Tết Nguyên Tiêu vốn là ngày lễ Duy Tang thích nhất trong năm, mỗi một năm trước đây, nàng đều được phụ thân cho phép, quang minh chính đại đi xem hội đèn lồng trong thành. Vài tháng trước, nàng đã từng miêu tả cảnh hội đèn lồng phồn hoa ở Cẩm Châu cho Giang Tái Sơ và Cảnh Vân, nhưng lúc đó, bản thân tuyệt đối sẽ không nghĩ rằng cái ngày lễ này sẽ trở nên u ám như vậy.
Vừa mới lo liệu xong tang sự của Hàn Duy Tị, Hoàng đế sắc phong Thế tôn Hàn Đông Lan đảm nhiệm chức Thục Hầu. Ngoài ra, triều đình đã có tin đồn, hoàng thất sẽ liên hôn với Xuyên Thục. Mặc dù thánh chỉ còn chưa tới, hôn sự của Gia Huỷ Quận chúa đã rõ mười mươi. Nhưng trong Hầu phủ từ trên xuống dưới lại không hề có vẻ vui mừng.
Bên trong phủ, Thục Hầu và Thế tử phi đều bệnh nặng, bên ngoài triều đình không thay đổi mức thuế, việc liên hôn lúc này càng chứng minh Hoàng đế vội vã xoa dịu quan hệ, phàm là người sáng suốt đều thấy việc này rất miễn cưỡng, không có bao nhiêu thành ý.
Trong phủ Chuyển vận sứ, Cảnh Vân đang đánh cờ với Ninh Vương, đã thua hơn mười con, sai lầm hai ba nước nữa thì toàn quân sẽ bị tiêu diệt. Ninh Vương phất tay áo, mất hết cả hứng: “Không được.”
“Điện hạ, đi tìm Quận chúa xem hội đèn lồng đi?” Cảnh Vân nghĩ một chút rồi đề nghị.
“Nàng nào có tâm tư xem hội đèn lồng?” Giang Tái Sơ lắc lắc đầu, nhìn sắc trời đen như mực bên ngoài, bỗng nhiên nghĩ đến sau này, kinh thành pháo hoa đầy trời, nếu có một ngày như thế, có thể dẫn Duy Tang đi xem, chắc hẳn nàng sẽ thích.
“Ta thấy ngài cả ngày đều đứng ngồi không yên, là có chuyện gì sao?” Cảnh Vân cẩn thận hỏi.
Giang Tái Sơ chỉ lắc lắc đầu, hôm nay thời tiết vô cùng lạnh, trong phòng mặc dù đã đốt lò sưởi nhưng hắn vẫn khoác một chiếc áo lông cáo, tóc dày cũng không vấn lên, thỉnh thoảng lại nhìn ra bên ngoài, tựa như đang chờ đợi cái gì.
Đúng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếc bước chân, thị vệ cúi đầu nói: “Điện hạ, sứ giả tới rồi.”
Giang Tái Sơ bỗng nhiên đứng dậy, áo lông cáo khoác trên vai trợt xuống đất cũng không hề hay biết, chỉ nói: “Mau dẫn ta đi gặp.”
Cảnh Vân có phần mù mịt cho nên đi theo, lại thấy một nam tử trung niên trắng noãn không râu ngồi bên phòng ngoài, một thân cẩm bào xanh ngọc cao quý, bên hông treo một khối bạch ngọc, đang chậm rãi uống trà.
“Vương công công.” Giang Tái Sơ cười nghênh đón.
Người nọ đứng dậy, khom người định quỳ xuống hành lễ, lại bị Giang Tái Sơ nâng dậy, cười nói: “Công công đường sá xa xôi mà đến, làm sao cần đa lễ?”
Vương Hộ vốn là thái giám chủ tọa bên cạnh tiên đế đời trước, bởi vì cẩn thận, lại tuân thủ nghiêm ngặt an phận, được Hoàng đế hai triều tín nhiệm. Lần này hắn mang theo thánh chỉ đến, Giang Tái Sơ không dám chậm trễ.
“Bổn tọa mang tin tốt đến cho Ninh Vương.” Vương công công cười nói, “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi phủ Thục Hầu đi?”
“Công công không ăn trước vài món sao?” Giang Tái Sơ lại cười nói, “Đoạn đường này thật vất vả.”
“Xong chính sự trước quan trọng hơn.” Vương công công cười, “Chuyện dùng trà uống rượu, để sau cũng không muộn.”
Ninh Vương ngẩn ra cười một tiếng, cũng không ép hắn ở lại: “Như thế cũng tốt.”
