Nghe thấy thế, Thiệu ngập ngừng liếc Thuỷ Căn. Vì gương Bàn Cổ mà hai người đã ầm ĩ một trận, nên bây giờ hắn dĩ nhiên sẽ có một chút lo lắng.
Thấy Thiệu bối rối, Thủy Căn lại mềm lòng. Người ta không được uống Mạnh bà thang mà, còn nhớ rõ hết thảy những gì đã trải qua trong kiếp trước, đã thế lại “vịt chết vẫn còn mạnh miệng”, có lẽ hắn đã đè nén cảm giác mắc nợ với vương huynh dưới đáy lòng bấy lâu nay. Nếu mình khôi phục ký ức, có phải sẽ gỡ được khúc mắc trong lòng Thiệu không… Nghĩ vậy, cậu cố nhiên cũng không còn ghét việc khôi phục ký ức nữa.
“Nhìn ta làm gì? Nhanh đi tìm thôi, dùng xong thì đem đi bán đồ cổ, chắc kiếm được khá lắm đó!”
Cõi lòng Thiệu ấm áp. Thuỷ Căn là như vậy đấy, dù không cam lòng đến thế nào đi chăng nữa, nhưng khi có chuyện gì xảy ra, cậu vẫn luôn suy nghĩ cho người khác.
Không còn thời gian để nghĩ ngợi gì nữa, hắn kéo tay Thuỷ Căn, theo Vạn Nhân đi lên đỉnh núi.
Bỗng, cảnh tượng trước mắt làm họ sợ ngây người. Từ vị trí này có thể bao quát toàn bộ Thiên Trì dưới chân núi. Khi nãy, trên đỉnh Thanh Thạch đã có một trận tuyết lở lớn, ngay cả đỉnh Bạch Vân gần đó cũng xảy ra tuyết sạt. Vì tuyết đọng trên đỉnh núi đã sụp xuống hết, nên chỉ còn trơ nham thạch trơn nhẵn, mấy đỉnh núi tuyết gần đó cũng vậy.
Trong khi đó, hôm nay lại đúng là ngày rằm, bầu trời quang đãng, ánh trăng bàng bạc sáng đến lạ lùng. Ba ngọn cao nhất của dãy Trường Bạch – đỉnh Bạch Đầu thuộc lãnh thổ Triều Tiên, đỉnh Bạch Vân và đỉnh Ưng Chuỷ thuộc lãnh thổ Trung Quốc, đều là núi nham thạch, phản chiếu lại ánh trăng từ trên trời như mặt gương được mài bóng. Luồng sáng từ ba đỉnh núi chẳng mấy chốc đã nối thành một hình tam giác khổng lồ. Chùm sáng hội tụ càng lúc càng mãnh liệt, cuối cùng chiếu xuống mặt nước Thiên Trì, toàn bộ Thiên Trì bỗng chốc trắng xóa như tuyết, hào quang ấy chói loá đến mức khiến người ta không tài nào mở nổi mắt.
“Ngươi nói… gương Bàn Cổ là…” Hoang mang nhìn Thiên Trì, một lúc sau Thiệu mới lẩm bẩm nói.
“Đúng! Mặt nước Thiên Trì chính là gương Bàn Cổ!”
Tâm tình Vạn Nhân còn kích động hơn cả Thác Bạt Thiệu. Y kìm nén lại ngữ khí của mình, nhưng vẫn hơi cao giọng nói: “Thảo nào mà tấm gương Bàn Cổ này chỉ được ghi chép lại chứ chưa từng thấy vật thật hiện thế. Hoá ra gương Bàn Cổ không phải một tấm gương thực sự, muốn thành hình, nhất định phải có đủ ‘thiên thời địa lợi nhân hoà’ .
‘Thiên thời’ là chỉ một thời điểm đặc thù. Hôm nay vừa đúng mười lăm trăng tròn. Ta có đặt mua tin tức qua điện thoại di động, ban nãy mới nhận được tin rằng vừa xảy ra một lần hoạt động quy mô lớn của lỗ đen mặt trời, từ trường của trái đất được tăng cường.
‘Địa lợi’ là chỉ vị trí địa lý đặc thù. Bây giờ mới thấy, địa thế cả dãy núi Trường Bạch được phân bố sao cho có thể thu hết ánh trăng, hội tụ lại, phản chiếu lên mặt nước Thiên Trì. Còn ‘nhân hoà’ đó…”
Thác Bạt Thiệu tiếp lời nói: “Nhân hoà hẳn là chỉ Chuyên Húc và chúng ta. Hồn phách Chuyên Húc bám vào Ngư phụ trong Thiên Trì, nó vẫn ngủ đông dưới hồ suốt bao năm, mà máu Dát Tiên trong cơ thể ta và ngươi lại khiến nó thức tỉnh.
Ba người cùng xuất hiện, toàn bộ Thiên Trì đã biến thành một trường năng lượng vạn năm khó gặp một lần. Nếu như có thể tận dụng được loại năng lượng này, đừng nói là chỉnh hợp một linh hồn, cho dù huỷ thiên diệt địa cũng là điều có thể.”
Vạn Nhân không tiếp lời, nhưng mắt y dán chặt vào Thiên Trì, có vẻ đã quyết tâm phải đạt được.
Thiên Trì bốn mặt núi vây, du khách thông thường cho dù có đến được bờ Thiên Trì, cũng không chạm tới được mặt nước. Bây giờ nếu muốn thu được năng lượng của gương Bàn Cổ, thì chỉ còn cách bay lơ lửng phía trên Thiên Trì.
Những lời đồn đại về gương Bàn Cổ đều chỉ là truyền miệng mà thôi, bây giờ ai phải xuống đó làm chuột bạch thí nghiệm đầu tiên chính là một vấn đề.
