Tầng hầm sâu hun hút bao bởi lớp màu đen dày đặc, dường như một tí ánh sáng le lói cũng không thể lọt vào. Theo nền đen len vào con đường lạnh lẽo, càng vào sâu, sự ghê rợn càng bủa vây.
Rồi cũng có chút ánh sáng mờ ảo lơ lửng đằng xa, người đàn ông áo đen đặt ngón trỏ lên một tấm kính, lập tức sau đó cánh cửa tự động rẽ hai mở ra.
Gót giày nện xuống sàn nhà vang âm thanh chết chóc, bước chân dừng lại trước chiếc bàn đen, một người đàn ông khác đang ngồi xoay lưng trên chiếc ghế xoay.
“Đại ca, tụi em đã có được thông tin về con bé đó rồi à”. Tên đàn em cung kính cúi đầu.
Chiếc ghế xoay vẫn im lặng, chỉ có giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Nói”.
“Thưa, tên là Châu Bạch Quỳnh, người trong giới gọi là “Chảo”. Năm nay mười bảy tuổi đúng như mười mấy năm về trước khi đại ca đã để hụt nó”.
Người đàn ông trên ghế xoay im lặng giây lát rồi cất lời.
“Vậy còn Ambrose?”.
“Thưa, cậu ta đã tiếp cận con bé thành công”.
Nghe đến đấy, người đàn ông nhếch miệng, chiếc ghế xoay một vòng, đối diện với kẻ đang quỳ dưới đất. Khuôn mặt hắn mờ ảo trong ánh sáng le lói.
"Nó có màu mắt gì?". Hắn ta đột nhiên hỏi. Tên đàn em vẻ khó hiểu.
"Thưa, màu đen ạ".
Dứt lời, người đàn ông trên ghế xoay đột nhiên cười lớn.
"Đen sao? Hahahahaha... thú vị thật". Nói rồi hắn lấy từ đâu chiếc gương nhỏ, ánh sáng phản chiếu lên đấy. Trên khuôn mặt đầy vẻ ác quỷ, một vết sẹo rạch ngang từ lông mày xuống cằm. Là vết sẹo năm đấy.
"Vết sẹo này ông sẽ không bao giờ quên đâu, bé con ạ".
…
Bạch Quỳnh trầm ngâm nhìn vệt máu trên mép bàn. Chỉ trong thoáng chốc ánh đèn điện sáng lên mà kẻ đó có thể biến mất nhanh đến vậy ắt hắn rất đáng gờm. Cô có chút ái ngại, chẳng lẽ hắn ta chính là hình phạt cho việc ngưng động thời gian?
“Chảo, Chảo”. Tiếng hét Vũ Thịnh từ đau vang lên hốt hoảng. Bạch Quỳnh vội vàng chạy xuống lầu một.
“Gì thế?”. Nhìn thấy khuôn mặt hoang mang của Vũ Thịnh, cô càng lo lắng hơn.
“Diễm Trinh với tớ đang đi chợ chiều thì có đám nào đó tới gây sự rồi bắt nó đi rồi”. Cậu ta vẫn còn chưa hết bất ngờ.
Nghe đến đấy, Bạch Quỳnh vội vàng hét lên “Đưa tớ đến đó”. Nhanh như tên lửa Vũ Thịnh bay lên con Exiter của Bạch Quỳnh rồi phóng vèo.
Bọn thằng Đính này đúng là dai như đỉa. Chẳng phải lần trước đã dằn mặt rồi sao vẫn chưa sợ. Ngồi sau xe mà lòng như lửa đốt, con mụ Diễm Trinh này tuy có đánh đấm được nhưng lại rất sợ mấy thằng ôn con dâm dê. Bạch Quỳnh lo lắng không biết con mụ có khóc ré lên không nữa.
Vũ Thịnh dừng xe trước một bãi đất trống vốn là khu đang thi công. Vẫn chẳng thấy bóng dáng thằng nào, Bạch Quỳnh và Vũ Thịnh hối hả chạy khắp nơi. Đến khi dừng chân tại căn nhà hoang trong đó, một tên oắt ốm dơ xương đang đứng trước cửa liền trối chết chạy đi. Theo chân hắn, cả hai nhìn thấy Diễm Trinh đang nằm trên chiếc sạp trãi khăn hồng, trông cái vẻ con mụ như đang ngủ.
