Còn chưa kịp nghĩ xong, Thuỷ Căn đã bị Thiệu kéo, cùng Vạn Nhân đi vào sâu trong hầm băng.
Lần này tâm trạng đã khác, mỗi bước giẫm lên mặt đất tối tăm đều như thể giẫm lên thi thể một người chết thảm. Thuỷ Căn nhón mũi chân, chỉ sợ giẫm lên cánh tay cẳng chân của người ta, lại còn vừa đi vừa lầm bầm: “Ngại quá, quấy rầy rồi! Quấy rầy rồi!”
Thiệu thấy Vương huynh nhà mình đi cứ như múa ương ca(1) thế kia, biết quá rõ tính tình Thuỷ Căn, đương nhiên hắn cũng biết hài tử e ngại điều gì.
Hắn khom lưng xuống: “Lên đi!”
Thuỷ Căn sửng sốt, rồi mới vỡ lẽ, hoá ra là Thiệu muốn cõng cậu. Đáy lòng hài tử nóng bừng lên, khỏi nói cũng biết, trong một hầm băng đầy người chết như thế này, nếu bỗng có người mang đến cho bạn một chút hơi ấm, thì sẽ ấm lòng đến nhường nào!
Thủy Căn nằm úp sấp trên lưng Thiệu, hắn dễ dàng đứng dậy, nâng cậu lên, và vững vàng cõng Vương huynh tiếp tục tiến về phía trước.
Bấy giờ Thuỷ Căn mới nhận ra rằng hoá ra cơ thể tong teo của Đới Bằng chẳng biết tự khi nào đã cường tráng lên nhiều đến thế, nhất là tấm lưng này, nằm trên đó cậu có thể cảm nhận được từng cơ bắp rắn chắc bên dưới.
Cậu nhớ từ sau khi Thanh Hà Vương chiếm được thân thể, anh bạn này suốt ngày phải leo tường đánh nhau siêng năng như đi nhà xí, vóc người nhỏ bé hiển nhiên càng luyện càng chuẩn rồi.
Tựa trên lưng hắn, Thủy Căn nhàn rỗi không có việc gì làm, bèn nhéo nhéo bắp thịt trên hai cánh tay rắn chắc một cách đầy ao ước, thầm hạ quyết tâm nếu có thể thoát khỏi đây, cậu nhất định phải treo một cái bao cát lên, hàng ngày luyện tập, nếu có thân thể cường tráng thế này, chắc sẽ được nhiều em bám theo lắm đây!
Kết quả là cậu nhéo đến phát nghiện, mặc kệ người phía dưới luôn!
Cái tay đang đỡ mông Vương huynh của Thiệu bẹo một cái rõ mạnh, Thuỷ Căn không đề phòng đau quá kêu “oái” một tiếng, rồi lủi lủi lên trên!
“Ngươi… ngươi làm cái quái gì đó!”
“Làm sao? Ngươi khiêu khích ta trước còn gì nữa!” Thiệu ngoái cổ lại, nói thật nhỏ, rồi khẽ liếc Thủy Căn một cái.
Cái tay bên dưới cũng bắt đầu rất mất nết.
Mông Thuỷ Căn giãy giụa như đụng phải bàn ủi.
“Ai… ai thèm khiêu khích ngươi, ngươi buông tay ra, ta không cần ngươi cõng nữa!”
Thiệu sầm mặt: “Lưng ta ai cũng có thể trèo lên đấy chắc? Ta không thả ngươi xuống, ngươi ngoan ngoãn ở trên đó cho ta!”
Thuỷ Căn tức anh ách: mịa nó, ai mà thèm trèo lên ngươi hả!
Hai người cứ thế cấu cấu véo véo nhau, lại giống như một kiểu tán tỉnh.
Bị ghẻ lạnh ở đằng sau, Vạn Nhân nhìn hai người phía trước liếc mắt đưa tình, đôi mắt hơi híp lại, chẳng biết y lại đang nung nấu ý đồ xấu xa gì nữa.