Thanh Hà vương và Vạn Nhân không nhìn nhau, trong đầu hai người đều đang tính toán rất nhanh. Thuỷ Căn cúi đầu nhìn Quảng Thắng đang ngồi dưới đất. Từ đầu đến giờ, gã vẫn luôn im lặng, ôm bụng ngồi dưới đất như thế.
Tới khi khom người cúi xuống nhìn, cậu mới thấy những giọt mồ hôi to bằng hột đậu đang không ngừng vã ra trên đầu đại ca.
“Anh làm sao vậy?”
“Bụng… ta, hình như tiểu quỷ kia muốn chui ra…”
Thuỷ Căn nhìn qua, không phải chứ. Bụng gã to đến độ khuy áo cũng sắp bục ra tới nơi rồi.
“Vạn Nhân, ngươi mau đến xem, hình như Quảng Thắng sắp đẻ rồi!”
Đại ca bây giờ chẳng còn hơi sức đâu để đánh người nữa, bằng không gã nhất định phải dần cho cậu một trận. Gã run rẩy cắn răng, gắng gượng giữ lại chút tôn nghiêm đã sứt mẻ của một đại ca xã hội đen: “Là chui ra… Ngươi… mịa nó ngươi mới đẻ ấy!”
Thế nhưng lúc này đây, tất cả sự chú ý của Vạn Nhân đã bị Bàn Cổ kính hấp dẫn cả rồi. Thậm chí không buồn liếc Quảng Thắng lấy một cái, y ngẩng đầu nhìn vị trí của mặt trăng, biết thời cơ sắp đến, bèn thôi động linh lực bay lên phía trên Thiên Trì.
Hiểu rằng thời gian không chờ đợi ai, Thiệu cũng kéo Thuỷ Căn bay lên phía trên Thiên Trì.
Khi ba người đã bay tới khoảng không bên trên Thiên Trì, toàn thân được bao phủ bởi một tầng ánh trăng màu trắng bạc. Một độ ấm khác thường theo lỗ chân lông len lỏi vào tứ chi bách hài.
Khi rơi xuống mặt nước Thiên Trì, ba người họ phát hiện ra dưới chân có một luồng sức mạnh nâng bàn chân bọn họ lên, giúp bọn họ không bị rơi xuống nước, như đang giẫm chân lên một tấm pha lê trong suốt.
Chứng sợ nước của Thuỷ Căn lại phát tác, mặc dù không bị chìm xuống nước nhưng hai chân cậu đã bắt đầu bị chuột rút.
Nhờ có ánh trăng, hồ nước vốn đã trong veo nay lại càng tỏa sáng. Thuỷ Căn có thể thấy rõ từ tận sâu dưới đáy Thiên Trì có một cái bóng đen đang từ từ ngoi lên.
Là Ngư phụ!
Lần này, cả ba người đều thấy rõ hình dạng của “nó”. “Nó” dài hơn 6m, toàn thân màu tro, miệng nhọn và dài, nếu nói nó giống cá, thì chi bằng nói nó giống một con hải mã khổng lồ thì đúng hơn. Cái cổ dài và mảnh được bao phủ bởi một lớp vảy cá mà chốc chốc lại thay đổi những màu sắc mỹ lệ dưới ánh trăng.
Thuỷ Căn ôm chặt cánh tay Thiệu, nói: “Ngươi xem kìa ngươi xem kìa! Cái con kia sẽ không nhảy lên đây ăn thịt chúng ta chứ!”
Thiệu và Thuỷ Căn ngưng tụ linh lực, chăm chú theo dõi Ngư phụ đang bơi lên.
Ngư phụ bơi một vòng tròn trong nước, thân mình thon dài linh hoạt lượn thành vòng, cồn lên tầng tầng gợn nước mà mặt nước lại không hề xao động.
Thấy con quái vật không có ý định phá nước lao ra, Thủy Căn dần yên lòng. Khi ngưng thần nhìn lại, cậu mới phát hiện ra những lớp sóng gợn do Ngư phụ bơi làm dấy lên dần biến thành một hình âm dương ngư(1).
Trước đây, Thuỷ Căn vẫn hay thấy hình âm dương ngư trên sạp bói toàn của các thầy tướng số, nên cũng chẳng mấy để tâm.
Lúc này, khi thân thể lấp lánh của Ngư phụ đang bơi không ngừng nghỉ để vẽ nên, bé con mới giật mình phát hiện ra hình âm dương ngư này hình như là hai con cá lớn đực cái giao hợp, đầu đuôi quấn lấy nhau.
Âm dương đồ ấy đang ở ngay trước mặt ba người.
Thiệu và Vạn Nhân liếc nhau một cái, hai người cẩn thận bước đến chỗ phía trên âm dương đồ, và quan sát kỹ kết quả. Trong khi đó, với một nỗi sợ hãi tự nhiên trước quái thú, Thủy Căn ngược lại lui về phía sau mấy bước, cách đồ án này thật xa.
Khi ánh sáng dần trở nên mãnh liệt cũng là lúc đồ án âm dương đang hợp lại thành một vòng tròn lại đột ngột vỡ đôi, âm dương lưỡng ngư bất ngờ tách ra!
Ngay trong tích tắc ấy, Ngư phụ phóng ra một luồng sáng màu lam mãnh liệt về phía Thác Bạt Thiệu và Vạn Nhân đang đứng ở chính giữa.
Hai người đột ngột thét to lên một tiếng “Aaa”, bật ngửa ra đằng sau, nằm đơ ra phía trên mặt nước như một khúc gỗ.
Thuỷ Căn theo phản xạ muốn chạy tới đỡ Thiệu, nhưng chưa kịp nhúc nhích cậu đã bị ghim tại chỗ, bởi vì cậu nhìn thấy, từ thân thể Thiệu bay ra một luồng sáng màu lam u ám. Quầng sáng tròn xoe, xoay tròn không ngừng. Trong chớp mắt, nó vỡ thành hai mảnh như hình âm dương ngư lúc nãy.
