Nghe Trương đội trưởng nói như vậy, tất cả mọi người đều dừng tay, Trương Đại Phúc nhìn kỹ khối văn bia kia, trên mặt có khắc mấy chữ thất loạn bát tao, uốn éo như giun bò, không thể nhận ra lấy một chữ.
Trong đám công nhân có người bắt đầu hưng phấn, nói thầm với nhau: “Nếu đào thấy đồ cổ có thể bán được không ít tiền nha!”
May mà Trương Đại Phúc không phải người hồ đồ, hướng mấy người kia trừng mắt: “Muốn tiền đến phát điên rồi đúng không? Trộm mộ là phạm pháp đó! Việc này phải lập tức báo cáo lên chính quyền!”
Nói xong đá mông Thủy Căn một cái: “Còn xanh mặt cái gì nữa? Về nhà bảo mẹ, mau mau hóa vàng tiêu tai đi!”
Sau tai nạn không lớn không nhỏ lần này, các tờ báo lớn trong xã đều nhanh chóng phát hành với số lượng lớn, “Giữa đường hầm phát hiện cổ mộ nghìn năm!” Tiêu đề chấn động như vậy đủ để thỏa mãn đông đảo quần chúng nhân dân trong xã nhiệt tình nghị luận một hồi.
Các chuyên gia, các nhà khảo cổ học trong tỉnh ùn ùn kéo đến. Các vị lãnh đạo có liên quan đã hạ lệnh, đường hầmtạm dừng thi công, tất cả nhường chỗ cho công việc khai quật mộ cổ.
Lúc bắt đầu khai quật, các nhà khảo cổ học dựa vào văn tự trên bia đá kia cùng vài tượng đầu linh thú suy đoán, đây là mộ phần thời Bắc Ngụy, hơn nữa chủ nhân ngôi mộ có khả năng là người tộc Tiên Ti, căn cứ vào quy mô mộ phần lại nhận định, chủ nhân ngôi mộ rất có thể là đại quý tộc.
Thôn dân trăm dặm xung quanh đều rất phấn khích. Nào là mộ được lát bằng vàng, nào là đèn dạ minh châu, xác ướp trong miệng ngậm ngọc quý nghìn năm, khắp nơi đều có tin đồn hoang đường.
Ngay cả mấy ông lão hơn 80 tuổi trên miệng cũng suốt ngày nhắc đến “Phần (mộ)”, chỉ mong sao được tận mắt chứng kiến, chạm tay vào báu vật trong mộ cho thỏa nguyện.
Lại nói tiếp, Trương Đại Phúc không hổ là đội trưởng, trước tiên vừa báo cáo việc phát hiện mộ cổ vừa giữ nguyên hiện trường, lập công lớn, sau lại cùng các giáo sư, chuyên gia bắt chuyện làm quen. Thế là nghiễm nhiên được đội khảo cổ thuê làm công việc khai quật.
Đội thi công của hắn nhanh chóng biến thành đội khảo cổ. Tuy rằng nhiệm vụ chính là mấy việc đào bới lao động chân tay, nhưng Trương đội trưởng phong thái và lời nói lại rất ra vẻ người trí thức, mỗi lần người nhà bạn bè tò mò hỏi thăm, hắn đều bày ra bộ dạng thâm sâu khó dò.
Sự đời kẻ khóc người cười, trong lúc ấy, trong nhà Trương quả phụ mây đen vần vũ.
Trương quả phụ không biết lái xe, nhưng nghe con trai miêu tả, hẳn là con trai chủ tịch Đới lái xe sai luật. Nhưng dù sao cũng đã đụng bị thương người, hơn nữa bên kia cũng không phải nhà tầm thường, không khéo chính con nhà mình sẽ bị kiện.
Trương quả phụ bèn mở sổ tiết kiệm trong nhà, rút 2000 tệ. Cùng con trai mang theo chút trái cây, thuốc bổ, xem có thể hay không khiến Đới gia nể tình hai đứa là bạn học ngày trước mà chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Vì vậy, hai mẹ con đến bệnh viện huyện thăm hỏi, vừa vặn lúc Đới Bằng tỉnh lại.
Kỳ thực tiểu tử kia cũng không có gì đáng ngại, chân tay đều ổn, ngoại trừ đầu bị thương nhẹ, cộng thêm sợ đến hôn mê bất tỉnh ra, thì cũng không xây xát gì.
Bất quá phu nhân chủ tịch huyện rất khó chịu, con trai mình mặt mũi trắng trẻo, không dưng lại thêm vài vết sẹo, khiến người làm mẹ lòng đau như cắt.
