Thủy Căn ngủ đến thiên hôn địa ám, hoàn toàn không biết cửa phòng giam đã bị mở ra.
Thiệu ngồi dậy, lạnh lùng nhìn người đến. Khi người nọ tiến vào, cánh cửa sắt khép kín kêu lên ken két khiến Thủy Căn hơi mở mắt, ngẩng đầu nhìn, rồi xoay người chọc chọc Thanh Hà Vương: “Bữa ăn khuya của ngươi tới kìa, mau ăn đi!” Nói xong lại xoay người tiếp tục ngủ.
Thấy quỷ nhiều rồi sẽ không có gì đáng sợ nữa. Dạo này, thần kinh Thủy Căn ngày càng cứng cỏi, nói một cách công bằng, trong đám quỷ này, nữ quỷ không đầu và tiên vương đại thúc đã có thể coi là đẹp lắm rồi. Mấy con quỷ còn lại thật sự không ra hình người.
Cái vị trước mắt này chẳng hạn, không phải mới từ lò đốt xác bò ra đấy chứ? Cháy như một cái đầu dê thui, liếc mắt nhìn một cái đã cảm thấy ngày mai chả còn muốn ăn cơm nữa.
“Thanh Hà Vương, phẩm vị (khả năng giám định và thưởng thức) của người thực sự là kỳ lạ, lại có thể để cho thổ miết đản (thổ miết = dế chũi, đại loại chỉ người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ) này sống đến tận bây giờ.”
Giọng nói quen thuộc đập vào tai Thủy Căn, cậu kích động rùng mình một cái.
Là hắn – Phùng cục trưởng, kẻ đáng lẽ ra đang nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt!
Thủy Căn theo bản năng rụt vào trong lòng Thiệu. Xem ra, ở trong đường hầm, ngài cục trưởng đã được chiêu đãi không tồi.
Khuôn mặt bị bỏng nặng, cách ba mét mà cũng có thể ngửi được mùi thịt cháy khét thoang thoảng.
Thanh Hà Vương nghe xong hừ lạnh một tiếng, trở tay ôm Thủy Căn, hôn “chụt” một cái thật kêu lên mặt hài tử.
“Lại nói tiếp ta còn muốn cảm tạ Phùng cục trưởng ấy chứ, nếu không phải lần này thần xui quỷ khiến, ta sao có thể xác định Thủy Căn thực sự đúng là Vạn Nhân chuyển kiếp?”
Phùng cục trưởng nghe xong, con ngươi giữa viền thịt cháy sém kinh ngạc trợn trừng. Đừng trách Phùng cục trưởng chậm tiêu, ngay cả Thủy Căn cũng cảm thấy khó hiểu, mình thế nào lại thành Vạn Nhân rồi?
Trực giác của cậu mách bảo, vị Thanh Hà Vương này lại muốn lợi dụng bản thân mình làm giun để câu cá lớn.
Phùng cục trưởng trừng đôi mắt quỷ khủng bố nhìn Thủy Căn, đột nhiên nghĩ tới đêm trước đó, cũng thoáng thấy hai người ôm nhau mà ngủ, không khỏi nửa tin nửa ngờ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chợt lộ ra hàm răng trắng cười quái dị: “Hắn? Thanh Hà Vương ngươi vẫn chưa tỉnh ra sao? Tuy rằng tiểu tử này đúng là sinh vào đầu tháng quỷ, thích hợp tiếp nhận Trấn hồn thạch, có điều, Vạn Nhân sau khi đeo Trấn hồn thạch hạ huyệt, cho dù ba hồn bảy vía đầu thai chuyển thế, cũng thành kẻ si ngốc hồn phách không được đầy đủ, mà tiểu tử này tuy rằng mang trong người mệnh suy, ba đời xui xẻo, nhưng cũng không hề thiếu tâm nhãn đâu!”
Nghe xong lời này, Thiệu vẫn nhìn Thủy Căn bằng ánh mắt ẩn tình say đắm, nhiệt tình như thể nhìn bát thịt kho tàu hồi sáng vậy đó.