Hai luồng sáng màu lam ấy tách ra rồi nhanh chóng giãn ra thành hai bóng người một trắng một đen.
Bé con há hốc mồm nhìn hai người nom giống hệt nhau kia: gò má cao, mắt sâu, ánh nhìn hung hãn như dã thú – Thác Bạt Thiệu! Thuỷ Căn nhận ra rõ ràng, đây là Thác Bạt Thiệu kiếp trước!
Trong khi đó, tình hình của Vạn Nhân cũng thế, ánh sáng từ thân thể y thoát ra biến thành hai Vạn Nhân phong hoa tuyệt đại.
Ngay lúc đó, Thuỷ Căn chỉ có một ý nghĩ: không phải là huyết chú linh nghiệm rồi đó chớ? Lão nhị phân nhanh cuối cùng biến thành nhân cách phân liệt rồi?
Trong khi ấy, bốn “người” chậm rãi nghiêng đầu, quan sát lẫn nhau. Bất thình lình, cái bóng “Thác Bạt Thiệu” màu đen lao vụt về phía Thuỷ Căn, gắt gao xiết lấy cổ cậu.
“Ngươi vậy mà còn chưa chết? Thác Bạt Tự!” Bị bóp cổ, Thủy Căn kinh hoàng trợn trừng hai mắt, dường như không thể tin được Thác Bạt Thiệu lại muốn giết mình.
Đúng lúc này, “Thiệu” trắng vọt tới, một phát kéo tên Thiệu đằng đằng sát khí kia ra.
“Ta phải giết ngươi!” Cái bóng trắng rống lên với bóng đen, hai “người” lao vào ẩu đả.
Mà Vạn Nhân bên kia lại còn tưng bừng hơn nữa.
Vạn Nhân đen đột nhiên bay vọt lên, dùng tay phá vỡ mặt kính trong như pha lê, bơi thẳng xuống đáy Thiên Trì.
Trong khi cái bóng trắng còn lại thì vẫn đứng đó, cô độc và bất lực, mở to đôi mắt long lanh sợ hãi nhìn các “Thác Bạt Thiệu” đánh nhau, sau đó cúi xuống nhỏ giọng hỏi Thuỷ Căn trên mặt nước: “Ngươi… ngươi không sao chứ?”
Một Vạn Nhân còn xinh đẹp hơn cả ngôi sao điện ảnh tự dưng lại hỏi mình bằng ngữ điệu gần như thương xót, Thuỷ Căn ngẩn ra, nổi hết cả da gà da vịt.
Chợt, Thuỷ Căn nhớ tới tình huống một tách làm hai lúc trước khi cậu bị hồn phách Chuyên Húc chiếm lấy, nhìn lại tình trạng của Thiệu và Vạn Nhân bây giờ, quả thật giống y xì đúc.
Xem ra sức mạnh của tấm gương Bàn Cổ này không chỉ có nối liền quá khứ với tương lai thôi đâu, nhất định là chất xúc tác gây ra nhân cách phân liệt đấy!
Nếu có thể, Ngô Thuỷ Căn rất muốn nói với người đời: hãy đi trên con đường của mình, và quên những truyền thuyết đi! Mịa nó, kết cục của việc tin vào truyền thuyết rất chi là thê thảm đó.
Nếu như cậu không lầm, thì những mặt tính cách trái ngược của hồn phách bị tách ra kỳ thật đều là những chấp niệm được chôn giấu ở nơi sâu nhất trong tâm hồn.
Thiệu có hai chấp niệm, một điều là đối với Ngô Thuỷ Căn hay nói đúng hơn là Thác Bạt Tự – là hận, điều còn lại chính là sự tự trách bản thân sâu sắc.
Một thiếu niên mười sáu tuổi, tàn nhẫn đâm chết phụ thân mình, rồi lại bị huynh trưởng giết chết, bị phong ấn trong vách đá dưới lòng đất suốt nghìn năm, có thể nào không sinh ra chấp niệm méo mó đây?
Cho dù sau này hắn đã hiểu rõ chân tướng sự việc, lý trí nói với hắn, tất cả mọi việc vương huynh làm đều là hạ sách bất đắc dĩ thôi, nếu hắn không dễ tin Vạn Nhân đến thế thì sao có thể gây ra một loạt thảm kịch sau đó? Nhưng ngoài tự trách bản thân, nỗi oán hận của nghìn năm cô độc tịch liêu tích tụ nên há có thể tan biến trong phút chốc?
“Thác Bạt Thiệu muốn giết mình!” Ý nghĩ này khiến Thuỷ Căn như bị dội nước lạnh. Trong nhất thời, cậu cứ đứng trơ ra ở đó, không biết phải làm sao.
Khá lắm Thanh Hà vương, bình thường thì cứ giả bộ như không có việc gì, vừa nãy ở dưới băng tuyết còn ra vẻ thâm tình chân thành với mình nữa chứ, thật đúng với câu “tri nhân tri diện bất tri tâm”!
Đúng lúc này, một hồi thanh âm thống khổ khôn tả vọng tới từ trên dốc núi.
Hoá ra là Quảng Thắng đã không chịu đựng nổi nữa, vừa cào cấu vừa tru lên như chó sói.
Vạn Nhân trắng nhìn theo âm thanh ấy, hai tay nhấc lên, kéo Quảng Thắng từ trên đỉnh núi lại đây.
Y nhẹ nhàng đặt tay lên bụng Quảng Thắng, dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, ngươi sẽ không sao đâu.” Đang đau đớn không chịu nổi lại ngẩn ngơ trông thấy một người như thiên tiên, Quảng Thắng còn tưởng rằng mình vừa gặp được tiên tử ấy chớ!
“Thật… thật xinh đẹp, nếu kiếp sau ta có thể lấy một người như… ngươi làm vợ, chết cũng đáng… Aaaaa!”
Đúng lúc đó, cái thứ trong bụng gã càng nhúc nhích càng dữ dội, quỷ anh kia hình như muốn phá kén thoát ra rồi.