Có điều tiến sĩ cũng không buồn chán lắm. Y vừa quan sát địa hình xung quanh, vừa cố ý vô tình mà thưởng thức cái thứ tròn tròn trắng nõn lộ ra dưới vạt áo kia, và cả cái khúc dồi lung lay run rẩy giữa gió lạnh ấy nữa.
Thuỷ Căn vốn không để ý tới, nhưng trong lúc vô tình quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt tiến sĩ Vạn bay qua sàm sỡ mình, cậu bực mình định kéo áo xuống.
Đúng lúc cậu vừa thò tay xuống túm lấy cái áo, cơ thể Thiệu bỗng dưng xiêu vẹo, và bắt đầu nghiêng nghiêng sang một bên mà đi.
Hoá ra nền hầm băng này không hề bằng phẳng, mà thật ra thì toàn bộ mặt đất nghiêng về một bên như đất lở. Song ánh sáng không đủ, nên lúc đầu ba người họ không phát hiện ra, kết quả là Thiệu bước hụt vào khoảng không, lại còn phải cõng Thuỷ Căn, nên cơ thể hắn không giữ được thăng bằng, ngã xuống.
May mắn làm sao, Vạn Nhân nãy giờ vẫn luôn tha thiết quan tâm cái mông trắng trẻo đằng trước. Vừa thấy tình hình bất ổn, y lập tức lao tới túm lấy cánh tay Thuỷ Căn, và đồng thời dùng tay đâm mạnh vào mặt băng, bấu vào cái lỗ băng ấy như một điểm tựa, cuối cùng cũng có thể ngừng thế trượt xuống. Trong lúc đó, đùi Thuỷ Căn lại đang bị Thiệu túm lấy. Ba người nối thành một chuỗi, khó khăn lắm mới giữ vững được thân thể từng người.
Ba người cùng nhìn xuống cuối sườn dốc, và thấy mặt băng kéo dài xuống phía dưới khoảng sáu mét nữa thì kết thúc bằng một đoạn đứt gãy, khe nứt tối tăm sâu không thấy đáy, từ bên dưới vọng tới tiếng rít của luồng khí bốc lên, như có vô số oan hồn đang gào khóc dưới đáy vực.
Khi ma trơi tiến đến gần, ngọn lửa lại từ từ yếu đi.
“Không xong rồi, nơi này rất kỳ quá, linh lực trên người ta đang trôi đi từng chút một!” Thiệu xanh mặt, nói với Vạn Nhân ở trên cùng.
Hiển nhiên tiến sĩ Vạn cũng đã cảm nhận được, bởi vì cánh tay đang kéo Thuỷ Căn của y bắt đầu run rẩy. Lại nói tiếp, giáo sư Lương chính gốc còn kém hơn Đới Bằng nhiều. Sau khi nguyên thần thức tỉnh, Vạn Nhân cũng phải dựa vào linh lực mới có được sức mạnh như thế này.
Giờ đây ở cái chốn kỳ lạ này, y hoàn toàn trở về với nguyên hình, cánh tay thư sinh yếu ớt thật sự chẳng thể kéo nổi hai thằng con trai to đùng!
“Ta cũng vậy, tay sắp không còn sức lực nữa rồi. Nếu ngươi buông tay, ta còn có thể kéo Tự nhi lên, bằng không sẽ xong đời cả nút!” Vạn Nhân lạnh lùng trả lời.
Hiển nhiên, Thanh Hà Vương hiểu điều Vạn Nhân muốn nói. Nếu như bây giờ hắn buông cánh tay đang túm Thuỷ Căn ra, Vạn Nhân còn có thể kéo Thuỷ Căn lên. Nhưng nếu như hắn không buông tay, rất có khả năng một người cũng không thể sống sót.
Thế nhưng khe nứt này rất sâu, lại đầy nguy hiểm, chẳng ai nói trước được, hơn nữa linh lực hiện tại của hắn đã trở về con số không, một khi thân thể người thường ngã xuống, e rằng nguyên thần sẽ chẳng thể trở về toàn vẹn được nữa.