Phân phó hạ nhân chuẩn bị ngựa xong, lại phái người đến phủ Thục Hầu báo tin, Giang Tái Sơ dẫn Vương Hộ đi vào cửa. Lúc vào xe, Ninh Vương cười nhạt: “Công công cẩn thận.”
Vương Hộ không muốn người khác biết liền nhếch môi, hứng thú nói: “Ninh Vương yên tâm.”
Giang Tái Sơ nhìn Vương Hộ lên xe rồi thì tự mình nhảy lên ngựa, Cảnh Vân giục ngựa đi tới bên cạnh hắn, khẽ cười: “Chúc mừng điện hạ, thì ra là cả ngày nay ngài mong đợi chiếu thư tứ hôn.”
Ninh Vương chỉ cười nhẹ, vẫn chưa nói chuyện.
Cảnh Vân chỉ cảm thấy buồn cười, Vương gia xưa nay kiên nhẫn mười phần, lúc ở đại mạc Tây Vực vì phục kích kẻ thù mà ẩn núp tám ngày tám đêm cũng không thấy nôn nóng. Nay vì chuyện chung thân đại sự mà cả ngày đều chờ không được, thế nào cũng phải dẫn khâm sai đến phủ Thục Hầu tuyên chỉ ngay trong đêm.
… Chỉ là lúc này, Cảnh Vân cũng không biết, chỉ vì một đêm nóng vội này mà về sau, tất cả bọn họ phải trả giá như thế nào.
Phủ Thục Hầu nhận được tin tức thì đã sớm phái người đứng đợi ở cửa.
Ninh Vương dẫn khâm sai đi vào bên trong phủ, Thục Hầu Hàn Ủng bệnh nặng chưa lành và Thế tôn, Thế tử phi cùng với Gia Hủy Quận chúa đều đã ở sau đại đường. Vương Hộ cầm thánh chỉ màu vàng chưa mở trong tay, quan sát Duy Tang đang đứng thẳng một bên.
Duy Tang bị hắn nhìn mà nổi cả da gà, nhưng cũng chỉ có thể khẽ mỉm cười, làm ra vẻ bình tĩnh.
Vương Hộ liền gật đầu cười nói: “Quận chúa quả nhiên đoan trang thông minh.”
“Công công quá khen rồi.” Duy Tang vén áo thi lễ, ánh mắt lướt qua Giang Tái Sơ đang ở phía sau hắn. Hắn thản nhiên nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy ấm áp.
“Hầu gia, Thế tôn, Quận chúa, tiếp chỉ đi.” Vương Hộ hắng giọng một cái, lại quay sang Ninh Vương, “Còn có Ninh Vương.”
Mọi người đồng loạt quỳ xuống, Vương Hộ mở thánh chỉ trong tay, thì thầm:
“… Thiên địa sướng hoà, âm dương điều thuận, vạn vật thống dã. Nay có Hàn thị Duy Tang, ôn nhu hoà thuận, dáng vẻ đoan trang, thông minh hiền thục…”
Giang Tái Sơ quỳ gối bên cạnh Duy Tang, hơi giương mắt, có thể nhìn thấy thắt lưng mảnh khảnh của nàng, tóc dài mềm mại. Hắn biết lúc này nàng cúi đầu, nét mặt tất nhiên là không kiên nhẫn nghe những lời tứ hôn của Hoàng đế. Nhưng những lời vốn vô vị này cũng là miêu tả thê tử của hắn… Điều này khiến cho hắn cảm thấy tất cả mọi chờ đợi đều đáng giá .
Vương Hộ đọc thầm đến cuối cùng, dừng một chút, “… Dựa theo lễ nghi của Đại Tấn, sắc phong làm Hoàng Quý phi, chọn ngày đưa vào kinh thành, khâm thử.”
Bầu không khí trong đại đường trở nên kỳ lạ, rõ ràng có người nhiều như vậy, nhưng mà… bọn họ đều như nghe không hiểu, vẫn cứ quỳ như thế, không ai đứng dậy tiếp chỉ tạ ơn.
Hắn không khỏi nhấn mạnh, còn nói một lần: “… Khâm thử!”
Hàn Ủng run rẩy ngẩng đầu, “Vương đại nhân, là bệ hạ muốn kết hôn tiểu nữ?”
“Chúc mừng Hầu gia, còn không tiếp chỉ?” Vương Hộ vui vẻ ra mặt nói, “Đây chính là vinh quang rất lớn.” Hắn lại quay đầu liếc Gia Hủy Quận chúa một cái, lại thấy nàng vẫn quỳ như trước, không nhúc nhích, thân mình khẽ run.
