Dương Lăng đang hào hứng chỉ vào cây cà chua non xanh mơn mởn, miêu tả màu sắc và mùi vị quả chín của nó một cách sống động, khiến cho Tuyết Lý Mai và Ngọc Đường Xuân thèm đến rỏ dãi, đám người Hàn Ấu Nương và Thôi Oanh Nhi cũng lắng nghe hết sức say sưa.
Dù Thành Khởi Vận đang thong dong mân mê mấy dây khoai lang giống nhưng nụ cười ác độc thoáng nhếch trên khóe môi và sát ý lóe lên trong mắt Dương Hổ không qua được mắt nàng. Nàng khéo léo đến sát người Dương Lăng và cười nói:
- Đại nhân, phu nhân đang mang thai, nơi này lại nóng bức, hay là chúng ta trở về nhé?
Dương Lăng nói:
- À, nhất thời nói hăng quá nên ta quên mất. Ha ha, đi thôi, chúng ta lên trên.
Y vừa ân cần dìu Ấu Nương đi vừa quay ra ngoài nói:
- Dương huynh và phu nhân là thủ lĩnh đoàn ngựa thồ, đi khắp đó đây, nhất định sẽ còn có cơ hội trở lại kinh thành. Đợi đến mùa thu năm sau, khi hai vị trở lại kinh sư sẽ có thể thấy một núi khoai lang, khoai tây và cả bông bắp ánh vàng rực rỡ nữa. Rồi đến năm tới, những thứ này sẽ có thể được trồng trọt khắp Đại Minh.
Bá tánh thật khổ, nhưng thiên hạ Đại Minh rộng lớn như thế này, mấy ngàn vạn lê dân bá tánh mong ước có được cơm no áo ấm, dẫu bất cứ kẻ nào cũng không thể làm được trong một sớm một chiều. Những giống cây trồng này có sản lượng gấp mấy lần so với các loại hoa màu hiện nay, chúng sẽ có thể cứu đói cho rất nhiều bá tánh.
Y nhớ đến việc Nội xưởng lợi dụng các cửa hàng ngựa xe gây dựng thanh thế khắp thiên hạ, phát tán tin tức nói rằng triều đình có ý định giải trừ cấm biển, cho phép bá tánh thông thương với bên ngoài; thấy vợ chồng Dương Phúc có năng lực mua gạo cứu tế, thế lực đoàn ngựa thồ của hắn nhất định không nhỏ, cũng là kẻ đáng để lung lạc, bèn nói:
- Hình như đoàn ngựa thồ của Dương huynh chuyên môn giúp đỡ các thương nhân lớn vận chuyển hàng hóa muối gạo có phải không? Hiện tại có ít đại thần đang chuẩn bị kiến nghị với triều đình giải trừ cẩm biến, dẹp yên lãnh hải, đến lúc đó thông thương với hải ngoại, hàng hóa vận chuyển khắp đất Đại Minh, nước nhà nhất định sẽ càng thêm phồn thịnh, việc làm ăn của Dương huynh cũng sẽ có thể thu về vô số tiền tài.
Dương Hổ nghe vậy, sát ý trong lòng càng nặng thêm, nhưng hắn cũng không ngu ngốc mà động thủ vào lúc này. Một mặt hắn ậm ừ cười đáp, mặt khác len lén quan sát cảnh vật nơi hầm sưởi này. Ngũ Hán Siêu đứng bên cạnh nói:
- Hóa ra chuyện này không phải là nói đùa. Kẻ hèn sau khi hạ sơn đã không ngừng nghe được tin tức loan truyền khắp nơi, xem ra Đại Minh cấm biển hơn trăm năm, cuối cùng cũng sắp mở cửa lãnh hải rồi.
Bọn họ bước lên bậc tam cấp, Ngũ Hán Siêu lại nói:
- Đại nhân thân ở trong triều, tin tức đương nhiên linh thông hơn xa chúng tôi. Có điều nghe khẩu khí của ngài, thì những đại nhân có lòng dâng tấu khuyên giải triều đình mở lại lãnh hải đều muốn mở bến thông thương khắp nơi ngay sau khi cấm biển được giải trừ ư?
Dương Lăng thấy lạ bèn hỏi lại y:
- Nếu như số kẻ phản đối không đông, đương nhiên sẽ làm luôn một thể. Như vậy không tốt sao? Ngũ huynh có cao kiến gì chăng?
Ngũ Hán Siêu thoáng nghĩ ngợi rồi đáp:
- Kẻ hèn ngu dốt, chỉ biết rằng dục tốc thì bất đạt. Nay cướp biển vẫn còn lộng hành, muốn gỡ bỏ lệnh cấm biển, trước phải diệt trừ hải tặc. Thế nhưng cho dù chỉ là đám sơn tặc chiếm núi xưng vua, muốn quét sạch ổ bọn chúng cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, huống chi là trên biển rộng mênh mông? Hơn nữa, thủy quân Đại Minh cũng không giỏi hải chiến, cần phải huấn luyện ra một đơn vị tinh binh mới được, mà chuyện đó lại không thể trù trừ.
Huống hồ Đại Minh ngày nay chỉ có một bến cảng dùng để tiếp đãi sứ thần triều cống của các nước. Nếu như toàn bộ duyên hải được mở cửa trong một đêm, nơi nơi vội vã thiết lập Bạc ty(1), không có quan giỏi hiểu việc trị biển trông coi, không có sẵn điều lệ quy tắc, đám thân hào sĩ tộc hám lợi các nơi nhất định sẽ nhúng tay vào ùn ùn. Lúc đó đạo đức quan lại sẽ càng thêm suy đồi, bá tánh chịu khổ, thương nhân nước ngoài bỏ chạy. Quốc sách có hay cách mấy cũng sẽ thành luật lệ tàn khốc hại dân mà thôi.
Kẻ hèn cho rằng, trị quốc như nấu món ngon, tuy đó là chuyện lợi cho dân nhưng nếu mà thổi lửa to quá, món ngon mấy cũng sẽ bị cháy khét. Chi bằng tạm thời mở vài ba bến cảng trước, như vậy triều đình cũng dễ giám thị hơn, đồng thời xóa sạch được đám giặc cướp trên biển.
Đợi đến khi cướp biển không còn có thể gây nhiều nguy hại nữa, triều đình cũng đã có kinh nghiệm thông thương bến biển, lại có ty thuế bản địa và bá tánh thu hoạch lợi ích làm bằng chứng, các nơi nhất định sẽ hưởng ứng hết mình, khi ấy sẽ có thể thừa thế xông lên, giải cấm toàn diện.
Nói xong, thấy Dương Lăng dừng bước nhìn mình đến thất thần, hắn bất giác cũng đứng lại, ngượng ngập nói:
- Ý kiến... ý kiến của kẻ hèn thật ngu xuẩn, vì trong lòng có điều băn khoăn nên đành bày tỏ. Lời nói có phần ấu trĩ, đã khiến đại nhân chê cười rồi.
Dương Lăng mừng rỡ lắc đầu nói:
- Không phải đâu, không phải đâu. Ngũ huynh du lịch thiên hạ, đi vạn dặm đường hơn đọc vạn quyển sách, lời của huynh thật là cao kiến, khiến Dương mỗ bội phục không thôi. Lệnh tôn đại nhân là quan triều đình, Ngũ huynh là kẻ văn võ toàn tài, chắc có lẽ cũng chẳng mong chôn vùi trong chốn dân gian đúng không? Không biết huynh có nguyện ý ở lại kinh sư vì triều đình mà ra sức?
Ngũ Hán Siêu vừa nghe thì mừng ra mặt, liền vội đáp ngay:
- Kẻ hèn du lịch thiên hạ cũng vì muốn tăng thêm lịch duyệt, để có một ngày báo ân triều đình, kiến công lập nghiệp. Ví bằng đại nhân cảm thấy kẻ hèn có thể kham công gánh việc, Hán Siêu xin tự nguyện theo sau.
Phải biết rằng triều Minh trọng văn không trọng võ, mãi đến năm Thiên Thuận thứ tám mới ban bố "Võ cử pháp"(2), thế nhưng năm đó lại chẳng có một ai báo danh tham gia kỳ thi Võ cử nhân. Năm Thành Hóa thứ tư, kỳ thi Võ cử nhân được tổ chức lần hai, song cũng chỉ tuyển chọn được có hai người.
Hoàng đế Hoằng Trị giỏi về trị văn, mà lại xem nhẹ võ công. Bởi thấy võ bị xao nhãng nên vào năm Hoằng Trị thứ mười bảy, Võ cử được tổ chức theo lối bát cổ, được quy định chính thức ba năm một lần. Tuy nhiên năm Hoằng Trị thứ mười bảy tuyển được bốn mươi võ tiến sĩ, thì chỉ có một người tên Hứa Thái trong khoảng thời gian hai năm ngắn ngủi thăng lên được đến Tham tướng, còn lại đa số đều không được trọng dụng.
Năm tới là Chính Đức nguyên niên(3), Ngũ Hán Siêu vốn định kiếm một chức quan thông qua đại hội Võ cử. Song nếu Dương Lăng đã chịu tán thưởng trọng dụng hắn, vậy hiển nhiên đó là một con đường tắt. Dương Lăng thấy hắn đồng ý, trong lòng cũng cao hứng vô cùng. Đoàn người rời khỏi hầm sưởi; Dương Hổ âm thầm ghi nhớ địa hình lạc viện ở Dương phủ, sau đó cảm tạ Dương Lăng rồi cáo từ.
Sau khi Dương Lăng và vợ tiễn vợ chồng Dương Hổ ra khỏi cửa, y đang định kéo Ngũ Hán Siêu đến thư phòng trò chuyện thêm, chợt thấy Thành Khơi Vận đang đứng sau lưng mọi người nháy mắt ra hiệu với y, miệng hơi nhếch nhếch. Dương Lăng thoáng ngẩn ra, rồi thản nhiên mỉm cười nói với Ngũ Hán Siêu:
- Ngũ huynh hãy đi nghỉ ngơi cho khỏe. Dương mỗ đã hẹn với mấy vị đồng liêu Nội xưởng ngày mai ghé phủ dự yến tiệc, đến lúc đó sẽ mời Ngũ huynh tham dự để giới thiệu với bọn họ.