“Diễm Trinh”. Bạch Quỳnh hét lên gọi con mụ, nhưng con mụ ngủ ngon quá, còn liếm môi nhấp nháp vẻ say sưa lắm. Thấy vậy, Bạch Quỳnh bớt lo lắng, giương mắt nhìn mấy thằng mặc áo đen trông “dân chơi” đang đứng trên cao nhìn cô.
“Chào cô em”. Một thằng có cái đầu cạo một bên nhuộm vàng như đồng lúa đang gặt giữa chừng. Thằng oắt tưởng vip, ngẩng cao đầu thể hiện. Nhưng còn Bạch Quỳnh và Vũ Thịnh đứng ở dưới nhìn lên cứ trông như thằng thiếu thuốc. Mặt thì khô khốc, xương hàm còn lộ ra.
“Tụi bây là ai? Bắt nó làm gì?”. Bạch Quỳnh lạnh lùng hất cằm, thực sự cô không biết tại sao tụi này lại muốn gây gổ trong khi mấy cái mặt kia cô chưa hề đụng chạm.
Thằng kia trợn mắt, rồi tự dưng ngửa cố cười lớn.
“Cô em nghĩ anh đây rảnh hơi lại đi bắt con nhỏ kia sao?”.
“Vậy lí do là gì”. Bạch Quỳnh hướng đôi mắt đen nhìn thẳng mắt thằng “thiếu thuốc”, dứt lời, đám áo đen dãn ra hai bên, một ai đó từ sau tiến lên.
“Vì tôi muốn bắt em”. Một người con trai vận chiếc áo da đen, quần đen và đôi giày rất đồ sộ cũng đen nốt. Nguyên cây đen khiến hắn ta càng nổi bật giưã đám đàn em, dưới chiếc mũ lưỡi trai, cô nhìn thấy nụ cười khuyết nhếch lên.
“Là anh?”.
“Em còn nhớ tôi sao?”.
Bạch Quỳnh hoang mang nhìn tên con trai, cái giọng nói… rất quen. Nhìn xuống bàn tay của hắn, một dãi băng trắng có chút máu quấn quanh cổ tay. Đúng là hắn rồi, kẻ đêm qua đã đột nhập vào phòng cô.
“Thôi nhiều lời, tốt hết ta nên giải quyết trong hòa bình, còn nếu đã muốn gây thì tụi này cũng chẳng nể”. Vũ Thịnh bỗng nhiên lên tiếng, cậu bắt gặp ánh mắt của hắn ta nhìn Bạch Quỳnh có gì đó rất khác.
Bạch Quỳnh chỉ cười khẩy, mái tóc ngắn lung lay.
“Bắt tôi làm gì? Giết tôi ư?”. Cô nhớ lại lời hắn nói.
“Hahahaha, em thật thông minh đấy”. Tên đó ngửa cổ cười thõa mãn.
Bạch Quỳnh dường như đang suy tính điều gì đó. Qủa nhiên, tến đó đã nhìn thấu được qua đôi mắt màu hổ phách. Nhưng hắn chỉ khẽ cười, giương mắt nhìn cô gái trước mắt. Bạch Quỳnh có chút đắn đo, đã lỡ rồi thì lỡ cho luôn, đôi mắt đen gằn lại, bước chân đột nhiên quay về phía sau. Như một tia sáng vụt qua, cô giương đôi chân dài cước một cước vào tên oắt đang đứng đằng sau, hắn phụt máu mũi rồi ngã chỏng gọng. Đúng như dự đoán, cô lộn ngược cơ thể xuống đất, hai chân quay một vòng trên không trung rồi kẹp thẳng vào đầu một thằng tóc xoăn khác đang chạy đến ngăn cản “con mồi” chạy thoát. Gồng mạnh cơ thể, hai chân kẹp đầu thằng oắt lật nguyên cơ thể mảnh mai của cô, tên oắt ngã lăn ra đất. Bạch Quỳnh nhanh chóng giữ thăng bằng khi tiếp đất rồi thục mạng bỏ chạy. Bây giờ cô không muốn gây sự, mà nói chính xác hơn, tên mặc áo đen đằng kia ắt hẳn không phải loại tầm thường.