Hàn Ủng đứng lên, chậm rãi tiếp nhận thánh chỉ, dùng giọng nói cực thấp, “Tuân chỉ”.
Vương Hộ lại quay sang Ninh Vương, cười nói: “Còn có ý chỉ cho Ninh Vương. Thánh Thượng phái Chuyển vận sứ khác đến thay Ninh Vương, Ninh Vương đến lúc đó hộ tống Quận chúa nhập kinh, đợi hôn lễ kết thúc, Ninh Vương sẽ trở về đất phong .”
Ninh Vương đã sớm đứng thẳng, chỉ là trên mặt cứng đờ giống như tượng đá, sắc mặt cũng xanh mét, một câu cũng không nói.
Vương Hộ cảm thấy hôm nay ai cũng đều cổ quái như vậy, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cười nói: “Chúc mừng Ninh Vương.”
“Công công chúc mừng bổn vương, vì chuyện bệ hạ cho phép bổn vương trở lại đất phong?” Thật lâu sau, Ninh Vương mở miệng, giọng nói nặng nề, gằn từng chữ.
Vương Hộ sắc mặt cứng đờ, không rõ Ninh Vương vì sao lại đột nhiên tức giận, hắn phụng dưỡng tiên đế hơn mười năm, tất nhiên biết tình cảnh khốn khó của Ninh Vương hiện giờ. Hoàng đế đồng ý để hắn quay lại đất phong, đối với cảnh ngộ xấu hổ của vị đệ đệ này mà nói, thật sự là ưu đãi không thể tốt hơn, không phải chúc mừng thì là cái gì?
Giang Tái Sơ lại cúi đầu nhìn Duy Tang, đã thấy nàng thẳng người lên, chẳng qua là vẻ mặt ngẩn ngơ, cơn tức giận kia liền tiêu tán.
Hối hận và phẫn nộ đều vô dụng, hắn nay chỉ có thể tiếp chỉ, sau này sẽ nghĩ cách khác.
Vương gia trẻ tuổi tiếp nhận thánh chỉ trong tay Vương Hộ, bình tĩnh nói: “Không biết bệ hạ muốn chúng ta khi nào khởi hành?”
Theo giọng nói của hắn, Duy Tang từ từ tìm được khuôn mặt của hắn, ánh mắt hắn sắc nhọn mà kiên định, giống như đã sớm biết chuyện này… Nàng bỗng nhiên có chút hoài nghi, là hắn… luôn luôn lừa mình sao?
Tiếng nói chuyện bên cạnh như xa như gần, nàng chỉ biết mình được đỡ dậy, cuối cùng là Vương Hộ đứng trước mặt mình, tươi cười chói mắt: “Hầu gia, Quận chúa, xin nhanh chóng khởi hành.”
Giang Tái Sơ dẫn hắn ra khỏi Hầu phủ.
Duy Tang cảm thấy mình vừa trải qua một giấc mộng, ngơ ngác nhìn phụ thân, chỉ nói một câu: “Phụ than, ta không lấy cẩu Hoàng đế!”
Hàn Ủng nhìn sắc mặt tái nhợt của nữ nhi, lúc trước hắn mặc dù không muốn nữ nhi liên hôn với hoàng thất, nhưng nàng thật lòng thích Ninh Vương, như vậy, gả thì gả. Nhưng hôm nay, sự tình lại đột ngột biến thành cục diện như vậy. Xuyên Thục người chết đói khắp nơi, các bậc cha mẹ tóc bạc hoa râm vì Hoàng đế phát động chiến tranh vô nghĩa mà mất đi con cái, hắn lại còn muốn giao nữ nhi cho kẻ nọ sao?
Hàn Ủng chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn trong ngực, trước mắt tối sầm, liền ngã gục xuống.
Ban đêm, tình hình của phụ thân đã ổn định sơ sơ, Duy Tang ngồi bên cạnh bàn trông chừng, lại nghe thấy có người nhẹ nhàng gõ cửa.
Thị nữ vội hỏi: “Ai?”
“Tiêu Nhượng.”
Duy Tang lập tức giật mình, tự mình đi ra mở cửa, “Tiêu tướng quân, sao bây giờ lại tới đây?”
“Hầu gia không có việc gì sao?” Tiêu Nhượng mệt mỏi nhìn vào bên trong một cái, hạ giọng nói, “Ta vừa nghe nói chuyện tứ hôn, cố ý chạy về gấp.”
Duy Tang cười khổ, không biết nên nói cái gì.
