May quá! May là không có nhiều người đến tham dự, bằng không với bộ dạng này hẳn là xấu hổ chết đi được.
Dương Lăng vuốt vuốt chiếc đuôi cứng ngắc đang vểnh lênh do được một sợi thép cố định, căn bản không hề để ý tới đám đồng liêu đang cười trộm ở hiện trường.
Dựa theo thông lệ cưới hỏi của người theo đạo Thiên Chúa ở Tây Ban Nha, hôn lễ là do phụ mẫu của cô dâu tiến hành tổ chức, thời gian tổ chức hôn lễ tại giáo đường là vào buổi chiều, vì vậy việc Chính Đức đợi khi tan triều mới đến cũng không bị muộn thời gian. Hôm nay là một ngày vui, Dương Lăng trong bối cảnh ở giữa một đám đặc vụ mặt thì nghiêm nghị miệng thì cười to chạy đến giáo đường, đám cha sứ nhìn thấy bộ dạng của chú rể như vậy cũng không nhịn được mà bật cười. Chỉ có đám đặc vụ của Xưởng Vệ là có thể tự chủ, người nào cũng cố nhịn, vờ như không nhìn thấy.
Phù rể Chính Đức thân phận đặc thù, cho nên không theo Dương Lăng đi Dương phủ, y đang đứng trên lễ đường tranh luận cùng với Nhã Các Tư, hy vọng có thể tự mình kiêm nhiệm vai trò cha sứ, điều này có vẻ hơi hoang đường, Nhã Các Tư cười khổ liều mạng lắc đầu. Nhìn thấy Dương Lăng tiến vào, Chính Đức lập tức bỏ mặc Nhã Các Tư, hớn ha hớn hở chạy tới, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, chậc chậc khen:
- Xem nào, bộ y phục Trẫm may cho khanh quả thật là rất vừa nha…À, có điều y phục của người phương Tây quả thật có chút kỳ quái.
Dương Lăng cười gượng hai tiếng, hận không thể lập tức kết thúc hôn lễ, để có thể cởi bỏ cái bộ đồ chết tiệt này ra, hắn vội vàng hỏi:
- Hoàng thượng, hôn lễ có thể bắt đầu được chưa?
- Được! Được! Được! Bắt đầu đi!
Hoàng đế Chính Đức mặc trên người một bộ võ phục tay áo bó sát kiểu Trung Quốc, mi thanh mục tú, môi đỏ tựa chu sa, cũng là một mỹ thiếu niên anh tuấn phong độ, so với một Dương Lăng với chiếc mũ chóp cao kèm thêm đuôi yến quả thật là có thần hơn nhiều. Y vội vàng chạy vào một góc, quơ lấy một thanh đao và một tấm khiên rồi chạy trở về.
Dương Lăng ngạc nhiên, giật mình nói:
- Hoàng thượng, cái này là có ý gì?
Chính Đức trang nghiêm nói:
- Dựa theo tập tục của phương Tây, chẳng phải sẽ có ác long và ma quỷ cướp đoạt tân nương, phù dâu phụ trách mê hoặc ma quỷ, phù rể hiệp trợ bên cạnh chú rể diệt trừ yêu ma sao? Trẫm cảm thấy, dùng mỹ nhân kế hơi mất thể diện của nam nhân, trách nhiệm này nên để cho Trẫm một mình gánh vác đi, không thể để cho Nhất Tiên mạo hiểm!
Dương Lăng không biết nên khóc hay nên cười, hắn ngẩng đầu nhìn Nhã Các Tư, Nhã Các Tư nhún vai một cái, dang hai tay, bĩu môi, lắc đầu, ông ta cũng hết cách, ai bảo người ta là Hoàng thượng chứ. Lần này thì nhường, kế tiếp tiến hành chủ trì hôn lễ cho người ta, quyết không thể như thế này, bằng không đợi Giáo Hoàng tổ chức đại đội nhân mã đi tới Đại Minh, nhìn thấy bản thân mình thay đổi nghi thức như vậy thì mặt mũi để đâu...
Ông ta và Dương Lăng ngơ ngác nhìn nhau, trong lúc nhất thời có cảm giác không quen...
Tân nương bắt đầu tiến vào giáo đường. Việc tân nương tự mình may lễ phục sẽ không đem lại may mắn, hơn nữa phải đợi đến lúc xuất phát đi tới hiện trường tổ chức hôn lễ mới được hoàn tất đường may cuối cùng, vì vậy y phục của tân nương cũng đều do một tay Chính Đức lo hết.