Thế nhưng tình huống trước mắt vô cùng cấp bách, hoàn toàn không cho phép cân nhắc thiệt hơn, ngay khoảnh khắc tất cả lửa ma trơi kia lụi tàn, Thuỷ Căn nghe được tiếng Thiệu vang lên: “Nếu như không chết, ta nhất định sẽ quay về tìm ngươi…”
Đến khi nghe được tất cả, thì Thủy Căn đã cảm giác được cánh tay vẫn túm lấy đùi cậu bỗng buông ra. Ngay sau đó Thuỷ Căn đã được Vạn Nhân vét cạn chút hơi sức cuối cùng kéo lên.
Vạn Nhân đưa Thuỷ Căn tránh xa khỏi sườn dốc quỷ dị kia, rồi suy sụp ngã lăn kềnh ra mặt băng, cảm thấy linh lực đã trôi đi đang từ từ trở lại.
Y dùng linh lực hoá ra một ngọn lửa để chiếu sáng, quay đầu lại nhìn Thuỷ Căn, y phát hiện hài tử đang sững sờ nhìn về cuối con dốc.
“Ngươi sao vậy? Không sao chứ?” Vạn Nhân dịu dàng hỏi.
Thuỷ Căn không trả lời, cứ nhìn như thế thôi, một lát sau cậu hỏi: “Sao hắn vẫn chưa lên?”
Đáy lòng Vạn Nhân lạnh lẽo, giọng nói của y cũng hệt như những mảnh băng đá: “Linh lực của hắn không còn nữa, ngã xuống đương nhiên chỉ có một chữ chết, chẳng lẽ ngươi còn hy vọng hắn sẽ bay lên sao?”
Thuỷ Căn gật đầu: “Ừ, hắn nói không chết thì sẽ tới tìm ta mà, không tới tìm ta, đương nhiên là đã chết rồi.”
Nhận thấy hài tử nói một cách hờ hững, dường như tinh thần của cậu không phải chịu chấn động nào quá dữ dội, giọng điệu Vạn Nhân mềm mại đi rất nhiều: “Ngươi yên tâm, có ta nữa mà, chỉ cần ngươi chịu nghe lời, thì cho dù không có hắn, ta vẫn sẽ che chở ngươi trở lại mặt đất được thôi.”
Thuỷ Căn băn khoăn ngẩng đầu nhìn Vạn Nhân: “Ngươi nói thử xem có phải các ngươi thật kỳ lạ hay không, động một tí là lại hứa hẹn kiếp này kiếp sau. Chẳng lẽ tiếc nuối còn lại của kiếp này cứ phải đẩy hết cho kiếp sau sao? Ngươi nói đi, hắn biết là sẽ chết, vì sao còn buông tay? Muốn khiến ta thiếu nợ nhân tình, phải không? Câu cuối cùng khốn nạn kia, mịa nó là lời nguyền của hắn thì có!”
Nói xong, Thuỷ Căn đứng phắt dậy, nói với Vạn Nhân: “Ngươi nói xem, từ khi gặp cha ngươi – giáo sư Lương tới giờ, ta chưa từng được sống một ngày nào yên ổn, con mẹ nó, ngày nào cũng gặp quỷ, ngày nào cũng xui xẻo. Gì thì gì ta cũng muốn trả cho xong, nhưng đời này vẫn bị vạ lây! Ông nội ngươi cũng không muốn kiếp sau thiếu nợ gì các ngươi nữa!”
Đợi đến khi Vạn Nhân nhận ra có điều gì không ổn thì đã muộn rồi. Thuỷ Căn đột nhiên xông tới sườn dốc, và nhảy xuống.
Bóng dáng cậu chẳng mấy chốc đã bị bóng tối nuốt chửng.
Vạn Nhân trừng mắt nhìn tay mình chộp vào khoảng không, khuôn mặt trắng nõn nổi đầy gân xanh dữ tợn.
“Ngô Thuỷ Căn! Ngươi giỏi lắm!”
.
(1) Múa ương ca: loại hình vũ đạo dân gian lưu hành chủ yếu ở vùng nông thôn miền bắc, có vùng còn biểu diễn câu chuyện, dùng chiêng trống đệm nhạc, có vùng cũng biểu diễn câu chuyện nhưng giống như hình thức ca vũ kịch
Còn chưa kịp nghĩ xong, Thuỷ Căn đã bị Thiệu kéo, cùng Vạn Nhân đi vào sâu trong hầm băng.