Tên con trai nhanh chóng bay từ trên cao xuống, xoay một vòng trên không trung một cách thuần thuật, đôi giày thể thao đen đáp đất an toàn, hắn giương mắt đắc ý nhìn “con mồi” trước mắt.
“Em định ăn gian sao?”.
“Tôi chẳng việc gì phải ở đây và anh cũng chẳng có quyền bắt tôi, càng không thể giết chết tôi”. Bạch Quỳnh khẳng định, bàn tay xăm xỉa đầy hình quái dị chỉ thẳng vào mặt hắn.
Tên đó cười khảy, hắn ngẩng đầu, dưới chiếc mũ lưỡi trai, một ánh sáng lóe lên.
“Nhưng tôi có thể khiến em tự giết chính mình”. Hắn buông lời đầy khó hiểu. Đôi giày thể thao từ từ tiến lại đôi Consver.
Bạch Quỳnh thụt lùi về phía sau, có chút run sợ khi nhìn vào nụ cười khuyết ấy.
“Nếu vậy, tôi và anh sẽ đấu với nhau một trận. Nếu tôi thắng, tôi sẽ ra về”.
“Còn nếu thua?”. Hắn đưa bàn tay băng bó vuốt chiếc cằm nhọn của cô.
Nhanh sau đó, cô hất tay hắn ra. Bạch Quỳnh cười nhạt.
“Tôi chấp nhận bỏ mạng ở đây”.
Sau câu nói đầy hùng hồn của cô, hắn có chút hài lòng. Bàn tay vỗ vào nhau.
“Tốt lắm. Nhưng… nếu nói tôi đánh với em chẳng khác gì lấy trứng chọi đá cả”. Hắn ta thừa biết Bạch Quỳnh vốn không phải kẻ tầm thường.
“Vậy muốn gì?”.
Dứt lời, hắn càng tiến sát hơn, bàn tay săn chắt đưa lên mái tóc tím, vuốt nhẹ một cách đầy mê hoặc. Rồi hắn cởi chiếc vòng đen bằng cao su trên tay, như một điều gì thoáng qua, hắn chồm qua người cô, nói đúng hơn là hắn đang ôm Bạch Quỳnh… nhưng tay không hề siết.
Bạch Quỳnh đột nhiên đỏ bừng mặt, tại sao cái thằng trước mặt có thể tự tiện đến thế. Nhưng khi cô chưa kịp vùng khỏi thì mái tóc ngắn đã được buộc gọn gàng.
“Nếu tôi không lấy được chiếc vòng ấy, tôi sẽ để em về”. Hắn trở về vị trị cũ, ánh mắt đắc chí nhìn cô.
Bạch Quỳnh có chút đắn đo, cô sờ lên mái tóc ngắn được cột thấp. Nếu đánh với cô, cho dù có là võ sĩ quyền anh cũng chẳng thể địch lại. Nhưng để tháo được chiếc vòng cao su buộc trên tóc cô, cũng không phải là quá dễ.
“Tôi đồng ý, nếu tôi không lấy được dãi băng trắng trên tay anh, tôi sẽ nộp mạng ở đây”. Bạch Quỳnh hất cằm, đương nhiên cô mạnh và cũng rất nhanh nhẹn.
“Thời gian là từ đây cho đến lúc hoàng hôn buông xuống”. Hắn ra điều kiện. Dứt lời sau đó, Bạch Quỳnh gật đầu dứt khoát, đành liều một phen xem sao. Nếu có thua, đương nhiên lúc đó cô sẽ không còn nhượng bộ nữa.
Nhìn đồng hồ điểm bốn giờ hai mấy phút đó, đến lúc hoàng hôn buông cũng khôg phải là quá dài. Tên con trai đưa bàn tay bị thương hất chiếc mũ đen xuống. Dưới ánh nắng chiều tà, vẻ đẹp ma mị ẩn hiện đầy quyến rũ.
