Đi qua Lạc Thành chỉ thấy được vẻ hùng vĩ tráng lệ, có thấy được hoàng thành mới biết được cái uy nghiêm khí phái của đô thành. Tường thành cao trên mười trượng, cứ ba bước có một lính gác, mười bước có một vệ sĩ, thân mang Kim Khải Giáp, lạnh lùng trang nghiêm. Trên quan đạo, xe ngựa của quý tộc đi như nước trảy mây trôi, Tuy không rộn ràng và huyên náo như Lạc thành, nhưng đầy phồn thịn, xa hoa. Ngay cả người đi đường cũng ăn vận tinh xảo, mỹ lệ. Kẻ giầu sang ở chốn kinh kỳ, câu đó tịnh không sai
Nhạc Nhạc vãn nhớ kỹ lời Lạc San nói, muốn hắn lúc đến hoàng thành, tốt nhất trọ tại Phong Nguyệt khách điếm. Cho dù bên ngoài có xảy ra phiền toái, nơi này cũng không ai tới náo loạn. Nhạc Nhạc cũng biết ở hoàng thành các thế lực phức tạp, càng ít phiền toái càng tốt. Sau khi hỏi thăm người đi đường, đi qua mấy con phố đông đúc, rốt cục cũng tìm được Phong Nguyệt khách điếm
Vào trong Phong Nguyệt khách điếm, không khí ở đây so với Lạc thành cũng không có nhiều khác biệt. Nhạc Nhạc cảm thấy rất thoải mái. Tám người, chỉ cần lấy hai gian thượng phòng cũng đủ. Nhạc Nhạc chia chúng nữ ra làm hai nhóm, cho nên chỉ cần hai gian phòng cũng đủ rồi. Chúng nữ đương nhiên cũng không có ý kiến
Đêm đến, sau khi Nhạc Nhạc an bài cho chúng nữ xong xuôi, lặng lẽ rời khỏi Phong Nguyệt Khách điếm, bay đến một cao lâu trên tường thành, từ đây dùng toàn lực nhảy ra phía ngoài tường thành, nhanh như tiễn đã bay xa hơn mười trượng. Thủ vệ trên thành bỗng nhiên cảm thấy hoa mắt, chỉ thấy một đạo bạch quang vô tung vô ảnh xẹt qua. Nhạc Nhạc sau khi bay ra ngoài thành, trực chỉ hướng Tử Minh Sơn mà đi. Chợt nghe phía trước vang lên tiếng phật chung ( tiếng chuông báo nguy khẩn cấp trong chùa ) , bất giác thấy lo lắng chạy nhanh lên đỉnh núi. chỉ thấy một tòa kim bích phật tự hiện ra trước mắt, mang tên "Tầm Phật Tự"
Nhảy một bước lên nóc nhà, đã thấy ở đại viện trong chùa đang đánh nhau, tám vũ tăng tráng niên tay cầm trường côn vây quanh một hắc y nhân bịt mặt. Người này mặc dù che mặt, nhưng y phục dạ hành bó sát trên người nàng đã hiển lộ ra những đường cong tuyệt mỹ, mặc dù bị tám tăng nhân vây quynh nhưng tịnh không hoảng hốt chút nào, thân pháp nhanh như chớp mang theo tàn ảnh du đấu trong côn trận. Nàng cầm trong tay Trường Thứ Đao. Nhạc Nhạc đã gặp qua cây đao này, chính là vũ khí đặc hữu của "Luân Hồi" sát thủ. Nữ tử này thân thủ so với Nhạc Nhạc không phân cao thấp. Nhạc Nhạc trốn ở trong góc lặng lẽ tán thưởng. "Ân, vó người cũng không sai, cặp mông tròn trịa, đầy đặn như Lạc San, không biết cảm thụ thế nào? Hắc hắc, đao pháp nọ thật độc ác, gian đơn, một chút hoa chiêu cũng không có. Đao pháp cứng ngạnh như của Tiểu Vi, Toàn Giới đại sư sao lại phiền nhiễu nữ tử này, hoa hòa thượng này cái gì cũng không kiêng kị. Con mẹ hắn, pháp danh là Toàn Giới, so với sư phụ ta còn không biết xấu hổ hơn. Bất quá, nếu không phải nguyên nhân này, sư phụ ta sao lại kết giao bằng hữu với hắn
Tám võ tăng cũng không đơn giản, phố hợp nhịp nhàng, liên miên như nước. Hắc y nữ tử võ công tuy cao, song cũng không thể trường đấu, động tác dần chậm lại. Tuy vậy vẫn tồn tại nhiều tiềm ảnh như trước, có thể thấy thân pháp của nàng cực kỳ nhanh nhẹn. Nhạc Nhạc thầm nghĩ :"Tám hòa thượng hỗn đản này, chiêu số không chứa sát ý, có thể chỉ muốn bắt sống nàng. Hắc hắc, không thể để Toàn Giới đại sư bắt nàng, lão tử trước hết giảo hòa một phen
Nhạc Nhạc cầm Truy Tâm Kiếm trong tay, hú lên quái dị, thân kiếm màu đỏ phát ra quang mang dài mười trượng, đâm thủng trời đêm, quát :"Hòa thượng mau tránh ra, để ta thu thập nàng, tránh, ta không thể thu chiêu". Một kiếm công về nữ tử này, rõ ràng là bổ về phía các võ tăng. Mấy tăng nhân kinh sợ, trận pháp để lộ ra cửa tử. Hắc y nữ tử thân ảnh chợt lóe lên, thoát nhanh ra ngoài. Nữ tử nọ quét qua người Nhạc Nhạc, một cơn gió nhẹ mang theo hương thơm thổi qua Nhạc Nhạc, hắn thoải mái ngâm lên một tiếng, thấp giọng nói :"Mùi hương thật thơm". Hắc y nữ tử nao nao, phi thân nhanh lên nóc nhà, quay đầu lại liếc nhìn hắn một cái, chỉ thấy Nhạc Nhạc che mấy tăng nhân ở phía trước, kêu to :"Oa, ta muốn các ngươi tránh ra, các người lại ngăn trở đường đi của ta, thật là phiền toái. Các huynh đệ, xin hỏi quý tính đại danh là gì?"