Đại phu mở hộp thuốc, lời nói cũng giống như khi bắt mạch cho a tẩu, chỉ làm hết sức mình mà thôi… Thấy trong phủ không còn tâm phúc, nàng thậm chí không còn sức lực lo lắng cho hôn sự.
“Chuyện trong phủ giao cho ta, Quận chúa… vẫn nên chuẩn bị hôn sự đi.” Tiêu Nhượng mím môi, nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Ta sẽ không gả cho Hoàng đế.” Duy Tang bình tĩnh nói. Trong lòng của nàng đã sớm chuẩn bị, nếu phụ thân và a tẩu gặp bất trắc, trên dưới đều không còn vướng bận, nàng không ngại kháng chỉ, cũng tuyệt đối không gả cho Hoàng đế.
“Quận chúa, nàng phải gả cho Hoàng đế.” Tiêu Nhượng bất động, hắn một thân áo giáp màu bạc, đứng trong đêm tối, ánh sáng thoáng phản xạ lên, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc và trang trọng.
“Ngươi điên rồi sao? Tên Hoàng đế kia…” Duy Tang lạnh lùng cười, “Ta thà chết.”
“Nàng chết rồi, Thế tôn làm sao bây giờ?”
Bỗng nhiên một chậu nước lạnh dội tới, Duy Tang chỉ cảm thấy cả người cứng ngắc, đúng vậy, nàng chết rồi, phụ than và a tẩu cũng chết, A Trang làm sao bây giờ?
“Nay Xuyên Thục dân đói khắp nơi, bất cứ lúc nào cũng sẽ có bạo động. Một khi loạn lạc, triều đình mặc dù đánh không lại Hung Nô nhưng mà trấn áp nơi này cũng dễ như trở bàn tay. Quận chúa, nàng nhẫn tâm nhìn con dân nơi này bởi vì sống không nổi mà bị giết sao?”
Duy Tang chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, hơi thở trong ngực buốt lạnh, lúc phả ra cũng không hề có tí hơi ấm.
Nàng nên làm sao bây giờ?
Tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, gả cho Hoàng đế?
Nàng sao có thể chịu cho Hoàng đế? Làm sao có thể gả cho hắn?
Đang lúc mê man, giáp sắt khẽ vang lên, Tiêu Nhượng quỳ xuống, cúi đầu nói: “Quận chúa, vì muôn dân Xuyên Thục, vì Thế tôn, mạt tướng khẩn cầu ngươì, gả cho Hoàng đế.”
Duy Tang vẫn chưa đỡ hắn, chỉ cười một tiếng: “Ngươi muốn ta đi lấy lòng hắn, đối xử tử tế với con dân sao?”
“Không, Hoàng đế trời sinh xảo quyệt đa nghi, hắn vĩnh viễn sẽ không xem dân Thục chúng ta là người.” Tiêu Nhượng trầm giọng nói, “Nhưng Quận chúa nàng có thể làm được một chuyện.”
Hắn chăm chú nhìn vẻ mặt mù mịt luống cuống của Duy Tang, ý bảo nàng cúi người xuống, chậm rãi nói một phen.
Duy Tang nghe từng câu từng chữ, chỉ cảm thấy máu toàn thân như bị gió đêm đông lạnh, lảo đảo lui về phía sau từng bước, tựa hồ muốn té ngã trên mặt đất. Nàng vô thức nói: “Ngươi điên rồi sao?!”
“Nếu là mạt tướng điên, cũng là bị bọn chúng bức điên.” Khoé môi Tiêu Nhượng lộ ra ý cười lạnh lẽo, “Vì Đại Thục ta, vì Thế tôn, ta nguyện làm mồi câu, muôn lần chết cũng không chối từ. Quận chúa, còn nàng?”
Duy Tang hoảng hốt nhìn vị tướng quân trẻ tuổi này, giọng nói khẽ run: “Nhưng chàng… chàng là vô tội.”
Tiêu Nhượng thu lại nụ cười lạnh, từng bước ép sát: “Triều đình phân tranh, loạn thế tai vạ, không ai là vô tội.”
Duy Tang chỉ cảm thấy tim mình vô hình như bị bóp nghẹt, không thở nổi.
Bên ngoài phủ người điểm canh vừa đi qua, đêm đông yên tĩnh, tiếng chiêng khua kinh tâm động phách, âm thanh vang dội như tiếng sét. Mà cùng với tiếng sét là tiếng thị nữ kinh hô bên phòng trong: “Hầu gia! Hầu gia đi rồi!”
Trước mặt Duy Tang tối sầm, nàng mềm nhũn ngã xuống đất.