Hắn nhìn cô, đôi mắt màu hổ phách đầy mê hoặc, chiếc mũi cao và đôi môi khến Bạch Quỳnh đột nhiên sững người. Nhưng cô đã nhanh chóng lấy lại phong độ. Ánh nắng chiếu lên chiếc khuyên trên lông mày hắn, ánh sáng lóa lên bắt đầu cho một trận đấu quyết liệt.
“Bắt đầu!”. Tiếng một thằng đàn em ở bên ra hiệu. Lập tức ngay sau đó, Bạch Quỳnh nhún nhẹ cơ thể phóc lên cao, hắn ta nhanh như tia chớp vồ lấy cô như hổ đói. Mục tiêu của hắn là chiếc vòng ca su đằng sau tóc cô, còn mục đích để cô tham gia cuộc đấu nhàm chán này, chính là lấy được dãi băng nhuốm máu của hắn. Nhưng có vẻ mọi chuyện không dễ dàng.
Hắn bước chân phải lên trên, quay một vòng quanh người cô, bàn tay cố gắng chạm đến chiếc vòng cao su.
Đâu đó trong đầu cô vang lên tiếng nói, Bạch Quỳnh chợt sững người, tại sao cô có thể nghe thấy được tiếng nói của tên đó khi hắn không hề mở miệng? Bạch Quỳnh mất tập trung, nhưng lại nhanh chóng ngã người sang bên trái, đôi chân dài sạt xuống mặt đất, ánh mắt hắn ta… cô cảm nhận được sự chết chóc. Lời nói vang lên trong đầu lúc nãy, khiến cô không khỏi bận tâm, nhìn vào đôi mắt mù hổ phách ấy… có chút thân quen.
Lời nói trong đầu lại vang lên, mang theo bao sự hận thù dường như đá quá tràn đầy.
“Bạch Quỳnh, em nhất định phải chết”.
Tầng hầm sâu hun hút bao bởi lớp màu đen dày đặc, dường như một tí ánh sáng le lói cũng không thể lọt vào. Theo nền đen len vào con đường lạnh lẽo, càng vào sâu, sự ghê rợn càng bủa vây.
Rồi cũng có chút ánh sáng mờ ảo lơ lửng đằng xa, người đàn ông áo đen đặt ngón trỏ lên một tấm kính, lập tức sau đó cánh cửa tự động rẽ hai mở ra.
Gót giày nện xuống sàn nhà vang âm thanh chết chóc, bước chân dừng lại trước chiếc bàn đen, một người đàn ông khác đang ngồi xoay lưng trên chiếc ghế xoay.
“Đại ca, tụi em đã có được thông tin về con bé đó rồi à”. Tên đàn em cung kính cúi đầu.
Chiếc ghế xoay vẫn im lặng, chỉ có giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Nói”.
“Thưa, tên là Châu Bạch Quỳnh, người trong giới gọi là “Chảo”. Năm nay mười bảy tuổi đúng như mười mấy năm về trước khi đại ca đã để hụt nó”.
Người đàn ông trên ghế xoay im lặng giây lát rồi cất lời.
“Vậy còn Ambrose?”.
“Thưa, cậu ta đã tiếp cận con bé thành công”.
Nghe đến đấy, người đàn ông nhếch miệng, chiếc ghế xoay một vòng, đối diện với kẻ đang quỳ dưới đất. Khuôn mặt hắn mờ ảo trong ánh sáng le lói.
"Nó có màu mắt gì?". Hắn ta đột nhiên hỏi. Tên đàn em vẻ khó hiểu.
"Thưa, màu đen ạ".
Dứt lời, người đàn ông trên ghế xoay đột nhiên cười lớn.
"Đen sao? Hahahahaha... thú vị thật". Nói rồi hắn lấy từ đâu chiếc gương nhỏ, ánh sáng phản chiếu lên đấy. Trên khuôn mặt đầy vẻ ác quỷ, một vết sẹo rạch ngang từ lông mày xuống cằm. Là vết sẹo năm đấy.
