Ngày mười sáu tháng giêng năm Nguyên Hi thứ năm, Thục Hầu Hàn Ủng qua đời.
Ba ngày sau, Thế tử phi chết bệnh.
Thế tôn Hàn Đông Lan năm tuổi kế nhiệm Thục Hầu, dân chúng đất Thục lầm than, bạo loạn bùng phát.
Ngày hai mươi ba tháng giêng, Hàn thị ở thành đông Cẩm Châu tiến hành cúng bái ở Tướng Quốc Tự, làm lễ cầu siêu cho người đã khuất, Gia Huỷ Quận chúa thay mặt Thục Hầu chủ trì. Thời tiết cả ngày đều tốt, gió tuyết nhiều ngày nay đã dừng. Bởi vì lần này cúng bái long trọng mà vài dặm từ bên ngoài đã có thể nghe thấy tiếng mõ niệm kinh, từ bi mà êm dịu.
Duy Tang quỳ gối trên đệm hương bồ (1), mặc y phục tơ trắng, khẽ niệm “Địa Tạng Bồ Tát Bổn Nguyện Kinh”, tràng hạt ở đầu ngón tay lăn xuống từng viên, vòng đi vòng lại, mùi hương bạch đàn nhàn nhạt vấn vương quanh người…
(1) đệm hương bồ: đệm hình tròn làm bằng lá hương bồ
“… Mọi sự không như ý, dần dần tiêu tan, tức thì sẽ thanh thản…”
Không biết thời gian đã qua bao lâu, bảy ngày như địa ngục vừa trôi qua, lần đầu tiên nàng cảm thấy bình tĩnh trở lại.
“Quận chúa.” Thị vệ bước vào điện, cúi người nói, “Khô Vinh đại sư vừa mới từ thiền định trở ra.”
Duy Tang niệm xong đoạn cuối cùng mới xách vạt áo đứng dậy, “Cho người báo tin, nói ta muốn gặp đại sư một lần.”
Viện phương trượng (2) của Khô Vinh đại sư ở trên núi sau Tướng Quốc Tự, đường mòn thông lên núi ít có người, tuyết đọng chưa tan, nhánh tùng đầy đất, hai bên bóng trúc từng khóm, cực kỳ thanh tĩnh.
(2) phương trượng: phòng ở của trụ trì trong chùa
Đi chừng một nén nhang mới thấy tiểu viện tường trắng ngói đen.
Duy Tang sửa sang lại quần áo, nhẹ nhàng gõ vào cửa gỗ.
“Mời Quận chúa vào.”
Trong phòng to như vậy, khoảng không lạnh lẽo buồn tẻ, chỉ đặt hai cái đệm hương bồ ở giữa, Khô Vinh đại sư ngồi đối diện với tường, chỉ lộ một bóng lưng tăng y gầy nhom.
Duy Tang chắp tay trước ngực, khom người hành lễ rồi mới khoanh chân ngồi trên đệm.
Phụ thân lúc sinh tiền là bạn thâm giao với Khô Vinh đại sư, thường tới đây chơi cờ tham thiền, có lẽ ngày đó phụ thân cũng ngồi ở đây như vậy…
Ngực Duy Tang đau xót, nhưng lại cố nhịn xuống, chợt nàng nghe đại sư mở miệng nói: “Tên huý của Quận chúa gọi là Duy Tang đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Sau khi sinh con, Hầu gia rất vui mừng. Ông ấy đã bàn bạc với ta nên lấy tên gì cho phù hợp.”
Duy Tang im lặng lắng nghe.
“Duy tang dữ tử, tất cung kính chi…” Đại sư thở dài, “Hầu gia khi đó nói, mong rằng con sẽ luôn nhớ đến mảnh đất quê hương này.” (3)
(3) “Duy tang dữ tử, tất cung kính chi”: trích trong Kinh thi, đại ý: cây do cha mẹ trồng, ắt phải cung kính, “tang tử” ghép trong vế đầu nghĩa là quê cha đất tổ
Duy Tang chỉ cảm thấy mắt mình rơm rớm lệ. Nàng tất nhiên biết ý nghĩa của cái tên này, cũng biết phụ thân mong đợi ở mình…
Duy Tang hít một hơi thật sâu, một chuyến này, nàng đặc biệt đến để thỉnh giáo đại sư.