Tám võ tăng biết Nhạc Nhạc cố ý để cho nàng chạy thoát, tức giận đổ hết lên người Nhạc Nhạc, lập tức vây quanh hắn quát :"Để cho tặc nhân chạy thoát, nguơi nhất định là đồng đảng của nàng, bắt giữ hắn trước". Nhạc Nhạc cười quái dị nói :"Nhất giới sư phụ vẫn dễ dàng tức giận như thế, ai, người già rồi cũng nên cẩn thận a!"
Một tăng nhân khác cả kinh nói :"Ngươi sao lại biết tên gọi của sư huynh ta, chúng ta chưa từng nói qua cho người khác biết"
"Bát giới à, ngươi vẫn còn ngốc nghếch như vậy, khi nào mới thông minh lên được một chút đây". Nhạc Nhạc lắc đầu
Tám vũ tăng này nhìn thoáng nhau, cẩn thận hỏi "Xin hỏi thí chủ làm thế nào nhận biết được, người có quen biết gia sư không?"
Nhạc Nhạc cười to nói :"Cuối cùng cũng có người thông minh, Toàn Giới đại sư ở đâu?"
"Vương thí chủ đã lâu không gặp, bần tăng ở đây, thỉnh thí chú vào trong mạn đàm!". Người vừa xuất hiện tuổi gần sáu mươi, bộ râu dài màu trắng, sắc mặt như ngọc, vóc người cao lớn, vừa nhìn dáng vẻ đã biết là một cao tăng đắc đạo, đang hướng Nhạc Nhạc thi phật lễ
Tám võ tăng đồng thanh hô :"Sư phụ, người này đã thả hắc y nữ tử đi"
"Ai, người xuất gia không nói dối, tám tiểu sư phụ các ngươi sao lại ăn nói lung tung như vậy, là các ngươi ngăn cản đường đi của ta, nhưng lại trách ta. Bỏ đi, ta không cùng các ngươi so đo, Toàn Giới đại sư người cũng đã mời rồi"
Tám võ tăng thấy sư phụ có chút cười khổ, ý bảo bôn họ không cần để tâm đến chuyện này. Tuy trong lòng cảm thấy kỳ quái, bọn họ cũng không dám hỏi tới, đều trở về phòng nghỉ ngơi
Nhạc Nhạc cùng Toàn Giới đại sư đi vào nội đường, nơi này có tượng phật, pháp khí, hiển nhiên là tịnh phòng của hắn. Nhạc Nhạc còn chưa có mở miệng, chợt nghe Toàn Giới đại sư hô lên :"Bà nội nó, ngươi là tên tiểu hỗn đản, lần nào gặp mặt cũng phá đại sự của ta. Nha đầu vừa rồi vóc người không tệ, sau khi bắt được chắc chắn phải chiếm chút tiện nghi. Sư phụ chết dịch của ngươi đâu, hắn còn nợ ta một trăm vò rượu, lần trước đánh cuộc còn thua ta một bình "Thâu hoa kiếp", cho đến bây giờ còn chưa thực hiện. Ngươi tới vừa kịp lúc, nhanh giao trả đồ lại cho ta". Quay đầu lại thấy sắc mặt Nhạc Nhạc không tốt, hắn quan tâm hỏi :"Tiểu tử, sao lại như vậy, sẽ không phải vì nữ nhân bị cướp đoạt đi chứ. Không vấn đề, cái cũ không đi thì cái mới không đến, ngươi xem ta, cả đời phong lưu, nhưng bên người lại không có lấy một người con gái, ung dung tự tại, so với sư phụ của ngươi tốt hơn không biết bao nhiêu. Đùi không bị đánh gãy, tiểu đệ đệ cũng không bị người ta cắt đi, ngươi nói xem có tốt không? Oa, ngươi đừng rơi lệ nha, ta mới rầy la một hai câu thôi, cả ngày không ai bồi tiếp ta nói chuyện, ta rầu muốn chết, mỗi ngày đều phải giảng kinh cho quý tộc... Ai? Ngươi như thế nào lại như vậy, không phải lão quỷ đã chết rồi chứ ?"
Nhạc Nhạc bi thương gật đầu, hồi lâu mới nói :"Sư phụ bị đệ tử của Hoa Cốc bắt đi, tại Lạc thành lại bị Vạn Lý Minh cầm giữ. Ta lúc ấy võ công kém cỏi, không cứu người ra được, người đã chết rồi"
"Ai, là ai giết , lão tử nhất định làm thịt hắn. Hiền chất đừng khóc nữa, chúng ta uống mấy chén, rồi từ từ nói đến!". Toàn Giới đại sư lộ vẻ bi thương, từ mặt sau tượng phật lấy ra một vò rượu nói :"Đây chính là "Bách Thảo Nhưỡng" ngâm đã mười năm, nếu không phải thấy ngươi đã mất sư phụ, ta cũng không nỡ cho ngươi uống đâu". Nhạc Nhạc bi thương là thật, nhưng khóc chỉ là giả. Hắn sợ Toàn Giới đại sư hỏi đến phiền toái hắn gây ra, cho nên chính mình ủy khuẩt một chút, Toàn Giới quả nhiên rút lui. Nhạc Nhạc kính hắn ta một chén nói :"Sư phụ bị hộ pháp của Vạn Lý Minh giết chết, Ngày ấy ta suýt chết với hắn, đột nhiên hiểu được giết hắn thật quá dễ dàng, phải chơi đùa rồi mới giết"
Toàn Giới hạ chén rượu xuống nói :"Năm đó hoạt động cùng với sư phụ ngươi thật sự là rất thoải mái. Sau này hắn gặp chuyện không may, ta cũng xuất gia làm hòa thượng. Ai, nếu không phải hắn quấy rầy phu nhân của Tư Đồ Nghiệp chắc sẽ không như thế"
Nhạc Nhạc có chút giật mình nói :"A, ông ấy vào Tư Đồ phủ, lén lút với lão bà của Tư Đồ Nghiệp phải không?"