Ngũ Hán Siêu tuy chưa chính thức đạp chân vào quan trường, sau cuộc đối đáp khi nãy thì đã coi như là người trong triều được một nửa rồi, bèn liền vội chắp tay đáp:
- Dạ, tại hạ tất thảy xin nghe theo đại nhân sắp đặt.
Dương Lăng đi cùng đám nữ quyến đến hậu trạch, Thành Khởi Vận khẽ nhún eo thon, thu người vái một vái, nói cùng Dương Lăng và Hàn Ấu Nương mấy câu, rồi ung dung đi đến bên cạnh phòng khách. Lúc vén mành bước vào phòng, nàng liếc mắt về phía sau một cái thật nhanh, rồi mới uyển chuyển dịu dàng rời đi.
Dương Lăng cũng đứng thẳng người lại nói:
- Thành đáng đầu đã mua được tất cả đất đai thôn trang chung quanh. Giờ cơm vẫn chưa đến, để ta đi thương nghị cùng cô ấy một chút về các hạng mục chuẩn bị cho đất nông canh.
Y nhìn sang Cao Văn Tâm cười bảo:
- Văn Tâm đừng về vội, tối nay ở lại đây dùng bữa đi.
Đoạn quay sang dặn tiểu nha đầu Vân Nhi:
- Đi đi, thông báo cho Văn Lan một tiếng.
Đừng nói Cao- Hàn hai người kết nghĩa kim lan, tình như tỷ muội, chỉ việc Cao Văn Tâm đã chữa khỏi chứng bệnh cho Dương Lăng, giúp nàng mang cốt nhục tướng công, đã đủ để Hàn Ấu Nương khắc sâu trong lòng. Nàng không dám lạnh nhạt với Cao Văn Tâm, vội kéo tay nàng cười bảo:
- Tướng công đi làm công việc của mình đi, thiếp và tỷ tỷ về phòng trò chuyện.
Dương Lăng gật nhẹ đầu, cất bước đi vào trong phòng của Thành Khởi Vận. Vừa tiến vào thư phòng y liền vái một cái thật sâu, nói:
- Tại hạ hiểu lầm cô nương, là cái sai của tại hạ, xin được nhận lỗi với cô nương. Đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, cô nương đừng để chuyện đó ở trong lòng.
Thành Khởi Vận thấy y làm ra vẻ tội nghiệp đáng thương, nhịn không được phì cười. Tuy khi nãy vẫn còn chút oán giận trong lòng, song lúc này cũng đã tan thành mây khói. Nàng nguýt Dương Lăng một cái và nói:
- Đại nhân ăn nói nhũn nhặn như thế, tiểu nữ nào dám ghi nhớ lỗi của đại nhân vào trong lòng?
Dương Lăng thuận thế đứng thẳng dậy, cố ý thở ra một hơi dài nói:
- Vậy tôi yên tâm rồi. Tôi còn tưởng rằng cô nương kêu tôi lại là để hưng binh hỏi tội ấy chứ.
Thành Khởi Vận hờn mát mà vui mừng "hứ" một tiếng, ngay sau đó sắc mặt liền trở nên nghiêm trọng, khẽ giọng nói:
- Đại nhân có biết rõ nội tình của vợ chồng Dương Phúc không?
Dương Lăng nghe thấy trong lời nói nàng có ẩn ý khác, không khỏi nghi hoặc bèn hỏi:
- Đôi vợ chồng này võ nghệ rất cao, Liễu thiên hộ cũng từng nảy lòng nghi ngời thân phận vị Dương phu nhân đó. Chẳng lẽ Thành cô nương cũng hoài nghi bọn họ không phải là chủ đoàn ngựa thồ hay sao?
Thành Khởi Vận lắc đầu nhè nhẹ nói:
- Phải, bọn họ đúng là đoàn ngựa thồ. Trên thiên hạ thì ở Cam Thiểm(4) có nhiều đoàn ngựa thồ nhất, nhưng đoàn ngựa thồ lớn nhất ở phương bắc lại chính là bọn họ.
Dương Lăng thở phào một hơi, cười nói:
- Vậy thì đúng rồi. Đoàn ngựa thồ hành tẩu giang hồ, áp tải vận chuyển hàng hóa giúp người ta, vừa kiêm cửa hàng ngựa xe vừa làm tiêu cục, một thân hai phận, đương nhiên phải có một thân võ nghệ cao cường rồi.
Thành Khởi Vận vẫn ung dung ngồi xuống, mỉm cười nói:
- Đúng thế thật, cho nên ở điểm này không có vấn đề gì. Nếu như ngay lúc này đại nhân phái ngươi đi điều tra vật tùy thân, hộ tịch, giấy giới thiệu của bọn họ, sẽ không thấy có vấn đề gì, có điều ti chức vừa khéo biết được một thân phận khác của bọn họ.
Ánh mắt Dương Lăng trở nên chăm chú, y cũng ngồi xuống phía đối diện, rồi hỏi:
- Thân phận gì?
Thành Khởi Vận nhả ra từng chữ:
- Đạo, tặc, Giang, Dương!
Dương Lăng nhìn nàng, lầm bầm hỏi:
- Lạ thật! Hình như thiên hạ không có chuyện gì là cô không biết, ngay cả người của quan phủ cũng không biết thân phận bọn họ, thế sao cô lại biết?
Thành Khởi Vận thích thú quan sát vẻ mặt của y, nhưng không dám nói ra chân tướng ngọn ngành tin tức mà mình biết được. Cái tên này cái gì cũng tốt, chỉ có điều lòng dạ hẹp hòi, nếu để y biết được mình giấu giếm y, sau này há sẽ càng khiến y không tin mình ư?
Thành Khởi Vận nhoẻn miệng cười duyên dáng:
- Hắc bạch lưỡng đạo thế như nước với lửa. Cái thiên hạ này vốn là một nhóm người sống chỗ sáng, một nhóm người sống trong bóng tối, đại nhân thân ở cao nơi miếu đường, đương nhiên không biết mấy chuyện tam giáo cửu lưu này rồi.
Ti chức cũng không nhận ra bộ dáng bọn họ, có điều ti chức biết có một đôi vợ chồng, hai người ngoài sáng thì làm nghề thồ ngựa, trong tối thì là đạo tặc lục lâm. Hơn nữa bọn họ đang bôn ba liên lạc khắp nơi, ý đồ mưu phản, người chồng họ Dương, người vợ họ Thôi, một thân võ nghệ trùm thiên hạ, tuổi tác cũng tương đương với bọn họ. Nếu đổi lại là đại nhân, thì sẽ có còn coi bọn họ là bá tánh lương dân không?
Ánh mắt Dương Lăng lóe lên, nhìn chằm chằm vào Thành Khởi Vận thật lâu, không nói tiếng nào. Thành Khởi Vận lại nói:
- Khi nãy lúc đại nhân khoe khoang những vật trồng ở trong hầm sưởi, ti chức thấy mặt của vị Dương Phúc nọ nhìn đại nhân đã lộ sát khí. Ti chức tự tin vào nhãn lực của mình, quyết sẽ không nhìn lầm.
Dương Lăng trầm ngâm rồi nói:
- Bản quan gặp Dương phu nhân đơn thuần là ngẫu nhiên, chú cháu Dương Tuyền đến kinh sư tìm ta cũng là do nảy ý trong nhất thời. Dương Phúc nhất định chẳng thể chuẩn bị trước việc mượn bọn họ để tiếp cận ta. Đạo tặc Giang Dương ý đồ mưu phản thì hẳn nên cách xa triều đình một chút. Nếu như cô suy đoán không sai, vậy vợ chồng bọn họ đến kinh sư là để làm gì?
Thành Khởi Vận nguýt y một cái rồi nói:
- Ti chức không phải là thần tiên hạ phàm, sao mà biết được chứ? Ti chức nghĩ bọn họ cũng sẽ không điên đến nỗi cho rằng vào kinh giết hoàng thượng thì sẽ có thể cướp được thiên hạ. Huống hồ cho dù võ công hắn có cao cỡ nào đi nữa cũng làm sao có thể xông vào Tử Cấm Thành? Bọn họ đến kinh thành làm gì thì ti chức đoán không ra, bất quá chuyện lúc ở dưới hầm sưởi tên Dương Phúc đó đột nhiên nổi sát ý với đại nhân thì tuyệt đối không sai.
Đoạn nàng chau cặp mày quyến rũ, tay cầm cây bút lông xoay xoay, miệng khẽ lẩm bẩm:
- Nếu như ti chức là đạo tặc Dương Hổ, có cơ hội kết thân với đại nhân thì nhất định sẽ dụng tâm mà vin lấy. Đại nhân là quan lớn triều đình, từ chỗ đại nhân sẽ có thể biết thêm được nhiều chuyện đại sự trong triều, nhất định sẽ rất có ích cho đại nghiệp của ti chức.
Nàng đặt cây bút lông xuống, đứng dậy chắp tay sau lưng thong thả bước đi trong phòng, nghiêm túc nhập mình vào vai Dương Hổ đang có ý đồ tạo phản, vắt óc suy nghĩ nói:
- Nhưng ta vốn có dịp kết giao với đại nhân mới được vào Dương phủ, lẽ gì đột nhiên lại nổi sát ý? Đại nhân lại không trêu ghẹo gì nương tử của ta...
Dương Lăng nghe thấy câu sau thì không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười. Y đang tính tiếp lời, ánh mắt Thành Khởi Vận bỗng nhiên lóe lên, vỗ tay reo lớn:
- Ti chức nghĩ ra rồi, ti chức đã nghĩ ra rồi. Nếu là ti chức, ti chức cũng sẽ muốn giết đại nhân!
Dương Lăng giật nảy mình, vội hỏi:
- Giết ta? Lý do gì?
Mắt Thành Khởi Vận sáng rỡ, hưng phấn nhìn y nói:
- Những hoa màu đó! Đại nhân từng nói một khi cho trồng chúng rộng rãi, sẽ có thể giúp cho rất nhiều bá tánh tránh khỏi khốn khó cơ hàn!