“Nếu như y không phải Vạn Nhân, vậy vì sao sau khi ra khỏi huyệt một, lại nhớ tới vị trí chính xác của thôn Bốc Vu (Bốc: chiêm bốc, bói toán, Vu: đồng cốt, cầu cúng)?
Thôn Bất Ngộ (Bất Ngộ 不悟: bù wù, còn Bốc Vu 卜 莁: bǔ wú)? Thủy Căn tưởng thật mà suy tư, trong vòng mười tám dặm xung quanh thị trấn cũng chưa từng nghe nói đến cái tên này bao giờ?
“Ngươi nói thật?” Phùng cục trưởng cao giọng hỏi, hắn kích động muốn đoạt Thủy Căn trong ngực Thiệu. Thế nhưng lại bị Thiệu vung tay trấn áp.
Cái mặt đập vào tường, từ vết thương vốn đã đóng vảy lập tức chảy ra mủ và máu đục ngầu.
Thủy Căn vốn muốn nói, ta không biết thôn Bất Ngộ nào hết á, là Thanh Hà Vương này nói xằng nói bậy. Thế nhưng một khi khiến cho Thiệu bị bẽ mặt, khó đảm bảo hắn sẽ không thẹn quá hóa giận, ném cậu cho Phùng cục trưởng xử lý.
“Ngươi nói thôn Bốc Vu ở đâu?” Phùng cục trưởng không chút nào để ý lau đi máu đen trên mặt, chuyển sang tra hỏi Thủy Căn.
Thủy Căn hết sức cố gắng không để ý đến bàn tay đang hung hãn nắm chặt tay mình, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ngươi giúp ta ra tù, ta sẽ nói cho ngươi.”
Thiệu dùng ánh mắt càng thêm đói khát vuốt tóc Thủy Căn, nhìn điệu bộ kia nếu như trong phòng không có Phùng thịt nướng, hẳn là sẽ trình diễn một màn dây dưa triền miên.
“Các hạ nếu như không có việc gì cần nói, xin mời đi ra, không nên làm phiền ta và Vạn Nhi nghỉ ngơi.”
Phùng cục trưởng nói một cách thâm độc: “Ta vì sao đến đây? Thanh Hà Vương ngươi trong lòng hẳn là rõ. Trong dũng đạo, ngươi cố ý lưu lại hai cái cương thi kia ám toán ta, may là ta có phù trừ tà La Bàn Trương chuẩn bị sẵn, thế nhưng lá bùa đốt lên không chỉ thiêu hủy cương thi, mà còn cháy cả lên người ta vì lân phấn xua bướm băng đã bôi lên…”
Đến đây Thủy Căn mới hiểu ra, hóa ra Phùng thịt nướng biến thành như thế này, chính là kết quả của việc chó cắn chó (hai kẻ xấu tự giết lẫn nhau). Phùng cục trưởng tiếp tục nói: “May là ta có Trấn hồn thạch, cho dù thể xác có thối rữa như thế nào đi nữa cũng có thể làm cho hồn phách không tiêu tan, có điều ngươi hại ta ăn quả đắng lớn như vậy, ta không trở về kính Thanh Hà Vương ngài thì thật không hợp tình hợp lý!”
Thiệu nghe xong cuồng tiếu: “Ngươi lúc trước triệu hồi ta đến, cũng không đơn giản chỉ là lợi dụng ta tìm cửa vào chính xác của mộ thất. Phải biết rằng năm đó đại ca ta Thác Bạt Tự, lúc xây dựng hoàng lăng cho phụ vương kính yêu của y, đã sử dụng bát quái ngũ hành trận, lấy nghi mộ (mộ giả để đánh lừa) hư hư thực thực che giấu trận pháp.