Toàn Giới cười to nói :"Nguyên lai hỗn đản này không nói cho ngươi à, ha ha. Đương nhiên đã đắc thủ, chỉ là bị người phát hiện, Tư Đồ Nghiệp mời sát thủ truy sát, vận dụng tất cả lực lượng trong tay, khiến sư phụ ngươi thành hình dạng như vậy,đến lúc ngã gục xuống ngất đi mới giữ lại được một mạng"
Hắn lại đứng dậy, lấy từ sau kệ kinh phật ra một miếng thịt bò nói :"Thiếu chút nữa đã quên mất, gần đây bởi Nguyệt Thần binh pháp mà náo loạn không ít, khiến ta không rời đi được, ăn cũng khó khăn".
"Sau này thì sao, Tư Đồ phu nhân sau này thế nào?" Nhạc Nhạc lại hỏi
"Không biết chính xác, chỉ nghe nói Tư Đồ phu nhân sau khi vừa sinh nữ nhi, liền không có tin tức. Biết được việc này chỉ có mấy người, những người khác đều bị giết người diệt khẩu. Tư Đồ Nghiệp bây giờ tự phong nhiếp chính vương, uy phong hiển hách. Mỗi lần cùng tiểu hoàng đế ra ngoài, đều đội kim quan(mũ vàng). Nhưng ta thấy bộ dạng hắn như vậy không khỏi nực cười, cảm thấy kim quan đó chỉ là một cái mũ xanh mà thôi, ha ha (ở Trung Quốc, khi nói đến một người bị chụp mũ xanh lên đầu là nói người đó có vợ ngoại tình, tương tự như bị cắm sừng ở Việt Nam)
"Sát thủ Luân Hồi đến đây hôm nay đến nơi này của ngươi để làm gì? Không phải ngươi trêu chọc người ta chứ ?" Nhạc Nhạc cười nói. Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
"Hắc, cũng bởi Nguyệt Thần binh pháp. Mấy ngày trước ta ở trong hoàng thành. Sau cùng do một người của Kim Tiền Bang tại Cổ Ngoạn điếm hoa mua một cái hộp ngọc mà ai cũng biết là Nguyệt Thần binh pháp, bị người ta tra xét ra, Kim Tiền Bang hơn trăm nhân mạng bị người giết sạch. Người nọ gặp ta trên đường, nói muốn tặng ta vật này. Nói xong hắn chết, lưu lại vật này cho ta. Tin tức không biết thế nào lại lội ra ngoài, mấy ngày nay bổn tự huyên náo không ít. Bà nội nó, sao hắn lại phiền ta như vậy, uống đi"
"Nguyệt Thần binh pháp, như thế nào lại ở trong cái hộp ngọc này?" Nhạc Nhạc ngạc nhiên nói
Toàn Giới di động một pho phật tượng, bên dưới có một tấm thạch bản, nhẹ nhàng nâng tấm thạch bản lên, bên trong có hai cái tay cầm, lay động nhẹ nhàng hai tay cầm đó vài cái, từ bàn rượu bên cạnh, một khối thạch bản nhỏ bật ra. Di chuyển khối tiểu thạch bản sang một bên, bên dưới là một hộp gấm. Hắn mở hộp gấm ra, lấy ra một khối ngọc vuông trong suốt, to chừng hai bàn tay, ở trên có chữ Nguyệt Thần binh pháp. Nhạc Nhạc cười quái dị nói: "Nhìn xem nào, có phải đồ giả mạo không?"
Hoàng Thành
Đi qua Lạc Thành chỉ thấy được vẻ hùng vĩ tráng lệ, có thấy được hoàng thành mới biết được cái uy nghiêm khí phái của đô thành. Tường thành cao trên mười trượng, cứ ba bước có một lính gác, mười bước có một vệ sĩ, thân mang Kim Khải Giáp, lạnh lùng trang nghiêm. Trên quan đạo, xe ngựa của quý tộc đi như nước trảy mây trôi, Tuy không rộn ràng và huyên náo như Lạc thành, nhưng đầy phồn thịn, xa hoa. Ngay cả người đi đường cũng ăn vận tinh xảo, mỹ lệ. Kẻ giầu sang ở chốn kinh kỳ, câu đó tịnh không sai
Nhạc Nhạc vãn nhớ kỹ lời Lạc San nói, muốn hắn lúc đến hoàng thành, tốt nhất trọ tại Phong Nguyệt khách điếm. Cho dù bên ngoài có xảy ra phiền toái, nơi này cũng không ai tới náo loạn. Nhạc Nhạc cũng biết ở hoàng thành các thế lực phức tạp, càng ít phiền toái càng tốt. Sau khi hỏi thăm người đi đường, đi qua mấy con phố đông đúc, rốt cục cũng tìm được Phong Nguyệt khách điếm
Vào trong Phong Nguyệt khách điếm, không khí ở đây so với Lạc thành cũng không có nhiều khác biệt. Nhạc Nhạc cảm thấy rất thoải mái. Tám người, chỉ cần lấy hai gian thượng phòng cũng đủ. Nhạc Nhạc chia chúng nữ ra làm hai nhóm, cho nên chỉ cần hai gian phòng cũng đủ rồi. Chúng nữ đương nhiên cũng không có ý kiến
