* Chân khí của Nhạc Nhạc còn thừa lại lại bốn thành tả hữu, thấy không thể xông lên, đành phải dùng kì chiêu, "Manh mục chi quang!" chân khí thúc dục hóa thành kiếm quang, Truy Tâm Kiếm trong nháy mắt phát sáng rực rỡ như ban ngay, cực quang chợt hiện đâm vào trong mắt hắn, Ngạ Tử Quỷ giống như đã sớm phòng bị, trong sát na quang mang lóe ra, hắn quay đầu lại, chỉ là đột ngột phát ra một cổ lạnh lẽo, cực kỳ nhạy cảm thét lên, dụng tâm toàn bộ lực lượng, đánh về phía vị trí Nhạc Nhạc đang đứng, hắc sắc phong vụ(sương gió đen) thổi mạnh tới, Nhạc Nhạc kiên quyết dùng "Thương ngân" trung đoạn, hồi kiếm tự bảo vệ mình, "Mân côi chi thứ"(Hoa hồng chi thứ) một đóa hoa tử hồng ngăn trở đường trùng sát tiến tới, hắc trùng chậm rãi chui vào đóa hoa, hoa biến mất, trùng tử cũng không thấy, đã thấy Ngạ Tử Quỷ rít lên ôm lấy cổ, vừa rồi chiêu "Thương ngân" của Nhạc Nhạc đã cắt đứt mạch máu bên cổ trái của hắn, huyết thủy không chịu khống chế của hắn không ngừng tuôn ra, Ngạ Tử Quỷ vội dùng tay điểm huyệt cầm máu, móng vuốt đen bị máu tươi nhiễm hồng, khiến hắn càng trở nên giống ác quỷ địa ngục, "A!" tựa như dã thú gầm rú, đánh về phía Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc toàn thân bó chặc ptrong lồng khí màu hồng nhạt, đề phòng lão già sắp chết phản phác. Nhưng lại phát hiện hắn không xác định được phương hướng, tập trung tâm thần, muốn dùng tâm linh cảm ứng vị trí của lão quỷ, nhưng lại phát hiện Ngạ Tử Quỷ uốn éo như rắn, chạy xoay quanh, Nhạc Nhạc trong lòng run lên, "Du hồn bộ?"… loại bộ pháp này so với "Hoa gian vũ bộ" còn cao minh hơn nhiều, nghe nói là do môn chủ Quỷ Ngục Môn- Lục Vô Nhật sáng chế, có thể mê hoặc tâm thần, bộ pháp giết người. "Hoa gian vũ bộ" của Nhạc Nhạc chủ yếu dùng để chạy trốn, dùng vẻ đẹp để lừa gạt mỹ nữ là chính, hai loại có mục đích sử dụng hoàn toàn bất đồng
"Trái phía sau, phải phía trước, trước..." Nhạc Nhạc rõ ràng không cần biết hắn ở đâu, dù sao ngươi đã làm máu của ngươi không còn rơi ra nữa rồi, chỉ cần tập trung vào tâm hồn âm lãnh cừu hận của ngươi, còn sợ Du Hồn Bộ của ngươi sao!
Ngạ Tử Quỷ toàn thân đầy máu đen, thấy Nhạc Nhạc đứng yên bất động, không bị Du Hồn Bộ mê hoặc, lại rồi không nhẫn nại được, song chưởng đồng thời đánh mạnh vào sau lưng Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc nghe chưởng phong sau lưng xé gió tập kích phía sau, tính chuẩn thời cơ, phản thủ một kiếm, đón đỡ đòn đánh tới của Ngạ Tử Quỷ, song chưởng của Ngạ Tử Quỷ đã nhanh chóng chạm tới thân thể hắn, nhưng lại giác ngực lạnh lẽo, sau đó cảm giác mãnh liệt đau đớn truyền đến, lão không cam lòng hét lên một tiếng, tay trái nắm lấy thanh kiếm, thanh kiếm hung hăng đâm sâu vào trong ngực hắn, lão cố dồn chút khí lực còn sót lại, đánh một chưởng về phía Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc không có nhiều kinh nghiệm đánh nhau. không nghĩ tới người bị kiếm xuyên tim, sắp chết còn có thể phản đòn, một chưởng này thật tsự đánh vào hậu tâm hắn, may mà Ngạ Tử Quỷ chỉ còn lại một phần mười chân khí, nhưng Cửu U tử khí âm lãnh, vẫn chui vào thân thể hắn, "Kim tâm" kinh hoàng sau một lúc mới khôi phục bình thường, từ trong miệng ói ra một tia máu đen, Nhạc Nhạc cười khổ thu hồi Truy Tâm Kiếm, thầm mắng: "Vận khí tới ngang thắt lưng, tùy tiện đánh một trận đã bị thương, lại còn trúng độc chưởng, khó chịu lạnh như băng, nếu không phải kim tâm kim thân đã thành, nhẹ cũng khiến ta nằm trên giường mười tám ngày!"
Từ miệng nôn ra máu đen, thân thể có chút lay động đi tới chỗ Mộc phu nhân, nàng mặc dù nhìn không rõ lắm, nhưng biết Nhạc Nhạc bị thương, tiến lên đở lấy hắn nói: "Sắc mặt của ngươi không tốt, bị thương nặng sao?"
"Không có việc gì, đưa nàng trở về đã, sau đó trở lại khách điếm chữa thương! Đi thôi!" Nói xong, hắn ôm lấy Mộc phu nhân, phi thân tung bay lên trời, phóng qua trạch tường, đi trên nóc nhà, Mộc phu nhân chỉ nghe được tiếng gió vù vù bên tai, sợ quá căng căng ôm lấy Nhạc Nhạc, thân thể mềm mại hưởng dụng nhiệt độ cơ thể của Nhạc Nhạc, nàng chưa bao giờ thấy an toàn như vậy, trong lòng chưa bao giờ vui vẻ sảng khoái như vậy, chỉ cần tại ở trong ngực hắn, tựa hồ cả thế giới bên ngoài cũng không còn trọng yếu nữa, bởi vì hắn là thế giới với nàng.
Mộc tướng quân phủ sáng rực, kim giáp hộ vệ đi tới đi lui, hiển nhiên đều đang tìm kiếm Mộc phu nhân, Nhạc Nhạc ôm nàng, dừng ở trước cửa phủ, hộ vệ thủ vệ quát: " Tặc nhân to gan, còn không buông phu nhân!" Hai tên vừa cạnh lớn, vừa rút đao ở thắt lưng ra, vây quanh Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc sau khi bóp mạnh phấn đồn(cặp mông) của Mộc phu nhân, nói: "Này, nàng nếu còn không buông tay, bọn họ sẽ chém ta, khụ khụ..." Vết thương âm lãnh trong cơ thể Nhạc Nhạc lại vừa phát tác, đầu ong ong nhức nhối, thầm mắng: "Độc chưởng này thật tà môn, nếu biết khó chơi như thế, vừa rồi nên chữa thương trong rừng cây, vừa chạy ra đây, đầu óc đã mất kiểm soát rồi!
Phong mông Mộc phu nhân bị Nhạc Nhạc vỗ, nàng xấu hổ càng không ngẩn đâu lên, chợt nghe Nhạc Nhạc kịch liệt ho suyễn, vội vàng ngẩng nâng lên, quan tâm đích hỏi: "A, lại ho rồi, có chuyện gì sao?"
Nhạc Nhạc thầm nghĩ: "Nếu không khụ, nàng thật sự không ngẩng đầu lên, chặc, nữ nhân làm sao thế..." Còn chưa nói hết, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng kêu: "Còn không buông Mộc phu nhân!" Nhạc Nhạc thầm mắng: "Mẹ nó, mắt ngươi mù rồi à, không thấy nàng không buông ta sao?" Cố sức quay đầu lại, nhìn thấy ba người, người gầm lên chính là Hàn Thu, tay nàng ôm cứng một hắc y thiếu niên, thiếu niên kia cầm trong tay kỳ dị hổ xỉ đao, bên cạnh Hàn Thu còn có một người khác, đó là một tử y cô nương, Nhạc Nhạc ở tửu lâu từng gặp qua nàng một lần.
Nhạc Nhạc cười quái dị nhấc hai tay lên, ý bảo Hàn Thu nhìncẩn thận. "Hàn Thu cặp mắt dài của ngươi nhìn rõ chưa, ta một tay cầm kiếm, một tay chỉ lên trời, ta không thể có bàn tay thứ ba chứ? Bách Lý Hoan, quản cho tốt nữ nhân của ngươi, cẩn thận đầu lưỡi bị người khác cắt bỏ, sẽ không thể nói được nữa!"
Bách Lý Hoan lạnh lùng nói: "Trừ phi ta chết, bằng không ai cũng không thể thương tổn nữ nhân của ta!" Đột nhiên cười nói: "Vương huynh, sao lại chấp nhặt với nữ nhân, tiểu đệ hướng ngươi giải thích!"
Nhạc Nhạc lúc này mới cười nói: "Hắc hắc, vậy còn được! Chậc, tiểu tử ngươi có nữ nhân, cả nụ cười cũng nhiều thêm, mị lực của nữ nhân thật sự là không ít!"
Hàn Thu khó hiểu nhìn chằm chằm Mộc phu nhân, lại vừa quay đầu nhìn về phía Bách Lý Hoan, cuối cùng lại vừa trừng mắt nhìn Nhạc Nhạc, nói: "Các ngươi... Các ngươi....?"
Nhạc Nhạc thấy Mộc phu nhân buông lỏng đôi cánh tay đang ôm hắn, mới xoay người nói: "Để cho Mộc phu nhân chậm rãi giải thích đi, ta phải về khách điếm, nếu ngươi không phản đối!"
" Ngươi!..." Hàn Thu nổi giận, quay đầu lại nhìn thoáng qua Bách Lý Hoan, đành nén nhịn, thở hổn hển trừng mắt nhìn Nhạc Nhạc một chút, không hề phát ra tiếng.
Tử y cô nương rụt rè đứng ở bên cạnh Hàn Thu, thỉnh thoảng khóe mắt nhìn quét qua Nhạc Nhạc, cũng không dám trả lời, tâm tư lúc nào cũng đặt trên người Nhạc Nhạc, Vương Nhạc Nhạc thân thể loạng choạng, hướng khách điếm đi tới, Mộc phu nhân ở phía sau vội la lên: "Ta phái người đưa ngươi trở về!" Nhạc Nhạc cố sức xoay người, nói: "Không cần, ta có thể..." Trước mắt tối sầm, đầu chục mạnh xuống đất, còn chưa chấm đất, tử quang chợt lóe, ôm lấy rồi hắn: "Ngươi, ngươi không sao chớ!"