Tết Nguyên Tiêu vốn là ngày lễ Duy Tang thích nhất trong năm, mỗi một năm trước đây, nàng đều được phụ thân cho phép, quang minh chính đại đi xem hội đèn lồng trong thành. Vài tháng trước, nàng đã từng miêu tả cảnh hội đèn lồng phồn hoa ở Cẩm Châu cho Giang Tái Sơ và Cảnh Vân, nhưng lúc đó, bản thân tuyệt đối sẽ không nghĩ rằng cái ngày lễ này sẽ trở nên u ám như vậy.
Vừa mới lo liệu xong tang sự của Hàn Duy Tị, Hoàng đế sắc phong Thế tôn Hàn Đông Lan đảm nhiệm chức Thục Hầu. Ngoài ra, triều đình đã có tin đồn, hoàng thất sẽ liên hôn với Xuyên Thục. Mặc dù thánh chỉ còn chưa tới, hôn sự của Gia Huỷ Quận chúa đã rõ mười mươi. Nhưng trong Hầu phủ từ trên xuống dưới lại không hề có vẻ vui mừng.
Bên trong phủ, Thục Hầu và Thế tử phi đều bệnh nặng, bên ngoài triều đình không thay đổi mức thuế, việc liên hôn lúc này càng chứng minh Hoàng đế vội vã xoa dịu quan hệ, phàm là người sáng suốt đều thấy việc này rất miễn cưỡng, không có bao nhiêu thành ý.
Trong phủ Chuyển vận sứ, Cảnh Vân đang đánh cờ với Ninh Vương, đã thua hơn mười con, sai lầm hai ba nước nữa thì toàn quân sẽ bị tiêu diệt. Ninh Vương phất tay áo, mất hết cả hứng: “Không được.”
“Điện hạ, đi tìm Quận chúa xem hội đèn lồng đi?” Cảnh Vân nghĩ một chút rồi đề nghị.
“Nàng nào có tâm tư xem hội đèn lồng?” Giang Tái Sơ lắc lắc đầu, nhìn sắc trời đen như mực bên ngoài, bỗng nhiên nghĩ đến sau này, kinh thành pháo hoa đầy trời, nếu có một ngày như thế, có thể dẫn Duy Tang đi xem, chắc hẳn nàng sẽ thích.
“Ta thấy ngài cả ngày đều đứng ngồi không yên, là có chuyện gì sao?” Cảnh Vân cẩn thận hỏi.
Giang Tái Sơ chỉ lắc lắc đầu, hôm nay thời tiết vô cùng lạnh, trong phòng mặc dù đã đốt lò sưởi nhưng hắn vẫn khoác một chiếc áo lông cáo, tóc dày cũng không vấn lên, thỉnh thoảng lại nhìn ra bên ngoài, tựa như đang chờ đợi cái gì.
Đúng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếc bước chân, thị vệ cúi đầu nói: “Điện hạ, sứ giả tới rồi.”
Giang Tái Sơ bỗng nhiên đứng dậy, áo lông cáo khoác trên vai trợt xuống đất cũng không hề hay biết, chỉ nói: “Mau dẫn ta đi gặp.”
Cảnh Vân có phần mù mịt cho nên đi theo, lại thấy một nam tử trung niên trắng noãn không râu ngồi bên phòng ngoài, một thân cẩm bào xanh ngọc cao quý, bên hông treo một khối bạch ngọc, đang chậm rãi uống trà.
“Vương công công.” Giang Tái Sơ cười nghênh đón.
Người nọ đứng dậy, khom người định quỳ xuống hành lễ, lại bị Giang Tái Sơ nâng dậy, cười nói: “Công công đường sá xa xôi mà đến, làm sao cần đa lễ?”
Vương Hộ vốn là thái giám chủ tọa bên cạnh tiên đế đời trước, bởi vì cẩn thận, lại tuân thủ nghiêm ngặt an phận, được Hoàng đế hai triều tín nhiệm. Lần này hắn mang theo thánh chỉ đến, Giang Tái Sơ không dám chậm trễ.
“Bổn tọa mang tin tốt đến cho Ninh Vương.” Vương công công cười nói, “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi phủ Thục Hầu đi?”
“Công công không ăn trước vài món sao?” Giang Tái Sơ lại cười nói, “Đoạn đường này thật vất vả.”
“Xong chính sự trước quan trọng hơn.” Vương công công cười, “Chuyện dùng trà uống rượu, để sau cũng không muộn.”
Ninh Vương ngẩn ra cười một tiếng, cũng không ép hắn ở lại: “Như thế cũng tốt.”