Vạn Nhân tách hai chân Quảng Thắng ra, lòng bàn tay vận khí ép quỷ anh theo đường ruột chui ra.
Thuỷ Căn tận mắt chứng kiến một con “đại xà” màu đen loi nhoi từ trong hậu môn của đại ca Quảng Thắng trườn ra.
Nếu là lúc bình thường, cậu nhất định phải trêu chọc vị đại ca này, đây ứ phải là chui ra, cũng chả phải sinh ra – mà là lôi ra mới đúng!
Nhưng bây giờ, cậu chỉ có thể trợn tròn mắt thộn người ra nhìn.
Sau khi ra đời, con “đại xà” ấy được từ từ thổi phồng lên như một quả bóng bay, biến thành một con quái vật nhỏ màu đen nom như khỉ.
Thấy con quái vật nằm bò trên mặt đất, lết từng bước một về phía âm dương ngư trong hồ, Thuỷ Căn thầm kêu không ổn.
Cái thứ này đầy tà khí, ngộ nhỡ hấp thụ xong năng lượng rồi, nó sẽ từ khỉ đen biến thành siêu Xay-da thì làm sao, hậu quả thật khó mà tưởng tượng nổi.
Không kịp nghĩ gì nữa, Thuỷ Căn mò ra con dao quân đội trong túi quần, lao tới đâm quỷ anh.
Bị tập kích bất ngờ, quỷ anh quay phắt đầu lại, hai con mắt tối tăm toả ra sát khí, bất thình lình, nó ngoác cái miệng đầy răng nhọn ra, chậm rãi bò về phía Thuỷ Căn.
“Mau… mau giết chết nó đi!” Thuỷ Căn sợ hãi lùi về phía sau, cầu xin Vạn Nhân trắng giúp đỡ.
Như nghe được điều gì đó rất đáng sợ, Vạn Nhân kinh hãi che miệng: “Không, không thể, ta chỉ cứu người, không giết người!”
Cái đệt! Thuỷ Căn tức muốn giậm chân, mịa nó, ‘lập địa thành Phật’ gì mà nhanh thế! Cái thứ quỷ quái này cũng có phải người đâu! Không ngờ cũng có một ngày cậu lại hoài niệm tiến sĩ Vạn đầy một bụng xấu xa kia.
Cái thứ đó không ngừng tiến tới, cơ thể không ngừng phồng lên, miệng không ngừng chảy ra chất nhầy kinh tởm, như muốn nuốt chửng Thuỷ Căn.
Không có vũ khí trong tay, Thủy Căn chỉ còn cách đứng dậy chạy thục mạng về phía bờ Thiên Trì. Quỷ anh bỗng điên cuồng lao lên, ngoạm một phát lên lưng Thuỷ Căn. Xé toạc máu thịt cậu xuống.
Bé con bổ nhào xuống đất, đau đớn co giật. Quỷ anh há mồm nhấm nháp máu thịt tươi ngon, thòm thèm chuẩn bị nhào tới ăn tiếp.
Thuỷ Căn tuyệt vọng nhắm mắt lại. Cậu thậm chí có thể ngửi thấy từng hơi thở tanh hôi của quỷ anh phả lên mặt mình.
Vào ngay giây phút sống chết ấy, một cái bóng đen nhảy lên người quỷ anh, cắm phập xuống, bàn tay xuyên thẳng qua trái tim của nó.
Quỷ anh gào lên những tiếng nức nở thảm thiết như trẻ sơ sinh, cơ thể nó lập tức rũ xuống, và cuối cùng biến thành một vũng nước đen tanh tưởi.
Là Thiệu! Thuỷ Căn yên lòng, nhưng ngay lập tức cậu nhận ra kẻ cứu mình là cái bóng Thác Bạt Thiệu đen, còn cái bóng trắng lại đang nằm hấp hối ở đằng kia, càng lúc càng mờ nhạt, như thể sẽ biến mất không một dấu vết.
Cậu lại nhìn Thác Bạt Thiệu đen trước mặt, thân thể càng lúc càng đen đặc lại, ánh mắt nhìn Thuỷ Căn dường như cũng càng lúc càng tàn bạo.
Xem ra trong trận đấu vừa nãy, chấp niệm muốn giết chết Thuỷ Căn đã chiến thắng lòng tự trách bản thân. Song, điều đó cũng phù hợp với bản tính của con người thôi, con người vốn là loài động vật rất giỏi trốn tránh đùn đẩy trách nhiệm mà.
Thiệu khoanh tay lạnh lùng nhìn Thuỷ Căn nằm hấp hối trong vũng máu, như đang rất vui sướng vì chẳng cần hắn tự mình động thủ, cái đinh trong mắt cũng tự động biến mất vậy.
Đến cả Ngư phụ dưới nước cũng tung tăng bơi tới, dường như nó cũng rất hứng thú với tiết mục tình nhân tương tàn này, vẫy đuôi liên hồi.
Thuỷ Căn kiệt sức co quắp trên mặt kính, cảm thấy sinh mệnh của mình đang trôi đi từng chút một. Cậu nhìn Thiệu hờ hững vô tình, cười tự giễu, chết đến nơi rồi, cậu cùng muốn bày tỏ đôi điều về chấp niệm sâu nhất của mình, không thì lại đẩy qua kiếp sau mất: “Kiếp sau… chúng ta nhất định đừng nên… gặp lại nhau nữa… đều sống đều…”
“Thiệu” vẫn im lặng nhìn Thuỷ Căn hấp hối như thế. Nhưng màu sắc cơ thể bắt đầu biến đổi dữ dội, hình như không còn là màu đen đậm đến không thể thay đổi ấy nữa.
Vào khoảnh khắc đôi mắt Thuỷ Căn khép lại, bên tai cậu dường như vang lên một tiếng khàn khàn quen thuộc: “Không!!!”
.