Nhạc Nhạc đang lo lắng bị hủy dung, thân thể nặng nề được một nữ thể ấm hương(ấp áp thơm) đỡ lấy, khi tâm thần buông lỏng, tâm linh cảm giác được thật nhiều quan tâm cùng nồng đậm ái ý của nàng, Nhạc Nhạc mê mang không rõ hỏi: "Nàng đã yêu ta?"
Tử sam cô nương thân thể mềm mại run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ ửng đỏ, Nhạc Nhạc dùng thanh âm rất nhỏ, ngoại trừ bọn họ hai người, người khác không hề nghe được, nàng đang muốn trả lời, nhưng lại phát hiện Nhạc Nhạc đã nhắm mắt lại, tự ngủ không phải ngủ, hai tay ôm chặc tấm thân mảnh mai của nàng, đầu vùi vào ngực nàng, nàng thấy tư thế này có chút mập mờ, nhưng cũng vui vì ôm hắn như vậy.
Hàn Thu nhìn hai người ôm lấy nhau, nhịn không được cả giận nói: "Không cần giả chết, chiếm tiện nghi sư muội ta!"
Mộc phu nhân muốn chạy tới xem có chuyện gì xảy ra, chỉ là trên thân gió lạnh thổi vù vù, chạy quá nhanh, quần áo sẽ bị gió thu thổi vào, sợ sẽ lộ thể, chỉ phải chậm rãi đi đến gần, lúc này từ nội phủ chạy ra hơn mười vị hộ vệ, dẫn đầu đúng là khôi ngô Triệu Long, cách thật xa đã hô: "Phu nhân, người không sao chớ, bọn tại hạ vô năng, trúng kế điệu hổ ly sơn của Điểu Tử Quỷ, khiến phu nhân sợ hãi, xin người trách phạt!" Mộc phu nhân xoay người nói với Triệu Long: "Các ngươi đứng lên trước đi, tặc nhân vừa rồi võ công lợi hại, lại giảo hoạt như thế, các ngươi cũng đã tận lực rồi, nhờ có Vương Nhạc Nhạc cứu ta, chỉ là hắn đã bị thương..." Nàng nhẹ nhàng đẩy Nhạc Nhạc vài cái, phát giác trên thân hắn lạnh như băng, vội vàng nói: "Hắn trúng độc chưởng giờ đã phát tác, mau đưa hắn về nội phủ trị thương, Phỉ Phỉ, giao hắn cho hộ vệ đi!"
Tử sam cô nương nhìn băng lượng kim giáp hộ vệ, lắc đầu nói: "Hay là ta ôm hắn vào!" Thanh âm tuy nhỏ, cũng rất kiên định. Hàn Thu vừa muốn phản đối, Bách Lý Hoan niết nhẹ tay nàng: "Thu, chẳng lẻ nàng nhìn không ra Phỉ Phỉ thích hắn sao? Không cần phá hỏng nhân duyên của người khác, còn nữa, Vương Nhạc Nhạc bình thường đối với người rất tốt, nhưng nếu chọc nữ nhân của hắn, hắn sẽ nổi điên. Nói thật nha, ta rất sợ hắn, nữ nhân bên người hắn cũng có thể vì hắn nổi điên, cho nên, nàng hay không cần lo cho chuyện của hắn, đặc biệt về chuyện nữ nhân."
" A, Hoan Hoan, vì cái gì chàng lại sợ hắn! Hắn chỉ là một tên công tử ca vừa hoa tâm lại vừa tham lam, hắn còn có thể dùng tà thuật, lần đầu tiên tại Vọng giang lâu nhìn thấy hắn, hắn cư nhiên dùng tà thuật đối phó Bá Vương Kiếm- Điền Thăng, làm hại Điền Thăng thiếu chút nữa tự sát... sau nửa chén trà, đã bắt cóc nữ nhân của Bảo Phương, hắn có rất nhiều tà môn à, nếu để cho sư phụ biết Phỉ Phỉ thích hắn, nhất định nổi giận!"
Bách Lý Hoan nghe thấy chuyện Nhạc Nhạc dùng tà thuật, cau mày, nói: "Bá Vương Kiếm- Điền Thăng? Chuyện ngày đó Nhạc Nhạc ở Vọng Giang Lâu chửi đùa Điền Thăng, đã truyền khắp chốn giang hồ, ta cũng nghe qua. Đúng là Nhạc Nhạc thật sự giết chết Điền Thăng, ta cũng hiểu được, bởi vì Yến Vô Song là nữ nhân của hắn, vì nữ nhân hắn chuyện gì đều cũng dám làm. Mấy hôm trước Vạn Lý Minh vì cái gì thảm bại, còn không phải là do mấy nữ nhân của Nhạc Nhạc cùng hắn nháo loạn sao, ngày đó ta đã ở trận, nhất chiêu Hắc Sắc mê vụ của Nhạc Nhạc, thật sự là rất khủng bố rồi.... Ôi, chúng ta nên đi thôi, dựa vào việc Nhạc Nhạc có thể từ trong tay Ngạ Tử Quỷ, cứu ra Mộc phu nhân hoàn hảo vô khuyết(không bị thương tổn), bổn sự này cũng không phải cao thủ bình thường có thể làm được. Hơn nữa, hắn lại đã từng cứu ta, cho nên nàng không thể..."
Hàn Thu cả kinh nói: "Nguyên lai hắn đã cứu chàng ôi, ân, ta sẽ không làm chàng khó xử, ta cái gì đều cũng nghe lời chàng!" Nàng vốn cao ngạo, bây giờ giống như một tiểu cừu hiền dịu, trái lại nũng nịu bên cạnh Bách Lý Hoan.
Bách Lý Hoan dở khóc dở cười, nguyên lai nói nửa ngày Nhạc Nhạc như thế nào không thể đụng được, Hàn Thu căn bản không sợ, không bằng một câu: "Hắn đã cứu ta!", bất quá trong lòng lại vô cùng ấm áp dễ chịu, từ sau nạn kiếp của Bách Lý gia, chưa bao giờ gặp được người đối với hắn quan tâm nghe lời như thế.
Nhạc Nhạc chỉ bị Cửu U chưởng âm độc xâm nhập kinh mạch, cũng không quá đáng ngại, chỉ là không có nữ nhân hợp thể chữa thương, chỉ phải dựa vào phương thức bình thường bức độc, sưu tập toàn bộ độc tố toàn thân, bắt chúng tập trung tại hạ âm, mặc dù không thể ép chúng tiết ra, nhưng nhiệt độ cơ thể đang chậm rãi khôi phục.
"Xảo Xảo tỷ, tỷ nói hắn chỉ bị thương nhẹ, như thế nào còn chưa tỉnh, cũng không tiếp thu chân khí trị liệu của người khác, thật sự là nội công kỳ quái!"
"Ta cũng không hiểu về võ công, lúc ấy hắn thay ta cản một chưởng, sau đó ói ra một cái ngụm máu tươi, lại cùng kia lão nhân mặt như quỷ kia đánh một trận, sắc mặt liền biến thanh vậy, hắn ôm... lấy ta chạy đi thật xa..."
Sư muội, trời sắp sáng, chúng ta trở về đi, đừng làm cho sư phụ sốt ruột! Hàn Thu nói.
" Sư tỷ, các người về trước đi ba, chỉ cần nói cho cha biết, ta ở chỗ Xảo Xảo tỷ, hắn sẽ không trách tỷ!"
Hai nha hoàn tiến đến, thi lễ với Mộc phu nhân, nói: "Phu nhân, thấy thuốc đã được mời đến."
" Truyền hắn vào!"
Lão y sinh râu mép hoa râm, đem rồi xem mạch hồi lâu, nhíu mày nói: "Bẩm báo phu nhân, hắn tuy có dấu hiệu trúng độc, nhưng mạch tượng vững vàng, chân khí đầy đủ, hơn nữa độc âm hàn đã ở dần dần hội tụ ở nơi nào đó, nhiệt độ cơ thể cũng đã hồi phục, theo tiểu nhân đoán, cũng không cần trị liệu! Mặc dù nhất thời không thể tỉnh, chỉ cần chờ thêm một lúc, chắc chắn sẽ tỉnh! Xin phu nhân không cần lo lắng!"
Mộc phu nhân nghe xong, an ủi nói: "Phỉ Phỉ, lần này muội không cần lo lắng nữa rồi!" Lại vừa nói với nha đầu: "Hảo hảo tạ ơn thầy thuốc, dẫn hắn xuống!"
"Sư muội, lần này có thể trở về rồi chứ! Thầy thuốc đều nói hắn không có việc gì rồi!" Hàn Thu lại vừa thúc giục.
"Tỷ cùng Bách Lý huynh về trước đi, ta đã nói phải ở chỗ này!" Phỉ Phỉ mặc dù giọng nói bình hoãn(chậm rãi), nhưng đã có dấu hiệu tức giận, chỉ tập trung nhìn Nhạc Nhạc, cũng không quay đầu lại.
Mộc phu nhân cũng nói: "Hàn Thu muội, để Phỉ Phỉ ở chỗ cùng ta, lần này đa tạ các ngươi đến giúp ta, thay ta cám ơn Đại sư huynh ngươi..."
" Được rồi, chúng ta về trước, Đại sư huynh, tỷ nói trước mặt hắn đi, ha hả, ta mặc kệ chuyện của các ngươi!"
Mộc phu nhân gật đầu cười khổ, để nha hoàn tiễn bọn hắn ra cửa.
Phủ đệ Tư Đồ thế gia.
Tư Đồ Nghiệp đang ôm mỹ thiếp ngủ rất thoải mái, một trận tiếng gõ cửa táo cửa rất gấp gáp vang lên, làm hắn bừng tỉnh, hắn xoay người ngồi ở mép giường gầm lên: "Chuyện gì, canh ba nửa đêm dám đánh thức ta!" Lão quản gia khóc lóc thảm thiết nói: "Lão gia, Tam thiếu gia bị người ta giết... Mau đến xem đi!"
Tư Đồ Nghiệp lổ tai "vù vù" choáng váng, cả quần áo cũng không kịp mặc, mở cửa nắm lấy áo tên quản gia, quát: "Ngươi vừa nói cái gì?" Quản gia bị hắn dọa, nơm nớp lo sợ run giọng nói: "Tam thiếu gia bị Thiếu chủ Vạn Lý Minh giết chết rồi, thi thể hiện đặt ở trong đại viện... Nhị thiếu gia đã ở..."
Tư Đồ Nghiệp ném hắn ra ngoài bậc thang, trong mắt phun ra hoa lửa, quát: "Đưa ta đi xem, Tinh nhi, Tinh nhi, hài tử thông minh như vậy sao lại chết, đi nhanh lên một chút, nhất định sẽ không chết, nếu phát hiện ngươi gạt ta, ta liền lột da ngươi..."
