trận giờ chỉ là một bãi đá ngổn ngang như trước đây nó vốn là như vậy.
Hoàng Trang Long sững sờ, ngỡ rằng chàng đã đến không kịp.
Lam Kỳ Trân thân thờ nói:
- Thôi rồi! Chúng ta cố đến nhanh, nhưng không sao kịp nữa rồi, lão nhị ĐỒ Sát Ma thật là...
Nàng chỉ nói được đến đây thì bất ngờ Hoàng Trang Long bay người vượt qua khỏi con suối! Chàng chỉ ném lại cho nàng một câu nói thôi:
- Kỳ Trân muội hãy ở lại và quan tâm đến Sương muội và Dung muội! Ta đi đây Lam Kỳ Trân thoạt tiên lo lắng cho chàng đã định chạy theo, sau đó nghĩ lại, nàng biết rằng việc bảo vệ cho hai nàng Đào Hoa là việc nàng phải làm. Vì ở đây chỉ có nàng là có võ công cao nhất, may ra có thể cầm cự được ít lâu với lão nhị tặc ma trong khi chờ Hoàng Trang Long quay lại giải cứu. Còn nữa, khi nàng nhớ lại những lần chàng giận giữ và trách móc chỉ vì lý do nàng không nghe lời chàng, đâm ra Lam Kỳ Trân dù có muốn đi theo cũng không dám.
Hoa Nghi Dung vốn tính nóng nảy, không nhịn được bèn hỏi Lam Kỳ Trân:
- Đại nương! Hoàng lang đi đâu vậy?
Tại sao chàng lại không cho chúng ta theo? Dù ở đâu nếu lão nhị tặc ma xuất hiện thì chúng ta cũng chỉ có ba tỷ muội mà thôi. Thế thì việc gì tỷ muội chúng ta lại không đi vào?
Lam Kỳ Trân nghe Hoa Nghi Dung nói hợp ý nàng, nàng bèn ra lệnh:
- Đi nào!
Thế là cả ba cô nàng cùng hớt hơ hớt hải chạy băng qua con suối tiến vào bãi đá đổ lổn nhổn Khi dừng chân trước ngôi tịnh thất của đạo tiên Thái ất đạo trưởng.
Lam Kỳ Trân như quỳ xuống, đỡ thây một lão già lên. Nàng căm hận nói với hai nàng kia:
- Đây là nội tổ của Diệp Trang Đài! Số của lão trượng này thật không may, đã chạy chết đến đây để tìm sống, rốt cuộc lại không sao thoát được kiếp nạn!
Đào Kiều Sương than lên một tiếng:
- Thật là bất hạnh!
- Lão tặc ma thật là độc ác!
Hoa Nghi Dung vừa nói vừa đưa tay chỉ vào một góc của ngôi tịnh thất...
Lam Kỳ Trân và Đào Kiều Sương nhìn theo tay chỉ của Hoa Nghi Dung...
Lam Kỳ Trân vụt la lên:
- Đây không phải là Diệp Trang Đài sao? Lẽ nào lão tặc ma lại đồ sát đến thế này?
Đào Kỳ Sương đưa mắt nhìn rõ thấy cô bé được gọi là Diệp Trang Đài đã bị Ngũ Quỷ Khô cốt chỉ của lão tặc ma vỗ vào lồng ngực, nên lục phủ ngũ tạng của cô bé đều bị dập nát hết! Đến cả hai chi dưới lão cũng không chừa, đã một chưởng chấn gãy cả hai chi. Nên Diệp Trang Đài đã chết theo tư thế thật kỳ quặc.
Lam Kỳ Trân đưa tay bồng Diệp Trang Đài lên, và đặt nằm kề nội tổ của cô bé!