(1) Hình âm dương ngư:
Nghe thấy thế, Thiệu ngập ngừng liếc Thuỷ Căn. Vì gương Bàn Cổ mà hai người đã ầm ĩ một trận, nên bây giờ hắn dĩ nhiên sẽ có một chút lo lắng.
Thấy Thiệu bối rối, Thủy Căn lại mềm lòng. Người ta không được uống Mạnh bà thang mà, còn nhớ rõ hết thảy những gì đã trải qua trong kiếp trước, đã thế lại “vịt chết vẫn còn mạnh miệng”, có lẽ hắn đã đè nén cảm giác mắc nợ với vương huynh dưới đáy lòng bấy lâu nay. Nếu mình khôi phục ký ức, có phải sẽ gỡ được khúc mắc trong lòng Thiệu không… Nghĩ vậy, cậu cố nhiên cũng không còn ghét việc khôi phục ký ức nữa.
“Nhìn ta làm gì? Nhanh đi tìm thôi, dùng xong thì đem đi bán đồ cổ, chắc kiếm được khá lắm đó!”
Cõi lòng Thiệu ấm áp. Thuỷ Căn là như vậy đấy, dù không cam lòng đến thế nào đi chăng nữa, nhưng khi có chuyện gì xảy ra, cậu vẫn luôn suy nghĩ cho người khác.
Không còn thời gian để nghĩ ngợi gì nữa, hắn kéo tay Thuỷ Căn, theo Vạn Nhân đi lên đỉnh núi.
Bỗng, cảnh tượng trước mắt làm họ sợ ngây người. Từ vị trí này có thể bao quát toàn bộ Thiên Trì dưới chân núi. Khi nãy, trên đỉnh Thanh Thạch đã có một trận tuyết lở lớn, ngay cả đỉnh Bạch Vân gần đó cũng xảy ra tuyết sạt. Vì tuyết đọng trên đỉnh núi đã sụp xuống hết, nên chỉ còn trơ nham thạch trơn nhẵn, mấy đỉnh núi tuyết gần đó cũng vậy.
Trong khi đó, hôm nay lại đúng là ngày rằm, bầu trời quang đãng, ánh trăng bàng bạc sáng đến lạ lùng. Ba ngọn cao nhất của dãy Trường Bạch – đỉnh Bạch Đầu thuộc lãnh thổ Triều Tiên, đỉnh Bạch Vân và đỉnh Ưng Chuỷ thuộc lãnh thổ Trung Quốc, đều là núi nham thạch, phản chiếu lại ánh trăng từ trên trời như mặt gương được mài bóng. Luồng sáng từ ba đỉnh núi chẳng mấy chốc đã nối thành một hình tam giác khổng lồ. Chùm sáng hội tụ càng lúc càng mãnh liệt, cuối cùng chiếu xuống mặt nước Thiên Trì, toàn bộ Thiên Trì bỗng chốc trắng xóa như tuyết, hào quang ấy chói loá đến mức khiến người ta không tài nào mở nổi mắt.
“Ngươi nói… gương Bàn Cổ là…” Hoang mang nhìn Thiên Trì, một lúc sau Thiệu mới lẩm bẩm nói.
“Đúng! Mặt nước Thiên Trì chính là gương Bàn Cổ!”
Tâm tình Vạn Nhân còn kích động hơn cả Thác Bạt Thiệu. Y kìm nén lại ngữ khí của mình, nhưng vẫn hơi cao giọng nói: “Thảo nào mà tấm gương Bàn Cổ này chỉ được ghi chép lại chứ chưa từng thấy vật thật hiện thế. Hoá ra gương Bàn Cổ không phải một tấm gương thực sự, muốn thành hình, nhất định phải có đủ ‘thiên thời địa lợi nhân hoà’ .
‘Thiên thời’ là chỉ một thời điểm đặc thù. Hôm nay vừa đúng mười lăm trăng tròn. Ta có đặt mua tin tức qua điện thoại di động, ban nãy mới nhận được tin rằng vừa xảy ra một lần hoạt động quy mô lớn của lỗ đen mặt trời, từ trường của trái đất được tăng cường.
‘Địa lợi’ là chỉ vị trí địa lý đặc thù. Bây giờ mới thấy, địa thế cả dãy núi Trường Bạch được phân bố sao cho có thể thu hết ánh trăng, hội tụ lại, phản chiếu lên mặt nước Thiên Trì. Còn ‘nhân hoà’ đó…”
Thác Bạt Thiệu tiếp lời nói: “Nhân hoà hẳn là chỉ Chuyên Húc và chúng ta. Hồn phách Chuyên Húc bám vào Ngư phụ trong Thiên Trì, nó vẫn ngủ đông dưới hồ suốt bao năm, mà máu Dát Tiên trong cơ thể ta và ngươi lại khiến nó thức tỉnh.
Ba người cùng xuất hiện, toàn bộ Thiên Trì đã biến thành một trường năng lượng vạn năm khó gặp một lần. Nếu như có thể tận dụng được loại năng lượng này, đừng nói là chỉnh hợp một linh hồn, cho dù huỷ thiên diệt địa cũng là điều có thể.”
Vạn Nhân không tiếp lời, nhưng mắt y dán chặt vào Thiên Trì, có vẻ đã quyết tâm phải đạt được.
Thiên Trì bốn mặt núi vây, du khách thông thường cho dù có đến được bờ Thiên Trì, cũng không chạm tới được mặt nước. Bây giờ nếu muốn thu được năng lượng của gương Bàn Cổ, thì chỉ còn cách bay lơ lửng phía trên Thiên Trì.
Những lời đồn đại về gương Bàn Cổ đều chỉ là truyền miệng mà thôi, bây giờ ai phải xuống đó làm chuột bạch thí nghiệm đầu tiên chính là một vấn đề.