Trong đại viện, khung cảnh thật bi thảm, hộ vệ theo Tư Đồ Tinh đi ra ngoài, quỳ gối bên cạnh thi thể, Tư Đồ Tinh có hơn mười một tiểu thiếp, bò trên thân hắn, liều mạng khóc lớn, tiếng khóc truyền ra thật xa, chỉ là không dám nhìn tình cảnh thê thảm thất khiếu đổ máu của hắn, run run cầm lấy khăn tay lau mặt…
Tư Đồ Bằng đứng ở một bên, trên mặt lộ vẻ bi thương, huynh đệ ba người, hắn cùng lão Đại bất hòa, thậm chí có chút đố kị cừu, chỉ duy với lão tam Tư Đồ Tinh có chút cảm tình, bây giờ hắn đã chết, dù sao cũng là huynh đệ một thời gian dài, khóe mắt lưu chút tàn lệ, thấy Tư Đồ Nghiệp chạy tới, lớn tiếng khóc ròng: "Cha, Tam đệ... Ôi, người tới xem đi, chết thật hảo bi thảm!"
Tư Đồ Nghiệp đá văng đám thiếp thất chặn đường, bổ nhào vào Tư Đồ Tinh trước, thấy ánh mắt hắn vẫn trừng, còn chưa khép lại, trong tai, khóe mắt, lỗ mũi, trong miệng, đều có tử huyết tràn ra, chết vô cùng bi thảm, hắn chảy ra chút nước mắt, giúp con vuốt mắt, ngẩng đầu quát lớn làm đám hộ vệ run lẩy bẩy: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói rõ chi tiết cho ta, nếu như có lừa gạt, nhất định diệt thập tộc bọn ngươi!"
Hộ vệ một năm một mười đem sự tình trải qua nói một lần, bọn họ cũng không biết bên trong khuê phòng Kim Điệp phát sinh chuyện gì, chỉ phán đoán, hơn nữa vì muốn thoát tội, nhất trí cho rằng, là Mã Diệc Phổ giết Tư Đồ Tinh.
Bên này mới vừa nói xong, từ ngoài phủ truyền đến tiếng đánh nhau ồn ào, Mã Vạn Lý giận bừng bừng xông vào, hai mắt đỏ như máu tiến đến: "Tư Đồ Nghiệp, trả mạng cho ta!"
Tư Đồ Nghiệp quát: "Hỗn trướng, ngươi tới thật đúng lúc, ta cũng đang muốn đi tìm ngươi, nhìn Tinh nhi chết thật bi thảm!"
" Rõ ràng là Tư Đồ Tinh ra tay trước, sau đó Phổ nhân mới đá hắn, nếu Phổ nhân đá hắn trước, Phổ nhân sẽ không sẽ bị hắn đâm chết!" Người của Vạn Lý Minh đã nâng thi thể Mã Diệc Phổ lên, hắn tiếp tục nói: "Nhìn thì biết, trong lúc con ta không hề phòng bị, một kiếm xuyên tim, lại nhìn vẻ mặt Phổ nhân, kinh ngạc, khó hiểu, khuể nộ(tức giận)... Mấy ngày trước bởi vì Phổ nhân đánh Tư Đồ Tinh, ngươi đã phái người trách mắng ta, hôm nay nhất định là Tư Đồ tinh trả thù Phổ nhân, mới giết chết hắn, a~ ta chỉ có một đứa con a, Tư Đồ Nghiệp , ngươi còn muốn ta như thế nào?"
Tư Đồ Nghiệp nhìn thấy thi thể Mã Diệc Phổ, thay đổi thái độ, thầm nghĩ: "Chiếu theo tình thế trước mắt mà thấy, thật sự là Tinh nhi ra kiếm trước, sau đó mới bị Mã Diệc Phổ sắp chết phản phác, đá trúng hạ âm mà mất mạng, ôi, đại sự sau này, còn phải dựa vào lực lượng Vạn Lý Minh tại giang hồ, nên làm sao với hắn mới tốt đây?" Quay đầu thấy Tư Đồ Bằng ở bên cạnh, nói: "Bằng nhân a, ngươi nói việc này nên giải quyết như thế nào?"
Tư Đồ Bằng đã xem xét miệng vết thương trên thi thể Mã Diệc Phổ, quả thật giống như phỏng đoán của mọi, lại nghe Tư Đồ Nghiệp hỏi mình nên giải quyết ra sao, đệ nhất cần xét đến ích lợi của gia tộc, nói: "Bọn họ hai người chỉ là tranh đoạt nữ nhân, mà bây giờ đều cũng song song bị mất mạng, chúng ta hai nhà không thể vì thế mà tổn thương hòa khí, để cho người khác cười chê, ta thấy việc này hay là để càng ít người ngoài biết càng tốt, không bằng cứ như vậy coi như xong!"
Mã Vạn Lý quát: "Chẳng lẻ con ta chết, như vậy quên đi sao, ta chỉ có một đứa con, không để cho ta mạch đoạn tuyệt(mất người nối dõi) ngươi mới cao hứng sao?"
Tư Đồ Bằng nói: "Diệc Phổ huynh chết, ta cũng rất buồn, mọi chuyện đều do con ả Kim Điệp phu nhân dâm đãng kia gây ra, Mã minh chủ nếu tâm hận nan giải, không bằng giết nàng để tế Diệc Phổ huynh..."
Kim Điệp? Mã Vạn Lý cắn chặt môi, hàm răng nghiến lại: "Hừ, ta khẳng định không tha cho nàng, bất quá cái chết của Diệc Phổ cùng nàng không có quan hệ nhiều lắm, kinh phí tu phục Vạn Lý Minh tổng bộ còn chưa có đủ..."
Tư Đồ Bằng giật mình nói tiếp: "Ôi, chuyện này không thành vấn đề, cứ việc vào trướng phòng của ta lấy một trăm vạn lượng bạc, đại biểu lời xin lỗi của Tư Đồ gia, nơi này nói chuyện không tiện, có việc chúng ta nói chuyện riêng sau, ngươi trước dẫn thủ hạ trở về đi, chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm với ngươi."
Mã Vạn Lý bi thán một tiếng, ra lệnh thủ hạ, khiêng thi thể Mã Diệc Phổ rời đi, tập tễnh rời khỏi Tư Đồ thế gia, cúi đầu ai oán: "Hừ, Tư Đồ Nghiệp, Tư Đồ Bằng! Ta Mã Vạn Lý sẽ không để yên cho các ngươi, cứ chờ mà xem, cho các ngươi đẹp mặt!"
Tư Đồ Nghiệp chờ Mã Vạn Lý đi rồi, mới nói: "Bằng nhân, ngươi như thế nào bảo hắn ra tay với Kim Điệp phu nhân, trưởng huynh của Kim Điệp là Kim Thạch nắm giữ mười vạn trọng binh, cũng không phải dễ đối phó, hắn đối với Tư Đồ gia chúng ta có rất nhiều thành kiến, nếu động tới Kim Thạch, có lẽ rất khó giải quyết!"
Chân khí của Nhạc Nhạc còn thừa lại lại bốn thành tả hữu, thấy không thể xông lên, đành phải dùng kì chiêu, "Manh mục chi quang!" chân khí thúc dục hóa thành kiếm quang, Truy Tâm Kiếm trong nháy mắt phát sáng rực rỡ như ban ngay, cực quang chợt hiện đâm vào trong mắt hắn, Ngạ Tử Quỷ giống như đã sớm phòng bị, trong sát na quang mang lóe ra, hắn quay đầu lại, chỉ là đột ngột phát ra một cổ lạnh lẽo, cực kỳ nhạy cảm thét lên, dụng tâm toàn bộ lực lượng, đánh về phía vị trí Nhạc Nhạc đang đứng, hắc sắc phong vụ(sương gió đen) thổi mạnh tới, Nhạc Nhạc kiên quyết dùng "Thương ngân" trung đoạn, hồi kiếm tự bảo vệ mình, "Mân côi chi thứ"(Hoa hồng chi thứ) một đóa hoa tử hồng ngăn trở đường trùng sát tiến tới, hắc trùng chậm rãi chui vào đóa hoa, hoa biến mất, trùng tử cũng không thấy, đã thấy Ngạ Tử Quỷ rít lên ôm lấy cổ, vừa rồi chiêu "Thương ngân" của Nhạc Nhạc đã cắt đứt mạch máu bên cổ trái của hắn, huyết thủy không chịu khống chế của hắn không ngừng tuôn ra, Ngạ Tử Quỷ vội dùng tay điểm huyệt cầm máu, móng vuốt đen bị máu tươi nhiễm hồng, khiến hắn càng trở nên giống ác quỷ địa ngục, "A!" tựa như dã thú gầm rú, đánh về phía Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc toàn thân bó chặc ptrong lồng khí màu hồng nhạt, đề phòng lão già sắp chết phản phác. Nhưng lại phát hiện hắn không xác định được phương hướng, tập trung tâm thần, muốn dùng tâm linh cảm ứng vị trí của lão quỷ, nhưng lại phát hiện Ngạ Tử Quỷ uốn éo như rắn, chạy xoay quanh, Nhạc Nhạc trong lòng run lên, "Du hồn bộ?"… loại bộ pháp này so với "Hoa gian vũ bộ" còn cao minh hơn nhiều, nghe nói là do môn chủ Quỷ Ngục Môn- Lục Vô Nhật sáng chế, có thể mê hoặc tâm thần, bộ pháp giết người. "Hoa gian vũ bộ" của Nhạc Nhạc chủ yếu dùng để chạy trốn, dùng vẻ đẹp để lừa gạt mỹ nữ là chính, hai loại có mục đích sử dụng hoàn toàn bất đồng
"Trái phía sau, phải phía trước, trước..." Nhạc Nhạc rõ ràng không cần biết hắn ở đâu, dù sao ngươi đã làm máu của ngươi không còn rơi ra nữa rồi, chỉ cần tập trung vào tâm hồn âm lãnh cừu hận của ngươi, còn sợ Du Hồn Bộ của ngươi sao!