Nhưng chủ tịch Đới đã nói: “Tiểu Bằng tự mình lái xe không cẩn thận còn có thể trách ai hả!” Nên biết rằng, bởi vì liên quan đến chuyện cổ mộ, nguyên do của tai nạn lần này cả huyện ai ai cũng biết, bây giờ lại là thời kỳ nhạy cảm bầu lại lãnh đạo huyện, người lãnh đạo nào lại không xuất ra bộ dạng liêm khiết, yêu dân như con?
Đó là lý do vì sao dù muốn giận cá chém thớt với Ngô Thủy Căn, chủ tịch phu nhân vẫn không lộ ra ngoài mặt.
Mẹ con Thủy Căn không biết sự tình bên trong, chỉ thấy người nhà họ Đới không nói này nói kia như mình tưởng tượng, thậm chí ngay cả 2000 tệ kia cũng không cần đến.
Bất quá chỉ có Trương quả phụ là cảm thấy thế, còn Ngô Thủy Căn thì không cho rằng Đới gia bình dị gần gũi. Đang lúc Đới mẫu cùng Trương quả phụ nói chuyện phiếm, Đới Bằng rõ ràng giơ ngón tay cái hướng xuống dưới, nhìn khẩu thanh chính là “Mi chờ đấy!”
Ngô Thủy Căn thừa dịp người lớn không để ý, cũng đáp lại một câu: “Ai sợ mi?”
Dọc đường đi từ bệnh viện trở về nhà, Trương quả phụ trong lòng bỗng nảy ra một ý, bèn nói với con mình: “Con cứ về nhà trước đi, mẹ đi gặp Trương thúc!”
Trương thúc mà bà nói tới chính là Trương Đại Phúc. Nghe xong lời này, Ngô Thủy Căn sắc mặt lập tức trầm xuống.
Trương quả phụ cùng Trương Đại Phúc là bà con họ xa, tuy rằng có cùng huyết thống nhưng là xa tới mức bắn đại bác cũng không tới, thế nhưng Trương Đại Phúc lại nhiều lần chiếu cố Trương quả phụ.
Không trách được Thủy Căn nhạy cảm, cậu dù sao cũng cảm thấy mẹ mình cùng Trương thúc có gì đó không minh bạch. Thật ra nếu mẹ tìm được một nơi nương tựa, cậu dù trong lòng không được tự nhiên, cũng sẽ không nói gì, thế nhưng Trương Đại Phúc kia lại là người đã có gia đình… Khụ, lời vừa định tuôn ra, nhìn thấy gương mặt tươi cười của mẹ lại không đành lòng nói thẳng ra. Mẹ chỉ là một người phụ nữ, bà mấy năm nay một mình nuôi con chịu xiết bao gian khổ, Thủy Căn hiểu rõ hơn ai hết!
Cậu một mình về nhà, ngay cả cơm cũng không ăn, nằm ở trên giường ngẩn ngơ.
Khi mặt trời xuống núi, Trương quả phụ mới vội vàng về nhà, về đến nơi chuyện đầu tiên là kích động nói với Ngô Thủy Căn: “Thủy Căn, Trương thúc nói, đội khai quật của bọn họ thiếu nhân công, vừa vặn có thể cho con đi, một ngày 40 tệ, một tháng đã có thể kiếm tới 1200 tệ a!”
Thủy Căn nghiêng đầu, nương theo ánh chiều tà ngoài cửa sổ, nhìn kĩ búi tóc mẹ mình mới sửa sang lạicùng hai má ửng hồng, cứng rắn nói: “Con không đi đâu!”
Trương quả phụ ngẩn người, có chút lo lắng nói: “Vì sao không đi? Mẹ đã hỏi rồi, việc đào mộ đơn giản đúng là không tốt bằng lái xe ủi, nhưng con vừa đụng phải người ta, đội công trình nào chịu mướn con hả! Hiếm khi Trương thúc không trách con, việc này lại gần nhà, con còn muốn gì?”
Thủy Căn bị hỏi đến phát ngán, không nói không rằng bỏ ra ngoài: “Trương thúc kia đối với mẹ rất tốt, đáng tiếc con không dễ dàng muốn làm con trai ông ta!”
Trong phòng nhất thời lặng thinh, Trương quả phụ vẻ mặt tươi cười lúc nãy đã lập tức bị thay thế bằng sắc mặt xám ngắt, khóe môi run lên, nhưng không nói gì, chỉ có hai hàng lệ tuôn trào đầy xấu hổ và giận dữ.