Cũng may, váy cô dâu không giống như y phục đuôi yến (măng tô), có thể khiến cho y mặc sức phát huy chí tưởng tượng của mình. Lụa thưa thượng đẳng dùng may áo cưới trắng tinh đại khái cũng có vài phần thánh thiện giống như lễ phục của phương Tây, hơn nữa không hề xấu chút nào mà cô cùng xinh đẹp.
Viền áo xõa tung, eo nhỏ xiết chặt, thánh khiết tựa như một thiên sứ, mặt được che bởi một tấm khăn màu vàng sáng, tay cầm hoa tươi trước ngực, trên đầu đội vòng hoa, dưới lớp khăn che mặt không thấy được tâm trạng của A Đức Ny như thế nào. Nàng khoan thai đi tới, từng bước từng bước một, dáng đi vô cùng tao nhã khoáng đạt, Dương Lăng nhìn mà vô cùng sốt ruột.
A Đức Ny không dám đi nhanh, vốn dĩ khăn che mặt có màu vàng da cam, mỏng và thưa, nhưng Chính Đức lại lý giải vấn đề theo kiểu của phương Đông, tức giống như khăn voan đỏ. Để tỏ ra long trọng, y còn đặc biệt dùng vải gấm tốt nhất màu vàng sáng của Hoàng thất chuyên dùng để làm một chiếc khăn chùm đầu hình bát giác có điểm xuyết thêm đá ru-bi cho A Đức Ny.
Y vốn định điểm xuyết bằng tám viên trân châu, nhưng nghe cha sứ nói trân châu giống như nước mắt tân nương, mang điềm xấu. Cho nên tạm thời lấy tám viên đá ru-bi đính lên. Chỉ đáng thương cho A Đức Ny, căn bản là không nhìn thấy gì ở phía trước nên nào dám đi nhanh, chỉ đành nhìn xuống mũi chân, từng bước từng bước đi về phía trước.
Dải áo dài phía sau của váy cưới được một đôi Kim đồng, Ngọc nữ nhỏ tuổi nâng đỡ, Đường Nhất Tiên một thân y phục diễm lệ, cười dịu dàng đi bên cạnh A Đức Ny. Ngũ Hán Siêu, Tống Tiểu Ái khuôn mặt đỏ bừng, cố gắng nín cười đi phía sau A Đức Ny, liên tục lấy hoa tươi từ trong giỏ rải ở phía trên đầu của nàng. Bọn họ vốn dĩ là phù dâu và phù rể do Dương Lăng chỉ định, không ngờ Chính Đức lấy việc công làm việc tư, nhất định cùng với Đường Nhất Tiên giành lấy vai này, hai người bọn họ trở thành thất nghiệp, bị rớt xuống làm hoa đồng (người rải hoa)
Đôi vợ chồng xui xẻo gặp phải một Hoàng đế Chính Đức không thể lay động, thật sự là dở khóc dở cười. Hai người đều ước hôn lễ mau mau kết thúc. Vị phù rể nhiệt tình thành phá hoại kia còn tưởng mình thiên phú kì tài, chỉ cần nghe người ta nói qua một chút là có thể bắt trước giống y như thật.
Y hùng dũng hiên ngang đứng bên cạnh Dương Lăng, tay trái cầm khiên gỗ vẽ hình miệng hổ, tay phải giơ một thanh đao sáng loáng lên, trong tiếng nhạc thánh ca có phần lạc điệu của Nhã Các Tư, thưởng thức kiệt tác do chính mình sáng tạo ra.
Nhã Các Ti với vai trò là người dẫn chương trình bắt đầu tuyên đọc:
- Lạy Chúa, Chúng con ở trước mặt người. Xin hãy chúc phúc cho đôi nam nữ đang tiến đến lễ đường hôn lễ thần thánh này. Chiếu theo ý nguyện của người, hai người hòa hợp làm một, làm lễ thành hôn, bách niên giai lão, đời đời kiếp kiếp. Kể từ giờ phút này, cùng trải qua kiếp nhân sinh, thương yêu, đùm bọc, bảo ban, tin tưởng lẫn nhau. Chúa trời ban phúc, cho đôi vợ chồng được hưởng hồng ân, Thánh linh cảm hóa, tôn kính đấng cứu thế, trọn đời trọn kiếp ca tụng người.
Mắt của Dương Lăng mở to muốn rách ra mà cũng không nhìn thấy nét mặt của tân nương, đành phải từ bỏ, chuyển sang nghe cha sứ làm lễ:
- Á Lỵ A Đức Ny, con có nguyện ý lấy người đàn ông này làm chồng, cùng anh ấy ký kết hôn ước? Bất luận khi đau yếu hay mạnh khỏe, hay trong mọi hoàn cảnh khác, đều yêu thương, chăm sóc, tôn trọng anh ấy, chấp nhận anh ấy, suốt đời chung thủy với anh ấy cho đến khi nhắm mắt xuôi tay?