Rồi nàng nhìn y cười 'nham hiểm' nói tiếp:
- Muốn đoạt thiên hạ trước hết phải chiếm được lòng dân. Nếu bá tánh có thể cơm no đầy bụng thì ai còn chịu theo ti chức tạo phản nữa? Nếu đổi lại là ti chức, thì không những chỉ phải giết đại nhân mà còn phải hủy hết những hoa màu đó để diệt trừ hậu họa!
Nàng nói đến đây, ánh mắt liền chạm với ánh mắt Dương Lăng, hai người đều bất động. Một lát sau Thành Khởi Vận mới từ trong hưng phấn hồi tỉnh lại, khuôn mặt thoáng đỏ lên, lúng túng nói:
- Ti chức... ý ti chức là Dương Hổ muốn giết đại nhân, chứ không phải ti chức có ý giết đại nhân.
Dương Lăng chậm rãi đứng dậy, thở ra một hơi dài, rồi liền xoay người bước ra bên ngoài. Thành Khởi Vận hoảng hốt kêu lên:
- Đại nhân... muốn đi đâu vậy?
Dương Lăng dừng bước, nói:
- Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Khi nãy ta đã nói với bọn họ rằng qua Tết sẽ kêu người mang giống lương thực mau chóng trồng ở khắp nơi. Nếu như bọn họ thực sự là cặp đôi đạo tặc như cô nói, muốn ra tay thì sẽ là trong mấy ngày này. Ta đi kêu người lên núi triệu Liễu Bưu và Dương Nhất Thanh xuống, cô hãy ở đây đợi ta.
***
Dương Hổ và Thôi Oanh Nhi thả lỏng dây cương để mặc ngựa song hành, mỗi người ôm một bầu tâm sự riêng. Khi rời khỏi thôn sắp rẽ ra quan lộ, Thôi Oanh Nhi chợt gọi Dương Hổ:
- Hổ ca...
Ánh mắt Dương Hổ đăm đăm, không biết đang nghĩ gì trong lòng, nhất thời không hề phản ứng, Thôi Oanh Nhi thoáng giật cổ tay, roi ngựa vút lên không trung kêu "chát" một tiếng, gọi lớn:
- Dương Hổ!
Dương Hổ sửng sốt, quay đầu lại hỏi:
- Hử? Ồ... có chuyện gì?
Thôi Oanh Nhi thúc bụng ngựa, cưỡi nhanh lại gần, nói:
- Huynh định... Nếu quả thật đúng như vị Dương đại nhân đó nói, có thể khiến cho bá tánh được ăn no, lại trừng trị những quan lại phạm pháp, mở biển thông thương, thật sự có thể phú quốc cường dân ư?
Dương Hổ cười gằn đáp:
- Muội còn chưa nếm đủ đau khổ do bọn quan viên Đại Minh gây ra sao? Tại sao cha nàng phải chiếm núi xưng vương? Còn không phải vì bị triều đình ép buộc ư? Bọn chúng mà chịu làm việc tốt cho bá tánh, trừ khi là mặt trời mọc đằng tây. Muốn cho bá tánh sống được cuộc sống tốt đẹp, thì phải lật đổ cái triều đình này, gây dựng lại thiên hạ!
Thôi Oanh Nhi nhíu mày khẽ thở dài nói:
- Muội đột nhiên cảm thấy chúng ta hình như đã nghĩ quá đơn giản. Cho dù để huynh ngồi lên bệ rồng, bá tánh liền nhất định sẽ có cơm ăn áo mặc sao? Huynh thử ngẫm lại lời bọn họ nói khi nãy, triều đình muốn giải cấm thông thương, rõ ràng là chuyện tốt, vậy mà cũng không thể gấp rút làm ngay. Bọn họ là những kẻ đọc sách, nói vậy nhất định là có cái lý của bọn họ. Muội và huynh chém chém giết giết thì còn được, liệu cai trị thiên hạ có thực sự là đơn giản như thế không?
Dương Hổ đáp hết sức hùng hồn:
- Có gì mà khó chứ? Đoạt được thiên hạ, đương nhiên sẽ có kẻ đọc sách đến qui thuận chúng ta. Chẳng phải Chu Nguyên Chương chỉ là một tiểu sa di, một kẻ chăn trâu mà cũng đã cai trị thiên hạ hay sao? Ha ha, hãy cứ đợi đi, vi phu cũng đã chuẩn bị sắp xong rồi, chỉ chờ thời cơ đến liền sẽ phất cờ khởi nghĩa, lúc đó ta ngồi lên bệ rồng, muội sẽ là hoàng hậu chân to của ta.
Thôi Oanh Nhi liền nhướng mày lên, roi ngựa lại vụt lên, song chỉ đáp nhẹ trên vai hắn, cười mắng:
- Nói bậy bạ gì đó hả huynh, bộ chân người ta lớn lắm sao?
Dương Hổ bật cười ha hả, thấy Thôi Oanh Nhi cười tươi rói không hề tức giận, thừa dịp liền nói tiếp:
- Oanh Nhi, về đến nơi ta liền triệu tập anh em, tối nay vợ chồng chúng ta sẽ động thủ...
Đoạn hắn hạ thấp giọng, bàn tay chém mạnh xuống dưới một cái:
- Muội giữ chân tên họ Ngũ đó, ta sẽ dẫn người giết cả nhà Dương Lăng, hủy sạch cái hầm sưởi đó.
Thôi Oanh Nhi giật nảy mình hoảng hốt, cặp mắt xinh đẹp mở trừng kinh ngạc:
- Huynh nói cái gì? Muội thấy cái tên Dương Lăng đó là tên quan tốt mà, giết hắn để làm gì?
Dương Hổ nói:
- Nương tử của ta ơi, chúng ta sắp khởi sự, nếu như hoa mầu Tây dương gì đó mà cái tên Dương Lăng đó trồng thật sự cho ra sản lượng dồi dào, chắc chắn số người chịu theo chúng ta liều mạng ắt sẽ giảm đi hơn nửa, lúc đó muội còn có thể làm hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ à?
Thôi Oanh Nhi vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ nói:
- Huynh đang nói cái gì thế hả? Chúng ta muốn tạo phản là vì cái gì? Nếu y thật sự có thể khiến bá tánh quê hương chúng ta ấm no, thì tại sao còn phải làm phản? Chúng ta không phải đều bị đám quan viên không coi bá tánh là người dồn ép lên núi sao? Nếu như hoa màu đó thật sự là thứ tốt, sao chúng ta lại có thể đi làm chuyện có lỗi với những người nông dân chứ?
Dương Hổ thấy vậy liền vội cười nịnh chữa lời:
- Huynh thấy hắn ăn nói ba hoa thôi, những thứ đó làm gì có tác dụng lớn như vậy chứ? Sao có thể để cho hắn mê hoặc lòng người làm hỏng đại sự của chúng ta được?
Thôi Oanh Nhi không đồng ý, nói:
- Vậy thì đã sao? Y nói có thật hay không thì không cần đến một năm liền sẽ thấy kết quả thôi.
Dương Hổ nói:
- Nhưng mà lần này chúng ta vào kinh, nếu đại sự có thể hoàn thành thì không cần đến một năm là đã có thể khởi binh. Vả lại... nhạc phụ đã bỏ ra cả đời để chiêu binh mãi mã, chúng ta không thể để lão nhân gia thất vọng được. Nếu như có thể sớm thành đại sự, để lão nhân gia lên làm quốc trượng...
Thôi Oanh Nhi thoáng sầm mặt, giận dữ quát:
- Muội không đồng ý! Đó cũng là lý do à? Chúng ta đã nói với các huynh đệ là sẽ thế thiên hành đạo, chứ không phải vì vinh hoa phú quý của bản thân. Hơn nữa y lại là vị quan rất lớn trên triều đình; nếu như giết chết y, triều đình nhất định sẽ cảnh giác. Người nọ tuy có nói là đã thu xếp nội ứng nhưng sợ rằng đến lúc đó cũng sẽ không cách nào câu được con cá to kia đâu. Huynh hãy biết yên phận một chút đi!
Dương Hổ xưa nay sợ vợ, thấy ngữ khí nàng ta kiên quyết, liền vội đảo mắt cười nịnh nọt:
- Được rồi được rồi! Ta nghe nương tử hết, nàng nói làm sao thì chúng ta làm vậy!
***
Dương Lăng phái người lên núi gọi Liễu Bưu và Dương Nhất Thanh xuống. Hai thiên hộ này cai quản ngục hình và vũ lực của Nội xưởng, thủ hạ mỗi người khống chế đều là quân đội tinh nhuệ trăm người chọn một. Dương Lăng cùng Thành Khởi Vận đến thư phòng phòng khách ngồi thưởng thức trà chờ đợi được một lát, thì hai người bọn họ đã từ trên núi vội vã chạy xuống.
Thấy Ngô Kiệt cũng xuống núi theo, Dương Lăng không khỏi ngạc nhiên, vội đứng dậy đón:
- Sao cả Ngô lão cũng bị kinh động vậy?
Ngô Kiệt cười nói:
- Ti chức có chuyện quan trọng khác muốn bẩm báo với đại nhân.
Dương Lăng ra hiệu cho hai người Liễu, Dương ngồi xuống, rồi quay sang Ngô Kiệt hỏi:
- Có chuyện quan trọng gì mà phải phiền đến Ngô lão tự thân xuống núi vậy?
Ngô Kiệt thu lại nụ cười trên mặt, thấy trong phòng chỉ có Thành Khởi Vận và hai người Liễu, Dương, đều là tâm phúc của Dương Lăng, mới nói:
- Đại nhân, bên phía Đóa Nhan Tam Vệ đã truyền tin tức về rồi.
Dương Lăng cả mừng liền hỏi:
- Đã gặp được Hoa Đáng rồi à? Hắn nói sao?
Ngô Kiệt thở nhẹ một tiếng đáp:
- Đại nhân, người của chúng ta đã gặp được Hoa Đáng và thông báo điều kiện của triều đình. Cuộc sống hiện tại của Đóa Nhan Tam Vệ rất không dễ chịu, điều kiện hậu đãi như vậy quả thực đã khiến bọn họ động tâm. Nhưng mà...