“Đại sư, có một việc, con vẫn luôn không biết giải quyết thế nào. Tập thể và cái tôi, đều là yêu… Nhưng lại nên lấy hay bỏ như thế nào?”
“Đường đời dài đằng đẵng, không ai có thể thay con đi hết.” Đại sư khẽ thở dài, “Quận chúa, phải lấy hay bỏ như thế nào, trong lòng con đã có thiên hướng.”
Trống ngực Duy Tang vỗ một cái. Nàng kinh ngạc, nàng thật sự đã có thiên hướng sao?
“Chỉ là đoạn đường này gian nan…” Khô Vinh đại sư dừng một chút, “Yêu không thể, phải biệt ly… Thế gian là bể khổ, Quận chúa, con hiểu rõ rồi chứ? Không phải là người có ý chí kiên định, chỉ sợ đi không đến cuối cùng.”
Nàng cúi đầu, cũng không nói gì, chỉ đứng dậy, chậm rãi đi tới cửa, có chút ngẩn ngơ: “Đại sư, vì sao… trên đời này ai cũng khổ như vậy?”
Đây không hẳn là một câu hỏi, mà như lời cảm thán, nàng cũng không nghe đại sư trả lời, chỉ nhẹ nhàng cài cửa lại đi xuống núi.
Đường núi đi được một nửa, phía sau rừng rậm có tiếng huyên náo ồn ào. Duy Tang nghe thấy rõ ràng, bước chân dừng một chút, nói với thị vệ: “Các ngươi đi xuống trước đi, ta đi một mình.”
Thấy bọn họ đi xa rồi nàng mới xoay người lại. Trong rừng trúc kia, thân ảnh thon dài chậm rãi bước ra.
Giang Tái Sơ vẫn một thân hắc bào như trước, trâm ngọc bích cắm trên búi tóc, bước ra từ trong rừng trúc xanh ngắt, thân hình thon dài có chút tiều tụy và cô đơn.
Duy Tang lẳng lặng nhìn hắn, đầu quả tim như bị đâm vào, chảy ra một giọt máu, lại dần dần phai nhạt.
Hắn đứng trước mặt nàng, vươn tay phủi cánh hoa trên mái tóc mai của nàng, chỉ khẽ gọi tên nàng: “Duy Tang.” Giọng nói có chút khàn, có thể thấy được mấy ngày nay hắn cũng không khá chút nào.
Duy Tang tránh tay hắn, ánh mắt thản nhiên dừng trên mặt đất.
Tay hắn có phần mất mát rơi xuống, thật lâu sau, chỉ nghe tiếng gió phất qua rừng trúc xào xạc, nghe như tiếng mưa rơi.
“Duy Tang, đi theo ta đi.” Hắn từ tốn nói, ngữ khí êm dịu, “Ta không phải Ninh Vương, nàng cũng không phải Quận chúa, chúng ta đi đến một nơi không ai biết.”
“A Trang thì sao? A Trang làm sao bây giờ?” Giọng nói của nàng đắng chát.
“A Trang cũng đi theo… Thiên hạ rộng lớn, luôn có một chỗ có thể dung thân.” Hắn sải từng bước, đỡ lấy bả vai nàng, bắt nàng ngẩng đầu, “Chỉ cần nàng đồng ý với ta, chúng ta liền rời xa triều đình, không bao giờ bị người khác cản trở như vậy nữa.”
“Giang Tái Sơ, có thể đi đâu chứ?” Nàng kinh ngạc nhìn gương mặt tuấn tú của hắn, cố gắng giữ cho hơi thở mình vững vàng, “Chàng là Ninh Vương của Đại Tấn, Phiêu Kỵ đại tướng quân, chàng muốn dẫn ta bỏ trốn, có thể đi đâu?”
Hắn sốt ruột nhìn nàng, gằn từng chữ: “Ta chỉ cần nàng đồng ý. Đi đâu, đi như thế nào, ta tất nhiên có thể an bài thỏa đáng.” Có lẽ là nhận thấy ngữ khí của mình quá mức kích động, Giang Tái Sơ ổn định một lát, “Tướng thủ thành Thổ Mộc Quan là bộ hạ của ta, có thể để cho chúng ta xuất quan. Ở phía bắc Trường Thành hai năm, nàng nếu nhớ quan nội, chúng ta có thể trở về. Lúc đó, chúng ta lại đi Giang Nam, hoặc là về đây, tìm một chỗ ẩn cư.”