Sau khi đã sửa sang lại thi thể hai ông cháu cho tươm tất, Lam Kỳ Trân liền rầm khấn:
- Xin hai người hãy yên tâm! Thủ phạm không sao thoát khỏi bị rừng phạt đâu! Tiểu nữ xin đoan chắc điều này! Một lát nữa, bon người tiểu nữ sẽ an táng nhị vị chu tất!
Khấn xong, lau vội ngấn lệ đã trào ra, Lam Kỳ Trân tuốt kiếm xuống cầm nơi tay, bảo với hai nàng kia:
- Đi! Chúng ta quyết phanh thây lão tặc ma mà báo hận cho mọi người, đã bị lão tàn sát suốt cuộc đời lão!
Đào Kiều Sương cũng tuốt kiếm, còn Hoa Nghi Dung thì thủ chặt song quyền.
Cả ba cô nàng lò dò tiến gần về sau ngôi tịnh thất Vượt khỏi tịnh thất là đến một bãi ngô đồng!
Bãi ngô đồng đã bị ai đó đi trước đạp ngã xuống thành một luồng thẳng tắp.
Nhìn về xa hơn nữa, các nàng đều không phát hiện được một bóng người nào cả.
Nhưng đã có một lối đi trước mặt. Ba người cứ thế mà chạy đi theo, chạy theo, bay theo...
chạy đã một hơi lâu, ba cô nàng mới nghe văng vẳng phía trước có tiếng quát tháo ngay đâu đó ở ngay sau dãy tre dầy, ranh giới cuối cùng của bãi ngô đồng.
Lam Kỳ Trân đã nóng nảy, định vượt lên trước, xem sự thể ra sao, thì Đào Kiều Sương vội nên tiếng ngăn lại:
- Không được đâu Lam đại nương!
Đừng quá nôn nóng, khiến Hoàng lang lo lắng mà phải phân tâm trong lúc đối địch!
Dù sao Đào Kiều Sương cũng đã nói đúng! Nên Lam Kỳ Trân phải cố nén lại, nàng hỏi ý:
- Thế bây giờ chúng ta phải làm sao?
Đảo Kiều Sương vừa đưa tay chỉ, vừa đáp:
- Ngay đằng kia có một cây khá cao, chúng ta ổn thân ở đó là được rồi!
Nhìn theo hướng tay Đào Kiều Sương chỉ, Lam Kỳ Trân thấy đúng thế thật! Do đó nàng bèn ra lệnh:
- Được! Đến đó đi!
Khi cả ba đã ẩn mình vào các nhánh cây to và cao, ba cô nàng đã nhìn thấy.
Đạo Tiên râu tóc đều đã cháy xém, đạo bào thì rách mướp cả ra.
Phật Tiên cũng vậy, đến cả đôi chân mày trước vốn dài rủ xuống, nay đã cháy xém quá nửa.
cỏn Hoàng Trang Long thì tay hữu cầm đại đao, tay tả đang vươn cao Liệt Hỏa Thần Đạn, chàng đang nói với người đứng đối diện.
Người đối diện với Hoàng Trang Long ắt hẳn là ĐỒ Sát Ma lão nhị trong Cửu Ma còn sống lại sau cùng. Vì lão này có đến một ống tay áo đang phất phơ phần cuối trong gió lộng. Do lão chỉ cụt có nửa cánh tay trước kiếm pháp Vô thượng trước kia của Kiếm Tiên.
Hoàng Trang Long nói:
- Lão nhị! Lão không còn nhân tánh nữa sao? Cớ sao lão lại gây ra nhiều thảm sát quá vậy? Đến thuộc hạ lão, lão cũng không tha là sao chứ? Lão nói xem nào!
Người đối diện Hoàng Trang Long ngẩng cao đầu, cười như điên như dại...
Ha... Ha... Ha...
Rồi lão mới nói:
- Tiểu tử họ Hoàng kia! Ta không ngờ chỉ vì lòng tham lam Vô đạo của Hồ Kỳ Đào mà ngày nay ta phải gặp hoàn cảnh thê lương này! Ngươi biết gì mà nói chứ?
Ngươi có nghe câu "Vô độc bất trượng phu không? Xưa nay biết bao anh hùng nên danh mà không bá đạo cơ chứ? CỔ nhân còn nói "Nhất tướng công thành vạn cốt khô,, kia mà! Huống chi là ta! Im đi, ngươi chỉ là đứa bé con, miệng còn hôi sửa, biết gì mà lý luận với ta chứ? Ra tay đi! Ta! Ta là người đầu tiên không phục bọn người các ngươi! CÓ giỏi thì đôn đả độc đấu với ta xem! Xem ai hơn ai nào?
Thế nào? Lão lỗ mũi trâu Thái ất? Lão lửa sói đầu Vô Trần? Dám không? Ha...
Ha... Ha...
Tiếng cười của lão thập phần ngạo nghễ, nghe mà phải tức giận.
Hoàng Trang Long liền hét lên:
- Câm ngay! Lão thất phu, Nhị Tiên không nỡ đấu với ngươi chỉ vì biết ngươi đã già, sắp xuống lỗ. Nhưng đấy chỉ là lòng nhân của Nhị Tiên, không liên can gì đến ta cả. Này, lão hãy chuẩn bị đi, ta sẽ không tha mạng cho lão đâu. Vì xét ra, chánh chủ hung gây huyết án Hoàng gia ta là lão, là tham vọng của lão.
Nói xong, Hoàng Trang long gườm gườm nhìn lão đang khinh bỉ nhìn lại chàng. Chàng nói tiếp:
- Ta cho lão hay. Nếu lão sợ chết mà bỏ chạy, thì chính Liệt Hỏa Thần Đạn do lão làm ra sẽ hủy diệt chính lão đó. Nào, hãy xem đao pháp nhà họ Hoàng đây!
Lão cũng hét lên:
- Hừ! Đao pháp nhà họ Hoàng thì làm gì được ta? Xem này!
Cùng với tiếng thét, lão nhị đã vung hữu chưởng đập vào người Hoàng Trang Long, nhanh chẳng khác nào sấm sét.
Hoàng Trang Long vừa đã định bạt đao, công vào lão, nhưng không hiểu nghĩ sao, chàng lại ngừng tay, và lạng người ra xa, tránh luồng chưởng phong của lão đang ập tới.
Thấy vậy lão nhị liền thét lên be be khinh ngạo mà nói:
- Tiểu oa nhi, sao rồi! Đã biết sợ rồi sao? Nào múa may cho ta xem thử coi nào!
Hoàng Trang Long từ tốn cất Liệt Hỏa Thần Đạn vào bọc. Xong đâu đấy, chàng mới trầm giọng lại mà bảo lão:
- Được! Vì lão đã muốn. Ta sẽ cho lão một lần được chứng kiến.
chàng gằn từng tiếng mà nói tiếp:
- Liên Hoàn Ngũ Long đao nhé!
Nghe Hoàng Trang Long nói đến đây, Lam Kỳ Trân mới gật đầu liên tiếp, biểu thị nàng đã hiểu lý do tại sao lúc nãy Hoàng Trang Long không đón đỡ hoặc công lại lão ma. Thì ra là vậy.
(Vốn định ý của chàng lúc mới rồi là sẽ tuần tự nửa đánh nửa đùa, diễn cho lão tặc ma được kiến thức thế nào là Ngũ Long Tuyệt Mệnh Đao của nhà họ Hoàng.
Đến khi lão tặc ma khinh khi và thốt lời ngạo mạn đối với đao pháp này, có lẽ chàng đã quá giận. Phần vì căm hận tội ác của lão tặc ma nên chàng quyết chí trong một lần tung đủ cả năm chiêu đao Ngũ Long cho lão hết đất sống mà ngạo mạn. Đây gọi là đòn sét đánh không kịp bưng tai!) Quả đúng như vậy sau khi chàng nói xong, tay đao của chàng liền đưa ra, lập hộ vững vàng và hướng về lão tặc ma.
Lão tặc ma như không còn chịu được nữa, hét lên:
- Đánh!
Đúng là lão đã đến lúc phát cuồng, đến lúc liều mạng, lão không trông mong gì hơn là được đánh, được làm cho người đổ máu, cho người khác phải chết. Chẳng trách lão đã phải vội vội vàng vàng.
Hoàng Trang Long nghe tiếng lão hét, biết là đã đúng lúc, chàng cũng quát:
- Chết!
Lập tức, gần như không còn thấy ánh đao hay đao quang đâu cả.
Mà bây giờ chỉ còn gần như là một cơn thốt nhỏ cuộn quanh người lão ác ma.
Cơn chốt càng lúc càng cuộn chặt, bó chặt lão ác ma.
Tử trong tâm cơn thốt đã vang ra tiếng la hét giận giữ của lão.
Cùng với âm thanh của lão vang ra khỏi cơn thốt là từng mảnh thịt bay ra.
Lúc thì là một cánh tay, khi là một mảnh thịt vai.
cơn thốt cảng lúc càng thu nhỏ dần, thu nhỏ dần. Sau cùng, tiếng hét của lão tặc ma cũng ngưng bặt.
Cũng ngay lúc đó, cơn thốt do đao pháp của chàng tạo ra cũng biến mất. Trước khi biến mất, cơn thốt đã theo tay đao của chàng mà cuộn lên cao... như thần long thăng thiên, mãnh long hồi động và biến mất.
Chỉ còn lại ở đương trường là nửa thân người dưới của lão tặc ma đang còn yên vị Nhưng không ngờ nửa thân trên đã không còn nữa.
Phật Tiên bàng hoàng nói:
- A di đà phật! Ma kiếp đã tiêu, đạo đã được vãn hồi, ngưỡng mong sao Hoàng minh chủ tránh và không sừ dụng đến đao pháp này nữa. Quả thật lão tăng chỉ nói được có thế thôi Minh chủ lượng xét.
Đạo Tiên cũng trầm ngâm một lúc rồi bảo Hoàng Trang Long.
- Lão đạo ta chỉ cần một điều này thôi, đó là bất nhân với kẻ bất nhân, nhưng hãy nhân với kẻ nhân, thế nhé. Kìa... bọn thê thiếp của ngươi đã đến rồi kia kìa. Cẩn trọng nhé Hoàng tiểu tử!
Hoàng Trang Long định hỏi lại xem lão Đạo Tiên ý muốn nói gì khi bảo chàng cẩn trọng? Nhưng chưa kịp kêu thì Lam Kỳ Trân, Đào Kiều Sương và Hoa Nghi Dung đã vồn vã vây quanh chàng mà tíu tít như bầy sơn ca.
Đến khi chàng ngẩng đầu lên nhìn thì đã không thấy Nhị Tiên đâu nữa.
Rồi chàng đành phải quay lại, đi trở về phía ngôi tịnh thất, vốn là của Đạo Tiên.
Lam Kỳ Trân hỏi thay cho Đào Kiều Sương và Hoa Nghi Dung:
- Hoàng lang! Bây giờ chàng định đi đâu và làm gì?
Hoàng Trang Long đáp:
- Việc giang hồ thế là đã xong. Ta định trở về tái thiết lại Hoàng phu. Còn các cô thì cả ba nàng không hẹn mà đồng một lúc cùng kêu lên:
- Thiếp sẽ theo chàng!
Thở một hơi dài... khoan khoái, Hoàng Trang Long đi và có ba giai nhân kiều diễm vây quanh.
Hoàng Trang Long nào hiểu được ý của Đạo Tiên khi bảo chàng "phải cẩn trọng! " ĐÓ là ý Đạo Tiên muốn nói: "Anh hùng nan qua mỹ nhân quan!".