Dương Lăng hỏi dồn:
- Nhưng mà thế nào?
Ngô Kiệt lấy làm tiếc nuối đáp:
- Nhưng mà... từ lúc Lý Hạo vô cớ tàn sát mấy ngàn bá tánh Đóa Nhan Tam Vệ, đám tù trưởng quý tộc của Đóa Nhan Tam Vệ rất hận Đại Minh. Bọn họ nói, đường đường tổng binh đại nhân của Đại Minh mà còn có thể thất tín bội nghĩa như vậy nên bọn họ không tin sứ giả chúng ta gửi đến. Nhất định phải có thiên tử Đại Minh đích thân thừa nhận, bọn họ mới chịu hợp tác cùng chúng ta.
Dương Lăng cười nói:
- Vậy thì có gì là khó? Đáp lại với bọn họ rằng, bảo bọn họ phái sứ giả đến, hoàng thượng nhất định sẽ thấy xót thương mà đích thân động viên.
Ngô Kiệt cười khó xử nói:
- Đại nhân! Đóa Nhan Tam Vệ bị kẹp giữa Thát Đát và Đại Minh, xưa nay luôn giữ thuận lợi cho mọi bề, thấy gió giong buồm. Đám người đó tuy kiêu dũng thiện chiến, nhưng còn giỏi cò kè mặc cả và lợi dụng thời cơ hơn cả đám con buôn xảo trá nhất. Hiện tại là chúng ta đang cần bọn họ, hơn nữa một khi giao dịch cùng chúng ta, kiềm hãm hậu phương của Thát Đát, thì bọn họ sẽ mạo hiểm việc đoạn tuyệt với Bá Nhan, cho dù là Hoa Đáng cũng không thể tự mình làm chủ được.
Người của chúng ta đợi ở đó năm ngày, tù trưởng các bộ lạc Đóa Nhan Tam Vệ cãi nhau ỏm tỏi không ngơi, có người thì đồng ý, có kẻ lại phản đối, còn có cả kẻ ba phải, cuối cũng vẫn là Hoa Đáng ra quyết định, bằng lòng tiếp nhận điều kiện của Đại Minh. Có điều...
Ngô Kiệt liếc nhìn sắc mặt Dương Lăng rồi lấy dũng khí nói tiếp:
- Hắn yêu cầu thiên tử Đại Minh cùng hắn và ba vị thủ lĩnh bộ lạc được Đóa Nhan Tam Vệ bầu ra cùng gặp mặt, tế cáo thiên hạ, uống máu kết minh. Có như thế bọn họ mới chịu phục tùng triều đình, giao dịch với Đại Minh, hãm chân Thát Đát, và cung cấp chiến mã miền Hà Sáo với giá phải chăng.
Dương Lăng thoáng sững người, lưỡng lự hồi lâu mới nói:
- Vậy..., Hoa Đáng và ba vị đại thủ lĩnh bộ lạc muốn gặp hoàng thượng? Bọn họ nhất định... sẽ không vào kinh kiến giá ư?
Ngô Kiệt gượng cười hai tiếng, thấp giọng đáp:
- Dạ thì... đúng thế ạ! Đóa Nhan Tam Vệ lo ngại triều đình lại nuốt lời, thừa cơ giam giữ bốn vị đại thủ lĩnh làm con tin, cho nên... đòi gặp mặt cùng hoàng thượng trên núi Bạch Đăng cách ngoài thành Đại Đồng mười dặm.
Dương Lăng nghe vậy hai mắt cũng nghiêm lại. Y biết không phải Đóa Nhan Tam Vệ cố tình làm khó, mà quả thực vì bị Đại Minh lừa mãi nên đã sợ. Những tủ trưởng dân tộc tái ngoại này không hề biết rằng bọn họ có thể tùy ý đi đến bất cứ nơi nào trên thảo nguyên, nhưng muốn thiên tử Đại Minh rời khỏi Tử Cấm Thành là điều vô cùng khó khăn. Bảo hoàng đế của thiên triều thượng quốc rời khỏi kinh sư, vứt bỏ thân phận tôn quý mà hạ mình chạy đến núi Bạch Đăng hội kiến mấy tù trưởng bộ lạc bọn họ ư? Điều đó làm sao được!
Dương Lăng ngẩn ra một hồi rồi mới nói:
- Tiếp tục phái người thông báo với bọn họ: bản quan hoặc đại học sĩ triều đình đều có thể đi, có thể mang thánh chỉ hoàng thượng để tỏ rõ thành ý của chúng ta. Nhưng thiên tử Đại Minh thực sự không thể rời khỏi kinh thành nửa bước!
Ngô Kiệt thở dài đáp:
- Dạ đã nói rồi. Hoa Đáng thực sự muốn đáp ứng, dẫu sao hắn cũng là đại đầu lĩnh của Đóa Nhan Tam Vệ, mà bá tánh của Đóa Nhan Tam Vệ cũng đã chết cóng không ít người. Hắn rất nóng lòng muốn tiếp nhận viện trợ của Đại Minh, nhưng trong số quý tộc của Đóa Nhan có hơn phân nửa thủ lĩnh bộ lạc không đồng ý. Bọn họ nói rằng... Việc giao dịch cùng Đại Minh cũng là ý chỉ của thiên tử Đại Minh, Lý Hạo chính là đại thần nhị phẩm của Đại Minh, là võ quan cao cấp nhất thế mà cũng nuốt lời. Do đó, trừ phi đích thân gặp mặt thiên tử Đại Minh, bằng không bọn họ sẽ không hợp tác cùng Đại Minh.
Dương Lăng thả bước trong phòng một hồi, rồi khoát tay bảo:
- Bỏ đi, đợi ta đi gặp hoàng thượng xong rồi hẵng nói tiếp. Nếu thực sự không được thì xin hoàng thượng phái một vị trong hoàng thất ra mặt. Chứ muốn hoàng thượng đi gặp hắn ư? Sao mà được!
Ngô Kiệt đáp:
- Dạ! Dương Nhất Thanh và Vương Thủ Nhân đã đến Đại Đồng. Hai người không biết đang làm gì, bỗng nhiên đình chỉ mọi hoạt động, không chút động tĩnh. Nhưng một khi Thát Đát rút lui, bọn họ lập tức dốc toàn lực bọn họ lập tức dốc toàn bộ khinh kị binh ra quấy rối không ngừng; giặc Thát phản công liền lập tức lui về trong thành thủ vững không ra. Song phương giằng co, chiến sự triền miên, tình thế vào lúc này thực ra cũng không gấp lắm.
Dương Lăng nghe vậy thì thấy hơi mắc cười. Nếu đổi bọn giặc Thát này thành Trương Phi, đối mặt với cục diện như vậy sợ rằng đã đứng ngoài thành Đại Đồng rống to lên rằng:
- Đánh thì không đánh, lui cũng chẳng lui, rốt cuộc là muốn làm gì!
Y cũng nghĩ không ra hai người đó đang làm cái quỷ gì, nhưng nếu như chiến sự đã không còn gấp rút, vậy lúc này cũng không cần phải hỏi nhiều đến làm gì. Y bèn gật đầu, quay sang Liễu Bưu và Dương Nhất Thanh bảo:
- Hôm nay bản quan gọi các người lại, là bởi vì bản quan e ngại sẽ gặp một chuyện phiền phức, song cũng có thể chỉ là sợ bóng sợ gió...
Y nói tiếp:
- Gần đến cuối năm, vốn định để các huynh đệ cũng được ăn Tết vui vẻ thoải mái, song lúc này e rằng sẽ phải làm phiền bọn họ một phen rồi.
Liễu Bưu cười đáp:
- Nuôi quân nghìn ngày, dùng quân trong chốc lát, cái đám gia hỏa này ngày thường có ngày nào mà không giống như ăn Tết ở trong Nội xưởng chúng ta? Đại nhân có chuyện gì xin cứ việc căn dặn, tinh binh được ti chức và Nhất Thanh huấn luyện vẫn chưa có cơ hội để dốc sức phục vụ đây.
Dương Lăng cười bảo:
- Tốt, đợi qua được mấy ngày này sẽ thưởng cho các huynh đệ mỗi người năm lạng bạc, cho bọn họ nghỉ thật đã.
Đoạn y đi ra đằng sau bàn ngồi xuống, nói:
- Mới đây có một đoàn ngựa thồ đi đến kinh sư. Bọn họ có giấy thông hành hợp pháp, trong vùng lại không có ai quen biết bọn họ, trừ khi bắt bớ vô cớ, bằng không e rằng sẽ không có cách nào tra rõ bọn họ. Có điều vẫn mong Thành đáng đầu đem tình hình cụ thể tỉ mỉ kể lại cho Ngô lão một lượt, phái vài người khôn ngoan tài cán đi dò thám một chút, chú ý đừng kinh động đến bọn họ.
Y rút ra một tời giấy, đặt lên bàn rồi vẽ một vòng tròn, nói:
- Liễu Bưu, Nhất Thanh, đây là Cao Lão Trang, Nội xưởng chúng ta khổ tâm kinh doanh tại nơi này. Ngô lão bố trí rất nhiều trạm canh gác công khai lẫn bí mật trong thôn và ngoài thôn, những nơi này các ngươi đều có thể sử dụng, bố trí tinh binh của các người mai phục ngày đêm.
Dương Lăng mỉm cười ngước nhìn Thành Khởi Vận và nói:
- Nếu như nữ Gia Cát của chúng ta suy đoán không sai, trong mấy ngày nữa sẽ có những vị khách không mời mà tới. Lúc đó sẽ phải nhờ các ngươi thay ta tiếp đãi khách khứa thật chu đáo đó!
