Giang Tái Sơ chỉ cảm thấy cả người cứng đờ. Mặc cho nàng nhào vào trong lòng mình khóc òa lên, hắn vẫn không nhúc nhích.
“Thế nào lại là nàng?”
Hắn dường như bình tĩnh lại, ngước mắt lần nữa, nhìn về phía Bạc Cơ, sau đó buông nàng ra, tung người xuống ngựa, đi tới trước mặt Liên Tú, tức giận nói: “Hàn cô nương đâu?”
“Trước khi chúng tôi chạy tới Hàn cô nương đã bị bắt đi.” Liên Tú không dám ngẩng đầu, nặng nề nói, “Dọc đường đi gặp Bạc phu nhân chạy tới, mạt tướng liền tự ý mang nàng theo.”
“Ngươi nói nàng rơi vào trong trại địch rồi?” Giang Tái Sơ cắn răng, lặp lại lần nữa.
“Ngày hôm sau sau khi thành Trường Phong bị chiếm đóng, Nguyên Hạo Hành liền xuất quân, đến thành Trường Phong lập tức công thành. Đêm đó đội thị vệ hộ tống Hàn cô nương ra khỏi thành, trên đường bị chặn giết, toàn bộ đều chết trận. Hàn cô nương bị bắt đi…”
Chỉ cảm thấy máu nóng xông thẳng lên đầu, Giang Tái Sơ chẳng nói gì, ánh mắt đỏ ngầu. Hắn trở lại trước ngựa Ô Kim, đưa tay ôm Bạc Cơ, tự mình nhảy người lên ngựa.
Đang định thúc ngựa tiến về phía trước, hắn bỗng nhiên cảm thấy có người kéo đùi phải của mình.
Đang tức giận, Giang Tái Sơ cúi đầu thấy thân vệ Vô Ảnh.
Vô Ảnh đã bắt đầu đi theo hắn từ lúc khởi sự, tuy câm điếc nhưng võ nghệ cao cường, được Giang Tái Sơ vô cùng tín nhiệm.
Hắn không thể mở miệng, chỉ có thể dùng sức ôm chân Giang Tái Sơ nhưng không buông ra, trong ánh mắt tràn đầy khẩn cầu.
“Cút ngay!” Hắn thấp giọng quát.
Vô Ảnh dùng sức lắc lắc đầu, vươn tay ra dấu ở cổ họng một cái.
Giang Tái Sơ giận dữ, đùi phải quét qua, lập tức đá vào ngực hắn.
Cú đá này dùng rất nhiều lực đạo!
Vô Ảnh không chịu nổi lực lớn như vậy, miệng phun ra một ngụm máu tươi nhưng vẫn ôm chặt Giang Tái Sơ không nhúc nhích.
Liên Tú và các kỵ binh đều quỳ xuống, vẻ mặt kinh hãi, đồng thanh nói: “Tướng quân, không thể quay lại!”
Mấy giọt máu tươi bắn tung tóe trên mặt dần dần nguội lạnh, Giang Tái Sơ rốt cuộc cũng tỉnh táo trở lại. Sự thô bạo kia từ từ được trút bỏ, hắn khàn giọng: “Buông ra.”
Sắc mặt Vô Ảnh cực kỳ tái nhợt. Hắn vẫn quật cường ngẩng đầu nhìn Giang Tái Sơ, tựa như đang đợi một sự chấp thuận.
Giang Tái Sơ nắm chặt bội kiếm Lịch Khoan bên hông. Trong màn mưa phùn mờ mịt, hắn ngửa đầu cười vang.
Sự đời của hắn, vì sao lại gian nan như vậy?
Hắn thầm nghĩ lúc từ chức về ở ẩn, đợi đến lúc hắn gặp được Hàn Duy Tang, kết quả của việc một lòng chờ đợi nàng là cả thân thể đầy thương tích;
Nay giữa lúc loạn lạc, hắn gặp lại cô gái lừa hắn ngày đó nhưng vẫn quyết ý giữ nàng lại bên người, trời xui đất khiến thế nào nàng lại bị bắt đi, sống chết không rõ.
Nếu hắn và nàng thật sự không có duyên phận, vì sao còn gặp lại?!
Nếu có duyên, vì sao lần nào cũng bỏ lỡ nhau như vậy?!
Tiếng cười dần dần dừng lại, đằng trước bỗng nhiên có ngựa phi nhanh tới: “Thượng tướng quân! Cầu phao đã hoàn thành! Có thể qua sông rồi!”