Lời này nghe rất quen thuộc. Dương Lăng không kìm lòng nổi nhìn về phía Ấu Nương, Ấu Nương cười khẽ nhìn hắn, trong ánh mắt có sự ngọt ngào và chua xót đan xen, hiển nhiên là đang cùng với hắn nghĩ tới những ngày tháng khó khăn trước đây.
- Ta đại diện cho Thánh phụ, Thánh tử, và Thánh linh…
- Còn có Thánh Thiên sứ.
Hoàng đế Chính Đức vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Thánh Thiên sứ? Liên quan gì đến Thánh Thiên sứ? Dương Lăng hơi ngạc nhiên, hắn ngẩng đầu nhìn xem, chỉ thấy Nhã Các Tư nhếch nhếch miệng, dường như sắp khóc, cha sứ hàm hồ nói theo một câu, sau đó mới cất cao giọng nói:
- Tuyên bố các con đã chính thức là vợ chồng, cầu chúa ban phúc, nhẫn cưới sẽ đại biểu cho lời đính ước của các con.
- Nhẫn! Hoàng thượng, nhẫn!
Hả? À à! Hoàng đế Chính Đức ưỡn ngực đứng ở một bên, đang tính toán ưu khuyết điểm của nghi thức hôn lễ kiểu này với kiểu của Trung Quốc, hòng áp dụng cho hôn lễ của bản thân, chợt nghe cha sứ nhắc nhở, lúc này mới giật mình trở về thực tại. Keng! Cạch! Một tiếng, y vội vàng ném đao và khiên xuống, thò tay vào trong ngực, chỉ nghe âm thanh “Đinh Đang” vang lên, đã thấy một chuỗi nhẫn liên hoàn khá dài được y móc từ trong ngực áo ra.
Mọi người trong giáo đường đều bị sáng kiến của Hoàng đế Chính Đức làm cho đứng hình, Dương Lăng giờ mới hiểu được vì sao y lại thêm vào cả sự chúc phúc của Thánh Thiên sứ. Hóa ra, người phương Tây thời đó khi kết hôn rất chuộng nhẫn vàng nguyên chất, vàng là đại biểu cho sự hồn nhiên, bởi vậy không dùng kim cương. Hình thức được ưa chuộng của thời đó là một chuỗi hai hoặc ba chiếc nhẫn được lồng vào nhau.
Đáng lẽ chỉ cần hai chiếc nhẫn là vừa cho cặp vợ chồng. Sở dĩ có ba chiếc liên hoàn là để đại biểu cho Thánh linh, Thánh phụ, Thánh tử tam vị nhất thể. Chiếc nhẫn thứ ba dùng để tặng cho một nhân vật đặc biệt trong hôn lễ, ví dụ như bà mối hoặc người làm chứng cho hôn nhân. Chính Đức cảm thấy như vậy không tốt lắm, người này có, người kia không có thì thật là khó ăn nói, những người đến dự chẳng phải đều có giao tình sao?
Cho nên vị nhân huynh này mới làm ra một chuỗi nhẫn vàng thật lớn, nặng trình trịch cho vào trong ngực áo. Chẳng phải đã nói mỗi chiếc nhẫn phải đại biểu cho một vị thần sao? Vậy thì thêm vào một vài Đại thiên sứ, thiên sứ chẳng phải là được rồi sao?
Hôm nay trên sân khấu có một vị “Chúa” như vậy, một người đa mưu túc trí như Dương Lăng cũng hết bài, đành phải cắn răng tháo hai chiếc nhẫn từ chuỗi liên hoàn xuống để cùng với A Đức Ny tiến hành trao nhẫn. Chính Đức và Đường Nhất Tiên vừa cười tươi, vừa bắt đầu phân phát nhẫn cho mọi người, mỗi người một chiếc, không thiếu một ai.
Dương Lăng nhân cơ hội này gỡ khăn che mặt của A Đức Ny xuống, tân nương được trang điểm kỹ càng, xinh đẹp cuốn hút, tựa như một trái dâu tây thơm ngon, kiều diễm ướt át, cực kỳ sexy. A Đức Ny cười ngọt ngào với tân lang của mình, đôi mắt đẹp đảo một cái, nhìn Đường Nhất Tiên cười nói:
- Nhất Tiên, bắt lấy!
Vừa nói xong, liền vung tay ném bó hoa bay đi.