Chú thích:
(1) "Bạc" nghĩa là thuyền đi biển. Đây cơ quan quản lý thuế tàu, trưng thu thuế cảng, thu mua hàng hóa nhập khẩu vân vân. Quan trông coi nơi này gọi là Bạc sứ
(2) "Võ cử" chỉ cử nhân võ nghệ (võ cử nhân), nghĩa là "luật cử nhân võ nghệ". Nhà Minh tổ chức cho các võ sinh ở các tỉnh thi hương tại các tỉnh thành, người trúng cử được gọi là "Võ cử nhân"
(3) năm đầu tiên của một niên hiệu vua chúa
(4) Cam Túc và Thiểm Tây
Dù Thành Khởi Vận đang thong dong mân mê mấy dây khoai lang giống nhưng nụ cười ác độc thoáng nhếch trên khóe môi và sát ý lóe lên trong mắt Dương Hổ không qua được mắt nàng. Nàng khéo léo đến sát người Dương Lăng và cười nói:
- Đại nhân, phu nhân đang mang thai, nơi này lại nóng bức, hay là chúng ta trở về nhé?
Dương Lăng nói:
- À, nhất thời nói hăng quá nên ta quên mất. Ha ha, đi thôi, chúng ta lên trên.
Y vừa ân cần dìu Ấu Nương đi vừa quay ra ngoài nói:
- Dương huynh và phu nhân là thủ lĩnh đoàn ngựa thồ, đi khắp đó đây, nhất định sẽ còn có cơ hội trở lại kinh thành. Đợi đến mùa thu năm sau, khi hai vị trở lại kinh sư sẽ có thể thấy một núi khoai lang, khoai tây và cả bông bắp ánh vàng rực rỡ nữa. Rồi đến năm tới, những thứ này sẽ có thể được trồng trọt khắp Đại Minh.
Bá tánh thật khổ, nhưng thiên hạ Đại Minh rộng lớn như thế này, mấy ngàn vạn lê dân bá tánh mong ước có được cơm no áo ấm, dẫu bất cứ kẻ nào cũng không thể làm được trong một sớm một chiều. Những giống cây trồng này có sản lượng gấp mấy lần so với các loại hoa màu hiện nay, chúng sẽ có thể cứu đói cho rất nhiều bá tánh.
Y nhớ đến việc Nội xưởng lợi dụng các cửa hàng ngựa xe gây dựng thanh thế khắp thiên hạ, phát tán tin tức nói rằng triều đình có ý định giải trừ cấm biển, cho phép bá tánh thông thương với bên ngoài; thấy vợ chồng Dương Phúc có năng lực mua gạo cứu tế, thế lực đoàn ngựa thồ của hắn nhất định không nhỏ, cũng là kẻ đáng để lung lạc, bèn nói:
- Hình như đoàn ngựa thồ của Dương huynh chuyên môn giúp đỡ các thương nhân lớn vận chuyển hàng hóa muối gạo có phải không? Hiện tại có ít đại thần đang chuẩn bị kiến nghị với triều đình giải trừ cẩm biến, dẹp yên lãnh hải, đến lúc đó thông thương với hải ngoại, hàng hóa vận chuyển khắp đất Đại Minh, nước nhà nhất định sẽ càng thêm phồn thịnh, việc làm ăn của Dương huynh cũng sẽ có thể thu về vô số tiền tài.
Dương Hổ nghe vậy, sát ý trong lòng càng nặng thêm, nhưng hắn cũng không ngu ngốc mà động thủ vào lúc này. Một mặt hắn ậm ừ cười đáp, mặt khác len lén quan sát cảnh vật nơi hầm sưởi này. Ngũ Hán Siêu đứng bên cạnh nói:
- Hóa ra chuyện này không phải là nói đùa. Kẻ hèn sau khi hạ sơn đã không ngừng nghe được tin tức loan truyền khắp nơi, xem ra Đại Minh cấm biển hơn trăm năm, cuối cùng cũng sắp mở cửa lãnh hải rồi.
Bọn họ bước lên bậc tam cấp, Ngũ Hán Siêu lại nói:
- Đại nhân thân ở trong triều, tin tức đương nhiên linh thông hơn xa chúng tôi. Có điều nghe khẩu khí của ngài, thì những đại nhân có lòng dâng tấu khuyên giải triều đình mở lại lãnh hải đều muốn mở bến thông thương khắp nơi ngay sau khi cấm biển được giải trừ ư?
Dương Lăng thấy lạ bèn hỏi lại y:
- Nếu như số kẻ phản đối không đông, đương nhiên sẽ làm luôn một thể. Như vậy không tốt sao? Ngũ huynh có cao kiến gì chăng?
Ngũ Hán Siêu thoáng nghĩ ngợi rồi đáp:
- Kẻ hèn ngu dốt, chỉ biết rằng dục tốc thì bất đạt. Nay cướp biển vẫn còn lộng hành, muốn gỡ bỏ lệnh cấm biển, trước phải diệt trừ hải tặc. Thế nhưng cho dù chỉ là đám sơn tặc chiếm núi xưng vua, muốn quét sạch ổ bọn chúng cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, huống chi là trên biển rộng mênh mông? Hơn nữa, thủy quân Đại Minh cũng không giỏi hải chiến, cần phải huấn luyện ra một đơn vị tinh binh mới được, mà chuyện đó lại không thể trù trừ.
Huống hồ Đại Minh ngày nay chỉ có một bến cảng dùng để tiếp đãi sứ thần triều cống của các nước. Nếu như toàn bộ duyên hải được mở cửa trong một đêm, nơi nơi vội vã thiết lập Bạc ty(1), không có quan giỏi hiểu việc trị biển trông coi, không có sẵn điều lệ quy tắc, đám thân hào sĩ tộc hám lợi các nơi nhất định sẽ nhúng tay vào ùn ùn. Lúc đó đạo đức quan lại sẽ càng thêm suy đồi, bá tánh chịu khổ, thương nhân nước ngoài bỏ chạy. Quốc sách có hay cách mấy cũng sẽ thành luật lệ tàn khốc hại dân mà thôi.
Kẻ hèn cho rằng, trị quốc như nấu món ngon, tuy đó là chuyện lợi cho dân nhưng nếu mà thổi lửa to quá, món ngon mấy cũng sẽ bị cháy khét. Chi bằng tạm thời mở vài ba bến cảng trước, như vậy triều đình cũng dễ giám thị hơn, đồng thời xóa sạch được đám giặc cướp trên biển.
Đợi đến khi cướp biển không còn có thể gây nhiều nguy hại nữa, triều đình cũng đã có kinh nghiệm thông thương bến biển, lại có ty thuế bản địa và bá tánh thu hoạch lợi ích làm bằng chứng, các nơi nhất định sẽ hưởng ứng hết mình, khi ấy sẽ có thể thừa thế xông lên, giải cấm toàn diện.
Nói xong, thấy Dương Lăng dừng bước nhìn mình đến thất thần, hắn bất giác cũng đứng lại, ngượng ngập nói:
- Ý kiến... ý kiến của kẻ hèn thật ngu xuẩn, vì trong lòng có điều băn khoăn nên đành bày tỏ. Lời nói có phần ấu trĩ, đã khiến đại nhân chê cười rồi.
Dương Lăng mừng rỡ lắc đầu nói:
- Không phải đâu, không phải đâu. Ngũ huynh du lịch thiên hạ, đi vạn dặm đường hơn đọc vạn quyển sách, lời của huynh thật là cao kiến, khiến Dương mỗ bội phục không thôi. Lệnh tôn đại nhân là quan triều đình, Ngũ huynh là kẻ văn võ toàn tài, chắc có lẽ cũng chẳng mong chôn vùi trong chốn dân gian đúng không? Không biết huynh có nguyện ý ở lại kinh sư vì triều đình mà ra sức?
Ngũ Hán Siêu vừa nghe thì mừng ra mặt, liền vội đáp ngay:
- Kẻ hèn du lịch thiên hạ cũng vì muốn tăng thêm lịch duyệt, để có một ngày báo ân triều đình, kiến công lập nghiệp. Ví bằng đại nhân cảm thấy kẻ hèn có thể kham công gánh việc, Hán Siêu xin tự nguyện theo sau.
Phải biết rằng triều Minh trọng văn không trọng võ, mãi đến năm Thiên Thuận thứ tám mới ban bố "Võ cử pháp"(2), thế nhưng năm đó lại chẳng có một ai báo danh tham gia kỳ thi Võ cử nhân. Năm Thành Hóa thứ tư, kỳ thi Võ cử nhân được tổ chức lần hai, song cũng chỉ tuyển chọn được có hai người.
Hoàng đế Hoằng Trị giỏi về trị văn, mà lại xem nhẹ võ công. Bởi thấy võ bị xao nhãng nên vào năm Hoằng Trị thứ mười bảy, Võ cử được tổ chức theo lối bát cổ, được quy định chính thức ba năm một lần. Tuy nhiên năm Hoằng Trị thứ mười bảy tuyển được bốn mươi võ tiến sĩ, thì chỉ có một người tên Hứa Thái trong khoảng thời gian hai năm ngắn ngủi thăng lên được đến Tham tướng, còn lại đa số đều không được trọng dụng.
Năm tới là Chính Đức nguyên niên(3), Ngũ Hán Siêu vốn định kiếm một chức quan thông qua đại hội Võ cử. Song nếu Dương Lăng đã chịu tán thưởng trọng dụng hắn, vậy hiển nhiên đó là một con đường tắt. Dương Lăng thấy hắn đồng ý, trong lòng cũng cao hứng vô cùng. Đoàn người rời khỏi hầm sưởi; Dương Hổ âm thầm ghi nhớ địa hình lạc viện ở Dương phủ, sau đó cảm tạ Dương Lăng rồi cáo từ.
Sau khi Dương Lăng và vợ tiễn vợ chồng Dương Hổ ra khỏi cửa, y đang định kéo Ngũ Hán Siêu đến thư phòng trò chuyện thêm, chợt thấy Thành Khơi Vận đang đứng sau lưng mọi người nháy mắt ra hiệu với y, miệng hơi nhếch nhếch. Dương Lăng thoáng ngẩn ra, rồi thản nhiên mỉm cười nói với Ngũ Hán Siêu:
- Ngũ huynh hãy đi nghỉ ngơi cho khỏe. Dương mỗ đã hẹn với mấy vị đồng liêu Nội xưởng ngày mai ghé phủ dự yến tiệc, đến lúc đó sẽ mời Ngũ huynh tham dự để giới thiệu với bọn họ.