Duy Tang hôm nay toàn thân trắng thuần, mặt mày dung mạo có vẻ dịu dàng nhưng lại lạnh nhạt, môi gần như tái nhợt. Nàng gằn từng tiếng: “Chàng có thể không làm Ninh Vương, nhưng ta không thể không làm Quận chúa. Quan hệ của chúng ta… cứ coi như chấm dứt.”
Giang Tái Sơ giật mình, khóe môi ngược lại lộ ra ý cười, nhẹ giọng nói: “Hàn Duy Tang, cứ như vậy mà quên đi sao?” Hắn cầm một bàn tay của nàng đặt lên ngực mình, “Nàng hỏi chỗ này một chút xem, nàng có thể buông tay sao?”
Cách lớp vải dệt, nàng có thể cảm nhận được nhịp đập của trái tim kia, lòng bàn tay ấm áp mà mềm mại… Duy Tang bỗng nhiên nhớ tới phụ than và a tẩu trước khi qua đời, nàng cũng cầm tay họ như vậy, cũng ấm áp và mềm mại, nhưng bọn họ đúng là đi rồi. Lúc cha đi nói không ra lời, nhưng ánh mắt nhìn nàng tha thiết mang theo kỳ vọng, có lẽ là muốn nói với mình… Bất luận như thế nào, phải sống thật tốt. Mà a tẩu… Nàng dùng hết khí lực, đặt con nhỏ trong lòng mình, sau đó khóe môi cười rộ lên, nỉ non nói: “Thật tốt… Ta có thể đi tìm chàng…”
A Trang rốt cuộc đã hiểu cái gì là “chết”, nó tuổi còn nhỏ, muốn khóc cũng khóc không được, chỉ ôm mẫu thân không chịu buông ra, cũng không cho phép ai mang nàng đi.
Nàng cứ như vậy nhìn đứa cháu nhỏ, ba tháng ngắn ngủi, người thân bên cạnh liên tiếp qua đời… Nghiễm nhiên trong nhà này, trong phủ Hầu tước này, nàng đã trở thành người lớn tuổi nhất.
Không ai có thể để nàng làm nũng, không còn nữa.
Duy Tang chậm rãi ngẩng đầu, nén không cho nước mắt rơi xuống nữa, nàng nói khẽ: “Giang Tái Sơ, lúc Hoàng đế cho chàng đi đóng giữ biên quan, chàng vì sao không nói một lời mà đi ngay?”
Hắn ngẩn ra.
“Khi đó Tiên hoàng vừa qua đời, Hoàng đế không dám đi đến đường cùng, nếu chàng không muốn, không ai có thể bức chàng. Nhưng chàng vẫn đi… Bởi vì mối hoạ Hung Nô một ngày không diệt trừ, con dân Tấn triều sẽ càng thêm khổ cực. Cho nên chàng đi.” Duy Tang rút bàn tay đặt trên ngực hắn lại, “Ta từ nhỏ ăn ngon mặc gấm, trên đầu cài trâm hoa, có thể tiêu tiền phung phí… Đó là do thần dân đất Thục cung cấp nuôi dưỡng ta, chàng muốn ta bỏ họ lại phía sau, bỏ trốn với chàng sao?”
“Giang Tái Sơ, ta giống chàng, đều là người cả. Số phận của chúng ta không phải do chính mình làm chủ.”
Nàng rốt cuộc cũng không chịu nổi, những giọt lệ trong suốt trào ra ở khóe mắt, lúc sắp rơi xuống, nàng không muốn hắn thấy, vội vàng xoay người bước đi.
Phía sau, hắn vẫn không kéo nàng lại, chỉ cúi đầu nói: “Duy Tang, chúng ta chỉ ích kỷ một lần như vậy không được sao?”
Hắn hít sâu một hơi, thấy nàng bước lảo đảo nhưng không dừng lại, rốt cuộc vẫn xông về phía trước, ngăn ở trước mặt nàng, “Duy Tang, ta không thể nhìn nàng tiến cung… Nàng không biết chỗ đó đáng sợ như thế nào.”