Đêm đến, sau khi Nhạc Nhạc an bài cho chúng nữ xong xuôi, lặng lẽ rời khỏi Phong Nguyệt Khách điếm, bay đến một cao lâu trên tường thành, từ đây dùng toàn lực nhảy ra phía ngoài tường thành, nhanh như tiễn đã bay xa hơn mười trượng. Thủ vệ trên thành bỗng nhiên cảm thấy hoa mắt, chỉ thấy một đạo bạch quang vô tung vô ảnh xẹt qua. Nhạc Nhạc sau khi bay ra ngoài thành, trực chỉ hướng Tử Minh Sơn mà đi. Chợt nghe phía trước vang lên tiếng phật chung ( tiếng chuông báo nguy khẩn cấp trong chùa ) , bất giác thấy lo lắng chạy nhanh lên đỉnh núi. chỉ thấy một tòa kim bích phật tự hiện ra trước mắt, mang tên "Tầm Phật Tự"
Nhảy một bước lên nóc nhà, đã thấy ở đại viện trong chùa đang đánh nhau, tám vũ tăng tráng niên tay cầm trường côn vây quanh một hắc y nhân bịt mặt. Người này mặc dù che mặt, nhưng y phục dạ hành bó sát trên người nàng đã hiển lộ ra những đường cong tuyệt mỹ, mặc dù bị tám tăng nhân vây quynh nhưng tịnh không hoảng hốt chút nào, thân pháp nhanh như chớp mang theo tàn ảnh du đấu trong côn trận. Nàng cầm trong tay Trường Thứ Đao. Nhạc Nhạc đã gặp qua cây đao này, chính là vũ khí đặc hữu của "Luân Hồi" sát thủ. Nữ tử này thân thủ so với Nhạc Nhạc không phân cao thấp. Nhạc Nhạc trốn ở trong góc lặng lẽ tán thưởng. "Ân, vó người cũng không sai, cặp mông tròn trịa, đầy đặn như Lạc San, không biết cảm thụ thế nào? Hắc hắc, đao pháp nọ thật độc ác, gian đơn, một chút hoa chiêu cũng không có. Đao pháp cứng ngạnh như của Tiểu Vi, Toàn Giới đại sư sao lại phiền nhiễu nữ tử này, hoa hòa thượng này cái gì cũng không kiêng kị. Con mẹ hắn, pháp danh là Toàn Giới, so với sư phụ ta còn không biết xấu hổ hơn. Bất quá, nếu không phải nguyên nhân này, sư phụ ta sao lại kết giao bằng hữu với hắn
Tám võ tăng cũng không đơn giản, phố hợp nhịp nhàng, liên miên như nước. Hắc y nữ tử võ công tuy cao, song cũng không thể trường đấu, động tác dần chậm lại. Tuy vậy vẫn tồn tại nhiều tiềm ảnh như trước, có thể thấy thân pháp của nàng cực kỳ nhanh nhẹn. Nhạc Nhạc thầm nghĩ :"Tám hòa thượng hỗn đản này, chiêu số không chứa sát ý, có thể chỉ muốn bắt sống nàng. Hắc hắc, không thể để Toàn Giới đại sư bắt nàng, lão tử trước hết giảo hòa một phen
Nhạc Nhạc cầm Truy Tâm Kiếm trong tay, hú lên quái dị, thân kiếm màu đỏ phát ra quang mang dài mười trượng, đâm thủng trời đêm, quát :"Hòa thượng mau tránh ra, để ta thu thập nàng, tránh, ta không thể thu chiêu". Một kiếm công về nữ tử này, rõ ràng là bổ về phía các võ tăng. Mấy tăng nhân kinh sợ, trận pháp để lộ ra cửa tử. Hắc y nữ tử thân ảnh chợt lóe lên, thoát nhanh ra ngoài. Nữ tử nọ quét qua người Nhạc Nhạc, một cơn gió nhẹ mang theo hương thơm thổi qua Nhạc Nhạc, hắn thoải mái ngâm lên một tiếng, thấp giọng nói :"Mùi hương thật thơm". Hắc y nữ tử nao nao, phi thân nhanh lên nóc nhà, quay đầu lại liếc nhìn hắn một cái, chỉ thấy Nhạc Nhạc che mấy tăng nhân ở phía trước, kêu to :"Oa, ta muốn các ngươi tránh ra, các người lại ngăn trở đường đi của ta, thật là phiền toái. Các huynh đệ, xin hỏi quý tính đại danh là gì?"
Tám võ tăng biết Nhạc Nhạc cố ý để cho nàng chạy thoát, tức giận đổ hết lên người Nhạc Nhạc, lập tức vây quanh hắn quát :"Để cho tặc nhân chạy thoát, nguơi nhất định là đồng đảng của nàng, bắt giữ hắn trước". Nhạc Nhạc cười quái dị nói :"Nhất giới sư phụ vẫn dễ dàng tức giận như thế, ai, người già rồi cũng nên cẩn thận a!"
Một tăng nhân khác cả kinh nói :"Ngươi sao lại biết tên gọi của sư huynh ta, chúng ta chưa từng nói qua cho người khác biết"
"Bát giới à, ngươi vẫn còn ngốc nghếch như vậy, khi nào mới thông minh lên được một chút đây". Nhạc Nhạc lắc đầu
Tám vũ tăng này nhìn thoáng nhau, cẩn thận hỏi "Xin hỏi thí chủ làm thế nào nhận biết được, người có quen biết gia sư không?"
Nhạc Nhạc cười to nói :"Cuối cùng cũng có người thông minh, Toàn Giới đại sư ở đâu?"