Ngạ Tử Quỷ toàn thân đầy máu đen, thấy Nhạc Nhạc đứng yên bất động, không bị Du Hồn Bộ mê hoặc, lại rồi không nhẫn nại được, song chưởng đồng thời đánh mạnh vào sau lưng Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc nghe chưởng phong sau lưng xé gió tập kích phía sau, tính chuẩn thời cơ, phản thủ một kiếm, đón đỡ đòn đánh tới của Ngạ Tử Quỷ, song chưởng của Ngạ Tử Quỷ đã nhanh chóng chạm tới thân thể hắn, nhưng lại giác ngực lạnh lẽo, sau đó cảm giác mãnh liệt đau đớn truyền đến, lão không cam lòng hét lên một tiếng, tay trái nắm lấy thanh kiếm, thanh kiếm hung hăng đâm sâu vào trong ngực hắn, lão cố dồn chút khí lực còn sót lại, đánh một chưởng về phía Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc không có nhiều kinh nghiệm đánh nhau. không nghĩ tới người bị kiếm xuyên tim, sắp chết còn có thể phản đòn, một chưởng này thật tsự đánh vào hậu tâm hắn, may mà Ngạ Tử Quỷ chỉ còn lại một phần mười chân khí, nhưng Cửu U tử khí âm lãnh, vẫn chui vào thân thể hắn, "Kim tâm" kinh hoàng sau một lúc mới khôi phục bình thường, từ trong miệng ói ra một tia máu đen, Nhạc Nhạc cười khổ thu hồi Truy Tâm Kiếm, thầm mắng: "Vận khí tới ngang thắt lưng, tùy tiện đánh một trận đã bị thương, lại còn trúng độc chưởng, khó chịu lạnh như băng, nếu không phải kim tâm kim thân đã thành, nhẹ cũng khiến ta nằm trên giường mười tám ngày!"
Từ miệng nôn ra máu đen, thân thể có chút lay động đi tới chỗ Mộc phu nhân, nàng mặc dù nhìn không rõ lắm, nhưng biết Nhạc Nhạc bị thương, tiến lên đở lấy hắn nói: "Sắc mặt của ngươi không tốt, bị thương nặng sao?"
"Không có việc gì, đưa nàng trở về đã, sau đó trở lại khách điếm chữa thương! Đi thôi!" Nói xong, hắn ôm lấy Mộc phu nhân, phi thân tung bay lên trời, phóng qua trạch tường, đi trên nóc nhà, Mộc phu nhân chỉ nghe được tiếng gió vù vù bên tai, sợ quá căng căng ôm lấy Nhạc Nhạc, thân thể mềm mại hưởng dụng nhiệt độ cơ thể của Nhạc Nhạc, nàng chưa bao giờ thấy an toàn như vậy, trong lòng chưa bao giờ vui vẻ sảng khoái như vậy, chỉ cần tại ở trong ngực hắn, tựa hồ cả thế giới bên ngoài cũng không còn trọng yếu nữa, bởi vì hắn là thế giới với nàng.
Mộc tướng quân phủ sáng rực, kim giáp hộ vệ đi tới đi lui, hiển nhiên đều đang tìm kiếm Mộc phu nhân, Nhạc Nhạc ôm nàng, dừng ở trước cửa phủ, hộ vệ thủ vệ quát: " Tặc nhân to gan, còn không buông phu nhân!" Hai tên vừa cạnh lớn, vừa rút đao ở thắt lưng ra, vây quanh Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc sau khi bóp mạnh phấn đồn(cặp mông) của Mộc phu nhân, nói: "Này, nàng nếu còn không buông tay, bọn họ sẽ chém ta, khụ khụ..." Vết thương âm lãnh trong cơ thể Nhạc Nhạc lại vừa phát tác, đầu ong ong nhức nhối, thầm mắng: "Độc chưởng này thật tà môn, nếu biết khó chơi như thế, vừa rồi nên chữa thương trong rừng cây, vừa chạy ra đây, đầu óc đã mất kiểm soát rồi!
Phong mông Mộc phu nhân bị Nhạc Nhạc vỗ, nàng xấu hổ càng không ngẩn đâu lên, chợt nghe Nhạc Nhạc kịch liệt ho suyễn, vội vàng ngẩng nâng lên, quan tâm đích hỏi: "A, lại ho rồi, có chuyện gì sao?"
Nhạc Nhạc thầm nghĩ: "Nếu không khụ, nàng thật sự không ngẩng đầu lên, chặc, nữ nhân làm sao thế..." Còn chưa nói hết, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng kêu: "Còn không buông Mộc phu nhân!" Nhạc Nhạc thầm mắng: "Mẹ nó, mắt ngươi mù rồi à, không thấy nàng không buông ta sao?" Cố sức quay đầu lại, nhìn thấy ba người, người gầm lên chính là Hàn Thu, tay nàng ôm cứng một hắc y thiếu niên, thiếu niên kia cầm trong tay kỳ dị hổ xỉ đao, bên cạnh Hàn Thu còn có một người khác, đó là một tử y cô nương, Nhạc Nhạc ở tửu lâu từng gặp qua nàng một lần.
Nhạc Nhạc cười quái dị nhấc hai tay lên, ý bảo Hàn Thu nhìncẩn thận. "Hàn Thu cặp mắt dài của ngươi nhìn rõ chưa, ta một tay cầm kiếm, một tay chỉ lên trời, ta không thể có bàn tay thứ ba chứ? Bách Lý Hoan, quản cho tốt nữ nhân của ngươi, cẩn thận đầu lưỡi bị người khác cắt bỏ, sẽ không thể nói được nữa!"
Bách Lý Hoan lạnh lùng nói: "Trừ phi ta chết, bằng không ai cũng không thể thương tổn nữ nhân của ta!" Đột nhiên cười nói: "Vương huynh, sao lại chấp nhặt với nữ nhân, tiểu đệ hướng ngươi giải thích!"
Nhạc Nhạc lúc này mới cười nói: "Hắc hắc, vậy còn được! Chậc, tiểu tử ngươi có nữ nhân, cả nụ cười cũng nhiều thêm, mị lực của nữ nhân thật sự là không ít!"
Hàn Thu khó hiểu nhìn chằm chằm Mộc phu nhân, lại vừa quay đầu nhìn về phía Bách Lý Hoan, cuối cùng lại vừa trừng mắt nhìn Nhạc Nhạc, nói: "Các ngươi... Các ngươi....?"
Nhạc Nhạc thấy Mộc phu nhân buông lỏng đôi cánh tay đang ôm hắn, mới xoay người nói: "Để cho Mộc phu nhân chậm rãi giải thích đi, ta phải về khách điếm, nếu ngươi không phản đối!"
" Ngươi!..." Hàn Thu nổi giận, quay đầu lại nhìn thoáng qua Bách Lý Hoan, đành nén nhịn, thở hổn hển trừng mắt nhìn Nhạc Nhạc một chút, không hề phát ra tiếng.
Tử y cô nương rụt rè đứng ở bên cạnh Hàn Thu, thỉnh thoảng khóe mắt nhìn quét qua Nhạc Nhạc, cũng không dám trả lời, tâm tư lúc nào cũng đặt trên người Nhạc Nhạc, Vương Nhạc Nhạc thân thể loạng choạng, hướng khách điếm đi tới, Mộc phu nhân ở phía sau vội la lên: "Ta phái người đưa ngươi trở về!" Nhạc Nhạc cố sức xoay người, nói: "Không cần, ta có thể..." Trước mắt tối sầm, đầu chục mạnh xuống đất, còn chưa chấm đất, tử quang chợt lóe, ôm lấy rồi hắn: "Ngươi, ngươi không sao chớ!"
Nhạc Nhạc đang lo lắng bị hủy dung, thân thể nặng nề được một nữ thể ấm hương(ấp áp thơm) đỡ lấy, khi tâm thần buông lỏng, tâm linh cảm giác được thật nhiều quan tâm cùng nồng đậm ái ý của nàng, Nhạc Nhạc mê mang không rõ hỏi: "Nàng đã yêu ta?"
Tử sam cô nương thân thể mềm mại run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ ửng đỏ, Nhạc Nhạc dùng thanh âm rất nhỏ, ngoại trừ bọn họ hai người, người khác không hề nghe được, nàng đang muốn trả lời, nhưng lại phát hiện Nhạc Nhạc đã nhắm mắt lại, tự ngủ không phải ngủ, hai tay ôm chặc tấm thân mảnh mai của nàng, đầu vùi vào ngực nàng, nàng thấy tư thế này có chút mập mờ, nhưng cũng vui vì ôm hắn như vậy.
Hàn Thu nhìn hai người ôm lấy nhau, nhịn không được cả giận nói: "Không cần giả chết, chiếm tiện nghi sư muội ta!"
Mộc phu nhân muốn chạy tới xem có chuyện gì xảy ra, chỉ là trên thân gió lạnh thổi vù vù, chạy quá nhanh, quần áo sẽ bị gió thu thổi vào, sợ sẽ lộ thể, chỉ phải chậm rãi đi đến gần, lúc này từ nội phủ chạy ra hơn mười vị hộ vệ, dẫn đầu đúng là khôi ngô Triệu Long, cách thật xa đã hô: "Phu nhân, người không sao chớ, bọn tại hạ vô năng, trúng kế điệu hổ ly sơn của Điểu Tử Quỷ, khiến phu nhân sợ hãi, xin người trách phạt!" Mộc phu nhân xoay người nói với Triệu Long: "Các ngươi đứng lên trước đi, tặc nhân vừa rồi võ công lợi hại, lại giảo hoạt như thế, các ngươi cũng đã tận lực rồi, nhờ có Vương Nhạc Nhạc cứu ta, chỉ là hắn đã bị thương..." Nàng nhẹ nhàng đẩy Nhạc Nhạc vài cái, phát giác trên thân hắn lạnh như băng, vội vàng nói: "Hắn trúng độc chưởng giờ đã phát tác, mau đưa hắn về nội phủ trị thương, Phỉ Phỉ, giao hắn cho hộ vệ đi!"
Tử sam cô nương nhìn băng lượng kim giáp hộ vệ, lắc đầu nói: "Hay là ta ôm hắn vào!" Thanh âm tuy nhỏ, cũng rất kiên định. Hàn Thu vừa muốn phản đối, Bách Lý Hoan niết nhẹ tay nàng: "Thu, chẳng lẻ nàng nhìn không ra Phỉ Phỉ thích hắn sao? Không cần phá hỏng nhân duyên của người khác, còn nữa, Vương Nhạc Nhạc bình thường đối với người rất tốt, nhưng nếu chọc nữ nhân của hắn, hắn sẽ nổi điên. Nói thật nha, ta rất sợ hắn, nữ nhân bên người hắn cũng có thể vì hắn nổi điên, cho nên, nàng hay không cần lo cho chuyện của hắn, đặc biệt về chuyện nữ nhân."