"Vết sẹo này ông sẽ không bao giờ quên đâu, bé con ạ".
…
Bạch Quỳnh trầm ngâm nhìn vệt máu trên mép bàn. Chỉ trong thoáng chốc ánh đèn điện sáng lên mà kẻ đó có thể biến mất nhanh đến vậy ắt hắn rất đáng gờm. Cô có chút ái ngại, chẳng lẽ hắn ta chính là hình phạt cho việc ngưng động thời gian?
“Chảo, Chảo”. Tiếng hét Vũ Thịnh từ đau vang lên hốt hoảng. Bạch Quỳnh vội vàng chạy xuống lầu một.
“Gì thế?”. Nhìn thấy khuôn mặt hoang mang của Vũ Thịnh, cô càng lo lắng hơn.
“Diễm Trinh với tớ đang đi chợ chiều thì có đám nào đó tới gây sự rồi bắt nó đi rồi”. Cậu ta vẫn còn chưa hết bất ngờ.
Nghe đến đấy, Bạch Quỳnh vội vàng hét lên “Đưa tớ đến đó”. Nhanh như tên lửa Vũ Thịnh bay lên con Exiter của Bạch Quỳnh rồi phóng vèo.
Bọn thằng Đính này đúng là dai như đỉa. Chẳng phải lần trước đã dằn mặt rồi sao vẫn chưa sợ. Ngồi sau xe mà lòng như lửa đốt, con mụ Diễm Trinh này tuy có đánh đấm được nhưng lại rất sợ mấy thằng ôn con dâm dê. Bạch Quỳnh lo lắng không biết con mụ có khóc ré lên không nữa.
Vũ Thịnh dừng xe trước một bãi đất trống vốn là khu đang thi công. Vẫn chẳng thấy bóng dáng thằng nào, Bạch Quỳnh và Vũ Thịnh hối hả chạy khắp nơi. Đến khi dừng chân tại căn nhà hoang trong đó, một tên oắt ốm dơ xương đang đứng trước cửa liền trối chết chạy đi. Theo chân hắn, cả hai nhìn thấy Diễm Trinh đang nằm trên chiếc sạp trãi khăn hồng, trông cái vẻ con mụ như đang ngủ.
“Diễm Trinh”. Bạch Quỳnh hét lên gọi con mụ, nhưng con mụ ngủ ngon quá, còn liếm môi nhấp nháp vẻ say sưa lắm. Thấy vậy, Bạch Quỳnh bớt lo lắng, giương mắt nhìn mấy thằng mặc áo đen trông “dân chơi” đang đứng trên cao nhìn cô.
“Chào cô em”. Một thằng có cái đầu cạo một bên nhuộm vàng như đồng lúa đang gặt giữa chừng. Thằng oắt tưởng vip, ngẩng cao đầu thể hiện. Nhưng còn Bạch Quỳnh và Vũ Thịnh đứng ở dưới nhìn lên cứ trông như thằng thiếu thuốc. Mặt thì khô khốc, xương hàm còn lộ ra.
“Tụi bây là ai? Bắt nó làm gì?”. Bạch Quỳnh lạnh lùng hất cằm, thực sự cô không biết tại sao tụi này lại muốn gây gổ trong khi mấy cái mặt kia cô chưa hề đụng chạm.
Thằng kia trợn mắt, rồi tự dưng ngửa cố cười lớn.
“Cô em nghĩ anh đây rảnh hơi lại đi bắt con nhỏ kia sao?”.
“Vậy lí do là gì”. Bạch Quỳnh hướng đôi mắt đen nhìn thẳng mắt thằng “thiếu thuốc”, dứt lời, đám áo đen dãn ra hai bên, một ai đó từ sau tiến lên.
“Vì tôi muốn bắt em”. Một người con trai vận chiếc áo da đen, quần đen và đôi giày rất đồ sộ cũng đen nốt. Nguyên cây đen khiến hắn ta càng nổi bật giưã đám đàn em, dưới chiếc mũ lưỡi trai, cô nhìn thấy nụ cười khuyết nhếch lên.
