Cao Văn Tâm sững người, tiếp đó lại cúi đầu nói:
- Thị tỳ.... Thị tỳ không có điều gì muốn nói với lão gia... Thế nhưng... Có phải lão gia quên mất nói điều gì nói với thị tỳ?
Dương Lăng lấy làm ngạc nhiên hỏi:
- Ta có điều gì… A! Nàng nói là…
Y nằm sấp một lát, mới bất đắc dĩ nói:
- Đợi lát nữa châm cứu xong, nàng thay trang phục rồi cùng ta ra ngoài dạo chút nhé. Đến đây lâu như vậy, đi đến đâu cũng nói ngắm cảnh nhưng thực ra cũng chỉ là đón tiếp tiễn đưa người đến thăm. Cùng nàng chèo thuyền ngắm sen có lẽ là việc vừa ý nhất của chuyến xuống Giang Nam lần này, tý nữa chúng ta cùng đi dạo hẻm nhỏ ở Hàng Châu, khi ấy… ta nói cho nàng nghe.
Các hẻm nhỏ ở Hàng Châu, thực giống như các tài nữ dòng dõi thư hương của Giang Nam, làm cho bạn mới nhìn thoáng qua thì sững sờ về vẻ đẹp của nó, thế nhưng có đi lại bao nhiêu lần bên cạnh nó bạn cũng không thể nào đoán ra được bí mật u nhã, thần bí ẩn chứa trong đó.
Vừa mới bước vào hẻm nhỏ, tựa như thoáng cái từ đô thị phồn hoa bước vào giấc mộng mờ ảo. Sự u nhã tĩnh lặng của nó làm cho bước chân của người đi đường không tự chủ được thả lỏng một chút.
Dương Lăng và Cao Văn Tâm cải trang giống như sĩ tử dạo bước trên con đường đá xanh, chầm chậm thong thả đi vào hẻm nhỏ, ánh mặt trời sau buổi trưa nhè nhẹ rơi rụng trên mái hiên ở hai bên. Ở hai bên hẻm, từng căn nhà tường trắng ngói xám lẳng lặng đứng sững sững. Những viên ngói xám đã nếm đủ sự xâm nhập của mưa gió, hiện ra một vẻ buồn bã tang thương.
Trong hẻm nhỏ rất yên tĩnh, thỉnh thoảng người đi đường qua lại cũng rất thong dong, nhàn nhã. Bốn gã hộ vệ cải trang thành người qua đường ở phía trước, cách nhau khoảng mười bước chân đang cẩn trọng quan sát khách qua đường mở lối cho bọn họ, đằng sau cũng có bốn gã giữ khoảng cách như vậy chậm rãi đi theo.
Đến được địa vị như ngày hôm nay của Dương Lăng thì nếu như muốn một mình ra ngoài đi dạo và hưởng thụ không gian riêng tự do tự tại luôn là điều vọng tưởng mà tình cảnh như bây giờ đã là sự nhượng bộ lớn nhất của Trịnh Bách hộ rồi, con người ta đạt được cái này thì phải mất đi cái khác.
Giữa dãy nhà tường trắng ngói xám có mấy cửa tiệm nhỏ, hoặc là tiệm may, hoặc là quán mỳ, hoặc là tiệm tạp hóa, phần lớn chủ nhân trong tiệm đều đang ngủ gật. Đằng sau dãy nhà bên trái của hẻm nhỏ là một con sông nhỏ êm đềm, những căn nhà này đều xây dựng tựa vào sông, cửa sổ phía sau trông ra chính là dòng nước chảy róc rách, bên ngoài bức tường thấp phía sau dãy nhà bên phải là một con đường cái, có vẻ đẹp kiều diễm khác lạ của "Tường lí thu thiên tường ngoại đạo, tường ngoại hành nhân, tường lí giai nhân tiếu". (bên trong tường là xích đu, bên ngoài tường là đường cái, ngoài tường có người đi lại, bên trong giai nhân cười)
Bước qua một cây cầu nhỏ thấp thoáng dưới gốc cây Du nghiêng ngả là một hàng hiên dài, sát bên trái là sông, bên phải đều là tửu lầu. Tửu lầu đều không lớn nhưng phong cách lại rất cao nhã, dường như là các quán xưa mấy trăm tuổi, các cột hiên trước cửa đều đã phai hết sơn mạ, các chấn song cửa sổ chạm trổ mang phong cách cổ xưa.
Dương Lăng dừng bước trước một tòa tửu lầu, nói với Cao Văn Tâm – đã cải trang thành một công tử tuấn tú:
- Đi nào, chúng ta lên lầu ăn một chút đồ.
Cao Văn Tâm cùng Dương Lăng vai kề vai đi dạo trong hẻm nhỏ tĩnh mịch, trong lòng vô cùng an nhàn chỉ muốn cùng Dương Lăng như vậy đi mãi, nghe Dương Lăng nói muốn lên lầu uống rượu nàng mỉm cười rồi dịu dàng gật đầu.
Trong tửu lầu không có khách, mà thực sự thì lúc này cũng ít có người ra vào các tửu lầu, ông chủ và tiểu nhị đều úp mặt ngủ gật trên bàn, sự nhàn nhã đó thật là làm cho người khác ngưỡng mộ. Tửu lầu ở ngay sát bên sông, trong lầu lúc này vẫn chưa có khách, hai người đi lên lầu hai rồi ngồi xuống vị trí gần cửa sổ, trước cửa sổ bày hai chậu cúc vàng nở rộ rực rỡ, ở phía trên treo một chiếc lồng chim trong có hai chú anh vũ đang hót véo von.
Dương Lăng kêu ông chủ giới thiệu vài món ăn, chỉ một lát rượu và thức ăn được bưng lên, thức ăn tinh xảo đẹp mắt như thịt chó hấp tương, cá tươi áp chảo, chân giò ninh măng, hạt sen chưng đường, hai vò hoàng tửu ấm, Dương Lăng chỉ biết vùi đầu ăn uống, Cao Văn Tâm có tâm sự trong lòng nên không ăn được, nàng chỉ nếm qua rồi thôi. Đôi mắt đẹp nhìn Dương Lăng chằm chằm, đợi y nói ra điều bí mật to lớn kia.
Dương Lăng thấy không thể tránh được nên đành phải bỏ đũa xuống, than nhẹ một tiếng, nói:
- Thức ăn ở đây tinh xảo, phong cảnh u nhã, lại có một người con gái tâm đầu ý hợp như nàng làm bạn, thật giống như thiên đường ở trần gian, chỉ tiếc là… thời gian mà ta có thể hưởng thụ không còn nhiều nữa.
Cao Văn Tâm cau hàng lông mày thanh tú lại, nghi hoặc hỏi:
- Lão gia, ngài… lời này của ngài có ý gì?.
Dương lăng cười bất dắc dĩ một cái, nhẹ giọng nói:
- Bởi vì.... tuổi thọ của ta chỉ còn lại một năm, một năm sau hồn về địa phủ, khi đó thế gian sẽ không còn ai là Dương Lăng nữa.