Giang Tái Sơ thẳng lưng, nhìn cảnh đêm mờ mịt phía trước, trong lòng hiểu được, đây là thời cơ tốt nhất để qua sông. Hắn nên thừa dịp Nguyên Hạo Hành dẫn đại quân đến thành Trường Phong mà toàn lực hành quân về phía trước, tiến thẳng đến kinh đô.
Nhưng… lại bỏ nàng ở phía sau sao?
Nếu như chờ thêm một chút… Nguyên Hạo Hành nếu bắt giữ nàng, tất nhiên sẽ trao đổi bằng việc hắn rút quân về, chỉ sợ người đưa tin sẽ đến ngay lập tức.
Cả đời này, hắn luôn phải lựa chọn khó cả đôi đường, lại cảm thấy chưa bao giờ khốn khổ như vậy.
Nước mưa theo thái dương chảy xuống cằm… Hắn chỉ thấy đầu như muốn nổ tung, đắn đo suy tính vô cùng chật vật. Mãi cho đến khi Vô Ảnh quỳ xuống, kéo trường bào của hắn, quay về hướng bắc, ra dấu một chút.
Hắn đầu tiên là hờ hững nhìn.
Đột nhiên hiểu ra!
Giang Tái Sơ siết cương ngựa, truyền lệnh cho quan quân: “Lập tức qua sông, ai chậm trễ chém ngay!”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Giang Tái Sơ cúi người, kéo Vô Ảnh đứng lên, khẽ nói: “May mà ngươi nhắc nhở ta.”
Trên hàm răng trắng của Vô Ảnh thượng vẫn còn máu tươi, vô cùng đáng sợ, nhưng hắn chỉ cười thật thà một cái.
Hiện giờ Nguyên Hạo Hành tìm tới, tuy không khỏi quá mức bị động, nhưng hắn có thể nhanh chóng tiến quân thần tốc, tiến thẳng đến hoàng thành, lấy toàn bộ triều đình Đại Tấn uy hiếp Nguyên Hạo Hành, đổi lấy Hàn Duy Tang.
Đây cũng là lựa chọn tốt nhất của hắn…
Thời gian tranh giành với Nguyên Hạo Hành không cho hắn cơ hội kéo dài!
Mưa như sóng tràn bờ trên chiếc cầu phao vừa dựng xong, thuyền dân điều động cũng đã bố trí bên bờ, binh mã ồ ạt lại ngay ngắn có thứ tự. Tiểu đoàn tiên phong đã vượt qua sông, bờ bên kia liền tiếp ứng, đồng thời để đề phòng kẻ địch đánh bất ngờ, Liên Tú mang theo thân binh giám sát cạnh cầu. Chợt hắn nhớ ra cái gì đó, khẽ hỏi: “Cảnh tướng quân bên kia còn chưa có tin tức sao?”
Thân binh lắc đầu nói: “Còn chưa có.”
Hắn giương mắt nhìn về phía chủ trướng, người này xưa nay dũng cảm quả quyết, trong mắt lại toát ra vẻ phức tạp khó hiểu.
Giang Tái Sơ sau khi trở lại doanh trướng thì không hề đề cập đến chuyện vừa rồi, nét mặt như cũ. Đại quân đang qua sông, hắn vẫn lẳng lặng nhìn địa đồ, đầu ngón tay dừng dưới kinh thành, làm như đang cố gắng suy nghĩ điều gì.
Bạc Cơ nhẹ nhàng bước vào, hắn cũng không ngẩng đầu, chỉ nói: “Đoạn đường này hành quân cấp tốc tới kinh thành, không biết sẽ có bao nhiêu trận đánh ác liệt, ta sẽ đưa nàng về một chỗ dừng chân lân cận, kết thúc chiến sự sẽ đưa nàng về phủ Thanh Châu.”
Bạc Cơ lại làm như không nghe thấy, chỉ đi đến bên cạnh Giang Tái Sơ, quỳ xuống: “Tướng quân, chàng mang theo ta đi.”
Từ góc độ nàng nhìn lên, cằm hắn cứng rắn vững vàng, ánh mắt cũng chỉ dừng trên bàn, không hề có chút quyến luyến gì trên người nàng. Hắn chỉ nói, “Đừng hồ đồ.”
“Chàng mang theo nàng ta không phải là hồ đồ sao?” Bạc Cơ đưa tay giữ trường bào của hắn, nhẹ giọng nói, “Tướng quân, trước đây… chàng không phải như vậy.”