Đường Nhất Tiên theo bản năng bắt được bó hoa, nhưng không rõ nguyên nhân. Chính Đức cũng chưa hề nghe qua thủ tục này, vẫn cứ nghĩ trao đổi nhẫn xong thì coi như nghi thức kết thúc, thấy thế, y vội vàng chạy tới cạnh Dương Lăng, oán giận nhỏ giọng nói:
- Ngươi xem, hoa tươi không cần nữa thì ném sang một bên, tuy nàng là nghĩa muội của ngươi, nhưng cũng không thể coi như người hầu như thế được.
Dương Lăng đảo cặp mắt trắng dã, giải thích nói:
- Hoàng thượng của thần ơi, điều này...điều này có ý là, ai nhận được bó hoa, người đó sẽ là tân nương kế tiếp...
- Ngươi trừng cái gì mà trừng, ta có nói là làm tân nương của ta đâu.
Dương Lăng thầm rên rỉ một tiếng nói:
- Ý của thần là: đó là người con gái tiếp theo sẽ kết hôn, sẽ trở thành cô dâu, là một lời chúc đối với cô gái ấy, thần còn cố ý dặn A Đức Ny, phải tặng hoa cho Nhất Tiên. Hoàng thượng, thần… có chút hơi đau đầu.
Chính Đức bừng tỉnh đại ngộ, vui vẻ nói:
- Thì ra là thế, ha ha. Hay hay, cái này hay. À…vậy…vậy còn Trẫm? Trẫm cũng phải có cái gì chứ? Nàng sắp làm tân nương rồi, vậy trẫm sao có thể không làm chú rể đây?
Dương Lăng lập tức nghẹn lời, vật đưa cho tân nương chính là quả cầu hoa, vật đưa cho chú rể kỳ thật cũng có, Hắn là vì nửa đùa nửa thật thuận miệng hỏi A Đức Ny một câu mới biết được. Thời đó, phương Tây đã xuất hiện nịt tất, hơn nữa quý tộc nam càng thích sử dụng nịt tất hơn so với nữ, bọn họ sử dụng nịt tất đủ mọi màu sắc, miệng tất có đường viền tơ khá tinh xảo. Đồng thời, ở vị trí mặt bên của đầu gối còn trang trí nơ hình con bướm.
Trong hôn lễ, nếu chủ rể cởi nịt tất của cô dâu ra, người bị nịt tất ném trúng chính là nam nhân tiếp theo nhận lời chúc sẽ trở thành chú rể kế tiếp. Dương Lăng đương nhiên là không nói ra điều này, giỡn à! Học hỏi người ta thì cũng phải chắt lọc, không phải cái vớ vẩn gì cũng nhắm mắt tiếp thu. Thời đó, khi quý tộc Châu Âu kết hôn, cô dâu còn phải mặc nội y, nằm ở trên giường để quan khách đến hôn hít nữa cơ. Điều này là không thể được.
Dương Lăng lắc đầu quầy quậy, giống như đang đánh trống:
- Không có, không có, nam nhân không có.
Chính Đức gấp quá nói:
- Sao có thể như vậy được, dựa vào cái gì mà nam nhân lại không có, ài! Chi bằng để Trẫm hỏi A Đức Ny.
- Đừng! Đừng! Đừng! À…thần nhớ ra rồi, Ha! Ha! Ha! Dương Lăng cười gượng hai tiếng, thuận tay cởi cúc áo, đem cái áo có đuôi vểnh lên như đuôi yến trên người cởi ra:
- Hoàng thượng, ngài mặc vào, còn có mũ nữa, người mặc bộ đồ này, chính là chú rể kế tiếp đấy.
Chính Đức mừng rỡ, lập tức nhận lấy, đem tấm áo choàng dài đó mặc lên trên người, sau đó lại đội chiếc mũ thóp cao lên đầu. Dương Lăng rốt cuộc cũng lừa được y một vố, chút được cơn ấm ức trong lòng.
Nghi thức kết thúc, tiếp theo là về phủ bày yến tiệc. Giáo đường cách Dương phủ không xa, có thể đi bộ. Đôi vợ chồng mới cưới sóng vai đi phía trước, phù rể phù dâu đi kèm hai bên.
Mặt trời chiều ngả về Tây, ánh dương quang vàng rực phủ xuống. Với chiếc mũ thóp cao tựa như ống khói, vạt áo phía sau vểnh lên nghênh ngang tựa như đuôi chim yến, tay trái cầm khiên, tay phải giơ đao, Đương kim Thánh thượng Chu Hậu Chiếu trở thành một điểm nhấn hoa lệ nhất trong đội ngũ tham gia hôn lễ.