Nếu như không biết địa điểm cụ thể, cho dù là đào hết nghi mộ lên cũng không thấy cửa mà vào. Bởi vì ngươi nói không giữ lời, phá hủy thân thể Vạn Nhân, làm hắn không thể tụ lại hồn phách một lần nữa trở lại thân xác trước đây, không lập tức lấy mạng ngươi là may lắm rồi, ngươi còn dám chạy đến trước mặt ta nói xằng nói bậy?”
“Ha ha, ngươi nói đúng, chúng ta chính là quan hệ lợi dụng lẫn nhau. Vốn lúc đầu ta muốn tìm cơ hội loại bỏ một trong hai người các ngươi để giải cơn hận trong lòng, có điều nếu như có thể tiếp tục hợp tác, ta cũng sẽ không phải kẻ thù dai. Thế nào? Ta cũng không cần biết tiểu tử này rốt cuộc có đúng là Vạn Nhân hay không, Thanh Hà Vương, chỉ cần hai ngươi giúp ta tìm được thôn Bốc Vu, ta sẽ cho hai ngươi lấy lại tự do.”
Sau khi Phùng cục trưởng đi rồi, Thủy Căn xác định ngoài cửa không có người, mới len lén hỏi Thiệu: “Thôn Bất Ngộ ở đâu vậy?”
Thiệu liếc cậu một cái, thản nhiên nói: “Nơi đó là quê hương của Vạn Nhân, nghe nói là thánh địa mà rất nhiều người nghiên cứu bói toán chiêm bốc hướng về.”
Thủy Căn trợn trắng mắt, giờ đây cậu chỉ cần nghe thấy cái tên Vạn Nhân là đã đau đầu, tuy rằng Phùng thịt nướng nói bản thân mình là ba đời mệnh suy, nhưng nếu dính đến Vạn Nhân kia, phỏng chừng phải đến tám đời mốc meo.
Bây giờ họ Phùng kia lại xuất hiện phá rối, mà cũng không biết Thác Bạt Thiệu định lợi dụng mình như thế nào.
Nghĩ đến số phận tương lại chưa biết ra sao, Thủy Căn trong lòng càng lo lắng. Từ trên giường Thiệu trèo xuống, hầm hừ trở lại giường mình, trùm chăn kín đầu, trằn trọc một hồi, rồi ngủ.
Lo nghĩ quá nhiều, giấc ngủ sẽ không an ổn.
Trong một biển sương mù, hình như cậu đi tới một sơn thôn cây cỏ tươi tốt, nói là sơn thôn, nhưng lại không thấy một mái nhà nào, cậu như thể bị động kinh, không ngừng leo lên những bậc thang, trên bậc thang phủ đầy rêu xanh, cách đế giầy vẫn cảm thấy dinh dính trơn trượt. Những bậc thang dường như không có điểm dừng, xung quanh sương mù dày đặc, chỉ có thể từng bước từng bước mà tiến lên.
Thủy Căn bước đi trong tuyệt vọng, muốn dừng lại, nhưng không biết có ai ở sau cứ đẩy cậu tiếp tục leo lên.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Thủy Căn chỉ cảm thấy hai chân như muốn gãy, rốt cuộc cũng tới tận cùng, nhưng lại phát hiện bậc thang phía trên chỉ có một khối đá cực lớn, mặt trên khắc mấy cổ tự rất to: “Đại dị giả bất chiêm”.
“Đại dị giả bất chiêm…” Thủy Căn bất giác lẩm bẩm.
Cậu vươn tay chạm vào khối đá, nguyên thạch (khối đá thô) không hề cứng, ngược lại, nó nóng hầm hập như muốn nhũn ra, lại ra sức sờ, tảng đá cư nhiên mở ra huyết bồn đại khẩu (chỉ cái miệng rộng hung ác cắn nuốt của dã thú), hung hăng cắn tay cậu, đau đớn khiến Thủy Căn ai u một tiếng, mở mắt.
Chỉ thấy Thiệu không biết từ lúc nào tới đứng trước giường cậu, vẻ mặt dữ tợn tóm lấy tay Thủy Căn nói: “Ngươi vừa nói cái gì? Lặp lại lần nữa!”