" A, Hoan Hoan, vì cái gì chàng lại sợ hắn! Hắn chỉ là một tên công tử ca vừa hoa tâm lại vừa tham lam, hắn còn có thể dùng tà thuật, lần đầu tiên tại Vọng giang lâu nhìn thấy hắn, hắn cư nhiên dùng tà thuật đối phó Bá Vương Kiếm- Điền Thăng, làm hại Điền Thăng thiếu chút nữa tự sát... sau nửa chén trà, đã bắt cóc nữ nhân của Bảo Phương, hắn có rất nhiều tà môn à, nếu để cho sư phụ biết Phỉ Phỉ thích hắn, nhất định nổi giận!"
Bách Lý Hoan nghe thấy chuyện Nhạc Nhạc dùng tà thuật, cau mày, nói: "Bá Vương Kiếm- Điền Thăng? Chuyện ngày đó Nhạc Nhạc ở Vọng Giang Lâu chửi đùa Điền Thăng, đã truyền khắp chốn giang hồ, ta cũng nghe qua. Đúng là Nhạc Nhạc thật sự giết chết Điền Thăng, ta cũng hiểu được, bởi vì Yến Vô Song là nữ nhân của hắn, vì nữ nhân hắn chuyện gì đều cũng dám làm. Mấy hôm trước Vạn Lý Minh vì cái gì thảm bại, còn không phải là do mấy nữ nhân của Nhạc Nhạc cùng hắn nháo loạn sao, ngày đó ta đã ở trận, nhất chiêu Hắc Sắc mê vụ của Nhạc Nhạc, thật sự là rất khủng bố rồi.... Ôi, chúng ta nên đi thôi, dựa vào việc Nhạc Nhạc có thể từ trong tay Ngạ Tử Quỷ, cứu ra Mộc phu nhân hoàn hảo vô khuyết(không bị thương tổn), bổn sự này cũng không phải cao thủ bình thường có thể làm được. Hơn nữa, hắn lại đã từng cứu ta, cho nên nàng không thể..."
Hàn Thu cả kinh nói: "Nguyên lai hắn đã cứu chàng ôi, ân, ta sẽ không làm chàng khó xử, ta cái gì đều cũng nghe lời chàng!" Nàng vốn cao ngạo, bây giờ giống như một tiểu cừu hiền dịu, trái lại nũng nịu bên cạnh Bách Lý Hoan.
Bách Lý Hoan dở khóc dở cười, nguyên lai nói nửa ngày Nhạc Nhạc như thế nào không thể đụng được, Hàn Thu căn bản không sợ, không bằng một câu: "Hắn đã cứu ta!", bất quá trong lòng lại vô cùng ấm áp dễ chịu, từ sau nạn kiếp của Bách Lý gia, chưa bao giờ gặp được người đối với hắn quan tâm nghe lời như thế.
Nhạc Nhạc chỉ bị Cửu U chưởng âm độc xâm nhập kinh mạch, cũng không quá đáng ngại, chỉ là không có nữ nhân hợp thể chữa thương, chỉ phải dựa vào phương thức bình thường bức độc, sưu tập toàn bộ độc tố toàn thân, bắt chúng tập trung tại hạ âm, mặc dù không thể ép chúng tiết ra, nhưng nhiệt độ cơ thể đang chậm rãi khôi phục.
"Xảo Xảo tỷ, tỷ nói hắn chỉ bị thương nhẹ, như thế nào còn chưa tỉnh, cũng không tiếp thu chân khí trị liệu của người khác, thật sự là nội công kỳ quái!"
"Ta cũng không hiểu về võ công, lúc ấy hắn thay ta cản một chưởng, sau đó ói ra một cái ngụm máu tươi, lại cùng kia lão nhân mặt như quỷ kia đánh một trận, sắc mặt liền biến thanh vậy, hắn ôm... lấy ta chạy đi thật xa..."
Sư muội, trời sắp sáng, chúng ta trở về đi, đừng làm cho sư phụ sốt ruột! Hàn Thu nói.
" Sư tỷ, các người về trước đi ba, chỉ cần nói cho cha biết, ta ở chỗ Xảo Xảo tỷ, hắn sẽ không trách tỷ!"
Hai nha hoàn tiến đến, thi lễ với Mộc phu nhân, nói: "Phu nhân, thấy thuốc đã được mời đến."
" Truyền hắn vào!"
Lão y sinh râu mép hoa râm, đem rồi xem mạch hồi lâu, nhíu mày nói: "Bẩm báo phu nhân, hắn tuy có dấu hiệu trúng độc, nhưng mạch tượng vững vàng, chân khí đầy đủ, hơn nữa độc âm hàn đã ở dần dần hội tụ ở nơi nào đó, nhiệt độ cơ thể cũng đã hồi phục, theo tiểu nhân đoán, cũng không cần trị liệu! Mặc dù nhất thời không thể tỉnh, chỉ cần chờ thêm một lúc, chắc chắn sẽ tỉnh! Xin phu nhân không cần lo lắng!"
Mộc phu nhân nghe xong, an ủi nói: "Phỉ Phỉ, lần này muội không cần lo lắng nữa rồi!" Lại vừa nói với nha đầu: "Hảo hảo tạ ơn thầy thuốc, dẫn hắn xuống!"
"Sư muội, lần này có thể trở về rồi chứ! Thầy thuốc đều nói hắn không có việc gì rồi!" Hàn Thu lại vừa thúc giục.
"Tỷ cùng Bách Lý huynh về trước đi, ta đã nói phải ở chỗ này!" Phỉ Phỉ mặc dù giọng nói bình hoãn(chậm rãi), nhưng đã có dấu hiệu tức giận, chỉ tập trung nhìn Nhạc Nhạc, cũng không quay đầu lại.
Mộc phu nhân cũng nói: "Hàn Thu muội, để Phỉ Phỉ ở chỗ cùng ta, lần này đa tạ các ngươi đến giúp ta, thay ta cám ơn Đại sư huynh ngươi..."
" Được rồi, chúng ta về trước, Đại sư huynh, tỷ nói trước mặt hắn đi, ha hả, ta mặc kệ chuyện của các ngươi!"
Mộc phu nhân gật đầu cười khổ, để nha hoàn tiễn bọn hắn ra cửa.
Phủ đệ Tư Đồ thế gia. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL.vn
Tư Đồ Nghiệp đang ôm mỹ thiếp ngủ rất thoải mái, một trận tiếng gõ cửa táo cửa rất gấp gáp vang lên, làm hắn bừng tỉnh, hắn xoay người ngồi ở mép giường gầm lên: "Chuyện gì, canh ba nửa đêm dám đánh thức ta!" Lão quản gia khóc lóc thảm thiết nói: "Lão gia, Tam thiếu gia bị người ta giết... Mau đến xem đi!"
Tư Đồ Nghiệp lổ tai "vù vù" choáng váng, cả quần áo cũng không kịp mặc, mở cửa nắm lấy áo tên quản gia, quát: "Ngươi vừa nói cái gì?" Quản gia bị hắn dọa, nơm nớp lo sợ run giọng nói: "Tam thiếu gia bị Thiếu chủ Vạn Lý Minh giết chết rồi, thi thể hiện đặt ở trong đại viện... Nhị thiếu gia đã ở..."
Tư Đồ Nghiệp ném hắn ra ngoài bậc thang, trong mắt phun ra hoa lửa, quát: "Đưa ta đi xem, Tinh nhi, Tinh nhi, hài tử thông minh như vậy sao lại chết, đi nhanh lên một chút, nhất định sẽ không chết, nếu phát hiện ngươi gạt ta, ta liền lột da ngươi..."
Trong đại viện, khung cảnh thật bi thảm, hộ vệ theo Tư Đồ Tinh đi ra ngoài, quỳ gối bên cạnh thi thể, Tư Đồ Tinh có hơn mười một tiểu thiếp, bò trên thân hắn, liều mạng khóc lớn, tiếng khóc truyền ra thật xa, chỉ là không dám nhìn tình cảnh thê thảm thất khiếu đổ máu của hắn, run run cầm lấy khăn tay lau mặt…
Tư Đồ Bằng đứng ở một bên, trên mặt lộ vẻ bi thương, huynh đệ ba người, hắn cùng lão Đại bất hòa, thậm chí có chút đố kị cừu, chỉ duy với lão tam Tư Đồ Tinh có chút cảm tình, bây giờ hắn đã chết, dù sao cũng là huynh đệ một thời gian dài, khóe mắt lưu chút tàn lệ, thấy Tư Đồ Nghiệp chạy tới, lớn tiếng khóc ròng: "Cha, Tam đệ... Ôi, người tới xem đi, chết thật hảo bi thảm!"
Tư Đồ Nghiệp đá văng đám thiếp thất chặn đường, bổ nhào vào Tư Đồ Tinh trước, thấy ánh mắt hắn vẫn trừng, còn chưa khép lại, trong tai, khóe mắt, lỗ mũi, trong miệng, đều có tử huyết tràn ra, chết vô cùng bi thảm, hắn chảy ra chút nước mắt, giúp con vuốt mắt, ngẩng đầu quát lớn làm đám hộ vệ run lẩy bẩy: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói rõ chi tiết cho ta, nếu như có lừa gạt, nhất định diệt thập tộc bọn ngươi!"
Hộ vệ một năm một mười đem sự tình trải qua nói một lần, bọn họ cũng không biết bên trong khuê phòng Kim Điệp phát sinh chuyện gì, chỉ phán đoán, hơn nữa vì muốn thoát tội, nhất trí cho rằng, là Mã Diệc Phổ giết Tư Đồ Tinh.
Bên này mới vừa nói xong, từ ngoài phủ truyền đến tiếng đánh nhau ồn ào, Mã Vạn Lý giận bừng bừng xông vào, hai mắt đỏ như máu tiến đến: "Tư Đồ Nghiệp, trả mạng cho ta!"
Tư Đồ Nghiệp quát: "Hỗn trướng, ngươi tới thật đúng lúc, ta cũng đang muốn đi tìm ngươi, nhìn Tinh nhi chết thật bi thảm!"
" Rõ ràng là Tư Đồ Tinh ra tay trước, sau đó Phổ nhân mới đá hắn, nếu Phổ nhân đá hắn trước, Phổ nhân sẽ không sẽ bị hắn đâm chết!" Người của Vạn Lý Minh đã nâng thi thể Mã Diệc Phổ lên, hắn tiếp tục nói: "Nhìn thì biết, trong lúc con ta không hề phòng bị, một kiếm xuyên tim, lại nhìn vẻ mặt Phổ nhân, kinh ngạc, khó hiểu, khuể nộ(tức giận)... Mấy ngày trước bởi vì Phổ nhân đánh Tư Đồ Tinh, ngươi đã phái người trách mắng ta, hôm nay nhất định là Tư Đồ tinh trả thù Phổ nhân, mới giết chết hắn, a~ ta chỉ có một đứa con a, Tư Đồ Nghiệp , ngươi còn muốn ta như thế nào?"