Dương Lăng vuốt vuốt chiếc đuôi cứng ngắc đang vểnh lênh do được một sợi thép cố định, căn bản không hề để ý tới đám đồng liêu đang cười trộm ở hiện trường.
Dựa theo thông lệ cưới hỏi của người theo đạo Thiên Chúa ở Tây Ban Nha, hôn lễ là do phụ mẫu của cô dâu tiến hành tổ chức, thời gian tổ chức hôn lễ tại giáo đường là vào buổi chiều, vì vậy việc Chính Đức đợi khi tan triều mới đến cũng không bị muộn thời gian. Hôm nay là một ngày vui, Dương Lăng trong bối cảnh ở giữa một đám đặc vụ mặt thì nghiêm nghị miệng thì cười to chạy đến giáo đường, đám cha sứ nhìn thấy bộ dạng của chú rể như vậy cũng không nhịn được mà bật cười. Chỉ có đám đặc vụ của Xưởng Vệ là có thể tự chủ, người nào cũng cố nhịn, vờ như không nhìn thấy.
Phù rể Chính Đức thân phận đặc thù, cho nên không theo Dương Lăng đi Dương phủ, y đang đứng trên lễ đường tranh luận cùng với Nhã Các Tư, hy vọng có thể tự mình kiêm nhiệm vai trò cha sứ, điều này có vẻ hơi hoang đường, Nhã Các Tư cười khổ liều mạng lắc đầu. Nhìn thấy Dương Lăng tiến vào, Chính Đức lập tức bỏ mặc Nhã Các Tư, hớn ha hớn hở chạy tới, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, chậc chậc khen:
- Xem nào, bộ y phục Trẫm may cho khanh quả thật là rất vừa nha…À, có điều y phục của người phương Tây quả thật có chút kỳ quái.
Dương Lăng cười gượng hai tiếng, hận không thể lập tức kết thúc hôn lễ, để có thể cởi bỏ cái bộ đồ chết tiệt này ra, hắn vội vàng hỏi:
- Hoàng thượng, hôn lễ có thể bắt đầu được chưa?
- Được! Được! Được! Bắt đầu đi!
Hoàng đế Chính Đức mặc trên người một bộ võ phục tay áo bó sát kiểu Trung Quốc, mi thanh mục tú, môi đỏ tựa chu sa, cũng là một mỹ thiếu niên anh tuấn phong độ, so với một Dương Lăng với chiếc mũ chóp cao kèm thêm đuôi yến quả thật là có thần hơn nhiều. Y vội vàng chạy vào một góc, quơ lấy một thanh đao và một tấm khiên rồi chạy trở về.
Dương Lăng ngạc nhiên, giật mình nói:
- Hoàng thượng, cái này là có ý gì?
Chính Đức trang nghiêm nói:
- Dựa theo tập tục của phương Tây, chẳng phải sẽ có ác long và ma quỷ cướp đoạt tân nương, phù dâu phụ trách mê hoặc ma quỷ, phù rể hiệp trợ bên cạnh chú rể diệt trừ yêu ma sao? Trẫm cảm thấy, dùng mỹ nhân kế hơi mất thể diện của nam nhân, trách nhiệm này nên để cho Trẫm một mình gánh vác đi, không thể để cho Nhất Tiên mạo hiểm!
Dương Lăng không biết nên khóc hay nên cười, hắn ngẩng đầu nhìn Nhã Các Tư, Nhã Các Tư nhún vai một cái, dang hai tay, bĩu môi, lắc đầu, ông ta cũng hết cách, ai bảo người ta là Hoàng thượng chứ. Lần này thì nhường, kế tiếp tiến hành chủ trì hôn lễ cho người ta, quyết không thể như thế này, bằng không đợi Giáo Hoàng tổ chức đại đội nhân mã đi tới Đại Minh, nhìn thấy bản thân mình thay đổi nghi thức như vậy thì mặt mũi để đâu...
Ông ta và Dương Lăng ngơ ngác nhìn nhau, trong lúc nhất thời có cảm giác không quen...
Tân nương bắt đầu tiến vào giáo đường. Việc tân nương tự mình may lễ phục sẽ không đem lại may mắn, hơn nữa phải đợi đến lúc xuất phát đi tới hiện trường tổ chức hôn lễ mới được hoàn tất đường may cuối cùng, vì vậy y phục của tân nương cũng đều do một tay Chính Đức lo hết.