Lần này tâm trạng đã khác, mỗi bước giẫm lên mặt đất tối tăm đều như thể giẫm lên thi thể một người chết thảm. Thuỷ Căn nhón mũi chân, chỉ sợ giẫm lên cánh tay cẳng chân của người ta, lại còn vừa đi vừa lầm bầm: “Ngại quá, quấy rầy rồi! Quấy rầy rồi!”
Thiệu thấy Vương huynh nhà mình đi cứ như múa ương ca() thế kia, biết quá rõ tính tình Thuỷ Căn, đương nhiên hắn cũng biết hài tử e ngại điều gì.
Hắn khom lưng xuống: “Lên đi!”
Thuỷ Căn sửng sốt, rồi mới vỡ lẽ, hoá ra là Thiệu muốn cõng cậu. Đáy lòng hài tử nóng bừng lên, khỏi nói cũng biết, trong một hầm băng đầy người chết như thế này, nếu bỗng có người mang đến cho bạn một chút hơi ấm, thì sẽ ấm lòng đến nhường nào!
Thủy Căn nằm úp sấp trên lưng Thiệu, hắn dễ dàng đứng dậy, nâng cậu lên, và vững vàng cõng Vương huynh tiếp tục tiến về phía trước.
Bấy giờ Thuỷ Căn mới nhận ra rằng hoá ra cơ thể tong teo của Đới Bằng chẳng biết tự khi nào đã cường tráng lên nhiều đến thế, nhất là tấm lưng này, nằm trên đó cậu có thể cảm nhận được từng cơ bắp rắn chắc bên dưới.
Cậu nhớ từ sau khi Thanh Hà Vương chiếm được thân thể, anh bạn này suốt ngày phải leo tường đánh nhau siêng năng như đi nhà xí, vóc người nhỏ bé hiển nhiên càng luyện càng chuẩn rồi.
Tựa trên lưng hắn, Thủy Căn nhàn rỗi không có việc gì làm, bèn nhéo nhéo bắp thịt trên hai cánh tay rắn chắc một cách đầy ao ước, thầm hạ quyết tâm nếu có thể thoát khỏi đây, cậu nhất định phải treo một cái bao cát lên, hàng ngày luyện tập, nếu có thân thể cường tráng thế này, chắc sẽ được nhiều em bám theo lắm đây!
Kết quả là cậu nhéo đến phát nghiện, mặc kệ người phía dưới luôn!
Cái tay đang đỡ mông Vương huynh của Thiệu bẹo một cái rõ mạnh, Thuỷ Căn không đề phòng đau quá kêu “oái” một tiếng, rồi lủi lủi lên trên!
“Ngươi… ngươi làm cái quái gì đó!”
“Làm sao? Ngươi khiêu khích ta trước còn gì nữa!” Thiệu ngoái cổ lại, nói thật nhỏ, rồi khẽ liếc Thủy Căn một cái.
Cái tay bên dưới cũng bắt đầu rất mất nết.
Mông Thuỷ Căn giãy giụa như đụng phải bàn ủi.
“Ai… ai thèm khiêu khích ngươi, ngươi buông tay ra, ta không cần ngươi cõng nữa!”
Thiệu sầm mặt: “Lưng ta ai cũng có thể trèo lên đấy chắc? Ta không thả ngươi xuống, ngươi ngoan ngoãn ở trên đó cho ta!”
Thuỷ Căn tức anh ách: mịa nó, ai mà thèm trèo lên ngươi hả!
Hai người cứ thế cấu cấu véo véo nhau, lại giống như một kiểu tán tỉnh.
Bị ghẻ lạnh ở đằng sau, Vạn Nhân nhìn hai người phía trước liếc mắt đưa tình, đôi mắt hơi híp lại, chẳng biết y lại đang nung nấu ý đồ xấu xa gì nữa.