Hắn rốt cuộc cũng cúi người, kéo nàng đứng dậy, thản nhiên nói: “Ta không muốn nói như vậy, nhưng phải nói rất nhiều lần, A Man, nàng biết.”
Ánh mắt hắn lạnh lẽo xa lạ, Bạc Cơ nhớ rõ vừa rồi trùm mũ lên đầu, khi nàng chậm rãi đến gần gắn, hắn ở trên ngựa nhìn nàng, con ngươi lấp lánh vô cùng vui sướng… Theo đầu ngón tay tê dại, nàng ngẩng đầu lên nhìn nam nhân trẻ tuổi này, nói khẽ: “Nhưng chàng không hỏi một tiếng, thế nào lại là ta tới đây sao? Dọc đường đi có từng gặp nguy hiểm không?”
Giang Tái Sơ nhíu mày, giọng nói trở nên lãnh đạm: “Nàng ở đây là tốt rồi.”
“Ngày đó ta bị Cảnh tướng quân đưa ra khỏi thành, là ta một lòng muốn gặp chàng, liền phân phó thị vệ đổi hướng, không nghĩ rằng sẽ gặp quân địch. Toàn bộ thị vệ chết trận, ta thiếu chút nữa bị người ta làm nhục, là Hàn Duy Tang đã cứu ta.” Bạc Cơ nhìn chằm chằm Giang Tái Sơ, “Nhưng chàng có biết nàng ta ở cùng với ai không?”
Giang Tái Sơ giật mình, “Ai?”
“Là một người trẻ tuổi rất đẹp, ta nghe nàng ta gọi hắn là Nguyên đại nhân.” Bạc Cơ gợi lên ý cười, ánh mắt thù hằn, “Ta không muốn được nàng ta cứu… Ta thà rằng đã chết ở đó! Vì khi nàng cứu ta, nàng còn nói với ta……”
Nàng rõ ràng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo tập trung trên người nam nhân này càng ngày càng nặng, ánh mắt từng ôn nhu nhìn nàng cũng trở nên đáng sợ, tựa như có áp lực vô hình đè nén người mình, nhưng nàng lại không nói thêm gì nữa.
“Nàng nói, nàng ta ở chung với Nguyên Hạo Hành?”
“Ta… ta không biết có phải là Nguyên Hạo Hành hay không, nhưng nàng ta gọi hắn là Nguyên đại nhân, hình như rất thân thiết… còn… xin hắn thả ta ra.”
“A Man, ta có thể dễ dàng tha thứ rất nhiều chuyện, chỉ có chuyện của nàng ta…” Khóe môi hắn nâng lên, hắn lạnh lùng nói, “Nàng tốt nhất đừng gạt ta.”
Bạc Cơ sợ hãi quỳ xuống, nằm rạp người nói, “Ta… ta không dám gạt tướng quân.”
“Chuyện này ta vẫn chưa nói với tướng quân bọn họ, bởi vì… bởi vì… Hàn Duy Tang nói với ta những lời này, ta không dám nói.”
Giang Tái Sơ thoáng cúi đầu, nhìn chiếc gáy trắng nõn của nàng, khẽ nói: “Nàng nói đi.”
“Ta nghe thấy bọn họ đang nói cái gì Thục, cháu trai gì đó… Sau đó vị Nguyên đại nhân kia bảo nàng ta yên tâm. Hàn Duy Tang nói với Nguyên đại nhân, nói nàng ta nợ chàng rất nhiều, liền xin hắn thả ta ra, xem như… trả lại nhân tình cho chàng.”
Nói tới đây, nàng lặng lẽ ngẩng đầu lên, nhìn trộm sắc mặt của Giang Tái Sơ, lại thấy nét mặt tuấn mỹ của hắn thu hồi vẻ giận dữ, nhưng lại không có cảm xúc gì. Trong lúc tim đập mạnh và loạn nhịp, hắn chỉ hỏi: “Nàng ta còn nói cái gì?”
Lúc này trong lòng Bạc Cơ hỗn loạn như cháo nóng, bỗng nhiên nhớ tới lời người nọ nói với nàng trên đường đi: “Nếu ngươi muốn lấy được tim của hắn, cứ nghe lời ta nói, nói thế này với Thượng tướng quân…”
Khi đó bản thân nàng còn hỏi: “Nhưng thế này là lừa Thượng tướng quân, ngài ấy phát hiện thì làm sao bây giờ?”
“Chuyện của Hàn Duy Tang, hắn sẽ đánh mất chừng mực, ta sẽ làm cho hắn tin.”