Cao Văn Tâm há đôi môi anh đào kinh ngạc sững sờ một lúc lâu, bất chợt nắm lấy cổ tay y. Bình thường nàng chỉ cần một ngón tay là đủ xem mạch cho người khác, lúc này người trong lòng nói ra những lời kinh hãi thế nên quan tâm quá tất loạn, trong lúc lo lắng mà dùng đến ba ngón tay.
Dương Lăng để mặc cho nàng nắm lấy cổ tay, ôn nhu nói:
- Nàng là một người con gái tốt, tình ý của nàng đối với ta, Dương mỗ chẳng phải là tượng đất tượng gỗ nên trong lòng sao lại không biết? Với thân phận cao quý của nàng, nếu như không phải trong nhà bỗng nhiên gặp phải điều bất trắc mà trầm luân thành tôi tớ thì cho dù nàng và ta có duyên gặp mặt cũng chẳng thể nảy sinh tình ý, điều này há không phải là ý trời sao?.
Rốt cuộc Dương Lăng cũng thẳng thắn thừa nhận nảy sinh tình cảm với nàng, nếu như đổi thành khi khác nói ra thì Cao Văn Tâm không biết phải vui mừng đến thế nào, nhưng bây giờ nàng chỉ muốn biết Dương Lăng có ám tật trí mạng nào nên phảng phất giống như không nghe, chỉ ngưng thần lắng nghe mạch đập của Dương Lăng.
Dương Lăng khe khẽ nói:
- Nếu như nàng đồng ý... ta và nàng kết thành huynh muội khác họ được không? Sau khi về kinh thành ta sẽ xin hoàng thượng xóa bỏ nô tịch cho nàng, nàng lớn hơn bọn người Ấu Nương mấy tuổi, biết nhiều hiểu rộng lại lanh lợi hơn nhiều, sau khi ta qua đời xin nàng trông nom bọn họ nhiều hơn.
Cao Văn Tâm kinh hãi nhìn y chằm chằm, run giọng nói:
- Ngài… mạch đập của ngài ổn định có lực, tuyệt không có bất kỳ chứng bệnh gì, tại sao lại nói như vậy?.
Cao Văn Tâm nhà tan cửa nát, từ sau khi mến mộ Dương Lăng đã coi y thành người thân nhất, là người duy nhất có thể nương tựa, lúc này kiểm tra không ra Dương Lăng có bệnh trên người nhưng y lại nói vô cùng nghiêm túc, tuyệt đối không giống như nói đùa làm Cao Văn Tâm lo lắng sợ hãi, trên trán đã toát mồ hôi.
Dương Lăng thấy vậy không nhẫn tâm, trở tay nắm lấy bày tay nhỏ ấm áp của nàng, khóe miệng nở một nụ cười khổ bất đắc dĩ:
- Không phải kiểm tra nữa, ta không có bệnh, đây là số mạng, nàng hiểu không? Diêm La kêu người ta canh ba chết, ai có thể sống đến canh năm? Văn Tâm, nàng được xưng là thần y, nhưng đã gọi là y thì chỉ chữa đuợc bênh thôi còn vận mệnh thì làm sao mà chữa đuợc.
Cao Văn Tâm lắp bắp nói nói:
- Lão gia, ngài... ngài nói mình chỉ còn một năm tuổi thọ, là.... là có người xem bói cho ngài? Thuyết tướng số có nhiều chỗ huyễn hoặc, ngài... ngài quá hồ đồ rồi, làm sao lại tin vào những thứ đó? A! Chẳng nhẽ là Trương Thiên sư bốc quẻ xem bói cho ngài?
Trên thế gian này ngoài trừ Trương Thiên sư thì còn ai khi xem bói dám nói thẳng tuổi thọ của người khác là như thế nào? Hơn nữa còn làm cho người ta tin tưởng không nghi ngờ? Cao Văn Tâm bỗng nhiên đứng bật dậy, định đi tìm Trương Thiên sư hỏi cho rõ ràng, Dương Lăng vội vã đứng lên, kéo lấy tay nàng:
- Không liên quan đến Trương Thiên sư, tóm lại là… đạo hạnh người này còn lợi hại gấp trăm lần Trương Thiên sư, muộn nhất tháng mười năm sau chính là lúc thọ chung của ta. Ba người Ấu Nương bọn họ ta đã thấy mặc nợ quá nhiều, nàng nói đi… ta làm sao lại có thể nhẫn tâm làm hỏng tuổi thanh xuân của nàng?.
"
Sao lại có thể chứ?" Cao Văn Tâm nghe vậy vừa giận vừa lo, người xưa tuy rằng nói là tin vận mệnh nhưng cũng chưa nghe ai dám xem bói nói tuổi thọ của người khác còn lại mấy năm, nếu thật có người xem bói như vậy đoán chừng sẽ từ đại sự biến thành lừa đảo rồi bị quan phủ coi là "yêu ngôn hoặc chúng" mà đánh chết.
Lão gia rõ ràng là rất khỏe mạnh nhưng lại cứ khăng khăng tin tưởng vào những lời nói xằng bậy đó, thì ra lão gia không tiếp nhận nàng không phải là ngại tuổi tác của nàng lớn, cũng không phải ngại nàng có thân phận gia nô mà hóa ra là... hóa ra là… Cao Văn Tâm hận là không thể ngay lập tức tìm thấy người đã nói Dương Lăng chỉ còn lại một năm tuổi thọ để giáng cho y một cái tát thật đau.
Nàng bực tức giậm chân, nói:
- Không được, ta đi tìm Trương Thiên sư, nếu như ngài thật có mệnh hệ gì thì Trương Thiên sư sao có thể ngoảnh mặt làm ngơ? Đây rõ ràng là có người hồ ngôn loạn ngữ, cố ý ăn nói hù dọa.
Lúc này nàng cải trang thành con trai nhưng nhíu mày dậm chân thì lại là dáng vẻ yêu kiều của con gái, xem ra vô cùng dễ thương. Dương Lăng kiên quyết lắc đầu, nói:
- Nha đầu ngốc, ta là người dễ tin những lời không căn cứ sao? Không cần phải đi tìm Trương Thiên sư nữa, cho dù là y cũng chưa chắc đã xem ra được. Những lời ta nói đều không phải giả dối cho nên… ta quyết không thể tiếp nhận tình ý này của nàng.
Dương Lăng thấy nàng lo lắng đến sắp chảy nước mắt, vội cười đùa cợt nhả dỗ dành, nói:
- Hay là chúng ta đánh cược, ngày này năm sau nếu như ta chết rồi thì nàng phải cùng ta kết bái huynh muội trước linh vị của ta rồi sau đó yên phận xuất giá, nếu như ta không chết thì là ta đã dối lừa nàng, lúc đó… thì ta sẽ gả cho nàng được rồi, ha ha ha.