Lời nói ra, Thủy Căn lập tức hối hận, nhìn dáng vẻ mẹ khốn quẫn vì bất ngờ, thực ra cậu so với mẹ còn xấu hổ hơn.
Đang muốn nói thêm, mẹ đã vén rèm bước nhanh về phòng mình. Nửa ngày sau đó, tiếng khóc nức nở truyền đến tai Thủy Căn.
Thủy Căn ngồi ở mép giường, không ngừng dùng tay tự vả vào mồm, “Ba, ba…” Âm thanh kia vang vọng trong phòng một lúc lâu.
Ngày hôm sau, trời còn đang lạnh, Thủy Căn đã dậy sớm rửa mặt chải đầu xong xuôi, cậu đứng trước cửa phòng mẹ nói: “Mẹ à, con đã nấu cháo, để ở trong nồi, mẹ tí nữa tranh thủ lúc còn nóng dậy ăn ngay, con phải đi đến phần mộ kia làm việc!”
Nói xong thì đạp xe đến phần mộ.
Bởi vì hôm trước đường kia vừa mở, đường bằng phẳng, không tới 20 phút đã tới cửa đường hầm.
Lúc trước vách núi này bị phá, đường hầm hiện tại đã được đá tảng cùng cột gỗ chống đỡ. Đội khảo cổ đang khai quật từng lớp từ trên xuống dưới.
Cổ mộ bốn phía đều được đội khảo cổ căng bạt che.
Sáng sớm như vậy theo lý thuyết hẳn là chưa bắt đầu làm việc, thế nhưng ở xa chợt nghe thấy tiếng kêu thê lương từ vách núi đá truyền đến.
Thủy Căn bị dọa giật mình một cái, nhưng là người trẻ tuổi, cũng có phần kiên cường, nghe được âm thanh không bình thường như thế liền ném xe xuống, theo bậc thang tạm thời, chạy lên sườn núi.
Chạy lên đến đỉnh núi, thì đụng phải một người, Thủy Căn nhìn kỹ: là Trương Đại Phúc, chỉ là hắn hiện tại trên mặt đầy vẻ kinh hoàng, hai má phì nộn liên tục co giật, gân xanh nổi lên nhấp nhô như con rắn nhỏ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thủy Căn không kiếm chế được quay đầu lại nhìn phía sau.
Nghe Trương đội trưởng nói như vậy, tất cả mọi người đều dừng tay, Trương Đại Phúc nhìn kỹ khối văn bia kia, trên mặt có khắc mấy chữ thất loạn bát tao, uốn éo như giun bò, không thể nhận ra lấy một chữ.
Trong đám công nhân có người bắt đầu hưng phấn, nói thầm với nhau: “Nếu đào thấy đồ cổ có thể bán được không ít tiền nha!”
May mà Trương Đại Phúc không phải người hồ đồ, hướng mấy người kia trừng mắt: “Muốn tiền đến phát điên rồi đúng không? Trộm mộ là phạm pháp đó! Việc này phải lập tức báo cáo lên chính quyền!”
Nói xong đá mông Thủy Căn một cái: “Còn xanh mặt cái gì nữa? Về nhà bảo mẹ, mau mau hóa vàng tiêu tai đi!”
Sau tai nạn không lớn không nhỏ lần này, các tờ báo lớn trong xã đều nhanh chóng phát hành với số lượng lớn, “Giữa đường hầm phát hiện cổ mộ nghìn năm!” Tiêu đề chấn động như vậy đủ để thỏa mãn đông đảo quần chúng nhân dân trong xã nhiệt tình nghị luận một hồi.
Các chuyên gia, các nhà khảo cổ học trong tỉnh ùn ùn kéo đến. Các vị lãnh đạo có liên quan đã hạ lệnh, đường hầmtạm dừng thi công, tất cả nhường chỗ cho công việc khai quật mộ cổ.
Lúc bắt đầu khai quật, các nhà khảo cổ học dựa vào văn tự trên bia đá kia cùng vài tượng đầu linh thú suy đoán, đây là mộ phần thời Bắc Ngụy, hơn nữa chủ nhân ngôi mộ có khả năng là người tộc Tiên Ti, căn cứ vào quy mô mộ phần lại nhận định, chủ nhân ngôi mộ rất có thể là đại quý tộc.
Thôn dân trăm dặm xung quanh đều rất phấn khích. Nào là mộ được lát bằng vàng, nào là đèn dạ minh châu, xác ướp trong miệng ngậm ngọc quý nghìn năm, khắp nơi đều có tin đồn hoang đường.