Thanh Hà vương và Vạn Nhân không nhìn nhau, trong đầu hai người đều đang tính toán rất nhanh. Thuỷ Căn cúi đầu nhìn Quảng Thắng đang ngồi dưới đất. Từ đầu đến giờ, gã vẫn luôn im lặng, ôm bụng ngồi dưới đất như thế.
Tới khi khom người cúi xuống nhìn, cậu mới thấy những giọt mồ hôi to bằng hột đậu đang không ngừng vã ra trên đầu đại ca.
“Anh làm sao vậy?”
“Bụng… ta, hình như tiểu quỷ kia muốn chui ra…”
Thuỷ Căn nhìn qua, không phải chứ. Bụng gã to đến độ khuy áo cũng sắp bục ra tới nơi rồi.
“Vạn Nhân, ngươi mau đến xem, hình như Quảng Thắng sắp đẻ rồi!”
Đại ca bây giờ chẳng còn hơi sức đâu để đánh người nữa, bằng không gã nhất định phải dần cho cậu một trận. Gã run rẩy cắn răng, gắng gượng giữ lại chút tôn nghiêm đã sứt mẻ của một đại ca xã hội đen: “Là chui ra… Ngươi… mịa nó ngươi mới đẻ ấy!”
Thế nhưng lúc này đây, tất cả sự chú ý của Vạn Nhân đã bị Bàn Cổ kính hấp dẫn cả rồi. Thậm chí không buồn liếc Quảng Thắng lấy một cái, y ngẩng đầu nhìn vị trí của mặt trăng, biết thời cơ sắp đến, bèn thôi động linh lực bay lên phía trên Thiên Trì.
Hiểu rằng thời gian không chờ đợi ai, Thiệu cũng kéo Thuỷ Căn bay lên phía trên Thiên Trì.
Khi ba người đã bay tới khoảng không bên trên Thiên Trì, toàn thân được bao phủ bởi một tầng ánh trăng màu trắng bạc. Một độ ấm khác thường theo lỗ chân lông len lỏi vào tứ chi bách hài.
Khi rơi xuống mặt nước Thiên Trì, ba người họ phát hiện ra dưới chân có một luồng sức mạnh nâng bàn chân bọn họ lên, giúp bọn họ không bị rơi xuống nước, như đang giẫm chân lên một tấm pha lê trong suốt.
Chứng sợ nước của Thuỷ Căn lại phát tác, mặc dù không bị chìm xuống nước nhưng hai chân cậu đã bắt đầu bị chuột rút.
Nhờ có ánh trăng, hồ nước vốn đã trong veo nay lại càng tỏa sáng. Thuỷ Căn có thể thấy rõ từ tận sâu dưới đáy Thiên Trì có một cái bóng đen đang từ từ ngoi lên.
Là Ngư phụ!
Lần này, cả ba người đều thấy rõ hình dạng của “nó”. “Nó” dài hơn m, toàn thân màu tro, miệng nhọn và dài, nếu nói nó giống cá, thì chi bằng nói nó giống một con hải mã khổng lồ thì đúng hơn. Cái cổ dài và mảnh được bao phủ bởi một lớp vảy cá mà chốc chốc lại thay đổi những màu sắc mỹ lệ dưới ánh trăng.
Thuỷ Căn ôm chặt cánh tay Thiệu, nói: “Ngươi xem kìa ngươi xem kìa! Cái con kia sẽ không nhảy lên đây ăn thịt chúng ta chứ!”
Thiệu và Thuỷ Căn ngưng tụ linh lực, chăm chú theo dõi Ngư phụ đang bơi lên.
Ngư phụ bơi một vòng tròn trong nước, thân mình thon dài linh hoạt lượn thành vòng, cồn lên tầng tầng gợn nước mà mặt nước lại không hề xao động.
Thấy con quái vật không có ý định phá nước lao ra, Thủy Căn dần yên lòng. Khi ngưng thần nhìn lại, cậu mới phát hiện ra những lớp sóng gợn do Ngư phụ bơi làm dấy lên dần biến thành một hình âm dương ngư().
Trước đây, Thuỷ Căn vẫn hay thấy hình âm dương ngư trên sạp bói toàn của các thầy tướng số, nên cũng chẳng mấy để tâm.
Lúc này, khi thân thể lấp lánh của Ngư phụ đang bơi không ngừng nghỉ để vẽ nên, bé con mới giật mình phát hiện ra hình âm dương ngư này hình như là hai con cá lớn đực cái giao hợp, đầu đuôi quấn lấy nhau.
Âm dương đồ ấy đang ở ngay trước mặt ba người.
Thiệu và Vạn Nhân liếc nhau một cái, hai người cẩn thận bước đến chỗ phía trên âm dương đồ, và quan sát kỹ kết quả. Trong khi đó, với một nỗi sợ hãi tự nhiên trước quái thú, Thủy Căn ngược lại lui về phía sau mấy bước, cách đồ án này thật xa.
Khi ánh sáng dần trở nên mãnh liệt cũng là lúc đồ án âm dương đang hợp lại thành một vòng tròn lại đột ngột vỡ đôi, âm dương lưỡng ngư bất ngờ tách ra!
Ngay trong tích tắc ấy, Ngư phụ phóng ra một luồng sáng màu lam mãnh liệt về phía Thác Bạt Thiệu và Vạn Nhân đang đứng ở chính giữa.
Hai người đột ngột thét to lên một tiếng “Aaa”, bật ngửa ra đằng sau, nằm đơ ra phía trên mặt nước như một khúc gỗ.
Thuỷ Căn theo phản xạ muốn chạy tới đỡ Thiệu, nhưng chưa kịp nhúc nhích cậu đã bị ghim tại chỗ, bởi vì cậu nhìn thấy, từ thân thể Thiệu bay ra một luồng sáng màu lam u ám. Quầng sáng tròn xoe, xoay tròn không ngừng. Trong chớp mắt, nó vỡ thành hai mảnh như hình âm dương ngư lúc nãy.