Cao Văn Tâm thấy dáng vẻ cợt nhả cười đùa của y cũng không biết là y nói thật hay giả. Nếu lời y nói là thật thì cái dáng vẻ vô lại muốn bị ăn đòn kia quả thực không giống. Còn nếu nói là giả… nhưng rõ ràng trong ánh mắt kia ẩn chứa một sự bi ai sâu đậm, sao mình lại thích một người như vậy?
Dương Lăng hít một hơi dài, lấy lại tinh thần, nói:
- Chúng ta bây giờ như thế này, làm một đôi hồng nhan tri kỷ có gì là không tốt? Chẳng mấy khi nàng cùng ta đơn độc đi dạo, nàng xem chỗ này… ý?
Dương Lăng chỉ ra ngoài cửa sổ, ngạc nhiên mở to mắt, sau đó đi tới vin vào cửa sổ nhìn xuống dưới. Cao Văn Tâm không hiểu ra sao, cũng vội đi theo. Chỉ thấy ở phía dưới của sổ là một con sông nhỏ nước chảy chầm chậm. Lúc này đang có một con thuyền Ô Bồng chầm chậm trôi đến. Trên đầu thuyền có một đứa trẻ mới lớn dáng vẻ chất phác khỏe mạnh. Chỉ là nhìn từ phía trên xuống thì trên gáy đứa trẻ đó có một cái bướu thịt lớn mầu tím đỏ, nếu như nhìn tỉ mỉ sẽ làm cho người thấy dựng hết tóc gáy.
Lúc này đứa trẻ đó đứng dậy, kêu lớn về phía sau:
- Cha, khi nào cậu từ Quảng Đông về? Cậu nói khi nào quay về sẽ mang cho con nhãn và vải, bây giờ đã ba tháng rồi mà còn chưa thấy quay về?
Người đàn ông khua chèo ở phía sau cười ha ha:
- Đứa nhóc ngươi chỉ biết thèm ăn, lớn như vậy rồi cũng nên hiểu chuyện đi, mẹ của con ở phường dệt nhà Cao lão gia rất vất vả, đừng có luôn cứ quấn lấy mẹ đòi mua quà vặt cho con ăn.
Dương Lăng hít một hơi lạnh.
"Đứa trẻ này… cũng không cha không mẹ, ta trông thấy đáng thương nên thu giữ nó lại đưa đến đây… à đúng, đó là việc mùa hè năm ngoái". Câu nói này của Mạc Thanh Hà giống như tiếng sét vang lên bên tai, Dương Lăng sững sờ nhìn theo con thuyền nhỏ nhè nhẹ trôi xa, trong lòng chỉ nghĩ: "Tại sao hắn lại lừa ta? Chẳng qua chỉ là thu giữ một đứa bé, ta lại không nói đến chuyện đi thăm những đứa trẻ đó, tại sao hắn lại phải tìm một thiếu niên đến giả vờ là đứa trẻ y thu nhận để lừa ta? Sợ ta nảy ý nghi ngờ như vậy, rốt cuộc hắn đã làm cái gì?’.
Dương Lăng bỗng nhiên bừng tỉnh quay người chạy xuống lầu, Cao Văn Tâm không biết đã xảy ra chuyện gì liền vội vàng đuổi theo người y nhưng chỉ mới xuống hai bậc cầu thang thì Cao Văn Tâm kêu một tiếng “ái a”, dẫm hụt một chân làm cổ chân bị trẹo, nàng đau đến sắc mặt tái nhợt phải dựa vào tay vịn mà đôi môi cũng run lên lẩy bẩy.
Dương lăng thấy thế vội vàng quay lại đỡ lấy nàng, tám gã nha sai khi nãy thấy lầu hai không có người liền chiếm lấy hai bàn ở lầu một, gọi đồ nhậu rồi canh gác, khi này thấy đại nhân vội vã chạy xuống lầu thì vội vàng bỏ đũa xuống rồi tiến lên trước nghênh đón.
Dương Lăng hạ thấp giọng nói:
- Nhanh, cử hai người đi theo con sông ở phía đằng sau kia, đuổi theo một con thuyền. Trên thuyền có một đứa bé trên gáy có mọc bứu thịt, đi theo họ về nơi ở và tra xét rõ mọi thứ về họ, mau đi.
Hai gã sai nha mau chóng dạ một tiếng rồi quay người chạy khỏi tửu lầu. Dương Lăng đỡ lấy Cao Văn Tâm hỏi:
- Nàng thế nào rồi?.
Vẻ mặt của Cao Văn Tâm đau khổ, nói:
- Đau quá, cổ chân trẹo rồi, thị tỳ… thị tỳ không đi được nữa.
Hai gã sai nha thấy đại nhân đỡ người đi xuống cầu thang không tiện nên muốn đỡ lấy Cao Văn Tâm từ tay của Dương Lăng, Cao Văn Tâm làm sao chịu để bọn chúng lại gần người mình, Dương Lăng bất đắc dĩ phải cúi người luồn một tay nâng hai gối của nàng rồi bế ngang nàng lên, hai tay của Cao Văn Tâm thuận thế ôm chặt lấy cổ y, tuy rằng chân đau như kim đâm vào tim nhưng khóe miệng đã khe khẽ nở một nụ cười ngọt ngào.
***
Nếu như người bạn gái của bạn bị trẹo cổ chân, bạn giúp nàng cởi giày tháo tất, xoa một chút rượu thuốc rồi sau đó sẽ như thế nào?
Đáp án rất đơn giản, không phát sinh bất kỳ việc gì hết, nàng ta sẽ thoải mái nói tiếng cảm ơn rồi sau đó lại thoải mái giơ tay ra cho bạn để bạn dìu nàng ta đi gọi xe, đợi cho nàng vào trong nhà thì không còn việc gì của bạn nữa.
Nếu như tại một thời đại đối với người con gái chân còn quan trọng hơn danh tiết, trinh tiết, nhiều người con gái đến thân thể đều trao cho đàn ông nhưng lại coi bàn chân của mình là bộ phận riêng tư không cho phép đàn ông chạm vào mà nói thì nàng ta chịu ngồi ở trên giường để cho bạn tháo giầy cởi tất, xoa nhẹ bàn chân nhỏ như bông sen, vậy điều đó có nghĩa gì?
Cao Văn Tâm biết điều đó có nghĩa gì cho nên nàng nhìn Dương Lăng lặng lẽ đưa tình, hé răng cắn nhẹ làn môi đỏ, đôi mắt phượng xinh đẹp quyến rũ khép lại như một sợi tơ.
Dương Lăng đang cúi đầu chăm chú giúp nàng xoa chân thì không biết, y chưa từng nghe qua câu nói "Đầu của đàn ông, chân của phụ nữ, chỉ được nhìn không được sờ", cho nên Dương Lăng không những sờ mà còn sờ tương đối tỷ mỉ.