Ngũ Hán Siêu tuy chưa chính thức đạp chân vào quan trường, sau cuộc đối đáp khi nãy thì đã coi như là người trong triều được một nửa rồi, bèn liền vội chắp tay đáp:
- Dạ, tại hạ tất thảy xin nghe theo đại nhân sắp đặt.
Dương Lăng đi cùng đám nữ quyến đến hậu trạch, Thành Khởi Vận khẽ nhún eo thon, thu người vái một vái, nói cùng Dương Lăng và Hàn Ấu Nương mấy câu, rồi ung dung đi đến bên cạnh phòng khách. Lúc vén mành bước vào phòng, nàng liếc mắt về phía sau một cái thật nhanh, rồi mới uyển chuyển dịu dàng rời đi.
Dương Lăng cũng đứng thẳng người lại nói:
- Thành đáng đầu đã mua được tất cả đất đai thôn trang chung quanh. Giờ cơm vẫn chưa đến, để ta đi thương nghị cùng cô ấy một chút về các hạng mục chuẩn bị cho đất nông canh.
Y nhìn sang Cao Văn Tâm cười bảo:
- Văn Tâm đừng về vội, tối nay ở lại đây dùng bữa đi.
Đoạn quay sang dặn tiểu nha đầu Vân Nhi:
- Đi đi, thông báo cho Văn Lan một tiếng.
Đừng nói Cao- Hàn hai người kết nghĩa kim lan, tình như tỷ muội, chỉ việc Cao Văn Tâm đã chữa khỏi chứng bệnh cho Dương Lăng, giúp nàng mang cốt nhục tướng công, đã đủ để Hàn Ấu Nương khắc sâu trong lòng. Nàng không dám lạnh nhạt với Cao Văn Tâm, vội kéo tay nàng cười bảo:
- Tướng công đi làm công việc của mình đi, thiếp và tỷ tỷ về phòng trò chuyện.
Dương Lăng gật nhẹ đầu, cất bước đi vào trong phòng của Thành Khởi Vận. Vừa tiến vào thư phòng y liền vái một cái thật sâu, nói:
- Tại hạ hiểu lầm cô nương, là cái sai của tại hạ, xin được nhận lỗi với cô nương. Đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, cô nương đừng để chuyện đó ở trong lòng.
Thành Khởi Vận thấy y làm ra vẻ tội nghiệp đáng thương, nhịn không được phì cười. Tuy khi nãy vẫn còn chút oán giận trong lòng, song lúc này cũng đã tan thành mây khói. Nàng nguýt Dương Lăng một cái và nói:
- Đại nhân ăn nói nhũn nhặn như thế, tiểu nữ nào dám ghi nhớ lỗi của đại nhân vào trong lòng?
Dương Lăng thuận thế đứng thẳng dậy, cố ý thở ra một hơi dài nói:
- Vậy tôi yên tâm rồi. Tôi còn tưởng rằng cô nương kêu tôi lại là để hưng binh hỏi tội ấy chứ.
Thành Khởi Vận hờn mát mà vui mừng "hứ" một tiếng, ngay sau đó sắc mặt liền trở nên nghiêm trọng, khẽ giọng nói:
- Đại nhân có biết rõ nội tình của vợ chồng Dương Phúc không?
Dương Lăng nghe thấy trong lời nói nàng có ẩn ý khác, không khỏi nghi hoặc bèn hỏi:
- Đôi vợ chồng này võ nghệ rất cao, Liễu thiên hộ cũng từng nảy lòng nghi ngời thân phận vị Dương phu nhân đó. Chẳng lẽ Thành cô nương cũng hoài nghi bọn họ không phải là chủ đoàn ngựa thồ hay sao?
Thành Khởi Vận lắc đầu nhè nhẹ nói:
- Phải, bọn họ đúng là đoàn ngựa thồ. Trên thiên hạ thì ở Cam Thiểm(4) có nhiều đoàn ngựa thồ nhất, nhưng đoàn ngựa thồ lớn nhất ở phương bắc lại chính là bọn họ.
Dương Lăng thở phào một hơi, cười nói:
- Vậy thì đúng rồi. Đoàn ngựa thồ hành tẩu giang hồ, áp tải vận chuyển hàng hóa giúp người ta, vừa kiêm cửa hàng ngựa xe vừa làm tiêu cục, một thân hai phận, đương nhiên phải có một thân võ nghệ cao cường rồi.
Thành Khởi Vận vẫn ung dung ngồi xuống, mỉm cười nói:
- Đúng thế thật, cho nên ở điểm này không có vấn đề gì. Nếu như ngay lúc này đại nhân phái ngươi đi điều tra vật tùy thân, hộ tịch, giấy giới thiệu của bọn họ, sẽ không thấy có vấn đề gì, có điều ti chức vừa khéo biết được một thân phận khác của bọn họ.
Ánh mắt Dương Lăng trở nên chăm chú, y cũng ngồi xuống phía đối diện, rồi hỏi:
- Thân phận gì?
Thành Khởi Vận nhả ra từng chữ:
- Đạo, tặc, Giang, Dương!
Dương Lăng nhìn nàng, lầm bầm hỏi:
- Lạ thật! Hình như thiên hạ không có chuyện gì là cô không biết, ngay cả người của quan phủ cũng không biết thân phận bọn họ, thế sao cô lại biết?
Thành Khởi Vận thích thú quan sát vẻ mặt của y, nhưng không dám nói ra chân tướng ngọn ngành tin tức mà mình biết được. Cái tên này cái gì cũng tốt, chỉ có điều lòng dạ hẹp hòi, nếu để y biết được mình giấu giếm y, sau này há sẽ càng khiến y không tin mình ư?
Thành Khởi Vận nhoẻn miệng cười duyên dáng:
- Hắc bạch lưỡng đạo thế như nước với lửa. Cái thiên hạ này vốn là một nhóm người sống chỗ sáng, một nhóm người sống trong bóng tối, đại nhân thân ở cao nơi miếu đường, đương nhiên không biết mấy chuyện tam giáo cửu lưu này rồi.
Ti chức cũng không nhận ra bộ dáng bọn họ, có điều ti chức biết có một đôi vợ chồng, hai người ngoài sáng thì làm nghề thồ ngựa, trong tối thì là đạo tặc lục lâm. Hơn nữa bọn họ đang bôn ba liên lạc khắp nơi, ý đồ mưu phản, người chồng họ Dương, người vợ họ Thôi, một thân võ nghệ trùm thiên hạ, tuổi tác cũng tương đương với bọn họ. Nếu đổi lại là đại nhân, thì sẽ có còn coi bọn họ là bá tánh lương dân không?
Ánh mắt Dương Lăng lóe lên, nhìn chằm chằm vào Thành Khởi Vận thật lâu, không nói tiếng nào. Thành Khởi Vận lại nói:
- Khi nãy lúc đại nhân khoe khoang những vật trồng ở trong hầm sưởi, ti chức thấy mặt của vị Dương Phúc nọ nhìn đại nhân đã lộ sát khí. Ti chức tự tin vào nhãn lực của mình, quyết sẽ không nhìn lầm.
Dương Lăng trầm ngâm rồi nói:
- Bản quan gặp Dương phu nhân đơn thuần là ngẫu nhiên, chú cháu Dương Tuyền đến kinh sư tìm ta cũng là do nảy ý trong nhất thời. Dương Phúc nhất định chẳng thể chuẩn bị trước việc mượn bọn họ để tiếp cận ta. Đạo tặc Giang Dương ý đồ mưu phản thì hẳn nên cách xa triều đình một chút. Nếu như cô suy đoán không sai, vậy vợ chồng bọn họ đến kinh sư là để làm gì?
Thành Khởi Vận nguýt y một cái rồi nói:
- Ti chức không phải là thần tiên hạ phàm, sao mà biết được chứ? Ti chức nghĩ bọn họ cũng sẽ không điên đến nỗi cho rằng vào kinh giết hoàng thượng thì sẽ có thể cướp được thiên hạ. Huống hồ cho dù võ công hắn có cao cỡ nào đi nữa cũng làm sao có thể xông vào Tử Cấm Thành? Bọn họ đến kinh thành làm gì thì ti chức đoán không ra, bất quá chuyện lúc ở dưới hầm sưởi tên Dương Phúc đó đột nhiên nổi sát ý với đại nhân thì tuyệt đối không sai.
Đoạn nàng chau cặp mày quyến rũ, tay cầm cây bút lông xoay xoay, miệng khẽ lẩm bẩm:
- Nếu như ti chức là đạo tặc Dương Hổ, có cơ hội kết thân với đại nhân thì nhất định sẽ dụng tâm mà vin lấy. Đại nhân là quan lớn triều đình, từ chỗ đại nhân sẽ có thể biết thêm được nhiều chuyện đại sự trong triều, nhất định sẽ rất có ích cho đại nghiệp của ti chức.
Nàng đặt cây bút lông xuống, đứng dậy chắp tay sau lưng thong thả bước đi trong phòng, nghiêm túc nhập mình vào vai Dương Hổ đang có ý đồ tạo phản, vắt óc suy nghĩ nói:
- Nhưng ta vốn có dịp kết giao với đại nhân mới được vào Dương phủ, lẽ gì đột nhiên lại nổi sát ý? Đại nhân lại không trêu ghẹo gì nương tử của ta...
Dương Lăng nghe thấy câu sau thì không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười. Y đang tính tiếp lời, ánh mắt Thành Khởi Vận bỗng nhiên lóe lên, vỗ tay reo lớn:
- Ti chức nghĩ ra rồi, ti chức đã nghĩ ra rồi. Nếu là ti chức, ti chức cũng sẽ muốn giết đại nhân!
Dương Lăng giật nảy mình, vội hỏi:
- Giết ta? Lý do gì?
Mắt Thành Khởi Vận sáng rỡ, hưng phấn nhìn y nói:
- Những hoa màu đó! Đại nhân từng nói một khi cho trồng chúng rộng rãi, sẽ có thể giúp cho rất nhiều bá tánh tránh khỏi khốn khó cơ hàn!