"Vương thí chủ đã lâu không gặp, bần tăng ở đây, thỉnh thí chú vào trong mạn đàm!". Người vừa xuất hiện tuổi gần sáu mươi, bộ râu dài màu trắng, sắc mặt như ngọc, vóc người cao lớn, vừa nhìn dáng vẻ đã biết là một cao tăng đắc đạo, đang hướng Nhạc Nhạc thi phật lễ
Tám võ tăng đồng thanh hô :"Sư phụ, người này đã thả hắc y nữ tử đi"
"Ai, người xuất gia không nói dối, tám tiểu sư phụ các ngươi sao lại ăn nói lung tung như vậy, là các ngươi ngăn cản đường đi của ta, nhưng lại trách ta. Bỏ đi, ta không cùng các ngươi so đo, Toàn Giới đại sư người cũng đã mời rồi"
Tám võ tăng thấy sư phụ có chút cười khổ, ý bảo bôn họ không cần để tâm đến chuyện này. Tuy trong lòng cảm thấy kỳ quái, bọn họ cũng không dám hỏi tới, đều trở về phòng nghỉ ngơi
Nhạc Nhạc cùng Toàn Giới đại sư đi vào nội đường, nơi này có tượng phật, pháp khí, hiển nhiên là tịnh phòng của hắn. Nhạc Nhạc còn chưa có mở miệng, chợt nghe Toàn Giới đại sư hô lên :"Bà nội nó, ngươi là tên tiểu hỗn đản, lần nào gặp mặt cũng phá đại sự của ta. Nha đầu vừa rồi vóc người không tệ, sau khi bắt được chắc chắn phải chiếm chút tiện nghi. Sư phụ chết dịch của ngươi đâu, hắn còn nợ ta một trăm vò rượu, lần trước đánh cuộc còn thua ta một bình "Thâu hoa kiếp", cho đến bây giờ còn chưa thực hiện. Ngươi tới vừa kịp lúc, nhanh giao trả đồ lại cho ta". Quay đầu lại thấy sắc mặt Nhạc Nhạc không tốt, hắn quan tâm hỏi :"Tiểu tử, sao lại như vậy, sẽ không phải vì nữ nhân bị cướp đoạt đi chứ. Không vấn đề, cái cũ không đi thì cái mới không đến, ngươi xem ta, cả đời phong lưu, nhưng bên người lại không có lấy một người con gái, ung dung tự tại, so với sư phụ của ngươi tốt hơn không biết bao nhiêu. Đùi không bị đánh gãy, tiểu đệ đệ cũng không bị người ta cắt đi, ngươi nói xem có tốt không? Oa, ngươi đừng rơi lệ nha, ta mới rầy la một hai câu thôi, cả ngày không ai bồi tiếp ta nói chuyện, ta rầu muốn chết, mỗi ngày đều phải giảng kinh cho quý tộc... Ai? Ngươi như thế nào lại như vậy, không phải lão quỷ đã chết rồi chứ ?"
Nhạc Nhạc bi thương gật đầu, hồi lâu mới nói :"Sư phụ bị đệ tử của Hoa Cốc bắt đi, tại Lạc thành lại bị Vạn Lý Minh cầm giữ. Ta lúc ấy võ công kém cỏi, không cứu người ra được, người đã chết rồi"
"Ai, là ai giết , lão tử nhất định làm thịt hắn. Hiền chất đừng khóc nữa, chúng ta uống mấy chén, rồi từ từ nói đến!". Toàn Giới đại sư lộ vẻ bi thương, từ mặt sau tượng phật lấy ra một vò rượu nói :"Đây chính là "Bách Thảo Nhưỡng" ngâm đã mười năm, nếu không phải thấy ngươi đã mất sư phụ, ta cũng không nỡ cho ngươi uống đâu". Nhạc Nhạc bi thương là thật, nhưng khóc chỉ là giả. Hắn sợ Toàn Giới đại sư hỏi đến phiền toái hắn gây ra, cho nên chính mình ủy khuẩt một chút, Toàn Giới quả nhiên rút lui. Nhạc Nhạc kính hắn ta một chén nói :"Sư phụ bị hộ pháp của Vạn Lý Minh giết chết, Ngày ấy ta suýt chết với hắn, đột nhiên hiểu được giết hắn thật quá dễ dàng, phải chơi đùa rồi mới giết"
Toàn Giới hạ chén rượu xuống nói :"Năm đó hoạt động cùng với sư phụ ngươi thật sự là rất thoải mái. Sau này hắn gặp chuyện không may, ta cũng xuất gia làm hòa thượng. Ai, nếu không phải hắn quấy rầy phu nhân của Tư Đồ Nghiệp chắc sẽ không như thế"
Nhạc Nhạc có chút giật mình nói :"A, ông ấy vào Tư Đồ phủ, lén lút với lão bà của Tư Đồ Nghiệp phải không?"
Toàn Giới cười to nói :"Nguyên lai hỗn đản này không nói cho ngươi à, ha ha. Đương nhiên đã đắc thủ, chỉ là bị người phát hiện, Tư Đồ Nghiệp mời sát thủ truy sát, vận dụng tất cả lực lượng trong tay, khiến sư phụ ngươi thành hình dạng như vậy,đến lúc ngã gục xuống ngất đi mới giữ lại được một mạng"
Hắn lại đứng dậy, lấy từ sau kệ kinh phật ra một miếng thịt bò nói :"Thiếu chút nữa đã quên mất, gần đây bởi Nguyệt Thần binh pháp mà náo loạn không ít, khiến ta không rời đi được, ăn cũng khó khăn".