Trong lòng Cao Văn Tâm, bắt đầu từ giây phút này, nàng đã hoàn toàn là người của Dương Lăng, cả đời cả kiếp này, không còn có thể gả cho người đàn ông thứ hai, còn Dương Lăng lại ngậm ngùi trong lòng: Bàn chân của Cao Văn Tâm thật đẹp, đây là đôi chân đẹp nhất mà y từng thấy, người phụ nữ có thân hình đẹp không dễ tìm, người phụ nữ có khuôn mặt đẹp càng khó tìm, còn người phụ nữ có đôi chân đẹp…”
Hai bàn chân của của Cao Văn Tâm nhỏ nhắn, gọn gàng, làn da trắng như tuyết, lóng lánh, hiện lên vẻ nhẵn bóng, thật là giống như vẻ trơn tru như ngọc, nét mềm mại như lụa, màu da trên mu bàn chân tựa như trong suốt, móng chân của mười ngón chân đều hiện màu hồng nhạt, giống như mười cánh hoa nhỏ.
Tào Thực có viết: “Lăng ba vi bộ, la miệt sinh trần” (nhẹ nhàng đạp sóng, áo phất bụi hồng - ND); Lý Bạch viết: “Phúc thượng túc như sương, bất chiếu Nha Đầu miệt" (bàn chân trắng trên đôi guốc gỗ, không đi vớ Nha Đầu- ND); đến như suốt ngày vì nước vì dân lo lắng âu sầu như Đỗ Phủ cũng từng viết: "La miệt hồng tảo diễm” (áo lụa màu đỏ tươi - ND), nếu như chưa từng thấy qua mỹ nữ có bàn chân thanh tú mềm mại mảnh mai đến thế thì sợ rằng cũng chẳng thể phát ra được cảm khái như vậy?
Cao Văn Tâm bị y xoa nhẹ đến rạo rực cả người, lòng xuân dập dềnh lại nhớ tới Dương Lăng năm lần bảy lượt khước từ tuyệt tình, coi tình cảm chân thành của mình như không có gì chỉ bởi vì một lý do đáng cười như thế làm nàng không khỏi lại có chút bực bội. Người con trai này, tại sao mình lại cứ khăng khăng thích y, thế nhưng nếu như đó chỉ là lý do vu vơ vậy không phải có nghĩa là chung thân đại sự của mình có hi vọng rồi sao?
Nàng cắn môi, không thoải mái vặn vẹo nửa người dưới, định hỏi hai người họ đã đến nước này rồi vậy khi nào y cưới mình về nhà, thế nhưng lời nói vừa đến miệng đã lại biến thành:
- Lão gia, thị tỳ… thị tỳ đỡ nhiều rồi, không phải lão gia nói Mạc công công là người biết điều nhất trong ba vị Trấn Thủ Thái Giám sao? Tại sao… Ái, có phải là hắn đem những đứa trẻ kia lừa bán cho người khác?
Dương Lăng nhè nhẹ lắc đầu, nói:
- Không phải, sự bóc lột của hắn tuy rằng không lợi hại nhưng ở Giang Nam này cũng có thể coi như là tiền vào như nước, lừa bán mấy đứa trẻ có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Ta thấy kỳ lạ là ở chỗ này, hắn không nhất thiết tính toán mấy đứa cô nhi, nhưng bây giờ xem ra, tung tích những đứa trẻ mà hắn thu dưỡng kia đích thực có vấn đề, thoạt nhìn việc này cũng nhỏ nhưng y ra sức che đậy, tất có chuyện lớn, ta nhất định phải tra xét kỹ càng việc này.
Cao Văn Tâm im lặng một lát, gắng sức hít một hơi vào lấy hết dũng khí quyết tâm nói:
- Lão gia, phần lớn giang hồ đạo sĩ cố ý nói bừa nói bậy để gạt tiền người ta thôi, một năm tuổi thọ cái gì chứ, làm sao mà tin tưởng được, thị tỳ… ngài.
Dương Lăng cười khổ nghĩ thầm chân tướng sự việc kia đích thực là kinh thế hãi tục, nếu như nói toàn bộ ra không chừng Cao Văn Tâm sẽ coi y thành yêu quái mượn xác hoàn hồn nên y làm sao dám nói ra, đành phải ậm ờ:
- Ta không phải là một người hồ đồ, nếu như không chắc chắn mười phần thì ta cũng sẽ không nói vậy. Văn Tâm… sinh mệnh của ta quả thật không còn nhiều nữa.... Ài, những rối rắm ở trong đó không nhắc đến cũng được.
Y nói rồi ngẩng đầu nhìn một cái thấy Cao Văn Tâm đỏ mặt, trong đôi mắt dưới hàng lông mi dài kia đầy vẻ tủi thân và u oán lại vội vàng cúi đầu xuống, thế nhưng vừa mới cúi xuống thì chiếc áo dài mềm mại dán sát vào người chậm rãi hiện ra cặp đùi thon dài tươi mọng kia của Cao Văn Tâm, chóp mũi còn thoảng mùi hương thiếu nữ nhè nhẹ, động tác hai tay nắm lấy bàn chân ngọc nõn nà kia của y cũng không khỏi trở nên ngập ngừng.
Cao Văn Tâm thấy y vẫn khờ dại tin vào lời nói của đạo sĩ chấp mê bất ngộ, trong lòng bực bội vô cùng: “Lão gia ngốc nghếch nói thì đường đường chính chính, được rồi, nguyên phối là Ấu Nương, ngài cưới rồi, Ngọc Nhi, Tuyết Nhi là Hoàng thượng ban cho, ngài cũng cưới rồi, hiện giờ ngài còn… ngài còn… còn nói kết nghĩa kim lan, kêu ta gả cho người khác gì chứ, ta còn gả cho người khác được sao?”
Cao Văn Tâm nghĩ đến đây, cắn răng lẳng lặng rút một mũi kim châm từ trong búi tóc ra cầm trên tay. Dương Lăng đang cúi đầu thoa nhẹ cổ chân cho nàng, gáy ở ngay trước mắt nàng, chỉ cần nhè nhẹ châm một cái thần không hay quỷ không biết thì con người vô tình này đêm nay có thể trở thành lang quân của mình.
"Có nên châm xuống hay không?" Cao Văn Tâm tự hỏi, bàn tay nắm đuôi kim cũng khẩn trương toát mồ hôi ướt đẫm, lòng dạ nàng ngổn ngang đấu tranh không ngừng, trăm nghìn ý nghĩ xoay vòng trong đầu, bàn tay cầm kim châm kia run rẩy rốt cuộc không nhấc lên được.
Chú thích:
[3]Nội đình- Ngoại đình: là hai chế độ chính trị kìm chế lẫn nhau với quyền lực quân chủ là hạt nhân thời Minh.
Nội đình: tập đoàn chính trị với thành phần là hoạn quan (thái giám), gồm 12 giám, 4 ty, 8 cục. Trong đó, ty Lễ Giám là trung tâm quyền lực.