Rồi nàng nhìn y cười 'nham hiểm' nói tiếp:
- Muốn đoạt thiên hạ trước hết phải chiếm được lòng dân. Nếu bá tánh có thể cơm no đầy bụng thì ai còn chịu theo ti chức tạo phản nữa? Nếu đổi lại là ti chức, thì không những chỉ phải giết đại nhân mà còn phải hủy hết những hoa màu đó để diệt trừ hậu họa!
Nàng nói đến đây, ánh mắt liền chạm với ánh mắt Dương Lăng, hai người đều bất động. Một lát sau Thành Khởi Vận mới từ trong hưng phấn hồi tỉnh lại, khuôn mặt thoáng đỏ lên, lúng túng nói:
- Ti chức... ý ti chức là Dương Hổ muốn giết đại nhân, chứ không phải ti chức có ý giết đại nhân.
Dương Lăng chậm rãi đứng dậy, thở ra một hơi dài, rồi liền xoay người bước ra bên ngoài. Thành Khởi Vận hoảng hốt kêu lên:
- Đại nhân... muốn đi đâu vậy?
Dương Lăng dừng bước, nói:
- Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Khi nãy ta đã nói với bọn họ rằng qua Tết sẽ kêu người mang giống lương thực mau chóng trồng ở khắp nơi. Nếu như bọn họ thực sự là cặp đôi đạo tặc như cô nói, muốn ra tay thì sẽ là trong mấy ngày này. Ta đi kêu người lên núi triệu Liễu Bưu và Dương Nhất Thanh xuống, cô hãy ở đây đợi ta.
***
Dương Hổ và Thôi Oanh Nhi thả lỏng dây cương để mặc ngựa song hành, mỗi người ôm một bầu tâm sự riêng. Khi rời khỏi thôn sắp rẽ ra quan lộ, Thôi Oanh Nhi chợt gọi Dương Hổ:
- Hổ ca...
Ánh mắt Dương Hổ đăm đăm, không biết đang nghĩ gì trong lòng, nhất thời không hề phản ứng, Thôi Oanh Nhi thoáng giật cổ tay, roi ngựa vút lên không trung kêu "chát" một tiếng, gọi lớn:
- Dương Hổ!
Dương Hổ sửng sốt, quay đầu lại hỏi:
- Hử? Ồ... có chuyện gì?
Thôi Oanh Nhi thúc bụng ngựa, cưỡi nhanh lại gần, nói:
- Huynh định... Nếu quả thật đúng như vị Dương đại nhân đó nói, có thể khiến cho bá tánh được ăn no, lại trừng trị những quan lại phạm pháp, mở biển thông thương, thật sự có thể phú quốc cường dân ư?
Dương Hổ cười gằn đáp:
- Muội còn chưa nếm đủ đau khổ do bọn quan viên Đại Minh gây ra sao? Tại sao cha nàng phải chiếm núi xưng vương? Còn không phải vì bị triều đình ép buộc ư? Bọn chúng mà chịu làm việc tốt cho bá tánh, trừ khi là mặt trời mọc đằng tây. Muốn cho bá tánh sống được cuộc sống tốt đẹp, thì phải lật đổ cái triều đình này, gây dựng lại thiên hạ!
Thôi Oanh Nhi nhíu mày khẽ thở dài nói:
- Muội đột nhiên cảm thấy chúng ta hình như đã nghĩ quá đơn giản. Cho dù để huynh ngồi lên bệ rồng, bá tánh liền nhất định sẽ có cơm ăn áo mặc sao? Huynh thử ngẫm lại lời bọn họ nói khi nãy, triều đình muốn giải cấm thông thương, rõ ràng là chuyện tốt, vậy mà cũng không thể gấp rút làm ngay. Bọn họ là những kẻ đọc sách, nói vậy nhất định là có cái lý của bọn họ. Muội và huynh chém chém giết giết thì còn được, liệu cai trị thiên hạ có thực sự là đơn giản như thế không?
Dương Hổ đáp hết sức hùng hồn:
- Có gì mà khó chứ? Đoạt được thiên hạ, đương nhiên sẽ có kẻ đọc sách đến qui thuận chúng ta. Chẳng phải Chu Nguyên Chương chỉ là một tiểu sa di, một kẻ chăn trâu mà cũng đã cai trị thiên hạ hay sao? Ha ha, hãy cứ đợi đi, vi phu cũng đã chuẩn bị sắp xong rồi, chỉ chờ thời cơ đến liền sẽ phất cờ khởi nghĩa, lúc đó ta ngồi lên bệ rồng, muội sẽ là hoàng hậu chân to của ta.
Thôi Oanh Nhi liền nhướng mày lên, roi ngựa lại vụt lên, song chỉ đáp nhẹ trên vai hắn, cười mắng:
- Nói bậy bạ gì đó hả huynh, bộ chân người ta lớn lắm sao?
Dương Hổ bật cười ha hả, thấy Thôi Oanh Nhi cười tươi rói không hề tức giận, thừa dịp liền nói tiếp:
- Oanh Nhi, về đến nơi ta liền triệu tập anh em, tối nay vợ chồng chúng ta sẽ động thủ...
Đoạn hắn hạ thấp giọng, bàn tay chém mạnh xuống dưới một cái:
- Muội giữ chân tên họ Ngũ đó, ta sẽ dẫn người giết cả nhà Dương Lăng, hủy sạch cái hầm sưởi đó.
Thôi Oanh Nhi giật nảy mình hoảng hốt, cặp mắt xinh đẹp mở trừng kinh ngạc:
- Huynh nói cái gì? Muội thấy cái tên Dương Lăng đó là tên quan tốt mà, giết hắn để làm gì?
Dương Hổ nói:
- Nương tử của ta ơi, chúng ta sắp khởi sự, nếu như hoa mầu Tây dương gì đó mà cái tên Dương Lăng đó trồng thật sự cho ra sản lượng dồi dào, chắc chắn số người chịu theo chúng ta liều mạng ắt sẽ giảm đi hơn nửa, lúc đó muội còn có thể làm hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ à?
Thôi Oanh Nhi vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ nói:
- Huynh đang nói cái gì thế hả? Chúng ta muốn tạo phản là vì cái gì? Nếu y thật sự có thể khiến bá tánh quê hương chúng ta ấm no, thì tại sao còn phải làm phản? Chúng ta không phải đều bị đám quan viên không coi bá tánh là người dồn ép lên núi sao? Nếu như hoa màu đó thật sự là thứ tốt, sao chúng ta lại có thể đi làm chuyện có lỗi với những người nông dân chứ?
Dương Hổ thấy vậy liền vội cười nịnh chữa lời:
- Huynh thấy hắn ăn nói ba hoa thôi, những thứ đó làm gì có tác dụng lớn như vậy chứ? Sao có thể để cho hắn mê hoặc lòng người làm hỏng đại sự của chúng ta được?
Thôi Oanh Nhi không đồng ý, nói:
- Vậy thì đã sao? Y nói có thật hay không thì không cần đến một năm liền sẽ thấy kết quả thôi.
Dương Hổ nói:
- Nhưng mà lần này chúng ta vào kinh, nếu đại sự có thể hoàn thành thì không cần đến một năm là đã có thể khởi binh. Vả lại... nhạc phụ đã bỏ ra cả đời để chiêu binh mãi mã, chúng ta không thể để lão nhân gia thất vọng được. Nếu như có thể sớm thành đại sự, để lão nhân gia lên làm quốc trượng...
Thôi Oanh Nhi thoáng sầm mặt, giận dữ quát:
- Muội không đồng ý! Đó cũng là lý do à? Chúng ta đã nói với các huynh đệ là sẽ thế thiên hành đạo, chứ không phải vì vinh hoa phú quý của bản thân. Hơn nữa y lại là vị quan rất lớn trên triều đình; nếu như giết chết y, triều đình nhất định sẽ cảnh giác. Người nọ tuy có nói là đã thu xếp nội ứng nhưng sợ rằng đến lúc đó cũng sẽ không cách nào câu được con cá to kia đâu. Huynh hãy biết yên phận một chút đi!
Dương Hổ xưa nay sợ vợ, thấy ngữ khí nàng ta kiên quyết, liền vội đảo mắt cười nịnh nọt:
- Được rồi được rồi! Ta nghe nương tử hết, nàng nói làm sao thì chúng ta làm vậy!
***
Dương Lăng phái người lên núi gọi Liễu Bưu và Dương Nhất Thanh xuống. Hai thiên hộ này cai quản ngục hình và vũ lực của Nội xưởng, thủ hạ mỗi người khống chế đều là quân đội tinh nhuệ trăm người chọn một. Dương Lăng cùng Thành Khởi Vận đến thư phòng phòng khách ngồi thưởng thức trà chờ đợi được một lát, thì hai người bọn họ đã từ trên núi vội vã chạy xuống.
Thấy Ngô Kiệt cũng xuống núi theo, Dương Lăng không khỏi ngạc nhiên, vội đứng dậy đón:
- Sao cả Ngô lão cũng bị kinh động vậy?
Ngô Kiệt cười nói:
- Ti chức có chuyện quan trọng khác muốn bẩm báo với đại nhân.
Dương Lăng ra hiệu cho hai người Liễu, Dương ngồi xuống, rồi quay sang Ngô Kiệt hỏi:
- Có chuyện quan trọng gì mà phải phiền đến Ngô lão tự thân xuống núi vậy?
Ngô Kiệt thu lại nụ cười trên mặt, thấy trong phòng chỉ có Thành Khởi Vận và hai người Liễu, Dương, đều là tâm phúc của Dương Lăng, mới nói:
- Đại nhân, bên phía Đóa Nhan Tam Vệ đã truyền tin tức về rồi.
Dương Lăng cả mừng liền hỏi:
- Đã gặp được Hoa Đáng rồi à? Hắn nói sao?
Ngô Kiệt thở nhẹ một tiếng đáp:
- Đại nhân, người của chúng ta đã gặp được Hoa Đáng và thông báo điều kiện của triều đình. Cuộc sống hiện tại của Đóa Nhan Tam Vệ rất không dễ chịu, điều kiện hậu đãi như vậy quả thực đã khiến bọn họ động tâm. Nhưng mà...
Dương Lăng hỏi dồn:
- Nhưng mà thế nào?