Tư Đồ Nghiệp nhìn thấy thi thể Mã Diệc Phổ, thay đổi thái độ, thầm nghĩ: "Chiếu theo tình thế trước mắt mà thấy, thật sự là Tinh nhi ra kiếm trước, sau đó mới bị Mã Diệc Phổ sắp chết phản phác, đá trúng hạ âm mà mất mạng, ôi, đại sự sau này, còn phải dựa vào lực lượng Vạn Lý Minh tại giang hồ, nên làm sao với hắn mới tốt đây?" Quay đầu thấy Tư Đồ Bằng ở bên cạnh, nói: "Bằng nhân a, ngươi nói việc này nên giải quyết như thế nào?"
Tư Đồ Bằng đã xem xét miệng vết thương trên thi thể Mã Diệc Phổ, quả thật giống như phỏng đoán của mọi, lại nghe Tư Đồ Nghiệp hỏi mình nên giải quyết ra sao, đệ nhất cần xét đến ích lợi của gia tộc, nói: "Bọn họ hai người chỉ là tranh đoạt nữ nhân, mà bây giờ đều cũng song song bị mất mạng, chúng ta hai nhà không thể vì thế mà tổn thương hòa khí, để cho người khác cười chê, ta thấy việc này hay là để càng ít người ngoài biết càng tốt, không bằng cứ như vậy coi như xong!"
Mã Vạn Lý quát: "Chẳng lẻ con ta chết, như vậy quên đi sao, ta chỉ có một đứa con, không để cho ta mạch đoạn tuyệt(mất người nối dõi) ngươi mới cao hứng sao?"
Tư Đồ Bằng nói: "Diệc Phổ huynh chết, ta cũng rất buồn, mọi chuyện đều do con ả Kim Điệp phu nhân dâm đãng kia gây ra, Mã minh chủ nếu tâm hận nan giải, không bằng giết nàng để tế Diệc Phổ huynh..."
Kim Điệp? Mã Vạn Lý cắn chặt môi, hàm răng nghiến lại: "Hừ, ta khẳng định không tha cho nàng, bất quá cái chết của Diệc Phổ cùng nàng không có quan hệ nhiều lắm, kinh phí tu phục Vạn Lý Minh tổng bộ còn chưa có đủ..."
Tư Đồ Bằng giật mình nói tiếp: "Ôi, chuyện này không thành vấn đề, cứ việc vào trướng phòng của ta lấy một trăm vạn lượng bạc, đại biểu lời xin lỗi của Tư Đồ gia, nơi này nói chuyện không tiện, có việc chúng ta nói chuyện riêng sau, ngươi trước dẫn thủ hạ trở về đi, chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm với ngươi."
Mã Vạn Lý bi thán một tiếng, ra lệnh thủ hạ, khiêng thi thể Mã Diệc Phổ rời đi, tập tễnh rời khỏi Tư Đồ thế gia, cúi đầu ai oán: "Hừ, Tư Đồ Nghiệp, Tư Đồ Bằng! Ta Mã Vạn Lý sẽ không để yên cho các ngươi, cứ chờ mà xem, cho các ngươi đẹp mặt!"
Tư Đồ Nghiệp chờ Mã Vạn Lý đi rồi, mới nói: "Bằng nhân, ngươi như thế nào bảo hắn ra tay với Kim Điệp phu nhân, trưởng huynh của Kim Điệp là Kim Thạch nắm giữ mười vạn trọng binh, cũng không phải dễ đối phó, hắn đối với Tư Đồ gia chúng ta có rất nhiều thành kiến, nếu động tới Kim Thạch, có lẽ rất khó giải quyết!"
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
* Chân khí của Nhạc Nhạc còn thừa lại lại bốn thành tả hữu, thấy không thể xông lên, đành phải dùng kì chiêu, "Manh mục chi quang!" chân khí thúc dục hóa thành kiếm quang, Truy Tâm Kiếm trong nháy mắt phát sáng rực rỡ như ban ngay, cực quang chợt hiện đâm vào trong mắt hắn, Ngạ Tử Quỷ giống như đã sớm phòng bị, trong sát na quang mang lóe ra, hắn quay đầu lại, chỉ là đột ngột phát ra một cổ lạnh lẽo, cực kỳ nhạy cảm thét lên, dụng tâm toàn bộ lực lượng, đánh về phía vị trí Nhạc Nhạc đang đứng, hắc sắc phong vụ(sương gió đen) thổi mạnh tới, Nhạc Nhạc kiên quyết dùng "Thương ngân" trung đoạn, hồi kiếm tự bảo vệ mình, "Mân côi chi thứ"(Hoa hồng chi thứ) một đóa hoa tử hồng ngăn trở đường trùng sát tiến tới, hắc trùng chậm rãi chui vào đóa hoa, hoa biến mất, trùng tử cũng không thấy, đã thấy Ngạ Tử Quỷ rít lên ôm lấy cổ, vừa rồi chiêu "Thương ngân" của Nhạc Nhạc đã cắt đứt mạch máu bên cổ trái của hắn, huyết thủy không chịu khống chế của hắn không ngừng tuôn ra, Ngạ Tử Quỷ vội dùng tay điểm huyệt cầm máu, móng vuốt đen bị máu tươi nhiễm hồng, khiến hắn càng trở nên giống ác quỷ địa ngục, "A!" tựa như dã thú gầm rú, đánh về phía Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc toàn thân bó chặc ptrong lồng khí màu hồng nhạt, đề phòng lão già sắp chết phản phác. Nhưng lại phát hiện hắn không xác định được phương hướng, tập trung tâm thần, muốn dùng tâm linh cảm ứng vị trí của lão quỷ, nhưng lại phát hiện Ngạ Tử Quỷ uốn éo như rắn, chạy xoay quanh, Nhạc Nhạc trong lòng run lên, "Du hồn bộ?"… loại bộ pháp này so với "Hoa gian vũ bộ" còn cao minh hơn nhiều, nghe nói là do môn chủ Quỷ Ngục Môn- Lục Vô Nhật sáng chế, có thể mê hoặc tâm thần, bộ pháp giết người. "Hoa gian vũ bộ" của Nhạc Nhạc chủ yếu dùng để chạy trốn, dùng vẻ đẹp để lừa gạt mỹ nữ là chính, hai loại có mục đích sử dụng hoàn toàn bất đồng
"Trái phía sau, phải phía trước, trước..." Nhạc Nhạc rõ ràng không cần biết hắn ở đâu, dù sao ngươi đã làm máu của ngươi không còn rơi ra nữa rồi, chỉ cần tập trung vào tâm hồn âm lãnh cừu hận của ngươi, còn sợ Du Hồn Bộ của ngươi sao!
Ngạ Tử Quỷ toàn thân đầy máu đen, thấy Nhạc Nhạc đứng yên bất động, không bị Du Hồn Bộ mê hoặc, lại rồi không nhẫn nại được, song chưởng đồng thời đánh mạnh vào sau lưng Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc nghe chưởng phong sau lưng xé gió tập kích phía sau, tính chuẩn thời cơ, phản thủ một kiếm, đón đỡ đòn đánh tới của Ngạ Tử Quỷ, song chưởng của Ngạ Tử Quỷ đã nhanh chóng chạm tới thân thể hắn, nhưng lại giác ngực lạnh lẽo, sau đó cảm giác mãnh liệt đau đớn truyền đến, lão không cam lòng hét lên một tiếng, tay trái nắm lấy thanh kiếm, thanh kiếm hung hăng đâm sâu vào trong ngực hắn, lão cố dồn chút khí lực còn sót lại, đánh một chưởng về phía Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc không có nhiều kinh nghiệm đánh nhau. không nghĩ tới người bị kiếm xuyên tim, sắp chết còn có thể phản đòn, một chưởng này thật tsự đánh vào hậu tâm hắn, may mà Ngạ Tử Quỷ chỉ còn lại một phần mười chân khí, nhưng Cửu U tử khí âm lãnh, vẫn chui vào thân thể hắn, "Kim tâm" kinh hoàng sau một lúc mới khôi phục bình thường, từ trong miệng ói ra một tia máu đen, Nhạc Nhạc cười khổ thu hồi Truy Tâm Kiếm, thầm mắng: "Vận khí tới ngang thắt lưng, tùy tiện đánh một trận đã bị thương, lại còn trúng độc chưởng, khó chịu lạnh như băng, nếu không phải kim tâm kim thân đã thành, nhẹ cũng khiến ta nằm trên giường mười tám ngày!"
Từ miệng nôn ra máu đen, thân thể có chút lay động đi tới chỗ Mộc phu nhân, nàng mặc dù nhìn không rõ lắm, nhưng biết Nhạc Nhạc bị thương, tiến lên đở lấy hắn nói: "Sắc mặt của ngươi không tốt, bị thương nặng sao?"
"Không có việc gì, đưa nàng trở về đã, sau đó trở lại khách điếm chữa thương! Đi thôi!" Nói xong, hắn ôm lấy Mộc phu nhân, phi thân tung bay lên trời, phóng qua trạch tường, đi trên nóc nhà, Mộc phu nhân chỉ nghe được tiếng gió vù vù bên tai, sợ quá căng căng ôm lấy Nhạc Nhạc, thân thể mềm mại hưởng dụng nhiệt độ cơ thể của Nhạc Nhạc, nàng chưa bao giờ thấy an toàn như vậy, trong lòng chưa bao giờ vui vẻ sảng khoái như vậy, chỉ cần tại ở trong ngực hắn, tựa hồ cả thế giới bên ngoài cũng không còn trọng yếu nữa, bởi vì hắn là thế giới với nàng.
Mộc tướng quân phủ sáng rực, kim giáp hộ vệ đi tới đi lui, hiển nhiên đều đang tìm kiếm Mộc phu nhân, Nhạc Nhạc ôm nàng, dừng ở trước cửa phủ, hộ vệ thủ vệ quát: " Tặc nhân to gan, còn không buông phu nhân!" Hai tên vừa cạnh lớn, vừa rút đao ở thắt lưng ra, vây quanh Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc sau khi bóp mạnh phấn đồn(cặp mông) của Mộc phu nhân, nói: "Này, nàng nếu còn không buông tay, bọn họ sẽ chém ta, khụ khụ..." Vết thương âm lãnh trong cơ thể Nhạc Nhạc lại vừa phát tác, đầu ong ong nhức nhối, thầm mắng: "Độc chưởng này thật tà môn, nếu biết khó chơi như thế, vừa rồi nên chữa thương trong rừng cây, vừa chạy ra đây, đầu óc đã mất kiểm soát rồi!