Phân phó hạ nhân chuẩn bị ngựa xong, lại phái người đến phủ Thục Hầu báo tin, Giang Tái Sơ dẫn Vương Hộ đi vào cửa. Lúc vào xe, Ninh Vương cười nhạt: “Công công cẩn thận.”
Vương Hộ không muốn người khác biết liền nhếch môi, hứng thú nói: “Ninh Vương yên tâm.”
Giang Tái Sơ nhìn Vương Hộ lên xe rồi thì tự mình nhảy lên ngựa, Cảnh Vân giục ngựa đi tới bên cạnh hắn, khẽ cười: “Chúc mừng điện hạ, thì ra là cả ngày nay ngài mong đợi chiếu thư tứ hôn.”
Ninh Vương chỉ cười nhẹ, vẫn chưa nói chuyện.
Cảnh Vân chỉ cảm thấy buồn cười, Vương gia xưa nay kiên nhẫn mười phần, lúc ở đại mạc Tây Vực vì phục kích kẻ thù mà ẩn núp tám ngày tám đêm cũng không thấy nôn nóng. Nay vì chuyện chung thân đại sự mà cả ngày đều chờ không được, thế nào cũng phải dẫn khâm sai đến phủ Thục Hầu tuyên chỉ ngay trong đêm.
… Chỉ là lúc này, Cảnh Vân cũng không biết, chỉ vì một đêm nóng vội này mà về sau, tất cả bọn họ phải trả giá như thế nào.
Phủ Thục Hầu nhận được tin tức thì đã sớm phái người đứng đợi ở cửa.
Ninh Vương dẫn khâm sai đi vào bên trong phủ, Thục Hầu Hàn Ủng bệnh nặng chưa lành và Thế tôn, Thế tử phi cùng với Gia Hủy Quận chúa đều đã ở sau đại đường. Vương Hộ cầm thánh chỉ màu vàng chưa mở trong tay, quan sát Duy Tang đang đứng thẳng một bên.
Duy Tang bị hắn nhìn mà nổi cả da gà, nhưng cũng chỉ có thể khẽ mỉm cười, làm ra vẻ bình tĩnh.
Vương Hộ liền gật đầu cười nói: “Quận chúa quả nhiên đoan trang thông minh.”
“Công công quá khen rồi.” Duy Tang vén áo thi lễ, ánh mắt lướt qua Giang Tái Sơ đang ở phía sau hắn. Hắn thản nhiên nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy ấm áp.
“Hầu gia, Thế tôn, Quận chúa, tiếp chỉ đi.” Vương Hộ hắng giọng một cái, lại quay sang Ninh Vương, “Còn có Ninh Vương.”
Mọi người đồng loạt quỳ xuống, Vương Hộ mở thánh chỉ trong tay, thì thầm:
“… Thiên địa sướng hoà, âm dương điều thuận, vạn vật thống dã. Nay có Hàn thị Duy Tang, ôn nhu hoà thuận, dáng vẻ đoan trang, thông minh hiền thục…”
Giang Tái Sơ quỳ gối bên cạnh Duy Tang, hơi giương mắt, có thể nhìn thấy thắt lưng mảnh khảnh của nàng, tóc dài mềm mại. Hắn biết lúc này nàng cúi đầu, nét mặt tất nhiên là không kiên nhẫn nghe những lời tứ hôn của Hoàng đế. Nhưng những lời vốn vô vị này cũng là miêu tả thê tử của hắn… Điều này khiến cho hắn cảm thấy tất cả mọi chờ đợi đều đáng giá .
Vương Hộ đọc thầm đến cuối cùng, dừng một chút, “… Dựa theo lễ nghi của Đại Tấn, sắc phong làm Hoàng Quý phi, chọn ngày đưa vào kinh thành, khâm thử.”
Bầu không khí trong đại đường trở nên kỳ lạ, rõ ràng có người nhiều như vậy, nhưng mà… bọn họ đều như nghe không hiểu, vẫn cứ quỳ như thế, không ai đứng dậy tiếp chỉ tạ ơn.
Hắn không khỏi nhấn mạnh, còn nói một lần: “… Khâm thử!”
Hàn Ủng run rẩy ngẩng đầu, “Vương đại nhân, là bệ hạ muốn kết hôn tiểu nữ?”
“Chúc mừng Hầu gia, còn không tiếp chỉ?” Vương Hộ vui vẻ ra mặt nói, “Đây chính là vinh quang rất lớn.” Hắn lại quay đầu liếc Gia Hủy Quận chúa một cái, lại thấy nàng vẫn quỳ như trước, không nhúc nhích, thân mình khẽ run.