Ngô Kiệt lấy làm tiếc nuối đáp:
- Nhưng mà... từ lúc Lý Hạo vô cớ tàn sát mấy ngàn bá tánh Đóa Nhan Tam Vệ, đám tù trưởng quý tộc của Đóa Nhan Tam Vệ rất hận Đại Minh. Bọn họ nói, đường đường tổng binh đại nhân của Đại Minh mà còn có thể thất tín bội nghĩa như vậy nên bọn họ không tin sứ giả chúng ta gửi đến. Nhất định phải có thiên tử Đại Minh đích thân thừa nhận, bọn họ mới chịu hợp tác cùng chúng ta.
Dương Lăng cười nói:
- Vậy thì có gì là khó? Đáp lại với bọn họ rằng, bảo bọn họ phái sứ giả đến, hoàng thượng nhất định sẽ thấy xót thương mà đích thân động viên.
Ngô Kiệt cười khó xử nói:
- Đại nhân! Đóa Nhan Tam Vệ bị kẹp giữa Thát Đát và Đại Minh, xưa nay luôn giữ thuận lợi cho mọi bề, thấy gió giong buồm. Đám người đó tuy kiêu dũng thiện chiến, nhưng còn giỏi cò kè mặc cả và lợi dụng thời cơ hơn cả đám con buôn xảo trá nhất. Hiện tại là chúng ta đang cần bọn họ, hơn nữa một khi giao dịch cùng chúng ta, kiềm hãm hậu phương của Thát Đát, thì bọn họ sẽ mạo hiểm việc đoạn tuyệt với Bá Nhan, cho dù là Hoa Đáng cũng không thể tự mình làm chủ được.
Người của chúng ta đợi ở đó năm ngày, tù trưởng các bộ lạc Đóa Nhan Tam Vệ cãi nhau ỏm tỏi không ngơi, có người thì đồng ý, có kẻ lại phản đối, còn có cả kẻ ba phải, cuối cũng vẫn là Hoa Đáng ra quyết định, bằng lòng tiếp nhận điều kiện của Đại Minh. Có điều...
Ngô Kiệt liếc nhìn sắc mặt Dương Lăng rồi lấy dũng khí nói tiếp:
- Hắn yêu cầu thiên tử Đại Minh cùng hắn và ba vị thủ lĩnh bộ lạc được Đóa Nhan Tam Vệ bầu ra cùng gặp mặt, tế cáo thiên hạ, uống máu kết minh. Có như thế bọn họ mới chịu phục tùng triều đình, giao dịch với Đại Minh, hãm chân Thát Đát, và cung cấp chiến mã miền Hà Sáo với giá phải chăng.
Dương Lăng thoáng sững người, lưỡng lự hồi lâu mới nói:
- Vậy..., Hoa Đáng và ba vị đại thủ lĩnh bộ lạc muốn gặp hoàng thượng? Bọn họ nhất định... sẽ không vào kinh kiến giá ư?
Ngô Kiệt gượng cười hai tiếng, thấp giọng đáp:
- Dạ thì... đúng thế ạ! Đóa Nhan Tam Vệ lo ngại triều đình lại nuốt lời, thừa cơ giam giữ bốn vị đại thủ lĩnh làm con tin, cho nên... đòi gặp mặt cùng hoàng thượng trên núi Bạch Đăng cách ngoài thành Đại Đồng mười dặm.
Dương Lăng nghe vậy hai mắt cũng nghiêm lại. Y biết không phải Đóa Nhan Tam Vệ cố tình làm khó, mà quả thực vì bị Đại Minh lừa mãi nên đã sợ. Những tủ trưởng dân tộc tái ngoại này không hề biết rằng bọn họ có thể tùy ý đi đến bất cứ nơi nào trên thảo nguyên, nhưng muốn thiên tử Đại Minh rời khỏi Tử Cấm Thành là điều vô cùng khó khăn. Bảo hoàng đế của thiên triều thượng quốc rời khỏi kinh sư, vứt bỏ thân phận tôn quý mà hạ mình chạy đến núi Bạch Đăng hội kiến mấy tù trưởng bộ lạc bọn họ ư? Điều đó làm sao được!
Dương Lăng ngẩn ra một hồi rồi mới nói:
- Tiếp tục phái người thông báo với bọn họ: bản quan hoặc đại học sĩ triều đình đều có thể đi, có thể mang thánh chỉ hoàng thượng để tỏ rõ thành ý của chúng ta. Nhưng thiên tử Đại Minh thực sự không thể rời khỏi kinh thành nửa bước!
Ngô Kiệt thở dài đáp:
- Dạ đã nói rồi. Hoa Đáng thực sự muốn đáp ứng, dẫu sao hắn cũng là đại đầu lĩnh của Đóa Nhan Tam Vệ, mà bá tánh của Đóa Nhan Tam Vệ cũng đã chết cóng không ít người. Hắn rất nóng lòng muốn tiếp nhận viện trợ của Đại Minh, nhưng trong số quý tộc của Đóa Nhan có hơn phân nửa thủ lĩnh bộ lạc không đồng ý. Bọn họ nói rằng... Việc giao dịch cùng Đại Minh cũng là ý chỉ của thiên tử Đại Minh, Lý Hạo chính là đại thần nhị phẩm của Đại Minh, là võ quan cao cấp nhất thế mà cũng nuốt lời. Do đó, trừ phi đích thân gặp mặt thiên tử Đại Minh, bằng không bọn họ sẽ không hợp tác cùng Đại Minh.
Dương Lăng thả bước trong phòng một hồi, rồi khoát tay bảo:
- Bỏ đi, đợi ta đi gặp hoàng thượng xong rồi hẵng nói tiếp. Nếu thực sự không được thì xin hoàng thượng phái một vị trong hoàng thất ra mặt. Chứ muốn hoàng thượng đi gặp hắn ư? Sao mà được!
Ngô Kiệt đáp:
- Dạ! Dương Nhất Thanh và Vương Thủ Nhân đã đến Đại Đồng. Hai người không biết đang làm gì, bỗng nhiên đình chỉ mọi hoạt động, không chút động tĩnh. Nhưng một khi Thát Đát rút lui, bọn họ lập tức dốc toàn lực bọn họ lập tức dốc toàn bộ khinh kị binh ra quấy rối không ngừng; giặc Thát phản công liền lập tức lui về trong thành thủ vững không ra. Song phương giằng co, chiến sự triền miên, tình thế vào lúc này thực ra cũng không gấp lắm.
Dương Lăng nghe vậy thì thấy hơi mắc cười. Nếu đổi bọn giặc Thát này thành Trương Phi, đối mặt với cục diện như vậy sợ rằng đã đứng ngoài thành Đại Đồng rống to lên rằng:
- Đánh thì không đánh, lui cũng chẳng lui, rốt cuộc là muốn làm gì!
Y cũng nghĩ không ra hai người đó đang làm cái quỷ gì, nhưng nếu như chiến sự đã không còn gấp rút, vậy lúc này cũng không cần phải hỏi nhiều đến làm gì. Y bèn gật đầu, quay sang Liễu Bưu và Dương Nhất Thanh bảo:
- Hôm nay bản quan gọi các người lại, là bởi vì bản quan e ngại sẽ gặp một chuyện phiền phức, song cũng có thể chỉ là sợ bóng sợ gió...
Y nói tiếp:
- Gần đến cuối năm, vốn định để các huynh đệ cũng được ăn Tết vui vẻ thoải mái, song lúc này e rằng sẽ phải làm phiền bọn họ một phen rồi.
Liễu Bưu cười đáp:
- Nuôi quân nghìn ngày, dùng quân trong chốc lát, cái đám gia hỏa này ngày thường có ngày nào mà không giống như ăn Tết ở trong Nội xưởng chúng ta? Đại nhân có chuyện gì xin cứ việc căn dặn, tinh binh được ti chức và Nhất Thanh huấn luyện vẫn chưa có cơ hội để dốc sức phục vụ đây.
Dương Lăng cười bảo:
- Tốt, đợi qua được mấy ngày này sẽ thưởng cho các huynh đệ mỗi người năm lạng bạc, cho bọn họ nghỉ thật đã.
Đoạn y đi ra đằng sau bàn ngồi xuống, nói:
- Mới đây có một đoàn ngựa thồ đi đến kinh sư. Bọn họ có giấy thông hành hợp pháp, trong vùng lại không có ai quen biết bọn họ, trừ khi bắt bớ vô cớ, bằng không e rằng sẽ không có cách nào tra rõ bọn họ. Có điều vẫn mong Thành đáng đầu đem tình hình cụ thể tỉ mỉ kể lại cho Ngô lão một lượt, phái vài người khôn ngoan tài cán đi dò thám một chút, chú ý đừng kinh động đến bọn họ.
Y rút ra một tời giấy, đặt lên bàn rồi vẽ một vòng tròn, nói:
- Liễu Bưu, Nhất Thanh, đây là Cao Lão Trang, Nội xưởng chúng ta khổ tâm kinh doanh tại nơi này. Ngô lão bố trí rất nhiều trạm canh gác công khai lẫn bí mật trong thôn và ngoài thôn, những nơi này các ngươi đều có thể sử dụng, bố trí tinh binh của các người mai phục ngày đêm.
Dương Lăng mỉm cười ngước nhìn Thành Khởi Vận và nói:
- Nếu như nữ Gia Cát của chúng ta suy đoán không sai, trong mấy ngày nữa sẽ có những vị khách không mời mà tới. Lúc đó sẽ phải nhờ các ngươi thay ta tiếp đãi khách khứa thật chu đáo đó!
Chú thích:
(1) "Bạc" nghĩa là thuyền đi biển. Đây cơ quan quản lý thuế tàu, trưng thu thuế cảng, thu mua hàng hóa nhập khẩu vân vân. Quan trông coi nơi này gọi là Bạc sứ
(2) "Võ cử" chỉ cử nhân võ nghệ (võ cử nhân), nghĩa là "luật cử nhân võ nghệ". Nhà Minh tổ chức cho các võ sinh ở các tỉnh thi hương tại các tỉnh thành, người trúng cử được gọi là "Võ cử nhân"
(3) năm đầu tiên của một niên hiệu vua chúa
(4) Cam Túc và Thiểm Tây