Hắn nhắm mắt lại, cố đè tâm trạng hỗn loạn xuống, “Ta tuyệt đối không để cho nàng sống như mẫu phi của ta.”
Duy Tang lui nửa bước, ngửa đầu, có chút sợ hãi nhìn nam nhân trước mắt. Nàng quen nhìn dáng vẻ hắn luôn giải quyết mọi việc một cách nhẹ nhàng, lại chưa bao giờ thấy hắn luống cuống hoảng loạn như vậy… Nam nhân này, nàng vốn đã hạ quyết tâm ở bên cạnh hắn cả đời, nhưng hoá ra lời thề này lại là thứ mỏng manh nhất thế gian.
“Mẫu phi chàng hẳn là yêu phụ thân chàng lắm? Như vậy bà ở trong cung nhất định là thật sự vất vả.” Hai tay nàng dùng sức nắm thành quyền, móng tay như muốn vỡ vụn, “Nhưng với ta thì không. Ta sẽ không yêu hắn, chỉ cần lấy lòng hắn.”
Gió núi phía sau thổi mãnh liệt, lướt qua những sợi tóc rối trên thái dương nàng, trên gương mặt như ngọc, đôi mắt đen trắng rõ ràng mang theo sự đoạn tuyệt khó tả. Là thật phải mất đi nàng sao? Giang Tái Sơ đau đến cùng cực, còn muốn ngửa đầu cười to, cục diện như vậy, có lẽ đó là ý trời chăng?
Đêm đó mời Vương Hộ vào phủ Thục Hầu vội vã như vậy, nếu có thể nhờ hắn một chút, biết trước nội dung thánh chỉ, có lẽ còn có đường sống quay về.
Hắn trơ mắt nhìn nàng càng chạy càng xa, từng ở trên chiến trường, cho dù bên cạnh chỉ còn thân vệ, nhưng cũng chưa bao giờ hắn tuyệt vọng như lúc này!
Bởi vì trong lòng hắn đã rõ, hắn thật sự phải mất nàng.
Ngày mười sáu tháng giêng năm Nguyên Hi thứ năm, Thục Hầu Hàn Ủng qua đời.
Ba ngày sau, Thế tử phi chết bệnh.
Thế tôn Hàn Đông Lan năm tuổi kế nhiệm Thục Hầu, dân chúng đất Thục lầm than, bạo loạn bùng phát.
Ngày hai mươi ba tháng giêng, Hàn thị ở thành đông Cẩm Châu tiến hành cúng bái ở Tướng Quốc Tự, làm lễ cầu siêu cho người đã khuất, Gia Huỷ Quận chúa thay mặt Thục Hầu chủ trì. Thời tiết cả ngày đều tốt, gió tuyết nhiều ngày nay đã dừng. Bởi vì lần này cúng bái long trọng mà vài dặm từ bên ngoài đã có thể nghe thấy tiếng mõ niệm kinh, từ bi mà êm dịu.
Duy Tang quỳ gối trên đệm hương bồ (), mặc y phục tơ trắng, khẽ niệm “Địa Tạng Bồ Tát Bổn Nguyện Kinh”, tràng hạt ở đầu ngón tay lăn xuống từng viên, vòng đi vòng lại, mùi hương bạch đàn nhàn nhạt vấn vương quanh người…
() đệm hương bồ: đệm hình tròn làm bằng lá hương bồ
“… Mọi sự không như ý, dần dần tiêu tan, tức thì sẽ thanh thản…”
Không biết thời gian đã qua bao lâu, bảy ngày như địa ngục vừa trôi qua, lần đầu tiên nàng cảm thấy bình tĩnh trở lại.
“Quận chúa.” Thị vệ bước vào điện, cúi người nói, “Khô Vinh đại sư vừa mới từ thiền định trở ra.”
Duy Tang niệm xong đoạn cuối cùng mới xách vạt áo đứng dậy, “Cho người báo tin, nói ta muốn gặp đại sư một lần.”
Viện phương trượng () của Khô Vinh đại sư ở trên núi sau Tướng Quốc Tự, đường mòn thông lên núi ít có người, tuyết đọng chưa tan, nhánh tùng đầy đất, hai bên bóng trúc từng khóm, cực kỳ thanh tĩnh.