Cũng may, váy cô dâu không giống như y phục đuôi yến (măng tô), có thể khiến cho y mặc sức phát huy chí tưởng tượng của mình. Lụa thưa thượng đẳng dùng may áo cưới trắng tinh đại khái cũng có vài phần thánh thiện giống như lễ phục của phương Tây, hơn nữa không hề xấu chút nào mà cô cùng xinh đẹp.
Viền áo xõa tung, eo nhỏ xiết chặt, thánh khiết tựa như một thiên sứ, mặt được che bởi một tấm khăn màu vàng sáng, tay cầm hoa tươi trước ngực, trên đầu đội vòng hoa, dưới lớp khăn che mặt không thấy được tâm trạng của A Đức Ny như thế nào. Nàng khoan thai đi tới, từng bước từng bước một, dáng đi vô cùng tao nhã khoáng đạt, Dương Lăng nhìn mà vô cùng sốt ruột.
A Đức Ny không dám đi nhanh, vốn dĩ khăn che mặt có màu vàng da cam, mỏng và thưa, nhưng Chính Đức lại lý giải vấn đề theo kiểu của phương Đông, tức giống như khăn voan đỏ. Để tỏ ra long trọng, y còn đặc biệt dùng vải gấm tốt nhất màu vàng sáng của Hoàng thất chuyên dùng để làm một chiếc khăn chùm đầu hình bát giác có điểm xuyết thêm đá ru-bi cho A Đức Ny.
Y vốn định điểm xuyết bằng tám viên trân châu, nhưng nghe cha sứ nói trân châu giống như nước mắt tân nương, mang điềm xấu. Cho nên tạm thời lấy tám viên đá ru-bi đính lên. Chỉ đáng thương cho A Đức Ny, căn bản là không nhìn thấy gì ở phía trước nên nào dám đi nhanh, chỉ đành nhìn xuống mũi chân, từng bước từng bước đi về phía trước.
Dải áo dài phía sau của váy cưới được một đôi Kim đồng, Ngọc nữ nhỏ tuổi nâng đỡ, Đường Nhất Tiên một thân y phục diễm lệ, cười dịu dàng đi bên cạnh A Đức Ny. Ngũ Hán Siêu, Tống Tiểu Ái khuôn mặt đỏ bừng, cố gắng nín cười đi phía sau A Đức Ny, liên tục lấy hoa tươi từ trong giỏ rải ở phía trên đầu của nàng. Bọn họ vốn dĩ là phù dâu và phù rể do Dương Lăng chỉ định, không ngờ Chính Đức lấy việc công làm việc tư, nhất định cùng với Đường Nhất Tiên giành lấy vai này, hai người bọn họ trở thành thất nghiệp, bị rớt xuống làm hoa đồng (người rải hoa)
Đôi vợ chồng xui xẻo gặp phải một Hoàng đế Chính Đức không thể lay động, thật sự là dở khóc dở cười. Hai người đều ước hôn lễ mau mau kết thúc. Vị phù rể nhiệt tình thành phá hoại kia còn tưởng mình thiên phú kì tài, chỉ cần nghe người ta nói qua một chút là có thể bắt trước giống y như thật.
Y hùng dũng hiên ngang đứng bên cạnh Dương Lăng, tay trái cầm khiên gỗ vẽ hình miệng hổ, tay phải giơ một thanh đao sáng loáng lên, trong tiếng nhạc thánh ca có phần lạc điệu của Nhã Các Tư, thưởng thức kiệt tác do chính mình sáng tạo ra.
Nhã Các Ti với vai trò là người dẫn chương trình bắt đầu tuyên đọc:
- Lạy Chúa, Chúng con ở trước mặt người. Xin hãy chúc phúc cho đôi nam nữ đang tiến đến lễ đường hôn lễ thần thánh này. Chiếu theo ý nguyện của người, hai người hòa hợp làm một, làm lễ thành hôn, bách niên giai lão, đời đời kiếp kiếp. Kể từ giờ phút này, cùng trải qua kiếp nhân sinh, thương yêu, đùm bọc, bảo ban, tin tưởng lẫn nhau. Chúa trời ban phúc, cho đôi vợ chồng được hưởng hồng ân, Thánh linh cảm hóa, tôn kính đấng cứu thế, trọn đời trọn kiếp ca tụng người.
Mắt của Dương Lăng mở to muốn rách ra mà cũng không nhìn thấy nét mặt của tân nương, đành phải từ bỏ, chuyển sang nghe cha sứ làm lễ:
- Á Lỵ A Đức Ny, con có nguyện ý lấy người đàn ông này làm chồng, cùng anh ấy ký kết hôn ước? Bất luận khi đau yếu hay mạnh khỏe, hay trong mọi hoàn cảnh khác, đều yêu thương, chăm sóc, tôn trọng anh ấy, chấp nhận anh ấy, suốt đời chung thủy với anh ấy cho đến khi nhắm mắt xuôi tay?