Ngoại đình: chỉ tập đoàn quan văn do Nội các, lục bộ thái thú, tuần phủ địa phương hợp thành. Trong đó, Nội các là trung tâm quyền lực.[/I]
- Thị tỳ.... Thị tỳ không có điều gì muốn nói với lão gia... Thế nhưng... Có phải lão gia quên mất nói điều gì nói với thị tỳ?
Dương Lăng lấy làm ngạc nhiên hỏi:
- Ta có điều gì… A! Nàng nói là…
Y nằm sấp một lát, mới bất đắc dĩ nói:
- Đợi lát nữa châm cứu xong, nàng thay trang phục rồi cùng ta ra ngoài dạo chút nhé. Đến đây lâu như vậy, đi đến đâu cũng nói ngắm cảnh nhưng thực ra cũng chỉ là đón tiếp tiễn đưa người đến thăm. Cùng nàng chèo thuyền ngắm sen có lẽ là việc vừa ý nhất của chuyến xuống Giang Nam lần này, tý nữa chúng ta cùng đi dạo hẻm nhỏ ở Hàng Châu, khi ấy… ta nói cho nàng nghe.
Các hẻm nhỏ ở Hàng Châu, thực giống như các tài nữ dòng dõi thư hương của Giang Nam, làm cho bạn mới nhìn thoáng qua thì sững sờ về vẻ đẹp của nó, thế nhưng có đi lại bao nhiêu lần bên cạnh nó bạn cũng không thể nào đoán ra được bí mật u nhã, thần bí ẩn chứa trong đó.
Vừa mới bước vào hẻm nhỏ, tựa như thoáng cái từ đô thị phồn hoa bước vào giấc mộng mờ ảo. Sự u nhã tĩnh lặng của nó làm cho bước chân của người đi đường không tự chủ được thả lỏng một chút.
Dương Lăng và Cao Văn Tâm cải trang giống như sĩ tử dạo bước trên con đường đá xanh, chầm chậm thong thả đi vào hẻm nhỏ, ánh mặt trời sau buổi trưa nhè nhẹ rơi rụng trên mái hiên ở hai bên. Ở hai bên hẻm, từng căn nhà tường trắng ngói xám lẳng lặng đứng sững sững. Những viên ngói xám đã nếm đủ sự xâm nhập của mưa gió, hiện ra một vẻ buồn bã tang thương.
Trong hẻm nhỏ rất yên tĩnh, thỉnh thoảng người đi đường qua lại cũng rất thong dong, nhàn nhã. Bốn gã hộ vệ cải trang thành người qua đường ở phía trước, cách nhau khoảng mười bước chân đang cẩn trọng quan sát khách qua đường mở lối cho bọn họ, đằng sau cũng có bốn gã giữ khoảng cách như vậy chậm rãi đi theo.
Đến được địa vị như ngày hôm nay của Dương Lăng thì nếu như muốn một mình ra ngoài đi dạo và hưởng thụ không gian riêng tự do tự tại luôn là điều vọng tưởng mà tình cảnh như bây giờ đã là sự nhượng bộ lớn nhất của Trịnh Bách hộ rồi, con người ta đạt được cái này thì phải mất đi cái khác.
Giữa dãy nhà tường trắng ngói xám có mấy cửa tiệm nhỏ, hoặc là tiệm may, hoặc là quán mỳ, hoặc là tiệm tạp hóa, phần lớn chủ nhân trong tiệm đều đang ngủ gật. Đằng sau dãy nhà bên trái của hẻm nhỏ là một con sông nhỏ êm đềm, những căn nhà này đều xây dựng tựa vào sông, cửa sổ phía sau trông ra chính là dòng nước chảy róc rách, bên ngoài bức tường thấp phía sau dãy nhà bên phải là một con đường cái, có vẻ đẹp kiều diễm khác lạ của "Tường lí thu thiên tường ngoại đạo, tường ngoại hành nhân, tường lí giai nhân tiếu". (bên trong tường là xích đu, bên ngoài tường là đường cái, ngoài tường có người đi lại, bên trong giai nhân cười)
Bước qua một cây cầu nhỏ thấp thoáng dưới gốc cây Du nghiêng ngả là một hàng hiên dài, sát bên trái là sông, bên phải đều là tửu lầu. Tửu lầu đều không lớn nhưng phong cách lại rất cao nhã, dường như là các quán xưa mấy trăm tuổi, các cột hiên trước cửa đều đã phai hết sơn mạ, các chấn song cửa sổ chạm trổ mang phong cách cổ xưa.
Dương Lăng dừng bước trước một tòa tửu lầu, nói với Cao Văn Tâm – đã cải trang thành một công tử tuấn tú:
- Đi nào, chúng ta lên lầu ăn một chút đồ.
Cao Văn Tâm cùng Dương Lăng vai kề vai đi dạo trong hẻm nhỏ tĩnh mịch, trong lòng vô cùng an nhàn chỉ muốn cùng Dương Lăng như vậy đi mãi, nghe Dương Lăng nói muốn lên lầu uống rượu nàng mỉm cười rồi dịu dàng gật đầu.
Trong tửu lầu không có khách, mà thực sự thì lúc này cũng ít có người ra vào các tửu lầu, ông chủ và tiểu nhị đều úp mặt ngủ gật trên bàn, sự nhàn nhã đó thật là làm cho người khác ngưỡng mộ. Tửu lầu ở ngay sát bên sông, trong lầu lúc này vẫn chưa có khách, hai người đi lên lầu hai rồi ngồi xuống vị trí gần cửa sổ, trước cửa sổ bày hai chậu cúc vàng nở rộ rực rỡ, ở phía trên treo một chiếc lồng chim trong có hai chú anh vũ đang hót véo von.
Dương Lăng kêu ông chủ giới thiệu vài món ăn, chỉ một lát rượu và thức ăn được bưng lên, thức ăn tinh xảo đẹp mắt như thịt chó hấp tương, cá tươi áp chảo, chân giò ninh măng, hạt sen chưng đường, hai vò hoàng tửu ấm, Dương Lăng chỉ biết vùi đầu ăn uống, Cao Văn Tâm có tâm sự trong lòng nên không ăn được, nàng chỉ nếm qua rồi thôi. Đôi mắt đẹp nhìn Dương Lăng chằm chằm, đợi y nói ra điều bí mật to lớn kia.
Dương Lăng thấy không thể tránh được nên đành phải bỏ đũa xuống, than nhẹ một tiếng, nói:
- Thức ăn ở đây tinh xảo, phong cảnh u nhã, lại có một người con gái tâm đầu ý hợp như nàng làm bạn, thật giống như thiên đường ở trần gian, chỉ tiếc là… thời gian mà ta có thể hưởng thụ không còn nhiều nữa.
Cao Văn Tâm cau hàng lông mày thanh tú lại, nghi hoặc hỏi:
- Lão gia, ngài… lời này của ngài có ý gì?.
Dương lăng cười bất dắc dĩ một cái, nhẹ giọng nói:
- Bởi vì.... tuổi thọ của ta chỉ còn lại một năm, một năm sau hồn về địa phủ, khi đó thế gian sẽ không còn ai là Dương Lăng nữa.