Thủy Căn ngủ đến thiên hôn địa ám, hoàn toàn không biết cửa phòng giam đã bị mở ra.
Thiệu ngồi dậy, lạnh lùng nhìn người đến. Khi người nọ tiến vào, cánh cửa sắt khép kín kêu lên ken két khiến Thủy Căn hơi mở mắt, ngẩng đầu nhìn, rồi xoay người chọc chọc Thanh Hà Vương: “Bữa ăn khuya của ngươi tới kìa, mau ăn đi!” Nói xong lại xoay người tiếp tục ngủ.
Thấy quỷ nhiều rồi sẽ không có gì đáng sợ nữa. Dạo này, thần kinh Thủy Căn ngày càng cứng cỏi, nói một cách công bằng, trong đám quỷ này, nữ quỷ không đầu và tiên vương đại thúc đã có thể coi là đẹp lắm rồi. Mấy con quỷ còn lại thật sự không ra hình người.
Cái vị trước mắt này chẳng hạn, không phải mới từ lò đốt xác bò ra đấy chứ? Cháy như một cái đầu dê thui, liếc mắt nhìn một cái đã cảm thấy ngày mai chả còn muốn ăn cơm nữa.
“Thanh Hà Vương, phẩm vị (khả năng giám định và thưởng thức) của người thực sự là kỳ lạ, lại có thể để cho thổ miết đản (thổ miết = dế chũi, đại loại chỉ người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ) này sống đến tận bây giờ.”
Giọng nói quen thuộc đập vào tai Thủy Căn, cậu kích động rùng mình một cái.
Là hắn – Phùng cục trưởng, kẻ đáng lẽ ra đang nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt!
Thủy Căn theo bản năng rụt vào trong lòng Thiệu. Xem ra, ở trong đường hầm, ngài cục trưởng đã được chiêu đãi không tồi.
Khuôn mặt bị bỏng nặng, cách ba mét mà cũng có thể ngửi được mùi thịt cháy khét thoang thoảng.
Thanh Hà Vương nghe xong hừ lạnh một tiếng, trở tay ôm Thủy Căn, hôn “chụt” một cái thật kêu lên mặt hài tử.
“Lại nói tiếp ta còn muốn cảm tạ Phùng cục trưởng ấy chứ, nếu không phải lần này thần xui quỷ khiến, ta sao có thể xác định Thủy Căn thực sự đúng là Vạn Nhân chuyển kiếp?”
Phùng cục trưởng nghe xong, con ngươi giữa viền thịt cháy sém kinh ngạc trợn trừng. Đừng trách Phùng cục trưởng chậm tiêu, ngay cả Thủy Căn cũng cảm thấy khó hiểu, mình thế nào lại thành Vạn Nhân rồi?
Trực giác của cậu mách bảo, vị Thanh Hà Vương này lại muốn lợi dụng bản thân mình làm giun để câu cá lớn.
Phùng cục trưởng trừng đôi mắt quỷ khủng bố nhìn Thủy Căn, đột nhiên nghĩ tới đêm trước đó, cũng thoáng thấy hai người ôm nhau mà ngủ, không khỏi nửa tin nửa ngờ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chợt lộ ra hàm răng trắng cười quái dị: “Hắn? Thanh Hà Vương ngươi vẫn chưa tỉnh ra sao? Tuy rằng tiểu tử này đúng là sinh vào đầu tháng quỷ, thích hợp tiếp nhận Trấn hồn thạch, có điều, Vạn Nhân sau khi đeo Trấn hồn thạch hạ huyệt, cho dù ba hồn bảy vía đầu thai chuyển thế, cũng thành kẻ si ngốc hồn phách không được đầy đủ, mà tiểu tử này tuy rằng mang trong người mệnh suy, ba đời xui xẻo, nhưng cũng không hề thiếu tâm nhãn đâu!”
Nghe xong lời này, Thiệu vẫn nhìn Thủy Căn bằng ánh mắt ẩn tình say đắm, nhiệt tình như thể nhìn bát thịt kho tàu hồi sáng vậy đó.