……
Bây giờ nói ra chuyện này, nàng lại bắt đầu cảm thấy sợ hãi, không dám nói thêm gì nữa.
“Ta hỏi nàng, nàng ta còn nói cái gì?” Phía trên truyền đến âm thanh lạnh thấu xương.
Nàng sợ run cả người, chỉ có thể cố lấy dũng khí, bắt chước ngữ khí của Hàn Duy Tang ngày đó:
“Ngươi từng thấy vết thương sau lưng hắn chưa? Biết đó là do thế nào mà có không? Ngươi biết hắn vì sao phải phản nghịch Tấn triều không?”
“Ngươi có biết hắn từng cầu hôn ta, cuối cùng, là ta không muốn gả cho hắn không?”
“Ngươi có biết hắn vì cứu ta, ngay cả tính mạng đều không cần không?”
“Ngươi cảm thấy ta đang tranh giành với ngươi? Nhưng ngươi có gì tốt để ta phải giành giật?”
……
Trong chủ trướng cứ yên lặng như vậy, nhưng bầu không khí lúc đó rõ ràng như có mạch nước ngầm chảy cuồn cuộn. Bạc Cơ không rõ đó là cái gì, lúc này nàng chỉ quỳ, trong đầu chỉ có một ý niệm… Nàng tuyệt đối không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt của người kia.
“Nàng tin lời nàng ta nói sao?” Giang Tái Sơ đột nhiên mở miệng, giọng nói cực kỳ lãnh đạm bình tĩnh, giống như đang nói chuyện người ngoài.
Bạc Cơ khó có thể kiềm chế mà bắt đầu run rẩy. Nàng vẫn nằm rạp người như cũ, cuộn mình lại, nói đứt quãng: “Ta… ta… tất nhiên là không tin .”
Nam nhân thoáng nở nụ cười, cũng không ừ hử gì cả.
Ánh nến trên bàn lay động, thị vệ vén màn tiến vào, đưa một phong thư: “Đất Thục cấp báo.” rồi lặng lẽ lui ra.
Giang Tái Sơ ngăn chặn nỗi buồn đang cuộn trào trong lồng ngực, mở mật báo dưới ánh nến, bên trên chỉ có một câu:
Hàn Đông Lan bị cướp.
Rầm một tiếng.
Bạc Cơ run bần bật ngẩng đầu, đã thấy bàn bị đánh nát. Hắn không còn là người làm việc gì cũng giữ được sự thoải mái nhẹ nhàng, không còn là nam nhân trẻ tuổi xử sự tao nhã nữa, thay vào đó là nét mặt đáng sợ khiến người ta kinh hãi.
Giận dữ, lại bi thương.
Bình tĩnh, lại cuộn trào mãnh liệt.
Hắn đạp đống lộn xộn trên mặt đất, lập tức đi ra ngoài doanh trướng, xoay người nhảy lên ngựa Ô Kim, chạy tới bờ sông.
Quan Ninh quân đã vượt qua gần một nửa, gió sông ẩm ướt phất lên trên mặt, hắn nhìn về phía sông, bỗng nhiên mở miệng nói: “Nàng lại lừa ta.”
Vô Ảnh phía sau từ từ thúc ngựa lại gần, chỉ cách hắn một trượng, vẻ mặt phức tạp nhìn vị thống soái trẻ tuổi.
“Van xin Nguyên Hạo Hành cứu A Trang, bây giờ nàng cầm cái gì để đổi?” Giang Tái Sơ dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa mi tâm, che giấu nỗi thất vọng, “Trên đời này, chắc là cũng chỉ có một mình ta… cứ như vậy… năm lần bảy lượt tha thứ cho nàng.”
Vô Ảnh im lặng không lên tiếng, cũng không biết có nghe thấy hay không.
Mắt phượng Giang Tái Sơ khẽ rũ xuống. Hắn chưa bao giờ để lộ vẻ yếu đuối và do dự như vậy với người ngoài. Hắn nhìn nước sông chảy ồ ạt không ngừng, khóe môi hiện lên ý cười lạnh lẽo: Hàn Duy Tang, trong lòng nàng có từng nghĩ tới, ta chẳng qua chỉ là một người bình thường, không thể chịu nổi… chịu nổi sự phản bội hết lần này đến lần khác như vậy.
Tác giả có lời muốn nói: Toàn chương “Người xưa” hoàn.
Tiếp theo sẽ là hồi ức, trong hồi ức sẽ viết vì sao đôi vợ chồng son muội tử và Tiểu Giang ngọt ngào hạnh phúc lại trở nên như vầy.