Cao Văn Tâm há đôi môi anh đào kinh ngạc sững sờ một lúc lâu, bất chợt nắm lấy cổ tay y. Bình thường nàng chỉ cần một ngón tay là đủ xem mạch cho người khác, lúc này người trong lòng nói ra những lời kinh hãi thế nên quan tâm quá tất loạn, trong lúc lo lắng mà dùng đến ba ngón tay.
Dương Lăng để mặc cho nàng nắm lấy cổ tay, ôn nhu nói:
- Nàng là một người con gái tốt, tình ý của nàng đối với ta, Dương mỗ chẳng phải là tượng đất tượng gỗ nên trong lòng sao lại không biết? Với thân phận cao quý của nàng, nếu như không phải trong nhà bỗng nhiên gặp phải điều bất trắc mà trầm luân thành tôi tớ thì cho dù nàng và ta có duyên gặp mặt cũng chẳng thể nảy sinh tình ý, điều này há không phải là ý trời sao?.
Rốt cuộc Dương Lăng cũng thẳng thắn thừa nhận nảy sinh tình cảm với nàng, nếu như đổi thành khi khác nói ra thì Cao Văn Tâm không biết phải vui mừng đến thế nào, nhưng bây giờ nàng chỉ muốn biết Dương Lăng có ám tật trí mạng nào nên phảng phất giống như không nghe, chỉ ngưng thần lắng nghe mạch đập của Dương Lăng.
Dương Lăng khe khẽ nói:
- Nếu như nàng đồng ý... ta và nàng kết thành huynh muội khác họ được không? Sau khi về kinh thành ta sẽ xin hoàng thượng xóa bỏ nô tịch cho nàng, nàng lớn hơn bọn người Ấu Nương mấy tuổi, biết nhiều hiểu rộng lại lanh lợi hơn nhiều, sau khi ta qua đời xin nàng trông nom bọn họ nhiều hơn.
Cao Văn Tâm kinh hãi nhìn y chằm chằm, run giọng nói:
- Ngài… mạch đập của ngài ổn định có lực, tuyệt không có bất kỳ chứng bệnh gì, tại sao lại nói như vậy?.
Cao Văn Tâm nhà tan cửa nát, từ sau khi mến mộ Dương Lăng đã coi y thành người thân nhất, là người duy nhất có thể nương tựa, lúc này kiểm tra không ra Dương Lăng có bệnh trên người nhưng y lại nói vô cùng nghiêm túc, tuyệt đối không giống như nói đùa làm Cao Văn Tâm lo lắng sợ hãi, trên trán đã toát mồ hôi.
Dương Lăng thấy vậy không nhẫn tâm, trở tay nắm lấy bày tay nhỏ ấm áp của nàng, khóe miệng nở một nụ cười khổ bất đắc dĩ:
- Không phải kiểm tra nữa, ta không có bệnh, đây là số mạng, nàng hiểu không? Diêm La kêu người ta canh ba chết, ai có thể sống đến canh năm? Văn Tâm, nàng được xưng là thần y, nhưng đã gọi là y thì chỉ chữa đuợc bênh thôi còn vận mệnh thì làm sao mà chữa đuợc.
Cao Văn Tâm lắp bắp nói nói:
- Lão gia, ngài... ngài nói mình chỉ còn một năm tuổi thọ, là.... là có người xem bói cho ngài? Thuyết tướng số có nhiều chỗ huyễn hoặc, ngài... ngài quá hồ đồ rồi, làm sao lại tin vào những thứ đó? A! Chẳng nhẽ là Trương Thiên sư bốc quẻ xem bói cho ngài?
Trên thế gian này ngoài trừ Trương Thiên sư thì còn ai khi xem bói dám nói thẳng tuổi thọ của người khác là như thế nào? Hơn nữa còn làm cho người ta tin tưởng không nghi ngờ? Cao Văn Tâm bỗng nhiên đứng bật dậy, định đi tìm Trương Thiên sư hỏi cho rõ ràng, Dương Lăng vội vã đứng lên, kéo lấy tay nàng:
- Không liên quan đến Trương Thiên sư, tóm lại là… đạo hạnh người này còn lợi hại gấp trăm lần Trương Thiên sư, muộn nhất tháng mười năm sau chính là lúc thọ chung của ta. Ba người Ấu Nương bọn họ ta đã thấy mặc nợ quá nhiều, nàng nói đi… ta làm sao lại có thể nhẫn tâm làm hỏng tuổi thanh xuân của nàng?.
"
Sao lại có thể chứ?" Cao Văn Tâm nghe vậy vừa giận vừa lo, người xưa tuy rằng nói là tin vận mệnh nhưng cũng chưa nghe ai dám xem bói nói tuổi thọ của người khác còn lại mấy năm, nếu thật có người xem bói như vậy đoán chừng sẽ từ đại sự biến thành lừa đảo rồi bị quan phủ coi là "yêu ngôn hoặc chúng" mà đánh chết.
Lão gia rõ ràng là rất khỏe mạnh nhưng lại cứ khăng khăng tin tưởng vào những lời nói xằng bậy đó, thì ra lão gia không tiếp nhận nàng không phải là ngại tuổi tác của nàng lớn, cũng không phải ngại nàng có thân phận gia nô mà hóa ra là... hóa ra là… Cao Văn Tâm hận là không thể ngay lập tức tìm thấy người đã nói Dương Lăng chỉ còn lại một năm tuổi thọ để giáng cho y một cái tát thật đau.
Nàng bực tức giậm chân, nói:
- Không được, ta đi tìm Trương Thiên sư, nếu như ngài thật có mệnh hệ gì thì Trương Thiên sư sao có thể ngoảnh mặt làm ngơ? Đây rõ ràng là có người hồ ngôn loạn ngữ, cố ý ăn nói hù dọa.
Lúc này nàng cải trang thành con trai nhưng nhíu mày dậm chân thì lại là dáng vẻ yêu kiều của con gái, xem ra vô cùng dễ thương. Dương Lăng kiên quyết lắc đầu, nói:
- Nha đầu ngốc, ta là người dễ tin những lời không căn cứ sao? Không cần phải đi tìm Trương Thiên sư nữa, cho dù là y cũng chưa chắc đã xem ra được. Những lời ta nói đều không phải giả dối cho nên… ta quyết không thể tiếp nhận tình ý này của nàng.
Dương Lăng thấy nàng lo lắng đến sắp chảy nước mắt, vội cười đùa cợt nhả dỗ dành, nói:
- Hay là chúng ta đánh cược, ngày này năm sau nếu như ta chết rồi thì nàng phải cùng ta kết bái huynh muội trước linh vị của ta rồi sau đó yên phận xuất giá, nếu như ta không chết thì là ta đã dối lừa nàng, lúc đó… thì ta sẽ gả cho nàng được rồi, ha ha ha.