“Nếu như y không phải Vạn Nhân, vậy vì sao sau khi ra khỏi huyệt một, lại nhớ tới vị trí chính xác của thôn Bốc Vu (Bốc: chiêm bốc, bói toán, Vu: đồng cốt, cầu cúng)?
Thôn Bất Ngộ (Bất Ngộ 不悟: bù wù, còn Bốc Vu 卜 莁: bǔ wú)? Thủy Căn tưởng thật mà suy tư, trong vòng mười tám dặm xung quanh thị trấn cũng chưa từng nghe nói đến cái tên này bao giờ?
“Ngươi nói thật?” Phùng cục trưởng cao giọng hỏi, hắn kích động muốn đoạt Thủy Căn trong ngực Thiệu. Thế nhưng lại bị Thiệu vung tay trấn áp.
Cái mặt đập vào tường, từ vết thương vốn đã đóng vảy lập tức chảy ra mủ và máu đục ngầu.
Thủy Căn vốn muốn nói, ta không biết thôn Bất Ngộ nào hết á, là Thanh Hà Vương này nói xằng nói bậy. Thế nhưng một khi khiến cho Thiệu bị bẽ mặt, khó đảm bảo hắn sẽ không thẹn quá hóa giận, ném cậu cho Phùng cục trưởng xử lý.
“Ngươi nói thôn Bốc Vu ở đâu?” Phùng cục trưởng không chút nào để ý lau đi máu đen trên mặt, chuyển sang tra hỏi Thủy Căn.
Thủy Căn hết sức cố gắng không để ý đến bàn tay đang hung hãn nắm chặt tay mình, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ngươi giúp ta ra tù, ta sẽ nói cho ngươi.”
Thiệu dùng ánh mắt càng thêm đói khát vuốt tóc Thủy Căn, nhìn điệu bộ kia nếu như trong phòng không có Phùng thịt nướng, hẳn là sẽ trình diễn một màn dây dưa triền miên.
“Các hạ nếu như không có việc gì cần nói, xin mời đi ra, không nên làm phiền ta và Vạn Nhi nghỉ ngơi.”
Phùng cục trưởng nói một cách thâm độc: “Ta vì sao đến đây? Thanh Hà Vương ngươi trong lòng hẳn là rõ. Trong dũng đạo, ngươi cố ý lưu lại hai cái cương thi kia ám toán ta, may là ta có phù trừ tà La Bàn Trương chuẩn bị sẵn, thế nhưng lá bùa đốt lên không chỉ thiêu hủy cương thi, mà còn cháy cả lên người ta vì lân phấn xua bướm băng đã bôi lên…”
Đến đây Thủy Căn mới hiểu ra, hóa ra Phùng thịt nướng biến thành như thế này, chính là kết quả của việc chó cắn chó (hai kẻ xấu tự giết lẫn nhau). Phùng cục trưởng tiếp tục nói: “May là ta có Trấn hồn thạch, cho dù thể xác có thối rữa như thế nào đi nữa cũng có thể làm cho hồn phách không tiêu tan, có điều ngươi hại ta ăn quả đắng lớn như vậy, ta không trở về kính Thanh Hà Vương ngài thì thật không hợp tình hợp lý!”
Thiệu nghe xong cuồng tiếu: “Ngươi lúc trước triệu hồi ta đến, cũng không đơn giản chỉ là lợi dụng ta tìm cửa vào chính xác của mộ thất. Phải biết rằng năm đó đại ca ta Thác Bạt Tự, lúc xây dựng hoàng lăng cho phụ vương kính yêu của y, đã sử dụng bát quái ngũ hành trận, lấy nghi mộ (mộ giả để đánh lừa) hư hư thực thực che giấu trận pháp.