Giang Tái Sơ chỉ cảm thấy cả người cứng đờ. Mặc cho nàng nhào vào trong lòng mình khóc òa lên, hắn vẫn không nhúc nhích.
“Thế nào lại là nàng?”
Hắn dường như bình tĩnh lại, ngước mắt lần nữa, nhìn về phía Bạc Cơ, sau đó buông nàng ra, tung người xuống ngựa, đi tới trước mặt Liên Tú, tức giận nói: “Hàn cô nương đâu?”
“Trước khi chúng tôi chạy tới Hàn cô nương đã bị bắt đi.” Liên Tú không dám ngẩng đầu, nặng nề nói, “Dọc đường đi gặp Bạc phu nhân chạy tới, mạt tướng liền tự ý mang nàng theo.”
“Ngươi nói nàng rơi vào trong trại địch rồi?” Giang Tái Sơ cắn răng, lặp lại lần nữa.
“Ngày hôm sau sau khi thành Trường Phong bị chiếm đóng, Nguyên Hạo Hành liền xuất quân, đến thành Trường Phong lập tức công thành. Đêm đó đội thị vệ hộ tống Hàn cô nương ra khỏi thành, trên đường bị chặn giết, toàn bộ đều chết trận. Hàn cô nương bị bắt đi…”
Chỉ cảm thấy máu nóng xông thẳng lên đầu, Giang Tái Sơ chẳng nói gì, ánh mắt đỏ ngầu. Hắn trở lại trước ngựa Ô Kim, đưa tay ôm Bạc Cơ, tự mình nhảy người lên ngựa.
Đang định thúc ngựa tiến về phía trước, hắn bỗng nhiên cảm thấy có người kéo đùi phải của mình.
Đang tức giận, Giang Tái Sơ cúi đầu thấy thân vệ Vô Ảnh.
Vô Ảnh đã bắt đầu đi theo hắn từ lúc khởi sự, tuy câm điếc nhưng võ nghệ cao cường, được Giang Tái Sơ vô cùng tín nhiệm.
Hắn không thể mở miệng, chỉ có thể dùng sức ôm chân Giang Tái Sơ nhưng không buông ra, trong ánh mắt tràn đầy khẩn cầu.
“Cút ngay!” Hắn thấp giọng quát.
Vô Ảnh dùng sức lắc lắc đầu, vươn tay ra dấu ở cổ họng một cái.
Giang Tái Sơ giận dữ, đùi phải quét qua, lập tức đá vào ngực hắn.
Cú đá này dùng rất nhiều lực đạo!
Vô Ảnh không chịu nổi lực lớn như vậy, miệng phun ra một ngụm máu tươi nhưng vẫn ôm chặt Giang Tái Sơ không nhúc nhích.
Liên Tú và các kỵ binh đều quỳ xuống, vẻ mặt kinh hãi, đồng thanh nói: “Tướng quân, không thể quay lại!”
Mấy giọt máu tươi bắn tung tóe trên mặt dần dần nguội lạnh, Giang Tái Sơ rốt cuộc cũng tỉnh táo trở lại. Sự thô bạo kia từ từ được trút bỏ, hắn khàn giọng: “Buông ra.”
Sắc mặt Vô Ảnh cực kỳ tái nhợt. Hắn vẫn quật cường ngẩng đầu nhìn Giang Tái Sơ, tựa như đang đợi một sự chấp thuận.
Giang Tái Sơ nắm chặt bội kiếm Lịch Khoan bên hông. Trong màn mưa phùn mờ mịt, hắn ngửa đầu cười vang.
Sự đời của hắn, vì sao lại gian nan như vậy?
Hắn thầm nghĩ lúc từ chức về ở ẩn, đợi đến lúc hắn gặp được Hàn Duy Tang, kết quả của việc một lòng chờ đợi nàng là cả thân thể đầy thương tích;
Nay giữa lúc loạn lạc, hắn gặp lại cô gái lừa hắn ngày đó nhưng vẫn quyết ý giữ nàng lại bên người, trời xui đất khiến thế nào nàng lại bị bắt đi, sống chết không rõ.
Nếu hắn và nàng thật sự không có duyên phận, vì sao còn gặp lại?!
Nếu có duyên, vì sao lần nào cũng bỏ lỡ nhau như vậy?!
Tiếng cười dần dần dừng lại, đằng trước bỗng nhiên có ngựa phi nhanh tới: “Thượng tướng quân! Cầu phao đã hoàn thành! Có thể qua sông rồi!”