() phương trượng: phòng ở của trụ trì trong chùa
Đi chừng một nén nhang mới thấy tiểu viện tường trắng ngói đen.
Duy Tang sửa sang lại quần áo, nhẹ nhàng gõ vào cửa gỗ.
“Mời Quận chúa vào.”
Trong phòng to như vậy, khoảng không lạnh lẽo buồn tẻ, chỉ đặt hai cái đệm hương bồ ở giữa, Khô Vinh đại sư ngồi đối diện với tường, chỉ lộ một bóng lưng tăng y gầy nhom.
Duy Tang chắp tay trước ngực, khom người hành lễ rồi mới khoanh chân ngồi trên đệm.
Phụ thân lúc sinh tiền là bạn thâm giao với Khô Vinh đại sư, thường tới đây chơi cờ tham thiền, có lẽ ngày đó phụ thân cũng ngồi ở đây như vậy…
Ngực Duy Tang đau xót, nhưng lại cố nhịn xuống, chợt nàng nghe đại sư mở miệng nói: “Tên huý của Quận chúa gọi là Duy Tang đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Sau khi sinh con, Hầu gia rất vui mừng. Ông ấy đã bàn bạc với ta nên lấy tên gì cho phù hợp.”
Duy Tang im lặng lắng nghe.
“Duy tang dữ tử, tất cung kính chi…” Đại sư thở dài, “Hầu gia khi đó nói, mong rằng con sẽ luôn nhớ đến mảnh đất quê hương này.” ()
() “Duy tang dữ tử, tất cung kính chi”: trích trong Kinh thi, đại ý: cây do cha mẹ trồng, ắt phải cung kính, “tang tử” ghép trong vế đầu nghĩa là quê cha đất tổ
Duy Tang chỉ cảm thấy mắt mình rơm rớm lệ. Nàng tất nhiên biết ý nghĩa của cái tên này, cũng biết phụ thân mong đợi ở mình…
Duy Tang hít một hơi thật sâu, một chuyến này, nàng đặc biệt đến để thỉnh giáo đại sư.
“Đại sư, có một việc, con vẫn luôn không biết giải quyết thế nào. Tập thể và cái tôi, đều là yêu… Nhưng lại nên lấy hay bỏ như thế nào?”
“Đường đời dài đằng đẵng, không ai có thể thay con đi hết.” Đại sư khẽ thở dài, “Quận chúa, phải lấy hay bỏ như thế nào, trong lòng con đã có thiên hướng.”
Trống ngực Duy Tang vỗ một cái. Nàng kinh ngạc, nàng thật sự đã có thiên hướng sao?
“Chỉ là đoạn đường này gian nan…” Khô Vinh đại sư dừng một chút, “Yêu không thể, phải biệt ly… Thế gian là bể khổ, Quận chúa, con hiểu rõ rồi chứ? Không phải là người có ý chí kiên định, chỉ sợ đi không đến cuối cùng.”
Nàng cúi đầu, cũng không nói gì, chỉ đứng dậy, chậm rãi đi tới cửa, có chút ngẩn ngơ: “Đại sư, vì sao… trên đời này ai cũng khổ như vậy?”
Đây không hẳn là một câu hỏi, mà như lời cảm thán, nàng cũng không nghe đại sư trả lời, chỉ nhẹ nhàng cài cửa lại đi xuống núi.
Đường núi đi được một nửa, phía sau rừng rậm có tiếng huyên náo ồn ào. Duy Tang nghe thấy rõ ràng, bước chân dừng một chút, nói với thị vệ: “Các ngươi đi xuống trước đi, ta đi một mình.”
Thấy bọn họ đi xa rồi nàng mới xoay người lại. Trong rừng trúc kia, thân ảnh thon dài chậm rãi bước ra.
Giang Tái Sơ vẫn một thân hắc bào như trước, trâm ngọc bích cắm trên búi tóc, bước ra từ trong rừng trúc xanh ngắt, thân hình thon dài có chút tiều tụy và cô đơn.
Duy Tang lẳng lặng nhìn hắn, đầu quả tim như bị đâm vào, chảy ra một giọt máu, lại dần dần phai nhạt.