Có điều tiến sĩ cũng không buồn chán lắm. Y vừa quan sát địa hình xung quanh, vừa cố ý vô tình mà thưởng thức cái thứ tròn tròn trắng nõn lộ ra dưới vạt áo kia, và cả cái khúc dồi lung lay run rẩy giữa gió lạnh ấy nữa.
Thuỷ Căn vốn không để ý tới, nhưng trong lúc vô tình quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt tiến sĩ Vạn bay qua sàm sỡ mình, cậu bực mình định kéo áo xuống.
Đúng lúc cậu vừa thò tay xuống túm lấy cái áo, cơ thể Thiệu bỗng dưng xiêu vẹo, và bắt đầu nghiêng nghiêng sang một bên mà đi.
Hoá ra nền hầm băng này không hề bằng phẳng, mà thật ra thì toàn bộ mặt đất nghiêng về một bên như đất lở. Song ánh sáng không đủ, nên lúc đầu ba người họ không phát hiện ra, kết quả là Thiệu bước hụt vào khoảng không, lại còn phải cõng Thuỷ Căn, nên cơ thể hắn không giữ được thăng bằng, ngã xuống.
May mắn làm sao, Vạn Nhân nãy giờ vẫn luôn tha thiết quan tâm cái mông trắng trẻo đằng trước. Vừa thấy tình hình bất ổn, y lập tức lao tới túm lấy cánh tay Thuỷ Căn, và đồng thời dùng tay đâm mạnh vào mặt băng, bấu vào cái lỗ băng ấy như một điểm tựa, cuối cùng cũng có thể ngừng thế trượt xuống. Trong lúc đó, đùi Thuỷ Căn lại đang bị Thiệu túm lấy. Ba người nối thành một chuỗi, khó khăn lắm mới giữ vững được thân thể từng người.
Ba người cùng nhìn xuống cuối sườn dốc, và thấy mặt băng kéo dài xuống phía dưới khoảng sáu mét nữa thì kết thúc bằng một đoạn đứt gãy, khe nứt tối tăm sâu không thấy đáy, từ bên dưới vọng tới tiếng rít của luồng khí bốc lên, như có vô số oan hồn đang gào khóc dưới đáy vực.
Khi ma trơi tiến đến gần, ngọn lửa lại từ từ yếu đi.
“Không xong rồi, nơi này rất kỳ quá, linh lực trên người ta đang trôi đi từng chút một!” Thiệu xanh mặt, nói với Vạn Nhân ở trên cùng.
Hiển nhiên tiến sĩ Vạn cũng đã cảm nhận được, bởi vì cánh tay đang kéo Thuỷ Căn của y bắt đầu run rẩy. Lại nói tiếp, giáo sư Lương chính gốc còn kém hơn Đới Bằng nhiều. Sau khi nguyên thần thức tỉnh, Vạn Nhân cũng phải dựa vào linh lực mới có được sức mạnh như thế này.
Giờ đây ở cái chốn kỳ lạ này, y hoàn toàn trở về với nguyên hình, cánh tay thư sinh yếu ớt thật sự chẳng thể kéo nổi hai thằng con trai to đùng!
“Ta cũng vậy, tay sắp không còn sức lực nữa rồi. Nếu ngươi buông tay, ta còn có thể kéo Tự nhi lên, bằng không sẽ xong đời cả nút!” Vạn Nhân lạnh lùng trả lời.
Hiển nhiên, Thanh Hà Vương hiểu điều Vạn Nhân muốn nói. Nếu như bây giờ hắn buông cánh tay đang túm Thuỷ Căn ra, Vạn Nhân còn có thể kéo Thuỷ Căn lên. Nhưng nếu như hắn không buông tay, rất có khả năng một người cũng không thể sống sót.
Thế nhưng khe nứt này rất sâu, lại đầy nguy hiểm, chẳng ai nói trước được, hơn nữa linh lực hiện tại của hắn đã trở về con số không, một khi thân thể người thường ngã xuống, e rằng nguyên thần sẽ chẳng thể trở về toàn vẹn được nữa.