Hai luồng sáng màu lam ấy tách ra rồi nhanh chóng giãn ra thành hai bóng người một trắng một đen.
Bé con há hốc mồm nhìn hai người nom giống hệt nhau kia: gò má cao, mắt sâu, ánh nhìn hung hãn như dã thú – Thác Bạt Thiệu! Thuỷ Căn nhận ra rõ ràng, đây là Thác Bạt Thiệu kiếp trước!
Trong khi đó, tình hình của Vạn Nhân cũng thế, ánh sáng từ thân thể y thoát ra biến thành hai Vạn Nhân phong hoa tuyệt đại.
Ngay lúc đó, Thuỷ Căn chỉ có một ý nghĩ: không phải là huyết chú linh nghiệm rồi đó chớ? Lão nhị phân nhanh cuối cùng biến thành nhân cách phân liệt rồi?
Trong khi ấy, bốn “người” chậm rãi nghiêng đầu, quan sát lẫn nhau. Bất thình lình, cái bóng “Thác Bạt Thiệu” màu đen lao vụt về phía Thuỷ Căn, gắt gao xiết lấy cổ cậu.
“Ngươi vậy mà còn chưa chết? Thác Bạt Tự!” Bị bóp cổ, Thủy Căn kinh hoàng trợn trừng hai mắt, dường như không thể tin được Thác Bạt Thiệu lại muốn giết mình.
Đúng lúc này, “Thiệu” trắng vọt tới, một phát kéo tên Thiệu đằng đằng sát khí kia ra.
“Ta phải giết ngươi!” Cái bóng trắng rống lên với bóng đen, hai “người” lao vào ẩu đả.
Mà Vạn Nhân bên kia lại còn tưng bừng hơn nữa.
Vạn Nhân đen đột nhiên bay vọt lên, dùng tay phá vỡ mặt kính trong như pha lê, bơi thẳng xuống đáy Thiên Trì.
Trong khi cái bóng trắng còn lại thì vẫn đứng đó, cô độc và bất lực, mở to đôi mắt long lanh sợ hãi nhìn các “Thác Bạt Thiệu” đánh nhau, sau đó cúi xuống nhỏ giọng hỏi Thuỷ Căn trên mặt nước: “Ngươi… ngươi không sao chứ?”
Một Vạn Nhân còn xinh đẹp hơn cả ngôi sao điện ảnh tự dưng lại hỏi mình bằng ngữ điệu gần như thương xót, Thuỷ Căn ngẩn ra, nổi hết cả da gà da vịt.
Chợt, Thuỷ Căn nhớ tới tình huống một tách làm hai lúc trước khi cậu bị hồn phách Chuyên Húc chiếm lấy, nhìn lại tình trạng của Thiệu và Vạn Nhân bây giờ, quả thật giống y xì đúc.
Xem ra sức mạnh của tấm gương Bàn Cổ này không chỉ có nối liền quá khứ với tương lai thôi đâu, nhất định là chất xúc tác gây ra nhân cách phân liệt đấy!
Nếu có thể, Ngô Thuỷ Căn rất muốn nói với người đời: hãy đi trên con đường của mình, và quên những truyền thuyết đi! Mịa nó, kết cục của việc tin vào truyền thuyết rất chi là thê thảm đó.
Nếu như cậu không lầm, thì những mặt tính cách trái ngược của hồn phách bị tách ra kỳ thật đều là những chấp niệm được chôn giấu ở nơi sâu nhất trong tâm hồn.
Thiệu có hai chấp niệm, một điều là đối với Ngô Thuỷ Căn hay nói đúng hơn là Thác Bạt Tự – là hận, điều còn lại chính là sự tự trách bản thân sâu sắc.
Một thiếu niên mười sáu tuổi, tàn nhẫn đâm chết phụ thân mình, rồi lại bị huynh trưởng giết chết, bị phong ấn trong vách đá dưới lòng đất suốt nghìn năm, có thể nào không sinh ra chấp niệm méo mó đây?
Cho dù sau này hắn đã hiểu rõ chân tướng sự việc, lý trí nói với hắn, tất cả mọi việc vương huynh làm đều là hạ sách bất đắc dĩ thôi, nếu hắn không dễ tin Vạn Nhân đến thế thì sao có thể gây ra một loạt thảm kịch sau đó? Nhưng ngoài tự trách bản thân, nỗi oán hận của nghìn năm cô độc tịch liêu tích tụ nên há có thể tan biến trong phút chốc?
“Thác Bạt Thiệu muốn giết mình!” Ý nghĩ này khiến Thuỷ Căn như bị dội nước lạnh. Trong nhất thời, cậu cứ đứng trơ ra ở đó, không biết phải làm sao.
Khá lắm Thanh Hà vương, bình thường thì cứ giả bộ như không có việc gì, vừa nãy ở dưới băng tuyết còn ra vẻ thâm tình chân thành với mình nữa chứ, thật đúng với câu “tri nhân tri diện bất tri tâm”!
Đúng lúc này, một hồi thanh âm thống khổ khôn tả vọng tới từ trên dốc núi.
Hoá ra là Quảng Thắng đã không chịu đựng nổi nữa, vừa cào cấu vừa tru lên như chó sói.
Vạn Nhân trắng nhìn theo âm thanh ấy, hai tay nhấc lên, kéo Quảng Thắng từ trên đỉnh núi lại đây.
Y nhẹ nhàng đặt tay lên bụng Quảng Thắng, dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, ngươi sẽ không sao đâu.” Đang đau đớn không chịu nổi lại ngẩn ngơ trông thấy một người như thiên tiên, Quảng Thắng còn tưởng rằng mình vừa gặp được tiên tử ấy chớ!
“Thật… thật xinh đẹp, nếu kiếp sau ta có thể lấy một người như… ngươi làm vợ, chết cũng đáng… Aaaaa!”
Đúng lúc đó, cái thứ trong bụng gã càng nhúc nhích càng dữ dội, quỷ anh kia hình như muốn phá kén thoát ra rồi.