Hắn đứng trước mặt nàng, vươn tay phủi cánh hoa trên mái tóc mai của nàng, chỉ khẽ gọi tên nàng: “Duy Tang.” Giọng nói có chút khàn, có thể thấy được mấy ngày nay hắn cũng không khá chút nào.
Duy Tang tránh tay hắn, ánh mắt thản nhiên dừng trên mặt đất.
Tay hắn có phần mất mát rơi xuống, thật lâu sau, chỉ nghe tiếng gió phất qua rừng trúc xào xạc, nghe như tiếng mưa rơi.
“Duy Tang, đi theo ta đi.” Hắn từ tốn nói, ngữ khí êm dịu, “Ta không phải Ninh Vương, nàng cũng không phải Quận chúa, chúng ta đi đến một nơi không ai biết.”
“A Trang thì sao? A Trang làm sao bây giờ?” Giọng nói của nàng đắng chát.
“A Trang cũng đi theo… Thiên hạ rộng lớn, luôn có một chỗ có thể dung thân.” Hắn sải từng bước, đỡ lấy bả vai nàng, bắt nàng ngẩng đầu, “Chỉ cần nàng đồng ý với ta, chúng ta liền rời xa triều đình, không bao giờ bị người khác cản trở như vậy nữa.”
“Giang Tái Sơ, có thể đi đâu chứ?” Nàng kinh ngạc nhìn gương mặt tuấn tú của hắn, cố gắng giữ cho hơi thở mình vững vàng, “Chàng là Ninh Vương của Đại Tấn, Phiêu Kỵ đại tướng quân, chàng muốn dẫn ta bỏ trốn, có thể đi đâu?”
Hắn sốt ruột nhìn nàng, gằn từng chữ: “Ta chỉ cần nàng đồng ý. Đi đâu, đi như thế nào, ta tất nhiên có thể an bài thỏa đáng.” Có lẽ là nhận thấy ngữ khí của mình quá mức kích động, Giang Tái Sơ ổn định một lát, “Tướng thủ thành Thổ Mộc Quan là bộ hạ của ta, có thể để cho chúng ta xuất quan. Ở phía bắc Trường Thành hai năm, nàng nếu nhớ quan nội, chúng ta có thể trở về. Lúc đó, chúng ta lại đi Giang Nam, hoặc là về đây, tìm một chỗ ẩn cư.”
Duy Tang hôm nay toàn thân trắng thuần, mặt mày dung mạo có vẻ dịu dàng nhưng lại lạnh nhạt, môi gần như tái nhợt. Nàng gằn từng tiếng: “Chàng có thể không làm Ninh Vương, nhưng ta không thể không làm Quận chúa. Quan hệ của chúng ta… cứ coi như chấm dứt.”
Giang Tái Sơ giật mình, khóe môi ngược lại lộ ra ý cười, nhẹ giọng nói: “Hàn Duy Tang, cứ như vậy mà quên đi sao?” Hắn cầm một bàn tay của nàng đặt lên ngực mình, “Nàng hỏi chỗ này một chút xem, nàng có thể buông tay sao?”
Cách lớp vải dệt, nàng có thể cảm nhận được nhịp đập của trái tim kia, lòng bàn tay ấm áp mà mềm mại… Duy Tang bỗng nhiên nhớ tới phụ than và a tẩu trước khi qua đời, nàng cũng cầm tay họ như vậy, cũng ấm áp và mềm mại, nhưng bọn họ đúng là đi rồi. Lúc cha đi nói không ra lời, nhưng ánh mắt nhìn nàng tha thiết mang theo kỳ vọng, có lẽ là muốn nói với mình… Bất luận như thế nào, phải sống thật tốt. Mà a tẩu… Nàng dùng hết khí lực, đặt con nhỏ trong lòng mình, sau đó khóe môi cười rộ lên, nỉ non nói: “Thật tốt… Ta có thể đi tìm chàng…”
A Trang rốt cuộc đã hiểu cái gì là “chết”, nó tuổi còn nhỏ, muốn khóc cũng khóc không được, chỉ ôm mẫu thân không chịu buông ra, cũng không cho phép ai mang nàng đi.