Cao Văn Tâm thấy dáng vẻ cợt nhả cười đùa của y cũng không biết là y nói thật hay giả. Nếu lời y nói là thật thì cái dáng vẻ vô lại muốn bị ăn đòn kia quả thực không giống. Còn nếu nói là giả… nhưng rõ ràng trong ánh mắt kia ẩn chứa một sự bi ai sâu đậm, sao mình lại thích một người như vậy?
Dương Lăng hít một hơi dài, lấy lại tinh thần, nói:
- Chúng ta bây giờ như thế này, làm một đôi hồng nhan tri kỷ có gì là không tốt? Chẳng mấy khi nàng cùng ta đơn độc đi dạo, nàng xem chỗ này… ý?
Dương Lăng chỉ ra ngoài cửa sổ, ngạc nhiên mở to mắt, sau đó đi tới vin vào cửa sổ nhìn xuống dưới. Cao Văn Tâm không hiểu ra sao, cũng vội đi theo. Chỉ thấy ở phía dưới của sổ là một con sông nhỏ nước chảy chầm chậm. Lúc này đang có một con thuyền Ô Bồng chầm chậm trôi đến. Trên đầu thuyền có một đứa trẻ mới lớn dáng vẻ chất phác khỏe mạnh. Chỉ là nhìn từ phía trên xuống thì trên gáy đứa trẻ đó có một cái bướu thịt lớn mầu tím đỏ, nếu như nhìn tỉ mỉ sẽ làm cho người thấy dựng hết tóc gáy.
Lúc này đứa trẻ đó đứng dậy, kêu lớn về phía sau:
- Cha, khi nào cậu từ Quảng Đông về? Cậu nói khi nào quay về sẽ mang cho con nhãn và vải, bây giờ đã ba tháng rồi mà còn chưa thấy quay về?
Người đàn ông khua chèo ở phía sau cười ha ha:
- Đứa nhóc ngươi chỉ biết thèm ăn, lớn như vậy rồi cũng nên hiểu chuyện đi, mẹ của con ở phường dệt nhà Cao lão gia rất vất vả, đừng có luôn cứ quấn lấy mẹ đòi mua quà vặt cho con ăn.
Dương Lăng hít một hơi lạnh.
"Đứa trẻ này… cũng không cha không mẹ, ta trông thấy đáng thương nên thu giữ nó lại đưa đến đây… à đúng, đó là việc mùa hè năm ngoái". Câu nói này của Mạc Thanh Hà giống như tiếng sét vang lên bên tai, Dương Lăng sững sờ nhìn theo con thuyền nhỏ nhè nhẹ trôi xa, trong lòng chỉ nghĩ: "Tại sao hắn lại lừa ta? Chẳng qua chỉ là thu giữ một đứa bé, ta lại không nói đến chuyện đi thăm những đứa trẻ đó, tại sao hắn lại phải tìm một thiếu niên đến giả vờ là đứa trẻ y thu nhận để lừa ta? Sợ ta nảy ý nghi ngờ như vậy, rốt cuộc hắn đã làm cái gì?’.
Dương Lăng bỗng nhiên bừng tỉnh quay người chạy xuống lầu, Cao Văn Tâm không biết đã xảy ra chuyện gì liền vội vàng đuổi theo người y nhưng chỉ mới xuống hai bậc cầu thang thì Cao Văn Tâm kêu một tiếng “ái a”, dẫm hụt một chân làm cổ chân bị trẹo, nàng đau đến sắc mặt tái nhợt phải dựa vào tay vịn mà đôi môi cũng run lên lẩy bẩy.
Dương lăng thấy thế vội vàng quay lại đỡ lấy nàng, tám gã nha sai khi nãy thấy lầu hai không có người liền chiếm lấy hai bàn ở lầu một, gọi đồ nhậu rồi canh gác, khi này thấy đại nhân vội vã chạy xuống lầu thì vội vàng bỏ đũa xuống rồi tiến lên trước nghênh đón.
Dương Lăng hạ thấp giọng nói:
- Nhanh, cử hai người đi theo con sông ở phía đằng sau kia, đuổi theo một con thuyền. Trên thuyền có một đứa bé trên gáy có mọc bứu thịt, đi theo họ về nơi ở và tra xét rõ mọi thứ về họ, mau đi.
Hai gã sai nha mau chóng dạ một tiếng rồi quay người chạy khỏi tửu lầu. Dương Lăng đỡ lấy Cao Văn Tâm hỏi:
- Nàng thế nào rồi?.
Vẻ mặt của Cao Văn Tâm đau khổ, nói:
- Đau quá, cổ chân trẹo rồi, thị tỳ… thị tỳ không đi được nữa.
Hai gã sai nha thấy đại nhân đỡ người đi xuống cầu thang không tiện nên muốn đỡ lấy Cao Văn Tâm từ tay của Dương Lăng, Cao Văn Tâm làm sao chịu để bọn chúng lại gần người mình, Dương Lăng bất đắc dĩ phải cúi người luồn một tay nâng hai gối của nàng rồi bế ngang nàng lên, hai tay của Cao Văn Tâm thuận thế ôm chặt lấy cổ y, tuy rằng chân đau như kim đâm vào tim nhưng khóe miệng đã khe khẽ nở một nụ cười ngọt ngào.
***
Nếu như người bạn gái của bạn bị trẹo cổ chân, bạn giúp nàng cởi giày tháo tất, xoa một chút rượu thuốc rồi sau đó sẽ như thế nào?
Đáp án rất đơn giản, không phát sinh bất kỳ việc gì hết, nàng ta sẽ thoải mái nói tiếng cảm ơn rồi sau đó lại thoải mái giơ tay ra cho bạn để bạn dìu nàng ta đi gọi xe, đợi cho nàng vào trong nhà thì không còn việc gì của bạn nữa.
Nếu như tại một thời đại đối với người con gái chân còn quan trọng hơn danh tiết, trinh tiết, nhiều người con gái đến thân thể đều trao cho đàn ông nhưng lại coi bàn chân của mình là bộ phận riêng tư không cho phép đàn ông chạm vào mà nói thì nàng ta chịu ngồi ở trên giường để cho bạn tháo giầy cởi tất, xoa nhẹ bàn chân nhỏ như bông sen, vậy điều đó có nghĩa gì?
Cao Văn Tâm biết điều đó có nghĩa gì cho nên nàng nhìn Dương Lăng lặng lẽ đưa tình, hé răng cắn nhẹ làn môi đỏ, đôi mắt phượng xinh đẹp quyến rũ khép lại như một sợi tơ.
Dương Lăng đang cúi đầu chăm chú giúp nàng xoa chân thì không biết, y chưa từng nghe qua câu nói "Đầu của đàn ông, chân của phụ nữ, chỉ được nhìn không được sờ", cho nên Dương Lăng không những sờ mà còn sờ tương đối tỷ mỉ.