Giang Tái Sơ thẳng lưng, nhìn cảnh đêm mờ mịt phía trước, trong lòng hiểu được, đây là thời cơ tốt nhất để qua sông. Hắn nên thừa dịp Nguyên Hạo Hành dẫn đại quân đến thành Trường Phong mà toàn lực hành quân về phía trước, tiến thẳng đến kinh đô.
Nhưng… lại bỏ nàng ở phía sau sao?
Nếu như chờ thêm một chút… Nguyên Hạo Hành nếu bắt giữ nàng, tất nhiên sẽ trao đổi bằng việc hắn rút quân về, chỉ sợ người đưa tin sẽ đến ngay lập tức.
Cả đời này, hắn luôn phải lựa chọn khó cả đôi đường, lại cảm thấy chưa bao giờ khốn khổ như vậy.
Nước mưa theo thái dương chảy xuống cằm… Hắn chỉ thấy đầu như muốn nổ tung, đắn đo suy tính vô cùng chật vật. Mãi cho đến khi Vô Ảnh quỳ xuống, kéo trường bào của hắn, quay về hướng bắc, ra dấu một chút.
Hắn đầu tiên là hờ hững nhìn.
Đột nhiên hiểu ra!
Giang Tái Sơ siết cương ngựa, truyền lệnh cho quan quân: “Lập tức qua sông, ai chậm trễ chém ngay!”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Giang Tái Sơ cúi người, kéo Vô Ảnh đứng lên, khẽ nói: “May mà ngươi nhắc nhở ta.”
Trên hàm răng trắng của Vô Ảnh thượng vẫn còn máu tươi, vô cùng đáng sợ, nhưng hắn chỉ cười thật thà một cái.
Hiện giờ Nguyên Hạo Hành tìm tới, tuy không khỏi quá mức bị động, nhưng hắn có thể nhanh chóng tiến quân thần tốc, tiến thẳng đến hoàng thành, lấy toàn bộ triều đình Đại Tấn uy hiếp Nguyên Hạo Hành, đổi lấy Hàn Duy Tang.
Đây cũng là lựa chọn tốt nhất của hắn…
Thời gian tranh giành với Nguyên Hạo Hành không cho hắn cơ hội kéo dài!
Mưa như sóng tràn bờ trên chiếc cầu phao vừa dựng xong, thuyền dân điều động cũng đã bố trí bên bờ, binh mã ồ ạt lại ngay ngắn có thứ tự. Tiểu đoàn tiên phong đã vượt qua sông, bờ bên kia liền tiếp ứng, đồng thời để đề phòng kẻ địch đánh bất ngờ, Liên Tú mang theo thân binh giám sát cạnh cầu. Chợt hắn nhớ ra cái gì đó, khẽ hỏi: “Cảnh tướng quân bên kia còn chưa có tin tức sao?”
Thân binh lắc đầu nói: “Còn chưa có.”
Hắn giương mắt nhìn về phía chủ trướng, người này xưa nay dũng cảm quả quyết, trong mắt lại toát ra vẻ phức tạp khó hiểu.
Giang Tái Sơ sau khi trở lại doanh trướng thì không hề đề cập đến chuyện vừa rồi, nét mặt như cũ. Đại quân đang qua sông, hắn vẫn lẳng lặng nhìn địa đồ, đầu ngón tay dừng dưới kinh thành, làm như đang cố gắng suy nghĩ điều gì.
Bạc Cơ nhẹ nhàng bước vào, hắn cũng không ngẩng đầu, chỉ nói: “Đoạn đường này hành quân cấp tốc tới kinh thành, không biết sẽ có bao nhiêu trận đánh ác liệt, ta sẽ đưa nàng về một chỗ dừng chân lân cận, kết thúc chiến sự sẽ đưa nàng về phủ Thanh Châu.”
Bạc Cơ lại làm như không nghe thấy, chỉ đi đến bên cạnh Giang Tái Sơ, quỳ xuống: “Tướng quân, chàng mang theo ta đi.”
Từ góc độ nàng nhìn lên, cằm hắn cứng rắn vững vàng, ánh mắt cũng chỉ dừng trên bàn, không hề có chút quyến luyến gì trên người nàng. Hắn chỉ nói, “Đừng hồ đồ.”
“Chàng mang theo nàng ta không phải là hồ đồ sao?” Bạc Cơ đưa tay giữ trường bào của hắn, nhẹ giọng nói, “Tướng quân, trước đây… chàng không phải như vậy.”