Nàng cứ như vậy nhìn đứa cháu nhỏ, ba tháng ngắn ngủi, người thân bên cạnh liên tiếp qua đời… Nghiễm nhiên trong nhà này, trong phủ Hầu tước này, nàng đã trở thành người lớn tuổi nhất.
Không ai có thể để nàng làm nũng, không còn nữa.
Duy Tang chậm rãi ngẩng đầu, nén không cho nước mắt rơi xuống nữa, nàng nói khẽ: “Giang Tái Sơ, lúc Hoàng đế cho chàng đi đóng giữ biên quan, chàng vì sao không nói một lời mà đi ngay?”
Hắn ngẩn ra.
“Khi đó Tiên hoàng vừa qua đời, Hoàng đế không dám đi đến đường cùng, nếu chàng không muốn, không ai có thể bức chàng. Nhưng chàng vẫn đi… Bởi vì mối hoạ Hung Nô một ngày không diệt trừ, con dân Tấn triều sẽ càng thêm khổ cực. Cho nên chàng đi.” Duy Tang rút bàn tay đặt trên ngực hắn lại, “Ta từ nhỏ ăn ngon mặc gấm, trên đầu cài trâm hoa, có thể tiêu tiền phung phí… Đó là do thần dân đất Thục cung cấp nuôi dưỡng ta, chàng muốn ta bỏ họ lại phía sau, bỏ trốn với chàng sao?”
“Giang Tái Sơ, ta giống chàng, đều là người cả. Số phận của chúng ta không phải do chính mình làm chủ.”
Nàng rốt cuộc cũng không chịu nổi, những giọt lệ trong suốt trào ra ở khóe mắt, lúc sắp rơi xuống, nàng không muốn hắn thấy, vội vàng xoay người bước đi.
Phía sau, hắn vẫn không kéo nàng lại, chỉ cúi đầu nói: “Duy Tang, chúng ta chỉ ích kỷ một lần như vậy không được sao?”
Hắn hít sâu một hơi, thấy nàng bước lảo đảo nhưng không dừng lại, rốt cuộc vẫn xông về phía trước, ngăn ở trước mặt nàng, “Duy Tang, ta không thể nhìn nàng tiến cung… Nàng không biết chỗ đó đáng sợ như thế nào.”
Hắn nhắm mắt lại, cố đè tâm trạng hỗn loạn xuống, “Ta tuyệt đối không để cho nàng sống như mẫu phi của ta.”
Duy Tang lui nửa bước, ngửa đầu, có chút sợ hãi nhìn nam nhân trước mắt. Nàng quen nhìn dáng vẻ hắn luôn giải quyết mọi việc một cách nhẹ nhàng, lại chưa bao giờ thấy hắn luống cuống hoảng loạn như vậy… Nam nhân này, nàng vốn đã hạ quyết tâm ở bên cạnh hắn cả đời, nhưng hoá ra lời thề này lại là thứ mỏng manh nhất thế gian.
“Mẫu phi chàng hẳn là yêu phụ thân chàng lắm? Như vậy bà ở trong cung nhất định là thật sự vất vả.” Hai tay nàng dùng sức nắm thành quyền, móng tay như muốn vỡ vụn, “Nhưng với ta thì không. Ta sẽ không yêu hắn, chỉ cần lấy lòng hắn.”
Gió núi phía sau thổi mãnh liệt, lướt qua những sợi tóc rối trên thái dương nàng, trên gương mặt như ngọc, đôi mắt đen trắng rõ ràng mang theo sự đoạn tuyệt khó tả. Là thật phải mất đi nàng sao? Giang Tái Sơ đau đến cùng cực, còn muốn ngửa đầu cười to, cục diện như vậy, có lẽ đó là ý trời chăng?
Đêm đó mời Vương Hộ vào phủ Thục Hầu vội vã như vậy, nếu có thể nhờ hắn một chút, biết trước nội dung thánh chỉ, có lẽ còn có đường sống quay về.
Hắn trơ mắt nhìn nàng càng chạy càng xa, từng ở trên chiến trường, cho dù bên cạnh chỉ còn thân vệ, nhưng cũng chưa bao giờ hắn tuyệt vọng như lúc này!
Bởi vì trong lòng hắn đã rõ, hắn thật sự phải mất nàng.