Hàn Ủng đứng lên, chậm rãi tiếp nhận thánh chỉ, dùng giọng nói cực thấp, “Tuân chỉ”.
Vương Hộ lại quay sang Ninh Vương, cười nói: “Còn có ý chỉ cho Ninh Vương. Thánh Thượng phái Chuyển vận sứ khác đến thay Ninh Vương, Ninh Vương đến lúc đó hộ tống Quận chúa nhập kinh, đợi hôn lễ kết thúc, Ninh Vương sẽ trở về đất phong .”
Ninh Vương đã sớm đứng thẳng, chỉ là trên mặt cứng đờ giống như tượng đá, sắc mặt cũng xanh mét, một câu cũng không nói.
Vương Hộ cảm thấy hôm nay ai cũng đều cổ quái như vậy, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cười nói: “Chúc mừng Ninh Vương.”
“Công công chúc mừng bổn vương, vì chuyện bệ hạ cho phép bổn vương trở lại đất phong?” Thật lâu sau, Ninh Vương mở miệng, giọng nói nặng nề, gằn từng chữ.
Vương Hộ sắc mặt cứng đờ, không rõ Ninh Vương vì sao lại đột nhiên tức giận, hắn phụng dưỡng tiên đế hơn mười năm, tất nhiên biết tình cảnh khốn khó của Ninh Vương hiện giờ. Hoàng đế đồng ý để hắn quay lại đất phong, đối với cảnh ngộ xấu hổ của vị đệ đệ này mà nói, thật sự là ưu đãi không thể tốt hơn, không phải chúc mừng thì là cái gì?
Giang Tái Sơ lại cúi đầu nhìn Duy Tang, đã thấy nàng thẳng người lên, chẳng qua là vẻ mặt ngẩn ngơ, cơn tức giận kia liền tiêu tán.
Hối hận và phẫn nộ đều vô dụng, hắn nay chỉ có thể tiếp chỉ, sau này sẽ nghĩ cách khác.
Vương gia trẻ tuổi tiếp nhận thánh chỉ trong tay Vương Hộ, bình tĩnh nói: “Không biết bệ hạ muốn chúng ta khi nào khởi hành?”
Theo giọng nói của hắn, Duy Tang từ từ tìm được khuôn mặt của hắn, ánh mắt hắn sắc nhọn mà kiên định, giống như đã sớm biết chuyện này… Nàng bỗng nhiên có chút hoài nghi, là hắn… luôn luôn lừa mình sao?
Tiếng nói chuyện bên cạnh như xa như gần, nàng chỉ biết mình được đỡ dậy, cuối cùng là Vương Hộ đứng trước mặt mình, tươi cười chói mắt: “Hầu gia, Quận chúa, xin nhanh chóng khởi hành.”
Giang Tái Sơ dẫn hắn ra khỏi Hầu phủ.
Duy Tang cảm thấy mình vừa trải qua một giấc mộng, ngơ ngác nhìn phụ thân, chỉ nói một câu: “Phụ than, ta không lấy cẩu Hoàng đế!”
Hàn Ủng nhìn sắc mặt tái nhợt của nữ nhi, lúc trước hắn mặc dù không muốn nữ nhi liên hôn với hoàng thất, nhưng nàng thật lòng thích Ninh Vương, như vậy, gả thì gả. Nhưng hôm nay, sự tình lại đột ngột biến thành cục diện như vậy. Xuyên Thục người chết đói khắp nơi, các bậc cha mẹ tóc bạc hoa râm vì Hoàng đế phát động chiến tranh vô nghĩa mà mất đi con cái, hắn lại còn muốn giao nữ nhi cho kẻ nọ sao?
Hàn Ủng chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn trong ngực, trước mắt tối sầm, liền ngã gục xuống.
Ban đêm, tình hình của phụ thân đã ổn định sơ sơ, Duy Tang ngồi bên cạnh bàn trông chừng, lại nghe thấy có người nhẹ nhàng gõ cửa.
Thị nữ vội hỏi: “Ai?”
“Tiêu Nhượng.”
Duy Tang lập tức giật mình, tự mình đi ra mở cửa, “Tiêu tướng quân, sao bây giờ lại tới đây?”
“Hầu gia không có việc gì sao?” Tiêu Nhượng mệt mỏi nhìn vào bên trong một cái, hạ giọng nói, “Ta vừa nghe nói chuyện tứ hôn, cố ý chạy về gấp.”
Duy Tang cười khổ, không biết nên nói cái gì.