Nếu như không biết địa điểm cụ thể, cho dù là đào hết nghi mộ lên cũng không thấy cửa mà vào. Bởi vì ngươi nói không giữ lời, phá hủy thân thể Vạn Nhân, làm hắn không thể tụ lại hồn phách một lần nữa trở lại thân xác trước đây, không lập tức lấy mạng ngươi là may lắm rồi, ngươi còn dám chạy đến trước mặt ta nói xằng nói bậy?”
“Ha ha, ngươi nói đúng, chúng ta chính là quan hệ lợi dụng lẫn nhau. Vốn lúc đầu ta muốn tìm cơ hội loại bỏ một trong hai người các ngươi để giải cơn hận trong lòng, có điều nếu như có thể tiếp tục hợp tác, ta cũng sẽ không phải kẻ thù dai. Thế nào? Ta cũng không cần biết tiểu tử này rốt cuộc có đúng là Vạn Nhân hay không, Thanh Hà Vương, chỉ cần hai ngươi giúp ta tìm được thôn Bốc Vu, ta sẽ cho hai ngươi lấy lại tự do.”
Sau khi Phùng cục trưởng đi rồi, Thủy Căn xác định ngoài cửa không có người, mới len lén hỏi Thiệu: “Thôn Bất Ngộ ở đâu vậy?”
Thiệu liếc cậu một cái, thản nhiên nói: “Nơi đó là quê hương của Vạn Nhân, nghe nói là thánh địa mà rất nhiều người nghiên cứu bói toán chiêm bốc hướng về.”
Thủy Căn trợn trắng mắt, giờ đây cậu chỉ cần nghe thấy cái tên Vạn Nhân là đã đau đầu, tuy rằng Phùng thịt nướng nói bản thân mình là ba đời mệnh suy, nhưng nếu dính đến Vạn Nhân kia, phỏng chừng phải đến tám đời mốc meo.
Bây giờ họ Phùng kia lại xuất hiện phá rối, mà cũng không biết Thác Bạt Thiệu định lợi dụng mình như thế nào.
Nghĩ đến số phận tương lại chưa biết ra sao, Thủy Căn trong lòng càng lo lắng. Từ trên giường Thiệu trèo xuống, hầm hừ trở lại giường mình, trùm chăn kín đầu, trằn trọc một hồi, rồi ngủ.
Lo nghĩ quá nhiều, giấc ngủ sẽ không an ổn.
Trong một biển sương mù, hình như cậu đi tới một sơn thôn cây cỏ tươi tốt, nói là sơn thôn, nhưng lại không thấy một mái nhà nào, cậu như thể bị động kinh, không ngừng leo lên những bậc thang, trên bậc thang phủ đầy rêu xanh, cách đế giầy vẫn cảm thấy dinh dính trơn trượt. Những bậc thang dường như không có điểm dừng, xung quanh sương mù dày đặc, chỉ có thể từng bước từng bước mà tiến lên.
Thủy Căn bước đi trong tuyệt vọng, muốn dừng lại, nhưng không biết có ai ở sau cứ đẩy cậu tiếp tục leo lên.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Thủy Căn chỉ cảm thấy hai chân như muốn gãy, rốt cuộc cũng tới tận cùng, nhưng lại phát hiện bậc thang phía trên chỉ có một khối đá cực lớn, mặt trên khắc mấy cổ tự rất to: “Đại dị giả bất chiêm”.
“Đại dị giả bất chiêm…” Thủy Căn bất giác lẩm bẩm.
Cậu vươn tay chạm vào khối đá, nguyên thạch (khối đá thô) không hề cứng, ngược lại, nó nóng hầm hập như muốn nhũn ra, lại ra sức sờ, tảng đá cư nhiên mở ra huyết bồn đại khẩu (chỉ cái miệng rộng hung ác cắn nuốt của dã thú), hung hăng cắn tay cậu, đau đớn khiến Thủy Căn ai u một tiếng, mở mắt.
Chỉ thấy Thiệu không biết từ lúc nào tới đứng trước giường cậu, vẻ mặt dữ tợn tóm lấy tay Thủy Căn nói: “Ngươi vừa nói cái gì? Lặp lại lần nữa!”