"Sau này thì sao, Tư Đồ phu nhân sau này thế nào?" Nhạc Nhạc lại hỏi
"Không biết chính xác, chỉ nghe nói Tư Đồ phu nhân sau khi vừa sinh nữ nhi, liền không có tin tức. Biết được việc này chỉ có mấy người, những người khác đều bị giết người diệt khẩu. Tư Đồ Nghiệp bây giờ tự phong nhiếp chính vương, uy phong hiển hách. Mỗi lần cùng tiểu hoàng đế ra ngoài, đều đội kim quan(mũ vàng). Nhưng ta thấy bộ dạng hắn như vậy không khỏi nực cười, cảm thấy kim quan đó chỉ là một cái mũ xanh mà thôi, ha ha (ở Trung Quốc, khi nói đến một người bị chụp mũ xanh lên đầu là nói người đó có vợ ngoại tình, tương tự như bị cắm sừng ở Việt Nam)
"Sát thủ Luân Hồi đến đây hôm nay đến nơi này của ngươi để làm gì? Không phải ngươi trêu chọc người ta chứ ?" Nhạc Nhạc cười nói. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
"Hắc, cũng bởi Nguyệt Thần binh pháp. Mấy ngày trước ta ở trong hoàng thành. Sau cùng do một người của Kim Tiền Bang tại Cổ Ngoạn điếm hoa mua một cái hộp ngọc mà ai cũng biết là Nguyệt Thần binh pháp, bị người ta tra xét ra, Kim Tiền Bang hơn trăm nhân mạng bị người giết sạch. Người nọ gặp ta trên đường, nói muốn tặng ta vật này. Nói xong hắn chết, lưu lại vật này cho ta. Tin tức không biết thế nào lại lội ra ngoài, mấy ngày nay bổn tự huyên náo không ít. Bà nội nó, sao hắn lại phiền ta như vậy, uống đi"
"Nguyệt Thần binh pháp, như thế nào lại ở trong cái hộp ngọc này?" Nhạc Nhạc ngạc nhiên nói
Toàn Giới di động một pho phật tượng, bên dưới có một tấm thạch bản, nhẹ nhàng nâng tấm thạch bản lên, bên trong có hai cái tay cầm, lay động nhẹ nhàng hai tay cầm đó vài cái, từ bàn rượu bên cạnh, một khối thạch bản nhỏ bật ra. Di chuyển khối tiểu thạch bản sang một bên, bên dưới là một hộp gấm. Hắn mở hộp gấm ra, lấy ra một khối ngọc vuông trong suốt, to chừng hai bàn tay, ở trên có chữ Nguyệt Thần binh pháp. Nhạc Nhạc cười quái dị nói: "Nhìn xem nào, có phải đồ giả mạo không?"
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hoàng Thành
Đi qua Lạc Thành chỉ thấy được vẻ hùng vĩ tráng lệ, có thấy được hoàng thành mới biết được cái uy nghiêm khí phái của đô thành. Tường thành cao trên mười trượng, cứ ba bước có một lính gác, mười bước có một vệ sĩ, thân mang Kim Khải Giáp, lạnh lùng trang nghiêm. Trên quan đạo, xe ngựa của quý tộc đi như nước trảy mây trôi, Tuy không rộn ràng và huyên náo như Lạc thành, nhưng đầy phồn thịn, xa hoa. Ngay cả người đi đường cũng ăn vận tinh xảo, mỹ lệ. Kẻ giầu sang ở chốn kinh kỳ, câu đó tịnh không sai
Nhạc Nhạc vãn nhớ kỹ lời Lạc San nói, muốn hắn lúc đến hoàng thành, tốt nhất trọ tại Phong Nguyệt khách điếm. Cho dù bên ngoài có xảy ra phiền toái, nơi này cũng không ai tới náo loạn. Nhạc Nhạc cũng biết ở hoàng thành các thế lực phức tạp, càng ít phiền toái càng tốt. Sau khi hỏi thăm người đi đường, đi qua mấy con phố đông đúc, rốt cục cũng tìm được Phong Nguyệt khách điếm
Vào trong Phong Nguyệt khách điếm, không khí ở đây so với Lạc thành cũng không có nhiều khác biệt. Nhạc Nhạc cảm thấy rất thoải mái. Tám người, chỉ cần lấy hai gian thượng phòng cũng đủ. Nhạc Nhạc chia chúng nữ ra làm hai nhóm, cho nên chỉ cần hai gian phòng cũng đủ rồi. Chúng nữ đương nhiên cũng không có ý kiến
Đêm đến, sau khi Nhạc Nhạc an bài cho chúng nữ xong xuôi, lặng lẽ rời khỏi Phong Nguyệt Khách điếm, bay đến một cao lâu trên tường thành, từ đây dùng toàn lực nhảy ra phía ngoài tường thành, nhanh như tiễn đã bay xa hơn mười trượng. Thủ vệ trên thành bỗng nhiên cảm thấy hoa mắt, chỉ thấy một đạo bạch quang vô tung vô ảnh xẹt qua. Nhạc Nhạc sau khi bay ra ngoài thành, trực chỉ hướng Tử Minh Sơn mà đi. Chợt nghe phía trước vang lên tiếng phật chung ( tiếng chuông báo nguy khẩn cấp trong chùa ) , bất giác thấy lo lắng chạy nhanh lên đỉnh núi. chỉ thấy một tòa kim bích phật tự hiện ra trước mắt, mang tên "Tầm Phật Tự"
Nhảy một bước lên nóc nhà, đã thấy ở đại viện trong chùa đang đánh nhau, tám vũ tăng tráng niên tay cầm trường côn vây quanh một hắc y nhân bịt mặt. Người này mặc dù che mặt, nhưng y phục dạ hành bó sát trên người nàng đã hiển lộ ra những đường cong tuyệt mỹ, mặc dù bị tám tăng nhân vây quynh nhưng tịnh không hoảng hốt chút nào, thân pháp nhanh như chớp mang theo tàn ảnh du đấu trong côn trận. Nàng cầm trong tay Trường Thứ Đao. Nhạc Nhạc đã gặp qua cây đao này, chính là vũ khí đặc hữu của "Luân Hồi" sát thủ. Nữ tử này thân thủ so với Nhạc Nhạc không phân cao thấp. Nhạc Nhạc trốn ở trong góc lặng lẽ tán thưởng. "Ân, vó người cũng không sai, cặp mông tròn trịa, đầy đặn như Lạc San, không biết cảm thụ thế nào? Hắc hắc, đao pháp nọ thật độc ác, gian đơn, một chút hoa chiêu cũng không có. Đao pháp cứng ngạnh như của Tiểu Vi, Toàn Giới đại sư sao lại phiền nhiễu nữ tử này, hoa hòa thượng này cái gì cũng không kiêng kị. Con mẹ hắn, pháp danh là Toàn Giới, so với sư phụ ta còn không biết xấu hổ hơn. Bất quá, nếu không phải nguyên nhân này, sư phụ ta sao lại kết giao bằng hữu với hắn