Ngay cả mấy ông lão hơn tuổi trên miệng cũng suốt ngày nhắc đến “Phần (mộ)”, chỉ mong sao được tận mắt chứng kiến, chạm tay vào báu vật trong mộ cho thỏa nguyện.
Lại nói tiếp, Trương Đại Phúc không hổ là đội trưởng, trước tiên vừa báo cáo việc phát hiện mộ cổ vừa giữ nguyên hiện trường, lập công lớn, sau lại cùng các giáo sư, chuyên gia bắt chuyện làm quen. Thế là nghiễm nhiên được đội khảo cổ thuê làm công việc khai quật.
Đội thi công của hắn nhanh chóng biến thành đội khảo cổ. Tuy rằng nhiệm vụ chính là mấy việc đào bới lao động chân tay, nhưng Trương đội trưởng phong thái và lời nói lại rất ra vẻ người trí thức, mỗi lần người nhà bạn bè tò mò hỏi thăm, hắn đều bày ra bộ dạng thâm sâu khó dò.
Sự đời kẻ khóc người cười, trong lúc ấy, trong nhà Trương quả phụ mây đen vần vũ.
Trương quả phụ không biết lái xe, nhưng nghe con trai miêu tả, hẳn là con trai chủ tịch Đới lái xe sai luật. Nhưng dù sao cũng đã đụng bị thương người, hơn nữa bên kia cũng không phải nhà tầm thường, không khéo chính con nhà mình sẽ bị kiện.
Trương quả phụ bèn mở sổ tiết kiệm trong nhà, rút tệ. Cùng con trai mang theo chút trái cây, thuốc bổ, xem có thể hay không khiến Đới gia nể tình hai đứa là bạn học ngày trước mà chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Vì vậy, hai mẹ con đến bệnh viện huyện thăm hỏi, vừa vặn lúc Đới Bằng tỉnh lại.
Kỳ thực tiểu tử kia cũng không có gì đáng ngại, chân tay đều ổn, ngoại trừ đầu bị thương nhẹ, cộng thêm sợ đến hôn mê bất tỉnh ra, thì cũng không xây xát gì.
Bất quá phu nhân chủ tịch huyện rất khó chịu, con trai mình mặt mũi trắng trẻo, không dưng lại thêm vài vết sẹo, khiến người làm mẹ lòng đau như cắt.
Nhưng chủ tịch Đới đã nói: “Tiểu Bằng tự mình lái xe không cẩn thận còn có thể trách ai hả!” Nên biết rằng, bởi vì liên quan đến chuyện cổ mộ, nguyên do của tai nạn lần này cả huyện ai ai cũng biết, bây giờ lại là thời kỳ nhạy cảm bầu lại lãnh đạo huyện, người lãnh đạo nào lại không xuất ra bộ dạng liêm khiết, yêu dân như con?
Đó là lý do vì sao dù muốn giận cá chém thớt với Ngô Thủy Căn, chủ tịch phu nhân vẫn không lộ ra ngoài mặt.
Mẹ con Thủy Căn không biết sự tình bên trong, chỉ thấy người nhà họ Đới không nói này nói kia như mình tưởng tượng, thậm chí ngay cả tệ kia cũng không cần đến.
Bất quá chỉ có Trương quả phụ là cảm thấy thế, còn Ngô Thủy Căn thì không cho rằng Đới gia bình dị gần gũi. Đang lúc Đới mẫu cùng Trương quả phụ nói chuyện phiếm, Đới Bằng rõ ràng giơ ngón tay cái hướng xuống dưới, nhìn khẩu thanh chính là “Mi chờ đấy!”
Ngô Thủy Căn thừa dịp người lớn không để ý, cũng đáp lại một câu: “Ai sợ mi?”
Dọc đường đi từ bệnh viện trở về nhà, Trương quả phụ trong lòng bỗng nảy ra một ý, bèn nói với con mình: “Con cứ về nhà trước đi, mẹ đi gặp Trương thúc!”
Trương thúc mà bà nói tới chính là Trương Đại Phúc. Nghe xong lời này, Ngô Thủy Căn sắc mặt lập tức trầm xuống.
Trương quả phụ cùng Trương Đại Phúc là bà con họ xa, tuy rằng có cùng huyết thống nhưng là xa tới mức bắn đại bác cũng không tới, thế nhưng Trương Đại Phúc lại nhiều lần chiếu cố Trương quả phụ.
Không trách được Thủy Căn nhạy cảm, cậu dù sao cũng cảm thấy mẹ mình cùng Trương thúc có gì đó không minh bạch. Thật ra nếu mẹ tìm được một nơi nương tựa, cậu dù trong lòng không được tự nhiên, cũng sẽ không nói gì, thế nhưng Trương Đại Phúc kia lại là người đã có gia đình… Khụ, lời vừa định tuôn ra, nhìn thấy gương mặt tươi cười của mẹ lại không đành lòng nói thẳng ra. Mẹ chỉ là một người phụ nữ, bà mấy năm nay một mình nuôi con chịu xiết bao gian khổ, Thủy Căn hiểu rõ hơn ai hết!
Cậu một mình về nhà, ngay cả cơm cũng không ăn, nằm ở trên giường ngẩn ngơ.
Khi mặt trời xuống núi, Trương quả phụ mới vội vàng về nhà, về đến nơi chuyện đầu tiên là kích động nói với Ngô Thủy Căn: “Thủy Căn, Trương thúc nói, đội khai quật của bọn họ thiếu nhân công, vừa vặn có thể cho con đi, một ngày tệ, một tháng đã có thể kiếm tới tệ a!”
Thủy Căn nghiêng đầu, nương theo ánh chiều tà ngoài cửa sổ, nhìn kĩ búi tóc mẹ mình mới sửa sang lạicùng hai má ửng hồng, cứng rắn nói: “Con không đi đâu!”
Trương quả phụ ngẩn người, có chút lo lắng nói: “Vì sao không đi? Mẹ đã hỏi rồi, việc đào mộ đơn giản đúng là không tốt bằng lái xe ủi, nhưng con vừa đụng phải người ta, đội công trình nào chịu mướn con hả! Hiếm khi Trương thúc không trách con, việc này lại gần nhà, con còn muốn gì?”
Thủy Căn bị hỏi đến phát ngán, không nói không rằng bỏ ra ngoài: “Trương thúc kia đối với mẹ rất tốt, đáng tiếc con không dễ dàng muốn làm con trai ông ta!”
Trong phòng nhất thời lặng thinh, Trương quả phụ vẻ mặt tươi cười lúc nãy đã lập tức bị thay thế bằng sắc mặt xám ngắt, khóe môi run lên, nhưng không nói gì, chỉ có hai hàng lệ tuôn trào đầy xấu hổ và giận dữ.
Lời nói ra, Thủy Căn lập tức hối hận, nhìn dáng vẻ mẹ khốn quẫn vì bất ngờ, thực ra cậu so với mẹ còn xấu hổ hơn.
Đang muốn nói thêm, mẹ đã vén rèm bước nhanh về phòng mình. Nửa ngày sau đó, tiếng khóc nức nở truyền đến tai Thủy Căn.
Thủy Căn ngồi ở mép giường, không ngừng dùng tay tự vả vào mồm, “Ba, ba…” Âm thanh kia vang vọng trong phòng một lúc lâu.
Ngày hôm sau, trời còn đang lạnh, Thủy Căn đã dậy sớm rửa mặt chải đầu xong xuôi, cậu đứng trước cửa phòng mẹ nói: “Mẹ à, con đã nấu cháo, để ở trong nồi, mẹ tí nữa tranh thủ lúc còn nóng dậy ăn ngay, con phải đi đến phần mộ kia làm việc!”
Nói xong thì đạp xe đến phần mộ.
Bởi vì hôm trước đường kia vừa mở, đường bằng phẳng, không tới phút đã tới cửa đường hầm.
Lúc trước vách núi này bị phá, đường hầm hiện tại đã được đá tảng cùng cột gỗ chống đỡ. Đội khảo cổ đang khai quật từng lớp từ trên xuống dưới.
Cổ mộ bốn phía đều được đội khảo cổ căng bạt che.
Sáng sớm như vậy theo lý thuyết hẳn là chưa bắt đầu làm việc, thế nhưng ở xa chợt nghe thấy tiếng kêu thê lương từ vách núi đá truyền đến.
Thủy Căn bị dọa giật mình một cái, nhưng là người trẻ tuổi, cũng có phần kiên cường, nghe được âm thanh không bình thường như thế liền ném xe xuống, theo bậc thang tạm thời, chạy lên sườn núi.
Chạy lên đến đỉnh núi, thì đụng phải một người, Thủy Căn nhìn kỹ: là Trương Đại Phúc, chỉ là hắn hiện tại trên mặt đầy vẻ kinh hoàng, hai má phì nộn liên tục co giật, gân xanh nổi lên nhấp nhô như con rắn nhỏ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thủy Căn không kiếm chế được quay đầu lại nhìn phía sau.