Đại phu mở hộp thuốc, lời nói cũng giống như khi bắt mạch cho a tẩu, chỉ làm hết sức mình mà thôi… Thấy trong phủ không còn tâm phúc, nàng thậm chí không còn sức lực lo lắng cho hôn sự.
“Chuyện trong phủ giao cho ta, Quận chúa… vẫn nên chuẩn bị hôn sự đi.” Tiêu Nhượng mím môi, nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Ta sẽ không gả cho Hoàng đế.” Duy Tang bình tĩnh nói. Trong lòng của nàng đã sớm chuẩn bị, nếu phụ thân và a tẩu gặp bất trắc, trên dưới đều không còn vướng bận, nàng không ngại kháng chỉ, cũng tuyệt đối không gả cho Hoàng đế.
“Quận chúa, nàng phải gả cho Hoàng đế.” Tiêu Nhượng bất động, hắn một thân áo giáp màu bạc, đứng trong đêm tối, ánh sáng thoáng phản xạ lên, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc và trang trọng.
“Ngươi điên rồi sao? Tên Hoàng đế kia…” Duy Tang lạnh lùng cười, “Ta thà chết.”
“Nàng chết rồi, Thế tôn làm sao bây giờ?”
Bỗng nhiên một chậu nước lạnh dội tới, Duy Tang chỉ cảm thấy cả người cứng ngắc, đúng vậy, nàng chết rồi, phụ than và a tẩu cũng chết, A Trang làm sao bây giờ?
“Nay Xuyên Thục dân đói khắp nơi, bất cứ lúc nào cũng sẽ có bạo động. Một khi loạn lạc, triều đình mặc dù đánh không lại Hung Nô nhưng mà trấn áp nơi này cũng dễ như trở bàn tay. Quận chúa, nàng nhẫn tâm nhìn con dân nơi này bởi vì sống không nổi mà bị giết sao?”
Duy Tang chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, hơi thở trong ngực buốt lạnh, lúc phả ra cũng không hề có tí hơi ấm.
Nàng nên làm sao bây giờ?
Tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, gả cho Hoàng đế?
Nàng sao có thể chịu cho Hoàng đế? Làm sao có thể gả cho hắn?
Đang lúc mê man, giáp sắt khẽ vang lên, Tiêu Nhượng quỳ xuống, cúi đầu nói: “Quận chúa, vì muôn dân Xuyên Thục, vì Thế tôn, mạt tướng khẩn cầu ngươì, gả cho Hoàng đế.”
Duy Tang vẫn chưa đỡ hắn, chỉ cười một tiếng: “Ngươi muốn ta đi lấy lòng hắn, đối xử tử tế với con dân sao?”
“Không, Hoàng đế trời sinh xảo quyệt đa nghi, hắn vĩnh viễn sẽ không xem dân Thục chúng ta là người.” Tiêu Nhượng trầm giọng nói, “Nhưng Quận chúa nàng có thể làm được một chuyện.”
Hắn chăm chú nhìn vẻ mặt mù mịt luống cuống của Duy Tang, ý bảo nàng cúi người xuống, chậm rãi nói một phen.
Duy Tang nghe từng câu từng chữ, chỉ cảm thấy máu toàn thân như bị gió đêm đông lạnh, lảo đảo lui về phía sau từng bước, tựa hồ muốn té ngã trên mặt đất. Nàng vô thức nói: “Ngươi điên rồi sao?!”
“Nếu là mạt tướng điên, cũng là bị bọn chúng bức điên.” Khoé môi Tiêu Nhượng lộ ra ý cười lạnh lẽo, “Vì Đại Thục ta, vì Thế tôn, ta nguyện làm mồi câu, muôn lần chết cũng không chối từ. Quận chúa, còn nàng?”
Duy Tang hoảng hốt nhìn vị tướng quân trẻ tuổi này, giọng nói khẽ run: “Nhưng chàng… chàng là vô tội.”
Tiêu Nhượng thu lại nụ cười lạnh, từng bước ép sát: “Triều đình phân tranh, loạn thế tai vạ, không ai là vô tội.”
Duy Tang chỉ cảm thấy tim mình vô hình như bị bóp nghẹt, không thở nổi.
Bên ngoài phủ người điểm canh vừa đi qua, đêm đông yên tĩnh, tiếng chiêng khua kinh tâm động phách, âm thanh vang dội như tiếng sét. Mà cùng với tiếng sét là tiếng thị nữ kinh hô bên phòng trong: “Hầu gia! Hầu gia đi rồi!”
Trước mặt Duy Tang tối sầm, nàng mềm nhũn ngã xuống đất.