Lời này nghe rất quen thuộc. Dương Lăng không kìm lòng nổi nhìn về phía Ấu Nương, Ấu Nương cười khẽ nhìn hắn, trong ánh mắt có sự ngọt ngào và chua xót đan xen, hiển nhiên là đang cùng với hắn nghĩ tới những ngày tháng khó khăn trước đây.
- Ta đại diện cho Thánh phụ, Thánh tử, và Thánh linh…
- Còn có Thánh Thiên sứ.
Hoàng đế Chính Đức vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Thánh Thiên sứ? Liên quan gì đến Thánh Thiên sứ? Dương Lăng hơi ngạc nhiên, hắn ngẩng đầu nhìn xem, chỉ thấy Nhã Các Tư nhếch nhếch miệng, dường như sắp khóc, cha sứ hàm hồ nói theo một câu, sau đó mới cất cao giọng nói:
- Tuyên bố các con đã chính thức là vợ chồng, cầu chúa ban phúc, nhẫn cưới sẽ đại biểu cho lời đính ước của các con.
- Nhẫn! Hoàng thượng, nhẫn!
Hả? À à! Hoàng đế Chính Đức ưỡn ngực đứng ở một bên, đang tính toán ưu khuyết điểm của nghi thức hôn lễ kiểu này với kiểu của Trung Quốc, hòng áp dụng cho hôn lễ của bản thân, chợt nghe cha sứ nhắc nhở, lúc này mới giật mình trở về thực tại. Keng! Cạch! Một tiếng, y vội vàng ném đao và khiên xuống, thò tay vào trong ngực, chỉ nghe âm thanh “Đinh Đang” vang lên, đã thấy một chuỗi nhẫn liên hoàn khá dài được y móc từ trong ngực áo ra.
Mọi người trong giáo đường đều bị sáng kiến của Hoàng đế Chính Đức làm cho đứng hình, Dương Lăng giờ mới hiểu được vì sao y lại thêm vào cả sự chúc phúc của Thánh Thiên sứ. Hóa ra, người phương Tây thời đó khi kết hôn rất chuộng nhẫn vàng nguyên chất, vàng là đại biểu cho sự hồn nhiên, bởi vậy không dùng kim cương. Hình thức được ưa chuộng của thời đó là một chuỗi hai hoặc ba chiếc nhẫn được lồng vào nhau.
Đáng lẽ chỉ cần hai chiếc nhẫn là vừa cho cặp vợ chồng. Sở dĩ có ba chiếc liên hoàn là để đại biểu cho Thánh linh, Thánh phụ, Thánh tử tam vị nhất thể. Chiếc nhẫn thứ ba dùng để tặng cho một nhân vật đặc biệt trong hôn lễ, ví dụ như bà mối hoặc người làm chứng cho hôn nhân. Chính Đức cảm thấy như vậy không tốt lắm, người này có, người kia không có thì thật là khó ăn nói, những người đến dự chẳng phải đều có giao tình sao?
Cho nên vị nhân huynh này mới làm ra một chuỗi nhẫn vàng thật lớn, nặng trình trịch cho vào trong ngực áo. Chẳng phải đã nói mỗi chiếc nhẫn phải đại biểu cho một vị thần sao? Vậy thì thêm vào một vài Đại thiên sứ, thiên sứ chẳng phải là được rồi sao?
Hôm nay trên sân khấu có một vị “Chúa” như vậy, một người đa mưu túc trí như Dương Lăng cũng hết bài, đành phải cắn răng tháo hai chiếc nhẫn từ chuỗi liên hoàn xuống để cùng với A Đức Ny tiến hành trao nhẫn. Chính Đức và Đường Nhất Tiên vừa cười tươi, vừa bắt đầu phân phát nhẫn cho mọi người, mỗi người một chiếc, không thiếu một ai.
Dương Lăng nhân cơ hội này gỡ khăn che mặt của A Đức Ny xuống, tân nương được trang điểm kỹ càng, xinh đẹp cuốn hút, tựa như một trái dâu tây thơm ngon, kiều diễm ướt át, cực kỳ sexy. A Đức Ny cười ngọt ngào với tân lang của mình, đôi mắt đẹp đảo một cái, nhìn Đường Nhất Tiên cười nói:
- Nhất Tiên, bắt lấy!
Vừa nói xong, liền vung tay ném bó hoa bay đi.
