Dương Lăng khẽ chau mày, thở dài nói:
- Vấn đề là ở chỗ đó, thời gian đầu di dân đều lựa chọn Nô Nhi Can là nơi xa xôi nhất, chính là vì nơi đó cách khá xa Đóa Nhan Tam Vệ, tránh không khiến cho bọn chúng sinh lòng đề phòng. Hơn nữa nơi đó nằm trong phạm vi thế lực của Dã Nhân Nữ Chân và Hải Tây Nữ Chân. Trong số Nữ Chân Tam Vệ thì hiện chỉ có Kiến Châu Nữ Chân là vì cách quan nội không xa, tiếp xúc với cuộc sống và văn hóa của Đại Minh tương đối nhiều nên đã được trang bị kiến thức nông canh nhất định, có một bộ phận nguồn lợi canh tác nhất định rồi nên bất luận là về kinh tế hay tổ chức chính trị đều tương đối phát đạt hơn những nơi khác, bọn họ đã có được khái niệm tương đối cụ thể về chủ quyền đất đai.
Còn đối với hai bộ tộc lạc hậu là Hải Tây và Dã Nhân, một bộ tộc hoàn toàn là đời sống du mục, một bộ tộc còn lạc hậu hơn cả vậy, chỉ dựa vào săn bắt và đánh cá để sinh sống. Bọn họ đều là những bộ tộc nguyên thủy hết sức lạc hậu. Chỉ cần cho tộc trưởng của bọn họ một cái nồi sắt thì y sẵn sàng cắt hơn vạn khoảnh đất để cho người Hán trồng trọt, bọn họ hoàn toàn không có bất cứ một chút nhận thức nào về giá trị của đất đai, chính vì thế nên chúng ta không cần bận tâm.
- Vậy... Quốc Công định sắp xếp cho mấy chục van đọa dân này tới Nô Nhi Can?
- Đối với Nô Nhi Can mà nói thì chục vạn người hoàn toàn có thể sắp xếp được, chỉ có điều cơ sở điều kiện sinh hoạt ở đó quá kém, cùng một lúc phải sắp xếp cho vài chục vạn người ở quả đúng là khó khăn. Đồng thời nơi đó cũng không phù hợp để chúng ta nhanh chóng củng cố thế lực của mình ở quan ngoại. Trong cuộc chiến tranh bá trên thảo nguyên sắp tới đây sẽ có một nhân vật bắt đầu chuyển mình từ một người đứng ngoài quan sát trở thành người tham gia cho đến khi trở thành người chủ đạo.
Vì vậy không thể để toàn bộ di dân đến Nô Nhi Can. Hiện tại có vài chục vạn bách tính đi khai hoang, săn bắn, cộng thêm với sự huấn luyện từng bước của Vệ Sở quan ngoại thì chắc chắn trong số vài chục vạn người đó sẽ huấn luyện được tầm vài vạn binh sĩ có thể tham chiến được, có phải vậy không? Đó chính là một sức mạnh khá lớn, hơn nữa bọn họ đều xuất thân từ địa phương, thuộc nhóm quân đóng tại biên cương, trách nhiệm của triều đình với họ rất ít.
Nhưng... ngài lo lắng vậy cũng đúng lắm, muốn di dân một số lượng lớn đến địa bàn lân cận của Kiến Châu Nữ Chân và Đóa Nhan Tam Vệ thì phải suy tính đến phản ứng của Hoa Đương. Hiện không phải là lúc phát sinh xung đột với bọn chúng và bộ lạc Nữ Chân, phải suy tính cho thật kỹ. Vấn đề này cần phải được giải quyết trước rồi mới có thể triển khai di dân quy mô lớn được.
- Lão gia, Ngô Kiệt Ngô đại nhân hồi Kinh rồi, hiện đang chờ ở trung đường.
Cao quản gia đứng ngoài cửa, cung kính cẩn thận nói vọng vào trong.
Dương Lăng đang nói những dự tính của mình, nghe thấy tin đó thì lập tức đứng lên, vui mừng nói:
- Ngô lão hồi Kinh rồi sao? Mau! Mau mời vào!
Ngô Kiệt mệt mỏi vì chuyến đi đường dài cực khổ, vội vàng chạy tới thư phòng. Trong phòng không có người ngoài, có chuyện gì cơ mật cũng không cần e ngại gì hết. Dương Lăng liên tục giục Ngô Kiệt nhanh chóng thuật lại tường tận tất cả mọi chuyện kinh thiên động địa đã xảy ra ở quan ngoại cho hai người bọn họ nghe. Dương Lăng và Tiêu Phương nghe xong đều lặng người kinh ngạc.
- Hoa Đương... Hoa Đương trúng kế, chết trong tay Bá Nhan rồi?
Tiêu Phương thốt lên một cách ngạc nhiên không thể tin được vào những gì mình vừa nghe được.
Dương Lăng thở dài một cái, lắp bắp nói:
- Chỉ có những điều không thể ngờ tới chứ không có gì là không làm được. Bá Nhan... không ngờ y có thể lật mình xoay chuyển được tình thế.
Ngô Kiệt cười khổ sở một tiếng rồi nói:
- Lúc hạ quan nhận được tin này cũng cảm thấy kinh ngạc đến tột độ. Nhưng lúc đó không còn kịp đi nghe ngóng thêm tin tức nữa, chỉ đành rút lui cùng với tàn binh của bộ lạc Hoa Đương, lui về tận đến Đóa Nhan Tam Vệ. Liêu Đông Vệ, Thẩm Dương Vệ cũng canh phòng chặt chẽ hơn, thế cục vô cùng căng thẳng, nhưng Bá Nhan không thừa thắng truy kích.
Khi tại hạ về đến quan nội thì Bá Nhan đang càn quét cả một vùng thảo nguyên, thu thập lại bộ tộc cũ, liên lạc với quân đồng minh, ý đồ nhanh chóng củng cố lại địa bàn của mình, bành trướng thế lực. Kỳ thực thì Đóa Nhan Tam Vệ chỉ trúng mai phục mà thôi, năm nghìn tinh kỵ binh của Hoa Đương đều bị tiêu diệt, đại bổn doanh của tiền bộ chỉ bị phá hủy một chút mà thôi, trên thực tế thực lực vẫn còn vượt xa Bá Nhan.
Khống chế được bọn chúng là thế lực do ba bộ lạc hợp thành, nhưng bản thân ba bộ lạc này cũng được hợp thành từ rất nhiều những bộ lạc nhỏ tự do khác, tính lệ thuộc vô cùng nhỏ. Hoàn toàn chỉ dựa vào uy danh của Hoa Đương và sức mạnh vũ lực của bộ tộc Đóa Nhan Tam Vệ để thống trị đại cục. Hoa Đương chết đi, bọn chúng chẳng khác nào rắn mất đầu, không ai có thể thống trị khống chế thế cục, không ai đủ tư cách đứng ra chủ trì phản kích lại, chính vì vậy mới khiến cho Bá Nhan có thể dễ dàng lấy lại địa bàn như vậy.
Hiện tại cha con Thuận Minh Vương đều đã tử trận trong đợt phục kích, chỉ còn lại một người con gái tên là Ngân Kỳ, tạm thời được các bộ tộc tôn làm thủ lĩnh chủ trì đại cục. Hỏa Si nghe nói Bá Nhan bắt đầu lấy lại uy danh thì lo lắng căn cơ của mình không được vững bèn ngay lập tức liên hợp với Ngõa Lạt tiến quân, ý đồ muốn tiêu diệt Bá Nhan.
Bá Nhan một mặt thu thập lại đội ngũ cũ của mình, mặt khác tiến hành đánh du kích với đám quân của Hỏa Si. Đóa Nhan Tam Vệ thì nhân cơ hội đó chỉnh đốn lại lực lượng. Đó là diễn biến tình hình trước khi tại hạ hồi Kinh. Nhưng tại hạ e ngại rằng Bá Nhan sẽ chọn dễ bỏ khó, thừa cơ Hoa Đương vừa mới chết để tiến đánh Đóa Nhan Tam Vệ, nhằm tăng thêm thực lực đối phó lại với Hỏa Si.
Dương Lăng sốt ruột đi đi lại lại ở trong phòng, phân tích tình thế ở trên thảo nguyên. Tuy Ngô Kiệt đã nhanh chóng hồi Kinh với tốc độ nhanh nhất có thể, nhưng cũng đã tiêu hao một khoảng thời gian khá lớn. Những tin tức mà gã mang về hiện tại chắc chắn đã không còn là mới mẻ nữa, hiện tại trên thảo nguyên lúc này tình hình ra sao rồi?
Bố cục bắt đầu giăng ra từ hai năm trước, phân tán lực lượng của kẻ địch, kế hoạch hành động chiến lược mưu đồ triệt để tiêu diệt đi mối lo ngại phương Bắc lẽ nào chỉ vì cái chết bất ngờ của Hoa Đương mà tan tành trong gang tấc hay sao?
Đột nhiên hắn đấm hai tay vào nhau và nói:
- Ta đi gặp Hoàng thượng ngay lập tức.
Ngô Kiệt vội vàng nói:
- Quốc Công có dự định ra sao? Nếu muốn khuyên Hoàng thượng xuất binh thì chỉ e là vô cùng khó khăn. Xuất một vạn binh thì đi cần phái đi mười vạn người vận chuyển quân lương, đường xá xa xôi, sức người sức ngựa đều tiêu hao đánh kể, quân lương mang tới nơi thì người ngựa vận chuyển đã ăn hết tám phần. Nếu thực sự chiến đấu thì chỉ e tiền bạc đổ vào đó như nước đổ ra biển, triều đình chắc chắn không còn khả năng gánh đỡ.
Dương Lăng vội vàng gật đầu nói:
- Ta biết chứ, nhưng không cần biết có xuất binh hay không thì chúng ta trước tiên cũng phải ổn định lại Đóa Nhan Tam Vệ đã. Bá Nhan giỏi đánh lén, trước kia bất ngờ tập kích hồ Thanh Hải giết chết Gia Tư Bố là như vậy, vờ hàng để giết chết cha con Hoa Đương cũng vẫn thủ đoạn như vậy. Ta chỉ e y thừa cơ Hoa Đương vừa mới chết, Đóa Nhan Tam Vệ vẫn chưa có được một thủ lĩnh thực sự, tìm sơ hở lẻn vào chiếm lấy Đóa Nhan Tam Vệ.
Nếu như y thành công thì đối với chúng ta không còn chỉ là vấn đề xôi hỏng bỏng không nữa, mất đi bức bình phong Đóa Nhan Tam Vệ thì ngay đến cả các Vệ Sở vùng quan ngoại của chúng ta cũng sẽ nằm trong vùng nguy hiểm.
Trong đầu Tiêu Phương đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, nói đoạn:
- Nếu như có thể ổn định lại được Đóa Nhan Tam Vệ, thậm chí có thể chi viện cho bên đó. Nếu bọn họ đứng chắc chân rồi, chống lại được Bá Nhan, đối với chúng ta mà nói thì là một mối lợi lớn. Chúng ta muốn di dân quy mô lớn đến vùng đất lân cận Đóa Nhan Tam Vệ và Kiến Châu Nữ Chân, thì đó chính là thời cơ để tiến hành. Bọn họ đang phải chịu sự truy sát của Bá Nhan, ngày càng lệ thuộc vào sự bảo vệ của Đại Minh, hơn nữa lúc này lượng di dân tăng thêm cũng có lợi rất lớn cho bọn họ.
Dương Lăng cười một tiếng rồi nói:
- Nói vậy cũng phải, chính sách ứng phó cụ thể thì đợi tin tức mới nhất truyền đến, chúng ta cũng Nội các thảo luận cũng không muộn. Giờ ta sẽ ngay lập tức đi gặp Hoàng thượng, xin người hạ lệnh cho Thẩm Dương Vệ, Liêu Đông Vệ và Đóa Nham Tam Vệ hợp thành thế gọng kìm đe dọa lại quân địch, đồng thời có giới hạn chi viện vũ lực cho bọn họ, đe dọa Bá Nhan đông tiến.
Đồng thời để cho Đóa Nhan Tam Vệ có được một thủ lĩnh chính thức đứng ra không chế các bộ tộc, tránh để cho lòng người phân tán, khiến cho Bá Nhan Mãnh Khả có cơ hội thôn tính, ta sẽ xin Hoàng thượng ngay lập tức truyền chính thức sắc phong cho con gái của Hoa Đương là Ngân Kỳ Kỳ Cách làm Thuận Minh Nữ Vương, thống ngự Đóa Nhan Tam Vệ, ổn định lại căn cơ của bọn họ.
- Vấn đề là ở chỗ đó, thời gian đầu di dân đều lựa chọn Nô Nhi Can là nơi xa xôi nhất, chính là vì nơi đó cách khá xa Đóa Nhan Tam Vệ, tránh không khiến cho bọn chúng sinh lòng đề phòng. Hơn nữa nơi đó nằm trong phạm vi thế lực của Dã Nhân Nữ Chân và Hải Tây Nữ Chân. Trong số Nữ Chân Tam Vệ thì hiện chỉ có Kiến Châu Nữ Chân là vì cách quan nội không xa, tiếp xúc với cuộc sống và văn hóa của Đại Minh tương đối nhiều nên đã được trang bị kiến thức nông canh nhất định, có một bộ phận nguồn lợi canh tác nhất định rồi nên bất luận là về kinh tế hay tổ chức chính trị đều tương đối phát đạt hơn những nơi khác, bọn họ đã có được khái niệm tương đối cụ thể về chủ quyền đất đai.
Còn đối với hai bộ tộc lạc hậu là Hải Tây và Dã Nhân, một bộ tộc hoàn toàn là đời sống du mục, một bộ tộc còn lạc hậu hơn cả vậy, chỉ dựa vào săn bắt và đánh cá để sinh sống. Bọn họ đều là những bộ tộc nguyên thủy hết sức lạc hậu. Chỉ cần cho tộc trưởng của bọn họ một cái nồi sắt thì y sẵn sàng cắt hơn vạn khoảnh đất để cho người Hán trồng trọt, bọn họ hoàn toàn không có bất cứ một chút nhận thức nào về giá trị của đất đai, chính vì thế nên chúng ta không cần bận tâm.
- Vậy... Quốc Công định sắp xếp cho mấy chục van đọa dân này tới Nô Nhi Can?
- Đối với Nô Nhi Can mà nói thì chục vạn người hoàn toàn có thể sắp xếp được, chỉ có điều cơ sở điều kiện sinh hoạt ở đó quá kém, cùng một lúc phải sắp xếp cho vài chục vạn người ở quả đúng là khó khăn. Đồng thời nơi đó cũng không phù hợp để chúng ta nhanh chóng củng cố thế lực của mình ở quan ngoại. Trong cuộc chiến tranh bá trên thảo nguyên sắp tới đây sẽ có một nhân vật bắt đầu chuyển mình từ một người đứng ngoài quan sát trở thành người tham gia cho đến khi trở thành người chủ đạo.
Vì vậy không thể để toàn bộ di dân đến Nô Nhi Can. Hiện tại có vài chục vạn bách tính đi khai hoang, săn bắn, cộng thêm với sự huấn luyện từng bước của Vệ Sở quan ngoại thì chắc chắn trong số vài chục vạn người đó sẽ huấn luyện được tầm vài vạn binh sĩ có thể tham chiến được, có phải vậy không? Đó chính là một sức mạnh khá lớn, hơn nữa bọn họ đều xuất thân từ địa phương, thuộc nhóm quân đóng tại biên cương, trách nhiệm của triều đình với họ rất ít.
Nhưng... ngài lo lắng vậy cũng đúng lắm, muốn di dân một số lượng lớn đến địa bàn lân cận của Kiến Châu Nữ Chân và Đóa Nhan Tam Vệ thì phải suy tính đến phản ứng của Hoa Đương. Hiện không phải là lúc phát sinh xung đột với bọn chúng và bộ lạc Nữ Chân, phải suy tính cho thật kỹ. Vấn đề này cần phải được giải quyết trước rồi mới có thể triển khai di dân quy mô lớn được.
- Lão gia, Ngô Kiệt Ngô đại nhân hồi Kinh rồi, hiện đang chờ ở trung đường.
Cao quản gia đứng ngoài cửa, cung kính cẩn thận nói vọng vào trong.
Dương Lăng đang nói những dự tính của mình, nghe thấy tin đó thì lập tức đứng lên, vui mừng nói:
- Ngô lão hồi Kinh rồi sao? Mau! Mau mời vào!
Ngô Kiệt mệt mỏi vì chuyến đi đường dài cực khổ, vội vàng chạy tới thư phòng. Trong phòng không có người ngoài, có chuyện gì cơ mật cũng không cần e ngại gì hết. Dương Lăng liên tục giục Ngô Kiệt nhanh chóng thuật lại tường tận tất cả mọi chuyện kinh thiên động địa đã xảy ra ở quan ngoại cho hai người bọn họ nghe. Dương Lăng và Tiêu Phương nghe xong đều lặng người kinh ngạc.
- Hoa Đương... Hoa Đương trúng kế, chết trong tay Bá Nhan rồi?
Tiêu Phương thốt lên một cách ngạc nhiên không thể tin được vào những gì mình vừa nghe được.
Dương Lăng thở dài một cái, lắp bắp nói:
- Chỉ có những điều không thể ngờ tới chứ không có gì là không làm được. Bá Nhan... không ngờ y có thể lật mình xoay chuyển được tình thế.
Ngô Kiệt cười khổ sở một tiếng rồi nói:
- Lúc hạ quan nhận được tin này cũng cảm thấy kinh ngạc đến tột độ. Nhưng lúc đó không còn kịp đi nghe ngóng thêm tin tức nữa, chỉ đành rút lui cùng với tàn binh của bộ lạc Hoa Đương, lui về tận đến Đóa Nhan Tam Vệ. Liêu Đông Vệ, Thẩm Dương Vệ cũng canh phòng chặt chẽ hơn, thế cục vô cùng căng thẳng, nhưng Bá Nhan không thừa thắng truy kích.
Khi tại hạ về đến quan nội thì Bá Nhan đang càn quét cả một vùng thảo nguyên, thu thập lại bộ tộc cũ, liên lạc với quân đồng minh, ý đồ nhanh chóng củng cố lại địa bàn của mình, bành trướng thế lực. Kỳ thực thì Đóa Nhan Tam Vệ chỉ trúng mai phục mà thôi, năm nghìn tinh kỵ binh của Hoa Đương đều bị tiêu diệt, đại bổn doanh của tiền bộ chỉ bị phá hủy một chút mà thôi, trên thực tế thực lực vẫn còn vượt xa Bá Nhan.
Khống chế được bọn chúng là thế lực do ba bộ lạc hợp thành, nhưng bản thân ba bộ lạc này cũng được hợp thành từ rất nhiều những bộ lạc nhỏ tự do khác, tính lệ thuộc vô cùng nhỏ. Hoàn toàn chỉ dựa vào uy danh của Hoa Đương và sức mạnh vũ lực của bộ tộc Đóa Nhan Tam Vệ để thống trị đại cục. Hoa Đương chết đi, bọn chúng chẳng khác nào rắn mất đầu, không ai có thể thống trị khống chế thế cục, không ai đủ tư cách đứng ra chủ trì phản kích lại, chính vì vậy mới khiến cho Bá Nhan có thể dễ dàng lấy lại địa bàn như vậy.
Hiện tại cha con Thuận Minh Vương đều đã tử trận trong đợt phục kích, chỉ còn lại một người con gái tên là Ngân Kỳ, tạm thời được các bộ tộc tôn làm thủ lĩnh chủ trì đại cục. Hỏa Si nghe nói Bá Nhan bắt đầu lấy lại uy danh thì lo lắng căn cơ của mình không được vững bèn ngay lập tức liên hợp với Ngõa Lạt tiến quân, ý đồ muốn tiêu diệt Bá Nhan.
Bá Nhan một mặt thu thập lại đội ngũ cũ của mình, mặt khác tiến hành đánh du kích với đám quân của Hỏa Si. Đóa Nhan Tam Vệ thì nhân cơ hội đó chỉnh đốn lại lực lượng. Đó là diễn biến tình hình trước khi tại hạ hồi Kinh. Nhưng tại hạ e ngại rằng Bá Nhan sẽ chọn dễ bỏ khó, thừa cơ Hoa Đương vừa mới chết để tiến đánh Đóa Nhan Tam Vệ, nhằm tăng thêm thực lực đối phó lại với Hỏa Si.
Dương Lăng sốt ruột đi đi lại lại ở trong phòng, phân tích tình thế ở trên thảo nguyên. Tuy Ngô Kiệt đã nhanh chóng hồi Kinh với tốc độ nhanh nhất có thể, nhưng cũng đã tiêu hao một khoảng thời gian khá lớn. Những tin tức mà gã mang về hiện tại chắc chắn đã không còn là mới mẻ nữa, hiện tại trên thảo nguyên lúc này tình hình ra sao rồi?
Bố cục bắt đầu giăng ra từ hai năm trước, phân tán lực lượng của kẻ địch, kế hoạch hành động chiến lược mưu đồ triệt để tiêu diệt đi mối lo ngại phương Bắc lẽ nào chỉ vì cái chết bất ngờ của Hoa Đương mà tan tành trong gang tấc hay sao?
Đột nhiên hắn đấm hai tay vào nhau và nói:
- Ta đi gặp Hoàng thượng ngay lập tức.
Ngô Kiệt vội vàng nói:
- Quốc Công có dự định ra sao? Nếu muốn khuyên Hoàng thượng xuất binh thì chỉ e là vô cùng khó khăn. Xuất một vạn binh thì đi cần phái đi mười vạn người vận chuyển quân lương, đường xá xa xôi, sức người sức ngựa đều tiêu hao đánh kể, quân lương mang tới nơi thì người ngựa vận chuyển đã ăn hết tám phần. Nếu thực sự chiến đấu thì chỉ e tiền bạc đổ vào đó như nước đổ ra biển, triều đình chắc chắn không còn khả năng gánh đỡ.
Dương Lăng vội vàng gật đầu nói:
- Ta biết chứ, nhưng không cần biết có xuất binh hay không thì chúng ta trước tiên cũng phải ổn định lại Đóa Nhan Tam Vệ đã. Bá Nhan giỏi đánh lén, trước kia bất ngờ tập kích hồ Thanh Hải giết chết Gia Tư Bố là như vậy, vờ hàng để giết chết cha con Hoa Đương cũng vẫn thủ đoạn như vậy. Ta chỉ e y thừa cơ Hoa Đương vừa mới chết, Đóa Nhan Tam Vệ vẫn chưa có được một thủ lĩnh thực sự, tìm sơ hở lẻn vào chiếm lấy Đóa Nhan Tam Vệ.
Nếu như y thành công thì đối với chúng ta không còn chỉ là vấn đề xôi hỏng bỏng không nữa, mất đi bức bình phong Đóa Nhan Tam Vệ thì ngay đến cả các Vệ Sở vùng quan ngoại của chúng ta cũng sẽ nằm trong vùng nguy hiểm.
Trong đầu Tiêu Phương đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, nói đoạn:
- Nếu như có thể ổn định lại được Đóa Nhan Tam Vệ, thậm chí có thể chi viện cho bên đó. Nếu bọn họ đứng chắc chân rồi, chống lại được Bá Nhan, đối với chúng ta mà nói thì là một mối lợi lớn. Chúng ta muốn di dân quy mô lớn đến vùng đất lân cận Đóa Nhan Tam Vệ và Kiến Châu Nữ Chân, thì đó chính là thời cơ để tiến hành. Bọn họ đang phải chịu sự truy sát của Bá Nhan, ngày càng lệ thuộc vào sự bảo vệ của Đại Minh, hơn nữa lúc này lượng di dân tăng thêm cũng có lợi rất lớn cho bọn họ.
Dương Lăng cười một tiếng rồi nói:
- Nói vậy cũng phải, chính sách ứng phó cụ thể thì đợi tin tức mới nhất truyền đến, chúng ta cũng Nội các thảo luận cũng không muộn. Giờ ta sẽ ngay lập tức đi gặp Hoàng thượng, xin người hạ lệnh cho Thẩm Dương Vệ, Liêu Đông Vệ và Đóa Nham Tam Vệ hợp thành thế gọng kìm đe dọa lại quân địch, đồng thời có giới hạn chi viện vũ lực cho bọn họ, đe dọa Bá Nhan đông tiến.
Đồng thời để cho Đóa Nhan Tam Vệ có được một thủ lĩnh chính thức đứng ra không chế các bộ tộc, tránh để cho lòng người phân tán, khiến cho Bá Nhan Mãnh Khả có cơ hội thôn tính, ta sẽ xin Hoàng thượng ngay lập tức truyền chính thức sắc phong cho con gái của Hoa Đương là Ngân Kỳ Kỳ Cách làm Thuận Minh Nữ Vương, thống ngự Đóa Nhan Tam Vệ, ổn định lại căn cơ của bọn họ.