Hắn rốt cuộc cũng cúi người, kéo nàng đứng dậy, thản nhiên nói: “Ta không muốn nói như vậy, nhưng phải nói rất nhiều lần, A Man, nàng biết.”
Ánh mắt hắn lạnh lẽo xa lạ, Bạc Cơ nhớ rõ vừa rồi trùm mũ lên đầu, khi nàng chậm rãi đến gần gắn, hắn ở trên ngựa nhìn nàng, con ngươi lấp lánh vô cùng vui sướng… Theo đầu ngón tay tê dại, nàng ngẩng đầu lên nhìn nam nhân trẻ tuổi này, nói khẽ: “Nhưng chàng không hỏi một tiếng, thế nào lại là ta tới đây sao? Dọc đường đi có từng gặp nguy hiểm không?”
Giang Tái Sơ nhíu mày, giọng nói trở nên lãnh đạm: “Nàng ở đây là tốt rồi.”
“Ngày đó ta bị Cảnh tướng quân đưa ra khỏi thành, là ta một lòng muốn gặp chàng, liền phân phó thị vệ đổi hướng, không nghĩ rằng sẽ gặp quân địch. Toàn bộ thị vệ chết trận, ta thiếu chút nữa bị người ta làm nhục, là Hàn Duy Tang đã cứu ta.” Bạc Cơ nhìn chằm chằm Giang Tái Sơ, “Nhưng chàng có biết nàng ta ở cùng với ai không?”
Giang Tái Sơ giật mình, “Ai?”
“Là một người trẻ tuổi rất đẹp, ta nghe nàng ta gọi hắn là Nguyên đại nhân.” Bạc Cơ gợi lên ý cười, ánh mắt thù hằn, “Ta không muốn được nàng ta cứu… Ta thà rằng đã chết ở đó! Vì khi nàng cứu ta, nàng còn nói với ta……”
Nàng rõ ràng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo tập trung trên người nam nhân này càng ngày càng nặng, ánh mắt từng ôn nhu nhìn nàng cũng trở nên đáng sợ, tựa như có áp lực vô hình đè nén người mình, nhưng nàng lại không nói thêm gì nữa.
“Nàng nói, nàng ta ở chung với Nguyên Hạo Hành?”
“Ta… ta không biết có phải là Nguyên Hạo Hành hay không, nhưng nàng ta gọi hắn là Nguyên đại nhân, hình như rất thân thiết… còn… xin hắn thả ta ra.”
“A Man, ta có thể dễ dàng tha thứ rất nhiều chuyện, chỉ có chuyện của nàng ta…” Khóe môi hắn nâng lên, hắn lạnh lùng nói, “Nàng tốt nhất đừng gạt ta.”
Bạc Cơ sợ hãi quỳ xuống, nằm rạp người nói, “Ta… ta không dám gạt tướng quân.”
“Chuyện này ta vẫn chưa nói với tướng quân bọn họ, bởi vì… bởi vì… Hàn Duy Tang nói với ta những lời này, ta không dám nói.”
Giang Tái Sơ thoáng cúi đầu, nhìn chiếc gáy trắng nõn của nàng, khẽ nói: “Nàng nói đi.”
“Ta nghe thấy bọn họ đang nói cái gì Thục, cháu trai gì đó… Sau đó vị Nguyên đại nhân kia bảo nàng ta yên tâm. Hàn Duy Tang nói với Nguyên đại nhân, nói nàng ta nợ chàng rất nhiều, liền xin hắn thả ta ra, xem như… trả lại nhân tình cho chàng.”
Nói tới đây, nàng lặng lẽ ngẩng đầu lên, nhìn trộm sắc mặt của Giang Tái Sơ, lại thấy nét mặt tuấn mỹ của hắn thu hồi vẻ giận dữ, nhưng lại không có cảm xúc gì. Trong lúc tim đập mạnh và loạn nhịp, hắn chỉ hỏi: “Nàng ta còn nói cái gì?”
Lúc này trong lòng Bạc Cơ hỗn loạn như cháo nóng, bỗng nhiên nhớ tới lời người nọ nói với nàng trên đường đi: “Nếu ngươi muốn lấy được tim của hắn, cứ nghe lời ta nói, nói thế này với Thượng tướng quân…”
Khi đó bản thân nàng còn hỏi: “Nhưng thế này là lừa Thượng tướng quân, ngài ấy phát hiện thì làm sao bây giờ?”
“Chuyện của Hàn Duy Tang, hắn sẽ đánh mất chừng mực, ta sẽ làm cho hắn tin.”