Phong mông Mộc phu nhân bị Nhạc Nhạc vỗ, nàng xấu hổ càng không ngẩn đâu lên, chợt nghe Nhạc Nhạc kịch liệt ho suyễn, vội vàng ngẩng nâng lên, quan tâm đích hỏi: "A, lại ho rồi, có chuyện gì sao?"
Nhạc Nhạc thầm nghĩ: "Nếu không khụ, nàng thật sự không ngẩng đầu lên, chặc, nữ nhân làm sao thế..." Còn chưa nói hết, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng kêu: "Còn không buông Mộc phu nhân!" Nhạc Nhạc thầm mắng: "Mẹ nó, mắt ngươi mù rồi à, không thấy nàng không buông ta sao?" Cố sức quay đầu lại, nhìn thấy ba người, người gầm lên chính là Hàn Thu, tay nàng ôm cứng một hắc y thiếu niên, thiếu niên kia cầm trong tay kỳ dị hổ xỉ đao, bên cạnh Hàn Thu còn có một người khác, đó là một tử y cô nương, Nhạc Nhạc ở tửu lâu từng gặp qua nàng một lần.
Nhạc Nhạc cười quái dị nhấc hai tay lên, ý bảo Hàn Thu nhìncẩn thận. "Hàn Thu cặp mắt dài của ngươi nhìn rõ chưa, ta một tay cầm kiếm, một tay chỉ lên trời, ta không thể có bàn tay thứ ba chứ? Bách Lý Hoan, quản cho tốt nữ nhân của ngươi, cẩn thận đầu lưỡi bị người khác cắt bỏ, sẽ không thể nói được nữa!"
Bách Lý Hoan lạnh lùng nói: "Trừ phi ta chết, bằng không ai cũng không thể thương tổn nữ nhân của ta!" Đột nhiên cười nói: "Vương huynh, sao lại chấp nhặt với nữ nhân, tiểu đệ hướng ngươi giải thích!"
Nhạc Nhạc lúc này mới cười nói: "Hắc hắc, vậy còn được! Chậc, tiểu tử ngươi có nữ nhân, cả nụ cười cũng nhiều thêm, mị lực của nữ nhân thật sự là không ít!"
Hàn Thu khó hiểu nhìn chằm chằm Mộc phu nhân, lại vừa quay đầu nhìn về phía Bách Lý Hoan, cuối cùng lại vừa trừng mắt nhìn Nhạc Nhạc, nói: "Các ngươi... Các ngươi....?"
Nhạc Nhạc thấy Mộc phu nhân buông lỏng đôi cánh tay đang ôm hắn, mới xoay người nói: "Để cho Mộc phu nhân chậm rãi giải thích đi, ta phải về khách điếm, nếu ngươi không phản đối!"
" Ngươi!..." Hàn Thu nổi giận, quay đầu lại nhìn thoáng qua Bách Lý Hoan, đành nén nhịn, thở hổn hển trừng mắt nhìn Nhạc Nhạc một chút, không hề phát ra tiếng.
Tử y cô nương rụt rè đứng ở bên cạnh Hàn Thu, thỉnh thoảng khóe mắt nhìn quét qua Nhạc Nhạc, cũng không dám trả lời, tâm tư lúc nào cũng đặt trên người Nhạc Nhạc, Vương Nhạc Nhạc thân thể loạng choạng, hướng khách điếm đi tới, Mộc phu nhân ở phía sau vội la lên: "Ta phái người đưa ngươi trở về!" Nhạc Nhạc cố sức xoay người, nói: "Không cần, ta có thể..." Trước mắt tối sầm, đầu chục mạnh xuống đất, còn chưa chấm đất, tử quang chợt lóe, ôm lấy rồi hắn: "Ngươi, ngươi không sao chớ!"
Nhạc Nhạc đang lo lắng bị hủy dung, thân thể nặng nề được một nữ thể ấm hương(ấp áp thơm) đỡ lấy, khi tâm thần buông lỏng, tâm linh cảm giác được thật nhiều quan tâm cùng nồng đậm ái ý của nàng, Nhạc Nhạc mê mang không rõ hỏi: "Nàng đã yêu ta?"
Tử sam cô nương thân thể mềm mại run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ ửng đỏ, Nhạc Nhạc dùng thanh âm rất nhỏ, ngoại trừ bọn họ hai người, người khác không hề nghe được, nàng đang muốn trả lời, nhưng lại phát hiện Nhạc Nhạc đã nhắm mắt lại, tự ngủ không phải ngủ, hai tay ôm chặc tấm thân mảnh mai của nàng, đầu vùi vào ngực nàng, nàng thấy tư thế này có chút mập mờ, nhưng cũng vui vì ôm hắn như vậy.
Hàn Thu nhìn hai người ôm lấy nhau, nhịn không được cả giận nói: "Không cần giả chết, chiếm tiện nghi sư muội ta!"
Mộc phu nhân muốn chạy tới xem có chuyện gì xảy ra, chỉ là trên thân gió lạnh thổi vù vù, chạy quá nhanh, quần áo sẽ bị gió thu thổi vào, sợ sẽ lộ thể, chỉ phải chậm rãi đi đến gần, lúc này từ nội phủ chạy ra hơn mười vị hộ vệ, dẫn đầu đúng là khôi ngô Triệu Long, cách thật xa đã hô: "Phu nhân, người không sao chớ, bọn tại hạ vô năng, trúng kế điệu hổ ly sơn của Điểu Tử Quỷ, khiến phu nhân sợ hãi, xin người trách phạt!" Mộc phu nhân xoay người nói với Triệu Long: "Các ngươi đứng lên trước đi, tặc nhân vừa rồi võ công lợi hại, lại giảo hoạt như thế, các ngươi cũng đã tận lực rồi, nhờ có Vương Nhạc Nhạc cứu ta, chỉ là hắn đã bị thương..." Nàng nhẹ nhàng đẩy Nhạc Nhạc vài cái, phát giác trên thân hắn lạnh như băng, vội vàng nói: "Hắn trúng độc chưởng giờ đã phát tác, mau đưa hắn về nội phủ trị thương, Phỉ Phỉ, giao hắn cho hộ vệ đi!"
Tử sam cô nương nhìn băng lượng kim giáp hộ vệ, lắc đầu nói: "Hay là ta ôm hắn vào!" Thanh âm tuy nhỏ, cũng rất kiên định. Hàn Thu vừa muốn phản đối, Bách Lý Hoan niết nhẹ tay nàng: "Thu, chẳng lẻ nàng nhìn không ra Phỉ Phỉ thích hắn sao? Không cần phá hỏng nhân duyên của người khác, còn nữa, Vương Nhạc Nhạc bình thường đối với người rất tốt, nhưng nếu chọc nữ nhân của hắn, hắn sẽ nổi điên. Nói thật nha, ta rất sợ hắn, nữ nhân bên người hắn cũng có thể vì hắn nổi điên, cho nên, nàng hay không cần lo cho chuyện của hắn, đặc biệt về chuyện nữ nhân."
" A, Hoan Hoan, vì cái gì chàng lại sợ hắn! Hắn chỉ là một tên công tử ca vừa hoa tâm lại vừa tham lam, hắn còn có thể dùng tà thuật, lần đầu tiên tại Vọng giang lâu nhìn thấy hắn, hắn cư nhiên dùng tà thuật đối phó Bá Vương Kiếm- Điền Thăng, làm hại Điền Thăng thiếu chút nữa tự sát... sau nửa chén trà, đã bắt cóc nữ nhân của Bảo Phương, hắn có rất nhiều tà môn à, nếu để cho sư phụ biết Phỉ Phỉ thích hắn, nhất định nổi giận!"
Bách Lý Hoan nghe thấy chuyện Nhạc Nhạc dùng tà thuật, cau mày, nói: "Bá Vương Kiếm- Điền Thăng? Chuyện ngày đó Nhạc Nhạc ở Vọng Giang Lâu chửi đùa Điền Thăng, đã truyền khắp chốn giang hồ, ta cũng nghe qua. Đúng là Nhạc Nhạc thật sự giết chết Điền Thăng, ta cũng hiểu được, bởi vì Yến Vô Song là nữ nhân của hắn, vì nữ nhân hắn chuyện gì đều cũng dám làm. Mấy hôm trước Vạn Lý Minh vì cái gì thảm bại, còn không phải là do mấy nữ nhân của Nhạc Nhạc cùng hắn nháo loạn sao, ngày đó ta đã ở trận, nhất chiêu Hắc Sắc mê vụ của Nhạc Nhạc, thật sự là rất khủng bố rồi.... Ôi, chúng ta nên đi thôi, dựa vào việc Nhạc Nhạc có thể từ trong tay Ngạ Tử Quỷ, cứu ra Mộc phu nhân hoàn hảo vô khuyết(không bị thương tổn), bổn sự này cũng không phải cao thủ bình thường có thể làm được. Hơn nữa, hắn lại đã từng cứu ta, cho nên nàng không thể..."
Hàn Thu cả kinh nói: "Nguyên lai hắn đã cứu chàng ôi, ân, ta sẽ không làm chàng khó xử, ta cái gì đều cũng nghe lời chàng!" Nàng vốn cao ngạo, bây giờ giống như một tiểu cừu hiền dịu, trái lại nũng nịu bên cạnh Bách Lý Hoan.
Bách Lý Hoan dở khóc dở cười, nguyên lai nói nửa ngày Nhạc Nhạc như thế nào không thể đụng được, Hàn Thu căn bản không sợ, không bằng một câu: "Hắn đã cứu ta!", bất quá trong lòng lại vô cùng ấm áp dễ chịu, từ sau nạn kiếp của Bách Lý gia, chưa bao giờ gặp được người đối với hắn quan tâm nghe lời như thế.
Nhạc Nhạc chỉ bị Cửu U chưởng âm độc xâm nhập kinh mạch, cũng không quá đáng ngại, chỉ là không có nữ nhân hợp thể chữa thương, chỉ phải dựa vào phương thức bình thường bức độc, sưu tập toàn bộ độc tố toàn thân, bắt chúng tập trung tại hạ âm, mặc dù không thể ép chúng tiết ra, nhưng nhiệt độ cơ thể đang chậm rãi khôi phục.
"Xảo Xảo tỷ, tỷ nói hắn chỉ bị thương nhẹ, như thế nào còn chưa tỉnh, cũng không tiếp thu chân khí trị liệu của người khác, thật sự là nội công kỳ quái!"
"Ta cũng không hiểu về võ công, lúc ấy hắn thay ta cản một chưởng, sau đó ói ra một cái ngụm máu tươi, lại cùng kia lão nhân mặt như quỷ kia đánh một trận, sắc mặt liền biến thanh vậy, hắn ôm... lấy ta chạy đi thật xa..."