Trong lòng Cao Văn Tâm, bắt đầu từ giây phút này, nàng đã hoàn toàn là người của Dương Lăng, cả đời cả kiếp này, không còn có thể gả cho người đàn ông thứ hai, còn Dương Lăng lại ngậm ngùi trong lòng: Bàn chân của Cao Văn Tâm thật đẹp, đây là đôi chân đẹp nhất mà y từng thấy, người phụ nữ có thân hình đẹp không dễ tìm, người phụ nữ có khuôn mặt đẹp càng khó tìm, còn người phụ nữ có đôi chân đẹp…”
Hai bàn chân của của Cao Văn Tâm nhỏ nhắn, gọn gàng, làn da trắng như tuyết, lóng lánh, hiện lên vẻ nhẵn bóng, thật là giống như vẻ trơn tru như ngọc, nét mềm mại như lụa, màu da trên mu bàn chân tựa như trong suốt, móng chân của mười ngón chân đều hiện màu hồng nhạt, giống như mười cánh hoa nhỏ.
Tào Thực có viết: “Lăng ba vi bộ, la miệt sinh trần” (nhẹ nhàng đạp sóng, áo phất bụi hồng - ND); Lý Bạch viết: “Phúc thượng túc như sương, bất chiếu Nha Đầu miệt" (bàn chân trắng trên đôi guốc gỗ, không đi vớ Nha Đầu- ND); đến như suốt ngày vì nước vì dân lo lắng âu sầu như Đỗ Phủ cũng từng viết: "La miệt hồng tảo diễm” (áo lụa màu đỏ tươi - ND), nếu như chưa từng thấy qua mỹ nữ có bàn chân thanh tú mềm mại mảnh mai đến thế thì sợ rằng cũng chẳng thể phát ra được cảm khái như vậy?
Cao Văn Tâm bị y xoa nhẹ đến rạo rực cả người, lòng xuân dập dềnh lại nhớ tới Dương Lăng năm lần bảy lượt khước từ tuyệt tình, coi tình cảm chân thành của mình như không có gì chỉ bởi vì một lý do đáng cười như thế làm nàng không khỏi lại có chút bực bội. Người con trai này, tại sao mình lại cứ khăng khăng thích y, thế nhưng nếu như đó chỉ là lý do vu vơ vậy không phải có nghĩa là chung thân đại sự của mình có hi vọng rồi sao?
Nàng cắn môi, không thoải mái vặn vẹo nửa người dưới, định hỏi hai người họ đã đến nước này rồi vậy khi nào y cưới mình về nhà, thế nhưng lời nói vừa đến miệng đã lại biến thành:
- Lão gia, thị tỳ… thị tỳ đỡ nhiều rồi, không phải lão gia nói Mạc công công là người biết điều nhất trong ba vị Trấn Thủ Thái Giám sao? Tại sao… Ái, có phải là hắn đem những đứa trẻ kia lừa bán cho người khác?
Dương Lăng nhè nhẹ lắc đầu, nói:
- Không phải, sự bóc lột của hắn tuy rằng không lợi hại nhưng ở Giang Nam này cũng có thể coi như là tiền vào như nước, lừa bán mấy đứa trẻ có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Ta thấy kỳ lạ là ở chỗ này, hắn không nhất thiết tính toán mấy đứa cô nhi, nhưng bây giờ xem ra, tung tích những đứa trẻ mà hắn thu dưỡng kia đích thực có vấn đề, thoạt nhìn việc này cũng nhỏ nhưng y ra sức che đậy, tất có chuyện lớn, ta nhất định phải tra xét kỹ càng việc này.
Cao Văn Tâm im lặng một lát, gắng sức hít một hơi vào lấy hết dũng khí quyết tâm nói:
- Lão gia, phần lớn giang hồ đạo sĩ cố ý nói bừa nói bậy để gạt tiền người ta thôi, một năm tuổi thọ cái gì chứ, làm sao mà tin tưởng được, thị tỳ… ngài.
Dương Lăng cười khổ nghĩ thầm chân tướng sự việc kia đích thực là kinh thế hãi tục, nếu như nói toàn bộ ra không chừng Cao Văn Tâm sẽ coi y thành yêu quái mượn xác hoàn hồn nên y làm sao dám nói ra, đành phải ậm ờ:
- Ta không phải là một người hồ đồ, nếu như không chắc chắn mười phần thì ta cũng sẽ không nói vậy. Văn Tâm… sinh mệnh của ta quả thật không còn nhiều nữa.... Ài, những rối rắm ở trong đó không nhắc đến cũng được.
Y nói rồi ngẩng đầu nhìn một cái thấy Cao Văn Tâm đỏ mặt, trong đôi mắt dưới hàng lông mi dài kia đầy vẻ tủi thân và u oán lại vội vàng cúi đầu xuống, thế nhưng vừa mới cúi xuống thì chiếc áo dài mềm mại dán sát vào người chậm rãi hiện ra cặp đùi thon dài tươi mọng kia của Cao Văn Tâm, chóp mũi còn thoảng mùi hương thiếu nữ nhè nhẹ, động tác hai tay nắm lấy bàn chân ngọc nõn nà kia của y cũng không khỏi trở nên ngập ngừng.
Cao Văn Tâm thấy y vẫn khờ dại tin vào lời nói của đạo sĩ chấp mê bất ngộ, trong lòng bực bội vô cùng: “Lão gia ngốc nghếch nói thì đường đường chính chính, được rồi, nguyên phối là Ấu Nương, ngài cưới rồi, Ngọc Nhi, Tuyết Nhi là Hoàng thượng ban cho, ngài cũng cưới rồi, hiện giờ ngài còn… ngài còn… còn nói kết nghĩa kim lan, kêu ta gả cho người khác gì chứ, ta còn gả cho người khác được sao?”
Cao Văn Tâm nghĩ đến đây, cắn răng lẳng lặng rút một mũi kim châm từ trong búi tóc ra cầm trên tay. Dương Lăng đang cúi đầu thoa nhẹ cổ chân cho nàng, gáy ở ngay trước mắt nàng, chỉ cần nhè nhẹ châm một cái thần không hay quỷ không biết thì con người vô tình này đêm nay có thể trở thành lang quân của mình.
"Có nên châm xuống hay không?" Cao Văn Tâm tự hỏi, bàn tay nắm đuôi kim cũng khẩn trương toát mồ hôi ướt đẫm, lòng dạ nàng ngổn ngang đấu tranh không ngừng, trăm nghìn ý nghĩ xoay vòng trong đầu, bàn tay cầm kim châm kia run rẩy rốt cuộc không nhấc lên được.
Chú thích:
[3]Nội đình- Ngoại đình: là hai chế độ chính trị kìm chế lẫn nhau với quyền lực quân chủ là hạt nhân thời Minh.
Nội đình: tập đoàn chính trị với thành phần là hoạn quan (thái giám), gồm 12 giám, 4 ty, 8 cục. Trong đó, ty Lễ Giám là trung tâm quyền lực.
Ngoại đình: chỉ tập đoàn quan văn do Nội các, lục bộ thái thú, tuần phủ địa phương hợp thành. Trong đó, Nội các là trung tâm quyền lực.[/I]