……
Bây giờ nói ra chuyện này, nàng lại bắt đầu cảm thấy sợ hãi, không dám nói thêm gì nữa.
“Ta hỏi nàng, nàng ta còn nói cái gì?” Phía trên truyền đến âm thanh lạnh thấu xương.
Nàng sợ run cả người, chỉ có thể cố lấy dũng khí, bắt chước ngữ khí của Hàn Duy Tang ngày đó:
“Ngươi từng thấy vết thương sau lưng hắn chưa? Biết đó là do thế nào mà có không? Ngươi biết hắn vì sao phải phản nghịch Tấn triều không?”
“Ngươi có biết hắn từng cầu hôn ta, cuối cùng, là ta không muốn gả cho hắn không?”
“Ngươi có biết hắn vì cứu ta, ngay cả tính mạng đều không cần không?”
“Ngươi cảm thấy ta đang tranh giành với ngươi? Nhưng ngươi có gì tốt để ta phải giành giật?”
……
Trong chủ trướng cứ yên lặng như vậy, nhưng bầu không khí lúc đó rõ ràng như có mạch nước ngầm chảy cuồn cuộn. Bạc Cơ không rõ đó là cái gì, lúc này nàng chỉ quỳ, trong đầu chỉ có một ý niệm… Nàng tuyệt đối không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt của người kia.
“Nàng tin lời nàng ta nói sao?” Giang Tái Sơ đột nhiên mở miệng, giọng nói cực kỳ lãnh đạm bình tĩnh, giống như đang nói chuyện người ngoài.
Bạc Cơ khó có thể kiềm chế mà bắt đầu run rẩy. Nàng vẫn nằm rạp người như cũ, cuộn mình lại, nói đứt quãng: “Ta… ta… tất nhiên là không tin .”
Nam nhân thoáng nở nụ cười, cũng không ừ hử gì cả.
Ánh nến trên bàn lay động, thị vệ vén màn tiến vào, đưa một phong thư: “Đất Thục cấp báo.” rồi lặng lẽ lui ra.
Giang Tái Sơ ngăn chặn nỗi buồn đang cuộn trào trong lồng ngực, mở mật báo dưới ánh nến, bên trên chỉ có một câu:
Hàn Đông Lan bị cướp.
Rầm một tiếng.
Bạc Cơ run bần bật ngẩng đầu, đã thấy bàn bị đánh nát. Hắn không còn là người làm việc gì cũng giữ được sự thoải mái nhẹ nhàng, không còn là nam nhân trẻ tuổi xử sự tao nhã nữa, thay vào đó là nét mặt đáng sợ khiến người ta kinh hãi.
Giận dữ, lại bi thương.
Bình tĩnh, lại cuộn trào mãnh liệt.
Hắn đạp đống lộn xộn trên mặt đất, lập tức đi ra ngoài doanh trướng, xoay người nhảy lên ngựa Ô Kim, chạy tới bờ sông.
Quan Ninh quân đã vượt qua gần một nửa, gió sông ẩm ướt phất lên trên mặt, hắn nhìn về phía sông, bỗng nhiên mở miệng nói: “Nàng lại lừa ta.”
Vô Ảnh phía sau từ từ thúc ngựa lại gần, chỉ cách hắn một trượng, vẻ mặt phức tạp nhìn vị thống soái trẻ tuổi.
“Van xin Nguyên Hạo Hành cứu A Trang, bây giờ nàng cầm cái gì để đổi?” Giang Tái Sơ dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa mi tâm, che giấu nỗi thất vọng, “Trên đời này, chắc là cũng chỉ có một mình ta… cứ như vậy… năm lần bảy lượt tha thứ cho nàng.”
Vô Ảnh im lặng không lên tiếng, cũng không biết có nghe thấy hay không.
Mắt phượng Giang Tái Sơ khẽ rũ xuống. Hắn chưa bao giờ để lộ vẻ yếu đuối và do dự như vậy với người ngoài. Hắn nhìn nước sông chảy ồ ạt không ngừng, khóe môi hiện lên ý cười lạnh lẽo: Hàn Duy Tang, trong lòng nàng có từng nghĩ tới, ta chẳng qua chỉ là một người bình thường, không thể chịu nổi… chịu nổi sự phản bội hết lần này đến lần khác như vậy.
Tác giả có lời muốn nói: Toàn chương “Người xưa” hoàn.
Tiếp theo sẽ là hồi ức, trong hồi ức sẽ viết vì sao đôi vợ chồng son muội tử và Tiểu Giang ngọt ngào hạnh phúc lại trở nên như vầy.