Sư muội, trời sắp sáng, chúng ta trở về đi, đừng làm cho sư phụ sốt ruột! Hàn Thu nói.
" Sư tỷ, các người về trước đi ba, chỉ cần nói cho cha biết, ta ở chỗ Xảo Xảo tỷ, hắn sẽ không trách tỷ!"
Hai nha hoàn tiến đến, thi lễ với Mộc phu nhân, nói: "Phu nhân, thấy thuốc đã được mời đến."
" Truyền hắn vào!"
Lão y sinh râu mép hoa râm, đem rồi xem mạch hồi lâu, nhíu mày nói: "Bẩm báo phu nhân, hắn tuy có dấu hiệu trúng độc, nhưng mạch tượng vững vàng, chân khí đầy đủ, hơn nữa độc âm hàn đã ở dần dần hội tụ ở nơi nào đó, nhiệt độ cơ thể cũng đã hồi phục, theo tiểu nhân đoán, cũng không cần trị liệu! Mặc dù nhất thời không thể tỉnh, chỉ cần chờ thêm một lúc, chắc chắn sẽ tỉnh! Xin phu nhân không cần lo lắng!"
Mộc phu nhân nghe xong, an ủi nói: "Phỉ Phỉ, lần này muội không cần lo lắng nữa rồi!" Lại vừa nói với nha đầu: "Hảo hảo tạ ơn thầy thuốc, dẫn hắn xuống!"
"Sư muội, lần này có thể trở về rồi chứ! Thầy thuốc đều nói hắn không có việc gì rồi!" Hàn Thu lại vừa thúc giục.
"Tỷ cùng Bách Lý huynh về trước đi, ta đã nói phải ở chỗ này!" Phỉ Phỉ mặc dù giọng nói bình hoãn(chậm rãi), nhưng đã có dấu hiệu tức giận, chỉ tập trung nhìn Nhạc Nhạc, cũng không quay đầu lại.
Mộc phu nhân cũng nói: "Hàn Thu muội, để Phỉ Phỉ ở chỗ cùng ta, lần này đa tạ các ngươi đến giúp ta, thay ta cám ơn Đại sư huynh ngươi..."
" Được rồi, chúng ta về trước, Đại sư huynh, tỷ nói trước mặt hắn đi, ha hả, ta mặc kệ chuyện của các ngươi!"
Mộc phu nhân gật đầu cười khổ, để nha hoàn tiễn bọn hắn ra cửa.
Phủ đệ Tư Đồ thế gia.
Tư Đồ Nghiệp đang ôm mỹ thiếp ngủ rất thoải mái, một trận tiếng gõ cửa táo cửa rất gấp gáp vang lên, làm hắn bừng tỉnh, hắn xoay người ngồi ở mép giường gầm lên: "Chuyện gì, canh ba nửa đêm dám đánh thức ta!" Lão quản gia khóc lóc thảm thiết nói: "Lão gia, Tam thiếu gia bị người ta giết... Mau đến xem đi!"
Tư Đồ Nghiệp lổ tai "vù vù" choáng váng, cả quần áo cũng không kịp mặc, mở cửa nắm lấy áo tên quản gia, quát: "Ngươi vừa nói cái gì?" Quản gia bị hắn dọa, nơm nớp lo sợ run giọng nói: "Tam thiếu gia bị Thiếu chủ Vạn Lý Minh giết chết rồi, thi thể hiện đặt ở trong đại viện... Nhị thiếu gia đã ở..."
Tư Đồ Nghiệp ném hắn ra ngoài bậc thang, trong mắt phun ra hoa lửa, quát: "Đưa ta đi xem, Tinh nhi, Tinh nhi, hài tử thông minh như vậy sao lại chết, đi nhanh lên một chút, nhất định sẽ không chết, nếu phát hiện ngươi gạt ta, ta liền lột da ngươi..."
Trong đại viện, khung cảnh thật bi thảm, hộ vệ theo Tư Đồ Tinh đi ra ngoài, quỳ gối bên cạnh thi thể, Tư Đồ Tinh có hơn mười một tiểu thiếp, bò trên thân hắn, liều mạng khóc lớn, tiếng khóc truyền ra thật xa, chỉ là không dám nhìn tình cảnh thê thảm thất khiếu đổ máu của hắn, run run cầm lấy khăn tay lau mặt…
Tư Đồ Bằng đứng ở một bên, trên mặt lộ vẻ bi thương, huynh đệ ba người, hắn cùng lão Đại bất hòa, thậm chí có chút đố kị cừu, chỉ duy với lão tam Tư Đồ Tinh có chút cảm tình, bây giờ hắn đã chết, dù sao cũng là huynh đệ một thời gian dài, khóe mắt lưu chút tàn lệ, thấy Tư Đồ Nghiệp chạy tới, lớn tiếng khóc ròng: "Cha, Tam đệ... Ôi, người tới xem đi, chết thật hảo bi thảm!"
Tư Đồ Nghiệp đá văng đám thiếp thất chặn đường, bổ nhào vào Tư Đồ Tinh trước, thấy ánh mắt hắn vẫn trừng, còn chưa khép lại, trong tai, khóe mắt, lỗ mũi, trong miệng, đều có tử huyết tràn ra, chết vô cùng bi thảm, hắn chảy ra chút nước mắt, giúp con vuốt mắt, ngẩng đầu quát lớn làm đám hộ vệ run lẩy bẩy: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói rõ chi tiết cho ta, nếu như có lừa gạt, nhất định diệt thập tộc bọn ngươi!"
Hộ vệ một năm một mười đem sự tình trải qua nói một lần, bọn họ cũng không biết bên trong khuê phòng Kim Điệp phát sinh chuyện gì, chỉ phán đoán, hơn nữa vì muốn thoát tội, nhất trí cho rằng, là Mã Diệc Phổ giết Tư Đồ Tinh.
Bên này mới vừa nói xong, từ ngoài phủ truyền đến tiếng đánh nhau ồn ào, Mã Vạn Lý giận bừng bừng xông vào, hai mắt đỏ như máu tiến đến: "Tư Đồ Nghiệp, trả mạng cho ta!"
Tư Đồ Nghiệp quát: "Hỗn trướng, ngươi tới thật đúng lúc, ta cũng đang muốn đi tìm ngươi, nhìn Tinh nhi chết thật bi thảm!"
" Rõ ràng là Tư Đồ Tinh ra tay trước, sau đó Phổ nhân mới đá hắn, nếu Phổ nhân đá hắn trước, Phổ nhân sẽ không sẽ bị hắn đâm chết!" Người của Vạn Lý Minh đã nâng thi thể Mã Diệc Phổ lên, hắn tiếp tục nói: "Nhìn thì biết, trong lúc con ta không hề phòng bị, một kiếm xuyên tim, lại nhìn vẻ mặt Phổ nhân, kinh ngạc, khó hiểu, khuể nộ(tức giận)... Mấy ngày trước bởi vì Phổ nhân đánh Tư Đồ Tinh, ngươi đã phái người trách mắng ta, hôm nay nhất định là Tư Đồ tinh trả thù Phổ nhân, mới giết chết hắn, a~ ta chỉ có một đứa con a, Tư Đồ Nghiệp , ngươi còn muốn ta như thế nào?"
Tư Đồ Nghiệp nhìn thấy thi thể Mã Diệc Phổ, thay đổi thái độ, thầm nghĩ: "Chiếu theo tình thế trước mắt mà thấy, thật sự là Tinh nhi ra kiếm trước, sau đó mới bị Mã Diệc Phổ sắp chết phản phác, đá trúng hạ âm mà mất mạng, ôi, đại sự sau này, còn phải dựa vào lực lượng Vạn Lý Minh tại giang hồ, nên làm sao với hắn mới tốt đây?" Quay đầu thấy Tư Đồ Bằng ở bên cạnh, nói: "Bằng nhân a, ngươi nói việc này nên giải quyết như thế nào?"
Tư Đồ Bằng đã xem xét miệng vết thương trên thi thể Mã Diệc Phổ, quả thật giống như phỏng đoán của mọi, lại nghe Tư Đồ Nghiệp hỏi mình nên giải quyết ra sao, đệ nhất cần xét đến ích lợi của gia tộc, nói: "Bọn họ hai người chỉ là tranh đoạt nữ nhân, mà bây giờ đều cũng song song bị mất mạng, chúng ta hai nhà không thể vì thế mà tổn thương hòa khí, để cho người khác cười chê, ta thấy việc này hay là để càng ít người ngoài biết càng tốt, không bằng cứ như vậy coi như xong!"
Mã Vạn Lý quát: "Chẳng lẻ con ta chết, như vậy quên đi sao, ta chỉ có một đứa con, không để cho ta mạch đoạn tuyệt(mất người nối dõi) ngươi mới cao hứng sao?"
Tư Đồ Bằng nói: "Diệc Phổ huynh chết, ta cũng rất buồn, mọi chuyện đều do con ả Kim Điệp phu nhân dâm đãng kia gây ra, Mã minh chủ nếu tâm hận nan giải, không bằng giết nàng để tế Diệc Phổ huynh..."
Kim Điệp? Mã Vạn Lý cắn chặt môi, hàm răng nghiến lại: "Hừ, ta khẳng định không tha cho nàng, bất quá cái chết của Diệc Phổ cùng nàng không có quan hệ nhiều lắm, kinh phí tu phục Vạn Lý Minh tổng bộ còn chưa có đủ..."
Tư Đồ Bằng giật mình nói tiếp: "Ôi, chuyện này không thành vấn đề, cứ việc vào trướng phòng của ta lấy một trăm vạn lượng bạc, đại biểu lời xin lỗi của Tư Đồ gia, nơi này nói chuyện không tiện, có việc chúng ta nói chuyện riêng sau, ngươi trước dẫn thủ hạ trở về đi, chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm với ngươi."
Mã Vạn Lý bi thán một tiếng, ra lệnh thủ hạ, khiêng thi thể Mã Diệc Phổ rời đi, tập tễnh rời khỏi Tư Đồ thế gia, cúi đầu ai oán: "Hừ, Tư Đồ Nghiệp, Tư Đồ Bằng! Ta Mã Vạn Lý sẽ không để yên cho các ngươi, cứ chờ mà xem, cho các ngươi đẹp mặt!"
Tư Đồ Nghiệp chờ Mã Vạn Lý đi rồi, mới nói: "Bằng nhân, ngươi như thế nào bảo hắn ra tay với Kim Điệp phu nhân, trưởng huynh của Kim Điệp là Kim Thạch nắm giữ mười vạn trọng binh, cũng không phải dễ đối phó, hắn đối với Tư Đồ gia chúng ta có rất nhiều thành kiến, nếu động tới Kim Thạch, có lẽ rất khó giải quyết!"