“Là anh?”.
“Em còn nhớ tôi sao?”.
Bạch Quỳnh hoang mang nhìn tên con trai, cái giọng nói… rất quen. Nhìn xuống bàn tay của hắn, một dãi băng trắng có chút máu quấn quanh cổ tay. Đúng là hắn rồi, kẻ đêm qua đã đột nhập vào phòng cô.
“Thôi nhiều lời, tốt hết ta nên giải quyết trong hòa bình, còn nếu đã muốn gây thì tụi này cũng chẳng nể”. Vũ Thịnh bỗng nhiên lên tiếng, cậu bắt gặp ánh mắt của hắn ta nhìn Bạch Quỳnh có gì đó rất khác.
Bạch Quỳnh chỉ cười khẩy, mái tóc ngắn lung lay.
“Bắt tôi làm gì? Giết tôi ư?”. Cô nhớ lại lời hắn nói.
“Hahahaha, em thật thông minh đấy”. Tên đó ngửa cổ cười thõa mãn.
Bạch Quỳnh dường như đang suy tính điều gì đó. Qủa nhiên, tến đó đã nhìn thấu được qua đôi mắt màu hổ phách. Nhưng hắn chỉ khẽ cười, giương mắt nhìn cô gái trước mắt. Bạch Quỳnh có chút đắn đo, đã lỡ rồi thì lỡ cho luôn, đôi mắt đen gằn lại, bước chân đột nhiên quay về phía sau. Như một tia sáng vụt qua, cô giương đôi chân dài cước một cước vào tên oắt đang đứng đằng sau, hắn phụt máu mũi rồi ngã chỏng gọng. Đúng như dự đoán, cô lộn ngược cơ thể xuống đất, hai chân quay một vòng trên không trung rồi kẹp thẳng vào đầu một thằng tóc xoăn khác đang chạy đến ngăn cản “con mồi” chạy thoát. Gồng mạnh cơ thể, hai chân kẹp đầu thằng oắt lật nguyên cơ thể mảnh mai của cô, tên oắt ngã lăn ra đất. Bạch Quỳnh nhanh chóng giữ thăng bằng khi tiếp đất rồi thục mạng bỏ chạy. Bây giờ cô không muốn gây sự, mà nói chính xác hơn, tên mặc áo đen đằng kia ắt hẳn không phải loại tầm thường.
Tên con trai nhanh chóng bay từ trên cao xuống, xoay một vòng trên không trung một cách thuần thuật, đôi giày thể thao đen đáp đất an toàn, hắn giương mắt đắc ý nhìn “con mồi” trước mắt.
“Em định ăn gian sao?”.
“Tôi chẳng việc gì phải ở đây và anh cũng chẳng có quyền bắt tôi, càng không thể giết chết tôi”. Bạch Quỳnh khẳng định, bàn tay xăm xỉa đầy hình quái dị chỉ thẳng vào mặt hắn.
Tên đó cười khảy, hắn ngẩng đầu, dưới chiếc mũ lưỡi trai, một ánh sáng lóe lên.
“Nhưng tôi có thể khiến em tự giết chính mình”. Hắn buông lời đầy khó hiểu. Đôi giày thể thao từ từ tiến lại đôi Consver.
Bạch Quỳnh thụt lùi về phía sau, có chút run sợ khi nhìn vào nụ cười khuyết ấy.
“Nếu vậy, tôi và anh sẽ đấu với nhau một trận. Nếu tôi thắng, tôi sẽ ra về”.
“Còn nếu thua?”. Hắn đưa bàn tay băng bó vuốt chiếc cằm nhọn của cô.
Nhanh sau đó, cô hất tay hắn ra. Bạch Quỳnh cười nhạt.
“Tôi chấp nhận bỏ mạng ở đây”.
Sau câu nói đầy hùng hồn của cô, hắn có chút hài lòng. Bàn tay vỗ vào nhau.
“Tốt lắm. Nhưng… nếu nói tôi đánh với em chẳng khác gì lấy trứng chọi đá cả”. Hắn ta thừa biết Bạch Quỳnh vốn không phải kẻ tầm thường.
