Từng âm thanh sấm chớp vang lên kinh động bầu trời đêm. Tia sét rạch ngang nền trời một đường nét chớp nhoáng. Không gian u tịch của con hẻm dần dần bị nhấn chìm bởi cơn mưa bất chợt lạnh lẽo.
Từng bước chân dặm mạnh xuống nền xi măng, nước mưa tung tóe bay lên theo từng bước chạy với tốc độ rất nhanh của một người phụ nữ mặc áo bệnh viện phụ sản. Khuôn mặt bà hằn lên những tia nhìn sợ hãi hướng về bóng đen đang đuổi bắt sau lưng. Bà ôm chặt đứa con gái bé bỏng chỉ mới ra đời mấy tiếng trước vào trong lòng.
Sức lực của một người đàn bà mới sinh dậy thực sự khiến người ta không khỏi ngạc nhiên. Đáng lẽ bây giờ, người phụ nữ kia sẽ chỉ nằm trên giường để tịnh dưỡng sau hai mươi ba tiếng cố đưa sinh linh bé nhỏ kia chào đời. Nhưng giờ đây, bà đang chạy. Chạy với tốc độ khủng khiếp. Bóng đen đang đuổi theo sau lưng đang cố cướp mất con bà.
“Hộc… hộc…”.
Người phụ nữ kia vừa chạy vừa thở hổn hển mặc nước mưa lạnh lẽo tạt thẳng vào cơ thể yếu ớt. Đứa trẻ trên vòng tay bà vẫn còn đang say giấc, nó chẳng hề hay biết, thần chết đang gần kề.
Từng sãi chân dài bay vút qua con hẻm, đến một ngã ba nào đó, bà liều mình rẽ phải chạy vào con đường sâu hun hút bên cạnh, mong sẽ có một lối thoát nào đó cho sinh linh bé nhỏ kia. Đôi môi người phụ nữ bặm chặt, máu chảy hết cả ra mặt, chảy xuống cằm, từng giọt rơi xuống mảnh vải xám bọc đứa con nhỏ.
Nhưng…
Trớ trêu thay…
Ngõ cụt rồi, người phụ nữ trợn tròng đôi mắt đỏ. Bà quay lại nhìn bóng đen sau lưng, hắn đã đuổi kịp bà.
“Không… không…”.
Bà đau đớn rên lên từng tiếng thảm thiết. Bức chân run rẩy lùi dần về phía sau. Đôi bàn tay bà siết chặt vào cơ thể bé nhỏ vào lòng.
“Hahaha, bà nên giao nó cho tôi sớm hơn thì chúng ta đã không phải chạy vòng vòng đêm khuya như thế này rồi, phải không?”
Bóng đen cất tiếng man rợ. Đôi lông mày rậm khẽ nhếch lên với sự đắc ý.
“Không… đừng… đừng bắt con tôi…”
Người phụ nữ sợ sệt, cơ thể run lên theo từng tiếng nói. Khuôn mặt bà tím hẳn lại, hai mắt hằn lên từng đường gân rõ nét.
Bóng đen chầm chậm bước đến gần người phụ nữ.
“Đừng sao? Hahaha…”
Tiếng cười ghê rợn vang lên, lan tỏa con hẻm cụt, gợn lên sự lạnh lẽo của một thần chết.
“ĐƯA ĐÂY”
Bóng đen gằn giọng, bàn tay dơ bẩn giật lấy đứa con nhỏ.
“Không… không… BIẾN ĐI… TÊN KHỐN…”.
Người phụ nữ ôm chặt con, cơ thể không còn run sợ nữa. Bà trợn tròng hai mắt, gằn lên những tia nhìn căm hận.
Nhưng bóng đen kia vẫn lì lợm giành giật đứa nhỏ. Hàm răng nghiến chặt cố giằng lấy từ sức mạnh ghê gớm của người mẹ.
Nhưng rồi…
“Oe… oe… oe…”
Bà hét lên khi đứa con nhỏ đã bị bóng đen cướp mất. Đứa trẻ đã tỉnh giấc, nó khóc òa lên, từng tiếng khóc đâm mạnh vào trái tim yếu ớt của người sản phụ.
“HAHAHAHA…”.
Bóng đen ngửa cổ lên trời, tiếng cười của một ác ma vang lên. Hắn nhìn xuống đứa nhỏ đang khóc ở trong lòng. Mặc dù đầu óc như đang bấu víu vào nhau, sự nhức nhối bủa vây trí óc hắn, nhưng hắn vẫn ngoan cố và kìm nén.
“Ôi, bé con dễ thương quá”
Bóng đen đưa tay vuốt đôi má nhỏ xinh đẫm ướt nước mắt và nước mưa.
“BUÔNG CON TAO RA”.
Người phụ nữ hét lên, bà chồm phóc người, vồ lấy đứa con nhỏ đang bị bắt. Bà gằn lên từng tiếng, đôi môi bị băm vằm đến chảy máu.
Bước chân mạnh mẽ của người làm mẹ chạy lại bóng đen. Bóng đen đang làm gì đấy…
Bóng đen đang rút ra một con dao, chuỗi dao lóe sáng dưới ánh trăng mờ…
“PHẬP”.
Người sản phụ đứng chết trân.
“OE….”
Đứa trẻ chỉ kịp khóc ré lên một tiếng rồi bất động. Cơ thể bé nhỏ tuôn trào ra dòng máu đỏ thẫm. Hơi thở yếu ớt tắt hẳn.
“Không… khô… ng…”
Người sản phụ ngã khuỵu, đôi mắt như vỡ tuyến lệ, nước mắt mặn chát hòa vào nước mưa lạnh lẽo.
Bóng đen cất tiếng cười thâm hiểm, đôi bàn tay lấy con dao dính máu miết dài theo từng đường trên cẳng tay. Để dòng máu của sinh linh kia hòa vào máu mình. Mặc cho người phụ nữ kia đang lết từng bước chân đau đớn ôm lấy cơ thể nhỏ đã chết lặng từ lâu.
“Bất tử… hahaha… ta là kẻ bất tử…”
Bóng đen hét lên với sự thỏa mãn cực điểm. Hắn đã đâm thẳng con dao nhọn vào tim của đứa trẻ nhỏ. Hắn đã giết sinh linh kia, để được bất tử.
“Con… con… ơi…”.
Đôi mắt người sản phụ đau đớn nhìn đứa con tím ngắt. Nó chẳng kịp nhìn thấy ánh sáng của mặt trời, chẳng kịp kêu bà một tiếng “mẹ”, chẳng kịp cho bà hôn một cái mà nó đã bị giết chết bởi sự tham lam của bóng đen.
“Mày… mày…”.
Người sản phụ gằn những tia nhìn căm thù về phía bóng đen, cơ thể của hắn đang dần hiện lên những vết rằn, đó chính là sự thay đổi của một cơ thể bất tử. Đôi môi với hàm răng đen sì cất tiếng cười mãn nguyện.
“HAHAHA… TA LÀ KẺ BẤT TỬ”
Người phụ nữ cắn chặt răng, cơ thể đang sôi ùng ục sự căm thù. Dưới lớp tóc ướt đẫm, đôi mắt trợn tròng căm hận vô tận. Bà bóp mạnh bàn tay, móng tay dài đâm xuyên vào da thịt, từng giọt máu lặng lẽ hòa vào nước mưa.
Bà ngửa cổ lên trời, hét lên từng tiếng thét thất thanh, xé tọac màn đêm lạnh lẽo.
“NGƯỢC DÒNG, THỜI GIAN HÃY QUAY TRỞ LẠI”.
Bóng đen đang cười ha hả chợt khựng lại, đôi mắt trở nên hớt hãi.
“KHÔNG… Bà không được quay ngược thời gian… KHÔNG… KHÔNG….”.
Người phụ nữ dứt câu. Một vệt sáng vút qua nền trời, rạch hình rõ rệt một đường cong hoàn mỹ. Bầu trời bị chia cắt thành hai thái cực, từng giọt nước mưa bay ngược trở lại bầu trời. Tất cả các đồng hồ trong thành phố cùng quay ngược trở lại, điểm đúng bảy giờ tối ngày hôm ấy.
Thời gian đã được quay ngược trở lại.
Không khí căng thẳng bao trùm căn phòng với tiếng la hét đau đớn. Người sản phụ quay cuồng trong cơn đau nhức nhối.
“Cố lên, sắp được rồi".
Bác sĩ đỡ đẻ bịt kín mặt bằng khẩu trang y tế ra sức động viên người sản phụ. Đứa trẻ trong bụng bà quá cứng đầu, đã hai mươi mấy tiếng trôi qua nhưng vẫn chưa chịu chào đời.
“Ư… Ư…”.
Người sản phụ gồng mạnh cơ thể đau đớn. Từng thớ thịt như bị vỡ toạc. Bà đã trông đứa con gái đầu lòng này bao nhiêu, bà chẳng sợ mọi đau đớn đang dày xéo lúc này.
“Oe… oe… oe…”.
Tiếng khóc vang rộng căn phòng u tối, phá vỡ sự căng thẳng. Cơ thể của người sản phụ thả lỏng, bà cố gắng liếc nhìn đứa con nhỏ vừa chào đời một giây rồi chìm ngay vào bất tỉnh. Bà đã quá mệt mỏi. Nhưng trước khi chìm cơn mê, bà đã nhìn thấy nhưng bông hoa quỳnh trắng tinh nở rộ ngoài sân vườn.
Cô y tá vuốt ve đứa trẻ rồi đặt vào phòng dành cho trẻ mới sinh. Cô nhẹ nhàng đóng cửa và rời đi khi thấy đứa trẻ đã say giấc.
Bên ngoài khung cửa sổ, ánh trăng chiếu rọi vào nền nhà lạnh lẽo. Bất chợt một bóng đen in rõ lên vùng ánh sáng vàng ấy. Bàn tay dơ bẩn từ từ tiến lại gần chiếc nôi ấp, nụ cười ghê rợn của hắn nhếch lên.
Ngay lúc ấy, mây đen ngoài trời bỗng tụ lại, tạo nên mảng bồng bềnh màu đen đầy huyền bí. Ánh sắng chớp lên như đèn điện, sáng choang chiếu thẳng vào khuôn mặt đứa trẻ nhỏ. Bóng đen khựng lại, đứa trẻ đó đang mở mắt nhìn hắn.
Có chút run sợ khi nhìn vào đôi mắt tím ấy, bóng đen rùng mình như rồi cũng ngoan cố ôm lấy đứa trẻ. Khi bàn tay gần như chạm vào lớp áo bọc, đứa trẻ bỗng trợn ngược lên, ánh sáng tím từ đôi mắt kia hắt lên khiến bóng đen ngã về phía sau.
Bóng đen lồm cồm bò dậy, trên khuôn mặt một đường rạch từ trán xuống chiếc cầm nhọn. Máu rỉ ra, nhỏ giọt dưới sự bất ngờ của hắn. Vết thương đang rỉ máu… là do tia sáng từ đôi mắt tím kia? Hắn run run tiến lại, hắn muốn chiếm đoạt đứa bé kia, bất chấp nó có nguy hiểm đến thế nào.
Khi đứa bé đã nhắm mắt, bóng đen nhẹ nhàng tiến lại trong lo sợ. Nhưng rồi hắn giật bắn mình, đứa trẻ đột nhiên mở mắt và khóc ré lên. Tiếng khóc như xe toạc màn nhĩ của hắn, bóng đóng ngồi thụp xuống sàn nhà mà ôm đầu lại trong đau nhức. Tiếng khóc như đâm thủng người nghe, tiếng khóc như bấu víu lấy tất cả tế bào của bóng đen. Hắn quay cuồng trong nhức nhối.
“Rầm”. Bóng đen quay lại khi ai đó mở cửa. Người sản phụ hoảng loạn chạy lại chiếc nôi ấp. Bà không hề thấy đau nhức khi đứa bé khóc. Bà ôm chầm lấy nó mà quay về phía cửa chạy thúc mạng.
Khi đã nằm trọn trong vòng tay người mẹ, đứa trẻ thôi khóc, nó lại chìm đắm vào giấc ngủ trong yên bình, mặc cho từng bước chân sợ hãi của người mẹ băng qua con đường nhỏ.
“Ầm.. ầm… xoẹt…”.
Từng âm thanh sấm chớp vang lên kinh động bầu trời đêm. Tia sét rạch ngang nền trời một đường nét chớp nhoáng. Không gian u tịch của con hẻm dần dần bị nhấn chìm bởi cơn mưa bất chợt lạnh lẽo.
Từng bước chân dặm mạnh xuống nền xi măng, nước mưa tung tóe bay lên theo từng bước chạy với tốc độ rất nhanh của một người phụ nữ mặc áo bệnh viện phụ sản. Khuôn mặt bà hằn lên những tia nhìn sợ hãi hướng về bóng đen đang đuổi bắt sau lưng. Bà ôm chặt đứa con gái bé bỏng chỉ mới ra đời mấy tiếng trước vào trong lòng.
Từng sãi chân dài bay vút qua con hẻm, đến một ngã ba nào đó, như biết trước được điều gì, bà không rẽ vào con đường bên phải. Cắm đầu chạy trong nước mưa lạnh lẽo, bà tiến về phía con đường phía trước. Một chiếc taxi dừng ngay đó. Chẳng chờ đợi điều gì, bà mở cửa rồi hét lên thất thanh.
“Tới sân bay, mau lên”
Ông tài xế đang ngủ gật giật mình tỉnh giấc, như hiểu được sự gấp gáp, gật đầu rồi nhanh chóng rồ ga mạnh tiến về con đường lớn.
Bóng đen tức tối đứng bên vệ đường, bàn chân to dặm mạnh sự bực mình xuống vũng nước mưa. Hắn cắn chặt môi, lè lười liếm giọt máu từ vết thương kia.
“Hãy đợi đấy, tao nhất định sẽ tìm thấy mẹ con mày”
Ngã rẽ ấy đã đưa sinh linh bé bỏng thoát khỏi luỡi dao của từ thần. Ngã rẽ ấy cũng sẽ thay đổi số phận của đứa bé ấy. Đứa bé với đôi mắt tím và tiếng khóc đầy thương đau kia, sẽ ra sao đây? Người sản phụ run run ôm con nhỏ vào lòng mà khóc.
“Tốt rồi con gái của mẹ, sẽ chẳng còn điều gì khiến con phải đau khổ nữa, hãy cứ yên tâm, mẹ sẽ luôn ở bên con mà…”
Quay ngược thời gian?
Liệu sự đi ngược lại lẽ tự nhiên kia, phá vỡ sự khách quan của vũ trụ để quay ngược dòng thời gian… sẽ đánh đổi điều gì đây?
Người đàn bà đau đớn bặm chặt môi, bà đã biết cái giá phải trả khi quay ngược dòng thời gian. Cái giá… chính là thời gian cuộc đời bà.