Vạn Nhân tách hai chân Quảng Thắng ra, lòng bàn tay vận khí ép quỷ anh theo đường ruột chui ra.
Thuỷ Căn tận mắt chứng kiến một con “đại xà” màu đen loi nhoi từ trong hậu môn của đại ca Quảng Thắng trườn ra.
Nếu là lúc bình thường, cậu nhất định phải trêu chọc vị đại ca này, đây ứ phải là chui ra, cũng chả phải sinh ra – mà là lôi ra mới đúng!
Nhưng bây giờ, cậu chỉ có thể trợn tròn mắt thộn người ra nhìn.
Sau khi ra đời, con “đại xà” ấy được từ từ thổi phồng lên như một quả bóng bay, biến thành một con quái vật nhỏ màu đen nom như khỉ.
Thấy con quái vật nằm bò trên mặt đất, lết từng bước một về phía âm dương ngư trong hồ, Thuỷ Căn thầm kêu không ổn.
Cái thứ này đầy tà khí, ngộ nhỡ hấp thụ xong năng lượng rồi, nó sẽ từ khỉ đen biến thành siêu Xay-da thì làm sao, hậu quả thật khó mà tưởng tượng nổi.
Không kịp nghĩ gì nữa, Thuỷ Căn mò ra con dao quân đội trong túi quần, lao tới đâm quỷ anh.
Bị tập kích bất ngờ, quỷ anh quay phắt đầu lại, hai con mắt tối tăm toả ra sát khí, bất thình lình, nó ngoác cái miệng đầy răng nhọn ra, chậm rãi bò về phía Thuỷ Căn.
“Mau… mau giết chết nó đi!” Thuỷ Căn sợ hãi lùi về phía sau, cầu xin Vạn Nhân trắng giúp đỡ.
Như nghe được điều gì đó rất đáng sợ, Vạn Nhân kinh hãi che miệng: “Không, không thể, ta chỉ cứu người, không giết người!”
Cái đệt! Thuỷ Căn tức muốn giậm chân, mịa nó, ‘lập địa thành Phật’ gì mà nhanh thế! Cái thứ quỷ quái này cũng có phải người đâu! Không ngờ cũng có một ngày cậu lại hoài niệm tiến sĩ Vạn đầy một bụng xấu xa kia.
Cái thứ đó không ngừng tiến tới, cơ thể không ngừng phồng lên, miệng không ngừng chảy ra chất nhầy kinh tởm, như muốn nuốt chửng Thuỷ Căn.
Không có vũ khí trong tay, Thủy Căn chỉ còn cách đứng dậy chạy thục mạng về phía bờ Thiên Trì. Quỷ anh bỗng điên cuồng lao lên, ngoạm một phát lên lưng Thuỷ Căn. Xé toạc máu thịt cậu xuống.
Bé con bổ nhào xuống đất, đau đớn co giật. Quỷ anh há mồm nhấm nháp máu thịt tươi ngon, thòm thèm chuẩn bị nhào tới ăn tiếp.
Thuỷ Căn tuyệt vọng nhắm mắt lại. Cậu thậm chí có thể ngửi thấy từng hơi thở tanh hôi của quỷ anh phả lên mặt mình.
Vào ngay giây phút sống chết ấy, một cái bóng đen nhảy lên người quỷ anh, cắm phập xuống, bàn tay xuyên thẳng qua trái tim của nó.
Quỷ anh gào lên những tiếng nức nở thảm thiết như trẻ sơ sinh, cơ thể nó lập tức rũ xuống, và cuối cùng biến thành một vũng nước đen tanh tưởi.
Là Thiệu! Thuỷ Căn yên lòng, nhưng ngay lập tức cậu nhận ra kẻ cứu mình là cái bóng Thác Bạt Thiệu đen, còn cái bóng trắng lại đang nằm hấp hối ở đằng kia, càng lúc càng mờ nhạt, như thể sẽ biến mất không một dấu vết.
Cậu lại nhìn Thác Bạt Thiệu đen trước mặt, thân thể càng lúc càng đen đặc lại, ánh mắt nhìn Thuỷ Căn dường như cũng càng lúc càng tàn bạo.
Xem ra trong trận đấu vừa nãy, chấp niệm muốn giết chết Thuỷ Căn đã chiến thắng lòng tự trách bản thân. Song, điều đó cũng phù hợp với bản tính của con người thôi, con người vốn là loài động vật rất giỏi trốn tránh đùn đẩy trách nhiệm mà.
Thiệu khoanh tay lạnh lùng nhìn Thuỷ Căn nằm hấp hối trong vũng máu, như đang rất vui sướng vì chẳng cần hắn tự mình động thủ, cái đinh trong mắt cũng tự động biến mất vậy.
Đến cả Ngư phụ dưới nước cũng tung tăng bơi tới, dường như nó cũng rất hứng thú với tiết mục tình nhân tương tàn này, vẫy đuôi liên hồi.
Thuỷ Căn kiệt sức co quắp trên mặt kính, cảm thấy sinh mệnh của mình đang trôi đi từng chút một. Cậu nhìn Thiệu hờ hững vô tình, cười tự giễu, chết đến nơi rồi, cậu cùng muốn bày tỏ đôi điều về chấp niệm sâu nhất của mình, không thì lại đẩy qua kiếp sau mất: “Kiếp sau… chúng ta nhất định đừng nên… gặp lại nhau nữa… đều sống đều…”
“Thiệu” vẫn im lặng nhìn Thuỷ Căn hấp hối như thế. Nhưng màu sắc cơ thể bắt đầu biến đổi dữ dội, hình như không còn là màu đen đậm đến không thể thay đổi ấy nữa.
Vào khoảnh khắc đôi mắt Thuỷ Căn khép lại, bên tai cậu dường như vang lên một tiếng khàn khàn quen thuộc: “Không!!!”
.
() Hình âm dương ngư: