Dương Lăng xoa xoa đầu nó, nói:
- Ừ, sâu róm, đi chơi với chị đi, cha đi tìm mẹ con.
Dương Lăng ghé người bước vào trong phòng, thấy Liên Nhi vừa mới thay quần áo mặc ở nhà, liền ngồi xuống ghế, trầm ngâm một hồi, nói với nàng:
- Liên Nhi, Công chúa điện hạ Vĩnh Phúc bây giờ thế nào rồi?
Liên Nhi là người thông minh nhất trong số những người phụ nữ, cơ trí không thua kém gì Thành Khởi Vận. Dương Lăng quan tâm Vĩnh Phúc, nàng không hề nghi ngờ gì là vì nàng đã biết chuyện Vĩnh Phúc chọn Phò mã bệnh tật mà xuất gia. Chuyện này là phu quân của mình làm. Với tính tình của hắn, không dồn trách nhiệm này lên người mình mới lạ.
Nhưng nàng đã nhiều lần tới Hoàng Am, phát hiện thấy Công chúa Vĩnh Phúc dù lệ dung giảm sút, hơi tiều tụy. Nhưng lời nói và cử chỉ không giống với người xuất gia, ngược lại lại giống với thiếu nữ hoài xuân đang tương tư. Đó là nhớ về một tình lang khắc cốt khi tâm. Trong số phụ nữ của Dương gia còn ai nhận thức sâu được hơn nàng nữa? Nàng tự nhiên cảm nhận thấy như vậy.
Đặc biệt là khi đi dạo nói chuyện phiếm với Công chúa Vĩnh Phúc, Công chúa Vĩnh Phúc càng có ý mà như vô ý chuyển đề tài về Dương Lăng. Nghe xong chuyện của hắn trong lòng thấy vui vẻ, hai mắt cũng bắt đầu sáng lên. Nếu nói Dương Lăng và nàng không có chút quan hệ nào, Liên Nhi thật sự không tin.
Nàng đảo mắt, bước tới trước bàn Dương Lăng rót chén trà, đặt vào tay hắn nói:
- Điện hạ vẫn ổn, vừa mới tới am ni cô, chưa quen với cuộc sống này. Cho nên có chút tâm tình không vui. Hai vị Công chúa Vĩnh Thuận và Tương Nhi hai ngày nay cũng thường xuyên tới am ni cô bầu bạn với nàng ta. Hơn nữa lại còn có chúng thiếp ở đó, cũng không cô tịch lắm.
Ôi! Nhưng ai có thể luôn bầu ban bên nàng ta như vậy được? Đường đường là một Công chúa cao cao tại thượng, vốn không phải là chúng ta có thể ganh đua so sánh. Nhưng so với một nàng Công chúa nhỏ tuổi thì chúng ta còn hạnh phúc hơn nhiều.
Dương Lăng vừa nghe thấy thế, sắc mặt liền hiện rõ vẻ lo lắng, thở dài một cái, nâng chén trà lên đặt lên miệng, lại lắc đầu đặt xuống bàn, buồn bã nói:
- Đều là ta hại người ta rồi. Một tiếu nữ xinh đẹp như hoa, lại có kết cục như vậy. Con gái 16 – 17 tuổi của nhà khác sớm đã thành thân sinh con rồi. Ta lại hại Công chúa điện hạ thanh đăng cổ Phật, trong lòng tướng công có nỗi hổ thẹn.
Mã Liên Nhi thấy hắn đứng ngồi bất an như vậy, liền mỉm cười nói:
- Hoàng am rộng lớn, không chỉ có một tòa hoàng am lạnh lung như vậy, ở đây còn tự do hơn trong cung, chẳng phải là thanh đăng cổ Phật, một ni am đáng thương như vậy. Về phần thành thân sinh con, tuổi của Công chúa cũng không phải là lớn. Nàng ta không so được với chúng ta đấy.
Người nghèo khổ nuôi con gái không dễ dàng gì, 11, 12 tuổi đã gả làm vợ người ta rồi. Gia cảnh của người dân phương nam tốt hơn chút, tới năm mười ba tuổi đã gả con gái đi rồi, kỳ thực cũng vẫn còn sớm, cũng có người chút nhàm chán vô vị gọi là hoa chớm nở. Mười bốn tuổi kinh nguyệt đã tới, nam hoan nữ ái cũng vẫn còn chấp nhận được, gọi là diễn hoa, chỉ 15 tuổi đã tính trưởng thành, gọi là khai hoa. Nhưng trong cung thất, các Công chúa gả đi phần lớn là 17 tuổi. Công chúa Vĩnh Phúc 16 tuổi đã xem như là sớm rồi. Mặc dù hiện tại nàng lãng phí một năm, chỉ cần khuyên nàng hồi tâm chuyển ý, cũng vẫn còn kịp.
Dương Lăng sáng mắt lên, nói:
- Đúng rồi, ta chính là ý này, nếu không bình thường cho các nàng đi làm gì?
Liên Nhi liếc mắt nhìn, thầm nhủ:
- Sao chúng ta không biết chàng muốn chúng ta đi làm gì chứ? Nếu không thành để chúng ta giúp chàng dụ dỗ Công chúa vào nhà được không?
Dương Lăng nhìn thấy thần mắt nàng, cho là nàng không hiểu ý của mình, không khỏi cười khổ nói:
- Bình thường nàng là người thông minh, sao bây giờ lại trở lên hồ đồ như vậy? Các nàng thường tới bầu bạn với nàng ta, không phải là có ý nói một số chuyện lý thú, tình yêu nam nữ để Công chúa có trái tim tư phàm, nàng ta sẽ không cố chấp mà xuất gia đó sao?
Liên Nhi mím chặt môi lại, nín cười nói:
- Theo ta thấy, chi bằng tìm một thiếu niên phong lưu, nho nhã, tài hoa đi. Nói không chừng, Công chúa vừa thấy ý chung nhân, lập tức sẽ tư phàm hạ giới, cũng không nhắc tới chuyện xuất gia lễ Phật nữa.
Sắc mặt Dương Lăng liền tái đi, vội nói:
- Không được!
- Hử?
Thấy ánh mắt dò hỏi của Liên Nhi, Dương Lăng trợn trừng mắt lên nhìn nàng, phẫn nộ nói:
- Cái chủ ý gì thế? Cách này … cách này ….
Mã Liên Nhi cảm thấy thú vị, nhưng tướng công dù sao cũng đã có nhiều phòng thê thiếp rồi. Nàng lại không biết con người Chính Đức, cũng không dám đưa ra dự đoán chính xác, không muốn đổ chuyện này lên đầu phu quân của mình. Nếu làm không tốt, đó chính là tội chặt đầu. Cho nên, thả lỏng vòng eo ra một chút, uốn éo tấm thân mềm mại của mình tới trước mặt phu quân, nói:
- Được rồi, được rồi, thiếp biết rồi, không muốn cho thiếp làm hồng nương, thiếp cũng có biện pháp khuyên cô ấy. Có điều việc này không gấp được, thiếp thường xuyên tới am ni cô, tận dụng mọi thứ.
Nàng vừa nói tới đây, Vân Nhi liền chạy tới, đứng ngoài cửa gọi:
- Lão gia, có thiệp mời quan trọng.
- Cầm vào đây đi.
Dương Lăng lúc này mới nâng ly trà lên uống một ngụm. Vân Nhi đi vào phòng, trước tiên hành lẽ với Liên Nhi, sau đó mới hai tay dâng lên Dương Lăng.
Dương Lăng nhận thiệp, trước tiên đã ngửi thấy mùi thơm nhẹ, nhìn tấm thiệp mời hoa lệ đó, dòng chữ nhũ kim, lường trước đó là vị vương công nào đó mời rượu. Hắn liền tùy ý mở ra xem, bất giác giật mình.
Mã Liên Nhi thấy thế, kinh ngạc nhìn lại, bất giác cũng giật mình, sững người ở đó. Lát sau, Dương Lăng mới kinh ngạc nói:
- Người đưa thư đâu? Còn đó không?
Vân Nhi liền đáp:
- Là một vị công công tên Tiểu Đinh Tử. Đại phu nhân đã thưởng rồi, hắn ta đã đi rồi.
Dương Lăng vỗ nhẹ lên tấm thiệp, khó khăn lắm mới nuốt được miếng nước miếng xuống, mơ hồ hỏi Mã Liên Nhi:
- Công chúa điện hạ Vĩnh Thuần, Công chúa điện hạ Tương Nhi, mời ta đi săn sao? Vì sao họ lại mời ta?
Mã Liên Nhi trợn mắt lên nói:
- Thiếp sao mà biết được. nếu không phải hai vị cô nương này đều treo hàm Công chúa, thiếp còn tưởng rằng chàng ở bên ngoài đã có khoản nợ chuyện phong lưu nào rồi.
Dương Lăng cười khổ nói:
- Đừng đùa nữa, ta nào dám chứ?
Mã Liên Nhi mỉm cười nói:
- Cho chàng cũng không dám. Nhưng hai vị điện hạ mời, chàng còn dám từ chối sao? Uyển lâm hoàng gia săn bắn mà thôi, đi xã giao chút cũng được. Hai vị Công chúa lại không phải là hổ, có thể ăn được thịt chàng sao?
- Hổ ta không sợ, một phát là tiêu diệt được nó rồi. Sợ chính là nữ nhân, đặc biệt là Công chúa. Hoàng thượng không đi, họ mời ta đi săn sao? Ách …. Tiễn pháp của ta sao ra tay được? Hay là nàng đi cùng ta đi. Mã thuật, tiễn pháp của nàng nhất định là trấn động toàn trường bắn.
Liên Nhi bĩu môi có chút ghen tuông nói:
- Người ta chỉ rõ mời Uy Quốc công tới hoàng uyển săn thú, nhưng không nói dẫn theo nữ quyến. Thiếp đi há không phải thất lễ sao? Thiên quân vạn mã, chàng đều không sợ, hai vị điện hạ mặc dù là Công chúa hoàng thất, nhưng dù sao cũng vẫn là con gái nhà người ta, có gì phải sợ? Thiếp thấy chàng là đã ở trong chốn quan trường lâu rồi, chuyện gì cũng đều sợ có âm mưu.
Dương Lăng cười khan hai tiếng, nói:
- Cẩn thận sẽ không gây lỗi lớn, đi thì không thể không đi, ta đi!
Liên Nhi thấy hắn vội vã đứng lên, liền kinh ngạc nói:
- Chàng đi đâu? Không phải là ngày mai sao?
Dương Lăng khoát tay nói:
- Ta đi gọi người chuẩn bị bào phục, ngựa, cung tên. Ngoài ra hai vị Công chúa đó đều là quỷ linh tinh, thật sự tính kế ta không thể, nhưng không cẩn thận là muốn chơi ta một trận cũng không chừng. Ta phải nhanh chóng tới Báo Viên một chuyến, trước tiên phải nói cho Hoàng thượng biết, có phòng bị trước khỏi họa.
Thấy bóng Dương Lăng vội vã ra đi, Liên Nhi nhăn mày nói:
- Cái gì mà săn thú, hôm nay hai vị Công chúa cũng tới Hoàng Am. Ta thấy chắc chắn là sẽ dẫn theo Công chúa Vĩnh Phúc theo. Phu quân không cho ta làm hồng nương, hai vị Công chúa giống như là có ý làm hồng nương. Nhưng, Công chúa điện hạ đường đường, không thể là có ý muốn gả cho Quốc công phủ chứ?
Vào thời Đường Tống đều cho phép Phò mã nạp thiếp. Nhưng, người muốn làm Phò mã của bổn triều ngay cả nạp thiếp cũng không được phép. Càng huống hồ phu quân đã có chính thiếp rồi, gả tới làm bình thiếp sao? Nếu người này ghen thì biết làm thế nào? Mặc dù nói đã nói chuyện với Công chúa Vĩnh Phúc mấy lần, là người hiểu chuyện, nhưng ai mà biết được sau khi người ta gả vào có đổi thành người ghen tuông hay không?
Liên Nhi ở nhà lo lắng cho tương lai của Dương gia. Mà Dương Lăng lại không đoán ra được ý của hai vị Công chúa. Trong lòng thấp thỏm bất an. Hắn thực sự không ngờ Công chúa Vĩnh Phúc cũng có thể tới hoàng uyển, không phải hắn không nghĩ tới, mà thực sự hai từ săn bắn hạn chế trong tư duy của hắn. Mặc dù nói Vĩnh Phúc vẫn chưa chính thức xuất gia, nhưng cũng xem như là bán xuất gia rồi. Người xuất gia có thể sát sinh sao?
Dương Lăng nghĩ tới đây, có vị Hoàng đế Chính Đức lãng mạn ở đằng kia. Ngự muội của hắn sao có thể thiếu mất nhân tố lãng mạn được? Săn bắn, làm sao biết săn là thú hay là người?
- Ừ, sâu róm, đi chơi với chị đi, cha đi tìm mẹ con.
Dương Lăng ghé người bước vào trong phòng, thấy Liên Nhi vừa mới thay quần áo mặc ở nhà, liền ngồi xuống ghế, trầm ngâm một hồi, nói với nàng:
- Liên Nhi, Công chúa điện hạ Vĩnh Phúc bây giờ thế nào rồi?
Liên Nhi là người thông minh nhất trong số những người phụ nữ, cơ trí không thua kém gì Thành Khởi Vận. Dương Lăng quan tâm Vĩnh Phúc, nàng không hề nghi ngờ gì là vì nàng đã biết chuyện Vĩnh Phúc chọn Phò mã bệnh tật mà xuất gia. Chuyện này là phu quân của mình làm. Với tính tình của hắn, không dồn trách nhiệm này lên người mình mới lạ.
Nhưng nàng đã nhiều lần tới Hoàng Am, phát hiện thấy Công chúa Vĩnh Phúc dù lệ dung giảm sút, hơi tiều tụy. Nhưng lời nói và cử chỉ không giống với người xuất gia, ngược lại lại giống với thiếu nữ hoài xuân đang tương tư. Đó là nhớ về một tình lang khắc cốt khi tâm. Trong số phụ nữ của Dương gia còn ai nhận thức sâu được hơn nàng nữa? Nàng tự nhiên cảm nhận thấy như vậy.
Đặc biệt là khi đi dạo nói chuyện phiếm với Công chúa Vĩnh Phúc, Công chúa Vĩnh Phúc càng có ý mà như vô ý chuyển đề tài về Dương Lăng. Nghe xong chuyện của hắn trong lòng thấy vui vẻ, hai mắt cũng bắt đầu sáng lên. Nếu nói Dương Lăng và nàng không có chút quan hệ nào, Liên Nhi thật sự không tin.
Nàng đảo mắt, bước tới trước bàn Dương Lăng rót chén trà, đặt vào tay hắn nói:
- Điện hạ vẫn ổn, vừa mới tới am ni cô, chưa quen với cuộc sống này. Cho nên có chút tâm tình không vui. Hai vị Công chúa Vĩnh Thuận và Tương Nhi hai ngày nay cũng thường xuyên tới am ni cô bầu bạn với nàng ta. Hơn nữa lại còn có chúng thiếp ở đó, cũng không cô tịch lắm.
Ôi! Nhưng ai có thể luôn bầu ban bên nàng ta như vậy được? Đường đường là một Công chúa cao cao tại thượng, vốn không phải là chúng ta có thể ganh đua so sánh. Nhưng so với một nàng Công chúa nhỏ tuổi thì chúng ta còn hạnh phúc hơn nhiều.
Dương Lăng vừa nghe thấy thế, sắc mặt liền hiện rõ vẻ lo lắng, thở dài một cái, nâng chén trà lên đặt lên miệng, lại lắc đầu đặt xuống bàn, buồn bã nói:
- Đều là ta hại người ta rồi. Một tiếu nữ xinh đẹp như hoa, lại có kết cục như vậy. Con gái 16 – 17 tuổi của nhà khác sớm đã thành thân sinh con rồi. Ta lại hại Công chúa điện hạ thanh đăng cổ Phật, trong lòng tướng công có nỗi hổ thẹn.
Mã Liên Nhi thấy hắn đứng ngồi bất an như vậy, liền mỉm cười nói:
- Hoàng am rộng lớn, không chỉ có một tòa hoàng am lạnh lung như vậy, ở đây còn tự do hơn trong cung, chẳng phải là thanh đăng cổ Phật, một ni am đáng thương như vậy. Về phần thành thân sinh con, tuổi của Công chúa cũng không phải là lớn. Nàng ta không so được với chúng ta đấy.
Người nghèo khổ nuôi con gái không dễ dàng gì, 11, 12 tuổi đã gả làm vợ người ta rồi. Gia cảnh của người dân phương nam tốt hơn chút, tới năm mười ba tuổi đã gả con gái đi rồi, kỳ thực cũng vẫn còn sớm, cũng có người chút nhàm chán vô vị gọi là hoa chớm nở. Mười bốn tuổi kinh nguyệt đã tới, nam hoan nữ ái cũng vẫn còn chấp nhận được, gọi là diễn hoa, chỉ 15 tuổi đã tính trưởng thành, gọi là khai hoa. Nhưng trong cung thất, các Công chúa gả đi phần lớn là 17 tuổi. Công chúa Vĩnh Phúc 16 tuổi đã xem như là sớm rồi. Mặc dù hiện tại nàng lãng phí một năm, chỉ cần khuyên nàng hồi tâm chuyển ý, cũng vẫn còn kịp.
Dương Lăng sáng mắt lên, nói:
- Đúng rồi, ta chính là ý này, nếu không bình thường cho các nàng đi làm gì?
Liên Nhi liếc mắt nhìn, thầm nhủ:
- Sao chúng ta không biết chàng muốn chúng ta đi làm gì chứ? Nếu không thành để chúng ta giúp chàng dụ dỗ Công chúa vào nhà được không?
Dương Lăng nhìn thấy thần mắt nàng, cho là nàng không hiểu ý của mình, không khỏi cười khổ nói:
- Bình thường nàng là người thông minh, sao bây giờ lại trở lên hồ đồ như vậy? Các nàng thường tới bầu bạn với nàng ta, không phải là có ý nói một số chuyện lý thú, tình yêu nam nữ để Công chúa có trái tim tư phàm, nàng ta sẽ không cố chấp mà xuất gia đó sao?
Liên Nhi mím chặt môi lại, nín cười nói:
- Theo ta thấy, chi bằng tìm một thiếu niên phong lưu, nho nhã, tài hoa đi. Nói không chừng, Công chúa vừa thấy ý chung nhân, lập tức sẽ tư phàm hạ giới, cũng không nhắc tới chuyện xuất gia lễ Phật nữa.
Sắc mặt Dương Lăng liền tái đi, vội nói:
- Không được!
- Hử?
Thấy ánh mắt dò hỏi của Liên Nhi, Dương Lăng trợn trừng mắt lên nhìn nàng, phẫn nộ nói:
- Cái chủ ý gì thế? Cách này … cách này ….
Mã Liên Nhi cảm thấy thú vị, nhưng tướng công dù sao cũng đã có nhiều phòng thê thiếp rồi. Nàng lại không biết con người Chính Đức, cũng không dám đưa ra dự đoán chính xác, không muốn đổ chuyện này lên đầu phu quân của mình. Nếu làm không tốt, đó chính là tội chặt đầu. Cho nên, thả lỏng vòng eo ra một chút, uốn éo tấm thân mềm mại của mình tới trước mặt phu quân, nói:
- Được rồi, được rồi, thiếp biết rồi, không muốn cho thiếp làm hồng nương, thiếp cũng có biện pháp khuyên cô ấy. Có điều việc này không gấp được, thiếp thường xuyên tới am ni cô, tận dụng mọi thứ.
Nàng vừa nói tới đây, Vân Nhi liền chạy tới, đứng ngoài cửa gọi:
- Lão gia, có thiệp mời quan trọng.
- Cầm vào đây đi.
Dương Lăng lúc này mới nâng ly trà lên uống một ngụm. Vân Nhi đi vào phòng, trước tiên hành lẽ với Liên Nhi, sau đó mới hai tay dâng lên Dương Lăng.
Dương Lăng nhận thiệp, trước tiên đã ngửi thấy mùi thơm nhẹ, nhìn tấm thiệp mời hoa lệ đó, dòng chữ nhũ kim, lường trước đó là vị vương công nào đó mời rượu. Hắn liền tùy ý mở ra xem, bất giác giật mình.
Mã Liên Nhi thấy thế, kinh ngạc nhìn lại, bất giác cũng giật mình, sững người ở đó. Lát sau, Dương Lăng mới kinh ngạc nói:
- Người đưa thư đâu? Còn đó không?
Vân Nhi liền đáp:
- Là một vị công công tên Tiểu Đinh Tử. Đại phu nhân đã thưởng rồi, hắn ta đã đi rồi.
Dương Lăng vỗ nhẹ lên tấm thiệp, khó khăn lắm mới nuốt được miếng nước miếng xuống, mơ hồ hỏi Mã Liên Nhi:
- Công chúa điện hạ Vĩnh Thuần, Công chúa điện hạ Tương Nhi, mời ta đi săn sao? Vì sao họ lại mời ta?