“Vậy muốn gì?”.
Dứt lời, hắn càng tiến sát hơn, bàn tay săn chắt đưa lên mái tóc tím, vuốt nhẹ một cách đầy mê hoặc. Rồi hắn cởi chiếc vòng đen bằng cao su trên tay, như một điều gì thoáng qua, hắn chồm qua người cô, nói đúng hơn là hắn đang ôm Bạch Quỳnh… nhưng tay không hề siết.
Bạch Quỳnh đột nhiên đỏ bừng mặt, tại sao cái thằng trước mặt có thể tự tiện đến thế. Nhưng khi cô chưa kịp vùng khỏi thì mái tóc ngắn đã được buộc gọn gàng.
“Nếu tôi không lấy được chiếc vòng ấy, tôi sẽ để em về”. Hắn trở về vị trị cũ, ánh mắt đắc chí nhìn cô.
Bạch Quỳnh có chút đắn đo, cô sờ lên mái tóc ngắn được cột thấp. Nếu đánh với cô, cho dù có là võ sĩ quyền anh cũng chẳng thể địch lại. Nhưng để tháo được chiếc vòng cao su buộc trên tóc cô, cũng không phải là quá dễ.
“Tôi đồng ý, nếu tôi không lấy được dãi băng trắng trên tay anh, tôi sẽ nộp mạng ở đây”. Bạch Quỳnh hất cằm, đương nhiên cô mạnh và cũng rất nhanh nhẹn.
“Thời gian là từ đây cho đến lúc hoàng hôn buông xuống”. Hắn ra điều kiện. Dứt lời sau đó, Bạch Quỳnh gật đầu dứt khoát, đành liều một phen xem sao. Nếu có thua, đương nhiên lúc đó cô sẽ không còn nhượng bộ nữa.
Nhìn đồng hồ điểm bốn giờ hai mấy phút đó, đến lúc hoàng hôn buông cũng khôg phải là quá dài. Tên con trai đưa bàn tay bị thương hất chiếc mũ đen xuống. Dưới ánh nắng chiều tà, vẻ đẹp ma mị ẩn hiện đầy quyến rũ.
Hắn nhìn cô, đôi mắt màu hổ phách đầy mê hoặc, chiếc mũi cao và đôi môi khến Bạch Quỳnh đột nhiên sững người. Nhưng cô đã nhanh chóng lấy lại phong độ. Ánh nắng chiếu lên chiếc khuyên trên lông mày hắn, ánh sáng lóa lên bắt đầu cho một trận đấu quyết liệt.
“Bắt đầu!”. Tiếng một thằng đàn em ở bên ra hiệu. Lập tức ngay sau đó, Bạch Quỳnh nhún nhẹ cơ thể phóc lên cao, hắn ta nhanh như tia chớp vồ lấy cô như hổ đói. Mục tiêu của hắn là chiếc vòng ca su đằng sau tóc cô, còn mục đích để cô tham gia cuộc đấu nhàm chán này, chính là lấy được dãi băng nhuốm máu của hắn. Nhưng có vẻ mọi chuyện không dễ dàng.
Hắn bước chân phải lên trên, quay một vòng quanh người cô, bàn tay cố gắng chạm đến chiếc vòng cao su.
Đâu đó trong đầu cô vang lên tiếng nói, Bạch Quỳnh chợt sững người, tại sao cô có thể nghe thấy được tiếng nói của tên đó khi hắn không hề mở miệng? Bạch Quỳnh mất tập trung, nhưng lại nhanh chóng ngã người sang bên trái, đôi chân dài sạt xuống mặt đất, ánh mắt hắn ta… cô cảm nhận được sự chết chóc. Lời nói vang lên trong đầu lúc nãy, khiến cô không khỏi bận tâm, nhìn vào đôi mắt mù hổ phách ấy… có chút thân quen.
Lời nói trong đầu lại vang lên, mang theo bao sự hận thù dường như đá quá tràn đầy.
“Bạch Quỳnh, em nhất định phải chết”.