Tám võ tăng cũng không đơn giản, phố hợp nhịp nhàng, liên miên như nước. Hắc y nữ tử võ công tuy cao, song cũng không thể trường đấu, động tác dần chậm lại. Tuy vậy vẫn tồn tại nhiều tiềm ảnh như trước, có thể thấy thân pháp của nàng cực kỳ nhanh nhẹn. Nhạc Nhạc thầm nghĩ :"Tám hòa thượng hỗn đản này, chiêu số không chứa sát ý, có thể chỉ muốn bắt sống nàng. Hắc hắc, không thể để Toàn Giới đại sư bắt nàng, lão tử trước hết giảo hòa một phen
Nhạc Nhạc cầm Truy Tâm Kiếm trong tay, hú lên quái dị, thân kiếm màu đỏ phát ra quang mang dài mười trượng, đâm thủng trời đêm, quát :"Hòa thượng mau tránh ra, để ta thu thập nàng, tránh, ta không thể thu chiêu". Một kiếm công về nữ tử này, rõ ràng là bổ về phía các võ tăng. Mấy tăng nhân kinh sợ, trận pháp để lộ ra cửa tử. Hắc y nữ tử thân ảnh chợt lóe lên, thoát nhanh ra ngoài. Nữ tử nọ quét qua người Nhạc Nhạc, một cơn gió nhẹ mang theo hương thơm thổi qua Nhạc Nhạc, hắn thoải mái ngâm lên một tiếng, thấp giọng nói :"Mùi hương thật thơm". Hắc y nữ tử nao nao, phi thân nhanh lên nóc nhà, quay đầu lại liếc nhìn hắn một cái, chỉ thấy Nhạc Nhạc che mấy tăng nhân ở phía trước, kêu to :"Oa, ta muốn các ngươi tránh ra, các người lại ngăn trở đường đi của ta, thật là phiền toái. Các huynh đệ, xin hỏi quý tính đại danh là gì?"
Tám võ tăng biết Nhạc Nhạc cố ý để cho nàng chạy thoát, tức giận đổ hết lên người Nhạc Nhạc, lập tức vây quanh hắn quát :"Để cho tặc nhân chạy thoát, nguơi nhất định là đồng đảng của nàng, bắt giữ hắn trước". Nhạc Nhạc cười quái dị nói :"Nhất giới sư phụ vẫn dễ dàng tức giận như thế, ai, người già rồi cũng nên cẩn thận a!"
Một tăng nhân khác cả kinh nói :"Ngươi sao lại biết tên gọi của sư huynh ta, chúng ta chưa từng nói qua cho người khác biết"
"Bát giới à, ngươi vẫn còn ngốc nghếch như vậy, khi nào mới thông minh lên được một chút đây". Nhạc Nhạc lắc đầu
Tám vũ tăng này nhìn thoáng nhau, cẩn thận hỏi "Xin hỏi thí chủ làm thế nào nhận biết được, người có quen biết gia sư không?"
Nhạc Nhạc cười to nói :"Cuối cùng cũng có người thông minh, Toàn Giới đại sư ở đâu?"
"Vương thí chủ đã lâu không gặp, bần tăng ở đây, thỉnh thí chú vào trong mạn đàm!". Người vừa xuất hiện tuổi gần sáu mươi, bộ râu dài màu trắng, sắc mặt như ngọc, vóc người cao lớn, vừa nhìn dáng vẻ đã biết là một cao tăng đắc đạo, đang hướng Nhạc Nhạc thi phật lễ
Tám võ tăng đồng thanh hô :"Sư phụ, người này đã thả hắc y nữ tử đi"
"Ai, người xuất gia không nói dối, tám tiểu sư phụ các ngươi sao lại ăn nói lung tung như vậy, là các ngươi ngăn cản đường đi của ta, nhưng lại trách ta. Bỏ đi, ta không cùng các ngươi so đo, Toàn Giới đại sư người cũng đã mời rồi"
Tám võ tăng thấy sư phụ có chút cười khổ, ý bảo bôn họ không cần để tâm đến chuyện này. Tuy trong lòng cảm thấy kỳ quái, bọn họ cũng không dám hỏi tới, đều trở về phòng nghỉ ngơi
Nhạc Nhạc cùng Toàn Giới đại sư đi vào nội đường, nơi này có tượng phật, pháp khí, hiển nhiên là tịnh phòng của hắn. Nhạc Nhạc còn chưa có mở miệng, chợt nghe Toàn Giới đại sư hô lên :"Bà nội nó, ngươi là tên tiểu hỗn đản, lần nào gặp mặt cũng phá đại sự của ta. Nha đầu vừa rồi vóc người không tệ, sau khi bắt được chắc chắn phải chiếm chút tiện nghi. Sư phụ chết dịch của ngươi đâu, hắn còn nợ ta một trăm vò rượu, lần trước đánh cuộc còn thua ta một bình "Thâu hoa kiếp", cho đến bây giờ còn chưa thực hiện. Ngươi tới vừa kịp lúc, nhanh giao trả đồ lại cho ta". Quay đầu lại thấy sắc mặt Nhạc Nhạc không tốt, hắn quan tâm hỏi :"Tiểu tử, sao lại như vậy, sẽ không phải vì nữ nhân bị cướp đoạt đi chứ. Không vấn đề, cái cũ không đi thì cái mới không đến, ngươi xem ta, cả đời phong lưu, nhưng bên người lại không có lấy một người con gái, ung dung tự tại, so với sư phụ của ngươi tốt hơn không biết bao nhiêu. Đùi không bị đánh gãy, tiểu đệ đệ cũng không bị người ta cắt đi, ngươi nói xem có tốt không? Oa, ngươi đừng rơi lệ nha, ta mới rầy la một hai câu thôi, cả ngày không ai bồi tiếp ta nói chuyện, ta rầu muốn chết, mỗi ngày đều phải giảng kinh cho quý tộc... Ai? Ngươi như thế nào lại như vậy, không phải lão quỷ đã chết rồi chứ ?"
Nhạc Nhạc bi thương gật đầu, hồi lâu mới nói :"Sư phụ bị đệ tử của Hoa Cốc bắt đi, tại Lạc thành lại bị Vạn Lý Minh cầm giữ. Ta lúc ấy võ công kém cỏi, không cứu người ra được, người đã chết rồi"
"Ai, là ai giết , lão tử nhất định làm thịt hắn. Hiền chất đừng khóc nữa, chúng ta uống mấy chén, rồi từ từ nói đến!". Toàn Giới đại sư lộ vẻ bi thương, từ mặt sau tượng phật lấy ra một vò rượu nói :"Đây chính là "Bách Thảo Nhưỡng" ngâm đã mười năm, nếu không phải thấy ngươi đã mất sư phụ, ta cũng không nỡ cho ngươi uống đâu". Nhạc Nhạc bi thương là thật, nhưng khóc chỉ là giả. Hắn sợ Toàn Giới đại sư hỏi đến phiền toái hắn gây ra, cho nên chính mình ủy khuẩt một chút, Toàn Giới quả nhiên rút lui. Nhạc Nhạc kính hắn ta một chén nói :"Sư phụ bị hộ pháp của Vạn Lý Minh giết chết, Ngày ấy ta suýt chết với hắn, đột nhiên hiểu được giết hắn thật quá dễ dàng, phải chơi đùa rồi mới giết"
Toàn Giới hạ chén rượu xuống nói :"Năm đó hoạt động cùng với sư phụ ngươi thật sự là rất thoải mái. Sau này hắn gặp chuyện không may, ta cũng xuất gia làm hòa thượng. Ai, nếu không phải hắn quấy rầy phu nhân của Tư Đồ Nghiệp chắc sẽ không như thế"
Nhạc Nhạc có chút giật mình nói :"A, ông ấy vào Tư Đồ phủ, lén lút với lão bà của Tư Đồ Nghiệp phải không?"
Toàn Giới cười to nói :"Nguyên lai hỗn đản này không nói cho ngươi à, ha ha. Đương nhiên đã đắc thủ, chỉ là bị người phát hiện, Tư Đồ Nghiệp mời sát thủ truy sát, vận dụng tất cả lực lượng trong tay, khiến sư phụ ngươi thành hình dạng như vậy,đến lúc ngã gục xuống ngất đi mới giữ lại được một mạng"
Hắn lại đứng dậy, lấy từ sau kệ kinh phật ra một miếng thịt bò nói :"Thiếu chút nữa đã quên mất, gần đây bởi Nguyệt Thần binh pháp mà náo loạn không ít, khiến ta không rời đi được, ăn cũng khó khăn".
"Sau này thì sao, Tư Đồ phu nhân sau này thế nào?" Nhạc Nhạc lại hỏi
"Không biết chính xác, chỉ nghe nói Tư Đồ phu nhân sau khi vừa sinh nữ nhi, liền không có tin tức. Biết được việc này chỉ có mấy người, những người khác đều bị giết người diệt khẩu. Tư Đồ Nghiệp bây giờ tự phong nhiếp chính vương, uy phong hiển hách. Mỗi lần cùng tiểu hoàng đế ra ngoài, đều đội kim quan(mũ vàng). Nhưng ta thấy bộ dạng hắn như vậy không khỏi nực cười, cảm thấy kim quan đó chỉ là một cái mũ xanh mà thôi, ha ha (ở Trung Quốc, khi nói đến một người bị chụp mũ xanh lên đầu là nói người đó có vợ ngoại tình, tương tự như bị cắm sừng ở Việt Nam)
"Sát thủ Luân Hồi đến đây hôm nay đến nơi này của ngươi để làm gì? Không phải ngươi trêu chọc người ta chứ ?" Nhạc Nhạc cười nói. Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
"Hắc, cũng bởi Nguyệt Thần binh pháp. Mấy ngày trước ta ở trong hoàng thành. Sau cùng do một người của Kim Tiền Bang tại Cổ Ngoạn điếm hoa mua một cái hộp ngọc mà ai cũng biết là Nguyệt Thần binh pháp, bị người ta tra xét ra, Kim Tiền Bang hơn trăm nhân mạng bị người giết sạch. Người nọ gặp ta trên đường, nói muốn tặng ta vật này. Nói xong hắn chết, lưu lại vật này cho ta. Tin tức không biết thế nào lại lội ra ngoài, mấy ngày nay bổn tự huyên náo không ít. Bà nội nó, sao hắn lại phiền ta như vậy, uống đi"
"Nguyệt Thần binh pháp, như thế nào lại ở trong cái hộp ngọc này?" Nhạc Nhạc ngạc nhiên nói
Toàn Giới di động một pho phật tượng, bên dưới có một tấm thạch bản, nhẹ nhàng nâng tấm thạch bản lên, bên trong có hai cái tay cầm, lay động nhẹ nhàng hai tay cầm đó vài cái, từ bàn rượu bên cạnh, một khối thạch bản nhỏ bật ra. Di chuyển khối tiểu thạch bản sang một bên, bên dưới là một hộp gấm. Hắn mở hộp gấm ra, lấy ra một khối ngọc vuông trong suốt, to chừng hai bàn tay, ở trên có chữ Nguyệt Thần binh pháp. Nhạc Nhạc cười quái dị nói: "Nhìn xem nào, có phải đồ giả mạo không?"