Đường Nhất Tiên theo bản năng bắt được bó hoa, nhưng không rõ nguyên nhân. Chính Đức cũng chưa hề nghe qua thủ tục này, vẫn cứ nghĩ trao đổi nhẫn xong thì coi như nghi thức kết thúc, thấy thế, y vội vàng chạy tới cạnh Dương Lăng, oán giận nhỏ giọng nói:
- Ngươi xem, hoa tươi không cần nữa thì ném sang một bên, tuy nàng là nghĩa muội của ngươi, nhưng cũng không thể coi như người hầu như thế được.
Dương Lăng đảo cặp mắt trắng dã, giải thích nói:
- Hoàng thượng của thần ơi, điều này...điều này có ý là, ai nhận được bó hoa, người đó sẽ là tân nương kế tiếp...
- Ngươi trừng cái gì mà trừng, ta có nói là làm tân nương của ta đâu.
Dương Lăng thầm rên rỉ một tiếng nói:
- Ý của thần là: đó là người con gái tiếp theo sẽ kết hôn, sẽ trở thành cô dâu, là một lời chúc đối với cô gái ấy, thần còn cố ý dặn A Đức Ny, phải tặng hoa cho Nhất Tiên. Hoàng thượng, thần… có chút hơi đau đầu.
Chính Đức bừng tỉnh đại ngộ, vui vẻ nói:
- Thì ra là thế, ha ha. Hay hay, cái này hay. À…vậy…vậy còn Trẫm? Trẫm cũng phải có cái gì chứ? Nàng sắp làm tân nương rồi, vậy trẫm sao có thể không làm chú rể đây?
Dương Lăng lập tức nghẹn lời, vật đưa cho tân nương chính là quả cầu hoa, vật đưa cho chú rể kỳ thật cũng có, Hắn là vì nửa đùa nửa thật thuận miệng hỏi A Đức Ny một câu mới biết được. Thời đó, phương Tây đã xuất hiện nịt tất, hơn nữa quý tộc nam càng thích sử dụng nịt tất hơn so với nữ, bọn họ sử dụng nịt tất đủ mọi màu sắc, miệng tất có đường viền tơ khá tinh xảo. Đồng thời, ở vị trí mặt bên của đầu gối còn trang trí nơ hình con bướm.
Trong hôn lễ, nếu chủ rể cởi nịt tất của cô dâu ra, người bị nịt tất ném trúng chính là nam nhân tiếp theo nhận lời chúc sẽ trở thành chú rể kế tiếp. Dương Lăng đương nhiên là không nói ra điều này, giỡn à! Học hỏi người ta thì cũng phải chắt lọc, không phải cái vớ vẩn gì cũng nhắm mắt tiếp thu. Thời đó, khi quý tộc Châu Âu kết hôn, cô dâu còn phải mặc nội y, nằm ở trên giường để quan khách đến hôn hít nữa cơ. Điều này là không thể được.
Dương Lăng lắc đầu quầy quậy, giống như đang đánh trống:
- Không có, không có, nam nhân không có.
Chính Đức gấp quá nói:
- Sao có thể như vậy được, dựa vào cái gì mà nam nhân lại không có, ài! Chi bằng để Trẫm hỏi A Đức Ny.
- Đừng! Đừng! Đừng! À…thần nhớ ra rồi, Ha! Ha! Ha! Dương Lăng cười gượng hai tiếng, thuận tay cởi cúc áo, đem cái áo có đuôi vểnh lên như đuôi yến trên người cởi ra:
- Hoàng thượng, ngài mặc vào, còn có mũ nữa, người mặc bộ đồ này, chính là chú rể kế tiếp đấy.
Chính Đức mừng rỡ, lập tức nhận lấy, đem tấm áo choàng dài đó mặc lên trên người, sau đó lại đội chiếc mũ thóp cao lên đầu. Dương Lăng rốt cuộc cũng lừa được y một vố, chút được cơn ấm ức trong lòng.
Nghi thức kết thúc, tiếp theo là về phủ bày yến tiệc. Giáo đường cách Dương phủ không xa, có thể đi bộ. Đôi vợ chồng mới cưới sóng vai đi phía trước, phù rể phù dâu đi kèm hai bên.
Mặt trời chiều ngả về Tây, ánh dương quang vàng rực phủ xuống. Với chiếc mũ thóp cao tựa như ống khói, vạt áo phía sau vểnh lên nghênh ngang tựa như đuôi chim yến, tay trái cầm khiên, tay phải giơ đao, Đương kim Thánh thượng Chu Hậu Chiếu trở thành một điểm nhấn hoa lệ nhất trong đội ngũ tham gia hôn lễ.