Thế nhưng tình huống trước mắt vô cùng cấp bách, hoàn toàn không cho phép cân nhắc thiệt hơn, ngay khoảnh khắc tất cả lửa ma trơi kia lụi tàn, Thuỷ Căn nghe được tiếng Thiệu vang lên: “Nếu như không chết, ta nhất định sẽ quay về tìm ngươi…”
Đến khi nghe được tất cả, thì Thủy Căn đã cảm giác được cánh tay vẫn túm lấy đùi cậu bỗng buông ra. Ngay sau đó Thuỷ Căn đã được Vạn Nhân vét cạn chút hơi sức cuối cùng kéo lên.
Vạn Nhân đưa Thuỷ Căn tránh xa khỏi sườn dốc quỷ dị kia, rồi suy sụp ngã lăn kềnh ra mặt băng, cảm thấy linh lực đã trôi đi đang từ từ trở lại.
Y dùng linh lực hoá ra một ngọn lửa để chiếu sáng, quay đầu lại nhìn Thuỷ Căn, y phát hiện hài tử đang sững sờ nhìn về cuối con dốc.
“Ngươi sao vậy? Không sao chứ?” Vạn Nhân dịu dàng hỏi.
Thuỷ Căn không trả lời, cứ nhìn như thế thôi, một lát sau cậu hỏi: “Sao hắn vẫn chưa lên?”
Đáy lòng Vạn Nhân lạnh lẽo, giọng nói của y cũng hệt như những mảnh băng đá: “Linh lực của hắn không còn nữa, ngã xuống đương nhiên chỉ có một chữ chết, chẳng lẽ ngươi còn hy vọng hắn sẽ bay lên sao?”
Thuỷ Căn gật đầu: “Ừ, hắn nói không chết thì sẽ tới tìm ta mà, không tới tìm ta, đương nhiên là đã chết rồi.”
Nhận thấy hài tử nói một cách hờ hững, dường như tinh thần của cậu không phải chịu chấn động nào quá dữ dội, giọng điệu Vạn Nhân mềm mại đi rất nhiều: “Ngươi yên tâm, có ta nữa mà, chỉ cần ngươi chịu nghe lời, thì cho dù không có hắn, ta vẫn sẽ che chở ngươi trở lại mặt đất được thôi.”
Thuỷ Căn băn khoăn ngẩng đầu nhìn Vạn Nhân: “Ngươi nói thử xem có phải các ngươi thật kỳ lạ hay không, động một tí là lại hứa hẹn kiếp này kiếp sau. Chẳng lẽ tiếc nuối còn lại của kiếp này cứ phải đẩy hết cho kiếp sau sao? Ngươi nói đi, hắn biết là sẽ chết, vì sao còn buông tay? Muốn khiến ta thiếu nợ nhân tình, phải không? Câu cuối cùng khốn nạn kia, mịa nó là lời nguyền của hắn thì có!”
Nói xong, Thuỷ Căn đứng phắt dậy, nói với Vạn Nhân: “Ngươi nói xem, từ khi gặp cha ngươi – giáo sư Lương tới giờ, ta chưa từng được sống một ngày nào yên ổn, con mẹ nó, ngày nào cũng gặp quỷ, ngày nào cũng xui xẻo. Gì thì gì ta cũng muốn trả cho xong, nhưng đời này vẫn bị vạ lây! Ông nội ngươi cũng không muốn kiếp sau thiếu nợ gì các ngươi nữa!”
Đợi đến khi Vạn Nhân nhận ra có điều gì không ổn thì đã muộn rồi. Thuỷ Căn đột nhiên xông tới sườn dốc, và nhảy xuống.
Bóng dáng cậu chẳng mấy chốc đã bị bóng tối nuốt chửng.
Vạn Nhân trừng mắt nhìn tay mình chộp vào khoảng không, khuôn mặt trắng nõn nổi đầy gân xanh dữ tợn.
“Ngô Thuỷ Căn! Ngươi giỏi lắm!”
.
() Múa ương ca: loại hình vũ đạo dân gian lưu hành chủ yếu ở vùng nông thôn miền bắc, có vùng còn biểu diễn câu chuyện, dùng chiêng trống đệm nhạc, có vùng cũng biểu diễn câu chuyện nhưng giống như hình thức ca vũ kịch