Mã Liên Nhi trợn mắt lên nói:
- Thiếp sao mà biết được. nếu không phải hai vị cô nương này đều treo hàm Công chúa, thiếp còn tưởng rằng chàng ở bên ngoài đã có khoản nợ chuyện phong lưu nào rồi.
Dương Lăng cười khổ nói:
- Đừng đùa nữa, ta nào dám chứ?
Mã Liên Nhi mỉm cười nói:
- Cho chàng cũng không dám. Nhưng hai vị điện hạ mời, chàng còn dám từ chối sao? Uyển lâm hoàng gia săn bắn mà thôi, đi xã giao chút cũng được. Hai vị Công chúa lại không phải là hổ, có thể ăn được thịt chàng sao?
- Hổ ta không sợ, một phát là tiêu diệt được nó rồi. Sợ chính là nữ nhân, đặc biệt là Công chúa. Hoàng thượng không đi, họ mời ta đi săn sao? Ách …. Tiễn pháp của ta sao ra tay được? Hay là nàng đi cùng ta đi. Mã thuật, tiễn pháp của nàng nhất định là trấn động toàn trường bắn.
Liên Nhi bĩu môi có chút ghen tuông nói:
- Người ta chỉ rõ mời Uy Quốc công tới hoàng uyển săn thú, nhưng không nói dẫn theo nữ quyến. Thiếp đi há không phải thất lễ sao? Thiên quân vạn mã, chàng đều không sợ, hai vị điện hạ mặc dù là Công chúa hoàng thất, nhưng dù sao cũng vẫn là con gái nhà người ta, có gì phải sợ? Thiếp thấy chàng là đã ở trong chốn quan trường lâu rồi, chuyện gì cũng đều sợ có âm mưu.
Dương Lăng cười khan hai tiếng, nói:
- Cẩn thận sẽ không gây lỗi lớn, đi thì không thể không đi, ta đi!
Liên Nhi thấy hắn vội vã đứng lên, liền kinh ngạc nói:
- Chàng đi đâu? Không phải là ngày mai sao?
Dương Lăng khoát tay nói:
- Ta đi gọi người chuẩn bị bào phục, ngựa, cung tên. Ngoài ra hai vị Công chúa đó đều là quỷ linh tinh, thật sự tính kế ta không thể, nhưng không cẩn thận là muốn chơi ta một trận cũng không chừng. Ta phải nhanh chóng tới Báo Viên một chuyến, trước tiên phải nói cho Hoàng thượng biết, có phòng bị trước khỏi họa.
Thấy bóng Dương Lăng vội vã ra đi, Liên Nhi nhăn mày nói:
- Cái gì mà săn thú, hôm nay hai vị Công chúa cũng tới Hoàng Am. Ta thấy chắc chắn là sẽ dẫn theo Công chúa Vĩnh Phúc theo. Phu quân không cho ta làm hồng nương, hai vị Công chúa giống như là có ý làm hồng nương. Nhưng, Công chúa điện hạ đường đường, không thể là có ý muốn gả cho Quốc công phủ chứ?
Vào thời Đường Tống đều cho phép Phò mã nạp thiếp. Nhưng, người muốn làm Phò mã của bổn triều ngay cả nạp thiếp cũng không được phép. Càng huống hồ phu quân đã có chính thiếp rồi, gả tới làm bình thiếp sao? Nếu người này ghen thì biết làm thế nào? Mặc dù nói đã nói chuyện với Công chúa Vĩnh Phúc mấy lần, là người hiểu chuyện, nhưng ai mà biết được sau khi người ta gả vào có đổi thành người ghen tuông hay không?
Liên Nhi ở nhà lo lắng cho tương lai của Dương gia. Mà Dương Lăng lại không đoán ra được ý của hai vị Công chúa. Trong lòng thấp thỏm bất an. Hắn thực sự không ngờ Công chúa Vĩnh Phúc cũng có thể tới hoàng uyển, không phải hắn không nghĩ tới, mà thực sự hai từ săn bắn hạn chế trong tư duy của hắn. Mặc dù nói Vĩnh Phúc vẫn chưa chính thức xuất gia, nhưng cũng xem như là bán xuất gia rồi. Người xuất gia có thể sát sinh sao?
Dương Lăng nghĩ tới đây, có vị Hoàng đế Chính Đức lãng mạn ở đằng kia. Ngự muội của hắn sao có thể thiếu mất nhân tố lãng mạn được? Săn bắn, làm sao biết săn là thú hay là người?